FULL  Huyền Huyễn Vạn Cổ Chí Tôn - Thái Nhất Sinh Thủy

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 3812: Thiên lôi đánh xuống

    Chia sẻ: Banlong.us



    Tô Bội Thanh có chút động dung, nói:

    - Năm năm trước minh chủ Lý Vân Tiêu của Thiên Vũ minh quyết chiến với Ma Chủ Lục Sí tại nam vực. Sau đó Lục Sí hóa thành sáu đạo linh nguyên rơi xuống đất, diễn biến ra sáu đại siêu cấp môn phái hiện tại, họ đều chiếm được linh nguyên lực tẩm bổ vì thế cường giả xuất hiện lớp lớp. Mà Lý Vân Tiêu mất tích sau cuộc chiến đó, năm năm nay Thiên Vũ minh đã dán bức họa tìm kiếm hắn khắp thiên hạ, thậm chí còn dán ở tứ hải, nhưng hoàn toàn không có tin tức.

    Nha hoàn đột nhiên hạ giọng nói:

    - Ta nghe rất nhiều người đàm luận việc này, đều nói Lý Vân Tiêu đã chết.

    Sắc mặt Tô Bội Thanh khẽ biến, giận trừng mắt nhìn nàng, nói:

    - Lời này tuyệt đối không được nói lung tung, người Thiên Vũ minh tôn kính Lý Vân Tiêu như thần minh, nếu bị bọn hắn nghe thấy, cả Tô gia sẽ bị ngươi liên lụy xong đời!

    Nha hoàn sợ hãi vươn đầu lưỡi, hì hì cười nói:

    - Yên tâm đi, lời này ta chỉ nói với tiểu thư.

    Sắc mặt Tô Bội Thanh trầm xuống, nói:

    - Cũng không cho nói với ta. Trong lòng ta Lý Vân Tiêu là thần minh, nếu ngươi còn nói vậy với ta, mỗi ngày ta sẽ đánh ngươi, đánh chết mới thôi!

    Nha hoàn nhìn thấy nàng không giống nói đùa, vội vàng đưa tay che miệng không dám nói tiếp.

    Tô Bội Thanh liếc mắt nhìn tiểu ngốc, vẫn bộ dạng hớn hở ngây ngốc như trước, nàng thở dài nói:

    - Nếu ngươi thật sự là minh chủ thì tốt biết bao nhiêu, đáng tiếc ngươi không phải.

    Nàng u oán thở dài, ba người âm thầm đi vào hậu viện Tô gia, hướng về tiểu viện của Tô Bội Thanh đi tới.

    Kết quả vừa đi vào tiểu viện của mình, đã bị người Lôi gia bắt giữ.

    - A, các ngươi là…

    Tô Bội Thanh luống cuống, lập tức nhận ra nam tử diện mạo đáng khinh trước mắt chính là thiếu chủ Lôi gia Lôi Mãng.

    Dáng vóc của Lôi Mãng béo mập, mặt như đầu heo tràn ngập vẻ hạ lưu, hắn nhìn Tô Bội Thanh, đôi mắt ti hí lóe sáng cười ha ha nói:

    - Nương tử, ta tới đón ngươi về nhà đây.

    - Cái gì nương tứ? Đồ không biết xấu hổ, mau thả ta ra!

    Tô Bội Thanh khẩn trương liều mạng giãy dụa nhưng hai người bắt nàng là cường giả võ hoàng đỉnh, bị hai người áp chế nàng căn bản không thể giãy thoát.

    Nha hoàn cùng tiểu ngốc cũng bị người bắt lấy.

    - Ha ha ha, kêu la cái gì? Nào có đạo lý nương tử chửi mắng trượng phu của mình!

    Lôi Mãng cười dâm đãng, nói:

    - Ta đã biết, nhất định là vì cảm tình giữa chúng ta còn chưa đủ sâu, hiện tại lập tức nhập động phòng, tăng tiến thêm cảm tình vậy.

    - Ha ha ha!

    Người xung quanh cười như điên, thần sắc dâm ô nhìn Tô Bội Thanh, còn có người nhìn chằm chằm nha hoàn có vài phần tư sắc đang giãy dụa.

    Vẻ mặt Tô Bội Thanh xám như tro tàn, nàng thông minh lanh lợi, nhìn thấy đám người này tùy tiện xuất hiện trong tiểu viện của mình, trong khi Tô gia bị nhiều người vây quanh ngoài cửa như thế. Hơn nữa giờ phút này Lôi Mãng còn nói chuyện lớn tiếng nhưng trong gia tộc không có chút động tĩnh, hiển nhiên trong nhà đã xảy ra chuyện!

    Nàng lo lắng cả giận hô:

    - Đám lưu manh các ngươi, rốt cục đã làm gì Tô gia?

    Lôi Mãng cười to nói:

    - Nguyên lai còn là bảo bối ngoan ngoãn hiếu thuận đâu, kỳ thật cũng không có gì, chỉ là cha ta đi tìm trưởng bối nhà ngươi nói chuyện, hai nhà đều đã thương lượng xong, hôm nay ta sẽ mang ngươi đi. Bất quá vì tăng tiến một chút cảm tình, vẫn nên động phòng trước rồi hãy cùng ta rời đi.

    Hắn nanh cười một tiếng, phất tay nói:

    - Đưa vào trong phòng đi!

    Hai gã võ giả đang chế trụ Tô Bội Thanh nhất thời hiểu ý, vội vàng kéo nàng lôi vào trong phòng.

    Sắc mặt Tô Bội Thanh tái nhợt không còn chút huyết sắc, thân hình nhỏ gầy sợ hãi lạnh run, nước mắt tuôn tràn.

    Nàng biết mình vô lực đấu tranh, thậm chí gia tộc của nàng cũng không biện pháp, đây là vận mệnh của nàng. Tuy rằng nàng còn liều chết giãy dụa, nhưng lực lượng của hai võ hoàng đỉnh làm sao nàng có thể đối kháng.

    - A! Buông ra tiểu thư!

    Tiểu ngốc giãy thoát khỏi hai gã võ giả, đột nhiên vọt tới. Hắn bay lên không bổ nhào về phía trước, đẩy ngã một gã võ hoàng đỉnh té xuống đất.

    Tiểu ngốc lại nhanh nhẹn bật dậy đánh về hướng gã võ hoàng đỉnh còn lại.

    - Là thằng ngốc này!

    Sắc mặt Lôi Mãng trầm xuống, mắng:

    - Lão tử đã sớm xem tên ngốc này không vừa mắt, mỗi ngày đi theo sau lão bà của ta. Mẹ nó, nhất là bộ dạng ngu ngốc kia còn tuấn tú hơn cả ta!

