Q.Trường Bộ Bộ Cao Thăng - Bắc Ngạn - C265 - (Tháo zầu C83)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    [​IMG]
    Bộ Bộ Cao Thăng

    Tác giả: Bắc Ngạn
    Chương 001: Tai họa giáng đầu.

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Nguồn: metruyen.com
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Truyện 18+

    ĐÀN ÔNG CHỐN QUAN TRƯỜNG, RẤT SEXY RẤT ÂM HIỂM.
    PHỤ NỮ CHỐN QUAN TRƯỜNG, RẤT U MÊ RẤT SI TÌNH.

    Sở Thiên Thư – một nhân viên văn phòng bình thường tại Ủy ban Quản Lý Giám sát thành phố Thanh Nguyên, vì phát hiện hành động thấp hèn bỉ ổi của Chủ nhiệm văn phòng với nữ đồng nghiệp mà phải đối diện với vận rủi bị “đi đày”, tiếp sau đó lại trải qua một loạt những kỳ ngộ không thể tưởng tượng. Trong vô tình đã lấy được sự ngưỡng mộ và coi trọng của rất nhiều mĩ nhân là nữ cấp trên, nữ đồng nghiệp, nữ phóng viên, nữ sinh viên, nữ đại gia, nữ cảnh sát, nữ vệ sĩ, nữ bác sĩ… Từ đó, cả chốn quan trường lẫn tình trường đều như cá gặp nước, từng bước lên mây…

    Khác hẳn với các nhân vật nam chính khác thường có khả năng đặc biệt nào đó, hoặc trọng sinh… nhưng “Hắn” trong Bộ Bộ Cao Thăng thì không. Ngoài thân hình cường tráng nỏng bỏng, một cái đầu của tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và chở bầu trời tương lai trên chính đôi cánh của mình, liệu hắn sẽ làm như thế nào để tiến bước trên chiến trường không khói lửa này, thành thật hay mưu mô, thiện lương hay độc ác…

    Dưới ngòi bút chắc và linh hoạt, lời văn lúc gay cấn và đầy kịch tính lúc dịu dàng xen lẫn đi mê khiến độc giả không thể rời mắt.

    Truyện đã Full và luôn đứng top đầu trong bảng xếp hạng truyện quan trường hay. Mời các bạn đọc cùng banlong.us và truyen247.vn nhé


    Chương 001: Tai họa giáng đầu

    Vừa tan họp, Sở Thiên Thư liền bị Chủ nhiệm Điền Khắc Minh gọi đến văn phòng.

    – Sở Thiên Thư, cậu là đồ đầu heo, cuộc họp quan trọng thế mà không biết tắt di động, cậu mắc chứng gì vậy? Điền Khắc Minh chỉ vào mũi của Sở Thiên Thư quát, gân xanh nổi đầy trên cái đầu hói.

    Trong hội nghị về hoạt động động viên “các cán bộ nhập xã ở thôn” vừa kết thúc ở Ủy ban quản lý tài sản nhà nước, Chủ nhiệm Quan Hạo Vũ đang khuyến khích thì chuông điện thoại của Sở Thiên Thư lại reo lên: “Gió xuân ấm áp lướt qua mặt, hoa đào nở rộ”
    Bầu không khí nghiêm túc căng thẳng bị nhạc chuông vui vẻ này phá vỡ, cả phòng họp đều cười rộ lên.

    Phạm lỗi sẽ bị Điền Khắc Minh chửi một trận, các nhân viên nhỏ bé trong phòng làm việc đều thấy quen rồi.

    Sở Thiên Thư càng cúi đầu thấp hơn để tránh bị văng nước miếng, hắn lí nhí giải thích: – Chủ nhiệm, lúc thông báo họp thì tôi đang đi vệ sinh, vội kéo quần lên nên quên mất.

    – Quên à? Sao đi ỉa xong cậu không quên chùi đít luôn chứ? Điền Khắc Minh tức tối, vẻ mặt đay nghiến.
    Sở Thiên Thư hận không thể dúi đầu vào quần, cho dù làm vậy vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt tàn độc như muốn đâm vào đầu hắn của Điền Khắc Minh. Hắn nén cơn buồn bực, tự nhủ: “Nhịn, nhịn đi, không được mất bình tĩnh, mặc kệ tên Điền hói sủa đi.”

    Điền Khắc Minh đại khái là tên đàn ông tàn ác nhất, nhẫn tâm nhất, độc miệng nhất mà Sở Thiên Thư từng gặp. Vì vậy hắn đặt cho y biệt danh là “Điền hói”.

    Điền Khắc Minh nay đã bốn mươi tuổi, có lý lịch không tồi ở Ủy ban quản lý tài sản nhà nước, nhưng lại không thuận lợi trong việc tranh giành quyền chức. Mãi đến khi Hoàng Như Sơn lên làm Phó chủ nhiệm, y luôn giở trò nịnh bợ lấy lòng mới bò lên chức Chủ nhiệm văn phòng quan trọng này.

    Trạng thái buồn bực chán nản kéo dài qua hai mươi năm, cuối cùng Điền Khắc Minh đã có cơ hội nở mày nở mặt, liền trút hết bực bội của y trong hai mươi mấy năm lên đầu các nhân viên trẻ ở ủy ban. Y cực kỳ thích chèn ép người khác, nhất là càng nặng lời hơn với các nhân viên nhỏ bé trong phòng Tổng hợp.

    Nhắc đến Điền hói, những người trẻ tuổi trong ủy ban đều biến sắc.

    Lê Xuân Na mới đến đang cầm tô hoành thánh đi làm bị Điền Khắc Minh bắt gặp, y khăng khăng ép cô ăn hết tô hoành thánh trong phòng vệ sinh, hại cô ta vừa thấy hoành thánh liền ớn đến mức muốn ói.

    Còn Phạm Diệc Binh vì dùng điện thoại làm việc gọi cho bạn gái mới, bị Điền Khắc Minh tóm được nên họp lớn họp nhỏ điểm tên phê bình đã đành, còn bắt Phạm Diệc Binh viết kiểm điểm rồi tự dán tại hành lang chung ở sảnh lớn. Việc này khiến cậu ta mãi không ngẩng đầu lên trước mặt các lãnh đạo ở ủy ban.
    Nhóm Sở Thiên Thư và Phạm Diệc Binh từng sỉ vả Điền Khắc Minh, hận y đến nghiến răng nghiến lợi, rất muốn chửi “lão Điền hói chết tiệt”. Nhưng trước mặt y họ lại tranh nhau bợ đỡ, mong có thể ấy lòng y để có cơ hội lên làm Trưởng phòng Tổng hợp.

    Không còn cách nào, đây là đặc thù ở cơ quan.

    Hiện nay hạng tiểu nhân đắc ý như Điền Khắc Minh quá phổ biến, có thể tìm thấy một đống trong cơ quan nên không còn lạ gì nữa.

    Trong quan trường, mỗi người đều như một con khỉ đu trên cành cây, nếu muốn nổi trội thì chỉ còn cách liếm mông con khỉ ở trên để leo lên.

    – Xin lỗi, Chủ nhiệm.
    Sở Thiên Thư giở bộ mặt tươi cười nịnh nọt mà hắn cực kỳ ghét, cẩn thận nhận lỗi.

    Đành chịu thôi, bị Điền Khắc Minh tóm lấy, ngoại trừ việc ngoan ngoãn nhận lỗi thì không còn bất kỳ cách kỳ kèo trả giá nào khác. Bằng không Điền Khắc Minh sẽ nghĩ ra chiêu gì đó tàn khốc hơn.

    Điền Khắc Minh hống hách cắt ngang lời của Sở Thiên Thư: – Tôi không muốn nghe xin lỗi, không muốn làm trong văn phòng của tôi thì bên phòng nghiệp vụ cần cậu đấy, mau cút qua đó đi.

    – Không không không, Chủ nhiệm phê bình chỉ dạy là quan tâm đến tôi, tôi biết lỗi rồi, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc kiểm điểm, tuyệt đối không tái phạm nữa.
    – Hừ, cậu còn muốn tái phạm à, không có cửa đâu. Sở Thiên Thư cắn răng nhẫn nhịn, nhưng Điền Khắc Minh vẫn chưa hết cơn, y liếc mắt khinh bỉ với hắn, cười lạnh: – Thấy bản mặt cậu cũng đàng hoàng mà sao không biết cái gì gọi là mất mặt hả? Bọn thanh nên không chịu khổ một chút thì không nhớ kỹ được, câu đợi đến lúc “nhập xã về thôn” đi.

    Sở Thiên Thư vừa nghe liền giật mình, vội mở miệng xin: – Chủ nhiệm, tôi

    – Câm đi, cậu còn không phục sao? Điền Khắc Minh không hề cho Sở Thiên Thư cơ hội mở miệng, hung hăng nói: – Nói cho cậu biết, phạm lỗi thì phải trả giá.
    Trong thành phố tổ chức hoạt động các cán bộ “nhập xã ở thôn” giúp dân nghèo. Ủy ban quản lý tài sản nhà nước đã đưa ra một danh sách, địa điểm là đơn vị mà ủy ban trợ giúp – xã Thạch Hà Tử huyện Nam Lĩnh nghèo nhất xa xôi nhất toàn thành phố.

