Hài  Q.Trường Cảnh Lộ Quan Đồ - Q3 C2083 (tháo zen 1482) Thần Đăng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 843: Nói lung tung


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: metruyen.com †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Share :MTQ Banlong.us




    Đỗ Long thành công khơi dậy khí thế của mọi người, và khi bọn họ nhìn thấy căn nhà Đỗ Long đã thuê giúp thì lại hào hứng gấp bội 140 mét vuông, bốn phòng ngủ, hai phòng khách, ba nhà vệ sinh. Cho ba người ở thì có chút xa xỉ, tuy nhiên như vậy cũng có rất nhiều chỗ tốt. Mỗi người đều có đủ không gian cá nhân, không quấy nhiễu lẫn nhau. Hơn nữa tiền thuê cũng rất rẻ, mặc dù cách trung tâm thành phố xa một chút nhưng có xe nên cũng chẳng sao.

    Đỗ Long giúp bọn họ mang hành lí lên lầu xong, liền trở về ân ái ở sào huyệt của Bạch Nhạc Tiên tại thành phố Lỗ Tây. Bọn họ thuê nhà chỉ có hai phòng ngủ và hai phòng khách nhưng cũng đủ dùng. Trong phòng ngủ thì lại đang có mỹ nhân ngủ như hoa hải đường. Đỗ Long lặng lẽ vươn tay, kết quả Bạch Nhạc Tiên đột nhiên xoay người chặnngực hắn lại, không cho hắn tiếp cận mình, nói:

    - Em cứ nghĩ anh không về chứ. Đi cả ngày đường rồi, còn không mau tắm đi?

    Đỗ Long cười nói:

    - Tắm xong có thể sẽ không còn thời gian rồi.

    Mặt Bạch Nhạc Tiên bỗng nóng lên , cô nói:

    - Ban ngày ban mặt, anh lại đang nghĩ xấu xa gì đó? Hai giờ là em phải đi làm rồi, em không cho anh càn quấy đâu. Anh ôm em đi, chúng ta cứ tâm sự thôi.

    Đỗ Long rất nhanh tắm rửa xong liền nhào lên giường sờ soạng Bạch Nhạc Tiên. Bạch Nhạc Tiên đè tay hắn lại, hỏi:

    - Hôm nay anh đã gặp tiểu sư muội của anh chưa? Cô ấy có xinh đẹp không? Nghe nói vừa dịu dàng vừa đáng yêu nhỉ.

    Mùi vị ghen tuông tràn ngập cả phòng, Đỗ Long cười ha hả nói:

    - Cô ấy có xinh mấy cũng không bằng một sợi tóc của em ... Bây giờ anh đang rất đau đầu đây. Tình hình ở Đại đội trị an thật sự rất phức tạp, Đại đội trưởng anh đây cũng không dễ làm đó.

    Bạch Nhạc Tiên nói:

    - Đừng có mà đánh trống lảng, chút phiền toái nhỏ như vậy anh mà thèm để trong lòng sao? Em cảnh cáo anh không được có bất kỳ tiếp xúc gì với hai con nhóc hồ ly tinh kia đấy!

    Đỗ Long có chút không hài lòng, hắn nói:

    - Tiên nhi, em làm sao vậy? Các cô ấy là đồng sự của anh, anh có thể muốn không tiếp xúc là không tiếp xúc được sao? Em đừng có nghi thần nghi quỷ được không? Còn như vậy anh sẽ giận đấy.

    - Em đang trông chừng anh mà...

    Bạch Nhạc Tiên mềm giọng xuống, cô nói:

    - Anh Long, anh rất ưu tú... Em sợ mất anh...

    Đỗ Long bất đắc dĩ nói:

    - Em cũng rất ưu tú mà, là ai nói vậy với em thế? Hôm nay chúng ta mới thật sự sống chung với nhau được, em còn nghĩ ngợi lung tung gì thế.

    Bạch Nhạc Tiên ôm chặt Đỗ Long, nói:

    - Ba mẹ em đều đi Quảng Châu hết rồi, không biết khi nào thì mới về, trong lòng em đột nhiên rất hoảng sợ...

    Đỗ Long cười nói:

    - Hóa ra là như vậy... Tiểu Nhạc nhi không rời khỏi được cha mẹ... Có anh ở đây, đừng sợ. Dù cho trời có sập xuống thì cũng có anh đỡ thay!

    Bạch Nhạc Tiên ừ một tiếng, đột nhiên trong mắt có chút gì ươn ướt...

