FULL  Q.Trường Bí Thư Trùng Sinh - Bảo Thạch Tiêu

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bí Thư Trùng Sinh
    Tác giả: Bảo Thạch Tiêu
    Chương 973(p1): Tin đồn là cỏ trong kẽ đá.
    === oOo ===
    Nhóm dịch : Masta4ever
    Nguồn: Mê Truyện










    Khi nhóm người Kim Điền Lạc rời khỏi phòng làm việc của mình thì Vương Tử Quân đã cơ bản có phương án đối phó với sự kiện lần này. Tuy hắn biết Nguyễn Chấn Nhạc sẽ ra tay với mình, nhưng không ngờ bọn họ lại ra tay dựa vào chiếc đồng hồ trên tay mình.

    Là một chiếc đồng hồ tiền triệu.

    Khi nhìn vào những bài viết kia thì Vương Tử Quân thật sự rất sợ hãi, thế nhưng hắn không sợ nó mang lại ảnh hưởng với mình, chỉ sợ xu thế to lớn của sự kiện này mang đến.

    Lúc trước khi Mạc Tiểu Bắc tặng cho Vương Tử Quân chiếc điện thoại, hắn nghĩ rằng chiếc điện thoại này rất đẹp, cũng không ngờ nó có giá trị cao như vậy.

    Kiếp trước kiếp này hắn căn bản không hiểu nhiều về những sản phẩm xa xỉ, vì vậy căn bản là không có nhiều kinh nghiệm để phân biệt. Nếu như hắn biết chiếc đồng hồ này đáng giá như vậy, hắn sẽ không đeo nó đi rêu rao khắp nơi.

    Điều làm cho Vương Tử Quân cảm thấy vui mừng chính là lúc này ngôn ngữ trên inte còn chưa thịnh hành, ít nhất đến bây giờ còn chưa có những ngôn từ dành riêng cho tham quan.

    Vì nguồn gốc của chiếc đồng hồ này không có vấn đề, thế cho nên Vương Tử Quân căn bản là không quá bối rối. Lúc này hắn không cần phải ứng phó với những cơn gió đang xảy ra trên mạng, chủ yếu là phải tiếp đón những con sóng dữ về sau này.

    - Đáng chết sẽ chết, đáng sống sẽ sống, nếu anh đã có tâm tư như vậy, thế thì chúng ta cùng thử sức.
    Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, hắn chuẩn bị gọi đi, đúng lúc chiếc điện thoại màu đỏ bí mật trên bàn vang lên.

    - Tử Quân, bên kia có chuyện gì xảy ra.
    Người gọi điện thoại đến là Vương Quang Vinh, lúc này lão ở bên kia cực kỳ lo lắng.

    Dù Vương Quang Vinh thật sự rất yên tâm về con của mình, thậm chí vài sự việc xảy ra còn trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân, nhưng bây giờ lão thật sự có chút luống cuống.

    Dù biết con mình làm ra không ít tiền, nguồn gốc cũng hợp pháp, thế nhưng sự việc được người ta làm loạn thì cũng không có lợi với con đường phát triển trong tương lai của Vương Tử Quân.

    Vì vậy sau khi biết tin thì Vương Quang Vinh gọi điện thoại cho con trai, muốn nghe Vương Tử Quân giải thích.

    Vương Tử Quân nghe được những lời quan tâm của Vương Quang Vinh, thế là trong lòng bùng lên dòng nước tình cảm ấm áp. Đúng là người thân, cắt đứt xương nối gân, vừa rồi có bao nhiêu người chạy đến phòng làm việc của hắn, vì bọn họ là người cùng chung chiến tuyến, bọn họ không hy vọng hắn gặp chuyện không may, nhưng bố hắn thì khác, đây là người thật sự lo lắng cho hắn.

    - Bố, không có việc gì.
    Vương Tử Quân cười cười dùng giọng thoải mái nói.

    - Nói như vậy là có người vu hãm con, nếu thật sự là như thế, bố sẽ cho người điều tra, ông sẽ không tha cho kẻ nào dám mở miệng nói bậy bạ.
    Vương Tử Quân nghe thấy một người cha với xuất thân giảng viên đại học nói ra những lời như vậy, thế là cảm thấy rất bất ngờ, thật sự có chút bất ngờ.




    Vương Tử Quân tranh thủ thời gian an ủi bố mình:
    - Người ta cũng không phải là hãm hại, thật sự con có đeo một chiếc đồng hồ như vậy, là Tiểu Bắc tặng cho con.

    - Ôi, tiểu tử ngốc này, sao con có thể đeo thứ đắt đỏ như vậy được?
    Vương Quang Vinh hiểu rõ gia thế của Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng lão vẫn không khỏi dùng giọng căm tức mắng.

    Lúc này điều quan trọng nhất với Vương Tử Quân chính là ổn định vững vàng vượt qua thời điểm quá độ. Nhiều khi lãnh đạo thượng cấp lựa chọn cán bộ cũng không phải nhìn xem anh có bao nhiêu danh tiếng, mà nhìn xem anh có ổn định hay không. Càng là cán bộ cấp cao thì càng phải ổn định, nó là một phương diện được chú trọng cao độ.

    Trước mặt người khác thì Vương Tử Quân có thể mở miệng từ chói, thế nhưng trước mặt bố mình là Vương Quang Vinh, hắn cũng không thể che giấu mà nở nụ cười tự giễu nói:
    - Bố, con cũng không biết điều này.

    - Con trai, mang loại trừ những ảnh hưởng mặt trái. Bố cảm thấy con nên nói rõ ràng với tổ chức về vấn đề này, hoàn toàn có thể chào hỏi trang web của bộ tuyên truyền, những chuyện này không thể cho nó tiếp tục lan tràn.
    Vương Quang Vinh đã yên tâm hơn rất nhiều, lão lên tiếng dặn dò con trai.

    Vương Tử Quân không hy vọng bố mình lo lắng về chuyện này, thế là dùng giọng điềm nhiên như không để an ủi:
    - Bố, ngài đừng lo lắng, đó là chiếc điện thoại mà Tiểu Bắc tặng con khi kết hôn, tổ chức không can thiệp được. Nói ra thì việc này ngài cũng có sai sót, nếu như hồi nhỏ ngài cho con sống qua cuộc sống xa hoa, con cũng không đến mức đeo chiếc điện thoại tiền triệu mà căn bản không biết gì.

