Đô Thị Võ Đạo Tông Sư - Mực Thích Lặn Nước

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Võ Đạo Tông Sư
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Chương 51: Trích tiên

    Dịch:
    Nguồn: iread

    Cầm thông tin chi tiết về các tuyển thủ, Lâu Thành dựa theo chỉ dẫn của nhân viên võ quán, đi đến phòng họp nhỏ của võ quán. Bên trong có Hoàng Chấn Trung, Diệp Du Đình, Vương Diệp và Chu Viễn Ninh,… Các võ giả trong Top ba mươi hai đã có mặt và ngồi ở vị trí của mình. Dựa theo quy tắc của giải đấu Tiểu Võ Thánh, mọi người sẽ ký một bản cam kết với Chủ tịch tập đoàn Viêm Dụ, bản cam kết thi đấu trung thực, không gian dối!

    Tạm xem như người mới, Lâu Thành nhìn xung quanh một vòng rồi theo thói quen ngồi xuống một vị trí hơi khuất, chờ người bên ban tổ chức xuất hiện.

    “Này, trận đánh với Ngô Thế Thông hôm qua đánh rất hay. Công phu Thính Kình kia, tôi thật muốn luyện thành đấy.” Cậu vừa ngồi xuống, võ giả ngồi bên cạnh đã lên tiếng chào hỏi.

    Quay đầu lại nhìn, hai mắt Lâu Thành lập tức phát sáng. Võ giả lên tiếng chào hỏi không phải là nữ, dáng dấp cũng không thuộc loại ẻo lả nữ tính, nhưng người này vẫn khiến người đối diện cảm thấy kinh ngạc.

    Người ấy tầm tuổi cậu. Khuôn mặt còn vương lại nét sinh viên. Khuôn mặt ưa nhìn và điển trai. Khí chất khác biệt. Mái tóc dài xõa ngang vai rất nghệ sĩ. Vừa mới nhìn thấy cậu ta, cậu đã nghĩ ngay đến bốn chữ “mỹ nam cổ đại”, và dòng suy nghĩ tiếp theo nảy ra chính là “trích tiên”.

    Xét riêng vẻ bề ngoài, cậu ta dư sức bước chân vào giới giải trí.

    Nếu bạn học Tiểu Minh nhìn thấy, chắc chắc lòng tự tôn của cậu ta sẽ vỡ tan mất… Lâu Thành thầm oán Khẩu Vương. Cậu nói với Lịch Hiểu Viễn: “Cám ơn, cám ơn. Thật ra chỉ nhờ may mắn thôi, không dám tự cao!”

    “Thính Kình không phải chỉ dựa vào may mắn là luyện thành.” Bạn học trích tiên cười lắc đầu: “Đúng rồi, còn chưa giới thiệu. Chào cậu, tôi tên là Lịch Hiểu Viễn.”

    Lâu Thành hơi giật mình: “Hóa ra cậu chính là Lịch Hiểu Viễn. Vừa rồi trên màn hình lớn có chiếu các pha giao đấu của cậu, đánh rất xuất sắc và cực kỳ tao nhã.”

    Các đoạn video trên màn hình đều được chiếu ở xa nên phải dựa vào lời giới thiệu mới biết là vị tuyển thủ nào. Cũng bởi vì chiếu ở xa, nên không thể nhìn thấy rõ từng mặt tuyển thủ. Mãi đến lúc này, Lâu Thành mới biết vị võ giả trước mặt mình là tuyển thủ nào.

    Cậu ta là tuyển thủ hạt giống, là cường giả cấp chín chuyên nghiệp.

    “Mấy đoạn video này, chỉ cần tốn một chút công phu thì chó mèo cũng thành đại sư võ đạo.” Lịch Hiểu Viễn cười một tiếng.

    Thấy Lịch Hiểu Viễn không tự cao, nói chuyện thân thiện, Lâu Thành thanh tĩnh lại. Cậu cảm thấy hơi nghi ngờ hỏi: “Không hiểu sao, tôi thấy cái tên Lịch Hiểu Viễn này quen quen. Chẳng lẽ là mấy ngày trước từng nghe qua nên giờ thấy quen tai?”

    “Đây là chuyện của cậu, sao tôi biết được?” Lịch Hiểu Viễn cười ranh mãnh: “Nhưng mấy năm nữa có khả năng chúng ta sẽ gặp lại.”

    “Có khả năng gặp lại?” Lâu Thành kinh ngạc. Vẻ mặt cậu tràn đầy sự khó hiểu.

    Thấy vẻ mặt của Lâu Thành, Lịch Hiểu Viễn cười khì: “Câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành có Lâm Khuyết, lại có một người thực lực mạnh như cậu, sớm muộn gì Tùng Thành cũng lọt vào được vòng chung kết cả nước. Đến lúc đó, chẳng phải sẽ gặp lại sao?”

    Nghe cậu ta nói thế, trong đầu Lâu Thành như chợt lóe lên điều gì đó. Cuối cùng cậu nhớ lại bản thân đã nghe cái tên này ở đâu.