    Chuyến “nhập xã ở thôn” phải mất cả năm, đối với Sở Thiên Thư chưa nguôi chí khí mà nói thì quá tàn khốc.

    Đầu tiên là hi vọng làm Trường phòng Tổng hợp hoàn toàn tiêu tan.

    Lãnh đạo ủy ban không thể giao chức vị cho một tên xui xẻo, đã vậy còn phải đi ra ngoài đến một năm.

    Các chức vụ trong cơ quan rất nghiêm ngặt, cơ hội thăng tiến của mỗi người không nhiều. Nhất là đối với những người trẻ đang ở giai đoạn cất bước như Sở Thiên Thư và Phạm Diệc Binh, một bước không kịp thì sẽ kéo theo nhiều bước không kịp.

    Đáng sợ hơn là thời gian điều đi lâu như vậy, làm không tốt thì đến cương vị biên chế cũng bị người khác chiếm mất, những người bị điều đi rất có thể bị chôn chân nơi thâm sơn cùng cốc. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt chim cũng không đẻ trứng đó, chưa quen với cuộc sống mới mà bàn đến chuyện tiền đồ với phát triển chẳng khác gì thằng ngốc nói mớ, cả đời này e là không rớ được tới chức phó chủ tịch xã.

    Tình cảnh tàn khốc như vậy, Sở Thiên Thư đương nhiên có cảm giác như tai họa giáng đầu.

    Toi rồi! Bị lão Điền hói nhắm trúng rồi, hắn chắc chắn sẽ bị “nhập xã ở thôn” mất.

    Sở Thiên Thư ráng nặn ra một nụ cười, cầu xin: – Chủ nhiệm, anh có thể suy nghĩ lại không?

    – Suy nghĩ cái khỉ gì, tôi đang bận, không rảnh dài dòng với cậu. Điền Khắc Minh thẳng thừng nói.

    Nếu không thể vãn hồi được, Sở Thiên Thư cũng không cần nhẫn nhịn nữa, hắn bất bình nói: – Chủ nhiệm, giết người chẳng qua chỉ là cắm đầu xuống đất, muốn điều đi thì điều đi, cần gì miệng ngậm đầy cức như vậy?

    Dứt lời, Sở Thiên Thư đóng sầm cửa ra ngoài, Điền Khắc Minh tức đến mức đầu hói muốn bốc lửa.

    Bước ra ngoài, Sở Thiên Thư thầm rủa trưởng bối và vãn bối nữ nhà Điền Khắc Minh cả ngàn lần.

    Vừa vào phòng làm việc, di động trong túi lại reo lên.

    “Gió xuân ấm áp lướt qua mặt, hoa đào nở rộ”

    Sở Thiên Thư bực bội cầm điện thoại quát: – Có gì nói mau, muốn đánh rắm thì đánh.

    Không cần nhìn cũng biết người gọi nhất định là tên Vệ Thế Kiệt chết bầm.
    Là nhân viên bình thường của phòng Tổng hợp Ủy ban quản lý tài sản nhà nước thành phố Thanh Nguyên, Sở Thiên Thư không có người thân ở đây. Trong số những người quen biết, ngoại trừ các đồng nghiệp ở ủy ban thì chỉ còn tên bạn học kiêm bạn chơi này.

    – Ông Sở, bộ ăn trúng gì rồi hả, giận gì ghê vậy? Vệ Thế Kiệt cười hì hì trong điện thoại.

    – Gì đó?

    – Tao lên chức rồi, bảy giờ tối nay cùng nhau ăn mừng tại quán cà phê Mộng Huyễn.

    Tao sắp xuống địa ngục mẹ nó rồi, còn mày lại lên chức, ông trời không cho người ta sống nữa sao?!

    Sở Thiên Thư tức tối gằn: – Đ rảnh!

    – Tao mời, ăn uống chùa mà còn không rảnh sao?

    – Chỉ có mấy đồng lẻ, mày nghĩ tao là gái gọi thì tới hả?

    Vệ Thế Kiệt cười mắng: – Mẹ nó, mày là nhị đại gia của tao, tao mướn tám cái kiệu lớn tới đón mày, được chưa?

    Sở Thiên Thư cứng đầu nói:
    – Tao không có hứng.

    Vệ Thế Kiệt tiếp tục chọc: – Lại bị nàng nào đá rồi à? Vậy càng phải ra ngoài phát tiết chớ.

    – Mày có thôi đi không, tao đang đi làm, không rảnh hơi đâu, cúp máy đây. Sở Thiên Thư không đợi Vệ Thế Kiệt nói hết liền hậm hực nhấn nút tắt, lầm bầm: – Tao sắp bị mày hại chết rồi, còn lòng dạ nào ăn mừng với mày!

    Sở Thiên Thư ném điện thoại lên bàn, chán chường nhấn con chuột liên hồi, tiếng lạch cạch cực kỳ chói tai.

    Ba nhân viên khác của phòng Sự vụ tổng hợp là Phạm Diệc Binh, Lê Xuân Na và Tiền Mỹ Hoa thấy Sở Thiên Thư nổi giận đùng đùng, ai nấy đều nhìn nhau không dám mở miệng, chỉ có thể đồng cảm sâu sắc với tình cảnh bi thảm của hắn.

    “Gió xuân ấm áp lướt qua mặt, hoa đào nở rộ” Điện thoại trên bàn lại reo lên, Sở Thiên Thư hé mắt lên một chút, vẫn tiếp tục nhấn chuột điên cuồng.

    Lê Xuân Na dè dặt nhỏ giọng nói: – Tiểu Sở, có điện thoại kìa.

    Sở Thiên Thư liền hung hăng lườm cô.

    Lê Xuân Na cúi đầu, biểu cảm đáng thương đó giống hệt như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.
    Một lúc sau điện thoại lại rung lên, nhạc chuông “hoa đào nở rộ” vẫn cứng đầu reo vang.

    Sở Thiên Thư cầm lấy quát lên: – Mẹ mày, không thấy phiền à? Nhưng vừa dứt lời thì mặt hắn liền biến sắc, lập tức cười bất đắc dĩ, lúng túng giải thích: – Xin lỗi, xin lỗi, Trưởng phòng Âu Dương, tôi cứ tưởng là bạn học của tôi.

    Bọn Phạm Diệc Binh đã nghe thấy, lần này người gọi tới không phải Vệ Thế Kiệt bị chửi khi nãy, mà là Trưởng phòng tổ chức nhân sự Âu Dương Mỹ Mỹ của ủy ban.

    – Sở Thiên Thư, cậu đến phòng làm việc của tôi một chút.
    Âu Dương Mỹ Mỹ buông một câu lạnh lùng liền cúp máy.

    Xong đời rồi, Âu Dương Mỹ Mỹ sắp thay mặt tổ chức nói chuyện rồi.

    Đột nhiên trong lòng Sở Thiên Thư thấy lạnh run, hắn cầm điện thoại đứng đờ ra không nhúc nhích.

    Phạm Diệc Binh dụi tắt điếu thuốc, nhắc nhở: – Tiểu Sở, mau đi đi, đừng để Trưởng phòng “Mỹ” đợi lâu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28/11/16
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bộ Bộ Cao Thăng
    Tác giả: Bắc Ngạn
    Chương 002: Ước hẹn

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Nguồn: metruyen.com
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Chương 002: Ước hẹn

    Năm nay Trưởng phòng tổ chức nhân sự Âu Dương Mỹ Mỹ 35 tuổi, là một người đẹp hết thời. Cô có một gương mặt quyến rũ và thân hình bốc lửa.

    Theo như Tiền Mỹ Hoa nói, Âu Dương Mỹ Mỹ vốn là nhân viên tài liệu của Ủy ban nhân dân, khi đó có quan hệ với Trưởng ban thư ký thành phố Đường Dật Phu. Về sau Đường Dật Phu lên làm Phó chủ tịch thành phố được phân công quản lý Ủy ban quản lý tài sản nhà nước, Quan Hạo Vũ cố ý mời Âu Dương Mỹ Mỹ đến đây làm Trưởng phòng giáo dục nhân sự của tổ chức nhân sự. Sau đó Đường Dật Phu lại đeo thêm danh hiệu Ủy viên thường vụ Thành ủy, Quan Hạo Vũ lại đề bạt cô làm Trưởng phòng tổ chức nhân sự.

    Vì có Đường Dật Phu chiếu cố, Quan Hạo Vũ đã được làm Chủ nhiệm Ủy ban quản lý tài sản nhà nước khi mới 58 tuổi.
    Lịch sử của cơ quan đúng là không hề có bí mật gì!

