LS Q.Sự Tống Thì Hành - Canh Tân - FULL 532C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tống Thì Hành
    Tác giả: Canh Tân
    Chương 521: Kinh Văn.

    Nhóm dịch: Hany
    Nguồn: Mê Truyện

    - Chủ công...

    Nhâm Oán vừa mở miệng định hỏi thì Dư Lê Yến đã tới cạnh cửa rồi lao ra ngoài.

    Trong ngõ Tú Tài yên tĩnh không một tiếng động. Ánh trăng chiếu vào trong ngõ làm rõ làn sương mờ ảo khiến cho nó trở nên lạnh lùng. Tiếng đàn đang vang lên chính là bản Dương quan tam điệp.

    Giai điệu quen thuộc đó cùng với cách đàn khiến cho Dư Lê Yến có phần hoảng hốt. Nàng như nhớ lại những đêm ở nơi đó. Khắp nơi sơn dã vang lên khúc Dương quan tam điệp nhưng không rõ được như bây giờ.

    “Xướng triệt dương quan lệ vị can, công danh dư sự thả gia xan

    Phù thiên thủy tống vô cùng thụ, đái vũ vân mai nhất bán sơn.

    Kim cổ hận, kỷ thiên bàn. Chích ứng ly hợp thị bi hoan?

    Giang đầu vị thị phong ba ác, biệt hữu nhân gian...Hành lộ nan! (Đây là bài Tiễn bạn: Xướng triệt Dương quan lệ vị can,

    Công danh dư sự thả gia xan.

    Phù thiên thuỷ tống vô cùng thụ,

    Đới vũ vân mai nhất bán san.

    Kim cổ hận, kỷ thiên ban,

    Chỉ ưng ly hợp thị bi hoan?

    Giang đầu vị thị phong ba ác,

    Biệt hữu nhân gian hành lộ nan. Tạm dịch Hết khúc Dương quan lệ chửa khô,

    Công danh chuyện hão đoái hoài chi.

    Lặng lờ nước tiễn rừng cây thẳm,

    U ám mây che nửa núi mờ.

    Xưa nay hận, tính muôn vàn,

    Có phải vui buồn bởi hợp tan?

    Đầu sông sóng gió còn chưa hiểm,

    Chính tại lòng người mới khó khăn. - Điệp luyến hoa.)

    Dư Lê Yến hé cái miệng thơm của mình mà hát nho nhỏ. Vừa hát, hai hàng lệ của Dư Lê Yến vừa chạy xuống.

    Nhâm Oán định ngăn cản nhưng nhìn hấy cảnh đó làm sao mà y không đoán được có chuyện gì?

    Trên mặt y từ từ nở nụ cười rồi chậm rãi lui về phòng.

    Ha! Đúng là không ngờ. Thật sự không ngờ.

    Y không ngờ được hắn ở thành Khai Phong, lại ở ngay đối diện...Ha ha! Chủ công tương tư bao nhiêu năm, cuối cùng cũng hoàn thành ước nguyện.

    Tiếng đàn đột nhiên dừng lại.

    - Tiểu Ất! Là chàng sao?

    Dư Lê Yến đột nhiên cất cao tiếng gọi.

    Trong căn nhà đối diện, cánh cửa đột nhiên mở ra. Ngọc Doãn mặc bộ trang phục màu trắng cầm chiếc đàn trong tay từ từ bước ra ngoài.

    Trong phút chốc, Dư Lê Yến hoàn toàn sững sờ.

    - Tiểu Ất! Thật sự là chàng?

    Mang theo đủ mọi loại tình cảm, Dư Lê Yến cất bước chạy thật nhanh. Có điều khi tới trước mặt Ngọc Doãn chừng mấy bước, nàng liền dừng lại. Đôi mắt long lanh nhìn hắn chăm chú.

    - Yến Tử! Đã lâu không gặp.

    Âm thanh của Ngọc Doãn hết sức nhẹ nhàng như khi ở thành Khả Đôn vậy. Hai hàng nước mắt của Dư Lê Yến lại một lần nữa chảy xuôi. Nàng bước vội mấy bước, chúi vào ngực của hắn.

    - Tiểu ất! Đúng là chàng.

    Vừa nói nhưng nàng cũng chợt bật khóc.

    Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu qua khung cửa sổ. Ngọc Doãn đun một bình trà cùng với Dư Lê Yến ngồi trong thư phòng lặng yên nhìn nhau không nói.

    - Huynh...

    - Muội...

    Cả hai người không hẹn cùng nhau lên tiếng nhưng rồi lập tức ngậm miệng lại. Cả hai nhìn nhau rồi đều nở nụ cười. Nụ cười đó như xóa bỏ toàn bộ nỗi khổ tương tư trong ba năm qua.

    Dư Lê Yến từ từ kể lại toàn bộ mọi chuyện trong ba năm qua. Cuối cùng nàng cũng nói cái quyết định nhường lại cho Da Luật Dư Đổ với hắn.

    - Ở Tây Châu ba năm, thiếp dốc hết tâm sức. Ngai vàng thật sự cuốn hút nhưng lại đầy sự buồn phiền. Từ năm ngoái muội đã suy tính quyết định tiến về Mạc Bạc liền nhường ngôi vị hoàng đế...Đại Liêu không thể dựa vào tay một người thiếu nữ như thiếp mà trùng hưng lại được. Nếu như Lâm Nha Đại Thạch Hoàn còn sống thì ta sẽ truyền cái ngai vàng đó cho hắn ngồi. Đáng tiếc...Mà nay Tây Liêu tranh chấp rất mạnh. Lần này nếu như không có tiểu Ất ở phủ Yên Sơn thu hút tới sáu phần binh lực của quân giặc thì chỉ sợ ta không tiến được tới Mạc Bắc. Nhưng cho dù vậy cũng phải mất rất nhiều công sức. Cái đám Bát Lạt Sa Duyện chỉ muốn ở yên, không muốn gây chiến. Mà đám hậu duệ quý tộc thì vô cùng kiêu ngạo. Nếu không có Tra Nô và Ất Thất Oát Lỗ giúp đỡ, muộicầm quyền bính trong tay cũng phải ở lại Tây châu cả đời. Càng nghĩ cũng chỉ có di trượng là thích hợp nhất. Mặc dù y tìm tới nương tựa vào ngoại tộc nhưng cũng là chuyện bất đắc dĩ...Luận năng lực, Lâm Nha Đại Thạch cũng còn kém hơn vài phần. Hơn nữa người từng là Tiết Độ sử ti đại tướng quân, có quan hệ với mười ba bộ. Giao Tây Liêu cho người là thích hợp nhất.

    Ngọc Doãn nghe thấy Dư Lê Yến nhường ngôi cho Da Luật Dư Đổ thì lắp bắp kinh hãi. Nhưng hắn chợt tỉnh táo lại. Nhìn đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp của Dư Lê Yến pha lẫn chút mệt mỏi, Ngọc Doãn có thể tưởng tượng được trong ba năm qua đôi vai gầy của nàng phải chịu áp lực như thế nào. Thở dài khe khẽ, Ngọc Doãn rót cho Dư Lê Yến một ly nước trà thật đầy.

    - Nếu vậy sao muội lại tới Đông Kinh?

    Dư Lê Yến nói:

    - Nếu muội không rời khỏi Tây Liêu thì làm sao mà di trượng dám về được?

    Đúng vậy. Mặc dù là một người con gái, chịu nhiều tiết chế của Tây Liêu nhưng nàng cũng một tay kéo dài ngai vàng của Đại Liêu, lại đang nắm binh quyền. Trong tình hình như vậy, Da Luật Dư Đồ cũng không dám về Tây Liêu trước. Chẳng may về tới nơi, Dư Lê Yến bắt y lại mà chém thì Da Luật Dư Đổ cơ bản không có đường sống. Chỉ khi Dư Lê Yến rời khỏi thành Khả Đôn, Da Luật Dư Đổ mới có thể yên tâm về tới Mạc Bắc. Dư Lê Yến làm vậy thể hiện thành ý đồng thời xóa tan sự lo lắng của Da Luật Dư Đổ.

    Nghĩ tới nàng có thể quyết định như vậy cũng là chuyện hết sức khó khăn.

    Ánh mắt Ngọc Doãn trở nên trìu mến mang theo một chút thương yêu.

    - Đúng rồi! Chẳng phải huynh đang ở phủ Yên Sơn, tại sao lại ở Đông Kinh?

    Sau khi nói xong, Dư Lê Yến liền tò mò hỏi Ngọc Doãn. Ngọc Doãn ngẩn người rồi nở nụ cười.

    - Nếu không về chẳng phải là không gặp được Yến Tử sao?

    Dư Lê Yến đỏ mặt, trong lòng cảm thấy hết sức ngọt ngào. Có điều, nàng chợt trở nên lo lắng, nói nhỏ:

    - Tiểu Ất! Chàng về bây giờ cũng không sáng suốt lắm.

    - Sao?

    - Nếu ngươi đi theo tên thái tử hôn quân kia thì cũng có thể bình yên vô sự.

    Nhưng muội nghe người ta nói thì viên thái tử của chàng vẫn còn ở tại Chân Định, không có ở đây. Huynh làm vậy chẳng phải là đặt mình vào trong cảnh nguy hiểm hay sao? Mặc dù muội mới tới Đông Kinh nhưng cũng nhận ra trong thành Khai Phong đang sắp có sóng gió.

