HOT  FULL Bắc Tống Phong Lưu - Nam Hi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Chương 2027 : Mang ta rời đi.

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 2027 : Mang ta rời đi.

    - Thất Nhi tỷ, Ngô thúc đi rồi?

    Ngô Phúc Vinh vừa rời đi không bao lâu, Tiểu Ngọc đã quay trở lại.



    Bạch Thiển Dạ ừ một tiếng, hỏi: - Sự tình xử lý thế nào rồi?

    Tiểu Ngọc gật đầu nói: - Đã xử lý ổn thỏa cả rồi, nhưng mà---.

    - Nhưng mà cái gì ?

    Bạch Thiển Dạ hơi lộ vẻ căng thẳng, lúc này đây bất kì một sự việc ngoài ý muốn nào cũng là đòn trí mạng cả.

    - Cũng không có chuyện gì lớn. Tiểu Ngọc tiếp lời: - Nhưng mà hình như Tiểu Lục Tử đã nhìn ra chút manh mối, muội nghe A Nam nói, mấy ngày gần đây Tiểu Lục Tử lúc nào cũng quấn lấy huynh ấy để hỏi này hỏi nọ. Thất Nhi tỷ, tỷ thật không có ý định cho Tiểu Lục Tử biết ư ?

    Bạch Thiển Dạ khẽ thở dài, lắc đầu nói: - Tỷ nói cho y biết, y nhất định cũng sẽ giống như A Nam, vừa khóc vừa làm loạn, tính cách Tiểu Lục Tử dễ kích động, nếu y cùng đi với chúng ta thật, tới lúc đó nhất định y sẽ hối hận, ngoài ra, Ngô thúc chỉ có một người thân là y, bất kể ra sao phu quân cũng sẽ không đưa y đi theo, thật ra nói cho cùng, kẻ nào có thể dễ dàng bỏ qua chốn Biện Lương phồn hoa, đến một nơi thâm sơn cùng cốc xa lạ sinh sống đây ?
    Nói tới đây, nàng bỗng cười một tiếng: - Cũng do tên phu quân ngốc A Nam của muội, thật không biết có phải huynh ấy diễn Quách Tĩnh diễn đến đần rồi không, đến lúc hối hận đừng có tìm tới chỗ ta khóc lóc.

    Tiểu Ngọc khẽ cười nói: - Thất Nhi tỷ nặng lời rồi, thực ta muội và A Nam đều xuất thân ăn mày, nếu không phải có Lý Kỳ ca, bọn muội chắc sớm đã chết đói nơi đầu đường rồi, đừng nói là đến nơi thâm sơn cùng cốc, cho dù là trở lại cuộc sống ăn mày, phu thê bọn muội cũng quyết không oán hận không hối tiếc.

    Bạch Thiển Dạ ngẩn người, nhìn Tiểu Ngọc, một lát sau mới cười nói: - Cuối cùng tỷ đã hiểu vì sao phu quân lại coi trọng hai người đến vậy.
    Đúng lúc này, Lỗ Mỹ Mỹ bỗng đi tới, nói: - Bạch Nương Tử, Dư Trang đến rồi.

    Bạch Thiển Dạ gật đầu, hướng về phía Tiểu Ngọc, nói: - Tiểu Ngọc, muội đi chuẩn bị một chút trước đi, ta còn có chút việc cần xử lý.

    - Vâng.

    Sau khi Bạch Thiển Dạ và Tiểu Ngọc từ biệt, Dư Trang sớm đã đợi từ lâu ở hậu viện, trông thấy Bạch Thiển Dạ tới, vội vã tiến đến nói: - Tiểu nhân bái kiến phu nhân.

    Bạch Thiển Dạ gật đầu nói: - Thế nào rồi?
    Dư Trang đáp: - Trên dưới đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ có điều gần đây xung quanh xuất hiện thêm nhiều mật thám, tiểu nhân khi nãy cũng tốn nhiều công sức mới vào được bên trong.

    Bạch Thiển Dạ nói: - Tới lúc đó cứ làm như kế hoạch là được.

    Dư Trang nói: - Vậy chẳng hay phu nhân định khi nào xuất phát.

    - Tối ngày kia.
    Hậu đường Vương phủ.

    - Nữ nhi không thể ở cạnh phụ thân mẫu thân tận hiếu nữa, quả thực là bất hiếu, mong phụ thân, mẫu thân nhận lễ của nữ nhi, tha thứ cho nữ nhi.

    Vương Dao quỳ xuống trước mặt Vương Trọng Lăng và Vương phu nhân, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói.

    - Tam nương, con mau đứng lên, mau đứng lên, mẫu thân làm sao có thể trách con được.

    Vương phu nhân thương xót con gái, vội vã đứng dậy, đỡ lấy Vương Dao, nói: - Ta muốn trách, cũng là trách tên Lý Kỳ kia, hay lắm. Sao lại muốn ra đi, thật lòng là làm người ta chẳng hiểu gì cả, nếu biết hắn muốn lừa con gái ta đi, ta đã không nên để hắn vào được cửa Lý gia nhà hắn.

    Vương Trọng Lăng chau mày nói: - Bà càu nhàu cái gì, chẳng may để người khác nghe thấy thì hỏng bết, ta nói bà một phu nhân thì biết cái gì, Lý Kỳ làm như vậy đương nhiên có nguyên do của hắn.

    - Ta là phu nhân thì làm sao. Con gái ta sắp phải rời xa ta rồi, ông còn không cho ta nói mấy câu oán thán, Vương Trọng Lăng ông cũng là một đại nam nhân, vậy ông nói xem Lý Kỳ làm vậy là vì sao?

    Vương phu nhân vô cùng mạnh mẽ, một đôi mắt phượng trừng trừng hướng nhìn Vương Trọng Lăng.
    Nếu ta có thể hiểu được, thì bây giờ ta đã làm Thiếu Tể rồi. Vương Trọng Lăng thầm thì một câu, nhưng điều này không thể nói ra, nói ra thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng trí tuệ sung mãn của ông trong lòng thê tử, liền nói: - Sự tranh đấu trong triều đình, nói với bà bà cũng chẳng hiểu, hơn nữa, bà ở đây cằn nhằn cũng chẳng có ích gì, việc này đã không thể thay đổi được nữa. Nói xong ông hướng về phía Vương Dao: - Tam nương, phụ thân kì thực muốn đi cùng con, nhưng con còn có nhiều đệ đệ muội muội như vậy, còn có biết bao người thân ở đây, chúng ta không thể không nghĩ đến bọn họ, hy vọng con có thể hiểu được.

    Vương Dao vội nói: - Nữ nhi hiểu, nữ nhi sao lại dám để phụ thân mẫu thân đi theo nữ nhi cùng chịu khổ được.
    Vương phu nhân khuôn mặt đẫm lệ, cầm tay Vương Dao, vừa khóc vừa nói: - Mẫu thân sao lại nỡ để con đi chịu khổ chứ.

    Vương Trọng Lăng nói: - Bà cũng không phải không hiểu con người của tiểu tử Lý Kỳ kia, tên tiểu tử đó là kẻ đồng ý chịu thiệt ư, bà yên tâm, Tam nương đi theo Lý Kỳ nhất định sẽ không phải chịu ấm ức.

    Vương phu nhân nghe xong trong lòng lại giận đến không kìm được: - Sao ông lại tận tâm đỡ lời cho tên tiểu tử kia như thế, cuối cùng ai mới là con ruột của ông đây.

    Vương Trọng Lăng thấy thê tử nổi trận lôi đình, trong lòng hoảng sợ, khóe miệng co giật mấy hồi, vội nói:
    - Được được được, Lý Kỳ chính là một tên khốn kiếp, hắn lừa cướp đi con gái chúng ta thương yêu nhất, thế này bà thỏa mãn rồi chứ.

    - Như thế còn được.

    Ở góc Tây Bắc của hoàng cung có một thao trường, đây chính là đại bản doanh của Điện Tiền Ti, Thị Vệ Bộ chủ yếu quản lý ngoại thành, đại bản doanh của họ nằm phía ngoài thành, mà Thị Vệ Mã chủ yếu quản lý nội thành, vì thế đại bản doanh của họ nằm bên trong thành, mà Điện Tiền Ti chủ yếu cai quản đại nội, vì vậy đại bản doanh của họ nằm ngay trong hoàng cung.
    Tuy rằng Triệu Giai ngự giá thân chinh mang theo đại bộ phận binh lính của Điện Tiền Ti, nhưng nơi đây vẫn còn lại không ít người.

    - Kya---.

    Sáng hôm nay, ngay lúc binh lính Điện Tiền Ti đang luyện tập, một đội người ngựa phi như bay tới.

    Chỉ huy sứ quay đầu nhìn, vội vã tiến đến nghênh đón, hướng về phía người trên ngựa nói: - Ty chức tham kiến Thiếu Tể.

