FULL  Hài  Dị Năng Bảo Giám - Đả Nhãn

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Chương 6: Qua đời

    Nguồn: Metruyen
    Share: Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch MH †¸.•'´¯)¸.•'´¯)






    - Tử Mặc, sức khỏe Lưu gia gia như thế nào rồi?

    Đi theo Lưu lão gia học kiến thức về đổ cổ hơn nửa năm, thời tiết cũng dần trở nên lạnh hơn, mấy ngày cuối cùng của năm trước Lưu lão gia vốn sức khỏe đã yếu nhiều bỗng đổ bệnh.

    Biến cố bất thình lình, khiến cho không khí năm mới của Lưu gia trở nên nặng nề, cha của Lưu Tử Mặc cũng từ Đài Loan về, bởi vì lần này lão gia ngã bệnh rất nặng, e rằng đại hạn thật sự đã đến rồi.

    Tuy rằng không thể cùng lão gia luận chuyện nữa nhưng Tần Phong ngày ngày vẫn đến thăm Lưu lão gia, trong đáy lòng cậu đã coi Lưu lão gia là sư phụ của mình rồi.

    Có những lúc bị thầy thuốc từ chối cho vào, Tần Phong bất chấp trời lạnh cứ đứng ở cửa, sợ rằng lão gia ra đi mình không hay biết, chính điều này khiến mọi người trong Lưu gia càng có hảo cảm đối với cậu hơn.

    - A Phong, e rằng ông nội không qua được rồi, ông đã không còn nhận ra ai được nữa.

    Hai mắt Lưu Tử Mặc đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc, từ nhỏ đến giờ đi theo ông nội, tình cảm của cậu đối với ông trở nên rất sâu đậm, cậu vẫn chưa thể chấp nhận được việc một người oai phong lẫm liệt như ông nội giờ lại trở nên như vậy.

    - Tử Mặc, đừng đau lòng nữa, nói không chừng ông sẽ khỏe lên thôi.

    Tần Phong vỗ vai bạn, an ủi một câu, ngay cả mình cũng nhịn không được nghẹn ngào lên, từ khi gia đình gặp biến cố đến giờ, chỉ với Lưu lão gia là cậu cảm thấy được tình cảm giống như một người thân của mình.

    Đứng nhìn Lưu lão gia sắp ra đi, Tần Phong không thể xóa đi vẻ lo lắng hiện trên khuôn mặt mình.


    - Ba, ba tỉnh rồi à? Cảm giác có đỡ chút nào không ạ?
    Đúng lúc Tần Phong và Lưu Tử Mặc nói chuyện, trong phòng truyền đến những tiếng gọi dồn dập, Lưu Tử Mặc sửng sốt một chút, vội vàng chạy vào trong phòng, Tần Phong cũng đi theo cậu.

    - Khụ khụ…

    Ông cụ nằm trên giường ho khan một hồi lâu, một ngụm máu phun ra, vẻ mặt dường như đã tỉnh lại, gian nan nhìn mọi người một cái, nhẹ giọng nói:
    - Ngay cả tướng quân cũng khó tránh khỏi chết trận, Lưu Vận Tiêu ta cả đời chìm nổi, có thể chết trên giường bệnh đã mà chuyện rất may mắn rồi.

    Lưu Vận Tiêu đi theo sư phụ Lý Thư Văn, từ thời còn trẻ đã nổi tiếng khắp giang hồ, sau đó lại gia nhập quân lữ, mỗi lần chiến đấu đều rất ngoan cường.

    Cho nên Lưu lão gia đã sớm thấu hiểu sinh tử, nhìn con cháu đứng trong sảnh đường, ông thật sự cảm thấy thỏa mãn. Phiêu bạt bao nhiêu năm trời, cuối cùng cũng được lá rụng về cội, ông không còn mong muốn nào hơn nữa.