    Hai gò má của Ngọc Doãn giật giật mà nheo mắt lại.

    - Sắp nổi phong ba?

    Dư Lê Yến cười duyên, nói:

    - Tiểu Ất đừng có làm như không biết. Với sự thông minh của huynh chẳng lẽ còn không nhìn ấy hay sao? Nếu không thì sao huynh lại lén về Đông Kinh. Chẳng phải là phát hiện ra điều gì đó sao?

    Ngọc Doãn gãi đầu, nở nụ cười khổ. Thật sự là một vị nữ vương trời phú, chẳng trách mà có thể kéo dài được giang sơn Đại Liêu.

    Hắn trầm ngâm một lát rồi nói nhỏ:

    - Người kéo ta về chính là vị Di trượng của muội.

    - Cái gì?

    Ngọc Doãn liền thuật qua lại chuyện hắn chặn được tin tức người Nữ chân cho Dư Lê Yến.

    - Ta thấy có chuyện sắp xảy ra cho nên mới vội vàng trở về tim hiểu...Yến Tử! Nàng đã gặp Dư Đô Cô, có thể nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra không? Nếu nàng có chuyện khó xử thì không nói cũng được.

    Dư Lê Yến nghe xong, ngẩn người rồi lắc đầu.

    - Nếu muội nói chuyện này không liên quan tới di trượng thì sao?

    - Cái gì?

    - Hôm nay ta gặp Di trượng có nói tới chuyện này. Có điều di trượng nói cho ta biết người cơ bản không biết là tình hình như thế nào. Từ đầu tới cuối đều do lão Triệu quan gia của huynh đang diễn trò. Di trượng vẫn không tỏ thái độ cho nên trước khi chuyện kia xảy ra thì cũng không biết.

    - Là người của quan gia?

    - Không phải! Dường như là thủ hạ của Thái thượng Đạo Quân.

    - Ai?

    Dư Lê Yến do dự một chút rồi cắn răng nói nhỏ:

    - Hình như là một người có tên Triệu Thúc Hướng...Di trượng đối với người này cảm thấy không thích cho nên cũng không tiếp xúc nhiều. Chỉ nghe người ta nói, Triệu Thúc Hướng dự định trong vòng tháng hai sẽ ra tay, có ý liên kết với di trượng. Để có được sự giúp đỡ của di trượng, thậm chí y còn đưa ra rất nhiều lời hứa.

    Ngọc Doãn cũng không có hỏi Triệu Thúc Hướng hứa hẹn cái gì.

    Triệu Thúc Hướng?

    Ngọc Doãn phải thừa nhận ấn tượng của hắn đối với người này cũng không sâu lắm. Chỉ biết rằng y là hậu duệ của Ngụy vương Triệu Quang Mỹ, phong làm Phù Lăng quận công, thân không có quyền, phần lớn thời gian ở Lạc Dương.

    Trước đây, Triệu Thúc Hướng từng xuất hiện hơn hai lần, thái độ đối với Ngọc Doãn hơi hiền lành. Nhưng sự do dự của Triệu Kham không hợp với Triệu Thúc Hướng cho nên Ngọc Doãn cũng không tiếp xúc nhiều với người đó.

    Còn về chuyện hứa hẹn của Triệu Thúc Hướng? Không cần phải hỏi cũng có thể đoán được đơn giản chỉ là cắt đất cầu hòa.

    Lão Triệu gia làm rất nhiều chuyện cho nên Ngọc Doãn cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

    Trước trận đại thắng ở Khai Phong, lại lập lời ước ở Yến Sơn khiến cho tình cảnh bất bại biến thành bại. Hiện tại những người này muốn soán ngôi, cắt đất cầu hòa cũng không có gì ngạc nhiên. Trên thực tế, Ngọc Doãn sớm mất đi sự hứng thú đối với họ. Hắn chỉ ngạc nhiên không hiểu Triệu Thúc Hướng làm như vậy được cái gì?

    Nếu Triệu Cát phục chức thì nhiều lắm Triệu Thúc Hướng chỉ bảo vệ được cái chức quan, không nắm được quyền lực.

    Còn nếu không có lợi thì theo lý, y không thể làm chuyện này.

    Cái người này dường như rất thú vị.

    Nghĩ tới đây, Ngọc Doãn chợt nhíu mày.

    Xem xét tình hình có lẽ trước tiên phải tiếp xúc với Triệu Kham...

    - Nếu Dư Đô Cô đã đồng ý, tại sao còn chưa rời đi?

    Dư Lê Yến nói nhỏ:

    - Di trượng muốn ở đây để phá hoại chuyện nghị hóa giữa Tống Kim để cho Đại Liêu ở Mạc Bắc có thêm không gian phát triển.

    Chẳng biết tại sao, Ngọc Doãn chợt cảm thấy không hay. Hắn trầm ngâm một lát rồi nói nhỏ:

    - Bảo Dư Đô Cô rời đi thôi. Y ở lại đây cũng không có tác dụng. Huynh thấy y tiếp tục ở lại sẽ làm cho tình hình càng thêm hỗn loạn. Chẳng bằng nhân lúc chưa có chuyện gì nên về Mạc Bắc rồi sau đó âm thầm hành động để Tây Liêu đứng vững ở Mạc Bắc.

    Dư Lê Yến cũng không có hứa gì cả, chỉ tỏ vẻ sẽ khuyên bảo Da Luật Dư Đổ.

    Cả hai người ngồi trong phòng nói chuyện trên trời dưới biển dường như nhớ lại cảnh khi ở thành Khả Đôn ngày đó.

    Thoáng cái, trời đã sáng.

    Dư Lê Yến và Ngọc Doãn chẳng hề bối rối. Sau khi bàn bạc, Dư Lê Yến liền cáo từ trở về. Không lâu sau, nàng liền dẫn Nhâm Oán đi tới lầu Khánh Phong.

    Ngọc Doãn thì ở trong phòng nhưng không hề buồn ngủ.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tống Thì Hành
    Tác giả: Canh Tân
    Chương 522: Một Đêm Thật Dài. (1)

    Nhóm dịch: Hany
    Nguồn: Mê Truyện

    Triệu Thúc Hướng!

    Đây là một nhân vật trước đây hoàn toàn không có trong kế hoạch của hắn. Bây giờ đột nhiên xuất hiện khiến cho Ngọc Doãn có cảm giác không kịp để phòng.

    Hắn suy nghĩ thật lâu rồi mới quyết định. Tới giờ Thìn, Lư Chi Sĩ vội vàng đánh xe tới cửa. Ngọc Doãn nhanh chóng lên xe rồi bảo y đánh xe tới Khai Bảo tự.

    Cao Nghiêu Khánh đã hẹn hộ hắn gặp Chu Huyến nhau tại Khai Bảo Tự.

    Vốn Ngọc Doãn định gặp mặt Chu Huyến sau rồi mới quyết định khi nào tiếp xúc với Triệu Kham. Nhưng hiện tại xem ra phải trước tiên. Hắn nhất định phải nhanh chóng liên lạc được với Triệu Kham rồi sau đó mới có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người.

    Đúng rồi, Dư Lê Yến cũng nhắc tới tầm quan trọng của Thái Tử.

    Theo như hắn đoán thì tấu kinh của thái Tử chỉ sợ đã được ở Xu Mật viện. Chỉ cần để cho Triệu Kham ra mặt, thúc giục Xu Mật viện quyết định. Một ngày thái tử còn chưa trở lạ, Ngọc Doãn luôn cảm thấy lo lắng.

    - Tiểu Ất! Vừa mới nhận được tin, trấn Lan Kiều hôm qua xẩy ra bạo loạn.

    Khi Ngọc Doãn đi vào trong Khai Bảo tự, Chu Huyến vẫn chưa tới nhưng Cao Nghiêu Khánh thì tới trước. Vừa thấy Ngọc Doãn, y liền vội vàng đi tới, nói nhỏ:

    - Tối qua, Trương Bá Phấn đã phụng lệnh dẫn bộ binh thị vệ của hôn quân tới dẹp loạn trấn Mã Lan Kiều. Có điều theo Xu Mật Viện trình báo thì bạo loạn ở đó có quy mô quá rộng, dường như có tới mấy vạn người, đang vây công Yên Lăng. Trương Bá Phấn dẫn quân xuất phát, quan gia lại lệnh cho Diêu Bình Trọng dẫn mã quân thị vệ tới đóng ở trấn Lô Quán. Nhị Thập Lục lang vì chuyện này có lẽ phải tới muộn một chút, tiểu Ất đừng có phiền lòng.

    Bạo loạn trấn Hoa Mã Lan Kiều?

    Ngọc Doãn thật sự không nhớ rõ lắm vào những năm cuối thời Bắc Tống có xảy ra cuộc bạo loạn nào như vậy không.

    Từ sau khi Huy Tông đăng cơ, dân thời Bắc Tống khởi nghĩa liên tiếp, bao gồm cả Tống Giáng cũng ở trong số đó. Nhưng vấn đề là bạo loạn trấn Mã Lan Kiều thật sự trùng hợp quá mức. Thời gian bạo loạn của nó vừa đúng vào thời điểm tuyệt vời nhất khiến cho Ngọc Doãn phải tự đặt câu hỏi.

    - Nha nội có biết trấn Mã Lan Kiều vì sao mà nổi loạn không?

