Đô Thị Bại Hoại - Lục Đạo - Q6 Chương 22

  1. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Bại Hoại
    Tác giả: Lục Đạo
    === oOo ===

    Quyển 6
    Chương 10


    Tốc độ rút súng của hắn cực nhanh, chỉ trong một cái nháy mắt, thậm chí còn không tới một giây đồng hồ. Ma Phong chơi súng cũng giống như Tạ Văn Đông chơi đao, thành thạo tới mức không thể thành thạo hơn được nữa. Chỉ một động tác rút súng này, hắn không biết đã luyện bao nhiêu lần, đối với điểm này hắt rất có lòng tin, khi mắt Tạ Văn Đông máy động, hắn đã biết đối phương chết chắc rồi.

    Hắn nhấc tay đang chuẩn bị bắn thì đột nhiên phát hiện Tạ Văn Đông đã biến mất, hoặc có thể nói là đổi thành một người khác.Người này tuy rằng ăn mặc giống như Tạ Văn Đông, nhưng khuôn mặt và thân hình của hắn tuyệt không phải là Tạ Văn Đông, Ma Phong trợn tròn mắt không dám tin đây là sự thực. Thế nhưng người đó đã không cho hắn thêm cơ hội, nhấc súng bắn vào giữa ngực Ma Phong.

    Ma Phong bị đạn chấn cho lui ra sau một bước, lẩm bẩm nói: "Mày không phải là Tạ Văn Đông!" Người nọ cười lạnh nói: "Tao không phải, tao tên là Kim Nhãn!" Ma Phong muốn hỏi là rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng khí lực trên người theo vết thương trên ngực mà nhanh chóng cạn sạch, mềm oặt ngã xuống đất. Khi đầu hắn tì xuống đất, có thể thấy trên đất có một người đang nằm, một đôi mắt nhỏ dài đang híp mắt nhìn mình. Lúc này Ma Phong mới hiểu ra tất cả, Tạ Văn Đông không hề biến mất, chỉ là bọn họ tới cùng lúc hai người, khi mình cúi đầu rút súng thì đồng thời hắn cũng nằm xuống đất. Tạ Văn Đông mỉm cười từ dưới đất đứng dậy, đi tới trước mặt Ma Phong, nói: "Súng của tao quả thực là không nhanh bằng mày!"

    Ma Phong nhếch mép, không biết là hắn đang đau đớn hay là đang cười, vô lực nói: "Nhưng tao lại không thông minh bằng mày, cũng không tốt số như mày."

    Tạ Văn Đông gật đầu nói: "Cho nên mày phải chết." Hắn ngẩng mặt lên thở dài một hơi, lại nói: "Tao vốn không muốn giết mày, thằng anh Ma Ngũ của mày từng giúp tao không ít." Da thịt trên mặt Ma Phong co rút lại, đau khổ nói: "Nhưng mày đã giết anh ấy." Tạ Văn Đông bất đắc dĩ nói: "Đó là vì một người. Thủ hạ của mày nói tao lòng dạ hẹp hòi quả thật không sai, tao là người thù dai. Mày không nên hãm hại Thu Ngưng Thủy, cô ta có ơn với tao.Mày cũng không nên cấu kết với Hồn tổ, bọn chúng cùng có thù với tao."

    Ma Phong thở dài, nói: "Chuyện duy nhất mà tao làm sai chính là không giết mày ở Tam giác vàng." Tạ Văn Đông lắc đầu cười nói: "Mày cho rằng tướng quân sẽ để cho mày giết tao ư? Mày có thể giết người khác, bọn chúng đối với tướng quân mà nói thì chẳng đáng giá chút nào, bang hội trong thiên hạ muốn liên hệ với Tam giác vàng không biết có bao nhiêu, những lão đại đó trong mắt tướng quân không bằng một con kiến, cho nên hắn lúc đó cho phép mày hung hăng càn quấy. Nhưng tao thì khác, ít nhất thì tao quan trọng hơn so với những lão đại khác rất nhiều, cho dù lúc đó mày chỉ làm tao bị thương, thì cũng không thể ra khỏi Tam giác vàng."

    Ma Phong nhìn Tạ Văn Đông một hồi lâu, thở dài rồi nhắm mắt lại. Kim Nhãn đi tới cạnh Tạ Văn Đông, thấp giọng nói: "Anh Đông, kết liễu hắn đi!"

    "Ừ!" Tạ Văn Đông gật đầu, trên mặt không có chút biểu tình nào. Kim Nhãn nâng súng nhắm vào đầu Ma Phong, vừa định nổ súng thì từ bụi cỏ ở bên cạnh có hai người lao ra, một người lớn tuổi và một người còn trẻ tuổi, đều mặc đồng phục cảnh sát, tay cầm súng, quát: "Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!"

    Tạ Văn Đông nhíu mày, thầm nghĩ gay rồi, cảnh sát sao lại tới vào đúng lúc này nhỉ. Hắn đảo mắt, rút ra chứng kiến của bộ chính trị, nói: "Tôi là người của bộ chính trị, mọi người đều là người của mình cả!"

    Hai cảnh nhìn nhau, sau đó từ từ đi tới gần Tạ Văn Đông, liếc mắt nhìn chứng kiện trong tay hắn, rồi lại ngước lên quan sát hắn, vị cảnh sát trẻ tuổi đột nhiên dùng súng nện lên lưng hắn, cú đánh này không nhẹ, hơn nữa lại rất đột ngột, Tạ Văn Đông không hề chuẩn bị, mỗi lần rút ra chứng kiện của bộ chính trị, bất kể là cảnh sát hay là binh sĩ, sau khi thấy đều không ai là không cung kính, không ngờ lần này lại vô hiệu. Hắn ngã khụy xuống đất, còn chưa kịp đứng dậy thì tên cảnh sát đó bước lên đè hắn xuống, cười lạnh: "Bộ chính trị cái gì, tao chưa từng nghe qua." Kim Nhãn thấy thế vô cùng kinh hãi, vốn nghĩ rằng cảnh sát tới nên hắn không muốn gây phiền phức, cho nên đút lại súng vào trong người, lúc này thấy Tạ Văn Đông bị đánh, muốn rút súng ra thì đã không kịp rồi. Tên cảnh sát lớn tuổi dí súng vào đầu hắn, lạnh lùng nói: "Mày nếu như dám nhúc nhích, tao cho đầu mày nở hoa ngay."

    Tạ Văn Đông nằm trên đất, mắt híp lại, hỏi: "Chúng mày không phải là cảnh sát?"

    Hai người cùng bật cười, nói: "Chúng tao đều là cảnh sát, có điều đồng thời là bằng hữu của Ma lão huynh." Ma Phong nằm trên đất, miệng mấp máy, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố nở một nụ cười đắc ý, nói: "Mày không tưởng tưởng được đâu, thế lực của tao ở Côn Minh lớn như vậy, trong cục không có mấy người quen thì sao được."

    Tạ Văn Đông lắc đầu cười khổ, mình thật quá sơ suất, có lẽ phải nói là quá coi thường Ma Phong rồi. Ma Phong hô hấp rất trầm trọng, yếu ớt nói: "Huynh đệ, giết Tạ Văn Đông đi rồi đưa tôi tới bệnh viện, tôi sắp không xong rồi."Tên cảnh sát lớn tuổi nghe thấy vậy vội vàng lấy còng tay ra còng Kim Nhãn lại, sau đó vung tay đấm thật mạnh vào bụng Kim Nhãn, Kim Nhạn đau đớn cong người ngã xuống đất, hai mặt mang theo vẻ oán độc nhìn tên cảnh sát đó. Cảnh sát bị cái nhìn của hắn làm cho phát hoảng, bước lên trước đá hai phát, tức giận nói: "Thằng nhóc, mày nhìn cái gì."

    Đá được mấy cái thì hắn bắt đầu thở hổn hển, sau đó đỡ Ma Phong dậy, nói: "Ma lão đệ, tôi đưa cậu tới bệnh viện."

    Ma Phong lắc đầu, trước ngực đau đến nỗi khiến hắn sắp ngất đi, cắn chặt răng thống khổ nói: "Chưa được, vẫn chưa được, trước tiên giết Tạ Văn Đông đã, tôi phải thấy hắn chết mới yên tâm." Hắn thực sự là đã bị Tạ Văn Đông làm cho sợ hãi, lần này lượn một vòng trước quỷ môn quan, đối với Tạ Văn Đông càng cố kỵ hơn, cho nên hắn thà chậm trễ thời gian tới bệnh viện cũng muốn nhìn thấy Tạ Văn Đông chết.

    Tên cảnh sát trẻ tuổi mỉm cười, vung tay tát cho Tạ Văn Đông một cái, cười nói: "Em bảo này anh Ma, thằng nhãi nhép này mà cũng dọa cho anh thành thế này à." Ma Phong nhìn Tạ Văn Đông đang bị tên cảnh sát đè trên mặt đát, trên mặt còn mang theo dấu bàn tay đỏ rực, cười khổ nói: "Mày hiện tại chế trụ nó thì nó là một con mèo bệnh, nếu nó chạy thoát, thì sẽ là một lão hổ ăn thịt người, ăn mày, ngay cả xương vụn cũng không nhổ ra đâu. Mau, mau giết hết đi!" Tên cảnh sát cười ha ha, nói: "Được, hôm nay tôi sẽ khiến cho lão hổ biết thành tử hổ!" Nói xong, rút súng nhắm ngay đầu Tạ Văn Đông, từ từ nhấn cò súng.

    Kim Nhãn ở bên cạnh vô cùng khẩn trương, tuy tay bị còng, vẫn vùng vẫy đứng dậy, vào đúng sát na tên cảnh sát nhấn cò súng, đột nhiên đụng mạnh vào người hắn.

    "Bùm!" Tiếng súng vang lên, viên đạn bay sượt qua huyệt Thái Dương của Tạ Văn Đông, găm lên mặt đất. Tên cảnh sát bị Kim Nhãn đụng văng ra xa, lùi mấy bước mới ổn định lại được thân thể. Vừa ngẩng đầu lên thì Kim Nhãn đã lại lao đến trước mặt, tuy tay không thể động đậy và bị vặn ra sau ưng, nhưng chân của hắn thì vẫn tự do, hắn tung chân đá bay súng của tên cảnh sát, thân thể lại đổ về phía trước, đầu gối chân kia thúc vào bụng dưới của tên cảnh sát. Tên cảnh sát trẻ tuổi gào lên một tiếng đau đớn, ôm bụng ngã sấp xuống đát. Kim Nhãn giống như đã phát điên, mặc kể là mặt hay thân thể cứ thế mà đạp. Lúc này lại có một tiếng súng vang lên, Kim Nhãn thân thể chấn động, theo tiếng súng mà ngã xuống.

    Một súng này là do tên cảnh sát lớn tuổi bắn, đạn găm vào ngực Kim Nhãn, biến cố vừa rồi phát sinh quá nhanh. khi hắn có phản ứng thì động bạn đã bị người ta đánh ngã. Vì quá gấp gáp nên hắn không ngắm mà bắn ngay một phát vào Kim Nhãn, thấy gã đã ngã xuống đật, không biết sống hay chết, vừa định bước tới bồi thêm một súng thì một người lao tới cạnh hắn, xuất thủ như điện, đấm một cái vào cằm của hắn, tên cảnh sát gào lên một tiếng, lảo đảo lui lại mấy bước. Người này chính là Tạ Văn Đông vừa từ dưới đất bò dậy, không cho tên cảnh sát kịp ổn định lại thân hình, hắn lại lao lên một lần này, đấm như điên lên người tên cảnh sat. Tên này đã hơn bốn mươi tuổi, không chịu nổi nên chỉ một lát sau là hôn mê bất tỉnh.

    Tên cảnh sát trẻ tuổi bị Kim Nhãn đánh chẳng biết từ lúc nào đã lảo đảo đứng dậy, nhặt khẩu súng dưới đất lên, bắn một phát vào Tạ Văn Đông. Thân thể Tạ Văn Đông run lên một cái rồi từ từ ngã xuống. Tên cảnh sát trẻ tuổi thở hổn hển, phun ra một bụm máu rồi khập khiễng bước về phía Tạ Văn Đông. Ma Phong hiện tại cả người cứng đờ, sự tình biến hóa quá nhanh, cũng may là sau cùng bên mình chiếm thượng phong. Tạ Văn Đông cũng đã trúng đạn ngã xuống đất, hắn trầm giọng nói: "Lão Đệ, ta vừa rồi đã nói rồi mà. Tạ Văn Đông không phải là người bình thường, dễ đối phó vậy đâu, mau xem xem hắn đã chết chưa."

