Đô Thị  Linh Dị Ác Linh Quốc Gia II - Trong Nháy Mắt Cười Cười

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 16: Quỷ vật ăn thịt trẻ em

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi

    "Lão đại, Phong Tử và Tiểu Bạch đã chết."

    Trần Sinh chỉ vừa mới đi đến nơi tìm Hạ Thiên Kỳ, dự định sẽ bàn bạc một chút về chuyện tấn công quảng trường Long Đằng, nhưng mà không đợi đến khi mở lời vào đến chủ đề chính, đầu trọc lại chạy trở vào với sắc mặt xanh mét.

    Nhìn thấy đầu trọc vẻ mặt như đưa đám nói xong, vẻ mặt của Trần Sinh cũng theo đó mà trở nên khó coi theo, hỏi:

    "Chuyện gì đã xảy ra?"

    "Vẫn là cái sự kiện phát sinh ra ở tiểu khu Phong Thành Triệu Lân kia, trước đó đã chết đi vài quản lý rồi, cho nên lần này là do hai người Phong Tử và Tiểu Bạch dẫn theo mấy tên quản lý đi, kết quả thông tin mà mấy tên quản lý kia vừa mới gửi thông tin đến cho em, nói rằng bọn họ đều đã bị quỷ vật giết chết."

    Phong Tử và Tiểu Bạch đều là một trong mười vị quản lý cấp cao của quảng trường Quang Ảnh, về tình hình của hai người kia thì Hạ Thiên Kỳ cũng đã từng nghe Trần sinh nói chuyện đề cập qua vài câu, thực lực của cả hai người vẫn còn hơi thua kém đầu trọc và lão Hắc một phần, nhưng mà lại vô cùng trung thành với gã, cũng chính là người do gã dẫn dắt lên từ trong hiện thực.

    Lập tức chết đi hai người thân tín, điều này cũng khiến cho trong lòng Trần Sinh rất là khó chịu, nhưng mà ngoài miệng lại nhịn không được mà mắng:

    "Một đám rác rưởi! Giữ lại bọn bây thì còn có thể làm cái gì được!"

    "Lão đại... Sức mạnh của con quỷ vật kia em nghi ngờ hẳn là gần với cấp bậc Quỷ Vương, nếu không thì Phong Tử và Tiểu Bạch không có khả năng bị giết chết."

    Gần với cấp bậc Quỷ Vương, dưới cách phân biệt của nhân loại bên này chính là thuộc cấp bậc giám đốc, chỉ có điều với những người thuộc khu vực bên ngoài này mà nói, bình thường sẽ rất ít khi có quỷ vật thuộc cấp bậc loại này tiến vào.

    "Quỷ vật gần với cấp bậc Quỷ Vương."

    Trần Sinh ngoài miệng nói một câu thì thào, lúc này lại nghe Hạ Thiên Kỳ chủ động xin dây trói giặc nói:

    "Chuyện này cứ để cho tôi đi xử lý đi."

    "Nếu như là quỷ vật gần với cấp bậc Quỷ Vương, vậy thì cũng chỉ có cấp bậc giám đốc mới có thể đi đối phó mà thôi. Cho nên lão đệ, cũng chỉ có thể vất vả chú em đi một chuyến, nếu như bản thân giải quyết không được thì nhớ kỹ lập tức báo lại cho lão ca đây, anh sẽ đến đó đuổi đi giúp chú."

    Hạ Thiên Kỳ trong một vòng trước đó đều đã hiểu rõ tình hình của quảng trường Quang Ảnh này, cho nên cũng không có yêu cầu gì Trần Sinh giống trước kia như vậy nữa, để cho Trần Sinh đem toàn bộ sự kiện đang phát sinh ra trong quảng trường Quang Ảnh đều giao hết cho hắn.

    Đương nhiên, lúc này nguyên nhân trong đó tự nhiên là còn có việc hắn chưa từng thật sự tham gia vào đoàn đội của Trần Sinh.

    Ngược lại cũng không phải là hắn để ý tham gia vào đoàn đội của Trần Sinh, mà là hắn không có cách nào tham gia vào, bởi vì trên người của hắn vẫn còn vướng mắc cái danh hiệu người cầm quyền của Đệ tam Minh Phủ.

    Một khi hắn cầm cái danh hiệu này ném đi mất, vậy thì chắc khác nào nói là vứt bỏ cả Đệ tam Minh Phủ, đang dưới tình huống không thể hoàn thành kết giao, cái đả kích này với Đệ tam Minh Phủ mà nói chính là trí mạng.

    Hắn cũng đem những sự việc này nói cho Trần Sinh biết, chỉ có điều cũng không nói gì đến việc lo sợ Đệ tam Minh Phủ bị hủy diệt, mà là nói hắn đã từng có mấy người bạn bè ở phía dưới đã từng nhận mệnh lệnh, cho nên chỉ có thể chờ đợi thêm một lát nữa, chờ thêm một quãng thời gian nữa hắn sẽ lại quay trở về một chuyến, bắt tay đưa quyền hạn lên bàn giao ra.

    Thật ra Trần Sinh cũng không hề để ý đến chuyện này, dù sao đi nữa thì chỉ cần là sự kiện thần quái đang phát sinh ra trong quảng trường Quang Ảnh này, thí bất kể là bị người nào giải quyết, thì phần thưởng đều có thể được tính trên đầu của gã.

    Huống chi gã cũng không có biện pháp làm cho Hạ Thiên Kỳ thật sự trở thành cậu em trai nhỏ của gã, cho nên có phải thật sự thoát ly khỏi Minh Phủ, gia nhập vào đoàn đội của gã hay không, vẻn vẹn thì đối với bản thân Trần Sinh mà nói thì ý nghĩa không lớn lắm.

    "Đầu trọc, mày xem xét đưa Hoàng Thanh sắp xếp đi qua đây cho đi đánh chung với Hạ lão đệ."

    "Đã hiểu."

    Đầu trọc đáp lại một tiếng, lập tức rời đi rất có vẻ tự mình biết mình, biết rằng Trần Sinh còn có chuyện khác cần bàn với Hạ Thiên Kỳ.

    Quả nhiên, đầu trọc vừa mới bước chân trước ra ngoài rời đi, tiếp theo Trần Sinh lại vừa mở miệng ra nói:

    "Chuyện chúng ta đây sẽ tiến công quảng trường Long Đằng, sẽ chờ đến sau khi Hạ lão đệ giải quyết xong quỷ vật của Phong Thành, chúng ta sẽ tiếp tục bàn bạc đi."

    "Không thành vấn đề."

    Hạ Thiên Kỳ với việc này có vẻ không chút nào để ý đến, nhưng mà đang trong thời điểm trước khi rời đi, hắn có nhấn mạnh với Trần Sinh một câu nói:

    "Lão ca, tôi hy vọng về sau này nếu như không có sự cho phép của tôi, thì bất cứ người nào cũng không được phép đi vào trong chỗ ở của tôi, càng không được phép đoạt đi người của tôi."

    "Lão đệ cứ yên tâm, nếu như có ai không biết điều, chú em không cần hỏi qua anh, cứ trực tiếp giết đi cho tiện."

    "Có những lời này của lão ca thì tôi yên tâm rồi, tôi đi trước đây."

    Chờ sau khi Hạ Thiên Kỳ rời đi, Trần Sinh lại dùng điện đàm gọi qua cho đầu trọc dùng âm giọng nhỏ mảnh nói:

    "Cho nhiều hơn hai người đi qua, thừa dịp nhân cơ hội lần này lần mò đến ngọn nguồn của hắn."

    Hạ Thiên Kỳ sau khi quay trở về từ chỗ của Trần Sinh, mông vẫn còn chưa hạ nhiệt, đầu trọc đã lập tức dẫn theo một người trung niên trên đỉnh đầu có hơi hói quay trở lại tìm hắn.

    Người có phần hói đầu này hắn được biết tên gọi là Hoàng Thanh, thực lực so với đầu trọc thua kém không bao nhiêu, mặc dù nhìn qua rất trung thực hiền lành, nhưng lại là người thích thú với việc giết chóc nhất giữa bọn hắn, cho nên cũng một mực đi lên tiền tuyến giải quyết các sự kiện lớn nhỏ đang phát sinh ra ở quảng trường Quang Ảnh.

    "Lão Hoàng, Hạ anh em thì ta nghĩ là sẽ không cần đến tôi giới thiệu nữa.

    Lão đại bên kia cũng đã lên tiếng rằng, sự kiện lần này sẽ do anh mang theo vài người, phối hợp với Hạ anh em đi xử lý."

    Hoàng Thanh mặc dù là tính tình lòng dạ độc ác, nhưng mà với Hạ Thiên Kỳ có sức mạnh mạnh mẽ hơn so với gã mà nói, thì gã còn không dám có bất cứ cái biểu hiện cuồng ngạo gì khác, chỉ vội vàng gật đầu nói:

    "Chúng tôi đây cũng là giúp Hạ anh em đánh nhau tạp nham, cái loại quỷ vật cấp đô như thế này, chúng tôi không thể nào đối phó được."

