Dị Giới  Võ Hiệp Bạch Bào Tổng Quản - Tiêu Thư

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 741: Trọng thương

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Sở Ly hài lòng thở dài, lắc đầu nói:

    - Để ta nói một lời chân thật này, lão Quách, ngươi thật không xứng với đại tẩu!

    - Ngươi có ý gì chứ?

    Quách Sơn mặt lạnh hừ lạnh nói.

    Sở Ly nói:

    - Nhìn xem đại tẩu phóng khoáng biết bao, so với một đại nam nhân như ngươi còn sảng khoái hơn!

    - Kỳ ngộ thì sao?

    Quách Sơn cảm thấy nếu như lại tranh cãi với hắn thì nhất định mình sẽ đưa tay đánh người.

    Sở Ly lại bưng một chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, thở dài nói:

    - Sau khi ta rơi xuống chân núi, không ngờ lại là một mảnh bùn nước, ở trong bùn ta đã nhìn thấy một loại trái cây đỏ ngầu, lúc đó sắp chết, vết thương chằng chịt, ta đã nghĩ, cho dù chết cũng không thể làm một con quỷ chết đói, vì vậy ta mới ăn loại trái cây kia vào!

    - Dáng vẻ của nó ra sao?

    Quách Sơn vội hỏi.

    Sở Ly nghiêng đầu suy nghĩ một chút:

    - Lúc đó ta mơ mơ màng màng, cũng đã quên nó có hình dáng ra sao, ta chỉ nhớ rất nóng, thật sự rất nóng, so với tất cả trái cây còn đỏ hơn!

    - Được rồi được rồi, sau đó thì sao?

    Quách Sơn vội hỏi.

    Sở Ly nói:

    - Sau khi trái cây kia tiến vào trong bụng, lập tức biến thành lửa, sắp thiêu chết ta, ta đau đến mức chết đi sống lại, sau đó hôn mê đi, sau khi tỉnh dậy phát hiện ra thương thế trên người đã lành, hơn nữa cả người đều là kình lực, một quyền có thể đánh nát được một tảng đá!

    - Sau khi ngươi tỉnh rồi mới về sao?

    - Ta không trở về thì biết đi chỗ nào đây?

    - Vậy ngươi đã hôn mê sáu ngày.

    Quách Sơn lắc đầu nói:

    - Không chết đói thì cũng chết khát!

    - Ta lại có cảm giác ngủ tới tận ngày hôm nay, ta tìm một nơi tắm rửa sạch sẽ rồi mới về... Con bà nó, ai lại dám trộm đồ trong nhà của ta, nếu ngày mai không trả lại cho ta, nhất định ta sẽ giết chết hắn!

    Sở Ly oán hận nói.

    Hắn nghiến răng nghiến lợi, phối hợp với bộ mặt xấu xí, càng thêm dữ tợn đáng sợ hơn nữa.

    Quách Sơn nhìn thấy vậy cảm thấy rất phản cảm, khoát tay một cái nói:

    - Yên tâm đi, ngày mai ta sẽ mang về cho ngươi, khí lực của ngươi lớn tới đâu?

    - Lớn tới đâu sao?

    Sở Ly cười ian nói:

    - Dù sao cũng lớn hơn ngươi!

    Quách Sơn là cao thủ Tiên Thiên, đặt ở trong võ lâm cũng không được tính là cao thủ hàng đầu, chỉ có thể coi là nhị lưu, nhưng ở trong Bình an trấn này đã là cao thủ hàng đầu rồi.

    Từ trước Triệu Đại Hà chỉ là Hậu Thiên, Quách Sơn không thèm để ý tới hắn.

    Cho dù hiện tại phát hiện ra khí lực của Sở Ly tăng lên nhiều, thế nhưng Quách Sơn cũng chán ghét hắn tới cực điểm. Chỉ là nhìn thấy hắn đáng thương, tính khí lại xấu, tình cờ giúp một tay, đa số là sau khi giúp lại hối hận, qua một đoạn thời gian thì lại giúp một lần.

    Quách Sơn nói:

    - Đến, chúng ta so một lần!

    Hắn vươn tay trái ra.

    Sở Ly cũng vươn tay trái ra, hai tay đồng thời nắm lấy nhau.

    Sở Ly nhẹ nhàng kéo một cái, Quách Sơn lập tức bị kéo đến gần hắn.

    Quách Sơn vội vã hất tay của hắn ra, âm thầm nhếch miệng, tay đau tới mức sắp nứt, con lừa này thật sự có sức lực rất lớn!

    Thậm chí hắn còn chưa kịp dùng nội lực thì đã bị kéo tới đây, sức mạnh tràn trề không gì chống đỡ nổi, quả thật là đáng sợ!

    Sở Ly cười khà khà, đắc ý nói:

    - Thế nào?

    Quách Sơn hừ lạnh nói:

    - Chỉ có khí lực là không được, ngươi còn phải luyện công nữa.

    - Đương nhiên!

    Sở Ly gật đầu:

    - Ta có một thân khí lực này, lại phối hợp với đao pháp, nhất định đánh khắp thiên hạ vô địch thủ!

    - Đánh khắp thiên hạ vô địch thủ...

    Quách Sơn lắc đầu.

    Đúng là ếch ngồi đáy giếng, đây chỉ là Bình an trấn mà thôi, so với Lạc Châu thành chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm, cho dù bang chủ ở trong Lạc Châu thành cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi!

    - Quách huynh, Quách huynh!

    Bên ngoài có người giương giọng kêu to.

    Rất nhanh đã có một người thanh niên anh tuấn vội vã tiến vào, sau khi nhìn thấy Sở Ly, hắn ngẩn ra:

    - Triệu Đại Hà ngươi không chết sao?

    - Sao ta có thể dễ dàng chết như vậy được chứ?

    Sở Ly ngạo nghễ gật đầu.

    Thanh niên anh tuấn không để ý tới hắn mà nói với Quách Sơn:

    - Hôm nay Phùng Xương Văn mang theo mấy người phục kích Phó bang chủ, Phó bang chủ bị thương, muốn trả thù lại, cho nên mới gọi Quách huynh ngươi qua!

    - Tốt, ta sẽ đi ngay!

    Quách Sơn đứng dậy, xuống giường.

    - Ta cũng đi!

    Sở Ly vội nói.

    Thanh niên anh tuấn khoát tay nói:

    - Triệu Đại Hà ngươi thì thôi đi, lần này chỉ gọi mười cao thủ tới mà thôi, Triệu Đại Hà cũng không được tính là cao thủ. Cứ thành thật ở lại đây một chút, đừng làm cho mọi người thêm phiền nữa!

    Sở Ly không phục trừng mắt nhìn hắn nói:

    - Ta nói này lão Phùng, đừng dùng mắt chó coi thường người khác, ta không phải là Triệu Đại Hà trước đây nữa!

    Quách Sơn khoát tay nói:

    - Chỉ đi mười người thôi, ngươi cũng đừng tham gia trò vui làm gì!

    - Ta muốn giết Phùng Xương Văn, sao có thể không có ta được chứ?

    Sở Ly cắn răng oán hận nói:

    - Chính là hắn đẩy ta xuống núi!

    Thanh niên anh tuấn không nhịn được nói:

    - Đừng dông dài nữa, lão Quách, đi nhanh đi, Phó bang chủ đang chờ đó!

    - Được, chúng ta đi!

    Quách Sơn vội vàng gật đầu, quay đầu trừng mắt nhìn Sở Ly một chút rồi nói:

    - Ngươi cứ ở chỗ này ăn cơm đi, chờ tin tức tốt của chúng ta!

    Sở Ly muốn nhắc nhở bọn họ một câu, nếu như Phùng Xương Văn đã phục kích Phó bang chủ, nhất định sẽ đề phòng bị bọn họ trả thù.

