Đô Thị Bá chủ thu mua - Ngốc Tiểu Tứ (C136 - Drop)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904

    Chương 125: Giúp đỡ
    Dịch: trungttnd



    Trần Vũ Tình trầm mặc, vốn nàng không muốn Hác Mãnh cứ đem đám sản phẩm đầu tiên này mang đi tặng ra ngoài. Nhóm hàng mới sẽ rất nhanh được sản xuất ra, còn những bộ đầu tiên này, nàng chuẩn bị để cho những khách hàng trọng yếu của công ty, cùng một ít những nhân vật lãnh đạo lớn sau này tới thị sát công ty.

    Nhưng Hác mãnh chỉ một câu, cho người nhà dùng, khiến cho tất cả những lý do trong miệng nàng đều phải nuốt trở lại, nàng lầm bầm một câu: "Người thân trong nhà chỉ mấy người nữa thôi chứ?"

    Hác Mãnh cười bồi: "Đúng, chỉ mấy có mấy người thôi, đều là người thân trọng yếu của ngươi, cha mẹ ta, chị và em gái ta."

    "Cha ngươi, mẹ ngươi, chị ngươi và em gái ngươi... Vậy cầm mấy chiếc đi, lần sau không được lấy cớ này nữa" Trần Vũ Tình cúp điện thoại.

    Hác mãnh nhếch miệng cười, Trần Vũ Tình cũng không phải không có nhược điểm, phải nhẹ nhàng nói khéo thì mới được. Quay lại hắn phân phó với Cố Diễn: "Vừa nãy ta đã gọi điện thoại cho Trần tổng, nhanh đi lấy đi, 10 bộ, 1 bộ cũng không thể thiếu."

    Cố Diễm bước nhanh ra ngoài, rời khỏi văn phòng Hác mãnh, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn cửa phòng làm việc của Hác mãnh làm mặt quỷ, lầu bầu: "Là thư ký của ngươi không sai, nhưng ngươi không thường xuyên đến công ty, bổn cô nương đều nghe theo Trần tổng chỉ huy, ngươi cũng là con cọp giấy thôi, hù dọa người thì còn được"

    10 bộ điện thoại di động Lam Mị.

    Cũng không nặng, một mình Cố Diễm có thể mang tới, nhưng nàng lại kêu tiểu Vương tới giúp nàng chuyển, có hai người thì có bảo hiểm một chút.

    Mặc dù ông chủ của mình rất trẻ trung, lại có chút đẹp trai, có thể gọi là Cao Phú Soái, vấn đề là Cố Diễm cũng không muốn bị hắn hù dọa. Loại ông chủ trẻ tuổi này rất khó có thể tin cậy, không thấy trong phim đều diễn như vậy à.

    Tiểu Vương đem điện thoại để lên bàn làm việc của Hác Mãnh, chào hỏi một chút rồi đi, Cố Diễm cũng muốn đi ra ngoài nhưng bị Hác mãnh gọi lại.

    "Tặng ngươi một bộ?" Hác mãnh nhìn nàng, cười.

    Cố Diễm lắc đầu, nhẹ giọng: "Cảm ơn lão bản, cái này Trần tổng đã khen thưởng ta 1 bộ rồi". Buổi tối lại tặng đồ, đây không phải sói chúc tết gà sao, làm sao lại tốt bụng như vậy, tim nàng đập thình thịch sắp chạy lên cổ họng rồi.

    "Ngươi sợ ta?" Hác mãnh đột nhiên nhìn nàng hỏi.

    Cố Diễm đỏ mặt, thấp giọng lầm bầm: "Ta, ta làm gì mà sợ ngươi."

    "Vậy ngươi tới đây ngồi đi" Hác mãnh cười gian.

    "A"

    Cố Diễm theo bản năng lùi về phía sau, ngẩng đầu nhìn Hác Mãnh, bất quá rất nhanh lại cúi đầu xuống. Trong lòng thầm mắng, tiểu vương bát đản này quả nhiên muốn đánh chủ ý lên đầu mình, lần trước khi mua xe nàng đã hoài nghi, nếu không sao lại hào phóng vậy, muốn đem bộ r8 trị giá hơn 2 triệu đưa cho mình, vốn tưởng rằng có thể đề phòng nhưng xem ra hôm nay khó thoát rồi.

    Cắn cắn môi, đi tới hay bỏ đi bây giờ?

    Bây giờ mà đi thì khó có thể tìm được công việc tốt như vậy, lại nghĩ tới chiếc xe Audi r8 màu đỏ kia, nàng thực sự rất thích.

    Bị cưỡi một lần, thăng chức tăng lương, lại thêm xe và tiền nữa?

    Nhưng như vậy mình có phải là sa đọa hay không?

    Trên mặt lúc trắng lúc xanh, cắn môi đứng im tại chỗ ngây ngốc.

    "Lo cái gì, nhanh lên một chút." Hác Mãnh trừng mắt nhìn nàng.

    Vù một cái, trong đầu Cố Diễm trở nên trống rỗng... Đỏ mặt đi tới bàn làm việc, hai tay ôm mặt, chờ 'Xử quyết' cuối cùng.

    Đùng!

    "Mỗi ngày đều suy nghĩ lung tung, thích ăn đòn"

    Hác Mãnh vỗ mạnh vào đùi nàng, Cố Diễm bị đau kêu ầm lên. Chờ Cố Diễm phục hồi tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn Hác Mãnh thì đã không thấy hắn đâu.

    "Khốn kiếp, ra tay thật mạnh, không biết thương hương tiếc ngọc gì cả" Cố Diễm đỏ mặt, xoa xoa nơi bị đánh, tức giận dậm chân.

    Rất đàn hồi đấy.

    Từ trong cao ốc Long Ảnh đi ra, Hác mãnh không ngốc, tâm tư của Cố Diễm kia, hắn đã sớm biết rõ, dù hắn thực sự có ý nghĩ thì cũng không ở địa bàn của Trần Vũ Tình mà ra tay.

    ...

    Lái xe trở về nhà, Hác mãnh nhận được điện thoại của người mà hắn không ngờ tới.

    "Ta ở quán rượu Liệt Hỏa, ngươi có thể đến đón ta một chút không? Uống nhiều rồi không về được, nhanh lên một chút, honey"

    Hác Mãnh cầm điện thoại sửng sốt, tình hình gì đây?

    Gọi điện thoại tới là Đổng Vân, lần trước mua đồ cũ bỏ đi là ở nhà nàng, còn kiếm lời hơn 20 ngàn tệ, trong danh bạ có lưu số của nàng, không ngờ nàng lại gọi điện thoại cho mình, hơn nữa gọi thân thiết như vậy, uống say rồi? Honey?

    Gọi nhầm sao?

    Hác Mãnh tính toán, hẳn là không phải gọi nhầm mà là nữ nhân này gặp chuyện phiền toái gì đó, nhất thời không tìm được người cho nên mới gọi mình.

    Tuy rằng có duyên gặp mặt vài lần, cũng không có giao tình sâu gì nhưng tóm lại nếu đã cầu tới hác mãnh, ai mà không có lúc cần 'Giúp đỡ', cũng không thể thấy chết mà không cứu'

    Lại nói, trong này còn có một tầng quan hệ tới Dương Tiểu Song sao.

    Quay xe, lái tới quán rượu Liệt Hỏa.

    Xe dừng ở ven đường, hắn bước xuống cầm điện thoại gọi cho Đổng Vân, vừa đi vào quán rượu.

    "Ngươi đến rồi à? Khanh khách, rất nhanh, phòng số 308, ngươi tự vào nhé, ta uống không nổi nữa rồi" Giọng nói yêu kiều, không hề giống như lần trước thấy nàng, lúc đó cao quý như vậy.

    Hác mãnh cầm điện thoại lắc đầu cười khổ, trên thế giới này cũng không có ai cao quý hay không cao quý, tất cả đều là diễn, biểu diễn mà thôi, ai mà không phải đang diễn trên một sân khấu nào đó chứ.

    Mở cừa phòng 308, đi vào nhìn quanh, ngươi rất nhiều, có tầm mười mấy người, 7-8 nam nhân, 7-8 nữ nhân, canh cửa còn có hai người đàn ông mặc âu phục màu đen, khoanh tay đứng thẳng, cũng không biết là bảo tiêu của ai, nhìn có vẻ rất dọa người, trên người mang theo khí tức dũng mãnh.

    "Long ca, khanh khách. Đây chính là bạn trai ta, ta không có lừa ngươi chứ, Hác mãnh lại đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là Bá Vương Long, Long ca" Đổng Vân gọi Hác Mãnh, cười đứng lên kéo Hác mãnh tới bên người, âm thầm nắm tay của hắn, ra hiệu hắn không nên nói lung tung, tất cả đều nghe nàng.

    Lúc Hác mãnh tiến vào, cũng đã nhìn qua, vị 'Long ca' này khoảng chừng 40 tuổi, một tên mập, rất là mập, tai to mặt lớn không giống một 'Đại ca'. Cũng giống như một đầu bếp, hơn nữa đầu không quá cao, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay, đoán chừng phải nặng đến nửa cân, hai tay đeo 5 chiếc nhẫn đều có khảm ngọc.

    "Chào Long ca, haha. Ngưỡng mộ đã lâu đại danh của Long ca, thực sự trăm nghe không bằng mắt thấy" Hác Mãnh ngồi vào cạnh Đổng Vân, đưa tay ôm eo nhỏ của nàng, cười nói.