    Chẳng biết vì sao những lời này lại đến tai Âu Dương Mỹ Mỹ, Tiền Mỹ Hoa vốn làm nhân viên chủ nhiệm của phòng tổ chức nhân sự liền bị điều đến phòng Sự vụ tổng hợp làm việc vặt.

    Sau lưng, mọi người quen gọi Âu Dương Mỹ Mỹ là Trưởng phòng “Mỹ”, có thể hiểu là lời khen sắc đẹp của Âu Dương Mỹ Mỹ, cũng có thể hiểu là cách gọi tắt tên của cô.

    Có điều trong giọng điệu có ý mỉa mai nhiều hơn.

    – Đi thì đi! Sở Thiên Thư nghiến răng nói lớn:
    – Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Dứt lời, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang sải bước ra ngoài.

    Mới vừa đi tới góc rẽ hành lang, khí phách ngút trời của Sở Thiên Thư liền chạy lên chín từng mây, trong lòng lặp lại nói cho chính mình, bất kể kết quả như thế nào, ngàn vạn lần không thể kích động, phải cố gắng hết sức lấy được thiện cảm của Âu Dương Mỹ Mỹ trước khi bị lưu đày. Sau khi hết kỳ hạn lưu đày, còn phải nhờ vào Âu Dương Mỹ Mỹ bố trí chức vụ cho mình nữa.

    Khi đi đến trước cửa Trưởng phòng nhân sự, Sở Thiên Thư dừng lại, sửa sang lại quần áo và tóc, lại hít thở sâu một chút, mới nhẹ nhàng gõ cửa, rất nhanh bên trong liền truyền đến thanh âm mời vào của Âu Dương Mỹ Mỹ.
    Sở Thiên Thư lặng lẽ đẩy cửa ra một chút, cửa mở ra một khe nhỏ vừa đủ cho một người tiến vào, hắn liền nhẹ nhàng chui vào, sau đó lại nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, xoay người nhìn Âu Dương Mỹ Mỹ, trên khuôn mặt hiện nét tươi cười: – Trưởng phòng Âu Dương, chị tìm tôi sao?

    – Tiểu Sở, đến đây, mời ngồi! Âu Dương Mỹ Mỹ đang ngồi trên ghế trong phòng, ngửa tựa lưng vào ghế ngồi, trên khuôn mặt lẳng lơ tràn đầy tươi cười, vừa nói chuyện vừa ra hiệu cho Sở Thiên Thư ngồi xuống ở ghế đối diện cô ta.

    Âu Dương Mỹ Mỹ càng khách sáo, trong lòng của Sở Thiên Thư lại càng lo lắng. Hắn kinh sợ ngồi xuống ghế, mông cũng không dám chạm ghế, chỉ ngồi một góc ghế dựa, hai tay ngoan ngoãn đặt ở trên đùi, mắt sụp xuống, không dám đối diện với Âu Dương Mỹ Mỹ.
    Nhìn bộ dáng lo lắng không yên của Sở Thiên Thư, Âu Dương Mỹ Mỹ rất vui vẻ, điều này nói rõ Sở Thiên Thư vẫn rất tôn trọng người lãnh đạo là cô ta.

    Âu Dương Mỹ Mỹ rõ ràng nhất về đường đi đến chức trưởng phòng Nhân sự của bản thân.

    Trong cơ quan Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, mặc dù mọi người trước mặt mình đều tỏ ra vài phần khách sáo, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có phần khinh thường, thậm chí còn có người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, khi chạm mặt còn cố tình xoay mặt đi hướng khác, khiến cho Âu Dương Mỹ Mỹ dở khóc dở cười.

    Bình thường, Âu Dương Mỹ Mỹ gần như không thèm để ý đến vài tên nhân vật râu ria ở phòng Tổng hợp. Nhưng hôm nay, biểu hiện của Sở Thiên Thư khiến cô ta vui vẻ, cô ta không khỏi giương mắt cẩn thận đánh giá tên nhóc trước mắt này.
    Mày rậm mắt to, sống mũi cao, khóe miệng mang theo ý cười, râu cằm lún phún xanh, da ngăm đen, tuy rằng hơi khẽ cúi đầu, nhưng dáng người vẫn cao ngất, thân hình cường tráng, cả người tràn đầy sức sống thanh xuân.

    Tướng mạo của Sở Thiên Thư không những được xưng tụng là anh tuấn, hơn nữa còn có một loại khí khái khó gặp trong số đàn ông mà cô từng giao tiếp.

    Âu Dương Mỹ Mỹ giống như đột nhiên khai quật ra kho báu, mặt mày mỉm cười, vẻ mặt say mê nhìn Sở Thiên Thư.

    Sở Thiên Thư thầm cảm thán, Âu Dương Mỹ Mỹ xuất thân là một casn booj thoong tin lại có thể lên làm Trưởng phòng Nhân sự của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, nắm trong tay tương lai và vận mệnh của mấy chục tiến sĩ, thạc sĩ trong Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước. Hơn nữa hiện giờ còn có tin đồn, Âu Dương Mỹ Mỹ đang hoạt động dồn dập, muốn thăng lên một bước trước khi Quan Hạo Vũ về hưu, lên làm Phó chủ nhiệm của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.

    Có thể thấy được, ở trong quan trường, gương mặt của nữ nhân cũng là một thứ tài sản cực kỳ quan trọng.

    Con mẹ nó, khắp thế giới hiện nay mỗi ngày đều hô hào khẩu hiệu nam nữ bình đẳng, nhưng thật sự nam nữ không thể nào bình đẳng được. Vì sao gương mặt và dáng người của nữ nhân có thể trở thành một tài sản quan trọng trong chốn quan trường, mà nam nhân đẹp trai lại không thể chứ?

    Nín thở bình tĩnh chờ đợi thêm vài phút đồng hồ, còn chưa nghe Âu Dương Mỹ Mỹ nói chuyện, Sở Thiên Thư thoáng hơi ngẩng đầu, nhẹ nói:
    – Trưởng phòng

    Âu Dương Mỹ Mỹ giống như bừng tỉnh từ trong giấc mơ, cô ta ho khan một tiếng, mượn cơ hội che dấu bối rối, chậm rãi nói: – Tiểu Sở, cậu làm việc ở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước cũng được hai năm rồi phải không, nghe chủ nhiệm Điền nói cậu thích ứng rất tốt các loại công việc ở phòng Tổng hợp. Điều này rất tốt, người trẻ tuổi, chỉ cần tôi luyện nhiều trong hoàn cảnh gian khổ mới có thể nhanh chóng tiến bộ trưởng thành. Cậu nói đi, đúng như vậy không?

    – Đúng vậy, trưởng phòng nói rất đúng. Trên trán Thiên Thư lấm tấm mồ hôi, trong lòng nói, khi cáo mà đi chúc tết gà thì cũng chính là ngày con gà bỏ mạng.
    Âu Dương Mỹ Mỹ khẽ mỉm cười, nói: – Ha hả, tiểu Sở, đừng quá lo lắng. Hôm nay tôi tìm cậu đến cũng không có việc gì quan trọng. Chỉ là muốn nghe xem ý kiến cá nhân của cậu về hoạt động “Xâm nhập thôn xã”.

    Cô nói cũng thật nhẹ nhàng và khéo léo, việc này còn không quan trọng sao, điều này mất mạng như chơi đấy! Nụ cười trên mặt Sở Thiên Thư bắt đầu không được tự nhiên.

    Người lăn lộn trong quan trường rất rõ ràng, lãnh đạo tìm cấp dưới nói chuyện, trước khen sau hỏi thì hơn một nửa là không phải chuyện tốt. Đây là nghệ thuật nói chuyện mà các lãnh đạo hay dùng nhất.

    Nói là nghe ý kiến cá nhân, nhưng trên thực tế chính là báo cho anh biết cấp trên đã ra quyết định, chẳng qua nói uyển chuyển để anh dễ tiếp nhận mà thôi.

    Đại nạn đã trước mắt, ủ rũ sẽ chỉ làm cho Âu Dương Mỹ Mỹ xem thường.

    Giờ phút này, Sở Thiên Thư giống như một tảng đá đã rơi xuống, vô cùng trấn định.

    – Trưởng phòng, tôi nghe lời cô, không có ý kiến.

    Sở Thiên Thư không làm theo phép nói phục tùng theo bố trí của cấp trên, mà cố ý nói thành nghe theo lời của Âu Dương Mỹ Mỹ.
    Lời này khiến trong lòng của Âu Dương Mỹ Mỹ càng thoải mái.

    – Ha ha, tiểu Sở, cậu nghe tôi sao? Có phải tôi kêu cậu làm gì thì cậu làm cái đó không? Trong giọng nói của Âu Dương Mỹ Mỹ dường như cất giấu sự mờ ám.

    Có ý tứ gì? Lời nói của Âu Dương Mỹ Mỹ khiến Sở Thiên Thư cảm thấy bất ngờ.

    Bất kể cô ta có ý gì, vẫn là câu nói kia, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không được. Nếu đại cục đã định, ván đã đóng thuyền, vậy cũng chỉ có dũng cảm mà đối diện thôi.