    Hai giờ rưỡi chiều, Đỗ Long đi vào phòng làm việc. Máy tính trên bàn của hắn đã được lắp xong, một người cảnh sát trẻ tuổi cầm một bình nước ấm vào, nói:

    - Đại đội trưởng, tôi tên là Vi Phương Giang, lo những việc vụn vặt ở tầng này. Anh có gì cần cứ việc bảo tôi. Tôi bình thường không có nhiệm vụ gì sẽ ở văn phòng ở giữakia.

    Đỗ Long cười nói:

    - Tôi cứ gọi cậu là Tiểu Vĩ nhé, cậu đã công tác mấy năm rồi? Một người hầu hạ nhiều lãnh đạo như vậy có bận quá không?

    Vi Phương Giang cười nói:

    - Chỉ có lúc làm vệ sinh buổi sáng mới bận thôi, anh muốn uống cà phê hay trà? Tôi có thể chuẩn bị cho anh.

    Đỗ Long nói:

    - Cậu cứ chuẩn bị cho tôi một bình nước sôi là được. Tôi thích tự pha trà, tự tôi cũng đã có sẵn lá trà rồi.

    Vi Phương Giang nói:

    - Vậy được rồi, lúc anh mua trà nhớ lấy hóa đơn, tôi sẽ đưa phòng tài vụ chi trả.

    Đỗ Long ồ một tiếng, nói:

    - Tôi biết rồi. Cậu xem Phó đại đội Dương đã đến đây chưa? Nếu tới rồi thì bảo anh ấy đem tư liệu vụ đập xe cho tôi.

    Vi Phương Giang vâng một tiếng rồi xoay người rời đi. Đỗ Long mở máy tính lên, nhập số hiệu và mật khẩu của mình vào hệ thống Cục công an. Bị kiểm tra thận phận và xin phép một phen, hắn cuối cùng có thể vào cơ sở dữ liệu của thành phố Lỗ Tây tìm được vụ áp đập cướp xe liên hoàn.

    Dãy vụ án này bắt đầu tại một tháng trước, tức là trước lễ Quốc Khánh. Bởi vì người ta thường có tập tục mua quà tặng cho bạn bè, đồng nghiệp, lãnh đạo, mà mua nhiều quà một lần sẽ bớt phiền hơn nên rất nhiều người bỏ tất cả quà vào thùng ô tô, đây chính là cơ hội cho các phần tử tội phạm. Thùng xe ô tô không phải là tủ sắt, rất dễ cạy mở, thậm chí có xe không cần nạy ra, chỉ cần đập vỡ cửa kính xe, thò tay vặn chốt mở dưới ghế là có thể mở đuôi xe ra, cho nên mấy tên tội phạm này chỉ cần làm một lần là xong. Thế nên trước đêm Quốc Khánh, cả thành phố có 25 chiếc xe bị đập cướp, tổn thất kinh tế đến hơn sáu vạn.

    Tại lễ Quốc Khánh mà đám này còn hành động rất kiêu ngạo. Trong bảy ngày Quốc Khánh, bọn chúng đã đập phá hơn chín mươi chiếc xe, tạo ra tổn thất cao đến trăm vạn, đây là còn chưa tính đến phí sửa chữa xe nữa.

    Sau Quốc Khánh bởi vì ít người đi tặng quà, cho nên những vụ đập xe này cũng theo đó mà giảm bớt. Nhưng bọn chúng dường như là sợ mọi người quên mất nên thỉnh thoảng chúng cứ đột nhiên xuất hiện phá vài chiếc xe cho đỡ ghiền.

    Vì sao nói là đỡ ghiền vậy? Bởi vì Đỗ Long phát hiện sau này có rất ít chủ xe tố cáo mất đồ, lũ tội phạm kia chính là do rảnh rỗi sinh nông nỗi, hoặc là đập xe đập đến ghiền luôn mới không kìm nổi đập vài chiếc cho vui.

    Vụ án này còn chưa phá được nên dữ liệu tin tức của nó còn tương đối ít. Đỗ Long không mất bao lâu đã xem xong hết, trong lòng cũng hiểu đại khái bản án. Đúng lúc này, Tống Tường Bình gõ cửa rồi đi vào.

    Tống Tường Bình cầm túi văn kiện đến, thuận tay đóng cửa phòng làm việc của Đỗ Long lại, Đỗ Long cười nói:

    - Chính trị viên Tống, anh có việc gì muốn nói với tôi sao? Làm gì mà thần bí vậy chứ?