    Đổng Vân không nghĩ tới, Hác Mãnh lại to gan như vậy, nàng đỏ mặt, âm thầm bẹo hắn, cảnh cáo hắn đừng nói lung tung, cũng không được làm loạn.

    Đối với ba chữ 'Bá Vương Long' này, Hác Mãnh xác thực đã nghe tên từ lâu. Ở Thạch Thành, Bá Vương Long cũng coi như một nhân vật có máu mặt. Hác Mãnh khi còn đi học thường nghe người ta nhắc đến. Đã từng chém người, đã từng ngồi tù, bất quá cũng coi như có chút thanh danh, hiện giờ hình như làm công ty phá dỡ, công ty bất động sản gì đó, thủ hạ không ít tiểu đệ, đối với người bình thường mà nói, thì đây được coi là một nhân vật hô mưa gọi gió, có tiền có thế.

    Bá Vương long cười híp mắt quan sát Hác Mãnh, trên tay mập mạp cầm một điếu thuốc, tựa trên ghế sa lông, hút một hơi, nói: "Nhìn tiểu huynh đệ tuổi không lớn, ở nơi nào?"

    Người trong phòng, ngoại trừ mấy công chúa của quán bar ra thì còn lại là đồng nghiệp của Đổng Vân, không cần nói hôm nay 'Bá Vương Long' là nhân vật chính, nhìn ánh mắt hắn nhìn Đổng Vân kia, sợ rằng như mèo nhìn mỡ vậy, muốn gặm một cái. Đổng Vân thật sự mà bị hắn xơi, thì đúng là cải trắng bị heo ăn.

    "Ta à, ta thu mua đồ bỏ đi, ừm, chính là mọi người hay gọi là 'Đồng nát' đó, nhưng mà, ta cùng đồng nát bình thường không giống, ta cái gì cũng thu, chỉ cần người khác bán" Hác Mãnh cười nói.

    Bá Vương Long con ngươi đảo một vòng, cười cười: "Vậy cũng thật khéo, lão ca đúng lúc làm phá hoại, cái gì rách nát bỏ đi đều có, lão đệ có dám thu không?"

    "Thu, món đồ gì cũng có giá của nó" Hác Mãnh cười không hề sợ, ôm Đổng Vân tựa trên ghế sa lông gật đầu.

    "Vật liệu xây dựng bỏ đi có thu không?"

    "Thu chứ"

    "Sắt vụn thì sao?"

    "Cũng thu"

    "Vậy người tàn phế có thu không?" Bá Vương Long híp mắt, khóe miệng lộ vẻ trào phúng.

    Hác mãnh cười mà như không đánh giá đối phương: "Long ca, ngươi đây là nói có thâm ý, làm sao, huynh đệ nói làm ngươi không hài lòng? Ngài cứ nói thẳng, huynh đệ xin lỗi ngươi, ngươi là trưởng bối, khi còn đi học cứ 10 người thì 9 người nhắc tới ngươi, đều coi ngươi là thần tượng đó, haha"

    Bất quá Hác Mãnh khẳng định không thuộc 9/10 người kia.

    Long ca sờ sờ đầu trọc, cười haha: "Thật sao? Vậy ta còn rất nổi tiếng à." Ngừng một chút, hắn nhìn người Đổng Vân nói: "Như vậy đi, ca ca ta hôm nay nhìn ngươi cũng rất vừa ý, đúng lúc công ty ta có nhận công trình phá dỡ, đồ tháo ra đều bán cho ngươi, nhưng cô bạn gái này của ngươi ca ca nhìn rất thích, có thể cho Long ca mặt mũi, cho ta mượn chơi hai ngày, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, cũng đưa ngươi 3-5 nữ nhân này để ngươi chơi."

    Đổng Vân biến sắc, người ta lời này hiển nhiên là không coi nàng ra gì, chỉ coi nàng là đồ chơi thôi, ai nghe xong lời này mà có thể dễ chịu chứ.

    Lời đã nói đến mức như vậy thì còn có gì hay để nói tiếp.

    Hác mãnh chưa kịp nói chuyện, Đổng Vân kéo hác Mãnh đứng lên, nói: "Chúng ta đi, rác rưởi, họ Trương kia, ta cho ngươi biết, đừng thấy cho ngươi mặt mũi lại không biết mình họ gì, thật sự còn coi mình là đại ca xã hội đen nữa chứ, ngươi chờ đó cho ta."

    Bá Vương Long họ Trương, còn tên thật thì người bình thường đều không biết, mọi người quen gọi 'Long ca'.

    "Con điếm, lão tử không phát hỏa mà ngươi đã dám phát hỏa à, ngươi thật cho rằng lão tử quan tâm ngươi sao? Tối nay ta không thể không cưỡi ngươi được, mẹ nó chứ, ra vẻ cái đếch gì, lát nữa làm ngươi xong, chụp mấy kiểu giường chiếu của ngươi xem ngươi còn ra vẻ không" Bá Vương Long lăn lộn nhiều năm như vậy, chưa từng bị người chỉ thẳng vào mặt mà mắng. Hắn từ lúc Đổng Vân gọi điện cho Hác Mãnh đã kìm nén, nếu không nể mặt mũi, vậy thì còn quản làm gì nhiều như thế.

    ...

    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Last edited by a moderator: 1/6/15
    mnntrung and Lak like this.
  2. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904

    Chương 126: Bạt tai
    Dịch: A Bê



    "Long ca, Long ca bớt giận, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, làm sao đang uống vui, tự nhiên ầm ĩ như vậy. Đổng Vân, ngươi ngồi xuống cho ta, hôm nay gọi ngươi tới để bồi Long ca vui vẻ, không phải đến sinh sự!" Bên cạnh, một người đàn ông trung niên đứng dậy hòa giải, khuôn mặt tươi cười bắt chuyện với Bá Long Vương, còn đối với Đổng Vân thì nhíu mày, dường như đang trách cứ Đổng Vân không hiểu chuyện!

    Lãnh đạo của Đổng Vân?


    Hác Mãnh không biết ngọn nguồn của câu chuyện, nên không dám tùy tiện xen mồm, sợ bản thân không chú ý lại làm hỏng chuyện.

    "Giám đốc Cổ, ngươi đừng ở chỗ này lên mặt với ta, còn tên vương bát đản họ Trương vừa mới nói cái gì, lỗ tai của ngươi bị điếc, không nghe thấy sao? Hác Mãnh, chúng ta đi!" Đổng Vân nhăn nhó, lôi kéo tay Hác Mãnh đi ra ngoài.

    Hác Mãnh nhếch môi, Đổng tỷ rất mạnh mẽ mà, ngay cả mặt mũi của lãnh đạo cũng không cho, hắc hắc, kiểu tính cách này, hắn thích!

    "Đi?" Bá Long Vương dựa vào ghế sa lông hừ lạnh một tiếng, hai vệ sĩ áo đen đứng kế bên, trực tiếp chặn cửa ra vào, trừng mắt hai người, không cho đi.

    "Các ngươi không biết quán bar Liệt Hỏa là địa bàn của lão tử sao? Mắng ta xong, nói đi liền đi à? Ha hả, con mẹ nó, dám khinh thường Long ca này sao? Chẳng phải đã nói rồi sao, tối nay lão tử cưỡi ngươi, nhìn xem ngươi đến cùng thực sự tinh khiết, hay giả vờ tinh khiết." Bá Long Vương cười lạnh hít một hơi thuốc, híp mắt đánh giá Đổng Vân, trong ánh mắt mang theo sự phẫn nộ, giống như có người chọc vào nghịch lân của hắn!

    Quay đầu nhìn về phía vị giám đốc Cổ kia, cười nói: "Giám đốc Cổ, ngươi xem sự tình hôm nay, ngươi tính làm sao?"

    Cổ Hành Trường vốn có chuyện cầu Long ca, cộng thêm ban nãy Đổng Vân không hề nể mặt hắn, khiến hắn cảm thấy có phần khó chịu trong đầu, đôi mắt đảo lia lịa. Ngẩng đầu xoa xoa ót: "Ai, uống nhiều rồi, đau đầu!" Sau đó đầu đâm vào ngực ‘công chúa’ bên cạnh, cũng không biết là hôn mê, hay là đem đầu rút vào, làm rùa đen.

    Ý tứ trong lời nói, ai cũng hiểu, việc hôm nay hắn mặc kệ, chỉ cần Long ca có thể giải quyết êm thấm, hắn muốn làm gì thì làm, tuy nhiên sau này cũng đừng gầy phiền toái cho hắn.

    Hác Mãnh nhìn vị giám đốc Cổ, không nhịn được cười. Người này nếu đi đóng phim, cũng có thể cầm được giải Oscar nhân vật nam chính tốt nhất, diễn xuất thật xuất chúng a!

    Đổng Vân không cười, nhíu nhíu mày, sợ rằng hôm nay không ổn rồi. Lạnh lùng lấy di động từ trong túi ra, muốn điện thoại kiếm người giúp đỡ.

    Một nữ nhân trẻ tuổi vẫn ngồi yên nãy giờ, đại khái không phải đến cũng Đổng Vân, là công chúa quán bar Liệt Hỏa, đột nhiên đứng lên đoạt lấy điện thoại của Đổng Vân, sau đó ném vào tường, rớt bể. Cười lạnh nói: "Giả vờ làm cái gì, Long ca muốn ngủ với ngươi chính là coi trọng ngươi. Phúc khí tu tám đời, yên tĩnh chút, đợi lát ít đau khổ hơn. Từ lúc lão nương nhìn thấy ngươi bày ra vẻ cứng đầu, trong lòng đã không ưa rồi!"

