Dị Giới  Võ Hiệp Bạch Bào Tổng Quản - Tiêu Thư

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Bạch Bào Tổng Quản
    Chương 20: Mai phục

    Phi ngựa trên đường, Triệu Dĩnh thi thoảng lại ngoái đầu nhìn về phía sau, cứ muốn quay lại kiểm tra xem hai mươi bao tải còn đó không, có bị kẻ khác lấy mất không nhưng thấy Sở Ly bình tĩnh không nói gì, nàng biết nói nhiều cũng vô ích, căn bản không thể thay đổi được quyết định của hắn.

    Nàng thầm lắc đầu, Sở sư huynh thật lơ là, lén trốn ở một bên nhìn cũng được, như thế mới yên tâm, cứ bỏ đi thế này thật không yên tâm chút nào, cứ cảm thấy sẽ có vấn đề, sẽ không ổn.

    Tới trưa, ánh mặt trời gay gắt, Sở Ly vào trong rừng, cho ngựa uống chút nước, nghỉ ngơi một lát, thời tiết này không thích hợp lên đường.

    Ngồi dưới bóng cây râm mát, Sở Ly lắc đầu nói:

    - Sư muội, muội không thích hợp làm hộ vệ.

    - Tại sao chứ?

    Triệu Dĩnh ngồi đối diện với hắn, cầm một cành cây khua nhẹ:

    - Tại muội võ công kém cỏi sao?

    Sở Ly lắc đầu:

    - Quá tò mò! …Thân là hộ vệ, muội phải như câm như điếc, không làm được như vậy sẽ rất nguy hiểm.

    Triệu Dĩnh nhíu mày:

    - Phải biết được đầu đuôi sự việc mới có thể đề phòng trước chứ.

    - Hộ vệ vốn cần phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi, không cần biết có nguy hiểm hay không.

    Sở Ly lắc đầu nói:

    - Còn muội, quá tò mò, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới khả năng phán đoán, phân tâm cho việc khác.

    - Muội chỉ muốn xem ai đi lấy Thần Tiên Tu thôi mà.

    - Biết hay không biết cũng đâu có khác gì nhau?

    Sở Ly bật cười:

    - Thần Tiên Tu là để cho ngựa ăn, muội nghĩ mà xem, ai tới lấy chứ?

    - Người trong phủ.

    Sở Ly bật cười.

    Triệu Dĩnh trừng mắt nhìn hắn, nói:

    - Lẽ nào không phải sao?

    - Những việc nông cạn như vậy, tam tiểu thư sẽ làm sao?

    - Vậy thì ai chứ?

    - Thần Tiên Tu có thể phát huy tác dụng lớn nhất ở đâu?

    Triệu Dĩnh nghiêng đầu ngẫm nghĩ:

    - Những công tử đó đua ngựa với người khác, đương nhiên ngựa càng lợi hại càng tốt.

    Sở Ly đành nhìn nàng, thở dài:

    - Quân đội, kị binh!

    - A!

    Triệu Dĩnh khẽ kêu lên, sao mình lại không nghĩ tới phương diện này chứ!

    Sở Ly nói:

    - Chỉ có kị binh ở trong quân đội, Thần Tiên Tu mới phát huy được uy lực mạnh nhất!

    - Ý của Sở sư huynh là chỗ Thần Tiên Tu này sẽ được đưa vào trong quân đội?

    Triệu Dĩnh mặt biến sắc, ngoái đầu nhìn xung quanh, nói khẽ:

    - Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu chứ?

    - Ha ha!

    - Liên quan tới quân đội, đó là đại sự cơ mật, phủ Quốc Công không thể cấu kết với quân đội! …Chúng ta biết việc này lẽ nào lại không nguy hiểm sao?

    Triệu Dĩnh vẻ mặt căng thẳng, thấp giọng lo lắng nói.

    Phủ Quốc Công không được qua lại với quân đội, đây là mệnh lệnh của triều đình, giống với hoàng tử không được kết giao với đại thần, nếu bị bắt sẽ là một trận đại nạn.

    - Không nghiêm trọng như vậy.

    Sở Ly nói:

    - Không nói ra là được.

    Triệu Dĩnh thở phào, sau đó lập tức đỏ mặt.

    Lúc này cô mới hiểu tại sao Sở Ly nhất định đòi đi ngay, mình thật ngốc, nếu ở lại nhìn, nhỡ bại lộ, lúc đó mới thực sự nguy hiểm, buộc đối phương phải giết người diệt khẩu!

    Nghĩ tới đây nàng vội đứng dậy, rút kiếm luyện Phi Yến kiếm pháp.

    Sở Ly ngồi dưới bóng cây, bộ dạng uể oải chỉ điểm vài câu, sau một canh giờ, mặt trời đã không quá gay gắt, hai người lại tiếp tục lên đường.

    Tới chập tối, hoàng hôn buông xuống, chim bay về rừng. Sở Ly nhìn ánh tịch dương, đột nhiên ghìm cương, Triệu Dĩnh cũng dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh, cầm chặt kiếm nhìn Sở Ly:

    - Sư huynh?

    - Có mai phục.

    Sở Ly nhíu mày thở dài.

    - Lại có cướp giữa đường sao?

    Triệu Dĩnh giận dữ nói:

    - Mãnh Hổ trại này thật là…!

    Họ lại đặt chân vào lãnh địa Mãnh Hổ sơn, nàng vẫn luôn lo lắng có cướp giữa đường, không ngờ vẫn không tránh được.


    Sở Ly ngẫm nghĩ một lát, quay đầu ngựa đi ngược lại, Triệu Dĩnh vội vàng chạy theo:

    - Sư huynh?

    - Phía trước không thể đi.

    Sở Ly lắc đầu.

    - Không phải là một toán cướp thôi sao, giết rồi đi qua là được!

    Triệu Dĩnh hào hứng muốn ra tay.

    Nàng đã không còn là kẻ học thức nông cạn, mà đã có sự thay đổi một trời một vực, kiếm pháp mạnh lên, nội lực cao thâm hơn, sắp đạt tới Hậu Thiên viên mãn, chỉ cần không gặp phải cao thủ Tiên Thiên của Mãnh Hổ trại thì sẽ không vấn đề gì. Thông thường, Tiên Thiên cao thủ sẽ không xuống núi cướp giật.

    Sở Ly lắc đầu.

    Đại Viên Kính Trí của hắn có giác quan thứ sáu, mưu cầu điềm lành tránh xa điềm hung, đã phát ra tín hiệu cảnh cáo, phía trước là đại hung, không thể tiến về phía trước.

    - Vậy chúng ta cũng không thể đi đường vòng chứ?

    Triệu Dĩnh không cam tâm, nói.

    Sở Ly nói:

    - Đợi một lát xem sao.

    - Đợi tới khi nào?

    - Bọn chúng cũng cần phải về núi.

    - Nhỡ may chúng luân phiên canh gác thì sao?

    - Vậy thì đợi cao thủ rời khỏi.

    Sở Ly nhíu mày nói:

    - Chắc là có Tiên Thiên cao thủ!

    Triệu Dĩnh mở tròn mắt, há hốc miệng rồi ngậm lại, gật đầu:

    - Không thể không đề phòng, Tiên Thiên cao thủ mà cũng đi cướp, thật vô liêm sỉ!

    Sở Ly cưỡi ngựa xông vào rừng, cột chặt ngựa lại, ngồi trên lá khô:

    - Nửa đêm chúng ta sẽ xông qua!

    Triệu Dĩnh gật đầu.

    Hai người ngồi khoanh chân điều khí, tích lũy tinh thần.

    Nửa đêm, mặt trăng đã lên cao, ánh trăng sáng vằng vặc.

    Sở Ly mở mắt:

    - Đi thôi! … Ngựa để lại!

    - Không cưỡi ngựa sao?

    - Gây tiếng động lớn, chúng ta dùng khinh công để lên đường.

    Triệu Dĩnh bịn rịn nhìn theo hai con ngựa, nàng rất thích chúng, cứ để mặc vậy có chút không nhẫn tâm.

    - Ngựa già quen đường, chúng có thể tự tìm đường về.

    - Thật sao?

    - Ngựa trong phủ đều được huấn luyện cả, có thể tự về.

