Dị Giới  Võ Hiệp Bạch Bào Tổng Quản - Tiêu Thư

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả:Tiêu Thư
    Chương 731: Linh hổ

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Sáng sớm.

    Chim hót líu lo, lanh lảnh dễ nghe.

    Bầu không khí trên Linh Hạc phong rất trong lành, hít thở một cái giống như vào tận đáy lòng, trọc khí trong lục phủ ngũ tạng đều bị xua đi.

    Tiêu Thi ngồi ở dưới một thân cây thổ nạp, cảm nhận sự trong lành của Linh Hạc phong, nàng có cảm giác mình càng ngày càng nhẹ nhàng, vui vẻ khôn kể, giống như con chim nhỏ muốn bay đi vậy.

    Nàng liếc mắt nhìn Sở Ly đang không ngừng chiến với hai con linh hạc, lại tiếp tục thổ nạp.

    Trời xanh mây trắng, nơi này bầu trời trong xanh, giống như vừa được tẩy rửa qua vậy, mây trắng tụ tập với nhau, giống như từng đoá từng đoá hoa chân thực trôi nổi trên không trung.

    Sở Ly và hai con linh hạc chơi một trận, lại móc ra một quyển sách ở trong ngực, tay mở ra, là một bức Mãnh Hổ đồ.

    Hai con linh hạc linh khí mười phần dùng đôi mắt quét qua, lập tức lùi về phía sau, kêu lên một tiếng.

    Từ trong đầu của chúng nó Sở Ly đã nhìn thấy linh hổ chân chính.

    Trên đỉnh một ngọn núi to nguy nga, một con linh hổ khổng lồ đang đứng trên một tảng đá ở trên đỉnh ngọn núi lớn ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng rống giống như thật.

    Hai con hạc vừa vặn bay qua trên đầu nó, sau khi nghe được tiếng rống, máu trong người tức thì cuồn cuộn, khí lực quanh thân biến mất, muốn rơi xuống dưới.

    Nếu không có phụ mẫu đang bay ở phía trước thấy tình thế không ổn, nhanh chóng tiếp lấy hai bọn chúng, sau đó tăng tốc bay ra xa thì nhất định sẽ bị con linh hổ này nuốt lấy.

    Sự oai hùng của con linh hổ này hiển hiện trong đầu bọn ch úng, vừa nghĩ tới cả người đã phát lạnh, không dám tới gần, cũng cảnh cáo Sở Ly tuyệt đối không nên tới gần nó, bằng không nhất định sẽ bị nó ăn mất.

    Chúng nó cực kỳ thông minh, đã phát hiện ra Sở Ly có thể nghe hiểu được tiếng hót của chúng nó.

    Sở Ly đăm chiêu, cười thu lại quyển trục.

    Hắn khoanh chân ngồi vào trên một tảng đá, quan tường tới Bạch Hổ ở trong đầu.

    Bạch hổ trong đầu lập tức không giống trước đó nữa, hắn thay thế linh hổ trong đầu hai hạc vào chỗ Bạch hổ trước đó, làm ra từng động tác.

    Khi tức lưu chuyển của Bạch Hổ luyện dương đồ lập tức mạnh mẽ hơn mấy phần.

    Sau một canh giờ, hắn chậm rãi thu công, Bạch Hổ luyện dương đồ đã tiến sâu thêm một tầng, thân thể càng ngày càng mạnh mẽ.

    Đáng tiếc muốn tiến bộ thêm đã khó lại càng khó, dù sao cũng không tự mình cảm nhận linh hổ, hơn nữa có khả năng bản thân công pháp cũng có chút vấn đề, hầu như đã đạt đến đỉnh, cần tâm pháp cao minh hơn nữa thì mới có thể tiếp tục luyện thể được.

    Nếu có thể tự mình ở lại bên người linh hổ, nhìn tư thế của chúng nó để lĩnh ngộ tinh túy của chúng nó, như vậy cũng giống như hiện tại hắn ở bên người Linh Hạc vậy, như vậy có thể tu luyện Bạch Hổ luyện dương đồ đến viên mãn, sẽ tu luyện Linh Hạc quyết đến viên mãn, không chừng sẽ có cơ hội trở thành Thiên Thần!

    Suy nghĩ một chút, dường như Thiên Thần cũng không cách mình quá xa!

    Đáng tiếc Linh Hạc quyết lại không có cửa học tập, mà Bạch Hổ luyện dương đồ thì lại không có cách nào quan sát linh hổ ở khoảng cách gần, cũng không theo ý hắn được!

    Nếu như hắn có thể cưỡi trên lưng linh hổ, từ phía xa xa nhìn vào linh hổ, tự mình cảm nhận một chút về bá khí của linh hổ, có lẽ cũng không tệ, đáng tiếc Linh Hạc so với người còn kiêu ngạo hơn, sẽ không để cho người ta cưỡi lên lưng nó.

    Bóng đêm như nước, một vầng trăng sáng treo ở phía chân trời.

    An Vương phủ rơi vào trạng thái ngủ say.

    Hai người áo đen nhẹ nhàng tiến vào, vô thanh vô tức, không làm kinh động tới hộ vệ của An Vương phủ, trực tiếp như hai cái lông chim rơi xuống Thiên Xu viện.

    - Ai!

    Một tiếng gào to đột nhiên vang lên, đánh thức toàn bộ An Vương phủ.

    Hai người áo đen không chút hoang mang quét mắt nhìn bốn người hộ vệ vừa đáp xuống một chút.

    Vóc người khôi ngô của Chúc Thiên Hoa rất bắt mắt, hai mắt hắn trợn trừng lên, lạnh lùng nói:

    - Đêm hôm khuya khoắt tới đây để làm gì?

    Hai người mặc áo đen này cũng không che mặt, một thanh niên tuấn lãng, một trung niên lạnh như băng.

    - Gọi Sở Ly đi ra nhận lấy cái chết!

    Thanh niên tuấn lãng từ tốn nói:

    - Chúng ta tới là để lấy tính mạng của hắn, sẽ không lạm sát kẻ vô tội, có điều nếu như hắn không xuất hiện, vậy thì không hẳn, ta chỉ có thể giết các ngươi để ép hắn hiện thân mà thôi!

    - Đại tổng quản không ở trong phủ.

    Chúc Thiên Hoa hừ lạnh nói:

    - Hai vị đến rất không khéo!

    - Không ở trong phủ?

    Thanh niên tuấn lãng quay đầu nhìn về phía hán tử trung niên kia rồi nói:

    - Phác tiền bối, xem ra chúng ta chỉ có thể đại khai sát giới mà thôi!

    - Các ngươi rốt cuộc là ai?

    Chúc Thiên Hoa nói.

    - Cung phụng của Quang Minh thánh giáo, còn tên các ngươi không cần thiết phải biết.

    Thanh niên tuấn lãng lắc đầu cười nói:

    - Ngưỡng mộ đại danh của Sở Ly đã lâu, vốn muốn phí chút công phu để giết hắn, không nghĩ tới hắn lại không ở đây.

    - Tiểu Tôn, không cần thiết phải dông dài với bọn hắn, trực tiếp giết thôi.

    Vị Phác tiền bối kia lạnh nhạt nói.

    - Vâng.

    Tiểu Tôn cung kính nói:

    - Loại chuyện nhỏ này cứ để tiểu tử làm đi, Phác tiền bối cứ áp trận thay ta là được?

    - Ừm.

    Vị Phác tiền bối kia nói.

    Tiểu Tôn bước một bước vọt đến trước mặt của Chúc Thiên Hoa, nhẹ nhàng ấn xuống một chưởng.

    Chúc Thiên Hoa rất cảnh giác, không cố gắng đón đỡ mà lùi một bước tránh ra khỏi một chưởng này.

    - Ầm!

    Một tiếng vang trầm thấp vang lên, chưởng lực tạo thành một dấu bàn tay rõ ràng ở trên tường phía sau lưng của Chúc Thiên Hoa.