    Hạ Thiên Kỳ nghe xong không nói gì, đầu trọc lại cười cười rồi lại dặn dò Hoàng Thanh một tiếng:

    "Dù sao đi nữa thì Hạ anh em trong mấy ngày nay đều đã có thể giao cho người của anh ở bên kia phục vụ, nếu như phục vụ không tốt, thì cho dù là Hạ anh em không tức giận, thì lão đại cũng sẽ đi tìm các anh để tính sổ."

    "Anh cứ yên tâm đi.

    Vùng bên cạnh chỗ của chúng tôi cái gì khác cũng không bằng, nhưng mà nữ hầu để hầu hạ người khác rất nhiều, đủ các loại chất lượng cái gì cần có đều có đủ, đàm bảo Hạ anh em sẽ thỏa mãn."

    Những người này đầu trọc không biết là do trời sinh đã như vậy rồi, hay là chịu sức ảnh hưởng của Trần Sinh quá lớn, nói tóm lại là trong vòng ba câu sẽ không rời khỏi chủ đề phụ nữ.

    Hạ Thiên Kỳ lười nhác nghe bọn hắn nói những lời vô dụng này, trực tiếp làm lạnh mặt nói ra:

    "Những lời nói dư thừa sẽ không dùng để nói, trước tiên anh cứ cùng tôi nói chuyện về tình hình cụ thể một chút."

    Thấy Hạ Thiên Kỳ có phần không kiên nhẫn, đầu trọc vỗ vỗ bả vai của Hoàng Thanh, sau đó lại trực tiếp bỏ đi.

    Hoàng Thanh cũng không dám nói nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, vội vàng lên tiếng về chuyện chính:

    "Con quỷ vật kia xuất hiện một lúc rất nhanh, đặc biệt ăn thịt trẻ em năm sáu tuổi, tiểu khu Triệu Lân ở vùng lân cận Phong Thành, trong mấy ngày nay đã có không dưới hai mươi đứa bé bị ăn thịt."

    "Quỷ vật ăn thịt trẻ em?"

    "Thực ra thì cũng không thể xem như chỉ xuống tay với những đứa bé, trong thời gian này cũng đã có không ít cha mẹ của mấy đứa bé này bị giết chết."

    "Vậy thì các người làm sao để lần theo dấu vết của nó?"

    "Chính là căn cứ vào báo án mà đồn công an khu vực Phong Thành Triệu Lân nhận được."

    Quỷ Vực không có cách nào cảm ứng được sự tồn tại của nó, thời điểm khi con quỷ vật kia đang ăn thịt những đứa bé kia, cũng không cần phải phóng thích Quỷ Vực.

    Trước khi Phong Tử và Tiểu Bạch bị giết chết, hai người bọn họ phải cùng đụng độ với con quỷ vật kia, là bởi vì đang nằm vùng ở trong một hộ gia đình trong tiểu khu Triệu Lân, lúc này mới gặp phải con quỷ vật kia.

    Kết quả đều bị con quỷ vật kia giết chết."

    Hoàng Thanh nói đến chỗ này, chẳng qua là chỉ biểu hiện ra một chút thương cảm mang tính chất biểu trưng, rất nhanh lại còn nói thêm:

    "Trước đó là do chúng tôi xem thường con quỷ vật kia, cho rằng con quỷ vật kia cực mạnh cũng bất quá chỉ là sức mạnh ác quỷ bình thường, cho nên mới chuẩn bị không chu đáo.

    Lúc này Hạ anh em quay trở về, tôi đã vì anh mà chuẩn bị cho thật tốt, nếu như con quỷ vật kia một mực ăn thịt trẻ em ở khu vực Triệu Lân, chúng tôi đây đã đem toàn bộ những đứa bé của khu vực Triệu Lân bắt đi tập hợp trở lại, sẽ chờ đến khi con quỷ vật kia tự mình dâng lên cửa."

    "Đưa trẻ em đều tập hợp lại rồi dâng lên?"

    Hạ Thiên Kỳ nghe đến chỗ này, thì hỏi lại thêm một lần nữa giống như là không hề nghe rõ.

    "Đúng, tập hợp lại dâng lên, như vậy thì một khi con quỷ vật kia quay trở lại, thì chỉ bằng thực lực của Hạ anh em thơi hẳn là rất dễ dàng để có thể phát hiện ra."

    "Vậy thì cha mẹ của những đứa bé kia phải làm sao bây giờ?"

    "Hạ anh em đây là đang nói đùa với tôi hay sao? Chúng tôi làm sao có thể quản lý được bọn họ có nguyện ý hay không, thật sự là không thể nào, đều giết hết đó là tiện nhất.

    Dù sao đi nữa thì mục đích của chúng tôi cũng không phải là bảo vệ bọn họ, cái chính là chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cái mối phiền phức này đi mà thôi."​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 17: Sát cơ tứ phía

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi

    Cùng lúc đó, tiểu khu Triệu Lân.

    "Van xin anh đừng bắt con của tôi đi... Van xin các người, nó còn quá nhỏ."

    Hai người quản lý chính là thủ hạ của Hoàng Thanh đang dựa theo căn dặn trước đó của gã ta, mà bắt đầu đưa toàn bộ những đứa bé trong khoảng năm sáu tuổi đang sinh sống trong tiểu khu này đều tập trung lại hết.

    Bọn họ thậm chí còn lười nhác giải thích rõ ràng với những người cha người mẹ này, cứ như vậy mà trực tiếp mở cửa ra đi vào bên trong, rồi cũng giống như bọn cướp bình thường, trực tiếp bắt lấy đứa bé trong nhà đưa đi.

    Trong phòng khách, chồng của người phụ nữ té trên mặt đất, trên mặt tràn đầy máu tươi, còn người phụ nữ thì tóc tai bù xù, một cánh tay trên người cô ta đã bị vặn vẹo tan vỡ đi do một sức lực vô cùng to lớn đánh mạnh vào, cô ta quỳ rạp trên mặt đất, một bàn tay gắt gao bám lấy mắt cá chân của một gã quản lý trong số đó, không ngừng nhìn hắn cầu xin.

    "Thật sự là mẹ nó cho khuôn mặt không biết xấu hổ là gì. Bố mày đã để cho bọn bây cơ hội để dốc sức ra, bọn bây vậy mà còn dám ngăn cản bọn tao?"

    Gã quản lý này nói xong, lập tức hung hăng nhấc lên một cước dừng ở trên bàn tay của người phụ nữ đang bám lấy mắt cá chân của gã, trực tiếp đem cổ tay của người phụ nữ giẫm lên đến mức dập nát, sau đó lại dùng nắm đấm không ngừng nện mạnh vào trên đầu và bộ mặt của người phụ nữ giống như đang phát tiết, mãi cho đến khi toàn bộ khuôn mặt của người phụ nữ đánh đến mức hoàn toàn lõm vào trong, lúc này hai gã quản lý mới giống như bắt mèo, nắm lấy đứa bé đang không ngừng gào khóc kêu la, rồi ngênh ngang bước ra bên ngoài.

    Những sự việc giống như vậy, đều đang phát sinh ra trong toàn bộ tòa chung cư.

    Đương nhiên, cứ xem như là những gã quản lý này có đủ kiên nhẫn để làm ra cái hành động giải thích lý do cho cha mẹ của những đứa bé này đi nữa, lấy sự quan tâm lo lắng của các bậc làm cha làm mẹ với đứa con nhỏ của mình mà nói, thì cũng tuyệt đối không có bất cứ người cha mẹ nào bằng lòng đem đứa con của mình mà giáo ra, đi đảm nhiệm việc làm mồi nhử của một con ác quỷ.

    Xe cảnh sát của đồn công an Triệu Lân thì đang đứng ở bên ngoài tiểu khu, nhưng mà lại không có bất cứ viên cảnh sát nào dám đi vào để ngăn cản.

    Bởi vì trong quảng trường Quang Ảnh tại nơi này, cái cơ cấu thật sự có quyền định đoạt cũng không phải là loại quyền lực thuộc về bọn họ, mà là thuộc về thế lực của Trần Sinh.

    Tất cả mọi người với những việc này đều là tức giận mà không dám nói gì, trong thời gian này cũng có rất nhiều cảnh viên sau khi tạm rời cương vị công tác, còn có thể có càng nhiều người gia nhập trở vào.

    Dù sao đi nữa thì còn hơn cả lương tri và đạo đức, một phần lớn mọi người đều quan tâm đến chính là bọn họ có thể sống sót được lâu hơn nữa hay không, có thể làm cho quãng thời gian trôi qua được tốt đẹp hay không.