    - Cái này cũng không rõ lắm. Hình như là do dân lưu vong gây loạn. Quan phủ địa phương không xử lý kịp cho nên mới tạo thành nổi loạn.

    Sắc mặt của Cao Nghiêu Khánh hết sức thoải mái, cười nói:

    - Tiểu Ất không phải lo lắng! Một chút dân đó cũng không làm được gì quá lớn đâu. Có Trương Bá Phấn và Diêu Bình Trọng tới đó dẹp loạn, chắc chắn sẽ bình định sớm thôi. Không cần phải quá lo lắng.

    Đó cũng là một lý. Trương Bá Phấn hay Diêu Bình Trọng đều là tướng sau này. Nếu xét về năng lực thì hai người cũng đều không phải là kém. Cho dù trong lịch sử Diêu Bình Trọng đánh lén Mưu Đà cương thất bại phải chạy vào trong núi sâu nhưng đúng là không phải kẻ đầu đường xó chợ. Cả hai người đó đều trải qua cả trăm trận chiến nắm trong tay bộ quân và mã quân trong đám thị vệ của hôn quân. Tất cả đều trải qua trận chiến Khai Phong nên không phải là cánh quân mà đám dân nổi loạn tay không tấc sắt có thể cản được. Nhưng không biết tại sao Ngọc Doãn vẫn cảm thấy không yên tâm lắm.

    Sau khi nói chuyện phiếm với Cao Nghiêu Khánh ở Khai Bảo tự một lát, Chu Huyến mới tới. Thấy Ngọc Doãn, Chu Huyến cũng giật mình:

    - Tiểu Ất! Sao ngươi lại quay về?

    Gã tiến tới nắm lấy cánh tay của Ngọc Doãn:

    - Thư của ngươi hôm qua ta đã đưa tới Đông Cung, có lẽ nếu tiểu ca muốn gọi ngươi về kinh thì cũng mấy ngày mới có thể đến. Nếu bây giờ ngươi trở về mà chưa nhận lệnh, bị người ta phát hiện thì đúng là rước lấy họa. Nhân lúc mọi người còn chưa phát hiện ra hành tung của ngươi, tiểu Ất nhanh chóng rời khỏi đây mới được.

    Chu Huyến nói không hề khách khí thậm chí còn hết sức quan tâm. Ngọc Doãn cảm thấy ấm áp vỗ vỗ cánh tay của Chu Huyến mà nói nhỏ:

    - Ta muốn gặp tiểu ca.

    - Cái gì?

    - Lúc trước ta nhận được tin nói quân giặc có mưu đồ bất lợi đối với quan gia. Cho nên ta mới nhân đêm tối chạy về. Tuy nhiên khi trở lại phủ Khai Phong ta mới phát hiện tình hình lại càng không ổn...ta muốn mời Nhị Thập Tam Lang thay tả chuyển lời tới tiểu ca. Nói ta có chuyện vô cùng khẩn cấp phải báo cho tiểu Ca biết, xin hắn nghĩ cách gặp ta một lúc có được không?

    Chu Huyến im lặng. Cao Nghiêu Khánh đứng bên nổi giận nói:

    - Nhị Thập Tam Lang cũng thật khó khăn. Chẳng qua là mời ngươi bẩm cho một chuyện có gì phải ấp úng như vậy?

    Chu Huyến nghe vậy chỉ biết cười khổ.

    - Sao Nha nội lại nói vậy? Ta đâu phải là người không có nghĩ khí? Không phải ta không muốn bẩm cho tiểu Ất mà là vì không thể gặp tiểu ca...Quan gia đang chuẩn bị cho ngày mùng hai tháng hai tới tế trời tại Vu Đài Sơn. Tiểu ca cùng với bệ hạ bắt đầu ăn chay từ ba ngày trước. Đừng nói là ta, cho dù Thập bát tỷ cũng khó mà gặp.

    “Mùng hai tháng hai, lại là mùng hai tháng hai.” Ngọc Doãn nghe thấy vậy thì nhíu mày, trầm tư.

    Triều Hoàn tế trời vào ngày mùng hai tháng hai đúng là chuyện lớn. Triệu Kham thân là thái tử ăn chay cũng là chuyện hợp lý nhưng lại làm hỏng chuyện lớn của Ngọc Doãn.

    - Nếu nói vậy thì Thập Tam Tỷ vẫn có thể gặp thái tử?

    Chu Huyến nói:

    - Thập Tam tỷ có thể tự do ra vào cung cấm nên có thể gặp. Có điều tỷ ấy cũng không thể thường xuyên ra vào cung. Hôm qua thư của tiểu Ất được đưa vò cũng là do công của Thập Tam tỷ.

    Ngọc Doãn trầm mặc. Hắn không biết phải giải thích cho Chu Huyến thế nào nên nhất thời do dự. Sau một lúc, hắn liền lên tiếng hỏi nhỏ:

    - Nha Nội! Vương nương tử hiện nay đang ở đâu?

    - Vương nương tử vẫn đang ở nhà, thật ra không có chuyện gì.

    - Nha nội lập tức đi bảo Thập Tam Lang nghĩ cách liên lạc với Vương nương tử, lệnh cho nàng vào trong cung bảo vệ.

    - A?

    - Lệnh cho nàng...ở lại trong cung của Nhu Phúc Đế Cơ.

    Sau khi Vương Yến Ca và Cao Sủng thành thân liền không ở lại bên cạnh Triệu Đa Phúc nữa.

    Nguyên nhân thì có rất nhiều. Gần nhất là nàng không muốn tiếp tục ở lại trong cung vì cảm thấy bị trói buộc quá nhiều. Thứ hai trong trận chiến Trần Kiều, Vương Yến ca theo Triệu Đa Phúc dẫn Triệu Kham chạy tới Trần Kiều suýt nữa ảnh hưởng tới tính mạng. Sau đó mặc dù Triệu Hoàn không hỏi tội Vương Yến Ca nhưng cũng có sự bất mãn. Ý của Chu Liễn cũng không muốn Vương Yến Ca ở trong cung cấm...Có một con cọp cái với võ nghệ cao cường ở trong đó có trời mới biết được Triệu Đa Phúc sẽ gặp phải tai họa thế nào. Thật sự khó mà khiến cho người ta cảm thấy yên lòng.

    Theo lý mà nói thì thái tử ở trong cung hết sức an toàn. Nhưng Ngọc Doãn lại có cảm giác cho dù trong cung cũng có nguy hiểm xảy ra. Vương Yến Ca võ nghệ cao cường, mà Triệu Đa Phúc sau trận chiến Trần Kiều cũng trưởng thành hơn rất nhiều. Cả hai người ở cùng với nhau ít nhất thì cũng thêm sự bảo đảm.

    Có điều nếu chỉ một mình Vương Yến Ca thì có lẽ còn chưa đủ. Sau khi suy nghĩ một lúc Ngọc Doãn lại nói:

    - Mặt khác lệnh cho hai người Lý Tiểu Thúy vào trong thành ta có chuyện phân phó.

    “Lý Tiểu Thúy tinh thông dùng độc và ám khí với khả năng quỷ thần khó lường. Để cho nàng vào trong cung cũng thêm sự bảo đảm. Có điều Vương Yến Ca vào trong cung cấm còn dễ nhưng Lý Tiểu Thúy vào trong cung thì cần phải có người giúp đỡ. Để Chu Huyến đưa Lý Tiểu Thúy vào cung chỉ sợ hơi khó.”

    Ngọc Doãn trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên hỏi:

    - Mậu Đức Đế Cơ hiện nay còn khỏe không?

    Chu Huyến lặng đi một chút rồi nói đầy kinh ngạc:

    - Tiểu Ất không biết hay sao?

    - Ta biết cái gì?

    - Mậu Đức Đế Cơ đã xuất gia vào mấy tháng trước.

    - Cái gì?

    Chuyện này đúng là hoàn toàn nằm ngoài ý định của Ngọc Doãn. Mậu Đức Đế cơ Triệu Phúc Kim đang yên đang lành tại sao lại xuất gia?

    Chu Huyến nói:

    - Sau chuyện thái tử, quan gia từng có ý để Mậu Đức Đế Cơ hồi cung. Nhưng Đế Cơ lại không chịu, thậm chí có mấy lần tranh chấp với quan gia. Đầu mùa đông năm ngoái, có thể do quan gia bức nhiều quá cho nên dưới cơn nóng giận Đế Cơ liền xuất gia. Quan gia đối với việc này cũng rất tức cho nên không để ý tới chuyện của Đế Cơ.

    Thời Bắc Tống, người phụ nữ mặc dù chịu nhiều quy định nhưng tổng thể vẫn coi là tự do. Ngay như chuyện phụ nữ tái giá cũng là điều bình thường. Trượng phu chết, tái giá với người khác, không hề có ai nhắc tới cái tam tòng tứ đức. Năm đó Triệu Phúc Kim được gả cho Thái tử cũng là một cái hôn nhân chính trị. Nàng và thái tử không có con nối dõi. Chắc là Triệu Hoàn định dùng hôn nhân của Triệu Phúc Kim làm một cái trao đổi chính trị khiến cho nàng nổi giận, xuất gia làm ni cô, trở mặt với Triệu Hoàn.

    Chuyện trong hoàng cung hết sức dơ bản. Thân là người của hoàng thất cho dù được thừa hưởng vinh hoa phú quý nhưng có rất nhiều chuyện không thể theo ý mình.