    Lúc đánh giá Lâm Khuyết, “Long Vương cái thế” từng nói: “Chỉ tính riêng tân sinh viên năm nay đã có Lịch Hiểu Viễn của Nghiễm Nam, Phương Chí Vinh của Sơn Bắc. Nghe đâu bọn họ còn mạnh hơn cả Lâm Khuyết nửa bậc.”

    Bởi vì anh ta chỉ nhắc qua một lần nên không chỉ có cậu mà ngay cả “Đường đến lôi đài” và “Một quyền vô địch” cũng không có ấn tượng gì về người này. Cũng vì thế mà hai người đó không đề cập đến cái tên này trong bài đăng.

    “Cậu là Lịch Hiểu Viễn của Đại học Nghiễm Nam.” Lâu Thành hỏi ngược lại.

    Lịch Hiểu Viễn gật đầu nhẹ: “Lúc cầm tư liệu thông tin của cậu trên tay, biết cậu là sinh viên Đại học Tùng Thành, tôi rất giật mình. Thực lực của Lâm Khuyết ra sao, sau khi xem mấy đoạn video, tôi đã rõ. Hơn nữa lại có thêm cậu, một võ giả nghiệp dư có thực lực cao như vậy, không hiểu sao Tùng Thành lại không lọt vào Top tám của vòng đấu bảng.”

    Cái này, mẹ nó, hỏi trúng chỗ khó nói rồi… Lâu Thành xấu hổ, gãi đầu: “Tôi đạt được thành tựu như thế này cũng chỉ mới gần đây thôi.”

    Sau khi giải thích, Lâu Thành khéo léo chuyển đề tài: “Sao cậu lại tham gia giải đấu Tiểu Võ Thánh này?”

    Lịch Hiểu Viễn không trả lời trực tiếp mà móc ví ra, lấy thẻ căn cước đưa cho Lâu Thành: “Cậu xem đi.”

    Ban đầu Lâu Thành cảm thấy mờ mịt, tiếp theo là chú ý xem xét. Trên thẻ căn cước của Lịch Hiểu Viễn có ghi bốn chữ: “Thành phố Viêm Lăng”.

    “Cậu là người nơi này…” Lâu Thành giật mình nói.

    Lúc cậu định khen cậu ta chụp hình căn cước thật đẹp thì Chủ tịch Lưu Tôn Dụ của tập đoàn Viêm Dụ cùng mấy người bên ban tổ chức bước vào. Bên cạnh ông ta là không ít vệ sĩ lợi hại ngang tầm võ giả.

    Lưu Tôn Dụ nói với người vệ sĩ đi đầu: “Lão Thịnh, đem hợp đồng phát cho mọi người đi.”

    Người vệ sĩ được gọi là lão Thịnh đeo kính râm, dáng người tầm trung, vẻ ngoài khôi ngô, rắn chắc và trầm tĩnh. Lúc lão Thịnh phát hợp đồng, Lưu Tôn Dụ rất có tư thái của người trong giang hồ mà chắp tay lại, lấy thân phận đệ tử ngoại môn của Không Động Viện mà chào hỏi các võ giả.

    “Cảm ơn các vị đồng đạo đã đến tham gia giải đấu Tiểu Võ Thánh này. Vốn tôi nghĩ bản cam kết này không cần thiết lắm nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, việc nên làm thì vẫn nên làm. Tôi tin tưởng, lấy đạo đức của một võ giả, mọi người sẽ không vì cá cược, vì tiền bạc mà cố tình thua trận. Bản cam kết này cùng lắm chỉ là làm cho có mà thôi.” Lưu Tôn Dụ khá biết ăn nói khiến đám người Lâu Thành không có một chút phản cảm nào với ông ta.

    Nói xong, ông ta nhường những lời phía sau lại cho ban tổ chức.

    Lúc này, hợp đồng đã phát đến tay Lâu Thành. Lâu Thành chỉ mới là sinh viên năm nhất, chuyên ngành cũng chẳng phải là ngành luật nên cậu chỉ xem vài điều quan trọng viết trong bản cam kết. Ý đại khái của bản cam kết là nếu có võ giả nào bị tra ra có dính líu đến cá cược, sẽ bị xử lý theo quy tắc giang hồ thay cho pháp luật!

    “Đấu võ đạo là so thực lực giữa hai cá nhân, thắng hay thua đều dựa vào bản thân mỗi người. Chỉ cần là tự bản thân, không vi phạm pháp luật, chúng tôi đều cho phép.”

