Vô Địch Hoán Linh - Thượng Thiên Bạch Hạc - Q1 - C47 (drop)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi ﻲA Bư✯, 7/6/13.

  1. Vô địch hoán linh
    Thương Thiên Bạch Hạc



    Quyển 1

    Chương 45: Cầu xin ngươi



    Dịch: minhhp - Nhóm dịch Bàn Long Chiến Đội
    Biên: A Bư

    Nguồn: banlong.us






    Oanh

    Một cỗ lực lượng không thể hình dung trong cơ thể Nhung Khải Hoàn bỗng nhiên bộc phát, nó không có xu hướng phun ra ngoài mà trốn chạy điên cuồng bên trong cơ thể hắn.

    Đây là chân khí, là linh lực, hay là…một loại lực lượng thần bí nào đó trên thế giới.

    Cùng lúc đó, ở một chỗ rất xa trong núi, sáu khối Linh Thể đồng thời dừng lại.

    Vô luận chúng đang làm gì đều lập tức bất động. Sau đó thân thể của bọn nó bắt đầu hư hóa, một trận gió thổi qua chúng đã tan biến.

    Phía trước Linh Thể đấu sĩ không xa, một đầu ma thú giương đôi mắt trợn tròn hoảng sợ nhìn về phía trước. Một lát sau, nó nhấc cái đuôi của mình lên rời khỏi lãnh địa của mình.

    Cùng lúc đó lực lượng thần bí từ ấn đường của Nhung Khải Hoàn tràn ra trải khắp người khiến cơ thể hắn được thay đổi toàn diện một cách khó tưởng tượng.

    Nhung Khải Hoàn run rẩy kịch liệt, loại lực lượng mãnh liệt này làm hắn đau đớn không chịu nổi, cơ bắp không kìm được mà run rẩy.

    Nhưng cho dù như thế Nhung Khải Hoàn vẫn không cúi đầu.

    Hắn trợn mắt gắt gao nhìn vào màn sáng phía Lâm Hối rồi gian nan từng bước tiến về phía đó.

    Đôi mắt của Lâm Hối ẩn ẩn tỏa sáng, hắn rất chú ý tới bộ dạng của Nhung Khải Hoàn.

    Nhưng hắn cũng không bao giờ để chuyện này trong lòng, tâm lý đầy biến thái của hắn vì tiếng địch nhân kêu rên cùng thống khổ mà cảm thấy sung sướng trong lòng.

    - Vào đi, nhanh vào đi…

    Hắn nhe răng cười thì thào:

    - Không muốn đại ca ngươi chịu khổ thì mau vào đi.

    Ba!

    Rốt cục, một chân của Nhung Khải Hoàn cũng tiến vào khe hở, thân thể hắn cũng theo đó vào trong.

    Ngay tại lúc thân thể hắn tiến vào, rốt cục Nhung Khải Hoàn cũng không thể kiên trì. Trong mắt hắn hiện lên một tia tuyệt vọng, ý chí chiến đấu hoàn toàn tiêu tán, mắt khép lại, hắn nghiêng đầu rồi bất tỉnh.

    - Không………..

    Nhung Khải Hoàn mở miệng phát ra một tiếng thét tê tâm liệt phế.

    Cảm giác đau đớn mãnh liệt phát ra từ nội tâm. Nỗi thống khổ không thể nào chịu đựng được, thời khắc này, tinh thần hắn đã thăng hoa vượt qua cực hạn.

    Sau đó hắn bắt đầu cử động.

    Giống như cơn gió, như một đạo ánh sáng, hắn hóa thành cuồng phong bạo vũ, hắn biến thân thành sấm sét.

    Phanh!!!

    Một tiếng nổ lớn, thân thể Lâm Hối bắn lên cao đập vào phía trên màn sáng.

    Màn sáng lắc lư một hồi rồi ổn định lại. Khi thân thể Lâm Hối ngã xuống, bên ngoài thân hắn lóe lên một đạo quang mang. Chính vì quang mang bảo hộ này mà hắn mới giữ được tính mạng sau một quyền khủng bố của Nhung Khải Hoàn.

    Bất quá, lúc này trong lòng hắn cực kỳ hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt.

    Tên tiểu tử này không phải một Tụ Linh Sĩ sao? Vì sao một quyền kia…ngay cả một Vũ Sư cũng không thể sánh bằng.

    Tuy hắn có một kiện phù lục bảo mệnh tự động vận chuyển đã chặn lại phần lớn lực lượng của quyền này nhưng vẫn bị dư lực làm cho thất điên bát đảo, nhất thời không bò dậy nổi.

    -Cứu mạng…

    Yết hầu hắn giật giật cất tiếng thét lớn.

    Ba gã Vũ Sĩ đỉnh phong đang chiếm ưu thế tuyệt đối sắt mặt đại biến. Bọn hắn không hẹn mà cùng buông tha cho đối thủ của mình và lao về hướng Nhung Khải Hoàn.

    Vô luận thế nào, bọn hắn cũng không thể giương mắt nhìn Lâm Hối bị Nhung Khải Hoàn giết chết.

    Nhung Khải Hoàn bỗng nhiên quay đầu lại, hai con ngươi của hắn ngập tràn màu đỏ như máu, mà sâu trong mắt hắn còn ẩn chứa sát ý lạnh lùng như đến từ mười tám tầng địa ngục.

    Sau đó, dao động của năng lượng quỷ dị trong cơ thể hắn liên tiếp phóng ra ngoài.

    Lâm Hối trợn mắt líu lưỡi nhìn, toàn thân hắn phát lạnh, cơ thể không kiềm chế nổi mà bắt đầu run lên.

    Quỳ Thủ Ba Vân, Bạo Hỏa Cầu, Liệt Dương Chi Nhận….

    Mấy chục loại chú thuật trong nháy mắt phóng ra làm người ta hoa mắt.