    Có điều có thể làm như Triệu Phúc kim xuất gia làm ni cô thì từ khi Đại Tống khai quốc tới nay cũng là lần đầu tiên.

    Trong đầu Ngọc Doãn chợt nhớ tới gương mặt xinh xắn mà thở dài một tiếng.

    - Đế Cơ xuất gia ở đâu?

    Ánh mắt của Chu Huyến có chút quái dị khi thấy Ngọc Doãn có phần luống cuống.

    - Nhị Thập Lục Lang nhìn ta như vậy là sao? Từ năm ngoái khi ta rời kinh rất bận việc quân. Sau khi tới Yến Sơn liên tục ác chiến với quân giặc cho nên chuyện trong kinh ta cũng không rõ lắm. Chẳng lẽ chuyện Đế Cơ xuất gia lại có liên quan tới ta?

    Chu Huyến nở nụ cười.

    - Đế Cơ xuất gia ở ngay viện Quan Âm.

    - Cái gì?

    Không chỉ Ngọc Doãn giật mình mà ngay cả Cao Nghiêu Khánh cũng cảm thấy có gì khác thường.

    Bên trong phủ khai phong có rất nhiều chùa miếu. Mặc dù không thể sánh được với bốn trăm tám mươi chùa của Nam triều nhưng lớn nhở cũng phải tới trăm cái. Triệu Phúc Kim không xuất gia ở đâu lại chọn viện Quan Âm. Cũng may Ngọc Doãn không liên lạc nhiều với Triệu Phúc Kim...ít nhất trong mắt mọi người thì cả hai đi theo hai con đường thẳng song song cơ bản không hề có lấy một chút gì liên quan. Về phần bí mật thì mặc dù hai người có gặp nhưng nhưng người biết rất ít, gần như là bằng không.

    Ngọc Doãn cười nói:

    - Xuất gia ở viện Quan Âm thì sao? Phong thủy của viện Quan Âm tốt thì có quan hệ gì tới ta?

    Nhưng trong thâm tâm của hắn lại đang đầy sóng gió. Triệu Phúc Kim xuất gia ở viện Quan Âm thật sự không liên quan gì tới hắn?

    Ít nhất thì Ngọc Doãn cũng nghĩ có liên quan tới mình...

    Chu Huyến nói:

    - Ta biết Đế Cơ xuất gia ở viện Quan Âm không liên quan gì tới tiểu ất. Có điều trước đó có Lý nương tử xuất gia ở viện Quan Âm, bây giờ lại thêm Đế Cơ khiến cho nó không còn như trước kia mà trở thành ngôi chùa số một.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tống Thì Hành
    Tác giả: Canh Tân
    Chương 523: Một Đêm Thật Dài. (1)

    Nhóm dịch: Hany
    Nguồn: Mê Truyện

    - A!

    Ngọc Doãn lên tiếng nhưng không nói nữa. Ngẫm lại thì đúng là chỉ với một mình Lý Sư Sư cũng đủ để cho thanh danh của viện Quan Âm truyền xa. Mà nay lại thêm một vị Đế Cơ khiến cho viện Quan Âm không nổi danh cũng khó. Ngọc Doãn chợt hiểu được ý của Chu Huyến nói gì.

    Viện Quan Âm vừa mới nổi danh mà muốn lén tiếp xúc với Triệu Phúc Kim đúng là rất khó. Nghĩ tới đây, Ngọc Doãn không khỏi nhíu mày.

    - Chuyện này để ta suy nghĩ. Chuyện của Vương Yến Ca xin nhờ Nhị Thập Lục Lang giúp đỡ. Tóm lại phải nhanh chóng báo tin ta về Đông Kinh cho tiểu Ca biết. Nếu không sẽ vô cùng rắc rối. Nhị Thập Tam Lang! Ta không tiện ra mặt, nếu có chuyện thì mời huynh và Nha Nội liên hệ. Nha Nội biết tìm ta ở đâu. Một khi có tin của tiểu ca thì nhanh chóng báo cho ta biết.

    Chu Huyến, Cao Nghiêu Khánh và Ngọc Doãn...Hiện giờ không thể nào dứt ra khỏi nhau được. Chu Huyến không hề do dự liền gật đầu đồng ý.

    Cả ba người nói chuyện một lúc rồi xuống khỏi Khai Bảo tự mà đi.

    Không nói tới chuyện của Cao Nghiêu Khánh và Chu Huyến.

    Ngọc Doãn lên xe ngựa rồi bảo Lư Chi Sĩ đánh xe đi. Khi xe ngựa tới cửa Toan Tảo, hắn đột nhiên thay đổi ý định lệnh Lư Chi Sĩ tới nhà Lý Bảo. Sau khi bàn chuyện với Lý Bảo một lúc lâu, Ngọc Doãn liền vội vàng về ngõ Tú Tài.

    Đêm đó Da Luật Dư Lý lại tới chỗ của Ngọc Doãn.

    - Di trượng nói, hôm nay chuyện nghị hòa có phần thuận lợi. Yến Anh và Ngô Mẫn cũng không còn cứng rắn như trước mà cũng dịu đi. Xem ra chỉ trong ngày một, ngày hai chuyện nghị hòa sẽ thành công...Nghe di trượng nói thì lão Triệu quan gia của huynh chuẩn bị thiết yến tại điện Tử Thần. Có điều lão sẽ tự mình ký kết chuyện nghị hòa, thể hiện chiến công của mình. Di trượng chuẩn bị trong ngày hôm đó sẽ rời khỏi Đông Kinh. Như vậy có thể khiến cho lão Triệu Quan gia tức giận, thậm chí có thể phát binh. Nhưng Hoàn Nhan Ngô khất có tâm vãn hồi tình thế cũng không có nhiều thời gian. Đến lúc đó có muốn nghị hòa lại cũng là chuyện khó.

    Cái này gọi là gì? Rút củi đáy nồi sao?

    Hiện tại Triệu Hoàn không muốn đánh nhưng nếu cùng ngày mà Da Luật Dư Đổ mất tích thì tất nhiều sẽ khiến cho lão mất mặt, thậm chí giận chó đánh mèo. Đến lúc đó chuyện Tống Kim nghị hòa chỉ là một lời nói suông. Nếu không cẩn thận hai bên sẽ lại khai chiến. Nếu Tống Kim khai chiến thì không gian sinh tồn của Tây Liêu ở Mạc Bặc sẽ mở rộng.

    Da Luật Dư Đổ tính toán thật hay. Một mình y bỏ chạy để lại tình hình rối rắm cho hai người Triệu Hoàn và Hoàn Nhan Ngô Khất.

    Có điều trong thâm tâm Ngọc Doãn không hề ghét. Có thể diệt được Nữ Chân là tốt nhất. Dù sao thì hắn cũng chẳng có tình cảm với họ.

    Nếu Kim quốc bị diệt thì cái cảnh Đại Tống từ khi lập quốc xung quanh luôn có địch sẽ giảm đi. Mặc dù nói như vậy sẽ để cho Tây Liêu có thời gian để thở nhưng bọn họ ở Mạc Bắc, bên trong lại đang mục nát. Đợi cho Da Luật Dư Đổ đứng vững ở Mạc Bắc thì cũng không thể uy hiếp được Đại tống. Đây cũng là một chuyện tốt.

    Nghĩ vậy Ngọc Doãn liền gật đầu.

    - Nếu vậy...Yến Tử định thế nào?

    - Muội?

    Dư Lê Yến nhìn Ngọc Doãn nhưng không hề nói. Ngọc Doãn hận chỉ muốn tát cho mình một cái. Dư Lê Yến bỏ cả vương vị của mình tới tận Khai Phong còn để làm gì?

    Hắn chợt giơ tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Dư Lê Yến.

    - Nếu muội chấp nhận thì ở lại đi. Mặc dù ta đã có vợ nhưng cũng có thể cho muội một cái danh phận, có thể phải làm cho muội phải ấm ức một chút. Nhưng ta đảm bảo chắc chắn muội sẽ hạnh phúc.

    Ánh mắt của Dư Lê Yến hơi ươn ướt. Nàng cũng không lên tiếng đồng ý nhưng cũng chẳng phản đối, chỉ nhìn Ngọc Doãn không nói câu nào.

    Vào lúc này không nói gì còn hơn là nói.

    Ngọc Doãn hít một hơi thật sâu vừa định giang tay ôm lấy Dư Lê Yến thì nghe thấy có tiếng người gõ cửa. Dư Lê Yến như một con thỏ nhỏ bị giật mình vội vàng lùi lại mấy bước rồi nói nhỏ:

    - Có người tới.

    Nàng thầm mắng trong lòng.

    Ngọc Doãn di tới cửa quay lại nhìn Dư Lê Yến đi lên lầu rồi mới mở cửa phòng. Lý Bảo đứng ngoài cửa thấy hắn mở cửa liền vội chắp tay nói:

    - Lang quân! Đã nghe ngóng được rõ ràng.

    Ngọc Doãn nghiêng người ý mời Lý Bảo vào trong phòng.

    - Tình hình như thế nào?

    - Tiểu đệ vâng mệnh liền sai người tới ngõ Quan Âm tìm hiểu. Đúng như Lang quân đoán, hiện tại ngõ Quan Âm có rất nhiều người khả nghi qua lại...Xem ra thì hình như là giám thị nhà Lang quân. Tiểu đệ theo lời Lang quân cũng không đánh động tới chúng. Cho nên sau khi biết rõ liền về báo cho Lang quân.