    Tống Tường Bình cười nói:

    - Tôi lớn tuổi hơn anh, anh cứ gọi tôi là anh Tống là được rồi. Tôi đến đưa cho anh đơn đề nghị hợp lý hóa đây. Đồng thời quả thật là tôi cũng có chút chuyện muốn nói riêng với anh.

    Đỗ Long cười nói:

    - Được rồi, anh cứ việc nói đi, tôi sẽ giữ bí mật cho. Có phải là chuyện về mấy người Đại đội phó hay không?

    Tống Tường Bình gật gật đầu, nói:

    - Vâng, đúng thật là có liên quan đến bọn họ. Nói vậy là anh cũng phát hiện rồi. Các lãnh đạo của Đại đội trị an chia rẽ rất nghiêm trọng, thậm chí có thể nói là đối lập nhau... Anh có biết vì sao Hoàng Lễ Đạt không khách khí với anh như vậy không? Ban đầu tôi cũng không biết, nên trưa nay tôi tìm Hoàng Lễ Đạt hỏi thăm một chút mới biết được hoá ra là do bị Dương Xương Hiền xúi giục, làm như vậy là vì ba cái ghế Đại đội phó ...

    Kỳ thật Đỗ Long đã sớm biết rồi, tuy nhiên hắn lại làm bộ như chợt hiểu ra, nói:

    - Tôi chỉ là thuận miệng nói với Dương Xương Hiền thôi. Sao anh ta có thể tùy tiện đi xúi giục kẻ khác như vậy chứ?

    Tống Tường Bình nói:

    - Dương Xương Hiền là loại người nghĩ một đằng làm một nẻo, rất nhiều người đều không ưa gì lão ta cả. Sau này anh cũng nên cẩn thận một chút.

    Đỗ Long cười nói:

    - Cảm ơn anh Tống đã chỉ bảo, sau này tôi sẽ chú ý.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29/2/16
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 844: Tập trung trí tuệ của quần chúng


    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: metruyen.com †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Share :MTQ Banlong.us




    Tống Tường Bình lại nói:

    - Hồ Thông Viễn và Phùng Trọng Bằng thoạt nhìn tương đối ít nổi bật. Thực tế là hai người này cùng Dương Xương Hiền tranh đấu gay gắt từ lâu rồi. Bởi vì Dương Xương Hiền quá mạnh, cho nên bọn họ chỉ có thể áp dụng phương thức liên minh để đối kháng. Hiện tại thế lực của hai bên có thể miễn cưỡng xem như ngang nhau.

    Đỗ Long ừ một tiếng, nói:

    - Ra là vậy, còn về Hoàng Lễ Đạt thì sao?

    Tống Tường Bình nói:

    - Còn về Hoàng Lễ Đạt vốn là người chẳng có năng lực gì cả. Cả ngày ngoại trừ đánh bài chính là uống trà, đọc báo. Nhưng bởi vì anh ta có hậu thuẫn khá cứng, cho nên mọi người cũng mắt nhắm mắt mở cho qua... Chú của Hoàng Lễ Đạt chính là Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố!

    Đỗ Long làm ra vẻ giật mình, sau đó bĩu môi nói:

    - Vậy cũng không thể kiêu ngạo như thế chứ? Anh có rảnh thì nói với anhta, nếu anh ta còn không chịu kính trên nhường dưới thì đừng có trách tôi không khách khí.

    Tống Tường Bình nói:

    - Tôi sẽ cố hết sức, anh ta cũng thật ngu ngốc mà. Chắc anh ta cũng không ngờ chú của anh lại là Bí thư Châu ủy...

    Đỗ Long nói:

    - Chú tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là ... không có kỷ luật thì không thể quản lý được. Tôi mới đến đây nửa ngày thôi thì đã phát hiện trong đội trị an có rất nhiều vấn đề rồi. Xem ra tôi phải dứt khoát chỉnh đốn hết lại mới được.

    Tống Tường Bình nói:

    - Tôi cũng nghĩ như vậy. Đại đội trị an mà không chỉnh đốn lại là không được ...

    Đỗ Long nhướng mày nhìn, phát hiện Tống Tường Bình chính trực nhìn chằm chằm mình. Đỗ Long cười nói:

    - Đợi tôi có kế hoạch, tôi sẽ thương lượng với anh sau. Anh là chính trị viên, công việc của tôi còn cần nhiều người ủng hộ hơn nữa đấy.