    - Cậu tạm thời đừng nói những lời đùa giỡn như vậy, tôi thế nào cho cậu tiếp xúc với cuộc sống đó được, bố của cậu cũng là lần đầu tiên nghe nói có một chiếc đồng hồ giá cả triệu bạc.
    Vương Quang Vinh lúc này đã có tâm tình tốt hơn, lão cười mắng Vương Tử Quân một tiếng.

    Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống mà nụ cười trên mặt biến mất không ít, nếu như dựa theo cách nói của bố mình, phương án đã quá rõ ràng. Hắn nên tìm bộ tuyên truyền để xóa đi những bài viết kia, là kế rút củi đáy nồi, nhưng như vậy thì bùn đất vẫn phải giữ lại trên người.

    Vương Tử Quân có kinh nghiệm sống hai đời, hắn biết rõ inte là thứ gì. Lúc này những tin đồn trên mạng giống như cỏ trong khe đá, anh càng muốn che giấu nó, nó càng mọc ra từ những ngõ ngách khó ngờ.

    Nếu như Vương Tử Quân muốn che chắn nó lại, sau này sẽ là một bất lợi rất lớn cho phát triển tương lai.

    Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên bàn, tiến thêm một bước hoàn thiện kế hoạch của mình. Nếu đối phương đã làm cho sự việc bây giờ đến mức độ không thể nào thu thập được, điều mình cần làm chính là dựa đà phát triển, nghĩ biện pháp biến chuyện xấu thành tốt.

    - Tút tút tút.
    Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân bị cắt đứt dòng suy tư nên có chút căm tức. Hắn miễn cưỡng nhìn qua con số trên màn hình điện thoại, sau đó gương mặt chợt tươi sáng.

    - Tử Quân, chuyện cái đồng hồ...
    Mạc Tiểu Bắc còn chưa nói dứt lời thì đã khóc nghẹn ngào.

    Vương Tử Quân biết Mạc Tiểu Bắc nhiều năm, hắn vẫn cảm thấy mình là người hiểu rõ về vợ. Rất nhiều sự việc Mạc Tiểu Bắc tỏ ra lãnh đạm, thế nhưng căn bản lại có thể vì một việc nhỏ mà khóc như mưa.

    Mạc Tiểu Bắc vừa vặn nghe được tin tức bất lợi cho chồng trên inte, thế là nàng hầu như choáng váng, mãi đứng yên như tượng giống như trời sập xuống đầu. Khoảng thời gian này là cực kỳ quan trọng vì Vương Tử Quân đang tranh chấp một vị trí thường ủy tỉnh ủy, điều này nàng biết rất rõ, dù nàng không tham dự nhưng vẫn luôn trông ngóng Vương Tử Quân có thể đạt được ước nguyện.

    Nhưng vì một chiếc đồng hồ có giá trị mà hầu như biến thành con sóng dữ muốn cuốn trôi tất cả, điều này hầu như là cực kỳ khó chịu. Mạc Tiểu Bắc tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, nàng biết người đàn ông của mình sẽ căn bản không bị xử song quy, thế nhưng nhìn vào lời lẽ của người ngoài mà không khỏi khóc rống lên. Khoảnh khắc này nàng chợt hiểu Vương Tử Quân đã là một bộ phận không thể tách rời của mình, giống như Tiểu Bảo Nhi con trai của nàng vậy, nàng là một người làm mẹ, nàng cũng giống như tất cả những người mẹ trên thiên hạ, nàng luôn cẩn thận sủng nịnh con trai bảo bối nhà mình.



     
    dante2k1 and thailam0809 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bí Thư Trùng Sinh
    Tác giả: Bảo Thạch Tiêu
    Chương 973(p2): Tin đồn là cỏ trong kẽ đá.
    === oOo ===
    Nhóm dịch : Masta4ever
    Nguồn: Mê Truyện










    Khi gọi điện thoại cho Vương Tử Quân thì Mạc Tiểu Bắc khóc như mưa giống như một đứa bé bị người ta lấy mất món đồ chơi mà mình yêu thích. Sau khi khóc đủ rồi thì nàng mới hỏi Vương Tử Quân:
    - Chồng, chúng ta có nên mua vài chai rượu cho lãnh đạo hay không? Hoặc là mua vài cây thuốc? Anh nói đi em sẽ mua, em không hiểu, thật sự không hiểu về phương diện này.

    Mạc Tiểu Bắc thật sự không hiểu, nàng là một người xuất thân gia đình danh môn và có bối cảnh, lại là đệ nhất phu nhân thành phố La Nam, nàng căn bản chưa từng phải chuẩn bị quà lễ cho bất kỳ người nào ở La Nam.

    - Không có gì đâu, vợ, em đừng lo lắng.
    Vương Tử Quân vội vàng an ủi Mạc Tiểu Bắc:
    - Vợ, đồng hồ là em đường đường chính chính mua cho anh, anh có gì mà phải hỗ thẹn chứ? Đừng nói là bọn họ nói trên inte, dù là ban ngành kiểm tra kỷ luật đến đây, anh cũng là người đứng thẳng, không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ đến gõ cửa.

    - Nhưng sự việc sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến anh.
    Mạc Tiểu Bắc dù không quan tâm đến phương diện chính mình thăng chức, thế nhưng nàng dù sao cũng có xuất thân thế gia, thế cho nên biết nhiều hơn phụ nữ bình thường. Nàng biết rõ ràng sự việc lần này căn bản sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đến Vương Tử Quân.

    - Có gì mà không tốt chứ? Biết đâu sẽ là chuyện tốt, cứ để cho bọn họ tuyên truyền, đến khi ủy ban kỷ luật công bố kết quả điều tra, để cho bọn họ tha hồ mà hâm mộ, ai bảo anh cưới được một người vợ tốt.
    Vương Tử Quân cười hì hì nói lời trêu đùa với Mạc Tiểu Bắc.

    Tâm tình nặng nề của Mạc Tiểu Bắc giảm đi vài phần, nàng ở nhà lên inte và biết về sự kiện này, sau khi nhìn những lời bình luận như sóng dữ, nàng cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc này.