    Ừ! Như vậy mới đúng! Ngọc Doãn gật nhẹ đầu.

    Thái tử là một người cần phải để ý trong tay Triệu Hoàn vì vậy thân là thống chế của Thái tử, Ngọc Doãn cũng phải bị giám sát. Ngoài mặt hắn vẫn ở xa nhưng vẫn có người liên tục giám sát hắn.

    Trầm ngâm một lát, Ngọc Doãn nhìn Lý Bảo nói:

    - Lý giáo đầu! Đêm mai có thể lén tiêu diệt hết những cái tên đó mà không ai biết không?

    Lý Bảo nở nụ cười tàn khốc.

    - Chỉ cần lang quân ra lệnh, tiểu đệ bảo đảm sẽ cho chúng không còn thấy ánh thái dương.

    - Được.

    Ngọc Doãn thở dài một cái.

    Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Lâm Thao và Lý Tiểu Thúy tới ngõ Tú Tài.

    Ngọc Doãn mang suy nghĩ của mình nói cho hai vợ chồng. Lý Tiểu Thúy không hề từ chối mà còn có chút tò mò.

    Cũng khó có thể trách được. Mặc dù trên giang hồ danh hiệu Mẫu Dạ xoa của nàng nổi danh nhưng lại chưa bao giờ được vào hoàng cung, càng chưa được nhìn thấy cuộc sống của hoàng thân quốc thích. Hiện giờ có cơ hội có thể tới được hoàng cung nàng không hề từ chối. Nhưng thật ra Lâm Thao lại không muốn lắm.

    - Lang quân! Chuyết kinh vào trong cung có thể ra được không?

    Ngọc Doãn bật cười:

    - Tất nhiên là ra được. Chỉ cần qua đợt phong ba này, Tiểu Thúy sẽ là người tự do. Đương nhiên nếu muội ấy muốn ở lại trong cung thì lại khác.

    Lâm Thao nghe thấy vậy liền quay sang nhìn Tiểu Thúy.

    Nhìn gương mặt tội nghiệp của y, Ngọc Doãn không nhịn được bật cười ha hả. Không thể ngờ được một vị Thần Hành Thái Bảo nổi danh trên giang hồ lại có gương mặt như thế.

    Lý Tiểu Thúy vội mắng:

    - Đúng là một tên ngốc.

    Lâm Thao cười ha hả rồi đưa tay gãi đầu...Tới khi trời tối, Ngọc Doãn liền dẫn Dư Lê Yến, Lâm Thao và Lý Tiểu Thúy ra khỏi ngõ Tú Tài.

    Liễu Thanh thay đổi cách ăn mặc đã chờ hắn ở một chỗ. Liễu Thanh dẫn theo mấy chục tên gia đinh đi thẳng tới ngõ Quan Âm. Thân là một vị phú hào ở phủ Khai Phong, việc làm ăn giữa Ngọc Doãn và Liễu Thanh cũng không có gì bí mật. Liễu Thanh tới Ngọc phủ cũng là chuyện bình thường. Ngọc Doãn không có nhà nhưng bằng hữu tới phủ thăm vẫn là chuyện hợp tình hợp lý. Chẳng ai có thể ngờ Ngọc Doãn lại ở trong đám người đó. Khi hắn xuất hiện trước mặt Yến Nô và Dương Kim Liên làm cho cả hai giật mình.

    - Phu quân! Chàng...

    Ngọc Doãn giơ tay ra hiệu bảo không được lên tiếng:

    - Cửu Nhi tỷ! Kim Liên! Việc này nói ra rất dài, để sau này ta sẽ giải thích cho hai nàng. Hiện tại hai nàng nghe kỹ cho ta. Kim Liên mang theo hai đứa nhỏ theo Liễu đại quan nhân đi. Sau khi tìm được phu phụ Trương nhị tỷ, Thập Tam Lang và Từ Bà Tích thì nhanh chóng ra khỏi thành ngay trong đêm. Sau đó cùng Liễu đại quan nhân tới ở tạm gia trang của Trương tam ca chờ tin của ta. Yến Tử! Muội dẫn theo Oán ca bảo vệ tốt các nàng ấy.

    Hắn vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên nặng nề.

    Chu Yến Nô bây giờ không còn là một thiếu nữ không hiểu chuyện nên bây giờ nghe Ngọc Doãn nói vậy nàng biết có chuyện lớn sắp xảy ra.

    Mặc dù không muốn nhưng Dư Lê Yến cũng hiểu được thân phận của mình thật sự không thích hợp tham gia vào chuyện trước mắt.

    Nàng là người Liêu. Mạc dù đã rời khỏi Tây Liêu nhưng vẫn là người Liêu. Một người Liêu tham gia vào chuyện của người Tống sẽ khiến cho chuyện từ đơn giản trở nên phức tạp. Nhưng Ngọc Doãn lại giao hết tất cả cho nàng bảo vệ. Sự tin tưởng đó đủ để cho Dư Lê Yến cảm thấy mỹ mãn, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cũng không phản đối.

    Chỉ có Dương Kim Liên là vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra. Có điều nhìn sắc mặt của mọi người cũng biết có chuyện rắc rối. Mặc dù nàng không hiểu chuyện thế sự nhưng cũng biết lúc này Ngọc Doãn không được có mặt ở phủ Khai Phong. Nếu Ngọc Doãn xuất hiện trong nhà chắc chắn có chuyện lớn xảy ra...

    Bất chợt, Ngọc Doãn lấy ra một phong thư và một cái Phật bài. Phật bài là vật tượng trưng cho người xuất gia. Có điều tấm Phật bài trong tay Ngọc Doãn lại khác. Nó là Phật bài của phương trượng Trần Hi Chân trụ trì Thiếu Lâm tự.

    Trước đây Ngọc Doãn từng mượn Trần Hi Chân hai mươi vị võ tăng tới tu hành ở một ngôi chùa cách Đông Cung chừng một dặm.

    Với cái phật bài này có thể điều khiển được hai mươi vị võ tăng kia.

    Ngọc Doãn đưa Phật bài và bức thư cho Lâm Thao để cho y đi tìm hai mươi vị võ tăng tới sơn trang của Trương Tam mặt rỗ bảo vệ sự an toàn của đám người Kim Liên. Dù sao thì có hai người Dư Lê Yến và Nhâm Oán vẫn còn chưa đủ.

    - Sau đó ngay trong đêm ngươi chạy tới trấn Lô Quán giao phong thư này cho Diêu Bình Trọng.

    Ngọc Doãn thật sự không biết khuyên Diêu Bình Trọng như thế nào. Vì tất cả mọi chuyện mới là sự suy đoán mà thôi.

    - Nói với Diêu Bình Trọng quyết định thế nào là do lão tự chọn. Nếu muốn về kinh thì từ nay tới trước đầu tháng hai phải trở về...

    Lâm Thao lĩnh mệnh rời đi. Dương Kim Liên cũng đã thu dọn xong mọi thứ, ôm hai đứa con theo Liễu Thanh lên xe.

    - Tiểu Ất! Bây giờ chúng ta phải làm gì?

    Ngọc Doãn liếc nhìn Yến Nô:

    - Mang theo Thanh Trúc thương theo ta tới viện Quan Âm để gặp Mậu Đức Đế Cơ.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tống Thì Hành
    Tác giả: Canh Tân
    Chương 524: Một Đêm Thật Dài. (2)

    Nhóm dịch: Hany
    Nguồn: Mê Truyện

    Đêm đã về khuya.

    Triệu Phúc Kim đứng dậy dập tắt ngọn nến chuẩn bị đi nghỉ tạm.

    Mấy tháng trước, Triệu Hoàn muốn để cho nàng và thái gia cắt đứt quan hệ rồi sau đó tái giá với con của Trương Bang Xương. Điều này hiển nhiên lại là một cuộc hôn nhân chính trị. Triệu Hoàn muốn qua cách này để trấn an tinh thần đám cựu thần. Trên thực tế từ sau trận thắng tại Yến sơn, tiếng nói của phái nghị hòa ở trong triều lại càng yếu. Mà trước đó, Triệu Hoàn đuổi đám người Mai Chấp Lễ càng khiến cho phái nghị hòa thêm lo lắng.

    Quan gia nắm triều đình phải điều chỉnh cho cân bằng.

    Triệu Hoàn hiểu rất rõ cái chuyện này nên một mặt bắt đầu sử dụng phái chủ chiến nhưng mặt khác cũng không muốn vất bỏ phái nghị hòa.

    Uông Bá Ngạn bị bệnh chết ở Lôi châu còn Bạch Thì Trung thì cũng không ở Khai Phong.

    Phái nghị hòa bị tổn thương, những người cầm đầu đều bị thất thế, chỉ còn lại một mình Cảnh Nam Trọng vẫn cố gắng chống đỡ.

    Trong hoàn cảnh như vậy, việc trấn an phái nghị hòa là một chuyện hết sức quan trọng.

    Vốn Triệu Hoàn muốn gả Triệu Đa Phúc nhưng khi Triệu Cát quay về triều đình liền kiên quyết phản đối chuyện này khiến cho Triệu Hoàn phải thay đổi ý định. Sau khi suy nghĩ, y liền chuyển múc tiêu về phía Triệu Phúc Kim. Tính tình của Mậu Đức Đế Cơ hết sức dịu dàng, lại thêm Thái Điều đã chết cho nên trở thành một quả phụ. Nếu gả nàng cho con của Trương Bang Xương cũng không có gì quá tủi cho nên y càng tích cực thúc đẩy việc này.