    "Ngươi, ngươi..." Đổng Vân chỉ vào đối phương, vẻ mặt tức tối.

    "Tốt, phi thường tốt, không uổng công Long ca luôn yêu thương ngươi. Lát nữa đi lãnh hai vạn tệ, phần thưởng của Long ca cho ngươi!" Bá Long Vương ở bên cạnh cười ha hả nói.

    Người trong phòng. Bao gồm cả lãnh đạo và đồng nghiệp của Đổng Vân, vậy mà chẳng lấy được một người đứng ra nói hộ một câu. Thậm chí, không ai thèm nhìn về phía Đổng Vân, đều vờ đi như không thấy.

    Trong lòng Đổng Vân biết, e rằng hôm nay lành ít dữ nhiều, cắn răng, phẫn nộ trừng mặt Long ca nói: "Họ Trương, hôm nay ngươi dám đụng đến một sợi tóc của ta, có tin hay ta sẽ khiến ngươi cả đời này bóc lịch trong nhà giam, không bao giờ có thể ra ngoài được nữa?"

    "Hắc hắc, dọa ta sao? Ngươi quả thật hù dọa chết Long ca rồi! Lát nữa ta cưỡi lên ngươi, chụp ảnh, quay video, cho dù ngươi có báo cảnh sát, nguyên nhân do ngươi uống quá say, nhiều người như vậy đều chứng minh, là ngươi chủ động câu dẫn ta, ngươi có thể làm gì được ta? Đừng tưởng Long ca ta không hiểu pháp!" Bá Long Vương cười như không, nói.

    Đổng Vân quan tâm đến hắn nữa, nếu nàng giải thích tường tận sự việc xảy ra đủ để tống Bá Long Vương vào tù nữa đời sau, đó là chắc chắn , điều duy nhất không cam lòng, hôm nay không tránh khỏi tên súc sinh này làm nhục, sớm biết như vậy, hôm nay mình không đến đây, ai, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!

    Còn tên Cổ Trường Hành kia, cứ đợi đấy cho nàng!

    Quay đầu nhìn Hác Mãnh, ôn nhu cười khổ nói: "Tiểu Mãnh, xin lỗi, sự tình hôm nay không nên liên lụy đến ngươi!"

    "Đổng tỷ, nói gì đó, ha hả, mặc dù ta là tên ‘’ đồng nát’’, nhưng không phải ai cũng khi dễ được a, ngươi đứng đây xem náo nhiệt nhé, nhớ tránh xa một chút, đừng để thân vấy máu!" Hác Mãnh cười nói hết, quay đầu bước về chỗ Bá Long Vương.

    Bá Long Vương ngồi tại chỗ, mặt cười nhưng lòng không cười, nhìn Hác Mãnh hỏi: "Thế nào, tiểu huynh đệ đã nghĩ thông suốt? Bây giờ không phải hơi muộn ư?"

    "Đi, năm bình, mang thêm năm bình mao đài ra!" Hác Mãnh nhìn ba cô gái xung quanh Bá Long Vương, nhếch miệng cười nói.

    Bất quá lời hắn nói không có trọng lượng, đối phương liếc Bá Long Vương dò hỏi.

    Bá Long Vương không biết tiểu tử trong hồ lô bán thuốc gì, híp mắt quan sát Hác Mãnh một hồi, Hác Mãnh cười cười đứng yên không nhúc nhích!

    Long ca giật giật ngón tay, cười nói: "Đi lấy rượu, năm bình, năm bình mao đài, lại thêm năm bình Sprite loại lớn."

    Ba cô gái rất nghe lời, lập tức hấp tấp chạy ra ngoài!

    Vài phút sau, năm bình, năm bình mao đài, cộng thêm năm bình Sprite loại lớn 2,5 lít được đặt trên bàn, Bá Long Vương cười chế nhạo: "Nếu như ngươi uống hết những thứ này, người để ngươi mang đi, uống không được, đừng trách ca ca làm ở trước mặt ngươi..."

    Lời còn chưa nói hết, Hác Mãnh nhún mạnh chân, nhảy tới tung một cước, đế giầy in trên thật sâu trên bản mặt tròn trịa của Bá Long Vương, 'Bốp' một tiếng!

    "A ôi!"

    Bá Long Vương hét thảm lên, may mắn phía sau có ghế sa lông, ngoại trừ mặt hằn sâu dấu giầy đỏ tươi và lỗ mũi ăn chầu, địa phương khác thì không có gì đáng lo.

    Hai vệ sĩ hung hãn đang chăn lối đi, phản ứng cũng không chậm, thấy Bá Long Vương bị đánh, hơi sững ngươi một chút, liền vọt tới!

    Hình ý quyền của Hác Mãnh đã đạt cảnh giới Minh kình đỉnh phong, đối phó người thường mà nói, đánh người như nhổ cỏ, thoáng chốc, binh binh bốp bốp vài tiếng, hai tên vệ sĩ cũng không phát giác chuyện gì xảy ra, đã bị người ta đá mông bay ra.

    "Ngươi, ngươi dám đánh ta? Tiểu tử, nơi này là địa bàn của ta!" Long ca coi như nhân vật trải qua kinh nghiệm mưa gó, Hác Mãnh vừa động thủ, hắn đã nhận rõ tình thế, khẳng định bản thân không phải đối thủ của người ta.

    "Còn ngưu bức à, ….Địa bàn của ngươi thì sao, nể mặt ngươi mới gọi một tiếng Long ca, ngươi liền tưởng mình là đại nhân vật thật à? Ta phi!" Hác Mãnh nhổ nước bọt trước mặt tên mập, chỉ chỉ năm bình mao đài, năm bình Sprite trên bàn, chế giễu nói: "Tưởng những thứ này dành cho ta sao ?’’ Là chuẩn bị cho Long heo mập ngươi đó, uống, sự tình hôm nay, ta sẽ không chấp nhặt với ngươi, nếu không uống. Ha hả!" Cười lạnh không nói thêm.

    Bá Long Vương mặt mũi tái mét, nhìn chằm chằm Hác Mãnh nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi cần phải biết a, ngươi có thể đánh nhau, nhưng ngươi vẫn có gia đình và bạn bè đi, ta, bá vương... Ta, Trương Cường tuy rằng không là đại nhân vật gì, nhưng không phải ai cũng có thể giẫm!"

    Hác Mãnh cười móc móc lỗ tai, dáng vẻ bất cần hỏi: "Nghe ý tứ của ngươi, giống như đang uy hiếp ta?"

    Trương Cường ngồi trên ghế sa lông, nhìn Hác Mãnh không nói chuyện, trong hộp đêm có nhiều như vậy, hắn dùng mặt mũi để lăn lộn. Mặc kệ nói thế nào, hôm nay nếu ném đi thể diện, thành thành thật thật chịu thua. Ngay cả câu cứng rắn cũng không dám nói, sau này dứt khoát đừng lặn lộn ở đất Thạch thành nữa.

    Bốp!

    Hác Mãnh hướng gương mặt béo phì kia, ném ra một cái tát, thanh âm giòn giã vang lên, Trường Cường bị Hác Mãnh đánh cho đờ đẫn, rõ ràng dám đánh vào mặt mình. Đều là ở Thạch Thành không lý tưởng, tại sao có thể như vậy chứ. Lẽ nào tiểu tử này không cân nhắc đến hậu quả?

    Đồng nghiệp của Đổng Vân, còn có công chúa quán bar Liệt Hỏa. Không nhịn được, cả người run lên, trong bao sương trở nên lạnh ngắt như tờ, ngay cả cái rắm cũng không có, cũng có ai dám lộn xộn sờ tiếp. Hai vệ sĩ to con, vừa bị nhân gia quật ngã cũng không dám động đậy, đối phương là cao thủ võ lâm, ai dám cam đoan trong tay nhân gia không phi tiêu, phi đao hay các loại ám khí khác.

    "Mập mạp chết bầm, ngươi thực sự xem mình là rồng? Còn dám uy hiếp ta, mấy thứ này hôm nay ngươi nhất định phải uống, dám tìm thân thích bằng hữu, ta liền đem mệnh căn của ngươi đoạn."

    "Gọi người!" Trương Cường ngồi xuống, dùng hết sức lực, rống cổ họng gào lớn. Bên ngoài có rất nhiều bảo kê, hắn không tin, hôm nay tiểu tử này có thể đánh gục tất cả mọi người.

    Bốp bốp bốp!

    Tuyệt đối không quen tiếp xúc, liên tiếp tam đại nhĩ hạt dưa.

    Hác Mãnh cười lạnh nói: "Đù còn muốn gọi người, đến, đưa hắn cái di động, cho hắn gọi điện cầu cứu, ta cho ngươi gọi đấy… Mau gọi!"

    Nhấc chân khỏi mặt tên mập, toàn bộ đầu đều đều sưng lên!

    "Thật đúng là cho là mình là đại ca xã hội đen à? Mấy thứ này tự ngươi uống, ngươi, tới cầm điện thoại quay lại, rớt ra một giọt, tự suy nghĩ hậu quả đi, uống xong mai đem video gửi cho Ly tỷ, Ly tỷ, biết ai là Ly tỷ không? Bộ dáng này mà dám xưng Bá Long Vươnng, da mặt cũng đủ dầy." Hác Mãnh đạp ghế sa lông, tay vỗ vỗ khuôn mặt mập đỏ tía, cười đứng lên, đi tới Đổng Vân, ôm eo nàng đi ra ngoài!