    Một người trong ban tổ chức nói: “Nhưng những võ giả tham gia vào cá cược sẽ bị giang hồ và khán giả xem thường. Đối với các cường giả cảnh giới Ngoại Cương mà nói, bọn họ giàu lên nhờ bản thân, thực lực lại mạnh, rất khó có khả năng bị mua chuộc hoặc bị ép buộc. Nhưng giải đấu này chỉ là một giải đấu nhỏ, dù không được xem trọng lắm, chúng tôi cũng muốn làm thêm nhiều mùa nữa, không thể mới làm mùa thứ nhất đã mang tiếng xấu. Trước kia, người xem ít, không có ai mang nó ra cá cược nên không có gì quan trọng. Nhưng bắt đầu từ bây giờ, đài truyền hình Viêm Lăng sẽ phát sóng trực tiếp giải đấu này. Cho nên chúng tôi phải làm vậy để phòng ngừa trường hợp bất trắc. Còn về quy tắc giang hồ, mọi người đều đã biết, tam đao lục động (*), phế bỏ võ công!”

    Tám chữ phía sau, ông ta nói có chút đáng sợ.

    Chưa hề tham gia qua các hoạt động tương tự, Lâu Thành khẽ nhếch miệng. Cậu không nghĩ tới sẽ có loại chuyện như vậy. Nhưng ngẫm lại một lát, cậu lại cảm thấy hợp lý.

    Cậu cảm thấy bản thân có giới hạn cuối cùng của mình, sẽ không vi phạm điều ấy nên không lo lắng lắm. Thế là cậu cầm bút lên, chuẩn bị ký tên.

    “Không sợ đây là giấy bán thân sao?” Bên cạnh truyền đến một giọng nói.

    “Hả?” Lâu Thành khựng lại, quay đầu nhìn Lịch Hiểu Viễn. Vẻ mặt hơi khiếp sợ nhìn cậu ta.

    Vẻ mặt Lịch Hiểu Viễn không hề thay đổi. Cậu ta bình thản nói: “Đùa thôi.”

    Dứt lời, cậu ta cầm bút lên và ký tên.

    Này, bạn học à, cậu làm gì cũng phải để ý hình tượng một chút chứ! Người như trích tiên thì không nên nói đùa kiểu đấy chứ!

    Lâu Thành thầm oán. Cậu lại cẩn thận mở bản cam kết ra và ký tên lên.

    Làm xong xuôi, cậu không thèm để ý đến các võ giả còn lại mà ngồi lướt tin trên diễn đàn. Cậu muốn xem “Một quyền vô địch” và “Đường đến lôi đài” sẽ nói gì về cậu khi gặp lại kẻ thù cũ. Cậu vội vàng ăn cơm tối rồi quay về khách sạn, bật máy tính, tìm kiếm các video liên quan đến Thiết Sa Chưởng và Hô Khiếu Bát Hình,…

    Dù cuối cùng có thua thì cũng phải thua cho đẹp!

    Xem một lúc, điện thoại cậu lại kêu “tít, tít”. Nghiêm Triết Kha vừa trả lời tin nhắn.

    Cô gửi icon khỉ con đấm ngực cười ha ha: “Tốt! Đã biết thế nào là may mắn vô địch chưa?”

    “Cảm giác hạnh phúc còn hơn cả trúng số. Tại hạ phục sát đất.” Tâm trạng căng thẳng của Lâu Thành bình tĩnh lại trong nháy mắt: “Đang cân nhắc xem nên báo đáp cậu thế nào đây.”

    “He he, chuyện này không vội. Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra bản thân tôi muốn cậu báo đáp như thế nào. Để tôi từ từ suy nghĩ đã.” Nghiêm Triết Kha trả lời.

    Lâu Thành cảm thấy hơi hụt hẫng. Cuối cùng cậu kể chuyện chiều nay gặp Lịch Hiểu Viễn của Nghiễm Nam cho Nghiêm Triết Kha rồi nói: “Không hổ là Đại học Nghiễm Nam nổi tiếng với uy tín lâu năm về võ đạo.”

    “Đúng vậy, năm nay bọn họ lấy thân phận là người đứng đầu bảng đấu để tham gia vòng chung kết cả nước.” Nghiêm Triết Kha gửi icon thở dài.

    Không biết nên nói gì tiếp theo, Lâu Thành chuyển sang nói: “Tôi đang xem video thi đấu của Vương Diệp. Cậu ta là cao thủ cấp chín chuyên nghiệp, là đối thủ ngày mai của tôi, lại ở cùng một khách sạn.”

    Nghiêm Triết Kha hỏi: “Cậu ta có sở trường gì?”

    “Thiết Sa Chưởng, tôi xem thì thấy ở trận đấu trước, có người phòng ngự bằng tay, bị cậu ta tung chưởng đánh cho nứt xương.” Lâu Thành gửi icon bị dọa sợ đến trốn ra sau cửa.

    Nghiêm Triết Kha gửi icon kinh ngạc: “Vậy cậu phòng ngự kiểu gì? Đòn tấn công của cậu ta thật đáng sợ…”

    Bình thường, các võ giả đều dựa vào đặc điểm cơ thể, lực phát ra và phản xạ cơ thể sau khi luyện tập nhiều lần để giao đấu. Bàn tay, cánh tay, bàn chân, chân đều là những “vũ khí” dùng để phòng thủ, ngăn cản đòn tấn công của đối thủ. Nếu “vũ khí” bị đối phương làm hỏng thì sao có thể phòng ngự được?