    - Ba, ba đừng nói thế mà, sức khỏe của ba càng ngày càng tốt hơn rồi.
    Nhìn dáng vẻ của cha, mấy anh em Lưu gia không khỏi rơi lệ, họ hiểu đây có thể là chút sức lực cuối cùng của cha, e rằng khó mà qua được ngày hôm nay.

    Sắc mặt Lưu lão gia trở nên trắng xám, đây là dấu hiệu của người sắp về cõi vĩnh hằng, anh em Lưu gia đều là những người kiến thức rộng, đương nhiên là có thể nhìn ra điều này.

    - Không khỏe được nữa rồi, sức khỏe của ta thế nào ta biết chứ.

    Lưu Vận Tiêu hít sâu một hơn, vẻ mặt trắng xám bỗng trở nên hơi ửng đỏ, tinh thần có vẻ cũng tốt hơn trước một chút, hai tay chống xuống giường, cố gắng ngồi lên.

    - Ba, ba làm gì thế, mau nằm xuống đi ạ.

    Nhìn thấy Lưu lão gia ngồi lên, mọi người nhất thời kinh hãi, ai cũng đi tới đầu giường, nhưng Lưu Tử Mặc thì vẫn đứng đó, nước mắt ròng ròng.

    - Đều tản ra đi, trên đời này có ai bất tử đâu? Có gì mà khóc với lóc?

    Lưu lão gia ánh mắt trừng lên, uy phong năm nào giống như lại được nổi lên, trong phòng nhất thời trở nên im lặng.

    - Nghe kỹ cho ta, sản nghiệp ở Đài Loan do lão đại quản lý, lão nhị lão tam được nhận hoa hồng hàng nằm, ừm, lão tam nhận nhiều hơn một chút, đây là phần của Tử Mặc…

    Nhìn thấy con cháu đều thành thật, ông cụ bắt đầu dặn dò hậu sự, tuy rằng những người con trai của ông ai nấy đều rất hiếu thuận nghe lời, nhưng sau khi mình qua đời, khó đảm bảo chuyện tranh giành giữa các con, khiến thiên hạ chê cười.

    Nhìn lướt qua mấy người con của mình, Lưu lão gia nói tiếp:
    - Sản nghiệp của Bát Cực Môn do lão tam quản lý, đây không phải là nghề kiếm tiền, mỗi năm đều góp một chút vào đó, lão đại, con có hiểu không?

    Năm đó Lưu Vận Tiêu đi theo đám tàn binh bại tướng đến Đài Loan, mang theo người con cả và con thứ ba đi cùng, chỉ để lại người con thứ hai, mà trong ba anh em ông là người có công phu tốt nhất.

    - Ba, con hiểu rồi, ba cứ yên tâm, con nhất định sẽ làm theo lời ba dặn.

    Người con cả của Lưu Vận Tiêu đã ngoài 60 tuổi, được sự hỗ trợ của cha, các mặt quan hệ ở Đài Loan cũng rất tốt, ông đã sớm bỏ võ để theo kinh doanh, ở Đài Loan cũng là một nhân vật có uy tín.

    - Ừ, đừng để người ta chê cười.
    Lưu lão gia gật đầu, xoay mặt về phía người con thứ hai nói:
    - Lão nhị, sau này bát cực nhất mạnh phải để cho Tử Mặc, nghe rõ chưa? Tuy nhiên phải để nó học văn hóa, một võ phu không thì không làm được gì đâu.

    Lưu Vận Tiêu có ba người con trai, sáu người cháu, chắt cũng đã có một vài đứa, nhưng người luyện võ chăm chỉ nhất và có thành tích nhất cũng chỉ có một mình Lưu Tử Mặc, ông biết đây là truyền nhân đời thứ ba trong nhất mạch của mình.

    - Vâng thưa ba, con sẽ dạy dỗ Tử Mặc cẩn thận.
    Lưu lão giat cung kính nói.

    - Ông nội, con không muốn ông chết, con không muốn ông chết.