    Sở Thiên Thư ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Âu Dương Mỹ Mỹ, trong ánh mắt tràn đầy kiên nghị.

    Ánh mắt này khiến cho trái tim của Âu Dương Mỹ Mỹ khẽ rung động.

    Tên Sở Thiên Thư yếu đuối, nhu nhược vừa rồi đã biến mất, chỉ trong chốc lát giống như thay đổi thành một người khác, đầy nhuệ khí đối diện với khuôn mặt của Âu Dương Mỹ Mỹ, tiến thẳng vào trong lòng của cô ta.

    Đây là lần đầu tiên Sở Thiên Thư nhìn Âu Dương Mỹ Mỹ gần như vậy, dường như lại trở về cảnh trong mơ.

    Ở ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi xuống, phản chiếu trên khuôn mặt của Âu Dương Mỹ Mỹ, ánh mắt mê ly, môi ướt át hơi nhếch lên, nở nụ cười nhẹ, cho dù vẫn đang duy trì tư thế ngồi cũng lộ rõ dáng người cao gầy mà quyến rũ.
    Khuôn mặt xinh đẹp trắng noãn lộ ra chút đỏ hồng quyến rũ mê hoặc lòng người. Trên người cô ta mặc một chiếc áo mỏng màu vàng, cổ áo hơi trễ xuống, lộ ra khoảng ngực trắng nõn, đôi gò bồng như ẩn như hiện.

    Bất kỳ một người đàn ông nào nhìn đến người phụ nữ này, thì ánh mắt đầu tiên đều nhìn vào bộ ngực của cô ta.

    Âu Dương Mỹ Mỹ theo bản năng che ngực, Sở Thiên Thư không bỏ lỡ cơ hội tán thưởng một câu: – Trưởng phòng, chị thật xinh đẹp!

    – Vậy sao? Thân mình Âu Dương Mỹ Mỹ nghiêng về phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Sở Thiên Thư, hỏi:
    – Đẹp hơn Phó chủ nhiệm Giản không?

    Củ chuối thật! Hỏi khó nhau rồi.

    Sở Thiên Thư vốn không nghĩ tới Âu Dương Mỹ Mỹ sẽ hỏi vấn đề này, lập tức ngây ngẩn cả người.

    – Sao vậy? Nếu không trả lời được thì cậu có thể không cần trả lời. Trên mặt của Âu Dương Mỹ Mỹ thoáng chút u ám, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Thiên Thư.

    Phụ nữ, dù cho có xinh đẹp đến thế nào thì vẫn mang lòng ghen tị với người phụ nữ càng đẹp hơn chính mình.
    Phụ nữ đang ghen tị, bất kể thế nào cũng không nên đắc tội.

    Trước khi Giản Nhược Minh tiến vào Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, Âu Dương Mỹ Mỹ là mỹ nữ đứng đầu ở đó, so với cô gái nhỏ Lưu Xuân Na cũng không hề thua kém. Cho dù là gã trai trẻ đẹp trai như Sở Thiên Thư và Phạm Diệc Binh thì khi đối mặt với bóng lưng duyên dáng của Âu Dương Mỹ Mỹ thì cũng không kìm nổi phải nuốt vài ngụm nước miếng.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bộ Bộ Cao Thăng
    Tác giả: Bắc Ngạn
    Chương 003: Bị khiển trách (1)

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Nguồn: metruyen.com
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Chương 003: Bị khiển trách (1)

    Nhưng ngày đầu tiên Giản Nhược Minh làm việc ở trụ sở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước đã cố ý trang điểm thật đẹp đứng cùng với Âu Dương Mỹ Mỹ và mọi người ở trên bậc thang nghênh đón lãnh đạo mới. Trong lúc hai đại mỹ nữ bắt tay chào hỏi nhau, Âu Dương Mỹ Mỹ với bọ ngực căng tròn đầy kiêu ngạo, vòng eo thon, mông đẹp và chân dài, dưới sự đối lập của Giản Nhược Minh đã hiện rõ ra khuyết điểm về tỷ lệ không cân đối.

    Huống chi, năm tháng luôn không buông tha con người, hơn nữa đối với một người phụ nữ, dấu vết của năm tháng dù cho dùng mỹ phẩm trang điểm cao cấp đến thế nào cũng không thể che lấp hết được. Bởi vậy, Giản Nhược Minh trẻ hơn Âu Dương Mỹ Mỹ năm tuổi đương nhiên là chiếm hết ưu thế.

    May mắn Sở Thiên Thư từng làm huấn luyện giống như vậy ở trong mơ, hắn làm bộ như khó xử, chần chờ nói: – Trưởng phòng

    – Dừng lại! Âu Dương Mỹ Mỹ sa sầm mặt, căt đưt lời nói đầu của Sở Thiên Thư: – Lúc này, cậu đừng gọi tôi là trưởng phòng.

    Không biết bắt đầu từ ngày nào, cơ cấu trung tầng trong các bộ, các ủy ban của thành phố cấp 3 đều chuyển từ khoa thành phòng, người phụ trách cũng rất tự nhiên mà bị kêu là trưởng phòng. Tuy rằng được gọi là trưởng phòng, nhưng trong danh sách cấp bậc vẫn là trưởng khoa. Chỉ có giống như Giản Nhược Minh, đến vị trí Phó chủ nhiệm của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước mới được xem là cán bộ cấp Phòng chân chính.
    Vốn Sở Thiên Thư mơ miêng hô một tiếng trưởng phòng làm Âu Dương Mỹ Mỹ rất hưởng thụ. Nhưng khi so sánh với Giản Nhược Minh, Âu Dương Mỹ Mỹ lại đột nhiên sinh ra lòng ghen tuông đối với cách xưng hô này, vì thế cô ta xua tay ngăn Sở Thiên Thư lại.

    – Vậy tôi gọi cô là gì? Chị Mỹ? Sở Thiên Thư trêu tức nhìn Âu Dương Mỹ Mỹ.

    Nhìn bộ dáng ghen tuông của Âu Dương Mỹ Mỹ, trong lòng Sở Thiên Thư thầm vui mừng, dù sao sắp bị đày đi rồi, đùa một chút vị thủ trưởng dựa vào thân thể này, cũng xem như một loại niềm vui trước khi đau khổ đến.

    – Tuỳ cậu, nhưng đừng gọi trưởng phòng. Âu Dương Mỹ Mỹ lạnh như băng nói:
    – Sở Thiên Thư, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đấy?

    – Chị Mỹ. Sở Thiên Thư thử thăm dò hô một tiếng, nhìn trên mặt của Dương Mỹ Mỹ cũng không có phản cảm, liền tiếp tục nói: – Chị muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?

    – Đương nhiên là nói thật. Âu Dương Mỹ Mỹ hừ một tiếng.

    Sở Thiên Thư chần chờ một chút, vô cùng nghiêm túc nói: – Nói thật, chị Mỹ, chị xinh đẹp không bằng Giản Nhược Minh.

    Sắc mặt của Âu Dương Mỹ Mỹ cực kỳ khó coi.
    – Nhưng chị lại đáng yêu hơn cô ấy rất nhiều. Sở Thiên Thư hạ giọng nói: – Đáng yêu hơn gấp mười lần, gấp trăm lần, gấp ngàn lần.

    Sắc mặt của Âu Dương Mỹ Mỹ lập tức thả lỏng, trên khoé miệng còn hiện lên nụ cười đắc ý.

    Sở Thiên Thư lại chậm rãi bổ sung một câu: – Người phụ nữ lạnh như băng như cô ta, người đàn ông nào sẽ thích chứ? Chỉ có người phụ nữ làm cho đàn ông mê muội mới thực sự là mỹ nữ. Chị Mỹ, chị chính là người phụ nữ như vậy!

    Vừa dứt lời, mặt mày Âu Dương Mỹ Mỹ lập tức hớn hở.
    Âu Dương Mỹ Mỹ hỏi: – Tiểu Sở, cậu nói thật sao?

    Sở Thiên Thư đưa tay lên: – Tôi có thể thề với trời!

    Âu Dương Mỹ Mỹ xì cười ra tiếng, nói: – Thiên Thư, cậu thật sự rất thú vị đó. Không được, nhân tài như vậy tôi phải giữ lại cho mình.

    – Chị Mỹ, chị có ý gì vậy? Trong lòng Sở Thiên Thư đầy chờ mong hỏi.

    Âu Dương Mỹ Mỹ cầm lấy một tấm bảng, khiến Sở Thiên Thư run rẩy, từng chữ một nói: – Đây là đề cử cậu đi “Nhập xã ở thôn” của Điền Khắc Minh. Tôi đại biểu cho bộ phận nhân sự tìm cậu nói chuyện, hiện tại tôi đổi ý rồi. Tôi muốn giữ cậu lại.

    Cái gì, cái gì? Trái tim Sở Thiên Thư kích động gần như sắp nhảy ra ngoài.