    Nhưng nghĩ tới tính cách của Triệu Đại Hà, đầu óc không tốt như vậy, cho nên hắn chỉ có thể coi như thôi, Quách Sơn cũng không phải là kẻ ngu ngốc, hẳn sẽ phải biết được chuyện này.

    Thanh niên anh tuấn không tiếp tục để ý tới Sở Ly mà cùng Quách Sơn vội vã chạy đi.

    Quách phu nhân bưng món ăn lên, có chút lo lắng nhìn bóng lưng của bọn họ.

    Sở Ly cười khà khà hai tiếng, nói:

    - Đại tẩu đừng lo lắng, cho dù võ công của lão Quách không giết được người khác, thế nhưng người khác cũng không giết được hắn!

    Quách phu nhân miễn cưỡng cười cười, nói:

    - Vậy thì ta cám ơn lời chúc lành của tiểu Triệu của ngươi!

    Sở Ly gật đầu, vùi đầu ăn cơm.

    Sau một canh giờ, Sở Ly đã ăn no cơm, hắn cũng không vội vã đi mà đi tới trong sân uống trà, chờ tin tức của Quách Sơn.

    Hiện giờ hai mắt hắn như mù, tùy tiện tiến vào Hiệp Nghĩa bang sẽ rất dễ phạm phải sai lầm, cần được Quách Sơn mang theo hắn đi vào, như vậy sẽ ổn thỏa hơn rất nhiều.

    Một mảnh tiếng bước chân vội vã vang lên.

    - Chậm một chút! Chậm một chút!

    - Đến đây!

    Đại Viên Kính Trí của Sở Ly đã nhìn thấy bốn người đang vội vã chạy tới.

    Quách Sơn nằm ở trên lưng một người, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhắm chặt, đã hôn mê.

    Bốn người cũng mang theo thương thế, có điều so với Quách Sơn thì lại là một trên trời một dưới đất, đều là bị thương ngoài da mà thôi.

    Sở Ly sải bước nghênh đón, hỏi:

    - Xảy ra chuyện gì vậy?

    Bốn người nhìn thấy là hắn cản đường, cả đám thiếu kiên nhẫn trừng mắt nhìn hắn nói:

    - Mau mở cửa ra!

    - Lão Quách xảy ra chuyện gì vậy?

    Sở Ly tránh đường ra, tức giận hỏi:

    - Bị thương sao?

    - Triệu Đại Hà, ngươi làm loạn cái gì thế, đi sang một bên đi.

    Thanh niên anh tuấn lúc trước đến gọi Quách Sơn nôn nóng vung vung tay lên.

    Bọn họ đặt Quách Sơn lên trên giường, nhìn theo hắn.

    Sở Ly đi vào nhà theo.

    Quách phu nhân mềm nhũn nằm nhoài ở trước giường, nước mắt liên tục chảy xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào Quách Sơn.

    Sở Ly đã sớm thấy rõ thương thế của Quách Sơn.

    Ngực trúng một kiếm, bắp đùi cũng trúng một kiếm, đều là thương thế rất nặng, ngực còn khá hơn một chút, kiếm ở bắp đùi thì lại cắt gãy chân gân, cho dù khôi phục lại sợ là cũng không đạt tới trình độ trước đây nữa.

    Tên xuất kiếm thật là ác độc, cố ý muốn phế bỏ Quách Sơn.

    Cho dù Quách Sơn khôi phục thì võ công cũng sẽ thụt lùi.

    Sở Ly oán hận nói:

    - Là ai làm?

    - Phùng Xương Văn!

    Thanh niên anh tuấn ngẩng đầu nhìn hắn, hừ lạnh nói:

    - Ngươi muốn đi báo thù sao?

    - Đương nhiên phải báo thù rồi!

    Sở Ly cắn răng:

    - Sao các ngươi lại chật vật như vậy?

    - Bị Phùng Xương Văn phục kích!

    Thanh niên anh tuấn hừ lạnh nói:

    - Hắn đã tính chính xác con đường chúng ta phải đi, bỗng nhiên nhảy ra, chiếm tiện nghi xong lập tức chạy trốn!

    - Các ngươi là lợn sao?

    Sở Ly cười lạnh nói:

    - Lẽ nào không nghĩ tới hắn sẽ phục kích sao?

    - Triệu Đại Hà, miệng của ngươi nên sạch sẽ chút đi!

    Một trung niên lạnh lùng nói.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 742: Bang chủ

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Sở Ly không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn về phía hắn:

    - Các ngươi chính là lợn!

    Hán tử trung niên tiến lên phía trước một bước nói:

    - Ngươi nói thêm câu nữa, ta sẽ trừng trị ngươi!

    - Hắn có thể phục kích được Phó bang chủ, chẳng lẽ không thể phục kích các ngươi sao?

    Sở Ly bĩu môi, khinh thường nói:

    - Chuyện đơn giản như vậy, ta cũng có thể ngờ tới, không ngờ các ngươi lại ngu ngốc bị lừa, nói các ngươi là lợn là khích lệ các ngươi rồi. Ngay cả lợn các ngươi cũng không bằng!

    - Muốn chết!

    Hán tử trung niên đánh ra một quyền.

    Sở Ly cũng đánh ra một quyền.

    - Ầm!

    Sở Ly đứng vững tại chỗ, một luồng nội lực xông tới, lục phủ ngũ tạng náo loạn một phen, có cảm giác nôn mửa, nội lực của nam tử trung niên này rất có chỗ độc đáo, cũng là cao thủ Tiên Thiên.

    Hắn đã biết thân phận của đối phương, Hương chủ Chu Hưng Bang.

    Chu Hưng Bang nặng nề lui về phía sau ba bước, giật mình trừng mắt nhìn Sở Ly.

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Lão Chu, ta đã nói với ngươi rồi, ta không phải là Triệu Đại Hà trước đây nữa!

    - Sức lực thật là lớn!

    Chu Hưng Bang lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn:

    - Ngươi có được sức lực lớn như vậy từ đâu?

    - Kỳ ngộ!

    Sở Ly ngạo nghễ hừ lạnh nói:

    - Đại nạn không chết tất có hậu phúc, ở bên dưới vách núi ta đã nhận được kỳ ngộ, ngươi không phải là đối thủ của ta!

    - Hừ!

    Chu Hưng Bang cười gằn:

    - Người ngốc có một thân khí lực thì có tác dụng gì chứ, ngươi không đánh lại được Phùng Xương Văn!

    - Yên tâm, nhất định ta sẽ giết hắn!

    Sở Ly cười lạnh nói.

    Cho dù là báo thù cho Triệu Đại Hà trước đây thì hắn cũng phải giết Phùng Xương Văn.

    Huống hồ Phùng Xương Văn cũng là viên đá kê chân của hắn, hắn muốn quật khởi, từ Hiệp Nghĩa bang nhảy đến Tam Tuyệt đường, lại tới phân đà, sau đó tiến vào Quang Minh thánh giáo.

    Một con đường tấn cấp như vậy, muốn tiến vào Quang Minh thánh giáo sẽ rất thuận lợi.

    Thanh niên anh tuấn kinh ngạc đánh giá Sở Ly:

    - Triệu Đại Hà, thật hay giả vậy, ngươi thật sự đạt được kỳ ngộ sao?

    - Mặc kệ ngươi!

    Sở Ly liếc xéo hắn một chút rồi nói:

    - Đối với đám người ngu xuẩn như các ngươi ta không có gì để nói nhiều!

    Bốn người đều giận đến mức hàm răng ngứa ngáy, hận không thể dùng một cái tát đập chết hắn.

