Dị Giới  Võ Hiệp Bạch Bào Tổng Quản - Tiêu Thư

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Bạch Bào Tổng Quản
    Chương 25: Tu luyện

    Triệu Dĩnh gật đầu:

    - Mở tửu lâu… trong phủ có đồng ý không?

    - Muội vẫn không rõ sao? Trong phủ rất khích lệ việc này.

    Sở Ly cười nói:

    - Sư muội, yên tâm đi, những việc này giao cho ta, ta sẽ xử lý.

    Dù sao hắn cũng đã trải qua hai kiếp người, lại có một trái tim khát khao quyền lực, rất quan tâm tới xu thế chung, từng phân tích kĩ lưỡng những việc này. Trong phủ có lệnh, nghiêm cấm cậy thế ức hiếp người, không được lấy thân phận của phủ vệ để đàn áp người khác, nếu không sẽ xử lý theo quy định của phủ.

    Rất nhiều người tưởng rằng trong phủ không cho phép phủ vệ kinh doanh, nhưng Sở Ly rất rõ, việc này phải xem là ngành nghề nào, ngành nghề thông thường không cho phép còn tửu lâu thì không trong danh sách này.

    - Ba mươi vạn lượng bạc…

    Triệu Dĩnh lắc đầu than thở:

    - Những tên đó đúng là đáng chết!

    Không cần hỏi cũng biết, chỗ bạc này là do chúng cướp bóc được, không biết đã cướp của bao nhiêu người, bao nhiêu người đã chết dưới đao của chúng, Mãnh Hổ trại trước giờ cướp bóc đều giết thẳng tay, không để lại con đường sống, vì thế tội ác không rõ ràng, để chúng tự do tới ngày nay!

    - Dùng chỗ bạc này giúp họ xây dựng một nơi nương thân, cũng coi như phải đạo!

    - Được, vậy hãy thử xem sao!

    - Giao cho huynh!

    - Đúng rồi, võ công của sư huynh giờ ở cảnh giới nào?

    - Tiên Thiên.

    - Không phải chưa Trúc Cơ không thể luyện nội công sao?

    Sở Ly mỉm cười.

    - Sư huynh lẽ nào có kỳ ngộ gì?

    - Coi như vậy.

    - Kỳ ngộ gì thế?

    Hai mắt Triệu Dĩnh phát sáng, hứng phấn hỏi tới cùng.

    Sở Ly lắc đầu cười nói:

    - Không có gì, chỉ là ăn một loại quả kì diệu, là vậy đó.

    - Quả gì vậy?

    - Không biết, có thể là quả Thoát Phàm.

    Sở Dĩnh nghiêng đầu nhìn hắn, hiếu kỳ hỏi:

    - Lẽ nào quả Thoát Phàm có thể Trúc Cơ?

    Sở Ly cười nói:

    - Sau này muội đọc sách sẽ biết.

    - Sư huynh may mắn quá đi!

    Sở Ly cười khổ, lắc đầu:

    - Chỉ là may mắn thôi, nếu không bỏ lỡ trúc cơ sẽ không bị ức hiếp nhiều như vậy.

    - Nói cũng đúng.

    Triệu Dĩnh khẽ gật đầu.

    Nàng tận mắt nhìn thấy hoàn cảnh khốn cùng của Sở Ly, vì không trúc cơ không thể tu luyện, hắn chịu rất nhiều cơ cực, bị người khác thờ ơ cười nhạo, khinh miệt, sỉ nhục.

    - Sư huynh ăn quả Thoát Phàm từ khi nào thế?

    Sở Ly lắc dầu, lái sang chuyện khác:

    - Quả Thoát Phàm chỉ có thể bù đắp trúc cơ, Tiên Thiên vẫn phải tự tu luyện, không thể một bước thành công, trong thiên hạ, không có thuốc thần kỳ nào ăn vào có thể đạt tới Tiên Thiên.

    - Tiên Thiên…

    Triệu Dĩnh thở dài.

    Nghĩ tới cảnh giới Tiên Thiên, nàng giống như đang đứng dưới một ngọn núi cao chọc trời, trông đã khiếp sợ, không tự tin có thể vượt qua.

    Sở Ly cười nói:

    - Căn cơ của muội rất ổn định, không vấn đề gì!

    - Ừm!

    Triệu Dĩnh gật đầu thật mạnh, tự khích lệ bản thân.

    Sư huynh đã cho mình rất nhiều Thông Cân đan, kinh mạch của mình đã mạnh mẽ, dẻo dai hơn người thường, có ưu thế hơn người khác rất nhiều, nhất định có thể bước vào Tiên Thiên!

    Hai người thi triển khinh công, tốc độ không chậm hơn cưỡi ngựa, đi đường nửa ngày, nội lực của Triệu Dĩnh cạn kiệt, Sở Ly đặt tay lên lưng nàng, liên tục truyền nội lực.

    Nàng cảm thấy nội lực của Sở Ly rất thuần khiết và thâm hậu, liền hiếu kì hỏi hắn tu luyện tâm pháp gì, nghe nói là Bích Hải Vô Lượng công, nàng không khỏi giật mình. Bích Hải Vô Lượng công rất nổi tiếng, nhưng rất ít người tu luyện, nghe nói uy lực cực lớn, có thể càn quét cao thủ cùng vai vế, nhưng tu luyện nó giống như uống rượu độc giải khát, không khác gì tự sát.

    - Sư huynh, Bích Hải Vô Lượng công rất nguy hiểm.

    - Ta biết.

    - Vậy sao huynh còn luyện?... À, muội hiểu rồi, Thông Cân thảo!

    Nàng vỗ trán giật mình bừng tỉnh, Thông Cân Thảo khiến cho kinh mạch trở nên dẻo dai vô cùng, có thể chịu đựng được nội lực cộng dồn, vừa hay có thể giảm thiểu được tác hại của Bích Hải Vô Lượng công, Sở Ly mỉm cười.

    - Chả trách.

    Nàng cũng hiểu ra tại sao Sở Ly lại có thể uy phong lẫm liệt, đánh đâu thắng đó như vậy, uy lực của Bích Hải Vô Lượng công không tầm thường. Hai người đi một mạch về lại phủ Quốc Công, sau khi vào phủ liền đường ai nấy đi, Triệu Dĩnh tới Diễn Võ điện giao nhiệm vụ, Sở Ly về lại Đông Hoa viên để tu luyện, hẹn nàng hai ngày nữa lên đảo chơi.

    Trời chập tối, Sở Ly ăn xong cơm tối liền vào vườn Nguyệt Quang lan, Nguyệt Quang lan phát ra ánh sáng lấp lánh, dịu nhẹ, giống như cung trăng, đẹp đẽ, mờ ảo.

    Đàm Mộng hoa không có linh khí của hắn bồi dưỡng, lớn rất chậm, tối nay sẽ nở hoa, Nguyệt Quang lan phát triển khỏe mạnh, đã chia thành ba nhánh, Lý Việt làm việc rất tốt. Bước chân nhẹ nhàng vang lên, mang theo hương thơm thoang thoảng, Sở Ly ngoảnh đầu lại nhìn, Tô Như mặc bộ xiêm y màu vàng đào uyển chuyển bước tới, nhan sắc thanh tú. Nàng khẽ xua tay ra hiệu Sở Ly không cần đa lễ, sau đó ngồi xuống đối diện với hắn:

    - Làm tốt lắm!

    Sở Ly ngồi xuống, rót cho nàng một chén trà:

    - Nhận được rồi sao?

    - Ừ.

    Tô Như đón lấy chén trà, môi hồng khẽ nhấp một ngụm, cười nói:

    - Trà của Lý Việt không tệ, có mùi vị đặc biệt, tiểu thư rất hài lòng.

    Sở Ly mỉm cười.

    - Dọc đường có thuận lợi không?

    Tô Như nửa cười nửa không cười nhìn hắn:

    - Hộ vệ có làm tròn chức trách không?

    Sở Ly chắp tay cười nói:

    - Đa tạ tổng quản!

    Tô Như xua tay:

    - Đừng tạ ơn ta, cho ngươi cơ hội, ngươi có nắm bắt được hay không phải dựa vào chính mình.

    - Lần này đúng là nguy hiểm, gặp phải Mãnh Hổ trại.

    - Mãnh Hổ trại… có từng nghe nói.

    Sở Ly lắc đầu thở dài:

    - Vậy phủ ta có biết những việc làm của Mãnh Hổ trại không?

    Tô Như nhìn sắc mặt của hắn không tốt cho lắm, nhíu mày nói:

    - Chúng đắc tội với ngươi?

    - Đắc tội ta không sao, nhưng chúng…

    Sở Ly nói một lượt những việc làm của Mãnh Hổ trại, Tô Như mím chặt môi, sắc mặt sa sầm nhìn hắn chằm chặp, không khí xung quanh dường như đông kết lại.

    Nàng cũng là Tiên Thiên cao thủ, khí thế bất phàm, hơn nữa có thể kết hợp môi trường Hậu Thiên và tu vi, hình thành sức mạnh giống như thực thể.

    - Đáng chết!

    Tô Như lạnh lùng nói:

    - Tuần sát trong phủ thật đáng chết!

    Sở Ly lắc dầu nói:

    - Việc này vốn là trách nhiệm của quan phủ, nhưng chúng cướp bóc trực tiếp giết người, không có ai báo án, còn quan phủ mắt nhắm mắt mở, thì cũng không có cách nào nhúng tay vào.

    Bất luận là triều đại nào, triều đình nào, quan lại đều giống nhau, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không bao giờ chủ động đi giải quyết vấn đề.

    Tô Như nói:

    - Tuần sát có chức trách này, đám người này không làm tròn trách nhiệm, ta sẽ bẩm báo với tiểu thư điều tra xem sao!