    Anh mặc kệ, thì đều có những người khác thay thế anh làm.

    Đó chính là hiện thực xã hội ở quảng trường Quang Ảnh, đó chính là loại áp bách xuống dưới của quyền thế tuyệt đối, để rồi dần dần mà trở nên yên bình.

    Không một ai dám phản kháng, bởi vì những người phản kháng lại đều đã chết.

    Bời vì Trần Sinh bọn họ sẽ ở lại tại vùng ngoại thành của Phong Thành, cho nên khi đang dưới tình huống không cần phải vượt qua thành phố, Hạ Thiên Kỳ ngồi trong xe của Hoàng Thanh cầm lái, không đến nửa giờ sau cũng đã đến được tiểu khu Triệu Lân.

    Thời điểm khi Hạ Thiên Kỳ và Hoàng Thanh từ trên xe bước xuống dưới, bầu trời đã có phần tối dần xuống, người dân ở nơi này gần như là không một ai không nhận ra Hoàng Thanh, cho nên đợi đến sau khi nhìn thấy Hoàng Thanh xuất hiện, không cần phải nói là cảnh sát của vùng lân cận, bọn họ là một số người đang chờ đợi ở trong chỗ này, đều vội vàng đi đến nghênh đón cung cung kính kính.

    "Hoàng lão đại đã quay trở lại."

    "Những chuyện giao cho bọn bây đã làm như thế nào rồi?"

    Hoàng Thanh lúc này nhìn qua một gã cảnh viên dáng người mập mạp hỏi.

    "Trương Hỉ bọn họ đã tập hợp được xấp xỉ rồi, nhưng mà cảm xúc của nhữnggười cha mẹ kia đều rất mạnh mẽ, cũng vì vậy mà đã chết không ít người."

    "Phản kháng? Xem ra đối xử với bọn chúng như vậy vẫn là quá mức nhân từ rồi, chờ đến khi chuyện này kết thúc, thì bất kể là những người cha mẹ kia hay là nhưng đứa nhỏ kia, tất cả đều giết chết hết đến một người cũng không để lại!"

    "Đã hiểu."

    Tất cả mọi người không dám chống lại mệnh lệnh của Hoàng Thành, đều nhanh chóng gật đầu."

    "Những người cha mẹ và bọn nhỏ kia, chờ đến sau khi chuyện này chết thúc, thì tự thân tôi sẽ xử lý bọn họ."

    Thanh âm của Hạ Thiên Kỳ đột nhiên vang lên từ phía sau lưng của Hoàng Thanh.

    "Hoàng lão đại, vị này chính là?"

    "Vị này chính là nhị đương gia của quảng trường Quang Ảnh chúng ta."

    Hoàng Thanh nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ đi đến đây, vừa vặn cùng vội vàng lui lại một bước nhường đường cho hắn.

    Mọi người thấy thế, cũng vội vàng hoán đổi lại vẻ nịnh bợ nói:

    "Hạ lão đại thật tốt."

    "Các người ngoại trừ cái danh xưng lão đại cũ rích này ra, thì không còn có danh hiệu nào mới mẻ hơn nữa hay sao? Hoàng Thanh là lão đại của các người, tôi cũng là lão đại của các người, như vậy thì Trần Sinh các người lại nên xưng hô như thế nào nữa đây?"

    Hạ Thiên Kỳ nhìn quanh cả một đám người vây quanh trước mặt hắn với sắc mặt không tốt, sau đó chỉ vào gã cảnh viên mập mạp mà Hoàng Thanh vừa mới căn dặn kia nói:

    "Anh là ai?"

    "Tôi... Tôi sao? Tôi là sở trưởng của đồn cảnh sát khu vực Triệu Lân, kẻ hèn này..."

    "Hắn là người của chúng ta sao?"

    Hạ Thiên Kỳ không đợi đến khi gã cảnh viên mập mạp kia nói xong, lại quay đầu lại nhìn Hoàng Thanh hỏi.

    "Hắn là một gã quản lý thân thiết cấp dưới của tôi."

    "Không tồi."

    Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì vuốt vuốt cằm, sau đó trực tiếp tung ra một đấm đem đầu của gã cảnh viên béo kia đánh bay ra bên ngoài rất xa.

    Trong lúc nhất thời máu tươi văng tung tóe khắp nơi, thì đến ngay cả Hoàng Thanh cũng không thế nào tránh né được.

    Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, bao gồm cả Hoàng Thanh nhìn chăm chăm Hạ Thiên Kỳ mà trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, không biết Hạ Thiên Kỳ vì sao đột nhiên lại muốn hạ sát thủ.

    Nghe được căn dặn của Hạ Thiên Kỳ, Hoàng Thanh không dám nói thêm bất cứ điều gì mà chỉ vội vã gật đầu đuổi theo, mãi cho đến khi bọn họ đi vào trong khu vực trường học Triệu Lân, Hoàng Thanh mới cẩn thận dè dặt hỏi:

    "Hạ anh em, vừa rồi anh vì sao lại muốn giết hắn ta?"

    "Thế nào? Hắn ta là do anh đề bạt mà lên?"

    Hạ Thiên Kỳ không buồn ngó ngàng gì đến Hoàng Thanh, ngoài miệng tùy tiện hỏi một câu.

    "Ách... Đúng vậy."

    "Tôi đây chính là nhìn thấy hắn ta rất khó chịu, cho nên mới giết hắn thế thôi, chuyện này thì có cái gì kỳ quái lắm hay sao?"

    Nói đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên dừng thân mình lại, tiếp theo nắm lấy khuôn mặt Hoàng Thanh kéo lại gần một chút, rồi nói ra từng chữ từng chữ một:

    "Ở trong mắt của kẻ mạnh, kẻ yếu đáng lẽ chính là rác rưởi cứ tùy ý xử trí đi không phải hay sao?"

    Hoàng Thanh nhìn thấy mũi nhọn lạnh toát trong mắt Hạ Thiên Kỳ, không biết vì cái gì, hắn lại có một loại cảm giác bị vùi lấp thật sâu trong tuyệt vọng.

    "Hắn muốn giết mình? Không, không có khả năng, mình đây lại chưa từng đắc tội qua với hắn, hắn không có lý do gì để giết mình, chẳng lẽ là lão đại muốn giết mình? Nhưng mà mình với lão đại rất trung thành và tận tâm, cũng chưa từng làm qua bất cứ chuyện gì có lỗi với anh ta."

    Hoàng Thanh bị Hạ Thiên Kỳ nhìn đến mức toàn thân tuôn ra mồ hôi lạnh không ngừng, ngay trong khi hắn nhịn không được nữa muốn thử đặt câu hỏi thăm dò, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên vỗ vỗ phía sau lưng hắn nói:

    "Đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi chỉ là đang trình bày đơn giản quan điểm của mình mà thôi."

    "Hạ... Hạ anh em, anh vừa rồi thật sự là làm cho tôi sợ muốn chết, tôi chỉ kém chút nữa là đã nghĩ đến anh muốn giết chết tôi đấy chứ."

    Hoàng Thanh thấy hàn quang trong mắt Hạ Thiên Kỳ tiêu tán đi, điệu cười tươi trên mặt lại một lần nữa kéo đến, Hoàng Thanh mới nhẹ nhàng thở ra như trút được một gánh nặng.

    "Chúng ta không oán không hận, tôi muốn giết anh để làm cái gì."

    Mặc dù là nghe có phần là lạ, nhưng mà Hoàng Thanh lại thật sự không thể nghĩ ra được chỗ khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái.

    "Những đứa bé kia đều bị nhốt ở nơi nào?"

    Hạ Thiên Kỳ không để cho Hoàng Thanh có thời gian tự suy xét quá nhiều, lập tức nói lãng sang chuyện khác hỏi.

    "Đều ở trong tầng số một, mấy người quản lý của tôi đều đang chờ ở nơi ấy."

    "Được, bây giờ chúng ta đi đến đó."

    Cả hai người trở vào tầng số một cách cổng chính gần nhất của tiểu khu, chỉ vừa mới vào đến, ngay bên trong hàng hiên đã nhìn thấy hai gã quản lý đang canh gác ở đó.

    Đợi đến sau khi nhìn thấy Hoàng Thanh, chúng lập tức chào hỏi cung kính nói:

    "Hoàng lão đại."

    "Về sau này đừng gọi tao là lão đại nữa, hiểu chưa? Quảng trường Quang Ảnh chúng ta cũng chỉ có một lão đại duy nhất, đó chính là Trần Sinh. Còn có lần sau nữa, thì tao mẹ nó sẽ trực tiếp cho mày đi đến Tây Thiên!"

    "Dạ dạ dạ, lần sau bọn em không dám nữa."

    Trong lòng hai gã quản lý buồn bực, không biết Hoàng Thanh là đang bị làm sao vậy, vì sao mà lại vì một việc nhỏ nhặt như thế này mà nổi giận.