    “Dù sao tôi cũng không nghĩ bản thân sẽ thắng cậu ta. Tôi đang tính sẽ đánh thọc sườn để né mũi nhọn tấn công của cậu ta, hoặc là không ngừng du đấu, không tiếp xúc chính diện, rồi từ từ tìm cơ hội.” Lâu Thành nói kế hoạch của bản thân.

    “Nếu là cách trước, yêu cầu về năng lực phán đoán và kinh nghiệm giao đấu rất cao. Mà Thính Kình của cậu đa phần phải tiếp xúc với đối thủ mới có thể nắm chắc được.” Nghiêm Triết Kha nói ý kiến của bản thân.

    Lâu Thành gửi icon gật đầu: “Tôi cũng nghiêng về cách thứ hai.”

    Một khi có tiếp xúc, thì hàng phòng ngự của cậu có khả năng bị phá vỡ.

    “Ừm, cậu muốn tiến vào Top mười sáu, điều quan trọng không phải là Thiết Sa Chưởng mà là hai đối thủ khác. Đúng rồi, sao cậu biết vị võ giả cấp chín nghiệp dư còn lại kia đã nhiều năm không dùng đến võ?” Nghiêm Triết Kha thắc mắc.

    “Bởi vì tôi quen anh ta. Anh ta là bạn trên diễn đàn Long Hổ của tôi…” Lâu Thành thành thật trả lời.

    Nghiêm Triết Kha gửi icon che miệng cười: “Thật trùng hợp! Nếu ở cổ đại, hai người có thể kết bái huynh đệ… Sở trường của anh ta là gì?”

    “Hô Khiếu Bát Hình.” Lâu Thành đáp.

    Nghiêm Triết Kha nhắn: “Hô Khiếu Bát Hình? Vừa khéo là tôi biết một ít về nó. Bất Định Chi Phong và Bất Kham Chi Phong là hai bộ pháp và kỹ xảo phòng ngự. Vô Hình Chi Phong và Vô Lậu Chi Phong tương tự với đấu pháp Hàn Ý Nhập Cốt của Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích. Hô Khiếu Chi Phong và Cuồng Bạo Chi Phong khá giống Cuồng Phong Bạo Tuyết, nhưng không yêu cầu cao về Thính Kình. Long Quyển Chi Phong là sát chiêu, Khủng Bố Cụ Phong là tuyệt chiêu bộc phát…”

    Cô nói đại khái những gì mình biết về Hô Khiếu Bát Hình. Kết hợp với những điều Nghiêm Triết Kha nói và xem video, Lâu Thành càng hiểu sâu về loại võ công này hơn.

    “Còn có tuyển thủ am hiểu về Thần Tượng Chi Hình, Thoái Công và sức mạnh rất mạnh.” Lúc nói đến Đường Việt, Lâu Thành nhịn không được hỏi: “Cậu đang thấy không khỏe à? Hôm nay dùng ít icon hơn mọi ngày…”

    Nghiêm Triết Kha gửi icon đáng thương: “Ừm, không thoải mái, đau bụng.”

    “Đau bụng? Trong nhà còn ai không? Bảo người nhà đưa cậu đến bệnh viện đi. Không được uống thuốc bậy bạ, không được gắng gượng chịu đựng!” Lâu Thành lo lắng nhắn lại.

    Nghiêm Triết Kha im lặng vài giây rồi gửi hai chữ:

    “Đồ… ngốc…”

    “Hả?” Lâu Thành mờ mịt.

    Sao lại mắng cậu? Quan tâm đến cô sao lại bị mắng là ngốc?

    Nghiêm Triết Kha gửi icon ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn: “Đi bệnh viện cũng vô dụng… Là, là, cái đó đến…”

    Cuối cùng Lâu Thành cũng đã hiểu. Mặt cậu đỏ lên.

    Cậu đúng là đồ ngốc mà!

    ***

    (*) Tam đao lục động: ba đao đâm ra sáu lỗ, xuyên từ trước ra sau. ​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Võ Đạo Tông Sư
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Chương 52: Cả Đời Đều Phục Tiểu Minh Sát Đất

    Dịch:
    Nguồn: iread

    Lâu Thành cảm thấy đau lòng nhưng hai người cách xa cả vạn dặm như vậy, dù cậu có lòng cũng chẳng có cách giúp cô. Cậu không biết nên an ủi cô những gì, dù sao đây cũng là vấn đề nhạy cảm. Bởi vì trong lòng cảm thấy nôn nóng, tình cảnh bây giờ của bản thân lại như con mãnh thú nhỏ bị vây ở bốn bức tường, cậu xoắn xuýt thật lâu nhưng vẫn không biết nên làm sao cho tốt.