    Sở Ly xòe tay ra:

    - Bây giờ Mãnh Hổ trại chỉ còn lại một vài cô gái đáng thương, tiểu thư có thể phái người đến xem.

    Tô Như nhíu mày trầm ngâm một lát, nghĩ lại một lượt từ đầu tới cuối, hỏi:

    - Mãnh Hổ trại có Tiên Thiên cao thủ?

    Sở Ly gật đầu rồi nói lại những kỳ ngộ của mình, giống như nói với Triệu Dĩnh.

    - Nói vậy hiện giờ ngươi cũng là Tiên Thiên cao thủ?

    - Đúng vậy.

    - Vậy ngươi có đi vượt Cửu Phẩm lâu không?

    - Ta không muốn làm hộ vệ, làm thị vệ rất tốt.

    - Thị vệ tốt… thú vị đấy!

    Tô Như mím môi khẽ cười nói:

    - Người thông minh như ngươi không nhiều, tất cả đều bị mức bổng lộc hậu hĩnh của hộ vệ mê hoặc.

    Sở Ly đáp:

    - Những cô nương đó rất đáng thương, ta muốn mở một tửu lâu trong thành để họ tự nuôi sống bản thân, Mãnh Hổ trại có không ít bạc.

    Hắn không hề che giấu những gì mình nhận được, những nơi như Mãnh Hổ trại chắc chắn có không ít tiền của, nếu giấu giếm ngược lại sẽ không hay, luật lệ của phủ Quốc Công chính là kiếm được sẽ là của bản thân, không cần nộp lên trên.

    - Mở tửu lâu sao…

    Tô Như nhíu mày lắc đầu nói:

    - Không dễ dàng thế đâu, tuy nhiên ý tưởng của ngươi cũng không tệ, nên để họ tự nuôi sống bản thân, tránh suốt ngày từ sáng tới tối nghĩ ngợi linh tinh.

    Thân là nữ giới, nàng rất có thiện cảm với cách làm của Sở Ly.

    - Tửu lâu mấu chốt là mùi vị, món ăn không ngon, họ cũng không có tác dụng.

    Tô Như vừa nghĩ vừa nói:

    - Phải nghĩ cách kéo vài đầu bếp từ Thần Đô về!

    - Đúng vậy.

    - Được rồi, việc này giao cho ta, nể tình họ, ta sẽ giúp ngươi một lần!

    - Đa tạ tổng quản!

    Sở Ly chắp tay hành lễ, trầm ngâm một lát nói:

    - Lần này tiêu diệt Mãnh Hổ trại, chọc vỡ một tổ ong bắp cày.

    - Diệt rất đúng!

    Tô Như nói:

    - Cái gì mà tổ ong bắp cày?

    Sở Ly lắc đầu:

    - Trại chủ của Mãnh Hổ trại biết Kim Cang Độ Ách Thần Công.

    - Cái gì?

    Tô Như sững người, mặt biến sắc:

    - Kim Cang Độ Ách Thần Công?

    Sở Ly chậm rãi gật đầu.

    - Đại Lôi Âm tự sao, vậy đây đúng là một phiền phức không nhỏ!

    Tô Như đứng dậy:

    - Không được, việc này nhất định phải bẩm báo với tiểu thư!

    - Không có kẻ nào sống sót, chắc sẽ không truyền ra ngoài.

    - Tứ đại tông phái tồn tại lâu đời, dị thuật bí kỹ nhiều vô kể, không thể không đề phòng!

    Tô Như uyển chuyển bước đi, quay lưng xua tay với hắn.

    Sở Ly lắc đầu than thở, đây đúng là một phiền phức lớn, gã đó có bí kíp Kim Cang Độ Ách Thần Công, Đại Lôi Âm tự chắc chắn sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn.

    Hắn tới bên bờ, đứng dưới gốc liễu trầm tư, ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, những làn ánh sáng lăn tăn chiều lên gương mặt trầm tĩnh của hắn.

    Đại Lôi Âm tự không phải một môn phái bình thường, theo nội dung sách hắn đọc và thông tin hắn nhận được, nói về thực lực, phủ Quốc Công không bằng Đại Lôi Âm Tự.

    Một lát sau, Tiêu Kỳ và Tô Như vội vàng đi tới, cùng nhau đứng ở mũi thuyền, Tiêu Kỳ áo trắng như tuyết, giống như một tiên nữ không vướng chút bụi trần. Ánh trăng sáng tỏ khiến gương mặt nàng lóng lánh như ngọc, mắt như sao sáng, rạng rỡ nổi bật.

    Hai người mang theo làn hương thoang thoảng bước tới trước mắt hắn.

    - Tiểu thư.

    Sở Ly chắp tay hành lễ.

    Tiêu Kỳ xua tay, khẽ nói:

    - Đại Lôi Âm tự?

    Sở Ly đáp:

    - Thực ra trên người gã đó có bí kíp Kim Cang Độ Ách Thần Công.

    Tô Như ngoảnh đầu nhìn Tiêu Kỳ:

    - Tiểu thư, việc này gay go đấy!

    Tiêu Kỳ nhíu chặt mày, nhìn Sở Ly.

    - Ngươi tìm thấy rồi?

    Sở Ly gật đầu.

    Tô Như không hề tỏ ra vui vẻ, giậm chân nói:

    - Vậy thì phiền phức rồi!

    Tiêu Kỳ nhíu mày:

    - Thế nào?

    Sở Ly đáp:

    - Ta thấy rằng có thể luyện.

    Tô Như liếc mắt nhìn hắn nói:

    - Nghĩ thì hay lắm, nếu dễ dàng như vậy, võ công của Đại Lôi Âm tự đã sớm truyền đi khắp thiên hạ rồi!

    Tiêu Kỳ xua tay:

    - Không hẳn vậy, bí kíp võ công của Đại Lôi Âm Tự truyền ra ngoài không ít, nhưng không ai có thể luyện thành công.

    Sở Ly nhíu mày nói:

    - Hình như cũng không khó như vậy?

    Sau khi hắn đã đọc qua bí kíp, thấy rằng luyện cũng không khó khăn gì, tăng cảnh giới rất nhanh.

    - Võ học của Đại Lôi Âm tự, uy lực càng mạnh càng cần phật pháp cao thâm, tu vi phật pháp không đủ sẽ không luyện được.

    Tiêu Kỳ nói:

    - Tăng nhân của Đại Lôi Âm tự có chia văn võ, vào tự phải học trước mười năm phật pháp, cùng tu luyện tới Trúc Cơ, tu vi phật pháp đạt rồi mới có thể tu luyện võ công, hộ tự trừ ma, phật pháp không đủ cao thâm không được phép luyện võ.

    - Vì thế không sợ võ học truyền ra ngoài?

    - Bí kíp Kim Cang Độ Ách Thần Công không hề khó tìm, nhưng không có ai dám luyện.

    Tiêu Kỳ lắc đầu, nói:

    - Vì thế trong Tàng Thư lâu và Diễn Võ Đường không có

    - Tại sao vậy?

    Tô Như hiếu kỳ hỏi.

    Tiêu Kỳ nói:

    - Kim Cang Độ Ách Thần Công luyện vào sẽ tẩu hỏa nhập ma, có người nghi ngờ là bí kíp có vấn đề, sau phát hiện ra rằng không phải bí kíp có vấn đề, mà là tu vi phật pháp không đủ.

    Tô Như hiếu kỳ, hỏi tiếp:

    - Vậy ruốt cuộc là sao?

    - Võ học của Đại Lôi Âm tự đều có ma tính, cần phật pháp bổ trợ, phật pháp không đủ, luyện võ học của Đại Lôi Âm tự chẳng khác nào tự sát.

    Tô Như vội vàng nói:

    - Vậy Sở Ly ngươi đừng làm bừa nhé!

    Nàng lo lắng nhìn Sở Ly, Kim Cang Độ Ách Thần Công tiếng tăm lẫy lừng, là võ học tuyệt đỉnh của Đại Lôi Âm tự, không ai có thể kháng cự lại được sự mê hoặc đó, Sở Ly đã tu luyện rồi, dừng lại sẽ rất khó!

    Sở Ly cười. Ánh mắt Tiêu Kỳ nhìn hắn có phần kì quặc.

    Sở Ly mỉm cười:

    - Đúng vậy, tiểu thư, phật pháp của ta cũng không tệ.

    Tô Như vỗ tay, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Bạch Bào Tổng Quản
    Chương 26: Kiếm kinh

    Nàng biết hoàn cảnh thân phận của Sở Ly, lớn lên ở Thu Diệp tự, từ nhỏ tu luyện phật pháp, là người có phật pháp tinh thông nhất tự. Mặc dù nói Đại Lôi Âm tự phật pháp cao thâm, những tự viện khác không thể sánh bằng, nhưng những người như Sở Ly, từ nhỏ hun đúc phật pháp, ngộ tính hơn người, chưa chắc đã thua kém đệ tử Đại Lôi Âm tự.

    Tiêu Kỳ trầm ngâm nói:

    - Võ học của Đại Lôi Âm tự dựa vào tu vi phật pháp, phật pháp càng tinh thâm, tu luyện sẽ càng nhanh, càng an toàn, nhưng võ học của Đại Lôi Âm tự đúng là nguy hiểm, một khi cảm thấy không thể khống chế được sát ý của mình cần lập tức dừng lại!

    Sở Ly gật đầu cười nói:

    - Ta sẽ cẩn thận, ta muốn luyện thử xem sao!

    - Không gấp.

    Tiêu Kỳ xua tay, khẽ nói:

    - Kim Cang Độ Ách Thần Công rất khó luyện, ngươi không có căn cơ võ học của Đại Lôi Âm tự, tăng cảnh giới sẽ rất chậm.

    Sở Ly nhướng mày.

    Tô Như cười nói:

    - Nếu như luyện thành, vậy thì sẽ rất lợi hại!