    Sau khi lôi hai gã quản lý ra quở mắng một câu, Hoàng Thanh lại vừa định giới thiệu Hạ Thiên Kỳ, nhưng lại bị Hạ Thiên Kỳ ngăn cản:

    "Việc này không cần thiết.

    Những đứa nhỏ kia sắp xếp như thế nào rồi?"

    "Những đứa bé kia vừa gào khóc vừa ồn ào vô cùng đáng ghét, so với chó điên cũng không sai biệt lắm, kêu loạn hết lên. Biện Dương đã nhanh chóng lôi mấy đứa phiền phức ra giết chết."

    Mặc dù không biết Hạ Thiên Kỳ là ai, nhưng mà thấy Hoàng Thanh đứng ở bên cạnh cung kính thì gã quản lý này chỉ biết thân phận của đối phương không đơn giản, ít nhất phải lợi hại hơn nhiều so với Hoàng Thanh.

    Hạ Thiên Kỳ nghe xong chẳng qua chỉ là nhìn qua gã quản lý này liếc mắt một cái rất thản nhiên, sau đó hắn lại mặc kệ Hoàng Thanh ở phía sau, lập tức đi hướng vào bên trong.

    Nói không khoa trương một chút nào, trong hàng hiên tràn đầy đủ loại tiếng gào khóc của trẻ em, tiếng khóc đến tê tâm liệt phế, Hạ Thiên Kỳ nghe được thì sát cơ trong lòng càng thêm nổi lên bốn phía.​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 18: Vô tội

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi

    Hoàng Thanh đi theo phía sau Hạ Thiên Kỳ, giống như một tên đàn em đi theo lãnh đạo tuần tra vậy, ánh mắt một mực bất ổn quan sát Hạ Thiên Kỳ, cuối cùng lại cảm thấy được đối phương kể từ khi cùng hắn đi vào nơi này cho đến sau đó thì dường như cũng đã thay đổi thành người khác, cả người cũng giống như một pho tượng sát thần, toàn thân bao phủ sát khí lạnh lẽo.

    Lúc này cũng khiến cho gã ta đến ngay cả hít thở cũng trở nên cẩn thận từng li từng tí, chỉ lo lắng hít thở nặng hơn một chút sẽ dẫn đến cơn tức giận của Hạ Thiên Kỳ.

    Tiểu khu Triệu Lân, đều là do nhiều tòa chung cư hợp lại tạo thành một tiểu khu dân cư, cho nên bên trong tầng lầu cũng không có lắp đặt thang máy, Hạ Thiên Kỳ đi ở phía trước nhất, phía sau thì có Hoàng Thanh và hai gã quản lý kia đi theo.

    Chờ đến khi bọn hắn đến tầng hai, vừa đúng lúc nhìn thấy hai gã quản lý từ trong một gian phòng ở đó hùng hùng hổ hổ đi đến, trên tay một gã trong số đó lại kéo theo một đứa nhỏ đã tắc thở buông thõng xuống.

    Đứa nhỏ mở to ánh mắt vô tội, trên khuôn mặt máu me nhầy nhụa tràn ngập tử khí, phần miệng giống như bị miễn cưỡng xé rách ra, môi vẫy ra bên ngoài, giống như một miếng thịt bám lấy mối nối ở trên mặt.

    "Đám nhãi con không biết điều này, cả một đám quả thật ầm ĩ đến chết người, chờ cho chuyện này qua đi, bố mày nhất định sẽ bẻ đầu của bọn bây xuống làm cầu đá! Thật sự là tức chết bố mày..."

    "Hoàng lão đại."

    Hai gã quản lý kéo thi thể của đứa nhỏ kia đang lớn tiếng mắng chửi đi ra ngoài, đợi đến sau khi nhìn thấy Hoàng Thanh thì lập tức ngừng mắng chửi, vội vàng đánh tiếng tiếp đón cung kính.

    Lại lần nữa nghe được cái danh hiệu "Hoàng lão đại" này, Hoàng Thanh không khỏi nhướng chân mày lên một cái, tiếp theo liếc mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái có phần lo lắng không yên, cũng may mà Hạ Thiên Kỳ chưa từng có bất cứ phản ứng nào, gã ta mới nhẹ nhàng thở ra rồi nói:

    "Bọn bây không ở trong phòng canh giữ mấy đưa nhỏ kia đi, còn chạy đến đây để làm cái gì!"

    "Hoàng lão đại, anh không biết là mấy đứa nhãi con này có bao nhiêu ầm ĩ đâu, cả một đám đều gào khóc kêu cha gọi mẹ, vừa phiền phức lại vừa ồn ào, thật sự khiến cho cái đầu của hai người bọn em muốn nổ tung.

    Thằng nhãi con đã chết này lại càng to gan lớn mật, lại dám xem những gì em nói ra giống như nước đổ lá môn, vì vậy lập tức bị em thẳng tay xé nát miệng ra.

    Nên bây giờ bọn em mới lôi thi thể mang ra bên ngoài ném đi, thuận tiện cũng cho cái đầu mình yên tĩnh lại một chút."

    "Mấy đứa nhỏ này đều được chuẩn bị để làm mồi nhử con quỷ vật kia, ai cho bọn bây tùy tiện giết chết!"

    Hoàng Thanh có vẻ có chút tức giận, thấy thế, một gã quản lý trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai trong số đó vội vàng giải thích lý do nói:

    "Hoàng lão đại bớt giận, bọn em cũng chỉ là muốn giết gà dọa khỉ, để cho mấy thằng nhãi con không biết điều kia yên tĩnh trong chốc lát.

    Ngoài ra, những đứa nhỏ lớn lớn giống như vậy còn có rất nhiều, cũng đủ để cho con quỷ vật kia ăn trong một chốc lát.

    Về điểm này thì Hoàng lão đại cứ yên tâm, em đây dám đem cái mạng nhỏ này ra đảm bảo."

    Hạ Thiên Kỳ nhìn thoáng qua gã quản lý trẻ tuổi có bộ dạng người bắt chước chó kia, lại nhìn thoáng qua đứa nhỏ chết không nhắm mắt kia, sau đó hắn đột nhiên mở miệng ra lệnh:

    "Cho các người thời gian năm phút, mang toàn bộ mấy đứa nhỏ bị giết chết mang đến nơi này, còn nữa, gọi cho toàn bộ quản lý đang có mặt tập trung lại ở nơi này!"

    "Hoàng lão đại..."

    "Nhanh đi! Tai bọn bây điếc hết rồi hay sao!"

    Nhìn thấy hai gã đàn em còn đang suy đoán thân phận của Hạ Thiên Kỳ, Hoàng Thanh nhất thời chỉ thẳng vào bọn chúng mắng chửi cực kỳ khó chịu.

    Hai gã quản lý bị Hoàng Thanh quát sợ đến mức run cầm cập một trận, cũng không dám tiếp tục chậm chạp thêm nữa, vội vàng chạy lên lầu bước nhanh đi, bắt đầu liên lạc với mấy gã quản lý khác đang ở dưới tầng triệt.

    Nam phút sau đó, toàn bộ quản lý tụ họp lại ở tầng hai, đồng thời bọn họ cũng mang theo mười hai thi thể của mấy đứa nhỏ bị giết trước đó.

    Hiển nhiên là mấy đứa nhỏ này đều là do đám súc sinh này giết chết vừa mới nãy.

    Tính cả hai gã đi theo ở phía sau lưng Hoàng Thanh, tổng cộng có mười gã quản lý ở đây.

    Trong đó đàn ông chiếm một phần lớn nhất, có tám người, còn như phụ nữ thì chỉ có hai người.

    "Hạ anh em, bọn chúng đều đã tập trung đông đủ rồi, không biết anh còn có gì căn dặn nữa hay không?"

    Hoàng Thanh nhìn thấy người cũng đã tập trung đông đủ rồi, nhưng Hạ Thiên Kỳ chẳng qua là chỉ nhìn bọn họ mà không nói một lời nào, điều này khiến cho gã nhịn không được mà nỏi một câu.

    "Không có gì để dặn dò, ở nơi này không có chuyện gì của các người, đi ra bên ngoài chờ, đợi sau khi sự kiện lần này kết thúc, tôi còn có việc tìm đến các người."

    Hoàng Thanh không biết trong cái đầu của Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc đang muốn làm cái gì, nhưng mà trong một cái thế giới kẻ mạnh làm vua này, một lời của Hạ Thiên Kỳ nói ra đó chính là thánh chỉ, tuyệt nhiên không cho phép hắn đi nghi ngờ chất vấn.

    "Vị này chính là nhị đương gia của quảng trường Quang Ảnh chúng ta, bọn bây có thể xưng hô với anh ta là Hạ giám đốc, là anh em tốt nhất của lão đại chúng ta."