    Ly tỷ?

    Thạch thành có mấy Ly tỷ?

    Bá Long Vương bị đánh đau nhưng không đến nỗi choáng váng đầu óc, ban nãy Hác Mãnh nói, hắn đều nghe ràng. Tên mất dạy này lẽ nào có quan hệ với Ly tỷ?

    Hác Mãnh và Đổng Vân rời đi, một lúc lâu, Bá Long Vương mới ngồi xuống.

    "Cmm, tiên sư nhà mày!" Bá Long Vương ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Cổ Trường Hành mơ hồ nhìn hắn, nhịn không được tức miệng mắng to. cũng không biết có phải hay không là bởi vì trên mặt dữ tợn nhiều lắm, đã trúng Hác Mãnh hai đại chân, bốn cái bạt tai, vậy mà còn không thèm chạy!

    "Cút, cút hết ra cho lão tử!"

    Sai khi Bá Long Vương đuổi hết mọi người ra ngoài, mới lấy điện thoại di động ra, tay có chút run rẩy bấm số, mang theo nức nỡ nói: "Trịnh thiếu, ban nãy ta bị người đánh, ngài nhất định phải cứu ta a!"

    Trịnh Thiểu Hùng lúc này đang cùng hai vị mỹ nữ tắm suối nước nóng, nhận được điện thoại của Bá Long Vương, ngạc nhiện một chốc, cười mắng: "Móa nó, Long béo ngươi không phải là đàn ông à? Ngươi bị người đánh, gọi cho ta làm gì, sai tiểu đệ chém nó, không được thì báo cảnh sát."

    "Tên mới đánh ta vừa rồi, nói, nói là người của Ly tỷ, không chỉ quạt ta vài bạt tai, còn chọn năm bình và năm bình Sprite loại lớn, bắt ta uống hết, rồi đưa video cho Ly tỷ, Trịnh thiếu a, lão mập này là người của ngài, ngài hãy cứu ta a!" Bá Long Vương vừa giải thích vừa khóc lóc cầu xin.

    ...
    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Last edited by a moderator: 28/9/15
    Lak thích bài này.
  3. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904

    Chương 127: Thạch Thành quả nhiên không lớn
    Dịch: A Bê



    Trịnh Thiếu Hùng không phải thằng ngốc, cau mày đứng lên trong suối nước nóng, hỏi: "Người của Ly tỷ, tại sao vô cớ đi đánh ngươi?" Trong này nhất định có ẩn tình, Phì Long đang giấu diếm không có nói ra.

    Trương Cường biết rõ, nếu muốn Trịnh Thiếu Hùng ra mặt thay mình, không thể che giấu bất kỳ sự tình nào, cho nên kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra hôm nay một lượt, bao gồm việc mình muốn ‘cưỡi’ cô gái Đổng Vân kia.

    "Đổng Vân? Chi nhánh ngân hàng Hương Giang ở Thạch Thành, Đổng Vân?" Trịnh Thiếu Hùng giọng điệu nghi ngờ hỏi.

    "Đúng, chính là con mụ lẳng lơ đó!" Trương Cường nghiến răng nghiến lợi gật đầu đáp, hôm nay hắn đã té một cái thật đau a....


    Nếu đối phương thực sự có quan hệ với ‘ Ly tỷ ’, muốn đem cục diện vãn hồi, cũng không phải chuyện dễ dàng thực hiện. Trên đất Thạch thành này, ai là rồng, ai là giun, bản thân hắn rõ ràng lắm, vị ‘ Ly tỷ ’ kia là người hắn hoàn toàn không thể trêu chọc.

    Trịnh Thiếu Hùng hơi tức giận, âm lãnh nói: "Đệch cụ, cưỡi cái gì mà cưỡi, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, móa nó gặp ai cũng muốn chơi, ngươi biết Đổng Vân là ai không? Nhân gia là người Đổng gia ở Hương Giang, ngươi muốn chết thì mặc kệ, nhưng lão tử còn sống chưa đủ đây!"

    Phía ‘ Ly tỷ ’ gác sang một bên chưa nói, ngay cả Đổng Vân, bối cảnh cũng không hề đơn giản a… Trải qua Trường Cường tự thuật xong, Trịnh Thiếu Hùng thậm chí có ý định không xen vào giúp tên khốn kiếp này, toàn gia tộc số má cả, bên nào cũng có thể gây rắc rối cho hắn...!

    Trương Cường mắt trợn mắt há mồm, thấp giọng run rẩy hỏi: "Nàng, nàng không phải chỉ là một chủ nhiệm nhỏ của ngân hàng Hương Giang sao?"

    "Chủ nhiệm nhỏ cái cmm ấy...!" Trịnh Thiếu Hùng u ám nghiêm mặt, nếu không phải những năm gần đây tên mập chết tiệt này giải quyết cho mình không ít việc bí mật, bây giờ hắn liền gọi người dìm xuống hắn xuống sông rồi!

    Đổng gia ở Hương Giang. Chính xác có thế lực, bất quá tại Thạch thành kém hơn nhiều, Trịnh Thiếu Hùng suy nghĩ một lát, lạnh lẽo hỏi: "Ngươi không có đụng Đổng Vân a?"

    Trương Cường lập tức trả lời: "Không có, ta, ta chỉ nói cho sướng miệng thôi. Một đầu ngón tay của nàng đều không có đụng."

    "Coi như ngươi mạng lớn, chờ điện thoại của ta!" Trịnh Thiếu Hùng dứt lời, tắt điện thoại, nếu Trương Cường chưa đụng đến đối phương, vấn đề này vẫn còn đường để thương lượng, dù Đổng gia trách cứ, tại Thạch thành vẫn chừa cho Trịnh thiếu này vài phần mặt mũi. Lại nói, quan hệ giữa Đổng Vân và Đổng gia, cũng không vui vẻ gì, Đổng gia cũng chưa chắc ra mặt cho Đổng Vân.

    Điểm chết người nhất vẫn là thái độ của vị ‘ Ly tỷ ’ kia!

    Nghĩ đến vị ‘ Ly tỷ ’, Trịnh Thiếu Hùng cảm thấy đau đầu. Vị đại tiểu thư này làm sao dừng chân ở Thạch thành thế này!

    Cầm lấy điện thoại, gọi cho Hoàng Ly, con cháu cao cấp ngang tầm như bọn họ, tuy không phải bằng hữu, nhưng cũng không phải không có dãy số di động, Thạch Thành nói lớn rất lớn, nói nhỏ thì rất nhỏ.

    "Khanh khách, Tiểu Hùng à.... Hôm nay thế nào có tâm tình gọi điện cho ca nữa nha?" Hoàng Ly sau khi tiếp điện thoại, cười khẩy, hỏi.

    Lúc này, nàng đang lái xe đưa Mạnh Hiểu Lan trở về!

    Tiểu Hùng?

    Đệch, lúc nào mình có danh tự này vậy?

    Nữ nhân biến thái này. Vốn là con gái danh môn vọng tộc, lại hết lần này đến lần khác ưa thích mọi người gọi ‘ ca ’! Còn có sở thích tùy tiện thay đổi biệt hiệu cho người khác, mẹ nó! Nếu không phải nàng tính cách bệnh hoạn, hắn đã sớm sai người luân phiên xxx rồi, đâu có vẻ khép nép đáng thương như lúc này.

    "Hắc hắc, Ly tỷ đang bận sao?"

    "Có chuyện mau nói. Đừng lôi kéo làm quen, ca nuốt không trôi loại này." Ly tỷ căn bản không nể mặt Trịnh Thiếu Hùng.

    Từ đầu đến cuối, Trịnh Thiếu Hùng ức chế mà chẳng nói được gì. Trong lòng đang chửi ầm lên, nhưng trên mặt cái rắm cũng không dám thả. Cười nói: "Là như thế này. Ta có tiểu đệ gọi Long béo, nhà mở mấy công ty nhỏ, hôm nay tại quán bar, bị tiểu đệ của Ly tỷ tên Hách Mãnh đánh, ta hôm nay muốn hướng ngươi cầu tình!"

    "Hác Mãnh?" Hoàng Ly sửng sốt, mình có tiểu đệ tên Hác Mãnh sao? Vừa định mở miệng trả lời không biết cái gì Hác Mãnh, hay không Hác mãnh đây, Hiểu Lan ngồi bên cạnh kéo nhẹ nàng, thấp giọng nói: "Đồng nghiệp của mẹ ta có giới thiệu một người bạn trai, hắn gọi Hách Mãnh, hai người trước đã gặp mặt ở Đại Phú Hào đấy!"

    Lúc này, Hoàng Ly mới sực nhớ đến ai là Hác Mãnh!

    "Ừ, là tiểu đệ của ta, không phải đánh người của ngươi sao, còn cầu tình cọng lông ...." Hoàng Ly không đoán được Trịnh Thiếu Hùng có ý gì. Bất quá, nếu Hác Mãnh đã đập cho đối phương một trận, vậy khẳng định thua thiệt không phải người của nàng, cái này chính là chuyện tốt.

    Khiến đệ nhất thiếu Thạch thành, Trịnh Thiếu Hùng gọi điện cho mình, như vậy sự tình sẽ không đơn giản....

    Hoàng Ly khóe miệng cong lên, tuy rằng Trịnh Thiếu Hùng không chính diện khiêu khích mình, nhưng sau lưng rất không thành thật đi. Mình là ngoại nhân, còn nhân gia là địa đầu xà, cường long không thể áp địa đầu xà a, Trịnh Thiếu Hùng bị mình ‘ áp ’ xuống, trong nội tâm có thể thoải mái sao?