    Tên cảnh sát trẻ tuổi nghiến răng ken két, hắn hiện tại mặc kệ Tạ Văn Đông đã chết hay chưa, trước tiên cứ bắn thêm hai phát nữa để đề phòng bất chắc đã. Hắn đi tới trước Tạ Văn Đông, thấy Tạ Văn Đông đang bò trên mặt đất, khóe miệng ứa máu, hắn cười lạnh một tiếng, không chút do dự định nổ súng, đúng lúc này, từ xa vang lên tiếng súng, tên cảnh sát trẻ tuổi cảm thấy cổ tay tê rần, súng lục tuột khỏi tay, hắn cúi đầu nhìn, thấy cổ tay mình đã có một cái lỗ máu.

    Bắn giỏi quá! Hắn trong lòng thất kinh, sắc mặt đại biến, cũng mặc kệ Tạ Văn Đông sống hay chết, không thèm để ý đến đồng bạn đã ngất, cõng Ma Phong chạy vào trong bãi cổ, trong nháy mắt đã biến mất.

    Tạ Văn Đông tuy rằng bị trúng một phát súng, nhưng thần chí vẫn tỉnh táo, áo chống đạn lại một lần nữa cứu mạng hắn. Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra tiếng súng, trên con đường nhỏ vắng vẻ có một người đang bước đến, là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái rất đẹp. Cô ta không xa lại gì với Tạ Văn Đông, hắn kinh hãi, nghĩ rằng chắc chắn không phải là cô ta đã nổ súng! Cô gái này chính là "cô em mát-xa" mà Tạ Văn Đông đã bắt được hai lần. Cô ta vốn là thủ hạ của Ma Phong, nhưng vì sao lại nổ súng bắn người bên mình, lẽ nào cô ta nhìn nhầm? Có điều với thuật bắn súng của cô ta, mắt chắc sẽ không kém đến mức đó. Tạ Văn Đông nghĩ không thông, nhưng dứt khoát không nghĩ nữa, cứ đợi xem cô ta rốt cuộc định làm gì.

    Cô gái bước tới chỗ Kim Nhãn, kiểm tra vết thương của hắn, rút khăn từ trong túi ra ấn lên vết thương của hắn, sau đó xé một mảnh áo của hắn ra để buộc lại. Sau khi xử lý xong mới bước tới chỗ Tạ Văn Đông, thấy hắn đang nhìn mình, sắc mặt cô ta đỏ lên, nói: "Anh nhất định là đang rất kỳ quái đúng không?"

    Tạ Văn Đông hờ hững nói: "Tôi có lý do để không thấy kỳ quái ư?" Cô gái thở dài, nói: "Với thủ đoạn của anh, bắt tôi hai lần nhưng không giết, cũng không hãm..., tôi cũng rất kỳ quái." Tạ Văn Đông híp mắt cười, nói: "Đàn ba vốn nên tránh xa súng đạn, chiến tranh là trò chơi của đàn ông. Hơn nữa tôi cũng không muốn giết người."

    Cô gái biến sắc, nói: "Không ngờ anh lại là người theo chủ nghĩa nam tử, có điều, anh vẫn dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để giết chị dâu."

    Tạ Văn Đông thở dài, nói: "Đó là vì Ma Phong nợ tôi! Con người luôn phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm, nếu đã làm rồi thì hậu quả thế nào hắn cũng phải gánh chịu. Tôi chỉ muốn đòi nợ mà thôi." Cô gái lạnh lùng noi: "Chuyện mà anh Ma làm thì anh phải đi tìm anh ấy để giải quyết, cái đó có liên quan gì đến chị dâu đâu." Tạ Văn Đông cười lạnh nói: "Muốn trách thì chỉ trách cô ta là đàn bà của Ma Phong thôi?" Cô gái dí súng lên đầu Tạ Văn Đông, tức giận nói: "Mày đúng là đồ bại hoại."

    Tạ Văn Đông mặt không đổi sắc, hờ hững nói: "Đây là quy tắc của trò chơi, đã quyết định chơi thì sinh mạng không còn là thứ quan trọng nữa rồi."

    Cô gái nói: "Một người làm sai không đang ghét, đáng ghét là hắn sau khi làm sai vẫn không biết hối cải. Tuy lúc trước anh thả tôi, nhưng anh có tin là tôi vẫn sẽ giết anh không?" Nói xong, ngón tay của cô ta chậm rãi đặt lên cò súng. Tạ Văn Đông ngẩng mặt lên cười, cô gái trong lòng kinh ngạc, không hiểu vì sao hắn lại người. Lúc cô ta đang ngẩn người thì Tạ Văn Đông đột nhiên nắm lấy cổ tay đang cầm súng của cô ta. Đồng thời xoay người đè cô ta xuống, cười nói: "Đáng tiếc là cô đã để mất cơ hội đó rồi."

    Cô gái bị hắn đè ở dưới, giữa hai người không có một khe hở nào, thậm chí có thể cảm thấy được nhịp tim của nhau, cô ta đỏ mặt, quay đầu sang một bên.

    Tạ Văn Đông chỉ phô trương thanh thế, súng vừa rồi đã khiến hắn nửa người tê cứng, thân thể vô cùng mệt nói, hắn từ từ dựa đầu vào cổ của cô gái, nói khẽ: "Tôi hi vọng cô có thể giúp tôi một chuyện, đưa bạn của tôi tới bệnh viện."

    Cô gái cảm thấy hơi nóng của hắn phả lên cổ mình, mặt càng đỏ hơn, tim đập rất nhanh, cô ta thầm tự trách mình, không ngờ mình lại có thể có hứng thú với tên đàn ông này, tức giận nói: "Hiện tại anh đã thắng, anh không thể tự mình đưa hắn tới bệnh viện ư?" Cô ta không biết là đang tức giận với bản thân mình hay là đang tức giận với Tạ Văn Đông, nhưng chắc là giận Tạ Văn Đông hơn một chút, không có chuyện gì sao tự dưng lại dựa vào mình thế không biết.
     
  2. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Bại Hoại
    Tác giả: Lục Đạo
    === oOo ===

    Quyển 6
    Chương 11


    Có điều lúc này Tạ Văn Đông đã không còn sức để trả lời cô ta. Đợi môt lát mà cô ta vẫn không nghe thấy hắn nói gì, trong lòng lấy làm lạ, nghiêng đầu sang nhìn thì thấy Tạ Văn Đông đã nhắm mắt ngất đi. Cô ta lúc này mới nhớ ra vừa rồi hắn cũng bị thương, trong lòng cảm thấy xót xa, nhìn Tạ Văn Đông đang mê man, hoàn toàn là một loại cảm thụ khác, không còn vẻ xảo trá như lúc đang tỉnh mà lại giống như là trẻ con. Hắn trẻ tuổi quá, chẳng cũng cỡ tuổi của mình! Ở khoảng cách gần như vậy, ngay cả lông tơ trên mặt hắn cũng có thể nhìn rõ, lúc này cô ta mới phát hiện ra, lông mi của Tạ Văn Đông kỳ thực rất dài, khi nhắm mắt lại giống như hai cánh cửa nhỏ màu đen.Người già thường nói người có lông mi dài nhất định là thông minh, lời này dùng trên người Tạ Văn Đông thì biến thành tuyệt đối có đạo lý.Cô gái vừa nhìn vừa không không nhịn được mà bật cười. Tạ Văn Đông mắt vẫn không mở, đột nhiên nói: "Trên mặt tôi nở hoa à? Một cô gái mà nhìn một người con trai như vậy, sẽ khiến người ta hiểu lầm đó!"

    "Á...!" Cô gái như bị rắn cắn một miếng, hét lên một tiếng kinh hãi, đẩy Tạ Văn Đông sang một bên rồi đứng bật dậy. Lúc này nhìn lại thì Tạ Văn Đông đã triệt để hôn mê ròi.

    Sắc mặt của cô gái như sắp chảy ra máu, cũng may là Tạ Văn Đông không nhìn thấy, nếu không trên đất mà có cái lỗ thì cô ta nhất định sẽ nhảy vào, nếu như không có cái lỗ nào thì tự cô ta sẽ đào ra một cái. "Đúng là con rết trăm chân, chết mà không cứng!" Cô gái lẩm bẩm, nhớ tới một cước lần trước của hắn, cô ta nhấc chân lên nhưng lại không nhẫn tâm hạ xuống, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: "Thực sự là hết cách với anh!"

    Tạ Văn Đông tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện, thân thể vẫn còn có chút hư nhược, ánh dương rực rỡ bên ngoài chiếu vào trong phòng, vô cùng chói mắt. Một người đứng ở cạnh cửa sổ, quay lưng vào hắn, toàn thân bị ánh dương bao bọc, giống như là một cái bóng mờ ảo, khiến người ta không thể nhìn rõ.Có điều Tạ Văn Đông vẫn nhìn ra đây là một cô gái, đoán rằng chính là cô gái đã cứu mình. Hắn ngọ nguậy muốn ngồi dậy, tay bám lấy mép giường, vừa ngồi dậy được một nửa thì lại vô lực ngã xuống, trong lòng thầm than một tiếng. Cô gái nghe thấy có động tĩnh, từ từ quay người lại, Tạ Văn Đông nheo mắt nhìn, thì ra là Thu Ngưng Thủy, hắn nhếch miệng cười khổ. Thu Ngưng Thủy nhìn hắn, hờ hững nói: "Anh không nên mạo hiểm vì tôi."

    Tạ Văn Đông nhìn trần nhà màu trắng, bình tĩnh nói: "Tôi coi cô là bạn bè, vì bạn bè, tôicó thể làm bất cứ chuyện gì."

    Thu Ngưng Thủy vẻ mặt buồn bã, nói tiếp: "Tôi hiện tại đã là hoa tàn liễu héo, anh có còn... coi tôi là bạn nữa không?"

    Tạ Văn Đông nói: "Con người tôi tuy chẳng ra gì, nhưng bạn mà tôi muốn kết giao là dùng tim chứ không phải dùng miệng."

    Thu Ngưng Thủy mỉm cười, nói: "Có một câu này của anh là đủ rồi." Nói xong, cô nàng lại xoay người về phía cửa sổ, nước mắt tuôn trào.Cô không muốn để cho Tạ Văn Đông thấy mình đang khóc, lại càng không muốn tranh thủ sự đồng tình của hắn. Tạ Văn Đông than khẽ một tiếng, nhìn bộ dạng đang cố kìm nén của Thu Ngưng Thủy, trong lòng hắn có một loại dự cảm không tốt, hắn nhẹ nhàng nói: "Muốn khóc thì cứ khóc ra đi, đừng giữ ở trong lòng, cũng đừng sợ để người ngoài nhìn thấy. Tôi đã nói rồi, nếu cô bằng lòng, nửa đời còn lại tôi sẽ bầu bạn với cô."

    Thu Ngưng Thủy khẽ lắc đầu, một lát sau cô ta mới quay đầu lại, mặt mày tươi cười nói: "Nếu như anh thực sự muốn tốt cho tôi thì đừng an ủi tôi nữa, cũng đừng đồng tình với tôi, vận mệnh sau này cứ để cho tôi tự mình nắm giữ đi." Tạ Văn Đông đang muốn nói gì đó thì cô ta lại nói: "Anh không muốn chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm tiếp được chứ."

    Tạ Văn Đông cười khổ, không nói gì nữa.Hai người cùng yên lặng, trong gian phòng lại khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức khiến người ta không dám thở mạnh, trong lòng giống như có một khối đá đang đè lên. Tạ Văn Đông không muốn như vậy, hắn nói sang chuyện khác, hỏi: "Là ai đã đưa tôi tới bệnh viện thế?"

    Thu Ngưng Thủy cười ha ha nói: "Là một cô gái rất xinh đẹp, có vẻ như cô ta rất quan tâm đến anh, anh và cô ấy có quan hệ như thế nào?" Tạ Văn Đông cười nói: "Quan hệ bình thường. Cô ta... cô ta đã từng là kẻ địch với tôi, trướckiabị tôi bắt được hai lần nhưng đều thả nđi, có thể là cảm kích trong lòng cho nên lần này mới cứu tôi một mạng.”