    Hoàng thanh giới thiệu đến cuối cùng, vẫn còn cố tình đem hai chữ "anh em" cuối cùng đó nhấn mạnh thêm vài phần.

    Cả mười gã quản lý ở đó sau khi biết được Hạ Thiên Kỳ dĩ nhiên chính là một kẻ mạnh của cấp bậc giám đốc, cả một đám đều mở to hai mắt vô cùng kinh hoàng. hiển hiên là không nghĩ đến một người tuổi còn trẻ, đứng ở trước mặt bọn họ đây, rốt cuộc lại đáng sợ đến như vậy.

    "Được rồi, tôi không muốn nói nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, kế tiếp tôi sẽ dùng quỷ vực bao phủ hết tòa chung cư này, cho nên các người có thể rời đi rồi."

    Nói xong một câu hàm ý không được phép nghi ngờ, Hạ Thiên Kỳ lại trực tiếp phóng ra quỷ vực của hắn, mặc dù quỷ vực của hắn ở khu vực thứ hai bị nén lại nghiêm trọng, đã không có cách nào giống như trong hiện thực như vậy nữa, đủ để bao trùm hết cả một khu vực thành phố, nhưng nếu như chỉ vẻn vẹn bao trùm một tòa chung cư, thì với sức mạnh lúc này của Hạ Thiên Kỳ vẫn không khó để làm được.

    Quỷ vực tản ra vô thanh vô tức, chỉ trong một chớp mắt tình hình bên trong toàn bộ tòa chung cư lập tức bị Hạ Thiên Kỳ thu hết vào trong đáy mắt.

    Hắn nhìn thấy được những đứa bé bị nhốt lại trong phòng đang gào khóc kêu cha gọi mẹ kia, tất nhiên cũng thấy được những vết máu nhuộm đỏ trên người của bọn nhỏ.

    Không hề nghi ngờ, những vết máu kia đều là trong lúc bọn nhỏ bị bị nắm lấy lôi đến đó, cha mẹ của bọn nhỏ vì bảo vệ bọn nhỏ mà chịu bị giết chết đi để lại.

    Trong số đó không những bao gồm cả tình yêu của bọn họ với những đứa nhỏ, lại thêm bao gồm cả oán hận với những kẻ này, hay thậm chí là tuyệt vọng với cả thế giới này.

    Chờ sau khi mười quản lý kia rời khỏi, Hạ Thiên Kỳ lại tìm một gian phòng ở gần đây đi vào bên trong.

    Gian nhà chung cư này có lẽ khoảng hơn một trăm mét, có ba phòng với một phòng làm việc, cánh cửa của ba gian phòng ngủ trong đó đều bị khóa chặt, xuyên qua cánh cửa có thể nghe được có tiếng trẻ em đang kêu khóc không ngừng.

    "Hiện tại quỷ vực của tôi đã bao phủ toàn bộ tòa chung cư này, một khi nữ quỷ kia lẻn vào đây, tôi có thể cảm ứng được sự tồn tại của nó ngay lập tức."

    "Hạ anh em tuổi còn trẻ mà đã trưởng thành được đến mức như thế này, thật sự là lợi hại. Chắc chắn về sau này còn có rất nhiều khả năng có thể tiến vào cấp bậc giám đốc cấp cao."

    Hoàng Thanh nói những lời này cũng không phải là cố tình nói cho Hạ Thiên Kỳ nghe được, mà là thật sự cảm thấy đúng như vậy.

    Dù sao đi nữa thì nhìn qua dáng vẻ này của Hạ Thiên Kỳ, thì cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

    Một người như thế này có thể bước vào cấp bậc rất cao nữa hay không, sau này cố gắng là một mặt, gặp được hoàn cảnh tốt là một mặt nữa, nhưng mà thiên bẩm cũng chính là một phần không thể thiếu trong số đó.

    Người có thuật pháp có thiên bẩm khác nhau, người có quỷ vật thể chất cũng vậy.

    Giống như trong số người có thuật pháp, thì lấy Khí thuật sư làm thiên bẩm cực mạnh, Chú thuật sư là thứ hai. Đương nhiên cũng có tồn tại loại Phụ ma sư này có thiên phú tương đối đặc thù, nếu như trưởng thành thêm nữa, giai đoạn sau này sức mạnh sẽ lại càng thêm mạnh mẽ tiến cao hơn so với những đồng cấp khác.

    Dù sao đi nữa thì tự phụ ma cho bản thân, chẳng khác nào là đang dưới điều kiện tiên quyết là sức mạnh vốn có, lại một lần nữa có thể tăng lên cao, đồng cấp ở phía dưới tự nhiên là khó mà chiến thắng được.

    Mà ở giữa quỷ vật thể chất, Quỷ vương thể chất chính là cực mạnh, Ác linh thể chất đứng thứ hai, tiếp theo còn lại là Lệ quỷ thể chất, Quỷ hồn thể chất vân vân...

    Trong số đó thì Quỷ vương thể chất yêu cầu về sau này gặp hoàn cảnh tốt, mà Ác linh thể chất nói về thiên bẩm giống như là cực mạnh trong số toàn bộ thể chất còn lại, mấu chốt trưởng thành chính là cấp bậc Ác quỳ.

    Nếu như sau này có hội thăng cấp lên làm Quỷ vương thể chất, như vậy thì bước vào cấp bậc Quỷ vương thì tuyệt đối có khả năng.

    Mà giống như Lệ quỷ thể chất, hoặc Quỷ hồn thể chất, có một cái giới hạn cuối cùng đó chính là cấp bậc Lệ quỷ, một cái còn lại là cấp bậc Quỷ mị. Yêu cầu phải có cơ duyên rất lớn mới có thể trưởng thành đến một cấp độ cao hơn nữa, nếu không thì cho dù sức mạnh có bước vào đến cấp bậc Ác quỷ, nhưng bởi vì khác biệt của thiên bẩm, thì người yếu đuối về sức mạnh cũng sẽ có thiên phú tương đối mạnh mẽ.

    Mà Oan hồn thể chất giống như Sở Mộng Kỳ có được, thì cũng là một kẻ ngoại tộc trong số đó, không những có được năng lực thiên bẩm, lại thêm có được Chú thuật cấm kỵ, cũng giống như là đại biểu của thiên bẩm cực tốt.

    Mà Quỷ hồn thể chất giống như Hoàng Thanh có, có thể nói chính là một loại thể chất rác rưởi nhất, mặc dù gã hiện tại đã tiến nhập đến cấp bậc Ác quỷ, nhưng mà bởi vì năng lực thiên bẩm thua kém hơn những người khác, lại không có Quỷ vương tàn chi* có khả năng dung hợp, cho nên sức mạnh rất khó để lại lần nữa tiến thêm một bước.

    *Quỷ vương tàn chi: phần tay chân còn sót lại của Quỷ vương.

    Dù sao đi nữa thì chỉ dựa vào quỷ khí tích lũy trong cơ thể, chính là không có biện pháp nào đạt được biến đổi về chất thực sự.

    Nghe được câu tán thưởng của Hoàng Thanh, Hạ Thiên Kỳ chẳng qua cũng chỉ là cười cười lạnh lùng, thoại lý hữu thoại* mà nói:

    *Thoại lý hữu thoại: trong lời nói có ẩn ý.

    "Hoàng lão ca nếu như có thể tiếp tục sống sót lâu hơn nữa nữa, thì có lẽ bước vào cấp độ của giám đốc cũng không phải là vấn đề hóc búa gì."​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 19: Quỷ Vật

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi

    Sau khi hai người ở đó nói chuyện phiếm vài câu trong lúc ngắn ngủi, Hạ Thiên Kỳ bên kia lại cũng không buồn nói lại thêm nữa, bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.

    Quãng thời gian trôi qua có thể chia ra từng giây một, cả một tòa chung cư đang dưới sự theo dõi của Hạ Thiên Kỳ, nói một cách không khoa trương chút nào thì đến ngay cả một con ruồi bọ bay vào bên trong cũng không thể lừa gạt được cảm giác của hắn.

    Sắc trời hoàn toàn trầm hẳn xuống, bên ngoài từng trận cuồng phong thổi mạnh qua khiến cây cối nghiêng ngã lảo đảo, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bị gãy ra làm đôi.

    Bọn nhỏ đang làm bạn cùng nhau sau khi mất đi cha mẹ, qua một thời gian dài khóc lóc kêu gọi thì cả một đám đều ỉu xìu xuống.

    Hạ Thiên Kỳ cẩn thận nhớ lại một chút về bản bút ký mà Lãnh Nguyệt giao cho hắn kia, trên bản bút ký ấy thật ra cũng có ghi chép lại về loài quỷ vật yêu thích ăn thịt những đứa bé nhỏ.

    Hơn nữa với loài quỷ vật này, hắn cũng hoàn toàn không hề xa lạ, chính là quỷ anh.