    Sau khi tự trách mình thì Mạc Tiểu Bắc nhanh chóng gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, dù nàng thật sự rất bàng hoàng nhưng sau khi nghe lời nói của Vương Tử Quân thì dần khôi phục lại như thường.

    - Tử Quân, nếu không em sẽ hack trang web kia nhé?
    Sau khi trầm ngâm giây lát thì Mạc Tiểu Bắc khẽ mở lời đề nghị.

    Khi thời gian trôi qua thì Vương Tử Quân đã biết rõ kỹ thuật về máy tính của Mạc Tiểu Bắc đã đạt đến trình độ thế nào, nhưng sau đó lại càng không rõ ràng. Nhưng hắn tin với trình độ của nàng, hack một trang web cũng không là vấn đề.

    - Vợ, thôi đi, bây giờ cũng không phải chỉ một trang web có thông tin như vậy.
    Vương Tử Quân nghĩ đến kế hoạch của mình, hắn phải cố gắng áp chế cảm giác sảng khoái trong lòng.

    - Đừng lo, chúng ta rất mạnh, dù ai có thông tin cũng có thể hack sạch.
    Tuy cách xa vài kilomet nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm nhận được bộ dạng nghiến răng nghiến lợi như ác ma của Mạc Tiểu Bắc, xem ra vợ mình thật sự quá mạnh mẽ.

    - Không cần, chồng của em có biện pháp riêng, cứ để cho bọn họ nói mỏi miệng. Hì hì, đến lúc đó để cho bọn họ biết có một vài sự kiện rõ ràng là lấy đá đập chân mình.
    Vương Tử Quân vội vàng bỏ đi ý nghĩ điên cuồng của Mạc Tiểu Bắc, lại dùng giọng trấn an nói. Sau khi nói vài câu với Mạc Tiểu Bắc, để nàng từ bỏ ý định hack các trang web, sau đó hắn mới cúp điện thoại.

    Nhà có vợ hung hãn, Vương Tử Quân nghĩ đến những lời nói nghiến răng nghiến lợi của Mạc Tiểu Bắc mà không khỏi nở nụ cười. Lúc này chút cảm giác mất hứng vì sự việc đang diễn ra cũng đã tan biến sạch sẽ.

    Nhưng khi Vương Tử Quân nhắc đến người vợ hung hãn của mình, hắn chợt phát hiện đó chỉ là bắt đầu, hắn vừa buông điện thoại thì chuông lại vang lên.

    Là Tần Hồng Cẩm, Vương Tử Quân nhìn dãy số điện thoại gọi đến, sau đó hắn nghe máy.

    - Tử Quân, có thể nói chuyện không?
    Tần Hồng Cẩm vừa nối thông điện thoại thì đã dùng giọng dồn dập nói.




    Tuy cách xa ngàn núi vạn sông nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm nhận được hơi thở hổn hển của Tần Hồng Cẩm.

    - Không có gì!
    Vương Tử Quân cười nói:
    - Em phải tin tưởng vào anh giống như tin chính mình, anh có biện pháp xử lý tốt tất cả.

    - À, em đã phái người thu mua trang web này, có lẽ không có vấn đề gì lớn.
    Tần Hồng Cẩm giống như khôi phục bản sắc của một người phụ nữ mạnh mẽ, nàng có chút bình tĩnh, sau đó nghiêm mặt nói với Vương Tử Quân.

    Thu mua trang web?

    Vương Tử Quân có chút ngây người, hành động như vậy hình như có gì đó quá lớn thì phải? Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
    - Không cần, bây giờ cũng không phải chỉ một trang web làm như vậy...

    - Không có gì, bây giờ em đang cho người đàm phán với những trang web kia, có lẽ không có vấn đề gì lớn...
    Tần Hồng Cẩm nói bằng giọng điệu cực kỳ tự tin, tất nhiên nguyên nhân của nó chính là thực lực hung hãn của tập đoàn Quân Thành vào lúc này.

    - Đồng thời em cũng đã nghĩ kỹ, cái đồng hồ nói là em đưa cho lão gia tử, mà lão gia tử lại giao lại cho anh, như vậy sẽ không có vấn đề gì.
    Tần Hồng Cẩm không chờ Vương Tử Quân mở miệng mà tiếp tục nói.

    Với lực ảnh hưởng của Tần Hồng Cẩm vào lúc này, nếu nàng xuất hiện thì sẽ nhanh chóng bị cuốn vào vòng xoáy, nhưng vì mình nàng vẫn không nói gì, bây giờ vung tay quyết định xử lý sự việc.

    Vương Tử Quân cảm thấy trong lòng nóng lên, hắn cười cười nói:
    - Hồng Cẩm, em không cần xen vào sự kiện chiếc đồng hồ này, anh sẽ xử lý tất cả. Em đừng quên Tiểu Bắc có thu nhập từ cổ phần, là một người có tiền.

    Tần Hồng Cẩm ở bên kia trầm mặc giâ lát, sau đó nàng nở nụ cười vui sướng, chợt nghe thấy nàng nói:
    - À, sao em lại quên mất một tiểu phú bà như vậy nhỉ, em đúng là...

    - Anh biết rồi, đợi chuyện này qua đi chúng ta sẽ gặp mặt...
    Vương Tử Quân tuy lúc này tràn đầy tình cảm ấm áp, thế nhưng lúc này hắn lại căn bản không nói nên lời.

    - Ừ!
    Tần Hồng Cẩm hiểu ý của Vương Tử Quân, nàng cười cười nói:
    - Y Phong ở bên cạnh em, cô ấy rất sốt ruột, muốn nói với anh hai câu.

    Y Phong tiếp lấy điện thoại, nàng dùng giọng tỉnh táo nói:
    - Chuyện này, Tử Quân anh nhất định phải xử lý cho tốt, tuy xét từ phương diện pháp luật là không có vấn đề, thế nhưng ngôn luận rất đáng sợ.

    Lúc này Y Phong đã không còn là một người phụ nữ tràn đầy dịu dàng tình cảm như trước, nàng đã biến thành một nữ thẩm phán. Vương Tử Quân trầm giọng nói:
    - Anh biết rồi.

    - À, em cũng không thể giúp gì được cho anh, chỉ có thể đăng ký làm một thành viên, tiến hành giải thích cho anh mà thôi.
    Y Phong cúp điện thoại, nàng biết rõ lúc này là thời điểm quan trọng của Vương Tử Quân, mà nàng cũng dùng phương thức của mình để nói ra lời giúp đỡ với người yêu.