    Người huấn luyện ngựa trong phủ rất giỏi, huấn luyện chúng rất thông minh, chỉ có chủ nhân mới có thể lại gần, lại còn biết đường, có thể tự chạy về, người ngoài không bắt được.

    - Vậy thì tốt.

    Triệu Dĩnh bịn rịn vuốt ve hai con ngựa.

    Nàng buông dây cương, cầm lấy một ít thức ăn trên yên ngựa nhưng bị Sở Ly ngăn lại, hai người cần phải trang bị gọn nhẹ lên đường, những lúc quan trọng thêm một gói thịt khô cũng sẽ trở thành gánh nặng.

    Hai người thi triển khinh công đi xa được chừng mười dặm, đột nhiên nhìn thấy một đống lửa, hai cái cây cháy bừng hừng hực giữa đường, chiếu sáng những gương mặt người xung quanh, mười mấy người ngồi quanh đống lửa, không nói lời nào.

    Triệu Dĩnh nhìn Sở Ly, Sở Ly ra hiệu cho nàng cẩn thận, hai người lặng lẽ đi qua rừng cây, vòng qua bọn họ.

    Trong rừng, hắn lúc dừng lại, lúc chạy nhanh, cứ đi đi rồi lại dừng, Triệu Dĩnh khi mới đầu cảm thấy rất kì lạ, nhưng sau đó thì đã hiểu ra vấn đề, hắn đang tránh các cạm bẫy.

    Nhiều cạm bẫy được đặt ở trong rừng, rất khó tránh né, động vào sẽ kinh động tới đám người kia, hơn nữa nàng phát hiện ra rằng trong rừng cũng có một nhóm người đang mai phục, không hề có chút tiếng động nào.

    Nàng nghĩ thầm thật nguy hiểm, chúng mai phục ở đây chỉ để đối phó với hai người bọn họ sao? Họ giết quá nhiều người nên Mãnh Hổ trại nổi giận, vì thế cố tình đợi hai người? Nghĩ tới đây, Triệu Dĩnh toát mồ hôi lạnh, vậy chắc chắn sẽ có Tiên Thiên cao thủ ra tay, thật nguy hiểm!

    Sở Ly dẫn theo nàng chạy trốn, tránh toàn bộ cạm bẫy, tránh những kẻ đang rình rập mai phục, an toàn rời khỏi, chui vào một cánh rừng khác, tốc độ của hắn dần tăng lên, Triệu Dĩnh thi triển khinh công chạy theo.

    Chạy một mạch cách xa mười mấy dặm Triệu Dĩnh mới thở phào, dừng lại dựa vào một gốc cây.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Bạch Bào Tổng Quản
    Chương 21: Mất tích

    - Tránh được rồi chứ?

    Triệu Dĩnh hỏi nhỏ.

    Sở Ly khẽ gật đầu:

    - Nói chung là tránh được rồi, quy mô lớn quá!

    - Vì chúng ta sao?

    - Đúng.

    Triệu Dĩnh nhíu mày, nói:

    - Chúng ta đi lâu vậy mới trở về, chúng vẫn cứ canh chừng như vậy sao?

    Nàng thầm giật mình, đã một tháng trôi qua, chúng rất có thể đã canh giữ suốt một tháng, phòng bị nghiêm ngặt như vậy không thể nào là một đám ô hợp có thể thực hiện, chắc đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

    Mãnh Hổ trại chẳng qua là một sơn trại bình thường, có thể làm tới mức này rõ ràng chúng đã rất phẫn nộ, không thể không giết hai người bọn họ.

    Sở Ly trầm ngâm nói:

    - Trong số những người chúng ta giết, có thể có nhân vật quan trọng.

    - Vậy sao…

    Triệu Dĩnh hoảng hốt, nói nhỏ:

    - Có khi nào là thiếu trại chủ gì đó không?

    - Rất có thể.

    Sở Ly mỉm cười.

    Hắn cảm giác rằng, có thể thân phận của ba gã trọc đầu kia có chút vấn đề, bị mình đánh lén mất mạng, hình như có tên được gọi là Thập gia, lẽ nào là thủ lĩnh đứng hàng thứ mười trong trại? Nếu vậy thì thật thú vị.

    - Đám người này thật đáng ghét!

    Triệu Dĩnh giận dữ nói:

    - Chết không đáng tiếc, về phủ muội sẽ bẩm báo lên trên, mời người trong phủ đi tiêu diệt đám cặn bã này!

    Mãnh Hổ trại không biết đã chà đạp bao nhiêu cô gái, giết không biết bao nhiêu người, tiếp tục để mặc cho chúng tiêu dao tự tại thì đúng là ông trời không có mắt.

    - Nhiệm vụ lần này của chúng ta là tuyệt đối bí mật.

    - … Đáng hận!

    - Chăm chỉ luyện công, đợi khi nào võ công của muội lợi hại sẽ có thể tiêu diệt trại này!

    - Vậy phải đợi tới chừng nào chứ!

    Triệu Dĩnh không cam tâm nói:

    - Cho dù muội có luyện tới Tiên Thiên, trong Mãnh Hổ trại cũng có Tiên Thiên cao thủ!

    Sở Ly nói:

    - Sẽ có cách cả thôi.

    Triệu Dĩnh trừng mắt nhìn hắn, nhíu mày trầm tư, nghĩ cách làm thế nào để tiêu diệt Mãnh Hổ trại.

    Nghỉ ngơi một lát, đột nhiên nàng mắc đi vệ sinh, liền ngượng ngùng nhìn Sở Ly.

    Sở Ly đang thi triển Đại Viên Kính Trí quan sát ba dặm xung quanh xem có động tĩnh gì không, nhưng việc này chỉ là tạm thời, hắn nghĩ Mãnh Hổ trại không chỉ mai phục ở một chỗ, chắc chắn sẽ có tầng tầng lớp lớp cạm bẫy, không thể lơ là.

    Triệu Dĩnh lại liếc nhìn Sở Ly. Sở Ly thấy lạ, quay đầu nhìn nàng ta.

    Triệu Dĩnh đỏ mặt sượng sùng, ngượng ngập, nói khẽ:

    - Muội đi một lát.

    Sở Ly sững người, lập tức hiểu ra, nói nhỏ:

    - Đừng đi quá xa, không được sơ suất.

    - Được.

    Triệu Dĩnh gật đầu, chạy như đang trốn chạy. Nàng biết Sở Ly công lực thâm hậu, cách quá gần sẽ bị nghe thấy, như vậy xấu hổ lắm, thế là nàng chạy ra xa hơn một chút.

    Sở Ly đành phải thu lại Đại Viên Kính Trí, nếu không sẽ có phần bỉ ổi.

    Một lát sau, Sở Ly nhíu mày, lẽ nào là đi nặng?

    Hắn cố kìm nén lo lắng, không dùng Đại Viên Kính Trí, lại thêm một lúc nữa, thực sự không thể nhẫn nại thêm, hắn mở Đại Viên Kính Trí, trong vòng ba dặm không thấy bóng dáng Triệu Dĩnh đâu.

    Lòng hắn trùng xuống, vội vàng đứng dậy. Đại Viên Kính Trí cẩn thận men theo dấu chân của Triệu Dĩnh đi về phía trước, hắn nhanh chóng tới dưới một gốc cây, ở đó có thêm dấu chân thoáng ẩn thoáng hiện của một người nữa, nếu là thị lực của người thường chắc sẽ không nhìn thấy, nhưng không thể qua mắt được Đại Viên Kính Trí.

    Sở Ly suy đoán, người này khinh công tuyệt đỉnh, nội công vô cùng tinh thâm, tuyệt đối là Tiên Thiên cao thủ!

    Việc này quá trùng hợp!

    Tiên Thiên cao thủ này chắc vừa đuổi tới, nếu không sớm đã bị Đại Viên Kính Trí phát hiện ra rồi, vừa đúng lúc mình không dùng Đại Viên Kính Trí thì hắn xuất hiện bắt mất Triệu Dĩnh.