    Dù sao đi nữa thì có rất nhiều quỷ vật giết chóc nhiều quá trở thành nghiện không giả chút nào, nhưng có rất ít quỷ vật thích thú với ăn thịt người, cho nên Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rằng con quỷ vật mà lần này hắn sẽ đối phó, hết tám chín phần mười chính là một con quỷ anh có cấp bậc tương đương với người ở cấp bậc giám đốc.

    Hạ Thiên Kỳ có thể ghìm được hơi thở rất sâu mà không rên lên một tiếng, nhưng mà Hoàng Thanh thì hiển nhiên là về ý từ thì còn thua kém hơn một chút. Dù sao đi nữa thì sức mạnh của gã xếp đặt ở chỗ này, đừng nói đến không thể nào so sánh với Hạ Thiên Kỳ, chính là ngay cả khi có so sánh với hai người Tiểu Bạch và Phong Tử, thì gã cũng mạnh hơn không được bao nhiêu phần.

    Mà dưới tình huống khi cả hai người kia dang liên thủ lại với nhau, cũng không có khả năng tiếp tục sống sót nữa, nên lại đừng nói gì đến gã ta.

    Cho nên đang sau khi lưỡng lự suy nghĩ, Hoàng Thanh lập tức nhìn qua Hạ Thiên Kỳ đề nghị nói:

    "Hạ anh em, anh xem tôi ở lại trong chỗ này cũng không giúp được anh nhanh hơn được cái gì, tôi đây không phải là có khả năng?"

    "Anh chờ đợi ở bên cạnh tôi, sẽ càng an toàn hơn."

    Hạ Thiên Kỳ cũng không có ý tứ để cho Hoàng Thanh rời đi, khéo léo từ chối gã ta.

    Nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, Hoàng Thanh cũng không còn tiếp tục khăng khăng rời đi nữa, nhưng mà vẫn hỏi không xác định nói:

    "Hạ anh em có nắm chắc bao nhiêu phần có thể đối phó với nó?"

    "Anh hỏi như vậy là đang nghi ngờ thực lực của tôi hay sao?"

    "Đương nhiên không phải, tôi chỉ là..."

    Hoàng Thanh vừa muốn giải thích lý do, lại nhìn thấy sắc mặt Hạ Thiên Kỳ khẽ động một chút, dường như là đã nhận thấy được cái gì đó, tự nói một tiếng:

    "Nó đã đến đây!"

    Trong một gian phòng của tầng năm, có sáu đứa bé đang tụ tập lại cùng một chỗ, trong đó có hai đứa bé tuổi tác còn nhỏ chếch nhau một số ít, lại đang khóc lên rất lớn tiếng từ đầu đến cuối.

    Trong phòng khách không bật đèn, trong bóng tối đen như mực bọn nhỏ đều rất sợ hãi, cho nên cũng tụ tập lại cùng một chỗ theo bản năng.

    Đúng lúc này, một đứa bé trai đang khóc trong số đó lại giống như là nghe thấy được người nào đó đang kêu gọi cậu, đột nhiên lại ngừng khóc, sau đó lại thấy cậu từ trong phòng khách rời đi, rồi bước nhanh đi chạy vào trong một gian phòng ngủ.

    Mà ở bên trong một gian phòng ngủ, một bà cụ mặc bộ đường trang màu đỏ, trong ánh mắt thì lại lấp lóe ra ánh sáng xanh lục yếu ớt, đang nhìn thẳng vào đứa nhỏ vừa mới chạy vào kia kêu gọi nói:

    "Cháu yêu đến đây... Đến đây bên này với ta..."

    Đứa bé trai nhìn bà lão già nua kia mà không biết gì, sau đó lại bước nhanh như chạy qua đó, chờ đến sau khi cậu đi đến bên cạnh người của bà cụ già kia, thì bà cụ lại giống như đang khen ngợi cậu thông minh lanh lợi, dùng bàn tay che đầy nếp nhăn kia nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu của đứa nhỏ.

    Tiếp theo, lập tức dùng một nắm tay bóp chặt xuống ở trên cổ của đứa nhỏ, vốn là khuôn mặt già nua kia lại đột nhiên vặn vẹo lại cùng một chỗ, lập tức há rộng ra một cái miệng to lớn vô cùng, hiển nhiên là đang muốn một ngụm nuốt trọn cả đứa bé trai đang giữ trong tay nó.

    Nhưng đúng ngay thời điểm này, Hạ Thiên Kỳ lại im hơi lặng tiếng mà đột nhiên xuất hiện ra trên bậc cửa sổ, huyết sát quỷ binh nắm chặt ở trong tay phát ra tiếng kêu vang run rẩy lên từng trận, chỉ thẳng vào con quỷ vật trước mặt hắn.

    "Xem ra ngươi vẫn rất thích ăn."

    Hạ Thiên Kỳ lạnh giọng nói một câu, quỷ khí xanh biếc trong cơ thể tuôn ra bốc lên cao, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một cánh tay dài, rồi dùng một cánh tay đó đoạt lấy đứa nhỏ đang trong tay của nữ quỷ kia trở về.

    Khuôn mặt của nữ quỷ vốn là đang hóa thành một cái miệng lớn mở rộng ra, lúc này cũng đã khôi phục lại như lúc ban đầu, nó giống như đang âm thầm đánh giá Hạ Thiên Kỳ, trong ánh mắt lóe ra sự độc ác ham muốn máu tươi.

    Không hề nói thêm bất cứ lời vô nghĩa nào nữa, Hạ Thiên Kỳ thậm chí không đợi đến khi nữ quỷ kia có động tác nào, huyết sát quỷ binh đã bộc phát ra huyết quang yêu dị, hung hăng hướng về phía nữ quỷ kia bổ thẳng xuống.

    Mà trong suốt quá trình này, quỷ vực của hắn vốn là đang bao phủ trên khắp tòa nhà chung cư này, trong nháy mắt cũng co rút lại, vừa vặn chỉ bao trùm lại ở mỗi một gian phòng ngủ này.

    Nữ quỷ mắt thấy quỷ binh của Hạ Thiên Kỳ khí thế rào rạt, nó giận dữ gầm lên một tiếng, tiếp theo toàn thân đều bắt đầu vặn vẹo lên, cuối cùng lại hoàn toàn biến thành một cái miệng khổng lồ, đem quỷ thuật mà huyết sát quỷ binh bộc phát ra nuốt xuống hết một lần.

    Thế nhưng đến ngay cả một cọng lông cũng không tổn hao gì.

    Hạ Thiên Kỳ vốn tưởng rằng đối phương là một con quỷ anh, nhưng mà hiện tại xem ra, lúc này hiển nhiên chính là một loại quỷ vật mà đến ngay cả Lãnh Nguyệt cũng không hề biết đến.

    Mặc dù một đòn tấn công không thành, nhưng mà Hạ Thiên Kỳ lại không hề có bất cứ sự hoảng hốt nào, bởi vì năng lực của con quỷ vật này xem chừng là đặc biệt chỉ có một cái, vừa vặn cũng chỉ có thể làm chỗ tựa để nuốt chửng.

    Nhưng tương đối nan giải chính là, quỷ vực của con quỷ vật kia tương đối mạnh mẽ dữ dằn, mặc dù diện tích bảo phủ nhỏ đến mức đáng thương, nhưng mà cũng rất khó để bị công phá.

    Huyết khí lại lần nữa dâng lên cuồn cuộn ngất trời, Hạ Thiên Kỳ gầm lên một tiếng, huyết sát quỷ binh lại lần nữa bộc phát ra quỷ thuật vô cùng.

    Bên trong toàn bộ gian phòng ngủ đều vang vọng lên giống như một tiếng thở dài của tử thần, quỷ vực kiên cố của nữ quỷ kia không ngừng chấn động kịch liệt.

    Mặc dù quỷ vực của nữ quỷ kiến cố dị thường, nhưng mà lại không thể nào chịu nổi thế tấn công không ngừng của Hạ Thiên Kỳ, luôn một mực dùng huyết sát quỷ binh điên cuồng phát huy quỷ thuật.

    Nữ quỷ mặc dù không hề bị thương, nhưng cũng bị Hạ Thiên Kỳ công kích đến mức không có cách nào khác để đánh trả lại, mãi cho đến khi huyết quang yêu dị trên huyết sát quỷ binh trở nên tối tăm xuống, Hạ Thiên Kỳ mới thu hồi lại quỷ binh, trực tiếp nhằm về phía nữ quỷ kia lấy cứng chọi với cứng.

    Quỷ vực của một người một quỷ va chạm kịch liệt ở cùng một chỗ, khiến cho cái không gian chật hẹp ở giữa phòng ngủ xuất hiện ra một hồi vặn vẹo.