    Vương Tử Quân cảm thấy trong lòng tràn đầy tình cảm, hắn xiết chặt nắm đấm, cảm thấy xúc động vì điện thoại của bọn họ người phụ nữ của mình. Đồng thời hắn cũng có chút tự trách chính mình, mình không cho các nàng một gia đình đúng nghĩa, thật sự quá xấu hổ...

    Khi Vương Tử Quân đang tự trách mình, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Lần này Vương Tử Quân không xem số người gọi đến, hắn trực tiếp nhận điện thoại.

    - Alo, tôi là Vương Tử Quân.
    Vương Tử Quân với tâm tình còn chưa thể bình tĩnh, hắn trầm giọng nói với đầu dây bên kia.



     
    dante2k1 and thailam0809 like this.
  3. junken

    junken Guest

    Bí Thư Trùng Sinh
    Tác giả: Bảo Thạch Tiêu
    Chương 974(p1): Tư tưởng tốt
    === oOo ===
    Nhóm dịch : Masta4ever
    Nguồn: Mê Truyện










    - Tử Quân, là em, anh...Anh bây giờ đừng lo lắng quá.
    Một giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai Vương Tử Quân.

    Lâm Dĩnh Nhi gọi điện thoại đến, lúc này nàng đang ở nước ngoài, trước đó lại ít liên lạc với Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân vì việc công tác có chút bận rộ, thế nhưng cũng có một tâm tư muốn giải thoát cho Lâm Dĩnh Nhi.

    Nhưng bây giờ lúc Vương Tử Quân rơi vào tình thế nguy hiểm, Lâm Dĩnh Nhi vẫn gọi điện thoại đến.

    - Anh không sao.
    Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.

    - Thật sự không gạt em đấy chứ?
    Lâm Dĩnh Nhi nói đến đây thì tiếp tục:
    - Em vừa gọi điện thoại cho bố, yêu cầu bố giúp đỡ anh.

    Vương Tử Quân nghe thấy Lâm Dĩnh Nhi gọi điện thoại cho Lâm Trạch Viễn, hắn dung giọng sốt ruột cắt ngang lời:
    - Em nói gì vậy?

    - Em nói ra tất cả.

    Cái gì là tất cả, Lâm Dĩnh Nhi không nói ra quan hệ giữa hai người đấy chứ? Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống Lâm Trạch Viễn biết tất cả những gì xảy ra giữa mình và Lâm Dĩnh Nhi, thế là trên người vã mồ hôi hột.

    - Điều này..Em đem quan hệ giữa hai người chúng ta...
    Vương Tử Quân lúc này thật sự đã trở nên lắp bắp.

    - Quỷ nhát gan, em còn chưa nói gì, nhưng bố nói rất khó xử lý, vì lãnh đạo tuyến trên rất chú ý đến sự kiện này.
    Lâm Dĩnh Nhi nói đến đây thì dùng giọng lo lắng hỏi:
    - Thật sự không sao đấy chứ?

    "Lãnh đạo thượng cấp, có mấy người được Lâm Trạch Viễn gọi là lãnh đạo thượng cấp? Xem ra sự việc của mình làm cho quá nhiều người chú ý, nếu như mình không xử lý cho tốt, chỉ sợ sẽ có hàng loạt phong ba chờ đón!"
    Vương Tử Quân nghĩ đến những gì đang chờ đợi mình, hắn chợt bùng lên xúc động chiến đấu, hắn dùng giọng đầy tự tin nói:
    - Yên tâm đi, anh khi nào thì nói dối chứ? Chỉ là chút vấn đề mà thôi, không là gì với anh cả.

    - Thật sự không là vấn đề đấy chứ?

    - Tất nhiên rồi.

    - Nếu không có gì thì em an tâm.
    Lâm Dĩnh Nhi nói đến đây thì dùng giọng trêu chọc nói:
    - Anh họ!



    Trương Lộ Giai gọi điện thoại đến muộn nhất, hơn nữa trong điện thoại còn nói cho Vương Tử Quân vài phần tin tức. Đó chính là các cơ quan đơn vị ở tỉnh ủy đều bàn luận về chuyện này, ủy ban kỷ luật tỉnh ủy cho rằng đây là vụ án trọng đại, dư luận xã hội mãnh liệt, chuẩn bị cho ra hành động.

    Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ vì ủy ban kỷ luật chuẩn bị hành động, dù sao thì sự việc truyền bá quá mạnh mẽ, ủy ban kỷ luật tỉnh ủy không cho ra hành động mới không phải là bình thường.




    Sau khi nghe Vương Tử Quân luôn miệng đảm bảo không có chuyện gì thì Trương Lộ Giai mới cúp điện thoại.

    Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy đã chọn lựa phương án hành động, Vương Tử Quân thầm suy đoán trình tự xử lý của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, sau đó hắn nhấc điện thoại lên gọi cho Trương Thiên Tâm.

    Trương Thiên Tâm nhanh chóng tiếp điện thoại, hơn nữa giọng điệu giống như căn bản không nghe nói về sự kiện liên quan đến Vương Tử Quân, không biết lúc này trên inte đang sôi sục phong trào đánh chết tham quan.

    - Làm việc thế nào?
    Vương Tử Quân khẽ hỏi Trương Thiên Tâm.

    - Tử Quân, cậu yên tâm, đang được tiến hành theo kế hoạch. Lúc này đã có bản điều tra về nước sông Lam Hà, những sinh viên đang chuẩn bị phản ánh tư liệu điều tra cho các ban ngành tương quan.

    Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn trầm giọng nói:
    - Những ban ngành kia không thể nào không biết tình huống dòng sông Lam Hà bị ô nhiễm trầm trọng, sở dĩ đến bây giờ còn chưa có phản ứng, rõ ràng là bị người ta áp chế.

    - Cứ để cho bọn họ đi đến phản ánh với các ban ngành tương quan, tốt nhất là để cho bọn họ ném bản nghiên cứu của mình cho thị dân biết được.
    Vương Tử Quân nói đến đây thì trầm ngâm một chút:
    - Dù sao thì hệ thống cung cấp nước sinh hoạt có liên quan đến cuộc sống của người dân.