    Tiêu Kỳ liếc nhìn nàng.

    Tô Như vội cười nói:

    - Đương nhiên, cũng rất phiền phức, nếu như bị Đại Lôi Âm tự biết được, nhất định sẽ có chuyện!

    - Sẽ phế võ công của ta?

    - Đương nhiên!

    - Bá đạo quá nhỉ?

    - Họ bá đạo vậy không ai phản đối sao? Ba đại tông phái còn lại cũng không đánh lại được họ!

    - …Ta hiểu rồi.

    Sở Ly từ từ gật đầu:

    - Ta sẽ cẩn thận dùng, phủ ta cũng không có ý định đối phó với họ sao?

    - Tốn công mà không được lợi lộc gì.

    Tô Như xua tay nói:

    - Họ không ở trong địa phận của chúng ta, hãy để phủ Trung Quốc Công đau đầu đi!

    Sở Ly nhíu mày nói:

    - Phủ Trung Quốc Công ứng phó được không?

    Hắn không tin cho lắm, phủ Quốc Công ở vào thế yếu tuyệt đối trước Đại Lôi Âm tự, phủ Trung Quốc Công có mạnh hơn nữa cũng không đối phó nổi.

    - Kiềm chế lẫn nhau.

    Tô Như nhìn Tiêu Kỳ:

    - Dù sao thì Đại Lôi Âm tự cũng không dám lật mặt với phủ Quốc Công, còn cả triều đình nữa!

    Đại Lôi Âm tự có mạnh hơn đi chăng nữa cũng không thể trở mặt hoàn toàn với triều đình, nếu không sẽ là một tự chống đối một nữa, cho dù có thể chiến thắng cũng là thắng bi thảm, ba đại tông phái còn lại sẽ không bỏ qua cơ hội giậu đổ bìm leo.

    - Tiểu thư, trong phủ chúng ta còn võ học Đại Lôi Âm tự gì?

    - Sở Ly, ngươi nghĩ kĩ rồi chứ, thực sự muốn luyện sao?

    Tiêu Kỳ nói.

    Sở Ly chậm rãi gật đầu:

    - Ta muốn lĩnh giáo sự kì diệu của võ học Đại Lôi Âm tự.

    - …Thôi được!

    Tiêu Kỳ khẽ gật đầu:

    - Đi theo ta.

    Ba người bước lên thuyền, lướt tới Ngọc Kỳ đảo.

    Ngọc Kỳ đảo đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày, dưới ánh đèn, đình đài lầu các trạm trổ tinh tế giống như cung điện của thần tiên.

    Ba người bước tới Quan Tinh lâu, Tiêu Kỳ đích thân mở một ngăn tủ, lấy ra một chiếc hộp vuông, sau khi mở ra, liền cầm một cuốn sách màu vàng đưa cho Sở Ly:

    - Đây chính là tâm pháp cơ bản của Đại Lôi Âm tự.

    Sở Ly đón lấy, chất liệu không phải giấy không phải lụa, chạm vào có cảm giác khá kì lạ, bên trên viết “Đại Nhật Như Lai Phục Ma Kinh”.

    Sở Ly nhíu mày, lật ra xem, đó là một bộ kinh Phật.

    - Đây là tâm pháp nhập môn của Đại Lôi Âm tự, cũng là tâm pháp trấn tự, trấn áp hàng phục mọi tâm ma.

    Tiêu Kỳ lắc đầu nói:

    - Chỉ cần có thể chạm vào tầng thứ nhất là có thể luyện được võ học của Đại Lôi Âm tự, không phải đệ tử nhập môn không thể tu luyện võ học.

    - Như vậy…

    Sau khi lật qua, liền ghi vào trong Đại Viên Kính Trí, dùng Đại Viên Kính Trí để phân tích.

    Uy lực của kinh Phật khó đoán, có sự kì diệu của kinh văn, muốn thông hiểu hết ý nghĩa của nó thì cần phải nâng cao tâm kính, có loại là bản thân kinh văn giống như lời niệm chú, khi đọc sẽ kết nối với Bồ Tát La Hán trên trời, nhận được tăng cường hỗ trợ, có loại cần phải tu luyện tâm tưởng, khai thác bảo tàng như ý của bản thân.

    - Không có tác dụng đâu.

    Tiêu Kỳ tiếp tục nói:

    - Nghe nói tu luyện Đại Nhật Như Lai Phục Ma Kinh cần quán đỉnh, không truyền cho người thứ ba, họ có chỗ dựa như vậy nên không cần lo lắng gì, không sợ tuyệt học truyền ra ngoài, người nào luyện người ấy chết!

    Sở Ly khẽ gật đầu.

    Quán đỉnh truyền pháp sẽ không thể học lỏm, không phải ai cũng có thể quán đỉnh, tu vi không đủ thì cũng không có cách nào cả.

    Trong Đại Lôi Âm tự người có thể quán đỉnh chắc không nhiều, lại không thể ra khỏi tự, vì thế người ngoài đừng hòng học được sự kì diệu của võ học Đại Lôi Âm tự.

    - Tiểu thư muốn ta từ bỏ ý định này?

    Sở Ly trả lại cuốn sách.

    Tiêu Kỳ nói:

    - Ta biết ngươi là người thông minh, luôn muốn phá vỡ quy luật, có thể làm những việc người khác không thể.

    Sở Ly cười.

    Tiêu Kỳ nói:

    - Nhưng việc này phải thận trọng, Kim Cang Độ Ách Thần Công không dễ luyện vậy đâu!

    - Được thôi, ta sẽ thử, không được sẽ từ bỏ.

    Sở Ly nói.

    Tiêu Kỳ gật đầu:

    - Như vậy là tốt nhất.

    Nàng làm vậy đúng là để thuyết phục Sở Ly, nhằm xóa tan lòng cầu thắng của hắn, nếu không hắn một lòng một dạ luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công rất có thể sẽ hủy hoại hắn. Nhưng phàm là người thông minh đều vô cùng tự tin, Sở Ly nói thế nào đi nữa cũng sẽ không nghe, chỉ có thể để hắn tự mình trải nghiệm tới tuyệt vọng mới từ bỏ. Để hắn xem Đại Nhật Phục Ma Kinh, là muốn trồng vào đầu hắn một hạt giống, không có Đại Nhật Phục Ma Kinh, sẽ không thể luyện được Kim Cang Ách Độ Thần Công, luyện cũng chỉ là thử, không cần miễn cưỡng, gạt bỏ lòng cầu thắng của hắn, loại bỏ nguy hiểm.

    - Tiểu Như!

    Tiêu Kỳ gọi.

    - Dạ.

    Tô Như hiểu ý thưa một tiếng, tới bên tủ lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ chừng ngón cái, lóng lánh màu trắng tuyết.

    Nàng đưa bình ngọc cho Sở Ly:

    - Sở Ly, đây là một hạt Tử Minh hoa, ngươi xem có thể trồng được không.

    - Tử Minh hoa?

    Sở Ly tìm kiếm trong đầu và nhanh chóng tìm ra, ngạc nhiên nói:

    - Thực sự muốn trồng nó sao?

    - Ừ, ta dùng để luyện công.

    Tiêu Kỳ nói.

    Sở Ly nhíu mày nhìn nàng.

    Tiêu Kỳ nói:

    - Yên tâm đi, ta biết tác hại của nó!

    Sở Ly từ từ gật đầu, Tử Minh hoa rất đẹp nhưng có thể khiến người ta sản sinh ảo giác, nếu dính nước của nó sẽ có khuynh hướng tự sát, rất nhiều người đều không biết, chỉ cảm thấy hoa đẹp rực rỡ, mang về vườn trồng, cuối cùng cũng chết dưới cánh hoa của nó.

    Tô Như liếc nhìn hắn, nói:

    - Ngươi thật rườm ra, tiểu thư muốn dùng nó để làm thuốc luyện công, rốt cuộc ngươi có thể trồng được không?

    Sở Ly cười:

    - Ta thử xem sao.

    - Thử?

    Tô Nhi nổi cáu nói:

    - Hoa này rất quan trọng!

    Sở Ly đưa mắt nhìn Tiêu Kỳ, cười nói:

    - Được, ta nhất định sẽ trồng được!

    - Vậy còn được!

    Tô Như nói.

    Tiêu Kỳ nói:

    - Tâm pháp ta tu luyện khác với tâm pháp bình thường, cần loại hoa này để mài dũa tâm tính.

    Sở Ly gật đầu:

    - Được, tiểu thư yên tâm, ta sẽ nhanh chóng trồng ra.

    - Được.

    Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.

    - Việc Mãnh Hổ trại ngươi không cần phân tâm, ta sẽ xử lý.

    - Đa tạ tiểu thư!

    Sở Ly chắp tay, biết điều cáo từ.

    Gió hồ buổi tối rất ẩm ướt, nhẹ nhàng thổi bay vạt áo Tô Như.

    Nàng đứng bên bờ, lặng lẽ nhìn mặt hồ mênh mông phía xa:

    - Sở Ly, việc Tử Minh hoa cần phải bảo mật, và phải nhanh chóng trồng được!

    Sở Ly gật đầu nói:

    - Tiểu thư cần nó tới vậy sao?

    - Nó là mấu chốt để luyện công!

    Tô Như quay đầu nhìn lại, ánh mắt trong veo:

    - Nếu như có Tử Minh hoa, tu vi của tiểu thư sẽ tăng lên, tu luyện cũng có thể dễ dàng hơn một chút!

    - Ta sẽ hết sức cố gắng.

    Sở Ly gật đầu.

    Tô Như nghiêng đầu nhìn hắn:

    - Ngươi không muốn biết tiểu thư luyện tâm pháp gì sao?

    - Ta không hiếu kỳ.

    - Coi như ngươi biết điều!