    Người tới chính là đương kim Thiếu Tể Tần Cối.
    Tần Cối lấy từ trong ngực ra một miếng lệnh bài hình con hổ, khuôn mặt nghiêm túc nói: - Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi sẵn sàng đợi lệnh, nghe theo chỉ thị của ta.

    Vị chỉ huy sứ kia vừa trông thấy lệnh bài, vội vã quỳ một chân xuống mặt đất: - Ty chức tuần mệnh.

    ...

    ...

    Hàng Châu.

    Túy Tiên sơn trang vẫn phồn hoa như trước, còn hơn cả trước kia, trong nhà ngoài cửa người ra vào tấp nập. Tài tử giai nhân nhiều không đếm xuể, hiện nay đến quan phủ tiếp đãi khách cũng thường sắp xếp ở Túy Tiên sơn trang, nói đây là sơn trang đệ nhất thiên hạ, e là cũng chẳng có ai phản đối.

    Mà trong đình viện phía lưng chừng núi ở Túy Tiên sơn trang, một cô bé thắt hai bím tóc, trắng trẻo xinh xắn đang đứng trước một chiếc bàn, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang cầm lấy một chiếc bút viết gì đó trên tờ giấy trắng.

    Cô bé này chính là con gái của Lý Kỳ và Lý Sư Sư Lý Kiến Tố.

    Tuy rằng Lý Kiến Tố mới được năm sáu tuổi, nhưng cô bé đã hoàn toàn kế thừa lấy dung mạo mỹ miều của mẫu thân, quả thực chính là khắc ra từ một khuôn mẫu, mà giữa hai hàng lông mày lại mang theo mấy phần linh khí, dường như có thể trông thấy hình bóng của Lý Kỳ. Hiển nhiên cô bé đã kế thừa gen trội của phụ mẫu.

    Mà ở sau lưng con bé không xa có một thiếu phụ xinh đẹp như tiên đang ngồi, vị thiếu phụ này chính là Lý Sư Sư, nàng một tay nâng cằm, ngẩn ngơ nhìn con gái, trong vô thức, bỗng rớt xuống hai giọt nước mắt.

    - Ai---!

    Lúc này, từ phía sau vọng đến một tiếng thở dài, Lý Sư Sư ngẩn người, vội vàng lau mặt, quay đầu lại: - Tỷ tỷ.

    Người tới là Lý Thanh Chiếu, nàng tiến tới, nhìn Lý Kiến Tố, khẽ thở dài:
    - Muội lại đau buồn gì đây.

    Lý Sư Sư trầm mặc không lên tiếng.

    Lý Thanh Chiếu nói: - Ta biết muội là vì tốt cho Lý Kỳ, nhưng Tố Tố vô tội, con bé chỉ là một đứa trẻ mới năm sáu tuổi, lại chỉ có thể ở nơi lưng chừng núi này, đến một đứa bạn chơi cùng cũng chẳng có. Điều này sẽ tạo thành một thương tổn vô cùng lớn cho nó.

    Hóa ra từ sau khi Lý Kỳ tới lần trước, Lý Kiến Tố không chỉ chẳng thay đổi tốt lên, mà ngược lại vì Lý Kỳ ra đi không từ biệt, càng trở nên lầm lì. Rất ít nói chuyện với người khác, đến cười cũng ít, cả ngày không viết chữ thì đánh đàn, tuy nhiên thiên phú đánh đàn của cô bé, kể cả Lý Sư Sư cũng tự thấy không bằng
    Nước mắt lặng lẽ chảy trên gương mặt khuynh nước khuynh thành, Lý Sư Sư nói: - Tỷ tỷ, trong triều hiểm ác tỷ hẳn là người hiểu rõ nhất. Nếu tin này lan ra, chúng ta đều không tài nào lường được sẽ xảy ra tình huống gì, nếu như chỉ có một mình muội, muội đương nhiên sẽ không để cho Tố Tố chịu ấm ức lớn đến vậy, nhưng còn có Thất nương bọn họ, muội không thể vì một mình Tố Tố mà làm liên lụy đến cả gia đình Lý gia bao nhiêu người.

    Lý Thanh Chiếu nhắm mắt khẽ thở dài, nàng làm sao mà không rõ, nhưng nàng quả thực không đành lòng nhìn Lý Kiến Tố tiếp tục như vậy nữa.

    Đúng lúc này, một cô gái đi tới, hành lễ: - Phu nhân, Nam tổng quản cầu kiến.
    Cô gái này chính là người Lý Kỳ lưu lại để bảo vệ cho Lý Sư Sư, mà Nam tổng quản mà cô nói đến dĩ nhiên là Nam Bác Đồ.

    Lý Sư Sư sửng sốt nói: - Mời y vào đi.

    - Vâng.

    Không lâu sau, Nam Bác Đồ bê một cái bụng lớn tiến vào, nếu giờ nói rằng y và Nam Bác Vạn là anh em sinh đôi, chắc chẳng có ai là không tin.

    - Tiểu nhân Nam Bác Đồ tham kiến phu nhân, tham kiến Lý nương tử.

    Nam Bác Đồ đến trước mặt Lý Sư Sư, cung kính hành lễ.
    Lý Sư Sư hiếu kỳ nói: - Nam tổng quản, ngươi đến đây là có việc gì?

    Lý Kỳ khi sắp rời đi, đã dặn dò kĩ cho Nam Bác Đồ, bảo bọn họ nghe theo sự sai bảo của Lý Sư Sư, nhưng lúc không có việc gì, thì cố hết sức không làm phiền đến hai mẹ con Lý Sư Sư, cho nên Nam Bác Đồ rất ít khi lui tới nơi đây.

    Nam Bác Đồ lấy một bức thư từ trong ngực ra, nói: - Phu nhân, đây là thư khẩn đại nhân đưa tới.

    Lý Sư Sư vừa nghe liền vội vã đón lấy thư, mở ra đọc, đọc xong, trong mắt nàng lóe lên một nét kinh ngạc, nhưng trong nỗi kinh ngạc lại điểm nét vui mừng.

    Lý Thanh Chiếu trông thấy sự ngơ ngẩn của Lý Sư Sư, một lát sau mới hỏi:
    - Muội muội, xảy ra chuyện gì vậy?

    Lý Sư Sư ngẩng đầu, vết nước mắt còn chưa khô, những giọt nước mắt mới lại chảy xuống, nhưng những giọt nước mắt này không phải đại diện cho những nỗi bi thương đã qua, mà là cho những niềm hi vọng trong tương lai: - Phu quân muốn đưa chúng ta rời khỏi nơi này.

    Lý Thanh Chiếu trợn tròn hai mắt, lộ ra thần sắc kinh ngạc.

    Nam Bác Đồ nói: - Mong phu nhân mau chóng chuẩn bị, tảng sáng ngày mai, tiểu nhân sẽ tới đây đón phu nhân rời đi.

    Y tỉ mỉ dặn dò vài câu, sau đó liền rời đi.
    Nam Bác Đồ vừa đi khỏi, Lý Sư Sư nhìn về phía Lý Thanh Chiếu, há miệng, bỗng thấy Lý Kiến Tố đi tới, khẽ kéo tay áo của Lý Thanh Chiếu, Lý Thanh Chiếu cúi đầu xuống hỏi: - Tố Tố, có chuyện gì thế?

    Lý Kiến Tố đưa một tờ giấy cho Lý Thanh Chiếu.

    Lý Thanh Chiếu cười nói: - Nhanh như thế mà Tố Tố đã viết xong rồi, tốt lắm, con đi vào trong rửa tay, mẹ nuôi đi xem trước đã, lát nữa sẽ tới dạy con.

    Lý Kiến Tố gật gật cái đầu nhỏ nhắn mấy cái, sau đó nhìn mẹ, rồi đi vào trong phòng.
    Lý Thanh Chiếu mở tờ giấy trắng ra xem, đột nhiên nói: - Xem ra ai đeo chuông vào thì người đó phải cởi thôi !

    Lý Sư Sư ngó qua xem, giáo viên của Lý Kiến Tố là Lý Thanh Chiếu đấy, mặc dù tuổi còn rất nhỏ, chữ viết của con bé cũng không thể nói là rất phóng khoáng, linh động, nhưng lại viết vô cùng ngay chắn, đẹp đẽ, từng con chữ nhỏ đều tăm tắp, ít nhất thì hơn phụ thân nó không chỉ gấp chục lần, nét hất cuối cùng trong chữ thứ ba đếm ngược có thể kéo quá dài, đây là một lỗi sai rất rõ ràng.
     
    quangvd, buinhi99, ducvietvtv and 4 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Chương 2028 : Vẫn là hương vị quen thuộc đó.

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Đông kinh Biện Lương.

    - Tửu bảo, một cân thịt chín, một cân rượu ngon.

    - Được, xin khách quan chờ một lát.



    - Ai, Văn Vũ huynh, Văn Vũ huynh.

    - Quý Phong huynh ? Huynh ở đây làm gì vậy?