    Sở Ly lại làm bộ không có chút nào cảm giác cả, dương dương tự đắc, hừ lạnh nói:

    - Thu thập Phùng Xương Văn vẫn còn phải dựa vào ta!

    Chu Hưng Bang hừ lạnh nói:

    - Việc này có bang chủ quyết định, không làm xằng làm bậy, nếu như làm nhiễu loạn kế sách của bang chủ, bang chủ sẽ trục xuất ngươi ra khỏi Hiệp Nghĩa bang!

    - Ngươi hù dọa ai vậy!

    Sở Ly bĩu môi, hừ lạnh nói:

    - Đừng mang bang chủ đến ép ta, nói cho ngươi biết, chỉ cần ta thấy được Phùng Xương Văn thì nhất định sẽ giết hắn!

    - Ưm...

    Bỗng nhiên Quách Sơn rên rỉ một tiếng.

    Quách phu nhân vội nói:

    - Lão Quách?

    Quách Sơn chậm rãi mở mắt ra, đã nhìn thấy mọi người.

    Mọi người vội vã mồm năm miệng mười hỏi hắn.

    - Lão Quách, cảm giác thế nào?

    - Có sao không? Có thể vận công hay không?

    - Đừng nóng vội, không có nguy hiểm đến tính mạng, cố gắng dưỡng thương đi.

    - Lão Quách, xem như ngươi đã bị phế rồi!

    Âm thanh của Sở Ly vượt lên trên mọi người, dùng giọng rất lớn nói:

    - Có điều ngươi cứ yên tâm, còn có ta, ta sẽ báo thù cho ngươi, làm thịt tên Phùng Xương Văn kia!

    Mọi người quay đầu trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn.

    Sở Ly không để ý tới bọn họ mà nói:

    - Lão Quách, có ta ở đâu, ngươi cũng không cần phải sợ không có cơm ăn, ta bao ngươi ăn ngon uống say!

    Quách Sơn cười khổ.

    - Lão Quách, ngươi cẩn thận dưỡng thương đi.

    Chu Hưng Bang vỗ vỗ bả vai của hắn, nios:

    - Cho dù ngươi bị phế thì trong bang cũng sẽ nuôi ngươi, huống hồ cũng không nghiêm trọng như vậy.

    - Ừm.

    Quách Sơn gật gù.

    Chân của hắn đã bị đánh gãy gân, cho dù có thuốc trị thương tốt tới mấy thì thương thế kia cũng không có cách nào khôi phục lại như lúc ban đầu được, tương lai của hắn coi như xong.

    - Chúng ta đi trước đi, đừng quấy rầy lão Quách chữa thương nữa.

    Chu Hưng Bang quay đầu nói.

    Mọi người liên tục cáo từ.

    Sở Ly ở lại, Quách Sơn liếc hắn một cái, đè lửa giận mà lạnh lùng nói:

    - Ngươi còn ở lại chỗ này làm gì, nhìn chuyện cười của ta sao?

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Đừng có không nhận lòng tốt của người khác như thế, ta sợ ngươi không nghĩ thông!

    - Ta sẽ không tự sát!

    Quách Sơn hừ lạnh nói.

    Sở Ly nói:

    - Ta trở về cũng không có chuyện gì, ở với ngươi vậy.

    - Không cần ngươi ở lại nói chuyện với ta!

    Quách Sơn nói.

    Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:

    - Hiện giờ là lúc xui xẻo nhất của ngươi, sao ta có thể không ở bên cạnh ngươi được chứ.

    Quách Sơn bị hắn làm cho dở khóc dở cười.

    Quách phu nhân nói:

    - Nếu tiểu Triệu đã có một mảnh lòng tốt như vậy thì cứ tới đây ở đi.

    Nàng cũng lo lắng lão Quách sẽ không nghĩ thông, tự hại mình.

    Sở Ly ngồi vào trên ghế, nói:

    - Đám người này thực sự là một đám lợn, không ngờ lại không biết Phùng Xương Văn sẽ phục kích!

    - Ta cũng là lợn!

    Quách Sơn hừ một tiếng nói.

    Sở Ly nói:

    - Lẽ nào ngươi không nghĩ tới sao?

    - Nghĩ tới, nhưng Phó bang chủ tức giận ngập trời, hắn muốn xông lên, mọi người có thể không xông sao?

    Quách Sơn nói.

    - Phó bang chủ là đầu heo!

    Sở Ly nói.

    Quách Sơn nói:

    - Lời này của ta cũng bị Phó bang chủ nghe được, chỉ có ngươi dễ chịu mà thôi!

    - Cho dù ở trước mặt hắn thì ta cũng dám mắng như thế!

    Sở Ly hừ lạnh nói.

    Quách Sơn lắc đầu, nhưng trong lòng lại rất thoải mái.

    Lúc đó hắn cũng đã nhắc nhở qua Phó bang chủ, đáng tiếc Phó bang chủ phẫn nộ, ai cũng không khuyên được.

    Bọn họ có mười người, đám người Phùng Xương Văn có hai mươi người, đột nhiên nhảy ra, mình bị hai người giáp công, lại bị Phùng Xương Văn đánh lén, cho nên mới bị thương nặng như vậy, may mà nhờ Phó bang chủ có linh dược, bằng không, cái mạng nhỏ này của hắn sẽ vứt đi!

    - Phó bang chủ không chết sao?

    Sở Ly nói.

    Quách Sơn nói:

    - Phó bang chủ là Tiên Thiên viên mãn, không bị thương quá nặng.

    - Theo hắn thực sự là xui xẻo!

    Sở Ly bĩu môi:

    - Thực sự là ngu ngốc, hại mọi người theo hắn!

    Quách Sơn than thở:

    - Những câu nói này ít nói thì tốt hơn, cái miệng này của ngươi quá thích gây rắc rối!

    Sở Ly nói:

    - Ngươi mau mau chữa khỏi thương đi, sau đó đi báo thù!

    Quách Sơn cười cợt, chậm rãi lại nhắm mắt lại.

    Ba ngày sau đó, Sở Ly ngoại trừ đi về ngủ ra thì từ sáng đến tối đều ở tại nhà Quách Sơn, nói chuyện cùng Quách Sơn, chậm rãi thăm dò nội tình của Hiệp Nghĩa bang.

    Lúc chạng vạng ngày thứ ba, ánh trời chiều nhuộm đỏ tiểu viện.

    Sở Ly đang theo Quách Sơn nói chuyện ở trong sân.

    Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, mấy người đẩy cửa đi vào bên trong.

    Quách Sơn đang ngồi ở bên trong ghế tựa, bên cạnh có đặt một cái nạng, chân trái của hắn vẫn chưa thể bước đi được.

    Chợt thấy người đến, Quách Sơn vội vã muốn đứng lên, nói:

    - Bang chủ!

    Sở Ly nhìn sang.

    Dẫn đầu là một thanh niên tuấn mỹ, bên người có một trung niên cao to khôi ngô đi theo, phía sau là bốn người trung niên, Chu Hưng Bang cũng ở trong đó.

    Từ trong đầu của Quách Sơn mà Sở Ly biết được, thanh niên tuấn mỹ này chính là bang chủ Kiều Chấn Hải của Hiệp Nghĩa bang.

    Trung niên cao to khôi ngô là Phó bang chủ Mạnh Nhai, bốn người còn lại là Hương chủ.

    Kiều Chấn Hải vung vung tay lên nói:

    - Đừng đứng lên!

    Hắn bước một bước vượt đến trước người Quách Sơn, ấn Quách Sơn ngồi xuống lại, miệng than thở nói:

    - Ngươi đã vì Hiệp Nghĩa bang chúng ta mà bị thương, ta nên sớm tới đây thăm ngươi mới đúng.

