HOT  FULL Bắc Tống Phong Lưu - Nam Hi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,915
    BẮC TỐNG PHONG LƯU

    Tác giả: Ân Tầm.​

    Nguồn: metruyen
    === oOo ===

    Chương 20: Thu Đồ Đệ (P1)



    - Lý ca, Lý ca.

    Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng sợ hãi. Nhưng lại không dám quấy nhiễu hắn, đành phải thử hô nhỏ hai câu.

    Nhưng Lý Kỳ giống như bị điểm huyệt vậy, căn bản không chút phản ứng.

    Không phải là trúng tà đấy chứ? Ngô Tiểu Lục lại quơ quơ hai tay trước mặt Lý Kỳ.

    Bỗng Lý Kỳ khẽ giật mình, nắm lấy tay của Ngô Tiểu Lục, hỏi:

    - Vừa rồi, ngươi…Ngươi nói cái gì…Món canh vớ vẩn…À không, bí phương của Hoa Điêu Túy bao nhiêu tiền?

    - Một….Một ngàn xâu. Tiểu đệ…Tiểu đệ là nghe chú kể lại. Không liên quan gì tới tiểu đệ.

    Ngô Tiểu Lục nói lắp bắp. Xem ra cậu ta bị hành động này của Lý Kỳ dọa không nhẹ!

    - Ha ha!

    Lý Kỳ hơi sững sờ, buông tay ra, không ngừng cười ha hả. Đúng là trời có mắt, không tuyệt đường sống!

    Cười một lúc mới dừng lại, lắc đầu, khuôn mặt tươi cười nhìn Ngô Tiểu Lục đã bị sợ tới đờ người:

    - Sao lại không liên quan tới ngươi. Ngươi nói rất đúng. Ta thực yêu ngươi chết mất.

    Hiện tại hắn hận không thể cưỡng hiếp Ngô Tiểu Lục một phen.

    Lẽ nào đây là thần kinh chợt phát tác mà mọi người hay nói? Ngô Tiểu Lục bị dọa tới mặt phát xanh, sợ hãi nói:

    - Lý…Lý ca, nhưng tiểu đệ nam nhân mà.

    - Ngươi thì tính là nam nhân cái nỗi gì. Nhiều lắm mới mọc vài sợi lông thôi.

    Lý Kỳ thấy vẻ mặt xanh lè của Ngô Tiểu Lục, lập tức hiểu ra, mặt đen lên nói:

    - Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Lão tử không có sở thích luyến đồng. Biến.

    Ngô Tiểu Lục nghe thấy vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng cười:

    - Lý ca, vừa nãy huynh dọa tiểu đệ sợ chết khiếp. Tiểu đệ còn tưởng rằng…Ha ha.

    Lý Kỳ lườm một cái, chẳng muốn so đo với cậu ta, nghiêm trang hỏi:

    - Đúng rồi, vừa nãy ngươi nói Thái viên ngoại trả một nghìn xâu mua bí phương của Hoa Điêu Túy là có ý gì?

    - Ủa, Lý ca hỏi chuyện này làm gì?

    Ngô Tiểu Lục hiếu kỳ nói.

    Lý Kỳ phất phất tay:

    - Ngươi đừng hỏi, nhanh trả lời. Rốt cuộc là thế nào.

    - Vâng!

    Ngô Tiểu Lục vuốt cằm, giải thích:

    - Chuyện này là lúc trước tiểu đệ nghe chú nói. Món Hoa Điêu Túy là do lão lão thái gia sáng chế. Lúc ấy có thể nói là trấn điếm chi bảo của Túy Tiên Cư. Cho nên chỉ có đầu bếp của Túy Tiên Cư mới có tư cách học nấu món này.

    (Lão lão thái gia: Đời cụ)

    “Chảy mồ hôi! Lão lão thái gia? Từ đời tám hoánh nào rồi”

    Lý Kỳ không kiên nhẫn nói:

    - Đừng nói nhảm nhiều. Ta chỉ muốn biết, cuối cùng các ngươi có bán bí phương kia cho Thái viên ngoại hay không?

    - Không có. Lúc ấy Thái viên ngoại biết lão gia chắc chắn sẽ không bán bí phương Hoa Điêu Túy cho y. Cho nên y liền đánh chủ ý lên Chu sư phó. Y lén lút gặp Chu sư phó, nói nguyện ý giao một nghìn xâu tiền mua bí phương của Hoa Điêu Túy. Nhưng Chu sư phó chẳng những không bán bí phương cho y, còn hung hăng mắng y một trận.

    Ngô Tiểu Lục lắc đầu, nói tiếp:

    - Tuy nhiên Thái viên ngoại chưa từ bỏ ý định. Về sau y tìm hiểu được Chu sư phó đã truyền thụ cách nấu Hoa Điêu Túy cho đồ đệ của ông ấy. Bởi vậy y liền dùng thù lao cao gấp mấy lần lôi kéo đồ đệ của Chu sư phó về Phỉ Thúy Hiên. Hiện tại Hoa Điêu Túy đã biến thành món ăn chiêu bài của Phỉ Thúy Hiên.

    Nhìn không ra vị Chu sư phó này đúng là có nghĩa khí. Một ngàn xâu tiền mà không lay động được. Khó trách Ngô đại thúc lại kính trọng ông ta như vậy.

    Lý Kỳ nhíu mày, trầm tư một lát, hỏi:

    - Ý của ngươi là, Thái viên ngoại thực sự nguyện ý giao một ngàn xâu để mua bí phương Hoa Điêu Túy?

    - Đó là đương nhiên.

    Ngô Tiểu Lục hừ một tiếng:

    - Vị Thái viên ngoại kia nổi tiếng là buôn bán không từ thủ đoạn. Chỉ cần y muốn, nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để đoạt. Minh không được, thì dùng tới ám. Đúng là hèn hạ.

    Làm buôn bán mà không hèn hạ một chút, thì mười phần phải đóng cửa. Đào góc tường, lừa gạt người khác là chuyện thường xuyên phát sinh ở thời của Lý Kỳ. Đây thực ra cũng chỉ là một loại thủ đoạn buôn bán mà thôi.

    Tuy nhiên, điều khiến Lý Kỳ khó hiểu, chính là cách làm Hoa Điêu Túy thật quá bình thường. Dùng rượu ướp cá, khiến mùi vị của nó thơm hơn. Cách làm này, từ bé hắn đã biết. chỉ có điều chưa từng nghĩ tới, một bí quyết nhỏ nhoi như vậy cũng có giá trị tới một nghìn xâu. Thật là bất khả tư nghị.