    Sau đó, cậu chợt nghĩ đến điều gì đó. Cậu lập tức đăng xuất QQ trên điện thoại rồi đăng nhập lại trên máy tính. Sau đó, cậu gửi icon tự cầm gạch đập vào đầu mình: “Tôi, tôi không nghĩ đến chuyện đó. Tôi chưa từng gặp phải những chuyện tương tự như thế này…”

    Nếu từng thấy trường hợp này thì cũng chỉ thấy trong sách sức khỏe tuổi mới lớn hoặc là trong một vài cuốn sách linh tinh…

    Gửi tin xong, cậu lập tức gọi điện cho Thái Tông Minh, mời Khẩu Vương ra sân chỉ đạo.

    Tút tút tút. Lúc tin nhắn trả lời của Nghiêm Triết Kha được gửi đến cũng là lúc Thái Tông Minh bắt máy.

    “A lô, Cam?”

    “Khẩu Vương, Khẩu Vương, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!” Lâu Thành không hề dong dài, lập tức đi thẳng vào vấn đề.

    Cùng lúc đó, mắt cậu liếc về phía màn hình máy tính. Nghiêm Triết Kha gửi icon cười trộm: “Cậu mà rành vấn đề này mới là kỳ lạ đó…”

    Lâu Thành một tay cầm điện, một tay lướt nhanh trên bàn phím, gõ chữ: “Những lúc thế này, con gái các cậu đều cảm thấy rất đau sao?”

    Trong điện thoại, Thái Tông Minh cười nhạo: “Chuyện gì? Hấp tấp hỏi tôi như thế, chắc chắc liên quan đến người thương của cậu! May mà cậu không gọi tôi lúc nửa đêm đấy nhé, nếu thế thì tôi sẽ xử “đẹp” cậu ngay!”

    “Ha ha.” Lâu Thành cười gượng: “Tôi hỏi cậu, lúc cơ thể tụi con gái không thoái mái nhưng cũng không quá nghiêm trọng thì nên làm thể nào để thể hiện sự quan tâm?”

    Chuyện ấy của Nghiêm Triết Kha thuộc về thông tin tuyệt mật, tuyệt đối không thể nói với bất kỳ đứa con trai nào khác!

    Lúc này, Nghiêm Triết Kha trả lời: “Tùy vào cơ địa của mỗi người. Có người đau đến chết đi sống lại, vài ngày sau mới khá hơn. Có người lại không có cảm giác gì, còn có thể uống nước đá. Ngày đầu tiên của tôi rất đau, ngày thứ hai mới khá hơn.”

    Ngón tay Lâu Thành lướt nhanh trên bàn phím. Cậu chuẩn bị săn sóc nói hai ba câu, khi nào đau quá thì uống một ít nước ấm sẽ khá hơn thì…

    “Hì hì, tùy trường hợp mà thể hiện sự quan tâm khác nhau. Nhưng tuyệt đối không được nói một điều. Đó chính là khuyên con gái nên uống nhiều nước ấm.” Thái Tông Minh hăng hái nói.

    A… Ngón tay gõ chữ của Lâu Thành khựng lại. Cậu lập tức xóa nội dung vừa gõ. Cậu nói với Thái Tông Minh: “Tôi đúng là quá ngây thơ. Cứ cho rằng nói thế là ổn…”

    Lúc gõ chữ lại, cậu mờ mịt không hiểu hỏi Thái Tông Minh: “Vì sao không thể khuyên uống nhiều nước ấm? Tôi thấy cách đó hiệu quả mà. Với lại cô ấy ăn Tết ở Giang Nam, cách tôi cả ngàn cây số. Tôi còn cách nào khác nữa đâu.”

    “Vấn đề này trên mạng có nhiều lời giải thích, nhưng tôi thấy nó không thể hiện đủ bản chất vấn đề. Nể mặt chúng ta là anh em với nhau, tôi sẽ dạy miễn phí cho cậu những điều tâm đắc của Thái thị.” Thái Tông Minh bày ra bộ dáng lên mặt dạy đời: “Chuyện uống nhiều nước ấm thực chất thể hiện mức độ để ý của cậu. Nói cách khác, tụi con gái không quan tâm cậu nói gì, trả lời ra sao, làm thế nào mà là mức độ quan tâm, xem trọng, lo lắng mà cậu thể hiện ra. Đây mới chính là mấu chốt vấn đề!”

    Lâu Thành nghe mà cảm thấy mê mang:

    “Nói, nói rõ một chút. Tôi thấy không hiểu lắm.”

    Lúc này, Nghiêm Triết Kha trả lời lại: “Mấy năm cấp ba, cậu chưa từng nhìn thấy bạn nữ ngồi cùng bàn khó chịu như thế này bao giờ à?”

    “Ai cũng có lúc cảm thấy khó chịu cả…” Lâu Thành gửi icon vô tội. Bây giờ, cậu không tiện đánh nhiều chữ.

    Phía đầu dây bên kia, Thái Tông Minh giải thích: “Cậu nghĩ xem, khi nói “uống nhiều nước ấm”, cậu tốn bao nhiêu thời gian và bao nhiêu chất xám mới nghĩ ra?”

    “Trong chớp mắt, suýt chút nữa là nói ra rồi.” Lâu Thành có vẻ hơi hiểu ra.