    Tô Như khẽ cười nói:

    - Võ công của tiểu thư được phu nhân truyền lại, phu nhân xuất thân từ Thanh Lộc Nhai.

    - Sao…?

    Sở Ly kinh ngạc.

    Hắn thực sự không biết bí mật này, Thanh Lộc Nhai sao?

    Thanh Lộc Nhai là một trong bốn tông phái trong thiên hạ, là tông phái siêu cấp tồn tại hàng ngàn năm, nền tảng hùng hậu không thể tưởng tượng được, không ngờ mẫu thân của tiểu thư xuất thân từ Thanh Lộc Nhai!

    - Phu nhân mất sớm, chỉ để lại một bộ kiếm kinh cho tiểu thư, nhưng không phải võ học Thanh Lộc Nhai.

    Tô Như lắc đầu nói:

    - Cũng không biết phu nhân nghĩ sao, rõ ràng có thể truyền võ công Thanh Lộc Nhai cho tiểu thư.

    - Có lẽ là do luật lệ.

    Sở Ly nói.

    Tô Như liếc nhìn hắn nói:

    - Bộ kiếm kinh này phu nhân vô tình có được, chưa có ai luyện bao giờ, không có kinh nghiệm của người đi trước, tiểu thư một mình mày mò, tiến triển rất chậm, nhưng vì do phu nhân truyền lại nên không thể không luyện.

    - Tiểu thư đã đạt tới Tiên Thiên từ lâu, tiến triển không chậm.

    Sở Ly nói.

    Tô Như nói:

    - Nếu không phải bộ kiếm kinh này, với tư chất tuyệt thế của tiểu thư, e rằng đã trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên rồi!

    Sở Ly cười.

    Tô Như liếc nhìn hắn, nói:

    - Sao, ngươi không tin ư?

    - Ta tin

    - Nói một đằng nghĩ một nẻo.

    Tô Như nổi giận nói:

    - Tiểu thư xem qua là nhớ, võ công nào cũng chỉ luyện là biết, luyện là tinh thông, nếu không phải là bộ kiếm kinh này… hừ hừ, thôi bỏ đi!

    Sở Ly nhướng mày, gật đầu.

    Hắn từng dùng Đại Viên Kính Trí với Tiêu Kỳ, lực tinh thần hùng mạnh, lời Tô Như nói không phải nói chơi, mấu chốt quan trọng để trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên chính là lực tinh thần, tinh thần đủ mới có tư cách xung kích cảnh giới Thiên Ngoại Thiên.

    Tâm pháp Tiêu Kỳ tu luyện rất kỳ lạ, có điểm kì diệu gần giống Tha Tâm Thông của Phật gia, rõ ràng bộ kiếm kinh này không phải vật tầm thường, phu nhân để tiểu thư tu luyện chắc chắn đã nhìn ra điểm kì diệu của nó.

    Những võ học khác, cho dù luyện tới cảnh giới thiên thần cũng không thể nhìn thấu tâm trí kẻ khác, lợi ích vô cùng, hữu dụng hơn võ học tuyệt đỉnh đơn thuần, cũng chả trách phu nhân lựa chọn như vậy.

    Sở Ly còn biết, Tử Minh hoa rất lợi hại nhưng cũng có điểm kì diệu, có thể tăng lực tinh thần. Vốn tưởng đã thất truyền, không ngờ lại nhìn thấy!

    - Ngươi thực sự muốn xây tửu lâu?

    - Đúng vậy.

    - Ta sẽ mời hai đầu bếp về, sau đó sẽ tìm địa điểm. Thử trước rồi tính, nếu làm tốt, xây tửu lâu cũng không muộn.

    - Đa tạ tổng quản!

    - Tiền cửa tiệm coi như là tiền thưởng của ngươi.

    - Chỗ ta cũng có tiền.

    - Tiền của ngươi hãy để lại dùng, quyết định vậy đi nhé!

    - Vậy làm phiền tổng quản chi tiền rồi!

    - Dù sao thì cũng không tiêu tiền của tiểu thư, yên tâm đi.

    Tô Như cười rạng rỡ vỗ vai hắn, Thần Tiên Tu không hề rẻ, quân đội cũng không thiếu tiền, lần này không những không mất tiền mà còn kiếm được một khoản không nhỏ.

    Sau khi Sở Ly về lại Đông Hoa viên, hắn không nghỉ ngơi mà lập tức bắt tay trồng Tử Minh hoa.

    Hạt giống Tử Minh hoa rất khó kiếm, sinh trưởng không dễ dàng, nhưng hắn biết điều quan trọng nhất là bảo mật, vì vậy liền tạo riêng một vườn hoa ở một nơi không mấy bắt mắt, người ngoài không đi tới.

    Tử Minh hoa lớn rất chậm, Sở Ly chuyển linh lực hoa cỏ khác tới để giúp nó sinh trưởng, nhờ được tăng tốc độ nên chỉ trong mười ngày đã nở hoa.

    Bông hoa nhỏ bé non nớt, vàng rạng rỡ, mượt mà không tì vết khiến người khác chỉ muốn nâng niu trên tay.

    Nửa đêm ngày hôm nay, Tiêu Kỳ và Tô Như đích thân tới. Lý Việt đã về phòng ngủ, mười ngày này Sở Ly đểu ở trong vườn hoa Nguyệt Quang lan, chăm sóc Nguyệt Quang lan và Đàm Mộng Hoa, Lý Việt đã không lấy làm lạ, có Sở Ly trông nom, hắn ngủ cũng ngon giấc.

    Tiêu Kỳ và Tô Như nhẹ nhàng đi tới. Tiêu Kỳ mặc áo trắng, Tô Như vẫn mặc áo vàng đào, hai người sánh vai cùng Sở Ly đứng trước Tử Minh hoa, ngắm nhìn năm bông hoa nhỏ màu vàng tươi tắn, ai có thể ngờ được đóa hoa xinh đẹp động lòng người như vậy lại có tên Tử Minh hoa.

    - Tiểu thư, thế nào?

    Sở Ly ngoái đầu hỏi.

    Tiêu Kỳ khẽ gật đầu:

    - Đúng là Tử Minh hoa!... Sao ngươi làm được?

    Sở Ly mỉm cười không nói gì.

    Tô Như liếc mắt nhìn hắn, nói:

    - Ra vẻ thần bí!... Không bị ai phát hiện chứ?

    - Đương nhiên

    Sở Ly gật đầu.

    Tô Như nói:

    - Coi như ngươi hiểu chuyện!...Tiểu thư, hái thôi chứ?

    - Được.

    Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.

    Nàng lạnh lùng, bình thản như mọi khi, dường như mọi việc trên thế gian này không thể khiến nàng để mất lễ nghĩa, lúc nào cũng bình tĩnh như mặt nước giếng cổ, phẳng lặng không gợn sóng.

    Sở Ly biết đây vừa là tính cách của nàng vừa là do bộ kiếm kinh kia gây ra, chắc bộ kiếm kinh này có thể ức chế cảm xúc, duy trì bình tĩnh.

    Tô Như lấy ra một chiếc hộp ngọc cất năm bông hoa vàng vào, nhìn Sở Ly:

    - Tạm thời không để nó nở hoa nữa, đợi xem tiểu thư còn cần nữa hay không.

    Sở Ly gật đầu.

    Tư Kỳ nói:

    - Sở Ly việc về linh điền ngươi hãy suy nghĩ đi.

    Sở Ly vội vàng nói:

    - Tiểu thư, ta đã nghĩ rồi linh điền vẫn nên xây dựng ở Ngọc Kỳ đảo.

    Tiêu Kỳ lặng lẽ nhìn hắn.

    - Xây dựng ở đây quá gây sự chú ý, hơn nữa phòng thủ cũng không đủ.

    Linh điền là một miếng thịt khổng lồ, ai cũng không thể kháng cự được sức hút của nó, phòng thủ không đủ nhất định sẽ có kẻ liều mình mạo hiểm, tới lúc đó Đông Hoa Cung sẽ trở thành một nơi nguy hiểm, bản thân mình còn được, Lý Việt sẽ có nguy hiểm.

    Tiêu Kỳ trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu.

    - Ừm, cũng được.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Bạch Bào Tổng Quản
    Chương 27: Bắt gặp

    Tiêu Kỳ quan sát hắn, nói nhẹ:

    - Ngươi luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công chưa?

    Sở Ly gật đầu:

    - Thử luyện rồi.

    - Luyện thế nào.

    - Cũng tạm.

    Sở Ly luyện được mười ngày, Kim Cang Độ Ách Thần Công quả nhiên lợi hại, nó hình thành nên một luồng chân khí kì lạ, không chạy trong kinh mạch mà lại tích lũy trong cơ bắp mô xương, vận Kim Cương Độ Ách Thần Công, khí trong cơ bắp di chuyển hình thành một lớp màng chất vô hình, vô cùng kiên cố.

    Kim Cang Độ Ách Thần Công chia làm sáu tầng: Da, thịt, gân, mạch, cốt, tủy.

    Hiện hắn đạt tới tiểu thành tầng một, trên bề mặt da có một lớp màng khí, dẻo dai như da cá sấu, có thể gỡ ra tấn công, đao kiếm bình thường không thể phá vỡ.

    - Không bị phản tác dụng?

    Tiêu Kỳ chằm chặp nhìn hắn.

    Sở Ly nói:

    - Đúng là có chút không ổn thỏa.

    Sau khi luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công, trong lòng thi thoảng lại dấy lên cảm giác nôn nóng, khi ở vào tình trạng này nhìn gì cũng thấy không ưa, thôi thúc phá hủy tất cả, giết người sẽ thoải mái nhất.

    Cũng may phật pháp của hắn tinh thâm, sát ý vừa nổi lên liền lập tức niệm kinh phật để trấn áp, thực sự không thể kìm chế thì vận Đại Viên Kính Trí, thanh tịnh mọi thứ, tiêu diệt sát ý.