    Ông trời thật có mắt, hoá ra lời ngon tiếng ngọt của đàn ông cũng có thể trở thành một loại vốn liếng!

    Đề cử ứng cử viên “Nhập xã ở thôn” do phòng hành chính và phòng nhân sự phụ trách, Điền Khắc Minh có quyền đề cử, Âu Dương Mỹ Mỹ có quyền lựa chọn.

    Bất kể là địa vị hay lực ảnh hưởng ở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước thì lời nói của Âu Dương Mỹ Mỹ đều có trọng lượng hơn so với Điền Khắc Minh.
    Âu Dương Mỹ Mỹ đắc ý liếc mắt nhìn Sở Thiên Thư một cái, vươn tay vẽ một đường cong, ra hiệu Sở Thiên Thư không nên kích động.

    Trong lòng Sở Thiên Thư bình tĩnh lại, lại quan tâm đến vận mệnh người khác, hắn hỏi: – Chị Mỹ Mỹ, vậy chị tính đề cử ai?

    – Lưu Xuân Na, Phạm Diệc Binh hoặc là Tiền Mỹ Hoa, đương nhiên cá nhân tôi thiên về Lưu Xuân Na! Âu Dương Mỹ Mỹ chú ý đến lông mi của Sở Thiên Thư nháy một chút: – Sao thế? Đau lòng sao?

    – Hả, không có, ai kêu cô ta là người mới chứ. Sở Thiên Thư vội vàng che dấu nói, trong lòng của hắn đột nhiên sinh ra vài phần áy náy, bị đày đến xã Thạch Hà Tử khỉ ho cò gáy, với một cô gái mới hai mươi tuổi mà nói quả thật có chút tàn nhẫn.

    Nhưng hố lửa này cuối cùng cũng phải có người nhảy.

    Âu Dương Mỹ Mỹ gãi đúng chỗ ngứa nói: – Ha hả, Thiên Thư, tôi biết trong lòng cậu nghĩ thế nào đấy, cậu hy vọng là Phạm Diệc Binh đúng không? Như vậy, sẽ không có người tranh vị trí Trưởng phòng phòng tổng hợp với cậu nữa.

    Sở Thiên Thư cười cười, xem như thừa nhận.

    Âu Dương Mỹ Mỹ thực nhẹ nhàng nói: – Không phải cậu vừa mới nói rồi sao, chỉ cần cậu thành thật nghe lời tôi thì không cần phải sợ Phạm Diệc Binh. Hơn nữa, sau này cậu cũng cần có cấp dưới làm việc đúng không?

    Sở Thiên Thư mừng thầm, khẩn trương tỏ thái độ: – Vâng, chị Mỹ, tôi nghe lời chị, kiên quyết nghe lời chị.

    Âu Dương Mỹ Mỹ cười tự nhiên nói: – Thiên Thư, cậu nhớ đấy, sau này cậu phải nghe lời tôi.

    – Nói gì cũng phải nghe sao? Sở Thiên Thư dựng thẳng sống lưng.

    – Cậu nói xem? Đại khái là chiếm được cổ vũ đáng yêu của Sở Thiên Thư, Âu Dương Mỹ Mỹ nghiêng đầu, cố ý ra vẻ đáng yêu.

    Sở Thiên Thư chuyển đề tài: – Ha hả, chị Mỹ, tại sao chị giúp tôi vậy?

    Âu Dương Mỹ Mỹ không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn hắn.

    Đúng vậy, rất khó có thể tưởng tượng được.

    Âu Dương Mỹ Mỹ là nhân vật có thực quyền trong Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, dựa vào cái gì mà lại ưu ái đối với một nhân viên không có bối cảnh, không có quan hệ như hắn chứ?

    Trong quan trường, phải lấy được thưởng thức và trọng dụng của lãnh đạo, hoặc là anh phải có bối cảnh vững chắc, hoặc là anh có tài năng cao siêu, nếu hai thứ này anh đều không có thì cũng chỉ có thể biến thành “Chó săn” của lãnh đạo, một con “chó săn” vô cùng trung thành.

    – Chó săn, hừ hừ. Khi trong đầu Sở Thiên Thư nghĩ đến kết luận này, hắn âm thầm cười lạnh một chút.

    Chẳng lẽ từ nay về sau, chính mình sẽ biến thành một con chó săn như Điền Khắc Minh, chỉ biết vẫy đuôi mừng chủ với Quan Hạo Vũ, Hoàng Như Sơn hay sao?

    Nhưng, Âu Dương Mỹ Mỹ chỉ cần một con “Chó săn ” thôi hay sao?

    Sở Thiên Thư ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong ánh mắt của Âu Dương Mỹ Mỹ rõ ràng còn có một loại nóng bỏng gì đó đang di động.

    Mẹ nó! Cô ta không chỉ cần một tên tay sai trung thành, còn cần một người đàn ông cường tráng!

    Là một người đàn ông cường tráng khỏe mạnh, Sở Thiên Thư đương nhiên tràn đầy khát vọng với thân thể đàn bà. Nhưng vừa nghĩ tới thân thể này đã từng vặn vẹo dưới thân nhiều lão già, khuất nhục dâng lên trong lòng giống như thủy triều.

    Vì để dụ dỗ đàn bà vui vẻ, trái lương tâm nói với cô ta vài lời nịnh nọt “Đáng yêu gấp nghìn lần”, đây là một điều cần phải làm đối với một người đàn ông.

    Vì đạt được không gian sinh tồn, làm một con “chó săn” cho cấp trên, điều này đối với một người đàn ông trong quan trường thì cũng là điều không thể tránh khỏi.
    Nhưng khúm núm nịnh bợ quỳ gối giữa hai chân của một người đàn bà, thỏa mãn dục vọng của cô ta khi cô ta không được thỏa mãn từ người đàn ông khác, theo Sở Thiên Thư, đây là điều vô cùng nhục nhã!

    Đối mặt với đàn bà, đàn ông phải đi chinh phục, quyết không thể khuất phục!

    Dùng lời nói Sở Thiên Thư thường xuyên giáo dục Vệ Thế Kiệt gọi là: Quân tử háo sắc, cũng phải có đạo lý!

    Dục vọng của đàn ông cũng là thứ có tôn nghiêm!

    Một thanh âm đang gào lên: Sở Thiên Thư, mày có phải là một người đàn ông hay không vậy?
    Một thanh âm khác lại hô lên: Sở Thiên Thư, tránh voi chẳng xấu mặt nào, xe đến trước núi luôn có đường.

    Sở Thiên Thư cố nén buồn nôn trong ngực, tự an ủi mình: Âu Dương Mỹ Mỹ là phụ nữ lãnh đạo trong thành phố, có lẽ không cần đi đến bước đó.

    Âu Dương Mỹ Mỹ chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt của Sở Thiên Thư.

    Sở Thiên Thư cũng vội vàng đứng lên.

    Âu Dương Mỹ Mỹ mặc một chiếc váy ngắn màu xám nhạt, ôm sát eo, bó sát cái mông tròn của cô ta.

    Ánh mắt quyến rũ của Âu Dương Mỹ Mỹ nhìn chằm chằm Sở Thiên Thư.
    Sở Thiên Thư không hề sợ hãi, hai mắt bình tĩnh như chim ưng đang săn mồi nhìn vào cô ta.

    Hai người giống như đang đấu với nhau, xem ai chớp mắt trước, giống như ai chớp mắt trước thì người đó sẽ thua.

    Cuối cùng, vẫn là Âu Dương Mỹ Mỹ chịu không được.

    Cô ta giang rộng ra năm ngón tay mảnh khảnh, cả bàn tay duỗi trước mặt hắn, lại chậm rãi khép lại từng ngón từ nhỏ đến lớn, giống như một cái quạt ngà voi tinh xảo, vẽ ra một đường cong duyên dáng, sau đó trở về trước ngực của cô ta.

    Chỉ thấy Âu Dương Mỹ Mỹ vươn ngón tay thon dài, từng chút từng chút mà đi xuống cổ tuyết trắng, lại nhẹ nhàng mở cúc áo sơ mi thứ nhất ra.​
     
  4. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Bộ Bộ Cao Thăng
    Tác giả: Bắc Ngạn
    Chương 003: Bị khiển trách (2).