    Chúc Thiên Hoa liếc mắt nhìn chưởng ấn ở trên tường, nghĩ xem mình có thể làm như vậy được hay không, cách xa như vậy mà chưởng lực còn ngưng tụ không tan, mình vẫn kém một bậc, tu vi không bằng người này!

    - Người lớn như vậy, đầu óc cũng không ngốc!

    Thanh niên tuấn lãng cười nói:

    - Tiếp tục!

    Hắn phất tay áo, tay phải lại đánh ra một chưởng.

    Trong lòng Chúc Thiên Hoa nổi lên báo động, đột nhiên lùi về phía sau, tránh khỏi một chưởng này của hắn.

    - Sưu!

    Một tiếng rít chói tai vang lên, gió thổi do tay áo vung lên tạo ra xẹt qua bên cạnh hắn, rơi lên trên tường ở phía sau, là một vết ngấn rất sâu, như dùng đao chém một đao vậy.

    Một kích này của đối phương là ám độ trần thương, Chúc Thiên Hoa thầm kêu ác độc, hắn lạnh lùng nói:

    - Đê tiện!

    - Quả thực rất thông minh!

    Thanh niên tuấn lãng lắc đầu cười nói:

    - Có điều dù có thông minh tới mấy, võ công không được thì cũng vô dụng.

    - Chúng ta không cần khách khí với hắn, nếu như đã muốn giết chúng ta, mọi người cùng tiến lên là được!

    Liễu Tinh trầm giọng nói.

    Hương Phi Tuyết và Hoắc Vũ Hạo cùng với hắn nhằm về phía thanh niên tuấn lãng kia.

    - Hừ!

    Phác tiền bối hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước chặn ở trước mặt của bọn hắn, đánh ra một quyền.

    - Ầm!

    Hoắc Vũ Hạo bay ngược ra ngoài, nặng nề va vào trên vách tường.

    Hoắc Vũ Hạo phun ra một ngụm máu, mềm nhũn trượt xuống dưới vách tường, ngồi ở dưới chân tường vô lực không thể nhúc nhích được nữa.

    - Lão Hoắc, ngươi đã chết rồi sao?

    Liễu Tinh quát to.

    Hoắc Vũ Hạo mềm yếu vô lực nói:

    - Không chết được, cũng không động thủ được nữa!

    - Thật là…

    Liễu Tinh hừ lạnh nói.

    Hắn và Hương Phi Tuyết dựa vào thân pháp nhanh chóng dây dưa cùng trung niên này, trong lúc nhất thời nửa khắc vẫn còn có thể chịu đựng được.

    Chúc Thiên Hoa bị bức ép phải lùi về phía sau từng bước, sắp lùi tới góc tường trong bóng tối.

    Thanh niên tuấn lãng vẫn ung dung như thường, giống như mèo vờn chuột vậy, một mặt đánh một mặt trêu tức nói:

    - Ngươi to lớn như vậy cũng không có tác dụng gì cả, tu vi quá kém, là tư chất không tốt sao? Vóc người lớn, không phải tu vi kém thì chính là kẻ ngốc!

    Chúc Thiên Hoa hừ lạnh nói:

    - Dù sao cũng hơn người lùn như ngươi!

    Thanh niên này có tướng mạo anh tuấn, chỉ là vóc dáng hơi thấp chút, chỉ tới vai của Chúc Thiên Hoa mà thôi.

    Nụ cười của thanh niên tuấn lãng hơi ngừng lại, lập tức âm trầm nói:

    - Được, ngày hôm nay nếu như không giết ngươi, ta sẽ theo họ của ngươi!

    - Ta không có nhi tử như ngươi!

    Chúc Thiên Hoa bĩu môi nói.

    Thanh niên tuấn lãng lạnh lùng nói:

    - Ta cũng không có phụ thân như ngươi... Đồ to xác, ngươi muốn chết như thế nào?

    - Ta nghĩ ngươi chết tới nơi rồi mới đúng!

    Chúc Thiên Hoa hừ lạnh nói:

    - Dung mạo của ngươi rất khá, chỉ là cái miệng quá nát, như một mụ già vậy, phiền chết đi được, không biết nữ nhân nào chấp nhận được ngươi chứ?

    - Ngươi muốn chết!

    Thanh niên tuấn lãng giận tím mặt:

    - Chết đi cho ta!

    Hai tay của hắn cùng vung lên, nhanh như tia chớp đánh về phía Chúc Thiên Hoa.

    Chúc Thiên Hoa bỗng nhiên lăn lên trên đất, vô cùng chật vật né tránh hai chưởng này.

    Tiểu Tôn giận không nhịn nổi, xoay người muốn đuổi theo hắn.

    Từ trong bóng tối góc tường bỗng nhiên có một chưởng đánh ra, đột nhiên mà rất nhanh.

    Tiểu Tôn đang súc lực toàn thân muốn truy sát Chúc Thiên Hoa, lúc trong lòng vang lên báo động thì một chưởng này đã đánh tới phía sau lưng của hắn.

    - Ầm!

    Mơ hồ có tiếng sấm rền truyền đến.

    Thân thể của tiểu Tôn tức thì hơi ngừng lại.

    - Ầm!

    Chưởng thứ hai lần nữa ấn về phía sau lưng của thanh niên tuấn lãng này.

    - Ầm!

    Phác tiền bối bước một bước vọt đến bên cạnh hắn, chặn lại chưởng thứ hai thay cho hắn. ​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 732: Hiện thân

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Ầm ầm.

    Một tiếng vang trầm thấp vang lên, giống như một đạo sấm rền vang lên ở phía xa.

    Một chưởng này vừa nhanh vừa độc, uy lực kinh người.

    - Phanh...

    Giống như tiếng chuông đồng vang lên, sắc mặt của trung niên họ Phác không biến đổi, chỉ lui một bước mà thôi.

    Từ trong bóng tối có một vị trung niên hiện ra, chẳng khác nào một vị nông phu thuần khiết, vẻ mặt đau khổ, dường như có cuộc sống rất gian nan, có quá nhiều chuyện buồn, làm cho mặt của hắn u buồn, chỉ cần nhìn vào cũng đã cảm thấy phát sầu thay hắn.

    Hắn là Triệu Giang, đệ tử của Tử Vân sơn.

    Chúc Thiên Hoa bay tới bên cạnh Triệu Giang nói:

    - Triệu tiền bối, cẩn thận tên kia, rất giả dối!

    Triệu Giang gật gù:

    - Bề ngoài rất tùy tiện, nhưng trong thì giả dối, ta đã thấy.

    Trên gương mặt tuấn tú của tiểu Tôn hiện lên vẻ nghiêm nghị, hừ lạnh nói:

    - Ngươi là đệ tử của Tử Vân sơn?

    Triệu Giang gật đầu:

    - Đúng thế.

    - Tử Vân sơn các ngươi thân là bốn Đại tông phái, không ngờ đệ tử lại đến làm hộ vệ của một Vương phủ, chẳng phải là làm mất mặt của Tử Vân sơn các ngươi hay sao?

    Tiểu Tôn cười lắc đầu:

    - Ta cũng buồn thay cho Tử Vân sơn các ngươi, càng lăn lộn càng thụt lùi!

    - Chuyện này không nhọc ngươi quan tâm.

    Triệu Giang lạnh nhạt nói:

    - Ngươi là đệ tử Thiết Tụ tông của Đại Ly đúng không?

    - Không hổ là Tử Vân sơn, hiểu rất rõ đối với Đại Ly chúng ta.

    Tiểu Tôn cười hì hì nói.

    Triệu Giang nói:

    - Ngươi đang gây rắc rối cho tông môn của mình, ngươi có biết không? Chọc giận Sở tổng quản, hắn sẽ trực tiếp đi tới Đại Ly diệt tông môn các ngươi!

    - Ha ha, khẩu khí thật là lớn!

    Tiểu Tôn cười lớn một tiếng, ánh mắt lại lập lòe.

    Triệu Giang quay đầu nhìn về phía trung niên họ Phác rồi hỏi:

    - Ngươi là đệ tử của Kim Chung môn Đại Ly đúng không?

    - Không phải ngươi định nói, ta cũng môn gây ra rắc rối cho Kim Chung đó chứ?