    Quách Sơn cười nói:

    - Bang chủ quá khách khí rồi, ta không sao.

    - Không thể giết được Phùng Xương Văn, lại để hắn chạy thoát rồi!

    Kiều Chấn Hải lắc đầu nói:

    - Vốn ta định giết Phùng Xương Văn để báo thù cho ngươi, sau đó mới tới nói cho ngươi, để ngươi cao hứng một chút, ai ngờ Phùng Xương Văn này lại giả dối như vậy!

    - Thực sự là một đám rác rưởi!

    Sở Ly lạnh lùng hừ lạnh một câu.

    Hắn muốn biểu đạt việc mình đạt được kỳ ngộ, ngông cuồng tự đại ra, như vậy mới phù hợp với tính cách của Triệu Đại Hà, cho dù lời này sẽ đắc tội với người khác.

    Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn tới đây.

    Kiều Chấn Hải mỉm cười nói:

    - Triệu Đại Hà, ngươi thực sự không chết, nghe nói còn có được kỳ ngộ sao?

    - Bang chủ, tại hạ đại nạn không chết tất có hậu phúc, đã đạt được kỳ ngộ.

    Sở Ly cười toe toét nói:

    - Hiện tại toàn thân đều là sức lực, lực lớn vô cùng!​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 743: Hương chủ

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Chu Hưng Bang lạnh lùng nói:

    - Ngông cuồng!

    Sở Ly trừng mắt lên hừ lạnh nói:

    - Ngươi có muốn so một chút không?

    Chu Hưng Bang hừ lạnh một tiếng không để ý tới hắn.

    Kiều Chấn Hải cười nói:

    - Ngươi có sức lực lớn đến đâu chứ?

    - Lực lớn vô cùng!

    Sở Ly khua tay thể hiện, lại hừ lạnh nói:

    - Bang chủ, không phải ta khoác lác, toàn bộ Hiệp Nghĩa bang này, nếu nói người có khí lực to lớn nhất, hiện tại chính là ta, không ai có thể so sánh được với ta cả!

    - Ha ha...

    Kiều Chấn Hải cười lên:

    - Ngươi cũng không biết khiêm tốn chút nào cả!

    Sở Ly nói:

    - Ta luôn ăn ngay nói thật, không nói dối như đám đầu heo nào đó, Chu Hương chủ, ta nói có đúng không?

    Chu Hưng Bang quay đầu nói:

    - Bang chủ, khí lực của Triệu Đại Hà quả thực không nhỏ.

    Kiều Chấn Hải cười nói:

    - Xem ra Triệu Đại Hà không khoác lác.

    Sở Ly đắc ý ưỡn ngực lên, biểu hiện sắc mặt của tiểu nhân đắc chí rất là thuần thục.

    Quách Sơn lắc đầu, người ta nghĩ hắn là tiểu nhân buồn cười, nhưng hắn lại dương dương tự đắc, kình lực của tên ngốc này cũng làm cho người ta đau đầu.

    Sở Ly nói:

    - Bang chủ, họ Phùng này cứ giao cho ta, nếu như ta bắt được hắn, chri cần một quyền là có thể giải quyết được vấn đề!

    Chu Hưng Bang lạnh lùng nói:

    - Phùng Xương Văn là cao thủ Tiên Thiên viên mãn, tốc độ rất nhanh, khí lực của ngươi có to lớn hơn nữa thì cũng không đánh được lên trên người hắn, có tác dụng chó gì chứ?

    - Ta không tin không đánh được hắn, tốc độ của ta cũng rất nhanh!

    Sở Ly hừ lạnh nói.

    Chu Hưng Bang nói:

    - Ngươi cảm thấy khí lực ngốc của ngươi bù đắp được nội lực sao? Hắn dùng bộ pháp vòng tới phía sau ngươi, lại cho ngươi một chưởng, ngươi sẽ bị thương, lại một chưởng nữa thì ngươi sẽ bị đánh chết... Không biết trời cao đất rộng, ngươi thật sự cho rằng có chút khí lực đã là vô địch thiên hạ hay sao?

    Sở Ly bĩu môi không thèm để ý mà nói:

    - Nào có quỷ quái như thế chứ, nhất định ta sẽ đánh chết hắn!

    Tất cả mọi người đều lắc đầu.

    Tư chất của Triệu Đại Hà rất kém, đến nay vẫn là Hậu Thiên tầng một, nội lực như có như không, nếu không phải là đánh đến mức không muốn sống thì sẽ không ai để ý tới hắn, cũng sẽ không quản tới sự chết sống của hắn.

    - Đại Hà, ta sẽ báo thù cho ngươi.

    Kiều Chấn Hải cười nói:

    - Quách Sơn, lần trước Phùng Xương Văn phục kích, Ngô Hương chủ đã bỏ mình.

    - Không trách không gặp được Ngô Hương chủ!

    Quách Sơn vội hỏi:

    - Ngô Hương chủ sao lại có thế...

    - Cũng là do chúng ta bất cẩn, vẫn không biết Phùng Xương Văn giấu đi một môn kỳ công, cho Ngô Hương chủ một chưởng, đây là một loại chưởng lực cực kỳ ác độc, không khắc chế được, sau khi Ngô Hương chủ trở về đã tắt thở rồi!

    Kiều Chấn Hải than thở.

    - Phùng Xương Văn!

    Quách Sơn cắn răng hừ lạnh nói:

    - Phùng Xương Văn!

    - Mọi người cũng nói tên này đã đạt được kỳ ngộ.

    Kiều Chấn Hải than thở:

    - Không nghĩ tới Thiết Huyết bang lại có một nhân vật lợi hại như thế!

    - Hắn có kỳ ngộ, ta cũng có được kỳ ngộ, xem ra người có thể trừng trị được hắn chỉ có ta mà thôi!

    Sở Ly vội nói.

    Mọi người nguýt hắn một cái, không để ý tới hắn nữa.

    Tên điên Triệu Đại Hà này, càng để ý tới thì hắn càng khoác loác hơn nữa.

    Sở Ly thông qua đầu của bọn họ đã càng ngày càng rõ ràng đối với tính cách của Triệu Đại Hà, hành động của hắn càng ngày càng gần với Triệu Đại Hà thực sự.

    Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như hắn đã thật sự hóa thành Triệu Đại Hà, triệt để quên mất tính cách của bản thân mình, mỗi một hành động đều là Triệu Đại Hà, hoàn toàn tiến vào trong một đoạn nhân sinh khác.

    - Quách Sơn ngươi đã vì Hiệp Nghĩa bang chúng ta mà bị thương, hơn nữa ngươi cũng là lão nhân trong bang.

    Kiều Chấn Hải nói:

    - Vì lẽ đó ta quyết định, để ngươi làm Hương chủ.

    - Hương chủ?

    Quách Sơn ngẩn ra, vội vã xua tay nói:

    - Không được không được, hiện tại ta đã là kẻ tàn phế, sao có thể làm Hương chủ cái gì chứ?

    - Làm sao lại không được chứ?

    Sở Ly vội vàng kêu lên:

    - Bang chủ anh minh, lão Quách nên làm Hương chủ!

    - Ngươi câm miệng cho ta!

    Quách Sơn vội vã trừng mắt nhìn hắn.

    Sở Ly kêu lên:

    - Lão Quách, ngươi lo lắng mọi người không phục sao? Yên tâm đi, cứ giao cho ta, ai không phục, ta sẽ thu thập kẻ đó, thu thập tới khi hắn chịu phục mới thôi!

    Kiều Chấn Hải lắc đầu cười cười.

    Chu Hưng Bang trầm mặt xuống nói:

    - Triệu Đại Hà, ngươi cút sang một bên, sao chuyện gì cũng có ngươi vậy chứ?