    "Người đã đánh rồi, vậy mà tiểu đệ của ngươi trước lúc rời đi, còn dùng danh nghĩa của ngươi tuyển chọn 5 bình, 5 bình Mao Đài, cộng thêm 5 bình Sprite loại lớn, uống xong gửi video cho ngươi, chuyện này tính toán sao đây!" Trịnh Thiếu Hùng tâm tư nhẫn nại, cười khổ nói. Mặc kệ Hách Mãnh có phải là người của Ly tỷ hay không, có thể dùng tên ‘ Ly tỷ ’ của nhân gia, nếu như Ly tỷ nói không biết đối phương, vậy còn dễ xử lý, nếu Ly tỷ thừa nhận bao che cho Hác Mãnh, Trịnh Thiếu Hùng phải thỉnh cầu cái ‘ tình ’ này.

    Hoàng Ly nghe xong, lẩm bẩm nói: "Ngoan độc đó a! Khanh khách, bất quá ta thích." Đối với Trịnh Thiếu Hùng nói: "Sprite thì miễn đi, Mao Đài đều là hàng cao cấp, nếu đó là ý tốt của tiểu đệ ta, các người vẫn không nên từ chối a, chính mình nhận đi, hầy sự tình nhẹ như lông gà, cũng gọi điện cho ta? Không còn chuyện gì thì cúp máy đây...!"

    Trịnh Thiếu Hùng đưa di động rời khỏi lỗ tai, mặt trở nên âm trầm, thấp giọng mắng, sau đó điện cho Trương Cường. Một loại rượu so ra không miễn cưỡng lắm, chừng đó rượu đối với Long béo mà xét, còn chưa chết người.

    ...

    Từ quán bar Liệt Hỏa đi ra, Hách Mãnh tự mình dìu Đổng Vân vào xe, hôm nay nàng cũng uống không ít, bất quá bản thân vẫn rất thanh tỉnh đấy!

    "Hôm nay đa tạ ngươi rồi!" Đổng Vân nhìn xem Hách Mãnh, ôn nhu cười nói. Biểu hiện vừa rồi của Hác Mãnh, nàng đều thấy tận mắt.

    Hách Mãnh nhếch miệng cười nói: "Cảm tạ cái gì a..., ai còn không có thời điểm khó khăn! Chuyện nhỏ thôi."

    Đổng Vân cười lắc đầu nói: "Đối với ngươi là chuyện nhỏ, nhưng đối với tỷ, hôm nay ngươi không đến, ta đã không thoát khỏi tên họ Trương khốn kiếp khi dễ, về sau còn muốn sống tiếp hay không, chưa thể nói trước được, cho nên với tỷ mà nói, chính là đại sư cứu mạng, nói là cứu mệnh tỷ cũng không quá đáng!"

    Mở miệng nói chuyện không hề khách khí với Hác Mãnh, vẫn luôn xưng hô là ‘ tỷ ’‘ tỷ ’, trong thanh âm lộ ra một loại thân thiết.

    Hách Mãnh sờ lên cái mũi, cười không tiếng, nghiêm trọng như vậy sao? Bất quá tên mập kia quả thực kiêu ngạo, trước kia còn không chừng trải qua nhiều ít không thể lộ ra ngoài ánh sáng sự tình đâu rồi, chờ có cơ hội đem hắn thu thập.

    "Ngươi học qua công phu?" Bây giờ, Đổng Vân đối với Hách Mãnh hết sức tò mò. Hắn chẳng phải cái ‘’đồng nát’’ sao? Chẳng lẽ cao thủ trong truyền thuyết, ẩn giấu bản thân trong thế tục? Đổng Vân dù không biết công phu, nhưng nàng ít nhất có thể nhìn ra, đối phương mạnh yếu cỡ nào.

    Tiểu nam nhân này rất mạnh!

    Vừa nghĩ tới hai chữ ‘ rất mạnh ’, trên mặt Đổng Vân bỗng nhiên đỏ hồng, cả người thoạt nhìn rất quyến rủ.

    "Học qua một ít!" Hách Mãnh gật đầu, hắn quả thật học qua một ít, bất quá hắn điểm này là so sánh thói xấu đấy, đối phó được một ít cao thủ nhị, tam lưu, vậy là đủ rồi.

    "Ngươi thật khiêm tốn!" Đổng Vân che miệng cười rộ lên.

    ...

    "Nam nhân tiện nghi của ngươi rất ác độc đó a, chẳng những đánh người của Trịnh Thiếu Hùng, trước khi đi còn đưa tặng một ‘ đại lễ bao ’, khanh khách!" Hoàng Ly buông điện thoại, quay đầu nhìn Hiểu Lan bên cạnh, cười nói.

    "Đại lễ bao gì a?" Mạnh Hiểu Lan căn bản cũng không biết chuyện gì xảy ra.

    Hoàng Ly lắc đầu, cũng không giải thích cho nàng, tò mò hỏi: "Tên Hác Mãnh kia đang làm gì a? Đem tình hình gia đình hắn kể nghe một chút!"

    "Bố của hắn hình như là chủ nhiệm khu dân cư nào đó, mẹ kế và mẹ ta là đồng nghiệp, đều là y tá trong bệnh viện, hắn đang buôn bán đồ điện tử second hand, cụ thể ta cũng không có hỏi." Mạnh Hiểu Lan sửng sốt, nói ra những điều nàng biết.

    Hoàng Ly nhíu mày, nghĩ nghĩ nói: "Ngươi có số di động của hắn không?"

    "Có!" Mạnh Hiểu Lan gật đầu.

    "Cho ta!"

    Hách Mãnh quyết định đưa Đổng Vân về nhà, thời gian cũng không sớm, cho nên trực tiếp lái xe chạy thẳng tới nhà nàng, điện thoại bị ném hỏng, Đổng Vân chẳng thể gọi điện cho ai, về phần việc diễn ra ở quán bar, thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không. Hách Mãnh và Đổng Vân đều không quan tâm, Hách Mãnh không sợ, còn Đổng Vân căn bản không đặt Trương Cường vào mắt, chỉ cần người thoát ra được, nàng có thể vận dụng quan hệ của nàng diệt hắn, chính mình hôm nay thiếu chút nữa bị người ta cường bạo rồi, cho dù đối phương không nói cái gì, nàng cũng không có thể cứ như vậy mà bỏ qua.

    "Cho ta mượn dùng điện thoại của ngươi một lát, ta muốn đánh một cuộc điện thoại!" Đổng Vân mỉm cười nói.

    Hách Mãnh chuẩn bị đưa cho nàng điện thoại, tiếng chuông điện thoại reo lên, một dãy số lạ gọi đến, tuy nhiên dãy số rất ngưu, một dãy số 8, cái số này, xuất ra bán ít nhất cũng 1 triệu tệ a!

    "Ngươi tiếp trước đi!" Đổng Vân cười đem đầu quay về hướng khác.

    Hách Mãnh bắt máy, liền nghe thanh âm Hoàng Ly truyền tới: "Tiểu tử, rất ngưu bức a..., vừa rồi Trịnh Thiếu Hùng gọi điện thay tiểu đệ hắn cầu tình ta a, phần ‘ đại lễ bao ’ ngươi lưu lại, ta để bọn họ chọn một, bất quá, ta vẫn còn hồ đồ lắm, ngươi đánh ai, vì chuyện gì mà đánh nhau?"

    Hoàng Ly chẳng biết ngọn nguồn, thậm chí không rõ Hác Mãnh đánh ai, nhưng có thể khiến Trịnh thiếu ra mặt, có lẽ chẳng phải tay sai vặt đâu. Loại người như bọn họ, có đôi khi, chuyện phức tạp sẽ tận lực đơn giản hóa. Đương nhiên, rất nhiều sự tình đơn giản, cũng sẽ biết phức tạp hóa!

    Trịnh Thiếu Hùng? Vị kia được xưng ‘ Đệ nhất thiếu Thạch thành ’ Trịnh Thiếu Hùng? Hách Mãnh lúc đó mang ‘ Ly tỷ ’ ra, vốn để hù dọa đầu heo mập Phách Long Vương một chút, trải qua một hồi công phu, không ngờ đem Ly tỷ và Trịnh Thiếu Hung dây dưa xuống.

    Thạch Thành quả nhiên không lớn a...!

    Hách Mãnh môi vểnh lên, sắp xếp lại ngôn ngữ, đem tình hình xảy ra ở quá bar Liệt Hỏa, nói tóm gọn qua một lượt.

    "Đổng Vân?" Hoàng Ly cau mày, nhẹ nói: "Tên này nghe có chút quen tai..., người Đổng gia Hương Giang?"

    Hương Giang Đổng gia? Hách Mãnh ngạc nhiên, quay đầu nhìn Đổng Vân ngồi bên canh, hắn cũng chẳng biết Đổng gia Hương Giang gì đó a.

    ...
    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Last edited by a moderator: 28/9/15
    Lak thích bài này.
  4. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904

    Chương 128: Mục tiêu: thị trường Châu Á
    Dịch: yakuza95



    "Có đi vào ngồi một chút hay không? " Đổng vân xuống xe, trên mặt ửng đỏ, mỉm cười, kiều diễm mời.
    Đi vào ngồi một chút?

    Hác Mãnh hơi giật mình một chút, hắn nghĩ thầm nếu bây giờ mà đi vào ‘làm một chút’ chắc là phải sáng mai mới về được. Đề nghị này thật hấp dẫn người ta mà.