    Trung niên họ Phác lạnh lùng nói.

    Triệu Giang gật gù:

    - Không sai, Sở tổng quản không làm gì được Quang Minh thánh giáo, thế nhưng thu thập hai tông môn của các ngươi thì lại là việc nhỏ như con thỏ, loại đệ tử giống như ngươi, Kim Chung môn chỉ có hai ba người thôi đúng không, muốn giết chết dễ như trở bàn tay!

    - Tiểu Tôn nói không sai, khẩu khí của ngươi quả thực không nhỏ!

    Trung niên họ Pháclạnh lùng nói.

    Triệu Giang hừ lạnh nói:

    - Không thấy quan tài không đổ lệ, bằng vào một chút bản lĩnh của các ngươi mà đã dám đến Thần Đô ám sát Vương gia, quả thực là buồn cười!

    - Dù sao cũng phải thử một chút chứ!

    Tiểu Tôn không phục hừ lạnh nói.

    Nói xong hắn vung ống tay áo lên, một tiếng kêu nhỏ vang lên, như đao khí xẹt qua.

    Triệu Giang cong ngón tay búng một cái.

    - Phốc!

    Trong tiếng vang trầm, kình lực hóa thành gió nhẹ từ từ thổi ra, y phục của mọi người đều tung bay.

    Trong lòng tiểu Tôn hừ lạnh, nhưng trên mặt vẫn treo cười gằn, hắn rút ra một cái quạt giấy từ bên hông, ngọc trắng làm xương quạt, trên mặt giấy có viết hai chữ Lưu Vân.

    Hắn nhẹ nhàng vung cây quạt một cái.

    Lập tức có một tiếng kêu nhỏ vang lên, quạt gió gào thét đánh ra, tiếng rít gào rất thê thảm, so với kình lực lúc trước còn sắc bén hơn mấy phần.

    - Lưu Vân phiến!

    Triệu Giang hừ lạnh một tiếng, phất tay áo một cái.

    - Phanh!

    Hai đạo kình lực va chạm, giống như hòn đá nhỏ quăng vào trong hồ.

    Gió mạnh đột nhiên xuất hiện, thổi làm cho y phục của mọi người bay phần phật.

    - Ngươi đây là công pháp gì?

    Tiểu Tôn cau mày nói.

    - Thiết Bích Tụ!

    Triệu Giang nói:

    - So với Thiết Tụ Công của các ngươi ra sao?

    - Quả nhiên không hổ là Tử Vân sơn!

    Tiểu Tôn lạnh lùng nói:

    - Có điều luận tụ công, vẫn là Thiết Tụ tông chúng ta hơn!

    Hắn cắn răng vung cây quạt lên, từng đạo từng đạo tiếng hú rất thê thảm vang lên.

    Triệu Giang chỉ dùng Thiết Bích Tụ để đối phó, hắn vẫy tay mười mấy lần, sắc mặt của tiểu Tôn âm trầm, hít sâu một hơi, khuôn mặt tuấn lãng đỏ lên, sau đó mạnh mẽ vung tay lên.

    - Ô...

    Gió mạnh đột nhiên nổi lên, giống như một cơn lũ bất ngờ từ trong tay áo của hắn sinh ra, ầm ầm lao xuống, hung hăng đánh về phía Triệu Giang.

    Triệu Giang cong ngón tay ra búng một cái.

    - Ầm!

    Một tiếng nổ vang giống như sấm rền vang lên, kình phong phân tán, mọi người híp mặt lại, chỉ thấy trên tay áo của tiểu Tôn có một cái lỗ hổng.

    - Đây là võ công gì?

    Tiểu Tôn cắn răng, ánh mắt như muốn phun ra lửa.

    Triệu Giang nói:

    - Phá Tuyệt chỉ.

    Tiểu Tôn quay đầu nhìn về phía Phác tiền bối.

    Tuy rằng hắn có bí thuật, nhưng nếu lúc này đánh không lại, dùng bí thuật thì đối phương cũng sẽ dùng bí thuật, bí thuật của Tử Vân sơn sẽ càng mạnh mẽ hơn so với Thiết Tụ tông, cho nên hắn cũng không có phần thắng nào cả.

    Phác tiền bối lạnh nhạt nói:

    - Không hổ là Tử Vân sơn, nội tình thâm hậu, kỳ công tuyệt nghệ có vô số, có điều dù có nhiều võ công hơn nữa thì cũng không bằng tinh thông một môn, mặc cho ngươi biết 360 môn võ công, ta chỉ lấy một loại cong phu cũng có thể khắc chế được tất cả tuyệt học của ngươi!

    Triệu Giang gật gù:

    - Kim Chung môn đã dốc hết toàn lực, có điều ngươi thực sự cảm giác mình có thể ngăn cản được Thiên Lôi chưởng của ta sao?

    - Thử xem một chút, ngại gì chứ?

    Phác tiền bối hừ lạnh nói.

    Triệu Giang lắc đầu, thở dài:

    - Đi ra hết đi!

    Trong bóng tối bỗng nhiên có ba người hiện ra, đứng ở trước mặt của vị Phác tiền bối kia.

    Triệu Giang nói:

    - Ngươi có thể đỡ được mấy kích Thiên Lôi chưởng?

    Sắc mặt của Phác tiền bối âm trầm lại.

    Hắn có thiên phú rất đặc biệt, tu luyện Kim chung công tới cảnh giới đăng phong tạo cực, đạt đến cảnh giới viên mãn, có thể đỡ được Thiên Lôi chưởng có uy lực kinh người.

    Nhưng Thiên Lôi chưởng là tuyệt học hàng đầu của Tử Vân sơn, hắn chỉ có thể đỡ được ba chưởng đến bốn chưởng mà thôi.

    Thiên Lôi chưởng của Tử Vân sơn có uy lực kinh người, tiêu hao nội lực cũng rất kinh người, đối phương chỉ có thể phát ra hai, ba chưởng, mình sẽ chiếm thế thượng phong, vì lẽ đó trong lòng hắn nắm chắc, lần này không đánh được Sở Ly thì cũng phải làm cho mặt mũi của đối phương mất hết.

    Chỉ cần có thể giết được những hộ vệ trước mắt này, như vậy địa vị của hắn ở bên trong Quang Minh thánh giáo sẽ tăng lên một đoạn dài.

    Cung phụng của Quang Minh thánh giáo cũng có phân đẳng cấp, tổng cộng có chín phẩm, mình là lục phẩm, tiểu Tôn chỉ là bát phẩm, nếu có thể giết được hộ vệ của An Vương phủ, ít nhất có thể thăng lên tới nhất phẩm.

    Quang Minh thánh giáo đã hạ lệnh truy sát, tất cả cung phụng đều có thể đến Đại Quý ám sát Sở Ly, ám sát thành công thì sẽ có thể đăng thẳng lên làm cung phụng nhất phẩm.

    Đáng tiếc thế sự không như ý muốn của con người.

    Sau khi nhìn thấy ba người từ trong bóng tối đi ra, trong lòng hắn lập tức âm trầm, Huyễn Âm thuật, ba tên này cũng là đệ tử của Tử Vân sơn!

    Tiểu Tôn cười lạnh một tiếng, cười khà khà nói:

    - Tử Vân sơn các ngươi quá mất mặt, không ngờ lại phái ra bốn đệ tử làm hộ vệ cho An Vương phủ, quá mất mặt!

    - Ngươi nên nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể chạy ra ngoài được đi.

    Triệu Giang hừ lạnh nói:

    - An Vương phủ không phải là nơi mà ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!

    - Được, ta rất muốn xem xem Tử Vân sơn các ngươi có bản lĩnh gì!

    Tiểu Tôn hừ lạnh nói.

    Hắn dứt khoát đi ra ngoài, hắn biết đêm nay nếu không liều mạng thì sẽ không trốn thoát được.

    Khí thế của hắn đột nhiên biến đổi, trước mắt mọi người dường như đã xuất hiện một vị cổ nhân người đội cao quan, tay áo phập phùng, khí thế rất lớn.

    - Ầm!