    Lúc này Nhung Khải Hoàn như một vị thần không gì không làm được, trong một khắc ngắn ngủi hắn đem toàn bộ sở học chú thuật thi triển.

    Không gian trong màn sáng lập tức nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.

    Lượng thiên địa linh lực khổng lồ hóa thành đủ loại năng lượng bất đồng, chúng ở trong vùng ánh sáng này hoành hành cuồng bạo.

    - Aaaaaaa……….

    Tiếng kêu thê thảm từ phía ba vũ giả phát ra, nhưng nó không duy trì được lâu. Mấy giây sau tiếng thét của bọn chúng lập tức dừng lại, còn thân thể bị vô số chú pháp xé thành từng mảnh rải đầy mặt đất.

    Lúc này thân Lâm Hối phát run, trong lòng hắn rốt cục cũng xuất hiện một tia hối hận. Đến tột cùng mình đã trêu trọc vào một kẻ thế nào đây?

    Đây là một con sói đội lốt cừu, không, hắn thuần túy là ác ma khoác lên tấm da người.

    Nhung Khải Hoàn bỗng nhiên quay đầu lại, cặp mắt như phóng hỏa kia nhìn thẳng vào hắn.

    -Aa, không, ta không cố ý.

    Lâm Hối kinh hồn táng đảm rên rỉ:

    - Tha cho ta, ta sẽ đền bù mọi tổn thất cho ngươi.

    Ở thời điểm thiên địa linh lực cuồng bạo kia, chỉ có hai địa phương được bảo trì hoàn hảo không bị tổn hao gì.

    Một nơi đương nhiên là mảnh đất chỗ Nhung Khải Hoàn đứng, chỗ còn lại chính là mảnh đất dưới thân Lâm Hối hắn.

    Trừ hai chỗ đó ra, toàn bộ bên trong màn sáng hóa thành hư vô, ngay cả ba Linh Thể đấu sĩ Nhung Khải Hoàn triệu hóan ra cũng không ngoại lệ.

    Sở dĩ thân thể Lâm Hối có thể bảo toàn hoàn hảo không bị vô số chú pháp lắm trì mà chết không phải vì Nhung Khải Hoàn hạ thủ lưu tình. Mà nhờ tấm phù lục bảo mệnh trên người hắn phát huy hiệu quả kỳ diệu.

    Nhưng khi nhìn đến đôi mắt ngập tràn thù hận của Nhung Khải Hoàn thì niềm vui giữ mệnh vừa lóe lên đã tắt ngúm.

    Thân hình Nhung Khải Hoàn nhoáng một cái đã tới trước người hắn.

    Phanh, phanh, phanh….

    Hắn ra quyền như gió, mỗi quyền đánh ra chứa lực lượng mạnh mẽ, nó đủ để đánh chết một gã Vũ Sĩ sơ kỳ bình thường.

    Quang mang phù lục bảo mệnh trên người Lâm Hối nhạt dần rồi cuối cùng biến mất.

    -Không….

    Hắn hét lên một tiếng thê lương muốn xuất ra chú thuật cuối cùng. Nhưng quyền thế của Nhung Khải Hoàn trầm trọng như núi, tuy rằng còn một tầng khe hở bảo mệnh nhưng vẫn quấn lấy cơ thể hắn làm thân thể hắn như nằm trong biển rộng đang dậy sóng, không cách nào tập trung tinh thần phóng ra bất kỳ Chú Pháp nào.

    Cuối cùng khe hở cũng bạo liệt, nắm đấm của Nhung Khải Hoàn trùng trùng điệp điệp trút vào ngực hắn.

    Ba……

    Bộ ngực hắn lõm xuống một lỗ máu làm máu tươi văng ra xung quanh, nhuộm đỏ cả Nhung Khải Hoàn.

    -Aa…Hắc Mãng Xà, đi ra, chúng ta đồng quy vu tận..

    Lâm Hối tru lên, máu tươi từ ngực hắn phun ra nhanh chóng biến thành màu đen, hơn nữa còn ngưng tự thành một đầu cự mãng to lớn màu đen.

    Lâm Hối trợn tròn đôi mắt, ánh mắt hắn lóe lên vẻ hung tàn.

    Kể cả chết rồi hắn cũng nhất định kéo địch nhân cùng xuống địa ngục.

    Nhưng ngay sau đó hắn lại chứng kiến một cảnh khó có thể tin.

    Nhung Khải Hoàn đưa tay nắm lấy cổ cự mãng. Trên tay hắn lóe lên quang mang vàng kim, đạo ánh sáng này theo sự khống chế của hắn biến cự mãng trở nên ngoan ngoãn.

    Sau đó, Nhung Khải Hoàn đem đầu cự mãng hướng về phía Lâm Hối bóp mạnh.

    Cự mãng há miệng phun ra một đạo hắc vụ.

    Đạo hắc vụ đem thân thể Lâm Hối bao phủ hoàn toàn.

    -Aaaaaaaa………

    Tiếng kêu thê lương tới cực điểm từ miệng Lâm Hối phát ra. Hắc vụ mang theo lực lượng ăn mòn to lớn, còn hơn gấp mấy lần so với cự mãng kia, uy lực cũng lớn hơn không biết bao nhiêu lần, không phải thứ mà nhân loại có thể thừa nhận.

    Sau một lát, thân thể Lâm Hối hóa thành một vũng máu, cự mãng trong tay Nhung Khải Hoàn cũng tiêu tán.

    -Hô….

    Lực lượng trong cơ thể Nhung Khải Hoàn đột nhiên biến mắt, hắn đặt mông ngồi trên mặt đất.

    Nhưng ngay lập tức Nhung Khải Hoàn xoay người dùng cả tứ chi bò tới Nhung Khải Hoa nằm bên cạnh.

    Diện mạo Nhung Khải Hoa cháy đen, vết thương dọc cơ thể cắt thịt hắn thành vụn, khiến người ta nhìn thấy cũng phát nôn, hơn nữa hắn hiện giờ đã gần như chết.