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Nguồn: metruyen.com
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Mẹ nó! Bây giờ là ban ngày đấy, vẫn là ở nơi làm việc, Âu Dương Mỹ Mỹ dám thực thi “quy tắc ngầm”, lá gan cũng quá lớn rồi. Thật đúng với một câu nói: Phụ nữ gan lớn lại xinh đẹp, trên quan trường ai có thể ngăn cản được chứ?
    Âu Dương Mỹ Mỹ nghiêng người sát vào, mùi nước hoa cao cấp nồng nặc đập vào mặt.
    Trong nháy mắt, trong lòng của Sở Thiên Thư kinh hoàng, hô hấp cũng bắt đầu nặng nề, không phải bởi vì dục vọng bị châm lên, mà là sắp phun trào sỉ nhục.
    – Chị Mỹ Mỹ, cửa còn chưa khoá đúng không? Sở Thiên Thư cái khó ló cái khôn.
    Âu Dương Mỹ Mỹ nhướn mày, hỏi ngược lại: – Khoá cửa, cậu muốn làm gì vậy?
    – Việ này Sở Thiên Thư nhất thời nghẹn lời.
    – Ha ha! Âu Dương Mỹ Mỹ cất tiếng cười to. Cười xong, cô ta ấn ngón trỏ vào lồng ngực của Sở Thiên Thư, môi màu đỏ tươi tiến đến bên tai của hắn, nhẹ nói: – Thiên Thư, cậu không chỉ rất thú vị, mà trí tưởng tượng của cậu còn hết sức phong phú, quá tuyệt vời, tôi thích! Ha ha.
    Nói xong, Âu Dương Mỹ Mỹ nhanh chóng trở về chỗ ngồi, cài lại cúc áo vừa mới cởi bỏ, thong thả nói:
    – Tuy rằng cậu nghĩ sai rồi, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh cậu bằng lòng vì tôi mà trả giá tất cả.
    Mẹ nó, bị Âu Dương Mỹ Mỹ đùa giỡn.
    Sở Thiên Thư rõ ràng xấu hổ.
    Âu Dương Mỹ Mỹ thu hồi tươi cười, nghiêm mặt nói: – Sở Thiên Thư, nhiệm vụ sau này của cậu là bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo cho tôi nhất cử nhất động của Điền Khắc Minh. Khi bình chọn và đánh giá dân chủ thì phải giúp tôi kéo phiếu bầu từ văn phòng cậu, hiểu chưa?
    Sở Thiên Thư gật đầu liên tục.
    Đương nhiên rất hiểu.
    Điền Khắc Minh là đối thủ cạnh tranh với vị trí Phó chủ nhiệm của Âu Dương Mỹ Mỹ, hơn nữa căn cơ của gã ở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước còn sâu hơn rất nhiều so với Âu Dương Mỹ Mỹ. Âu Dương Mỹ Mỹ kéo Sở Thiên Thư từ vận rủi trở về phía cô ta, chính là muốn xếp vào một quân cờ đáng tin cậy trong phạm vi thế lực của Điền Khắc Minh.
    Sở Thiên Thư âm thầm xấu hổ, trái tim nằm sai chỗ kia, rốt cục đã về tới vị trí chính xác.
    Âu Dương Mỹ Mỹ ném qua một cái liếc mắt quyến rũ, mỉm cười duyên dáng nói: – Biểu hiện thật tốt nhé, nói không chừng ngày nào đó chị Mỹ vui vẻ, cũng sẽ xem xét cho cậu nếm một ít đồ ngon ngọt.
    Hả? Trái tim Sở Thiên Thư, lập tức lại nằm sai chỗ.
    Nhìn vẻ mặt bị lừa của Sở Thiên Thư, Âu Dương Mỹ Mỹ cười đến run rẩy cả người, mỗi ngày bị lãnh đạo trêu đùa như cô ta rốt cục cũng có thể hưởng thụ được niềm vui sướng khi trêu đùa cấp dưới.
    Cô đưa tay ra nắm cằm của Sở Thiên Thư, nghiêng đầu nói: – Nào, em trai nhỏ, cười với chị một cái nào.
    Em trai thì em trai, như thế nào còn gọi em trai nhỏ chứ? Máu chảy ngược lên mặt của Sở Thiên Thư, xấu hổ không chịu nổi, cắn răng cười một cái rất không tự nhiên.
    Hắn âm thầm thề: Âu Dương Mỹ Mỹ, hôm nay tôi nhịn, nhưng cô chờ đấy, cô để tôi khó chịu lần này, một ngày nào đó tôi muốn cho cô đau khổ cả đời.
    Nhìn vẻ mặt kỳ quái của Sở Thiên Thư, Âu Dương Mỹ Mỹ suông sa cười ha hả.
    Ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ cửa rất đanh.
    Âu Dương Mỹ Mỹ ra hiệu Sở Thiên Thư đi mở cửa.
    Mở cửa, là một cái đầu trọc, Điền Khắc Minh.
    Điền Khắc Minh quét nhìn Âu Dương Mỹ Mỹ và Sở Thiên Thư vài lần, giả vờ giả vịt mà cười nói: – Ha hả, trưởng phòng Âu Dương, đến không đúng lúc rồi, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục. Nói xong, làm bộ đóng cửa lại.
    Âu Dương Mỹ Mỹ đứng lên, cười quyến rũ nói: – A, là chủ nhiệm Điền. Anh tới rất đúng lúc, tôi đang muốn tìm anh bàn về chuyện chọn người đấy. Tiểu Sở, cậu đi ra ngoài trước đi.
    Sở Thiên Thư như chạy trốn lao ra khỏi phòng làm việc của Âu Dương Mỹ Mỹ, chạy đến phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, lại buông lỏng người, trở về văn phòng phòng Tổng hợp.
    – Sao rồi? Tiền Mỹ Hoa lập tức chạy đến, hỏi.
    – Cái gì mà sao rồi? Sở Thiên Thư biết rõ còn cố hỏi.
    Tiền Mỹ Hoa nói: – Trưởng phong Mỹ không phải tìm cậu nói chuyện à?
    – Đúng vậy.
    – Sao rồi?
    Sở Thiên Thư cười thản nhiên: – Người ta là dao thớt, tôi là thịt cá, còn có thể như thế nào chứ?
    Trên mặt Tiền Mỹ Hoa hiện lên vẻ vui mừng, nhấc mông ngồi trở lại trước bàn làm việc.
    Lưu Xuân Na đưa một cốc nước cho Sở Thiên Thư, cũng về tới trên chỗ ngồi, sắc mặt thoáng sáng sủa một ít.
    Phạm Diệc Binh không nói chuyện, ấn điếu thuốc đã hút được một nửa vào gạt tàn thuốc, hơi thở khôi phục bình thường.
    Nhìn bộ dáng ba người bọn họ như trút được gánh nặng, trong lòng Sở Thiên Thư vô cùng đắc ý.
    Nhưng Sơ Thiên Thư du đăc y cung không thê hiên vui sương ra như vây, hăn ngôi xuông, bưng ly lên uông môt hơp, u ru thơ dai môt hơi.
    Trong bôn người thì Tiên Mỹ Hoa là lớn nhất, có kinh nghiệm nhiều nhất, miệng lưỡi nhanh nhất, cô bày ra dáng vẻ đồng tình rồi khuyên nhủ: – Tiểu Sở, cậu còn trẻ, vẫn còn cơ hội. Nhưng mà người bạn đó của cậu cũng thật là, sớm không gọi muộn không gọi lại gọi ngay lúc chủ nhiệm đang nói.
    – Hừ! Sở Thiên Thư nặng nê cầm ly nước lên, nói: – Người đã xui xẻo thì uống ly nước mát thôi cũng bị tê răng, trách y cũng không có tác dụng.
    Lưu Xuân Na là người đẹp trẻ tuổi nhất trong phong Tổng hợp, cô ta nhíu mày nói:
    – Haizzz, tiểu Sở à, có chút khí phách được không?
    Sở Thiên Thư nhìn Lưu Xuân Na tức giận nói: – Đều do y không lựa thời điểm, ở đó mà còn nói cái khí phách chó má gì nữa hả? Đồng chí tiểu Lưu, cậu muốn tỏ ra thanh cao thì thay tôi đi.
    Lưu Xuân Na vừa nghe sắc mặt liền trắng bệch, vôi vang noi: – Đừng đừng đừng, tiểu Sở, cậu đừng có làm tôi sợ, tôi nghe nói xa Thạch Hà Tử ngay cả một cái nhà vệ sinh đàng hoàng cũng không có, toàn bộ đều là nhà xí lộ thiên.
    Sở Thiên Thư nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Lưu Xuân Na, cảm thấy có chút hả dạ, liền nửa đùa nửa thât nhắc nhở: – Đồng chí Lưu Xuân Na, cô không cần lo lắng, trở về cầu xin bố chồng tương lai của cô thì không ai dám làm gì cô cả.
    Lưu Xuân Na đỏ măt, kiên quyết nói: – Tôi sẽ không đi cầu xin ông ta.
    Lưu Xuân Na thuần khiết hoa lệ vài ngày trước thông qua giới thiệu quen biết được một tên tiểu tử, nghe nói là công tử của một vị lãnh đạo khu Bắc Hồ của phân cục Công an. Nhưng mà tối hôm qua mới ngày thứ hai cùng với tên đó gặp mặt mà tên đó đã động tay động chân ý định lột y phục của cô, Lưu Xuân Na vừa xấu hổ vừa tức giận, giãy giụa ra khỏi tên đó liền chạy về nhà. Bây giờ đi cầu xin ông ta, chẳng khác gì trực tiếp dâng bản thân tới miệng của tên sắc lang đó sao.
    Yên lặng một hồi, Lưu Xuân Na lại nhút nhát hỏi: – phong Thư ky còn có những người khác nữa mà, danh sách những người bị đi đày chưa chắc rơi vào chúng ta đâu.
    – Ôi… Pham Diệc Binh học theo bộ dạng răn dạy của Điền Khắc Minh, nói: – Đồng chí Lưu Xuân Na, cô là đầu heo à? phong Thư ky xưa nay so với phong Tông hợp đều cao hơn một bậc, những việc thối nát như vậy chỉ biết đổ lên đầu người của phong Tổng hợp chúng ta.
    Câu nói này của Phạm Diệc Bình quả không sai.
    Vài người của phong Thư ky như trưởng phong vừa mới lên Tề Đại Quang, tất nhiên không động tới ông ta, Triệu Bình Nguyên và Trương Quốc Bình cũng vậy, bình thường hai người họ cũng có giao tình với Điền Khắc Minh, với sự khôn khéo của Điền Khắc Minh, bây giờ đang là thời kì nhạy cảm, nhất định sẽ không đi trêu chọc vị Bồ Tát đứng sau họ.
    Lại có một người tên Vạn Bằng, là từ xí nghiệp cấp dưới chuyển lên nhằm thay thế Thái Quốc Lương, năng lưc kha cao, con ngươi cung thât tha. Điên Khăc Minh ngoai trư khoac lac ninh not, thi chăng co năng lưc gi, phong Thư ky phai nhơ vao tiêu Van lam viêc nên không dê gi đê cho y đi.
    Yên lặng, yên lặng như chết.
    Sự yên lặng như chết này đột nhiên bị tiếng quát thô lỗ của Điền Khắc Minh phá vỡ.
    – Giữa ban ngày ban mặt mà đóng cửa tán dóc, xem ra phong Tổng hợp của mấy người đúng là người nhiều việc ít, ai nây đêu nhàn rỗi. Điền Khắc Minh mạnh bao đẩy cửa ra, tiếng quát lớn tới nỗi hầu như cả tòa nhà đều nghe được. – Sắp 11 giờ rồi, báo hôm nay tại sao vẫn chưa đưa tới, bôn người các ngươi lại có thể ngồi đây, cũng không biết đi hỏi xem thê nao?
    Mọi người trong văn phòng ai cũng biết, Điền Khắc Minh có một thói quen xấu là lúc đi cầu thích xem báo, sau này thói quen trở thành tự nhiên, nghe nói phát triển tới mức không xem báo thì không thể đi ngoài được.
    Biết rõ Điền Khắc Minh là đang bới móc, soi mói, Pham Diệc Binh đứng lên, bày ra bộ mặt vui vẻ đưa cho Điền Khắc Minh một điếu thuốc, nói: – Chủ nhiệm, anh đừng nóng, tôi đi hỏi ngay. Chưa nói hết câu đã nhanh chân chạy ra ngoài.
    Điền Khắc Minh chắp tay sau lưng đi một vòng quanh văn phòng, đột nhiên cười híp mắt hỏi Lưu Xuân Na: – Tiểu Lưu, đã thích ứng được công việc chưa?
    Bất chợt nhận được sự quan tâm ân cần của Điền Khắc Minh, Lưu Xuân Na sợ tới mức run rẩy.
    Lưu Xuân Na cung kính đứng lên, cúi đầu thấp giọng nói: – Tôi, tôi
    Điền Khắc Minh cười ha hả, nói: – Tiểu Lưu, đừng khẩn trương như vậy, ai cũng có một quá trình để thích ứng, nếu có gì khó khăn có thể trực tiếp nói với tôi.
    Lưu Xuân Na ngẩng đầu lên, như trút được gánh nặng, nói: – Cảm ơn chủ nhiệm đã quan tâm.
    Sở Thiên Thư giành lấy ly nước ngay trước Tiền Mỹ Hoa, đưa tới tay Điền Khắc Minh, nịnh nọt cười nói: – Chủ nhiệm, mời uống nước.
     