    Mọi người đều là nam nhân, cũng không phải Liễu Hạ Huệ, hơn nữa giờ cũng tối rồi, cái ý nghĩa của ngồi một chút cũng không đơn giản, nhưng mà Hác Mãnh vẫn lắc đầu cười nói: “Đã không còn sớm, để khi khác đi!”

    Đối với người của Hương Giang Đổng Gia thì hiện tại hắn cũng không muốn dính vào, hơn nữa hắn cũng không thiếu nữ nhân, cái loại nữ nhân ‘Qúy tộc’ này tốt nhất vẫn nên kiềm chế, hiện tại mà ‘Làm một chút’ sau đó có làm thêm chút nữa hay không? Nhất là Hoàng Ly trước khi tắt máy có nhắc nhở qua rằng nữ nhân của Đổng Gia là không hề đơn giản nên càng làm cho Hác Mãnh thêm cố kỵ!

    Trước đây Hác Mãnh chỉ là một người Đồng nát, nên gặp bất cứ một mĩ nữ nào đều hận không thể trực tiếp xử, nhưng bây giờ hắn cũng không còn chỉ là Đồng nát thông thường nữa, đã có giá trị lợi dụng lớn rồi!

    trên mặt Đổng vân hiện lên vẻ thất vọng, cười nói: "Vậy được rồi, ngươi lái xe chậm một chút."
    Rời khỏi tiểu khu nhà của Đổng Vân, Hác Mãnh cũng không biết làm gì tiếp theo, tối nay hắn đã là một người tốt, là người’ thấy việc nghĩa hăng hái làm’.
    Trở lại cửa hàng đã là hơn mười một giờ rồi, Hác Mãnh cho rằng Ngụy Thục Phân đã ngủ, liền mở cửa tự vào, vừa vào thì đã thấy Ngụy Thục Phân mỉm cười đứng chờ.

    “Còn chưa đi ngủ sao?” Hác Mãnh đóng cửa xong nói.

    ‘ừm’

    Ngụy Thục Phân kỳ thật vẫn một mực chờ đợi Hác Mãnh trở về, Hắn không trở về, nàng cảm thấy rất khó ngủ, mà hơn nữa điện thoại cũng không gọi về, nên nàng luôn lo lắng. Dần dần địa vị Tiểu nam nhân này đã ngày càng lớn, bây giờ thì ngoài Tiểu Qủa Qủa nàng cũng có thêm người để nhớ thương lo lắng rồi.

    ‘Thường Mị đâu?

    Hác Mãnh nhìn quanh một tí, không thấy Tiểu tức phụ nhà bên đâu cười hỏi.

    Ngụy thục phân mỉm cười nói: "Nàng ngày hôm nay đã về nhà mẹ rồi!"

    “Đi rồi sao?”

    Hác mãnh cười đi tới bên người ngụy thục phân, đem nàng bế lên, dọa ngụy thục phân vừa giật mình,vừa đỏ mặt nhẹ giọng 'Ai nha' kêu một tiếng: "Ngươi làm gì thế a, nhanh, nhanh buông ta xuống, nặng lắm đó!" Nàng có chút ngượng ngùng.

    "Hắc hắc, một tí cũng không nặng." Hác mãnh cười ôm nàng đi tới sô pha, thật vất vả mới tìm được một cơ hội ở chung chỉ hai người mà, làm sao có thể buông tha được. Lúc trước đều là lén lén lút lút, luôn có cảm giác không thống khoái..

    "Quả quả đang ngủ?"

    "Ân!"

    "Thục phân Tỷ, ngươi giúp ta..."

    (DG: đoạn này là đoạn không gay cấn, không hấp dẫn, không súc tích, không lãng mạn, nên bị lược bỏ 10000 từ :3)

    ...

    "Cho ta?" Tiếu ngọc tuyết ngạc nhiên nhìn hác mãnh, nói.

    "Không thích? Vậy ta cầm về vậy. Hì hì, thực ra số lượng cũng không phải rất nhiều đâu nha." Hác mãnh cười.

    Thời gian cuối tuần hắn liền về nhà một chút, cũng cầm theo một chiếc điện thoại của công ty Lam Mị. đưa về cho Tiếu Ngọc Tuyết, về phần bố và dì thì không mang vì, người già cũng không cần thiết, để tránh phiền phức.

    Nhưng mà có chuyện giở khóc giở cười là, Trương Phương yêu cầu Hác mãnh tặng cho Mạnh Hiểu Lan một chiếc, nói thế nào thì nàng kia cũng là “Bạn Gái” của hắn mà! Điều này làm cho Hác Mãnh giở khóc giở cười.

    Nhân cơ hội này cũng nên tặng Ly tỷ một chiếc luôn, coi như là trả lại nhân tình hôm trước vậy. Nhóm đầu tiên của sản phẩm điện thoại Lam Mị vừa ra liền đã bị đặt hết, quả thật là rất khó để mua.

    Thời gian trôi qua rất nhanh nháy mắt đã đến cuối tháng tám, Chu Đào cũng đã đi học, trước khi đi còn làm một chầu say khướt rồi, rồi Từ Manh Từ đại tiểu thư cũng đi, nhưng mà hắn cũng không tiễn được trước khi đi cũng sang chỗ hắn chơi được hai ngày, nhưng lần nào cũng có cả Trần Vũ Tình tham dự, ‘Một chọi hai; Hác Mãnh có chút chống chọi không lại.

    “được rồi, ngươi có thể làm được thì ta cũng có thể làm được nha!” Từ Manh ôm lấy cổ Hác Mãnh hung hăng cưỡng hôn hắn, hơn năm phút Trần Vũ Tình cũng chút nóng mặt ho khan hai người mới chịu cười cười tách nhau ra.

    Kì nghỉ hè rất nhanh kết thúc, không chỉ Từ Manh phải rời đi mà Trần Vũ Tình cũng rất nhanh sẽ đi luôn.

    Hác mãnh cười nói: "Cái gì sự nghiệp của ta cơ chứ, đó là sự nghiệp của chúng ta mà."

    Công ty Khoa học kỹ thuật Lam Mị cũng đã đi vào quỹ đạo rồi, Lam Phượng Hoàng ở Thâm Khẩu cũng đã thành lập chi nhánh, chủ quản phương diện chế tạo.

    Bên kia đều do Lam Phượng Hoàng lo liệu nên Hác Mãnh cũng không can thiệp quá nhiều, trừ chỗ đó ra, công ty của hắn cũng đã thành lập phòng làm việc ở Mỹ, Nhật Bản, Hàn Quốc. còn cả ở Bắc Kinh nữa, Trần Vũ Tình sau khi trở về sẽ điều hành nơi đó.

    “Nhật Bản, Hàn Quốc là hai quốc gia giàu có của châu á, ngươi chuẩn bị phái ai qua đó khai thác thị trường? Trần Vũ Tình nhẹ giọng hỏi.

    Người sử dụng ‘Tiểu Lam’ cảm thấy trí năng của nó trong thời gian ngắn đã tăng lên gấp bội, vượt qua mọi người dự liệu, nên cũng làm cho một số người chú ý tới, nên cũng xảy ra một số việc.

    Các thương hiệu phần mềm ở trong nước, cũng liên kết với nhau tạo thành một hệ thống đồng minh, nên làm cho công ty khoa học kỹ thuật Lam Mị rất khó đột phá ở phương diện này.

    Việc lục đục nội bộ trong nước cũng không phải là điều mà Hác Mãnh muốn nhìn thấy nên việc đi ra Thị Trường nước ngoài không thể nghi ngờ chính là cửa khẩu đột phá cho công ty!

    Mục tiêu ngắn hạn của Khoa học kỹ thuật Lam Mị là chiếm lĩnh thị trường Châu Á, dùng chất lượng phục vụ cực kỳ tốt của ‘Trí năng tiểu lam’ thì không gì là không thể.

    Mặc kệ có thể làm được những gì, cứ theo xu hướng này và đà phát triển và sự hệ thống thu mua thì trong một tương lai không xa thì Khoa học kỹ thuật lam mị sẽ đứng đầu thế giới, đến lúc đó Công ty có thể bắt đầu ảnh hưởng nhiều hơn trong các ngành nghề khác.

    Bởi vì khoa học kỹ thuật Lam mị phát triển vô cùng mạnh, nên cũng thể hiện ra những thiếu sót nhất định như nhân tài và các chuyên gia trong ngành. Hiện tại công ty đang trong tiến trình đi ‘săn người’ hay nói cách khác chính là đục khoét chuyên gia ở các công ty khác.

    Hác Mãnh cùng Trần Vũ Tình cùng với các cán bộ công nhân viên cũng nghiên cứu rất nhiều rồi, và cũng nhận định đây cũng chỉ là phương thức ngắn hạn mà thôi, công ty cũng còn cần tự bồi dưỡng và đào tạo nhân viên cho mình.

    Đối với công ty Khoa học kỹ thuật Lam Mị mà nói, Nhật Bản, Hàn Quốc cùng với Bắc Kinh chính là thị trường vô cùng trọng yếu.

    "Ta tự mình đi!" Hác mãnh cười nói.

    Trần vũ tình sửng sốt một chút. Nhìn hác mãnh hỏi: "Ngươi tự mình đi?"