    - Tôi hiểu rồi.
    Trương Thiên Tâm trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói. nguồn tunghoanh.com

    Vương Tử Quân cũng không nói thêm điều gì, hắn đã nói rất rõ ràng, hắn tin tưởng Trương Thiên Tâm sẽ hiểu ý của mình.

    Khi Vương Tử Quân cúp điện thoại, Trương Thiên Tâm đi ra khỏi phòng khách sạn, hắn trầm ngâm giây lát rồi gõ cửa phòng đối diện.

    - Anh Trương.
    Vài tên thanh niên đang thu dọn đồ đạc, khi thấy Trương Thiên Tâm thì cả đám đều nở nụ cười vui vẻ. Trương Thiên Tâm nhìn đám người thanh niên tràn đầy năng lượng, hắn cười cười nói:
    - Triệu Đại Hải, tôi cảm thấy các cậu nên chú ý một chút, vì đây không phải là chuyện nhỏ.

    - Anh Trương, em biết rõ anh là vì tốt cho chúng em, nhưng dòng sông Lam Hà đã ô nhiễm đến mức căn bản là không thể nào phục hồi được nữa. Nếu như để tùy ý cho thượng du tiếp tục sản xuất ô nhiễm, như vậy thật sự là giết hại nhân dân sống dọc theo ven sông.
    Người được Trương Thiên Tâm gọi là Triệu Đại Hải chính là một tên thanh niên dáng người chắc nịch, hắn vung vẫy bàn tay nói:
    - Những chuyện này có liên quan đến vấn đề an toàn nguồn nước của nhân dân, chúng tôi sẽ tuyệt đối không làm như không thấy.

    - Đúng vậy, chúng tôi là sinh viên học viện thủy lợi, chúng tôi không thể nào trở thành những kẻ không có lương tâm được, tôi tin tưởng chính quyền sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề.
    Một tên thanh niên đeo kính đứng bên cạnh Triệu Đại Hải chợt dùng giọng nóng nảy nói.

    Trương Thiên Tâm nhìn những người thanh niên tràn đầy nhiệt tình và ước mơ trước mặt, hắn cảm thấy không thoải mái vì mình lợi dụng bọn họ. Nhưng hắn nghĩ đến tình huống thành công, như vậy sẽ điều trị tận gốc vấn đề nguồn nước sạch cho hàng triệu dân, thế là tất cả tâm tình vừa rồi chợt tan biến.

    - Đề nghị của các cậu là rất tốt, tôi cảm thấy nếu chỉ dựa vào các cậu là chưa đủ, dù sao thì nhiều người cũng có lực lượng lớn hơn. Theo ý của tôi, các cậu nên nói cho nhiều người biết hơn, mọi người cùng nhau đấu tranh, như vậy sẽ khiến cho lãnh đạo coi trọng.

    - Anh Trương nói đúng, chúng ta nên tìm thêm vài người nữa, đồng thời học viện chúng ta có nhiều đại biểu quốc hội, có thể phản ánh sự kiện này cho các vị giáo sư biết.
    Triệu Đại Hải là người dẫn đầu đoàn người, hắn nói, nụ cười trên mặt thêm tươi sáng hơn.

    Thủ tướng nở nụ cười nghiêm túc rồi vươn tay ra nói:
    - Chúc các cậu thành công.

    - Cám ơn anh Trương, tôi tin tưởng chúng tôi nhất định sẽ thành công.
    Triệu Đại Hải vươn tay bắt chặt tay Trương Thiên Tâm, những người khác cũng nhanh chóng trùm tay lên trên. Trương Thiên Tâm cảm nhận được quyết tâm của bọn họ, thế là tâm tình cũng nóng lên.

    - Bí thư Vương, giám đốc Thành của công ty Bất Lão Khang muốn gặp ngài.
    Khương Long Cương khẽ gõ cửa phòng làm việc của Vương Tử Quân, sau đó khẽ báo cáo với Vương Tử Quân.

    Trước đó Khương Long Cương căn bản rất sợ hãi vì sự kiện xảy ra với lãnh đạo của mình, thế nhưng hắn dần bình tĩnh trở lại. Hắn tuy không biết Vương Tử Quân sẽ hóa giải một kích trí mạng vào lúc này như thế nào, nhưng hắn biết rõ mình là thư ký của bí thư Vương, mình tuyệt đối không nên bối rối vào lúc này.



     
    dante2k1 and thailam0809 like this.
  4. junken

    junken Guest

    Bí Thư Trùng Sinh
    Tác giả: Bảo Thạch Tiêu
    Chương 974(p2): Tư tưởng tốt.
    === oOo ===
    Nhóm dịch : Masta4ever
    Nguồn: Mê Truyện










    Vương Tử Quân dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, sau đó hắn thản nhiên nói:
    - Thành Kiếm Xã nói có chuyện gì sao?

    - Anh ta không nói có chuyện gì cụ thể.
    Khương Long Cương dùng giọng chuẩn xác nói.

    - À, cho anh ta vào.
    Vương Tử Quân có chút do dự, sau đó khẽ nói.

    Hai phút sau Thành Kiếm Xã cất bước đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi Huyền Lộ Dịch có được thành công vang dội, Thành Kiếm Xã càng thêm mập mạp, vừa đi vào trong phòng đã vươn hai tay nói:
    - Bí thư Vương, tôi thật sự nhớ ngài muốn chết.

    Thành Kiếm Xã là người rất kiêu ngạo, là người kinh doanh đều hiểu rõ điều này. Nhưng mỗi lần đến gặp Vương Tử Quân thì Thành Kiếm Xã đều tỏ ra cực kỳ ẩn nhẫn, giống như biến thành một chú mèo ngoan ngoãn.

    Vương Tử Quân cùng bắt tay với Thành Kiếm Xã, chờ Khương Long Cương pha trà xong, hắn cười nói:
    - Giám đốc Thành đến chỗ tôi có gì chỉ giáo sao?