    Lưu Tử Mặc dù có chín chắn đến mấy thì giờ cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ hơn 10 tuổi, lúc này rốt cuộc nhịn không được, đẩy mọi người ra đi đến khóc quỳ trước mặt ông nội.

    - Con ngốc ạ, ai mà không phải chết chứ, ông nội con cả đời tung hoành bốn biển, cuộc đời như vậy là đáng giá lắm rồi.

    Lưu Vận Tiêu mỉm cười nói, bỗng nhiên ánh mắt chuyển sang Tần Phong lúc này đang đứng phía sau đám con cháu.

    - Con à, khoảng cách với ứng kiếp không còn xa nữa rồi…không biết con có thể vượt qua được kiếp nạn này không?

    Nhìn Tần Phong, vẻ mặt Lưu Vận Tiêu tràn đầy vẻ tiếc nuối, đang định nói thêm thì ngực bỗng nhiên căng lại, rồi nôn ra một ngụm máu tươi, khiến cho vạt áo của ông biến thành màu đỏ.

    - Lão…lão đại, giúp…giúp…

    Lưu lão gia nắm chặt tay người con cả, câu nói cuối cùng còn chưa dứt, hai mắt lập tức trở nên lờ đờ, mất đi thần thái, đầu gục mạnh xuống, trên người không còn chút sức sống nào.

    - Cha…


    - Ông nội.
    Khoảnh khắc Lưu lão gia đi về cõi tiên, trong phòng vang lên những tiếng khóc nghẹn ngào, tất cả mọi người quỳ xuống, vẻ đau thương bao trùm lấy cả đại viện Lưu gia.

    Đối với cái chết của Lưu lão gia, mọi người thật ra đã có sự chuẩn bị từ sớm, đồ tang và hậu sự đã chuẩn bị xong, lúc này có người đi vvaof phát quần áo tang cho mọi người.

    - Tử Mặc, đừng khóc nữa, bảo trọng…

    Tần Phong đỡ Lưu Tử Mặc lên, giúp cậu mặc quần áo tang, trong mắt Tần Phong lúc này cũng ngấn lệ, đây là lần đầu tiên cậu khóc kể từ khi cha mẹ qua đời.

    Sau khi Lưu lão gia tắt thở, tang lễ lập tức được chuẩn bị tiến hành, sau khi đưa mọi người ra khỏi phòng, có người đi vào tắm rửa thay áo liệm cho Lưu lão gia.

    Lưu lão gia tuy rằng đã không ở nội địa mấy chục năm trời, nhưng uy danh của ông cũng để lại rộng khắp trên giang hồ, tang lễ của ông tự nhiên không thể làm rút gọn được.

    Khi tin báo tang được truyền đi, cả thị trấn vốn yên bình này liền trở nên náo nhiệt, có rất nhiều người từ nơi khác đến.

    Phát tang phải đợi bảy ngày, trong bảy ngày này các nhà nghỉ khách sạn trong thị trấn dường như đều chật cứng người, tam giáo cửu lưu rắc rối phức tạp, khiến cảnh sát ở đây cũng được một phen tất bật.

    Mấy anh em Lưu gia phải đáp ta người đến viếng, vừa phải tiếp đãi đồng đạo giang hồ, do đó vô cùng bận rộn, ngay cả một cậu nhóc như Lưu Tử Mặc cũng bị sai vặt.

    Dưới tình huống này, Tần Phong chỉ có thể cố gắng hết sức, mỗi ngày đi vào Lưu gia, rót nước bưng trà cho khách, đến tối không có ai mới trở về nghỉ ngơi, thậm chí còn không có thời gian để chăm sóc em gái.

    Lúc này Tần Phong mới biết được địa vị của Lưu lão gia trong giang hồ như thế nào, ngày đưa tang Lưu lão gia không chỉ có đồng đạo trong giang hồ mà còn có rất nhiều Hoa Kiều trở về cùng tiễn đưa.