    - Haha, câu hỏi này của Văn Vũ huynh thực làm cho người ta khó trả lời, ta đây ở tửu quán, ngoài việc ăn cơm uống rượu ra thì còn có thể làm gì, phải rồi, huynh đang vội vã đi đâu vậy ?
    - Ai ôi, ta nói Quý Phong huynh, lúc này huynh còn tới đây làm cái gì, đi đi đi, chúng ta đến Túy Tiên Cư ăn.

    - Túy Tiên Cư ? Chỗ đó không khải là nơi những kẻ huynh đệ hàn môn như chúng ta lui tới đâu.

    - Ặc, chẳng lẽ ngươi không nghe nói ư, sáng nay Túy Tiên Cư dán cáo thị,để ăn mừng cho Đại Tống ta thu phục được Yến Vân và địa khu Hà Sáo, tối nay Túy Tiên Cư miễn phí hoàn toàn rượt thịt, hơn nữa còn tặng quà, ai ai cũng có phần.

    - Hả ? Miễn phí.

    - Còn chẳng phải sao, nhanh lên đi thôi, đến muộn là không còn chỗ ngồi đâu.
    - Phải phải phải.

    - Khách quan, khách quan, rượu của người, khách quan--- con mẹ ngươi chứ. Sao lại thế nữa, đây đã là nhóm thứ ba gọi rượu thịt rồi đột nhiên đi khỏi quán rồi.

    Chạng vạng tối hôm nay, các tửu lâu, tửu quán lớn đều vắng vẻ, việc kinh doanh xuống dốc không phanh.

    Khách hàng đều chạy đi đâu hết cả rồi ?
    Đều chạy đến đường lớn Biện Hà cả rồi.

    Đứng ở đường lớn Biện Hà từ xa nhìn lại, chỉ trông thấy vị trí của Túy Tiên Cư, một khối đông đúc, người đông nghìn nghịt, từ phía đông không nhìn thấy phía Tây, từ phía Tây không nhìn được phía Đông.

    Sau khi tin tức đại thắng ở phương Bắc truyền về, các tửu lâu lớn đều treo biển trang hoàng để chúc mừng cho nước nhà ngay, dùng một số chính sách ưu đãi để thu hút khách, khoan hãy nõi, chiêu này quả thật là dùng quá tốt, nhà nào cũng chật cứng khách, dân chúng ai cũng vui mừng, ngày ngày tới quán rượu ăn mừng. Chủ các tửu lâu cười đến không ngậm nổi miệng, duy chỉ có Túy Tiên Cư vẫn không có độngt ĩnh gì, vẫn y như trước.

    Khách quen của Túy Tiên Cư vô cùng bất mãn, người ta đều có ưu đãi, Túy Tiên Cư các người giàu như thế, thậm chí ngay cả chiết khấu cũng không, thật không thể tưởng tượng nổi.

    Nhưng sau ngày hôm nay, chỉ sợ sẽ không ai còn nghĩ như vậy nữa.

    Ưu đãi ? Chiết khấu ? Tặng mấy đĩa rau trộn ?

    Đây là những việc Đại Túy Tiên Cư ta làm hay sao ? Thật quá mất mặt rồi, Túy Tiên Cư ta đường đường không tuột dốc đến mức đó, chúng ta cứ miễn phí luôn đi, không chỉ miễn phí, những người không tranh được chỗ ngồi, chúng ta còn tặng quà biểu thị sự xin lỗi.

    Cái gì gọi là tiền nhiều thế lớn, đây chính là cái gọi là tiền nhiều thế lớn.
    Trong thiên hạ, còn có kẻ nào mở tửu lâu dám phung phí như vậy.

    Ngoài cửa còn như thế, bên trong càng khủng khiếp hơn, chật đến mức giọt nước cũng không lọt được qua, đây ó lẽ là tiếp từ sau khi Lý Kỳ kể chuyện Tam quốc, Túy Tiên Cư đông đúc nhất, bởi vì thức ăn có ngon hơn nữa, cũng không hấp dẫn người ta bằng hai chữ " miễn phí"

    - Từng người một, không vội không vội, ai cũng có phần.

    Nam Ca làm ở quán rượu bao nhiêu năm, làm đến tận bây giờ, vẫn quay trở lại với nghề cũ, đứng ở trước cửa, hò hét, nhưng mặc cho gã có hét lớn thế nào, dân chúng vẫn rất kích động.

    Việc Túy Tiên cư tặng quà này cũng không phải là quà bình thường, một gói kẹo đã giải quyết xong vấn đề, thì có quỷ mới đến xếp hàng.

    Quà tặng là Thiên Hạ Vô Song.

    Thiên Hạ Vô Song từ lúc xuất hiện đến nay vẫn luôn vô cùng đắt đỏ, dân thường căn bản không uổng nổi, cũng chỉ có lúc đi ngang qua hỏi han về mùi vị của loại rượu đó, Thiên Hạ Vô Song đã có mặt hơn mười năm, nhưng rất nhiều dân chúng Biện Kinh chỉ có thể ngửi được mùi hương, chứ không hay biết mùi vị, cho nên vừa nghe tin Túy Tiên Cư tặng Thiên Hạ Vô Song thì liền kéo tới, kể cả có xếp hàng đến khi trời sáng cũng phải xách một bình về nếm thử, rốt cuộc thứ rượu ngon lành nhất thiên hạ này có mùi vị ra sao.

    Không chỉ tặng Thiên Hạ Vô Song, còn có một miếng bánh ngọt kem bơ, Túy Tiên Cư còn thân mật tặng một hộp cơm, mọi người đều khổ cực tới đây xếp hàng, chắc chắn chưa ăn uống gì, quyết định tặng luôn cơm hộp. Trong hộp cơm cũng rất phong phú, cơm sườn lợn, còn có rau xanh lẫn thịt, dù gì thì cái gì cần cũng có cả.

    Quà tặng đã phong phú như thế, vậy thì những bữa ăn miễn phí ở đây cũng chẳng cần nói nữa, đương nhiên tuy rằng nói rượu thịt miễn phí, nhưng cũng không nói là do khách chọn món, thì người khách đó còn không chọn món đến chết. Gọi số lượng cho cả một tháng ra, ăn không hết thì gói mang về, đây là điều Túy Tiên Cư sớm đã chuẩn bị xong, ngươi ngồi xuống đợi ăn là được rồi, mặc dù như vậy, nhưng mỗi món ăn đều rất có ý nghĩa,chính là những món ăn chủ đạo Túy Tiên Cư đưa ra trong vòng mười năm gần đây,

    Món ăn chủ đạo ư, giá trị của mỗi món đều vô cùng đẹp.

    Bữa cơm miễn phí này tuyệt đối là rất đáng.
    Đặc biệt là những khách hàng quen thuộc của Túy Tiên Cư, bởi vì mỗi món ăn chủ đạo đều đại diện cho một giai đoạn lịch sử vẻ vang của Túy Tiên Cư, mà hiện tại có rất nhiều món ăn chủ đạo đã không còn nữa, lúc mới bắt đầu, bọn họ đã ăn đến phát chán, nhưng thời gian trôi qua cũng lâu rồi, bọn họ lại hoài niệm hương vị đó, nhưng Túy Tiên Cư đã không còn làm nữa, nhưng không từng nghĩ đến việc hôm nay còn có thể thưởng thức hương vị đó, cho nên bọn họ thưởng thức vị ngon, thứ đọng lại không phải vị ngon mà là câu chuyện trưởng thành hơn mười năm nay của Túy Tiên Cư, cảm giác này rất kỳ diệu, cũng làm người ta xúc động vô cùng.

    Dường như nghi thức cắt băng khai trương Túy Tiên Cư vẫn còn mới xảy ra ngày hôm qua, Lý sư phụ vẫn chỉ để mái tóc ngắn quái dị.

    Cũng chỉ có mùi vị quen thuộc này mới có thể khiến người ta hồi tưởng không ngừng.
    Món ăn này đương nhiên chính là bảo vật của Túy Tiên Cư, đậu phụ thối.

    Nhìn những miếng đậu thụ thối đen sẫm, trong lòng ai ai cũng đều nhớ đến một người, chính là cái kẻ nam nhân tóc ngắn, đứng trên đường rán đậu phụ.

    Ngửi một hơi, vẫn là cái mùi vị quen thuộc đó.

    Món đậu phụ thối vừa đưa ra, thật quá khủng khiếp, toàn bộ đại sảnh đều tràn ngập mùi hương của đậu phụ thối.

    Có người thích mê mùi hương này, cũng có kẻ không ưa.

    Nhưng hôm nay tất cả mọi người đều rất cổ vũ, bất kể là có thích hay không, món đậu phụ thối vừa xuất hiện, không khí liền được đẩy lên, vô số người đều hưng phấn kêu lên, đây có thể nói là kế sau một năm kể từ khi khai trương trở lại, Túy Tiên Cư lại đưa ra món đậu phụ thối.