    Hắn hít một hơi thật sâu, nổi giận đùng đùng, vô cùng lo lắng nhưng được Đại Viên Kính Trí kìm nén, việc quan trọng lúc này là cứu Triệu Dĩnh ra, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ một mình nàng lọt vào tay Mãnh Hổ trại, lòng hắn lại nóng như lửa đốt. Tuy nóng lòng nhưng đầu óc hắn vẫn vô cùng tỉnh táo.

    Hắn thi triển Đại Viên Kính Trí, đuổi theo dấu chân đi về phía trước, đối phương khinh công tuyệt đỉnh, cho dù mang theo Triệu Dĩnh nhưng dấu chân vẫn rất mờ nhạt, hắn cần dùng tới Đại Viên Kính Trí mới có thể nhìn rõ, đuổi theo.

    Tốc độ của hắn nhanh như chớp, vậy mà vẫn không đuổi kịp, bị bỏ lại rất xa. Sở Ly thầm thở dài, xem ra đành phải xông vào Mãnh Hổ trại.

    Hắn không dám chắc chắn thành công, nhưng với tình hình này, không thể đi gọi cứu viện, chỉ có thể một mình xông vào, Triệu Dĩnh không thể đợi thêm một phút giây nào, tránh xảy ra sự việc đáng tiếc phải hối hận cả đời.

    Đuổi theo suốt mười mấy dặm, mặt hắn hơi biến sắc, phía trước xuất hiện một đám người chặn đường, hai bên là vách núi, chỉ có thể xông qua, không còn đường nào khác.

    Hai mươi bốn tên, tên nào tên nấy đều cầm trường đao, vẻ mặt hung hãn, sát khí ẩn hiện, Sở Ly vừa nhìn qua là biết chúng đều là những kẻ từng giết người, trong tay không chỉ có một mạng người, Mãnh Hổ trại này không biết đã hại chết bao nhiêu người!

    - Tiểu tử, đứng lại!

    Một gã bước lên trước, cầm đao chỉ vào Sở Ly.

    Hai ba tên còn lại xách đao xông lên.

    Sở Ly nhíu mày, dưới Đại Viên Kính Trí, những điều chúng suy nghĩ đều không thể che giấu, hạ quyết tâm thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, cho dù có phải là Sở Ly hay không chỉ cần nhìn thấy nam nữ cầm binh khí là sẽ giết!

    Vẻ mặt hắn sa sầm, lửa giận nổi lên, trong một tháng nay không biết có bao nhiêu người bị giết, ta không giết người nhưng người vì ta mà chết, tội của mình quá lớn rồi. Lửa giận hóa thành sát ý, hắn rút kiếm, thân nhanh như cắt, lao vào đám đông giống như quỷ mị.

    Kiếm sắc chớp nhoáng, ánh sáng lóe lên lại có một tên ngã xuống, chỉ trong chớp mắt. Hai mươi bốn tên nằm la liệt trên mặt đất ôm cổ họng giãy giụa, máu tươi phun ra ngấm xuống bùn đất trở thành màu đỏ sẫm, phát ra mùi tanh nồng nặc. Sở Ly lắc nhẹ trường kiếm, lấy vạt áo của một tên lau sạch thân kiếm, rồi lại rùng mình, hất văng mùi máu tanh trên quần áo, sau đó tiếp tục vội vã lên đường.

    Hai mươi bốn tên này võ công không tầm thường, nhưng tất cả đều là dưới Tiên Thiên, ở trước mặt hắn chẳng khác nào là tấm bia, bị hắn chém như chém dưa.

    Hắn chỉ thấy rất thoải mái, không hề có chút thương tình, thân hình lướt nhanh đuổi theo sau vết chân.

    Lại đuổi tiếp mười dặm, tới trước một cái đình nhỏ, cái đình đã tróc sơn, tồi tàn, đầy dấu vết gió mưa.

    Trong đình có một người đàn ông trung niên mặc áo xanh đứng chắp tay sau lưng, gương mặt trắng trẻo, áo xanh phiêu dật, phong thái bất phàm.

    Thân hình Sở Ly lướt nhẹ vào trong, đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên áo xanh, rồi lại nhìn xuống chân gã ta, nhíu mày nhìn gã:

    - Các hạ ở đây đợi ta?

    Trung niên áo xanh vuốt râu mỉm cười:

    - Ngươi là tình nhân của tiểu nương tử kia?

    Hắn có cái mũi cao, mặt mày tuấn tú, sáng sủa hơn người, khi mỉm cười rất rạng rỡ, khiến người khác dễ có thiện cảm.

    Sở Ly lạnh lùng nói:

    - Các hạ là người của Mãnh Hổ sơn?

    - Đứng hàng thứ năm.

    Trung niên áo xanh mỉm cười nói:

    - Vẫn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh của tiểu huynh đệ, yên tâm, tiểu nương tử không có nguy hiểm gì, bọn ta chỉ mời nàng ta lên núi làm khách, không làm tổn thương tới nàng ta.

    - Đứng thứ năm…

    Sở Ly nói:

    - Không biết trong trại có bao nhiêu thủ lĩnh?

    - Có mười huynh đệ.

    Trung niên áo xanh cảm thán:

    - Lão thập bất tài, bị các người giết rồi, mấy năm gần đây hắn không biết tiến thủ, không thể đặt chân vào Tiên Thiên, bị giết cũng là tự chuốc lấy!

    Sở Ly lạnh lùng nhìn gã.

    Trung niên áo xanh vuốt râu than thở:

    - Nhưng dù sao cũng là huynh đệ với nhau, thù sát thân của hắn cần phải báo, vì thế bọn ta đành phải ra tay, tiểu huynh đệ chắc cũng có thể hiểu chứ?

    Sở Ly lạnh lùng nói:

    - Vì thế các ngươi lạm sát người vô tội?

    - Ha ha…

    Trung niên áo xanh lắc đầu cười nói:

    - Thiên địa bất nhân, người sống trên đời này có ai thực sự là vô tội?

    - Ngươi nói như vậy không sợ sẽ khiến nhiều người tức giận, sẽ bị đàn áp sao?

    Sở Ly hiếu kì nhìn gã.

    Trung niên áo xanh lắc đầu bật cười:

    - Bọn ta sợ gì chứ, kẻ nào dám đánh lên Mãnh Hổ trại?

    - Khẩu khí thật lớn!

    Sở Ly cười nhạt.

    Trung niên áo xanh nheo mắt nhìn hắn:

    - Ngươi là một vị tuấn kiệt, không biết là môn hạ của ai?

    - Nói ra sợ ngươi sẽ khiếp sợ.

    - Ha ha…

    Trung niên áo xanh vuốt râu cười lớn, lắc đầu nói:

    - Vậy thì càng phải giữ các ngươi lại, chi bằng gia nhập Mãnh Hổ trại bọn ta, thế nào?

    Sở Ly lắc đầu.

    Trung niên áo xanh vuốt nhẹ râu, mỉm cười nói:

    - Mãnh Hổ trại bọn ta rất tự do, thoải mái hơn nhiều so với ở môn phái, hơn nữa lại có nhiều Tiên Thiên cao thủ, bình thường có thể tỉ thí võ công, tiêu dao tự tại, hơn cả thần tiên.

    - Mãnh Hổ trại các ngươi có mấy Tiên Thiên cao thủ?

    - Chín!

    Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí quan sát, biết hắn nói dối, Mãnh Hổ trại tổng cộng có mười hai Tiên Thiên cao thủ, gã đứng thứ mười chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên là vì luyện công tẩu hỏa nhập ma, phế mất võ công, phải luyện lại từ đầu, mười hai người còn lại đều là Tiên Thiên cao thủ.

    Mãnh Hổ trại có luật lệ, chỉ cần đạt tới Tiên Thiên là có thể trở thành thủ lĩnh.

    - Chín Tiên Thiên cao thủ đã có thể hoành hành ngang ngược?

    Sở Ly lắc đầu.

    - Tự chuốc diệt vong thôi!... Rốt cuộc các ngươi nhốt sư muội của ta ở đâu?

    - Trong trại.

    Trung niên áo xanh mỉm cười nói:

    - Chỉ cần tiểu huynh đệ có thể xông vào trại, bọn ta sẽ thả các ngươi đi, rất công bằng đúng không?

