Đô Thị [18+] Phúc Diễm Tiêu Dao - ...... (New: C93)

  1. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Re: [Đô thị-18+] Phúc Diễm Tiêu Dao - ...... (New: C85)

    Phúc Diễm Tiêu Dao
    Tác giả : ...

    Chương 86 : Diệp Ngạo Dương

    Dịch: Râu
    Nguồn : kiemgioi










    Hiện tại, Diệp Hi cái gì cũng không biết. Bởi vì lúc này ở trong lồng ngực của hắn là một thục nữ xinh đẹp vừa mới bị mình hôn say đắm, nàng đang thở hổn hển, trên cái miệng nhỏ nhắn còn lưu giữ dấu ấn hàm răng của hắn!

    Chỉ thấy lồng ngực của nàng lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng băng cơ, áo ngực bao quanh kiều nhũ đè ép tạo ra một đạo rãnh sâu giữa hai vú, da thịt bạch ngọc làm cho người ta dục hỏa phân thân, hận không thể nhào tới hôn một cái!

    Bộ ngực căng phồng, vòng eo nhỏ nhắn, mông ngọc đầy đặn, ba vòng xinh đẹp tạo thành phong cảnh duyên dáng thướt tha linh lung, tựa như đồi núi trập trùng liên miên không dứt, thật sự là cực kỳ mê người!

    "Diệp Hi, nếu ngươi... muốn ... thì nhanh lên một chút!"

    Lúc này mỹ phụ mang vẻ mặt khuất nhục, hai tay chống ở trên lồng ngục tiểu nam hài, bờ eo của mình bị nam nhân ôm ấp, cặp nhũ phong co dãn kiêu ngạo cũng nặng nề áp lên lồng ngực Diệp Hi!

    Mà trong lòng Diệp Hi dục hỏa đã hừng hực thiêu đốt, ham muốn mãnh liệt chiếm giữ cơ hồ khiến hắn không nhịn được muốn đem vị thục nữ diễm lệ quyến rũ trước mắt đẩy ngã trên mặt đất, áp ở dưới thân thể của mình để tận tình giày xéo một phen!

    Đối với ánh mắt nóng rực của nam nhân này, thân làm người vợ người mẹ, Từ Lâm lại không biết mình phải làm gì! Chẳng lẽ lại bị hắn vấy bẩn một lần nữa hay sao?

    Từ Lâm lúc này tim đập mãnh liệt, thanh âm bang bang vang lên, nàng cảm nhận được một ít lực cánh tay ôm vào bờ eo của mình, thân thể đầy đặn thành thục phảng phất phiêu động như tiên tử, thật chặc mà nằm trong lồng ngực nam nhân.

    Không, là tiểu nam hài! Bởi vì, Từ Lâm so sánh với Diệp Hi quá cao! Như vậy lại để cho kiều nhũ thiếu chút nữa chèn ép lên khuôn mặt hắn!

    Nàng lấy hai tay chống trên ngực Diệp Hi, rõ ràng cảm ứng được hơi thở mạnh mẽ mà có lực đang tản ra khí tức nam nhân nồng hậu.

    "Thật muốn làm ở... ở chỗ này?"

    Từ Lâm trên mặt trừ xấu hổ và giận dữ, lại càng nhiều hơn nữa là đỏ bừng, hai tay muốn đẩy hắn ra, tuy nhiên coi như là nàng chỉ phí công vô ích.

    Cho dù thân thể còn không có hoàn toàn trổ mã nhưng trên người Diệp Hi cũng đã tràn ngập hơi thở nồng đậm dương cương làm cho nàng cảm nhận được sợ hãi, luân lý đạo đức của người vợ làm cho nàng không thể không phản kháng.

    Hai cánh tay của hắn ôm thật chặt vòng eo thon nhỏ, song chưởng bắt đầu di động xuống mông ngọc, từ từ lục lọi, cảm thụ được làn da tràn đầy co dãn mềm mại.

    "Mình... có lẽ chỉ có thể làm như vậy! Ta lại muốn... xin lỗi ngươi, lão công!"

    Từ Lâm thì thào ở trong lòng, nhưng nàng lại cắn chặt môi dưới không để cho nước mắt của mình tràn ra. Nhưng bọn họ đang ở trong văn phòng lại không biết lúc này Trần Nhã Đình vừa được xét nghiệm cũng đã hướng bên này đi tới!

    Nàng trăm triệu không nghĩ tới, mẹ của mình, bình thời thành thục đoan trang, ôn nhu giờ phút này lại nằm phục ở trên người đồng học! Mà trong phòng làm việc, Từ Lâm cùng Diệp Hi cũng không biết lúc này con gái của nàng đang hướng nơi này đi tới!

    "Diệp Hi."

    Lúc này trong phòng cũng là một tình cảnh làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai, hai thân ảnh một cao một thấp lại làm cho người ta một loại cảm gíac thập phần hoang đường!

    Một người là nam hài, một người là mỹ phụ nhân. Hơn nữa Diệp Hi đang sờ nắn đôi chân thon dài của Từ Lâm, trên người nàng áo quần xốc xếch, hai tay chống ở trên vách tường, đem mông ngọc to tròn vểnh lên về phía sau. Mà hiện ở sau lưng nàng là Diệp Hi, một đồng học của nữ nhi!