    Sở Ly trừng mắt lên:

    - Ngươi không phục sao?

    Tô Thanh Hòa vẫn không nói lời nào lạnh nhạt nói:

    - Nếu như Triệu Đại Hà ngươi lại quấy rối, không chừng bang chủ sẽ đổi ý!

    Hắn có tướng mạo anh tuấn, đứng ở trong đám người rất dễ thấy, thế nhưng xưa nay trầm mặc ít lời, hầu như không nói lời nào, thế nhưng lời nói ra lại có mười phần lực lượng.

    Sở Ly phẫn nộ hừ lạnh một tiếng:

    - Được rồi, ta sẽ câm miệng!

    Lúc này Quách Sơn mới thở phào, vội nói:

    - Bang chủ, ta chỉ là một phế nhân, thật sự không thích hợp làm Hương chủ.

    - Ngươi vì Hiệp Nghĩa bang chúng ta cho nên mới bị phế, hơn nữa tu vi của ngươi vẫn còn, sao có thể nói là phế nhân được chứ?

    Kiều Chấn Hải lắc đầu nói:

    - Nếu như luyện ám khí, uy lực vẫn kinh người như thường!

    - Được rồi lão Quách, ngươi cũng đừng từ chối nữa, ngươi càng vất vả thì công lao càng lớn, làm Hương chủ là chuyện đương nhiên!

    Chu Hưng Bang hừ lạnh nói.

    Một vị Hương chủ khác tên là Đặng Tiên Lễ gật đầu:

    - Không sai!

    Ánh mắt của Sở Ly đảo qua mọi người, thầm hừ lạnh một tiếng.

    Tính toán của đám người này thực sự rất hay.

    Chuyện Phủng Quách Sơn lên làm Hương chủ, tất cả đều là làm cho người khác nhìn, để cho người khác biết, bán mạng thay cho Hiệp Nghĩa bang tuyệt sẽ không lỗ, sẽ không phải chịu bạc đãi, nhìn Quách Sơn mà xem, bị thương trở thành phế nhân mà còn có thể lên làm Hương chủ, trong bang không rời không bỏ rơi hắn.

    Mà bọn họ chắc chắc, bằng vào tính cách của Quách Sơn, cho dù lên làm Hương chủ cũng sẽ không lâu dài, chẳng mấy chốc sẽ tự mình từ chức.

    Đã như thế mọi người đều vui vẻ, chỉ có điều phải tốn chút thời gian mà thôi.

    Sở Ly âm thầm quyết định, phải phá vỡ mưu đồ mà bọn họ tính toán, đẩy Quách Sơn ra, để mình ở đằng trước, để Quách Sơn đứng vững gót chân, mình cũng đứng vững, như vậy còn có thể có cái danh trung nghĩa.

    Quách Sơn lắc đầu cười khổ nói:

    - Bang chủ, ta thật sự không làm được.

    - Ngươi có uy vọng ở trong bang, đã sớm phải làm Hương chủ, chỉ là thiếu một phần công lao lớn nữa mà thôi.

    Kiều Chấn Hải nói:

    - Hiện tại thời cơ đã thành thục, ngươi ;ên làm Hương chủ, ngươi sẽ thay thế vị trí của Ngô Hương chủ!

    - Nhưng mà...

    Quách Sơn còn muốn từ chối nữa.

    Chu Hưng Bang nói:

    - Lão Quách, ngươi muốn làm trái ý của bang chủ sao?

    - Đương nhiên không phải, nhưng mà ta...

    Quách Sơn vội nói.

    Chu Hưng Bang hừ lạnh nói:

    - Bang chủ đã hạ quyết tâm, chức vị Hương chủ này từ giờ là của ngươi, không nhận cũng là của ngươi!

    -... Ài, vậy ta chỉ có thể chấp nhận mà thôi!

    Quách Sơn chần chờ một hồi, cuối cùng lại thở dài một tiếng.

    Kiều Chấn Hải nở một nụ cười:

    - Thế mới đúng chứ, quách Hương chủ, ngày mai tới bang đi.

    - Vâng.

    Quách Sơn ôm quyền.

    Kiều Chấn Hải ôm quyền một cái rồi nói:

    - Vậy chúng ta cáo từ.

    Mọi người liên tục ôm quyền rời đi.

    Sở Ly nhìn bọn họ biến mất, bĩu môi nói:

    - Giả nhân giả nghĩa!

    - Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó?

    Quách Sơn lườm hắn một cái.

    Sở Ly nói:

    - Một đám phế vật vô dụng, một tên Phùng Xương Văn cũng không đối phó được!

    - Phùng Xương Văn giả dối thế nào không phải ngươi không biết!

    Quách Sơn tức giận:

    - Bang chủ đối với ta như thế, quả thật là hết lòng quan tâm giúp đỡ, Quách mỗ chỉ có máu chảy đầu rơi để báo đáp mà thôi!

    - Ngươi nói xem ngươi có ngu hay không chứ?

    Sở Ly tức giận:

    - Người ta chờ ngươi rời khỏi vị trí Hương chủ đó, vừa có danh tiếng, cũng sẽ không tổn thất gì cả, mà ngươi còn đần độn cảm kích bọn chúng!

    Quách Sơn cau mày trừng mắt nhìn hắn:

    - Nói bậy!

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Ta không nói bậy, ngươi tự suy nghĩ một chút không phải sẽ rõ hay sao?

    - Ngươi thông minh từ lúc nào vậy?

    Quách Sơn đánh giá hắn.

    Sở Ly rất khinh thường nói:

    - Loại trò vặt này liếc mắt là đã nhìn ra được, cần gì thông minh chứ?

    - Xem ra ngươi đã khai khiếu rồi!

    Quách Sơn lắc đầu nói:

    - Loại kỳ quả kia không chỉ tăng sức mạnh của ngươi, mà còn mở ra khiếu của ngươi, không tồi không tồi!​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 744: Đao phổ

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Hóa ra ngươi cũng đang giả bộ hồ đồ.

    - Hồ đồ mới là tốt nhất.

    Quách Sơn nói:

    - Làm rõ mọi chuyện, đối với bản thân cũng không thoải mái... Ngươi trở về đi, hiện tại ngươi cũng đã khai khiếu, đừng tiếp tục há mồm đã đắc tội với người ta nữa!

    Sở Ly bĩu môi nói:

    - Ta muốn nói cái gì thì sẽ nói cái đó, quản bọn họ làm gì chứ? Chỉ là một đám rác rưởi, có cái gì phải sợ?

    - Đi đi, đi đi!

    Quách Sơn vung vung tay, tức giận nói.

    Thực sự là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, dù có thông minh như thế nào đi nữa thì vẫn ngớ ngẩn như vậy, dựa theo loại tính cách này của hắn, sớm muộn cũng sẽ chịu thiệt!

    - Vậy ngày mai chúng ta cùng đi tới bang đi.

    Sở Ly nói:

    - Ta sẽ ra mặt thay ngươi, xem ai dám không phục!

    - Được được.

    Quách Sơn vung vung tay.

    Hắn cũng rất hài lòng, có một tên tay chân như Triệu Đại Hà, đúng là đã bớt đi tâm tư dùm mình.

    Làm Hương chủ, đương nhiên phải có thủ hạ trung thành nhất của mình, Triệu Đại Hà là một thanh kiếm, tuy rằng tính cách chán ghét, thế nhưng quả thực có tác dụng.

    Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Ly đang ở trong sân của chính mình để luyện đao.

    Ở trong phòng hắn đã tìm được một quyển đao phổ, gọi là Triệu Gia Đao Quyết.

    Quyển bí kíp này được giấu ở phía dưới một cục gạch, ngoại trừ bản thân hắn ra, hầu như không ai có thể tìm được.