    Sở Ly nhíu mày, hắn nói nửa đùa nửa thật, Triệu Dĩnh đúng là đã bị bắt tới Mãnh Hổ trại, nhưng chắc chắn không thể thả nàng ta, chúng muốn giết mình, giữ Triệu Dĩnh lại, trở thành món đồ chơi của chúng.

    Sở Ly nhìn hắn:

    - Nói vậy là đầu tiên phải vượt qua ải của ngươi?

    - Đương nhiên.

    Trung niên áo xanh vuốt râu mỉm cười, nói:

    - Không qua được ải của ta thì đừng mong vào trại, tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi tuổi trẻ, thực lực không tồi, thực sự không muốn gia nhập với bọn ta sao?

    Sở Ly rút trường kiếm, bình tĩnh nhìn gã:

    - Tới đi.

    - Ôi… đáng tiếc!

    Trung niên áo xanh lắc đầu thở dài, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.

    Sở Ly phát động tầng ba Bích Hải Vô Lượng công, lao tới trước mặt gã, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực hắn, sau đó nhanh chóng rút kiếm, lướt qua cổ hắn.

    - Keng…

    Tiếng kim loại va vào nhau, kiếm của trung niên áo xanh chặn trước cổ họng, trừng mắt nhìn Sở Ly kinh ngạc.

    Kiếm thế của Sở Ly không dừng lại, tiếp tục đâm tới.

    Trung niên áo xanh vung kiếm lên, động tác đột nhiên chững lại, trừng mắt nhìn trường kiếm đâm vào cổ họng mình, rút kiếm, máu phun mạnh ra, gã muốn nói gì đó nhưng không nói lên lời.

    Gã chửi thầm tên bỉ ổi, dám đánh lén.

    Một luồng nội lực kì quái chui vào trong cơ thể gã, đảo loạn sự vận chuyển của nội lực, chỉ nhiễu loạn một lát, thân hắn cứng đờ, không thể tránh được trường kiếm!

    Sở Ly rút kiếm lùi lại đằng sau, lặng nhìn trung niên áo xanh, lạnh lùng nói:

    - Yên tâm đi, các huynh đệ của ngươi sẽ lên đường cùng ngươi!

    - Hự hự…

    Trung niên áo xanh khó nhọc giơ ngón tay lên, người nghiêng dần, cuối cùng “rầm” một tiếng ngã xuống đất, người không ngừng co giật, máu chảy lênh láng, một lát sau đã nhuộm đỏ trên đất.

    Sở Ly hít một hơi thật sâu, quay người rời khỏi cái đình, Khô Vinh kinh quả nhiên uy lực lợi hại!
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Bạch Bào Tổng Quản
    Chương 22: Xông lên tiêu diệt

    Hắn lướt lên trên, men theo dấu chân đuổi theo, sau khi trung niên áo xanh bắt Triệu Dĩnh tới cái đình này liền có người tới dẫn nàng đi, Sở Ly đuổi theo dấu chân, hắn không biết vị trí của Mãnh Hổ trại ở đâu cả. Đuổi theo một mạch năm dặm thì tới sườn núi Mãnh Hổ.

    Hắn có chút nghi hoặc, theo lý mà nói, sơn trại nên xây dựng ở lưng chừng núi nhưng trong vòng ba dặm quanh đây không hề có Mãnh Hổ trại, rất có thể sơn trại được xây dựng ở phía bên kia.

    Kẻ đang dẫn Triệu Dĩnh đi này khinh công không bằng trung niên áo xanh, dấu chân nổi bật hơn nhiều, cũng có thể hắn cố tình dụ mình tới đây để lừa vào vòng mai phục.

    Có Đại Viên Kính Trí, hắn không có gì phải sợ hãi, có thể nhìn thấy trước mai phục, muốn tránh là có thể tránh được, chỉ sợ là không thể tránh mà thôi.

    Hắn suy nghĩ một lát, thông qua Đại Viên Kính Trí nhìn thấy một đám người. Cách Sở Ly chừng một dặm, ở nơi có dấu chân đi qua, bốn gã trọc đầu đang yên lặng ngồi trên một tảng đá lớn, nhắm mắt, thần thái bình tĩnh, nghiêm nghị, toàn thân tỏa ra sát khí.

    Bọn chúng đều có chuẩn bị từ trước, sự việc không khả quan cho lắm.

    Sở Ly nhìn cách ăn mặc của chúng chính là cao thủ của Mãnh Hổ sơn, tất cả đều là Tiên Thiên, bốn Tiên Thiên cao thủ, chúng muốn không để xảy ra sơ suất gì sao?

    Hắn giảm tốc độ lại, linh khí cuồn cuộn bao phủ quanh người, bước vào cảnh giới Tiên Thiên, Khô Vinh kinh cũng tăng tiến thêm, hắn có thể điều động linh khí tinh khiết hơn của cỏ cây, trực tiếp hóa thành Tiên Thiên chân khí.

    Trong hoàn cảnh thế này, nội lực của hắn là vô tận, không có gì phải sợ hãi cả.

    Khi cách xa một trăm mét, bốn gã trọc đầu vẫn lặng yên ngồi trên tảng đá, chúng từ từ mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn, giống như nhìn một con kiến.

    Một gã trọc đầu gằn giọng nói:

    - Ngươi chính là tên tiểu tử đó, gan cũng to phết đấy!

    - Hồng nhan họa thủy, anh hùng khó qua ải mĩ nhân.

    Gã trọc bên cạnh lên tiếng:

    - Hắn còn ít tuổi thế này, sao có thể qua ải mĩ nhân được chứ? Không thể không tới!

    - Các ngươi là người của Mãnh Hổ trại?

    Sở Ly trầm giọng hỏi.

    - Đúng vậy.

    - Sư muội của ta bị các ngươi bắt đi?

    - Đúng vậy!

    - Giao người ra!

    - Chỉ cần ngươi có thể đánh thắng bọn ta!

    - Xem đao đây!

    Sở Ly đột ngột vung tay trái, phóng đi một luồng hàn quang.

    - Hự…

    Một gã trọc đầu ôm chặt cổ họng, trên cổ họng cắm một thanh phi đao tinh xảo.

    Gã trừng mắt nhìn Sở Ly với vẻ không dám tin, sau đó từ từ ngã ra sau, cơ thể co giật, không lập tức chết ngay.

    - Lão lục!

    Ba trên trọc đầu còn lại kêu thất thanh, sau đó nhảy lên, lao về phía Sở Ly, trường đao giống như những dải lụa bạc cắt ngang không trung.

    Sở Ly lướt người lùi lại, dừng trên một thân cây, đợi chúng tới gần mới nghiêng người lao đi, nhẹ nhàng né đòn. Ba gã trọc cũng hạ xuống thân cây đó, tiếp theo đó lại bật lên đuổi theo hắn.

    - Hự…

    Sở Ly lại vung tay, một luồng hàn quang phóng đi, một gã trọc nữa lại ôm cổ rớt từ trên không xuống.

    - Rầm.

    Hắn rơi mạnh xuống đất, đạp mạnh chân mấy lần, sau đó người cứng đờ, không động đậy nữa.

    - Phi đao của tiểu tử này có vấn đề, chạy!

    Hai tên trọc còn lại quay đầu chạy.

    Sở Ly cười nhạt, nội lực từ bốn phương tám hướng dồn về, tốc độ sau khi cộng dồn càng nhanh hơn, hắn phóng tiếp hai lưỡi phi đao, hai gã kia lập tức trúng đao chết, không thể phản kháng.

    Sở Ly thở phào một hơi, dựa vào gốc cây, dùng linh lực cỏ cây bồi dưỡng kinh mạch.

    Vừa rồi liên tiếp dùng bốn phi đao, áp lực đối với kinh mạch quá lớn. Khô Vinh kinh, cảnh giới Tiên Thiên, kết hợp Xá Thân Tuyệt Mệnh đao, cộng dồn lại quả nhiên uy lực kinh người!

    Nếu như ở trong thành, khi không có hoa cỏ, Sở Ly sẽ không thể thuận lợi sử dụng như vậy, môi trường hiện tại vô cùng có lợi đối với hắn.