    Không thể không cảm thán một câu, tri thức chính là của cải! Mà tri thức hơn những 900 năm, sẽ có giá trị bao nhiêu tiền? Lý Kỳ rất chờ mong đáp án này!

    Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ trầm mặc không nói, ngồi ở kia ngây ngốc bật cười, liền khẽ đẩy hắn, nhỏ giọng hô:

    - Lý ca, huynh không sao chứ?

    - À, à, ta không sao, ta có thể có chuyện gì.

    Lý Kỳ nao nao, hít một hơi lấy lại tinh thần. Tâm tình tốt, liền cầm đôi đũa lên, vẫn không quên mời Ngô Tiểu Lục, cười ha ha nói:

    - Đến đây ăn chung luôn. Con cá này làm đúng là ngon. Không tồi, không tồi. Lục Tử, không thể tưởng được ngươi rất có tài nấu nướng.

    Lý Kỳ chỉ tùy tiện nói như vậy, nhưng cũng khiến Ngô Tiểu Lục kích động tới lệ nóng doanh tròng, vui vẻ hỏi:

    - Thật không? Lý ca, tiểu đệ thực sự có tài nấu nướng?

    - Đương…

    Từ ‘Nhiên’ còn chưa nói ra, Lý Kỳ bỗng cảm thấy lời của Ngô Tiểu Lục giống như có ý gì đó, liền ngậm miệng.

    Lục Tử vốn tính cách keo kiệt. Hôm nay lại hảo tâm mời hắn ăn cơm như vậy. Hơn nữa còn là món ăn quý giá như Hoa Điêu Túy. Tục ngữ nói rất hay “Vô sự mà ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là kẻ trộm”. Vừa rồi Lý Kỳ cao hứng quá mức, tùy ý khen ngợi Ngô Tiểu Lục vài câu. Hiện tại tinh tế nghĩ lại. Hắn không thể không tập trung tinh thần, cẩn thận hỏi:

    - Lục Tử, có phải ngươi có chuyện gì muốn nhờ ta giúp đỡ phải không?

    - Hì hì!

    Ngô Tiểu Lục cười giảo hoạt, ngượng ngập đáp:

    - Huynh đã đoán ra rồi à!

    “Má! Quả nhiên, lão tử thiếu chút nữa bị dính bẫy của tiểu tử này. Nhưng trên người mình đâu có cái gì đáng giá để cậu ta hao tâm tốn sức như vậy? Chẳng lẽ cậu ta đã biết chuyện mình thắng một trăm lượng của Phỉ Thúy Hiên, rồi muốn vay tiền?”. Trong lòng Lý Kỳ rất nghi hoặc, thử hỏi:

    - Lục Tử à, ngươi cũng biết, hiện tại Lý ca đến tự thân cũng khó bảo toàn. Nếu ngươi muốn mượn…Mượn cái kia, Lý ca thực sự lực bất tòng tâm.

    - Mượn cái kia là cái gì?

    Ngô Tiểu Lục sững sờ, cảm thấy khó hiểu:

    - Lý ca, huynh đang nói cái gì vậy? Tiểu đệ chỉ muốn bái huynh làm thầy, dạy cho đệ cách nấu ăn.

    - Bái sư?

    Lần này đến phiên Lý Kỳ sững sờ, gãi gãi đầu, hỏi:

    - Ngươi nói ngươi muốn theo ta học nấu ăn?

    - Vâng!

    Ngô Tiểu Lục gật mạnh đầu.

    - Tại sao?

    Lý Kỳ kinh ngạc hỏi.

    Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc đáp:

    - Lý ca, ngươi có điều không biết, tiểu đệ rất thích nấu ăn, nhưng mà…

    - Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nói vào điểm chính đi.

    Ngô Tiểu Lục mới nói một nửa, Lý Kỳ đã phất tay cắt ngang.

    - Vâng, là như vậy. Huynh cũng biết Túy Tiên Cư sắp phải sang tay người khác. Đông gia mới tới chắc chắn sẽ không cần tiểu đệ. Cho nên tiểu đệ muốn học nấu ăn từ huynh. Đến lúc đó có một môn phòng thân. Cũng không phải chết đói đầu đường.

    Ngô Tiểu Lục thành thật đáp.

     
    buinhi99, haihoq, vtb35 and 22 others like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Chương 21: Thu đồ đệ (p2)

    Nguồn: Metruyen
    Đả tự: Banlong.us



    "À, thì ra tiểu tử này đang tính toán tương lai về sau. Cũng tốt, dù sao hiện tại chính là lúc dùng người. Tiểu tử này lại là một người nhanh nhẹn. Thu y làm đồ đệ, với mình mà nói, trăm lợi mà không có hại. Chuyện tốt như vậy, sao có thể buông tha."

    Dù trong lòng đã có so đo, nhưng Lý Kỳ không biểu lộ ra ngoài, nhàn nhạt nói: - Thực ra, ngươi quả thực có một ít thiên phú nấu ăn. Thu ngươi làm đồ đệ, cũng không phải là không thể. Chỉ là ta phải nói trước một câu. Làm đồ đệ của ta, không phải là một chuyện dễ dàng.

    Hắn nói là nói thật. Một khi bắt tay vào công việc, Lý Kỳ rất cẩn thận và tỉ mỉ. Lúc trước khi hắn còn đang làm cho khách sạn của cha vợ. Mấy đầu bếp dưới tay hắn ngày nào cũng phải nơm nớp lo sợ. Có đôi khi, chỉ cần phạm phải một sai lầm nho nhỏ, cũng bị hắn mắng đến cẩu huyết xối đầu. Nhưng những lúc không phải làm việc nữa, đi liên hoan hay là hát karaoke, đều là do Lý Kỳ tính tiền. Chưa từng có ngoại lệ. Cho nên các đồng nghiệp đối với hắn vừa yêu vừa hận. Tất cả mọi người đều gọi sau lưng hắn là Quỷ Kiến Sầu.

    Ngô Tiểu Lục không phải người ngốc, ngược lại rất cơ trí. Nghe Lý Kỳ nói như vậy, trong lòng vui vẻ, vội vàng nhảy xuống giường, quỳ rạp xuống, cung kính hô: - Sư phụ, xin nhận một lạy của đồ đệ. Nói xong, liền dập đầu một cái.

    Một tiếng sư phụ này khiến cho Lý Kỳ cảm thấy lương tâm bất an. Hắn thu Ngô Tiểu Lục làm đồ đệ, nguyên nhân rất lớn là xuất phát từ tư tâm. Vội vàng nâng Ngô Tiểu Lục lên, nói: - Đừng, ta ghét nhất là người khác gọi ta là sư phụ. Cứ gọi ta là Lý ca là được.