    Chúc Thiên Hoa đột nhiên đánh ra một quyền, muốn ngắt quá trình thi triển bí thuật của hắn.

    - Ầm!

    Tiểu Tôn nhẹ nhàng phất tay áo một cái, Chúc Thiên Hoa bay ngược ra ngoài, va vào tường rồi trượt xuống, mềm nhũn ngồi ở bên người Hoắc Vũ Hạo.

    Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn hắn, cười khổ.

    Triệu Giang chỉ chỉ vào tiểu Tôn à Phác tiền bối, nói:

    - Dùng bí thuật đi, ta sẽ cuốn lấy tên này, ba người các ngươi bắt hắn!

    Thân thể của bọn họ lập lòe, trở nên như có như không, giống như có một mảnh cái bóng chiếu lên ở trước mắt mọi người.

    Bọn họ chia thành hai nhóm người đánh về phía một người, phập phù khó lường, nhanh nhẹn như điện.

    Triệu Giang tấn công về phía tiểu Tôn.

    - Ầm ầm ầm ầm...

    Tiểu Tôn liều mạng vung ống tay áo lên, muốn chạy đi, nhưng thân pháp không thể nhanh hơn Triệu Giang, cho nên vẫn bị bức ép trở lại.

    Liễu Tinh và Hương Phi Tuyết cũng thi triển bí thuật, tấn công về phía tiểu Tôn.

    Chỉ một lát sau, Tiểu Tôn đột nhiên hét dài một tiếng, y phục phồng lên như khí cầu, mạnh mẽ chịu đựng một đạo Thiên Lôi chưởng, chạy trốn ra ngoài, trong chớp mắt đã biến mất ở trong màn đêm, không thấy cái bóng đâu nữa.

    Triệu Giang không đuổi theo, đối phương đã trúng một đạo Thiên Lôi chưởng, khó mà sống sót được, cho dù chạy đi cũng không sống được quá lâu.

    Hắn đánh về phía trung niên họ Phác.

    Có thể mơ hồ nhìn thấy kim quang lập lòe ở trên da, trung niên họ Phác âm trầm, không để ý một chút nào tới công kích của bốn người Tử Vân sơn, hai tay thỉnh thoảng đánh ra, vừa nặng mà vừa nhanh.

    Liễu Tinh không tránh né kịp đã trúng một quyền, cũng làm bạn cùng đám người Chúc Thiên Hoa.

    Chúc Thiên Hoa ngồi ở dưới góc tường, nhìn bốn người Triệu Giang vây công trung niên họ Phác, lại liếc mắt nhìn một gốc cây nhỏ bên trong tiểu viện, thầm nghĩ:

    - Xem ra không cần chặt đứt đồng tâm thụ!​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 733: Cổ vũ

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Hoắc Vũ Hạo nói:

    - Đám người Triệu tiền bối có thể ứng phó được với đối phương!

    - Động một chút là mời Đại tổng quản ra tay, chúng ta cũng quá vô năng!

    Liễu Tinh hừ lạnh nói.

    Trong lúc hắn nói chuyện khóe miệng ồ ồ chảy máu.

    Cho dù đã thi triển bí thuật, thân thể mạnh mẽ, thế nhưng trung niên họ Phác này cũng thi triển ra bí thuật, uy lực của quyền ấn rất kinh người, bị trúng một quyền, quả thực có cảm giác như bị chuông đánh vào thân thể, thân thể như muốn tan vỡ.

    Quyền kình của trung niên họ Phác này rất kỳ diệu, sau khi đánh trúng thân thể, quyền kình nhanh chóng khuếch tán ra như tiếng chuông, trong nháy mắt đã đến quanh thân, khó lòng đề phòng.

    Hắn chỉ có thể phòng vệ chỗ yếu, các vị trí còn lại đều chịu thương tích, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng rất phiền phức, có lẽ phải tu dưỡng hơn nửa tháng mới được.

    Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:

    - Hết cách rồi, người mà Đại tổng quản trêu chọc vào đều là nhân vật lợi hại.

    - Cũng may mà có các tiền bối Tử Vân sơn hỗ trợ.

    Chúc Thiên Hoa nói.

    Hoắc Vũ Hạo và Liễu Tinh bất đắc dĩ gật đầu.

    Vốn bọn họ là thiên kiêu chi tử, đến An Vương phủ gặp Đại tổng quản, lập tức bị đánh rớt xuống phàm trần.

    Vốn bọn họ cho là Đại tổng quản là cao thủ hiếm thấy, thế nhưng sau khi vào ở trong An Vương phủ mới phát hiện ra, cao thủ lợi hại hơn so với bọn họ có rất nhiều!

    Cho dù bình thường bọn họ liều mạng tu luyện thì cũng không đuổi kịp được, không có cách nào làm được chuyện một mình gánh vác một phương.

    Điều này làm cho bọn họ rất khó chịu, chỉ có thể càng liều mạng luyện công hơn nữa mà thôi.

    - Tùng tùng tùng tùng!

    Bốn tiếng chuông đồng thời vang lên.

    Bốn người Triệu Giang đồng thời vận dụng hết Thiên Lôi chưởng bắn trúng trung niên họ Phác kia.

    Hắn phốc một cái, phun ra một ngụm máu tươ, kim quang trên da ảm đạm, xoay người muốn đi.

    - Tùng tùng tùng tùng!

    Lại là bốn đạo Thiên Lôi chưởng đánh tới.

    Trung niên họ Phác chậm rãi ngã xuống.

    Bốn người Triệu Giang nhìn quanh bốn phía, hai người triệt hồi bí thuật, hai người khác vẫn còn duy trì bí thuật.

    - Là một nhân vật lợi hại.

    Triệu Giang lắc đầu nói:

    - Đáng tiếc bọn họ đến An Vương phủ, thiên đường có đường không đi, lại đi tới nơi này chịu chết.

    Triệu Giang nhìn về phía ba người Chúc Thiên Hoa rồi hỏi:

    - Không sao chứ?

    Ba người Chúc Thiên Hoa vội vàng lắc đầu.

    - Mau mau đi vào chữa thương đi, không chừng sẽ còn có khách nữa!

    Triệu Giang nói.

    - Vâng.

    Ba người Chúc Thiên Hoa đi vào trong nhà.

    Tề Tử Mặc cười gian nói:

    - Triệu sư huynh, xem ra vị tiểu sư đệ này đã trêu chọc vào phiền phức rất lớn, chẳng trách lại viết thư mời chúng ta tới giúp đỡ.

    - Lần này cũng còn tốt.

    Triệu Giang cau mày nói:

    - Lần sau không hẳn đã dễ dàng như vậy!

    Bọn họ ở trước mặt của Sở Ly bị khắc chế đến gắt gao, ở trước mặt người khác thì lại uy phong lẫm lẫm, tuyệt học của Tử Vân sơn dù sao cũng cao hơn người khác một bậc.

    Tề Tử Mặc đi tới phía trước một gốc cây nhỏ ở sân, cười nói:

    - Ngươi nói xem nếu như chém gốc cây này, tiểu sư đệ có thể xuất hiện được không?

    - Ngươi đừng làm bừa, cây như vậy nhất định rất quý giá, chém một gốc thiếu một gốc đó.

    Triệu Giang hừ lạnh nói.

    - Ta chỉ cảm thấy mơ mộgn, không biết có phải là tiểu sư đệ lừa gạt chúng ta chơi hay không mà thôi?

    Trong lòng Tề Tử Mặc ngứa ngáy khó nhịn.

    Triệu Giang hừ lạnh nói:

    - Tiểu sư đệ không phải là người như thế.

    - Không bằng, chúng ta thử xem chút đi?

    Tề Tử Mặc cổ vũ nói.

    Triệu Giang nguýt hắn một cái, đi tới trước mặt của trung niên họ Phác rồi nói:

    - Phế bỏ võ công, trục xuất ngươi ra ngoài phủ, xem như là chúng ta nhân từ, chỉ trách ngươi quá ngốc!