    Trên mặt Tống Tường Bình lộ ra nụ cười mang chút nịnh hót, nói:

    - Tôi nhất định sẽ ủng hộ anh ...

    Tống Tường Bình hứa hẹn với Đỗ Long xong liền vui vẻ rời khỏi. Mà khi Tống Tường Bình mới vừa đi ra, Dương Xương Hiền liền bước vào. Dương Xương Hiền cũng thuận tay đóng cửa lại , nói với Đỗ Long:

    - Đại đội trưởng, tôi đã đem tư liệu mà anh muốn đến đây, thông báo họp cũng được truyền đạt rồi. Chính trị viên Tống vừa mới đưa đơn đề nghị tới phải không? Nói gì mà lâu vậy chứ? Tôi ở ngoài cửa tới lui mấy vòng rồi.

    Đỗ Long cười nói:

    - Anh Tống vừa kể khổ với tôi một trận đây này. Xem ra trước kia các anh cũng không ủng hộ công việc của anh ấy lắm nhỉ.

    Dương Xương Hiền bĩu môi, nói:

    - Anh ta toàn nói quá lên, trong đại đội này cũng không có mấy người ưa anh ta. Anh ta lòng dạ hiểm độc lắm, anh phải cẩn thận. Nghe nói Đại đội trưởng tiền nhiệm cũng là bị anh ta kéo xuống ghế đấy ...

    Dương Xương Hiền cũng ở trong phòng làm việc hơn mười phút. Giống như Đỗ Long đã đoán trước, anh ta vừa đi, Hồ Thông Viễn và Phùng Trọng Bằng thậm chí còn có cả Hoàng Lễ Đạt đều lần lượt tiến vào nói chuyện với Đỗ Long. Nội dung đơn giản đều là nói móc nhau, sau đó thuận tiện nịnh nọt Đỗ Long một chút, chắp nối quan hệ. Hoàng Lễ Đạt dường như cuối cùng đã hiểu được hậu thuẫn của Đỗ Long cứng hơn gã ta nhiều. Vì thế trong lúc quở trách kẻ khác, gã rất thành khẩn xin lỗi Đỗ Long. Hy vọng tối nay có thể hẹn với Đỗ Long để gã ta có thể xin được tha lỗi.

    Đỗ Long tiếc nuối nói với gã ta:

    - Không được rồi, hay là để hôm khác đi. Lúc nãy Cục trưởng Hàn gọi điện đến mời tôi đi uống rượu cũng bị tôi từ chối khéo. Tối nay tôi muốn uống vài ly với chú mình, thật sự là ngại quá.

    Hoàng Lễ Đạt cũng không biết Đỗ Long nói thật hay giả, tuy nhiên chú người ta là Bí thư Châu ủy lại là chuyện chắc chắn. Người ta không khiến gã sượng mặt tại chỗ đã rất nể tình rồi. Thế nên Hoàng Lễ Đạt chỉ có thể lén lau mồ hôi, sau đó liềnrút lui.

    Lúc Hoàng Lễ Đạt vừa bước ra văn phòng, Đỗ Long nói với gã ta:

    - Anh Hoàng này, tôi mới đến, rất nhiều việc còn chưa hiểu. Anh cần phải ủng hộ công việc của tôi đấy. Tôi có làm gì không đúng thì anh cứ việc nói.

    Hoàng Lễ Đạt kinh ngạc xoay người, vui vẻ nói:

    - Không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ ủng hộ bất cứ quyết định nào của Đại đội trưởng!

    Hoàng Lễ Đạt trả lời nằm trong dự liệu của Đỗ Long. Cái loại ỷ thế hiếp người như Hoàng Lễ Đạt này, chỉ cần bối cảnh mạnh hơn gã , thì muốn gã cúi đầu chịu thua quả thực dễ như trở bàn tay. Tuy rằng Hoàng Lễ Đạt và Tống Tường Bình ở Đại đội trị an cũng không có quyền phát ngôn đáng kể, nhưng có thể lôi kéo thì hiển nhiên vẫn tốt hơn.

    Mấy người này đã làm tốn biết bao nhiêu thời gian. Lúc 3.30, Đỗ Long chỉ vừa mới đọc qua loa tư liệu Dương Xương đưa, sau đó phải đi đến lầu hai trên căn tin họp.

    Lúc Đỗ Long đến, đại khái đã có hơn hai mươi người ngồi trong phòng họp. Bao gồm Dương Xương Hiền và Phùng Trọng Bằng còn có Thẩm Băng Thanh đều đến cả.