    Chỉ riêng xe đưa ma cũng đã có đến hơn ba trăm cái rồi, ước chừng có khoảng 1000 người tham gia tang lễ này, cảnh sát cũng được huy động tối đa để duy trì trật tự.

    - A Phong, ngày mai mình sẽ đi cùng ba về Đài Loan, cậu phải bảo trọng nhé, mình sẽ quay lại nhanh thôi.

    Sau khi lễ tang kết thúc, Lưu Tử Mặc tìm Tần Phong, tuy rằng Lưu lão gia trước khi lâm chung có để lại di chúc, nhưng bên phía luật sư vẫn còn một bản, ông yêu cầu đem một nửa phần tro cốt của mình rắc vào đầm Nhật Nguyệt ở Đài Loan.

    Đó cũng là một việc lớn, con cháu Lưu gia đều phải tham gia, cho nên sau khi đám tang ở đại lục kết thúc, bọn họ phải lập tức đi Đài Loan, ở đó cũng có rất nhiều bạn bè thân hữu, vì nhiều nguyên nhân không thể đến đại lục tham dự lễ tang được.

    - A Phong, chút tiền này cậu cầm lấy đi, trước khi ông nội qua đời có dặn mình phải chăm sóc cậu, nhưng ông nói chưa xong thì đã…

    Lưu Tử Mặc nhét một tập tiền vào túi Tần Phong, ngày Lưu lão gia qua đời mấy câu cuối cùng của ông đương nhiên là có ý này.

    Tuy nhiên mấy ngày nay mấy vị trưởng bối của Lưu gia đều bận tối mặt, không có thời gian để ngủ một giấc yên ổn, cho nên mọi người cũng quên mất Tần Phong, chỉ có Lưu Tử Mặc là còn nhớ trong lòng.

    Nhìn thấy Tần Phong muốn từ chối, Lưu Tử Mặc vội nói:
    - A Phong, cậu đừng từ chối, đi mua một chiếc xe ba bánh, mỗi ngày cậu cũng có thể thu mua được nhiều hơn, coi như mình cho cậu mượn là được mà.

    - Được, Tử Mặc, cảm ơn cậu.

    Tần Phong cũng không từ chối nữa, nhận số tiền này, hàng ngày cậu phải đẩy chiếc xe rách nát đi thu mua phế phẩm, tuy rằng không đi đâu xa nhưng có xe ba bánh sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.
     
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Chương 7: Hạ cửu lưu

    Nguồn: Metruyen
    Share: Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch MH †¸.•'´¯)¸.•'´¯)






    Trong một phòng ở nhà khách đường sắt gần nội thành , bốn người đàn ông đang uống rượu, đồ nhắm cũng rất đơn giản, chỉ là một đĩa lạc rang và một đĩa thịt đầu heo.

    Nếu như ở ngày xưa, một người như vậy xuất hiện ở thị trấn nhỏ chắc chắn rất chói mắt, bởi vì dân cư lưu động ở thị trấn này rất ít, nếu có người lạ đến lập tức sẽ khiến mọi người chú ý.

    Trong khoảng thời gian này, người từ khắp trong và ngoài nước đến dự tang lễ của Lưu Vận Tiêu không đến một ngàn thì cũng đến tám trăm, bốn người đàn ông này có lẽ cũng đến vì lý do đó.

    - Lục Tử, chúng ta đến tham gia đám tang Lưu lão gia, cậu phải biết mình một chút, đừng gây chuyện ở chỗ này.

    Người nhiều tuổi nhất chừng bốn mươi tuổi, sau khi uống cạn chén rượu liền nói:
    - Lục Tử, hôm qua cậu đi tìm anh em nhà họ Tô làm gì vậy?

    - Đại ca, không phải trước đây từng làm ăn với Tôn lão đại sao, giờ muốn đến thăm một chút, nếu không người ta cũng trách đúng không?