  5. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Bộ Bộ Cao Thăng
    Tác giả: Bắc Ngạn
    Chương 004: Thời thế thay đổi.

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Nguồn: metruyen.com
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Ai ngờ Điền Khắc Minh không nhận lấy, chỉ “Hừ” một tiếng, tắt nụ cười trên mặt, bất mãn trừng mắt nhìn Sở Thiên Thư, khiển trách: – Tiểu Sở, cái tên đầu heo này, tới văn phòng này cũng gần 2 năm rồi, vậy mà một chút quy tắc cũng không biết, cấp trên đang nói chuyện cùng người người khác, tới lượt cậu xen vào sao?
    Thực là con mẹ nó xui! Một buổi sang mà bị Điền Khắc Minh chửi hai lần đầu heo, Sở Thiên Thư trong lòng tức giận nhưng vẫn ráng nhịn, cười nói: – Phải phải, chủ nhiệm phê bình rất đúng! Nói xong ngượng ngập lui qua một bên, ly nước trong tay đang cầm cung không biêt nên đăt xuông hay không.
    Điền Khắc Minh lại thay đổi nét mặt, vui vẻ hòa nhã nói với Lưu Xuân Na: – Tiểu Lưu, công việc trong văn phòng này có rất nhiều thứ để học, cô phải lưu ý khắp nơi, cố gắng học tập đấy nhé.
    – Dạ, sau này xin chủ nhiệm chỉ giáo nhiều hơn. Lưu Xuân Na lá gan lớn hơn, nói chuyện cũng lưu loát hơn, âm thanh mang theo vài phần ngọt ngào.
    Lúc này, Phạm Diệc Binh thở hồng hộc chạy vào, nói: – Chủ nhiệm, nghe nói chiếc xe điện của người đưa báo đụng chạm với một chiếc xe tải nhỏ, cảnh sát giao thông đang xử lý, anh ta nói sẽ xong ngay, lát sau báo sẽ được đưa tới.
    Điền Khắc Minh lại nghiêm mặt, quát lớn: – Tiểu Phạm, cậu xem cậu đi, không thể ở dưới đợi thêm một lát để đem báo lên luôn, thật đúng hết cách, cái tật sợ cực sợ khổ đúng là sửa không được.
    Thực con mẹ nó oan uổng! Tôi đây không phải sợ ông sốt ruột mới chạy lên nói sao? Phạm Diệc Bình một bụng tức giận, nhưng nụ cười vẫn giữ trên mặt, gật đầu nói: – Phải phải chủ nhiệm phê bình thật đúng.
    Phạm Diệc Bình ngồi không yên, y vội vàng hấp tấp nói: – Tôi còn phải xuống dưới xem báo tới chưa. Nói xong, vội vàng chạy ra ngoài.
    Điền Khắc Minh quay đầu lại nhìn Sở Thiên Thư dặn dò: – Sở Thiên Thư, chỗ lễ tân có một cái thùng giấy, sau khi tan sơ nhớ đem tới cho chủ nhiệm Giản, nhớ kỹ, đừng quên đó.
    – Dạ, không quên đâu. Sở Thiên Thư vội vàng trả lời
    Đối với Sở Thiên Thư mà nói, đây là một tín hiệu tốt.
    Điền Khắc Minh từ chỗ Âu Dương Mỹ Mỹ trở về liền phân việc cho mình, điều này đủ chứng tỏ sự thỏa thuận giữa Âu Dương Mỹ Mỹ với ông ta cơ bản đã được nhất trí.
    Sở Thiên Thư trong lòng vui vẻ, lại hỏi:
    – Chủ nhiệm, đưa đến đâu?
    Điền Khắc Minh trầm mặt xuống: – Cái tên đầu heo này, dĩ nhiên là đưa đến chỗ cô ta ở, thế nào, có phải còn muốn tôi dẫn đường cho cậu không?
    Giản Nhược Minh đến Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước thành phố Thanh Nguyên để đảm đương vai trò phó chủ nhiệm, Ủy ban tạm thời thuê một căn hộ hai phòng ngủ môt phòng khách cho cô ta tại “cứ xá Thiên Dật” cách văn phòng làm việc không xa, việc thu dọn phòng ốc, vận chuyển hành lý đều do bôn người của phong Tổng hợp làm.
    Vô duyên vô cớ lại bị Điền Khắc Minh mắng, Sở Thiên Thư hận không thể đánh một phát ngay trên cái đầu trọc của ông ta, trong lòng âm thầm mắng chửi:
    – Đồ chó hoang, hôm nay ông đã mắng tôi ba lần. Hừ, tôi liều cả cái mạng này cũng phải lên được chức Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, đến lúc đó xem tôi xử ông như thế nào!
    Điền Khắc Minh lười không thèm nhìn cái bộ dạng như chết của Sở Thiên Thư, ông ta xoay người đi rồi lại vẫy vẫy tay với Lưu Xuân Na, nói: – Tiểu Lưu, cô đến phòng làm việc của tôi một chút, tôi bàn với cô chút chuyện. Nói xong liền hất tay lên, thở hổn hển bước đi.
    Lưu Xuân Na liếc mắt nhìn Tiền Mỹ Hoa một cái, lại sợ hãi nhìn Sở Thiên Thư, không biết làm như thế nào mới phải.
    Sở Thiên Thư không dám nhìn thẳng ánh mắt của Lưu Xuân Na, hắn ngồi xuống, bối rối cầm lấy con chuột.
    Lưu Xuân Na vừa mới ra cửa, Tiền Mỹ Hoa liền nói: – Ai, Tiểu Sở, tôi thấy Điền Khắc Minh hôm nay có vẻ hơi thân thiết với Lưu Xuân Na đấy.
    – Có sao? Sở Thiên Thư không yên lòng mà hỏi han.
    – Đương nhiên, lúc trước Điền Khắc Minh đến văn phòng của chúng ta chưa từng lộ ra gương mặt tươi cười, hôm nay lại nhiệt tình quan tâm đối với Lưu Xuân Na, hơn nữa lại quan tâm rất nhiều. Tiền Mỹ Hoa quay đầu cười híp mắt với Sở Thiên Thư. – Tiểu Sở, cậu không cảm thấy rất không bình thường sao?
    – Có cái gì không bình thường? Sở Thiên Thư hỏi ngược lại Tiền Mỹ Hoa.
    Từ nụ cười xấu xa của Tiền Mỹ Hoa, Sơ Thiên Thư biêt cô không còn áp lực phải làm quả trứng xui xẻo, thì xem như băt đâu không quan đươc cai miêng thôi cua cô ta rồi.
    Tiền Mỹ Hoa làm ra vẻ thần bí nói: – Biết không? Những người đàn ông đầu hói đối với dục vọng rất là mãnh liệt, tôi nghe nói, tiểu Mẫn, tiểu Huệ ở bộ phận lễ tân, Hoàng Lệ ở phòng Văn thư, còn có Văn Văn làm vệ sinh, hình như đều lọt vào tầm ngắm của Điền Khắc Minh.