    Nào ngờ Triệu Phúc Kim lại kiên quyết phản đối, thậm chí còn lấy việc xuất gia để đấu tranh.

    Triệu Phúc Kim xuất gia khiến cho Triệu Hoàn đành phải tạm thời thay đổi ý định.

    Vì nếu bức Triệu Đa Phúc, chẳng may có chuyện gì thì một vị hoàng đế như y cũng không còn mặt mũi.

    Đế vương là người vô tình nhất.

    Triệu Kim Phúc khẽ than một tiếng rồi để nguyên quần áo nằm xuống, nhắm mắt lại.

    Sở dĩ nàng xuất gia ở đây là vì nơi này gần với ngõ Quan Âm...Lúc trước Triệu Phúc Kim không biết tại sao lại chọn viện Quan Âm nhưng bây giờ nghĩ lại có lẽ liên quan tới cái tên tiểu oan gia kia. Có điều viện Quan Âm tuy nhỏ nhưng cũng có sự đặc biệt. Triệu Phúc Kim không ngờ được có một ngày nàng và Lý Sư Sư lại cùng ở chung một ngôi chùa.

    Triệu Phúc Kim là một tài nữ, Lý Sư Sư lại giỏi cầm kỳ thi họa. Cả hai người ở chung với nhau, những lúc rảnh rỗi liên ngâm thơ, đánh đàn hết sức vui vẻ. Chỉ tiếc tiểu Ất lại ở phủ Yến Sơn. Thiếu đi một người tri kỷ, Lý Sư Sư cũng thường xuyên cảm thấy nuối tiếc.

    Trong lúc mơ màng, Triệu Kim Phúc đột nhiên cảm giác có người đẩy cửa phòng. Nàng mở mắt rồi ngồi dậy. Chỉ thấy một bóng người đột nhiên lẻn vào trong phòng.

    Triệu Phúc Kim hoảng sợ đang định mở miệng quát thì nghe có tiếng người nói:

    - Đế Cơ đừng lên tiếng. Dân phụ không có ý ác.

    Là phụ nữ?

    Triệu Phúc Kim ngẩn người cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Ngay sau đó, người vừa vào liền châm cây nến trong phòng.

    - Cửu nhi tỷ! Là ngươi?

    Triệu Phúc Kim nhìn thấy rõ thì không khỏi thở phào.

    Chu Yến Nô là vợ Ngọc Doãn. Mặc dù Triệu Phúc Kim và Yến Nô không biết nhau, giữa hai người cũng chưa từng gặp mặt. Nhưng viện Quan Âm và ngọ Quan Âm chỉ cách một bức tường. Chưa nói viện Quan Âm trên danh nghĩa là sản nghiệp của Ngọc Doãn. Yến nô thường xuyên tới viện Quan Âm dâng hương. Đặc biệt sau khi Ngọc Doãn xuất chinh, số lần nàng tới viện Quan Âm lại càng nhiều thêm.

    Theo lý mà nói thì Triệu Phúc Kim nhìn lần đối mặt với Yến Nô Chỉ có điều gặp nhau trong phòng thì đây là lần đầu tiên...

    Triệu Phúc Kim đang cảm thấy thắc mắc không hiểu canh ba Yến Nô vào chùa có chuyện gì? Nhưng không để cho nàng kịp mở miệng hỏi từ bên ngoài lại có một người con gái nhìn hơi xinh xắn đi vào. Người đó thi lễ với Triệu Phúc Kim rồi sau đó Yến Nô xoay người đi ra ngoài. Một lát sau, có một người đàn ông từ bên ngoài đi vào.

    - Tiểu Ất?

    Nhìn thấy rõ gương mặt của người đó, Triệu Phúc Kim ngây người.

    Tại sao Ngọc Doãn lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải hắn đang ở trại Túc Trữ cùng ở một chỗ với Thái tử hay sao?

    Mặc dù xuất gia, Triệu Phúc Kim không để ý tới chuyện bên ngoài nhưng đối với Ngọc Doãn thì nàng lại chú ý. Hơn nữa, thân là người trong hoàng thất, từ thưở nhỏ đã đứng trong sự tranh giành quyền lực lại được gả cho con của một vị quan có quyền lực cao nhất trong triều, Triệu Phúc Kim lại càng thêm nhạy bén.

    Chẳng lẽ Kinh thành có chuyện gì hay sao? Ngọc Doãn ở đây chắc chắn là có chuyện xảy ra. Hơn nữa đêm khuya hắn xuất hiện ở viện Quan Âm mà chưa nhận lệnh thì rõ ràng là tự tiện lén trở về. Đây là một tội lớn, nếu bị Ngự Sử môn phát hiện thì Ngọc Doãn chắc chắn cũng phải bị lột da. Tại sao lại mạo hiểm trở về như vậy? Tạo phản sao?

    Triệu Phúc Kim hoàn toàn tin tưởng Ngọc Doãn. Cho nên nàng đoán chắc chắn có chuyện gì quan trọng xảy ra khiến cho Ngọc Doãn phải mạo hiểm trở về phủ Khai Phong. Hơn nữa, hắn sợ rắc rối nên mới phải đang đêm lén tới đây để tìm nàng.

    Trong đầu Triệu Phúc Kim nhanh chóng phân tích tình hình. Nàng đang định nhắc Ngọc Doãn chùa này còn có người, cần phải phái người canh gác thì nghe Ngọc Doãn nói với thiếu phụ xinh xắn kia:

    - Thỉnh cầu Lý nương tử vất vả. Ta và Đế Cơ có chuyện quan trọng cần bàn, không muốn có ai quấy rầy. Có điều không nên để cho có người chết, cần hết sức yên tĩnh.

    Lý Tiểu Thúy gật đầu rồi xoay người ra khỏi phòng. Cái chuyện này đối với nàng thật sự quá đơn giản. Thân là một người giỏi dùng độc trong chốn giang hồ, thuốc mê nàng có rất nhiều. Triệu Phúc Kim xuất gia ở viện Quan Âm tuy nói là trở mặt với Triệu Hoàn nhưng Triệu Hoàn cũng không thể nào để cho Triệu Phúc Kim sống kham khổ. Cho nên trong viện Quan Âm còn có mười mấy nữ nhân hầu hạ Triệu Phúc Kim. Đám tỳ nữ đó mặc dù khôn khéo nhưng cũng không uy hiếp được Lý Tiểu Thúy.

    - Cửu Nhi tỷ! Phiền muội ra ngoài canh gác. Có người tới thì báo cho biết. Lý nương tử giải quyết đám người bên ngoài xong sẽ giúp Cửu Nhi tỷ canh gác. Cố gắng không ảnh hưởng tới tính mạng người khác.

    Yến Nô và Lý Tiểu Thúy nghe lời mà ra ngoài. Lúc này, Triệu Phúc Kim cũng ngồi thẳng lại.

    - Thần! Ngọc Doãn! Bái kiến Đế Cơ.

    - Tiểu Ất! Thế này là thế nào? Trong viện Quan Âm không có Đế Cơ mà chỉ có Diệu Ngọc thôi.

    Diệu Ngọc là pháp danh xuất gia của Triệu Phúc Kim cùng với cái tên Diệu Âm của Lý Sư Sư lại càng tăng thêm sức mạnh. Nàng xuống giường, đốt một ngọn nến rồi giơ tay ý bảo Ngọc Doãn ngồi xuống.

    Cũng may trước khi đi ngủ nàng không thay quần áo nếu không thì bây giờ...Ngọc Doãn do dự một chút rồi ngồi xuống mà đi thẳng vào vấn đề:

    - Thần tới đây hôm nay cũng là bất đắc dĩ...Do thần phát hiện được một âm mưu tày trời, có người định mưu đồ với quan gia. Cho nên đang đêm thần phải tới Chân Định nhưng không may lại không gặp được Thái Tử mà phải tới quấy rầy Đế Cơ.

    - Nói rồi. Ở đây không có Đế Cơ.

    Triệu Phúc Kim nói với giọng oán trách nhưng nét mặt lại không hề có chút tức giận.

    Dừng một chút, nàng nói nhỏ:

    - Có phải Đạo Quân cố ý đoạt ngôi vị hoàng đế?

    - A?

    Triệu Phúc Kim mỉm cười nói nhỏ:

    - Tiểu Ất một lòng suy nghĩ cho Quan gia đúng là trung thần lương đống. Có điều chuyện này bần ni cũng có nghe thấy. Nghĩ tới quan gia cũng biết. Đạo Quân muốn trèo lên ngai vàng thật sự là không thỏa đáng. Nhưng đây là chuyện cha con. Tiểu Ất là một người ngoài không cần phải tham dự vào chuyện này. Quan gia đã chuẩn bị tất cả. Điện Tiền Ti Thái Úy Vương Tông Trụ dẫn đám Điện Tiền Ti phụng mệnh tới mai phục ở núi Tây Đài, chuẩn bị bắt hết đám nghịch tặc. Cho nên kinh thành sẽ không có chuyện gì xảy ra. Tiểu Ất cứ yên tâm.