    Hít sâu lấy một hơi, khẽ hít lấy thì mùi hôi xộc vào mũi, ngửi sâu hơn chút nữa thì mà mùi hương nồng đến mê người.

    Khẽ cắn lấy một miếng, giòn mà không nhão, non mịn mà không ngấy.

    Bất kể là trên lưỡi, hay là trong lòng, đều thấy dư vị vô hạn.

    Bên trái một chiếc bàn tròn, chỉ trông thấy một nam nhân áo xanh hướng về phía một ông già ăn vận giản dị nói: - Trương viên ngoại, nghe nói mẻ đậu phụ thối đầu tiên của Túy Tiên Cư là mua từ chỗ ông bán.
    Vị Trương viên ngoại này chính là Trương Tam Thúc ngày xưa, ông cũng phát đạt theo Lý Kỳ, ở kinh thành cũng có chút ít tiếng tăm, chỉ có điều ông bản tính thật thà chất phác, lại quá khiêm tốn, ăn vận chẳng khác là bao so với trước kia, chỉ có ít đi mấy miếng vá mà thôi. Nhưng tôn xưng một tiếng viên ngoại, một chút cũng không ngoa.

    Trương Tam thúc cười ha ha gật đầu.

    Nam nhân áo xanh vội hỏi: - Vậy chắc chắn ông biết rất nhiều chuyện xảy ra khi đó, mau nói cho chúng ta nghe với.

    Những người còn lại đang ngồi cũng nhao nhao đòi Trương Tam thúc kể chuyện về món đậu phụ thối.
    Dù sao Trương Tam thúc tuổi tác đã cao, cũng thích hồi tưởng lại dư vị ngày xưa, hôm nay trông thấy mọi người hưng phấn như thế liền từ từ kể lại, nhưng lúc này ông không để ý, liền đem chuyện ngày đó Lý Kỳ tạo thanh thế cho đậu phụ thối thế nào, lừa gạt mọi người, lấy giá đắt hơn mấy chục lần để bán đậu phụ thối cho mọi người kể ra.

    Những người bị mắc lừa vừa nghe xong, liền mắng chửi Lý Kỳ tên gian thường này, dám bán gấp mấy chục lần, điều này--- điều này thực quá lừa đảo mà.

    Trương Tam thúc bừng tỉnh, biết mình lỡ miệng, vội vã im lặng, có đánh chết cũng không nói tiếp nữa, dù gì Lý sư phụ cũng đã làm ra không ít chuyện gạt người, nếu còn nói tiếp, không chừng Viện Tư Pháp sẽ can dự vào.
    Sau khi món đậu phụ thối đã xong, món thứ hai đương nhiên là lẩu uyên ương, nếu như nói Lý sư phụ dựa vào món đậu phụ thối để kiếm khoản tiền đầu tiên, thì lẩu uyên ương này chính là món vũ khí giúp Lý sư phụ có chỗ đứng hoàn toàn vững chắc ở Đông Kinh, khi xưa Lý sư phụ chính là dùng món lẩu uyên ương này làm phát pháo khai hỏa đầu tiên để khai trương lại Túy Tiên Cư. Tuy nhiên món ăn này vẫn còn giữ đến tận bây giờ.

    Nhưng lẩu uyên ương ngày hôm nay, toàn bộ dùng loại nồi lẩu bằng sắt cổ, hiện tại lẩu uyên ương đều dùng sắt tây, cho nên khi ăn rất có hương vị, nước canh hòa quyện, miếng thịt dê mỏng nóng bừng, luôn làm cho người ta kích động khó mà kiềm chế nổi, thường thường đều sốt ruột không nhẫn nhìn được mà đem cả miếng thịt dê chín nóng bỏng đưa vào trong miệng, còn kêu la lớn tiếng, về đến nhà liền đợi cái phản ứng này thôi.
    - Nhắc đến cái nồi sắt này, bên trong cũng có không ít câu chuyện, chính là ngày đó khi Lý sư phụ tới lò rèn của ta, vừa vung tay liền đưa ngày một thỏi bạc lớn

    Người đang nói chính là thợ rèn Lưu ở lò rèn ngoại ô, đương nhiên, hiện giờ phải gọi là Lưu viên ngoại, hiện giờ món lẩu được thịnh hành, mà người trong thiên hạ đều biết, dụng cụ nhà bếp bằng sắt tốt nhất trên đời, đều là do lò rèn của thợ rèn Lưu tạo ra, đến cả các bậc quan to quyền quý của Biện Lương đều chạy tới chỗ ông mua nồi.

    - Pizza.

    Bỗng nghe một tiếng kinh hô, chỉ trông thấy từng khói ngũ sắc rực rỡ tròn trịa mang lên trên bàn.
    Vừa trông thấy pizza, điều mọi người nghĩ đến lại không phải Lý sư phụ, mà là " Tam quốc diễn nghĩa" sinh cũng ngày cùng tháng cùng năm với pizza.

    Lúc trước khi Túy Tiên Cư bị Phỉ Thúy Hiên đẩy vào cảnh khốn khó, Lý sư phụ mới không thể không đưa ra cái món pizza gì gì đó, lại đưa ra cả Tam quốc diễn nghĩa, lúc này mới giảm bớt những nguy cơ mà Phỉ Thúy Hiên mang đến.

    Cho nên khi mọi người trông thấy pizza, liền tự nhiên mà nghĩ tới " Tam quốc diễn nghĩa"

    Chỉ trông thấy một vị công tử mặt mày trắng nõn tóc mai gắn một bông hồng nhảy lên ghế, lớn tiếng hét lên: - Các vị, các vị, hôm nay mọi người đã cao hứng như vậy, thế thì ta và các bạn diễn một hồi Tam quốc diễn nghĩa thì thế nào?
    Thằng ranh này chính là Cao Nha Nội ai gặp cũng mến, hoa thấy hoa nở, một cảnh náo nhiệt như vậy đương nhiên không thể thiếu tứ tiểu công tử, bọn họ chẳng phải ham chút tiền nhỏ đó. Chỉ đơn thuần vì không khí quen thuộc của Túy Tiên Cư mà đến, cũng chỉ có Túy Tiên Cư mới có không khí như thế này.

    - Được !

    Mọi người cùng đồng thanh nói được.

    Cao Nha Nội trông vậy, trong lòng than vãn tiếc nuối không có mặc Gia cát chiến bào tới.

    Hồng Thiên Cửu còn ngồi xổm trên ghế, hưng phấn nói: - Ca ca, huynh tính diễn thế nào?
    - Đương nhiên là thuyền cỏ mượn tên của Gia cát thánh nhân ta.

    Cao Nha Nội hai tay chống nạnh wa ha ha nói.

    Hồng Thiên Cửu bất mãn: - Nhưng mà bọn ta muốn nghe Tam anh đại chiến Lã Bố hơn.

    - Phải phải phải, Tam anh đại chiến Lã Bố.

    Những người còn lai đều nhao nhao kêu lên.

    Cao Nha Nội thấy mọi người đều nhất trí muốn xem Tam Anh đại chiến Lã Bố, lập tức sửa lời: - Được, ta sẽ diễn Tam Anh đại chiến Lã Bố.
    Không khí lập tức yên tĩnh, mặc dù bên ngoài vẫn còn rất náo nhiệt.

    Cao Nha Nội hắng giọng, lại khẽ vuốt bông hoa trên tóc mai, mới cao giọng nói: - Muốn biết cụ thể sự tình ra sao, mời nghe hồi sau phân giải.

    - !

    Vừa nãy là yên tĩnh, bây giờ là tĩnh mịch.

    AI ôi !!! sao ta lại đem lời kết nói ra trước rồi. Cao Nha Nội tự mình ngẩn ra, hóa ra lúc trước y oán niệm câu này của Lý Kỳ sâu sắc nhất, cho nên vừa nói đến Tam quốc, y liền vô thức nói ra những lời này.

    - Hay !
    Bỗng nhiên trong đại sảnh vang lên một tràng âm thanh mãnh liệt.

    Lúc ban đầu khi Lý Kỳ kể chuyện Tam quốc, phàm nghe đến câu này ai ai cũng kích động muốn giết Lý Kỳ, cho nên cả vở Tam quốc, mỗi người đều ấn tượng sâu sắc với câu nói này, đây tuyệt đối là phương pháp gây thù hận độc nhất vô nhị.

    Nhưng hôm nay nghe thấy, mọi người lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, đều cùng nhau cười haha.

    Thế này mà cũng được à.

    Cao Nha Nội có chút khó hiểu, nhưng đây cũng là thứ y am hiểu nhất, bất kể là làm đúng hay sai, thì y lúc nào cũng ra vẻ, làm bộ, điểm này ngay cả đến Lý Kỳ cũng không thể bằng. Trông thấy mọi người ủng hộ, y cũng mê mẩn mỉm cười, đợi tiếng vỗ tay thưa thớt dần mới nói: - Thường nói rằng, Nhân Trung Lã Bỗ, Mã Trung Xích Thố.