    - Lý ca!

    Ngô Tiểu Lục nhu thuận đổi cách xưng hô. Đối với cậu ta mà nói, chỉ cần Lý Kỳ nguyện ý thu cậu ta làm đồ đệ, những thứ khác đều không quan trọng. Từ cái lần công tử áo tím tới đây ăn cơm, Ngô Tiểu Lục đã rất sùng bái với trù nghệ của Lý Kỳ. Một lòng muốn bái hắn làm thầy.

    Lý Kỳ gật đầu, nói - Được rồi. Ngươi đã bái ta làm thầy, vậy sau này ngươi phải nghe lời ta. Bằng không ta sẽ tùy thời đuổiĐuổi ngươi ra khỏi sư môn.

    - Đó là nhất định. Tiểu đệ nổi tiếng là nhẫn nhục chịu khó. Huynh có việc gì cứ việc phân phó là được. Ngô Tiểu Lục vỗ ngực cam đoan.

    "Mình đợi đúng là mấy câu này". Lý Kỳ nhịn cười, nghiêm túc nói: - Nói suông cũng vô dụng. Như vậy đi, trước tiên ta sẽ kiểm tra ngươi một số kiến thức cơ bản về nấu nướng.

    Lý Kỳ càng nói như vậy, Ngô Tiểu Lục càng cảm thấy hắn không phải là qua loa mình. Liền vui vẻ: - Huynh cứ thoải mái hỏi.

    Lý Kỳ giả bộ như suy nghĩ, một lát sau mới hỏi: - Đúng rồi, ngươi biết chữ không?

    Ngô Tiểu Lục gật đầu đáp: - Trước kia tiểu đệ theo học chú vài năm, biết một ít.

    Lý Kỳ gật đầu: - Vậy thì tốt. Như vậy đi, ta cho ngươi thời gian một ngày. Ngươi đi khắp quán ăn của thành Biện Lương, rồi ghi lại những món ăn mà dân chúng nơi đây thích ăn nhất. Nhớ kỹ, càng chi tiết càng tốt.

    - ChỉChỉ như vậy?

    Ngô Tiểu Lục trừng mắt hỏi. Nguyên lai cậu ta tưởng rằng Lý Kỳ sẽ hỏi cậu ta một vài vấn đề về nấu nướng. Chưa từng nghĩ tới lại bảo cậu ta làm chân chạy. Trong lòng vừa hoang mang, vừa buồn bực.

    Lý Kỳ liếc xéo cậu ta, hỏi: - Như thế nào? Ngươi cho rằng việc đó rất đơn giản sao? Ngươi có biết không, nắm được khẩu vị của thực khách, chỉ là bước đầu tiên để trở thành đầu bếp. Trừ khi ngươi học nấu ăn, chỉ để nấu cho mình ăn.

    Ngô Tiểu Lục vừa nghe, thấy Lý Kỳ nói rất có đạo lý, vội vàng gật đầu: - Tiểu đệ đã hiểu. Sáng mai tiểu đệ sẽ lập tức đi.

    - Tốt!

    Lý Kỳ rất hài lòng với thái độ của Ngô Tiểu Lục, nhẹ nhàng gật đầu. Bỗng nghĩ tới điều gì đó, hỏi: - Đúng rồi, Lục Tử, chìa khóa của phòng bếp có phải do ngươi cầm?

    - Đúng vậy, Lý ca, huynh muốn dùng phòng bếp à?

    - Ừ, ta muốn mượn vài ngày.

    - Không có vấn đề. Dù sao hiện tại cũng không có người dùng. Huynh chờ một chú, để tiểu đệ lấy chìa khóa. Ngô Tiểu Lục đang lo không có cơ hội vuốt mông ngựa. Vừa nghe Lý Kỳ nói như vậy, vội vàng lấy một cái chìa khóa bằng đồng treo trong tủ quần áo, đưa cho Lý Kỳ.

    Lý Kỳ nhận lấy cái chìa khóa, ước lượng trong tay, ánh mắt lập lòe. Một kế hoạch cướp lấy Túy Tiên Cư gần như hoàn mỹ, đã nảy sinh trong đầu hắn.

    Thực ra, việc mà Lý Kỳ phân phó cho Ngô Tiểu Lục làm, được gọi là "Điều tra thị trường". Nếu đã quyết định mở mang sự nghiệp ở Đông Kinh Biện Lương, thì việc điều tra thị trường là việc không thể thiếu. Dù lúc trước hắn đã từng sinh hoạt ở vùng đất này. Nhưng thời gian thay đổi, khẩu vị của mọi người khẳng định cũng phải khác. Cho nên hắn bắt buộc phải một lần nữa hiểu rõ khẩu vị của người nơi đây.

    Việc này thoạt nhìn như đơn giản, nhưng đối với Lý Kỳ mà nói, lại rất quan trọng. Không thể để xảy ra sai lầm. Hắn nguyên bản còn muốn tự mình đi. Nhưng do thời gian cấp bách, hơn nữa nhân thủ lại không đủ, cho nên mới giao cho Ngô Tiểu Lục.

    Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Tiểu Lục tỉnh dậy, trước chào hỏi Lý Kỳ vài câu, liền vội vàng rời đi. Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà Lý Kỳ giao cho cậu ta. Cho nên cậu ta không dám chậm trễ.

    Lý Kỳ cũng không nhàn rỗi. Ngô Tiểu Lục rời đi chưa tới một chén trà, hắn cũng mang theo bạc xuất môn.

    Riêng Biện Lương, quán ăn lớn nhỏ đã có hơn bảy mươi nhà. Nếu muốn điều tra từng nhà, ít nhất phải mất mười ngày. Điều này thực sự là hao phí thời gian. Cho nên Lý Kỳ dặn Ngô Tiểu Lục chỉ điều tra những quán ăn có lưu lượng khách hàng lớn.

    Nhưng dù vậy, vẫn khiến cho Ngô Tiểu Lục mệt bở hơi tai. Đến tận chạng vạng tối mới quay trở về.

    Cốc cốc cốc!

    - Lý ca ơi, Lý caỦa? Không có trong phòng. Ngô Tiểu Lục gõ cửa phòng Lý Kỳ nửa ngày, thấy trong phòng không chút động tĩnh, liền gãi đầu tự nhủ:"Lẽ nào còn chưa về? Không có khả năng. Trời đã tối như vậy rồi, cũng nên trở về rồi chứ. Lẽ nàoĐang ở phòng bếp?"