    Thành phố Hoa Hải, trung tâm thương nghiệp, Xích Dương tập đoàn.

    Đây là tập đoàn IT toàn cầu lớn nhất Trung Quốc. Mà cái công ty này thành lập cũng chỉ mới được mười tám năm! Nghe nói, người sáng lập lúc ấy mới mười tám tuổi. Mà hiện tại, hắn cũng đã trở thành chủ tịch. Người này, chính là Diệp Ngạo Dương, phụ thân của Diệp Hi.

    Lúc này hắn đang ngồi trong phòng làm việc hướng về phía một chồng giấy tờ.

    "Chủ tịch." Ngoài cửa, vang lên thanh âm trong trẻo.

    "Vào đi." Diệp Ngạo Dương cũng không ngẩng đầu lên.

    "Răng rắc " một tiếng, cửa được mở ra, một nữ nhân gợi cảm chậm rãi dạo bước vào! Nữ nhân này vô cùng xinh đẹp, tư thái lại càng thành thục động lòng người, bất quá Diệp Ngạo Dương lại cũng không thèm nhìn tới: "Có chuyện gì không?"

    "Chủ tịch, mới vừa nhận được tin từ Nhật Bản, mấy người bọn hắn sẽ phái một đoàn đại biểu tới thành phố Hoa Hải, chúng ta có nên an bài nhân viên tiếp kiến một chút đâu?"

    "A."

    Diệp Ngạo Dương đem bút máy để xuống, ngẩng đầu lên: "Tại sao chúng ta phải an bài nhân viên đi?"

    "Ách —— " Bí thư bỗng nhiên á khẩu không trả lời được.

    "Nghe kỹ, tiền của Xích Dương tập đoàn không thể nào mang đi lấy lòng người Nhật Bản được!"

    Diệp Ngạo Dương hung hăng trừng mắt nhìn nữ bí thư tự cho là thông minh xinh đẹp một cái, nói: "Không có chuyện gì nói, ngươi đi ra ngoài trước sao."

    "Ân.."

    Nữ thư ký bị Diệp Ngạo Dương dọa, nàng vội vàng gật đầu, "Ta đây đi ra ngoài trước." Nói đi liền xoay người rời đi.

    "Ghê tởm!"

    Nữ thư ký đi ra phòng làm việc, nhưng là lại hận đến nghiến răng nghiến lợi! Chẳng lẽ hắn là thái giám sao? Nhìn thấy mình lại không động tâm? Hôm nay nàng còn cố tình mặc một bộ trang phục công sở gợi cảm đến gặp hắn.

    "Píp píp..." Túi để điện thoại bỗng nhiên vang lên.

    Nữ bí thư vừa nhìn, nhưng trong lòng bỗng nhiên trở nên thập phần khẩn trương, nàng nhìn chung quanh, cuối cùng xác định không có người mới đi tới một phòng vệ sinh, nhẹ nhàng mà đè xuống nút trả lời.

    "Dương tiểu thư, chuyện làm như thế nào?" Điện thoại vang lên một thanh âm đàn ông khàn khàn.

    "Không có, không thành công."

    Nữ nhân có chút chột dạ nói: "Chủ tịch căn bản là không quan tâm. Xem ra hắn thật giống như không có ý tứ hợp tác ?"

    "Nga? Như vầy phải không?"

    Thanh âm nam nhân bỗng nhiên tức giận,nhưng sau đó lại bình tĩnh nói :"Không có quan hệ, nếu như vậy, như vậy sẽ không quấy rầy Dương tiểu thư! Ba ba của ngươi thiếu tiền, tựu sẽ giảm đi một nửa?"

    "Một nửa?"

    "Vốn là đáp ứng ngươi hủy bỏ toàn bộ khoản nợ nần này, nhưng là ngươi không có hoàn thành, tựu giảm đi một nửa là tốt lắm rồi! Hy vọng Dương tiểu thư lại tiếp tục giúp đỡ nga! Ha hả."

    Người nam nhân nói xong, liền cúp điện thoại, để lại vẻ mặt bất đắc dĩ của nữ thư ký.

     
  2. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Re: [Đô thị-18+] Phúc Diễm Tiêu Dao - (New: C20)

    Phúc Diễm Tiêu Dao
    Tác giả : ...

    Chương 87 : Nữ nhi nghi hoặc

    Dịch: Râu
    Nguồn : kiemgioi










    Lại nói đến nhi tử của Diệp Ngạo Dương, Diệp Hi lúc này lại đang làm ra chuyện tình lén lút khiến cho nhân thần công phẫn! Lúc này hắn đứng ở trước mắt mỹ phụ, dùng hai tay ôm chặt lấy bờ eo của nàng.

    Bị ma trảo vuốt ve khắp cơ thể khiến cho Từ Lâm ngứa ngáy vô cùng, khoái cảm cơ hồ muốn giành quyền khống chế thân thể của mình. Bị Diệp Hi ôm ấp, nàng chỉ cảm thấy cả người giống bị lửa đốt, phảng phất có hàng nghìn con côn trùng đang cắn xé bên trong.