    Nhưng ánh mắt Nhung Khải Hoàn lại sáng ngời.

    Đại ca hắn vẫn còn sống.

    Ta nhất định phải cứu đại ca.

    Hai luồng suy nghĩ này lập tức trỗi dậy trong đầu hắn.

    Hắc mãng là một loại kịch độc, loại độc tố này có thể ăn mòn thân thể. Lúc trước Lâm Hối vì bức Nhung Khải Hoàn tiến vào màn sáng nên đã hạ thủ lưu tình. Vì thế Nhung Khải Hoa mới có thể kéo dài chút hơi tàn, giữ lại được nửa cái mạng này.

    Nhung Khải Hoàn lòng nóng như lửa đốt, đối với phương pháp trị thương hắn hoàn toàn mù tịt.

    Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung vào một hướng.

    Đông Hoa Phẩm Bảo Đường.

    Đây có lẽ là sinh lộ duy nhất của đại ca.

    Trải qua bộc phát khó hiểu lúc cuối trận, thân thể Nhung Khải Toàn đã xuất hiện nhiều vết nứt, máu tươi thấm ra biến hắn thành một huyết nhân.

    Nhưng hắn vẫn giống như chưa tỉnh.

    Ôm lấy đại ca, Nhung Khải Toàn bước nhanh về phía trước, nhưng được vài bước hắn lập tức nặng nề té trên mặt đất.

    Trước mặt hắn, màn sáng kia vẫn còn tồn tại.

    Hai mắt Nhung Khải Toàn trợn lên, hắn một tay ôm lấy đại ca, cơ thể trầm xuống như đứng tấn từng quyền xuất ra.

    Quyền này trong nháy mắt ngưng tụ toàn bộ lực lượng bản thân hắn nhưng không ở trong trạng thái bộc phát thì lực lượng này với cấp bậc của màn sáng không thể tạo ra sóng gió gì.

    Màn sáng khẽ gợn lên dao động nho nhỏ rồi nhanh chóng trở lại như cũ.

    Đôi mắt Nhung Khải Toàn lập tức đỏ lên, ý chí chiến đấu một lần nữa bành trướng điên cuồng.

    -Ta muốn cứu đại ca, ai dám ngăn cản….

    Theo một tiếng rống lớn của hắn, cỗ lực lượng thần bí kia lại một lần nữa tập trung. Cỗ sức mạnh này vô cùng cứng cỏi, tựa hồ đang điên cuồng theo ý hắn mà ngưng tụ.

    Oanh………..

    Sau một tiếng nổ lớn, màn sáng cuối cùng cũng vỡ tan.

    Màn sáng bảo hộ này chỉ có cường giả cấp bậc Vũ Sư mới có thể đánh nát lại bị hắn một quyền phá tan.

    Bất quá, kèm tiếng nổ cũng là âm thanh xương cánh tay hắn triệt để gãy đi, Nhung Khải Toàn không cảm nhận được đau đớn. Hắn nhanh chóng tiến ra, một tay ôm thân thể đại ca như đại bàng xuống núi chạy như điên.

    Hắn dùng tốc độ trước nay chưa từng có như một cơn gió xông vào trong Đông Hoa Phẩm Bảo Đường.

    Ba tiểu nhị trợn mắt líu lưỡi nhìn hai huyết nhân trước mặt. Bọn họ kiến thức bất phàm nhưng cũng chưa từng chứng kiến qua tình huống trước mặt.

    Nhung Khải Hoàn ngẩng đầu, dùng hết toàn thân lực lượng kêu lên:

    - Hiệp chấp sự. . .

    Thân hình Diệp Kiến Hạo như quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn. Hai đầu gối của Nhung Khải Hoàn mềm nhũn quỳ rạp xuống đất. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay còn lại đang kẹp lấy đại ca hắn đang hấp hối nói:

    - Cầu xin ngươi….

    Diệp Kiến Hạo khẽ giật mình, sắc mặt hắn biến hóa lập tức kêu lên:

    -Cứu người.

    Tâm thần Nhung Khải Hoàn buông lỏng, rốt cuộc không kiên trì nổi, đôi mắt tối sầm, cuối cùng đã bất tỉnh.

     
  2. Vô địch hoán linh
    Thương Thiên Bạch Hạc



    Quyển 1

    Chương 46: Tỉnh lại



    Dịch: Kỷ Yên Nhiên- Nhóm dịch Bàn Long Chiến Đội
    Biên: A Bư

    Nguồn: banlong.us






    "Ba, tê tê tê. . . "

    Âm thanh khủng bố dị thường giống như bị a-xít sun-phu-rit ăn mòn vang lên bên tai, trong đầu Nhung Khải Hoàn một lần nữa tái hiện từng cảnh tượng.

    Nhung Khải Hoàn giống như trải qua tràng cảnh kinh khủng kia một lần nữa , đặc biệt là diện mạo thê thảm của đại ca Nhung Khải Hoa vĩnh viễn khắc sâu vào kí ức của hắn.

    "A!"

    Nhung Khải Hoàn đột nhiên từ trên giường bật dậy, thân thể hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh.

    "Khải Hoàn, cậu đã tỉnh. "

    Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, hắn đưa mắt nhìn, rõ ràng là Nhung Tài với vẻ mặt vui mừng đang nhìn hắn.

    Nhung Khải Hoàn thở hổn hển, một lúc sau, hắn mới bình tĩnh, ánh mắt đột nhiên ngưng lại hỏi:

    "Tài gia gia, đại ca con sao rồi?"

    Nhung Tài sắc mặt ảm đạm, làm trong lòng Nhung Khải Hoàn trầm xuống.

    "Đại ca hắn. . . "

    Nhung Tài lắc đầu, nói:

    "Chớ suy nghĩ lung tung, Khải Hoa tiểu thiếu gia vẫn còn sống, hơn nữa đã tỉnh từ ba ngày trước. "

    Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, hoài nghi hỏi:

    "Ba ngày trước?"