    Vẻ mặt hắn càng thêm khó xem, âm độc nhìn chằm chằm Tô Bội Thanh, lạnh giọng nói:

    - Ngươi không thông dâm với tên ngốc này đi?

    Tô Bội Thanh chảy nước mắt, vừa tức vừa thẹn thùng.

    Cũng không biết khí lực từ đâu tới, tiểu ngốc mạnh mẽ dùng đầu va chạm đánh bay gã võ hoàng đỉnh khác, sau đó nâng đỡ Tô Bội Thanh, trong miệng không ngừng nói:

    - Tiểu thư chạy mau! Như vậy bọn hắn sẽ không đánh được ngươi!

    Tô Bội Thanh bật dậy bỏ chạy ra ngoài.

    Hai gã võ hoàng đỉnh thẹn quá hóa giận gào thét lao tới, muốn trực tiếp hạ sát thủ đánh cho tiểu ngốc tan thành bốn năm mảnh.

    Oanh!

    Sau lưng tiểu ngốc trúng hai chưởng, nhưng lại không sứt mẻ chút nào, chỉ lảo đảo tiến tới thuận thế bổ nhào về phía trước, đem Tô Bội Thanh đẩy ngã.

    Hai người nhất thời nằm úp sấp với nhau, hơn nữa tiểu ngốc còn nằm đè lên người Tô Bội Thanh.

    - A a!

    Lôi Mãng nổi giận ôm đầu, đôi mắt đỏ bừng hét lớn:

    - Đánh! Đánh chết thằng ngốc này! Đánh chết hắn cho ta!

    Tô Bội Thanh cũng nằm ngây người không nhúc nhích, cảm giác vô cùng kỳ quái.

    Tiểu ngốc nhìn thấy mọi người xông lại đánh hắn, lập tức ôm chặt Tô Bội Thanh bảo hộ dưới người, hét lớn:

    - Không được đánh tiểu thư! Muốn đánh thì đánh ta! Không được đánh tiểu thư!

    Tô Bội Thanh không thể nhúc nhích, nhưng lại cảm giác có chút cảm động, thậm chí còn có cảm giác an toàn.

    Vô số quyền cước đánh lên sau lưng tiểu ngốc, hắn vẫn ôm chặt Tô Bội Thanh, không ngừng hô:

    - Muốn đánh đánh ta, đừng đánh tiểu thư!

    Lôi Mãng nhìn thấy hai người ôm chặt nhau, chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình biến thành xanh mượt, hét lớn:

    - Ta phải giết ngươi!

    Hắn gào thét vọt tới, mọi người lập tức tránh đường.

    Tay trái Lôi Mãng kháp quyết, chỉ thấy trong lòng bàn tay phải hiện ra một đoàn thanh sắc lôi quang, vỗ thẳng vào sau lưng tiểu ngốc:

    - Xế Lôi chưởng!

    Tô Bội Thanh kinh hoảng vội vàng muốn đẩy ra tiểu ngốc, hô:

    - Chạy mau! Một chưởng này đánh xuống ngươi sẽ chết!

    Nhưng tiểu ngốc vẫn ôm chặt nàng, hoàn toàn không nhúc nhích.

    Oanh!

    Một chưởng đánh lên sau lưng tiểu ngốc, đột nhiên ngay vị trí một chưởng đánh xuống hiện ra từng đạo lôi văn, tán phát khắp thân thể tiểu ngốc.

    Trong khoảnh khắc, toàn thân tiểu ngốc như có điện, nhưng Tô Bội Thanh lại không việc gì.

    Lôi Mãng trợn tròn mắt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua lôi quang cùng quang mang lạ lùng như thế.

    Hơn nữa…

    Đồng tử hắn đột nhiên co rụt lại, vẫn cho rằng mình nhìn lầm, sau lưng tiểu ngốc lại hiện lên mấy trăm lôi phù đủ nhan sắc.

    Đột nhiên trên bầu trời trong xanh oanh long một tiếng, một đạo lôi quang giáng xuống đánh thẳng lên đỉnh đầu Lôi Mãng, oanh một tiếng đã tạc hắn tan xương nát thịt, thậm chí huyết nhục cũng không còn. ---------------
     
    Vô Ưu, ronghanhphuc, voquan and 2 others like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 3813: Trở về. (Thượng)

    Chia sẻ: Banlong.us



    - A?

    Cảnh tượng làm tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, nếu không phải trong tiểu viện còn lưu lại hố sâu tối đen dài rộng chừng hai ba trượng, bọn hắn còn cho rằng mình đã nằm mơ bị hoa mắt.

    - Không tốt! Không tốt! Thiếu gia bị sét đánh chết!

    Thủ hạ Xế Lôi tông nhất thời kích động, vội vàng bỏ chạy tứ tán vào đại sảnh bẩm báo.

    Lôi Bá chỉ có một đứa con trai, hơn nữa còn vô cùng bảo hộ, nếu không hắn cũng không đích thân đi giúp con mình cướp nữ nhân, lần này phiền toái lớn.

    - Mau đứng lên, mau đứng lên!

    Tô Bội Thanh cũng cả kinh, mãi khi có người quát to nàng mới kịp phản ứng, vội vàng đẩy mạnh tiểu ngốc.

    Tiểu ngốc nhìn xung quanh, lúc này mới nha một tiếng có chút lưu luyến bò lên khỏi người Tô Bội Thanh.

    Nha hoàn vội vàng chạy tới, thần tình dị sắc chỉ chỉ nói:

    - Tiểu thư…vừa rồi cùng hắn…hai người…

    Sắc mặt Tô Bội Thanh trầm xuống, lạnh giọng nói:

    - Nếu ngươi còn dám nói bậy, ngày mai ta sẽ gả ngươi cho Lại Nhị trong hiệu cầm đồ. Lại Nhị thèm nhỏ dãi ngươi lâu rồi!

    Nha hoàn đại biến vội vàng che miệng không dám nói lung tung.

    Chuyện trời giáng lôi đình đánh chết Lôi Mãng rất nhanh truyền vào đại sảnh, trong khoảnh khắc toàn bộ cường giả đều chạy tới.

    Đôi mắt Lôi Bá trừng thật lớn, nhìn chằm chằm hố sâu trong viện, thật lâu mới phục hồi tinh thần lạnh giọng hỏi:

    - Con ta đâu?

    Tiếng chất vấn thập phần thê lương bi phẫn, đừng nói là đám thủ hạ, dù là người Tô gia đều đại biến.

    Tô Mặc ra dấu cho mọi người chuẩn bị đề phòng Lôi Bá bạo tẩu.

