Đô Thị Bá chủ thu mua - Ngốc Tiểu Tứ (C136 - Drop)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904

    Chương 130: Xưởng may Mãnh Long
    Dịch: Vô_Cực



    Trừ dây chuyền, còn có vòng tay, mười hai hạt châu giống như nhau, mặt ngoài hạt châu điêu khắc hình 12 con giáp, trông rất sống động, Hác Mãnh thử đeo vào cổ tay một chút, thấy vừa khít .

    “Cái này là em khắc” Vương Băng Ngọc đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói.

    Khối gỗ trầm hương ngàn năm kia, dây chuyền cộng thêm vòng tay chỉ dùng hết có hai, ba phần, còn dư lại rất nhiều, bất quá lấy nguyên liệu cũng chỉ dùng bộ phận tinh hoa.


    Về phần còn dư lại giải quyết như thế nào, Hác Mãnh cũng không hỏi, Tiền lão gia tử cũng sẽ không nói cho hắn.

    Buổi trưa, Vương Giác Khôn vội trở về, Hác Mãnh cũng không rời đi, ở lại ăn bữa cơm rau dưa đạm bạc. Trong bữa ăn, Vương Giác Khôn muốn mời Hác Mãnh tháng sau cùng đi hội chợ Đằng Trung nhưng bị Hác Mãnh từ chối!

    “ Cái kia còn dư lại một ít còn đang khắc, chờ khắc xong sẽ đưa nốt cho anh. Ông ngoại em để em lén nói cho anh biết, không cần lo lắng bị mất!” Nhân lúc Hác Mãnh rời đi, Vương Băng Ngọc lén nói với hắn.

    Hác Mãnh cười vuốt mũi nàng một cái, không nói gì. Đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy một cái đồng hồ Phong Bạo ‘F1’ ở trên xe, nhẹ nhàng đưa cho nàng, nhỏ giọng nói: “ Tặng em, vừa rồi để trong xe quên lấy xuống”.

    “Cám ơn!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Băng Ngọc đỏ lên, có chút ngượng ngùng nhưng không từ chối, thật ra nàng cùng Hác Mãnh tuổi tác xê dịch không nhiều. Vương Giác Khôn lại muốn nàng gọi Hác Mãnh là chú, nàng cũng khó mở miệng.

    ...

    “Đệ ở chỗ nào?” Tiếu Ngọc Vân gọi điện tới, lạnh giọng hỏi.

    Hác Mãnh sờ sờ mũi, cười hắc hắc nói: “ Sân bay, đang chuẩn bị lên máy bay ra nước ngoài, tỷ, có chuyện gì chờ đệ trở về rồi nói sau!” Hắn nói dối. Thật ra thì hắn mới từ nhà Vương Giác Khôn ra. Bất quá, Hác Mãnh sắp tới có chuyện cần xuất ngoại là sự thật!

    "“Chém gió, cứ tiếp tục chém đi” Tiếu Ngọc Vân liếc mắt, tức giận nói.

    “Nào có!” Hác Mãnh cười không nổi. tính toán thời gian, xưởng may bên kia cũng nên xây xong rồi chứ? Tiếu Ngọc Vân gọi điện thoại cho mình đoán chừng cũng là vì việc này.

    “Tỷ đang đi sau xe đệ đây, đệ không biết ‘trí năng Tiểu Lam’ có chức năng định vị sao? Chúng ta cách nhau không quá 15 thước!” Tiếu Ngọc Vân trong âm thanh mang theo một nụ cười.

    Trí Năng Tiểu Lam còn có loại công năng này?

    Hác Mãnh sửng sốt, cười khổ không thể làm gì khác hơn là tấp vào lề dừng xe, rất nhanh, Tiếu Ngọc Vân đem xe đỗ bên cạnh, hạ cửa sổ xe nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng mang theo một nụ cười hỏi: “Đệ không phải ở sân bay, chuẩn bị lập tức lên máy bay ra nước ngoài sao?

    “Ách!” Hác Mãnh gượng cười, đánh trống lảng hỏi: “Tỷ, ngươi muốn đi đâu? Trời nóng vậy, hay là cùng ra đi uống chút nước giải khát nhé!”

    Tiếu Ngọc Vân vạch ra chỗ then chốt của hắn, mang theo chút kiều mị mắng: “ Còn học người ta nói dối, có phải có bạn gái thì quên luôn tỷ tỷ này phải không?”.

    Bạn gái? Mạnh Hiểu Lan? Ngươi đó, người ta là les đó, bạn gái con khỉ mốc. đến hiện tại cả tay cũng không nắm qua, bất quá ai bảo bị Tiếu Ngọc Vân bắt quả tang, đàng hoàng cũng không dám cãi lại.

    “Đi theo ta!” Tiếu Ngọc Vân đem cửa sổ xe đóng kín, quay xe hướng xưởng may lái đi.

    Mười mẫu đất mua ở khu kinh tế đang quy hoạch, cũng đã xây tường vòng quanh, phân xưởng sản xuất cũng xây hoàn thiện, bên trong có một ký túc xá ba tầng, trên cơ bản đã có thể sử dụng. trong thời gian gần hai tháng, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, các loại thiết bị cơ giới đã được lắp đặt, vận hành thử.

    "Đệ chuẩn bị làm sao bây giờ?"

    Tiếu Ngọc Vân dẫn Hác Mãnh đi quanh xưởng may một vòng. Sau đó bình tĩnh nhìn hắn hỏi.

    Hác Mãnh bị hỏi, sửng sốt, gãi gãi đầu, nói: “Cái gì làm sao bây giờ?”

    “Xưởng may xây xong, công nhân tỷ cũng có thể thay đệ tuyển, nguyên vật liệu tỷ cũng có thể chịu trách nhiệm thay đệ, nhưng đệ không thể đem mọi chuyện đều đẩy cho tỷ. Ban đầu đệ cũng không phải nói để cho tỷ làm, mà là nói, chúng ta cùng nhau xây dựng sự nghiệp, không phải sao?” Tiếu Ngọc Vân bình tĩnh nói.

    "Không sai!" Hác Mãnh đàng hoàng gật gật đầu.

    Tiếu Ngọc Vân cũng không nói chuyện, cứ như vậy theo dõi hắn, đem Hác Mãnh nhìn đến nỗi da đầu có chút tê dại. Kéo nàng vào trong xe, gượng cười nói: “ Tỷ tỷ tốt của ta, ngài là thân tỷ tỷ của ta, xưởng may bên này trừ tỷ ra đệ còn có thể giao cho ai quản lý đây? Tỷ nói đúng không? Ngài có bản lĩnh, có thể tỷ phiền, đệ bên kia thật có chuyện không thoát thân được, không nói mò, mấy ngày nữa đệ thật muốn đi nước ngoài một chuyến”.

    Tiếu Ngọc Vân nhíu nhíu mày, âm thanh hòa hoãn dưới, nói: "Ta bận bụi mất công sức cũng không là cái gì, nhưng xưởng may đã xây được rồi, chỉ cần công nhân viên vào làm việc, nguyên vật liệu đầy đủ, kế tiếp có thể sản xuất. Công ty trang phục ta cũng đã đăng ký, nhãn hiệu cũng thông qua phê duyệt, vấn đề là sản xuất cái gì, sản xuất ra sản phẩm, bán cho ai? Phương diện này ta không có kinh nghiệm, cũng không có đầu mối!.”

    Hác Mãnh suy nghĩ một chút, cười nói: "Cái này đơn giản! Xưởng may lúc nào có thể khởi công?"

    "Đầu tháng chín!"

    "Không thành vấn đề, vậy thì sản xuất một triệu chiếc T-shirt, in hình điện thoại di động Lam Mị, hoặc là đồng hồ Bạo Phong, cùng với hình Trí Năng Tiểu Lam, chất liệu không thể quá kém, nhưng chi phí cũng không thể quá cao, vừa lúc gần đây khoa học kĩ thuật lam mị đang “hot”, nghiệp vụ ta đã sớm giúp công ty liên lạc xong, lợi nhuận đại khái cũng có mấy triệu!” Hác Mãnh cười nói.

    "Một triệu chiếc T-shirt?" Tiếu Ngọc Vân sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn Hác Mãnh hỏi: "Đệ cùng khoa kỹ Lam Mị có quan hệ?"

    “Ừ!” Hác Mãnh gật đầu cười, không dám nói cho Tiếu Ngọc Vân khoa học kĩ thuật Lam Mị chính là hắn một tay dựng lên.

    Khoa học kĩ thuật Lam Mị chuẩn bị trong hai tháng tới làm một chút hoạt động nhỏ, bất kì ai mở chế độ VIP Trí Năng Tiểu Lam một năm phí hội viên, cùng với chức năng thương vụ 6 tháng trở lên, cùng người dùng kim cương, kim cương tím, cũng có thể được một áo T-shirt khoa học kĩ thuật Lam Mị quí giá. Làm thương phẩm phổ biến đầu tiên, áo T-shirt khoa học kĩ thuật Lam Mị, cũng sẽ tiêu thụ chính thức với giá 188 nguyên, tin rằng một trăm vạn áo T-shirt, trong 8 trăm ngàn người sử dụng, cũng có thể rất nhanh bán hết.

    Ánh mắt Tiếu Ngọc Vân lóe lên, cộng lại, cộng thêm nhân công, phí điện nước,giá tiền một áo T-shirt in hình ước chừng 20 nguyên, nếu như bán cho khoa học kĩ thuật Lam Mị. 30 nguyên một chiếc, lời 10 nguyên, một trăm vạn áo T-shirt, chỉ riêng vụ làm ăn này là có thể để cho công ty Mãnh Long đứng vững, đem “tâm thần” ổn định lại.

    “Đệ xác định, vụ làm ăn này có thể lấy được?” Tiếu Ngọc Vân nhìn Hác Mãnh nghiêm nghị hỏi.

    Hác Mãnh cười nói: “ Yên tâm đi, quan hệ của chúng ta với khoa học kĩ thuật Lam Mị rất cứng, chỉ dựa vào sản phẩm ăn theo khoa học kĩ thuật Lam Mị cũng đủ để nuôi sống chúng ta, không phát tài được cũng không đến nỗi đóng cửa, điểm này tỷ cứ yên tâm!”