    "Đúng vậy, cậu đã hôn mê năm ngày rồi. "

    Nhung Khải Hoàn trợn mắt líu lưỡi một hồi, hắn nhìn lên người mình, đặc biệt là tay phải. Nhưng mà để hắn không thể tưởng tượng nổi chính là, hắn lại không có chút cảm giác bất thường nào, càng không có cảm giác đau đớn.

    Nhưng mà hắn nhớ rõ tay trái của mình đã hoàn toàn bị bẻ gãy.

    "Tài gia gia, con hôn mê lâu vậy sao?"

    Hắn chần chừ một lát rồi dò hỏi.

    Tuy lúc trước hắn cũng chịu một ít vết thương, nhưng xét đến cùng, thương thế không nghiêm trọng lắm. So với đại ca Nhung Khải Hoa, tối đa chỉ xem như nỗi đau da thịt thôi. Vì thế, khi biết mình hôn mê lâu như vậy, hắn không khỏi run sợ.

    Giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, Nhung Tài than nhẹ:

    "Chúng ta đã chuẩn đoán qua, tình huống cơ thể cậu có chút quái dị. Xem vết thương bên ngoài thân thể cậu, giống như khi tiềm năng bị kích phát, tiêu hao quá độ. Nhưng mà, bên trong cơ thể chân khí linh lực rất viên mãn, không có dấu hiệu suy yếu nào. Ai. . . "

    Hắn thở dài một hơi, cười nói:

    "Tuy chúng ta không tra ra nguyên nhân, nhưng chỉ cậu cần bình yên tỉnh lại thì chúng ta đã rất hài lòng rồi. "

    Nhung Khải Hoàn gật đầu một cái, một lần nữa hỏi:

    "Tài gia gia, đại ca con hiện tại như thế nào?"

    Nhung Tài do dự nửa ngày, nói:

    " Thương thế của đại ca cậu đã khống chế được rồi, tính mạng dĩ nhiên không đáng lo, nhưng. . . "

    Trái tim Nhung Khải Hoàn lập tức đập nhanh hơn rất nhiều, hắn đè lên chăn nói:

    "Con muốn gặp đại ca. "

    "Chờ một chút. "

    Nhung Tài chìa nhẹ tay ngăn không cho Nhung Khải Hoàn động đậy:

    "Hiện tại tâm tình đại ca cậu không tốt, không muốn gặp ai. Lão nô biết cậu quan tâm đến hắn, nhưng vẫn nên để hắn yên tĩnh một hồi thì tốt hơn. "

    Nhung Khải Hoàn ngây người nửa ngày, trong đầu lại nhớ đến những hình ảnh đáng sợ kia.

    Hắn run giọng nói:

    "Tài gia gia, có phải khuôn mặt đại ca. . . "

    Nhung Tài thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:

    "Đáng tiếc, một tiểu tử xuất chúng a. "

    Hai nắm đấm Nhung Khải Hoàn lại nắm chặt lần nữa, trong lòng hắn hận Lâm Hối thấu xương, nếu như thằng này còn sống. . hắn nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn nhất hành hạ tên này đến chết.
    Nhung Tài vỗ vai Nhung Khải Hoàn nói:

    "Huynh đệ các cậu rất quan tâm lẫn nhau a, ha ha, Khải Hoàn thiếu gia vừa tỉnh lại, câu đầu tiên cũng là hỏi thăm tình huống của cậu đấy. "

    Thân thể Nhung Khải Hoàn lập tức cứng ngắc, hắn cảm thấy chóp mũi nóng lên, dường như có đồ vật gì đó từ nơi này chảy vào trong lòng, làm cho hắn cực kì ấm áp. Không chỉ như thế, trong lúc vô tình, khóe mắt của hắn càng trở nên ướt át, một cảm giác mãnh liệt đang được ấp ủ trong lòng.

    Bỗng nhiên, một tiếng bước chân quen thuộc truyền vào.

    Nhung Dực Dương sắc mặt âm trầm đi tới, hắn nhìn Nhung Khải Hoàn tỉnh lại rồi khẽ giật mình, sau đó giận tím mặt, nói:

    "Ngươi, tên súc sinh này. . . "

    Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, kinh ngạc nói:

    "Cha?"

    Nhung Dực Dương nổi trận lôi đình quát:

    "Đừng gọi ta là cha, đồ nghiệp chướng nhà ngươi, chính mình rời nhà trốn đi thì thôi, lại còn liên lụy đại ca ngươi bị thương nặng như vậy. Ngươi, ngươi làm cho hắn cả đời này làm sao ra ngoài gặp người a. "

    Cơ bắp trên mặt Nhung Khải Hoàn run rẩy vài cái, trong lòng càng thêm đau đớn.

    Dứt lời, ánh mắt quét qua căn phòng, một tay Nhung Dực Dương nắm lấy cái ghế, hung hăng nhằm Nhung Khải Hoàn đập tới, luôn miệng nói:

    "Hôm nay ta đánh chết đồ nghịch tử nhà ngươi. "

    Trong lòng Nhung Khải Hoàn đau xót, hắn không có ý định né tránh.

    Có lẽ, bị cái ghế này đập trúng có thể làm cho lòng hắn dễ chịu hơn một chút.

    Nhưng mà chuyện này không thể xảy ra, Nhung Tài đưa một tay ra, linh hoạt giật chiếc ghế vào trong tay, hắn thở dài, nói:

    "Tam thiếu gia, ngài chớ nên kích động. "

    Nhung Dực Dương hung hăng dậm chân, nói:

    "Tài thúc, thúc đừng cản ta. Ai, Khải Hoa là con trưởng đại ca, ngươi, ngươi để ta làm sao ăn nói với đại ca đây. "

    Nhung Khải Hoàn bỗng nhiên ngẩng đầu, nói:

    "Tài gia gia, con muốn gặp đại ca. "

    Hắn nói một cách chém đinh chặt sắt, không hề mang ý thương lượng.