    Hắn có Đại Viên Kính Trí, có thể nhìn thấu trong ngoài, nhìn thấy được bản đao quyết này.

    Bản đao quyết này cũng không phải là thứ đứng đầu nhất, nhưng cũng có chỗ tuyệt diệu độc đáo, chỉ chia ra làm ba thức, Phá Sơn thức, Bình Giang thức, Liêu Âm thức.

    Chỉ cần phối hợp ba thức này được thì sẽ chính là đao pháp tinh diệu, phối hợp không tốt thì sẽ chính là đao pháp bình thường, quan trọng vẫn là ngộ tính của người dùng đao, trình độ lĩnh ngộ đối với đao pháp.

    So với Thần Đao thất thức, bản Triệu Gia Đao Quyết này chênh lệch rất nhiều, không có súc lực như Thần Đao thất thức, không có vẻ khiếp người, đao không sẽ tăng nhanh, nhưng lại hơn ở chỗ đao thức đơn giản hữu hiệu, có thể hoàn toàn bộc phát ra tu vi của người dùng đao.

    Hiện giờ Sở Ly đã định vị việc mình không có nội lực, là người có lực lớn vô cùng.

    Khô Vinh kinh làm cho hắn vẫn duy trì trạng thái trống vắng, lấy hư không mặt đất làm đan điền, đan điền của hắn lại trở thành hư không, người bên ngoài nhìn vào thấy hắn không biết võ công, chưa từng tu ra nội lực, không đỡ nổi một đòn.

    Sở dĩ hắn làm cho mình trở thành người không có nội lực, chỉ bằng khí lực để thủ thắng là bởi vì Quang Minh thánh giáo thu đồ đệ rất nghiêm ngặt, yêu cầu đối với tư chất cực cao, mà không thể tu luyện võ công phái khác, không thể bái vào giáo khi đã có sư phụ.

    Vì lẽ đó nếu như hắn muốn trở thành đệ tử của Quang Minh thánh giáo thì không thể đạt đến trên Tiên Thiên, chỉ có thể ép cảnh giới ở Hậu Thiên, thậm chí tốt nhất không có nội lực gì cả, hơn nữa thân thể hắn mạnh mẽ, lực lớn vô cùng, như vậy càng dễ dàng tiến vào Quang Minh thánh giáo.

    Kẽo kẹt hai tiếng, cửa viện của hắn bị đẩy ra.

    Cửa viện đã được Quách Sơn tìm người đổi, lập tức trở nên không giống trước đây nữa, trong nhà không còn dấu hiệu rách nát, đồ trong nhà cũng đã được mang về, có người nói là một cái cũng không thiếu, bao gồm cả thanh đao rách trên tay của hắn nữa.

    Thanh đao rách này có một vết mẻ, dường như chém lên trên tảng đá mà gây ra, thân đao mơ hồ muốn rỉ sắt, vừa là đao kém, lại là do ít bảo dưỡng thân đao, không có bôi qua mỡ bò.

    - Đi thôi!

    Quách Sơn chống nạng đi tới.

    Sở Ly nói:

    - Ta đã luyện xong cái đao pháp này rồi!

    Quách Sơn đứng ở một bên nhìn hắn múa đao, lắc lắc đầu nói:

    - Đao pháp này của ngươi...

    - Đây chính là Triệu gia đao!

    Sở Ly một mặt múa đao một mặt hừ lạnh nói:

    - Tổ tiên của ta là đao khách hàng đầu, uy chấn một phương, bằng vào Triệu gia đao này mà dương danh thiên hạ!

    - Ta chưa từng nghe nói tới Triệu gia đao gì cả.

    Quách Sơn lắc đầu nói:

    - Đao này của ngươi vừa cứng vừa mạnh mẽ, cần phải kết hợp cương nhu lại với nhau.

    - Triệu gia đao nổi danh cương mãnh.

    Sở Ly nói.

    Quách Sơn nói:

    - Được rồi, cương mãnh, cương mãnh, đã không còn sớm, nên đi tới bang rồi!

    - Được rồi.

    Sở Ly thu đao lại.

    Hắn tra đao vào bao, giắt ở bên hông rồi nói:

    - Quách Hương chủ, ngươi nên tìm cho ta một thanh đao tốt đi!

    - Không thành vấn đề.

    Quách Sơn thoải mái đáp ứng.

    Tuy rằng hắn chống ngạng, thế nhưng đi cũng không chậm, dù sao cũng là cao thủ Tiên Thiên viên mãn, nội lực vẫn còn.

    Hai người đi về phía tây hai dặm, sau đó xoay về hướng bắc một cái, bước lên con đường lớn nam bắc, đi tới trung tâm trấn, lại hướng về phía đông tiến vào một gian trạch viện rất lớn.

    Vừa vào đến bên trong chính là sân luyện võ rộng rãi, có gần 100 người, rất là náo nhiệt.

    Có người đang luyện đao, có kẻ đang luyện kiếm, người luyện chưởng rất ít.

    Cao thủ Hậu Thiên thường luyện binh khí, cao thủ Tiên Thiên mới sẽ đi luyện quyền cước, có điều đại đa số cao thủ Tiên Thiên cũng đi luyện binh khí, dù sao uy lực của binh khí sẽ mạnh hơn quyền cước.

    Nhìn thấy Quách Sơn và Sở Ly tới, thỉnh thoảng mọi người trên sân chào hỏi.

    - Lão Quách, khôi phục thế nào rồi?

    - Lão Quách, qua được thật sao?

    - Què cũng được rồi!

    - Nên làm một cái gậy chống bằng sắt, còn có thể biến thành vũ khí đó.

    Quách Sơn cười chào hỏi với bọn hắn.

    Lại nói tới Triệu Đại Hà, bọn họ chỉ nhìn một chút, không ai nói chuyện với hắn, Triệu Đại Hà nói chuyện rất biết đắc tội với người khác, cho nên nói chuyện với hắn chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.

    Phó bang chủ Mạnh Nhai và ba Hương chủ cũng đi tới, cất giọng nói:

    - Mọi người đều ở đây sao, ta sẽ tuyên bố một mệnh lệnh của bang chủ, bắt đầu từ ngày hôm nay, Quách Sơn sẽ trở thành Hương chủ, tiếp nhận vị trí của Ngô Hương chủ!

    - Cái gì?

    Mọi người lấy làm kinh hãi.

    Mạnh Nhai nói:

    - Quách Sơn là lão nhân trong bang, làm việc tận tâm tận lực, lần bị thương này cũng là vì Hiệp Nghĩa bang chúng ta mà bị thương, Ngô Hương chủ tạ thế, chúng ta đều rất bi thống. Thế nhưng vị trí Hương chủ không thể thiếu người được, Quách Sơn chính là ứng cử viên phù hợp nhất, vì lẽ đó bắt đầu từ ngày hôm nay, Quách Sơn sẽ là Hương chủ mới!

    - Ta không đồng ý!

    Một thanh niên cao lớn, cường tráng lớn tiếng nói:

    - Lão Quách vất vả, có công lao rất lớn, nhưng hiện tại võ công đã thụt lùi, võ công của Hương chủ phải là người mạnh nhất, một người què trở thành Hương chủ, quả thực là chuyện cười, sẽ làm cho Hiệp Nghĩa bang chúng ta mất mặt!

    Hắn đứng ở trong đám người, lại như hạc đứng ở bên trong bầy gà, rất dễ thấy.

    Sở Ly tiến lên phía trước một bước, quát to:

    - Hạ Anh Câu, ngươi đánh rắm gì đó?

    - Triệu Đại Hà, ngươi mới đánh rắm, ta nói không đúng ở điểm nào chứ?