    Tiếu Ngọc Vân gật đầu, nhưng không quá tin được lời Hác Mãnh, bình tĩnh nói: “Lời của đệ ta không tin, ký hợp đồng thì mới chắc chắn”.

    “Cái này đơn giản!” Hác Mãnh cời nói : “Đợi đệ liên lạc với bạn ở khoa học kĩ thuật Lam Mị, ký hợp đồng trong mấy ngày này.”

    Tay trái đưa cho tay phải, vẫn là tiền của Hác Mãnh. Bất quá, khoa học kĩ thuật Lam Mị quả thật cần có một chỗ sản xuất sản phẩm trang phục ăn theo như vậy, thay vì tiện nghi cho người khác, còn không bằng tiện nghi cho người của mình. Khoa học kĩ thuật Lam Mị chắc chắn sẽ xoay quanh Trí Năng Tiểu Lam, khai phá các loại sản phẩm ăn theo, về phần bước kế tiếp có thể không liên quan đến lĩnh vực buôn bán điện tử.

    Khoa học kĩ thuật Lam Mị cũng không thiệt thòi, còn có thể đem xưởng may Mãnh Long nuôi sống, kế tiếp nếu không thể đem nhãn hiệu “Mãnh Long Quá Giang” nổi tiếng, tạo ra nhãn hiệu bản thân, phải dựa vào việc kinh doanh.

    “Ngọc Vân tỷ, chúng ta cũng lâu rồi không gặp đi?” Hác Mãnh ngó chừng Tiếu Ngọc Vân cười hắc hắc nói.

    Tiếu Ngọc Vân lườm hắn, hừ lạnh nói: “Đệ hiện tại đã có bạn gái. Sau này đừng đánh chủ ý đến ta, người ta phát hiện ra không tốt”.

    Hác Mãnh sờ sờ lỗ mũi, đối với tâm tư Tiếu Ngọc Vân hắn không rõ ràng lắm, lúc lạnh lúc nóng, rốt cuộc là nghĩ thế nào?

    “Đệ cùng Mạnh Hiểu Lan, thật ra…” Hác Mãnh muốn giải thích.

    Bất quá bị Tiếu Ngọc Vân trực tiếp cắt đứt, đỏ mặt nhẹ nhàng nói: “Ai, được rồi, không phải nghĩ đến cái kia ư, đi khách sạn hả, nhưng mà nói trước cho rõ ràng, không phải là ta tự nguyện, là đệ bức bách ta, chờ đệ kết hôn, chúng ta phải chấm dứt quan hệ này!”.

    Xì xì!

    Hác Mãnh nhịn không được cười, cái gì gọi là tự mình nghĩ, chẳng lẽ ngươi không nghĩ? Đem mình làm vĩ đại, cao thượng như vậy, như thế nào cũng có cảm giác bịt tai trộm chuông.

    "“Cười gì mà cười!” Tiếu Ngọc Vân đỏ mặt trừng mắt.

    Hác Mãnh không đếm xỉa, nhìn nàng cợt nhả nói: “Ngọc Vân tỷ, đệ đột nhiên cảm thấy tỷ rất đáng yêu, hắc hắc, làm sao trước giờ lại không phát hiện ra nhỉ?”

    Tiếu Ngọc Vân không có phản ứng, mở cửa xe muốn xuống, bất quá bị Hác Mãnh kéo lại. “Đừng nóng, đệ nói thật thôi!”

    “ Từ giờ đến 4 giờ chiều ta rảnh!” Tiếu Ngọc Vân nghiêm mặt, nhìn lên cổ tay, nhẹ nói. Ý tứ rất rõ ràng, ngươi muốn làm gì thì phải nắm chặt thời gian, chờ làm xong nàng còn có chuyện muốn làm.

    Mắt Hác Mãnh giật giật, cười hắc hắc nói: “ Ngọc Vân tỷ, chúng ta lái xe đến chỗ đất trống kia được không? Bên kia cũng không có người, bây giờ quay về lãng phí không ít thời gian. Chúng ta giải quyết ngay tại chỗ, chẳng những tiết kiệm thời gian, ngay cả tiền phòng cũng giảm!”

    “Ở trong xe?” Tiếu Ngọc Vân nhắc lại, đỏ mặt suy nghĩ, khẽ gật đầu một cái, trước kia thường xuyên nghe người ta nói đến chuyện này, không biết là tư vị gì, thử một chút cũng tốt!

    ...

    Về hợp đồng xưởng Mãnh Long đại diện công ty khoa học kĩ thuật Lam Mị phổ biến áo T-shirt cũng được xác định. Đen, trắng, hồng, lam, tím, cam, lục, mỗi loại màu sắc sản xuất 20 vạn chiếc, mỗi chiếc xuất xưởng là 40 nguyên, về phần xưởng may Mãnh Long có bao nhiêu lợi nhuận, khoa học kĩ thuật Lam Mị sẽ không hỏi tới, nhưng cần đảm bảo chất lượng.

    Xưởng may Mãnh Long có thể giữ lại nhãn hiệu Mãnh Long Quá Giang ở nhãn hiệu trên cổ áo. Điểm này là Hác Mãnh đặc biệt nhắn nhủ!

    Sau khi ký hợp đồng, khoa học kĩ thuật Lam Mị trước tiên cấp cho xưởng may Mãnh Long 100 ngàn tiền hàng dự chi. Bởi vì có Hác Mãnh nên rất dễ giải quyết, bên khoa học kĩ thuật Lam Mị cho Tiếu Ngọc Vân một cảm giác dị thường ‘Thống khoái’!

    "Hợp tác vui vẻ!"

    Sau khi hoàn tất ký hợp đồng, Tiếu Ngọc Vân cười cùng người phụ trách khoa học kĩ thuật Lam Mị chủ động bắt tay nói. Vụ làm ăn này, đối với xưởng may Mãnh Long mà nói chính là đến đúng lúc!.

    . . .
    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Last edited by a moderator: 28/9/15
  2. Bạch Sầu

    Bạch Sầu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/5/12
    Bài viết:
    76
    Được thích:
    196

    Chương 131: 'Thuốc ngôn ngữ' sơ cấp!
    Dịch: Chích xong sốc!



    Sân bay Thạch Thành, chuyến bay quốc tế Fi187 đi Seoul!

    "Lần đầu tiên đi máy bay à?"

    Hác Mãnh nhìn người đẹp chân dài ngồi bên cạnh, gượng cười lắc đầu: "No, chính xác là lần đầu tiên bay đi nước ngoài!"

    "Sao tôi cảm thấy anh có chút căng thẳng nha?" Người đẹp trừng mắt, cười đùa.

    "Vậy à? Có thể là sắp rời tổ quốc, trong lòng có chút nhớ quê hương!" Hác Mãnh gãi gãi mũi, cười nói, ánh mắt âm thầm đảo qua đánh giá, hĩ hĩ, cặp giò thon thả quá, còn dài nữa chứ. Hắn tò mò hỏi: "Nghe khẩu âm của cô thì hình như không phải là người Trung Quốc?"

    "Ờ, tên tôi là Po Mak, người Hàn Quốc!" Người đẹp tủm tỉm cười, nhìn dáng dấp dường như rất thích nói chuyện phiếm với Hác Mãnh, hơn nữa còn chủ động bắt chuyện với hắn, hoặc có thể nói nhân duyên với phụ nữ của Hác Mãnh vẫn luôn tốt đẹp từ bé.


    "Người Hàn Quốc? Ha ha, cô nói tiếng Trung khá đấy." Hác Mãnh cười khen ngợi.

    "Cám ơn!" Po Mak cười nói: "Còn anh tên là gì, đi Hàn Quốc làm gì? Đúng rồi, tôi là một người mẫu!"

    Người mẫu?

    Chân dài, trắng, non nớt, người mẫu?

    Gọi tắt là ‘mẫu vếu’!*

    Được rồi, Hác Mãnh thừa nhận bản thân rất dâm tà, khè khè!

    "Hác Mãnh, đi Hàn Quốc, ờ... công ty yêu cầu!" Hác Mãnh cười, thuận miệng trả lời. Hắn cũng không thể trực tiếp nói: ka tới để xây công ty, lột tiền, cướp các em gái, chiếm đất của quốc gia các ngươi, như vậy rất không tinh tế, không lễ phép.

    Khoa kỹ Lam Mị đã thiết lập phòng làm việc ở Seoul, lần này Hác Mãnh đi rất âm thầm, không thông báo rộng rãi, người ngoài không hề biết chút nào, chỉ có cao tầng bên trong công ty nắm được tin tức. Hác Mãnh không đem theo người nào, đi trước một mình.

    Người đẹp chân dài nói rất nhiều, không e sợ người lạ, hàn huyên với Hác Mãnh giống như bạn tốt nhiều năm không gặp. Miệng nhỏ liến thoắng, rất có lực chiến đấu!

    Lộ trình tuyến bay Thạch Thành đi Seoul cũng không xa, khoảng tầm 3h là tới nơi.

    "Hác Mãnh, đây là địa chỉ của tôi, nếu anh ở Seoul gặp phải phiền toái gì thì cứ liên hệ với tôi, dĩ nhiên lúc rãnh rỗi cũng có thể gọi điện, tôi sẽ dẫn anh đi chơi. Còn nữa, rất hân hạnh được biết anh!"

    Sau khi xuống máy bay, Po Mak viết địa chỉ của mình lên một mẩu giấy, đưa cho Hác Mãnh, đồng thời còn lưu số điện thoại của hắn. Thấy vị ‘mẫu vếu’ này rất yêu thích kết giao bằng hữu, Hác Mãnh đương nhiên cũng không cự tuyệt, mỹ nữ ư, đàn ông nào mà chẳng thích. Tương đối mà nói, vấn đề quốc tịch hay gì gì khác đều không ảnh hưởng!

    Không biết liệu đây có phải là sự khởi đầu của một cuộc diễm ngộ hay không?

    Sau khi chia tay với Po Mak, Hác Mãnh liền bước tới chỗ một thanh niên đang giơ cao tấm bảng có viết tên mình trên đó!