    "Đúng! Sợ rằng không ai thích hợp hơn so với ra." Hác mãnh cười gật đầu nói. Hắn có quyết định của chính mình, vừa lúc nhân cơ hội lần này, kiếm xem thử những hàng đã qua sử dụng, hàng second hand để thu mua nữa, nói qua cũng phải nói lại kỳ thật thu mua đồng nát mới chính là ‘đệ nhất chức nghiệp’ của hắn mà.

    "Cũng tốt!" Trần vũ tình cũng không có phản đối.

    Tính từ lúc Từ Manh đi thì ngày thứ ba Trần Vũ Tình cũng đã bàn giao hết chuyện của công ty sau đó cũng đi Bắc Kinh vì ngày khai giảng năm học mới cũng gần kề rồi

    ...

    "Đi giúp ta rót chén trà sữa!" Hác mãnh đi vào phòng làm việc,nhìn Cố Diễm cười phân phó.

    Trà sữa?

    Cố Diễm liếc mắt nhìn hắn. Cười khổ mà nói: "Ông chủ, trong công ty không có trà sữa, chỉ có trà và cà phê thôi!"

    "Không có thì không đi mua được sao!" Hác mãnh phất phất tay, ý bảo nàng đi ra.

    Chả hiểu sao hắn cứ đòi uống bằng được, Cố Diễm u oán bước ra ngoài.

    Mở máy vi tính ra. Hác mãnh liền gọi Lam Lam..

    Đã có Lam Lam hỗ trợ, nên toàn bộ tầng mười bảy tầng mười tám của cao ốc Long Ảnh đều là địa bàn của nó. Mà hệ thống mẫu ban đầu được đặt trong máy xách tay của Hác Mãnh vì lý do an toàn nên hắn cũng không đem đến.

    Đặt trong của hàng không có thể bị trộm nhưng cũng có thể dễ dàng tìm về, nên cũng không lo lắng.

    “Nói cho ta một chút về tình huống mới nhất trong công ty đi!”

    Hác Mãnh trong thời gian này cứ thỉnh thoảng lại hỏi qua một chút chuyện trong công ty, cũng nắm rõ trong công ty hiện nay phát triển khá tốt, mà Trần Vũ Tình đã đi nên hắn cũng có chút quan tâm hơn trước. Trần Vũ Tình, Lam Phượng Hoàng một nam một bắc, mặc dù không có quy định gì cả nhưng vô tình đã tạo nên một sự ăn ý rất tốt, trên cơ bản thì Trần Vũ Tình Phụ trách chủ quản phương diện phần mềm, còn Lam Phượng Hoàng thì đang quản lý sinh ý điện thoại cùng trí năng chế tạo quần áo, cùng với phương diện tiêu thụ trên internet, nói chung là phân công khá hoàn hảo!

    “Được!”

    Lam Lam nói xong liền ra một chuỗi số liệu. Sau đó liền giải thích.

    “Công Ty khoa học kỹ thuật Lam Mị hiện tại có tổng cộng hai chủng loại sản phẩm đó là sản phẩm giả thuyết, và sản phẩm thực chất.”

    “Thôi thôi đừng nói dài dòng nữa, nói vào trọng tâm đi!”

    Hác Mãnh liếc mắt, nghĩ thầm không biết tiểu tử này học ở ai cái giọng điệu này không biết!

    “Người sử dụng trí năng tiểu lam đã chính thức đột phá mốc 95 triệu rồi, trong đó, trong nước chiếm 80 triệu, còn nước ngoài cũng chiếm 15 triệu.
    Những người thuộc nhóm đầu tiên đã đặt hàng cũng đã nhận được sản phẩm, và phản ứng cũng rất hài lòng với điện thoại. Điện thoại di động cùng với trí năng phụ trách y phục, đều do Lam Tổng phụ trách, số lượng sản sinh hơn mười vạn chiếc, trong đó hai vạn cái được gửi cho hội viên vip của Trí năng Tiểu Lam, hai vạn cái thì gửi cho những người có điểm tín dụng cao, còn có năm nghìn cái thì bán ra. Một vạn cái để thưởng!

    "Mười vạn cái?" Hác mãnh nhíu nhíu mày, cứ theo số lượng này mà tính toán, một năm ít nhất cũng hơn một trăm hai mươi vạn cái.

    ...


    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Last edited by a moderator: 28/9/15
    Lak thích bài này.
  5. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904

    Chương 129: Đồng hồ Phong Bạo
    Dịch: trungttnd



    "Phương diện nghiệp vụ chế tạo điện thoại đồng hồ, đã có Lam tổng phụ trách, cụ thể Lam Lam cũng không rõ lắm, nhưng hiện giờ mỗi tháng chế tạo khoảng 100 ngàn chiếc, cũng không phải quá ít. Dù sao điện thoại Lam Mị cũng vừa mới đưa lên thị trường, hơn nữa giá cả cũng thuộc hàng cao cấp, nên số lượng người dùng cũng hạn chế, hơn nữa còn có các ràng buộc, mỗi tháng tiêu thụ 100 ngàn chiếc tuy không phải cực hạn nhưng cũng gần như rồi." Lam Lam giải thích.


    Một chiếc điện thoại Lam Mị A1 có giá là 5888 tệ, giá cả này cũng không phải tất cả những người sử dụng trí năng tiểu Lam có thể chịu được, đối với nhiều người thì điện thoại Lam Mị là một loại hàng xa xỉ.

    Đồng hồ Phong Bạo có giá so với điện thoại còn cao hơn, mỗi tháng tiêu thụ 100 ngàn chiếc cũng đã là cực hạn.

    "Ý của ngươi là điện thoại Lam Mị cần có một loại mẫu máy giá rẻ để chiếm lĩnh thị trường?" Hác Mãnh cau mày hỏi.

    Lam Lam gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Phương diện này thì còn cần ông chủ cân nhắc, smart phone cao cấp thì kiếm được nhiều tiền, nhưng smart phone cấp thấp thì hơn ở số lượng người dùng. 'Trí năng Tiểu Lam' là một hệ điều hành độc nhất mà lại rất tốt, đối với người sử dụng rất có sức hút, tuy không cần dùng smart phone cấp thấp để lôi cuốn người dùng, thế nhưng đối với thị trường của những đối thủ mà nói, số lượng người sử dụng điện thoại Lam Mị mà chúng ta không chiếm được thì tuyệt đối không phải là hiện tượng tốt.

    Trong việc nắm giữ thị phần tiêu thụ, khoa kỹ Lam mị đã đánh tới ngành nghề chế tạo điện thoại di động rồi, nhưng đối với phần lớn các doanh nghiệp mà nói, độ uy hiếp của điện thoại Lam Mị cũng không cao, bởi vì Lam Mị có tầm nhìn là những người sử dụng cao cấp, có độ cao như công ty Apple vậy.

    Loại thị trường này không phải tất cả hàng hiệu đều có thể tiêu thụ tốt, được người sử dụng đánh giá cao.

    Thấp hơn chút là trung tầng cùng tầng dưới cùng của thị trường, hầu như 80% các doanh nghiệp đều dựa vào 2 thị trường này để tồn tại. Hai thị trường này cũng chiếm số lượng 70% toàn thị trường.

    "Máy cấp thấp, ngươi có phương án thiết kế không?" Hác mãnh bình tĩnh hỏi. Đối với khoa kỹ Lam Mị mà nói, phần mềm cùng phần cứng giống như hai chiếc xe ngựa, Hác mãnh cũng không muốn bỏ chiếc nào.

    "Có" Lam Lam gật đầu: "Tổng cộng có 4 mẫu máy, 2 mẫu là ở tầm trung, 2 mẫu là thuộc cấp thấp. Máy tầm trung định giá là 2999 tệ và 1999 tệ. Hàng cấp thấp định giá là 1288 tệ và 888 tệ. Nhưng sản phẩm cấp thấp lợi nhuận rất thấp, muốn kiếm được tiền thì phải dựa vào số lượng nhiều mới được."

    Bốn mẫu máy xuất hiện trên màn hình, cùng với các tham số cụ thể.

    "Bây giờ có thể đưa ra thị trường được không?" Hác Mãnh hỏi.

    lam Lam cân nhắc mấy giây, lắc đầu nói: "Tạm thời không thể, nhanh nhất cũng phải chờ tới sang năm. năm nay chúng ta nên tập trung vùi đầu vào điện thoại Lam Mị A1 cùng đồng hồ Phong Bạo. Chúng ta không chỉ cần lượng thị trường lớn, còn cần đứng vững trong một lĩnh vực. Còn đặt chân thêm thị trường khác thì không phải vấn đề nên cân nhắc trong thời gian ngắn"

    Hác Mãnh bị Lam Lam đề tỉnh, cũng cảm thấy mình có chút quá nóng ruột. Một miếng không thể thành người mập ngay được, bước từng bước thì mới vững chắc.

    Ở phương diện danh tiếng, điện thoại Lam Mị khẳng định không nổi tiếng cao như điện thoại của Apple, việc tuyên truyền điện thoại Lam Mị kỳ thực đều từ 'Trí năng Tiểu Lam'

    Trí năng Tiểu Lam có 80 triệu người sử dụng. Tuyệt đối không phải đùa, số lượng này đều sắp bằng với lão đại QQ trong giới ngành thông tin rồi. Bất quá, trước mặt công ty QQ thì trí năng Tiểu Lam vẫn chỉ là chú lùn nhỏ bé, không có cánh tay thô hay bắp chân lực lưỡng như người ta.