    Nói đoạn hắn vỗ một chưởng vào bụng dưới của trung niên họ Phác, không để ý tới ánh mắt oán độc của đối phương mà nhấc lên rồi ném hắn ra khỏi An Vương phủ.

    Sở Ly xuất hiện ở trong thắng cảnh của Tuyết Nguyệt hiên.

    Tiêu Kỳ giống như bình thường ngồi ở bên hồ, người mặc một bộ y sam màu trắng không chút tì vết, giống như đã hòa vào làm một với hồ nước ở quanh thân.

    Tâm tư của nàng cũng trong vắt như hồ nước, chiếu rọi vạn vật nhưng không để lại dấu vết, tất cả đều như là mây khói, chung quy vẫn là một con số không.

    Sở Ly đứng ở đằng xa nhìn Tiêu Kỳ, Vạn Tượng Quy tông vận chuyển.

    Hắn có thể nhìn ra được tâm tình của nàng rất bình tĩnh, không có tạp niệm, tất cả tinh khí đều chăm chú vào trên thanh kiếm, trường kiếm trên đầu gối chẳng khác nào một phần thân thể của nàng, đã hoàn toàn dung hợp.

    Tâm tư của nàng cũng giống như trường kiếm đã trở vào bao, hoàn toàn thu lại, không có một tia gợn sóng nào cả.

    Sở Ly đột nhiên xuất hiện ở trước người của nàng ba bước.

    Đôi mắt sáng của Tiêu Kỳ như nước, lẳng lặng rơi xuống trên người hắn, lông mi khẽ nhíu lại.

    Sở Ly cảm nhận được tâm tư của nàng mơ hồ có chút ba động.

    - Tại sao ngươi lại đến rồi?

    Tiêu Kỳ nhíu mày lạnh nhạt hỏi.

    Sở Ly nói:

    - Tới đây đưa một phong thư.

    - Thư đâu?

    Tiêu Kỳ lẳng lặng nhìn hắn.

    Sở Ly móc thư ra khỏi ngực rồi đưa tới.

    Bàn tay trắng như ngọc của Tiêu Kỳ đưa tay đón thư, khi sắp sửa đụng tới thư, Sở Ly đưa về phía trước, ngón tay của hai người chạm vào nhau.

    Cảm giác ấm áp mát mẻ thẳng truyền tới đáy lòng, Vạn Tượng Quy tông của Sở Ly vận chuyển tới cực hạn, nhìn thấy tâm tư của nàng hơi rung động, lại lập tức bình tĩnh lại, giống như bị một đạo lực lượng to lớn trấn áp, cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái.

    Sở Ly nhìn nàng, trong lòng đang nghĩ phải làm sao mới có thể phá tan tâm tình của nàng, tìm được nhược điểm trí mạng của nàng.

    Tiêu Kỳ mở thư ra rồi cúi đầu nhìn, rất nhanh đã khép thư lại, lạnh nhạt nói:

    - Hừm, ta biết rồi, ngươi có thể đi được rồi đó.

    Sở Ly nói:

    - Ngươi có đồng ý hay không?

    Tiêu Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu:

    - Ta đang bế quan, đến thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bên người nhị tỷ còn có ngươi, không cần ta qua đó.

    Sở Ly nói:

    - Ta có việc cần phải rời khỏi đây, không thể chăm sóc Nhị tiểu thư.

    - Chuyện gì?

    Tiêu Kỳ nói.

    Sở Ly nói:

    - Chuẩn bị đi tới Quang Minh thánh giáo làm nội gian, tìm ra kẽ hở của Quang Minh thánh giáo.

    Tiêu Kỳ khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói:

    - Hồ đồ.

    Sở Ly cảm nhận được tâm tư của nàng rung động, hắn tiếp tục nói:

    - Quang Minh thánh giáo và ta hiện tại không chết không thôi, ta không chết thì bọn họ vẫn sẽ đuổi giết ta, cao thủ cuồn cuộn kéo tới không dứt, sớm muộn gì ta cũng sẽ chết ở trên tay của bọn họ, thà rằng như vậy, chỉ có thể tiên phát chế nhân mà thôi.

    Tiêu Kỳ nhíu mày hỏi:

    - Vì sao ngươi lại không chết không thôi với Quang Minh thánh giáo chứ?

    - Ta đã giết rất nhiều cao thủ của bọn họ.

    Sở Ly nói:

    - Bọn họ đến Đại Quý gây sóng gió, ta không nhịn được, vì thế chỉ có thể giết chết mà thôi.

    - Thật xấu quản việc không đâu của ngươi vẫn không đổi được.

    Tiêu Kỳ nhíu mày có chút khó chịu nhìn hắn.

    Sở Ly mỉm cười nói:

    - Học một thân võ công, không thể vì dân vì nước, không thể bảo vệ người bên cạnh chu toàn thì có ý nghĩa gì chứ?

    Tiêu Kỳ hít sâu một hơi, lần nữa đè xuống tâm tư đang gợn sóng, nói:

    - Thật sự phải đi sao?

    Sở Ly gật đầu.

    - Cho dù ta phản đối, ngươi cũng muốn đi sao?

    Tiêu Kỳ lạnh nhạt nhìn hắn, đôi mắt như nước.

    Sở Ly gật gù.

    Trong lòng Tiêu Kỳ gợn sóng, cắn cắn môi dưới, lần nữa cố gắng trấn áp tâm tư đang gợn sóng, lạnh nhạt nói:

    - Được rồi, ta sẽ đi tới chỗ của nhị tỷ.

    Sở Ly mỉm cười:

    - Như vậy là được rồi.

    Hắn có chút phiền muộn, nhưng lại còn hưng phấn hơn nữa.

    Vạn Tượng Quy tông quả thực rất bất phàm, tuy rằng chỉ có thể cảm nhận được tâm tư của nàng gợn sóng, như cũng rất lợi hại rồi. Ít nhất hắn có thể biết lời nào có thể làm cho nỗi lòng của nàng có chập trùng, lời nào không có ảnh hưởng đối với nàng.

    Có điều đáng tiếc, Vạn Tượng Quy tông còn chưa đủ tinh thâm, cảm giác không đủ nhạy cảm, hơn nữa cũng không thể đoán trước được phản ứng của nàng, xem ra cần tu luyện tới cấp độ sâu hơn, chỉ cần cấp độ đủ sâu, không chừng chỉ cần mấy câu nói đã có thể phá tan được tâm tình của nàng.

    Hắn thông qua Vạn Tượng Quy tông cũng phát hiện ra, muốn phá tâm tình của nàng, chuyện tốt nhất là nên tiếp xúc nhiều hơn một chút, lợi dụng Vạn Tượng Quy tông để tìm ra quy luật phản ứng của nàng, làm cho tâm tư của nàng không ngừng gợn sóng, lực lượng kia biến chất, cuối cùng triệt để phá tan tâm tình của nàng.

    Tuy rằng lần này hắn thất bại, nhưng đã được cổ vũ rất lớn, xem ra con đường luyện Vạn Tượng Quy tông này hắn đã đi đúng, cần phải tiếp tục luyện tiếp!

    - Không có chuyện gì thì đi đi.

    Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói.

    Sở Ly mỉm cười:

    - Khi nào tiểu thư đi qua đó?

    - Bao giờ ngươi định đi?

    Tiêu Kỳ nhíu mày hỏi.

    Sở Ly nói:

    - Nửa tháng sau ta sẽ bắt đầu tiến vào Đại Ly, nửa tháng sau tiểu thư qua đó đi.

    - Hừm, ngươi đi đi.

    Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói.

    Sở Ly không dây dưa nữa mà ôm quyền một cái, xoay người nhanh chân rời đi.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 734: Sát tâm

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Để Tiểu Kỳ đi tới An Vương phủ...

    Thẩm Ánh Hồ duỗi người ra, chậm rãi xoay người, tạo thành một đạo đường cong duyên dáng, thân thể uyển chuyển thể hiện ra hết:

    - Hừm, cuối cùng ngươi cũng coi như đã làm ra một chuyện nên thân.

    Bọn họ ngồi ở bên trong tiểu đình trên Tuyết Nguyệt hồ, hồ nước trong suốt, có thể nhìn thấy một chút cá trong hồ đang bơi lội, rong rêu bồng bềnh theo nước.