    Triệu Phúc Kim nói hết sức nhẹ nhàng, bâng quơ không giống như đang bàn luận về cô phụ và huynh trưởng của mình. Nhưng Ngọc Doãn có thể nhìn thấy trong mắt nàng có chút ai oán...Nghĩ tới thì không phải là nàng không quan tâm mà là tâm đã chết.

    Một bên là phụ thân, một bên là huynh trưởng. Nàng nên giúp đỡ cho người nào?

    Triệu Phúc Kim vốn là một người phụ nữ đầy tỉnh cảm nhưng gặp chuyện thế này cũng đành phải trốn tránh...Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến cho nàng phải xuất gia. Có điều cũng chẳng mấy người biết mà chỉ cho là nàng đối mặt với Triệu hoàn mới làm vậy. Nói thẳng ra Triệu Phúc Kim lựa chọn tránh phụ thân mình và huynh trưởng...

    - Tính tình của Quan gia hơi lạnh lùng. Có điều trong ngày lễ lớn, Đạo Quân muốn đoạt lấy ngôi đế vương là chuyện không thể. Nhưng Quan gia muốn giết chết Đạo Quân cũng không có gan. Quan gia cũng không dám động tới tính mạng của Đạo Quân mà cùng lắm chỉ dám nhốt lại. Như vậy cũng tốt. Mặc dù không làm được Đế Vương nhưng Đạo Quân có thể yên tâm sống tới cuối đời. Đánh đàn vẽ tranh, chơi cờ cũng là chuyện tốt, không phải lo lắng thứ gì. Nói không chừng còn có thể sống lâu trăm tuổi.

    Triệu Phúc Kim nói tới đây liền nở nụ cười. Chỉ có điều Ngọc Doãn có thể nhận thấy nụ cười đó ẩn chứa một sự chua xót và bất đắc dĩ. Nhất thời, Ngọc Doãn không biết phải nói như thế nào chỉ biết ngồi ngây người tại đó mà phân tích những tin tức Triệu Phúc Kim đưa cho mình.

    - Nhưng thật ra tiểu Ất mạo muội trở về như vậy đúng là không sáng suốt. Nếu như bị người của Ngự Sử môn bắt được sẽ không bỏ qua cho ngươi. Trước đây ngươi ở phủ Yến Sơn bộc lộ tài năng nên khiến cho nhiều người ghét. Trước kia ngươi chiến đấu tốt lại càng đắc tội với nhiều người trong triều...Tiểu Ất! Nghe ta khuyên nhanh chóng rời khỏi Đông Kinh mà về trại Túc Trữ. Còn nữa nếu tương lai Quan gia thu binh quyền của ngươi thì cứ giao không phải do dự. Nắm binh quyền trong tay như nắm cả thiên hạ. Nhưng thực tế nắm nó lại chẳng khác nào cầm trong tay một quả pháo có thể nổ bất cứ lúc nào. Giao binh quyền ra là một chuyện tốt. Trong triều có Thái tử sẽ không một ai dám làm gì ngươi. Tương lai khi Thái tử đăng cơ đó là ngày ngươi thăng tiến rất nhanh.​
     
    nhuduydoan, ducvietvtv and Yanmin like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Tống Thì Hành
    Tác giả: Canh Tân
    Chương 525: Một Đêm Thật Dài. (3)

    Nhóm dịch: Hany
    Nguồn: Mê Truyện

    Triệu Phúc Kim tận tình khuyên bảo Ngọc Doãn. Ngọc Doãn hết sức cảm kích đang định cảm tạ thì chợt nhớ tới một chuyện.

    - Ý tốt của sư thái, tiểu Ất vô cùng cảm kích. Có điều vừa mới nghe sư thái nói Vương Điện suất tới núi Tây Đài, mà Trương Bộ suất cùng với Diệu mã suất cũng rời Kinh đi kẹp loạn. Cấm quân của cả ba nơi đều đi hết chẳng phải là trong phủ Khai Phong không còn binh lực nào hay sao?

    - A! Ta nghe nói Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn dẫn quân đóng trong thành không để cho có chuyện xảy ra.

    Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn?

    Ngọc Doãn nghe thấy vậy thì biến sắc. Theo tin tức mà Lý Bảo tìm hiểu được thì Miêu Phó và Lưu Chính Ngạn cùng với Triệu Thúc Hướng rất gần gũi với nhau.

    Mà Triệu Thúc Hướng lại đi theo Thái thượng đạo quân Triệu Cát...Lần này Triệu Hoàn để cho hai người Miêu, Lưu ở trong phủ Khai Phong chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao? Không đúng! Nếu Triệu Hoàn biết thái thượng đạo quân Triệu Cát có hành động, thậm chí cả việc Triệu Cát định dấy loạn ở núi Tây Đài cũng biết thì sẽ biết được Triệu Thúc Hướng là người của đối phương...Hai người Miêu Lưu thân thiết với Triệu Thúc Hướng chẳng lẽ là do Triệu Hoàn sai khiến? Hay là Triệu Thúc Hướng cũng là người của Triệu Hoàn để cho Triệu Cát mắc câu?

    Ngọc Doãn chợt cảm thấy đầu óc của mình vẫn chưa đủ dùng.

    “Thật sự phức tạp...Nếu Triệu Thúc Hướng là người của Triệu Hoàn thì có thể chấp nhận được. Không đúng...nếu triệu Thúc Hướng là người của Triệu Hoàn thì tại sao lại liên thủ với người Nữ Chân? Triệu Cát, Triệu Hoàn, Triệu Thúc Hướng, Da Luật Dư Đổ, người Nữ Chân...”

    Bảy tám mối quan hệ đó khiến cho Ngọc Doãn cảm thấy như trong sương mù. Hắn hơi cảm thấy mình như xem nhẹ chuyện gì đó. Nhưng đó là chuyện gì thì nhất thời nghĩ mãi không rõ. Mà chắc chắn chuyện đó chính là sự kiện quan trọng nhất.

    - Tiểu Ất!

    Thấy Ngọc Doãn mãi không nói tiếng nào, Triệu Phúc Kim liền lên tiếng gọi. Ngọc Doãn đột nhiên bừng tỉnh:

    - Sư thái chớ trách! Vừa rồi thần nghĩ tới một chuyện nên mới thất lễ. Xin sư thái thứ tội.

    - Tiểu Ất khách khí rồi.

    Triệu Phúc Kim nhoẻn miệng cười rồi nói:

    - Nghĩ chuyện gì...

    - Cái này...

    Ngọc Doãn gãi đầu nét mặt có chút ngây ngô:

    - Nghĩ mãi vẫn chưa rõ.

    - Xem ra tiểu Ất quá lo lắng.

    Ngọc Doãn cũng không nói nhưng thể hiện thái độ. Đúng là thật sự hắn vẫn lo lắng. Bởi vì hắn cảm thấy chuyện này còn thiếu một mắt xích quan trọng khiến cho bản thân bị mê hoặc. Nếu như không hiểu được cái mắt xích dó thì chỉ sợ sự tình cũng không đơn giản như Triệu Kim Phúc nói.

    Nhưng phải mở miệng như thế nào?

    Trong lúc Ngọc Doãn đang nghĩ xem nói thế nào thì Triệu Kim Phúc lại mở miệng.

    Sau khi xuất gia, Triệu Kim Phúc dường như bớt rụt rè hơn mà có thêm chút linh động.

    - Tiểu Ất vẫn chưa yên lòng?

    Ngọc Doãn do dự một chút rồi gật đầu.

    - Vậy ngươi muốn thế nào?

    Ngọc Doãn nhắm mắt lại, trầm ngâm một chút rồi nói nhỏ:

    - Không dám dối sư thái. Thần cảm thấy lo lắng nhất là chuyện an toàn của tiểu ca. Có lẽ quan gia đã có sách lược vẹn toàn nhưng khó bảo đảm được sẽ có sơ suất. Cho nên thần muốn nhờ sư thái giúp đưa Yến Nô và Lý nương tử vào trong cung bảo vệ Nhu Phúc Đế Cơ. Hơn nữa tốt nhất sư thái nên về trong cung, chờ chuyện này chấm dứt hãy quay lại chùa. Trước đó thần đã sai người bảo Vương Yến Ca vào trong cung. Chuyết kinh có võ nghệ cao cường, bác kích còn hơn cả thần. Vương nương tử lại giỏi đánh ngựa, trong hai trận chiến ít người có thể địch lại. Còn về Lý nương tử có thể đi theo hộ vệ. Nàng tinh thông thuật dùng độc là người nhanh nhẹn. Đến lúc đó nếu có gì bất trắc, để cho tiểu Ca tới chỗ Nhu Phúc Đế Cơ tránh né là có thể yên tâm.

    Triệu Phúc Kim nhíu mày, hiển nhiên là có phần do dự. Nói thật nếu không có chuyện bất đắc dĩ, nàng thật sự không muốn quay lại hoàng cung. Nhưng Ngọc Doãn nói cũng có lý, chỉ sợ có sơ suất...Ai dám bảo đảm không có sai lầm xuất hiện?

    Mặc dù Triệu Phúc Kim và Triệu Hoàn trở mặt với nhau nhưng đối với Triệu Kham vẫn có phần yêu thích.

    “Hài tử đó là người hiểu chuyện, lại lễ phép không như Triệu Hoàn ngày đêm chỉ biết tính kế. Nó có vẻ hết sức đơn thuần.”