    Ngồi đối diện với người trung niên là một người trẻ tuổi chừng 27 28 tuổi, người cao chừng 1m70, dáng vẻ gầy gò, trông khá xấu xí, đôi mắt đảo như rang lạc, khiến cho người ta có cảm giác phải đề phòng.

    - Mày đầy một bụng xấu xa, không có việc gì mà đến tìm họ sao?

    Người trung niên rất hiểu bản tính của người thủ hạ này, nhìn thấy gã có vẻ không đúng, lập tức hỏi:
    - Địa vị của Lưu lão gia trên giang hồ không phải là nhỏ, nếu để xảy ra chuyện sau này chúng ta cũng không dễ thở đâu, mày phải chú ý một chút.

    - Gì mà Lưu lão gia? Không phải năm xưa cũng phải chịu thất bại mà trốn sang Đài Loan đó sao?

    Người trẻ tuổi tên Lục Tử bĩu môi, tức giận nói:
    - Lão già đó đã đi mấy chục năm rồi, không ngờ chết vẫn còn uy phong như vậy, bang phái của chúng ta hiện tại cũng có mấy trăm người nhỉ? Dựa vào cái gì mà những môn phái đó lại lạnh nhạt với chúng ta?

    Xã hội này, cho tới bây giờ vẫn bị chia thành dăm bảy loại, trong giang hồ cũng không ngoại lệ,

    Trong Thượng cửu lưu có Nhất lưu Phật Tổ Nhị lưu tiên, Tam lưu Hoàng đế Tứ lưu quan, Ngũ lưu Thiêu oa (xưởng rượu), Lục lưu đương (hiệu cầm đồ) Thất thương (thương nhân), Bát khách (chủ trang viên), Cửu trang điền (nông phu).

    Có Thượng cửu lưu, tự nhiên cũng có Trung cửu lưu và Hạ cửu cưu.

    Trung cửu lưu phân thành Nhất lưu cử tử Nhị lưu y, Tam lưu phong thủy (thầy địa lý) Tứ lưu phêc(Phê bát tự, thầy bói), Ngũ lưu đan thanh (thi họa), Lục lưu tướng (tướng sĩ, thầy xem tướng), Thất tăng Bát đạo Cửu cầm kỳ (Văn nhân).

    Hạ cửu lưu còn lại là Nhất lưu vu Nhị lưu xướng, Tam lưu đại thần (thầy cúng) Tứ lưu bang (phu canh), Ngũ thế đầu Lục thổi thủ (nhạc công, loa tượng), Thất hý tử Bát khiếu nhai (hành khất), Cửu mãi đường (người thổi đồ chơi bằng đường).

    Trăm ngàn năm qua, địa vị trên giang hồ cũng được kéo dài từ thượng trung hạ chín ba hai bảy hàng, đương nhiên, tuy rằng chỉ có 27 hàng nhưng trên thực tế còn kéo dài rất nhiều.

    Mấy người đang uống rượu này nhìn qua ăn mặc cũng khá chỉnh tề, thật ra cũng là người của Khất Nhi Môn ở một thành phố phía Nam, từ quần áo vá của bọn họ là có thể nhận ra thân phận của bọn họ.

    Trười trung niên họ Hác, bộ dạng cũng là tai to mặt lớn, nhìn qua cũng khá hiền lành nhưng trên thực tế lại là lão đại của Khất Nhi bang ở thành phố phía Nam kia, khi giết người trên mặt còn mỉm cười, được người ta gọi là Tiểu Diện Hổ.

    Còn người tên Lục Tử kia thì phụ trách việc thu thập đám trẻ con ở các nơi, thái độ làm người mắt cao hơn đầu hơn nữa lại vô cùng độc ác.

    - Đại ca, ở nhà chúng ta là vua, cần gì đến đây để chui xuống bàn chân thối của lão già kia?

    Lục Tử nốc tiếp một chén rượu, trên mặt lộ ra thần sắc bất bình, bọn họ từ xa đến phúng viếng Lưu lão gia, không ngờ Lưu gia lại không lạnh không nhạt như vậy, khiến cho Lục Tử cảm thấy rất khó chịu.