    Nếu như không có Đại Viên Kinh Trí, hắn cũng không dám luyện, không có Đại Viên Kính Trí mà cứ luyện, chắc chắn sẽ trở thành sát nhân cuồng ma. Hắn có cảm giác, trại chủ Mãnh Hổ trại biến thành như vậy rất có khả năng do luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công gây ra.

    - Nếu thực sự không ổn thì đừng luyện nữa!

    - Ta sẽ chú ý, nếu thực sự không được sẽ dừng lại.

    - Ta biết ngươi biết chừng mực!

    Tiêu Kỳ nhìn hắn cảnh cáo.

    Sở Ly vội vàng gật đầu.

    - Bọn ta quay trở về!

    Tô Như vẫy tay.

    Hai người lướt đi mang theo làn hương thoang thoảng.

    Sở Ly thở phào, nhìn theo bóng dáng uyển chuyển của họ, trong lòng lại thấy muộn phiền, người đẹp như vậy nếu như không thuộc về mình, cuộc đời này sẽ thật bất hạnh biết bao!

    Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi thức dậy hắn bắt đầu luyện Phá Vọng kiếm pháp, Lý Việt đang hùng hổ luyện quyền, trong tiểu viện vô cùng náo nhiệt. Đột nhiên ngọc khánh vang lên, nhẹ nhàng vọng tới.

    Lý Việt dừng quyền:

    - Để ta đi xem sao.

    Kiếm thế của Sở Ly vẫn liên miên không dừng, hắn gật đầu, tiếp tục yếu ớt múa kiếm.

    Lý Việt chạy như bay ra ngoài, một lát sau vọng lại tiếng cười ha ha:

    - Huynh đệ, mau xem ai tới đây.

    Đại Viên Kính Trí của Sở Ly đã nhìn thấy Triệu Dĩnh, xiêm y xanh ngọc dịu dàng, dáng người uyển chuyển, gương mặt như bạch ngọc, vô cùng xinh đẹp. Nàng chậm rãi bước vào tiểu viện, mỉm cười:

    - Sở sư huynh.

    - Sư muội.

    Sở Ly không ngừng kiếm thế, cười nói:

    - Tới đây, tỉ thí một chút!

    - Được.

    Triệu Dĩnh rút kiếm khỏi bao, nhẹ nhàng nhảy tới gần hắn, đâm thẳng kiếm, khoan thai đẹp mắt, giống như một con chim yến chao liệng qua mặt hồ.

    Lý Việt không khỏi khen ngợi, trợn tròn không chớp mắt.

    Kiếm của Sở Ly vẫn chậm rãi, chỉ bên trái, điểm bên phải, Triệu Dĩnh không ngừng biến đổi chiêu thức, đường kiếm nho nhã, khoan thai trở nên rời rạc, qua hai mươi mấy chiêu liền bay người lùi lại, trừng mắt nhìn hắn:

    - Sư huynh, huynh thật quá đáng!

    Sở Ly thu kiếm, lắc đầu:

    - Kiếm pháp của muội không có tiến bộ gì cả.

    - Muội vẫn luyện mà.

    Triệu Dĩnh tra kiếm vào bao, cười rạng rỡ nói:

    - Sư huynh, muội đã là hộ vệ thất phẩm rồi!

    - Không đi vượt qua lục phẩm sao?

    - Đợi khi nào đạt tới Tiên Thiên rồi vượt lục phẩm, như thế sẽ chắc chắn hơn.

    - Ừm, cũng đúng.

    - Hộ vệ thất phẩm?

    Lý Việt kinh ngạc hỏi.

    Triệu Dĩnh ngoảnh đầu cười nói:

    - Lý sư huynh, muội không giống sao?

    - Trời ơi, Trác Phi Dương mới có thất phẩm!

    Lý Việt khen ngợi:

    - Lại một thiên tài nữa, các người cùng một thời gian vào phủ đúng không?

    - Đúng thế.

    Triệu Dĩnh gật đầu:

    - Ta và Sở sư huynh vào phủ cùng đợt.

    - Thất phẩm đấy.

    Lý Việt lắc đầu bùi ngùi:

    - Có để người khác sống không chứ!

    Triệu Dĩnh cười tươi nói:

    - Nếu như Sở sư huynh đi thử, chắc chắn sẽ vượt qua lục phẩm.

    - Hắn…?

    Lý Việt nhìn Sở Ly, cười nói:

    - Kiếm pháp của hắn rất lợi hại, nhưng sợ ám khí, đáng tiếc!

    Sở Ly nói:

    - Đi thôi, vào vườn ngắm hoa.

    - Được.

    Triệu Dĩnh vỗ tay.

    Lý Việt vội vàng nói:

    - Triệu sư muội chưa ăn sáng phải không?

    - Chưa!

    - Vừa đúng lúc, cùng ăn thôi, muội muốn ăn gì?

    - Gì cũng được, các huynh ăn gì muội ăn nấy.

    - Hãy để huynh lo!

    Sở Ly và Triệu Dĩnh ra khỏi tiểu viện, thảnh thơi đi bộ men theo vườn hoa trên đảo.

    - Sư huynh, tiểu thư biết việc của Mãnh Hổ trại rồi chứ?

    - Ừm, tổng quản sẽ giúp đỡ.

    - Vậy thì tốt…

    Triệu Dĩnh thở phào, lắc đầu nói:

    - Muội nghe ngóng rồi, mở tửu lâu rất khó, cần phải xây dựng một tòa lầu trước, trong thành tổng cộng có bốn tửu lâu, ba nhà là của phủ Thái Thú, một nhà có chỗ dựa mạnh, cạnh tranh với họ… rất khó!

    Sở Ly gật đầu.

    Triệu Dĩnh nói:

    - Xây dựng một tòa lầu ít nhất mất một năm, chi phí cực lớn, xây xong rồi còn cần đầu bếp, đầu bếp giỏi của Trùng Minh thành đều đã có chủ, không lẽ lại lấy từ trong phủ ra?

    - Tổng quản sẽ mời đầu bếp từ Thần Đô tới, còn về việc xây lầu thì không vội, cứ bình tĩnh, bước đầu định mua một cửa tiệm, mở một tửu quán xem thế nào đã.

    - Vậy thì tốt quá!

    Hai người sánh vai đi bộ, thi thoảng vai lại chạm vai.

    Sở Ly nói:

    - Sư muội sắp sửa Hậu Thiên viên mãn rồi phải không?

    - Đúng vậy, chừng nửa tháng nữa sẽ đạt tới.

    Triệu Dĩnh nói:

    - Sư huynh, muội phát hiện ra trong phủ luyện công không nhanh bằng ở sơn cốc.

    - Ở đó yên tĩnh, môi trường cũng tốt.

    Đáng tiếc không thể về đó luyện được, nếu như tới đó bế quan thì tốt quá.

    - Tốt nhất đừng đi.

    - Đúng rồi, muội muốn tới Mãnh Hổ trại xem có người tìm tới không, họ đều không có năng lực tự bảo vệ, trong lòng muội cứ thấy không yên tâm.

    - Mấy ngày nữa rồi đi xem sao.

    Triệu Dĩnh mỉm cười:

    - Quyết định vậy đi, muội về bế quan luyện công, Hậu Thiên viên mãn sẽ xuất quan, lúc đó chúng ta sẽ xuất phát!

    Sở Ly mỉm cười gật đầu.

    Hai người đi một vòng tiểu đảo, Triệu Dĩnh mở mang tầm mắt, tấm tắc khen ngợi, ở đây mỗi đóa hoa đều vô cùng tươi đẹp, khiến người ta không thể nào kháng cự lại được. Từ xa vọng tới tiếng gọi của Lý Việt:

    - Ăn cơm thôi…!

    Hai người về lại tiểu viện, trên bàn đá đã bày sẵn một bàn thức ăn, hương thơm nức mũi, Triệu Dĩnh mỉm cười cám ơn, Lý Việt ưỡn ngực vô cùng tự hào, kiêu ngạo giới thiệu lần lượt mười mấy món ăn.

    Họ ngồi xuống bắt đầu ăn, đang ăn ngon lành, đột nhiên vọng tới tiếng ngọc khánh, Lý Việt đặt đũa xuống, nói:

    - Để ta ra xem sao!

    Sở Ly nhíu mày, là Trác Phi Dương!

    Lý Việt nhanh chóng dẫn Trác Phi Dương tới tiểu viện. Trác Phi Dương mặc một bộ đồ màu xanh ngọc, gương mặt tuấn tú, sáng sủa, vừa bước vào sắc mặt liền sa sầm, giận dữ nhìn Triệu Dĩnh, lại nhìn Sở Ly, cười lạnh hai tiếng, hai người họ ngồi ăn cơm cùng nhau, nhìn qua giống như hai phu thê!

    - Trác sư huynh.

    Triệu Dĩnh vội vàng đứng dậy:

    - Sao huynh lại tới đây?

    - Huynh tới không đúng lúc sao?

    Trác Phi Dương lạnh mặt nói:

    - Thành thật xin lỗi, làm phiền các người rồi!

    Sở Ly đặt bát xuống:

    - Trác Phi Dương, đúng là khách quý!

    Trác Phi Dương xua tay:

    - Nếu không phải có Triệu sư muội, ta cũng không vào cái ổ chó của ngươi!

    - Nơi này không chào đón ngươi!

    Sở Ly lạnh nhạt nói:

    - Mời về cho!

    - Triệu sư muội, sao muội lại ăn cơm với hắn?

    Trác Phi Dương không thèm nhìn Sở Ly, quay đầu trịnh trọng nói với Triệu Dĩnh:

    - Tốt nhất hãy tránh xa loại người như hắn, chúng ta đi thôi!