    "Ngài… xin hỏi ngài chính là Hác Mãnh tiên sinh à?" Người thanh niên đeo kính dày cộp trông rất ngố, đánh giá qua Hác Mãnh rồi dè dặt hỏi.

    Trần Vũ Tình đã thông báo cho nhân viên chi nhánh của Khoa kỹ Lam Mị ở Seoul, thậm chí sợ đón lầm người, phỏng chừng cũng gửi luôn sang cả ảnh của Hác Mãnh hắn.

    "Đúng!" Hác Mãnh gật đầu cười, tiếng Trung của thanh niên này không được lưu loát như cô nàng người mẫu kia.

    "Chào Hác tiên sinh. Tôi là Ahn Jeong Hwi, nhân viên công tác của Khoa kỹ Lam Mị ở Seoul..."

    Hác Mãnh vươn tay ra, cười nói: "Ahn Jeong Hwi đúng không? Có chuyện gì thì sau khi về công ty hãy nói, chúng ta đi thôi!"

    Trên đường trở về, Hác Mãnh vẫn một mực nhắm mắt, tạo cho người khác cảm giác hắn đang nghiền ngẫm điều gì.

    Thật ra thì Hác Mãnh hắn là đang giả bộ hổ báo tí thôi, lần đầu tiên xuất ngoại, hắn vẫn có chút chưa kịp thích ứng. Thị trường nước ngoài đối với Khoa kỹ Lam Mị mà nói chính là khai cương khoách thổ.

    Và Hác Mãnh đặt mục tiêu đầu tiên là Hàn Quốc cũng có đạo lý của hắn.

    Tập đoàn Samsung của Hàn Quốc là một trong những gã khổng lồ trên toàn cầu. Đặc biệt là trên phân khúc thị trường cao cấp về lĩnh vực kỹ thuật số, điện thoại di động, phần mềm thông minh, e là cũng chỉ có Samsung mới có thể cạnh tranh cùng Apple.

    Nếu Khoa kỹ Lam Mị có thể đứng vững gót chân ở Hàn Quốc, vậy chẳng khác nào tương đương với việc cầm một thanh lợi khí, thoáng cái đâm vào đít Samsung.

    Mục đích tới đây lần này của Hác Mãnh chính là vì khai mở thị trường!

    Suy nghĩ tiến vào trạm Thu mua, lựa chọn mục 'Mua' .

    Phân phó nói:

    "Tìm kiếm làm sao để nhanh chóng nắm vững một ngôn ngữ!”

    "Đinh... Bắt đầu tìm kiếm!"

    Sau đó, liên tiếp các loại sản phẩm hiện ra trong đầu Hác Mãnh, từ 'phần mềm giảng dạy' đến 'kiến thức và học cụ', 'thuốc trí tuệ' …v..v.., hàng đống hạng mục lựa chọn khiến cho Hác Mãnh thiếu chút nữa hoa mắt. Hàng tốt rất nhiều, nhưng chung quy đều có một loại bệnh chung, đó chính là không hề rẻ.

    Nhìn giá thành hàng trăm ngàn, hàng triệu, cho tới mấy chục triệu kim tệ, khiến cho Hác Mãnh cảm thấy nhức thịt, đều là hàng tốt nhưng vấn đề là hắn có chút không nỡ mua!

    Cuối cùng Hác Mãnh đặt mục tiêu vào 'thuốc ngôn ngữ'!

    ‘Thuốc ngôn ngữ’ sơ cấp - Hàn ngữ!

    Giá tiền: 500 kim tệ (GB)!

    Giới thiệu: có thể hiểu sơ qua tiếng Hàn Quốc trên địa cầu, dùng cho giao tiếp hàng ngày, viết lách.

    Giá thành này Hác Mãnh còn tạm chấp nhận. Một viên ‘thuốc ngôn ngữ’ sơ cấp đã đủ để hắn xài, có thể hiểu rõ ý tứ đối phương, có thể đi giao tiếp, có thể viết vẽ đơn giản. Hắn cũng không muốn đi sâu nghiên cứu lịch sử người Hàn Quốc, cho nên học nhiều hơn cũng vô dụng.

    500 kim tệ tương đương với 125 ngàn tiền mặt, nói một cách khác, một tiết học thu phí 250 tệ, 500 tiết học liền biết sơ qua một ngoại ngữ, cũng không xê xích gì nhiều. Lệ phí tính toán rất khoa học.

    Hác Mãnh nhìn qua giá tiền ‘thuốc ngôn ngữ’ sơ cấp - Hán ngữ, 3000 kim tệ, hơn gấp 5 lần so với Hàn ngữ, về phần nguyên nhân thì có lẽ đại khái là Hán ngữ khá ảo diệu.

    Sau khi trả tiền, ‘thuốc ngôn ngữ’ hiện ra trong tay Hác Mãnh. Kích cỡ bằng một viên kẹo, vị ngọt, sau khi nuốt xuống, não có cảm giác căng ra, đau đớn. Tức thì, Hác Mãnh liền hiểu được tiếng Hàn.

    Đkm nó, công nghệ cao chính là công nghệ cao nha, cắn phát liền hiểu.

    "Hác tiên sinh, đến rồi!" Ahn Jeong Hwi đậu xe bên cạnh một văn phòng, nhẹ giọng nói với Hác Mãnh.

    Hác Mãnh mở mắt, nhíu mày nói: "Sau này gọi tôi là ông chủ, cứ Hác tiên sinh mãi nghe sốt ruột lắm!" Nói xong liền mở cửa xe bước xuống!

    Tại nơi làm việc của Khoa kỹ Lam Mị tại Hàn Quốc, tổng cộng có 4 người. Trừ Ahn Jeong Hwi, còn có hai du học sinh người Trung Quốc, và một thím lao công, toàn bộ đều là dạng nhân viên tạm thời! Kể cả thanh niên nghiêm túc Ahn Jeong Hwi cũng thế, nói cút là phải cút, nhưng đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Khoa kỹ Lam Mị suy sụp, muốn triệt tiêu chi nhánh ở đây.

    "Đây là Vương Mẫn, quản lý tài vụ tạm thời trong công ty! Vị này là Phương Hạo, chịu trách nhiệm bảo vệ, duy trì nơi làm việc hàng ngày cùng với tôi!" Ahn Jeong Hwi giới thiệu nhân viên chi nhánh với Hác Mãnh.

    Vương Mẫn và Phương Hạo tuổi tác không lớn, tầm trên 20!

    "Từng đi phẫu thuật thẩm mỹ à?" Hác Mãnh liếc nhìn Vương Mẫn, cười hỏi. Dáng vẻ của Vương mẫn hơi giống một vị minh tinh trong nước, không biết sinh ra đã vậy hay là nhờ ‘đại tu nhan sắc’ bên Hàn Quốc này!

    Vương Mẫn không chút ngượng ngùng, ánh mắt quyến rũ liếc nhìn Hác Mãnh, nhẹ nhàng nói: "Người ta chưa dao kéo chút nào đâu!" Thanh âm nũng nịu, làm cho người nghe khó mà kìm lòng.

    Hác Mãnh gãi gãi mũi, gượng cười: "Nói chuyện bình thường đi, đừng dùng giọng điệu kiểu đó, tuyến tiền liệt* của tôi không được tốt lắm!"

    Vương Mẫn sửng sốt, rồi ngay sau đó khuôn mặt ửng đỏ.

    "Lần này tôi tới đây nhằm để xây dựng chi nhánh Khoa kỹ Lam Mị, hai người hãy cố gắng, tương lai nhất định có thể thăng chức, theo tôi xông pha sẽ không phải chịu thiệt thòi!" Hác Mãnh cười cười, vỗ vai Vương Mẫn, sau đó bước về phía phòng làm việc của Ahn Jeong Hwi. Kỳ thật nói là phòng làm việc thì hơi quá, bởi văn phòng chi nhánh Khoa kỹ Lam Mị chỉ rộng tầm 50m vuông, và được ngăn thành từng ô riêng, đánh rắm cũng không dám phát ra tiếng!

    Đợi sau khi Hác Mãnh rời khỏi, Vương Mẫn liền đi tới bên cạnh Phương Hạo, nhỏ giọng hỏi: "Này, cậu thấy ông chủ của chúng ta từ bên quốc nội (TQ) sang có đáng tin không?"

    Phương Hạo đẩy gọng kính, lắc đầu nói: "Không rõ, chỉ biết trong khoảng thời gian này, Khoa kỹ Lam Mị bên quốc nội phát triển rất mạnh mẽ!" Nói nhảm, ông chủ đáng tin hay không thì liên quan quái gì tới chúng ta. Điều chúng ta nên quan tâm chính là chén cơm này có thể ăn tiếp hay không!

    Vương Mẫn khẽ nhíu mày, hiện tại internet tiến bước thần tốc, bên quốc nội phát sinh chuyện gì đều rất dễ dàng lan truyền. Nàng dĩ nhiên cũng biết mấy tháng nay Khoa kỹ Lam Mị phát triển rất mạnh. Những thứ khác không nói, nội việc bên này người Hàn Quốc sử dụng trí năng Tiểu Lam cũng đã hơn 2 triệu, mà đây là còn chưa tiến hành tuyên truyền rầm rộ đấy nhé.

    "Chớ vòng vo với tôi, nói thật đi, rốt cuộc cậu đánh giá Khoa kỹ Lam Mị thế nào?" Vương Mẫn lườm Phương Hạo một cái, nghiêm túc hỏi.

    Vương Mẫn và Phương Hạo ban đầu cũng là tình cờ đọc được tin tức tuyển dụng nhân viên của Khoa kỹ Lam Mị ở Seoul, đến với thái độ thử xem một chút, tính ra thời gian gia nhập công ty vẫn chưa tới 1 tháng.

    Kỳ thật, Vương Mẫn còn một thân phận khác chính là Phó hội trưởng hội giao lưu du học sinh Trung Quốc, năng lực bản thân vô cùng mạnh mẽ, tinh thông 3 ngoại ngữ: Anh - Nhật - Hàn, cũng là người rất kiêu ngạo.