    - Mày thì biết cái gì, lão già Lưu kia mặc dù ở Đài Loan mấy chục năm nhưng bạn bè rất nhiều, trong võ lâm từ Nam chí Bắc không ai dám không nể mặt ông ta.

    Hác lão đại mặc dù đang mắng người, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười.
    - Phái của chúng ta trên giang hồ là không nói được thành lời, hơn nữa chuyện xấu đã làm không ít, lần này đến đây không mong thứ gì khác, chỉ cần có tể kết giao được với một số người thì sau này nói không chừng có thể dùng đến.

    Khất Nhi Môn và Xướng Môn cũng có chút tương tự, tuy rằng lịch sử tồn tại khá lâu nhưng trước giờ không lên nổi mặt bàn, hơn nữa cũng thiếu vũ lực, trong tranh đấu thường người bị thiệt cuối cùng đều là bọn họ.

    Cho nên Hác lão đại mới nhân cơ hội Lưu lão gia qua đời lần này đến phúng viếng, hơn nữa còn dâng lên tiền vàng mã xa xỉ, cũng chính là để kết thiện duyên với những người trong võ lâm này.

    Tuy nhiên điều khiến Hác lão đại không ngờ tới chính là, Lưu gia nhận tiền nhưng không nể mặt bọn họ, ngày cuối cùng đưa tang cũng không thông báo cho bọn họ, tiệc rượu cuối cùng tự nhiên cũng không thể đến.

    Bị người khác khinh bỉ như vậy, Hác lão đại dù lòng dạ có sâu hơn thì cũng không thể nén được lửa giận, vì vậy mới để cho thủ hạ mua chút đồ ăn về nhà khách uống rượu.

    - Mẹ nó chứ, lão đại, em không phục, dựa vào cái gì mà đám đàn bà của Lan Hoa Môn lại được ngồi trong lễ đường, còn chúng ta phải ngồi ở đây uống rượu giải sầu?

    Lục Tử bỗng nhiên vỗ bàn, ánh mắt đỏ bừng nói tiếp:
    - Còn nữa, đám rách nát thì được liệt vào Ngoại Bát môn, còn chúng ta thì bị gạt ở bên ngoài, thế là thế nào chứ?

    - Hả? Lục Tử, mày bé bé cái mồm được không, đừng có nói lung tung.

    Lan Hoa Môn là một trong Ngoại bát môn của giang hồ, cũng chính là những người chúng ta hiểu là kỹ nữ, những cô gái này đều dựa vào nghề bán sắc để kiế cơm, mặc dù là nghề bị mọi người khinh bỉ nhưng cũng là nghề không thể thiếu được.

    Từ xưa đến nay, bất luận chính phủ chèn ép thế nào, bất luận thế nhân đánh giá thế nào, sản nghiệp của Lan Hoa Môn vẫn phát triển không ngừng.

    Đương nhiên, không phải tất cả đám gái vũ trường đều là người trong Lan Hoa Môn.

    Đúng lúc tương phản, những cô gái làm ở trong các hộp đêm không phải tất cả đều là người trong giang hồ, Lan Hoa Môn cũng có những dấu hiệu riêng, đó là trên vạt áo thường có thêu một con phượng hoàng.

    Tuy rằng dẫn theo một đám người làm nghề ăn xin, nhưng Hác lão đại lại rất khinh thường với đám gái vũ trường, trong giọng nói cũng mang theo vài phần tức giận.

    - Lão đại, Lục Tử em dựa vào ánh mắt này để kiếm cơm, sao có thể nhìn lầm được?

    Lục Tử ngẩng đầu lên, nốc một chén rượu, nói tiếp:
    - Mụ đàn bà kia không phải là giám đốc công quan đại phú hào bên chỗ chúng ta sao? Cô ta nếu như không phải là người của Lan Hoa Môn thì anh cứ móc mắt em ra.