    "Kẻ địch?" Thu Ngưng Thủy nhăn mũi, nói: "Trông tôi dễ bị lừa gạt vậy sao?" Tạ Văn Đông bất đắc dĩ nói: "Lời nói thật luôn luôn không được có mấy người tin." Thu Ngưng Thủy nói: "Có quỷ mới tin được lời anh!" Tạ Văn Đông lúc này đột nhiên nhớ tới Kim Nhãn đã bị thương, hỏi: "Đúng rồi, Kim Nhãn hiện tại ra sao!" Thu Ngưng Thủy lắc đầu, đi tới cửa phòng, mở ra rồi quay đầu lại nói: "Xem ra anh không sao rồi, tôi cũng yên tâm, hiện tại tôi phải đi, tình hình của bạn anh ra sao thì tôi không rõ, hay là hỏi các huynh đệ của anh đi. Còn nữa, anh đừng phái người "bảo hộ" tôi nữa, tôi sẽ không nghĩ quẩn đâu."Nói xong, cô ta mỉm cười với Tạ Văn Đông, tỏ ý rằng mình hiện tại không sao cả. Nhưng trong mắt Tạ Văn Đông, nụ cười của cô rất gượng gạo, trong lòng hắn cũng rất đau khổ, để cho một người vốn có ơn với mình bị thương hại như vậy, trách nhiệm là ở mình. Hắn hỏi: "Cô... cô sau này có tiếp tục làm cảnh sát không?" Hăn vốn muốn hỏi cô ta có muốn theo mình tới đông bắc không, nhưng lời tới miệng thì lại không nói ra được.

    Thu Ngưng Thủy thật thà nói: "Đương nhiên là tôi sẽ vẫn tiếp tục làm cảnh sát rồi, hơn nữa sau này tôi sẽ càng cố gắng làm hết trách nhiệm, đừng nói tôi không nhắc nhở anh, nếu sau này anh dám có hành vi phi pháp ở Côn Minh, tôi nhất định sẽ vẫn bắt anh, tôi không khách khí đâu!" Tạ Văn Đông mỉm cười, nhìn bộ dạng của cô ta không giống như đang nói dối, nhưng hắn rất cao hứng, Thu Ngưng Thủy có thể nói như vậy chứng tỏ cô ta sẽ không nghĩ quẩn. Hắn cười nói: "Chuyện tôi làm không có chuyện nào là phi pháp cả, pháp chính là ở trong lòng tôi." Thu Ngưng Thủy chỉ vào hắn, nói: "Đừng quên rằng, pháp luật là do quốc gia chế định chứ không phải là anh!" Tạ Văn Đông nghe xong ngẩng mặt lên cười dài, nhưng lại động đến vết thương, không chịu nổi mà ho khan hai tiếng, sau đó mới nghiêm mặt nói: "Pháp luật là do người định, định ra nếu như không chấp hành hoặc là không triệt để chấp hành thì chẳng khác nào không có. Tôi không phải là người chấp pháp, nhưng tôi chính là pháp, cái tôi làm chính là pháp tắc của bóng tối."

    Thu Ngưng Thủy thở dài, nói: "Anh biết không, bộ dạng hiện tại của anh rất khoa trương đấy." Cũng rất hấp dẫn người khác, nhưng nửa câu sau cô ta lại không nói ra, cũng không thể nói ra được. Cô ta nói tiếp: "Tôi không biết anh nói đúng hay là không đúng, nhưng tôi là cảnh sát. Tôi phải đi rồi, hi vọng chúng lần sau gặp mặt sẽ không giống như lần đầu tiên.Dùng quyền cước để chào hỏi."Nói xong, không đợi hắn trả lời, quay người bước ra khỏi phòng bệnh.Bộ dạng của cô ta càng giống như đang chạy trốn.

    Tạ Văn Đông nhìn cánh cửa đã đóng chặt sau khi cô ta bỏ đi một lúc lâu, lẩm bẩm: "Nói thật ra thì cô không đánh lại tôi đâu."

    Mọt lát sau, đám Mộc Tử gõ cửa phòng, rồi bước tới cạnh Tạ Văn Đông, nói: "Anh Đông, anh cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, dọa chết chúng em đó!"

    Tạ Văn Đông cười nói: "Tao không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi!" Sau đó quay sang nhìn mọi người, thấy Thủy Kính hai mắt đỏ au, trong lòng chấn động, vội vàng hỏi: "Kim Nhãn sao rồi?" Mộc Tử nói: "Hắn không sao, chỉ là vết thương khá nặng, suýt chút nữa thì trúng tim, bác sĩ nói rằng hắn rất may mắn, tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng ít nhất cũng phải an dưỡng mấy tháng." Tạ Văn Đông thở dài một hơi, nói: "Không nguy hiểm tới tính mạng là tốt rồi, bộ dạng nước mắt lưng tròng của Thủy Kính làm tao sợ quá."

    Thủy Kính nghe thấy Tạ Văn Đông nói vậy liền đỏ mặt, cúi đầu xuống. Mộc Tử cười ha ha, nói: "Cái này gọi là quan tâm tắc loạn đó!" Vừa nói chuyện hắn vừa kéo tay áo của Thủy Kính, giả vờ than: "Lúc trước tôi khi bị thương cô hình như chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, mà Kim Nhãn chưa xảy ra chuyện gì cô đã nước mắt cuồn cuộn như nươc lũ Hoàng Hà, ông trời thật là không cong bằng!" Thủy Kính bị hắn nói vậy mặt càng đỏ hơn, hung hăng trừng mắt lườm hắn, trong tay không biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc châm bạc, tiện tay đâm một cái lên đùi Mộc Tử. Mộc Tử đau đến nỗi nhảy cẫng lên, há miệng mắng: "Mọi người nhìn kìa, cô ta bị tôi nóng trúng tâm sự nên hạ động thủ... Ấy?Ngân châm này của cô có độc không đó?""Coi như anh nói đúng!""Ặc! Trời đất!Cho tôi thuốc giải đi!""Khi nào cái miệng của anh bớt thối thì tôi sẽ cho anh!" "Lúc đó thì tôi đã chết từ lâu rồi..."

    Tạ Văn Đông mỉm cười nhìn hai người, tâm tình cũng thoải mái hơn.Tâm tình của hắn thoải mái, nhưng tâm tình của Ma Phong thì ngược lại. Hắn tuy cũng bị thương, bị thương rất nặng, nhưng lại không dám đi tới bệnh viện, hắn sợ Tạ Văn Đông, sợ gã chưa chết, sợ gã lại tìm mình. Ma Phong chỉ đành đến chỗ bác sĩ tư nhân, lấy đạn ra một cách qua loa rồi cầm máu. Tên cảnh sát trẻ tuổi đã cứu thoát hắn cổ tay đã được băng bó, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, nói: "Em thấy chúng ta tới bệnh viện thì vẫn tốt hơn, anh Ma, thương thế của anh nặng quá."

    Ma Phong lắc đầu nói: "Ta chưa thấy Tạ Văn Đông chết." Tên cảnh sát vội nói: "Nhưng hắn trúng đạn rồi, trúng vào giữa ngực." Hắn có lòng tin với thuật bắn súng của mình. Ngực bị trúng đạn thì chắc chết không nghi, nhưng người đó lại là Tạ Văn Đông chứ không phải người bình thường. Ma Phong kêu: "Không tận mắt nhìn thấy thì chúng ta cẩn thận một chút vẫn tốt hơn." Tên cảnh sát đích bất đắc dĩ, xem ra Ma Phong đã bị người ta dọa cho vỡ mật rồi. Hắn nói: "Hiện tại em cũng không thể trở về làm cảnh sát được nữa, anh Ma, em sau này phải nhờ anh chiếu cố rồi." Ma Phong nằm trên giường, cười nói: "Lão đệ sao lại nói vậy, sau này tao có cơm ăn thì mày cũng sẽ có cơm ăn." Lại nói: "Xem ra ở Côn Minh chúng ta rất khó sống tiếp được, trải qua cuộc hỗn loạn này, Tạ Văn Đông thông qua quan hệ nhất định sẽ đả thông cảnh phương, không lưu lại chỗ dung thân cho chúng ta đâu." Tên cảnh sát gật đầu, tỏ ý tán thành.

    Ma Phong từ trong ngực móc ra một cuốn sổ tiết kiệm, đưa cho tên cảnh sát, nói: "Tao ở ngân hàng có một chút tiền tiết kiệm, mày đi rút giúp tao đi, dẫu sao thì không có tiền thì chúng ta cũng không đi đâu được."

    Tên cảnh sát cầm lấy sổ tiết kiện rồi mở ra nhìn, hai mắt sáng rực, bên trên không ngờ ghi năm ngàn vạn, cả đời này hắn cũng chưa từng được thấy qua số tiền lớn nhiều số "0" như vậy, cuốn sổ tiết kiệm bình thường ở trong tay hắn lại biến thành nặng hơn rất nhiều, hắn run giọng nói: "Anh Ma, chúng... chúng ta rút bao nhiêu tiền."

    Ma Phong suy nghĩ một lát, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi, nói: "Trước tiên rút năm trăm vạn đi, mang theo người nhiều quá cũng không tiện." Sau đó khẽ vẫy vẫy tay, nói: "Mày tới đây, tao nói mật mã cho mày." Tên cảnh sát nuốt nước bọt, nhìn sổ tiết kiệm trong tay, mắt đảo một vòng, trong lòng thầm nghi: Dây chính là năm ngàn vạn đó, nếu như thuộc về mình, mình cần gì phải là bám theo đít Ma Phong nữa, bất kể là đi đâu, mình cũng có thể sống thoải mái cả đời.

    Tiền, là một thứ tốt, có nó ngươi có thể mua được tất cả những thứ mà ngươi muốn.Tiền, cũng không phải là thứ tốt, nó có thể khiến cho huynh đệ trở mặt, khiến người ta mất đi lương tri. Tên cảnh sát nghĩ vậy, trong lòng liền động sát cơ, tuy Ma Phong luôn đối đãi với hắn không tồi, cũng chính vì thế mà hắn mới liều mạng cứu gã từ trong tay Tạ Văn Đông, có điều, những điều này so với năm ngàn vạn đã biến thành không còn quan trọng. Hắn đảo mắt nhìn bác sĩ đang thu thập y cục, cảm thấy rất chướng mắt, sau đó nháy nháy mắt với Ma Phong. Ma Phong lập tức hiểu ý của hắn, mỉm cười nói: "Không có gì đâu, người của mình mà."

    Tên cảnh sát trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng, nghĩ: Thôi vậy, giết một người hay giết hai người cũng như nhau, hắn chầm chậm bước tới trước mặt Ma Phong, một tay đặt ở sau lưng rất tự nhiên, mặt mày tươi cười, nói: "Anh Ma, anh nói đi, em bây giờ sẽ tới ngân hàng lấy tiền luôn."

    Ma Phong sắc mặt tái nhợt sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, môi run run nói: "Ba... chín..." Tên cảnh sát vận hết toàn bộ thính lực cũng chỉ nghe thấy hai số ba và chín, trong lòng như có lửa đốt, vội nói: "Anh Ma, anh nói lại một lần đi, em không nghe rõ." Vừa nói, hắn vừa nghiêng đầu dí sát tai vào miệng Ma Phong. Lần này Ma Phong lại nói rất to, hơn nữa không hề có chút hư nhược mà tràn đấy khí lực, hắn nói: "Năm ngàn vạn này mày có muốn không?"

    "Hả?" Tên cảnh sát kinh ngạc há hốc miệng, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗnào thì hắn lại không nghĩ ra. Ma Phong hư nhược đến nỗi gần như sắp ngất không biết có lại sinh lực từ đâu, mắt trợn tròn, tuy nằm trên giường nhưng vẫn xuất thủ như điện, một tay nắm lấy tóc tên cảnh sát, trong bàn tay còn lại nắm chặt một con dao phẫu thuật, hắn cắn chặt răng, đâm vào cổ tên cảnh sát.

    "Á!" Tên cảnh sát kêu lên một tiếng kinh hãi, liên tục lùi lại mấy bước, hai tay ôm cổ, nhìn Ma Phong với ánh mắt không dám tin, run giọng nói: "Mày.. mày độc ác lắm..." Chưa nói xong đã ngã xuống đất, máu từ cổ chảy ra như suối. Ma Phong là ai chứ, hắn nếu đã ra tay, thì bộ vị mà hắn đánh vào luôn là chỗ yếu hại, một đao chém xuống đã chặt đứt động mạch của tên cảnh sát. Ma Phong ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười lạnh một tiếng rồi nhắm mắt nằm xuống. Lúc này tên bác sĩ kia đi tới, không hề biến sắc, vẫn mang theo vẻ mặt bình tĩnh như vừa rồi, giống như là đã nhiều lần nhìn thấy loại chuyện này, chỉ thản nhiên nói: "Thương thế của anh rất nặng, nếu vận động mạnh như vậy có thể khiến anh mất mạng đấy!"