    - Trác sư huynh!

    Triệu Dĩnh nhíu mày, bất mãn nói:

    - Đừng như vậy.

    Trác Phi Dương nói:

    - Vừa hay huynh cũng chưa ăn sáng, chúng ta cùng tới Bạch Vân lâu đi!

    - Muội ăn sắp no rồi!

    Triệu Dĩnh nói:

    - Huynh cũng thử đi, tài nấu ăn của Lý sư huynh rất lợi hại!

    - Hắn ta cũng chỉ biết nấu cơm mà thôi, cả ngày luẩn quẩn bếp núc, toàn làm những việc của đàn bà!

    Trác Phi Dương bĩu môi, khinh miệt liếc mắt nhìn Lý Việt:

    - Kẻ bất tài vô dụng!

    Lý Việt nghiến răng, nắm chặt tay, cuối cùng cũng không vung quyền ra, đối mặt với nhân vật thiên tài mình không có cơ hội chiến thắng.

    - Lý huynh, đừng nghe hắn sủa!

    Sở Ly vỗ vai Lý Việt, ngoảnh đầu nói:

    - Trác Phi Dương, ngươi ngông cuồng quá đấy, tới địa bàn của bọn ta mà vẫn xấc xược như vậy!

    - Sư huynh!

    Triệu Dĩnh vội vàng xua tay nói:

    - Thôi được rồi, muội về đây.

    - Được, không giữ muội ở lại nữa.

    Sở Ly nhìn nàng, lắc đầu.

    Triệu Dĩnh biết võ công của Sở Ly, nếu thực sự lật mặt đánh Trác Phi Dương thành tàn phế, Trác Phi Dương sẽ không có lý, ai bảo nơi này là Đông Hoa viên chứ, không mời mà xông vào là trọng tội, giết hắn cũng không có ai nói gì.

    Trác sư huynh mặc dù hành động thái quá, nhưng nếu như bị đánh thành tàn phế, bản thân mình cũng thấy bất an.

    Trác Phi Dương cười nhạt:

    - Ngươi làm gì được ta chứ!

    Sở Ly cười ha hả.

    Triệu Dĩnh kéo vội Trác Phi Dương:

    - Trác sư huynh, mau đi thôi.

    Trác Phi Dương muốn giật ra nhưng phát hiện mình không giật ra được, bất đắc dĩ bị kéo ra khỏi tiểu viện, nhanh chóng tới bên bờ, Bạch Tri Tiết đang ngồi đợi trên thuyền. Nhìn thấy họ xuất hiện, Bạch Tri Tiết thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chèo thuyền lại gần, đón hai người lên thuyền.

    Trác Phi Dương đứng ở mũi thuyền, ngạc nhiên quan sát Triệu Dĩnh:

    - Triệu sư muội, nội lực của muội thâm hậu như vậy từ khi nào thế, lợi hại hơn cả huynh!

    Triệu Dĩnh mỉm cười:

    - Đâu có!

    - Triệu sư muội, từ khi làm nhiệm vụ trở về, muội thay đổi rồi!

    Trác Phi Dương lắc đầu than thở.

    Triệu Dĩnh gượng cười, không tiếp lời.

    Trác Phi Dương thành khẩn hỏi:

    - Sư muội, có phải huynh đã làm gì sai khiến muội giận không?

    - Không có!

    Triệu Dĩnh lắc đầu.

    - Vậy rốt cuộc là tại sao?

    Trác Phi Dương nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp của nàng:

    - Vậy tại sao lại lạnh nhạt vậy?

    - Trác sư huynh, muội vẫn như vậy mà, huynh nghĩ nhiều rồi.

    Triệu Dĩnh lắc đầu, né tránh ánh mắt của hắn.

    Trác Phi Dương nhìn nàng chằm chặp:

    - Triệu sư muội, muội đi làm nhiệm vụ cùng ai?

    - Nhiệm vụ tuyệt mật, không thể nói, Trác sư huynh cũng biết quy tắc mà.

    Triệu Dĩnh lắc đầu.

    Trác Phi Dương nhíu mày:

    - Muội thích người khác rồi phải không?

    - Trác sư huynh, huynh nói linh tinh gì thế?

    Triệu Dĩnh vội vàng xua tay, giận dữ nói:

    - Muội không thích ai cả! Hơn nữa, Trác sư huynh cũng đừng hiểu nhầm, chúng ta chỉ là bằng hữu, không phải là loại quan hệ kia!

    - Muội… muội…

    Mặt Trác Phi Dương đỏ bừng, lập tức nổi giận.

    Triệu Dĩnh nói:

    - Chúng ta là đồng môn, vì thế quan hệ gần gũi hơn một chút, nhưng không phải như huynh nghĩ đâu, Trác sư huynh đừng hiểu nhầm!

    - Muội thích người khác rồi!

    Trác Phi Dương lạnh lùng nói.

    Triệu Dĩnh lắc đầu thở dài, giờ nói gì hắn cũng không nghe, chỉ đành né tránh ánh mắt của hắn nhìn về phía xa.

    Trác Phi Dương nhíu mày suy nghĩ, định điều tra rõ ràng nàng cùng ai làm nhiệm vụ, nhiệm vụ tuyệt mật không thể nghe ngóng được gì thì có thể bắt tay từ chỗ khác, ví dụ như trong thời gian này còn ai cũng đi ra ngoài nữa, rồi dùng phép loại trừ, điều tra chắc chắn sẽ tìm ra manh mối!

    - Được rồi, vậy thì muội tới chỗ tên vô dụng đó làm gì?

    Trác Phi Dương hít một hơi thật sâu, nói:

    - Đầu óc hắn toàn những suy nghĩ quỷ quái, sư muội quá ngây thơ, đừng bị hắn lừa!

    - Trác sư huynh, Sở sư huynh không có xấu như vậy!

    - Hắn không xấu xa thì ai xấu xa?

    Trác Phi Dương cười lạnh, nói:

    - Tuy nhiên cũng chả sao, hắn xấu xa thì có sao chứ, một tên vô dụng, không cần xem ra gì!

    Trước đây Triệu Dĩnh thấy rằng hắn chửi Sở Ly vô dụng chỉ rất khó nghe, nhưng không có nhiều cảm xúc, còn giờ nghe thấy vô cùng chối tai, chỉ muốn bịt chặt mồm hắn lại.

    - Trác sư huynh, Sở sư huynh không yếu đuối tới vậy.

    - Hắn chẳng qua chỉ giỏi kiếm pháp một chút, có thế nào đi nữa cũng không thay đổi được bản chất vô dụng của hắn, đợi huynh tới Tiên Thiên đánh cho hắn răng rơi đầy đất, nhất định huynh sẽ phế bỏ hắn!

    - Bây giờ Sở sư huynh đã là thị vệ lục phẩm!

    Triệu Dĩnh nói.

    - Lục phẩm?

    Trác Phi Dương sững người, mặt lập tức biến sắc:

    - Hắn là lục phẩm?

    - Huynh có thể đi điều tra xem.

    - Không thể nào!

    Trác Phi Dương nhíu mày, lắc đầu:

    - Sao có thể chứ…?

    Lục phẩm là một cột mốc rất khó vượt qua, đặc biệt là đối với thị vệ, Sở Ly ít tuổi như vậy sao có thể trở thành lục phẩm!

    - Trác sư huynh, huynh còn nhớ tới vụ cá cược không?

    Trong lòng Triệu Dĩnh đột nhiên dấy lên niềm vui báo thù, mỉm cười nói:

    - Lục phẩm đó, huynh mới chỉ là thất phẩm!

    - Ta sẽ đi vượt lục phẩm!

    Trác Phi Dương nói.

    Triệu Dĩnh lắc đầu nói:

    - Chưa tới Tiên Thiên, lục phẩm không có hi vọng đâu.

    - Ta có thể làm được!

    Trác Phi Dương giận dữ nói.

    Triệu Dĩnh mỉm cười không nói gì.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Bạch Bào Tổng Quản
    Chương 28: Tình cờ gặp gỡ

    Trời còn chưa sáng, ánh trăng trong trẻo, chiếu sáng cửa sổ, trong phòng cũng có ánh sáng mờ ảo. Sở Ly ngồi trong gian phòng phía tây chậm rãi diễn luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công, lần lượt thực hiện ba mươi sáu tư thế, tinh thần bình lặng không chút gợn sóng, trong đầu không chút tạp niệm.

    Tinh thần phải đạt tới trạng thái này thì động tác mới có hiệu quả, tinh thần không tĩnh lặng, có luyện thế nào đi nữa cũng vô dụng, không còn là luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công nữa.

    Ba mươi sáu tư thế, một luồng khí kì lạ lưu chuyển theo các động tác, mọi cơ thịt đều bị gột rửa một lần, cuối cùng khí len lỏi vào trong cơ thịt, dung hợp thành một thể.

    Thông qua Đại Viên Kính Trí, hắn nhìn thấy cơ thịt được luồng khí đó cải thiện, trở nên săn chắc và đàn hồi hơn.

    Hắn cảm thấy sức mạnh vô tận, như thể một quyền có thể đánh tan trời. Biết rằng đây chỉ là ảo giác, nhưng Kim Cang Độ Ách Thần công thực sự có thể tăng cường sức mạnh, hắn luyện chừng mười ngày, sức mạnh đã tăng lên được một nửa, thật đáng kinh ngạc, không biết sau này sẽ có những điều thần kỳ gì nữa.

    Khi vận công, ánh sáng vàng nhạt chuyển động trên da thịt, trạng thái thể hiện không khác gì với trại chủ Mãnh Hổ trại, Sở Ly có thể đoán định rằng, Kim Cang Độ Ách Thần Công của gã đó chẳng qua chỉ là chút vẻ bề ngoài.