    Quỷ vực của nữ quỷ kiên cố, nhưng mà quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ cũng không phải chỉ để trưng chơi như vậy, mặc dù là phải kém hơn một chút, nhưng mà sau khi đang trải qua quá trình hắn công kích như điên không có điểm dừng trước đó, quỷ vực của nữ quỷ mặc dù là chưa từng bị phá vỡ, nhưng rõ ràng đã bị suy yếu đi.

    Hai bên quỷ vực giằng co không xong, nhưng trái lại vẫn tạo cho nữ quỷ thời cơ, lại nhìn thấy nữ quỷ lại một lần nữa hóa thành cái miệng khổng lồ sừng sững, sau đó cứ như vậy mà hung hăng một ngụm cắn xuống trên quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ.

    Hơn nữa khiến cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy kinh hãi chính là, quỷ vực của hắn như vậy mà đã bị nữ quỷ kia một ngụm cắn trọn hết.

    Một ngụm cắn phá ra quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ, nữ quỷ tức khắc nhếch lên một nụ cười giả tạo khiến cho kẻ khác sởn hết gai ốc, sau đó lại há rộng miệng ra rồi cứ như vậy mà một chia ra làm hai, từ hai bên sườn đồng loạt hướng về phía Hạ Thiên Kỳ nuốt đến.

    "Giờ thì nghĩ đến mày giỏi miệng?"

    Hạ Thiên Kỳ lại lần nữa phóng xuất ra quỷ vực, miễn cưỡng ngăn cản nữ quỷ trong một chốc lát, sau đó hắn lại dùng năng lực thuấn di vọt đến một góc của gian phòng ngủ.

    "Nuốt chửng!"

    Năng lực nuốt chửng của quỷ anh lại lần nữa xuất hiện, Hạ Thiên Kỳ cũng mở ra cái miệng khổng lồ, một ngụm cắn ở ngay trên quỷ vực của nữ quỷ kia.

    Nhưng mà dễ nhận thấy là năng lực nuốt chửng của hắn chỉ làm tổn hại có hạn với quỷ vực, cho nên quỷ vực của nữ quỷ chẳng qua là chỉ chấn động kịch liệt một chút, những vẫn không hề bị hắn cắn ra một cái lổ hổng nào.

    "Có chút nan giải rồi."

    Một đòn thất bại, Hạ Thiên Kỳ gấp rút khôi phục trở lại trạng thái bình thường, mắc mặc dù là thân bao gồm nhiều loại năng lực nuốt chửng, nhưng mà lại không hề có một loại năng lực nào có thể trực tiếp không đếm xỉa gì đến quỷ vực.

    Cho nên lúc này cũng khiến cho Hạ Thiên Kỳ bắt đầu sinh ra một cái suy nghĩ điên rồ, nếu như hắn đem con nữ quỷ này sử dụng năng lực cắn nuốt thiên bẩm nuốt chửng đi, như vậy thì lại có thể cướp đoạt lấy loại năng lực này của nó.

    Phải biết rằng bất kể là quỷ vực, hay là pháp vực, đều là mắc xích thuộc hạng quan trọng nhất trong một trận quyết đấu của kẻ mạnh.

    Lớp phòng ngự của người nào bị phá vỡ ra trước, tình hình của người đó lập tức chắc chấn sẽ trở nên nguy cấp khác thường.

    "Để xem là ngươi có thể ăn thịt ta trước, hay là ta có thể nuốt chửng ngươi trước!"​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 20: Cướp đoạt

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi

    Trên mặt Hạ Thiên Kỳ lộ ra vẻ điên cuồng, cũng không tiếp tục kiềm nén cái loại khát vọng muốn cướp đoạt đi năng lực của con quỷ vật này trong lòng nữa.

    Liên tiếp sử dụng năng lực thuấn di, quay về quỷ vực của nữ quỷ tiến đến công kích.

    Nữ quỷ hiển nhiên cũng đã nhân ra mục đích của Hạ Thiên Kỳ, những đòn công kích theo đó cũng trở nên càng thêm điên cuồng hơn nữa, thân thể nó vốn được chia ra thành hai nửa, trong lúc này đã chia ra làm bốn, cứ như vậy mà biến thành bốn cái miệng mấp máy, hướng về phía Hạ Thiên Kỳ lao đến bao phủ.

    Hạ Thiên Kỳ mặc dù là có thể dựa vào thuấn di liên tiếp để tránh né đi, nhưng mà ở trong một cái không gian nhỏ hẹp như thế này, hắn đối mặt với hai cái miệng khổng lồ của nữ quỷ bày ra thì ngược lại còn có thể miễn cưỡng đối phó, nhưng mà lúc này đột nhiên lại có vượt quá gấp đôi lên, hắn lại bắt đầu trở nên chật vật hơn.

    Bốn cái miệng há to khiến người ta buồn nôn kia từ khắp các nơi truy đuổi Hạ Thiên Kỳ, mặc dù là không đến mức giống như trước đó nữa, nhưng mà từ những dịch thể phun ra bên trong những cái miệng kia thì lại có chứa tính ăn mòn rất mạnh, hơn nữa còn có thể lan tràn ra cực nhanh.

    Hạ Thiên Kỳ trước đó bị cắn cho một miếng, kết quả mấy cái công phu trong cực ngắn, trọn một cái cánh tay giống như là bị nhiệt độ cực cao nướng đến mức giống như bị thiêu hủy, rồi bị biến mất sạch sẽ.

    Cũng may mà hắn kịp thời uống xong một chai nước thuốc hồi phục thương tích, lúc này thương tích mới dừng lại không chắc chắn, nhưng đã là không dám tiếp tục ở lại trong gian phòng ngủ nhỏ hẹp này thêm nữa.

    Trước đó sở dĩ hắn luôn luôn dây dưa với nữ quỷ kia ở bên trong, hoàn toàn là sợ nữ quỷ sẽ chạy thoát, nhưng mà hiện tại nữ quỷ rỏ ràng đã chiếm thế thượng phong, chắc chắn là sẽ không bỏ qua cho hắn.

    Cho nên hắn trực tiếp thuấn di ra khỏi phòng ngủ, đi đến bên ngoài, bên này hắn chỉ vừa mới đi ra ngoài, nữ quỷ kia cũng đuổi đến phía sau lưng.

    Chỉ có điều một khi đã đi ra đến bên ngoài, Hạ Thiên Kỳ sẽ không lo lắng bị những cái miệng kia quấn bên mình nữa, nhưng mà tốc độ tấn công của nữ quỷ hiển nhiên cũng không chậm đi chút nào. hắn chỉ chú ý đến phải tránh né, ngược lại cũng không tìm không được cơ hội nào quá tốt.

    Sau khi liên tục suýt chút nữa đã bị cái miệng của nữ quỷ cắn hai lần liên tục, lúc này cuối cùng cũng đã dồn ép cho Hạ Thiên Kỳ đến mức phải cấp bách, cũng không còn tiếp tục trốn tránh thêm nữa, dự định sẽ lao đến cho quỷ vực của nữ quỷ kia đánh một đòn cuối cùng.

    Nữ quỷ đang sau khi chia ra làm bốn, quỷ vực của nó cũng theo đó mà xảy ra hiện tượng bị phân tán, giống như là bốn cái miệng bày ra dữ tợn kia cũng đều giống như là một con quỷ vật tồn tại đơn độc.

    Khi trên hai đầu chân mày của Hạ Thiên Kỳ nhíu chặt lại thì ngay tại lúc này đột nhiên nhảy cao lên, tiếp theo lập tức triệu hồi cánh quỷ môn kinh khủng kia ra.

    Quỷ môn vừa mới hiện ra, tiếp theo chậm rãi mở ra một chút, từ đó bộc phát ra một luồng lực hút to lớn khó có thể ngăn cản lại được, trực tiếp khiến cho hai cái miệng quỷ đang há ra kia ở khoảng cách gần nó nhất không thể động đậy được.

    Đến sau khi trở thành giám đốc, Hạ Thiên Kỳ với sử dụng năng lực thiên bẩm cũng trở nên càng thêm dày công tôi luyện, hơn nữa với cánh quỷ môn mờ mờ ảo ảo không biết thông đến đâu kia cũng có một chút liên hệ nhỏ.

    Hắn có thể tùy ý khống chế mức độ lớn nhỏ khi khép mở quỷ môn, thậm chí có thể khiến cho nó đóng kín lại.

    Hai cái miệng quỷ bị quỷ môn hấp dẫn mà dừng lại, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rằng tác dụng khi hắn kêu gọi quỷ môn cũng đã đạt được rồi.

    Mà hai cái miệng quỷ khác kia thì lúc này vẫn đang liều mạng mà đánh về phía hắn, hiển nhiên đang cho rằng chỉ cần giết chết hắn, thì hai cái miệng quỷ còn lại kia mới có thể thuận lợi thoát thân.