    Thành Kiếm Xã nhìn gương mặt ung dung bình tĩnh và cực kỳ trưởng thành lão luyện của Vương Tử Quân, thế là trong lòng càng thêm bội phục. Làm một người thương nhân, hắn nhất định phải nắm giữ các nguồn thông tin xung quanh. Làm như vậy được gì? Như vậy thì các nguồn tài nguyên cuồn cuộn sẽ chảy đến bên người. Hắn là người thành công trong thương trường, tất nhiên phải là kẻ cực kỳ nhanh nhạy với mọi thông tin trong xã hội. Hắn không thể nào không biết sự kiện đang bùng phát trên inte vào lúc này, hắn biết sự việc này đến vì ai.

    - Bí thư Vương, có chuyện tôi cần phải nói lời xin lỗi với anh.
    Thành Kiếm Xã chờ Khương Long Cương khẽ đóng cửa phòng làm việc, sau đó khẽ nói.

    Vương Tử Quân chợt sững sờ, Thành Kiếm Xã trước nay luôn bộc trực, hôm nay đi đường vòng như vậy là có ý gì? Tuy trong lòng cực kỳ buồn bực nhưng ngoài miệng hắn lại cười nói:
    - Giám đốc Thành nói gì vậy, đúng là mây mù dày đặc, tôi phản ứng chậm chạp, thật sự không biết anh đang nói gì.

    - Bí thư Vương, chiếc đồng hồ trên tay ngài là sơ sót của tôi, khoi đó tôi đưa đến tặng cho ngài, chỉ là muốn biểu đạt lòng biết ơn, chỉ sợ ngài không nhận nên lấy một chiếc hộp bình thường để bao bọc, không ngờ lại chọc ra phiền toái lớn như vậy cho ngài.

    Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn lập tức hiểu ý của Thành Kiếm Xã, đã quá rõ ràng rồi, đối phương đang tìm cớ cho mình. Người không biết không có tội, néunhw Vương Tử Quân căn bản không biết giá trị của thứ này, chỉ coi nó như một vật kỷ niệm, tuy không đến mức quét sạch dư luận xã hội vào lúc này, thế nhưng ít nhất cũng có thể giảm nhẹ lực ảnh hưởng.

    Thành Kiếm Xã thấy rõ vẻ mặt của Vương Tử Quân, trong lòng có chút không yên. Tuy hắn cảm thấy Vương Tử Quân không nên từ chối ý tốt của mình, thế nhưng hắn nghĩ đến những phương pháp xử lý bình thường của Vương Tử Quân, thế nên hắn cảm thấy mình căn bản không nắm chắc phần thắng.

    Thành Kiếm Xã sau khi biết rõ Vương Tử Quân bị công kích trên mạng inte thì nóng lòng như lửa đốt, hắn biết rõ sự việc lần này sẽ tạo ra thương tổn nhất định cho Vương Tử Quân. Bất Lão Khang có luật sư riêng của mình, sau khi cố vấn hậu quả sự việc, Thành Kiếm Xã rất lo lắng cho Vương Tử Quân.




    Thành Kiếm Xã ở thành phố La Nam thật sự vừa kính trọng vừa sợ hãi Vương Tử Quân. Vì có một vị bí thư trẻ tuổi có năng lực như vậy mà công ty Bất Lão Khang mới ở lại thành phố La Nam, hơn nữa mới có xu thế phát triển như hôm nay.

    Thành Kiếm Xã thấy cống hiến cho Vương Tử Quân đối với Bất Lão Khang đừng nói là một triệu, dù đưa cho bí thư Vương cả chục triệu thì hắn vẫn cảm thấy không đủ.

    Nhưng Thành Kiếm Xã cho là như vậy cũng chỉ có tác dụng ở Bất Lão Khang, ra khỏi cổng công ty thì căn bản không dám nói gì khác. Hắn phải làm gì để giúp Vương Tử Quân? Hắn đã suy xét rất lâu, cuối cùng nghĩ ra chiêu này để giảm xuống thấp nhất những phiền toái sẽ đến với Vương Tử Quân.

    Chỉ cần ở sau đồng hồ có chữ "vật lưu niệm" của công ty Bất Lão Khang, ít nhất cũng không ép bí thư Vương vào tình thế khó thể mở miệng giải thích.

    - Bí thư Vương, biết rõ chuyện này thì tôi thật sự không thể nào ngủ ngon, tôi sẽ phản ánh tình huống với lãnh đạo thượng cấp, tôi sẽ tiếp nhận trừng phạt tương xứng với hành vi ngu muội của mình.
    Thành Kiếm Xã nói đến đây thì dùng giọng hời hợt nói:
    - Bí thư Vương, lòng tốt lại thành chuyện xấu, không có vấn đề gì cả, việc này ngài đừng bận tâm.

    Vương Tử Quân đứng lên vỗ vỗ vai Thành Kiếm Xã, sau đó hắn trầm giọng nói:
    - Giám đốc Thành, tôi xin nhận ý tốt của anh, nhưng chút lý do thoái thác của anh chỉ nói ở đây với tôi là xong, sau này không nên nhắc lại nữa.

    - Bí thư Vương, ngài không nên vì chút chuyện nhỏ mà mất lớn được...
    Thành Kiếm Xã thấy Vương Tử Quân mở miệng từ chối thì căn bản có chút nôn nóng gấp gáp.

    Vương Tử Quân gật đầu dùng giọng khẳng định nói:
    - Giám đốc Thành, tôi nắm chắc vấn đề, anh tin tưởng tôi, căn bản không có chuyện gì xảy ra cả.

    - Không có chuyện gì sao? Bí thư Vương, cái đồng hồ này là giả sao?
    Thành Kiếm Xã nhìn vẻ mặt thản nhiên của Vương Tử Quân, trong lòng chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy. Lúc này trong nước có nhiều xí nghiệp làm giả đủ loại sản phẩm, giá cả mặt hàng chính thức ở nước ngoài là vài trăm ngàn nhưng từ trong tay đám người này sản xuất ra chỉ có giá vài trăm đồng, thậm chí còn thấp hơn.

    Chẳng lẽ chiếc đồng hồ của Vương Tử Quân đeo trên tay là hàng giả sao?

    Vương Tử Quân căn bản không muốn giải thích nhiều với Thành Kiếm Xã, hắn dùng giọng trôi chảy nói:
    - Anh cứ yên tâm đi, khẳng định không có chuyện gì đâu.