    Vẫn là hương vị quen thuộc đó ! Vẫn là Cao Nha Nội đần độn kia !
     
    quangvd, ichuoi, buinhi99 and 4 others like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Chương 2029: Hoa khô chết người.

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Thiếu!
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Chương 2030 : Truy bắt.

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 2030 : Truy bắt.

    Mới đây thôi Túy Tiên Cư còn vô cùng náo nhiệt, bây giờ nó là một mớ hỗn độn, từng món ăn kinh điển bị ném vương vãi đầy mặt đất, hòa vào mùi hương của Thiên Hạ Vô Song, nhưng quả thực là không dễ ngửi lắm, bởi vì bên trong sặc sụa mùi khói.



    Tuy nhiên, do phát hiện sớm, thêm vào việc nhân viên của Túy Tiên Cư ở bên cạnh chỉ dẫn. Vì thế nên khách khứa trong Túy Tiên Cư đều chạy ra ngoài kịp lúc, chỉ có vài người có vết thương nhẹ, nhưng trước mắt thì không có thương vong, chỉ đáng tiếc một đêm đẹp đẽ như thế, liền bị phá hỏng như vậy, khiến không ít người cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

    Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làn khói này rất nồng, lại làm loạn một hồi lâu, mà không thấy một ánh lửa nào.

    Bỗng nhiên, chỉ trông thấy một người dùng tay áo che mặt từ bên trong chạy ra, gã vừa ra ngoài, hai tên nam nhân vạm vỡ ở bên ngoài lập tức ngóng tới nghênh đón: - Tình hình trong đó thế nào rồi?

    Tên kia ho mấy tiếng, lập tức nói: - Không hay rồi, chúng ta trúng kế rồi, căn bản không hề có lửa, là có người cố ý tạo khói, hơn nữa đám người đó cũng không thấy đâu nữa.

    - Không xong, bọn chúng muốn tẩu thoát, mau phái người đi báo cho Thiếu Tể biết.

    - Vâng.
    - Thằng khốn đó trốn đi đâu rồi chứ?

    Cao Nha Nội tìm đi kiếm lại, cũng không tìm thấy kẻ đã đẩy y, nổi trận lôi đình, hai tay chống nạnh, đưa mắt nhìn quanh: - Con mẹ nó, nếu để ta tìm ra tên đó, chắc chắn sẽ khiến gã chết cũng không xong.

    - Ca ca, ca ca, huynh tìm thấy người chưa thế?

    Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên chạy tới, Cao Nha Nội lắc đầu, mắng mỏ: - Làm gì có cái lý đó, cước đó đáng ra là phải do ta đá, lại để Sài Thông nhà ngươi cướp mất trước, nếu để tin này lọt ra ngoài, thế nào bọn họ cũng cho rằng ta không lợi hại bằng Sài Thông. Phải rồi, Sài Thông tên đó đâu rồi?
    - Ca ca, huynh còn không hiểu Sài Thông ư. Y sớm đã ngồi ở quán trà bên cạnh xem cảnh náo nhiệt rồi.

    - Không được, ta phải đi tìm thằng nhãi đó tính sổ.

    Cao Nha Nội xoay người, chỉ thấy trước mắt lóe lên một cái, đờ người, ánh mắt ngơ ngẫn nhìn về phía trước.

    Hồng Thiên Cửu trông thấy Cao Nha Nội bỗng ngây người, đi tới, ánh mắt hướng theo phía Cao Nha Nội đang nhìn. Thế nhưng chẳng trông thấy có điều gì kì quặc. - Ca ca, huynh đang nhìn gì vậy?

    - Kỳ quặc, kỳ quặc.
    Cao Nha Nội quay đầu nhìn về hướng đông. - Ngươi nhìn cái người đang mặc y phục màu đen kia đi.

    Hồng Thiên Cửu định thần nhìn theo, do đang là buổi tối, tuy đường lớn Biện Lương này là đoạn đường vô cùng phồn hoa, trên phố có rất nhiều đèn lồng, nhưng dù sao ánh sáng cũng chỉ có hạn, Tiểu Cửu mơ hồ trông thấy một dáng người cao gầy, trên mình vận y phục màu đen đang bước nhanh về hướng đông, nhưng rất mau liền biến mất trong đêm tối. - Nhìn thì nhìn thấy rồi, sao vậy, người đó có gì không ổn sao?

    Cao Nha Nội nói: - Ngươi không nhìn ra ư?

    Hồng Thiên Cửu lắc đầu.
    Cao Nha Nội hừ một tiếng, nói: - Người đó là Phong nương tử,sao ngươi lại không nhìn ra được.

    Hồng Thiên Cửu vẻ mặt không tin, nói : - Ca ca, có phải huynh nhìn lầm không, xa như vậy, hơn nữa người đó bận áo choàng đen, đêm hôm khuya khoắt căn bản không thể nhìn ra, sao huynh lại biết đó là Phong nương tử.

    Cao Nha Nội nổi nóng ngay tức thì, cảm thấy uy quyền của mình bị nghi ngờ. - Đây nếu là người khác, ta có lẽ sẽ nhìn nhầm. Nhưng nếu là Phong nương tử---ngươi biết đấy.

    - Biết gì cơ?
    Hồng Thiên Cửu mờ mịt nói.

    Cao Nha Nội đáp: - Ca ca ngưỡng mộ Phong nương tử như vậy, đừng nói là nơi đây còn ánh sáng, kể cả không có ánh sáng, ta ngửi cũng ra.

    Nói dứt lời, Hồng Thiên Cửu cũng coi như đã tin, dù sao năng lực của Nha Nội trên phương diện này, cũng thật là thiên phú dị thường, không thể dùng lí lẽ thường tình để bàn luận được. Y thầm thì nói: - Nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này, hơn nữa Túy Tiên Cư còn cháy rồi, Phong nương tử muốn vội vã đi đâu đây?

    Cao Nha Nội vuốt cằm, bấm tay nói: - Theo kinh nghiệm của ta, chỉ có một khả năng.
    - Là sao?

    - Ngoại tình.

    - !

    Hồng Thiên Cửu kích động nói: - Làm sao có thể, Phong nương tử sao có thể là người như thế, nàng nhất định không thể làm ra chuyện có lỗi với Lý đại ca, ta không tin được.

    - Thế cũng đúng.

    Cao Nha Nội nháy mắt thầm thì: - Muốn vụng trộm cũng nên đến vụng trộm với ta chứ !
    May mà Lý Kỳ không có mặt, bằng không, chắc chắn sẽ tuyệt giao.

    Hồng Thiên Cửu càng nghĩ càng tò mò, hắn không nhẫn nhịn nổi, nói: - Ca ca, so với ở đây đoán mò, không bằng chúng ta qua đó xem sao.

    Theo dõi người khác, Cao Nha Nội chẳng có hứng thú, nhưng nếu là Phong Nghi Nô, - Hay lắm ! Hay lắm ! Lý Kỳ là huynh đệ của chúng ta, chúng ta nên quan tâm, đáng chết, không có bông hoa thật chẳng quen tí nào.

    Trong lúc này, không thể vuốt lên bông hoa hồng, thực quá tổn thương sĩ khí.

    Ngay lúc hai tên ngốc chuẩn bị chạy qua do thám, bỗng nhiên một đội người ngựa lao qua trước mặt họ, suýt chút nữa là đụng vào người.
    Chuyện gì vậy !

    Chưa đợi Cao Nha Nội hồi phục lại tinh thần, đội người ngựa nọ bỗng quay đầu lại, chỉ nghe một người dò hỏi: - Cao Nha Nội, ngươi có trông thấy mấy vị phu nhân của Xu Mật Sứ không?

    Cao Nha Nội ngẩng đầu nhìn, ồ lên một tiếng: - Hứa chỉ huy.

    Người này là một chỉ huy sứ trong Điện Tiền Ti, tên là Hứa Lỗi. Cao Nha Nội giao du rộng rãi, đương nhiên cũng có quen biết người này, còn từng cùng nhau uống rượu.

    Nhưng Hứa Lỗi có vẻ đang rất vội, lại hỏi:
    - Nha Nội, ngươi có trông thấy mấy vị phu nhân của Xu Mật Sứ không?

    Cao Nha Nội tò mò nói: - Ngươi tìm các nàng làm gì ?

    Hồng Thiên Cửu thấy những người này sắc mặt chẳng hiền lành, lặng lẽ dựa lại gần, kéo nhẹ tay áo của Cao Nha Nội.

    Nhưng động tác này lại không lọt qua được ánh mắt của Từ Lỗi, y nói: - Thứ cho ta không thể nói rõ, nhưng các vị phu nhân của Xu Mật Sứ vô cùng nguy hiểm, nếu ngươi trông thấy, hãy báo cáo cho ta.

    - Vậy ư?
    Cao Nha Nội đảo mắt mấy vòng, nói: - Vữa này ta có trông thấy Phong nương tử.