    "Ưm."

    Thanh âm của nàng yếu ớt như muỗi, một đôi mắt ngập nước nhắm lại thật chặt, cái miệng anh đào nhỏ nhắn thở hổn hển, thân thể mềm mại hơi lay động, tựa hồ đang sợ cái gì!

    "Ngươi thật sự muốn ... ở chỗ này."

    "Ân, ở chỗ này! Chúng ta tựu làm ở trong phòng làm việc! Hắc hắc!"

    Diệp Hi hôn hít lấy cái cổ trắng của nàng rồi lại chuyển đến vành tai ngọc ngà. Ma trảo chia làm hai đường, lúc lên lúc xuống mà giáp công, một tay dọc theo bụng trượt xuống sờ lên bắp đùi của nàng. Đôi chân bóng loáng mà thon dài, hắn cảm giác giống như đang vuốt ve một khối ngọc trụ hoàn mỹ, trơn bóng không lưu tay. Mà một ma trảo còn lại vượt núi băng đèo, bỗng nhiên ôm lấy bầu vú cao vút, cách hai tầng y phục mà sờ nắn!

    Xúc cảm co dãn này tuyệt đối mỹ diệu! Một đôi nhục đoàn khiến cho ma trảo của hắn kìm lòng không được mà nhẹ nhàng xoa nắn, cặp vú mê người chỉ cảm thấy mịn màng rồi lại tràn đầy co dãn, để cho hắn yêu thích không buông tay!

    "A di, ta đến đây!"

    Diệp Hi thì thào vào bên tai Từ Lâm, đồng thời dùng côn thịt từ từ ma sát, chậm rãi tiến vào huyệt động thần bí đầy mê người của mỹ phụ.

    "A..."

    Dương vật của hắn một lần rút ra, lại một lần một lần cắm vào, dục hỏa càng ngày càng tràn đầy, khiến cho cả người hắn như lửa nóng, một cỗ nhục thịt nóng rực từ dưới hạ thân truyền đến khắp mọi nên trên thân thể, khiến cho hắn kìm lòng không được nhanh chóng đút vào, phần eo không ngừng dùng sức đẩy về phía trước.

    "Ân..."

    Từ Lâm cảm giác được bụng của mình nhận lấy một cây lửa nóng khổng lồ, trên mặt đẹp nổi lên từng đợt thẹn thùng. Bất quá đạo đức lễ giáo lại làm cho nàng muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng một đôi ngọc thủ chỉ có thể bất lực mà chống trên lồng ngực nam nhân. Nhưng khi hắn đút vào lại để cho mình cảm thấy thật giống như bay lên tiên cảnh

    Chẳng qua ở trong phòng làm việc nên nàng cũng không dám lớn tiếng rên rỉ. Diệp Hi gục ở trên người của nàng, hôn lỗ tai của nàng, mà phân thân của hắn lại từ từ tăng nhanh động tác, di chuyển càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn, cũng làm cho nàng trầm mê trong hoan ái mà quên mất hết thảy xung quanh, chỉ có thể mặc cho thú tính nguyên thủy trong cơ thể mình chi phối lý trí.

    Diệp Hi đem cự long từ từ rút ra, sau đó lại đột nhiên dùng sức, thoáng cái đem toàn bộ côn thịt cắm vào bên trong âm đạo mỹ phụ! Theo động tác của hắn mỗi một lần mãnh liệt rút ra rồi lại đâm thật sâu vào, Từ Lâm cảm thấy vô cùng chặt khít phong phú, trong miệng phát ra một tiếng yêu kiều, một đôi chân ngọc dùng sức mà co quắp, theo bản năng mà ôm lấy vòng eo tiểu nam hài này, vểnh cao mông ngọc nghênh hợp với dương vật.

    Mỗi lần nhục bổng muốn đẩy lên hoa tâm, thân thể của nàng luôn kìm lòng không được mà co quắp, cả người run rẩy không dứt. Động tác thay đổi rất nhanh, lúc ly lúc hợp, chín nông một sâu, thế như chẻ tre!

    Trong phòng nhộn nhạo từng âm thanh thập phần phóng đãng rên rỉ, lúc này tiểu nam hài đang giày xéo mỹ phụ thành thục, mà con gái của nàng lại đang từng điểm từng điểm mà tiến tới gần!

    "Tốt lắm, đã kiểm tra hoàn tất. Từ nơi này đi tới cuối rẽ trái chính là phòng làm việc của viện trưởng!"

    Hộ sĩ khám cho Trần Nhã Đình bỗng nhiên hướng về phía bên cạnh cô bé cười nói: "Chúc ngươi sớm ngày khỏ mạnh nga! Ha hả!"

    "Cảm ơn cô!"

    Trần Nhã Đình mỉm cười ngọt ngào nói, nghĩ đến căn bệnh ung thư của mình nhận được trị liệu, lòng của nàng đã cảm thấy cao hứng. Thật là cám ơn Diệp Hi!

    "Kỳ quái, tại sao cửa phòng lại đóng nhỉ?"

    Xa xa, Trần Nhã Đình thấy được cửa phòng làm việc chẳng những đóng lại, thậm chí còn treo một cái tấm bảng “Bận đi họp hội nghị”.