    - Tôi biết bí thư Vương không phải là người tham vài đồng tiền, nếu như ngài muốn kiếm tiền, không phải chỉ đơn giản là một bữa sáng thôi sao? Chưa nói những thứ khác, mượn chuyện rượu Huyền Lộ Dịch, chỉ cần bí thư Vương ngài cố tình, bây giờ đã là phú ông tiền tỉ rồi...
    Thành Kiếm Xã nói rồi lại vỗ lên đầu mình:
    - Tôi đúng là gấp quá hóa ngốc, với thân phận đường đường là bí thư thị ủy của ngài, sao có thể là hàng giả được?

    Vương Tử Quân nhìn nụ cười sảng khoái của Thành Kiếm Xã mà có chút buồn bực, mình sao lại giống như là một tên thủ lĩnh sơn tặc thế này? Nhưng đưa mắt nhìn Thành Kiếm Xã thoải mái bỏ đi, hắn thật sự có chút cảm động.

    - Bí thư Nguyễn, hôm nay trưởng phòng Trần phòng tuyên truyền tỉnh ủy đã đến thành phố Đông Bộ chúng ta khảo sát, trưởng phòng Đổng hỏi xem ngài có thời gian rảnh hay không?
    Triệu Đức Càn ngồi đối diện với Nguyễn Chấn Nhạc rồi khẽ nói.

    Tuy Triệu Đức Càn bây giờ là thường ủy thị ủy, thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, thế nhưng vẫn giữ thói quen tốt đến báo cáo với bí thư Nguyễn Chấn Nhạc. Nhưng thói quen của hắn thật sự làm cho thư ký của Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy không thoải mái.

    Chẳng qua Nguyễn Chấn Nhạc lại tỏ ra tán thưởng thái độ cẩn thận công tác của Triệu Đức Càn, lãnh đạo tán thưởng tất nhiên sẽ là động lực để Triệu Đức Càn thường xuyên đến báo cáo công tác.

    Nguyễn Chấn Nhạc khẽ gật đầu, trưởng phòng Trần trong miệng Triệu Đức Càn cũng không phải là thường ủy tỉnh ủy kiêm trưởng phòng tuyên truyền, chính là một vị phó phòng mà thôi. Trước kia những loại nhân vật như vậy căn bản không thể lọt vào trong mắt của Nguyễn Chấn Nhạc.



     
    dante2k1 and thailam0809 like this.
  5. junken

    junken Guest

    Bí Thư Trùng Sinh
    Tác giả: Bảo Thạch Tiêu
    Chương 975(p1): Làm người cần phải kẹp chặt đuôi.
    === oOo ===
    Nhóm dịch : Masta4ever
    Nguồn: Mê Truyện










    - Anh để cho trưởng phòng Đổng tiếp đãi là được, giữa trưa để chủ tịch Trình đi ra tiếp đãi.
    Nguyễn Chấn Nhạc có chút suy tư, sau đó hắn cho ra sắp xếp với Triệu Đức Càn.

    Triệu Đức Càn nghe được những lời sắp xếp của Nguyễn Chấn Nhạc mà có chút do dự, hắn cũng không bỏ đi mà tiếp tục ngồi xuống. Nguyễn Chấn Nhạc thấy Triệu Đức Càn ngồi bất động giống như không có ý đi ra, thế là nụ cười có vẻ đông cứng trên mặt.

    - Còn có chuyện gì sao/
    Nguyễn Chấn Nhạc cuối cùng cũng mở miệng hỏi.

    Vẻ mặt Triệu Đức Càn có chút xấu hổ, hắn nói:
    - Bí thư Nguyễn, phó phòng Trần là người rất có thực lực ở phòng tuyên truyền, anh xem...

    Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua Triệu Đức Càn, sau đó giống như chợt bừng tỉnh:
    - À, ý của anh là tôi phải đi nâng ly với anh ấy sao?

    Triệu Đức Càn đỏ mặt tía tai nói:
    - Ngài là lãnh đạo tất nhiên hiểu rõ cái gì nặng nhẹ, điều này...Cũng phải xem ngài có thời gian hay không...

    Nguyễn Chấn Nhạc chợt có chút không vui, tuy biểu hiện này nhanh chóng biến mất, thế nhưng Triệu Đức Càn là thư ký trưởng phục vụ cho Nguyễn Chấn Nhạc lâu năm vẫn mẫn cảm biết được. Hắn biết hôm nay mình căn bản rất khó khăn rồi.

    Gần vua như gần cọp, chỉ cần có chút vấn đề là bị điều đi ngàn dặm. Triệu Đức Càn hầu hạ Nguyễn Chấn Nhạc nhiều năm, hắn luôn làm tốt công tác của mình, hôm nay sao lại phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy?

    Dưới tình huống bình thường thì những sắp xếp của lãnh đạo đều là lời vàng ngọc, nào đâu đến lượt mình vung tay múa chân? Bí thư Nguyễn không đồng ý chắc chắn có ý nghĩ của mình, anh nếu cứ tiếp tục cố gắng, chẳng phải lắm lời sao?

    Tuy Nguyễn Chấn Nhạc cuối cùng vẫn nghe theo ý kiến của mình, thế nhưng nhất định là không thoải mái. Ôi, nếu sớm biết thế thì hắn căn bản không đồng ý với anh Đổng làm gì.

    "Giải thích cho bí thư Nguyễn biết sao? Rõ ràng là vẽ rắn thêm chân!"
    Triệu Đức Càn thầm lắc đầu, hắn từ chối ý nghĩ của mình, sau đó mỉm cười chuyển chủ đề:
    - Bí thư Nguyễn, con tôi hôm qua lên mạng nói cho tôi biết một chuyện mới lạ, không biết ngài đã nghe qua chưa?

    - Chuyện gì?
    Nguyễn Chấn Nhạc cười nhạt hỏi.

    - Lúc này trên mạng đang truyền đi thông tin bí thư Vương của thành phố La Nam đeo đồng hồ tiền triệu, hơn nữa còn có không ít hình ảnh, thế là bầu không khí càng thêm náo động.
    Triệu Đức Càn nói đến đây thì dùng giọng vô cùng đau đớn nói:
    - Bí thư Nguyễn, nếu như bị thẩm tra, tôi nghĩ rằng kết quả là bị rơi đầu.