    Đỗ Long an vị xong thì phòng họp ban đầu có chút ồn ào liền nhanh chóng trật tự lại. Đỗ Long nói:

    - Chào mọi người, bây giờ bắt đầu họp. Sáng nay mọi người đã biết tôi rồi, nên tôi sẽ không tự giới thiệu dài dòng nữa. Chúng ta cứ nói thẳng đến vụ án phá xe liên hoàn đi. Tôi chỉ vừa xem qua loa tư liệu vụ án, nên cũng chưa nắm rõ vụ án cho lắm. Tôi chỉ biết là vụ án này đã hơn một tháng rồi, cũng không thể kéo dài nữa. Hôm nay mở họp với mục đích là muốn mọi người cùng nhau suy nghĩ, mau chóng tìm được đầu mối mới, lôi tội phạm ra ngoài công lý! Tôi đã nói nhiều vậy rồi, thời gian còn lại đều là của mọi người cả, bắt đầu đi!

    Chỉ vài phút yên lặng ngắn ngủi đã có người đột nhiên đứng lên, nói:

    - Tôi cảm thấy vụ án thật ra rất đơn giản. Sở dĩ vẫn chưa bắt được tội phạm là vì có nội gian. Hành động của chúng ta đều bị nội gian tiết lộ cả. Nếu muốn phá án, đầu tiên phải bắt được nội gian! Tôi đã nói xong.

    Người này cũng chừng 23, 24 tuổi, giọng điệu sung mãn. Nhìn đến bộ dạng của người này, Đỗ Long đột nhiên nhớ tới Mạnh Hạo. Người này rất giống Mạnh Hạo, đều là cái loại nhanh mồm nhanh miệng cả.

    Dương Xương Hiền thấp giọng nói với Đỗ Long:

    - Cậu này tên là Trương Chấn Nghiệp. Tính cách khá ngay thẳng, nói cũng đúng sự thật nên anh đừng trách cậu ấy.

    Đỗ Long gật gật đầu, cười nói:

    - Tôi cũng thích tính tình kiểu này. Xem ra không ít người có ý kiến tương tự nhỉ...

    Trương Chấn Nghiệp nói xong liền chiếm được ủng hộ của không ít người Nhưng cũng có người phản bác ngay. Nói đã điều tra mấy lần rồi, thực sự mà có nội gian thì đã sớm moi ra. Có tra lần nữa cũng chỉ sẽ khiến người khác bàng hoàng, chẳng có tác dụng gì cả.

    Hai bên cứ giữ ý kiến của mình, mùi thuốc súng dần dần bốc lên. Đỗ Long dùng sức vỗ bàn một cái, quát:

    - Tất cả im hết cho tôi! Tôi cho mấy người phát biểu ý kiến của mình, cũng không phải là cho mấy người cãi nhau. Tra hay không tra, tra kiểu gì, tôi sẽ cùng mấy vị Chính trị viên, Đại đội phó xem xét. Các người vẫn là nói cho tôi biết chút gì hữu dụng mà chưa biết ấy. Tra xét lâu như vậy, đến việc mục tiêu là nam hay là nữ đều còn chưa nắm được, mấy người còn có mặt mũi làm ầm làm ĩ à. Đổi lại là tôi thì đã sớm xấu hổ đến không dám ngẩng đầu rồi.

    - Ai nói chúng ta đến mục tiêu là nam hay là nữ cũng không biết?

    Một âm thanh có chút kích động đột nhiên vang lên. Một cảnh sát trẻ tuổi đứng lên, nói:

    - Nghi phạm đều là nam, trẻ tuổi. Có khả năng nhất là mấy tên đầu đường xó chợ. Trong đấy nhất định có kẻ có tiền án tiền sự. Chỉ cần chúng ta bắt thêm vài người thẩm vấn, nhất định sẽ phá được án.

    Lập tức có người phản đối nói:

    - Triệu Tinh Thần, anh có biết có bao nhiêu lưu manh ở thành phố Lỗ Tây này hay không? Chẳng lẽ anh muốn bắt về hết? Sau khi vụ ản xảy ra, chúng ta cũng đã đưa không ít người trà trộn vào tra hỏi những kẻ đó, nhưng không có tìm được bất kỳ manh mối gì. Ý tưởng này của anh căn bản là không thể thực hiện được, hơn nữa lúc anh nói chuyện phải chú ý một chút, không cần phải đột nhiên vậy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29/2/16
    nhathuy.67, nqtien9x, Thuan and 7 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)