    Khoa kỹ Lam Mị hiện tại có chính sách mở rộng quan hệ, địch mạnh thì ta lùi, tuyệt đối không giao phong chính diện, tích góp thực lực, hợp tác với người hoan nghênh, người đối địch thì tạm thời không nên trêu chọc, hắn mạnh thì mặc hắn. Trước tiên cần phải ổn định số lượng người sử dụng.

    Công ty đầu tư Sam Mộc, tập đoàn Soft Bank, công ty Business Angel cùng với nhiều công ty khác đã tung cành ô liu với khoa kỹ Lam Mị, muốn có được cổ phần của khoa kỹ Lam Mị.

    Tất cả đều bị Hác mãnh từ chối.

    Khoa kỹ Lam Mị không thiếu tiền, cũng không cần gấp đối tác đầu tư, nó cần thời gian, trong khoảng thời gian ngắn chỉ vài tháng, khoa kỹ Lam Mị đã hiện ra tư thế vương giả của chính mình.

    "Có cuộc gọi tới, xin hỏi có tiếp không?" Âm thanh nhắc nhở từ đồng hồ trên tay Hác Mãnh vang lên.

    Đồng hồ Phong Bạo F1, có thể nói là kết tinh của công nghệ tối cao trong khoa kỹ Lam Mị, ít nhất là đối với người ngoài có cảm giác như vậy.

    Giá bán: 8888 tệ, giá cao khiến nhiều người yêu thích nó phải dừng lại.

    Đồng hồ Phong Bạo có công năng thông tin, ngoài ra còn mang công năng hình chiếu, định vị vệ tinh, máy thu hình, tự động quay chiếu chụp, ghi âm dài đến 48h, không thấm nước, có thể kết nối máy tính, điện thoại và mạng internet. Chỉ cần download một phần mềm hỗ trợ là có thể kết ối.

    Ngoài ra, trong nó còn có trí năng Tiểu Lam, được trao quyền có thể tiếp quản các loại thiết bị điện tử, bao quát đèn, cửa điện tử, TV và thậm chí là ô tô.

    Công năng ngữ âm, có thể cho phép bắt chước giọng nói, lưu trữ thông tin về chủ nhân... Nói cách khác, đồng hồ Phong bạo có thể điều khiển bằng giọng nói, đồng thời công năng hình chiếu cho phép thao tác sử dụng rất dễ dàng. Đã từng thử dùng giọng nói điều khiển máy bay mô hình, ô tô mô hình, thậm chí là chơi game?

    Đồng hồ Phong Bạo đều có thể làm được.

    Trên mạng đối với đồng hồ Phong Bạo có đánh giá rất cao, cao tới 98% nhất trí cho rằng, F1 không có lỗi với giá trị của chính bản thân, trong đó 89% người sử dụng hy vọng có thể có thêm thiết bị trí năng tương tự như thế.

    "Điện thoại của ai?" Hác mãnh hỏi.

    "Tên: Vương Ngọc Khôn" Âm thanh đáp lại chỉ sau 1s đã đưa ra kết quả, phương diện này nếu không phải cùng kết hợp với trí năng Tiểu Lam thì không làm được. Một mặt là phần cứng, đồng thời cũng cần phần mềm có công năng lớn.

    "Chuyển"

    "Keng" Đồng hồ Phong Bạo phát sinh thông báo, đèn chỉ thị màu xanh lục trên đồng hồ lóe lên.

    "Vương đại ca"

    "Ha ha, Hác Mãnh lão đệ, lão gia tử nhà ta vừa nói, đồ gỗ kia đã được điêu khắc ra, bảo ngươi tới lấy. Tốt nhất là nhanh lên chút, nếu tới chậm sẽ bị người nuốt mất. Không còn gì nữa, buổi trưa đến đi, đúng lúc cùng ăn bữa cơm. Chị dâu ngươi thường xuyên nhắc tới ngươi." Vương ngọc Không cười phóng khoáng.

    Tượng gỗ trầm hương ngàn năm được rồi? hác Mãnh cười nói: "Được, lúc nữa ta qua"

    "Nhớ kỹ đưa cả bạn gái đại minh tinh của ngươi theo, chị dâu ngươi nhắc ngươi vậy." Vương Giác Khôn nói.

    Hác mãnh cười khổ: "Cái này e rằng không được rồi, Từ Manh đã về trường học rồi, ta đi đâu tìm đây. Phải đến kỳ nghỉ đông mới được nghỉ."

    Vương Giác Khôn sửng sốt, nói: "Vậy à, vậy ngươi tự đến giải thích với chị dâu ngươi đi"

    Cúp điện thoại, Hác Mãnh cười lắc đầu, đối với gỗ trầm hương ngàn năm, hắn cũng không quá để ý, nhưng nam nhân cũng cần chút trang sức để lúc nào cần khoe thì khoe, mang dây chuyền vàng, nhẫn ngọc là có thể trang điểm được nhưng quá tục. Gỗ trầm hương ngàn năm này thành đồ trang sức thích hợp với giá trị bản thân Hác Mãnh hơn.

    Rời công ty, hắn rẽ vào cửa hàng hoa quả mua chút hoa quả, không phải đồ đắt giá gì. Trong nhà Vương Ngọc Không cũng không thiếu những thứ này, nhưng không thể đến tay không, lễ nghi tối thiểu, lại nói Tiền mãn Đường, Tiền lão gia tử là trưởng bối. Hắn với Vương Giác Khôn có thể ngang hàng nhưng Tiền lão gia tử thì không thể.

    "Leng keng"

    Vương Băng Ngọc mở cửa, nhìn Hác Mãnh lè lưỡi một cái, con ngươi đảo chút, nói: "Chỉ mình ngươi thôi à?"

    Hác Mãnh gật đầu cười: "Từ Manh tỷ của ngươi đến thủ đô học rồi."

    Đối với con gái của Vương Ngọc Không, Hác Mãnh cũng có nghĩ tới, nhưng không phải là về phương diện nam nữ kia, mà là đối với tài hoa của nàng, phải biết, Vương Băng Ngọc có thể tính là đệ tử cuối cùng của ông ngoại nàng Tiền Mãn Đường, nói cho cùng cũng là truyền nhân của Thạch Thành Điêu Vương Tiền lão gia tử. Hiện tại tuy tuổi còn nhỏ, nhưng qua vài năm trong giới điêu khắc ai dám coi thường? Sau này nếu như Tiền lão gia tử phong đao, vậy thì nếu có vật liệu tốt, muốn điêu khắc gì đó thì chỉ có thể hi vọng tiểu nha đầu này ra tay rồi.

    "Không phải người ngoài, tới là được rồi, còn mang theo đồ làm gì." Tiền Phương quở trách, nhận lấy giỏ hoa quả từ tay Hác mãnh.

    Hác Mãnh cười không nói gì, chỉ chào hỏi TIền Phương một chút, theo Vương Băng Ngọc tới phòng làm việc của Tiền lão gia tử, còn Vương Giác Khôn đang bận việc Kim Ngọc Hiên, lát nữa mới trở về.

    "Đến rồi à?" Tiền lão gia tử đẩy gọng kính trên mũi, nghe tiếng mở cửa ngẩng đầu lên nhìn Hác Mãnh chút, rồi lại cúi đầu cầm dao trổ khắc: "Nha đầu, lấy đồ vật đưa cho hắn đi, nhìn xem có hài lòng không"

    Vương Băng Ngọc nhìn Hác Mãnh, cười nói: "Đồ điêu khắc kia cho ngươi, ông ngoại ta nói cả đời này ông không có nhiều tinh phẩm trong tinh phẩm đó, không nỡ cho ngươi đâu."

    Hác Mãnh sờ mũi, không nỡ cũng cho chứ, đó là của mình mà.

    Ở góc phòng có két bảo hiểm, Vương Băng Ngọc ngồi xổm xuống mở mã an toàn, từ bên trong lấy ra gói vải trắng, đóng két bảo hiểm lại rồi đi tới đưa gói vải trắng cho Hác Mãnh.

    Trong gói vải trắng có mấy món đồ, một chuỗi dây chuyền, rất nặng, gần 500g thì phải, nhìn đồ vật không lớn nhưng phân lượng lại không nhẹ. Một chuỗi hạt châu nhỏ xuyên thành dây xích, phía dưới là điêu khắc một khối long bài, trông rất sống động.

    "Đẹp quá"

    Hác Mãnh cảm thán.

    "Hừ, ngươi biết cái gì chứ, đẹp chỗ nào mà đẹp? Vật này mang trên người ngươi còn không bằng để trong két bảo hiểm của ta" Tiền Mãn Đường hừ lạnh.

    Hác Mãnh cũng không tức giận, nhếch miệng cười khà khà: "Vậy sao được, vật này mang trên người ta tuy là hơi tiếc, nhưng dù sao vẫn hơn là đặt trong két bảo hiểm của lão nhân gia ngài chứ, tuy rằng ta không biết nó đẹp chỗ nào, nhưng nó chính là rất đẹp, nhìn là thấy thích rồi."

    Tiền lão gia tử không nhịn được cười mắng: "Thằng nhóc láu cá nhà ngươi, được rồi, đồ đã cho ngươi, ta trong lòng cũng yên tâm. Gỗ trầm hương ngàn năm này, trải qua ngàn năm đánh bóng không cần bàn tới, chỉ cần ngươi mang trên người, lấy người dưỡng mộc, ngược lại, lấy mộc dưỡng người, có nhiều chỗ tốt, sau này không được lấy xuống, tận lực mang trên người"

    Hác Mãnh nghiêm túc gật đầu

    ...
    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Last edited by a moderator: 28/9/15
    mnntrung and Lak like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)