    "Rơi đầu?"
    Nguyễn Chấn Nhạc thầm cười, thế nhưng ngoài mặt lại vung tay nói:
    - Thư ký trưởng Triệu, anh phải nhớ kỹ, anh là thư ký trưởng thành phố Đông Bộ, là cán bộ lãnh đạo, những tin vỉa hè kia căn bản không có căn cứ gì thực chất cả. Người ta có thể tùy tiện tin tưởng và nghị luận với nhau, nhưng anh không thể nào bảo sao hay vậy, anh biết tôi nói gì chứ?




    Tuy Nguyễn Chấn Nhạc phê bình rất nghiêm khắc nhưng Triệu Đức Càn vẫn cảm thấy giọng điệu của lãnh đạo đã thay đổi, gương mặt giãn ra một chút, xem ra vẫn rất thích nghe những chuyện thế này.

    Trước mặt lãnh đạo thì cấp dưới không nên có biểu hiện hoàn mỹ, nhất định phải có khiếm khuyết, có sơ hở. Nếu một cấp dưới trơn như cá chạch, luôn làm người cẩn thận, như vậy lãnh đạo sao có thể yên tâm? Triệu Đức Càn thầm cảm thấy đáng tiếc, nhưng sau khi nghĩ như vậy lại thấy thoải mái hơn.

    - Bí thư Nguyễn, tôi biết rồi, sau này nhất định sẽ cố gắng sửa lại trong công tác.
    Người thông minh chỉ cần nhìn sự việc là hiểu, Triệu Đức Càn đã cảm nhận được thái độ của Nguyễn Chấn Nhạc, tất nhiên sẽ không dám tiếp tục dây dưa.

    Triệu Đức Càn báo cáo thêm vài hạng mục công tác, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Nguyễn Chấn Nhạc. Khi Triệu Đức Càn khẽ đóng cửa phòng lại, Nguyễn Chấn Nhạc mở trang web trên máy tính lên.

    Vẫn là trang web cũ, nhưng lúc này những lời bình luận đã lên đến con số hai chục ngàn, mà cũng không thiếu các trang web khác đăng lại bài viết bên này. Tuy đăng lại bài thế nhưng topic vẫn rất nóng, thậm chí có vài trang web đã đưa cả tên của Vương Tử Quân lên bài viết của mình.

    Bước tiếp theo thì ủy ban kỷ luật nên hành động là vừa.

    Bây giờ tấm màn đã được kéo ra, Nguyễn Chấn Nhạc biết việc mình cần làm vào lú này chính là không phải trợ giúp, mà là phải ổn định. Có câu ngồi nhìn thủy triều lên xuống, thế nhưng cái hắn cần là sự biểu hiện.

    Tuy người thông minh đều đoán được trong chuyện lần này có bong dáng của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng bọn họ cũng sẽ không nói ra khỏi miệng.

    Mất đầu sao? Hình như còn chưa đến mức, thế nhưng lao ngục thì căn bản là không thiếu.

    - Tút tút tút.
    Chuông điện thoại vang lên, Nguyễn Chấn Nhạc ngây người giây lát rồi cầm điện thoại len.

    - Alo, chào anh, xin hỏi có phải là bí thư Nguyễn không?
    Một giọng nói kèm theo nụ cười truyền đến từ đầu dây bên kia.

    Nguyễn Chấn Nhạc cũng không nhìn rõ dãy số gọi đến, vì vậy cũng không biết đối phương là ai, hắn trầm giọng nói:
    - Chào anh, tôi là Nguyễn Chấn Nhạc.

    - Chào bí thư Nguyễn, tôi là Tiểu Lý của văn phòng tỉnh ủy, khu thường trú muốn trò chuyện với anh.
    Người thanh niên tự xưng là Tiểu Lý ở bên kia dùng giọng cung kính nói.

    "Thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ sao?"
    Khi đầu đây bên kia vang lên giọng nói vui vẻ của Quan Vĩnh Hạ thì Nguyễn Chấn Nhạc vội vàng nói:
    - Chào thư ký trưởng, tôi là Nguyễn Chấn Nhạc.

    - Chào bí thư Nguyễn, báo cáo của thành phố Đông Bộ về khu công nghiệp Lam Hà là thật sự rất tốt, được bí thư Nhất Phong cực kỳ coi trọng, nói các anh đã làm tốt công tác dẫn đầu toàn tỉnh Sơn Nam. Lãnh đạo yêu cầu các anh không ngừng cố gắng, đẩy công tác của thành phố Đông Bộ tiến lên giai đoạn mới, tiến lên bậc thang mới.
    Quan Vĩnh Hạ dùng giọng khá lớn để khích lệ Nguyễn Chấn Nhạc.

    Tài liệu về khu công nghiệp Lam Hà là một phần văn bản rất bình thường, căn bản không phải là thứ mà thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ có thể cầm ra để hát bài ca tụng cho Nguyễn Chấn Nhạc. Sau đó Quan Vĩnh Hạ còn mở miệng khích lệ một chặp, điều này không khỏi làm cho Nguyễn Chấn Nhạc ý thức được đây là cái cớ mà thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ lấy để gọi điện thoại cho mình.

    Nhưng dù đó là cái cớ hay bất cứ cái gì khác của Quan Vĩnh Hạ cũng tốt, lúc này thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy chủ động lấy lòng Nguyễn Chấn Nhạc, ít nhất thì hắn cũng phải mở miệng ứng đối. Đây là thời điểm quan trọng để hắn có thể tiến lên, trong khoảng thời gian này hắn nhất định phải kẹp chặt đuôi làm người, phải sống qua thời điểm khó khăn vào lúc này.

    - Cám ơn thư ký trưởng, thành phố Đông Bộ chúng tôi nhất định sẽ chứng thực tinh thần chỉ thị của bí thư Nhất Phong và ngài, sẽ cố gắng đẩy khu công nghiệp Lam Hà tiến lên bậc thang phát triển mới.

    - Ừ, bí thư Chấn Nhạc có cái tâm như vậy là được. Lúc này thành phố Đông Bộ nên chú trọng công tác ổn định. Cơ hội lần này của cậu là không dễ dàng gì, thế cho nên phải nắm thật chắc.
    Quan Vĩnh Hạ nói đến đây thì dùng giọng nói khác lạ nói:
    - Công tác làm không hết được, tiến lên một bước thì khung cảnh sẽ mở rộng hơn.

     
    dante2k1 and thailam0809 like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)