    Hạ Thiên Kỳ lại một lần nữa lấy ra huyết sát quỷ binh của hắn, sau đó lại lần nữa tiêu hao đi khí huyết sát hướng về phía cái miệng quỷ đang nhằm về phía hắn kia hung hăng mà chém bổ xuống dưới.

    Lúc này đây quỷ vực vốn là đang bao phủ lại ở bên ngoài miệng quỷ cuối cùng cũng bị hắn phá vỡ, Hạ Thiên Kỳ lập tức cũng không chần chừ lâu thêm nữa, trực tiếp sử dụng năng lực nuốt chửng linh hồn.

    Trong ánh mắt bắn nhanh ra hai đường ánh sáng xanh, nhưng chuyện khiến cho Hạ Thiên Kỳ xấu hổ chính là, năng lực nuốt linh hồn của hắn cũng không hề phát huy hiệu quả của nó.

    Không biết do con quỷ vật kia vốn không hề có linh hồn hay nói bởi vì nó chia ra làm bốn, đem linh hồn cũng chia thành cả bốn phần không hoàn chỉnh, cho nên mới không có cách nào nuốt xuống được.

    Nếu như không có biện pháp nào nuốt được linh hồn của con quỷ vật kia trước, như vậy thì khi hắn đang tiến hành cắn nuốt, chắc chắn sẽ rơi vào cảnh bị cắn trả lại mãnh liệt.

    Dù sao đi nữa thì nữ quỷ kia chính là một con quỷ vật ở cấp bậc giám đốc, chính là vô cùng gần gũi với quỷ vương thật sự.

    Cái loại cắn trả này chính là chỗ khó có thể chống đỡ lại được.

    Trong lòng không ngừng suy tư về biện pháp đối phó, rất nhanh sau đó, Hạ Thiên Kỳ lại hạ quyết tâm rằng, nếu như không có cách nào sử dụng khả năng nuốt linh hồn, vậy thì trước kiến hắn dùng năng lực dung hợp đem hai cái miệng quỷ bày ra kia dung hợp lại, sau đó lại cố gắng nuốt thêm hai cái miệng khác kia.

    Hạ quyết tâm rồi, Hạ Thiên Kỳ lại không hề do dự, bóng dáng chỉ trong một nháy mắt đã đi đến giữa hai cái miệng quỷ mở ra kia. Chỉ trong một khoảnh khắc khi chúng nó đang nuốt đến, thân thể hắn trong nháy mắt giống như là một khối chất dẻo bằng cao su, từ đó bộc phát ra một luồng lực hút, hoàn toàn hút hết hai cái miệng quỷ kia vào bên trong

    Tiếp theo sau đó, hắn lại cảm thấy toàn thân phồng lên khó chịu, giống như là có thứ gì đó đang không ngừng chui vào trong thân thể hắn.

    Chỉ có điều cái cảm giác này rất nhanh thì đã biến mất, Hạ Thiên Kỳ gấp rút kiểm tra trong thân thể mình lại một chút, sau đó thì phát hiện ra hai cái miệng quỷ kia đang bị hàng ngàn hàng vạn sợi tơ do quỷ khí hình thình quấn quýt lấy, ném xuống bên trong quỷ dịch nằm ở phía dưới.

    Mặc dù là dung hợp không hề có tác dụng phụ này, nhưng đòi hỏi phải có một quãng thời gian nhất định để tiêu hóa hoàn toàn, điểm này thì kể từ lúc sau khi hắn dung hợp khối đầu lâu quỷ vương kia trước đó, cũng đã từng nhận thức sâu sắc.

    Sau khi cảm thấy không còn có vấn đề gì nữa, Hạ Thiên Kỳ lại gấp rút uống hết một chai nước thuốc khôi phục thể lực, tiếp theo đi đến trước hai cái miệng quỷ đang bị quỷ môn gắt gao dây dưa giữ chặt lại kia, không chút do dự mà sử dụng năng lực nuốt chửng của quỷ anh, lần lượt cắn ở trên quỷ vực của bọn chúng.

    Mãi cho đến tận lúc này thì quỷ vực của hai cái miệng quỷ kia mới bị phá vỡ ra, Hạ Thiên Kỳ đang hít sâu vào một hơi, rồi thao tác quỷ môn vốn là chỉ khép mở ra một chút, mở ra toàn bộ cánh cửa.

    Chỉ trong một nháy mắt khi quỷ môn hoàn toàn bọ mở ra, trước đó hai cái miệng quỷ kia còn có thể gắng gượng chống đỡ lại, nhất thời lại không còn có đến nửa phần sức lực để chống cự, toàn bộ đều bị hút vào bên trong cánh cửa.

    Ngay sau đó một giây, Hạ Thiên Kỳ lại ngã xuống trên mặt đất đau đớn, toàn thân giống như bị một mảnh lưỡi lam rạch lên từng chút một, khiến cho hắn khàn giọng rít lên không ngừng.

    Hắn vốn là cũng không hề dùng đến cách gánh vác cái sự đau đớn này, dù sao đi nữa thì hắn hiện tại đã có năng lực dung hợp, hoàn toàn có thể đang dưới điều kiện tiên quyết không hề mạo hiểm, dung hợp hết cả hai cái miệng quỷ kia vào mình.

    Nhưng nếu như dung hợp, mặc dù là có thể nhận được sức mạnh của quỷ vật, trái lại không có cách nào đạt được năng lực của quỷ vật.

    Mà năng lực của con quỷ vật này có thể phá vỡ quỷ vực, thì chính là cái mà hắn đặc biệt cần đến.

    Hạ Thiên Kỳ gắt gao ngăn chặn lại sự cắn trả lại đến từ quỷ vật, hắn khàn giọng gầm lên đau đớn, gần như gần như là vang vọng khắp toàn bộ tòa chung cư tiểu khu Triệu Lân.

    Hoàng Thanh lúc này cũng đi đến bên ngoài, đi cùng với gã ta đến đó còn có những tay quản lý là thuộc hạ dưới quyền của gã.

    Khi nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Thiên Kỳ trở nên vặn vẹo, đang không ngừng lăn lộn trên mặt đất gầm gừ thì mỗi người đều cảm thấy rằng, người đang nằm trên mặt đất kia vốn dĩ không phải là con người, mà là một con quỷ vật đáng sợ.

    Quỷ khí màu xanh từ trong thân thể Hạ Thiên Kỳ dâng lên tuôn ra ngoài, sau đó cuối cùng lan tràn ra toàn bộ tiểu khu.

    Ánh trăng ở phía trên hoàn toàn bị quỷ khí xanh che khuất đi, tất cả mọi người đều bị bao phủ lại bên trong màng sương mù xanh mờ mịt này.

    Tiếng gầm khàn khàn của Hạ Thiên Kỳ vang vọng đi khiến kẻ khác ở đó sợ hãi, mãi cho đến khi số quỷ khí lan tỏa ra ngoài kia lại lần nữa chậm rãi chảy về bên trong thân thể Hạ Thiên Kỳ, đám người Hoàng Thanh lúc này mới từ giữa cái khủng hoảng bị tử vong vây quanh trước đó đi đến.

    "Hạ... Hạ anh em, anh... Anh không sao chứ."

    Nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ đứng lên từ trên mặt đất có chút khó khăn, Hoàng Thanh vội vàng lắp bắp hỏi.

    "Tất cả các người đều ở chỗ này rồi sao?"

    Hạ Thiên Kỳ quay đầu lại, màu xanh biếc trong mắt vẫn chưa hề hoàn toàn biến mất hẳn, lúc này cũng thấy đám người Hoàng Thanh đánh một cái rùng mình ớn lạnh không tự chủ được.

    "Đều ở chỗ này."

    Hoàng Thanh gật đầu trả lời lại một câu, sau đó lại nghe gã cẩn thận từng li từng tí hỏi:

    "Hạ anh em, còn con quỷ vật kia?"

    "Đã bị tôi giải quyết rồi."

    "Bị giải quyết? Vậy thì thật sự là quá tốt rồi! Hạ anh em quả nhiên lợi hại."

    "Quỷ vật mặc dù là bị tôi diệt trừ rồi, nhưng mà chuyện này vẫn còn chưa chấm dứt. Những đứa nhỏ kia..."

    Lời nói của Hạ Thiên Kỳ còn chưa kịp nói xong hết, Hoàng Thanh lại giống như là đã hiểu được toàn bộ, lập tức ra lệnh:

    "Lập tức đưa mấy đứa nhỏ đang khóc sướt mướt kia xử lý cho hết đi, còn có những người cha mẹ của lũ nhóc đó một người cũng không cần chừa lại, để tránh cho chuyện này bị tuồn ra bên ngoài, rồi tạo thành ảnh hưởng không cần thiết với Phong Thành này."

    "Chỉ sợ là anh đã hiểu lầm tôi rồi, cái tôi nghĩ đến không phải là xử lý những đứa nhỏ kia, mà là các người."​
     
    banhdacua25 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)