    Hồng Thiên Cửu chau mày, ca ca sao lại hồ đồ như vậy, những người này rõ ràng không có ý tốt, đây chính là Biện Lương, hơn nữa còn có mặt Tửu Quỷ, Phong nương tử bọn họ còn cần đám rác rưởi kia bảo vệ ư.

    Hứa Lỗi vội hỏi: - Ồ, nàng đi hướng nào rồi?

    Cao Nha Nội chỉ về phía đông: - Đi về phía đông rồi.

    - Đa tạ.
    Hứa Lỗi lập tức thúc ngựa rời đi.

    Hồng Thiên Cửu gấp gáp đến độ nhảy dựng lên: - Ca ca, các người đã nói cả ra rồi, những người này rõ ràng không hề có ý tốt.

    Cao Nha Nội cười ha ha - Ý tốt hay không, lát nữa khắc biết, ngươi đi theo ta.

    Nói rồi y liền kéo Tiểu Cửu đến bên bờ phía nam đường lớn Biện Hà, trốn vào sau một cây liễu lớn, hai cái đầu ngó ra hai bên trái phải.

    Một lát sau, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, Hứa Lỗi vừa đi qua khi này lại quay ngược trở lại, hướng về phía Tây.
    Hồng Thiên Cửu trông thấy không khỏi kinh ngạc.

    - Quả nhiên là không có ý tốt.

    Cao Nha Nội bày ra vẻ đa mưu túc trí.

    Hồng Thiên Cửu kinh ngạc nói: - Ca ca, cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy?

    Cao Nha Nội cười nói: - Ngươi tưởng ta đần sao, như vậy cũng không nhìn ra. Khi nãy ta là cố ý làm vậy, quan hệ của chúng ta và Lý Kỳ, có ai là không biết, đó là mối giao tình quyết sống chết. Chúng ta chỉ có thể giúp Lý Kỳ, sao lại có thể hại Lý Kỳ, khi nãy ta chỉ để lộ ra chút sơ hở nhỏ, bọn họ liền bị mắc lừa, ta tin bọng chúng sẽ lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử, không tin lời ta, bọn họ chắc chắn sẽ tìm theo hướng ngược lại.

    Hồng Thiên Cửu nghe xong vẻ mặt sùng bái - Ca ca, huynh đã trở nên lợi hại như Lý đại ca từ lúc nào vậy?

    Cao Nha Nội bất mãn: - Ca ca vẫn luôn lợi hại hơn so với cái tên Lý Kỳ kia đấy nhé, cái thủ đoạn cỏn con này, ngươi đi thông đồng với phụ nữ đã có chồng vài lần, ngươi cũng có thể nghĩ ra, chẳng phải là bản lĩnh gì, haha---.

    Hai điều này có liên quan sao?

    Hồng Thiên Cửu nửa tin nửa ngờ, ồ lên một tiếng, lại nói: - Nhưng Hứa Lỗi là cấm quân, vì sao bọn họ phải hại Phong nương tử, Lý đại ca là Xu Mật Sứ đấy nhé !

    - Đúng thế.

    Cao Nha Nội gãi đầu nói: - Điều này ta cũng không rõ.

    Cùng lúc, trên con đường đi tới Tướng Quốc Tự phía sau Túy Tiên Cư.

    - Các ngươi bên kia có không?

    - Không có.

    - Phải chăng khi nãy các nàng đã thừa cơ chạy loạn rồi.
    - Bốn phía nơi này đều có người của chúng ta, các nàng nhiều người như thế chạy thế nào được, đi lên nữa trên xem xem.

    Mấy người lập tức hướng về phía sau Túy Tiên Cư, cũng là đi tìm lên phía bắc, bỗng nhiên trong số đó có một người chỉ về phía trước: - Các ngươi xem kìa.

    Chỉ trông thấy một bóng dáng mau lẹ bước lên mấy chiếc xe ngựa đang dừng.

    Trong đó có một bóng hình cao lớn thấp giọng nói: - Bạch nương tử, bọn chúng đuổi tới rồi.

    Mà nữ nhân vận áo trắng bên cạnh nàng, quay đầu nhìn, thì thầm: - Kẻ địch đuổi tới rồi, mọi người mau lên xe.
    - Là Kinh Tế Sử và Lỗ Mỹ Mỹ. Mau đuổi theo.

    - Đuổi không kịp rồi.

    Bên đường bỗng nhiên xuất hiện một người, mang nón tre, đang ngáp.

    - Tửu---Tửu Quỷ.

    Tên đứng đầu run giọng nói.

    Hai tia sáng lạnh lùng lóe lên.

    Chỉ trông thấy Tửu Quỷ bên tay trái cầm một con dao găm, bên phải một thanh kiếm lớn, đứng ngang giữa đường.
    Liền nghe thấy mấy tiếng " chiu chiu chiu", đám người kia nhanh như chớp đều đã chạy mất.

    Tửu Quỷ mù mờ nhìn bóng dáng đám người đang vội vã chạy trốn kia, vừa thu dao găm lại, ôm đầu giận dữ nói: - Thật chẳng có chút sức lực nào.

    - Thủ lĩnh, vừa rồi chúng tôi có trông thấy Bạch Nương tử các nàng.

    - Ở đâu ?

    - Đi về hướng bắc.

    - Vậy sao các ngươi không phái người đi theo.
    - Á, chúng ta cũng muốn, nhưng giữa đường gặp Tửu Quỷ, chúng ta không địch lại được, cho nên---.

    - Đừng nói nhảm nữa, mau đi báo cho Thiếu Tể.

    - Vâng.

    Thành Bắc.

    - Kya ---!

    - Kya---!

    Chỉ trông thấy mấy cỗ xe ngựa trên đường Mã Hành lao như bay về hướng bắc, người đi đường đều vội vã né đi.

    Không đến thời gian ăn xong một bữa cơm, đoàn xe này đã tới cửa thành.

    - Shhhhh----!

    Lỗ Mỹ Mỹ đột ngột giữ chặt dây cương, vội vã nói: - Bạch Nương tử, không xong rồi, cửa thành đang đóng.

    Một người trong xe ngựa nói: - Đến cửa Tây.

    Đúng lúc đó, bỗng nhiên bốn phía vang lên một loạt tiếng bước chân, chỉ trông thấy một toán cấm quân đông đảo từ bốn phía xông ra, bao vây lấy bọn họ.
    Lỗ Mỹ Mỹ quát: - To gan, các ngươi là ai, có biết người ngồi trong xe là ai không ? Còn không mau tránh đường.

    Đám binh lính kia đương nhiên biết rõ người ngồi bên trong là ai, ngươi nhìn ta, ta nhìn hắn, trong họng phát ra tiếng oán thán, ai nấy đều lặng yên, nhưng không hề lùi bước.

    - Khốn kiếp.

    Nghe thấy tiếng thét, chỉ thấy Bạch Thiển Dạ từ trong xe bước ra, nhíu mày nhìn một lượt qua đám binh sĩ, nói: - Ta là phu nhân của Xu Mật Sứ, đám người các ngươi muốn tạo phản à, còn không mau lui xuống cho ta, bằng không, đợi phu quân ta quay về, ta sẽ cho các ngươi toàn bộ chết không yên thân.

    Tên quan quân dẫn đầu bước lên phía trước một bước, chắp tay nói: - Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi, ty chức cũng chỉ phụng mệnh hành sự, mong Kinh Tế Sử thứ lỗi.

    - Phụng mênh ? Phụng mệnh ai ? Kẻ nào dám to gan như thế, các ngươi hẳn là chán sống rồi.

    Bạch Thiển Dạ hung hăng gây sự, đám binh lính nọ đều có đôi phần không chống đỡ nổi nữa, Kinh Tế Sử thì không đáng sợ, đáng sợ là phu quân của nàng, cái danh hiệu Quỷ Kiến sầu đó cũng không phải là hư danh, trong cấm quân có kẻ nào không dè sợ, ngươi đắc tội với tên quỷ trông thấy cũng phát hờn có lẽ còn có thể chết già, nhưng ít ra trước đó còn có một chữ già, nếu ngươi đắc tội với phu nhân Xu Mật Sứ, vậy thì đừng nói là chết già, chết thế nào chắc chắn không phải là thứ bọn họ có thể nghĩ đến.

    - Là ta.

    Chỉ nghe thấy từ phía sau vang lên một thanh âm.
     
    quangvd, ichuoi, buinhi99 and 4 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Chương 2031 : Xả thân vì nghĩa.

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 2031 : Xả thân vì nghĩa.

    Chỉ trông thấy một đội người ngựa từ phía sau tiến lên.

    Bạch Thiển Dạ quay đầu nhìn, lãnh đạm kì dị nói: - Ồ, ta còn tưởng là ai, hóa ra là Tần Thiếu Tể.




    Người đến chính là Tần Cối.

    - Kinh Tế Sử, đã lâu không gặp.

    Tần Cối khẽ chắp tay.