    Ma Phong lúc này đã thật sự không còn khí lực, hắn nói: "Hắn hiện tại đã vô dụng rồi, hơn nữa người không đáng tin cận mà không giải quyết triệt để thì rất phiền phức."

    Tên bác sĩ vừa kéo thi thể vừa nói: "Anh có thể để tôi giải quyết, cần gì phải tự mình động thủ." Ma Phong cười khổ một tiếng, nói: "Liên hệ với Hồn tổ, hỏi bọn chúng xem hiện tại nên làm gì." Nói xong liền ngất đi.
     
  3. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Bại Hoại
    Tác giả: Lục Đạo
    === oOo ===

    Quyển 6
    Chương 12


    Tạ Văn Đông dưỡng thương một tháng ở Côn Minh, Trong một tháng này, Côn Minh vô cùng yên tĩnh.Tạ Văn Đông phải dưỡng thương, Ma Phong cũng phải dưỡng thương, Hồn tổ tổn thất không nhỏ cũng phải trốn tránh để chữa trị vết thương đau không thể chịu nổi của mình.Nơi này tạm thời bình yên, nhưng chiến loạn của Nam Bắc Hồng môn vào lúc này lại đang bạo phát ở quy mô lớn. Không nói ra được là ai khơi mào trước tiên, sự bạo phát của chiến tranh luôn rất đột ngột, tuy đây không phải là chiến tranh, nhưng trong hắc đạo, đây tuyệt đối là một cuộc phân loạn rung trời lở đất, là một cuộc quyết đấu giữa hai thế lực lớn nhất Nam Bắc.

    Người trong hắc đạo vô cùng quan tâm tới cuộc phân tranh này, kết quả phân tranh có thể dẫn tới hướng đi sau này của hắc đạo. Bất kể là mặt nam thắng hay là mặt bắc thắng, bố cục hắc đạo Trung Quốc cuối cùng cũng sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.Bọn họ coi trọng Nam Hồng môn hơn, địa bàn của Bắc Hồng môn tuy lớn hơn Nam Hồng môn, nhưng vị trí của Nam Hồng môn lại nằm ở địa phương phát đạt nhất của Trung Quốc, chiến tranh thì phải dựa vào tiền tài mà duy trì, không có tiền, cho dù địa bàn có lớn hơn nữa, người có nhiều hơn nữa, thì thắng lợi cũng không nằm ở phía ngươi.

    Nam Bắc Hồng môn đều thuộc về giang hồ, kỳ thực giang hồ và hắc đạo không có sự phân biệt nào, giang hồ trọng nghĩa, hắc đạo cũng vậy, người trong hắc đạo tuy giảo trá, nhưng trong giang hồ cũng có mấy người là chân anh hùng đâu.

    Tạ Văn Đông không phải là anh hùng, thậm chí mép anh hùng cũng không dính tới được, cho nên cho tới tận giờ hắn vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt, so với tuyệt đại đa số người thì tốt hơn nhiều. Tạ Văn Đông hi vọng có thể thông qua thế lực của Tam giác vàng để tìm Ma Phong, nhưng Ma Phong lại giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy, lão Quỷ tìm hắn trong ba ngày liên tục, nhưng kết quả cũng chỉ là con số không. Điều này khiến cho lão cảm thấy mình rất mất mặt trước Tạ Văn Đông, lão thường khoe thế lực của mình tại Vân Nam rất lớn, khi cần lão thì lão lại chẳng giúp được gì, sau cùng, lão đỏ mặt nói với Tạ Văn Đông: "Xem ra Ma Phong nhất định là đã rời khỏi tỉnh Vân Nam rồi, nếu hắn còn ở đây thì cho dù là biến thành một con ong tôi cũng có thể tìm ra!"

    Tìm không được Ma Phong, Tạ Văn Đông luôn coi đây là mối ẩn hoạn, không biết lúc nào sẽ bạo phát vào chỗ yếu hại nhất của mình, nhưng cũng không tiện nói gì, dẫu so thì lão Quỷ cũng đã tận lực rồi, hơn nữa còn là giúp mình nữa, hắn lắc đầu cười khổ: "Vốn tôi cho rằng tôi có thể lấy được năm trăm vạn ám hoa rồi cơ đấy." Lão Quỷ cười ha ha, nói: "Cậu mà cũng để ý đến chút tiền đó ư!"

    Hắn không để ý đến chút tiền này, nhưng lại rất để ý đến Ma Phong. Lời này hắn không nói ra, đã tìm không thấy người cần tìm, ở lại Côn Minh cũng chỉ tốn thời gian, hơn nữa nghe Khương Sâm đang ở thành phố T nói rằng Nam Bắc Hồng môn đang phát sinh tranh đấu, không phải là một cuộc tranh đấu nhỏ bình thường mà là triển khai đấu súng với đại quy mô lớn trên mấy thành thị giữa hai cỗ thế lực. Chuyện này khiến Tạ Văn Đông giật nảy mình, thầm nghĩ Bắc Hồng môn hiện tại như rắn mất đầu, tình huống nhất định rất căng thẳng. Hắn đoán không sai, tình hình hiện tại của Bắc Hồng môn quả thực không khả quan lắm, bao gồm năm thành thị phân đường ở Nam Kinh đã gặp công kích, lực công kích của Nam Hồng môn mạnh đến dọa người, duy trì liên tục không ngừng, không cho đối phương có cơ hội hít thở. Bắc Hồng môn trước đó không phải là không có chuẩn bị, hơn nữa còn chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng cái chết người là bọn họ quả thực đang bị đánh lui, địa bàn bên dưới lần lượt bị người ta san bằng.

    Đông Tâm Lôi là đại biểu thế lực tinh anh của thế hệ trẻ tuổi trong Bắc Hồng môn, theo lý thì nên xông lên tiền tuyến. Hắn ngay đêm chạy tới Nam Kinh, nơi đó là thành thị quan trong nhất trong cuộc giao chiến giữa Nam Bắc Hồng môn, nơi này nếu thất thủ, vậy thì Nam Hồng môn có thể đánh thẳng một mạch vào phúc địa của Bắc Hồng môn. Nếu như Nam Hồng môn bị đánh bật ra khỏi Nam Kinh, thì có thể nói đó là một cơn ác mộng đối với bọn chúng. Song phương đều biết tính quan trọng của nơi đây, cho nên lần lượt phái trọng binh đến.

    Phân đường chủ của Bắc Hồng môn tại Nam Kinh tên là Hồng vân, hơn ba mươi tuổi, thân hình cao to uy mãnh, da ngăm đen sáng bóng, bất kể là ai thấy hắn đều sẽ bị lưu lại một ấn tượng rằng tên này rất giỏi đánh nhau. Kỳ thực giỏi đánh nhau là một phương diện, lão gia tử sở dĩ giao nơi quan trọng như Nam Kinh cho hắn, là bởi vì hắn có đầu óc hơn người.

    Hắn quả thật là rất thông minh. Sau khi lão gia tử bị ám sát phải vào nằm viện, hắn luôn rất quan tâm tới tình hình ở thành phố T, sau này lại nghe nói Tạ Văn Đông tiếp quản vị trí long đầu đại ca, hắn trong lòng không phục, thầm nghĩ một thằng nhóc chưa ráo máu đầu thì có thể làm được chuyện gì, quyết định của lão gia tử thật quá nóng vội. Về sau khi Tạ Văn Đông tham gia Hồng môn phong hội, Hồng vân rốt cuộc cũng lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật trong truyền thiết này. Sau khi gặp mặt, trong lòng hắn không chỉ thầm trấn động, lần đầu tiên hắn thấy một đôi mắt sáng và có thần như mắt của Tạ Văn Đông, khi bị gã nhìn, ngươi giống như hoàn toàn bị nhìn thấu vậy, ánh mắt lăng lệ của gã giống như mũi đao đâm vào nơi sâu nhất trong lòng ngươi, dường như có thể lôi ra toàn bộ bí mật trong lòng người khác. Lúc đó hắn mới hiểu lão gia tử vì sao lại tin một người trẻ tuổi như thế này.về sau, biểu hiện của Tạ Văn Đông tại sòng bạc càng làm hắn kinh thán không thôi. Hắn vốn cho rằng lão gia tử đã là người ưu tú nhất trên thế giới rồi, khi một người còn trẻ tuổi mà ưu tú hơn cả lão gia tử xuất hiện thì càng khiến hắn ngây người, cũng khiến tim hắn đập mạnh hơn. Sau khi Tạ Văn Đông rời khỏi Nam Kinh, hắn sai người điều tra quá khứ của hắn, kỳ thực những tin tức nhận được cũng không phải là thập phần chính xác, có một bộ phận lớn chỉ là tin đồn, có điều Tạ Văn Đông trong vài năm ngắn ngủi có thể tạo dựng một Văn Đông hội có thể giẫm một bước là khiến cả vùng Đông Bắc phải chấn động là chuyện thực. Sau lần đó, hắn thường nói với thủ hạ: "Nếu tận tâm theo vị đại ca này, tao sau này nhất định sẽ có thành tựu cao hơn?" Chỉ là hắn đau đầu vì trong Hồng môn nhân tài lớp lớp, Tạ Văn Đông sao có thể chú ý tới mình được!

    Hắn có một trợ thủ đắc lực, và cũng là bạn tốt của hắn, tên là Thịnh Vận Phi.Hồng vân có tâm sự gì cũng nói cho người này, lần này hắn cũng không ngoại lệ, đem suy nghĩ trong lòng nói ra. Thịnh Vận Phi có thể nói là cái túi khôn của hắn, thường giúp hắn nghĩ chủ ý, nghe xong liền ha ha cười lớn, nói: "Cái này có gì khó đâu, chỉ cần anh Hồng lập được một đại công, tân nhiệm đại ca sẽ chú ý tới anh thôi.

    Hồng Vân nghe xong trong lòng chấn động, lẩm bẩm: "Lập một đại công?" Hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Đại công này nên lập như thế nào?"

    Thịnh Vận Phi cười nói: "Hiện tại quan hệ giữa Nam Bắc Hồng môn đang khẩn trương, khai chiến cũng là chuyện sớm muộn. Hơn nữa quá khứ của tân nhiệm đại ca tôi cũng đã điều tra tỉ mỉ một lượt, bằng vào tác phong của hắn, hiện tại cách thời gian đả kích Nam Hồng môn đã không còn xa rồi. Nam Kinh có thể nói là một trạm gác mà bất kể ai có thể đả thông được nó đều có thể chiếm được một con đường vô cùng có lợi, nếu anh Hồng có thể đánh bật được thế lực của Nam Hồng môn ra khỏi Nam Kinh, anh nói xem đó có phải là một đại công hay không." Hồng vân trầm ngâm nói: "Đó đúng là một đại công, nhưng chúng ta tranh đấu gay gắt với Nam Hồng môn ở Nam Kinh không phải là một năm hai năm, song phương đều có lúc thắng lúc thua, muốn đánh bật chúng ra khỏi đây đâu phải là chuyện dễ?"

    Thịnh Vận Phi cười đắc ý, nói: "Nếu như đường chủ Hà Thành đột nhiên chết đi thì có phải là dễ dàng hơn không?"

    Hồng Vân ngây người, nhíu mày nói: "Hà Thành đột nhiên chết đi ư?" Lập tức hắn lại nhíu mày, hỏi: "Vận Phi, ý của mày là hắn..." Hắn dụng tay vạch qua cổ. Thịnh Vận Phi gật đầu nói: "Không sai! Ngày kia là sinh nhật của Hà Thành, hắn nhất định sẽ mở tiệc mừng. Một thủ hạ của hắn là hàng xóm trước đây của tôi, hắn và tôi có quan hệ không tồi, tôi cũng vừa biết tên tiểu tử này thì ra là thủ hạ của Hà Thành. Hắn nói ngày kia Hà Thành sẽ tổ chức tiệc rượu lớn ở khách sạn "Thiên Thủy", đây tuyệt đối là một cơ hội hiếm có, chỉ cần chúng ta chuẩn bị thỏa đáng, tiệc sinh nhất của Hà Thành sẽ biến thành tiệc giỗ của hắn!"

    Hồng Vân mắt sáng lên, nhưng vẫn có có chút lo lắng, hỏi: "Bạn của mày có tin được không?"