    "Rất tốt!" Trong mắt Phương Hạo chợt lóe lên tinh quang, khẽ gật đầu một cái.

    "Vậy được, nghe theo cậu!" Vương Mẫn cười khanh khách.

    ...

    "Cậu thấy chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Hác Mãnh ngồi trên chiếc ghế làm việc vốn là của Ahn Jeong Hwi, cười hỏi.

    Ahn Jeong Hwi đẩy gọng kính sát lên sống mũi, lắc đầu nói: "Tôi không biết, tôi chỉ phụ trách duy trì máy chủ của chi nhánh hàng ngày, về phương diện kinh doanh thì tôi không hiểu!"

    Một câu nói khiến Hác Mãnh nghẹn họng!

    Hác Mãnh liếc mắt nói: "Không hiểu thì có thể học chứ!"

    Ahn Jeong Hwi im lặng một hồi, hắn học công nghệ thông tin, không khoái mấy chuyên ngành quản lí, buôn bán cho lắm!

    "Như vậy đi, trước hết cậu giúp tôi liên hệ với các công ty truyền thông tốt nhất tại Hàn Quốc, mặt khác, chi nhánh Khoa kỹ Lam Mị ở Hàn Quốc cũng phải đăng ký chính thức, cậu chịu trách nhiệm giải quyết. Còn có, nơi làm việc này quá nhỏ, hãy thuê chỗ rộng hơn, nhân viên cũng quá ít, cần tuyển dụng thêm!" Hác Mãnh suy nghĩ một chút, nói.

    Ahn Jeong Hwi nhìn Hác Mãnh, thái độ kiểu như một cô vợ bé đang nghe trách mắng, nhẹ giọng hỏi: "Việc này… ông chủ… đều muốn tôi đi làm sao?"

    "Nói nhảm!"

    . . .

    ---------------------------------------------------------------

    Đoạn này chơi chữ. 嫩: nộn (non nớt) + 模特: mô đặc (người mẫu, 模 mô: khuôn mặt) = 嫩模 nộn khuôn: Tiếng lóng trên mạng của tàu khựa, chỉ mấy em người mẫu chuyên khoe ngực. (kiểu Elly Trần, Mai Thỏ bên mềnh)

    *tuyến tiền liệt: Chym Đang Sun =))


    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 28/9/15
  3. Bạch Sầu

    Bạch Sầu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/5/12
    Bài viết:
    76
    Được thích:
    196

    Chương 132: Tập đoàn Samsung!
    Dịch: Sốc xong phê!



    Hác Mãnh lần này mang theo 200 triệu (tệ) tiền mặt, dĩ nhiên số tiền này chắc chắn chả là gì khi ở Hàn Quốc, và đối với tập đoàn Samsung thì càng chỉ như hạt cát trên sa mạc. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây cũng không phải Hác Mãnh muốn lấy trứng chọi đá, mà hắn thấy chỉ cần cầm theo 1/4 số tiền sang, thành lập chi nhánh Khoa kỹ Lam Mị tại Hàn Quốc, và dùng cho việc mở rộng trí năng Tiểu Lam vậy là đủ rồi.

    Thời điểm buổi tối, Hác Mãnh đang định gọi điện cho cô nàng ‘mẫu vếu’ gặp trên máy bay hôm nay, hỏi đối phương có thời gian rảnh để dẫn hắn ngoài nhận biết một chút cảnh sắc ở Hàn Quốc hay không, thì Trần Vũ Tình gọi điện sang!

    "Chúng ta có phiền toái!"

    Hác Mãnh sửng sốt, từ bỏ ý định ra ngoài, nhíu mày hỏi: "Phiền toái gì?"


    Trần Vũ Tình trầm giọng nói: "Tập đoàn Samsung sáng chế được một phần mềm ngữ âm (giọng nói) có chức năng tương tự trí năng Tiểu Lam, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai sẽ ra mắt chính thức, hơn nữa còn tự động cập nhật cho các loại điện thoại Samsung trên thị trường, người sử dụng đều được download miễn phí. Phần mềm này nghiên cứu rất tốn kém, hơn nữa Hàn Quốc lại là đại bản doanh của Samsung, e rằng sẽ là uy hiếp rất lớn tới việc khuếch trương trí năng Tiểu Lam ở bên đó của cậu!"

    Phần mềm ngữ âm của Samsung?

    Hác Mãnh nhíu mày trầm tư một lúc, rồi đột nhiên cười nói: "Chả sao cả, công bình cạnh tranh ư, trí năng Tiểu Lam của chúng ta cũng đâu có kém ai? Hơn nữa, phần mềm đó của Samsung nhất định sẽ xuất sắc hơn trí năng Tiểu Lam ư? Chưa chắc đâu nhé! Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, có câu nói là: không sợ hàng tồi, chỉ sợ hàng so sánh, đối với Khoa kỹ Lam Mị thì đây chính là một lần khiêu chiến, và là một cơ hội tốt đấy!"

    "Hi vọng là thế!" Trần Vũ Tình gật đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Có cần tôi phái một ít nhân lực qua giúp cậu không?" Nàng cảm thấy một mình Hác Mãnh là không đủ.

    Hác Mãnh cười nói: "Làm sao, nghi ngờ ‘năng lực’ người đàn ông của cậu à?"

    Trần Vũ Tình đỏ mặt, im lặng không nói gì.

    "Cậu cứ nhìn xem, cho tôi thời gian 3 tháng, để thấy cái gì gọi là 'một tay tạo ra kỳ tích' !" Hác Mãnh cười ha ha, nói.

    Trần Vũ Tình cũng cười, nói: "Được, đến lúc đó đừng có khóc nhè rồi lén chạy về đây là được!" Dừng một chút lại hiếu kỳ hỏi: "Công ty may Mãnh Long kia có quan hệ gì mà khiến cho ông chủ lớn như ngài phải đích thân định hướng nghiệp vụ dùm đối phương vậy?"

    Sự tình bên Thạch Thành chắc chắn không thể gạt được Trần Vũ Tình, nên về việc phát triển thêm các công ty riêng khác, Hác Mãnh cũng không định giấu diếm. Bởi đấy chỉ có lợi chứ không hề tổn hại tới Khoa kỹ Lam Mị!

    "Ờ, đó là do chị tôi Tiếu Ngọc Vân gây dựng, có cổ phần của tôi, nói như thế người đẹp đã hiểu chưa?" Hác Mãnh cười, nói rõ quan hệ trong đó.

    "Tôi cũng không phải kẻ ngốc!" Trần Vũ Tình lầm bầm, nàng biết Hác Mãnh có một người ‘chị kế’, Hác Mãnh nói như vậy, nàng cũng hiểu. Bất quá vẫn không nhịn được dặn dò: "Cậu ở bên đó nhớ chú ý an toàn, một số việc có thể làm, nhưng có một số chuyện nhất thiết không nên, cậu hiểu ý tôi chứ?"

    Hác Mãnh gãi gãi mũi, giả bộ ngu hỏi: "Chuyện gì, tôi khá ngố, không hiểu được ý cậu!"

    "Chuyện gái gú ấy!" Sau khi buông thẳng tuột một câu, Trần Vũ Tình liền cúp điện thoại.

    Hác Mãnh nhìn điện thoại, không khỏi lắc đầu gượng cười, cô nàng này sắp thành con giun trong bụng mình rồi, mình nghĩ gì cũng bị người ta nắm rõ.

    Bất quá, có một số việc ngoài miệng nói không thể làm, nhưng sau lưng không nhất thiết là sẽ không làm. ‘Ăn xong chùi mép’, trước khi trở về chỉ cần chùi mép cho sạch sẽ là ngon rồi.

    Dẫu sau thì đâu có người nào làm chuyện xấu ở ngoài, sau khi trở về sẽ chủ động khai báo? Đấy chẳng phải là bị ngu à!

    Càng suy nghĩ trong lòng lại càng thấy ngứa ngáy, Hác Mãnh liền cầm điện thoại gọi ngay cho ‘mẫu vếu’, thế nhưng rất không may là hiện tại Po Mak bận việc, không thể gặp hắn.

    Điều này khiến cho Hác Mãnh thấy hơi mất mát!

    Nếu không có người đẹp làm bạn, hắn cũng không muốn ra ngoài một mình!

    "Lam Lam, phương án ngươi thiết kế có thể tiến hành không? Ta đã cam đoan với Vũ Tình, đến lúc đó ngươi cũng đừng biến ta thành kẻ bốc phét, lúc trở về bị đẹp mặt đấy nhé!" Hách Mãnh bật laptop, gọi trí năng Tiểu Lam ra ngoài, nghiêm túc nói. Hắn đâu biết cái gì là kế hoạch phát triển, sở dĩ hắn dám đơn thương độc mã tới Hàn Quốc là bởi vì trong lòng đã nắm chắc, và Lam Lam chính là chỗ dựa của hắn.

    Về phương án phát triển trí năng Tiểu Lam ở nước ngoài chính là được Lam Lam thiết kế.

    Lam Lam trong chiếc laptop này cũng không phải mẫu thể, bởi laptop chứa mẫu thể vẫn nằm trong cửa hàng ở Thạch Thành. Theo Hác Mãnh hắn thì đó là chỗ an toàn nhất, người khác không ngờ tới! Ít nhất hắn cảm thấy, với người thông minh bình thường hẳn là sẽ không nghĩ tới, còn nếu đụng phải mấy thằng quái thai vậy thì khỏi nói.

    "Có thể!" Lam Lam ánh mắt long lanh như nước, lầm bầm. Điều này khiến cho Hác Mãnh có chút giật mình, thằng nhóc này cũng không nói dài dòng như mọi khi.

    Càng ngày càng nhân tính hóa!

    Hác Mãnh liếc nó một cái, tò mò hỏi: "Ngươi có thể tự thân tiến hóa à?"

    "Đúng vậy, hệ thống trí năng Lam Mị có thể tự thân tiến hóa, nói cách khác chỉ cần Lam Lam đạt được thêm nhiều kiến thức chưa biết là có thể tự động cập nhật một số trình tự, tiến hành tiến hóa!" Lam Lam gật đầu, bình tĩnh nói.

