Chương 247: Tam Phân Nguyệt Lưu quang

Huyền Giám Tiên Tộc

Quý Nguyệt Nhân 1805 Chữ 19/05/2024 21:34:02

 

 

 


Trên không Hoa Trung sơn phong vân biến ảo, không khí giương cung bạt kiếm, nhưng giữa đảo hồ lại không có chút rung động nào. Một tu sĩ áo xám cưỡi gió lướt qua, kiếm đeo bên hông, vẻ mặt suy tư, lướt qua không trung, áo choàng bay phần phật, híp mắt nhìn cảnh trên đỉnh Họa Sơn, hồi tưởng lại:

"Nếu thấy pháp quang cuồn cuộn, giao xà uốn lượn, thì lập tức hành động, nếu như Hoa Trung sơn bình yên vô sự, thì thông báo Phí Vọng Bạch, cổ động các gia tộc bờ đông, dẫn dụ Úc Tiêu Quý..."

Nhìn lại, quả nhiên thấy pháp quang cuồn cuộn dâng lên, hai con giao xà xanh đậm ngưng tụ từ nước hồ bay lên không trung, râu dài răng sắc sống động như thật. Trần Đông Hà hiểu rằng Lý Thông Nhai đang đấu pháp với Úc Tiêu Quý, vội vàng tăng tốc, bay về phía bắc.

Bay về phía bắc khoảng một nén nhang, liền thấy sườn núi cao dựng đứng, chim ưng bay lượn, thác nước ầm ầm rung động. Trên vách núi có mội người đang đứng, áo trắng cẩm bào, phong lưu phóng khoáng. Trần Đông Hà đặt chân trên sườn núi, cung kính chắp tay, lễ phép nói:

"Trần Đông Hà Lê Kính Lý gia, xin ra mắt tiền bối."

Phí Vọng Bạch cũng khá khách sáo, nhẹ nhàng gật đầu, đáp:

"Có chuyện gì?"

Trần Đông Hà vái chào thật sâu, vội vàng nói:

"Úc Ngọc Phong đã bị dẫn dụ đi , chắc chắn không thể quay về trong sớm chiều, chúng tôi giả vờ nói Úc Ngọc Phong đã chết, tấn công Hoa Trung sơn, Úc Tiêu Quý đến ngăn cản, bị đại nhân nhà ta giữ lại ở phía nam, Úc gia đã không còn sức chống cự, kính xin tiền bối hành động theo kế hoạch!"

"Rất tốt!"

Phí Vọng Bạch mừng rỡ, vội vàng phất tay ngăn lại, cũng không nói thêm gì với Trần Đông Hà, chỉ cưỡi gió bay lên, vội vàng bay về phía đông. Trần Đông Hà đợi cho Phí Vọng Bạch đi xa, mới ngồi dậy, cẩn thận suy nghĩ lại những lời mình vừa nói, xác định không có sơ hở gì, âm thầm nghĩ:

"Lão tổ từng nói: Nếu muốn Phí gia toàn lực tương trợ, không thể làm chuyện hai mang, nhất định phải nói Úc Ngọc Phong chưa chết. Ta nói như vậy, thì dù Phí Vọng Bạch nghe được gì, cũng có thể giải thích được..."

Trần Đông Hà lắc đầu, Úc gia không còn Úc Ngọc Phong, đã mất đi chiến lực mạnh nhất để dựa vào, cơ nghiệp lớn như vậy, Úc Ngọc Phong vừa chết, tự nhiên rơi vào cảnh khó khăn, suy sụp.

Hắn giậm chân một cái, cưỡi gió bay lên, thuận gió bay về phía nam hướng Hoa Trung sơn, trong lòng dâng lên một cỗ hy vọng tràn đầy, sóng nước trên mặt hồ phản chiếu ánh kim lấp lánh, Trần Đông Hà nhếch miệng cười, ngẩng đầu nói:

"Sau chuyện này, Lý gia sẽ là một trong những thế gia hàng đầu trên bờ hồ vọng nguyệt, lại có Kiếm tiên che chở, tương lai Thanh Hiểu trưởng thành, dù là thanh niên tài tuấn nào, phong quang cỡ nào, đều có thể dựa vào uy thế của chủ gia, không cần phải chịu uất ức." ( ý thằng này là con gái hắn sao khi lớn lên thì dù gả cho ai thì cũng nằm kèo trên ý )

-------------------

Trên Hoa Trung sơn.