    Thịnh Vận Phi nghiêm mặt nói: "Tuyệt đối có thể tin, tôi có thể lấy mạng của tôi ra để đảm bảo. Anh Hồng, đây là một cơ hội, lúc này không động thủ thì còn đợi đến bao giờ? Hà Thành chết, thế lực của Nam Hồng môn tại Nam Kinh nhất định sẽ rung chuyển, chúng ta thuận thế tấn công, bọn chúng chắc chắc sẽ bại, tới lúc đó thanh danh của anh trong Hồng môn nhất định sẽ vang vọng, tân nhiệm đại ca có thể không trọng dụng anh ư?"

    Hồng Vân nhắm mắt trầm tư, đây không phải là chuyện đùa, bất kể là thành công hay không, nói không chừng đều sẽ châm ngòi chiến tranh. Nếu thành công, vậy thì mình chính là anh hùng trong Hồng môn, nếu thất bại thì mình sẽ thành tội nhân của Hồng môn, đây không phải là thứ hắn có thể gánh nổi. Hắn có chút do dự, khuôn mặt vốn đen sì của hắn giờ lại càng đen hơn. Thịnh Vận Phi than: "Thành đại sự luôn phải mạo hiểm. Mỗi một việc mà tân nhiệm đại ca làm trước đây đều không phải dễ dàng.Chỉ cần trong hiểm nguy giành chiến thắng, mới có thể giành được chiến thắng triệt để. Anh Hồng, chúng ta cứ làm đi! Thành công rồi, chúng ta sẽ được thăng chức rất nhanh, cho dù thất bại thì chúng ta cùng lắm là làm lại từ đầu."

    Hồng Vân cắn răng, trong lòng hạ quyết định, nhưng vẫn hỏi lại một lần nữa: "Bạn của mày thật sự đáng tin chứ?"

    Thịnh Vận Phi gấp đến độ mặt từ đỏ chuyển thành xanh, rồi lại từ xanh biến thành tím, rồi không phân biệt nổi là màu gì nữa, hắn gấp giọng nói: "Em đã lấy tính mạng ra để đảm bảo anh Hồng còn không tin em ư?"

    "Được!" Hồng vân vung tay lên, lòng hạ quyết tâm, nói: "Chúng ta sẽ mạo hiểm một phen!"

    Rất nhiều chuyện mà Tạ Văn Đông làm có thành phần mạo hiểm bên trong, nhưng người mạo hiểm là Tạ Văn Đông, còn người khác há có thể sánh bằng hắn, bởi vì vận khí trong đây chiếm một bộ phận rất quan trọng. Hồng Bân rất thông minh, nhưng hắn thông minh không bằng Tạ Văn Đông, vận khí của hắn cũng không tồi, nhưng cũng không bằng được Tạ Văn Đông.

    Hồng Vân chuẩn bị rất cẩn thận ở trong và ngoài khách sạn Thiên Thủy. Hắn trước tiên phái hai thủ hạ tin tưởng, và có thân thủ không tồi trà chộn vào trong khách sạn làm phục vụ, nếu có cơ hội thì trực tiếp ám sát Hành Thành, cho dù không có cơ hội thì cũng có thể tiếp ứng, hắn không dám phái quá nhiều người vào, bởi vì như vậy sẽ có thể khiến Hà Thành hoài nghi. Đồng thời hắn và Thịnh Vận Phi cũng chia binh làm hai đường, phân biệt ngăn chặn cửa trước và cửa sau khách sạn, đến lúc đó có thể cùng nhau giết vào. Hắn vẫn không yên tâm, lại gọi thủ hạ đắc lực ở bên ngoài an bài toán người thứ ba, nếu Hà Thành may mắn xông ra được thì lại trực tiếp thừa cơ mà làm thịt hắn. Sau đó lại an bài toán người thứ tư ở trên con đường phía trước khách sạn, vạn nhất Hà Thành vẫn chạy ra được, thì toán người này bất luận là như thế nào cũng phải giết hắn cho bằng được. Sự an bài của hắn có thể nói là rất cẩn thận, tìm không ra sơ hở, cho dù là một con ruồi cũng khó thể thể từ trong Thiên Thủy thoát ra được, càng đứng nói là một người sống.

    Hành động lần này của hắn không để lộ cho bất kỳ ai, cũng không báo về thành phố T, sợ các trưởng lão nhát gan sợ phiền phức biết được sẽ cản trở, càng sợ từ thành phố T sẽ phái người đến tranh công với hắn. Hắn hi vọng sẽ có thể tạo cho Tạ Văn Đông một niềm vui bất ngờ, càng muốn biểu hiện tài hoa của mình. Hắn nghĩ rất chu đáo, vì hắn là một người thông minh mà!

    Vào ngày sinh nhật, Hà Thành quả nhiên tới khách sạn Thiên Thủy, hơn mười chiếc xe xa hoa rầm rập kéo tới, Hồng Vân nấp trong bóng tối từ trước thấy rất rõ ràng, trong lòng vừa khẩn trương lại vừa hưng phan, khuôn mặt đen sì đỏ rực lên, biến thành màu tím. Hắn gật đầu với Thịnh Vận Phi ở bên cạnh, thấp giọng nói: "Hắn quả nhiên tới rồi, một lát nữa chúng ta cứ theo kế hoạch mà hành sự."

    Thịnh Vận Phi cười đắc ý, nói: "Em đã nói rồi mà, bạn em tuyệt đối đáng tin! Hắn vừa gọi điện thoại cho em, nói là Hà Thành đã bao cả tầng ba rồi."

    Hồng Vận gật đầu mỉm cười, nói: "Mày bảo bạn của mày ra sớm một phút, tới lúc đó đừng ngộ thương hắn." Thịnh Vận Phi gật đầu nói: "Anh Hồng yên tâm, em đã thông tri cho hắn rồii." Trong lúc hai người nói chuyện, xe của Hà Thành đã dừng lại trước cửa khách sạn, hắn mặt đầy xuân phong bước xuống, cùng mấy chục thủ hạ tiền hô hậu ủng bước vào trong.

    Hồng Vân nhìn rất rõ ràng, nói: "Thông tri cho huynh đệ bên dưới, tùy thời chuẩn bị động thủ!" Sau đó Thịnh Vận Phi không dám chậm trễ, vội vàng rút điện thoại ra truyền đi mệnh lệnh. Thời gian từ từ trôi đi, Hồng vân nắm chặt điện thoại trong tay, mặc kệ hai thủ hạ mà hắn phái đi trà trộn bên trong có cơ hội động thủ hay không, cũng mặc kệ là có thành công hắn không đều sẽ gọi điện thoại cho hắn. Nhưng nửa tiếng đã trôi qua, mà vẫn không hề có động tĩnh gì.Hồng Vân nhìn đồng hồ, trong lòng trầm xuống, hoài nghi nhìn về phía Thịnh Vận Phi. Thịnh Vận Phi trong lòng cũng lấy làm lạ, nói: "Có thể là bọn họ không có cơ hội để gọi điện thoại! Em thấy Hà Thành dẫn theo không ít thủ hạ, bên trong nhất định khắp nơi đều là người của hắn, muốn tìm cơ hội để hạ thủ chắc cũng không dễ đâu!"

    "Ừ!" Hồng vân gật đầu, Thịnh Vận Phi nói không phải là không có đạo lý, hắn nhét điện thoại vào trong người, nói: "Không đợi nữa! Đêm dài lắm mộng, chúng ta giết vào đi?"

    Hai người bọn hắn mỗi người dẫn theo một toán thủ hạ tinh anh, chia ra từ hai cửa trước và sau xông vào bên trong. Hồng Vân tiến vào từ cửa trước, có phục vụ thấy có nhiều người đi vào, vội vàng chạy lên hỏi: ""Tiên sinh, các vị có mấy người, đã đặt phòng chưa?" Hồng Vân cười lạnh một tiếng, nói: "Chúng tao tới chúc mừng sinh nhật Hà Thành." Nói xong, mặc kệ phản ứng của phục vụ, bước nhanh vào bên trong. Phục vụ vội vàng cản đường hắn, nói: "Xin ông đưa thiếp mời ra đã."

    Hồng Vân đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Không phải chuyện của mày, cút sang một bên." Rồi hắn dẫn thủ hạ chạy lên cầu thang, đi tới tầng ba.Khi bọn hắn đi rồi, khuôn mặt vốn nhu nhược của tên phụ vụ nháy mặt dã biến thành một khuôn mặt khác hắn, mắt hắn bắn ra hàn quang, cười lạnh một tiếng.
     
  4. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Bại Hoại
    Tác giả: Lục Đạo
    === oOo ===

    Quyển 6
    Chương 13


    Lại nói tới Thịnh Vận Phi, hắn dẫn người từ cửa sau mà vào.Cửa sau không lớn, vị trí cũng rất khuất nẻo, nằm trong một cái ngõ nhỏ dơ bẩn, trên mặt đất còn lồi lõm không bằng phẳng, đầy là nước thối. Hắn vừa bịt mũi vừa thầm nguyền rủa cái địa phương này. Khó lắm mới tới được cửa sau, đẩy cửa định vào thì ở cửa sau sớm đã có một người đang đứng, khiến hắn giật nảy mình, người này có thân hình trung đẳng, tướng mạo bình phàm, chính là vị bằng hữu mà hắn đã nhắc đến. Thịnh Vận Phi thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực, nói: "Tiểu Tam, mày sao lại đứng đây?"

    Người này tên là Tôn Minh, ở trong nhà xếp thứ ba nên người quen hắn đều gọi hắn là tiểu Tam.Tôn Minh cười ha ha, nói: "Tao sợ mày không đến, làm lỡ đại sự, hay để tao dẫn mày vào cho an tâm nhé." Cái gì gọi là bằng hữu, đây chính là cái gọi là bằng hữu! Thịnh Vận Phi trong lòng thầm khen một tiếng, vỗ vỗ cai hắn, cảm kích nói: "Mày theo tao vào thì nguy hiểm quá. Không phải là ở tầng ba sao, tao dẫn người theo là được rồi!" Tôn Minh lắc đầu, nói: "Đừng làm lỡ thời gian, theo tao đi!" Nói xong, hắn quay người bước vào trong.Thịnh Vận Phi thở dài một hơi, vội vàng đuổi theo hắn, nsoi: "Chuyện này mà thành công, mày hãy theo tao lăn lộn đi, sau này huynh đệ có cơm ăn thì mày cũng có."

    Tôn Minh hờ hững cười, không trả lời. Một đám người dưới dự dẫn dắt của Côn Minh rẽ mấy vòng thì tới được cầu thang, đây là câu thang dự phòng, nhìn vào là biết không thường được sử dụng, Tôn Minh dừng lại, nói: "Chúng ta trước tiên lên tầng hai giải quyết mấy tên thủ hạ đi đã, như vậy thì khởi sự cũng tiện hơn.”

    Thịnh Vận Phi cảm thấy có lý, hỏi: "Hà Thành ở tầng hai có bao nhiêu thủ hạ?" Tôn Minh đáp: "Không nhiều, chỉ có bốn năm người thôi." "Ồ!" Thịnh Vận Phi yên tâm gật đầu, nói: "Vậy tao dẫn mấy chục người đi là được rồi." Nói xong hắn chọn ra mấy thủ hạ cùng đi với mình, những người khác thì ở tại chỗ để đợi.Tôn Minh dẫn đám người Thịnh Vận Phi bước vào cầu thang tầng hai, thấy vắng tanh không có ai, Thịnh Vận Phi ngây người, nghi hoặc nhìn Tôn Minh. Tôn Minh cười nói: "Bọn chúng hiện tại ở trong phòng chơi rồi!" Nói xong, mỉm cười với Thịnh Vận Phi.Thịnh Vận Phi hiểu ý của hắn, cười hắc hắc, nói: "Vậy ta sẽ để cho bọn chúng chơi thật vui!" Nói xong, hắn cầm súng chạy vào.

    Tôn Minh dùng tay chỉ vào cánh cửa đen sì ở bên trong, nói: "Bọn chúng ở trong phòng đó." "Được!"Thịnh Vận Phi lập tức xông lên đầu, hít sâu một cái rồi quay đầu lại hỏi: "Bọn chúng chỉ có bốn năm người thôi ư?" Tôn Minh nghiêm mặt nói: "Tuyệt đối không sai, tao tận mắt thấy mà!"