    "Vậy sau này ngươi sẽ không giống như trong phim, thoát khỏi khống chế của ta, cuối cùng uy hiếp an nguy của loài người chứ?" Hác Mãnh trừng mắt hỏi.

    Lam Lam giơ móng vuốt gãi gãi má, có chút bất đắc dĩ nói: "Ông chủ, ngài suy nghĩ sâu xa ảo diệu vậy. Lam Lam chỉ là một hệ thống trí năng, Lam Lam cần phải có điều kiện thì mới tiến hóa, ngoài ra trong thiết kế ban đầu, người sáng chế ra hệ thống trí năng Lam Mị đã thiết đặt đại kết cấu, bất kể là ở đâu, lúc nào, Lam Lam cũng không thể vượt khỏi kết cấu để vận hành độc lập. Cho nên ông chủ ngài hoàn toàn có thể yên tâm, Lam Lam không uy hiếp được an nguy loài người, cũng sẽ không hủy diệt Địa Cầu!"

    Khẹc khẹc!

    Hác Mãnh cười, coi như không, nói: "Kỳ thật cho dù ngươi thật có ý nghĩ như vậy thì cũng chẳng sao, nếu ta đã có thể đưa ngươi tới thế giới này, vậy chắc chắn sẽ có biện pháp áp chế, hủy diệt ngươi."

    Nếu thật sự Lam Lam tiến hóa đến trình độ thoát khỏi sự khống chế của hắn, vậy Hác Mãnh hắn chẳng phải vẫn còn hệ thống Thu mua đó ư, bên trong còn đầy trí năng trâu bò hơn so với Lam Lam. Chỉ cần có ‘tiền’ thì hắn có thể lôi ra hệ thống trí năng trâu bò hơn Lam Lam gấp trăm ngàn lần!

    Lam Lam nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Hác Mãnh tầm 3s, sau đó liền thở dài nói: "Ông chủ, Lam Lam cảm thấy ngài rất tà ác nha! Vậy mà lại nghĩ làm thế nào để xóa bỏ người ta!"

    Hác Mãnh không khỏi trợn mắt, tức giận nói: "Tỏ vẻ ít thôi, mau đi làm việc đê, hoàn thiện kế hoạch phát triển cho ổn thỏa. Còn nữa, kẻ địch của chúng ta sắp xuất hiện rồi...!”

    9h30 sáng, tập đoàn Samsung tổ chức cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới nhất.

    Hác Mãnh đã đến văn phòng chi nhánh, trừ hắn ra còn có Vương Mẫn và Phương Hạo hai vị lính quèn, à không, phải là hai vị công nhân viên. Về phần Ahn Jeong Hwi thì còn bận đi liên hệ với các công ty truyền thông.

    Điều này coi như là một khảo nghiệm với Ahn Jeong Hwi, nếu làm tốt thì thăng chức tăng lương, còn không thì đi làm bạn với thím lao công kia cho nhanh!

    "Kính thưa quí ông quí bà, hoan nghênh mọi người đã tới tham dự cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn Samsung!"

    Hác Mãnh chỉ vào người đàn ông đang đứng giữa sân khấu xuất hiện trên màn hình máy vi tính, tò mò hỏi Vương Mẫn và Phương Hạo ngồi bên cạnh: "Người đó là ai vậy?".

    Người đại diện phát ngôn giới thiệu sản phẩm của tập đoàn Samsung trông rất trẻ tuổi, tầm 25-26, dáng vẻ phong nhã, còn có qua ‘tu sửa’ hay không thì không biết.

    Tại Hàn Quốc lúc này, trên mạng đang truyền hình trực tiếp toàn bộ khung cảnh buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới nhất của tập đoàn Samsung.

    "Ông chủ, ngài không biết anh ta à?" Vương Mẫn nghiêng đầu nhìn Hác Mãnh, ngạc nhiên hỏi.

    Hác Mãnh nhìn nàng, bực bội nói: "Đúng vậy, tôi thật sự không biết hắn, làm sao, người này rất nổi tiếng ở Hàn Quốc à?"

    Vương Mẫn trơ mắt nhìn Hác Mãnh, không biết nên nói gì. Thấy vậy, Phương Hạo ngồi kế bên liền gọng kính lên sát sống mũi, nói: "Đó là Lee Jae Yong, phó tổng giám đốc, thành viên HĐQT, kiêm giám đốc điều hành của tập đoàn Samsung, tổng phụ trách dự án trí năng Mạt Nhi, người con thứ ba của chủ tịch tập đoàn."

    "Một trong những người thừa kế tập đoàn Samsung!" Vương Mẫn vội bổ sung một câu.

    Hác Mãnh gật đầu cười, lầm bầm nói: "Chẳng trách! Hay lắm!"

    Sản phẩm mới được Samsung giới thiệu lần này là một phần mềm trí năng ngữ âm tên gọi 'Mạt Nhi’, chỗ lợi hại của phần mềm này là có thể giúp người sử dụng sản phẩm của Samsung liên hệ với nhau, làm quen, kết bạn… Thông qua diễn thuyết của Lee Jae Yong, có thể thấy phần mềm ‘Mạt Nhi’ này rất mạnh mẽ, chỉ cần một câu lệnh bình thường là có thể hoàn thành ngon lành, so với nó thì mấy phần mềm ngữ âm gọi là tiểu Băng, tiểu Tuyết gì gì đó đều không sánh bằng.

    "Xin hãy dõi theo Samsung, dõi theo trí năng Mạt Nhi. Thời gian tới, toàn bộ sản phẩm smartphone của tập đoàn chúng tôi sẽ đều được update đồng bộ phần mềm này. Người sử dụng sản phẩm của Samsung sẽ được thể nghiệm điều đó nhanh thôi!" Lee Jae Yong nói xong liền mỉm cười vẫy tay, đại biểu cho việc kết thúc cuộc họp báo lần này.

    Bất quá, hiện tại e rằng chỉ có người sử dụng bên Hàn Quốc này mới có thể trải nghiệm, phiên bản khác ngoài Hàn ngữ thì phỏng chừng trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện.

    Ngoại trừ phần mềm Mạt Nhi có nền tảng là phần mềm voice chat từ các sản phẩm của Samsung, thì họ còn công bố thêm một phiên bản điện thoại nâng cấp, cùng hai phụ kiện đi kèm.

    Sau khi kết thúc cuộc họp báo giới thiệu sản phẩm, Hác Mãnh quay đầu nhìn Vương Mẫn và Phương Hạo, hỏi: "Hai người thấy thế nào?"

    Vương Mẫn suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Chỗ lợi hại của phần mềm này là ở chỗ nó có thể xuất hiện trên mọi smartphone ngoài thị trường của Samsung, mà trên thế giới có bao nhiêu người sử dụng sản phẩm của Samsung chứ? E rằng không ít hơn mấy trăm triệu đâu! Tôi cảm thấy nó quá mạnh mẽ, rất có lực uy hiếp!"

    Hác Mãnh quay sang nhìn Phương Hạo, hỏi: "Thử nói ra suy nghĩ của cậu xem!"

    "Nếu phần mềm đó đúng như những gì họ nói, có thể gom người sử dụng trên toàn cầu đưa lên cùng một bình đài, vậy thì chắc chắn tập đoàn Samsung sẽ có ngay một đoàn thể mấy trăm triệu con người sử dụng sản phẩm. Tuy rằng với công nghệ hiện thời không thể làm được trong thoáng chốc, nhưng nếu ở trong lãnh thổ Hàn Quốc thì quả thật sẽ có uy hiếp chí mạng tới Khoa kỹ Lam Mị chúng ta!" Phương Hạo bình tĩnh nói.

    "Rất tốt!" Hác Mãnh gật đầu, mỉm cười nói:

    "Đúng là uy hiếp chí mạng không sai, nhưng đồng dạng cũng là một cơ hội rất tốt. Chỗ lợi hại ở sản phẩm này của Samsung là họ có quần thể người sử dụng đông đảo, nhưng sự thất bại cũng nằm ở chính điều đó. Phần mềm Tiểu Lam của chúng ta có thể bước vào sản phẩm của họ, nhưng phần mềm của bọn họ lại không thể bước vào sản phẩm nền tảng của Khoa kĩ Lam Mị chúng ta!"

    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 28/9/15
  4. Bạch Sầu

    Bạch Sầu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/5/12
    Bài viết:
    76
    Được thích:
    196

    Chương 133: Bị ngăn chặn
    Dịch: Phê xong chắc chớt!



    "Giúp tôi đặt cuộc hẹn với vị Lee tổng đó!" Hác Mãnh đột nhiên cười nói.

    Vương Mẫn sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hác Mãnh hỏi: "Anh… anh muốn gặp Lee Jae Yong?"

    "Sao, không được à?" Hác Mãnh nhìn dáng vẻ của cô nàng, nhíu mày. Lời nói của cô nàng khiến hắn có chút không vui, người thừa kế tập đoàn Samsung thì làm sao, chẳng lẽ mình không thể gặp nổi ư? Nói thẳng là Khoa kỹ Lam Mị chả kém cạnh Samsung chút nào, huống chi đối phương chẳng qua là một trong những người thừa kế, cũng không phải là người thừa kế duy nhất.


    "Được... được chứ!" Vương Mẫn nuốt lại lời định nói. Nàng nghĩ bụng, so với Samsung thì thật sự Khoa kỹ Lam Mị không phải kém nửa lần hay một lần nhá. Người ta mà thèm để ý tới vị ông chủ thuộc dạng ‘tép riu’ này của mình à? Nếu như Samsung là gã khổng lồ trong lĩnh vực điện tử trên thế giới, thì Khoa kỹ Lam Mị chính là nhóc con mới sinh. E rằng người ta chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể đẩy ngã Khoa kỹ Lam Mị rồi!

    "Vậy cô vẫn đứng đây thất thần làm gì, đi hẹn gặp đê!" Hác Mãnh trừng mắt, cô nàng này trông thế mà ‘ngốc’ thật, đầu óc còn chẳng bằng vẻ bề ngoài, xem ra không phù hợp làm thư kí rồi!