    Xá Thân Tuyệt Mệnh đao uy lực đáng sợ, vừa nhanh vừa chuẩn, đợi khi phi đao bay tới gần, chúng muốn né tránh, Khô Vinh kinh lập tức phát động, nội lực đột ngột truyền vào cơ thể, khiến động tác của chúng chững lại, điểm dừng này chính là thời khắc sống chết.

    Hắn thở dốc vài hơi, vừa để linh khí cỏ cây bồi dưỡng kinh mạch, vừa tiếp tục đuổi theo dấu chân.

    Qua hơn hai trăm mét, hắn vòng qua sườn núi, tới trước một sơn động.

    Cửa vào Mãnh Hổ trại là một sơn động, dễ thủ khó công, không nói tới cạm bẫy, chỉ ám khí thôi chắc chắn cũng có vô số.

    Hắn nghĩ một lát, thét lớn một tiếng, nhấc bổng một tảng đá lớn đen sì ở bên cạnh ném thẳng vào sơn động. Tảng đá cao chừng nửa người, gần giống như một người chui vào.

    - Rầm rầm rầm…

    Một loạt tiếng động vang lên, Sở Ly chui theo vào trong.

    Ám khí phóng ra dọc đường đi, ánh sáng xanh ẩn hiện, những tia khí thể bay lượn, là do trên những ám khi này đều tẩm kịch độc tạo thành.

    Hắn bay lướt qua, chân không chạm đất, một lát sau phía trước bừng sáng, trước mặt là một sơn cốc, hắn đang đứng ở lưng chừng núi, phía dưới có một đám người.

    Sở Ly đưa mắt nhìn, sơn cốc này quả là một nơi tuyệt vời, ấm áp dễ chịu lại vô cùng bí mật, sơn cốc chắc chắn còn có đường ra khác, chả trách chúng có thể coi trời bằng vung.

    Nếu như không phải có dấu chân dẫn đường, cho dù hắn có Đại Viên Kính Trí, muốn tìm tới nơi này cũng phải mất rất nhiều công sức.

    Sườn núi cách sơn cốc một trăm mét, cao ba mươi tầng lầu, đám người bên dưới lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt như dao cắt, giống như muốn băm vằm hắn.

    Sở Ly lướt mắt nhìn một lượt, một trăm hai mươi hai tên, Tiên Thiên cao thủ có sáu tên, Hậu Thiên Viên Mãn có ba mươi bốn tên, đám còn lại không đáng lo ngại, nhưng kẻ nào kẻ nấy đều cầm trường đao, sát khí đáng sợ, cũng không thể xem nhẹ.

    Sở Ly tính toán vẫn còn mười thanh phi đao, đủ để giết hết Tiên Thiên cao thủ.

    Hắn dùng Đại Viên Kinh Trí quan sát cẩn thận, phát hiện ra sư muội Triệu Dĩnh liền thở phào.

    - Tiểu tử!... Muốn gặp lại tiểu nương tử của ngươi thì hãy ngoan ngoãn chịu trói, nếu không huynh đệ bọn ta sẽ vui vẻ với ả ta!

    Một gã đầu trọc trên đầu có sẹo tròn nhà phật lạnh lùng nói.

    Sở Ly liếc mắt nhìn gã, có sẹo tròn nhà phật trên đầu chứng tỏ là một hòa thượng, sáu sẹo tròn có nghĩa vai vế không thấp, không biết là hòa thượng của chùa nào.

    Hắn xuất thân từ Thu Diệp tự, biết rằng trong số các tăng nhân người tốt kẻ xấu lẫn lộn, không thể vơ đũa cả nắm, hòa thượng của Đại Lôi Âm tự giới luật nghiêm minh, vì trong tự chấp pháp nghiêm ngặt, không cho phép mưu cầu tư lợi, những tự viện khác thì không chắc đã như vậy.

    Hắn lạnh nhạt nói:

    - Dám động vào sư muội của ta, ta sẽ giết hết Mãnh Hổ trại các ngươi!

    - Ha ha…

    Gã sư trọc cười ha ha, cơ thể lực lưỡng, rắn chắc phát ra âm thanh như chuông đồng Đại Lữ, gã cười lớn hai tiếng:

    - Được, để xem ngươi có bản lĩnh đó hay không, xuống đây đi!

    Sở Ly nói:

    - Các ngươi thật nhát gan, không dám đánh tay đôi với ta, Mãnh Hổ trại không bằng gọi là trại chuột, nhát gan hơn chuột!

    - Đại thủ lĩnh, để ta!

    Một gã trọc đầu gầy gò trầm giọng nói:

    - Không thể để tên tiểu tử này ngông cuồng như vậy được!

    Sở Ly lên tiếng nhạo báng như vậy dưới con mắt của tất cả mọi người, bọn chúng ngông cuồng quen rồi, không xem ai ra gì, sao có thể chấp nhận Sở Ly hỗn xược như vậy.

    - Lão tam, cẩn thận, tên tiểu tử này có chút kì quái!

    Gã sư trọc nhíu mày nói.

    - Rõ!

    Gã đầu trọc trầm giọng.

    Tuy người hắn gầy gò, nhưng mỗi động tác đều chứa đựng sức mạnh mãnh liệt, giống như một con báo. Có một bậc thềm đá xanh nối liền tới vị trí của Sở Ly, gã đầu trọc chạy trên bậc thềm giống như khỉ vượn, nhẹ nhàng nhảy về phía Sở Ly. Với tốc độ của hắn chỉ trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách trăm mét.

    Sở Ly rút kiếm, Đại Viên Kính Trí quan sát hắn từ trong ra ngoài, tốc độ vận chuyển nội lực, tiết tấu động tác, sự co giãn của cơ, tất cả đều hiển hiện rõ ràng trong đầu hắn.

    Tới gần, gã trọc thét lên một tiếng, mạnh mẽ như hổ sổ cũi, lao về phía Sở ly.

    Sở Ly đâm một nhát, ánh kiếm lóe lên, sau đó lướt người lùi ra sau.

    Gã trọc ôm chặt cổ họng, trừng trừng mắt nhìn hắn, rồi từ từ ngửa cổ ngã khỏi bậc thềm.

    Gã sư trọc bay lên đỡ lấy hắn, sau khi chạm đất liền từ từ đặt xuống, vẻ mặt tối sầm, gã kia đã hết cách cứu chữa.

    Nhát kiếm này đâm trúng cổ họng, máu chảy như suối, lập tức đứt hơi, bộ óc đã bị chấn nát, thủ đoạn vô cùng tàn độc.

    Gã ngẩng đầu nhìn Sở Ly trong không trung, ánh mắt hung tàn.

    Sở Ly lắc đầu:

    - Chỉ vậy thôi ư!

    Nhát kiếm này của hắn khiến đám đông khiếp đảm, quá nhanh, quá hiểm hóc, cho dù là chúng đối mặt với nhát kiếm này cũng không chắc thoát được, một kiếm mất mạng, một kiếm quyết định sống chết, tam thủ lĩnh uy phong lẫm liệt cũng trở thành một cái xác không hồn.

    Sở Ly nói:

    - Đại thủ lĩnh, tới đi!

    - Tiểu tử được lắm, xuống đây nếu không đừng trách ta ra tay tàn độc!

    Gã sư trọc cười lạnh.

    Tiểu tử này khá kì quái, không thể liều lĩnh, nếu không sẽ tổn thất nặng nề, những huynh đệ đi chặn đường xem ra không phải là không gặp hắn mà là đã bị hắn giết hết rồi! Nghĩ tới đây, chủ tâm giết người của hắn lại bùng lên mãnh liệt, bằng mọi giá phải giết chết tên tiểu tử này!

    Sở Ly cười lạnh, nói:

    - Ta xuống là có thể cứu được sư muội của ta?

    Hắn mở Đại Viên Kính Trí, cả sơn cốc liền xuất hiện trong đầu, Triệu Dĩnh đang ngồi ở trong một sơn động kín đáo, cửa vào đã bị bịt bằng cây mây.

    Nếu như không có Đại Viên Kính Trí hắn sẽ không thể phát hiện ra sơn động này, sơn động cách hắn một trăm mét về phía Nam, bên cạnh có một Tiên Thiên cao thủ ngồi canh gác. Triệu Dĩnh ngồi trong sơn động tối đen như mực, không khí lạnh lẽo không ngừng thấm vào người, nàng ngồi không nhúc nhích, lạnh thấu tim gan.