    Bạch Thiển Dạ chắp tay đáp lễ, nói: - Tần thiếu tể, ngươi đến thật đúng lúc, chắc ngươi cũng nhìn rõ, đám người không có mắt này, lại dám cản đường ta, còn nói là phụng mệnh hành sự, thật hoang đường, hôm nay hoàng thượng và phu quân ta đều không có mặt, tên khốn kiếp nào dám điều động cấm quân, những kẻ này rõ ràng là đang tạo phản.

    Nữ nhân này thực đáng ghét, được, ta xem ngươi còn có thể phô trương bao lâu. Tần Cối khẽ mỉm cười, nói: - Thật có lỗi, tên khốn kiếp mà Kinh Tế Sử nói chính là bổn tướng.

    Bạch Thiển Dạ ồ một tiếng, nói: - Sao Tần Thiếu Tể lại nói vậy?

    Tần Cối ha hả nói: - Chuyện là như vậy, bọn họ là do ta phái tới.
    Bạch Thiển Dạ nói: - Là thiếu tể sai bọn họ tới chặn đường ta ?

    Tần Cối ừ một tiếng dài: - Cũng có thể nói như vậy, nhưng điều khiến ta tò mò hơn, nửa đêm canh ba, tại sao Kinh Tế Sử lại vội vã ra khỏi thành như vậy ?

    Bạch Thiển Dạ khẽ hừ giọng nói: - Ta muốn đi đâu, chẳng lẽ phải báo cáo với Thiếu tể ngươi ư?

    - Nói có lý.

    Tần Cối gật đầu, nhưng cũng không nói thêm gì.
    Bạch Thiển Dạ chất vấn: - Tần thiếu tể, ngươi thân là tể tướng, hẳn biết hậu quả của việc tự điều động cấm quân chứ, ngươi đâu có cái quyền này.

    - Điều này Kinh Tế Sử không cần lo lắng thay cho ta đâu.

    Tần Cối cười, ánh mắt đột nhiên hướng ánh mắt về phía mấy cỗ xe ngựa phía sau nhìn thêm vài lần, khẽ nhíu mày, liếc mắt ra ý cho Tần An ở bên cạnh mình.

    Tần An ngầm hiểu, dặn dò mấy câu với vài tên tùy tùng bên mình, đám tùy tùng nọ lập tức xông tới mấy cỗ xe ngựa ở phía sau.

    Bạch Thiển Dạ phẫn nộ quát lên: - Tần Cối, ngươi muốn làm gì?
    Tần Cối chỉ cười mà không nói năng gì.

    Bỗng nghe mấy tiếng bang bang, chỉ trông thấy mấy tên tùy tùng kia vừa chuẩn bị tới vén màn xe, kết quả màn xe chưa vén được lên, chính bọn chúng đã bay ra ngoài.

    Bảy tám nữ nhân từ trong xe ngựa bước ra, ai nấy khuôn mặt đều không cảm xúc, đôi mắt xinh đẹp không có nửa nét dịu dàng, có cũng chỉ là ánh mắt lạnh lùng.

    Tần An thấp giọng nói: - Lão gia, không thấy những người khác.

    Tần Cối nheo mắt, bỗng chốc cười haha mấy tiếng: - Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy, Kinh Tế Sử hi sinh vì nghĩa, thật khiến cho Tần mỗ khâm phục.

    Bạch Thiển Dạ hừ một tiếng, nói: - Xả thân vì nghĩa cái gì, học vấn của ta không bằng thiếu tể, mong thiếu tể vui lòng chỉ giáo.

    Tần An bỗng thì thầm: - Lão gia, cẩn thận kẻo trúng kế hoãn binh của ả.

    Tần Cối khẽ sửng sốt, trả lời: - Các nàng không chạy được bao xa, ngươi lập tức đem người đuổi theo, còn nữa, nhất định phải bảo vệ cửa thành thật chắc chắn, còn có thủy môn. Bất cứ kẻ nào, bất cứ con thuyền nào đều không được ra vào.
    - Vâng.

    Tần An đi rồi, Tần Cối mới nói với Bạch Thiển Dạ: - Chỉ giáo thì không dám, Kinh Tế Sử là phu nhân Xu Mật Sứ, ta cũng từng đi theo Xu Mật Sứ, đâu có dám, đâu có dám.

    - Thiếu tể không nói, ta thực cũng đã quên rồi, ta có xả thân vì nghĩa hay không, điều này ta không rõ lắm, nhưng ta biết có vài người bỏ nghĩa lấy sinh, điều này so với hi sinh vì nghĩa, ý cảnh còn lớn hơn một bậc. Dù sao không phải ai cũng làm được chuyện này.

    Bạch Thiển Dạ còn châm chọc khiêu khích.

    Tần Cối và nàng đã là đối thủ cũ rồi, y cười haha mấy tiếng :
    - Xu Mật Sứ thường nhắc tới một câu, chính là thiên hạ rộn ràng đều vì lợi nhuận, thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi nhuận. Ta trước giờ chưa hề nghe Xu Mật Sứ nói rằng, thiên hạ này rộn ràng vì nghĩa, thiên hạ nhốn nháo nghĩa, cho nên ta rất hiểu vì sao Kinh Tế Sử ngươi có thể nói bỏ nghĩa lấy sinh tốt hơn hi sinh vì nghĩa. Dù sao Kinh Tế Sử cũng rất sùng bái Xu Mật Sứ, thân thiết đến mức là chân truyền của Xu Mật Sứ. À, từ đó có thể thấy rằng ta quả thực là người đi theo Xu Mật Sứ học hỏi mà ra, chỉ đáng tiếc, chưa có thể trở thành chân truyền của Xu Mật Sứ, những việc ta làm còn xa mới đủ.

    Bạch Thiển Dạ nghe xong nhân trung lộ ra nét giận dữ.

    Tên Tần Cối này nói nàng ra sao, nàng thế nào cũng được, đằng nào cũng chẳng phải lần đầu, nhưng Tần Cối dám nói móc chửi rủa Lý Kỳ, ta đây là học phu quân ngươi, hơn nữa còn học được một chút trò lọc lõi, ngươi tưởng ta là người thế nào, trên cơ sở là ta, gấp lên mười lần, kẻ đó chính là phu quân ngươi đấy.

    Hai người họ đều xuất thân từ việc theo học Lý Kỳ, điều Lý Kỳ gỏi nhất là gì, chính là tài ăn nói hơn người, bọn họ đương nhiên học được không ít, mắng người đều không mang theo từ ngữ tục tĩu.

    Tần Cối lại cười haha, vươn tay nói: - Kinh Tế Sử, mời.

    Bạch Thiển Dạ nói: - Ngươi có ý gì?

    Tần Cối nheo mắt nói: - Kinh Tế Sử thông minh sắc sảo, hẳn phải nhìn ra ta đang cố gắng giữ lại thể diện cho Kinh Tế Sử.

    Bạch Thiển Dạ hừ một tiếng, hất tay áo, quay lại trong xe ngựa.

    Tuy rằng đêm hoài niệm này bị một đám khói phá hỏng, nhưng đường lớn Biện Lương đêm nay vẫn là nơi náo nhiệt nhất, những nơi khác đều tương đối vắng vẻ.

    Đến cả Kim Lâu và Phàn Lâu cũng vậy.

    Trời canh ba, cửa lớn Kim Lâu đã đóng kín, mà trong cửu lâu lại chẳng trông thấy tên tửu bảo nào, cũng không có bóng dáng nữ tỳ, chỉ trông thấy một nữ nhân đang đứng trong căn lầu mới phía sau đó, người này chính là chủ của Kim Lâu --- Trương Xuân Nhi.
    Một lát sau, Cổ Đạt bước tới, nói: - Bà chủ, bọn họ tới rồi.

    Trương Xuân Nhi cười một tiếng, nói: - Quả không hổ danh là các phu nhân của Xu Mật Sứ, thực quá lợi hại. Đi xuống đi.

    Tới phía trong hậu viện, bên trong đã có đông người ngồi, những người này không phải ai xa lạ, chính là Da Luật Cốt Dục, Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô, Vương Dao, các phu nhân của Bạch Thì Trung.

    Trương Xuân Nhi bước nhanh đến phía trước, liên tục chắp tay nói: - Để các vị đợi lâu rồi, thật có lỗi quá, thứ tội, thứ tội.
    Vương Dao vội lên tiếng: - Không dám, không dám, là chúng ta đã quấy rầy Trương nương tử rồi.

    - Phu nhân quá lời rồi, đây là điều mà ta nên làm.

    Trương Xuân Nhi nói rồi, bỗng trông thấy Bạch phu nhân vẫn đang run rẩy lo âu. Ánh mắt lo âu không ngừng quét qua màn đêm đen kịt, trước tiên là sửng sốt, sau đó nhìn vào phía trong phòng, nói: - Bạch---Bạch nương tử đâu rồi.