    Nhung Tài cùng Nhung Dực Dương đều bị ngữ khí của hắn làm hoảng sợ, trong lúc bất ngờ, khí thế Nhung Khải Hoàn lại đè ép bọn hắn.

    Nhung Tài nhìn hắn nửa ngày, rốt cuộc thở dài:

    "Thôi được, Khải Hoàn thiếu gia, mời theo lão nô. "

    Lão quay người, chậm rãi bước đi.

    Nhung Khải Hoàn đứng lên, theo sát phía sau. Tuy hắn nằm trên giường suốt năm ngày, nhưng bởi chân khí linh lực không tổn hại, vì thế chân tay cũng không vô lực, cũng không có cảm giác suy yếu, thậm chí còn không thấy đói.

    Thế nhưng lúc này hắn không hề chú ý chuyện đó, điều duy nhất làm hắn quan tâm là thương thế đại ca hắn.

    Ra khỏi phòng, đi về hậu viện, Nhung Khải Hoàn mới phát hiện, vẫn là cái sân rộng như cũ. Nhưng do đã qua xử lý nên không thấy dấu vết của cuộc đại chiến. Hơn nữa trong sân cũng có mấy người canh gác, cùng lúc trước bất đồng.

    Sau một lúc, cuối cùng Nhung Tài đưa hắn đến một gian sương phòng nói:

    "Khải Hoa thiếu gia ở ngay chỗ này, cậu vào đi thôi. "

    Nhung Khải Hoàn gật đầu nhẹ một cái, hắn hít sâu một hơi. Không hiểu tại sao, hắn cảm nhận được một chút khẩn trương không cách nào hình dung, dù là thời điểm đối mặt với Lâm Hối cũng chưa thấy qua.

    Một lúc sau, hắn gõ cửa nhẹ nhàng. Bên trong không đáp lại, hắn cắn răng, đẩy cửa đi vào. Nơi này là một gian phòng khách, phía bên trong mới là phòng ngủ. Tay hắn vừa mới chạm vào cửa phòng ngủ, đã nghe thấy thanh âm mạnh mẽ của Nhung Khải Hoa:

    "Đừng vào. "

    Tay dừng lại, Nhung Khải Hoàn nói:

    "Đại ca, là đệ. "

    Thanh âm Nhung Khải Hoa yên tĩnh lại, một lúc sau, khẽ thở dài, hắn nói:

    "Khải Hoàn, đại ca có chút không thoải mái, không muốn gặp người, đệ cũng đừng vào. "

    Nhung Khải Hoàn cảm thấy chóp mũi đau xót, hắn biết rõ, không phải là đại ca ghét bỏ hay oán trách hắn, mà là không muốn hắn chứng kiến thương thế đáng sợ như vậy.

    "Đại ca, mạng đệ là do huynh cứu, lẽ nào đệ đến gặp huynh cũng không được sao?"

    Nhung Khải Hoa cười ha ha, nói:

    " Đệ nói linh tinh gì thế, ha ha, mấy người các đệ đã gọi ta là đại ca, đương nhiên ta phải bảo vệ tốt huynh muội chính mình rồi. "

    Hắn dừng một chút, tiếc nuối nói:

    "Nhưng thật đáng tiếc, thực lực ta vẫn chưa đủ, không có cách nào chiếu cố tốt các đệ. "

    "Đại ca. . . "

    Mí mắt Nhung Khải Hoàn nháy lên vài cái, nước mắt không nhịn được chảy xuống:

    "Đại ca, đệ biết bây giờ huynh không muốn gặp ai, nhưng đệ biết rõ, trong Linh Đạo có một ít linh đan diệu dược, có thể phục hồi dung mạo vô cùng hiệu quả. Đệ hứa với huynh, nhất định sẽ tìm được đan dược cho huynh. "

    Thanh âm Nhung Khải Hoa run rẩy:

    "Cái gì? Thực sự có đan dược như vậy. "

    Nhung Khải Hoàn liên tục gật đầu, nói:

    "Tiểu đệ đọc Phù Thư ở Linh Đường Tàng Kinh Các, từng thấy trong một quyển Phù Thư giới thiệu đan dược như vậy. "

    Hắn dừng một chút, lại nói:

    "Huynh có thể không tin đệ, nhưng chẳng lẽ lại không tin Phù Thư trong Linh Đường a. "

    Trong phòng ngủ, truyền đến tiếng hít thở ồ ồ của Nhung Khải Hoa, bởi vậy có thế thấy được, lòng hắn kích động thế nào rồi. Một lúc sau, hắn nói chậm rãi:

    "Khải Hoàn, vậy làm phiền đệ rồi. "

    Nhung Khải Hoàn nín khóc, mỉm cười nói:

    "Đại ca, nếu không có huynh, ta đã chết sớm rồi, vì huynh kiếm một chút đan dược, huynh còn đa tạ a. "

    Hắn lau nước mắt, nói:

    "Huynh chờ tin tốt lành a, đệ phải đi Đông Hoa Phẩm Bảo Đường. "

    Trong phòng ngủ, trong đôi mắt ảm đạm của Nhung Khải Hoa lại nổi lên ý chí muốn sống, hắn nhẹ nhàng sờ lên diện mạo làm kinh sợ lòng người, thì thào nói:

    "Trên đời thực có thuốc này, Khải Hoàn không có gạt ta a. . . "

    Nhung Khải Hoàn tự nhiên không biết huynh trưởng lo lắng, hắn bước hai bước đi ra khỏi phòng. Nhung Tài kéo hắn một cái, trầm giọng nói:

    "Khải Hoàn, sao cậu lại hứa hẹn như vậy?"