    - Nếu như cứ để nàng bế quan, khoảng cách chỉ có thể càng ngày càng xa hơn mà thôi.

    Sở Ly nói:

    - Trầm tiền bối, tiền bối cũng đi theo nàng chứ.

    - Ta sao?

    Thẩm Ánh Hồ ngẩn ra, lập tức che miệng cười khẽ:

    - Ngươi cũng thật sự dám nghĩ, ta đi tới đó làm gì chứ?

    Sở Ly nói:

    - Có lẽ cao thủ của Quang Minh thánh giáo sẽ không ngừng ám sát, có Trầm tiền bối tọa trấn, ta cũng có thể yên tâm được rồi.

    - Ta thì thôi đi.

    Thẩm Ánh Hồ khẽ vẫy bàn tay ngọc một cái, lười biếng nói:

    - Ta già rồi, không muốn dằn vặt nữa, cứ ở chỗ này đã rất tốt rồi.

    Sở Ly liếc nhìn nàng một cái thật sâu, hỏi:

    - Lẽ nào Trầm tiền bối muốn một mình cô độc cả đời sao?

    - Cô độc cái gì chứ?

    Thẩm Ánh Hồ lắc đầu cười khẽ:

    - Nữ nhân lẽ nào rời xa nam nhân thì không thể sống sao? Hiên chủ và hai người sư tỷ của ta đều là một thân một mình, không cần nam nhân, vẫn sống rất tiêu sái tự tại đó thôi.

    Sở Ly nói:

    - Trầm tiền bối vẫn chưa buông được nam nhân kia đúng không?

    - Hắn đã chết rồi.

    Thẩm Ánh Hồ liếc nhìn hắn một chút rồi hừ lạnh nói:

    - Sao ngươi biết được?

    - Lần trước tiền bối trọng thương, đã nói ra một chút.

    Sở Ly thản nhiên nói:

    - Ta biết trong lòng tiền bối khổ sở, kỳ thực không cần phải như vậy, không đáng phải làm như vậy, nếu như hắn không chết, không chừng các ngươi cũng đã tán loạn, hắn ta không phải là một người chuyên tâm, tiền bối vẫn đang tự lừa gạt mình ở trong lòng mà thôi!

    - Im miệng!

    Mặt ngọc của Thẩm Ánh Hồ trầm xuống, lạnh lùng nói.

    Sở Ly bình tĩnh nói:

    - Tiền bối cũng biết hắn còn có khúc mắc với nữ nhân khác, nếu như hắn còn sống, lại qua một năm thậm chí hai năm, hắn sẽ tìm một nữ nhân càng xinh đẹp trẻ trung hơn nữa.

    - Ngươi muốn ăn đòn sao?

    Thẩm Ánh Hồ cắn bờ môi đỏ trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt sáng híp lại.

    Sở Ly cười cười:

    - Cho dù chịu đòn thì ta cũng phải làm cho tiền bối triệt để tỉnh táo lại!

    - Không cần ngươi thương hại!

    Thẩm Ánh Hồ hừ lạnh nói:

    - Tự bản thân ngươi còn rối tinh rối mù, không ngờ lại nói chuyện của ta!

    Sở Ly nói:

    - Cái gọi là người trong cuộc mơ hồ, người bên ngoài thì rõ ràng, nhìn người khác thì thấy rất rõ ràng, đến phiên mình, thì lại thân rơi vào trong vòng xoáy mà không biết, ta và tiền bối đều là người giống nhau, cho nên cũng nhìn thấy rõ tình cảnh của đối phương!

    - Tiểu tử hỗn trướng, câm miệng!

    Thẩm Ánh Hồ lạnh lùng nói.

    Sở Ly rất biết điều im lặng, lẳng lặng nhìn nàng.

    Thẩm Ánh Hồ quay đầu nhìn về phía mặt hồ phẳng lặng, bên trong tiểu đình lập tức trở nên yên tĩnh lại.

    Một lát sau, Thẩm Ánh Hồ than thở nói:

    - Ngươi không hiểu thì đừng có nói nhảm,... kỳ thực ta nợ hắn một cái mạng, lúc trước hắn đã liều mình cứu ta.

    Sở Ly nhíu nhíu mày.

    Thẩm Ánh Hồ nói:

    - Lúc trước hắn liều mình cứu ta, khi đó ta đã tự nhủ, phải báo đáp hắn cả đời, cho dù hắn thay lòng thì ta cũng sẽ không trách hắn, vẫn sẽ tiếp tục yêu thích hắn, báo đáp hắn.

    Sở Ly lắc đầu:

    - Tình yêu nam nữ không nên như vậy.

    - Ngươi biết cái gì là tình yêu nam nữ cơ chứ?

    Thẩm Ánh Hồ rất xem thường liếc nhìn hắn một chút.

    Sở Ly cười mà không nói.

    - Không có hắn lúc trước liều mình cứu giúp thì ta đã chết rồi, còn nói cảm tình cái gì nữa chứ?

    Thẩm Ánh Hồ hừ lạnh nói:

    - Bởi vì hắn thay đổi cho nên bỏ qua hắn, xoay người đi yêu thích người khác, từ đây không quan tâm tới nhau nữa, đây chính là báo đáp sao?

    Sở Ly nói:

    - Tìm một cơ hội cứu hắn là được rồi.

    - Võ công của hắn mạnh hơn ta rất nhiều.

    Thẩm Ánh Hồ hừ lạnh nói.

    Sở Ly lắc đầu:

    - Vậy cũng chưa chắc đã không có cơ hội cứu hắn, nói chung, lấy thân báo đáp quả thực không cần thiết.

    - Ta chẳng muốn nhiều lời với loại người bạc tình bạc nghĩa như ngươi!

    Thẩm Ánh Hồ lúc lắc bàn tay ngọc nói.

    Sở Ly cười nói:

    - Tiền bối không đi, vạn nhất tiểu thư và Nhị tiểu thư thân rơi vào trong nguy hiểm, lẽ nào tiền bối có thể yên lòng sao?

    - Sao ta lại không yên lòng chứ?

    - Tỷ tỷ của tiền bối có thể chỉ có một nữ nhi như thế mà thôi!

    Sở Ly mỉm cười nói:

    - Lẽ nào trước khi người lâm chung không nhờ vả tiền bối chiếu cố tiểu thư sao?

    Sở Ly tiếp tục nói:

    - Thanh Mãng sơn nguyên khí đại thương, không bảo vệ được mình, không dám tới Tuyết Nguyệt hiên sinh sự nữa. Bên trong Tuyết Nguyệt hiên cũng không có chuyện gì làm phiền tiền bối, tiền bối thà rằng ngây ngốc ở chỗ này mà cũng không muốn chiếu cố tiểu thư sao?

    - Ngươi thật là một tên tiểu tử hỗn trướng!

    Thẩm Ánh Hồ oán hận nói:

    - Được rồi, ta sẽ đồng thời đi theo Tiểu Kỳ!

    Xem như hắn đã nắm được điểm yếu của nàng, biết chỗ mềm lòng của nàng.

    Sở Ly nở một nụ cười nói:

    - Ta đã đặt mua một toà nhà ở bên Vương phủ, tiền bối có thể qua bên kia ở với tiểu thư, Thần Đô phồn hoa, hơn nữa cao thủ như mây, tiền bối đi tới bên đó sẽ cảm thấy Tuyết Nguyệt hiên nhỏ đến mức đáng thương, tâm sự trong lòng cũng có thể vứt qua một bên.

    - Đừng có xen vào việc của người khác, nếu như lại lo chuyện bao đồng ta sẽ mặc kệ ngươi!

    Thẩm Ánh Hồ hừ lạnh nói.

    Sở Ly cười nói:

    - Được, vậy ta sẽ đi trước một bước, ta sẽ ở Thần Đô chờ đợi đại giá của tiền bối!

    - Cút ngay!

    Thẩm Ánh Hồ lúc lắc bàn tay ngọc.