    Lơi noi đùa này của Tiền Mỹ Hoa càng luc càng quá đáng.
    Sở Thiên Thư nhịn không được rống lên một câu: – Chị Tiền, chị nói bậy gì đấy?
    Tiền Mỹ Hoa nhảy dựng lên: – Ê ê ê, Sở Thiên Thư, cậu ăn phải gan hùm hả? Tôi nói Lưu Xuân Na, cậu gấp cái gì mà gấp?
    Sở Thiên Thư không phục, liền đứng lên chỉ vào Tiền Mỹ Hoa lớn tiếng nói: – Cô chỉ mong sao mọi người trong phòng này đều xui xẻo thì cô mới thoải mái đúng không?
    – Sở Thiên Thư, cậu muốn chết rồi, dám lấy lão bà này ra trút giận, hừ, có bản lĩnh thì kiếm Điền Khắc Minh mà gây sự. Tiền Mỹ Hoa tức giận ngồi xuống, cô ta đau đơn kêu lên bởi vì dùng sức hơi mạnh nên mông bị đau.
    Ôi, rơi vào tay của Điền Khắc Minh, ai cũng không có một ngày tốt lành.
    Sở Thiên Thư lắc lắc cái đầu của hắn, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút dối trá, bản thân vì muốn thoát khỏi xui xẻo bị đày, mà không tiếc làm Âu Dương Mỹ Mỹ vui vẻ, chỉ thiếu phá vỡ “Quy tắc ngầm” thôi, còn có tư cách gì đồng tình người khác.
    Sở Thiên Thư ngẩng đầu nhìn góc phải dưới màn hình, 12h lẻ 1 phút, đã tới lúc nghi trưa rồi.
    Tiền Mỹ Hoa thì đang ngẩn người, Sở Thiên Thư cũng không di chuyển.
    Lúc này, Phạm Diệc Bình vội vã bước vào, vừa vào cửa y liền hô: – Tiểu Sở, mau lên, giúp tôi một việc.
    Sở Thiên Thư ngẩng đầu nhìn, Phạm Diệc Bình tay trái nắm lấy mấy tờ báo, tay phải cầm lấy di động nghe điện thoại, đang không ngừng giải thích cái gì đó.
    Sơ Thiên Thư hoi: – Chuyên gi vây?
    – Giưa trưa hen ban gai đi trung tâm thương mai xem quân ao, giơ cô ây đa ơ dươi lâu Giai Giai, em đơi môt lat, anh se xuông ngay. Pham Diêc Binh vưa giai thich vơi Sơ Thiên Thư vưa noi vơi ban gai Giai Giai. – Tiêu Sơ, anh giup tôi môt viêc, đem tơ bao qua cho Chu nhiêm, tôi ma con không đi xuông nưa la Giai Giai se tưc giân.
    Thanh niên bôn “Không” -Không nha, không xe, không tiên, không quyên muôn kiêm ban gai thi không dê chut nao.
    Ngươi co luc bai luc thăng, Sơ Thiên Thư hiêu rât ro điêu nay.
    Sơ Thiên Thư vôi vang nhân lây tơ bao trong tay Pham Diêc Binh.
    – Cam ơn nha tiêu Sơ, lân sau tôi mơi cậu. Pham Diêc Binh giơ điên thoai chay châm ra ngoai.
    Sơ Thiên Thư không nghi nhiêu liên đi vê phia văn phong Chu nhiêm.
    Trên hanh lang yên tinh.
    Đam ngươi phong Thư ky ai nây đêu nhanh hơn tho, vưa mơi tan ca la đa không thây bong ngươi.
    Sơ Thiên Thư vưa mơi đi đên gân cưa, đinh giơ tay go cưa thi nghe thây bên trong môt trân âm thanh huyên nao.
    Lưu Xuân Na câu xin: – Chu nhiêm Điên, xin ông đưng điêu tôi đi.
    Điên Khăc Minh noi: – Tiêu Lưu, chi cân cô nghe lơi, tôi nhât đinh se không điêu cô đi. Ha ha..!
    – Không, không, Chu nhiêm Điên, ông đưng vây ma. Giong cua Lưu Xuân Na băt đâu run rây – Tôi, tôi hô
    Điên Khăc Minh uy hiêp noi: – Lưu Xuân Na, cô muôn hô thi cư hô đi. Hư, tôi cho cô biêt, bon Chủ tịch xã ơ khu rừng rú ấy con ghê hơn so vơi ta, cô la rach cô hong cung vô dung.
    Tâm cua Sơ Thiên Thư dao đông manh liêt: – Cai tên Điên hoi căn ba nay, không ngơ dam ha đôc thu vơi Lưu Xuân Na.
    Bên trong lai vang lên những âm thanh xé rách.
    Lưu Xuân Na đa băt đâu nưc nơ.
    Sơ Thiên Thư kho xư vô cung.
    Nêu đây cưa xông vao cưu Lưu Xuân Na thi chăc chăn chinh minh se bi huy.
    Con nêu lui vê thi ca đơi lương tâm se bât an.
    Luc nay đôt nhiên Lưu Xuân Na noi môt câu: – Chu nhiêm, không phai đa đinh ra la Sơ Thiên Thư rôi sao.
    Điên Khăc Minh gian xao cươi noi: – Ha ha, Tiêu Lưu, cô thât sư qua ngây thơ, qua ngu ngôc rôi. Tôi noi cho cô biêt, la bơi vi Sơ Thiên Thư va Âu Dương My My co quan hệ nên mơi đây cô vao hô lưa đo.
    Lưu Xuân Na ngay lâp tưc im băt, đoan chưng la bi câu noi cua Điên Khăc Minh pha huy y chi phan khang.
    Ngươi co thê chết chư không thê nhuc.
    Sơ Thiên Thư long đây căm phân, môt cươc đa tung cưa phong lam viêc cua Chu nhiêm.
    Lưu Xuân Na nga trên ghê Salon, quân ao không chinh tê, đâu toc rôi loan, bô dang khô sơ đang thương. Chi thây bên vai trai cua cô lô ra ngoai ao ngưc mau đo choi măt, một bàn tay của Điên Khăc Minh đang đặt trên nơi căng phồng ấy.
    Điên Khăc Minh bôi rôi, khi gã thây ro ngươi tiên vao la Sơ Thiên Thư thi trong nhay măt trơ nên phân nô, tay cua gã vân đăt ơ nơi mềm mại của Lưu Xuân Na, anh măt ac đôc như đao chăm chăm nhin Sơ Thiên Thư.
    – Sơ Thiên Thư, câu co hiêu quy cu không, không go cưa đã xông vao. Điên Khăc Minh rông lên.
    – Điên hoi, lây tay cho cua ông ra. Sơ Thiên Thư ngâng đâu căn răng noi.
    Điên Khăc Minh rut tay vê, miêng tiêp tuc gâm nhe: – Sơ Thiên Thư, tôi canh cao câu, bây giơ cut ra ngoai con kip.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)