    Nhung Khải Hoàn liền giật mình, nói:


    "Tài gia gia, sao ta lại không thể hứa hẹn như vậy. "
    Nhung Tài cảm thán một tiếng, nói:

    "Đan dược cậu nói, chính là Hoàn Dung Đan nổi tiếng trong Linh Đạo, cũng chính là tam giai đan dược, chẳng những trị hết dung nhan bị tổn thương, mà còn có khả năng nhất định làm đẹp hơn. Ai, viên thuốc này mặc dù chỉ là tam giai, nhưng luyện chế vô cùng khó khăn, rất nhiều người đều có nhu cầu. Đừng nói là cậu, cho dù là chủ nhân có đích thân đến, cũng không có tư cách mua. "

    Nhung Khải Hoàn sửng sốt một chút, trong mắt hắn hiện lên một tia kiên nghị, nói:

    "Tài gia gia, bất kể phải trả giá nào, ta cũng phải có được Hoàn Dung Đan. "

    Những lời nói này của hắn tràn ngập tự tin không gì sánh được, ngay cả Nhung Tài cũng bị một phen rúng động, trong lòng lão cực kì buồn bực, không biết tiểu tử này lấy đâu ra tự tin ah.

    Hắn tự nhiên không biết, Nhung Khải Hoàn tự tin, chính là đến từ Linh Thể đặc thù.

    Hoàn Dung Đan tuy trân quý nhưng sao có thể so sánh được với một Linh Thể đặc thù tồn tại vĩnh viễn và có thể tự tu luyện tấn chức hay sao? Hắn tin tưởng rõ ràng, chỉ cần mình đưa ra một cỗ Linh Thể đặc thù, như thế tất cả khó khăn đều giải quyết dễ dàng. Về phần sau khi đem Linh Thể ra, có thể khiến người hoài nghi hay không thì hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy.

    Nhưng mà vào lúc này sắc mặt Nhung Khải Hoàn đột nhiên biến đổi. Hắn nghĩ tới, khi mình nổi giận kích phát tiềm năng thân thể, quả cầu bên trong ấn đường hình như đã vỡ nát rồi.

    Vừa nghĩ tới đây, lòng hắn lập tức bất an, ngay cả đi đứng cũng có chút mềm nhũn. Nếu mất đi quả cầu năng lượng bên trong ấn đường, hắn đi đâu để tạo ra Linh Thể đặc thù a. Thần niệm nhanh chóng hướng về phía đan điền, sau một lúc, hắn liền phát hiện tại chính giữa ấn đường, một quả cầu thần bí đang lẳng lặng trôi, nó không ngừng phun nuốt linh lực bên trong ấn đường như là mặt trời ẩn tàng trong mây mù, phóng thích ánh sáng vô cùng rực rỡ.


     
  3. Vô địch hoán linh
    Thương Thiên Bạch Hạc



    Quyển 1

    Chương 47: Biến hóa quỷ dị



    Dịch: Kỷ Yên Nhiên- Nhóm dịch Bàn Long Chiến Đội
    Biên: A Bư

    Nguồn: banlong.us







    Sương trắng bao phủ vùng quê rộng lớn, lúc này chúng giống như màn ảnh được kéo ra, ánh sáng mặt trời vàng óng chiếu sáng hết thảy.

    Đây chính là những cảnh tượng Nhung Khải Hoàn - thấy- .

    Viên cầu đã vỡ tan lại ngưng tụ, hơn nữa nó còn trở nên cường đại và quái dị.

    Lúc này, thiên địa linh lực thu nạp từ ngoại giới giống như sương mù dày đặc tràn ngập bên trong ấn đường, mà viên cầu thì hóa thân thành mặt trời màu vàng chiếu sáng toàn bộ ấn đường.

    Lúc này, năng lượng quỷ dị bên trong viên cầu cũng phát sinh những biến hóa cực lớn.

    Chúng biến thành một loại chất lỏng sền sệt màu vàng, chậm rãi lưu động bên trong viên cầu.

    Tinh thần ý niệm của Nhung Khải Hoàn vây quanh viên cầu vài vòng, hắn mơ hồ cảm thấy số lượng năng lượng quỷ dị bên trong cũng không có bao nhiêu biến hóa. Nhưng mà bản chất viên cầu lại trở nên khó hiểu.

    Điểm này, chỉ cần cảm nhận việc viên cầu không ngừng hấp nạp linh lực là rõ.

    Những linh lực này được viên cầu thổ nạp cũng dính một ít năng lượng khác thường, Nhung Khải Hoàn thậm chí còn hoài nghi là dù hắn không rút năng lượng quỷ dị bên trong quả cầu, chỉ cần sử dụng những thiên địa linh lực này để ngưng tụ linh khí, sợ là cũng có thể triệu hồi một cỗ Linh Thể đấu sĩ.

    Đương nhiên, cách nghĩ này của hắn còn cần nhiều lần thực tế để chứng minh.

    - Khải Hoàn, cậu làm sao vậy?-

    Thanh âm già nua lo lắng vang lên tai làm hắn giật mình tỉnh lại.

    Nhung Khải Hoàn quay đầu nhìn, chỉ thấy Nhung Tài nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng.

    Nhung Khải Hoàn mỉm cười nói:

    - Tài gia gia, ngài yên tâm, con vừa rồi nghĩ tới một sự tình, vì thế có chút thất thần thôi.

    Nhung Tài khẽ thở dài:

    - Ai, lão gia gửi gắm cậu và Khải Hoa tiểu thiếu gia cho ta. Nhưng bản lĩnh ta thấp kém, không cách nào bảo hộ an toàn của các ngươi, thật sự là hổ thẹn.

    Sắc mặt Nhung Khải Hoàn khẽ đỏ lên, hắn cúi thấp đầu xuống, nói:

    - Tài gia gia, tất cả đều là lỗi của con.

    Nhung Tài lắc đầu, vỗ vai hắn nói:

    - Người trẻ tuổi đều muốn ra ngoài tăng thêm kiến thức, điều này lão nô hiểu, không trách cậu gì cả.