    Đừng nhìn một kẻ ăn mày thì không có địa vị xã hội nào, mọi người thường nhìn họ với vẻ thương hại và khinh thường nhưng đối với những người như Hác lão đại, cuộc sống của bọn họ thoải mái hơn những người khác nhiều.

    Là nhân vật cao tầng của Khất Nhi Môn, mấy năm trươc Hác lão đại đã trở thành triệu phú rồi, hơn nữa nghiệp vụ được mở rộng, tiền bạc của bọn họ khỏi phải nói nhiều như thế nào, tích lũy được một khoản tiền đen khổng lồ.

    Là người giàu lên vào thời cải cách mở cửa, Hác lão đại đương nhiên không xa lạ gì với thị trường, đại phú hào mà Lục Tử vừa nói chính là chủ của hộp đêm xa hoa nhất thành phố bọn họ đang ở.

    Hác lão đại vốn cũng quen biết vị giám đốc Công Quan kia, chẳng qua mấy ngày trước khi phúng viếng lão gia, người này chỉ lo làm quen với người khác, mà vứt bỏ Lục Tử sang một bên.

    - Mẹ nó chứ, Lưu gia khinh người quá đáng.

    Nghĩ đến việc trong mắt Lưu gia thân phận của mình không bằng một kỹ nữ, Hác lão đại rốt cuộc không thể kìm được lửa giận trong lòng, đặt chén rượu thật mạnh xuống bàn, nói tiếp:
    - Lục Tử, đi mua vé đi, mẹ kiếp, đàn ông chúng ta tuy không cao quý gì nhưng cũng không cần phải dính lấy đít kẻ khác.

    - Dừng, lão đại, nếu đã đến đây rồi thì ít nhất chúng ta cũng phải mang được thứ gì đó về.

    Nhìn thấy mình đã khơi dậy lửa giận của Hác lão đại thành công, Lục Tử không khỏi đắc ý nói:
    - Đại ca, đến đây rồi thì tiện thể mang vài đứa về đi, anh luôn để ý đến thị trường ở Châu Giang mà, hiện tại nhân thủ của chúng ta thiếu không ít.

    - Đúng vậy, đại ca, Lục ca nói rất đúng.
    Nghe thấy Lục Tử nói như vậy, người đàn ông chừng ba lăm ba sáu tuổi ngồi bên cạnh mở miệng nói:
    - Ở bên Châu Giang nhân sĩ HongKong rất nhiều, ra tay cũng hào phòng, nếu chiếm được địa bàn đó thì ở Châu Tam Giác này sẽ có thiên hạ của chúng ta.

    - Ồ, lão Nhị, cậu cũng cảm thấy như vậy à?
    Hác lão đại nghiêng mình nhìn về phía người nọ.

    Người vừa nói tên là Tề Bảo Ngọc vốn là người vùng Tương Tây, vì thời trẻ tuổi ở trong thời điểm 10 năm động loạn, không có chuyện ác nào không làm, về sau không ở lại quê được nữa liền đến thành phố duyên hải kia, kết bạn với Hác lão đại.

    - Đại ca, tìm hai đứa nhóc cắt lưỡi đánh gẫy chân ném ở cổng hải quan, ít nhất một ngày cũng có thể kiếm được cà ngàn tệ ấy, em thấy làm được đấy.

    Tề Bảo Ngọc thật ra cũng đầy một bụng xấu, y là nhân vật số hai của Khất Nhi Môn, bình thường đảm nhiệm việc quân sư, đã từng đưa ra không ít chủ ý độc ác.

    Hác lão đại suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói:
    - Nhưng khoảng cách quá xa, dọc đường đi nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao?

    Không phải Hác lão đại từ bi gì cả, mấy chốt là Thương Châu cách chỗ ở của bọn chúng quá xa, phải đến mấy ngàn km, thật không dễ để đưa người đi được.
     
    Vô Ưu, ducvietvtv, Sơn Hà and 8 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)