    "Ân?"

    Trần Nhã Đình từ từ đi tới, nhưng lại thật giống như nghe thanh âm va đập nào đó.

    "Mẹ, Diệp Hi, các ngươi có ở bên trong không?"

    Trần Nhã Đình không dám nói chuyện lớn tiếng, nhưng thanh âm lại làm cho hai người bên trong đang phiên vân phúc vũ bỗng nhiên hoảng sợ mà ngừng lại!

    Lúc này, mỹ phụ gợi cảm thành thục Từ Lâm dựa lưng vào trên vách tường, hai tay lại ôm cổ tiểu nam hài, một bắp đùi tuyết trắng thon dài bị hắn nhấc lên! Trên mặt là nét kiều mỵ đỏ ửng.

    Nghe được thanh âm nữ nhi bên ngoài cửa, Từ Lâm bỗng nhiên cả người căng thẳng, nàng dùng sức vỗ vào đầu tiểu nam hài bảo hắn hạ xuống, trên mặt lo lắng như vậy, nàng vô cùng hoảng loạn nhưng lại không dám nói lời nào!

    Nữ nhi tựu ở ngoài cửa, không ngờ mình lại thế nhưng dấu nàng, cùng đồng học làm chuyện trái đạo đức! Mình là phụ nữ đã có chồng, đã là một người vợ một người mẹ rồi! Nhưng hiện tại luân lý đạo đức lại bị mình phá vỡ!

    "Hư, a di ngươi đừng lên tiếng sẽ không có chuyện gì! Cử khóa rồi a!"

    Diệp Hi bỗng nhiên kiễng mũi chân thổi một ngụm nhiệt khí lên mặt mỹ nhân. Đồng thời dưới mông lại khẽ nhấp lên để cho hai người kết hợp càng thêm sâu một chút.

    Ưm!

    Từng trận khác thường kích thích để cho Từ Lâm cảm nhận được cả người nóng rang.

    "Kỳ quái, hộ sĩ tỷ tỷ không phải nói, bọn họ ở chỗ này sao?"

    Ngoài cửa Trần Nhã Đình căn bản cũng không biết mẹ mình bình thời ôn nhu hiền thục lúc này lại đang làm ra chuyện tình trái thuần phong mỹ tục! Phản bội trượng phu, phản bội nữ nhi, cảm giác tà ác trầm trọng, để cho trong lòng Từ Lâm thật giống như bị lợi kiếm hung hăng xuyên qua, trái tim đập kịch liệt mạnh mẽ lại làm cho nàng cảm nhận kích thích từ trước đến nay chưa từng có! Sau một cánh cửa, mình lại dấu nữ nhi cùng đồng học của nàng vụng trộm!

    "Đây là thanh âm gì?"

    Đang chuẩn bị rời đi Trần Nhã Đình lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người! Bởi vì nàng mới vừa rõ ràng nghe được "A " một tiếng, là từ trong phòng truyền tới!

    "Ngô —— "

    Từ Lâm lúc này vốn ôm cánh tay Diệp Hi, một bàn tay đè xuống miệng của mình, không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ muốn chết.

    "Thật xấu hổ a!"

    "Phanh " một tiếng, Trần Nhã Đình nghe thấy trong phòng lại bỗng nhiên vang lên thanh âm vật thể rơi xuống, hình như còn có tiếng mụ mụ rên rỉ.

     
  3. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Re: [Đô thị-18+] Phúc Diễm Tiêu Dao - (New: C20)

    Phúc Diễm Tiêu Dao
    Tác giả : ...

    Chương 88 : Dưới bàn làm việc

    Dịch: Râu
    Nguồn : kiemgioi










    "Mẹ?"

    Trần Nhã Đình bỗng nhiên dừng lại, mới vừa rồi hình như nghe được tiếng của mẫu thân! Nhưng tại sao bên trong không có ai đáp lại? Thật kỳ quái!

    Trong lòng cảm nhận được chút quái dị, nàng chậm rãi đem lỗ tai dán lên cửa phòng, cố gắng muốn tìm ra cái gì đó làm cho nàng nghi hoặc.

    "Di, tại sao tự nhiên lại không có thanh âm rồi?"

    Trần Nhã Đình không khỏi thất vọng mà lầu bầu. Nhưng nàng trăm triệu sẽ không nghĩ tới lúc này ở trong phòng, mẹ của nàng thật sự ở chỗ này! Hơn nữa còn mặc một bộ quần áo xốc xếch! Quần jean màu trắng bó sát đùi, đôi chân ngọc thon dài cân xứng đang mở ra quấn lấy hông tiểu nam hài, hai cánh tay lại ôm chặt cổ của hắn!

    Tư thế mập mờ khêu gợi vừa nhìn đã khiến người ta đỏ mặt. Mà nam nhân được nàng ôm lấy lại chính là đồng học của Trần Nhã Đình a, mẹ của nàng không ngờ lại có hành động đồi bại như thế, Trần Nhã Đình tuyệt đối không thể nào nghĩ tới được! Mà, lúc này, cha của Trần Nhã Đình, lão công của Từ Lâm lúc này lại đang lao vào cờ bạc như con thêu thân...