    Kim Cang Độ Ách Thần Công trong tay gã giống như áo gấm đi đêm, nếu như luyện tốt, bản thân mình cũng không làm gì được hắn, sức mạnh tăng, tốc độ đương nhiên cũng tăng theo, đặc biệt là lực bộc phát, đối thủ không thể đề phòng, trại chủ Mãnh Hổ trại lại không đánh lại được mình, thật sự làm mất mặt Kim Cang Độ Ách Thần Công.

    Nghĩ tới đây Sở Ly càng thêm nể sợ Đại Lôi Âm tự, thần công thế này không biết khi luyện thành uy lực sẽ ra sao, Đại Lôi Âm tự sở hữu võ học thế này không biết sẽ đáng sợ thế nào!

    Hắn cũng mừng thầm, Kim Cang Độ Ách Thần Công quan trọng nhất chính là công phu thiền định, cảnh giới thiền định càng thâm hậu, luồng khí kì lạ lưu chuyển càng nhanh, cảnh giới tâm định nông cạn, thì nội lực ngắt quãng, gần như không thể tu luyện.

    Hắn có Đại Viên Kính Trí, công pháp thiền định cực kỳ thâm hậu, khi tu luyện cũng rất dễ dàng, thuận lợi. Luyện từ sáng tới tối, nửa chừng ăn cơm, sau đó lại về phòng luyện tiếp, hắn không để Lý Việt nhìn thấy, tránh để Lý Việt tò mò luyện theo, vô cùng có hại.

    Trong phòng ánh sáng tối tăm, bị màu hoa hồng lấp đầy. Hắn vừa bước ra khỏi phòng, bên ngoài đã vọng lại tiếng bước chân nhẹ nhàng, kèm theo đó là mùi hương thoang thoảng, Tô Như đứng ngoài cửa sổ nhìn vào trong:

    - Sở Ly, cùng ta vào thành đi dạo.

    - Được.

    Sở Ly bước khỏi gian phòng phía tây.

    Hai người đi từ cửa nam, vào thẳng Sùng Minh thành.

    Bóng chiều tà buông xuống, cả Sùng Minh thành được nhuộm thành màu hoa hồng, khói bếp lượn lờ, phảng phất mùi củi lửa, tăng thêm phần sức sống, khiến Sở Ly có thể cảm nhận được sự chân thực của thế giới này, mình thực sự đang sống, không phải là một giấc mơ.

    Tô Như mặc bộ xiêm y vàng đào, thong thả, tự tại bước trên đường phố:

    - Hãy nhìn xem có cửa tiệm nào thích hợp hay không, hôm nay cần chọn xong.

    Sở Ly nhíu mày, hôm nay cần chọn cửa hiệu làm tửu lầu. Hai người đi một vòng Sùng Minh thành, Sở Ly nhắm được hai cửa hiệu, không giáp mặt đường, cách đường lớn một con phố, không đông người.

    Hắn thấy rằng nơi này thích hợp, một là yên tĩnh, hai là rượu ngon không cần lo cửa hiệu bị ở trong ngõ, thời đại này, chỉ cần đồ ăn ngon, không sợ không có người tới ăn.

    Chọn xong cửa tiệm cũng là lúc màn đêm buông xuống, bầu trời chi chít sao.

    Hai người tới Bạch Vân lâu - Tửu lâu tốt nhất Sùng Minh thành.

    Tiểu nhị đón khách dưới lầu vừa nhìn thấy Tô Như liền vội vàng bước tới nghênh tiếp:

    - Tiểu nhân xin chào Tô tổng quản, mời tổng quản…!

    Tô Như xua tay nói:

    - Hãy cho bọn ta hai chỗ trên lầu là được.

    - Được, có liền!

    Tiểu nhị vội vàng gật đầu.

    Sở Ly đưa mắt nhìn quanh, nhíu mày, thật trùng hợp.

    Người ở bàn đối diện cũng ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt trùng xuống, sau đó nhìn thấy Tô Như, vội vàng đứng dậy:

    - Trác Phi Dương bái kiến Tô tổng quản!

    Bên cạnh hắn ta là Bạch Tri Tiết cũng vội vàng chắp tay cúi người chào hỏi.

    Tô Như xua tay:

    - Không cần đa lễ, đều là ra ngoài dùng bữa, các ngươi tiếp tục ăn đi.

    - Vâng.

    Hai người lui xuống, về lại chỗ của mình tiếp tục ăn, động tác có phần nhẹ nhàng hơn.

    Tô Như liếc nhìn Sở Ly, mím môi cười nói:

    - Không phải oan gia không gặp mặt, thật trùng hợp phải không?

    - Hắn vẫn thường ăn cơm tại đây, gặp phải cũng bình thường.

    Sở Ly nói.

    Trác Phi Dương thích hưởng thụ, đối xử rất tốt với chính mình, tiền công của hộ vệ rất hậu hĩnh, không hề thiếu tiền, huống hồ gia cảnh nhà hắn không tệ, vì thế dường như ngày ba bữa đều tới Bạch Vân lâu dùng bữa. Bạch Vân lâu là tửu lầu tốt nhất Sùng Minh thành, giá tiền không rẻ, người bình thường không thể hưởng thụ được.

    Tô Như lắc đầu cười nói:

    - Ngươi thực sự muốn hắn làm hộ vệ?

    - Không cần.

    Sở Ly lắc đầu nói:

    - Hắn chỉ muốn giết ta, để hắn làm hộ vệ tức là dẫn sói vào nhà!

    - Ngươi cũng hiểu lý lẽ đấy.

    Tô Như gật đầu:

    - Việc hộ vệ tuyệt đối không thể sơ ý, nhiều lúc chỉ cần một chút bất cẩn là có thể mất mạng, đúng rồi, ngươi và Triệu Dĩnh tiến triển tới đâu rồi?

    - Vẫn bình thường.

    - Cơ hội tốt vậy mà không nắm bắt được sao?

    Tô Như mím môi cười nói:

    - Các người ở cùng nhau một tháng cơ mà, cô nam quả nữ mà không xảy ra chuyện gì sao?

    - Không.

    Sở Ly lắc đầu.

    Tô Như liếc mắt nhìn hắn nói:

    - Thật vô dụng.

    Sở Ly cười khổ, nói:

    - Tổng quản, Triệu sư muội không phải loại người đó, đừng làm nàng ấy sợ hãi.

    - Ngươi…

    Tô Như lắc đầu thở dài:

    - Thật thà quá, ngươi cũng là người thông minh, tại sao lại hiền lành, thật thà vậy chứ?

    Sở Ly ngại ngùng cười nói:

    - Ta đâu biết cách lấy lòng nữ giới?

    - Ngươi tiếp xúc với bọn ta đều biểu hiện rất tốt mà.

    Tô Như cười nói:

    - Tự nhiên phóng khoáng trước mặt tiểu thư, không hề có hành động thái quá, ngươi là người đầu tiên!

    Tiểu thư phong thái khiến người khác khiếp sợ, nhan sắc tuyệt thế, sức mạnh hình thành thực chất, đàn ông không có khả năng phản kháng trước sức mạnh này, ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng, không có người đàn ông nào bình tĩnh nổi khi đối mặt với tiểu thư.

    Sở Ly lắc đầu nói:

    - Có thể thoải mái đối mặt với tiểu thư và tổng quản là vì ta biết thân biết phận, không có ý định vượt quá giới hạn, đối với nàng ấy thì khác.

    - Ra vậy…

    Tô Như gật đầu.

    - Triệu Dĩnh lẽ nào không thích ngươi?

    - Đương nhiên không phải.

    Sở Ly lắc đầu.

    - Ồ… lần sau vậy, tranh thủ lần sau có nhiệm vụ lại để hai ngươi cùng làm.

    Tô Như cười nói.

    Hai người ngồi gần bàn của Trác Phi Dương, mặc dù xung quanh rất ồn ào, hắn vận công có thể nghe được cuộc trò chuyện của hai người, hắn nhanh chóng hiểu ra hai người đang nói về Triệu Dĩnh, tâm trạng trùng xuống, họ cùng làm nhiệm vụ! Nghĩ lại những biểu hiện của Triệu Dĩnh từ sau khi trở về, hắn hiểu ra Triệu sư muội có tình cảm với Sở Ly!
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Bạch Bào Tổng Quản
    Chương 29: Gây chia rẽ

    - Tách!

    Đũa trên tay Trác Phi Dương gãy làm đôi.

    Bạch Tri Tiết giật nảy mình, nói khẽ:

    - Công tử?

    Sắc mặt Trác Phi Dương vô cùng khó coi, gật đầu nói:

    - Đi, về thôi!

    - Công tử no rồi sao?

    Bạch Tri Tiết nói, thức ăn trên bàn căn bản chưa đụng đũa, thật đáng tiếc, cả bàn thức ăn này đâu có rẻ! Trác Phi Dương đứng dậy tới bên cạnh Tô Như, chắp tay cáo từ, Tô Như xua tay ra hiệu hắn cứ tự nhiên.

    Trác Phi Dương oán giận trừng mắt nhìn Sở Ly, sau đó quay người bước đi.

    Tô Như cười rạng rỡ, đưa mắt nhìn Trác Phi Dương rời khỏi.

    Sở Ly thở dài:

    - Tổng quản, người muốn sự việc thêm rối rắm.

    Tô Như khẽ cười:

    - Như vậy mới thú vị, Sở Ly, nếu như ngươi không tranh được với Trác Phi Dương ta sẽ thực sự nói ngươi là kẻ vô dụng.

    - Tổng quản, chuyện nam nữ không giống với các chuyện khác, không đơn giản như vậy.

    - Tại ngươi nghĩ quá phức tạp thôi… Được rồi, ngươi đừng dài dòng nữa, giành lấy Triệu Dĩnh về tay là được!