    Thịnh Vận Phi không do dự nữa, nhấc chân đá bay cửa, rồi sải bước vào trong, hét lớn: "Muốn sống thì thành thật cho tao..." Câu sau hắn không nói được tiếp, chỉ há hốc miệng, cả người ngây ngốc đứng yên tại chỗ. Căn phòng rất lớn, bên trong nào phải chỉ có bốn năm người, chí ít cũng phải có bốn năm chục người, tay cầm đao cầm súng, hơn trăm con mắt tràn ngập sát khí đang chiếu lên người hắn. Chính giữa có một người đang ngồi, khoảng bốn mươi tuổi, đầu trọc lốc, có một vết sẹo kéo dài xuyên thẳng qua giữa lông mày và mắt, người này chính là Hà Thành.Thịnh Vận Phi ngớ người, một lát sau mới có phản ứng, đây là một cái bẫy. Quay sang nhìn Tôn Minh, lúc hắn ha đã bước tới cạnh Thịnh Vận Phi, giật lấy súng trong tay gã, cười lạnh nói: "Mày quen tao lâu rồi, nên biết tao không phải là một thằng tiểu nhân phản phúc vô thường , càng không thể làm ra chuyện phản bội bạn bè!"

    Thịnh Vận Phi thẫn thờ nói: "Tao quả thật đã nhìn nhầm mày rồi." Hắn hiện tại vô cùng hối hận, nhưng đã chẳng ăn thua gì nữa rồi. Người mà hắn lo lắng chính là Hồng Vân, đây đã là cái bẫy, vậy thì lão đại hiện tại đang gặp nguy hiểm rồi, do mình nhìn người không chuẩn mà làm hại tới hắn. Nhưng hắn ngay cả cơ hội để hối hận cũng không có. Lúc này, Tôn Minh ác độc nói: "Tuy chúng ta là bạn bè, nhưng thân tại giang hồ, địch nhân chính là địch nhân!" Nói xong, từ trong tay áo rơi ra một thanh chủy thủ, đâm mạnh vào tâm tạng của Thịnh Vận Phi.

    Đáng tiếc cho Thịnh Vận Phi ngay cả một tiếng hét cũng không phát ra nổi, hồ đồ chết dưới tay người bạn mà mình tin tưởng nhất. Mười người mà hắn dẫn theo cũng bị người ta bao vây, mấy chục khẩu súng đang nhắm vào đầu họ, Hà Thành khóe miệng nhếch lên, nói với Tôn Minh: "Lần này mày lập công đầu, nếu kế hoạch thuận lợi, mày rất nhanh sẽ ngồi ngang hàng với tao!"

    Tôn Minh vội vàng nói: "Đâu có, đây đều là nhờ anh Hà tài bồi cho em." Hà Thành ngẩng mặt lên cười, nói: "Rất tốt! Tao thích nhất người thông minh!"

    Đám người Hồng Vân lên tới tầng ba mới phát hiện ra nơi này làm gì có bóng dáng của Hà Thành, hắn không phải là thằng ngốc cho nên lập tức hiểu ra, trong lòng thầm hô hỏng bét. Vội vàng hét lớn: "Đây là cái bẫy, mọi người rút mau!" Rút! Làm gì có chỗ nào mà rút, tiến vào thì dễ mà thoát ra thì khó. Dưới lầu ít nhất cũng có hơn trăm người đang xách đao xông lên, song phương đánh giáp lá cá ở ngay cầu thang, lập tức đao súng đấu nhau, triển khai ác chiến bằng hỏa lực tràn ngập máu tanh. Ánh đao màu trắng lóe lên, huyết dịch màu đỏ bắn ra. Hơn trăm người chen chúc trong một không gian nhỏ hẹp căn bản không có chỗ mà tránh, một đao hạ xuống, luôn có huyết quang lóe lên, kèm theo là một tiếng hét thảm. Lúc này bên nhiều người lộ ra ưu thế, một người ngã xuống đất, bên dưới lại có mấy người bổ sung vị trí của hắn. Loạn đao cùng chém, thuộc hạ mà Hồng Vân dẫn theo lập tức có mấy người toàn thân đẫm máu, bọn họ quả thực là tinh anh dưới trướng Hồng Vân, tác chiến vô cùng hung độc, tuy người trúng mấy đao, máu chảy như suối, nhưng vẫn có thể vung đao chém đối phương. Một người bụng bị người ta đâm trúng, trên người đều là lỗ máu, ruột lò cả ra ngoài, nhưng người đó vẫn dùng một tay ôm bụng, mặt không đổi sắc, vung đao chém vào cổ tên đang đối diện với mình, một đao này, khiến cho cổ tên đó bị chém đứt một nửa, hai người đồng thời ngã xuống. Song phương đều có không ít người ngã xuống, còn chưa đợi họ đứng lên, người ở phía sau lại đạp lên thân thể họ mà xông lên trước, không biết bao nhiêu người bị giẫm chết.

    Nhìn máu của các huynh đệ chảy ra, có người ngã xuống đất mà thân thể vẫn co giật, Hồng Vân tim đau như bị dao cắt, những người này cùng hắn vào sinh ra tử, không biết đã đánh bao nhiêu trận, nhưng hôm nay, lại chết trong bẫy của người khác. Hắn trong lòng vô cùng bi ai và tức giận, hai mắt đỏ rực, rống lên một tiếng, rút súng bắn về phía đối phương. Súng bắn được mấy phát là hết sạch đạn, hắn ném súng đi rồi rút đao ra, điên cuồng xông lên trước. Hồng Vân không phản đơn giản, thân thủ và ngoại hình của hắn tỷ lệ thuận với nhau, một đao chém xuống, thế như ngàn cân, người bị chém không ai là không xương gẫy gân lìa, không ai có thể cùng hắn tranh phong. Thấy lão đại dũng mãnh như vậy, huynh đệ biên dưới càng điên cuồng, một bầu nhiệt huyết sôi trào tới cực điểm, không thèm tránh né đao mà đối phương chém xuống, lập tức vung tay chém vào chỗ yếu hại của đối phương. Loại đả pháp không cần mạng này khiến người ta phải tâm kinh đảm chiến, hơn trăm thủ hạ của Hà Thành, giờ chỉ còn lại không quá chục người.

    Thủ hạ của Hà Thành bại lui, Hồng Vân đếm lại người, ba chục tinh anh của hắn chỉ còn lại sáu người, hơn nữa trên người còn đầy vết thương. Hắn trong lòng đau đớn, nước mắt suýt chút nữa thì ứa ra, cắn chặt răng, hét lớn: "Các huynh đệ, cùng ta giết ra nào, sau này nhất định sẽ tìm Hà Thành báo cừu!" Lời vừa dứt, dưới lầu lại có hơn trăm ngườixông lên, trong tay vung cương đao, miệng hò hét, mắt đỏ rực, ai ai cũng như lang như hổ. Hồng Vân hét lớn một tiếng: "Giết!" Hắn xông lên trước tiên, đối diện với trăm người, khí thế vẫn không hề rơi vào thế hạ phong, Cương đao vừa chém, nháy mắt hai kẻ xông lên trước tiên trước ngực bị chém trúng, máu phun lên mặt Hồng Vân. Khuôn mặt đen sì của hắn thêm những vết máu lấm chấm, trông rất dọa người.

    Thủ hạ của Hà Thành có người nhận ra hắn, không biết là ai hét lên đầu tiên: "Hắn chính là Hồng Vân, lão đại nói, giết hắn sẽ được thưởng năm mươi vạn, thăng hai cấp!” Một câu này khiến những người trong lòng đã khiếp sợ lập tức lại trần đầy lực lượng, khiến người lớn gan như phát điên. Hơn trăm người hô to gọi nhỏ, nhao nhao xông tới. Hồng Vân cười lạnh một tiếng, hét lên đầy khí phách: "Không cần mạng thì cứ lên đi!" Cương đao trong tay múa như bay, chỉ một lát sau, đã có mấy chục người bị thương dưới đao của hắn.

    Hồng Vân giống như chiến thần thời viễn cổ, chặn kín cả cầu thang, thủ hạ của Hà Thành tuy có trăm người, nhưng lại không thể tiến lên được một bước nào. Đánh tới sau cùng, đao của Hồng Vân đã cong veo, muốn đối đao nhưng đối phương lại không cho hắn cơ hội này. Đồng thời có năm người lao tới gần hắn, cùng vung đao chém lên người hắn. Hồng Vân hét lớn một tiếng, vừa dùng tàn đao trong tay vừa đỡ vừa tìm cơ hội, lúc này, năm người lại cùng chém ra một đao, người cách hắn gần nhất xuất đao hơi chậm, hắn nào có thể bỏ qua cơ hội này. Xuất thủ nhanh như thiểm điện, một tay nắm lấy cổ họng hắn, kéo lên che trước người, bốn thanh đao đồng thời chém lên người tên đó. Hồng Vân lập tức đoạt lấy thanh đao trong tay tên đó, cánh tay giang ra, đạo vạch một đường, trước ngực bốn người lập tức nở hoa.

    Sau nửa tiếng, trong thanh gác không còn có mấy người có thể đứng vững, thủ hạ của Hà Thành lại một lấy nữa bại lui, lần này có hơn hai chục người quay về. Hồng Vân lại đếm, lần này không cần đếm, bên cạnh không còn ai cả, ba chục thủ hạ đắc lực không còn ai có thể đứng dậy. Hắn chán nản ngồi trên cầu thang, há miệng thở gấp, tay cầm đao đã tê rần, do bị thoát lực nên run rẩy không ngừng. Ngồi chưa tới một phút, thủ hạ của Hà Thành lại xông lên, lần này số người đông nghịt, không thể đếm nổi là bao nhiêu người.Hà Thành ngẩng mặt lên trời thở dài không cam lòng, mình lòng đầy đại chí, đầu óc hơn nười, hôm nay lại chết dưới quỷ kế của người ta. Mình chết cũng không sao, nhưng thế lực của Hồng môn tại Nam Kinh sẽ gặp đả kích, mình sao xứng đáng với lão gia tử, sao xứng đáng với Bắc Hồng môn đây. Hắn lại thở dài một tiếng, run rẩy đứng dậy, xé một mảnh áo, buộc đao vào tay, lẩm bẩm: "Hồng Vân xấu hổ với lão gia tử, hôm nay chiến tử, là để hồi báo ơn tri ngộ của lão gia tử."

    Lú này ở dưới lầu bước lên một người, đầu không một cọng tóc, chính là Hà Thành.Ánh mắt hắn nhìn lên cầu thang, bên trên có thể nói là máu chảy thành sông, máu đang tí tách chảy xuống đất. Trên mặt đất đâu đâu cũng là những cánh tay bị đứt lìa, còn có người toàn thân đều là vết đao đang hôn mê. Vừa tới gần, múi máu tanh đã xộc vào mũi, hắn lấy một cánh tay che trước mũi, nhìn Hồng Vân, cười nói: "Hồng huynh vẫn chuẩn bị tái chiến ư?"

    Hà Thành hai mắt nhìn hắn như phun ra lửa, rất muốn xông lên một đao chém chết tên trọc này. Nhưng hắn cố nhịn không vọng động, lạnh lùng nói: "Tao hỏi mày, hiện tại Thịnh Vận Phi đang ở đâu?"

    Hà Thành bật cười, chỉ lên trời, không nói gì.Hà Thành hiểu ý hắn, trong lòng đau đớn, xem ra Thịnh Vận Phi đã chết rồi, hắn không phải là đã bán đứng mình. Một lát sau, hắn xốc lại tinh thần, hét lớn: "Hà Thành, kêu thủ hạ của mày lên đi, đừng có khuyên hàng tao làm gì, làm thế chỉ sỉ nhục tao thôi, nếu mày vẫn là một hán tử!"

    Hà Thành thở dài, nói: "Chúng ta đấu với nhau ở Nam Kinh bao nhiêu năm rồi?" Hà Thành nói: "Bốn năm." Hà Thành nói: "Bốn năm không phải là ngắn, nhân sinh có được bao nhiêu cái bốn năm." Hồng Vân nói: "Bốn năm quả thật không ngắn." Hà Thành cười nói: "Kỳ thật tao rất bội phục con người của mày, có dũng có mưu, chỉ đáng tiếc, chúng ta không thể làm bạn bè." Hồng Vân nói: "Đạo bất động, lộ cũng bất đồng. Hôm nay tao chết cũng không trách mày, chỉ oán hận bản thân tao tham công mà thôi!"Hà Thành nói: "Tao rất kỳ quái, một người luôn cẩn thận như mày, vì sao lại..."