    Thái Tông Minh cười ha ha: “May mà cậu gọi cho tôi kịp thời đấy. Cậu xem, dùng câu “uống nhiều nước ấm” để thể hiện sự quan tâm với con gái đâu có khiến cậu tốn chút chất xám nào đâu. Ngay cả một chút thời gian cũng không mất! Cậu không thấy như vậy quá qua loa sao? Có phải như vậy thì không thể hiện đủ sự quan tâm và coi trọng không?”

    “Hiểu rồi.” Lâu Thành bừng tỉnh.

    Thái Tông Minh tặc lưỡi: “Trẻ nhỏ dễ dạy. Vì thế, cậu phải tốn nhiều chất xám vào, nói chuyện hoặc kể chuyện cười cho cô ấy nghe để khiến cô ấy quên đi cơn đau trên người. Thế vẫn tốt hơn nói câu “uống nhiều nước ấm”. Cho dù cô ấy không cười thì ít nhất cô ấy cũng nhìn ra sự quan tâm cậu dành cho cô ấy mà không phải chỉ nói qua loa đại khái. Nếu cậu đã hiểu rõ vấn đề, vậy thì mọi chuyện chẳng phải đã trở nên đơn giản rồi sao? Nói cái gì, làm cái gì không quan trọng, quan trọng là quá trình cậu thể hiện sự săn sóc và coi trọng của bản thân đối với cô ấy.”

    “Và cách thể hiện tốt nhất chính là lập tức đặt vé máy bay, bay ngay trong đêm. Sáng sớm hôm sau xuất hiện ở cửa nhà cô ấy. Nếu bệnh của cô ấy không khá hơn thì cứ bá đạo dẫn cô ấy đến bệnh viện, chạy đông chạy tây mà chăm sóc cô ấy. Nếu bệnh cô ấy đã khá hơn thì đưa cho cô ấy ít đồ ăn sáng mà cô ấy thích. Nếu được thì cứ lăn vào bếp nhà cô ấy mà trổ tài nấu nướng một phen. Tất nhiên, nếu quan hệ vẫn chưa thân lắm thì nên cân nhắc một chút, cũng nên thận trọng với người nhà cô ấy. Nếu không có nhiều tiền thì càng phải suy xét cho kỹ…”

    “Ôi trời, Tình Thánh, nghe những lời này của cậu kìa, đã nghiên cứu sách vở tầm chục năm rồi hả?” Lâu Thành vừa khen ngợi Thái Tông Minh vừa nhìn nội dung tin nhắn trên máy tính.

    Nghiêm Triết Kha trả lời: “Đám con trai các cậu đều ngốc như vậy sao? Năm lớp mười, lớp tôi có một bạn tới tháng, mặt mày tái mét. Thế mà bạn nam cùng bàn không phát hiện ra, còn muốn bạn ấy giúp đỡ cầm hộ bữa sáng. Cầm cái con khỉ ấy!”

    “Tôi luôn giúp người ta cầm hộ bữa sáng...” Lâu Thành nhanh tay gõ chữ.

    Nghe thấy lời khen của Lâu Thành, Thái Tông Minh cười: “Tôi đã dạy cho cậu tâm pháp tinh túy của Thái thị. Còn vấn đề phát huy như thế nào, phải xem bản thân cậu! Tôi chỉ có thể giúp đỡ cậu bấy nhiêu thôi!”

    Lâu Thành chân thành hô to:

    “Khẩu Vương, cậu chính là thần tượng của tôi!”

    “Cút! Đừng tưởng nói thế là tôi sẽ bỏ qua cho cậu! Sau khi vào học cậu phải đãi tôi một bữa ra trò đấy!” Thái Tông Minh “hung dữ” nói rồi cúp máy.

    Đặt điện thoại xuống, Lâu Thành thấy Nghiêm Triết Kha còn chưa trả lời. Cậu chợt nhận ra, lúc nãy cậu vừa gọi điện với Thái Tông Minh vừa nhắn tin với Nghiêm Triết Kha, nên nội dung cuộc trò chuyện với cô hơi nhạt. Lúc này, cậu nhắn thêm:

    “Nghe cậu nói như vậy, tôi hiểu ra một chuyện. Đây cũng là vấn đề bấy lâu nay tôi vẫn chưa hiểu.”

    Phía bên kia, Nghiêm Triết Kha lập tức đáp lại. Chỉ là số lượng chữ không nhiều.

    “Chuyện gì?” Nghiêm Triết Kha gửi icon nghi hoặc.

    Lâu Thành dùng icon kinh hãi trả lời lại: “Có một lần, bạn cùng bàn của tôi có vẻ không thoải mái lắm. Hết tiết, cậu ấy xin phép thầy về nhà nghỉ ngơi. Bạn nữ ngồi sau còn rất săn sóc dìu cậu ấy đi. Cậu ấy còn dùng áo khoác che phía sau lại. Lúc đó tôi còn nghi ngờ, còn nói cậu ấy bệnh đến hâm à, sao lại dùng áo khoác buộc ở thắt lưng, che từ trên xuống dưới đùi, che kiểu này thì được gì chứ? Chờ đến lúc cậu ấy trở lại, tôi nói ra thắc mắc của mình, cậu ấy chỉ trợn mắt lên nhìn tôi.”