    - Việc này là đương nhiên, Trác Phi Dương không phải đối tượng phù hợp, ta tuyệt đối không để Triệu sư muội rơi vào nước sôi lửa bỏng!

    - Gã Trác Phi Dương này không xem ai ra gì, ích kỷ tư lợi, trong mắt chỉ có một mình hắn, chỉ được mỗi ngoại hình, ai đi theo hắn người đó xui xẻo!... Mai ta sẽ mua hai cửa tiệm này, sau đó lập tức thi công!

    - Đa tạ tổng quản.

    - Ngươi hãy làm xong việc này, nhanh chóng chuẩn bị việc linh điền, đây là một việc lớn.

    - Được.

    Thời gian bảy ngày chớp mắt qua đi.

    Buổi trưa, mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, trong thành có phần yên ắng, ánh mặt trời thiêu đốt khiến mọi người phải chỉ muốn tránh nóng, cố gắng chui vào trong bóng râm. Sở Ly hẹn Triệu Dĩnh cùng tới xem hai cửa tiệm, hai người có nội lực hộ thể, không sợ nắng nóng.

    Hai cửa tiệm đều đã làm thông với nhau, kết cấu bên trong được cải tạo thành một tửu quán, hai người bước vào quan sát một lượt, Triệu Dĩnh rất hài lòng, rất rộng rất thoáng đãng.

    Thăm quan một vòng xong hai người liền đi về, vừa đi dạo vừa nói chuyện, rất tự tại, thoải mái.

    Bước vào một con ngõ nhỏ, rẽ một ngã rẽ, nhìn thấy một người áo xanh đứng ở giữa con đường đá xanh nhỏ, quay lưng lại phía hai người, thân hình cao lớn.

    Sở Ly vừa nhìn liền nhận ra Trác Phi Dương, Triệu Dĩnh cũng nhận ra, đôi lông mày cong cong khẽ nhíu lại.

    Mấy hôm nay, Trác Phi Dương luôn tới làm phiền nàng, nàng bế quan tránh mặt hắn không gặp, không ngờ hắn lại theo tới đây, thật là…

    Sở Ly vẫn tiếp tục đi, Triệu Dĩnh cũng đành phải đi theo.

    Đợi họ đến gần, Trác Phi Dương mới từ từ quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Dĩnh.

    Triệu Dĩnh đành lên tiếng:

    - Trác sư huynh!

    - Triệu sư muội thật có nhã hứng!

    Trác Phi Dương cười nhạt, nói:

    - Không phải muội đang bế quan sao?

    - Ra ngoài có chút việc, Trác sư huynh ở đây đợi muội sao?

    - Ta không đợi muội!

    Ánh mắt Trác Phi Dương lạnh lùng, trừng mắt nhìn Sở Ly:

    - Ta đợi ngươi, gã họ Sở kia!

    Sở Ly nói:

    - Trác Phi Dương, có việc gì?

    - Gã họ Sở kia, ngươi là kẻ tiểu nhân bỉ ổi!

    Trác Phi Dương chỉ vào hắn chửi mắng:

    - Ngươi nhờ Tô tổng quản, điều Triệu sư muội làm hộ vệ cho ngươi, ngươi là tên tiểu nhân lấy việc công mưu cầu việc tư!

    Sở Ly nổi giận nói:

    - Ăn nói linh tinh!... Ngươi biết ngươi vi phạm quy định rồi chứ?

    Hắn làm nhiệm vụ tuyệt mật, gọi là tuyệt mật chính là người thực hiện nhiệm vụ cần bảo mật, không được tiết lộ ra ngoài, những hộ vệ khác cũng không được nghe ngóng, thăm dò.

    Hành động này của Trác Phi Dương là phạm luật, nếu truy xét, sẽ bị xử lý không hề nhẹ.

    - Gã họ Sở kia, đừng tưởng rằng có Tô tổng quản làm chỗ dựa, ngươi sẽ thành kẻ có vai vế!

    - Trác Phi Dương, ngươi thôi đi. Nói đi, ngươi muốn thế nào?

    - Hừm!

    Trác Phi Dương hạ tay chỉ Sở Ly xuống, bĩu môi nói:

    - Ta sớm muộn gì cũng sẽ cho ngươi một bài học!...Triệu sư muội, chúng ta về thôi.

    - Trác sư huynh, có chuyện gì sao?

    Sở Ly cau mày nói:

    - Trác Phi Dương, ta và Triệu sư muội có việc quan trọng, đừng gây rối nữa!

    - Việc quan trọng? Hừm, chẳng qua là muốn kiếm chuyện tiếp cận Triệu sư muội mà thôi!

    Trác Phi Dương cười nhạt nói:

    - Ta còn không biết chút ý đồ đó của ngươi sao?

    Sở Ly nói:

    - Được rồi, Triệu sư muội dịu dàng, lương thiện, ai mà không thích, ta cũng vậy, thế thì sao nào, chỉ cho phép ngươi theo đuổi Triệu sư muội, không cho phép ta theo đuổi?

    - Ngươi là một tên vô dụng, ngươi không có tư cách!

    - Tương lai ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!

    - Việc tương lai không ai biết chắc được, tưởng rằng tư chất tốt là có thể trở thành cao thủ, ngươi ngây thơ quá, người tư chất tốt nhiều vô kể, có mấy kẻ thực sự trở thành cao thủ?...Trác Phi Dương, tên ngốc không coi ai ra gì như ngươi sớm muộn gì cũng mất mạng, nếu muốn tốt cho Triệu sư muội, ngươi hãy cách xa muội ấy ra!

    Hai mắt Trác Phi Dương như muốn phun lửa, nghiến răng cười nhạt:

    - Triệu sư muội đi theo tên vô dụng như ngươi càng không có cuộc sống tốt đẹp!

    - Ta là lục phẩm, có thể nuôi Triệu sự muội, có thể cho muội ấy một cuộc sống yên ổn, ngươi có thể sao?...Thân là hộ vệ, từ sáng tới tối đầu buộc cạp quần, sống được hôm nay không biết có ngày mai hay không!...Nói không chừng ngày hôm sau làm nhiệm vụ đã mất mạng, ngươi muốn để Triệu sư muội cả ngày phải lo lắng không yên sao?

    - Ngươi...

    Trác Phi Dương vừa giận dữ vừa ảo não, không nên tranh luận với hắn, dùng sở đoản của mình tấn công sở trường của hắn thì chỉ tự chuốc nhục vào người, nghĩ tới đây hắn nói:

    - Ta sắp sửa bước vào Tiên Thiên rồi, tới lúc đó…

    Sở Ly xua tay:

    - Vậy thì đợi tới khi ngươi đạt tới Tiên Thiên rồi tính, nói khoác ai chả nói được, Tiên Thiên đâu dễ dàng vượt qua, tạm biệt!

    Hắn nói xong liền kéo tay áo Triệu Dĩnh đi, Triệu Dĩnh nhìn Trác Phi Dương rồi lại nhìn hắn, rất khó xử, không muốn tuyệt tình như vậy.

    Nàng giậm chân, giằng khỏi tay Sở Ly, nói:

    - Muội đi trước.

    Nàng quay lưng, bỏ chạy.

    Sở Ly đứng tại chỗ lắc đầu, nàng ta quá lương thiện, tới bước này rồi vẫn không muốn làm tổn thương Trác Phi Dương, thật khó xử cho nàng ấy!

    Trác Phi Dương nhìn theo bóng dáng yêu kiều của nàng, thở phào một tiếng, sắc mặt sa sầm:

    - Gã họ Sở kia, ngươi tránh xa Triệu sư muội ra!

    Sở Ly nói:

    - Ngươi tránh xa muội ấy ra!...Đúng rồi, hiện giờ ngươi không phải là đối thủ của Triệu sư muội, ngươi biết chứ?

    - Buồn cười!

    Trác Phi Dương khinh miệt cười nhạt.

    Sở Ly lắc đầu nói:

    - Ngươi sớm ngày mơ mộng, tự cho mình là cao thủ, thực đáng thương… Trác Phi Dương, chi bằng ngươi hãy đi tỉ thí với Triệu sư muội, tới lúc đó ngươi sẽ biết mình nực cười tới mức nào!

    - Ta sẽ thực hiện!

    Trác Phi Dương lạnh lùng nói

    Sở Ly đi về phía trước, ghé lại gần hắn:

    - Nếu như ngươi đánh không lại Triệu sư muội, vậy thì tự cắt cổ đi, mất mặt!

    - Liên quan gì tới ngươi!

    Trác Phi Dương nói.

    - Thật đáng thương!

    Sở Ly lắc đầu, đi lướt qua hắn.

    Gân xanh trên tay Trác Phi Dương nổi lên, giống như những con sâu, nhưng hắn cố gắng kìm nén không ra tay, đợi tới Tiên Thiên rồi xử lý hắn, quân tử báo thù mười năm không muộn!

    Sở Ly bước đi nhẹ nhàng, men theo đường đá xanh đi hết con ngõ nhỏ, nét mặt tươi cười.

    Hắn có thể biết trước được Trác Phi Dương sẽ làm gì, tỉ thí với Triệu Dĩnh, phát hiện mình không bằng Triệu Dĩnh, sẽ giận dữ bế quan tu luyện, bản thân mình sẽ có chuỗi ngày yên ả. Trác Phi Dương là kẻ cao ngạo, theo chủ nghĩa đại nam nhân duy ngã độc tôn, nếu như thấy không bằng Triệu Dĩnh, tuyệt đối sẽ không theo đuổi nàng ta nữa, nhất định sẽ đợi tới khi đánh bại được Triệu Dĩnh mới theo đuổi tiếp, tới lúc đó, trái tim Triệu Dĩnh đã thuộc về mình rồi!

    Nghĩ tới đây, bước chân Sở Ly càng thêm nhẹ nhàng, thoải mái.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)