第一章 天尽香丘 "燕子去了, 还是会再回来的." 梦寰默念着, 潸然一笑. 少室峰顶烈烈袭来, 泪眼一霎重清, 只见白衣远去, 似乎又有了两翼凌风. Đệ nhất chương thiên tẫn hương khâu "Yến tử khứ liễu, hoàn thị hội tái hồi lai đích." Mộng hoàn mặc niệm trứ, san nhiên nhất tiếu. Thiểu thất phong đính liệt liệt tập lai, lệ nhãn nhất siếp trọng thanh, chích kiến bạch y viễn khứ, tự hồ hựu hữu liễu lưỡng dực lăng phong. Đây là câu mở đầu nha. Khó nhằn ghê.
Đoạn của A Túy ta dịch chưa có đọc chương, đả theo nghĩa từ hán việt ra. Hắn cứ thế nhìn vào bản thân mình, tự mình ghi nhớ thật kỹ. Nếu nói trong cuộc đời con người ta, có vài chuyện chuyển biến ít ỏi, thì như thế, chuyện phát sinh ngày hôm nay, như những gì vừa mới nói, tất là một lần trong đó!
Vậy mới nói, đưa một đoạn văn không đầu đuôi, dịch chẳng sao ra hồn vía được:oe26:! Đặt trong chỉnh thể một chương thì mới có thể dịch chính xác được ý của lão tác giả nài!:oe68:
Phần chương đó đã đọc, thực ra thì cũng không có gì, đại khái là mấy vị kia khuyên nhủ Dịch Vân sử dụng cái gì đó (do ko đọc kỹ), Dịch Vân tự mình suy nghĩ về cái đó, và ta nghĩ phần nghĩa của nó như những gì ta dịch thôi. Ở đây có cái "chuyển phi điểm" thì khiến cho anh em cảm thấy khó hiểu (cá nhân ta nghĩ thế) và đánh dấu câu có vẻ ko được chính xác. Hê hê.