    Nàng cố gắng suy nghĩ, mình bị phong ấn huyệt đạo, bên cạnh có một đại cao thủ, bản thân mình căn bản không có cơ hội chạy trốn, không biết Sở sư huynh có thể tìm được mình hay không?

    Trong lòng nàng rất mâu thuẫn, vừa muốn sư huynh tìm được mình, cứu mình ra, vừa lo lắng hắn tìm được mình, Mãnh Hổ trại là một nơi cực kì nguy hiểm, có Tiên Thiên cao thủ trấn thủ, Sở sư huynh nếu có tới e rằng cũng mất mạng ở đây!

    Tiếng cười lớn của Sở Ly vọng tới, trong lòng nàng vừa mui vừng vừa lo lắng, nàng cố gắng đứng dậy, nhưng toàn thân mềm nhũn, không thể cử động.

    Gã đầu trọc bên cạnh mở mắt, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng:

    - Ngoan ngoãn ngồi yên ở đây!

    Triệu Dĩnh há miệng, nhưng không nói lên lời, nàng bị điểm huyệt câm.

    Gã trọc cười nhạt, nói:

    - Đúng là một kẻ si tình, vì ngươi mà bất chấp tính mạng!... Nếu đã đến rồi thì đừng mong rời khỏi, người tốt không sống thọ, đây là sự thật, tiểu nương tử cũng đừng hi vọng thêm nữa!

    Triệu Dĩnh há miệng, giận dữ nhìn gã.

    Gã trọc nhắm mắt mặc kệ nàng.

    Sở Ly đứng trên bậc thềm cúi xuống nhìn đám đông, đột nhiên cười lớn:

    - Được thôi, để ta xuống!

    Hắn nhún nhẹ mũi chân, lướt ngang qua hai trăm mét, phát động công pháp Bích Hải Vô Lượng phóng vào trong sơn động, không đợi gã trọc kịp phản ứng, một luồng hàn quang đã phóng vào tim gã, hắn xuất hiện trước mặt Triệu Dĩnh.

    Triệu Dĩnh mở tròn mắt, vui mừng khôn xiết.

    Sở Ly đưa tay kéo nàng lên lưng, quay người lao ra khỏi động, nội lực cuồn cuộn truyền vào trong người nàng, mọi huyệt đạo lập tức thông suốt, Triệu Dĩnh vội vàng nói:

    - Sư huynh, sao huynh lại tới đây?

    Sở Ly cười:

    - Ta không thể tới sao?

    Hai người ra tới cửa động, một luồng đao quang đột ngột chém tới.

    - Keng…

    Sở Ly vung trường kiếm lên đỡ, đao kiếm va chạm.

    Hắn xông lên, hết đao này tới đao khác chém xuống, tiếp theo là vô số đao quang chém mạnh xuống, những kẻ bên ngoài muốn bịt chặt cửa động lại, nhốt chết họ.

    Triệu Dĩnh rút kiếm, cũng đâm ra một kiếm.

    - Keng…

    Trường kiếm bay đi, nội lực truyền vào theo cánh tay, kinh mạch trên tay xuất hiện cảm giác đau đớn kịch liệt, giống như bị xé nát, cũng may trên ngực lập tức lan tỏa một luồng nội lực ôn hòa, hóa giải nội lực truyền vào.

    Triệu Dĩnh kinh ngạc nói:

    - Tiên Thiên cao thủ.

    Nàng lập tức bừng tỉnh, Sở sư huynh là Tiên Thiên cao thủ!
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Bạch Bào Tổng Quản
    Chương 23: Diệt trại

    Sở Ly nói khẽ:

    - Ngoan ngoãn nằm yên, đừng cử động!

    - Chúng ta không ra ngoài sao?

    Triệu Dĩnh vung nhẹ cánh tay đang tê của mình, nói nhẹ.

    Hai người đứng ở cửa động không ra được, vừa thò đầu ra là một đường đao bổ xuống.

    Sở Ly mỉm cười lắc đầu:

    - Ôm chặt vào, ta xông ra đây!

    Triệu Dĩnh vội vàng ôm chặt cổ hắn, nằm sấp trên lưng hắn, tấm lưng rắn chắc truyền tới hơi ấm cùng với cảm giác an toàn, giống như nằm ở đây nàng ta sẽ không có gì phải sợ nữa, cho dù trời sập xuống cũng không sao.

    Sở Ly hít một hơi thật sâu, Bích Hải Vô Lượng công lại cộng dồn, kết nối hai tầng, uy lực lập tức tăng lên gấp đôi, liền sau đó vung kiếm bảo vệ xung quanh, xông ra ngoài.

    - Keng keng keng…

    Trong hàng loạt tiếng đao kiếm va vào nhau, Sở Ly lao vút ra ngoài động.

    Ngoài cửa động có bốn gã đầu trọc đứng đó, giận dữ nhìn hắn.

    Sở Ly lướt người qua, bốn gã đầu trọc đuổi sát theo sau, chỉ trong chớp mắt đã ra tới cửa vào của Mãnh Hổ trại, vừa vào tới sơn động, đột nhiên một luồng đao quang xuất hiện, đột ngột mà thần kỳ, nhát đao này do gã sư trọc chém xuống.

    Sở Ly có Đại Viên Kính Trí, sớm đã nhìn thấy hắn nấp trong sơn động dồn sức chém nhát đao này nên có thể nhẹ nhàng lướt người né tránh khỏi lưỡi đao, ngay sau đó trường kiếm đâm ra, đâm trúng trường đao khi gã sư trọc chưa dồn được lực mới.

    - Keng…

    Trường đao văng ra khỏi tay.

    Gã sư trọc không hề quan tâm, rướn người tới, cả người lập tức gồng lên, kim quang thoáng ẩn thoáng hiện, gã vung quyền tấn công Sở Ly.

    Sở Ly vung kiếm đâm trúng nắm đấm của gã.

    - Keng…

    Tiếng kim loại va vào nhau vang lên, Sở Ly kinh ngạc:

    - Kim Cang Độ Ách Thần Công?

    - Hừm, coi như ngươi hiểu biết!

    Gã sư trọc cười lạnh, tiếp tục vung quyền tấn công.

    Sở Linh vô cùng ngạc nhiên, Kim Cang Độ Ách Thần Công vốn là tuyệt học độc môn của Đại Lôi Âm tự, lẽ nào tên hòa thượng này là đệ tử của Đại Lôi Âm tự, như vậy thì phiền phức rồi, Đại Lôi Âm tự đứng đầu tứ đại tông phái, là cây đại thụ chọc trời, thế lực phân bố khắp nơi.

    - Ngươi thật to gan!

    Sở Ly trầm giọng nói:

    - Kẻ phản tự mà dám ngông cuồng như vậy!

    Đại Lôi Âm Tự giới luật nghiêm minh, gã tuyệt đối đã phạm giới, Giới Luật Đường bất luận thế nào đi nữa cũng đuổi bắt gã, một khi bắt được chỉ có con đường chết, tuyệt đối không để hắn sống sót.

    Trong tình hình này, hắn dám công khai dựng trại, đúng là to gan lớn mật. Xem ra, hắn đã quyết tâm giết mình, thân phận của hắn nếu tiết lộ ra ngoài, tuyệt đối không còn đường sống, có mạnh thế nào đi nữa cũng không thoát được sự truy bắt của Đại Lôi Âm tự. Nghĩ tới đây, Sở Ly tức thì bay lùi lại phía sau, đón đường bốn gã đang đuổi tới.

    Bốn gã bao vây xung quanh, Sở Ly thân hình uyển chuyển, kiếm nhanh như sấm sét, cùng là Tiên Thiên cao thủ nhưng nội lực của hắn là vô tận, kèm thêm Bích Hải Vô Lượng công cộng dồn có thể đánh áp đảo bốn gã kia, chỉ trong chớp mắt đã đâm gục một người.

    - Tránh ra, để ta!