    Hồng Vân ngẩng mặt lên cười, nói: "Tao gặp phải một người, một người có thể khiến tao nhiệt huyết sôi trào. Tao dám cược với mày, Bắc Hồng môn sau này không tới năm năm nhất định sẽ san bằng Nam Hồng môn." Trong mặt hắn mang theo vẻ mơ màng, than: "Hắn là một người có năng lực.”Tôi thật sự muốn cùng anh đánh thiên hạ, thật sự muốn có thể sát vai cùng anh mà chiến đấu.

    Hà Thành biết Hồng Vân lúc này tuyệt không thể nói dối, trong lòng chấn động, hỏi: "Người đó là ai?"

    Xốc lại tinh thần, Hồng Vân mặt lộ hồng quang, búng lên thân đao "keng" một tiếng, trên người tỏa ra khí thế bức người, nói: "Vì sao còn chưa phái người lên chiến với tao!"

    Hà Thành bất đắc dĩ phất tay với thủ hạ, người bên dưới sớm đã không chịu nổi nữa rồi, thấy thủ thế của lão đại, nhao nhao xách đao xông lên.

    Hồng Vân vốn muốn dùng kế để giết chết phân đường chủ của đối phương, sau đó thừa thế đánh đuổi Nam Hồng môn ra khỏi Nam Kinh, nhưng hắn lại bị người ta phản đòn, kế mà hắn nghĩ ra bị Hà Thành dùng lên chính người hắn. Đáng tiếc, người thông minh như Hồng Vân, cuốicùng lại gặp kết quả bị người ta dùng loạn đao chém chết.

    Trận chiến "Thiên Thủy".Bắc Hồng môn tổn binh thiệt tướng, đường chủ Hồng Vân và trợ thủ đắc lực Thịnh Vận Phi cùng chết trận.Chủ sự vừa chết, lòng người rối loạn, Nam Kinh phân đường rối như tơ vò.Nam Hồng môn tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, Hồng Vân vừa chết, mấy trăm người dưới trướng công đả phân đường của Bắc Hồng môn. Bắc Hồng môn dẫu sao cũng là một bang hội có tổ chức kỷ luật nghiêm minh, bang chúng tự phát hăng hái chống đỡ, tiếc rằng đối phương nhân số quá nhiều, mà phía mình mệnh lệnh lại không thống nhất. Đánh lui toán đầu của địch, còn chưa có cơ hội nghỉ ngơi thì toán thứ hai lại đến, vừa liều mạng đánh lui toán thứ hai, thì toán thứ ba lại đến.Một toán nối tiếp một toán, liên tục không ngừng. Sau khi Bắc Hồng môn đánh lui toán thứ ba thì không còn sức để tái chiến, chỉ đành bại lui về sau, Nam Kinh phân đường đã rơi vào trong tay của Nam Hồng môn.

    Cũng chính lúc này, Đông Tâm Lôi tới nơi, sau khi làm rõ tình huống của Nam Kinh, nghe tin tức phân đường khẩu thất thủ hắn cũng không có cảm giác gì, chuyện là do người làm, mất rồi cũng có thể đoạt lại được! Khi hắn nghe thấy Hồng Vân trúng kế chết trận, trong lòng chấn kinh, hắn rất quen thuộc Hồng Vân, lão già tử thường nói hắn là nhân tài dũng mưu song toàn trong bản môn, Đông Tâm Lôi và hắn quen nhau không chỉ hai ba năm, cảm thấy người này quả thực giống như lão gia tử đã nói, nhưng lần này sao lại xung động như vậy, trúng quỷ kế của người ta, hắn chết không đáng tiếc, nhưng lại khiến bên mình bị đánh bại liên tục, cả cục diện đều là bị động chịu đòn. Thủ hạ của Hồng Vân nói với Đông Tâm Lôi, Hồng ca tuy chiến tử, nhưng Nam Hồng môn cũng phải trả một cái giá lớn, tử thương hơn trăm người. Đông Tâm Lôi nghe xong thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Cho dù Nam Hồng môn chết hơn ngàn người cũng không bằng được một mình Hồng Vân!"

    (Đây chính là sự trừng phạt dành cho sự xung động!)

    Từ lúc này, Nam Bắc Hồng môn chi loạn chính thức bạo phát, giống như một vòng xoáy khổng lồ, cuốn cả vạn người vào trong, cũng quyết định hướng đi của hắc đạo sau này.Thịnh Vận Phi cũng bị cuốn vào trong vòng xoáy đó, nhưng hắn lại không sợ hại, có chăng chỉ là đang hưởng thụ, hưởng thụ loại cảm giác của đấu chí và đấu dũng, loại cảm thụ khiến cho hắn nhiệt huyết sôi trào.
     
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513
    Bại Hoại
    Tác giả: Lục Đạo
    === oOo ===

    Quyển 6
    Chương 14


    Đông Tâm Lôi tới có thể coi là miễn cưỡng ổn định lại được trận cước đang suy bại.Hán trọng chấn cờ trống, triển khai phản kích đối với Nam Hồng môn. Hiện tại Bắc Hồng môn tổn binh thiệt tướng, khí thế đang xuống thấp, phải đánh thắng một trận để ổn định lại lòng người, mục tiêu mà hắn chọn chính là đường khẩu của mình đã bị Nam Hồng môn chiếm lĩnh, nhưng đối phương nhân số nhiều đến kinh người, đại khái nhiều gấp ba lần bên mình. Hai bên vừa đụng nhau, Đông Tâm Lôi đã thầm lắc đầu, chỉ dựa vào một nhúm người bên minh thì e rằng khó mà đoạt lại được đường khẩu, hắn không muốn hi sinh vô ích, phất tay dẫn người rút lui.

    Hà Thành lúc này cũng không thoải mái gì, nhìn bản đồ trải trên bài, mày nhíu chặt, thỉnh thoảng lại vạch vạch bên trên tờ giấy, trong lòng tính toán làm sao có thể triệt để đánh bại thế lực của Bắc Hồng môn. Lúc này một tiểu đệ chạy tới cạnh hắn, thấp giọng nói: "Anh Hà, thi thể thu dọn xong rồi, hơn một trăm thi thể, chúng ta xử lý thế nào đây?" Hà Thành trừng mắt lườm hắn, tức giận nói: "Không phải là ngay cả mấy cái chuyện vặt vãnh này cũng hỏi tao chứ! Thiêu đi, chẳng lẽ mày định giao cho cảnh sát à?" Tên tiểu đệ thấy sắc mặt hắn bất thiện, sợ đến xun cả vòi, vội vàng gật đầu dạ một tiếng, chạy ra ngoài. Tiêu Phương ở bên cạnh thấy vậy liền cười ha ha, nói: "Hà huynh đã giết được Hồng Vân, đoạt được đường khẩu của Bắc Hồng môn, đây là một trận thắng lớn, phải cao hứng mới phải chứ?"

    Tiêu Phương là một trong bát đại thiên vương của Nam Hồng môn, nổi danh về đầu óc hơn người, là trợ thủ đắc lực dưới trướng Hướng Vấn Thiên, mưu kế đánh ngược Hồng Vân lần này của Nam Hồng môn chính là do hắn nghĩ ra.

    Hà Thành cười khổ một tiếng cười khổ một tiếng, Tiêu Phương không dẫu sao cũng một trong bát đại thiên vương của Nam Hồng môn, thân phận so với hắn cao hơn một bậc, hắn nào dám đắc tội, vội vàng nói: "Tiêu huynh, cái này thì có gì mà cao hứng chứ, tổng bộ cho tôi hai ngàn quân tinh nhuệ, lại còn phái anh tới giúp đỡ tôi, lệnh cho tôi trong vòng nửa tháng phải đuổi được Bắc tặc ra khỏi Nam Kinh, nhưng hiện tại Đông Tâm Lôi của Bắc tặc đã tới, người này so với Hồng Vân thì khó đối phó hơn nhiều, tôi sợ..." Câu sau hắn không dám nói tiếp. Tiêu Phương cười nói: "Đông Tâm Lôi tôi cũng đã từng nghe qua, dũng mãnh thì dũng mãnh thật, nhưng mà đầu óc thì bình thường, không khó đối phó!" Hà Thành nghe xong tinh thần rúng động, vội hỏi: "Tiêu huynh có phải là đã nghĩ ra đối sách giành chiến thắng rồi không?"

    Tiêu Phương cười ha ha, nói: "Chỉ có một chữ - trá!"

    Bắc Hồng môn hiện tại đã thối lui đến bắc bộ Nam Kinh, tìm một cứ điểm để bố trí lại.Đông Tâm Lôi ngồi trong phòng liên tục thở dài, Nam khấu nhân số đông đảo, không có viện binh thì muốn đoạt lại địa bàn thì khó như lên trời, mà đường khẩu ở các thành thị phụ cận cũng đều báo nguy, cũng bị Nam khấu đả kích, bọn họ không gọi mình tới chi viện đã là may lắm rồi, căn bản không phái ra được bao nhiêu người trợ giúp. Nhưng điều quân từ tổng bộ, thời gian lại là cả một vấn đề, sợ rằng viện binh chưa tới thì bên mình đã không còn chỗ đặt chân ở Nam Kinh này rồi, hơn nữa các trưởng lão cũng chưa chắc đã cho mình nhiều nhân thủ. Hắn lại thở dài một tiếng, thầm nghĩ mình lâm nguy thụ mệnh, nếu không bảo vệ đượcNam Kinh, mình còn mặt mũi nào mà gặp lão gia tử, biết ăn nói với anh Đông thế nào? Lần này Đông Tâm Lôi đã thực sự cảm thấy lo lắng, trong lòng không có một chủ ý nào.Lúc này, có người gõ cửa bước vào, Đông Tâm Lôi ngước mắt nhìn, thì ra là thám tử mà mình phái đi. Thám tử mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Anh Lôi, người của Nam Hồng môn muốn rút lui khỏi đường khẩu của chúng ta."

    "Cái gì?"Đông Tâm Lôi tưởng mình nghe nhầm, nhìn vào tên thám tử, hỏi: "Mày vừa nói cái gì, nhắc lại lần nữa đi." Thám tử cười nói: "Người của Nam Hồng môn đã rút ra khỏi đường khẩu của chúng ta rồi." Đông Tâm Lôi nghe xong liền hít một hơi lạnh, phản ứng đầu tiên của hắn chính là "đây là một cái bẫy”. Hắn lại trầm tư một hồi rồi hỏi: "Nam Hồng môn ở vùng phụ cận có mai phục không?"

    Thám tử lắc đầu nói: "Không có! Tuyệt đối không có, rút lui rất lặng lẽ, người của bọn chúng đều về địa bàn của bọn chúng rồi." "Cái này..." Đông Tâm Lôi trầm ngâm, trực giác nói cho hắn biết, thiên hạ không có bữa cơm nào được ăn không, Nam khấu vất cả lắm mới đoạt lại được đường khẩu của phe mình, sao có thể dễ dàng quay về như vậy? Có nghĩ thế nào cũng thấy không thể, bọn chúng không thể có lòng tốt như vậy, đến thằng ngu cũng không thể làm ra loại chuyện này. Hắn đứng dậy nói: "Gọi mấy huynh đệ theo tao âm thầm đi điều tra một phen."

    Đông Tâm Lôi dẫn một toán người đi tới đường khẩu của Bắc Hồng môn. Đây là một tòa nhà cao mười lăm tầng, Bắc Hồng môn bỏ vốn ra để xây, cho mấy chục công ti thuê làm văn phòng. Mà hiện tại sớm đã sạch trơn, cả toà nhà đều trống rỗng, im lặng đến đáng sợ.Sao lại yên tĩnh như vây?Đông Tâm Lôi nhìn xung quanh một vòng, hạ quyết tâm, nói với thủ hạ ở đằng sau: "Chúng ta vào xem thế nào?"

    Mấy người bị dọa đến nỗi cả người run rẩy, có người nhỏ giọng nói: "Anh Lôi, chúng ta phải cẩn thận một chút! Nếu bên trong có mai phục thì chúng ta khó mà ra được đấy!"