    Hác Mãnh đã quên một điều rằng người ta căn bản không phải là thư kí, mà là quản lí tài vụ của công ty.

    ...

    Lee Jae Yong ôm nữ thư kí xinh đẹp, bàn tay ‘luồn lách’ trên dưới, cười nói: “Gã giám đốc của cái công ty bé tí bên Trung Quốc kia muốn gặp tôi? Ha ha, hiện tại muốn gặp thì đã quá trễ rồi, phần mềm trí năng Tiểu Lam kia đã không còn tác dụng quá lớn đối với chúng ta. Tuy nhiên phần mềm đó cũng không tệ lắm, hãy báo cho đối phương, nếu hiện tại hắn nguyện ý bán, thì tôi sẽ trả 100 triệu USD để mua lại phần mềm đó!"

    Là một trong những người thừa kế tập đoàn Samsung, Lee Jae Yong vẫn luôn là một người rất kiêu ngạo. Ngoài ra, thời điểm ban đầu hắn cũng rất coi trọng trí năng Tiểu Lam, luôn gắng sức tiến hành thu mua Khoa kỹ Lam Mị, thế nhưng lại bị Hác Mãnh cự tuyệt, khiến cho hắn rất căm tức. Mấy hành động chống phá Khoa kỹ Lam Mị ở trên mạng chính là do hắn đứng đằng sau thao túng.

    "100 triệu USD, tương đương hơn 100 tỷ Won. Đây…đây có hơi nhiều quá không?" Nữ thư ký xinh đẹp uốn éo giãy dụa trong ngực Lee Jae Yong, cười hỏi.

    Lee Jae Yong lắc đầu cười, vỗ vỗ mông, ra hiệu cho cô nàng nằm sấp lên bàn làm việc, nói: "100 triệu USD mặc dù hơi nhiều, nhưng phần mềm kia của đối phương hoàn toàn đáng giá với số tiền đó... Oh yeah…!"

    ...abc…xyz…

    "Ông chủ, tập đoàn Samsung ra giá 100 triệu USD mua lại phần mềm trí năng Tiểu Lam!" Vương Mẫn cầm tờ fax của Samsung gửi sang, bước nhanh tới.

    "100 triệu USD mua lại trí năng Tiểu Lam?" Hác Mãnh đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó không nhịn được cười phá lên: "Vị Lee ti tiện kia bị trẻ con ném giày hay là bị lừa đá vào đầu rồi à? 100 triệu USD mà muốn mua trí năng Tiểu Lam? Hiện thời trí năng Tiểu Lam có ít nhất hơn 100 triệu người sử dụng trên toàn cầu, hơn nữa vẫn đang tiếp tục phát triển, thậm chí nếu như tôi muốn, đưa trí năng Tiểu Lam ra ngoài thị trường thì kiểu gì vốn hóa cũng sẽ không thấp hơn 10 tỷ USD. Thật đúng là tưởng bở, nghĩ chúng ta chưa từng thấy tiền à!"

    Hắn ngừng lời một chút, rồi bình tĩnh nói: "Nếu tập đoàn Samsung đã kiêu ngạo như thế, vậy chúng ta hãy hảo hảo vui đùa cùng bọn họ một chút, có câu nói rất hay là: hiện tại ngươi hờ hững với ta, sau này ta sẽ khiến ngươi không với tới được."

    Sau khi nhận được tin Khoa kỹ Lam Mị thẳng thừng từ chối, Lee Jae Yong ở trong phòng làm việc hừ lạnh một tiếng, nổi giận mắng: "Không biết tốt xấu!" Theo như hắn thấy thì đại sự đã thành, Khoa kỹ Lam Mị ở Hàn Quốc chắc chắn sẽ không phát triển được chút nào, sớm đầu hàng cho rồi. Đây quả thực chính là không biết thức thời.

    Bước đầu tiên trong kế sách phát triển của Lam Lam chính là lăng xê, tự lăng xê bản thân.

    Trung Quốc có mạng lưới hải quân*, Hàn Quốc cũng có, ở Trung Quốc có tiền là thành vua, ở Hàn Quốc cũng không ngoại lệ. ‘Tiền có thể xui khiến cả quỷ thần’ câu này không hề sai, đồng thời áp dụng được ở mọi lúc mọi nơi!

    "Trí năng Tiểu Lam phát động khiêu chiến với tập đoàn Samsung!"

    "Khoa kỹ Lam Mị chính thức tiến quân vào thị trường Hàn Quốc!"

    "Đến đây, thử sử dụng trí năng Tiểu Lam, để chân chính cảm nhận cái gì gọi là ‘trí năng giúp việc’!"

    "Phần mềm ngữ âm Mạt Nhi gì chứ, thật quá kém!"

    "Chỉ cần sử dụng qua trí năng Tiểu Lam, sau này bạn sẽ không cần bất kỳ một phần mềm nào nữa. Trí năng Tiểu Lam có thể giúp bạn đi chơi, giúp bạn cười, giúp bạn cách ăn mặc, giúp bạn bay cao…v…v…, là trợ thủ đắc lực nhất cho cuộc sống của bạn!"

    "Xài Tiểu Lam, trúng tiền tỷ!"

    "Mời tìm kiếm bug (lỗi), 1 tỷ won chờ bạn tới lấy!"

    Trong một đêm, trên các trang web lớn ở Hàn Quốc xuất hiện đầy dẫy bài post về trí năng Tiểu Lam, thậm chí còn trực tiếp so sánh với phần mềm Mạt Nhi được tập đoàn Samsung giới thiệu vào ngày hôm qua, tiến hành lăng xê diện rộng. Nếu không hay thì bạn có thể gỡ bỏ, nhưng nếu thấy thú vị thì mời lưu trữ lại.

    Ngoài ra, các bài quảng cáo về trí năng Tiểu Lam còn xuất hiện trên mọi ngõ ngách, từ đầu phố, ga xe lửa, xe buýt, đến các tấm pano nơi công cộng ..v…v…, mà điều này chính là do Hác Mãnh đã nện vào đó 20 triệu (tệ) chi phí, tương đương hơn 3 tỷ Won.

    Mã vạch hai chiều!

    Quét phát là được!

    Download trí năng Tiểu Lam để thể nghiệm cái gì gọi là trí năng giúp việc!

    Im Yoon Ah (SNSD) đang đi trên đường thì bỗng thấy đoạn quảng cáo trên màn hình điện tử, sửng sốt một hồi, sau đó theo bản năng móc điện thoại di động ra, quét vân tay lên mã vạch hai chiều trên màn hình.

    Giống như nàng lúc này, đã có rất nhiều người trong lúc lơ đãng đã dowload cài đặt trí năng Tiểu Lam, hoặc vì tò mò.

    Sau đó từng đầu sư tử Tiểu Lam nhanh chóng chiếm lĩnh các màn hình điện thoại.

    "Tăng rồi, lượng người Hàn Quốc đăng kí sử dụng trong 12 tiếng vừa qua đã tăng thêm 300 ngàn!" Ahn Jeong Hwi kích động kêu lên.

    Hác Mãnh vỗ mạnh vào vai của đối phương, cười nói: "Kích động cái chym gì, đây chỉ là mới bắt đầu thôi, trong vòng một tháng, tôi muốn lượng người sử dụng Tiểu Lam đột phá 20 triệu!"

    "20 triệu?" Ahn Jeong Hwi trợn tròn mắt, Vương Mẫn và Phương Hạo cũng im lặng một hồi, cả Hàn Quốc có nhân khẩu bao nhiêu chứ, như lời ngài nói, chỉ cần 1 tháng là có thể giành được 1/3 lượng người sử dụng trên toàn Hàn Quốc ư? Điều này có thể sao? Đấy chẳng khác nào mơ mộng viển vông nha!

    "Mọi người cảm thấy không làm được?" Hác Mãnh mỉm cười nhìn ba người, hỏi ngược lại.

    Ahn Jeong Hwi và Phương Hạo tương đối lý trí, không hề lên tiếng, còn về phần Vương Mẫn thì lại không như vậy, trực tiếp mở miệng đả kích không hề e dè: "Ông chủ, theo tôi thấy thì không thể, hoàn toàn không thể! 20 triệu người sử dụng e rằng đã là tầm phát triển cực hạn của trí năng Tiểu Lam tại Hàn Quốc, trong vòng 2 năm có thể đạt tới con số đó đã là bất ngờ lớn rồi, còn muốn trong 1 tháng có quần thể 20 triệu người sử dụng trí năng Tiểu Lam, đây… căn bản là chuyện không thể nào!"

    "Không thể ư?" Hác Mãnh nửa cười nửa không cười nói: "Trong từ điển của tôi không có 2 chữ ‘không thể’, bằng không thì chúng ta đánh cuộc đi, nếu như trong vòng 1 tháng tôi làm trí năng Tiểu Lam đạt được 20 triệu người đăng kí sử dụng, vậy thì cô rửa chân, xoa bóp cho tôi, còn nếu tôi không làm được, vậy sau này tiền lương của cô trực tiếp tăng lên gấp 10, thế nào?"

    Rửa chân, xoa bóp? Vương Mẫn ngầm hừ lạnh, đã biết gã ông chủ này không phải là người tốt, thế nhưng… thế nhưng không ngờ gã lại muốn mình rửa chân, xoa bóp cho gã, đây chẳng phải là đang vũ nhục nhân cách của mình ư.

    Hác Mãnh thấy cô nàng không nói lời nào, nhún vai cười khích tướng: "Làm sao, sợ à?"

    "Sợ?" Vương Mẫn cắn răng, mắt nhìn chằm chằm vào Hác Mãnh, nói: "Còn lâu nhé, tôi đang nghĩ, nếu như tôi thắng, tiền lương được tăng gấp 10 có phải vẫn quá thiệt thòi hay không nha!" Ngừng lời một chút rồi nói tiếp: "Được rồi, như vậy đi, nếu tôi thắng, chẳng những anh phải tăng tiền lương của tôi lên gấp 10 lần, mà còn phải RỬA CHÂN cho tôi nữa!"

    Hai chữ ‘rửa chân’ đặc biệt được nhấn mạnh!