    "Sáu sáu sáu, mười tám, đại!"

    "Khốn kiếp!"

    Trần Hoa hung hăng mà vỗ vào trên mặt bàn, mới ban đầu mình còn thắng được nhiều tiền như vậy, thế nhưng thoáng cái tựu thua sạch!

    "Như thế nào, vị tiên sinh này muốn mua tiếp sao?" Người phục vụ nở nụ cười chân thành hỏi.

    "Cũng không còn tiền, lại mua cái rắm a!"

    Trần Hoa lúc này giống như thay đổi thành một người khác, thất vọng đứng lên. Nhưng lúc này một trung niên nhân lạ mặt lại hướng hắn đi tới.

    "Vị tiên sinh này, xin hỏi có thể trợ giúp được gì cho ngươi không?" Hắn hướng về phía Trần Hoa thập phần cung kính mà khom khom thân.

    "Ngươi là?" Trần Hoa hơi sửng sờ.

    "Ta là cái người phụ trách ở đây, họ Lý."

    "Nha."

    Trần Hoa gật đầu, nhưng cũng không muốn cùng hắn nói chuyện, muốn vòng qua hắn xoay người rời đi! Đây chính là một vạn đồng a! Không ngờ bị mình thua sạch. Không nghĩ tới mình tính toán kiếm tiền phí giải phẫu không có tới tay, mà chút tiền ít ỏi cũng bị lấy nốt! Lúc này hắn chỉ cảm thấy thế giới của mình đã trở thành một mảnh xám xịt.

    Bệnh của nữ nhi phải dựa vào mình. Nhưng những số tiền đó, mình căn bản là cầm không ra! Hiện tại thậm chí ngay cả một vạn đồng cũng thua sạch!

    "Tiên sinh?"

    Nam nhân họ Lý bỗng nhiên vỗ vỗ vai Trần Hoa, giống như lão bằng hữu nhiều năm không thấy: "Có phải hay không, cần hổ trợ của chúng ta chăng?"

    "Các ngươi ..."

    Trần Hoa rất muốn nói "Các ngươi có thể cho vay ... ", nhưng hắn lại phát hiện mình nói không nên lời! Bởi vì, hắn thật giống như cảm thấy nếu vay tiền của nam nhân kia, mình sẽ trở nên trầm luân sa đọa!

    Bất quá, vận khí vừa rồi của mình khá tốt? Cũng đã thắng vài chục vạn! Là vài chục vạn a! Nhưng bây giờ đã thua sạch toàn bộ! Nếu có thể dùng một ván lớn thu lại..., như vậy thì có vài chục vạn rồi, không phải sao? Nếu như cho mình một lần lặp lại cơ hội, mình nhất định sẽ hảo hảo quý trọng!

    "Tiên sinh muốn vay sao?"

    Nam nhân cười nói: "Xin theo ta bên này đi."

    "A?"

    Trần Hoa vẫn đứng ở tại chỗ, bởi vì chữ "Vay " kia để cho hắn cảm giác được mình có lẽ còn có một cơ hội kiếm tiền!

    "Mượn một chút không được sao? Chỉ cần một chút xíu, nếu mình thắng thì là tốt nhất, nếu thua cũng chính là một chút, không phải sao?"

    Trong lòng tựa hồ tìm được một cái cớ, Trần Hoa liền quyết tâm đánh bạc một lần nữa! Hắn cũng không biết lúc này hắn đã càng lún càng sâu! Hơn nữa, hắn cũng không biết, lúc này thê tử của mình lại càng thêm sa đọa! Bởi vì, thân thể của nàng đang áp sát lấy một tiểu tử, tai hại hơn là dưới hạ thân cũng kết hợp chặt chẽ với nhục bổng của hắn!

    Trầm trọng áp lực làm cho nàng cảm nhận được từng đợt đè nén. Nhưng lúc này mình cũng đã cỡi hổ khó xuống! Hai chân kẹp lấy vòng eo tiểu nam hài, hai tay không thể không ôm lấy cổ của hắn.

    "Đình Đình ở bên ngoài sao?"

    "Không sao, chúng ta hạ thấp thanh âm ít một chút."

    Diệp Hi ôm lấy cái mông của nàng, động tác nhấp vào nhục huyệt cũng không còn mãnh liệt như trước mà đang từ từ chậm rãi, mặc dù hắn đã làm chậm lại nhưng Từ Lâm cảm giác được khoái cảm tê dại còn mạnh hơn lúc nãy gấp bội, nàng cố cắn chặt môi dưới để âm thanh khoái hoạt không truyền ra khỏi miệng.

    "Mẹ, Diệp Hi! các ngươi có ở bên trong không?" Bỗng nhiên, Trần Nhã Đình dùng sức mà gõ cửa!

    "Lộp bộp!"

    Nghe được lời nữ nhi nói..., Từ Lâm bỗng nhiên có một loại mãnh liệt sợ hãi! Nếu như bị nữ nhi phát hiện, như vậy mình phải làm gì? Lão công sẽ đối đãi với mình như thế nào? Gia đình của mình, coi như là phá hủy!

    "Diệp Hi! Ta nghe được thanh âm của ngươi!"

    Trần Nhã Đình một lần nữa gõ cửa nói: "Ngươi nhanh lên một chút mở cửa!"

    "Sao, làm sao bây giờ?"

    Lúc này tiểu chính thái trên người mỹ phụ, lại cảm nhận được thân thể của nàng đang run rẩy!

    "Không sao!"

    Diệp Hi nhìn lên mỹ phụ thổi một ngụm nhiệt khí, có chút cố hết sức mà ôm người vợ so với hắn còn cao hơn đi về phía bàn công tác.

    "Diệp Hi!"

    Ở ngoài cửa Trần Nhã Đình bỗng nhiên có chút không nhịn được! Nàng đang muốn lần nữa gõ cửa, lại nghe được cửa phòng truyền đến âm thanh "Răng rắc ", từ bên trong được mở ra!

    "Chi nha."

    Trần Nhã Đình lập tức mở cửa, chỉ thấy được vẻ mặt tươi cười của Diệp Hi: "Làm sao ngươi nhanh như vậy đã trở lại nữa à?"

    Hắn nói xong, đã từ từ xoay người, tựa hồ là rất tùy ý mà đi về phía bàn làm việc, ở ánh mắt nghi hoặc của Trần Nhã Đình mà ngồi xuống ghế.

    "Ngươi tìm cái gì đó, mời ngồi a."

    "Mẹ của ta đâu?"

    Trần Nhã Đình bỗng nhiên liếc nhìn Diệp Hi, tức giận ngồi ở trên ghế sa lon, "Ngươi làm sao lại đóng cửa a."

    "Ách, thuận tay mà thôi."

    Diệp Hi ha hả mà cười nói, nhưng hắn lại như vô tình đem một cái tay đưa xuống dưới mặt bàn. Nhìn nữ đồng học trước mắt, hắn cảm nhận được vô cùng kích thích! Trần Nhã Đình kế thừa vẻ mỹ lệ của mụ mụ, hiện tại cũng là một mỹ nhân bại hoại! Tương lai, có lẽ lại sẽ là một vưu vật thành thục! Thật là một đôi cực phẩm mẫu nữ xinh đẹp a! Diệp Hi trong lòng thầm than.

    "A..."

    Vốn là hắn đang ngồi, thân thể lại bỗng nhiên run rẩy giật mình.

    "Ngươi làm sao vậy a?"

    "Không có gì a, ha hả."

    Diệp Hi trên mặt lộ ra vài tia đỏ ửng, nhìn qua tưởng như hắn đang xấu hổ. Bởi vì, lúc này ở phía dưới bàn là một mỹ nhân gợi cảm quần áo xốc xếch! Không gian phía dưới thật sự là quá nhỏ, hai tay Từ Lâm không thể không đặt tại bắp đùi của Diệp Hi, thậm chí ngay đầu của nàng không sai biệt lắm dán tại trên đùi của hắn.

    "Ai, ta muốn hỏi mẹ của ta đâu? Mới vừa rồi nàng không phải là theo ngươi cùng nhau vào đây sao?"

    Trần Nhã Đình tựa hồ cũng không biết, mẹ của mình ở trong văn phòng, hơn nữa còn thập phần mập mờ mà ngồi ở giữa hai chân Diệp Hi.

    "A, a di nàng mới vừa đi phòng rửa tay."

    Diệp Hi mở to hai mắt nói lời bịa đặt, nhìn tiểu cô nương này, mình cũng đang khinh nhờn mẹ của nàng, đây là cở nào kích thích!

    "Nga, như vậy a."

    Trần Nhã Đình bỗng nhiên cúi đầu, "Diệp Hi, cám ơn ngươi."

    Thanh âm của nàng rất nhỏ, nhưng là Diệp Hi vẫn có thể nghe được.

    "Chuyện gì phải cám ơn ta?" Diệp Hi đột nhiên cảm giác được hết sức áy náy và khó xử, mình đùa bỡn mẹ của nàng, nàng lại đối với mình nói lời cám ơn?

    "Ân, cám ơn ngươi. Nếu như không phải ngươi giúp đỡ, ta —— "

    Trần Nhã Đình nói tới đây liền ngừng lại. Bất quá lại hít một hơi: "Ta thiếu nợ ngươi, có lẽ, hiện tại không cách nào hoàn lại."

    "Ngươi không nợ ta cái gì a."

    Bởi vì mẹ của nàng đã hoàn lại. Trong lúc nói chuyện, hai tay Diệp Hi lại bỗng nhiên đưa tới phía dưới đem đầu Từ Lâm đặt tại giữa hai chân của mình.

    "Ta biết, có lẽ ngươi làm hết thảy đối với ngươi mà nói, chẳng qua là mấy câu nói mà thôi, nhưng là đối với ta mà nói, lại là một sinh mệnh mới! Ta thật, rất cám ơn ngươi! ngươi không biết, ba mẹ bọn họ vì bệnh của ta, cả ngày phí sức mệt nhọc, có đôi khi ta thật nghĩ chết đi coi như xong, như vậy bọn họ cũng không cần gánh nặng lớn như vậy!"

    Oanh!

    Núp ở dưới hai chân Diệp Hi, Từ Lâm bỗng nhiên ngây ngẩn cả người! Lời nữ nhi nói thật sâu kích thích nàng. Chẳng qua mình làm như vậy, cho dù tương lai có hối hận cũng không có thể thay đổi.

    Bởi vì, cái gì không nên phát sinh, cũng đã xảy ra! Mình cùng đồng học của nữ nhi, thế nhưng ở trong bóng tối lén lút quan hệ!

     
  4. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Re: [Đô thị-18+] Phúc Diễm Tiêu Dao - (New: C20)

    Phúc Diễm Tiêu Dao
    Tác giả : ...

    Chương 89 : Dưới bàn làm việc (2)

    Dịch: Râu
    Nguồn : kiemgioi










    "Bất quá, Diệp Hi, ngươi cũng không giống như một quan nhị đại chút nào!"

    Ngồi ở trên ghế sa lon, Trần Nhã Đình bỗng nhiên đứng lên, đi tới gần Diệp Hi. Nhưng nàng cũng không biết mẹ của mình, một nữ nhân bình thời thành thục ôn nhu, đoan trang hiền thục không ngờ đang núp ở dưới bàn công tác, khuôn mặt vùi vào giữa hai chân đồng học của mình!

    "Cái gì mà quan nhị đại chứ, đừng nói khó nghe như vậy!"

    Thanh âm Diệp Hi lúc này có chút run rẩy! Mình làm trò trước mặt đồng học, lại đang len lén mà khinh bạc mẫu thân của nàng. Hắn ngồi ở trước mặt nàng, lại dùng hai tay đưa tới dưới bàn công tác đè xuống gáy mụ mụ của nàng, đem miệng nhỏ của nàng áp tới cái khóa quần, cho dù đã vừa mới trải qua một cuộc đại chiến nhưng nhục bổng lại vẫn nhất trụ kình thiên!

    Từ Lâm lúc này cũng đang kịch liệt run sợ! Mặc dù nàng căn bản là không muốn trốn ở chỗ này, nhưng áo quần bị rách nên nàng cũng không dám đứng lên! Nếu như bị nữ nhi phát hiện thì mình xong rồi! Nhưng hiện tại hai tay của nàng không có chỗ di chuyển.

    Đột nhiên nàng thấy một tay Diệp Hi từ từ kéo khóa quần xuống, tiểu Diệp Hi hung hăng lập tức nhảy ra va chạm lên một bên má mịn màng của nàng.

    "Không lẽ hắn muốn..."

    Từ Lâm nhìn nhục bổng dữ tợn mà vô cùng hoảng hốt, nhưng lẫn trong sự sợ hãi là một chút gì đó ...kích thích khiến nàng càng thêm thở dồn dập. Cái miệng nhỏ nhắn bị hai tay của Diệp Hi mở ra từ từ tiến sát đến côn thịt to nóng.

    "A —— "

    Diệp Hi bỗng nhiên cả người run lên.

    "Ngươi làm gì thế a, bỗng nhiên phát ra thanh âm kỳ quái như vậy!"

    Đối với Diệp Hi bỗng nhiên hô lên rên rỉ, Trần Nhã Đình iếc mắt. Bỗng nhiên cái mũi của nàng cau: "Đây là cái mùi gì a?" Càng đến gần Diệp Hi, nàng lại càng ngủi thấy mùi vị hết sức kỳ quái!

    Oanh!

    Lúc này núp ở dưới bàn công tác, mẫu thân của nàng lại run lên, thân thể mềm mại bắt đầu bất an! Nếu là nữ nhi bước thêm vài bước, mình cũng sẽ bị phát hiện!Làm sao bây giờ?

    "Có phải mùi thuốc không!"
    Diệp Hi bỗng nhiên nhún vai, nhưng một tay còn lại ở dưới đáy bàn đè lại bờ vai thon gọn, một cái tay khác lại bấy ngờ nắm lấy bầu vú mềm mại nhấp nhô! Nhũ phong cao thẳng, đầy đặn, rất tròn, tràn đầy cảm xúc co dãn mỹ diệu, để cho Diệp Hi cảm nhận được từng đợt dòng điện hưng phấn! Huống chi mình còn đang đứng trước con gái của nàng!

    "Không phải là mùi này, ách, thật là lạ!"

    Trần Nhã Đình vừa nói, lại tiếp tục đi tới. Hiện tại nàng nếu bước thêm một hai bước, nàng liền sẽ phát hiện, lúc này mẹ của mình thế nhưng nằm úp sấp ở giữa hai chân tiểu nam hài, tay của hắn bắt được mỹ nhũ to tròn, thậm chí miệng nàng còn đang áp sát lấy nhục bổng!

    Từ Lâm lúc này cảm thấy vừa kích thích, vừa hoảng sợ! Nếu như bị nữ nhi thấy được mình hiện ở cái bộ dáng này, nàng thật không còn có mặt mũi nào đối mặt nàng! Chính nàng làm mẹ, thế nhưng lại làm chuyện xấu cùng đồng học của nữ nhi!