    Đông Tâm Lôi trợn trừng mắt, tức giận nói: "Sợ cái gì, trời sập xuống thì cũng có tao chống!" Hắn bước vào, bên trong quả thực không có ai, phụ cần ngoài trừ mấy cảnh sát mặt thường phục bám theo thì cũng không thấy ai khả nghi. Cuộc sống mái giữa Nam Bắc Hồng môn ở Nam Kinh cảnh sát không phải không biết, bọn họ đang tọa sơn quan hổ đấu, ngồi trong bóng tối xem kịch hay, chỉ cần đừng quá đáng thì bọn họ sẽ không lộ mặt, hơn nữa hai bên đều có uyên nguyên sâu xa với cảnh sát, thị cục và tỉnh thính không xuất động cảnh sát trấn áp, điểm này cũng chiếm một phương diện rất lớn. Cảnh sát và Nam Bắc Hồng môn đều có lợi ích qua lại, cũng không biết là nên giúp bên nào, cho nên bọn họ lựa chọn trơ mắt đứng nhìn, tùy cơ mà động.

    Đông Tâm Lôi triệt để điều tra một vòng tòa nhà và các tòa nhà ở phụ cận, ngay cả bóng người của Nam Hồng môn cũng không thấy cái nào. Lúc này thủ hạ mà hắn dẫn theo cũng có thể hạ quả tim đang trồi lên đến tận họng trở lại ngực, nói: "Anh Lôi, xem ra Nam Hồng môn nhất định biết viện binh của chúng ta sắp tới, tự biết không địch lại nên rút lui rồi." Đông Tâm Lôi thầm nghĩ làm gì có chuyện đơn giản như vậy, viện binh không phải nói tới là tới được ngay, từ tổng bộ phái ngườ tới phải qua rất nhiều thủ tục, cũng cần phải có sự đồng ý của nhiều người. Cho dù toán bộ đội đầu tiên của viện quan tới nam kinh cũng ít nhất phải mất hai ngày, Nam Hồng môn không thể không biết, thời gian hai ngày tuy không dài, nhưng đủ để làm xong những chuyện bình thường, nhưng bọn chúng vì sao lại muốn rút lui, chẳng lẽ bọn chúng thật sự sợ viện quân của phe mình ư? Đông Tâm Lôi nghĩ không thông, đứng ở ven đường nhìn tòa nhà trống rỗng, chẳng biết nên làm thế nào.

    Một người ở bên cạnh hỏi: "Anh Lôi, bây giờ chúng ta có phải là nên đoạt đường khẩu trở lại không?" Đông Tâm Lôi lắc đầu, phất tay nói: "Đi, trở về rồi nói!"

    Đông Tâm Lôi dẫn người trở về cứ điểm tạm thời, gọi toàn bộ những cán bộ nhỏ còn lại tới thương lượng đối sách, ý kiến của mọi người bất đồng, có người nói đây có thể là cái bẫy, có người lại nói chưa chắc đã vậy, bởi vì phụ cận quả thật không có người của Nam Hồng môn. Đông Tâm Lôi suy đi tính lại, cũng không tìm ra được chủ ý nào. Lúc này, thám tử tới báo, Nam Hồng môn phát sinh nội chiến, người do tổng bộ phái tới và thế lực địa phương bất hòa, song phương nộ kiếm bạt trương, có xu thế sắp đánh nhau, đây có thể là nguyên nhân chủ yếu khiến Nam Hồng môn rút lui.

    Đông Tâm Lôi dẫn theo tàn binh bại tướng trở về đường khẩu, để tăng cường lực lượng của mình, hắn tập trung tất cả tàn binh của Bắc Hồng môn tại Nam Kinh về đường khẩu, theo suy nghĩ của hắn, chỉ cần kiên trì thêm hai ngày, đợi được viện binh đến là đại công cáo thành. Thế như sự tình không đơn giản như vậy, hắn vừa tập trung người xong thì Nam Hồng môn giống như mãnh hổ vừa xuất núi, đột nhiên tiến đánh chớp nhoáng toàn diện, bằng vào tộc độ nhanh nhất chiếm lĩnh toàn bộ cứ điểm của Bắc Hồng môn tại Nam Kinh,ngoài trừ đường khẩu. Trên cơ bản không gặp phản kháng gì, Đông Tâm Lôi đã tập trung toàn bộ nhân lực tới đường khẩu rồi mà! Lúc ban đầu, hắn còn cho rằng Nam khấu đang hư trương thanh thế, về sau, phát hiện tốc độ của chúng thực sự quá nhanh, không tới nửa ngày, phía mình ngoại trừ đường khẩu ra thì chẳng còn chỗ nào mà dung thân, lúc này hắn bất đầu trở nên khẩn trương, thế nhưng đã trễ mất rồi, người của Nam Hồng môn đã khống chế toàn bộ Nam Kinh , chỉ còn lại tòa nhà mười lăm tầng nho nho này mà thôi.

    Xung quanh tòa nhà đột nhiên phồn hoa lên không ít, người đi đường rất nhiều, người tụ lại nói chuyện cũng nhiều hơn, thậm chí trước cửa còn có người bày đồ ra bán.Đông Tâm Lôi đứng trên nóc tòa nhà nhìn xuống dưới, trong lòng thầm than một tiếng, xem ra mình đã bị Nam Hồng môn bao vây rồi. Hắn đoán không sai, Nam Hồng môn ít nhất cũng đã phái hơn ngàn người trong tối ngoài sáng vây kín tòa nhà đến một giọt nước cũng không lọt. Người đi đi lại lại, có tám chín phần mười là do người của bọn chúng cải trang, chỉ đợi bên trên hạ mệnh lệnh là bắt đầu xông vào trong tấn công.

    Đông Tâm Lôi phái ra hơn chục người đi điều tra, nhưng mấy người này sau khi đi ra thì giống như chìm vào đáy biển, không một ai trở về.Đông Tâm Lôi lòng nóng như lửa đốt, trước tiên gọi điện thoại cho tổng bộ, kể lại tình hình một lượt, sau đó lại gửi đi ba bản fax, bên trên chỉ viết: "Gấp! Gấp! Gấp! Cực kỳ gấp4

    Hắn sốt ruột, Hà Thành thì lại cười không thể ngậm miệng vào được. Tiêu Phương tuổi còn trẻ mà đã là một trong bát đại thiên vương cũng không phải nhờ may mắn, hắn quả thực có chỗ hơn người. Lúc này hắn không còn nỗi lo về sau nữa, toàn bộ Nam Kinh đều đã nằm trong sự trong khống chế của hắn, Đông Tâm Lôi đã thành con cọp trong cũi, hắn có thể thỏa sức tiến công, không cần phải đề phòng viện quân của Bắc Hồng môn tới nữa.

    Đêm khuya, kèn lệnh tiến công của Nam Hồng môn rốt cục cũng vang lên. Hơn một ngàn người mang theo phiến đao xông vào trong tòa nhà. Đông Tâm Lôi cũng rất có kinh nghiệm về phương điện đánh nhau, hắn sớm đã chuẩn bị kỹ càng, tuy rằng không chiếm ưu thế về nhân số, nhưng lại có địa lợi. Song phương triển khai hỗn chiến trong tòa nhà, Đông Tâm Lôi tay cầm súng, tay cầm đao, giết đến cả người đều là máu, cũng không phân rõ là máu mình hay máu kẻ địch. Trong mắt hắn chỉ có hai loại người, một loại là kẻ địch, giết! Một loại là người mình, giúp! Hắn từ tầng ba tòa nhà giết thẳng tới cửa, không ai có thể địch nổi sự dũng mãnh của hắn. Lúc này hắn thấy hậu phương của kẻ địch có một thằng đầu trọc đang khoa chân múa tay, lớn tiếng la hét. Hắn trong lòng rúng động, nghe nói đường chủ của Nam Hồng môn tại Nam Kinh là một thằng đầu trọc, xem ra thằng này hình như thân phận không thấp, tám chín phần mười chính là Hà Thành. Hắn tuy chưa từng gặp Hà Thành, nhưng cái đầu trọc thực sự rất nổi bật, muốn nhận nhầm cũng khó.Đông Tâm Lôi hận Hà Thành đến nghiến răng nghiến lợi, quỷ kế hại Hồng Vân coi như không tính, nhưng lần này lại dám tính kế hại mình.

    Hắn hạ quyết tâm, thầm nghĩ: "Cho dù lần này mình không giết ra được thì cũng phải tìm cái gì đó bồi thường! Nghĩ xong hắn cắn chặt răng, không nói tiếng nào chạy tới giết Hà Thành. Thủ hạ ở trước mặt Hà Thành thấy có một "người máu" lao về phía mình, trong lòng sững sờ, một người hét lớn hỏi: "Ai vậy?"

    "Tao là..." Đông Tâm Lôi hơi ngừng lại, đợi khi tới gần tên đó thì vung tay chém một đao, trong miệng nói: "Tao là ông nội mày!"

    Tên đó không phải là không đề phòng, nhưng một đao này quá nhanh, trong không trung vạch lên một ngân tuyến mỹ lệ, tên đó không kịp phát ra tiếng nào, đầu bị gọt một nửa.Đông Tâm Lôi quát: "Hà Thành, nạp mạng đi?" Lúc này Hà Thành cũng đã thấy Đông Tâm Lôi, gan của hắn không nhỏ, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của Đông Tâm Lôi, cái lá gan không nhỏ này suýt chút nữa rách toạc, chỉ thấy Đông Tâm Lôi cả người đầy là máu, tay cầm Khai Sơn đao có phần lưng là răng cưa, bên trên còn dính thịt vụn, nhìn lên trên thì thấy một khuôn mặt đã không còn nguyên sắc, bên ngoài như phết sơn đỏ dày cộc, đôi mắt sung huyết biến thành đỏ rực, chiếu ra hồng quang yêu diễm. Trong miệng chỉ có răng là vẫn còn nhìn ra nguyên sắc, trắng ởn, phóng ra hàn quan. Đông Tâm Lôi đã cao to, lại thêm cả người đẫm máu, cùng với khí thế bức người, giống như là A Tu La từ địa ngục thoát ra.Hà Thành vừa thấy hồng quan trong mắt Đông Tâm Lôi bắn về phía mình, hai chân run lập cập, may mà chưa ngã xuống đất, hắn lùi liên tục mấy bước, hét lên với thủ hạ: "Giữ hắn lạ! Mau! Giữ hắn lại!"Thủ hạ của hắn xông lên, nhưng không giữ được.Đông Tâm Lôi vẫn xông về phía trước, giơ ngang đao đỡ hai đao đang chém vào mặt mình, còn không đợi đối thủ có phản ứng, tay kia nhấc súng bắn liền hai phát. Thuật bắn súng của hắn không giống như Tạ Văn Đông. thậm chí có mười Tạ Văn Đông cũng không bằng một mình hắn. Một súng bắn ra không bao giờ cần thêm súng thứ hai, bởi vì hắn biết, người bị hắn bắn trúng tuyệt đối không có cơ hội để đứng lên nữa. Hơn trăm người ở bên cạnh Hà Thành không ngờ lại bị một mình Đông Tâm Lôi giết cho phải thối lui liên tiếp, nhao nhao né tránh phong mang của hắn.

    Tuy rằng vây được Đông Tâm Lôi vào giữa, nhưng hắn tiến một bước về phía nào thì người ở phía đó lại lui một bước, hắn tiến lên trước thì đám người nhao nhao lui ra sau như thủy triều. Lúc này Đông Tâm Lôi lại tìm thằng trọc, nhưng nào còn thấy bóng dáng của hắn, trong lòng thầm than một tiếng, nghĩ: Xem ra Hà Thành trốn rồi, lại giết về vậy! Hắn vung Khai Sơn đao lên bắt đầu giết trở lại, có người không tin tà ma, khăng khăng muốn thử đao pháp của Đông Tâm Lôi, hoành đao ngăn cản, nhưng chưa nhìn rõ động tác của đối phương thì đã thấy hai vai nhẹ bẫng, cánh tay của mình bỗng dưng bay ra. Người đó kêu thảm một tiếng, ngã ngửa ra sau, tiếng hét của hắn giống như một thanh đao đâm vào tim mọi người, không một ai dám ngăn cản nữa, đành dùng mắt tiễn Đông Tâm Lôi quay về tòa nhà.

    Bên đường có một chiếc xe đang đỗ, trong xe có một người ngồi, chính là Tiêu Phương, vừa rồi hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng cảm thán, Đông Tâm Lôi đúng là một mãnh tướng, sự dũng mãnh của hắn e rằng chẳng kém Trương Phi thời tam quốc là bao! Đang tiếc, mãnh tướng này lại là địch nhân của mình. Đang suy nghĩ thì cửa xe bật mở, người còn chưa vào thì một cái đầu bóng loáng đã hui vào. Hà Thành lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu, tim đập thình thịch, nuốt nước bọt, hổn hển nói: "Người đó nhất định là Đông Tâm Lôi! Đáng sợ quá!"
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)