    Ngô Tiểu Lục đột nhiên nhớ ra hôm qua Lý Kỳ nói muốn mượn phòng bếp vài ngày. Liền vội vội vàng vàng chạy tới hướng phòng bếp.

    Quả nhiên, vừa tới phòng bếp, cậu ta đã thấy Lý Kỳ ở một mình trong đó. Một tay cầm khăn, đang cẩn thận lau bốn cài vò lớn có thể chứa được người trưởng thành.

    - Lục Tử, quay về rồi à. Lý Kỳ thấy Ngô Tiểu Lục tới, bỏ khăn lau xuống, cười ha ha nói.

    Ngô Tiểu Lục gật đầu, chỉ vào bốn cái vò, nghi ngờ hỏi: - Lý ca, huynh mới mua à?

    - Ừ!

    Lý Kỳ gật đầu, hỏi:

    - Hôm nay thu hoạch thế nào?

    - À, đúng rồi.

    Ngô Tiểu Lục nao nao, lập tức phản ứng, lấy một tờ giấy từ trong ngực, đưa cho Lý Kỳ, hưng phấn nói: - Lý ca, huynh xem, đây là những tin tức mà hôm nay tiểu đệ thăm dò được. Trên đó có ghi tất cả các món ăn và món điểm tâm mà dân chúng thành Biện Kinh thích ăn.
     
    buinhi99, haihoq, vtb35 and 24 others like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 22: Trong vại có Càn Khôn

    Nguồn: Metruyen
    Đả tự: Banlong.us







    Lý Kỳ nhận lấy nhìn. Phía trên ghi cơ bản đều là những món dùng thịt dê, dùng thịt bò là chính. Tiếp theo là cá. Thịt heo rất là ít. Khẩu vị thiên hướng mặn ngọt, không nhiều người ăn cay.

    Lý Kỳ nhìn ra đại khái, gật đầu thỏa mãn, hướng Ngô Tiểu Lục, khen: - Ngươi làm không tồi. Những thông tin này rất có ích với chúng ta. Tuy nhiên ngươi làm cách nào thu thập được những thông tin này?

    Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc, nói: - Lý ca, huynh không nhớ sáng hôm nay huynh đưa cho tiểu đệ hai lạng bạc đó sao?

    - Đương nhiên là nhớ, làm sao vậy? Lý Kỳ gật đầu. Hai mươi lạng bạc này có thể nói là hắn cho Ngô Tiểu Lục làm chân chạy phí. Bỗng hai mắt tỏa sáng, cười nói: - Ta biết rồi. Có phải người dùng số bạc đó mua chuộc những tiểu nhị kia. Rồi từ miệng bọn họ có được những thông tin này?

    Ngô Tiểu Lục cười hì hì: - Xem ra cái gì cũng không qua được mắt huynh.

    Tiểu tử này làm việc coi như linh hoạt. Lý Kỳ cười ha hả: - Bạc ta cho đều xài hết rồi à?

    Ngô Tiểu Lục vội vàng lắc đầu, duỗi một ngón tay, nói: - Còn thừa hơn một lượng.

    - Còn thừa nhiều như vậy?

    Lý Kỳ kinh ngạc hỏi.

    - Lý ca, huynh có điều không biết, mấy tay tiểu nhị kia, chỉ cần hai ba đồng là mua chuộc được. Ngô Tiểu Lục cười đắc ý.

    - Xem ra, trước kia lúc ngươi làm tiểu nhị, cũng mò không ít chỗ tốt. Lý Kỳ trêu ngẹo nói.

    Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc vài tiếng, coi như đồng ý. Bỗng nhiên chỉ vào ba cái vại, hiếu kỳ hỏi: - Lý ca, mấy cái vại này huynh dùng làm gì?

    Lý Kỳ cười đáp:

    - À, dùng để đựng nước rau dền.

    - Nước rau dền?

    Ngô Tiểu Lục gãi gãi đầu: - Lý ca, nước rau dền là nước gì?

    - Ngươi có biết rau dền không? Lý Kỳ hỏi.

    - Biết chứ. Có một số nhà chuyên thích ướp rau dền ăn dần. Trước kia Chu sư phó cũng từng làm qua. Ngô Tiểu Lục gật đầu đáp.

    Lý Kỳ cười nói: - Nước rau dền chính là số nước còn lại sau khi ướp rau dền.

    Ngô Tiểu Lục há hốc miệng, kinh ngạc hỏi: - Lý ca, nước rau dền mà huynh nói là cái thứ nước có mùi thum thủm kia?

    Lý Kỳ gật đầu.

    - Lý ca, huynh cần thứ nước đó làm gì? Ngô Tiểu Lục không hiểu hỏi.

    - Sơn nhân tự có diệu kế, đến lúc đó ngươi sẽ biết. Lý ca cười bí hiểm, sau đó hỏi: - Ngươi nói xem, dùng một đồng thu mua thứ nước có mùi đó, có đủ hay không?

    - Đương nhiên là đủ rồi. Dù sao thứ nước thối ấy, bọn họ giữ lại cũng không có tác dụng gì. Ngô Tiểu Lục trả lời.

    - Vậy là được rồi. Nói xong, Lý Kỳ lấy ba lượng bạc đưa cho Ngô Tiểu Lục: - Ngươi cầm số bạc này đi đổi thành tiền xu. Ngày mai ta với ngươi sẽ đi ra ngoài thành một chuyến.

    Đến mức này, Ngô Tiểu Lục biết Lý Kỳ không phải đang nói đùa với cậu ta.

    "Dùng bạc mua thứ nước thối đó, Lý ca muốn làm gì vậy nhỉ?". Ngô Tiểu Lục nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra duyên cớ trong đó. Nhưng thấy Lý Kỳ không muốn nói, cậu ta cũng không hỏi nhiều. Trong lòng rất là chờ mong.

    Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Kỳ gọi Ngô Tiểu Lục dùng tiền thuê một cỗ xe lừa. Sau đó hai thầy trò kéo xe lừa đi tới một vài thôn trang nhỏ cách thành hơn mười dặm. Ở nơi này đa số là những người sơn dã. Dựa vào đốn củi, trồng trọt để sinh sống. Điều kiện rất là khó khăn.

    Bở vì sắp độ sang xuân, cho nên những thức ăn ướp muối đã ăn gần hết. Còn lại một ít tàn căn tàn nước, thì chuẩn bị đổ đi. Nhưng hiện tại thấy hai thầy trò Lý Kỳ cầm tiền thu mua thứ nước bốc mùi kia, người nào người nấy giống như phát điên. Cũng không cần Lý Kỳ tới tận nơi, đều ôm bình, ôm vại của nhà mình chạy tới chỗ Lý Kỳ. Làm như vậy giúp Lý Kỳ tiết kiệm được không ít thời gian và sức lực.