    “Tôi vẫn không hiểu, đến hôm nay thì hiểu rồi. Ra là thế, áo khoác dùng để che vết ấy.”

    Chắc là giống như quảng cáo hay nói, thẩm thấu…

    “Ha ha, cậu ấy không mắng cậu là may rồi.” Nghiêm Triết Kha trả lời.

    Thấy chủ đề mới của mình đã lôi kéo được sự chú ý của Nghiêm Triết Kha, cậu lại càng có lòng tin hơn, dựa vào lý luận của bạn học Tiểu Minh, nói: “Bụng còn đau không?”

    “Đau.” Nghiêm Triết Kha trả lời ngắn gọn.

    Lâu Thành gửi icon cười tủm tỉm: “Tôi có cách khiến cậu bớt đau.”

    “Cách gì?” Nghiêm Triết Kha gửi icon kinh ngạc không tin.

    Lâu Thành đáp: “Chuyển dời chú ý đại pháp! Chỉ cần không nghĩ đến cơn đau ở bụng thì sẽ không đau nữa.”

    “Mặc dù cảm thấy không có hiệu quả lắm nhưng vẫn nên thử xem, không chừng lại bớt đau thật. Thế cậu định dùng cái gì để chuyển dời sự chú ý của tôi sang nơi khác?” Nghiêm Triết Kha gửi icon đáng thương.

    Lâu Thành ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Vậy tôi hi sinh thân mình, kể cho cậu nghe một tai nạn xấu hổ của bản thân!”

    “Ha ha, có đủ đô không đó?” Nghiêm Triết Kha gửi icon mèo ngốc ngồi ngay ngắn chờ cho ăn.

    “Lúc đi quân sự đầu tháng chín, huấn luyện viên nói đội nào làm tốt thì sẽ được biểu diễn trước mặt mọi người.”

    “Bạn học Tiểu Minh làm rất tệ. Dù bị huấn luyện viên phạt mấy lần, cậu ta vẫn không khá hơn. Vì thế, cậu ta bị đá khỏi hàng ngũ biểu diễn, bắt đầu gánh “trọng trách” mỗi ngày đưa cơm nước, chà nồi, quét rác,… Bình thường nếu không có huấn luyện viên, cậu ta có thể trốn việc, ngồi nghỉ dưới gốc cây.”

    “Sau đó, tôi bị cậu ta dạy hư. Lúc huấn luyện viên kiểm tra, tôi cố ý làm sai để bị đá khỏi đội biểu diễn, để được vào đội hậu cần.”

    Lâu Thành cố ý nhắn ngắt quãng để thời gian đánh chữ không quá lâu khiến sự chú ý của Nghiêm Triết Kha lại tập trung vào cơn đau ở bụng.

    “Sau đó thì sao? Cái này chỉ khiến người ta thấy hâm mộ, chứ có phải tai nạn xấu hổ gì đâu?” Nghiêm Triết Kha hỏi.

    Lâu Thành gửi icon cầu xin:

    “Chưa được mấy ngày, huấn luyện viên lại tập hợp bọn tôi lại rồi dẫn đến một nhà vệ sinh bên cạnh. Ông ấy nói quân khu này có nhiều lớp nên bên trong khá bẩn, các cậu không tham gia biểu diễn thì chịu khó quét dọn nơi này nhiều một chút.”

    “Tôi và bạn học Tiểu Minh đi vào xem thử. Cuối cùng, bọn tôi thiếu chút nữa là nôn khan.”

    Nghiêm Triết Kha gửi icon cười lăn xuống đất: “Ai bảo các cậu làm biếng! Cái này người ta gọi là báo ứng đấy!”

    Lâu Thành gửi icon lệ rơi đầy mặt: “Lúc bọn tôi chạy ra để hít thở không khí trong lành bên ngoài thì huấn luyện viên đắc ý nói sinh viên Tùng Thành không tồi, không giống trường lần trước, ngại nhà vệ sinh bẩn nên đến sau hồ nước và bãi cỏ để giải quyết. Ông ấy còn nói ông ấy sai đám sinh viên trường đó dọn sạch chỗ đấy… Ông ấy còn chưa nói xong, tôi và bạn học Tiểu Minh thật sự muốn nôn, suýt chút nữa là nôn thật.”

    “Thật buồn nôn! Sinh viên nữ bọn tôi thay phiên nhau đưa cơm, quét dọn, lại giữ gìn khá sạch sẽ nên vẫn còn ổn.” Nghiêm Triết Kha gửi icon mắt vụt sáng: “Chuyển dời chú ý đại pháp có vẻ có tác dụng. Còn có tai nạn xấu hổ nào khác không?”

    Lâu Thành lại vắt óc suy nghĩ. Cậu từ trong đống tai nạn xấu hổ từ nhỏ đến lớn của mình chọn ra những chuyện không quá ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân. Cậu kể từng câu chuyện một khiến Nghiêm Triết Kha bị lôi cuốn theo và quên đi cảm giác đau đớn ở bụng.

    “Cam à, còn nữa không?” Nghiêm Triết Kha tựa như cô bé con ngồi nghe mẹ kể chuyện, cứ hỏi mãi còn nữa không.

    Trong phút chốc, Lâu Thành không nghĩ ra gì nữa. Cậu khổ sở nhắn: “Không còn nữa. Hay là dùng cách khác để chuyển dời sự chú ý?”

    Nghiêm Triết Kha gửi icon mỉm cười: “Hình như bụng hết đau rồi. Tôi có thể ngủ ngon rồi. Ngày mai tỉnh lại, tôi lại là một trang hảo hán! Cam, cậu biết hát không? Hát cho tôi nghe một bài đi, để tôi dễ chìm vào giấc ngủ.”

    Đây là lần hiếm hoi Nghiêm Triết Kha chủ động yêu cầu. Lâu Thành không chút do dự đáp: “Được. Mặc dù hát không hay lắm nhưng cũng không đến mức quá khó nghe. Cậu muốn nghe bài nào?”

    Gửi tin xong, cậu thoát QQ trên máy tính rồi đăng nhập lại trên điện thoại.

    “Bài nào cũng được.” Nghiêm Triết Kha gửi icon cười trộm.

    Lâu Thành ngẫm nghĩ một lát, rồi bấm vào phần ghi âm và hát: “Ánh sáng, ánh sáng sáng lấp lánh, cả bầu trời treo đầy những ngôi sao nhỏ…”

    “Ha ha, cậu lại đùa rồi. Tiếp tục nào.” Nghiêm Triết Kha trả lời bằng chức năng ghi âm giọng nói. Có vẻ như tâm trạng của cô đã khá hơn rất nhiều.

    “Ánh sao trên trời…” Hát đến đây, Lâu Thành bỗng nhiên đổi giọng: “Thêm Bắc Đẩu nữa nha!”

    “Phụt!” Nghiêm Triết Kha gửi icon cười lăn cười bò.

    Tiếng hát lại tiếp tục, nhẹ nhàng vang vọng khác căn phòng. Không biết qua bao lâu, Nghiêm Triết Kha nói: “Cam, hôm nay tôi rất vui. Chúc ngủ ngon.”

    “Chúc ngủ ngon. Mai lại gặp.” Lâu Thành mỉm cười, ghi âm lại giọng nói và nhấn gửi.

    Nghiêm Triết Kha ghi âm lại câu nói đùa mà cô nhại lại lời quảng cáo trên ti vi: “Đại bảo, ngày nào cũng gặp…”

    Dù điều này không đủ chứng minh rằng mối quan hệ của hai người đã có bước đột phá mới nhưng Lâu Thành vẫn cảm thấy rất vui. Khuôn mặt cậu tràn đầy ý cười.

    He he, ngày nào cũng gặp!

    Đúng rồi, hôm nay là ngày mấy? Phải ghi lại, đây chính là tin mừng đấy!

    Chờ đến khi Nghiêm Triết Kha thiếp đi, nụ cười trên môi Lâu Thành chợt cứng lại:

    “Ôi mẹ ơi! Ngày mai còn có trận đấu, còn nhiều video giao đấu mình chưa xem xong!”

    Tìm một đống video, Lâu Thành kết hợp tư liệu, xem không dời mắt, trong đầu không ngừng hóa giải phân tích cùng tổ chức lại suy diễn.

    Già nửa giờ sau, hắn có chút mệt mỏi lắc đầu, khẽ gõ máy tính bàn nói: “Video nhiều quá rồi, không có khả năng xem hết, nhưng lại không biết những cái nào quan trọng nhất có tính đại biểu nhất...”

    Công phu nghe kình cần nhập tĩnh, cần tuyệt đối chuyên chú, đối với tinh thần là tiêu hao không nhỏ, không phải thứ Kim Đan có thể bù lại, cho nên sau khi đánh một trận với Ngô Thế Thông, vừa rồi lại vắt hết óc nói chuyện phiếm, Lâu Thành bây giờ đã cảm nhận được sự mệt mỏi.

    Trong mệt mỏi, hắn đột nhiên hiện lên một đạo linh quang, mở thanh dấu trang, tiến vào diễn đàn “câu lạc bộ Long Hổ”.

    Mình muốn tìm xem video chiến đấu của đối thủ, “Con Đường Lôi Đài” Chu Viễn Ninh khẳng định cũng sẽ làm như vậy, ở dưới tình huống nội dung tương quan toàn sách là sách, hắn vô cùng có khả năng hướng cơ sở dữ liệu hình người “Cái Thế Long Vương” cầu viện, để đối phương cung cấp ý kiến, mình vừa lúc thầm chà xát tham khảo một phen!
     
    Last edited by a moderator: 19/5/21

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)