    Hạ Anh Câu tức giận hừ lạnh nói:

    - Một kẻ ngu si như ngươi xem náo nhiệt làm gì, tránh sang một bên đi!

    - Triệu Đại Hà ta ở đây nói một câu, lão Quách làm Hương chủ, nếu như ai không phục thì cứ tới ta tiếp, tới một người ta đánh một người!

    Sở Ly vỗ ngực một cái, lớn tiếng nói:

    - Có lá gan thì cứ đến!

    - Khẩu khí thật là lớn!

    Thân thể của Hạ Anh Câu vừa cao lại cường tráng, như sắt thép, Sở Ly ở trước mặt của hắn lại như người lớn và đứa nhỏ, hắn cười lạnh nói:

    - Có kỳ ngộ thì có thể ra mặt sao?

    - Ta không đánh cho ngươi tè ra quần thì ta sẽ không họ Triệu nữa!

    Sở Ly lớn tiếng nói.

    - Muốn chết!

    Hạ Anh Câu đẩy mọi người ra, đi tới trước mặt của Sở Ly, đánh ra một bạt tai, bàn tay lớn giống như quạt vừa nhanh vừa độc, muốn một cái tát đập bay Sở Ly, bịt kín cái miệng thối của đối phương lại.

    Sở Ly đánh ra một quyền.

    - Phanh!

    Một tiếng vang giòn vang lên, một chưởng của Sở Ly vỗ lên trên bàn tay lớn của hắn.

    Hạ Anh Câu lảo đảo lùi về phía sau hai bước, vội vã hất tay lên, vô cùng đau đớn.

    Sở Ly đã đánh ra một quyền nữa.

    - Ầm!

    Hạ Anh Câu đưa tay đi chặn, thế nhưng lại bị đánh bay ra ngoài ba thước, nặng nề rơi xuống mặt đất.

    Sở Ly đi tới trước người hắn, giẫm lên ngực của hắn, đắc ý cười gằn nói:

    - Họ Hạ, có phục không?

    - Phục cái rắm!

    Hạ Anh Câu đỏ mặt, phẫn nộ hừ một tiếng.

    Mũi chân của Sở Ly vẫn giẫm xuống.

    Hạ Anh Câu cảm giác xương của mình đang vang vọng, đau đớn tới mức sắp nứt ra, hắn giãy dụa mấy lần, nhưng chân của hắn lại nặng nề giống như núi lớn, giãy dụa cũng là phí công.

    Tiếng ken két càng ngày càng rõ ràng, xương sắp muốn bị gãy tới nơi.

    Sở Ly dùng đôi mắt tam giác hung ác lạnh lùng, gắt gao trừng mắt nhìn hắn:

    - Có phục hay không?

    - Ngươi có gan thì cứ giẫm chết lão tử đi!

    Hạ Anh Câu rống to.

    - Vậy thì ta sẽ giẫm chết ngươi!

    Sở Ly lạnh lùng nói.

    Hạ Anh Câu gắt gao cắn chặt răng, không chịu phát ra tiếng rên rỉ, nhưng hắn lại cảm giác xương của mình như sắp đứt gãy, thống khổ tới cực điểm.

    Sở Ly vẫn không buông chân, vẫn còn giẫm xuống nữa.

    Quách Sơn lắc đầu nói:

    - Triệu Đại Hà, quên đi!​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 745: Đánh phục

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Sở Ly lắc đầu:

    - Không được, nhất định ta phải đánh phục hắn!

    - Triệu Đại Hà!

    Quách Sơn trừng mắt lên rồi nói:

    - Đều là huynh đệ trong bang, chẳng lẽ muốn đánh chết hắn sao?

    - Nếu như hắn không cầu xin tha thứ, ta sẽ đánh chết hắn!

    Sở Ly cắn răng hừ lạnh nói:

    - Nhìn xem hắn mạnh miệng hay là mạng của hắn cứng!

    Trong lúc hắn nói chuyện, dưới chân vẫn đang còn tăng sức mạnh.

    - Quá càn rỡ, để ta tới thu thập ngươi!

    Một thanh niên nhỏ gầy nhảy ra, nhào tới trước mặt Sở Ly, đánh một quyền vào cằm hắn.

    Sở Ly vươn tay nắm lấy cổ tay của hắn, nắm chặt.

    - A!

    Thanh niên gầy nhỏ kêu lên một tiếng thảm thiết, bay ra ngoài.

    Sở Ly hơi vung tay, thanh niên gầy nhr bay ra ngoài ba thước, nặng nề rơi xuống đất.

    Sở Ly quay đầu quét mắt nhìn hơn một trăm người đang rục rà rục rịch một chút, lớn tiếng nói:

    - Còn có ai không phục nữa không?

    - Triệu Đại Hà, trước tiên ngươi buông ra chân ra, nếu như giẫm tiếp thì sẽ chết người đó!

    Quách Sơn quát lên, chỉ chỉ vào Hạ Anh Câu đang nằm ở trên đất.

    Lúc này sắc mặt của Hạ Anh Câu xanh tím, miệng há hốc tới mức rất lớn, ngực bị giẫm cho thở không ra hơi, muốn kêu cứu nhưng cũng không phát ra được một chút thanh âm nào, cảm giác tuyệt vọng và hoảng sợ nuốt chửng hắn, làm cho hắn càng dùng sức giãy dụa hơn nữa, đáng tiếc vẫn uổng công vô ích.

    Sở Ly cúi đầu liếc hìn hắn một cái, hừ lạnh nói:

    - Còn chưa có chết mà!

    - Triệu Đại Hà!

    Quách Sơn trầm mặt xuống, nổi giận đùng đùng nói:

    - Nếu như ngươi làm ra án mạng, ngươi muốn bị trục xuất khỏi bang sao?

    Sở Ly phẫn nộ buông chân ra, lại dùng một cước đá bay hắn ra ngoài, va vào thanh niên gầy nhỏ kia.

    Hạ Anh Câu há hốc mồm, tham lam hít thở, miệng há hốc ra, càng ngày càng lớn hơn.

    Sở Ly quay đầu nhìn về phía những người còn lại, hỏi:

    - Sao, còn người nào không phục nữa không?

    Mọi người cau mày, tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng không có người nào đứng ra tự rước lấy nhục.

    Võ công mạnh thì cảm thấy không đáng để động thủ với người thiếu thông minh như thế, không duyên cớ làm mất thân phận, võ công yếu thì lại biết không phải là đối thủ, không muốn tự rước lấy nhục.

    Sở Ly dương dương tự đắc nói:

    - Xem ra không có người nào không phục!

    Phó bang chủ Mạnh Nhai cười lắc đầu một cái rồi nói:

    - Thực sự là hồ đồ, được rồi, chuyện này cứ quyết định như thế đi, Quách Hương chủ, hi vọng từ hôm nay ngươi có thể dẫn dắt hai mươi huynh đệ lập công lao!

    - Vâng!

    Quách Sơn dùng sức ôm quyền nói.

    Mạnh Nhai vung vung tay lên, nói:

    - Làm việc của các ngươi đi.

    Hắn xoay người rời khỏi sân luyện võ, trở về một gian tiểu viện.

    Mọi người lục tục tản đi, tiếp tục luyện công.

    Sở Ly thì lại đi tới trước mặt của Quách Sơn, cười gian nói:

    - Sao, được không Quách Hương chủ?

    Quách Sơn nói:

    - Lần này ngươi đã đắc tội với bao nhiêu người rồi?

    - Vậy thì có cái gì chứ?

    Sở Ly bĩu môi nói:

    - Đám rác rưởi này ta không để vào trong mắt... lúc nào chúng ta đi giết Phùng Xương Văn đây?

    - Không vội.

    Quách Sơn lắc đầu nói.