    Gã sư trọc trầm giọng quát lớn, cơ thể lấp lánh kim quang lao về phía Sở Ly, hai quyền thấp thoáng kim quang, dứt khoát đón lấy kiếm của Sở Ly. Triệu Dĩnh trong lòng lo lắng, mắt của gã này hình như đã trở thành màu vàng, toàn thân giống như được bôi một lớp sơn màu vàng, thật kì quái, nhưng cũng rất lợi hại, trông giống như người đúc bằng đồng vậy, có đâm thế nào đi nữa cũng không thể làm bị thương hắn!

    Sở Ly lướt người né đòn của hắn, xuất hiện ở phía sau một Tiên Thiên cao thủ khác, một kiếm đâm trúng lưng gã. Hai gã còn lại thấy tình thế bất lợi lập tức né tránh nhưng bị Sở Ly đuổi theo sát nút. Hắn tránh đương đầu với gã sư trọc, xử lý trước những cao thủ Tiên Thiên còn lại, Bích Hải Vô Lượng công cộng dồn hai tầng, linh khí của cỏ cây trong vòng hai trăm mét không ngừng truyền tới, bồi dưỡng kinh mạch cho hắn. Hắn biết Kim Cang Độ Ách Thần Công, trong Tàng Thư lâu có mô tả, Kim Cang Độ Ách Thần Công uy lực rất mạnh, đao thương bất nhập, nhưng mức độ các tầng được quyết định bởi khoảng thời gian duy trì. Quan trọng hơn cả là nó rất tốn nội lực, nội lực của Tiên Thiên cao thủ liên miên không ngớt cũng không thể bù lại được sự tiêu hao của Kim Cang Độ Ách Thần Công, vì thế Kim Cang Độ Ách Thần Công rất khó duy trì lâu dài, Sở Ly không tin gã sư phá giới này có thể cầm cự được lâu.

    Thân pháp của hai gã kia không bằng Sở Ly, lại ở trong sơn động, cuối cùng cũng không thể thoát được sự truy sát của Sở Ly nên bị giết, muốn kéo Sở Ly chết chung cũng không làm được.

    Triệu Dĩnh thấy Tiên Thiên cao thủ bị Sở Ly giết như giết gà giết lợn, vừa thấy hưng phấn lại vừa kinh ngạc, thực sự không thể ngờ hắn võ công lợi hại như vậy, chả trách Trác sư huynh không phải đối thủ, còn kém xa!

    Trong lòng nàng vô cùng hồ nghi, nhất định phải hỏi rõ ràng, lẽ nào hắn có kì ngộ gì?

    Nghĩ tới đây nàng lại vô cùng phấn khích, người luyện võ không ai không muốn mình có kì ngộ, có được bí kíp tuyệt thế, hoặc ăn thiên địa dị quả, trở nên nổi tiếng, danh chấn thiên hạ, thiên hạ vô địch, tiêu dao tự tại, tung hoành thế gian.

    Cuối cùng Sở Ly cũng đối đầu với gã sư trọc, kiếm quang ẩn hiện, tiếng kim loại va chạm đan xen, giao chiến kịch liệt.

    Triệu Dĩnh nhìn tới hoa mắt, không ngờ kiếm có thể nhanh như vậy, kiếm của Sở Ly nhanh như chớp, gã sư trọc căn bản không thể né kịp, chỉ một hồi thôi hắn đã trần truồng, trên người không một mảnh vải che thân.

    Triệu Dĩnh đỏ mặt, không dám nhìn xuống dưới. Kiếm đâm vào người gã sư trọc giống như đâm phải kim loại, không thể đâm vào được, không làm gì được gã nhưng Sở Ly cũng không chùn bước, vung kiếm điên cuồng tấn công không ngừng.

    Gã sư trọc cười lạnh xuất quyền, gã mặc kệ kiếm của Sở Ly, chỉ muốn đánh trúng hắn, đáng tiếc thân pháp của Sở Ly quá nhanh, gã giống như một con gấu chậm chạp không thể nào động được vào người hắn.

    Gã sư trọc trầm giọng nói:

    - Ngươi không phá được Kim Cang Độ Ách Thần Công của ta đâu!

    Sở Ly nói:

    - Ta không tin!

    - Vậy để xem ai giết chết ai!

    Gã sư trọc lên tiếng.

    Trong lòng hắn nảy sinh ý rút lui, giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt, một khi nội lực của mình khô cạn hết sẽ phiền phức to, phải nhanh chóng rút lui.

    Trong lòng hắn nảy sinh sợ hãi nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị truy đuổi không ngừng nghỉ.

    Sở Ly đột nhiên quay lưng bỏ đi, bay ra khỏi động, trượt xuống men theo bậc đá, xuống tới sơn cốc, sau đó vung kiếm chém giết không kiêng nể.

    Những cao thủ chưa đạt tới Tiên Thiên này đối với hắn chẳng khác gì những con cừu đợi bị thịt, không có sức phản kháng, Sở Ly giết chúng không hề do dự, không hề xót thương, những kẻ này chết không hết tội, nếu mềm lòng tha chết cho chúng, không biết sẽ hại chết bao nhiêu người!

    - Sư huynh!

    Triệu Dĩnh ở sau lưng hắn nhìn tới mức sửng sốt, kiếm của Sở Ly quá nhanh, chỉ trong chớp mắt mười mấy tên đã gục xuống, giống như cắt cỏ vậy, nàng nhìn thấy vậy có chút không đành lòng.

    Sở Ly nói:

    - Với những việc chúng làm, đáng chết cả trăm lần!

    Triệu Dĩnh lặng lẽ không nói gì, theo lý là vậy, nhưng nhìn thấy những kẻ này bị giết không có sức phản kháng, nàng vẫn cảm thấy không nhẫn tâm, chỉ có thể dùng lí trí trấn an bản thân, nhắm mắt không nhìn nữa.

    Trong cốc, tiếng chửi rủa vang lên không ngớt, bọn chúng đều là những kẻ hung tàn, đối mặt với sự tàn sát của Sở Ly, không những không sợ hãi mà còn chửi rủa xông lên, kẻ nào kẻ nấy cũng đều sử dụng những chiêu thức liều chết, muốn trước khi chết kéo Sở Ly chết cùng, chặn đường hắn để đồng bọn có cơ hội.

    Kiếm của Sở Ly nhanh như chớp, thân pháp cực nhanh, không có kẻ nào đạt được ý đồ.

    Đợi khi Sở Ly giết hết toàn bộ, trong cốc máu chảy thành sông, gã sư trọc đã nhân cơ hội chạy trốn, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Bạch Bào Tổng Quản
    Chương 24: Bí kíp

    Sở Ly cười lạnh giả vờ như không biết, một mạch giết chết người của Mãnh Hổ trại, không để lại một tên nào, cho dù tìm nơi trốn cũng bị hắn tìm ra, giết chết không nương tay, không để tên nào lọt lưới.

    Trong sơn cốc có một dãy nhà san sát nhau, các tòa tiểu viện nối liền với nhau, ở giữa có một đại sảnh, trong đại sảnh có trải một tấm thảm dày, rượu thịt sơn hào hải vị mùi thơm ngào ngạt.

    Năm mươi cô gái trần truồng, không mảnh vải che thân, đang nằm trên mặt đất, giống như một bầy cừu non, đợi những đám đàn ông kia tới thưởng thức.

    Họ nghe thấy những tiếng thét thảm thiết, chửi rủa, ai nấy cũng sợ hãi run rẩy, nhưng không dám đi ra xem đang xảy ra chuyện gì. Đợi Sở Ly lướt vào trong, họ đều trợn tròn mắt, vừa sợ hãi vừa tò mò nhìn hắn.

    Sở Ly liếc nhìn những cô gái này, mặt không đổi sắc, Triệu Dĩnh thì ngượng ngùng đỏ mặt.

    Sở Ly nói khẽ:

    - Sư muội, hãy bố trí ổn thỏa cho họ.

    - Đưa họ về nhà sao?

    - Chi bằng hãy ở tạm đây.

    - … Được.

    Triệu Dĩnh nghĩ ngợi một lát đành gật đầu, bọn họ cho dù có về nhà cũng không thể sống yên ổn, không bằng ở lại đây.

    Sở Ly nói:

    - Chọn ra một người đứng đầu, để họ tự sắp xếp, nơi này cần che giấu lại, không để người ngoài vào, họ có thể sống cuộc sống tự cung tự cấp, không có nguy hiểm gì cả, nếu như muội không yên tâm, sau này có thể tới xem.