Lý Thông Nhai chống kiếm mà đứng, buông lời khiêu khích. Úc Tiêu Quý cười lạnh một tiếng, hắn đã dừng lại ở Trúc Cơ sơ kỳ hai mươi ba mươi năm, thấy Lý Thông Nhai có vẻ không kịp chờ đợi muốn dùng hắn để dương danh, trong lòng hắn nổi lên hận ý, ác độc nghĩ:

"Hôm nay Úc gia ta đã mất hết mặt mũi, cho dù ngươi không đến khiêu khích, ta cũng muốn ra tay, cho ngươi một bài học nhớ suốt cuộc đời , ta sao có thể dễ dàng để ngươi chiếm được Hoa Trung sơn... Chỉ cần bắt được Lý Thông Nhai này, thuận thế đoạt lại Hoa Trung và Ngọc Đình, tự nhiên sẽ không còn mất mặt."

"Duy chỉ có Lý Xích Kính là khó giải quyết, nhưng hôm nay ân oán hai nhà đã không thể hóa giải, lại đi nhún nhường cầu toàn là không thể, chỉ có thể một đường đi đến cùng!"

Thế là trong nháy mắt, hắn quát:

"Đã là ngươi muốn chủ động khiêu khích, không biết tự lượng sức mình, nếu tổn hại Nguyên khí, tổn hại căn cơ thì cũng đừng trách ta!"

Úc Tiêu Quý hai tay trắng noãn như ngọc, trên người hiện ra đường vân như bạch ngọc, tung chưởng, pháp lực bốc lên, dẫn xuất cuồng phong phần phật, hướng về phía mặt Lý Thông Nhai. Ô Thiếu Vân bên cạnh không biết nên ra tay hay rời đi, do dự một hồi, cuối cùng lùi lại, thay Úc Tiêu Quý áp trận.

Lý Thông Nhai thì tĩnh khí ngưng thần, thấy Úc Tiêu Quý quả nhiên đến chiến, khẽ gật đầu, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng , lập tức rút kiếm ra, chém bay ra một đạo kiếm quang to như cánh buồm, trắng noãn thuần túy, đánh tới giữa song chưởng của Úc Tiêu Quý.

Úc Tiêu Quý đã sớm nghe nói Kiếm pháp của Lý Thông Nhai khí thế rất hung hãn, những năm qua hắn đã tìm hiểu nhiều nơi, có nhiều cách giải thích về truyền thuyết của Lý Xích Kính. Trước đó mới có thể nhận nhầm kiếm khí này là do Lý Xích Kính ra tay, lúc này tận mắt thấy Lý Thông Nhai rút kiếm xuất chiêu, liền hiểu được kiếm thế này hơn phân nửa là Kiếm pháp do Lý Xích Kính truyền thụ. Úc Tiêu Quý không dám đỡ, lùi lại một bước, chắp hai tay, gọi ra một khối Ngọc Sơn nhỏ.

Ngọc Sơn lúc đầu chỉ nhỏ bằng nắm tay, được điêu khắc tinh xảo, trên đó có tiên hạc, cây tùng đủ cả, đón gió mà lớn dần, mây mù lượn lờ, tiên hạc cây tùng như sống động, ầm ầm đánh lên kiếm quang kia, phát ra tiếng kẽo kẹt rợn người, vững vàng đè ép kiếm quang xuống. Úc Tiêu Quý thì thừa cơ tiến lên, bức đến gần Lý Thông Nhai.

"Trúc Cơ Pháp khí Ngọc Yên sơn!"

Úc gia dù sao cũng là thế gia lâu đời, lại dựa vào bá quyền thu thuế nhiều năm trên Vọng Nguyệt hồ, vừa ra tay đã khiến Ô Thiếu Vân có chút kinh hãi, Úc Tiêu Quý thì không nói lời nào, chỉ tập trung chú ý vào Lý Thông Nhai.

Ngọc Yên sơn vốn là Pháp khí của Úc Ngọc Phong, mấy ngày trước Úc Tiêu Quý ra ngoài tham gia Pháp hội ở Tiêu gia, Úc Ngọc Phong không yên tâm, liền giao Ngọc Yên sơn cho hắn phòng thân, ai ngờ Tiêu Sơ Đình dùng Thần thông đánh vào tâm cảnh đang bất ổn của Úc Ngọc Phong , đối mặt với sự vây công của Tiêu gia, Úc Ngọc Phong không lấy ra được một Pháp khí nào ra hồn.