    Hơn nữa đó lại là một tiểu nam hài! Áp lực vụng trộm trầm trọng làm cho nàng có chút thở không nổi, nhưng lại cảm thấy tâm lý kinh hồn táng đảm khi vụng trộm, lại như có chút kích thích! Nhiều tia dòng điện hưng phấn đang từ kiều nhũ truyền khắp cơ thể. Trong cơn hưng phấn nàng lại làm một hành động vô cùng khó tin, cái lưỡi đinh hương đột nhiên thò ra liếm nhẹ nhục bổng của Diệp Hi một cái.

    "Được rồi, thật ra là ta mới vừa thả một cái rắm!"

    Diệp Hi bỗng nhiên có chút run run xấu hổ nói. Hiện tại, Trần Nhã Đình chỉ cần di động một chút, như vậy nàng tựu sẽ phát hiện một nữ nhân trốn ở dưới bàn công tác!

    Nhưng nghe Diệp Hi nói, nàng cũng theo bản năng mà lui về sau một bước dài!

    "Vô sỉ!"

    Diệp Hi cắn răng lộ ra hàm răng của mình, cười nói: "Ngươi nhìn, rất chỉnh tề nha, ngươi làm sao có thể nói ta không răng đâu!" (sỉ còn có nghĩa là răng)

    "Ngươi thật không biết xấu hổ!"

    Trần Nhã Đình gương mặt đỏ bừng, lúc này nàng đột nhiên cảm giác được cùng Diệp Hi đấu võ mồm thật giống như có một chút thoải mái.

    "Ngươi lại nói sai rồi! Mặc dù ta lớn lên không phải là thập phần anh tuấn tiêu sái, nhưng là đẹp trai rạng rỡ mười phần, không phải sao? Làm sao ngươi nói ta không biết xấu hổ đâu! Ta rất khó hiểu a!"

    "Ngươi —— "

    Trần Nhã Đình nhất thời bị Diệp Hi nói á khẩu không trả lời được

    "Ta đi ra ngoài trước, nơi này mùi vị thật khó ngửi."

    Trái tim của nàng vào giờ khắc này chợt nhảy lên dữ dội! Điều này làm cho nàng không thể không xoay người chạy ra phòng làm việc, cũng không biết là nàng cố ý hay là vô tình, lại vẫn thuận tay khép cửa phòng lại.

    "A di, mới vừa bị dọa sao?"

    Diệp Hi nhìn mỹ phụ từ dưới bàn công tác đứng lên quần áo xốc xếch, nhìn khóe miệng nàng lưu lại ít nước miếng khiến hắn cảm giác được hưng phấn! Hơn nữa hiện tại Từ Lâm đứng ở trước mặt Diệp Hi, là gần như vậy! Diệp Hi chỉ cần đưa tay lên có thể chạm vào thân thể của nàng.

    Từ Lâm cắn môi dưới, nhưng lại phát hiện quần áo xốc xếch, lập tức xoay người sang chỗ khác muốn sửa sang lại y phục của mình. Nhưng từ phía sau của nàng, Diệp Hi lại bỗng nhiên đứng lên, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy bờ eo của nàng.

    Vóc dáng gợi cảm, mỹ phụ bị tiểu nam hài dán lên lưng, bỗng nhiên nghĩ tới mình mới vừa ở trước mặt của con gái làm tư thể đáng xấu hổ kia.

    "Ngươi buông tay!"

    Nàng giãy dụa thân thể, nhưng quần jean một lần nữa bị tiểu nam hài này kéo xuống!

    "Nha."
    Hàn Tuyết không hiểu tại sao lại có chút lạnh chân, thân thể khẽ run rẩy, nàng đi vào phòng làm việc của mình, bỗng nhiên đưa tay ra đấm đấm bờ lưng mỏi. Ngồi ở trên ghế thị trưởng, thật đúng là chết mệt! Hàn Tuyết hiện tại rất muốn được đi ngâm ôn tuyền giống lần trước.

    Hàn Tuyết gần đây chịu mệt muốn chết rồi. Chính là chuyện Phó thị trưởng Từ Vũ này để cho mình vô cùng đau đầu! Hiện tại cũng nhận được tin tức cấp trên, chứng cớ đã thu thập xong, hôm nay có thể đưa ra thông tư!

    "Cũng nhiều năm như vậy, không biết cuộc sống mệt mỏi này lúc nào mới có thể kết thúc đây?"

    Nàng tự nhủ, lại nhìn xuống một tấm hình đặt trên mặt bàn làm việc. Đây là ảnh cả nhà của nàng chụp chung. Mà trong ảnh, nàng lại xinh đẹp như vậy, mặc y phục tuyết trắng, trong ngực ôm một đứa bé.

    "Xì!"

    Thấy nhi tử lúc đó mới được hơn một tuổi, một tay đang ôm một bên nhũ phong mềm mại của nàng, Hàn Tuyết lại bỗng nhiên cười vui vẻ.

     
  5. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Re: [Đô thị-18+] Phúc Diễm Tiêu Dao - (New: C20)

    Phúc Diễm Tiêu Dao
    Tác giả : ...

    Chương 90: Thâu tình mỹ phụ

    Dịch : Râu
    Biên: Hoàng Hi Bình
    Nguồn : kiemgioi








     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)