    Một đệ tử Lôi gia nơm nớp lo sợ nói:

    - Thiếu gia…thiếu gia…đã…đã tan xương nát thịt…huyết nhục cũng không còn tồn tại…

    - A!

    Lôi Bá ôm đầu, đôi mắt đỏ bừng giận dữ hét:

    - Không có khả năng! Vì sao thiên lôi chỉ bổ trúng con ta, lại không phách các ngươi! Nhất định là Tô gia các ngươi thiết kế hại chết con ta!

    Lôi Bá nhìn chằm chằm Tô Mặc, hung hăng theo dõi hắn.

    Tô Mặc đã đem sự tình hỏi rõ ràng, vội vàng ôm quyền nói:

    - Lôi tông chủ hiểu lầm, sự tình là như vậy…

    Hắn lập tức đem nguyên do nói qua một lần, chỉ vào tiểu ngốc nói:

    - Đều là vì ngốc tử cho nên làm lệnh công tử bị lôi đình đánh trúng, thật sự không quan hệ gì với Tô gia chúng ta!

    - Ngốc tử?

    Lôi Bá chỉ vào tiểu ngốc tràn đầy hung quang:

    - Là ngươi hại chết con ta!

    Sắc mặt Tô Bội Thanh đại biến, nàng biết ý tứ của tộc trưởng, hi vọng đem trách nhiệm đẩy lên người tiểu ngốc, phủi sạch quan hệ với Tô gia.

    - Không phải, không phải…

    Tô Bội Thanh vừa mở miệng đã cảm thấy sau lưng bị người điểm một cái, trực tiếp làm nàng không cách nào hé răng.

    Sau đó một bàn tay già nua giữ lấy nàng, làm ra bộ dạng như nâng đỡ, nói:

    - Bội Thanh, ngươi mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi.

    Chính là lão ẩu kia.

    Trong lòng Tô Bội Thanh khẩn trương, biết tam nãi nãi cũng có ý nghĩ như vậy. Tuy rằng bà quan tâm mình, nhưng lại không quan tâm tiểu ngốc, ở trước mặt lợi ích gia tộc, tự nhiên không chút do dự lựa chọn hi sinh ngốc tử.

    Lôi Bá chỉ vào Lý Vân Tiêu, chậm rãi đi tới, lạnh giọng nói:

    - Tên ngốc tử này, dám hại chết con ta!

    Tiểu ngốc cương quyết nói:

    - Ai bảo hắn khi dễ tiểu thư! Ai khi dễ tiểu thư ta đánh người đó!

    Người xung quanh đều thầm thở dài, người Tô gia hớn hở, ngốc tử đúng là ngốc tử, lại đi nhận tội, lần này hắn hẳn là phải chết.

    - Được! Ngươi làm hại con ta bị thiên lôi đánh chết, ta cũng muốn dùng lôi đình đánh chết ngươi!

    Lôi Bá điên cuồng hét lên, khí thế nháy mắt nổ tung.

    Lực lượng võ đế đỉnh hội tụ trong lòng bàn tay, nhất thời gợi lên hiện tượng thiên văn, truyền ra tiếng lôi đình gầm rú.

    Tiểu ngốc có chút sợ hãi lui ra phía sau.

    Nhưng làm sao có thể tránh thoát, Lôi Bá nhảy dựng lên, chưởng tâm lôi nháy mắt kích phát, mạnh mẽ đánh thẳng vào đầu tiểu ngốc!

    - Xế Lôi chưởng!

    Oanh!

    Đầu của tiểu ngốc bị một chưởng hung hăng đánh xuống, khuôn mặt Tô Bội Thanh tái nhợt, lực lượng võ đế đỉnh dù là Lôi Mãng cũng không cách nào so sánh. Hơn nữa trong lòng bàn tay Lôi Bá gợi lên hiện tượng thiên văn, đồng dạng còn có lôi đình không ngừng lóe ra trên không trung.

    Đột nhiên sắc mặt Lôi Bá đại biến, đôi mắt trợn trừng.

    Không ngờ tên ngốc này lại không bị một chưởng của mình đánh chết!

    Hơn nữa lôi điện trong tay mình xâm nhập vào đầu của hắn nhưng hắn lại không có bất kỳ phản ứng nào.

    Sau đó thiên lôi quay cuồng, lập tức có vô số lôi vân hội tụ, hóa thành từng đạo thiểm điện chém thẳng về hướng ngốc tử.

    Lôi Bá hoảng sợ, lôi điện kia màu tím!

    Hắn tu luyện lôi hệ thần thông, tự nhiên hiểu được tử lôi là gì, trong hoảng hốt đột nhiên thối lui không dám tới gần ngốc tử.

    Chỉ thấy một đạo tử lôi đánh thẳng vào đầu tiểu ngốc, sau đó là đạo thứ hai, thứ ba…

    Mọi người ngây dại, đầu óc hoàn toàn không kịp phản ứng, tuy rằng bọn họ không rõ uy lực của tử lôi, nhưng khí tức lôi quang chỉ cảm ứng một chút cũng cảm thấy toàn thân run rẩy, như rơi vào hầm băng.

    Nhiều đạo tử lôi giáng xuống trực tiếp đánh thẳng vào đầu tiểu ngốc, nếu là người bình thường phỏng chừng đã chết từ lâu, nhưng tiểu ngốc còn chưa chết,nhưng thân thể không ngừng run rẩy dữ dội.

    Nhưng chỉ một lát thân thể hắn đã ổn định trở lại.

    Ngốc tử ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong ánh mắt biến thành một mảnh trong sáng, thần quan nội liễm, làm gì còn nửa phần ngây ngốc như trước kia.

    - A? Ngươi là…

    Tô Bội Thanh kêu lên, vẻ ngu đần trên mặt ngốc tử biến mất, lập tức giống y như đúc hình ảnh trong bức họa dán ở cửa thành!

    Mà giờ khắc này lôi vân trên bầu trời còn chưa tán đi, ngược lại hội tụ càng lúc càng nhiều.

    Rốt cục một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa từ trên giáng xuống, hóa thành một đầu tử long bay tới!

    Đừng nói là người của Tô gia, dù là toàn bộ võ giả cả Tinh La thành đều ngây dại!

    Có chút cường giả hiểu biết chấn kinh:

    - Thượng Thanh Tử Phủ Phạm Thiên Diệt Thế thần lôi?

    Người của Tô gia cùng Lôi gia triệt để ngây người, nếu lôi đình như vậy giáng xuống, trong phạm vi ngàn trượng còn ai có thể sống sót?

    Nhưng ngay lúc mọi người đều lộ vẻ tuyệt vọng, tử long lại không hề lao xuống sân viện mà quanh quẩn một vòng trên không trung, nhiễu quanh người ngốc tử, dùng đầu đụng đụng thân thể hắn, giống như là đang làm nũng.

    Mọi người:



    Chỉ thấy ngốc tử vỗ đầu tử long, nói:

    - Ta không sao, ngươi đi đi!

    Tử long gật gật đầu, quanh quẩn trên không trung một vòng, hóa thành lôi quang tán đi, trong khoảnh khắc biến mất trên trời cao, dị thường rực rỡ tuyệt mỹ.

    Người trong viện thật lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

    Hơn nữa không ít người nhận ra Lý Vân Tiêu, lập tức quỳ xuống, phủ phục dưới đất không dám ngẩng đầu.

    Người Tô gia sắc mặt trắng bệch, cao tầng còn có người không nhận ra Lý Vân Tiêu, ngược lại nha hoàn của Tô Bội Thanh lập tức có phản ứng, vội vàng nói nhỏ bên tai tam trưởng lão.

    Sắc mặt tam trưởng lão đại biến, loảng xoảng một tiếng, thiết quải rơi rụng, hai đầu gối mềm nhũn quỳ sụp dưới đất.

    Vẻ mặt đám người Tô Mặc khó xem, đưa mắt ra hiệu cho nha hoàn. Nha hoàn vội vàng đi qua nói cho họ biết thân phận của ngốc tử. ---------------
     
    Vô Ưu, ronghanhphuc, voquan and 2 others like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 3814: Trở về. (Hạ)

    Chia sẻ: Banlong.us



    Lúc này họ mới kịp phản ứng, như bị trúng đòn nghiêm trọng, thật lâu không thể hoàn hồn.

    Kỳ thật họ từng gặp qua bức họa của Lý Vân Tiêu, nhưng ai nghĩ tới minh chủ Thiên Vũ minh mất tích nhiều năm lại là một kẻ ngu sống trong nhà họ, mỗi ngày còn bồi Tô Bội Thanh đi dạo phố…

    Bùm bùm!

    Nhất thời trong viện đều quỳ một mảnh, không ít người chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng theo bản năng quỳ xuống.

    Lôi Bá hoàn toàn ngây dại, hắn từng nhìn thấy Lý Vân Tiêu ở xa xa, nhưng vì tức giận mờ mắt nên không kịp nhận ra, hơn nữa hắn làm sao cũng không nghĩ tới người này lại là Lý Vân Tiêu.

    Giờ phút này hắn chỉ có thể phục lạy cầu xin tha thứ.

    Tuy rằng con trai đã chết, nhưng hắn không thể buông tha cơ nghiệp, huống chi hắn còn vợ con, còn có thể tiếp tục sinh thêm đứa con khác đó thôi.

    Trong viện chỉ còn thanh âm dập đầu, không ai dám nói chuyện.

    Tô Bội Thanh cùng nha hoàn vốn không muốn quỳ, nhưng thấy cả tộc trưởng cũng đã quỳ xuống, đành phải làm theo. Nhưng khi nàng vừa khom người liền phát hiện mình không thể nhúc nhích, muốn quỳ cũng không quỳ được nữa.

    Lý Vân Tiêu vẫn chưa nhìn nàng, mà nhìn qua Lôi Bá ôm quyền nói:

    - Vị này chính là Xế Lôi tông chủ Lôi Bá phải không, vừa rồi nói muốn dùng sét đánh chết ta phải không? Tới, chúng ta từ từ nói chuyện!

    Lôi Bá buồn rười rượi, muốn khóc thành tiếng, liều mạng phục lạy cầu xin tha thứ.

    Lý Vân Tiêu nói:

    - Ngươi không đi qua, ta đi qua vậy.

    Hai chân Lôi Bá mềm nhũn, chỉ có thể khóc ròng nói:

    - Tha mạng! Minh chủ đại nhân tha mạng! Năm đó tiểu nhân cũng là người Thiên Vũ minh, mong minh chủ tha mạng! Tiểu nhân có mắt không tròng!

    Vừa nghe mọi người xem như đã rõ ràng thân phận của Lý Vân Tiêu.

    Lý Vân Tiêu mắng:

    - Ngươi cũng xứng là người Thiên Vũ minh? Hỗn cơm ăn đi? Lại lấn nam bá nữ, còn muốn đánh chết ta, mẹ nó!

    Hắn tức giận đá mạnh một cước vào người Lôi Bá, nhất thời nghe được tiếng khung xương vỡ vụn, Lôi Bá phun máu.

    Tuy rằng hắn không dùng thần dịch lực, nhưng thân thể gần như là thánh thể, một cước không ai gánh nổi.

    Lôi Bá không ngừng phun máu nhiễm ướt cả sân, Lý Vân Tiêu nhất thời cảm thấy vô vị, phất tay nói:

    - Cút! Mang theo người của ngươi cút! Từ nay về sau không được nói ngươi là người Thiên Vũ minh, bổn tọa không muốn mất mặt!

    - Dạ! Dạ! Không đề cập tới, tuyệt đối không dám nói! Đa tạ minh chủ, đa tạ minh chủ đại nhân!

    Lôi Bá cao hứng cười ha hả, biết mình nhặt về một mạng, vội vàng liên tục dập đầu liền mang theo thủ hạ bỏ chạy.

    Lý Vân Tiêu vốn muốn lấy tính mạng của hắn, nhưng nghĩ tới thế giới này người mạnh là vua, chuyện lấn nam bá nữ mỗi ngày diễn ra vô số, cho dù giết Lôi Bá cũng chỉ vô bổ. Huống chi con trai hắn đã chết, xem như đã bị báo ứng.

    Lúc này Lý Vân Tiêu mới xoay người lại đi tới chỗ Tô Bội Thanh, hai người nhìn nhau, Tô Bội Thanh khẩn trương lại xấu hổ cúi đầu.

    Lý Vân Tiêu đột nhiên ngây ngốc cười, lại giống như lúc còn ngu ngốc trước kia, hô:

    - Tiểu thư!

    - Phốc!

    Nha hoàn bật cười khúc khích, nhưng cảm nhận được ánh mắt giết người của nhóm người Tô Mặc lập tức im bặt không dám hé răng.

    Tô Bội Thanh thấp giọng nói:

    - Ngươi cho mọi người đứng lên đi, quỳ mãi vậy không tốt lắm đâu.

    Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:

    - Không cần, để cho họ quỳ, chờ ta đi rồi họ sẽ đứng lên.

    Sắc mặt Tô Bội Thanh xám trắng, vội hô:

    - Ngươi phải đi?

    Lý Vân Tiêu gật đầu:

    - Tự nhiên, ta đã mất ký ức năm năm, phải trở về!

    Tô Bội Thanh đột nhiên cảm thấy lồng ngực áp lực khó sống, sản sinh không muốn, nước mắt đảo quanh.

    Lý Vân Tiêu cười nói:

    - Nha đầu ngốc, trong thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn. Ba năm này đã nhận được chiếu cố.

    Nói xong lời cuối cùng, hắn nghiêm túc ôm quyền nói.

    Tuy rằng mất ký ức năm năm thời gian, nhưng trong khoảng thời gian đó đầu óc hắn cũng không hoàn toàn trống rỗng, toàn bộ những gì đã phát sinh hắn đều nhớ rõ. Nhất là khi Tô Bội Thanh mang theo hắn bên cạnh, đã nhận không ít ủy khuất cùng áp lực, có trong gia tộc cũng có bên ngoài. Toàn bộ hắn đều nhớ, tuy rằng mơ hồ nhưng hiện tại hắn cũng hiểu rõ ràng.

    Cho dù Tô Bội Thanh không muốn, nhưng nàng thông minh lanh lợi nên cũng hiểu được chênh lệch giữa hai người, chỉ đành chua sót nói:

    - Sau này chúng ta còn gặp lại không?

    Lý Vân Tiêu cười nói:

    - Nha đầu ngốc, ngươi cảm thấy thế nào?

    Hắn đưa một khối lệnh bài cho nàng, nói:

    - Ngươi cầm Thiên Vũ lệnh, nếu muốn tìm ta, có thể tùy thời đi Thiên Vũ minh. Nhớ kỹ, có chuyện gì thì nhớ tìm ta.

    Tô Bội Thanh nắm chặt lệnh bài, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó sống, nước mắt chảy xuống, cuối cùng không nói gì chỉ nặng nề gật đầu.

    Lý Vân Tiêu khẽ cười, phất tay nói:

    - Ta cũng không phải đi tìm chết, khóc cái gì? Chỉ tạm thời ly biệt mà thôi, chỉ cần ngươi nguyện ý, tùy thời đều có thể gặp lại.

    Dứt lời, thân ảnh hắn dần dần biến mất trong tiểu viện.

    Tô Bội Thanh cúi đầu khóc không thành tiếng, đột nhiên không nhịn được oa một tiếng khóc rống lên.

    Người Tô gia vẫn quỳ nguyên tại chỗ, chần chờ không biết Lý Vân Tiêu đã rời khỏi hay chưa, cũng không dám ngẩng đầu nhìn. Trong tiểu viện hiện lên hình ảnh cổ quái, một đám người quỳ nơi đó, cùng một nữ tử đang ngồi xổm khóc rống.

    Khóc một lúc Tô Bội Thanh mới sực tỉnh nâng dậy mọi người.

    Lúc này người Tô gia mới nhẹ thở ra, ánh mắt nhìn Tô Bội Thanh hoàn toàn khác hẳn.

    Mấy ngày sau tin tức minh chủ Thiên Vũ minh Lý Vân Tiêu đã mất tích nhiều năm cuối cùng trở lại, việc này truyền khắp thiên hạ.

    Trong Lam Tuyết thánh thành nơi nơi giăng đèn kết hoa, mỗi người không ngừng cảm thán, đều vui sướng. Không khí vui tươi cuốn hút mọi người, ai ai cũng mang theo nụ cười.

    Lý Vân Tiêu ngồi trong đại điện, lẳng lặng nghe Đinh Linh Nhi hội báo những chuyện phát sinh trong năm năm nay.

    Sau cuộc chiến lần đó, Viện cùng Tranh trở về Ma giới, vốn định chờ Lý Vân Tiêu xuất hiện cảm tạ mới rời đi. Nhưng vì Lý Vân Tiêu mất tích quá lâu cũng không biết hắn còn sống hay không, vì thế họ đi về trước.

    Còn lại những người khác kẻ chết người tổn thương, hơn nữa còn trọng thương, cho tới nay vẫn chưa phục hồi, vẫn đang bế quan trong Thánh Vực.

    Đinh Linh Nhi nói:

    - Hồng Nhan cùng Vân Thường tỷ thương thế quá nặng, chưa khỏi hẳn. Thần Tiêu cung đã giao cho Hàn Quân Đình. Còn có Ba Mộc đại nhân bởi vì đem đại lượng chân nguyên truyền cho Chân Long đại nhân, sau khi trở về không lâu cũng đã đi về cõi tiên.

    Sắc mặt Lý Vân Tiêu khẽ biến, nói:

    - Vậy sinh mệnh chi hỏa của Phi Nghê đâu?

    Đinh Linh Nhi nói:

    - Ở chỗ Thủy Tiên muội, hiện tại chỉ có Như Thị Ngã Văn mới tẩm bổ được sinh mệnh chi hỏa, mà Thủy Tiên muội là truyền nhân duy nhất.

    Thần sắc Lý Vân Tiêu lo lắng, lúc trước hắn còn nhớ lời nói của Ba Mộc, nếu muốn Phi Nghê niết bàn sống lại, nhất định phải dựa vào chính ý chí của nàng, người ngoài không thể nhúng tay.

    Hắn trầm ngâm nói:

    - Ngươi có biết hiện trạng của Mục Địch đại nhân?

    Đinh Linh Nhi trầm tư, lộ vẻ ngượng nghịu nói:

    - Không biết, nhưng tựa hồ… ---------------
     
    Vô Ưu, ronghanhphuc, voquan and 2 others like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 3815: Ma Ha cổ thần

    Chia sẻ: Banlong.us



    Nàng nghĩ nghĩ, thành thật trả lời:

    - Tựa hồ phi thường không xong.

    Lý Vân Tiêu gật gật đầu, nói:

    - Ta hiểu được.

    Hắn khẽ thở dài, phất tay:

    - Ngươi đi xuống trước đi, ta muốn tĩnh lặng một chút.

    Đinh Linh Nhi rời đi, Lý Vân Tiêu ngồi xếp bằng trên đại điện, lẳng lặng chìm vào trong thức hải, đem từng màn đại chiến năm năm trước hồi ức một lần, không khỏi cảm khái hàng vạn hàng nghìn.

    Thời điểm cuối cùng, tiểu Thanh dung hợp cùng hắn, hoàn toàn hi sinh chính mình thành toàn hắn.

    Hiện tại mặc dù thực lực Lý Vân Tiêu đã siêu việt Giới Vương cảnh, nhưng con đường phía trước mờ mịt, không biết nơi nào mới là Thiên Giới chi chủ.

    So sánh với uy lực của Lục Sí năm đó, hắn vẫn còn kém hơn không ít.

    Sau khi luyện hóa Thùy Chủ Trầm Phù cùng Giới Thần Bi, lực lĩnh ngộ với thiên đạo càng sâu hơn. Năm năm này mất trí nhớ cũng vì lần trước dung hợp cùng tiểu Thanh.

    Tiểu Thanh chính là Ất Mộc hóa linh, có lĩnh ngộ về thiên đạo, làm cho hắn thu hoạch không nhỏ. Giờ phút này tinh tế thể hội, cảm thấy con đường tu luyện lại khuếch trương rộng rãi, giống như bừng sáng.

    Hắn lấy ra Thùy Chủ Trầm Phù cầm trong tay tinh tế đánh giá, ngay trung tâm thanh kiếm hiện ra một thanh quang ảnh tử, chính là long hồn của Dận Vũ.

    Thần thức đảo qua, liền xâm nhập vào trong kiếm giới.

    Bên trong thế giới kiếm một mảnh màu xám mông mông, tựa hồ không có bất kỳ sinh khí.

    Lý Vân Tiêu có chút kỳ quái, chậm rãi dạo bước, loại cảm giác này có chút tương tự với lục đạo không gian của Ma Chủ, nhưng lại không quá giống nhau.

    - Ha ha, chúc mừng ngươi chiến thắng Ma Chủ, nhặt được một mạng trở về.

    Đột nhiên một thanh âm từ trong không trung vang lên, cũng không hề xa lạ.

    Lý Vân Tiêu run lên, kinh hãi nói:

    - Là ngươi!

    Thanh âm kia cười ha ha nói:

    - Là ta!

    Lý Vân Tiêu vội hỏi:

    - Cuối cùng lại nghe thấy thanh âm của ngươi, ngươi rốt cục là ai?

    Thanh âm kia cười nói:

    - Không vội, nghe ta từ từ nói đi. Vốn không muốn liên hệ ngươi nhanh như vậy, hi vọng ngươi có thể đạt tới Thiên Giới chi chủ ta mới liên hệ ngươi, nhưng đột nhiên có biến cố. Huống hồ ngươi có thể luyện chế ra Thùy Chủ Trầm Phù, xem như đã có tư cách.

    - Biến cố? Tư cách?

    Lý Vân Tiêu vội hỏi:

    - Rốt cục là chuyện gì xảy ra?

    Thanh âm kia nghiêm nghị nói:

    - Phải, vốn có một buổi thiên đạo quả hội, nhưng không nghĩ trên đường đột nhiên xuất hiện biến cố, vì thế so với dự tính sớm hơn rất nhiều. Cho nên ta mới tới thông tri ngươi trước, có thể chuẩn bị sẵn sàng.

    - Thiên đạo quả hội? Đó là cái gì?

    Lý Vân Tiêu choáng váng, cảm giác thanh âm kia vượt qua khỏi nhận tri của mình.

    Thanh âm kia nói:

    - Đương nhiên là thiên đạo đạo quả, cụ thể tới lúc đó ta sẽ nói với ngươi, nói cho ngươi hiểu rõ. Hiện tại chỉ là thông tri ngươi, ngươi tốt nhất nhanh chóng gia tăng thực lực lên. Người muốn tham gia thiên đạo quả hội nhất định phải có tu vi Thiên Giới chi chủ, hoặc là có thể luyện chế ra huyền khí siêu huyền không gian, khai thông hỗn độn đại vũ trụ.

    - Hỗn độn đại vũ trụ?

    Lý Vân Tiêu cau mày nói:

    - Ngươi nói nhiều như vậy, lại tuyệt không chịu giải thích một chút.

    - Ha ha.

    Thanh âm kia cười nói:

    - Cái gọi là hỗn độn đại vũ trụ đó là vũ trụ không gian đời thứ nhất, cũng chính là siêu huyền không gian, chỉ có Thiên Giới chi chủ mới có thể cảm giác được nó tồn tại. Mà vị trí không gian vũ trụ của chúng ta diễn sinh đại vũ trụ, về phần Thiên Vũ giới cùng Ma giới, bất quá chỉ là một vùng bắc bộ của diễn sinh đại vũ trụ, là hai trong một mảnh tiểu hỗn loạn tinh vực mà thôi.

    Lý Vân Tiêu choáng váng, đầu óc có chút ngây dại, nội tâm có vô số nghi vấn nhưng không biết hỏi từ đâu, đành ngượng ngùng nói:

    - Xin hỏi, đại nhân ngài là?

    Thanh âm kia cười nói:

    - Nhắc tới việc này xem như ngươi cũng nhận thức ta. Ít nhất ngươi tu luyện thần quyết do ta lưu lại, ngươi có thể gọi ta là Ma Ha.

    - Ma Ha!

    Nội tâm Lý Vân Tiêu như dời non lấp bể sôi trào, chủ nhân của thanh âm kia không ngờ là Thiên Vũ giới truyền kỳ, Ma Ha cổ thần!

    Lý Vân Tiêu giống như gặp được thần tượng, vạn phần kích động ôm quyền nói:

    - Nguyên lai là đại nhân!

    Ma Ha khẽ cười nói:

    - Đừng khách khí như vậy. Với nhận thức cùng tu vi của ngươi, đợi thêm một thời gian, thành tựu không dưới ta.

    Lý Vân Tiêu vội hỏi:

    - Ta làm sao đi dự thiên đạo đạo quả đại hội?

    Ma Ha nói:

    - Bởi vì ngươi chưa tới tu vi Thiên Giới chi chủ, chỉ mới luyện chế ra Thùy Chủ Trầm Phù mà thôi, cho nên xác thực có chút phiền phức. Tới lúc đó chúng ta sẽ đả thông thông đạo vị diện, hàng hạ Tinh Vũ Bàn, ngươi có thể nhờ vào huyền khí chỉ dẫn đi tới chỗ chúng ta.

    - Các ngươi? Đại nhân không chỉ một mình sao?

    Lý Vân Tiêu có chút nghi hoặc hỏi.

    Ma Ha cười nói:

    - Tự nhiên không phải, nơi này còn có chút người có lẽ ngươi sẽ cảm thấy có hứng thú. Tỷ như sơ đại chân long Thiên Vũ giới, còn có vài vị Thánh Ma tiếng tăm lừng lẫy của Ma giới đều đang ở chỗ ta đâu. Lần này mở đại hội thiên đạo đạo quả, chỉ là một lần đại hội đạo quả phạm vi nhỏ của tiểu hỗn loạn tinh vực. Nhưng cơ duyên khó được, mấy người chúng ta sau khi thương nghị cho rằng ngươi cũng có tư cách tới đây, cho nên mới thông tri cho ngươi. Tới lúc đó ta sẽ cho người bàn bạc với ngươi.