    Hắn trở lại nhà thuỷ tạ của Tô Như, cầm một cuốn sách ngồi ở trước hiên án, ngoài cửa sổ là ánh sáng trong trẻo, gió nhẹ khẽ thổi qua mặt, bên trong phòng ấm áp hợp lòng người, Tô Như xinh đẹp tuyệt trần đang dịu dàng ngồi ở trên giường nhỏ luyện công.

    Mùi thơm lạnh nhạt lượn lờ, làm cho trong lòng hắn yên tĩnh.

    Lý Hàn Yến thướt tha đi vào.

    Tô Như mở đôi mắt sáng nhìn về phía nàng.

    Dáng người của Lý Hàn Yến thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại nói ra lời không đẹp chút nào cả:

    - Đỗ đại ca, chúng ta đi giết người đi!

    Sở Ly thả sách xuống, cười nói:

    - Giết ai?

    - Muội đã tra ra được hai môn phái rất đáng chết, một là Kim Cương môn, chuyên môn giết người cướp sắc, một là Đức Uy Đường, buôn bán trẻ con và nữ nhân, tội đáng muôn chết!

    Lý Hàn Yến oán hận hừ lạnh nói.

    Sở Ly nói:

    - Mỗi ngày muỗi vẫn tụng kinh Phật đó chứ?

    - Đương nhiên.

    Lý Hàn Yến vội vàng gật đầu.

    - Không ngờ sát tính vẫn nặng như thế.

    Sở Ly cười nói:

    - Tin tức có chân thật không?

    - Khẳng định không sai!

    Lý Hàn Yến dùng sức gật đầu nói:

    - Muội đã xác nhận mấy lần, nghe được rất rõ ràng!

    - Nếu thật sự là như vậy, đúng là đáng chết.

    Sở Ly gật gù.

    Tô Như nói:

    - Đừng tính sai, giết sai người đó.

    - Sẽ không sai đâu.

    Lý Hàn Yến vội hỏi.

    Sở Ly trầm ngâm nói:

    - Được rồi, vậy thì đi giết bọn họ!

    - Các ngươi cũng thật là...

    Tô Như bất đắc dĩ nói.

    Lý Hàn Yến cười nói:

    - Gọi Tuyết Lăng tỷ tỷ cùng đi đi.

    - Tuyết Lăng?

    Sở Ly nói:

    - Nàng cũng muốn tham gia náo nhiệt sao?

    - Tuyết Lăng tỷ tỷ nói mình chỉ có một thân võ công, nhưng không thi triển ra được, đang rất ảo não đó.

    Lý Hàn Yến cười nói:

    - Muội cảm thấy giết người là cách luyện công tốt nhất, cứ để Tuyết Lăng tỷ tỷ giết mấy người, tỷ ấy sẽ càng lợi hại hơn nữa!

    Tô Như nói:

    - Tính tình của Tuyết Lăng không thích hợp để giết người.

    Lý Hàn Yến cười nói:

    - Tô tỷ tỷ, kỳ thực giết người cũng không đáng sợ một chút nào cả, ngẫm lại chuyện mà bọn họ làm ác, suy nghĩ về người đã bị bọn họ hại người, còn việc sau khi bọn họ chết sẽ có bao nhiêu người được cứu trợ, muội đã cảm thấy rất thoải mái!

    - Ta không chịu nổi máu me.

    Tô Như xua tay nói.

    Lý Hàn Yến nói:

    - Tuyết Lăng tỷ tỷ không sợ thấy máu.

    - Ài... các ngươi đó...

    Tô Như lắc đầu cười cười.

    Tuy rằng nàng vẫn luyện võ, nhưng vẫn hầu hạ ở bên người Tiêu Kỳ, có chuyện gì cũng đều dặn dò các hộ vệ của phủ Quốc Công làm, hầu như chưa có chuyện gì nàng phải tự mình ra tay, vì lẽ đó hầu như chưa từng thấy máu, mà nàng cũng không muốn thấy máu.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bạch Bào Tổng Quản
    Tác giả: Tiêu Thư
    Chương 735: Tàn sát

    Nhóm dịch: Tiên Huyền
    Nguồn: Iread

    Lý Hàn Yến vội nói:

    - Muội sẽ đi tìm Tuyết Lăng tỷ tỷ!

    Nàng nói xong không chờ Sở Ly nói chuyện, người nhẹ nhàng đi ra ngoài.

    Tô Như than thở:

    - Nàng như vậy không sao chứ? Sát tính quá nặng.

    Nàng dám nói, trong toàn bộ Tuyết Nguyệt hiên, người có sát tâm nặng nhất chính là Lý Hàn Yến, giết người không chỉ không có căm ghét và cảm giác áy náy, trái lại còn rất hưng phấn, lấy giết người làm việc vui, thật là không bình thường, nhìn qua rất đáng sợ.

    Sở Ly lắc đầu cười nói:

    - Chỉ trách ban đầu ta giết người quá ác, ảnh hưởng tới nàng, từ từ thay đổi đi.

    - Như vậy mà lúc này còn muốn giết người nữa sao?

    Tô Như than thở:

    - Ta lo lắng nếu cứ tiếp tục như thế, nàng sẽ trở thành một ma đầu, một ngày không giết người thì sẽ không cảm thấy thoải mái!

    Sở Ly nở nụ cười.

    - Ngươi đừng cười!

    Tô Như tức giận lườm hắn một cái, nói:

    - Ngươi cho rằng không thể hay sao?

    Sở Ly lắc đầu.

    Tô Như hừ lạnh nói:

    - Ngươi không nghe lời nàng mới nói sao? Giết người là một loại chuyện rất sung sướng, vừa nghĩ đến mình cứu được bao nhiêu người tốt thì toàn thân sẽ sung sướng, suy nghĩ như thế có giống người thường không?

    Sở Ly cười gật đầu:

    - Suy nghĩ của ta cũng giống như nàng.

    - Nghĩ như thế là không sai, nhưng giết người lại là hai việc khác nhau.

    Tô Như lắc đầu nói:

    - Ngươi phải cẩn thận một chút, đừng để mình bồi dưỡng ra được một nữ ma đầu!

    Sở Ly nhíu nhíu mày, chậm rãi gật đầu.

    Sự lo lắng của Tô Như không phải là không có lý.

    Lúc trước hắn mang theo nàng giết người, kích thích đối với nàng quá lớn, vì lẽ đó sau đó đã mất đi cảm giác, làm vặn vẹo cảm giác của nàng. Mình vẫn phải chú ý một chút, có điều cũng còn may Lý Hàn Yến là một cô nương đơn thuần thiện lương, không hận đời, sẽ không cực đoan, chỉ là đơn thuần muốn giết người xấu, cứu người tốt mà thôi.

    Vào lúc này nếu như áp chế suy nghĩ của nàng, trái lại sẽ lại không ổn hơn mà thôi.

    - Từ từ đi, ta sẽ chú ý tới nàng.

    Sở Ly nói.

    Tô Như gật gù.

    Tuyết Lăng theo Lý Hàn Yến đồng thời đi vào trong phòng.

    - Công tử.

    Tuyết Lăng nhẹ nahfng thi lễ.

    Sở Ly cười nói:

    - Hàn Yến muốn ngươi đi theo cùng đi giết Kim Cương môn và Đức Uy Đường, ngươi muốn đi sao?

    - Vâng.

    Tuyết Lăng nhẹ nhàng gật đầu.

    Khuôn mặt ngọc của nàng lạnh lẽo, hoàn mỹ như tuyết, xinh đẹp mà lại lạnh lẽo, khắp toàn thân đều toả ra ý lạnh, khí chất cự tuyệt người khác ngoài ngàn dặm.

    Cho dù là mùa hè nóng rực, khi ở bên người nàng cũng sẽ có cảm giác vô cùng lạnh lẽo.

    Sở Ly trầm ngâm nói:

    - Kỳ thực phương pháp tăng cường thực lực có rất nhiều, chỉ cần đối chiêu với nhiều người là được.