    Đương nhiên, không phải thứ nước thối nào Lý Kỳ cũng mua. Đầu tiên phải là nước rau dền, hoặc là nước rau cải. Tiếp theo hắn phải ngửi mùi. Mùi càng nồng đậm, hắn càng thích. Nếu vừa mới ngâm không lâu, thì hắn không cần. Điều này khiến cho Ngô Tiểu Lục càng thêm hiếu kỳ.

    Chưa tới một ngày, bốn cái vại kia đã đầy.

    Điều này vẫn còn chưa xong. Lý Kỳ lại dẫn Ngô Tiểu Lục đi vài vòng quanh chợ. Mua rất nhiều đậu đen, nấm hương, măng cùng một số nguyên liệu, cùng với bốn vò rượu ngon.

    Đầu tiên hắn bỏ chung nấm hương, đậu đen vào chung một cái nồi. Rồi luộc lên cho nhừ. Sau đó vứt cặn bã, lấy nước. Đợi sau khi nguội, thì hòa với rượu ngon theo một tỷ lệ nhất định. Rồi lần lượt đổ vào bốn cái vại lớn, che kín lại. Cuối cùng bỏ vào trong hầm rượu của Túy Tiên Cư.

    Ngô Tiểu Lục nhìn mà choáng váng. Ngươi thu thập nước thối thì cũng thôi. Lại còn đổ rượu ngon vào trong đó. Có tiền cũng không cần lãng phí như vậy chứ!

    Đợi khi Lý Kỳ làm xong hết thảy, Ngô Tiểu Lục rốt cuộc không nhịn được lòng hiếu kỳ, hỏi: - Lý ca, huynh đang định làm gì vậy?

    - Đừng hỏi vội. Lý Kỳ cười thần bí, vỗi vai Ngô Tiểu Lục, dặn: - Ngày mai ngươi gọi Ngô đại thúc tới. Nói rằng ta có một người bạn thân nguyện ý xuất tiền mua Túy Tiên Cư.

    - Cái gì? Ngô Tiểu Lục kinh hô.

    Mấy ngày liên tiếp, Lý Kỳ giống như một con la không biết mệt mỏi. Hết ngày dài lại đến đêm thâu, bốn phía bôn ba. Ai bảo nơi này, ngay cả một chiếc điện thoại hay xe hơi cũng không có. Làm chuyện gì cũng phải tự mình động tay động chân. Thật đúng là nhân tính hóa mà.

    Đêm hôm đó, sau khi chuẩn bị xong hết mọi việc, Lý Kỳ liền lên giường ngủ sớm. Hắn thực sự quá mệt mỏi rồi.

    Bởi vì không khí ở thời đại này trong lành, lại không có các âm thanh phiền nhiễu, cho nên hắn ngủ rất say và thoải mái.

    Ngủ đến tận bình minh, Lý Kỳ mới rời giường. Rửa mặt qua loa một cái, liền đi tới trước phòng của Ngô Tiểu Lục gõ cửa. Thấy bên trong không có người, rất là hài lòng. Tiểu gia hỏa này một khi làm việc, đúng là khiến người khác yên tâm. Quả nhiên là một tay sai vặt tốt.

    Lý Kỳ đi tới một cái quán bày ở lề đường bên cạnh Túy Tiên Cư rồi ngồi xuống. Chủ của quán nhỏ là này là một vị đại nương họ Tào. Hơn nữa còn là một vị quả phụ. Bình thường rất nhiệt tình hiếu khách. Hơn nữa tay nghề không tồi. Lý Kỳ đã từng tới một lần. Hắn gọi hai cái bánh bao to và một bát canh đậu hũ. Vừa ăn vừa nhìn người đi đường. Trong đầu vừa nghĩ tới biểu lộ của Ngô đại thúc, liền buồn cười.

    - Vị tiểu ca này, cậu có phải là tiểu nhị của Túy Tiên Cư không?

    Đang lúc Lý Kỳ suy nghĩ tới nhập thần, thì bên cạnh vang lên một tiếng hỏi nhỏ. Hắn nao nao, quay đầu nhìn, thì thấy là vị Tào đại nương kia. Hắn lộ vẻ kinh ngạc, gật đầu hỏi: - Thím, có chuyện gì không?

    Tào đại nương đầy bát quái, hỏi: - Nghe nói Túy Tiên Cư của các cậu sắp được bán cho Phỉ Thúy Hiên ở đối diện. Không biết là thật hay giả?

    Lý Kỳ có chút sững sờ, cười hỏi: - Thím nghe ai nói vậy?

    Tào đại nương vung tay lên, tùy tiện đáp: - Mọi người xung quanh đây đều đang thảo luận chuyện này. Mà ngay cả bà bà mù ở cuối phố cũng biết. Nói xong, trừng mắt nhìn Lý Kỳ, ý bảo đừng giả bộ trước mặt lão nương.
     
    buinhi99, haihoq, vtb35 and 25 others like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 23: Cháu muốn gặp phu nhân

    Nguồn: Metruyen
    Đả tự: Banlong.us







    "Đổ mồ hôi! Có cần khoa trương như vậy không?"

    Về việc này, Lý Kỳ còn thực không biết. Tuy nhiên hắn lại rất tò mò. Vị Tào đại nương này sao phải quan tâm tới Túy Tiên Cư như vậy. Liền hứng thú hỏi: - Vậy thím hy vọng là bán hay không bán?

    Tào đại nương thở dài, đáp: - Không dối gạt gì cậu, tôi đã ở chỗ này làm nhiều năm rồi. Trước kia, lúc Túy Tiên Cư ăn nên làm ra, tôi cũng theo đó dính chút quang. Nhưng hai năm gần đây, việc buôn bán của Túy Tiên Cư càng ngày càng xuống dốc. Ài, nếu có thể không bán thì tốt. Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Cậu thấy có đúng không?

    Vị Tào đại nương này thật biết vòng vo. Nhưng qua đó, Lý Kỳ cũng hiểu một chuyện. Những quán nhỏ như bọn họ, còn không phải nhờ những quán lớn kia hấp dẫn khách hàng. Còn bọn họ đi theo sau ăn chút canh. Hiện tại Túy Tiên Cư đã đóng cửa. Bọn họ tự nhiên hy vọng Phỉ Thúy Hiên có thể mua cái điếm này. Với tình hình phát triển của Phỉ Thúy Hiên, nơi này vế sau chắc chắn sẽ đông như trảy hội. Mà bọn họ tự nhiên cũng nước lên thuyền lên. Nghĩ tới đây, hắn cười nói: - Vậy thím vẫn hy vọng là bán.