    - Được.

    Triệu Dĩnh khẽ gật đầu.

    Sở Ly đặt nàng xuống, sau đó lướt ra khỏi sơn động, đuổi theo gã sư trọc suốt mười dặm.

    Sắc mặt hắn tái nhợt, thở hồng hộc như trâu, hành động vô cùng chậm chạp, trì trệ, giống như người bị trọng thương.

    Hắn đã chạy tới bên một dòng sông lớn, nước sông cuồn cuộn chảy từ tây sang đông, mênh mông cuồn cuộn, đúng lúc hắn định nhảy xuống sông, Sở Ly đột ngột xuất hiện, chắn trước mặt hắn, giơ kiếm liếc nhìn.

    - Tiểu huynh đệ, có thể tha cho người khác thì hãy tha!

    Gã sư trọc trầm giọng nói.

    Sở Ly lắc đầu, thở dài:

    - Tội nghiệt của ngươi quá nặng, không thể tha cho ngươi được!

    Nói xong hắn vung tay.

    ‘Phụt’ một tiếng, một luồng sáng trắng đâm vào cổ họng của gã sư trọc. Hắn ngửa người bay ngược về sau, Sở Ly nhảy lên không, đỡ lấy hắn, nếu thực sự ngã xuống sông thì sẽ không thể tìm được thi thể, như vậy mình sẽ không yên tâm.

    Gã sư trọc ôm chặt cổ họng, mắt trợn trừng.

    Sở Ly trầm giọng nói:

    - Bí kíp giấu ở đâu?

    Gã sư trọc đột nhiên cười lạnh, chế giễu nhìn hắn, nụ cười mỗi lúc một lớn, cơ thể co giật, sau đó thở mạnh, đứt hơi.

    Sở Ly từ từ đặt gã xuống, thở ra hai hơi khí đục, vừa rồi hắn dùng Xá Thân Tuyệt Mệnh đao, đã dồn toàn bộ công lực toàn thân vào một đòn, là một đao lợi hại hơn so với bình thường.

    Hắn biết đối phương có tuyệt chiêu để đảo ngược tình thế, đệ tử của Đại Lôi Âm tự không thể xem thường, nếu như một đòn không kết liễu được gã, gã sẽ thi triển bí kíp kích phát tiềm lực, liều mạng giết mình!

    Linh khí xung quanh ồ ạt truyền vào trong người, bổ sung cho kinh mạch trống rỗng, bồi dưỡng kinh mạch, giúp hắn nhanh chóng phục hồi trở lại.

    Hắn xách theo thi thể gã kia bay lên, chạy thẳng tới đỉnh núi, tới dưới một gốc cây tùng. Cây tùng già này gần như sắp chết, nhưng vẫn dồi dào sức sống, một nửa tán lá đã chìa ra ngoài vách núi, một nửa ở lại trên đỉnh núi, lắc lư chao đảo theo chiều gió, kiên cường, kiêu ngạo.

    Sở Ly đào một hố đất cách gốc cây một mét, đất rất cứng nhưng không thể ngăn cản trường kiếm của Sở Ly, chẳng mất chốc ‘keng’ một tiếng, đụng phải một tấm đá, Sở Ly dùng kiếm lật tấm đá lên, vội vàng lùi lại phía sau.

    - Phụt phụt phụt…

    Một luồng sáng xanh lam phóng ra, dày đặc như mưa, nếu như không phải biết trước nơi này có bẫy sẽ rất khó tránh khỏi, vô cùng tàn độc.

    Đợi ánh sáng xanh lam lần lượt rơi xuống đất, Sở Ly mới lấy một tảng đã đập mạnh xuống: “rầm” một tiếng động mạnh vang lên: “phụt phụt phụt” lại một đợt ánh sáng xanh lam phóng ra. Tới khi ánh sáng xanh lam rơi xuống đất Sở Ly mới lại gần, lấy kiếm bậy được một hộp đá, mở ra, bên trong là một cuốn sách lụa nhuốm vàng, bên trên là mấy chữ viết rất rắn rỏi “Kim Cang Độ Ách Thần Công”.

    Sở Ly cầm lên lật ra xem, tổng cộng có ba mươi sáu trang, mỗi trang là một tư thế, ba mươi sáu tư thế sống động như thật, hòa thượng đứng tấn nhìn không rõ mặt, nhưng có thể nhìn rõ sự thay đổi của mỗi thớ cơ, hai luồng nội lực một xanh một đỏ được đánh dấu rất rõ ràng.

    Sở Ly lật qua một lượt ghi khắc trong đầu, sau đó lại lật lại một lượt, xác nhận không có sai sót gì mới vận nội lực nhẹ nhàng đóng cuốn sách lụa lại, sau đó lại cẩn thận đặt sách lụa vào trong hộp đá, chôn hộp đá xuống, tất cả lại khôi phục như trạng thái ban đầu.

    Người nào sau này mở hộp đá ra sẽ nhìn thấy cuốn sách lụa, nhưng chạm vào cuốn sách lụa đó sẽ lập tức tan ra theo gió, chắc rằng khi đó tâm trạng sẽ không mấy vui vẻ, nghĩ tới đây Sở Ly lại nở một nụ cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

    Hắn chôn thi thể của gã sư trọc ở bên hộp đá, sau đó lướt về sơn động, vào Mãnh Hổ trại, Triệu Dĩnh đã tập trung toàn bộ các cô nương vào một chỗ, tổng cộng có một trăm sáu mươi cô nương, tất cả đều có nhan sắc hơn người.

    Những cô nương không có nhan sắc sớm đã bị bọn chúng giết rồi, chỉ để lại những cô nương có giá trị tiếp tục chơi đùa.

    Sở Ly không làm phiền Triệu Dĩnh, tìm tới phòng ngủ của gã sư trọc, lục đi lục lại, tìm được ngân phiếu ba mươi vạn lượng, cất vào trong ngực, sau đó ra ngoài phòng khách, tới bên Triệu Dĩnh:

    - Sư muội, đi thôi!

    Triệu Dĩnh bịn rịn nhìn các cô nương, dặn dò họ vài câu, bảo họ an tâm, sẽ bít cửa động lại, không để ai có thể vào, họ yên tâm sống ở đây là được. Khi nàng có thời gian sẽ tới thăm họ.

    Sở Ly và Triệu Dĩnh bít chặt sơn động lại, dùng dây mây che đi, đảm bảo không ai có thể phát hiện ra.

    Sở Ly đề phòng bất trắc còn đặt một tảng đá lớn vào sơn động, cho dù có Tiên Thiên cao thủ tới đây cũng phải mất rất nhiều công sức mới có thể vào được, dưới Tiên Thiên thì không thể dịch chuyển tảng đá ra, đừng mong vào được.

    Nhìn những thứ này, Triệu Dĩnh mới yên tâm.

    - Sư huynh, họ thật đáng thương.

    Hai người vừa thi triển khinh công lướt đi, vừa nói chuyện.

    Sở Ly mỉm cười:

    - Đúng là đáng thương, sau này có cơ hội sẽ bố trí ổn thỏa cho họ.

    - Bố trí thế nào?

    Triệu Dĩnh lắc đầu thở dài, cảm thấy có phần bất lực:

    - Hay là bẩm báo với phủ, trong phủ sẽ có cách.

    Sở Ly lắc đầu.

    - Tại sao thế?

    - Mở tửu lâu đi, hai tửu lâu là có thể sắp xếp ổn thỏa.

    - Hả…?

    - Tìm được ít bạc.

    Sở Ly lấy ngân phiếu ra, đưa cho Triệu Dĩnh.

    Triệu Dĩnh sững người, nhận lấy ngân phiếu nhìn qua một lượt, sắc mặt lập tức thay đổi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn:

    - Ba mươi vạn lượng?

    Sở Ly gật đầu:

    - Đủ để mở hai tửu lâu rồi.

    - Nhưng mà…

    Triệu Dĩnh ngập ngừng.

    Sở Ly cười nói:

    - Chúng ta có phủ Quốc Công chống lưng, mở tửu lâu không khó, trong số họ, chắc sẽ có vài người có năng lực.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)