    Sở Ly cau mày hỏi:

    - Sao lại không vội chứ? Tên Phùng Xương Văn này chưa giết, không biết sẽ gây ra họa lớn gì nữa!

    - Đây là chuyện mà bang chủ cần bận tâm, chúng ta chỉ nghe theo mà thôi, đừng nghĩ nhiều như thế!

    Quách Sơn chống nạng đi tới một gian tiểu viện.

    Trong viện được dọn dẹp rất sạch sẽ, lúc này trống rỗng không có ai cả.

    Sở Ly đi vào theo hắn rồi hỏi:

    - Làm sao không có ai chứ?

    - Đều đang luyện công mà.

    Quách Sơn nói, đánh giá mỗi một góc của tiểu viện.

    Trước đây hắn cũng là thủ hạ của Ngô Hương chủ, cũng đã tới đây, rất quen thuộc đối với mỗi một góc của nơi này, nhưng lúc này nhìn qua, cảnh sắc quen thuộc bỗng nhiên trở nên xa lạ, cảnh sắc không có thay đổi, thứ biến hóa chính là tâm tình của hắn.

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Xem ra bọn họ còn không phục, phải đánh nặng hơn!

    - Nắm đấm không thể giải quyết được tất cả vấn đề!

    Quách Sơn khoát tay một cái nói:

    - Đại Hà, ngươi nên thu liễm tính khí này một chút đi.

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Không thu được, không nhịn được!

    - Ngươi đó...

    Quách Sơn vẫn tiếp tục khuyên bảo, nói:

    - Đừng nghịch quá mức, dù sao đều là người ăn cùng một nồi cơm!

    - Vậy phải nhìn xem bọn họ có không thức thời hay không!

    Sở Ly bĩu môi nói:

    - Một đám con vịt chết mà còn mạnh miệng!

    Hai người đi tới chính sảnh, Quách Sơn ngồi vào trên ghế thái sư ở ngay chính giữa, nở một nụ cười vô cùng đắc ý, cuối cùng cũng coi như đi đến được một bước này, hắn khổ sở leo lên chính là vì ngày này!

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Lão Quách, hiện tại ngươi đã cao hứng rồi sao?

    - Ta không nghĩ mình thực sự có thể lên làm Hương chủ, còn tưởng rằng đời này của ta đã xong rồi.

    Quách Sơn thở dài nói:

    - Có thể làm Hương chủ một lần, cũng coi như không sống uổng một đời.

    - Chí khsi của lão Quách ngươi quá thấp, Hương chủ tính là cái gì chứ, ít nhất phải đến bang chủ!

    - Ngươi câm miệng!

    Quách Sơn giật mình, vội vã nhìn chung quanh, thấp giọng quát lên:

    - Ngươi điên rồi, lời này mà cũng dám nói ra!

    Sở Ly cười toe toét nói:

    - Sao, lẽ nào ngươi không nghĩ tới việc làm bang chủ sao?

    - Không!

    Quách Sơn vội vã xua tay nói:

    - Được rồi được rồi, chúng ta không nói tới cái này nữa!

    - Được rồi, vậy thì nói tới Phùng Xương Văn đi!

    - Phùng Xương Văn cũng vậy!

    Trong lúc hai người đang nói chuyện, tám người đi vào, nhìn thấy Quách Sơn đang ngồi ở trên ghế thái sư, lập tức ôm quyền hành lễ:

    - Hương chủ!

    Quách Sơn nở nụ cười ôn hòa, nói:

    - Các ngươi cứ gọi như trước đây là được, gọi ta là lão Quách là được!

    - Lễ không thể bỏ, Hương chủ chính là Hương chủ.

    Tám người lắc đầu một cái rồi nói.

    Sở Ly thầm cười một tiếng dối trá.

    Quách Sơn không miễn cưỡng nữa mà cười nói:

    - Tất cả cứ như cũ là tốt rồi, mọi người cứ làm việc của mình đi, có nhu cầu giải quyết gì thì cứ tới tìm ta.

    - Vâng, Hương chủ!

    Tám người đáp một tiếng, lùi ra ngoài.

    Sau khi tám người bọn họ lui ra, rất nhanh lại có tám người đi vào, ôm quyền hành lễ, xưng một tiếng Hương chủ.

    Quách Sơn thân thiết trò chuyện vài câu, lại để bọn họ đi làm việc.

    Đến trưa, bốn người còn lại vẫn không xuất hiện.

    Sắc mặt của Quách Sơn càng ngày càng âm trầm.

    Rất hiển nhiên, bốn người này vẫn không phục.

    Sở Ly ở một bên ôm tay cười gằn:

    - Đây chính là chuyện mà nắm đấm không thể giải quyết tất cả vấn đề hay sao? Lão Quách, có cần ta động thủ hay không?

    Quách Sơn hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu:

    - Chỉ có thể động thủ mà thôi!

    Ngày đầu nhậm chức, nếu không thể áp đảo mọi người, những người kiêu căng khó thuần này sẽ lên mặt, sau này mình nói chuyện sẽ không ai nghe cả, như vậy còn không bằng không làm Hương chủ thì hơn!

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Yên tâm đi, cứ giao cho ta, chúng ta đi tới sân luyện võ!

    Quách Sơn khoát tay nói:

    - Ta không đi, tiểu Tống! Tiểu Tống!

    - Vâng, Hương chủ!

    Một tiểu tử có thân thể cao to khôi ngô, mi thanh mục tú chạy vào hỏi:

    - Hương chủ có gì phân phó?

    - Ngươi dẫn đường cho Triệu Đại Hà, đi tới sân luyện võ nhìn một chút.

    - Vâng.

    Tiểu Tống vội vàng gật đầu.

    Tiểu Tống tên là Tống Phi, cao to khôi ngô, tướng mạo thanh tú, con mắt khi nở nụ cười ẽ híp thành một sợi tơ, hầu như không nhìn thấy đâu cả.

    - Triệu huynh đệ, chúng ta đi tới sân luyện võ tìm ai đây?

    Tống Phi híp mắt cười hỏi.

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Còn có bốn tên không tới đây, tìm bọn họ, đánh cho bọn chúng một chút!

    - Ta hiểu.

    Tống Phi vội nói.

    Khi hai người đi tới sân luyện võ thì trên sân không còn lại bao nhiêu người nữa, theo mặt trời lên cao, ánh mặt trời càng ngày càng chói chang, mọi người sẽ trở lại tiểu viện của mình.

    Chỉ có mười hai người vẫn còn đang luyện công.

    Tống Phi chỉ chỉ về phía bốn người tụ tập thành một chỗ, đang luyện kiếm.

    Sở Ly đi tới gần, cười toe toét nói:

    - Bốn người rác rưởi các ngươi, không phục Quách Sơn làm Hương chủ đúng không?

    Một thanh niên thon dài mang theo sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn Sở Ly nói:

    - Triệu Đại Hà, đừng tưởng rằng có mấy phần khí lực là có thể trắng trợn không kiêng dè, hoành hành không cố kỵ gì như vậy!

    Sở Ly hừ lạnh nói:

    - Quách Sơn làm Hương chủ, các ngươi không phục đúng không?

    - Ai nói chúng ta không phục chứ?

    Thanh niên mặt dài lạnh lùng nói.

    Sở Ly nhếch miệng cười nói:

    - Phục là tốt rồi, ta chuyên môn tới thu thập kẻ không phục!

    - Chúng ta đang bận rộn luyện công, đừng quấy rối nữa!

    Thanh niên mặt dài hừ lạnh nói.

    Sở Ly quay đầu rời đi.

    Hắn càng ngày càng xem thường đối với đám người này, quả thực đều là rác rưởi, không có khí chất gì cả, đều là loại nhu nhược.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)