    Tào đại nương xấu hổ gật đầu, lại hỏi: - Có đúng là đông gia của cậu chuẩn bị bán điếm cho Phỉ Thúy Hiên?

    Lý Kỳ vừa định trả lời, thì nhìn thấy hai chú cháu Ngô Phúc Vinh ở phía xa xa, chính đang vội vàng đi tới bên này. Hắn liền đứng dậy, hô: - Ngô đại thúc, Lục Tử, ở đây.

    Sau khi hai chú cháu yên ổn chỗ ngồi, Lý Kỳ cười hỏi: - Hai người ăn sáng chưa. Nếu chưa thì cùng một chỗ ăn luôn. Bánh bao nơi này làm không tồi.

    - Tiểu đệ đã ăn rồi. Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc đáp.

    - Lão hủ cũng đã ăn rồi. Ngô Phúc Vinh phất tay, hiện tại ông ta nào có tâm trạng để ăn. Vội vàng hướng Lý Kỳ, hỏi: - Tiểu huynh đệ, vừa này Lục Tử nói cho ta biết, cậu

    Nói một nửa, Ngô Phúc Vinh bỗng nhìn sang Tào đại nương đang vảnh tai lắng nghe, nói:

    - Tào đại nương, ngươi không đi chào hỏi khách khứa, đứng ở đây làm gì?

    Tào đại nương ngượng ngùng cười, rất không tình nguyện xoay người rời đi.

    Đợi vị Tào đại nương kia đi rồi, Ngô Phúc Vinh mới chum đầu lại, hạ giọng hỏi: - Tiểu huynh đệ, vừa nãy Lục Tử nói cho ta biết, cậu có người bạn thân muốn mua Túy Tiên Cư. Có thật không?

    Lý Kỳ cười đáp: - Đương nhiên. Cháu sao dám mang chuyện này ra làm trò đùa.

    - Vậy người bạn kia của cậu làm cái gì?

    - À, bạn cháu trước kia có mở quán ăn ở Thượng Kinh. Nhưng chú cũng biết đấy, hiện tại hai nước Kim, Liêu đang giao chiến. Khiến cho việc buôn bán ở đó giảm mạnh. Cho nên cậu ta muốn chuyển dời sinh ý tới Biện Kinh. Lý Kỳ chậm rãi nói.

    Thượng Kinh trước kia là thủ đô của nước Liêu. Những người buôn bán ở đó đều là những đại phú hào, giàu có một cõi.

    Ngô Phúc Vinh lộ vẻ vui vẻ, hỏi: - Y ra giá bao nhiêu?

    Lý Kỳ hàm hồ đáp: - Nhiều hơn Thái viên ngoại.

    Thực ra Ngô Phúc Vinh không hy vọng nhất chính là bán Túy Tiên Cư cho Thái viên ngoại. Hiện tại nghe thấy có người muốn mua Túy Tiên Cư, hơn nữa giá tiền còn cao hơn Thái viên ngoại nhiều. Sao có thể không tâm hoa nộ phóng. Bắt lấy tay của Lý Kỳ, nói: - Tiểu huynh đệ, nhanh dẫn ta đi tới gặp người bạn kia của cậu.

    - Ngô đại thúc đừng vội. Lý Kỳ dấu diếm thanh sắc, thu tay lại, nghiêm mặt nói: - Người bạn kia của cháu tạm thời không muốn ra mặt. Tuy nhiên cậu ta đã giao phó toàn bộ mọi việc cho cháu. Chỉ là

    - Chỉ là cái gì? Ngô Phúc Vinh sắc mặt xiết chặt, vội vàng hỏi.

    Lý Kỳ lộ vẻ khó khăn, đáp: - Chỉ là cậu ta luôn mãi dặn dò. Nói rằng chuyện này nhất định phải gặp trực tiếp Tần phu nhân để đàm phán. Nếu không được, thì cậu ta không mua nữa.

    Ngô Phúc Vinh hơi sững sờ, nghi ngờ nhìn Lý Kỳ, nói: - Tiểu huynh đệ, cậu ở Túy Tiên Cư nhiều ngày như vậy, hẳn là cũng biết. Phu nhân rất ít khi hỏi tới chuyện của Túy Tiên Cư. Mọi việc ở đây vẫn là do lão hủ quản lý. Cho nên thương lượng với lão hủ cũng như thương lượng với phu nhân.

    Lý Kỳ mỉm cười: - Ngô đại thúc, cháu đương nhiên là tin tưởng chú rồi. Nhưng vấn đề là, cháu cũng chỉ nhận ủy thác của người khác. Nói thật chú bỏ qua cho. Dù sao chú cũng chỉ là làm công. Mà mua Túy Tiên Cư không phải là một số tiền nhỏ. Nếu mà ngay cả đông gia của đối phương cũng không thấy. Nếu chú là người bạn kia của cháu, chú sẽ yên tâm sao?

    - Cậu nói cũng có lý.

    Ngô Phúc Vinh gật đầu, tự hỏi một lúc, cau mày nói: - Cậu muốn gặp phu nhân, lão hủ có thể bố trí giúp cậu. Tuy nhiên lão hủ có một điều kiện.

    - Nếu chú muốn gặp trước người bạn kia của cháu, vậy thì cháu xin lỗi rồi. Cháu tạm thời không thể đáp ứng chú. Tuy nhiên, cháu có thể cam đoan với chú rằng. Đợi sau khi gặp được phu nhân, cháu sẽ dẫn chú đi gặp cậu ta. Chú cũng biết đậy, hiện tại trên người cháu không có bao nhiều tiền. Việc trả tiền, còn phải giao cho cậu ta. Lý Kỳ giang hai tay, cười nói.

    Lý Kỳ đoán rất đúng. Ngô Phúc Vinh thật đúng là muốn gặp người bạn kia của Lý Kỳ trước. Nếu chuyện này là thật, ông ta tất nhiên sẽ đáp ứng dẫn Lý Kỳ đi gặp Tần phu nhân. Hiện tại nghe Lý Kỳ nói như vậy, sắc mặt Ngô Phúc Vinh càng thêm khó xử. Ông ta híp mắt, rơi vào trầm tư.

    Lý Kỳ cũng không nóng nảy, tiếp tục ăn bánh bao. Ngược lại Ngô Tiểu Lục bên kia thì cúi đầu, mặt mũi đầy ý cười xấu xa. Còn thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với Lý Kỳ, giống như biết cái gì đó. Tuy nhiên Lý Kỳ làm như không thấy.

    Một lát sau, Ngô Phúc Vinh thở dài, nói: - Được rồi, ta đáp ứng cậu. Cậu tính toán khi nào thì đi? Hiện tại chỉ cần có một chút cơ hội, ông ta cũng không muốn bỏ qua.

    - Càng nhanh càng tốt, tốt nhất là luôn bây giờ. Lý Kỳ mỉm cười đáp.

    Ngô Phúc Vinh trầm mặc một lát, nói: - Ừ, hiện tại ta đẫn cậu đi! Ông ta cũng muốn sớm giải quyết xong cọc tâm sự này.

    - Vậy thì làm phiền đại thúc. Lý Kỳ uống nốt ngụm canh, đứng lên, ném vài tiền đồng cho Tào đại nương, cười ha hả nói: - Nếu thím muốn buôn bán hưng vượng, thì cháu có thể bày cho thím một chiêu.

    Buôn bán hưng vượng? Ánh mắt Tào đại nương lóe lên, hỏi: - Chiêu gì?

    - Rất đơn giản, thím đợi năm ngày. Đến lúc đó thím chỉ cần đặt thêm vài cái bàn lớn, chuẩn bị thêm nước trà. Đảm bảo thím sẽ kiếm được gấp đôi hiện tại. Lý Kỳ nói xong, cười ha ha. Cũng không đợi Tào đại nương trả lời, liền cùng hai chú cháu Ngô Phúc Vinh rời đi.

    - Đợi năm ngày? Hôm đó là ngày gì vậy?

    Tào đại nương gãi đầu, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, nhìn bóng lưng Lý Kỳ dần dần xa.

    Lý Kỳ đi theo Ngô Phúc Vinh qua mấy ngã tư. Rất xa nhìn thấy một đại trạch lớn. Đại trạch này có tường cao ba thước, dày một mét. Hai con sư tử bằng đá nặng trịch dựng trước cửa. Cửa chính quét sơn màu đỏ chính đang đóng chặt. Trên cửa là một tấm biển cực lớn có ghi "Tần phủ".

    Lý Kỳ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đại trạch này, khẽ thở dài một tiếng. Trong mắt hắn, đại trạch này như một cái nhà giam chỉ có thời gian mới phá hủy được.
     
    buinhi99, haihoq, vtb35 and 25 others like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 24: Tần phu nhân

    Nguồn: Metruyen
    Đả tự: Banlong.us







    Cốc cốc cốc!

    Ngô Phúc Vinh gõ vòng sắt vài cái. Chỉ trong chốc lát, cửa liền mở. Người mở cửa là một tiểu cô nương tuổi chừng mười lăm mười sáu, mặc quần áo nha hoàn. Khuôn mặt tròn tròn, lông mi cong, hai mắt rất to, để hai bím tóc.

    - Ngô thúc.

    Tiểu cô nương thấy là Ngô Phúc Vinh, vội vàng thi lễ.

    - Ừ.

    Ngô Phúc Vinh gật đầu, vội nói:

    - Tiểu Đào, mau chào Lý công tử.

    Tiểu Đào nhìn Lý Kỳ, đôi mắt hiện lên sự nghi hoặc, hơi cúi người hướng Lý Kỳ nói: - Nô tỳ bái kiến Lý công tử.

    Lý Kỳ phất tay cười: - Xin chào Tiểu Đào cô nương! Trong mắt hắn, không có sự phân biệt chủ tớ gì cả.

    Đây là lần đầu tiên Tiểu Đào gặp phải cách chào hỏi như vậy, không khỏi khẽ cười.

    Ngô Phúc Vinh đã nhìn quen mắt, hướng Tiểu Đào hỏi: - Đúng rồi, Tiểu Đào, phu nhân có trong phủ không?

    Lý Kỳ cảm thấy lời này của Ngô Phúc Vinh có chút dư thừa. Ngay cả cửa hàng của mình, vị phu nhân kia còn không tới, có thể tới nơi nào?

    Quả nhiên, Tiểu Đào gật đầu đáp: - Phu nhân chính đang ở vườn sau tưới hoa. Mời mọi người vào trong ngồi trước.

    Bởi vì đối phương là Ngô Phúc Vinh, nên tự nhiên không cần phải thông báo.

    Đi vào trong, ấn tượng đầu tiên của Lý Kỳ là quạnh quẽ. Một cái sân to như vậy, ngoại trừ vài người mình ra, nửa cái thân ảnh cũng không thấy. Giống như rất sợ người khác không biết trong này có một vị quả phụ.

    Lý Kỳ không khỏi thở dài.

    Ngô Tiểu Lục nhìn thấy Tiểu Đào, liền giống như ruồi thấy bánh ngọt. Hưng phấn bám theo đuôi, kết quả đổi lấy cái liếc khinh khỉnh của Tiểu Đào.

    Ngô Tiểu Lục bị tổn thương quay về bên cạnh Lý Kỳ. Lý Kỳ thấy vẻ ủ rũ của Ngô Tiểu Lục, chỉ cảm thấy buồn cười, vỗ vai của cậu ta, nhỏ giọng nói: - Này, Lục Tử, có phải ngươi muốn tán tỉnh Tiểu Đào đúng không?

    - Tán tỉnh? Ngô Tiểu Lục không hiểu hỏi.

    - Ách, tán tỉnh có nghĩa là theo đuổi. Ngươi nói cho Lý ca biết, có phải ngươi đang muốn theo đuổi Tiểu Đào phải không? Lý Kỳ dụ dỗ hỏi.

    Ngô Tiểu Lục đỏ mặt, phủ nhận nói: - Làm gì có, tiểu đệ và Tiểu Đào rất thuần khiết.

    Tiểu Đào có thuần khiết hay không, ta không rõ lắm. Nhưng Ngô Tiểu Lục ngươi cũng xứng với hai chữ Thuần khiết? Lý Kỳ âm thâm khinh bỉ Ngô Tiểu Lục một phen, thở dài nói: - Nếu như vậy thì quên đi. Ta vốn tính toán dạy ngươi vài tuyệt kỹ tán gái.

    Ngô Tiểu Lục vòng vo con ngươi, cười lấy lòng hỏi: - Lý ca, tuyệt kỹ tán gái là cái gì?

    - Tuyệt kỹ tán gái chính làNgươi hỏi làm gì? Không phải ngươi thích chơi thuần khiết với Tiểu Đào đó sao? Lý Kỳ nhịn cười nói.

    - Trước kia là thế. Nhưng hiện tại có sư phụ, đương nhiên phải theo học sư phụ rồi. Ngô Tiểu Lục cười hì hì đáp. "Điều này cũng đúngKhông đúng, tiểu tử này đang nói đểu là lão tử không thuần khiết. Má nó chứ, lão tử ngoại trừ không còn là xử nam ra. Các phương diện khác đều thuần khiết vô cùng." Lý Kỳ thầm giận, ngoài miệng thì thở dài: - Cũng được, vì một tiếng sư phụ của ngươi, ta sẽ dạy người vài cách. Tuyệt kỹ tán gái, tổng cộng có ba điều kiện chính, hai điều kiện phụ trợ.

    - Ba điều kiện chính, hai điều kiện phụ trợ? Ngô Tiểu Lục gãi đầu, buồn bực hỏi.

    Lý Kỳ gật đầu: - Đúng vậy, ngươi nghe cho kỹ đây. Ba điều kiện chính, đó là gan lớn, thận trọng, da mặt dày. Hai điều kiện phụ trợ là tiền bạc và quyền lực. Chỉ cần nhớ kỹ những điều kiện đó, ngươi tán cô nào, thì đổ cô đấy, bách chiến bách thắng, không lọt nửa cô.

    - Khái khái khái!

    Lý Kỳ vừa mới dứt lời, chợt nghe thấy tiếng ho khan liên tục bên cạnh. Ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy khuôn mặt của Ngô Phúc Vinh đã đỏ bừng, đôi môi run rẩy.

    "Chết cha! Lão già này nghe trộm mình nói từ nãy giờ". Tuy nhiên da mặt của Lý Kỳ cũng không phải làm bằng giấy. Thấy Ngô Tiểu Lục đầy vẻ hoang mang, ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: - Lục Tử à, tuyệt kỹ tán gái này phải dựa vào một thời gian dài tích lũy kinh nghiệm, mới lĩnh ngộ được sự ảo diệu bên trong. Nhớ năm đó ta cũng phải mất hẳn mười năm, mới lĩnh ngộ ra được hết. Cho nên hiện tại ngươi không hiểu, cũng không sao.

    - Vâng.

    Ngô Tiểu Lục cái hiểu cái không, gật đầu.

    Vừa đi vừa nói chuyện, bốn người đã tới phòng khách. Ngô Phúc Vinh bảo Lý Kỳ trước chờ ở đây một lát. Để ông ta đi trước thông báo với phu nhân một tiếng. Sau đó ông ta liền đi cùng Tiểu Đào tới nội đường.

    Ngô Phúc Vinh chân trước vừa đi, Ngô Tiểu Lục liền tới trước mặt Lý Kỳ, cười hì hì nói: - Lý ca, người bạn thân mà huynh nói kia, có phải chính là huynh không?

    "Tiểu tử này làm sao biết?". Lý Kỳ giật mình, bật thốt lên:

    - Làm sao ngươiNói bậy nói bạ, còn chưa mọc đủ lông thì biết cái gì. Biến ra bên ngoài nghịch bùn đi. Đỡ ở đây nhìn chướng mắt.

    Ngô Tiểu Lục thè lưỡi, không dám hỏi lại. Nhưng trên mặt lại biểu lộ vẻ không cho là đúng.

    Lý Kỳ biết không thể lừa được tiểu tử này, cũng không giải thích nhiều, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Xem ra mình quản giáo tiểu tử này vẫn chưa nghiêm. Tuy nhiên không sao, về sau còn có nhiều thời gian mà.

    Qua chừng một chén trà, Ngô Phúc Vinh đi ra từ bên trong, vẫy tay gọi lại Lý Kỳ: - Tiểu huynh đệ, phu nhân cho mời, mau đi theo ta.

    Lý Kỳ âm thầm mừng rỡ, đáp ứng đi theo Ngô Phúc Vinh.

    Ngô Phúc Vinh dẫn Lý Kỳ đi tới trước một cánh cửa, thấp giọng dặn dò: - Tiểu huynh đệ, gặp phu nhân chớ nói lung tung đấy.

    "Nói lung tung là nói thế nào? Ai quy định?". Lý Kỳ mỉm cười, đáp: - Ngô đại thúc cứ yên tâm, cháu biết rồi.

    Ngô Phúc Vinh gật đầu, sau đó gõ cửa ba cái, cung kính nói: - Phu nhân, Lý công tử đã tới.

    - Mời vào. Bên trong truyền tới tiếng của Tiểu Đào.

    Ngô Phúc Vinh đẩy cửa, dẫn theo Lý Kỳ đi vào trong. Trong phòng rất rộng rãi, thu thập sạch sẽ. Mùi đàn hương lượn lờ, làm cho tinh thần người ta thoải mái. Hai bên đặt bốn chiếc ghế. Phía trước là một cái bình phong thêu hình hoa sen. Một thiếu phụ mỹ mạo tuổi chừng ba mươi ngồi trước tấm bình phong. Nha hoàn Tiểu Đào thì cung kính đứng bên cạnh thiếu phụ.

    Khi ánh mắt của Lý Kỳ rơi vào người thiếu phụ, thì không thể chuyển đi được nữa. Nàng mặc một bộ áo dài màu trắng, đôi lông mày nhỏ gọn giương lên, làn da nhẵn nhụi như tuyết, dáng người đẫy đà, thần sắc đoan trang thong dong. Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời thanh tịnh kia. Phảng phất như có ma lực, làm cho người ta say mê trong đó. Mà ngay cả vầng trán có vẻ ưu thương, cũng rất mê người. Đối với người theo chủ nghĩa nam nhân như Lý Kỳ mà nói, càng là hấp dẫn trí mạng.

    Ngô Phúc Vinh thấy Lý Kỳ hai mắt đăm đăm nhìn phu nhân, sắc mặt trở nên khó coi, vội vàng nhỏ giọng hô: - Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ.

    - À, có chuyện gì? Lý Kỳ nao nao, lập tức hồi phục tinh thần. Trong lòng không ngừng kêu khổ. Đúng là dọa người mà. Mỹ nữ nào mà mình chưa từng gặp qua. Sao lại bị thiếu phụ này mê hoặc đến thế. Thật là kỳ quái! Liền tiến lên phía trước, hành lễ: - Tại hạ Lý Kỳ, mạo muội tới bái phỏng. Nếu có chỗ đắc tội, mong phu nhân thứ lỗi.

    Cho dù dùng cái mông để nghĩ, cũng biết thiếu phụ này chính là đại lão bản của Túy Tiên Cư Tần phu nhân. Chỉ có điều Tần phu nhân này còn trẻ tuổi, xinh đẹp hơn trong tưởng tượng của Lý Kỳ nhiều lắm.
     
    buinhi99, haihoq, vtb35 and 25 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)