Thấy một kiếm mà mình đã dồn lực từ lâu bị dễ dàng trấn áp, Lý Thông Nhai không hề hoảng hốt, hắn đã tu luyện Trọng Hải Trường Kình lục, bản thân pháp lực hùng hậu, cô đọng chính là Tiên cơ Hạo Hãn hải, cho dù không thể giết địch chiến thắng, ngăn cản Úc Tiêu Quý cũng đủ rồi. Phí Vọng Bạch đang ra tay ở Phường thị của Úc gia, đám tu sĩ Luyện Khí của Úc gia tự bảo vệ mình còn khó khăn, căn bản không có mấy người đến trợ giúp.

Lúc này hắn chỉ cần vung Pháp kiếm, xung quanh thân người lập tức bay múa hai con giao xà màu xanh nhạt ngưng tụ từ hồ nước, hướng về Úc Tiêu Quý gầm gừ thị uy, Lý Thông Nhai vung kiếm chém ra , lập tức giao xà hóa thành mấy chục thanh thủy kiếm tinh mịn, đánh về phía Úc Tiêu Quý.

"Bành..."

Úc Tiêu Quý pháp lực toàn thân xoay chuyển, hai chưởng đẩy ra, chống đỡ thủy thuật kia bay về phía trước, trong cơn mưa kiếm khí không thể không khuỵu tay dừng lại, không những không giận mà còn mừng thầm:

"Lý Thông Nhai này quả nhiên là kẻ không có kinh nghiệm chiến đấu, cho dù luyện thành Hạo Hãn hải nổi tiếng pháp lực hùng hậu, cũng không nên tiêu hao pháp lực như vậy!"

Quả nhiên, hai đạo thủy thuật của Lý Thông Nhai cuốn tới, Úc Tiêu Quý chỉ đưa tay vung pháp khí cản lại, thủy thuật lẫn kiếm quang kia dần dần yếu đi, hắn vội vàng nắm lấy cơ hội thúc đẩy Tiên cơ, Ngọc Yên sơn cũng vừa vặn trấn áp được kiếm quang kia, loạng choạng phóng tới.

"Keng!"

Ngọc Yên sơn vừa đến trước mặt, Úc Tiêu Quý chỉ cảm thấy mắt sáng lên, mấy chục đạo kiếm quang gào thét ập đến, đúng là lối đánh lấy thế đè người thường thấy của Lý Thông Nhai. Úc Tiêu Quý cười khẩy, Ngọc Yên sơn trấn áp xuống, nuốt chửng mấy chục đạo kiếm quang kia, Úc Tiêu Quý thì thừa cơ tiến lên, hai chưởng như ngọc đè xuống.

Úc Tiêu Quý nghênh đón bằng ngọc chưởng, Lý Thông Nhai khẽ cười một tiếng, kiếm quang trong tay như nước chảy, chia làm ba đạo lưu quang trắng thuần, nhuệ khí bức người, di chuyển linh hoạt, lại không giống kiếm khí lúc trước nhẹ nhàng phù phiếm, mà ngưng thực trầm hậu, tự có linh tính tự do di chuyển trên không trung, trắng noãn linh hoạt, mỗi đạo đều mang theo lưu quang riêng.

"Tam Phân Nguyệt Lưu quang!"

Những năm này Lý Thông Nhai không phải đọc « Nguyệt Khuyết Kiếm điển » vô ích, tuy thiên phú không bằng Lý Xích Kính, nhưng cũng học được vài phần. Ngoài Nguyệt Khuyết Kiếm Hồ thường dùng, còn có một thức gọi là Tam Phân Nguyệt Lưu quang, ưu điểm là nhanh nhẹn linh hoạt, di chuyển bất định, rất khó phòng bị.

"Xoẹt..."

Úc Tiêu Quý không hiểu rõ lắm, Ngọc Yên sơn lại chưa kịp đánh tan hết mấy chục đạo Kiếm khí kia, chỉ có thể dùng tay đỡ. Lưu quang mang theo những tia lửa sáng chói trên lòng bàn tay Úc Tiêu Quý, Úc Tiêu Quý vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ kịp khép tay lại đỡ được một đạo, còn hai đạo nhẹ nhàng nhảy lên, bay về phía cổ hắn.

Minhluan, 19/05/2024 21:34:02

Lượt xem: 28

Bạn đọc ủng hộ Contributor (1)

Phan Hữu Đạt

1,000.00LT

07/12/2023 21:15

Bình luận (11)

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện