Đô Thị Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 71
    " Haya, ngươi mang theo vài người đến thành phố con bé yuui, điều tra cho ta người này, ở đây có hình của của hắn. Nếu cần thiết thì bắt hắn mang về, nếu không được thì cứ âm thầm điều tra.

    Bên sau một tấm rèm, một phụ nữ khoảng 30 trên tay đang cầm một bộ quần áo của nam nhân, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại không thể dấu đi được sự u buồn nhớ thương. Bên cạnh còn để một con dao găm được khắc hình một con rồng nhìn rất sống động.

    " Dạ, thuộc hạ sẽ đi làm ngay. Chỉ nghe ở bên ngoài vọng lại một tiếng rồi người đó cũng biến mất giống như nơi đây không có sự xuất hiện của hắn vậy.

    Người phụ nữ kia cầm lấy con dao trên tay lau chùi rất cẩn thận." Không biết chàng bây giờ ra sao rồi, chàng còn nhớ đến ta không. Cô nàng ngồi tự nói một mình, nhưng ánh mắt lại nhớ nhung đến bóng dáng của người đó.

    Dương phàm rời khỏi võ quán, hắn bước đi qua rừng cây nhỏ đến một khu vườn khá rộng, nơi đây thường tụ tập rất nhiều cặp đôi, nhất là vào buổi tối. Nhưng bây giờ là ban ngày thì làm gì có ai xuất hiện tại đây, nhất là buổi chiều nóng nực như bây giờ, không có ai bị điên mới ra đây vào lúc này.

    Nhưng cũng có ngoại lệ, Dương phàm đứng từ xa đã trông thấy có mười mấy người đang quây lại một gốc cây tay còn đưa lên rồi lại bị văng ra giống như là chạm vào vật gì đó rồi bị khác cự vậy. Dương phàm nhìn qua những khe hở, hắn chợt lạnh mặt tiến lại gần.

    Vỗ vai hai tên hắn tiến đến, hai tên này thấy có người ngang nhiên vỗ vai mình thì vô cùng tức giận quay lại quát.

    " Là t......

    Còn chưa nói được 1/4 câu thì hai tên này ôm lấy miệng, chỉ nghe thấy tiếng ư ử ở cổ họng phát ra. Hai tên này ngồi bệt xuống đất máu từ miệng chảy ra qua khe hở của tay. Những tên còn lại thấy có kẻ ra tay đánh thì tất cả đồng loạt vây quanh Dương phàm," Tiểu tử này chán sống rồi, tất cả đánh hắn, phế luôn cái thằng tiểu tử này." Một tên giọng đầy cao ngạo nói, rồi những tên còn lại đều đồng loạt tiến lên.

    Đây là một sai lầm lớn nhất của mấy người này, dám động đến hai cô nàng tiểu Thanh với Tiểu Lan. Hai cô nàng nhìn thấy có người tới giải vây cho mình thì rất vui, nhưng không ngờ rằng người tới lại chính là Dương phàm thì lại càng xúc động hơn. Ai mà không muốn được người mình yêu tới cứu những lúc gặp nguy cơ chứ.

    Dương phàm cũng không muốn làm to chuyện hắn chỉ đánh cho mấy tên này nằm viện vài tháng mà thôi. Tuy nói là vài tháng nhưng mấy tên này chắc chắn sẽ phải ở viện đến năm sau.

    - Dương ca.

    Hai cô nàng đồng thanh nói. Nếu không có hắn thì hai người không biết xảy ra chuyện gì nữa.

    - Hai nàng không sao chứ? Dương phàm ôn nhu hỏi.

    - Dạ, em và Thanh Thanh không sao, cũng may là có anh nếu không...

    Tiểu lan nói đến đây thì không nói được câu nào, nàng cũng không biết nếu không có Dương phàm ở đây thì sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.

    - Hai nàng không sao là tốt rồi, ta có chút chuyện đi trước hai nàng cũng nên về lớp học đi.

    Nói xong Dương phàm rời đi, vì hắn thấy tên Vương bưu gọi cho hắn. Dương phàm đến quán bar thì tên này đã đứng chờ hắn, hai người tiến vào một căn phòng riêng.

    - Không biết ngươi gọi ta có chuyện gì. Dương phàm vừa ngồi xuống đã nói luôn việc chính.

    - Thiếu gia chúng tôi đã biết được tên cầm đầu là ai. Hắn chính là tên Mã Cát là một tên trùm buôn ma túy, nhưng chúng tôi biết được rằng việc lần này không đơn giản là ma túy mà là hắn muốn vận chuyển một ít vũ khí, theo như hắn nói thì lần này có khoảng 10 thùng, trong đó có 3 khẩu rocket launcher. Tất cả những gì chúng tôi biết chỉ có vậy, đây là hình của hắn.

    - Như vậy là đủ rồi, nếu có tin tức gì nữa thì gọi cho ta. Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước.

    Biết được chuyện này nhưng Dương Phàm lại lo lắng cho cô nàng cảnh sát, hắn chỉ sợ một điều cô nàng sẽ tự mình điều tra.

    - Thiếu gia còn một chuyện nữa, đại ca tôi Vũ Đức muốn được gặp mặt cậu. Không biết thiếu gia lúc nào rảnh.

    Thấy hắn muốn rời đi Vương Bưu bèn mở lời nói.

    - Ta lúc nào cũng rảnh.

    Dương phàm chỉ để lại một câu nói rồi rời đi, hắn đang suy nghĩ nên giải quyết chuyện này như thế nào. Hắn không muốn cô nàng cảnh sát đi điều tra, nhưng hắn cũng không biết có nên nói cho cô nàng này biết hay không. Dù sao lời hắn nói nàng cũng đâu có thể tin được hoàn toàn, hắn cũng đâu có phải là người thân của nàng.

    Cuối cùng Dương Phàm quyết định đi ăn một chút, lúc này hắn đã cảm thấy đói rồi. Dương Phàm tìm đại một quán ăn nào đó rồi bước vào, chọn lấy vài món ăn đơn giản. Dương Phàm đang suy nghĩ thì hắn chợt nhìn thấy một người mà hắn đang phải suy nghĩ.

    Dương Phàm vừa ăn vừa quan sát đối phương, nhìn người này ngồi ăn nhưng lại không có một chút gì là cảnh giác cả. Nhưng có một điều làm cho Dương Phàm chú ý đến là có mấy tên ngồi ăn ở gần đó, nếu quan sát thì có thể thấy được những người này đều không tầm thường chút nào.

    Những tên này trong người còn đem theo súng hơn nữa những người này đều đã trải qua huấn luyện, nhưng đối với Dương phàm thì những người này cũng chỉ là những người bình thường mà thôi. Tuy nói vậy nhưng những người này có thể nói là quân đánh thuê.

    Ngồi được một lúc thì người nhóm người này bắt đầu rời khỏi quán ăn, Dương Phàm thì không vội vàng đi theo, hắn rời khỏi quán ăn tới một địa điểm trước thám thính tình hình trước.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 72: Tàn sát
    Đến ngoại ô phía bắc thành phố có một cái kho bỏ hoang, nhìn đám người canh gác trên tay còn theo súng, nhìn màu sơn trên tường đã tróc ra, cái kho này cũng phải bỏ hoang đến vài năm. Dương Phàm quan sát xung quanh hắn để ý đến những chỗ có sơ hở để tiến vào, nhưng nhóm người này đều canh phòng rất tốt đến một sơ hở cũng không có, chỗ nào cũng có vài tên canh gác.

    " Xem ra phải tìm một đường khác mới được" Dương Phàm nghĩ thầm. Nhưng chợt hắn nhìn thấy có một tên đang tiến lại gần chỗ hắn đang quan sát, nhìn tên vội vàng như vậy Dương Phàm nghĩ thầm." Không lẽ bị lộ. Nhưng cái tên tiến lại chỗ hắn thì không như Dương Phàm đang nghĩ, tên này tiến lại một gốc cây gần đó rồi giải quyết vấn đề sinh lý.

    Dương Phàm khống chế, một tay bóp lấy cổ tên này." Ư... Ư..." Chỉ nghe được âm thanh phát ra từ cổ họng của hắn." Tell how me many people are inside: Nói cho ta biết có bao nhiêu người ở trong. Nếu ngươi kêu nên sẽ rất thảm đó.

    Dương Phàm từ từ buông lỏng cổ tên này ra, nhưng thấy tên này định kêu lên thì hắn nhanh tay chặn lại." Ư... Ứ..."

    - Nói ngươi rất thảm mà không chịu nghe.

    " Lạc Lạc" Dương Phàm cầm những ngón tay của không ngừng xoay quanh rồi nắn bóp cứ như vậy không ngừng, những tiếng khớp xương vang lên nghe chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Mặc dù cổ tay bị bẻ, nhưng cảm giác đau đớn làm nam nhân nhịn không được há mồm tru lên, cổ bị bóp, thanh âm tới trong cổ họng chỉ nghe thấy " O O" giống như tiếng kêu của gà vậy. Chết đối với hắn mà nói cũng không đáng sợ lắm, thứ đáng sợ nhất chính là phải chịu tra tấn dã man kiểu này, kiên trì được một lúc gã rốt cục khuất phục liều mạng gật đầu tựa hồ sẽ khai hết những gì Dương phàm hỏi.

    - Bên trong có tất cả 27 người, ở lầu 1 có 10 người, bên ngoài có 10 người, còn 7 tên kia thì đi theo đại ca vừa về.

    Dương Phàm lại có hứng thú với 7 tên này, hắn khuôn mặt vui hẳn lên hỏi tiếp.

    - Vậy chúng mày ở đây để làm cái gì?

    Tên này lúc đầu thì gật đầu, xong lại mặt mày ủ rũ không nói lên lời. Dương Phàm bóp lấy cổ hắn thì nam nhân chợt gật đầu lia lịa.

    - Thật ra đại ca đến đây là định buôn một số hàng lớn, bên trong kho có khoảng 72 khẩu AK47, 3 khẩu rocket launcher 20 khẩu MP5, 15 khẩu Beretta và Desert Eagle, còn có một khẩu súng máy M249.

    Dương Phàm thầm khiếp hãi, M249 thứ này đâu phải loại bình thường, 200 viên/Phút, cho dù là một đại đội cảnh sát có đến đây thì chắc chắn sẽ bị hủy diệt mà thôi, còn chưa nói đến 3 khẩu Rocket Launcher. Những tên này định chiếm lấy cả thành phố này sao?" Không biết bọn chúng có mua bảo hiểm cho chuyện này không nữa." Nếu không tiêu diệt những phần tử này thì ta không xứng với cái danh Long Vương.

    TT: Long Vương là tên gọi của hắn khi còn ở trong long tổ, hắn là người mạnh nhất nên mọi người đều gọi hắn như vậy. Ý nghĩa của nó là con Rồng mạnh nhất.

    - Vậy ngươi có để đến thuyền chờ người được rồi.

    Gã nam nhân còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Dương Phàm bóp cổ, đầu hắn lệch sang một bên.

    " 27 người ". Dương Phàm sách lấy khẩu Ak47 của tên này kiểm tra đạn dược xong xuôi hắn lấy thêm một băng đạn nữa với một khẩu Beretta rồi lấy đồ của gã mặc vào. Cũng may tên này còn đội mũ, cho dù bước vào trong bị phát hiện cũng tốt đỡ phải tốt sức nhiều.

    Dương Phàm tiến vào trong, một tên đột nhiên nói." Wey mày đi đâu đó.

    Dương Phàm không nghĩ nhiều mà rút khẩu Beretta ra rồi bắn, tốc độ nhanh đến không tưởng. Bên trong nghe thấy tiếng súng cũng mặc kệ, dù sao cũng chỉ là mấy thằng ngứa tay bắn lung tung. Bên trong kho chứa," Adam mày ra ngoài kiểm tra rồi nói cho mấy cái thằng thiếu não ngoài đó cẩn thận một chút.

    Tên được gọi là Adam còn chưa đi được mấy bước chân thì lại nghe thấy tiếng AK47 khạc đạn cộng với nhiều tiếng súng bắn trả. Nhưng tên ở trong cảm thấy không ổn đầu lấy súng đi ra, ngay cả những điều mà mấy tên này nhìn thấy đều kinh ngạc.

    - Mạnh giỏi ha Mã đại ca.

    Dương Phàm bước ra từ một góc khuất, trên tay còn vác khẩu AK47 trên vai nhìn giống như một tên sát thủ đánh thuê vậy.

    10 tên chỉ xử lý trong một thời gian ngắn, mà đối phương lại không hề hấn gì, hơn nữa giống như là tên này đang làm một công việc nhẹ nhàng vậy. Những tên bước ra đều nhìn Dương Phàm một cách quái lạ bọn họ không dám rút súng chĩa vào Dương Phàm mà đang cẩn thận quan sát hắn.

    - Mày là ai, ai thuê mày tới làm việc này?

    - Ta? chỉ là một người bình thường mà thôi chắc là Hắc Cốt đại ca không biết đến một người như ta đâu. Dương Phàm quăng khẩu AK47 sang một bên đứng đối mặt với mấy tên đánh thuê trước mặt này.

    - Mày... Mày là ai? làm sao mày biết được cái tên này?

    Mã Cát rất khẩn trương, đây là biệt hiệu của hắn ở tam giác vàng. Chỉ cần nghe đến cái tên này đều giống như tiếng sấm rền ngang tai, hơn nữa những người biết được hắn đều rất ít. Một nơi như thế này thì không thể nào có người biết đến hắn.

    " Phanh... Phanh..." Tiếng súng thanh tuy vang lên thay cho câu trả lời của Dương Phàm. 7 tên đều bị hạ sát một cách nhanh chóng mà không kịp phản ứng. Mã Cát thì hoảng sợ đến cực điểm 7 tên thuộc hạ của hắn đều trải qua huấn luyện rất tốt nhưng lại chết một cách không có phản ứng.

    Dương Phàm đưa hai khẩu súng lên miệng thổi luồng khói còn đang bay ra từ họng súng rồi nhìn tên Mã Cát.

    - Chờ đã.. Chờ đã, đừng giết tao. Tao và mày có thể thương lượng.

    Mã Cát cô đưa ra đề nghị với Dương Phàm, Đối với hắn lúc này giữ được cái mạng là tốt nhất, chỉ cần sống quay về thì hắn nhất định sẽ báo thù.

    - Thương Lượng? vậy mày nói thử xem.

    Dương Phàm muốn xem tên này còn trò gì nữa đây, dù sao hắn cũng không vội thôi thì cứ xem con chuột ở trong lồng muốn làm gì để thoát ra đây.

    - Tao có thể cho mày tiền, vũ khí nếu mày muốn.

    Tên này chỉ nghĩ được một điều rằng Dương Phàm có thể được người thuê đến để làm chuyện này. Nếu hắn là lính đánh thuê thì những thứ vũ khí này sẽ là thứ mà hắn cần.

    - Vậy mày có thể cho tao bao nhiêu.

    Dương Phàm ném cho hắn một trái ngọt lịm.

    Nhìn thấy đối phương có vẻ động tâm." 5 tỷ USD và số vũ khí này nếu mày thích thì cứ đem đi.

    5 tỷ này là con số thật muốn làm cho người ta phát điên. Nhưng có được 5 tỷ này thì ngươi cũng phải biết nó có đáng hay không.

    - Đúng là một con số tốt. Dương Phàm xoa cằm giống như đã động tâm." Nhưng tao không cần những thứ này.

    " Phanh.." Tiếng súng thanh túy vang lên.

    Mã Cát còn chưa nói được câu nào thì trời đất ngả xầm.

    Dương Phàm tiến lại kho hắn định lấy vài trái lừu đạn thì chợt cười thầm.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 73: Không manh mối
    Giải quyết xong xuôi, Dương Phàm lúc này mới yên tâm rời đi. Mọi thứ đã ổn thỏa lúc này chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, dù sao có nhiều tiếng súng như vậy hơn nữa chỗ này cũng không xa khu dân cư là mấy. Chắc có người đã nghe thấy tiếng súng mà báo cảnh sát sẽ đến nơi này nhanh thôi.

    Dương Phàm quay lại trường học thì không nằm ngoài dự đoán của hắn. Chắc chắn cảnh sát đã đến nơi đó rồi báo cáo cho cô nàng, nhìn mỹ nữ cảnh sát có vẻ vội vàng như vậy Dương Phàm tiến lại gần.

    - Người đẹp, không biết có chuyện gì mà khiến nàng vội vàng như vậy?

    - Không có chuyện gì, là chút chuyện nhỏ cần phải giải quyết mà thôi.

    Lãnh Mộng nói rồi không để ý đến hắn nữa mà bước đi nhanh ra xe rồi rời đi. Dương Phàm cười thầm, dù sao thì bọn họ cũng không thể điều tra được gì. Dương phàm quyết định đến công ty một phen dù sao cũng không có chuyện gì để làm.

    Lúc này bên phía nhà kho bỏ hoang. Lãnh mộng bước vào nhìn cảnh tượng hãi hùng này, nhìn xung quanh đều có người chết.

    - Lão Khiêm, ông có kiểm chứng có kết quả thế nào rồi.

    - Cục trưởng, chuyện này rất khó tin. Lão khiêm nét mặt đầy kinh hãi nói tiếp." theo như dấu vết ở hiện trường thì chuyện này do một người làm" nói đến đây giọng nói của lão khiêm có chút run run." những người chết ở đây đều bị bắn chết. Theo như những vỏ đạn tại hiện trường thì tên hung thủ có lẽ đã đấu súng với những tên ở bên trong, còn nữa bảy người này đều bị bắn một viên xuyên tim mà chết. Có thể nói đối phương không phải người thường.

    Lão khiêm nói xong nhưng vẫn còn cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.

    - Lão khiêm, tại sao hung thủ lại có một người, hơn nữa ông nói người này không phải người thường là có ý gì.

    Lãnh mộng vẫn chưa thể tiêu hóa hết những gì mà vị pháp y gọi là Lão khiêm vừa nói.

    - Cục trưởng, cô qua đây sẽ rõ.

    Lão khiêm dẫn Lãnh mộng qua một cái xác.

    - Người này chết do yết hầu vỡ nát, nhìn bề ngoài có thể không thấy nhưng khi nhấn tay xuống sẽ thấy. Hơn nữa người này lại chết ở bên ngoài, trước khi chết hắn đã phải chịu thống khổ. Cục trưởng người xem, cổ tay bị bẻ gãy những đốt xương ngón tay cũng vậy, có dấu hiệu của sự cổ tay bị xoay ở đây. Người nghĩ xem hung thủ có thể là người sao? Bóp nát yết hầu vậy phải cần bao nhiêu sức lực đây, hơn nữa 7 tên ở trong kia đều một viên đạn mà chết, hơn nữa hung thủ ra tay rất nhanh rất chuẩn xác khiến cho đối phương trở tay không kịp.

    - Chẳng lẽ không có một dấu vết nào của hung thủ để lại sao?

    - Không một dấu vết hay vân tay nào của thủ phạm cả, chúng tôi đã kiểm tra rất kĩ lưỡng. Ngoại trừ hai khẩu súng đã bắt chết 8 người ra thì còn lại đều không có bất cứ thứ gì.

    Lãnh Mộng nghe xong những lời này cũng bắt đầu trầm tư, có thể nói hung thủ là một người rất tài giỏi những chi tiết quan trọng đều bị hắn xóa hết mọi manh mối." Vậy còn những người trong đó đã xác nhận được thân phận của những người này hay không. Lãnh Mộng chỉ còn cách tạm gác chuyện thủ phạm lại mà điều tra từ từ những người chết ở đây.

    - Cục Trưởng, những người này có thể là tội phạm quốc tế, tôi đã gửi ảnh của 8 người kia để bên cảnh sát quốc tế xác nhận những người này.

    Vừa nói xong thì có một viên cảnh sát chạy lại." Cục Trưởng, Lão Khiêm, bên cảnh sát quốc tế đã xác nhận thân phận của những người này bọn họ còn gửi bản báo cáo chi tiết hơn về những người này. Hai người hãy xem." Viên cảnh sát đưa cho hai người bản báo cáo của bên quốc tế." Còn nữa họ nói hai ngày nữa người bên họ sẽ đến giúp chúng ta điều tra vụ này và khuyên chúng ta phải cẩn thận vì hung thủ nhất định vẫn còn ở trong thành phố, còn bảo phía bên cảnh sát chúng ta không nên điều tra tiếp mà hãy chờ người bên bọn họ tới.

    - Được vậy thì hai ngày nữa chúng ta sẽ nói về chuyện này.

    Nói xong Lãnh Mộng dặn dò thêm rồi rời khỏi hiện trường. Nàng biết có một người có thể giúp mình đôi chút về chuyện này.

    Lúc này Dương Phàm đang đến phòng của Dương Nguyệt, nhưng thư kí của nàng lại nói rằng Dương Nguyệt hiện đang ở trên phòng của chủ tịch bàn công chuyện. Dương Phàm lúc đầu định rời đi nhưng hắn lại nghĩ đến chuyện cơ thể hiện tại không phải là của hắn, cha mẹ của thân xác này hắn phải thay người này báo đáp cha mẹ của hắn.

    Dương Phàm bước vào thang máy tiến đến tầng 35 Dương Phàm bước đến không hề gõ cửa mà cứ như vậy mà bước vào, bên trong ngoài vợ chồng Dương Thị và Dương Nguyệt ra thì còn một người phụ nữ cũng phải tầm tuổi Dương nguyệt. Vẻ đẹp sắc sảo mặc âu phục mang theo nét đẹp của người phụ nữ Châu Âu, vóc dáng đẹp hì không cần phải nói. Chỉ cần hình dung một điều." không thể tả.

    - Mọi người đang bàn công chuyện sao? Có lẽ con nên ra ngoài thì tốt hơn.

    - Tiểu phàm, em vào đây.

    Dương phàm định rời đi thì Dương nguyệt đã gọi hắn quay lại.

    - Để chị giới thiệu, đây là Họa Tâm cô ấy là bạn thân của chị, cũng là người tương tác của bên công ty ở nước ngoài. Cô ấy mới về từ chiều nay, nếu em có chuyện gì ở công ty còn chưa hiểu thì hãy hỏi Họa tâm. Còn đây là em trai mình Dương phàm phiền cậu chỉ bảo cho nó thêm.

    - Chào chị, sau này làm phiền chị rồi.

    Dương phàm rất lễ phép vươn tay ra.

    - Không phiền, không phiền, nếu em có điều gì không biết thì cứ hỏi chị.

    Cô nàng vươn tay bắt tay với Dương phàm.

    Dương phàm chớt có hơi bất ngờ nhưng hắn vẫn tỏ vẻ bình thường cười nói.

    - Được rồi, tối nay chị và Họa Tâm sẽ ăn tối ở nhà hàng em có muốn đi cùng hay không.

    Dương nguyệt nói.

    - Vậy làm phiền hai chị rồi.

    Dương phàm vẫn rất lễ phép nói.

    - Không sao? Có thêm người thì càng vui.

    - Vậy tối nay chúng ta sẽ đến nhà hàng Kim Liên nhé. Em thấy mon ăn ở đó cũng rất ngon lại có phòng riêng nữa.

    - Được, vậy chúng ta cứ quyết định vậy đi.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 74: Bị lộ thân phận
    Nhà hàng Kim Liên là nơi rất sang trọng và nổi tiếng bậc nhất trong giới ẩm thực của thành phố, nơi đây rất được khách nhân ưa chuộng. Không chỉ thức ăn ngon miệng, mà cách phục vụ nơi đây cũng rất tốt, nghe nói người gây dựng lên là một người phụ nữ thành đạt trong giới ẩm thực. Khách nhân đến đây không phân biệt họ là người giàu hay nghèo khổ, chỉ cần đến đây họ đều là khách, hơn nữa nơi đây cũng có thực đơn cho họ giá cả cũng không quá đắt đỏ. Chính vì vậy mà nơi đây lúc nào cũng rất đông người, nếu muốn đặt phòng riêng thì phải đặt trước nếu không chắc chắn sẽ không có chỗ để ngồi ăn.

    Dương phàm cùng Dương nguyệt đều ăn mặc cũng rất xa hoa. Nhìn Dương phàm mặc một bộ tây phục rất có phong cách, nhìn hắn lúc này có thể nói rất điển trai. Nữ nhân nhìn thấy hắn chỉ sợ là bán theo hắn thành đàn cũng không quá đáng.

    Khác với hắn Dương nguyệt chỉ mặc một bộ âu phục, tuy không khoa trương giống Dương phàm nhưng nét đẹp của nàng thì lại không thể đem ra so sánh được. Tuy cách ăn mặc có vẻ không sang trọng cho lắm nhưng không vì vậy mà làm mất đi vóc dáng mê người kia được.

    - Tiểu phàm, có cần khoa trương như vậy không? nhìn em như vậy e là nữ nhân nào gặp cũng phải động lòng đó.

    Đúng là Dương Phàm có hơi khoa trương nhưng đâu phải hắn muốn như vậy. Dù sao trong nhà cũng không có bộ nào bình thường để mặc cả không phải âu phục thì cũng là những bộ đắt tiền, hơn nữa đều do mẹ hắn và Dương nguyệt đích thân mua cho hắn thì làm gì có những bộ bình thường cơ chứ.

    - Không lẽ Tiểu Nguyệt nàng đang lo lắng cho ta bị một đám nữ nhân vây quanh đó chứ.

    - Ai thèm quan tâm, chúng ta đi thôi không lại để cho Tâm Tâm phải đợi đó.

    Dương Nguyệt bước lên xe thúc dục Dương Phàm, nàng không muốn để cho bạn thân của mình vừa về đã phải chờ hai người như vậy được. Dương Phàm đến điểm hẹn rồi cả ba người đi đến nhà hàng Kim liên, đến nơi Dương Phàm giao xe cho một nhân viên rồi cả ba người cùng bước vào trong. Tiến đến quầy tiếp tân thì đã có nhân viên đưa ba người đến phòng đã đặt trước, mọi người đều gọi món mình thích.

    - Tâm Tâm bồ định khi nào sẽ rời đi.

    - Chắc là khoảng một tuần nữa mình sẽ về Mỹ.

    - Nhanh như vậy sao? Bồ không thể ở lại lâu hơn được sao?. Dương Nguyệt có hơi buồn khi biết rằng cô nàng bạn thân phải về Mỹ sau một tuần, dù sao hai người đã lâu không gặp nhau nếu phải đi sớm như vậy thì thật tiếc.

    - Mình cũng chỉ xin nghỉ một tuần mà thôi, nếu bên đó không có chuyện gấp thì mình cũng chỉ có thể ở lại vài ngày là phải đi rồi.

    - Chị Nguyệt, dù sao chị Tâm cũng ở lại một tuần, chi bằng chị kêu chị Tâm ở tại phòng của chị rồi hai người tâm sự với nhau cũng được. Chị cũng đâu cần phải buồn rầu như vậy.

    Thấy Dương Nguyệt như vậy Dương Phàm bèn đề nghị cho nàng một chuyện tốt, dù sao hai người cũng đã lâu không gặp chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau.

    - Như vậy có được không dù sao trong nhà như vậy.

    Dương nguyệt không nói ra là vì chuyện trong nhà lúc này đã có bốn người bạn gái của Dương phàm, tuy rằng nàng rất muốn Họa tâm đến ở trong thời gian cô bạn thân còn ở trong nước nhưng lại nghĩ cho Dương phàm lúc này. Hơn nữa chính bản thân nàng cũng đã là người của hắn.

    - Chị nguyệt không sao đâu, dù sao hai chị cũng lâu không gặp nhau cũng có rất nhiều chuyện phải nói với nhau có phải không chị Họa Tâm.

    Dương phàm nói rồi quay xang nhìn người bạn thân của Dương nguyệt. Hắn cũng rất cảm kích khi cô nàng lại quan tâm cho hắn như vậy, nhưng điều Dương nguyệt lo cho hắn chỉ là dư thừa mà thôi.

    - Có được không, liệu có làm phiền đến hai người không.

    - Không phiền, thật ra thì hiện tại trong nhà còn có bốn nữ nhân khác, hơn nữa họ đều là bạn gái của Dương phàm.

    Thấy Dương phàm đã nói như vậy, cô nàng cũng không ngại nói ra luôn cho cô bạn thân của mình biết. Dù sao khi cô bạn đến thì cũng biết thì chi bằng nói trước nếu không đến lúc đo cô bạn thân chắc sẽ phải ngạc nhiên hết mức.

    - Bồ nói, bốn nữ nhân đang ở trong nhà đều là bạn gái của tiểu phàm.

    Cô nàng kinh ngạc hết mức, nhìn sang Dương phàm.

    - Cũng đúng nếu đổi lại là mình thì chắc chắn sẽ thích hắn, có phải không tiểu đệ đệ.

    Cô nàng nói rồi làm ra bộ dạng rất quyến rũ nhìn Dương phàm.

    Dương phàm không biết nói gì, dù sào bây giờ chưa phải lúc để nói. Hắn chỉ còn cách gãi đầu cười trừ.

    - Bốn người sao? Xem ra tiểu phàm cũng có tài đó chứ.

    Dương phàm định mở miệng thì Dương nguyệt đứng dậy nói.

    - hai người cứ từ từ mà nói mình vào toilet chút.

    Nói xạo ng cô nàng đứng dậy bước ra đóng cửa lại. Lúc này khuôn mặt Dương phàm không còn biểu hiện như lúc đầu nữa thay vào đó là ánh mắt sắc bén nhìn cô nàng bạn thân của Dương nguyệt.

    Cô nàng cũng cảm nhận được chút sát khí đang nhắm vào mình rồi nhìn lại Dương phàm, cô nàng có hơi giật mình nhưng rồi cũng bình tĩnh trở lại nói.

    - Tiểu phàm em nhìn chị như vậy làm gì.

    Cẩn thận dò xét đối phương, dương phàm nhìn rất kĩ từ dưới lên trên rồi lại chú ý đến bộ ngực đầy đặn của cô nàng. Thấy ánh mắt của hắn như vậy làm cho Họa Tâm cảm thấy giống như mình đang bị hắn nhìn xuyên qua quần áo vậy, vội lấy tay che lấy bộ ngực khuôn mạt lúc này đã đỏ ửng lên rồi.

    Dương phàm thấy biển hiện của cô nàng thận giống như những người bình thường vậy chợ khâm phục đối phương nhưng hắn chợt lạnh giọng nói.

    - Là ai phát người tới.

    Nghe thấy những lời này cô nàng chợt bất ngờ nhưng vẫn không có biểu hiện gì ngoài mặt cả.

    - Em nói gì vậy, chị không hiểu.

    Thấy cô nàng này có đến chết cũng không thừa nhận, Dương phàm bèn nói.

    - Không cần giả vờ, một sát thủ chuyên nghiệp như vậy, lại có thể ẩn đi sát khí trên người, chắc là kẻ chết dưới tay chị cũng không dưới mấy trăm người phải không. Đồ đạc để trên người cũng dấu kĩ đó nhưng không thể qua được con mắt của ta đâu.

    Nói xong Dương phàm cầm lấy con dao trên tay phi cắm xuống trên mặt bàn. Trên người hắn lúc này mới tỏa ra một luồng sát khí khiếm cho căn phòng trở lên lạnh lẽo gị thường.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
    Chương 75: Định làm bậy
    Cảm nhận được sát khí từ đối phương Họa Tâm dần cảm thấy khó thở, nàng không ngờ người em trai của bạn mình lại có được thứ sát khí này. Phải biết rằng sát khí càng mạnh chứ tỏ số người chết dưới tay càng nhiều, cho dù sát khí có mạnh nhưng thực lực nếu kém đối phương thì cho dù sát khí có mạnh thì cũng không thể làm được gì đối phương. Theo tình hình này cô nàng tự biết rằng mình không phải đối thủ của người này.

    - Vậy bây giờ chị có thể nói cho em biết tại sao chị lại về nước rồi chứ.

    Dương phàm thu hồi sát khí làm ra bộ mặt tươi cười nói, hắn rất hài lòng với biểu hiện của cô nàng vừa rồi. Cô nàng này sẽ không dám giở trò trước mặt hắn, trừ khi cô nàng này rằng hắn không mạnh bằng nàng nhưng điều này là bất khả thi. Bởi vì khi nãy hắn không có tỏa ra hết sát khí mà chỉ 1/4 sát khí mà thôi.

    - Không ngờ, mới chừng này tuổi mà cậu lại có được sát khí nặng như vậy, nhưng ta có một điều hiếu kì. Tại sao cậu biết ta là sát thủ rồi lại vẫn đề nghị ta ở lại chỗ của Ánh Nguyệt, không lẽ cậu không sợ người mà ta cần ám sát là nàng hay sao?

    - Vì ta biết người mà chị ám sát không phải là nàng, mà là ta có phải không.

    Dương Phàm nói ra điều này khiến cho cô nàng phải giật mình, nhưng nàng lại rất nhanh khôi phục dáng vẻ của mình.

    - Làm sao cậu biết được chuyện này.

    - Rất đơn giản, chị còn nhớ lúc em đến công ty chứ.

    Nhìn thấy cô nàng gật đầu, Dương Phàm tiếp tục giải thích." Lúc ta bước vào phòng đã nhìn ra chị không phải người bình thường, lúc đầu trong lòng chị rất vui mừng nhưng đến lúc chị nguyệt nói ta là em trai nàng thì trong lòng chị đã có chút sụp đổ. Ta nói như vậy có đúng không, hơn nữa nếu là một người bình thường thì trên tay sẽ không có vết chai do sử dụng súng đâu. Nếu ta nói không sai thì chị hắn là cao thủ dùng súng, nhưng ta lại không hiểu tại sao chị lại thích sử dụng phi đao?".

    Cô nàng phải nói là tuyệt vọng, nàng không ngờ rằng người con trai trước mặt này lại có thể nhìn được ra nhiều thứ trên người mình như vậy. Hơn nữa những cây phi đao kia cho dù là dùng tay để sờ qua cũng không thể nào phát hiện được, vậy mà người này lại có thể phát hiện ra.

    - Nếu cậu đã biết vậy thì muốn chém muốn giết thì tùy, với một người như cậu có thể nhìn ra, mà ta lại không thể cảm nhận được chút gì từ cậu. Ta tự biết có muốn chạy cũng không thể chạy khỏi cậu.

    - Ấy chị đừng hiểu lầm, cho dù là cả trăm tên sát thủ như chị tới đây cũng chưa chắc đã làm gì được tôi cả. Nếu như có kẻ nào dám động đến người thân của ta thì..." Cho dù có bỏ tính mạng của mình thì cũng phải san phẳng những kẻ đã động vào họ." Nói đến câu này thì khuôn mặt hắn thật giống như một ác quỷ vậy." Thế nên chị có thể đi, ta chỉ muốn biết là ai đã thuê chị làm chuyện này mà thôi."

    - Xin lỗi chuyện này ta cũng không biết, hơn nữa đây là do tổ chức đưa ra ta cũng không có nhiều chuyện hỏi làm gì.

    Nhìn theo biểu hiện của cô nàng thì đúng là cô nàng này không có biết gì rồi.

    - Vậy chị có thể nói cho ta biết cụ thể cái tổ chức đó như thế nào không, tốt nhất là chi tiết từng tên một.

    Nhìn thấy cái ánh mắt đó của Dương Phàm. Cô nàng có một cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra.

    - Không lẽ cậu định tiêu diệt tổ chức này sao? cho dù cậu có bản lãnh nhưng đừng nên xem thường bọn họ.

    - Ai nói là ta sẽ đi tiêu diệt cái tổ chức này cơ chứ, ta chỉ muốn biết chút tin tức về những người đó mà thôi. Nhưng nếu chị không ngại thì ta có thể làm như vậy.

    - Cũng được thôi, ta sẽ nói cho cậu những gì mà tôi biết.

    - À nhưng mà không phải bây giờ, mà là tối nay trong phòng của ta. Chúng ta sẽ tâm sự với nhau.

    Tuy nói nàng là một sát thủ, nhưng biểu hiện của cô nàng lúc này thật giống như một thiếu nữ vậy. Dương Phàm định lấy phi đao của cô nàng còn đang trong cặp ngực mềm mại kia. Nhưng bất chợt cánh cửa mở ra, cũng may là hắn đã biết trước mà rút tay lại rồi đặt lên đôi vai của cô nàng mà đắm bóp. Họa Tâm cũng có hơi bất ngờ vì hành động vừa rồi của hắn. Đường đường là một sát thủ, nhưng nàng không thể ngờ rằng áp lực mà Dương Phàm đem lại thì khiến cho nàng giống như muốn trở thành một thiếu nữ bình thường vậy.

    - Tiểu Phàm, Tâm Tâm hai người đang làm gì vậy.

    Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thật khiến cho cô nàng không thể nào tin được. Mới đi có một lúc mà nhìn thấy hai người đã có hành động thân mật như vậy khiến cho nàng cảm thấy chuyện này không bình thường cho lắm.

    - À, là chị Tâm nói vai cảm thấy hơi mỏi nên em nói mình biết xoa bóp có thể giúp chị Tâm sẽ bớt mỏi hơn, đúng không chị Tâm. Có phải là bây giờ chị đã cảm thấy đỡ hơn rồi phải không.

    Dương Phàm lúc này thật sự là thay đổi hoàn toàn với lúc nãy. Xoa bóp, nếu nói trắng ra thì hắn đang cảm nhận làn da của cô nàng thì đúng hơn.

    - Phải, đúng là đã đỡ hơn nhiều. Cảm ơn em tiểu Phàm.

    Lúc nãy hắn còn định mò vào trong áo của mình, chắc là hắn đã biết Ánh Nguyệt đã về cho nên mới làm ra cái trò này, điều này vẫn không thể làm cho nàng đỏ mắt. Nhưng nàng phải chấp nhận một điều rằng bản thân nàng còn kém rất xa người này. Chỉ có một điều rằng những gì mà tổ chức đưa cho nàng biết thì còn thiếu rất nhiều điều về Dương phàm. Cái gì mà hắn chỉ biết chút quyền cước cớ chứ, nếu chỉ biết có vậy thì thứ sát khí của hắn là từ đâu mà có. Cô nàng hận không thể bóp chết cái người đã làm cái hợp đồng này.

    - Chị nguyệt, em nghĩ chung ta nên dọn dẹp đồ đạc cho chị Tâm về nhà mình thì tốt hơn, dù sao chúng ta cũng đã ăn lo rồi chi bằng giúp chị Tâm một tay.

    - Được. Tâm Tâm để mình và tiểu Phàm giúp cậu một tay nhé.

    Thấy đề nghị của Dương phàm như vậy làm cho Dương nguyệt nghĩ rằng hắn đang nghĩ cho mình, dù sao cô nàng cũng không biết rằng hắn đang có một ý nghĩ khác cơ chứ.

    Còn cô nàng Họa Tâm lúc này thì không biết trong đầu đang nghĩ đến chuyện gì, dường như cô nàng đang rất buồn phiền. Tuy cô nàng không có biểu hiện ngoài mặt nhưng Dương phàm chỉ cần liếc qua là hắn đã biết cô nàng này có chuyện rồi.

    " Chuyện gì thì để tối sẽ hỏi nàng sau. "
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)