    Bạch phu nhân ngừng lại, nói: - Ta cũng đang sốt ruột đây, ban đầu nói lợi dụng lúc náo loạn phân tán ra, sau đó tới đây tập hợp, thế nhưng mãi mà không thấy bóng dáng thất nương đâu, thật khiến ta sốt ruột đến chết mất, không phải nó gặp chuyện gì rồi chứ.
    Da Luật Cốt Dục vội nói: - Bạch phu nhân chớ lo lắng, chúng ta đều đã rới rồi, Thất nương ắt không thể xảy chuyện gì, hơn nữa, bên cạnh nàng còn có Tửu Quỷ và Lỗ Mỹ Mỹ bảo vệ.

    Quý Hồng Nô cũng lên tiếng: - Mẹ nuôi, người khoan lo lắng đã, thất nhi tỷ chắc chắn không có chuyện gì đâu.

    - Mong là vậy đi.

    Nói thì nói thế, nhưng những điều này làm sao có thể khiến Bạch phu nhân thôi lo âu, Thất nương là cô con gái bà yêu thương nhất, tim bà đã nhói lên rồi.

    Trương Xuân Nhi thấy vậy, nói:
    - Hay để ta phái người ra ngoài tiếp ứng.

    Bạch phu nhân vội vàng nói: - Đa tạ, đa tạ.

    Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Cổ Đạt từ bên ngoài trở về, báo: - Không thấy Kinh Tế Sử, nhưng mà, trên đường có rất nhiều cấm quân, mọi người phải mau đi thôi.

    Bạch phu nhân sốt ruột nói: - Thất nương còn chưa tới, ngươi bảo chúng ta đi thế nào được.

    Trương Xuân Nhi nói: - Bạch phu nhân, thiết nghĩ Kinh Tế Sử còn có việc khác cần xử lý, hay là mọi người hãy đi trước, ta phái người đi thăm dò thêm.

    Dư Trang ở bên cạnh bỗng cất lời: - Phải đấy, phải đấy, lão phu nhân, chúng ta rời thành trước đi, nơi này không nên ở lâu đâu !

    Bạch phu nhân đột nhiên liếc nhìn Dư Trang, hồ nghi nói: - Dư Trang, có phải ngươi biết điều gì không?

    Dư Trang vội vã lắc đầu nói: - Tiểu nhân cái gì cũng không biết đâu.

    - Không thể nào.
    Bạch phu nhân hừ một tiếng, nói: - Toàn bộ kế hoạch chạy trốn là do ngươi và Thất nương sắp xếp. ngươi không thể không biết. ngươi nói mau, bằng không thế nào ta cũng không đi.

    Vương Dao kinh ngạc nói: - Sắp xếp gì, Dư tiên sinh. Điều này---điều này rốt cuộc là thế nào?

    Xoẹt !

    Da Luật Cốt Dục rút ngay thanh kiếm đặt lên cổ Dư Trang, nói: - Nếu ngươi không nói, ta dùng một nhát kiếm giết chết ngươi.

    Nàng bình thường ăn nói có ý tứ, nhưng trong lòng vẫn luôn rất quan tâm đến Bạch Thiển Dạ các nàng, lại thêm việc trước khi đi Lý Kỳ đã từng nhờ cậy nàng, bảo nàng nhất định phải chăm sóc cho Thất nương bọn họ.

    Dư Trang thấy mọi người đều nhìn mình, do dự một hồi, mới nói: - Thật ra---thật ra kế hoạch là như vậy, trước là gây ra sự hỗn loạn, sau đó để---để Bạch nương tử thu hút sự chú ý của người xung quanh Túy Tiên Cư---.

    - Cái gì?

    Bạch phu nhân nghe xong cả người run rẩy, trong lòng bỗng nhiên bừng tỉnh, bọn họ trên đường đi thoải mái như thế, hóa ra là do các trạm gác đều bị Thất nương câu dẫn đi cả rồi, trông bà như sắp ngã xuống đến nơi, mấy cô con gái đều vội vã chạy tới đỡ mẫu thân.

    Bạch Thì Trung nổi giận nói:
    - Tại sao các ngươi có thể để Thất nương đi làm mồi nhử, là kẻ nào sai các ngươi làm vậy.

    Dư Trang đáp: - Đây là---đây là yêu cầu của chính Bạch nương tử, tiểu nhân--- tiểu nhân cũng chỉ phục tùng lệnh của nàng ấy.

    Vương Dao rưng rưng, hơi kích động nói: - Như vậy làm sao mà được, sao chúng ta có thể nỡ rời bỏ Thất nương, đổi lấy an nguy của chính mình.

    Phong Nghi Nô cũng nói: - Đúng vậy, muốn đi thì cùng đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ Thất nương mà đi đâu.
    - Các ngươi ở đây nói hươu nói vượn gì đấy.

    Bạch phu nhân đột ngột đẩy đám con gái của mình ra, nheo mày nhìn Vương Dao các nàng, nói: - Thất nương dùng cả tính mạng mới giúp các ngươi đến được đâu, nếu các ngươi còn lưu lại chỗ này, chẳng phải là đã phụ lòng tốt của Thất nương ư, các ngươi đi trước đi, lão thân ở lại đây thăm dò tin tức của Thất nương.

    - Nương

    - Mấy người các ngươi đừng dài dòng nữa, mau đi đi.

    Trương Xuân Nhi trong lòng cũng sốt ruột, nói: - Bạch phu nhân, người có ở lại đây cũng chẳng có tác dụng gì, hay là thế này đi, mọi người đi trước, ta sẽ giúp mọi người thăm dò tin tức của Kinh Tế Sử, Bạch nương tử thông minh như thế, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu, hơn nữa lệnh tôn còn cần có người chăm sóc.

    Bạch phu nhân ngẩn người, nhìn đứa cháu trong tay, nước mắt không cầm nổi mà rơi xuống.

    Dư Trang nói: - Lão phu nhân, tiểu nhân thấy Trương nương tử nói rất đúng, người ở lại chỉ khiến đối phương vui mừng, khiến Xu Mật Sứ thêm một điều trói buộc, Xu Mật Sứ yêu thương Bạch nương tử như vậy, chắc chắn sẽ không để Bạch nương tử xảy ra chuyện gì.

    Không sai, còn có Lý Kỳ ở đây.
    Trong lòng Bạch phu nhân lại có thêm một tia hi vọng, không khỏi nhìn về phía Bạch Thì Trung.

    Bạch Thì Trung tuy không thông minh như Bạch phu nhân, nhưng dù sao cũng là nam nhân, đương nhiên, trong lòng ông lúc này cũng vạn phần lo lắng, nhưng nam nhân tốt hơn nữ nhân ở một chỗ, chính là bọn họ lý trí hơn, ông biết lúc này ai ở lại cũng vô ích, ông nhắm mắt khẽ gật đầu.

    Bạch phu nhân lại nhìn Vương Dao các nàng, biết nếu mình không đi, các nàng chắc chắn cũng sẽ không đi, bà nói với Trương Xuân Nhi: - Trương nương tử, thật làm phiền ngươi rồi, nếu ngươi có tin tức gì của Thất nương, lập tức sai người tới báo cho chúng ta, lão thân đa tạ ngươi trước.

    - Bạch phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ cố hết sức thăm dò tin tức của Kinh Tế Sử.

    Trương Xuân Nhi nói rồi đưa tay ra: - Các vị mời đi theo ta.

    Phong Nghi Nô, Vương Dao các nàng ai nấy đều lau nước mắt đi theo Trương Xuân Nhi tới tầng hầm của căn lầu này.

    Lúc trước trong trận đánh bảo vệ Khai Phong, người nước Kim có đào một đường hầm thông thẳng ra ngoại thành ở đây, chẳng qua Trương Xuân Nhi lâm trận phản chiến, địa đạo này chẳng những không giúp được gì cho Hoàn Nhan Tông Vọng, ngược lại còn hại gã ta đại bại quay về. Hiện giờ cửa thành đã bị Tần Cối khống chế, muốn đi ra bằng cửa thành tuyệt đối là chuyện không thể, chỉ có duy nhất con đường này có thể ra khỏi thành.
    Trương Xuân Nhi nói: - Cổ Đạt sẽ dẫn mọi người ra ngoài, xe ngựa, lương thực quần áo ta đều đã chuẩn bị xong cho mọi người.

    - Đa tạ, đa tạ.

    Cổ Đạt dẫn đoàn người bọn họ đi theo hướng địa đạo.

    Dư Trang đi ở sau cùng bỗng dừng lại, từ trong lòng lấy ra một cuốn tập, đưa cho Trương Xuân Nhi, nói: - Đây là công nghệ chế tác Thiên Hạ Vô Song.

    Trương Xuân Nhi nhận lấy, mặt mày rạng rỡ hẳn lên: - Thay ta nói cảm ơn Xu Mật Sứ một tiếng, à, hi vọng ngày nào đó còn có cơ hội lĩnh giáo tài nấu ăn của Kim Đao Trù Vương.

    Dư Trang gật đầu rồi rời đi ngay.
     
    quangvd, ichuoi, buinhi99 and 5 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)