    Trong lòng Lý Vân Tiêu còn thật nhiều nghi vấn, nhưng Ma Ha tựa hồ không muốn tiếp tục trả lời, nói:

    - Hết thảy tới lúc đó ngươi tự nhiên sẽ hiểu.

    Sau đó không còn tiếp tục lên tiếng.

    Mặc kệ Lý Vân Tiêu gọi thế nào vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

    Ma Ha mang tới tin tức quá mức kinh người, khiến hắn không còn cách nào tĩnh tâm tu luyện, chỉ đành đi ra hồi tưởng lại những lời Ma Ha vừa nói.

    - Sơ đại chân long…còn có Ma giới Thánh Ma…

    Lý Vân Tiêu thì thào lẩm bẩm:

    - Khó trách vô số năm qua cho dù Thiên Giới chi chủ hiếm có thế nào, cũng nhất định có không ít người đạt tới cấp độ kia. Nguyên lai họ đã rời khỏi vị diện này, đi tới địa phương tiểu hỗn loạn tinh vực gì đó.

    Hắn đột nhiên sửng sốt, trầm tư nói:

    - Nhưng tại sao không nhìn thấy họ trở về, cho dù hai giới xuất hiện nguy cơ thật lớn như vậy chỉ cần tùy tiện hàng lâm một người là có thể dễ dàng giải quyết đi? Ma Ha nói cần liên thủ đả thông thông đạo, hàng hạ Tinh Vũ Bàn để cho ta đi qua, chỉ sợ muốn trở lại sẽ cực kỳ khó khăn.

    Hắn vừa nghĩ tới đây, nếu mình rời khỏi Thiên Vũ giới, những người khác làm sao bây giờ?

    Khúc Hồng Nhan, Phi Nghê, Lạc Vân Thường, Đinh Linh Nhi, Thủy Tiên, Tiểu Hồng…

    Cho dù hắn có thể bỏ qua những người khác, nhưng những hồng nhan tri kỷ làm sao?

    Đột nhiên từ ngoài đại điện bay tới một đạo tấn bài. Lý Vân Tiêu tiếp nhận nhìn xem, không khỏi mừng rỡ, vội vàng chợt lóe biến mất trong điện.

    Đinh Linh Nhi đang đứng bên ngoài chờ đợi, vừa thấy hắn đi ra, liền đi tới nói:

    - Vân Tiêu đại ca, Mục Địch đại nhân nghe nói ngươi trở lại, lập tức truyền tin tới, hi vọng có thể gặp ngươi. ---------------
     
    Vô Ưu, ronghanhphuc, voquan and 2 others like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 3816: Ai là minh chủ

    Chia sẻ: Banlong.us



    Lý Vân Tiêu nói:

    - Được, đương nhiên là phải gặp.

    Vừa rồi nói chuyện với Ma Ha cổ thần khiến cho hắn cảm giác tâm phiền ý loạn, muốn nghe ý kiến của Mục Địch một chút.

    Linh Mục Địch bế quan ở trong linh sơn thuộc Thánh Vực Thiên Xuyên.

    Lý Vân Tiêu hóa độn quang đi qua, chỉ vài lần hô hấp đã tới, hắn cảm ứng được vị trí của Linh Mục Địch, vui sướng thuấn di tới đó.

    Chỉ thấy Linh Mục Địch cùng Bắc Quyến Nam đang ngồi xếp bằng đối diện nhau, trên người có mây khói vờn quanh, vẫn còn đang chữa thương.

    Trong lòng Lý Vân Tiêu không khỏi cả kinh, trạng thái hai người thập phần tệ hại. Xem ra cuộc chiến năm năm trước mang tới tổn thương không cách nào phục hồi.

    Hai người cảm ứng được hắn đã tới, lập tức mở mắt, buông kháp ấn xoay người.

    Linh Mục Địch gật đầu nói:

    - Thân thể ta không khỏe, không thể hành lễ, mong minh chủ đại nhân thứ lỗi.

    Lý Vân Tiêu cuống quýt ôm quyền nói:

    - Đại nhân nói đùa.

    Linh Mục Địch mỉm cười nói:

    - Vân thiếu là minh chủ Thiên Vũ minh, không thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa, nếu không uy nghiêm minh chủ đặt ở chỗ nào.

    Thần sắc Lý Vân Tiêu khẽ động, nói:

    - Nhắc tới chức minh chủ, lần này ta tới đây là có việc thương nghị với Mục Địch đại nhân, không biết đại nhân tìm ta có chuyện gì?

    Linh Mục Địch kinh ngạc hỏi:

    - Nga? Chuyện gì?

    Lý Vân Tiêu thoáng trầm ngâm, nói:

    - Nếu như ta rời đi, nên giao chức minh chủ Thiên Vũ minh cho ai mới tốt?

    - Cái gì?

    Linh Mục Địch, Bắc Quyến Nam còn có Đinh Linh Nhi đều chấn động, ngạc nhiên nhìn hắn.

    Linh Mục Địch nói:

    - Vân thiếu là nhân tuyển thích hợp nhất, ngoại trừ ngươi, không ai có thể đảm đương chức minh chủ Thiên Vũ minh.

    Hắn nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Lý Vân Tiêu, không khỏi hỏi:

    - Đã xảy ra chuyện gì?

    Lý Vân Tiêu đem chuyện xảy ra trong siêu huyền không gian, mình ngẫu nhiên gặp Ma Ha cổ thần thuật lại một lần.

    Nhất thời ba người nghe được đều trợn mắt há hốc mồm.

    Trong lòng Đinh Linh Nhi vừa động, vẻ mặt kích động run rẩy hỏi:

    - Vân Tiêu đại ca muốn đi? Rời khỏi nhất giới này?

    Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

    - Còn chưa quyết định đâu, nhưng khả năng thật lớn.

    Linh Mục Địch ngây người một lúc lâu, nói:

    - Không thể tưởng được còn có bí mật như thế, vũ trụ to lớn, chúng ta thật sự không bằng con kiến a.

    Bắc Quyến Nam cười khổ than thở, liên tục lắc đầu.

    Thần sắc Đinh Linh Nhi sợ hãi không biết phải làm sao, sau đó cố lấy dũng khí, nói:

    - Nếu Vân Tiêu đại ca đi rồi, chúng tôi làm sao bây giờ? Ta, Hồng Nhan, Vân Thường tỷ, Thủy Tiên muội, còn có…tiểu Hồng muội.