    Nhung Khải Hoàn hít một hơi thật sâu, nói:

    - Tài gia gia, con tới Đông Hoa Bảo Đường cầu kiến Diệp Kiến Hạo chấp sự, xin hắn bán cho con một viên Hoàn Dung Đan.

    Nhung Tài suy nghĩ một chút. nói:

    - Khải Hoàn tiểu thiếu gia, cậu phải hảo hảo cảm ơn người ta ah.

    Lão dừng một chút, nói tiếp:

    - Thời điểm chúng ta trở lại sân nhỏ, Diệp Kiến Hạo chấp sự đã phái người đến chờ.

    Hắn trì hoãn âm thanh nói:

    - Nếu như không phải hắn trực tiếp xuất thủ, có lẽ cậu còn có thể sống, nhưng Khải Hoa tiểu thiếu gia tuyệt đối...

    Nhung Khải Hoàn gật mạnh đầu một cái:

    - Khải Hoàn hiểu, phần ân tình này, Khải Hoàn trọn đời không quên.

    Những lời này của hắn tuyệt đối là thật lòng, nếu như Nhung Khải Hoa thật sự vì vậy mà chết, hắn sẽ day dứt cả đời.

    Nhung Tài mỉm cười nói:

    - Không tệ, không tệ, cậu đi đi.

    Nhung Khải Hoàn đáp một tiếng, quay người đi.

    Nhung Tài sững sờ, nói:

    - Khải Hoàn, cậu đi nhầm hướng rồi.

    Nhung Khải Hoàn quay đầu cười cười, nói:

    - Tài gia gia, bây giờ con muốn chuẩn bị một ít lễ vật.

    Dứt lời, hắn đi vào phòng của mình, đóng cửa lại.

    Nhung Tài nhíu mày khó hiểu, tiểu thiếu gia trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đi đâu chuẩn bị lễ vật đây?

    Trong phòng, tất cả đồ đạc của hắn đều vứt trên giường, cả cái rương chứa trăm tờ phù lục trống cũng thế.

    Không chút đắn đo, Nhung Khải Hoàn đem rương mở ra, tâm niệm chuyển động, lập tức phóng xuất linh lực.

    Lúc này hắn không rút năng lượng quỷ dị năng lượng quỷ dị ra, mà hoàn toàn dựa vào linh khí bên trong ấn đường.

    Lập tức, trước mắt hắn xuất hiện một đạo ánh sáng, sau đó đại lượng thiên địa linh lực tuôn tới đạo ánh sáng này, trong nháy mắt, một Linh Thể hình người được ngưng tụ thành công.

    Đôi mắt Nhung Khải Hoàn vụt sáng nhẹ, trên mặt hắn mang ý vui mừng.

    Suy đoán của mình không sai, từ khi viên cầu biến dị, năng lực của nó càng thâm sâu khó hiểu. Ngay cả linh khí thổ nạp cũng nhiễm đặc tính năng lượng quỷ dị của viên cầu, lực hấp thụ đối với thiên địa linh lực đề cao đến mức không tưởng.

    Đương nhiên nếu so sánh với năng lượng quỷ dị bên trong viên cầu thì kém hơn rất nhiều.

    Trong thời gian này, cơ hồ hắn đã phóng ra tám, chín thành linh khí mới có thể ngưng tụ ra một cỗ Linh Thể, còn nếu sử dụng năng lượng quỷ dị, chỉ một phần ba đã đủ.

    Lấy một tấm Không Bạch Phù lên, hắn xuất ra Phong Ấn thuật.

    Linh Thể trên không trung, bỗng nhiên bay vào bên trong phù lục.

    Nhung Khải Hoàn thỏa mãn kiểm tra một lúc, xác định thứ này đã đạt đến tiêu chuẩn nhất giai siêu phẩm.

    Hiện tại tâm tình của hắn đã khá hơn rất nhiều, bắt đầu triệu tập năng lượng quỷ dị viên cầu.

    Đối với hắn mà nói, việc chế tác Linh Thể đấu sĩ phù lục đã là một chuyện quen thuộc. Hao tổn gần nửa khắc, ba tờ Linh Thể đấu sĩ phù lục đã xuất hiện trước mặt hắn.

    Khóe miệng Nhung Khải Hoàn toát ra một nụ cười, năng lượng quỷ dị sau khi biến thành chất lỏng màu vàng sền sệt thì đặc tính cũng không có gì thay đổi. Vẫn là một phần ba năng lượng quỷ dị triệu hồi được một cỗ Linh Thể đấu sĩ cường đại.

    Hắn thu lấy phù lục, đang định dời đi thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

    Sau một khắc, hắn đem tinh thần ý niệm chìm vào bên trong viên cầu, sắc mặt dần hiện lên vẻ kinh hỉ.

    Bởi hắn cảm ứng được, năng lượng quỷ dị bên trong ấn đường khôi phục với tốc độ cực nhanh, vượt qua nhận thức của hắn.

    Năng lượng quỷ dị bên trong viên cầu tuy vô cùng cường đại, nhưng có một thiếu hụt không thể bù đắp, đó là tốc độ khôi phục chậm như sên.

    Bình thường Linh Gỉa khi tiêu hao linh lực sẽ thu nạp thiên địa linh lực bên ngoài bổ sung, nhưng với viên cầu bên trong ấn đường, nếu năng lượng quỷ dị nếu tiêu hao hết thì chỉ có thể chờ nó khôi phục một cách chậm rãi.

    Đây là một quá trình dài làm người cảm thấy chán nản.

    Nhưng mà hiện tại đã khác.

    Dưới thần niệm cảm ứng của hắn, viên cầu đang không ngừng cắn nuốt thiên địa linh lực biến thành linh khí, những linh khí này một khi tiến vào viên cầu sẽ trải qua quá trình chuyển hoá nào đó và biến chúng trở nên sền sệt cùng nặng hẳn lên. Thời gian dần trôi qua, những linh khí này đã bị viên cầu màu vàng chuyển hoá thành năng lượng quỷ dị.