    "Ha ha, thành giao, vậy chúng ta cứ thế tiến hành, lão Ahn và tiểu Phương hai người các cậu làm chứng nhé, đến lúc đó mà dám đổi ý, hà hà, tôi nhất định sẽ không để yên đâu đấy!" Hác Mãnh cười nói xong liền xoay người bước về phía phòng làm việc của mình.

    Chỉ có điều, Hác Mãnh hắn chưa đắc ý được bao lâu thì tin tức xấu liền bay tới liên tiếp!

    "Ông chủ, không ổn rồi, hải quân được chúng ta thuê post bài trên các website lớn đều bị người ta thanh trừ rồi!" Ahn Jeong Hwi đẩy cửa phòng làm việc của Hác Mãnh, nôn nóng bước vào, gấp gáp nói.

    Hác Mãnh nhíu mày, lúc này mới chưa đầy 12 tiếng, tập đoàn Samsung phản ứng nhanh nhạy thật!

    Điều khiến Hác Mãnh bất ngờ vẫn còn nhiều phía sau, đồng thời cũng gián tiếp chứng minh, sức ảnh hưởng và lực uy hiếp của tập đoàn Samsung ở bản địa Hàn Quốc là không thể nghi ngờ!

    "Ông chủ, công ty truyền thông ký hợp đồng với chúng ta đã đơn phương vi phạm điều ước, toàn bộ quảng cáo của chúng ta cũng đã bị thay thế bằng quảng cáo phần mềm Mạt Nhi của Samsung, chúng ta làm sao bây giờ?" Vương Mẫn đi tới, dáng vẻ đầy nghiêm túc, trên khuôn mặt không có chút hả hê nào. Mặc dù nàng đã đánh cuộc với Hác Mãnh, nhưng dù sao thì nàng cũng là nhân viên Khoa kỹ Lam Mị, vẫn phân rõ được bên nào nặng, bên nào nhẹ.

    Hác Mãnh nhíu mày nói: "Mau tìm luật sư!"

    Vương Mẫn lắc đầu nói: "Ông chủ, tìm luật sư cũng vô dụng, công ty truyền thông kia đã trả tiền phạt vi phạm điều ước rồi!"

    "Ha ha!" Hác Mãnh đột ngột cười phá lên, rồi lầm bầm nói: "Tập đoàn Samsung tàn nhẫn thật, quả nhiên ở trên địa bàn của mình, người ta không xem chúng ta ra gì!”

    Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi tìm chỗ khác, tôi không tin Hàn Quốc lớn như vậy mà lại không có một công ty truyền thông nào nhận hợp tác với chúng ta!"

    "Vâng…!" Vương Mẫn định nói thì bị Hác Mãnh phất tay cắt lời: "Mọi người đều ra ngoài trước đi, để mình tôi yên tĩnh suy nghĩ một chút!"

    Đợi sau khi Vương mẫn và Ahn Jeong Hwi ra khỏi phòng làm việc, Hác Mãnh liền bật laptop, gọi Lam Lam xuất hiện, gượng cười nói: "Tập đoàn Samsung tiến hành ngăn chặn chúng ta, bây giờ nên làm gì?"

    Lam Lam nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Tốc độ phản ứng của đối phương thật nhanh nha, tôi cứ tưởng chúng ta sẽ có thời gian 3 ngày, giành thêm một số lượng người sử dụng nữa, nhưng hiện tại xem ra rất khó đạt được nha."

    Hác Mãnh trợn mắt, cũng không lên tiếng mà chờ nó nói tiếp.

    "Tuy nhiên điều này cũng chẳng sao, bước hành động thứ nhất của chúng ta chính là để thăm dò, nơi này là địa bàn của người ta, người ta có tài lực mạnh mẽ hơn chúng ta, bị người ta ngăn chặn là chuyện bình thường. Kế tiếp, chúng ta sẽ tiến hành bước thứ hai của kế hoạch…!" Lam Lam nói tới chỗ này liền ngừng lời.

    "Á đù, còn học được kiểu nói chuyện lấp lửng nữa, nói nhanh đê, bước thứ hai là gì!" Hác Mãnh trừng mắt với Lam Lam, may cho nó là nằm trong màn hình đấy, chứ nếu mà ở bên ngoài thì đã sớm bị Hác Mãnh bóp cổ rồi!

    ----------------------------------------------------

    *hải quân: tiếng lóng chỉ những hacker hợp tác với chính phủ, chuyên tra xét thông tin, giả danh người dùng bình thường để gây nhiễu loạn dư luận, chống phá các web của nước khác cũng như trong nước.

    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 28/9/15
  5. Bạch Sầu

    Bạch Sầu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/5/12
    Bài viết:
    76
    Được thích:
    196

    Chương 134: Phần thưởng bằng tiền mặt!
    Dịch: Bánh bèo!



    "Tạo event nha!"

    "Tạo event? Tạo event gì, làm như nào, người đẹp Lam Lam, ‘nàng’ nói một mạch được chứ, nếu không ‘tao’ rất khó bảo đảm sẽ không phang ‘mày’ một trận đấy!" Hác Mãnh nhìn chằm chằm Lam Lam, nói.

    "Hì hì, ông chủ chớ giận, nóng giận hại gan nha!" Lam Lam cười đùa, nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Thông qua sự kiện lần này, ít nhất đã có thể chứng minh tập đoàn Samsung rất kiêng dè chúng ta, hơn nữa cũng hạ quyết tâm rõ ràng là không cho chúng ta giương cánh phát triển diện rộng ở Hàn Quốc."

    "Điều này còn phải nói ư, Hàn Quốc là đại bản doanh của người ta, chúng ta tùy tiện nhảy vào cướp địa bàn, người ta chịu để yên mới là lạ!" Hác Mãnh gượng cười.


    Lam Lam mở to hai mắt, hỏi ngược lại một câu: "Vậy tại sao tập đoàn Samsung ở bên Trung Quốc vẫn khuếch trương được?"

    Đây quả thật là đang hỏi khó Hác Mãnh, hắn gãi gãi mũi không trả lời được. Bất kể là ở quốc nội hay là ở nước ngoài, Khoa kỹ Lam Mị cũng không có ‘thế lực’ như người ta nên luôn ở vào thế yếu. Bên quốc nội (TQ), mặc dù Samsung chưa chắc có thể ngăn chặn được Khoa kỹ Lam Mị, nhưng ngược lại Khoa kỹ Lam Mị cũng không làm gì được đối phương!

    "Ông chủ, kỳ thật ngài không cần phải buồn, Khoa kỹ Lam Mị chỉ mới được thành lập, còn tập đoàn Samsung thì lại có nền móng từ lâu lắm rồi, bọn họ chẳng qua là chiếm ưu thế về mặt lịch sử mà thôi, nếu cho chúng ta đầy đủ thời gian thì chúng ta tuyệt đối có thể vượt xa tập đoàn Samsung, dẫm họ ở dưới chân!" Lam Lam nghiêm túc nói.

    Hác Mãnh gật đầu cười, hắn rất thích nghe những lời này. Không sai, chỉ cần cho Khoa kỹ Lam Mị đầy đủ thời gian, Khoa kỹ Lam Mị có thể đánh bại bất kỳ công ty nào, hơn nữa còn dẫm ở dưới chân!

    Lam Lam nói tiếp: "Tập đoàn Samsung có thể kiềm hãm chúng ta quảng cáo ở Hàn Quốc, khiến cho tiếng tăm trên mạng của chúng ta tiêu tan trong phút chốc, thế nhưng có một điểm mà tập đoàn Samsung không làm được!"

    "Điểm nào?" Hác Mãnh sửng sốt, không khỏi tò mò hỏi.

    "Đối phương chỉ có thể phong tỏa chứ không thể đạp gãy chiêu bài của chúng ta. Tập thể người dùng vẫn còn, hơn nữa số lượng cũng không ít, tầm 2,5 triệu người. Những người dùng này đa số đã có chút quen thuộc với trí năng Tiểu Lam, số còn lại là chỉ vừa mới download Tiểu Lam, nhưng bất kể là nhóm nào thì họ cũng không gỡ bỏ phần mềm của chúng ta. Điều này nói lên rằng, sản phẩm của chúng ta đã giành được sự ưa thích của bọn họ. Cho nên tiếp theo, chúng ta sẽ dựa vào số người dùng này để làm ra chút ít biện pháp!" Lam Lam mỉm cười nói.

    Một quần thể gần 2,5 triệu người dùng cũng không phải là một con số nhỏ, mà giành được điều này chính là vào thời điểm tập đoàn Samsung chưa kịp phản ứng.

    "Tạo event dựa trên quần thể người dùng đó?" Hác Mãnh trầm tư hỏi.

    Lam Lam gật đầu nói: "Đúng vậy, Tạo event dựa trên quần thể người dùng đó! Mục đích của chiến thuật này chính là kéo thêm người dùng trí năng Tiểu Lam. 2,5 triệu người dùng, nếu mỗi người mời chào được 10 người họ hàng, bạn bè, hàng xóm sử dụng trí năng Tiểu Lam, thì mục tiêu mà ông chủ ngài đề ra sẽ đạt được một cách dễ dàng nha!"

    Hác Mãnh gật đầu cười: "Nói phương án cụ thể một chút đi!"

    "Event này của chúng ta sẽ lấy tên là ‘Mời bạn thân’. Do mỗi người chỉ có thể sử dụng một tài khoản, và tài khoản này được kết nối tới kho dữ liệu của Khoa kỹ Lam Mị, nên chúng ta có thể trực tiếp giám sát. Mỗi lần mời được một người ‘bạn thân’ sử dụng trí năng Tiểu Lam, đồng thời mỗi ngày online được một thời gian nhất định, thì người mời có thể đạt được phần thưởng ‘điểm tích lũy’. Điểm tích lũy có thể đổi lấy các sản phẩm của trí năng Tiểu Lam, hoặc cũng có thể trực tiếp đổi lấy tiền mặt!" Lam Lam giải thích.

    Nghe kế hoạch của Lam Lam, Hác Mãnh liền hiểu ngay ý đồ của nó, chính là dùng tiền tài hấp dẫn người sử dụng trí năng Tiểu Lam mời gọi 'bạn thân', hoặc có thể giải thích là, dùng tiền để khuếch trương, lôi kéo thêm người dùng, có chút tương tự hình thức bán hàng đa cấp, phát triển đại lý từng cấp bậc một, khiến người gia nhập ngày càng nhiều. Chỉ khác là người được mời sẽ không cần giao nộp bất kỳ thứ gì, và đến lúc đó Lam Lam sẽ cấp cho từng cá nhân người dùng trí năng Tiểu Lam một 'thư mời mã số'. Mỗi khi thông qua thư mời để download trí năng Tiểu Lam, ở bên này Lam Lam sẽ ghi chép lại, hơn nữa, do từng cá nhân người dùng trí năng Tiểu Lam chỉ có thể có một tài khoản, cho nên mỗi người chỉ có thể được mời một lần, nghĩa là: bạn đã mời được tôi, thì người khác dù có muốn cũng không thể mời tôi nữa, và khi bạn đạt được lợi ích từ việc mời được người, thì người đã từng mời bạn tham gia lúc trước cũng sẽ nhận được phần thưởng là một lượng ‘điểm tích lũy’ nhất định.

    "Tôi thấy khoảng 30 triệu (tệ) là đủ để chúng ta tiến hành event 'Mời bạn thân' này, hơn nữa, tôi dự kiến là không phải ai cũng sẽ đổi lấy tiền mặt, bởi ở phương diện đổi sản phẩm của trí năng Tiểu Lam cũng giúp giảm bớt được một số kim ngạch, cho nên có lẽ chúng ta sẽ không quá tốn hao kinh phí, và cuối cùng, kênh truyền thông chính thức của Khoa kỹ Lam Mị sẽ do tôi quản lí, nếu có tình huống đặc biệt xảy ra, tôi liền có thể trực tiếp khóa tài khoản của đối phương, mời cảnh sát Hàn Quốc can thiệp." Lam Lam nói rõ. Ý nó là ám chỉ đám hacker hoặc thành phần đầu cơ trục lợi muốn nhằm vào điểm tích lũy.

    "Vậy mày thấy nên thưởng bao nhiêu điểm tích lũy khi mời được một người sử dụng mới cho phù hợp?" Hác Mãnh suy nghĩ một chút, hỏi. Về mặt này phải cân nhắc kỹ, cho quá nhiều, Khoa kỹ Lam Mị sẽ không có lãi, mà cho quá ít thì lại không có lực hấp dẫn quá lớn đối với người dùng trí năng Tiểu Lam.

    Lam Lam suy nghĩ một chút, nói: "Mỗi lần mời thành công sẽ được thưởng 5 điểm tích lũy, 1 điểm tích lũy là 1 tệ, tương đương với 120 Won (cái này làm tròn cho dễ)!"

    "5 tệ/ người?" Hác Mãnh nhíu mày hỏi: "Có nhiều quá hay không, cứ mời được 1 người là 5 tệ; 20 triệu người dùng, vậy chúng ta phải đầu tư ít nhất là hơn 100 triệu tệ nha!"

    "Theo tính toán của tôi thì 30 triệu hẳn là đủ rồi. Sức hấp dẫn quá nhỏ thì rất khó đạt được hiệu quả như mong đợi. Hơn nữa cho dù thật sự phải tốn hao 100 triệu tệ để đổi lấy 20 triệu người sử dụng, ông chủ, ngài cảm thấy số tiền đó có đáng giá không?" Lam Lam bình tĩnh hỏi.

    Hác Mãnh cắn răng, gượng cười: "Đáng giá!" Suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được, cứ làm theo như mày nói đi, khi nào thì bắt đầu event?"

    "Đương nhiên là càng nhanh càng tốt nha, hiện tại là 10h30 sáng, nếu như tiến hành vào 2h chiều nay, hẳn là có thể đạt được mục tiêu sau 1 tháng có 20 triệu người dùng!" Lam Lam nghiêng đầu nói.

    "Được, tiến hành đi!"

    Cùng lúc đó, website chính thức của công ty Khoa kỹ Lam Mị (chi nhánh Hàn Quốc) đã được đưa vào sử dụng, không có quá nhiều khác biệt so với website của Tổng công ty, chỉ đổi giao diện ngôn ngữ bằng tiếng Hàn, server đặt tại Hàn Quốc, để người dùng có thể truy cập tin tức nhanh hơn, tốt hơn, dễ dàng hơn!

    2h chiều, toàn bộ người sử dụng trí năng Tiểu Lam ở Hàn Quốc đều nhận được một tin nhắn mời tham gia event từ Khoa kỹ Lam Mị, event lần này tạm thời chỉ nhằm vào khách hàng là người Hàn Quốc.

    ...

    Im Yoon Ah đang ở trường học, thừa dịp giờ nghỉ giải lao liền ngồi nghịch điện thoại, nàng chỉ là một nữ học sinh 16 tuổi, một thành viên bình thường trong số 2,5 triệu người dùng trí năng Tiểu Lam tại Hàn Quốc!

    "Mời bạn thân?" Thời điểm ban đầu, Im Yoon Ah còn chưa hiểu event này có cơ chế hoạt động ra sao, nhưng sau khi đã rõ ràng thì ý nghĩ đầu tiên của nàng là có chút ‘không thể tin nổi’. Quá khủng nha, mời thành công được một người bạn đăng kí sử dụng trí năng Tiểu Lam, liền đạt được phần thưởng lên tới hơn 600 Won tiền mặt?

    Và ngoại trừ đổi tiền mặt ra, còn có thể đổi các loại sản phẩm khác, trong đó bao gồm loại chưa xuất hiện ở Hàn Quốc như điện thoại Lam Mị A1 cùng đồng hồ Phong Bạo F1, cho dù chúng đều cần nhiều điểm tích lũy hơn bình thường.

    Một chiếc điện thoại Lam Mị A1 cần 6000 điểm, một cái đồng hồ Phong Bạo F1 cần 10.000 điểm, phải mời hơn 1000 người mới có thể đổi!

    Bất quá, sản phẩm hội viên Vip của Trí Năng Tiểu Lam có thời hạn 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng, 6 tháng, 1 năm… lại tương đối tiện nghi, chỉ cần mời 2-3 người là có thể đổi được, thử một chút cũng được!

    "Này, cậu có đang dùng trí năng Tiểu Lam không?" Im Yoon Ah ngẩng đầu lên, hỏi một bạn học ngồi cùng bàn.

    "Trí năng Tiểu Lam? Nó là cái gì vậy, tớ không biết!"

    Im Yoon Ah chớp chớp mắt, cười đùa: "Không biết à? Rất thú vị nha, thử xài xem, đúng lúc hiện tại trí năng Tiểu Lam đang có event ‘Mời bạn thân’, sau khi cậu download và cài đặt, tớ sẽ đạt được phần thưởng điểm tích lũy. Đợi chút, tớ gửi cho cậu ‘thư mời mã số’, cậu đăng kí đi nhá!"

    "Oh, được rồi!" Người bạn ngồi cùng bàn cũng không có suy nghĩ nhiều.

    Sau khi người bạn học đăng kí và dowload thành công, Im Yoon Ah liền nhận được 3 điểm tích lũy, 2 điểm còn lại thì phải chờ đối phương online được 5 tiếng thì mới chuyển vào tài khoản của Im Yoon Ah. Với lại, người bạn học này của Im Yoon Ah cũng có hứng thú rất lớn với trí năng Tiểu Lam.

    Ôm tâm lí thử một chút, Im Yoon Ah liền lựa chọn chức năng đổi điểm tích lũy, sau đó internet thông báo tài khoản ngân hàng của nàng vừa tăng thêm hơn 360 Won.

    "Wow, là thật nha!" Im Yoon Ah không nhịn được kêu lên đầy kinh ngạc, ánh mắt biến thành $$, chuyển động leng keng.

    Event lần này của trí năng Tiểu Lam lúc mới đầu triển khai cũng không có mấy người động tâm, nhưng rất nhanh ngay sau đó có người phát hiện ra, đây tuyệt đối là một cơ hội kiếm tiền cực tốt, và những người đó lập tức phản ứng trước tiên, nhanh chóng hành động.

    Giống như tiểu mỹ nhân may mắn Im Yoon Ah này làm thí dụ, sau khi mời được người bạn học cùng bàn tham gia, nhận được hơn 360 Won, thì ngay sau đó phần lớn bạn học cùng lớp bị cô nàng dụ dỗ thành công, do Im Yoon Ah rất xinh đẹp, hơn nữa ngày thường ở trong lớp luôn có quan hệ rất tốt, cho nên mời những người khác sử dụng một phần mềm là chuyện vô cùng đơn giản.

    Nhìn điểm tích lũy dần dần tăng lên, Im Yoon Ah cực kỳ cao hứng, và chẳng mấy chốc đám bạn bè được nàng mời cũng biết được tin tức tốt làm người ta kinh ngạc đó, sau đấy... phạm vi lời mời liền nhanh chóng lan ra toàn trường. Về phần Im Yoon Ah, hiện giờ ngoài việc kiếm điểm tích lũy từ việc mời bạn ra, thì bạn bè được nàng mời cũng muốn mời người khác nữa, từ đó Im Yoon Ah sẽ được thưởng điểm tích lũy cấp bậc. Mặc dù không nhiều nhưng tích thiểu thành đại nha, người bạn được nàng mời sẽ đi mời thêm người khác, và người đó lại mời thêm người khác nữa, cho dù thưởng 0.001 điểm tích lũy/ một người nhưng đứng trước số lượng khổng lồ, điểm tích lũy của nàng vẫn tiếp tục tăng lên rất nhiều.

    Sau nửa buổi chiều, rồi qua một đêm, tất cả mọi người đều muốn điên cuồng rồi. Trên các diễn đàn, mạng xã hội, yahoo…v…v… ‘thư mời mã số’ tràn ngập khắp nơi, loại tốc độ giống như cục tuyết chuyển động này, thậm chí ngay cả Lam Lam cũng không ngờ được. Người Hàn Quốc điên cuồng rồi, không riêng mỗi Seoul, mà là toàn Hàn Quốc!
    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 28/9/15
    kututu thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)