    Lý Vân Tiêu nói:

    - Yên tâm đi, dù ta rời khỏi nhất giới này, vẫn có thể đả thông thông đạo trở về. Nếu nhóm người Ma Ha cổ thần có thể hàng hạ Tinh Vũ Bàn mang ta rời đi, tự nhiên vẫn có thể dùng bản tôn hàng lâm, chẳng qua có lẽ thập phần phiền toái mà thôi.

    Tuy nói như thế nhưng bộ dạng của Đinh Linh Nhi thật mất mác. Nếu không có Lý Vân Tiêu, nhân sinh của nàng không còn gì ký thác, nàng cũng không biết mình nên làm gì.

    Trong lòng Lý Vân Tiêu tê rần, nắm tay nàng nói:

    - Tin tưởng ta, đợi sau khi ta quen thuộc tình huống bên kia, tất nhiên sẽ mở ra thông đạo mang mọi người cùng đi.

    Đinh Linh Nhi miễn cưỡng cười nói:

    - Linh Nhi trời sinh ngu dốt, tu luyện võ đạo cực kém, chỉ sợ thọ nguyên không đủ nên khó thể đợi được Vân Tiêu đại ca trở lại thì đã thiên nhân vĩnh quyết.

    Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:

    - Yên tâm đi, ta chỉ cầu trường tồn trong thiên địa, rong chơi trong vũ trụ, nếu không thể cùng người mình yêu ở chung một chỗ, làm Thiên Giới chi chủ lại có ý nghĩa gì?

    Trong lòng Đinh Linh Nhi cảm thấy ấm áp, cảm thụ lực lượng trong tay Lý Vân Tiêu, không khỏi gật gật đầu, cảm thấy yên tâm.

    Linh Mục Địch thở dài, nói:

    - Nếu Vân thiếu rời đi, vị trí minh chủ Thiên Vũ minh thật sự khó xử.

    Lý Vân Tiêu nói:

    - Không khó xử, Mục Địch đại nhân có thể đảm nhiệm. Huống hồ ngoại trừ đại nhân, ta cũng không thể tín nhiệm người nào khác.

    - Ha ha ha ha.

    Linh Mục Địch cười to, có chút thê lương nói:

    - Nếu có thêm vài trăm năm thọ nguyên, có lẽ ta thật sự sẽ tiếp nhận.

    Lý Vân Tiêu cùng Đinh Linh Nhi đều chấn động, cảm nhận được ý tứ gì đó.

    Lý Vân Tiêu vội hỏi:

    - Lời này của đại nhân có ý tứ gì?

    Bắc Quyến Nam cười khổ nói:

    - Thọ nguyên của ta cùng đại nhân sắp tới rồi!

    - Cái gì?

    Hai người kinh hãi, vẻ mặt bi thương.

    Đinh Linh Nhi vội nói:

    - Hai vị đại nhân yên tâm, ta nhất định tìm linh dược trong thiên hạ kéo dài thọ nguyên cho hai vị.

    Linh Mục Địch lắc đầu nói:

    - Không cần, với tu vi như chúng ta, trong thiên hạ còn có linh dược gì có thể sử dụng? Cần gì hao tổn nhân lực vật lực làm chi đây?

    Bắc Quyến Nam gật đầu nói:

    - Lời của Mục Địch đại nhân rất đúng, hai chúng ta muốn gặp ngươi kỳ thật chủ yếu là muốn cáo biệt. Nếu không gặp mặt một lần, chỉ sợ phải thiên nhân vĩnh quyết. Nhưng không nghĩ tới ngươi lại nói ra vấn đề khó xử như vậy.

    Linh Mục Địch thấy bộ dáng bi thương của hắn, nhất thời cười nói:

    - Với lịch duyệt của quá khứ của ta và ngươi, tới bây giờ còn không nhìn thấu sinh tử nữa sao? Cần gì bi thương, nếu là chức minh chủ Thiên Vũ minh, ta cũng có người tiến cử.

    - Ai?

    Lý Vân Tiêu hỏi.

    Linh Mục Địch nói:

    - Vi Thanh!

    Sắc mặt Lý Vân Tiêu khẽ biến, thoáng do dự cũng chưa mở miệng hỏi thêm.

    Linh Mục Địch đột nhiên cười nói:

    - Ha ha, xem ra trong lòng minh chủ cũng đang cân nhắc người này đâu.

    Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

    - Vi Thanh đích xác phi thường thích hợp, vô luận tài hoa hay mưu lược hoặc tâm kế cùng gan dạ không có chỗ nào không phải là nhân tuyển tốt nhất. Chỉ tiếc người này tâm thuật bất chính, nếu thiên hạ náo động, có hắn xem như may mắn. Nhưng nay thiên hạ thái bình, người như vậy chỉ sợ sẽ sản sinh sự tình.

    Linh Mục Địch nói:

    - Ta cũng có băn khoăn như vậy. Nếu có minh chủ ở đây, có thể ngăn chặn hắn, nếu minh chủ rời khỏi nhất giới này, đương kim trên đời chỉ sợ không còn ai ngăn cản được Vi Thanh.

    Lý Vân Tiêu nói:

    - Nếu là như vậy, đại nhân còn tiến cử hắn sao?

    Linh Mục Địch khẽ cười, trong mắt chớp động hàn quang:

    - Đây phải xem quyết tâm của minh chủ, nếu không thể dùng Vi Thanh, ta đề nghị nhanh chóng trừ đi, tránh lưu họa lớn, tới lúc đó không còn ai là địch thủ của hắn.

    Lý Vân Tiêu có chút khó xử nói:

    - Xa Vưu là chân long, có thể bảo hộ Thiên Vũ giới thái bình.

    Linh Mục Địch cười nói:

    - Xa Vưu võ dũng có thừa, mưu lược không đủ, tương lai sợ là khó thể đối kháng Vi Thanh. Minh chủ nói như vậy chẳng qua chỉ là tự tìm an ủi mà thôi. Nếu thật để cho hắn chế hành Vi Thanh, cũng không cần đau đầu đi hỏi ta.

    Lý Vân Tiêu do dự, vạn phần rối rắm nói:

    - Giết Vi Thanh sao? Sau khi giết hắn, ai có thể đảm đương chức minh chủ?

    Linh Mục Địch suy nghĩ nói:

    - Vi Thanh là thiên tài, ngoài ra vẫn còn nhiều nhân tài khác, nếu có thể khiến cho thiên hạ quy tâm, Linh nhi tiểu thư phi thường thích hợp vị trí minh chủ. Nhưng uy vọng của Linh nhi tiểu thư quá thấp, thật khó làm kẻ dưới phục tùng. ---------------
     
    Vô Ưu, ronghanhphuc, voquan and 3 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)