    Chỉ trong chốc lát, hai thành linh khí còn lại bên ngoài ấn đường đã bị viên cầu thôn phệ sạch sẽ. Mà lúc đó, bên trong viên cầu nhiều hơn một tầng chất lỏng năng lượng quỷ dị màu vàng sền sệt.

    Nhung Khải Hoàn chậm rãi ngồi xuống, hắn mạnh mẽ áp chế tâm tình xuống. Sau đó, hắn bắt đầu vận công thu nạp thiên địa linh lực.

    Lập tức xung quanh người hắn nổi lên vô số điểm sáng, năng lượng khổng lồ ầm ầm tuôn vào cơ thể hắn.

    Bên ngoài gian phòng, đám người Nhung Tài cảm ứng được được cỗ năng lượng này nhưng không biết là có chuyện gì.

    Nhung Khải Hoàn hôn mê suốt năm ngày, sau khi tỉnh lại tự nhiên muốn tu luyện kiểm tra cơ thể của mình.

    Có lẽ vì liên quan đến năng lượng quỷ dị nên tốc độ thu nạp thiên địa linh lực của Nhung Khải Hoàn so với trước kia nhanh hơn một bậc, một phút đồng hồ ngắn ngủi, ấn đường trống rỗng đã chất đầy linh khí.

    Thế nhưng viên cầu lại giống như một cái động không đáy, nó liều mạng dốc sức hấp thu linh khí vào bên trong quả cầu, hơn nữa chuyển hoá thành chất lỏng màu vàng sền sệt.

    Cả quá trình không ngừng tích súc, trọn vẹn một canh giờ, chất lỏng màu vàng sền sệt bên trong viên cầu mới xem như hồi phục tới trạng thái đỉnh phong. Hơn nữa, ngay cả thiên địa linh lực bên trong ấn đường cũng được khôi phục hoàn toàn.

    Cảm ứng viên cầu không ngừng hấp nạp thiên địa linh lực, trong lòng Nhung Khải Hoàn tràn đầy vui sướng.

    Một canh giờ, chỉ cần một canh giờ là hắn có thể lấp đầy năng lượng quỷ dị trong viên cầu một lần nữa, từ nay về sau, khuyết điểm lớn nhất trên người hắn cũng được bù đắp.

    Có lẽ liên quan đến việc tu luyện linh lực, vì thế giờ phút này hắn lộ ra tinh thần no đủ, thần hoàn khí túc, không có dấu hiệu mỏi mệt.

    Năm ngày không ăn không uống lại không mang đến cho hắn bất luận ảnh hưởng bất lợi nào, biến hoá quỷ dị bậc này cũng liên quan đến viên cầu biến dị a.

    Thở dài một hơi, hắn thu liễm tâm thần sải bước rời khỏi sân nhỏ.

    Một lúc sau, hắn đã đi tới trước cửa hàng nho nhỏ bên trong Đông Hoa Phẩm Bảo Đường.

    Nhìn vẻ quạnh quẽ đối lập với sự tấp nập xung quanh, trong lòng hắn dâng lên một tia ấm áp không hiểu được.

    Nhấc chân, hắn bước vào.

    Bên trong cửa hàng, vẫn có ba gã tiểu nhị. Nhưng mà trong ba người này, hắn chỉ nhận ra một.

    - Ai ôi, Nhung công tử đến rồi.

    Gã tiểu nhị cố ra vẻ tươi cười, ân cần chạy ra đón.

    Nhung Khải Hoàn gật đầu một cái, mỉm cười nói:

    - Tại hạ muốn cầu kiến Diệp Kiến Hạo chấp sự, xin thông báo một tiếng.

    - Vâng, vâng, mời ngài ngồi tạm, tiểu nhân đi thông báo ngay.

    Động tác của hắn linh hoạt nhẹ nhàng, tốc độ cực nhanh.

    Nhung Khải Hoàn âm thầm ước đoán một chút, người này tối thiểu cũng có tu vi Vũ Sĩ hậu kỳ.

    Để cho một gã Vũ Sĩ hậu kỳ đến cửa hàng làm việc lặt vặt, sợ là cũng chỉ có Đông Hoa Phẩm Bảo Đường mới có đại thủ bút như vậy a.

    Một lát sau, một tiếng cười cởi mở từ trong nội đường truyền ra:

    - Nhung công tử, chúng ta lại gặp mặt. Diệp Kiến Hạo chậm rãi bước vào, trên mặt hắn mang vẻ tươi cười.

    Nhung Khải Hoàn đôi mắt sáng ngời, hắn đến trước một bước, thôi kim sơn đảo ngọc trụ, quỳ gối, dập đầu nói:

    - Đa tạ chấp sự.

    Diệp Kiến Hạo khẽ giật mình, liền vươn tay đặt lên vai Nhung Khải Hoàn nói:

    - Nhung công tử không cần đa lễ, mời đứng dậy nhanh.

    Chân khí trong cơ thể hắn bắt đầu khởi động, định đem Nhung Khải Hoàn nâng lên.

    Nhưng mà thân thể Nhung Khải Hoàn tuy lay động, vẫn quỳ lạy trên mặt đất, hai đầu gối không chịu rời đất.

    Giằng co một lúc, Diệp Kiến Hạo bất đắc dĩ buông tha. Bởi hắn cảm nhân ý niệm cường đại của tiểu tử này là nếu hắn không chịu tiếp nhận lời nói, tiểu gia hoả này tuyệt đối sẽ không bỏ qua, vì thế hắn đành lắc đầu cười khổ nhận lấy.

    Nhung Khải Hoàn cung kính bái lạy ba lần xong, nói:

    - Ân cứu mạng đại ca, Khải Hoàn trọn đời không quên.


     
    lconle thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)