    Tuyết Lăng nhẹ nhàng lắc đầu nói:

    - Đều là khoa chân múa tay mà thôi, không trải qua chém giết, tất cả võ công đều là trò mèo, lúc trước ta đi theo ở bên người công tử, động thủ so chiêu, không phải là chém giết chân chính.

    - Ai nói với ngươi những điều này vậy?

    - Tự ta lĩnh ngộ, chưởng pháp của ta không kém Tưởng đại ca, nhưng mỗi lần đánh nahu, đều rơi xuống hạ phong.

    Tuyết Lăng nhíu mày nói:

    - Tu vi của ta thậm chí còn sâu hơn một tầng so với Hàn Yến muội muội, nhưng lại không đánh lại được muội ấy.

    Sở Ly nói:

    - Ngươi ở bên cạnh ta, cơ hội dùng võ công tranh đấu với người ta cũng không nhiều.

    - Ta không muốn làm cho công tử mất mặt!

    Tuyết Lăng nói.

    -... Được rồi, vậy thì cùng đi đi.

    Sở Ly chậm rãi gật đầu.

    Kim Cương môn ở giữa một ngọn núi.

    Đây là một ngọn núi lửa cao hai trăm thước, không quá lớn, Kim Cương môn giấu ở trong núi, trong chốn võ lâm người biết được về Kim Cương môn không nhiều, nhưng những người chung quanh Kim Cương môn lại không ai mà không biết.

    Kim Cương môn nghe qua như là một môn phái, nhưng lại càng giống như một sơn trại thì hơn, cướp bóc đã thành tính, bọn họ không cướp bóc ở sau Kim cương sơn, bên trong trăm dặm tuyệt đối không chạm tới, thường thường sẽ đi ra bên ngoài trăm dặm để cướp bóc, nam giết chết, nữ thì mang lên trên núi.

    Căn cứ vào đám người ở gần Kim Cương môn từng nói, Kim Cương môn giàu có đến mức nứt đố đổ vách, Kim Cương môn có thập đại kim cương, đều là cao thủ hàng đầu, thực lực thậm chí còn trên cả môn phái nhị lưu, độc bá một phương trong chu vi trăm dặm, không ai dám trêu chọc vào bọn họ.

    Có rất nhiều hiệp sĩ võ lâm nghe thấy ác danh của bọn họ cũng muốn hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân, kết quả đều bị chết một cách vô thanh vô tức, Kim Cương môn rất mạnh, không người nào dám đến động vào bọn họ.

    Lúc chạng vạng một ngày nọ, trong Kim Cương môn có ba người đến, một thanh niên mặc áo bào trắng, hai nữ tử uyển chuyển thướt tha, che lụa trắng, chỉ để lộ ra con ngươi xinh đẹp sáng sủa, lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía Kim Cương môn.

    Trước Kim Cương môn là một cái cổng to lớn, tảng đá giống như ngọc trắng làm thành cổng, viết lên trên đó ba chữ Kim Cương môn rất lớn, cổ điển mà lại rất tang thương.

    Phía sau cổng là con đường đá rất dài không nhìn thấy tận cùng, đi thông đến nơi sâu xa trong núi rừng, không nhìn thấy dáng vẻ của Kim Cương môn đâu cả. Tất cả đã bị rừng cây che đậy, cần phải từng bước từng bước đi lên thì mới có thể nhìn thấy hình dạng thực sự của Kim Cương môn.

    Mà một khi bước vào Kim Cương môn thì không cho phép thi triển khinh công, bằng không sẽ là kẻ địch của Kim Cương môn, sẽ bị giết chết.

    Ở dưới cửa là hai đệ tử áo xanh đang cầm đao đứng đó.

    Nhìn thấy ba người tới gần, hai đệ tử áo xanh trừng mắt nhìn tới rồi quát lớn:

    - Đứng lại, các ngươi là người nào?

    Sở Ly đã thấy dáng vẻ của Kim Cương môn, tình hình bên trong hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng, hắn cau mày.

    Hai Thiên Ngoại Thiên, tám Tiên Thiên, sáu mươi hai Hậu Thiên, hơn năm mươi nữ tử ăn mặc trang điểm lộng lẫy, mỗi người đều có tiểu viện của mình, phía sau núi của Kim Cương môn này có một cái hang đá, bên trong có đầy kim ngân châu báu.

    Sở Ly nhíu nhíu mày, quay đầu nói:

    - Chuyện còn lại giao cho các ngươi, tất cả những người này, ngoại trừ nữ nhân ra, không có một ai là không đáng chết.

    Tuyết Lăng nói:

    - Đều đáng chết sao?

    Sở Ly gật gù.

    Hắn đã đọc tin tức trong đầu đám người này, năm mươi nữ nhân này đều là người bị cướp lên núi, đều là người trong các lần chém giết, cướp bóc, sau đó cướp lên trên núi, các nàng sống tạm đến nay chính là muốn nhìn thấy những người này bị báo ứng.

    Hai Thiên Ngoại Thiên, tám Tiên Thiên, sáu mươi hai Hậu Thiên, trên tay ai mà không dính máu của người vô tội chứ, tất cả đều đáng chết.

    - Tốt lắm, vậy thì giết sạch bọn họ!

    Đôi mắt sáng của Lý Hàn Yến hưng phấn tỏa ra ánh sáng:

    - Đám người này muội đã sớm nghe qua, vẫn luôn muốn diệt bọn hắn!

    Tuyết Lăng chần chờ một chút, lại chậm rãi gật đầu.

    - Bắt đầu từ bọn họ đi.

    Lý Hàn Yến hừ lạnh một tiếng, sải bước đi lên phía trước nói:

    - Các ngươi là người của Kim Cương môn sao?

    - Không sai!

    - Vậy thì đều đáng chết!

    Lý Hàn Yến quát một tiếng, kiếm quang xuất hiện, trong nháy mắt đã đâm trúng yết hầu của hai người.

    Kiếm thế của nàng cực nhanh, hai đệ tử áo xanh không kịp phản ứng thì đã che yết hầu, khó có thể tin được trừng mắt nhìn nàng, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.

    Lý Hàn Yến hừ lạnh một tiếng nói:

    - Quá yếu!

    Nàng quay đầu lại nói:

    - Tuyết Lăng tỷ tỷ, những tiểu lâu la này không đáng được chú ý, nhưng bọn họ lại là người giết người vô tội hung ác nhất, cho nên cũng là người đáng chết nhất!

    Tuyết Lăng gật gù.

    Sở Ly nói:

    - Hàn Yến, lúc ngươi giết người, ên khống chế sát ý của mình, nếu như bị sát ý khống chế thì sẽ khó có thể bình tĩnh suy nghĩ được. Một khi bị sát lục khống chế, đầu óc sẽ không tỉnh táo.

    - Vâng!

    Lý Hàn Yến dùng sức gật đầu.

    Hai tên đệ tử áo xanh còn chưa kịp báo thì bọn họ đã đi lên trên, thi triển khinh công đi lên trên bậc thang bằng đá, rất nhanh đã đi tới trước mặt một toà đại điện.

    Sân luyện võ trước đại điện rất là náo nhiệt, sáu mươi hai tên đệ tử đều đang luyện công, sau khi nhìn thấy ba người bọn hắn thi triển khinh công chạy tới, mỗi người đều ngừng tay, mắt nhìn chằm chằm về phía bên này, binh khí trong tay được nắm chặt, mà người không có binh khí thì cũng vận công chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.

    Sáu mươi hai tên đệ tử này tràn ngập sát khí, hai mắt lạnh như băng, ở trên cao nhìn về phía ba người bọn hắn, giống như dang nhìn ba con cừu con đang đợi làm thịt vậy.

    Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:

    - Giết sạch bọn họ đi!

    - Vâng!

    Lý Hàn Yến đáp một tiếng, xông ra ngoài.

    Sở Ly quay đầu nhìn về phía Tuyết Lăng rồi nói:

    - Những người này, trên tay mỗi người chí ít cũng có ba vô tội tính mạng, tội lỗi rất đáng chém!

    - Vâng.

    Tuyết Lăng nhẹ nhàng gật đầu, người cũng nhẹ nhàng xông lên.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)