    Hơn nữa trước khi Triệu Phúc Kim xuất giá có quan hệ với hoàng hậu rất tốt. Nếu không có chuyện không hay xảy ra, nàng ở trong cung cũng được bảo vệ còn hơn ngồi ở đây khoanh tay đứng nhìn.

    Nghĩ tới đây, đôi mày Triệu Phúc Kim liền giãn ra. Nàng nói nhỏ:

    - Tiểu ca có một vị lão sư như ngươi thật là có phúc. Nếu vậy bần ni hứa với ngươi lần này. Có điều nếu tiểu Ất lo lắng cho sự an nguy của tiểu Ca thì bần ni có một cách giúp cho ngươi tới gần được tiểu Ca bảo vệ an toàn cho hắn.

    - A?

    Ngọc Doãn nghe thấy vậy thì mừng rỡ. Nếu có thể được như thế thì đúng là chuyện tốt.

    Nghĩ tới đây, Ngọc Doãn liền hỏi:

    - Không biết sư thái có ý gì?

    - Tiểu Ất còn nhó Chu Phượng Sơn không?

    - Chu Phượng Sơn?

    Ngọc Doãn lặng đi một chút rồi gật đầu cười nói:

    - Sao lại không nhớ?

    - Lần trước khi quân giặc vây thành, ngươi lệnh cho Chu Phượng Sơn tới Thái phủ bảo vệ bần ni. Có điều năm ngoái khi bần ni xuất gia cũng không dẫn y theo mà nhờ vào quan hệ với Vương Tông Trụ để cho gã thu xếp cho Chu Phượng Sơn vào Điện Tiền Ti. Bây giờ, y chuyên phụ trách việc yến ẩm trong cung...Mặc dù bần ni xuất gia nhưng Chu Phượng Sơn vẫn rất nhu thuận, có mấy lần tới thăm hỏi nhưng bị ta ngăn cản. Nếu tiểu Ất không ghét thì có thể vào trong đám người hầu rượu mà lẻn vào trong cung. Ngươi và Chu Phượng Sơn biết nhau, có lẽ y sẽ đồng ý giúp.

    Vương Tông Trụ là biểu ca của Triệu Hoàn nhưng không có quan hệ huyết thống với Triệu Phúc Kim. Nếu như Triệu Phúc Kim ra mặt mời y giúp thì đường đường là một thái úy Điện Tiền Ti thu xếp một cái chỗ lo trà rượu cũng không có gì.

    Mà cái chỗ chuyên lo trà rượu đó cũng làm một trong những bộ phận quan trọng trong nghi vệ của Hoàng đế. Hơn nữa người phục vụ của nó cũng nhiều nhất tới một trăm năm mươi bảy người.

    Nói thật ở trong phố của Khai Phong có rất nhiều người biết Ngọc Doãn, nhưng trong hoàng cung những kẻ biết hắn lại không có mấy.

    Triệu Phúc Kim nói:

    - Bần ni cũng biết làm vậy khiến tiểu Ất tủi thân. Nhưng nếu Tiểu Thất không muốn thì sau khi bần ni vào cung sẽ bàn bạc rồi nghĩ ra một cách khác để cho tiểu Ất vào cung.

    Tính thời gian thì nay đã là ba mươi tháng giêng. Ngày mai là ngày ba mươi mốt tháng giêng, Triệu Hoàn sẽ ký minh ước với người Nữ Chân.

    Mùng hai tháng hai, Triệu Hoàn sẽ tới núi Tây Đài tế trời, tới lúc đó bắt hết toàn bộ người của Huy Tông, chấm dứt chuyện này.

    Chỉ có hai, ba ngày không cần phải mất nhiều công sức như thế.

    Chưa nói, trà trộn vào trong đám người chuẩn bị tiệc rượu người khác rất khó để ý cũng là một chỗ ẩn giấu rất tốt...

    - Có một chút như vậy có sao. Thần vốn xuất thân đồ tể làm chân phục dịch cũng không sao.

    - Tốt lắm! Bây giờ tiểu Ất đang ở đâu?

    - Đang ở ngõ Tú Tài.

    - Nếu vậy ngày mai ta sẽ bảo Chu Phượng Sơn chuẩn bị một bộ quần áo dẫn tiểu Ất vào cung. Nghe nói ngày mai, quan gia sẽ ký kết minh ước với quân giặc, buổi tối chắc chắn sẽ thết tiệc tỏ trong cung. Tiểu ca nhất định sẽ tham dự. Tới lúc đó, tiểu Ất tự mình nghĩ cách gặp tiểu ca đi.

    Cái chuyện ký kết nghị hòa với nước Kim vốn là một chuyện tốt, làm sao mà triều định lại không bày rượu uống mừng được chứ? Chỉ có điều không hiểu tới đêm mai Triệu Hoàn còn tâm trạng để uống rượu không.

    - Nếu vậy Tiểu Ất xin cáo từ.

    Ngọc Doãn đứng dậy định ra ngoài thì chợt nghe bên ngoài vọng vào tiếng thở nhẹ rồi sau đó hình như có người ngã xuống đất.

    Ngọc Doãn vội vàng lắc mình chạy ra thì thấy Yến Nô đang bế một người đi vào.

    - Cửu Nhi Tỷ! Có chuyện gì vậy?

    Yến Nô nói nhỏ:

    - Không biết tại sao Diệu Âm sư thái lại tới đây...Nô đang định tới ngăn lại nhưng quên mất Thúy Nhi tỷ rắc Màn Đà La hương ở ngoài cửa nên Diệu Âm sư thái bị ngất. Nô cũng không biết nên xử lý như thế nào.

    Diệu Âm sư thái cũng chính là Lý Sư Sư.

    Ngọc Doãn cũng không ngờ lại có chuyện như vậy. Hắn cũng biết tới hương Mạn Đà La. Lúc trước, Lý Tiểu Thúy dựa vào nó làm cho hơn mười người Xích Thiên vương của trại Cửu Long trên núi Long Phong hôn mê, rồi sau đó lấy mạng của họ. Lý Tiểu Thúy từng nói rằng hương Mạn Đà La rất mạnh có tác dụng trong ba canh giờ. Sau khi tỉnh lại nếu không lấy nước lạnh rửa sẽ rất đau đầu.

    Nếu Lý Sư Sư ngủ mê không tỉnh lại thì thôi, tới lúc đó có thể làm như không biết.

    Nhưng hiện tại...

    Lúc này, Triệu Phúc Kim cũng đi ra thấy Lý Sư Sư hôn mê thì không khỏi nhíu mày nói nhỏ:

    - Hãy bảo Lý nương tử để Diệu Âm sư thái ngủ thêm chút nữa. Tới sáng, chúng ta vào cũng có thể đưa cô ấy theo. Tới lúc đó có thể giải thích với cô ấy, bớt chút nước bọt.

    - Như vậy cũng tốt.

    Ngọc Doãn suy nghĩ rồi gật đầu tỏ vẻ tán thành.

    Mục đích đã đạt được, Ngọc Doãn nhìn trời thấy tới gần giờ Sửu. Hắn liền cáo từ Triệu Phúc Kim rồi chuẩn bị nhảy qua tường...Mới đi được vài bước, hắn bị Yến Nô níu tay lại.

    - Phu quân. Chàng phải hết sức cẩn thận. Còn có một việc. Hiện giờ Lưu nương tử và Vân ca nhi đang ở bên Kiều bàng...Ngũ ca ở kia chỉ có hơn vài chục người tinh thông quyền cước. Năm đó mạc dù Nhạc Phi chưa bái cha làm sư phụ nhưng cũng theo cha học được thuật bắn tên. Nếu tiểu Ất cần giúp đỡ có thể tới tìm họ, nói không chừng họ giúp được chàng.

    Ngọc Doãn nghe thấy vậy liền vỗ trán. Sao ta lại có thể quên chuyện này được?

    Lúc trước, hắn khuyên Nhạc Phi mang gia quyến tới Khai Phong. Chỉ có điều khi trận chiến Yến sơn xảy ra, hắn bận rộn chiến sự nên không có thời gian tới hỏi thăm tình hình của người nhà Nhạc Phi.

    Sau khi trở về Đông Kinh, hắn liền quên mất chuyện này.

    Nhạc Phi?

    Ừ! Không chừng có thể dùng được. Nghĩ vậy, Ngọc Doãn liền gật đầu.

    - Tiểu ất ca phải cẩn thận.

    Ngọc Doãn cười cười vuốt nhẹ hai gò má của Yến Nô:

    - Sau khi vào cung, Cửu Nhi Tỷ cũng phải cẩn thận...Trong cung không như bên ngoài có lắm quy tắc. Tới lúc đó đừng có đùa giỡn. Nếu có chuyện gì hãy thương lượng với Diệu Ngọc sư thái.

    - Thiếp biết rồi.

    Ngọc Doãn không nói nhiều nữa lập tức nhảy qua tường rời khỏi viện Quan Âm.

    Nhìn theo bóng lưng của Ngọc Doãn, Yến Nô thầm thở dài. Trước kia nàng vẫn mong tiểu Ất ca có thể nổi danh nhưng hôm nay hắn thật sự nổi danh khiến cho gia cảnh thay đổi có điều Yến Nô lại không có được sự sung sướng như trước kia. Nàng cảm thấy tiểu Ất ca càng có địa vị càng thì càng gặp nhiều chuyện phiêu lưu. Cứ như vậy cho dù mặc cẩm y cũng không có được cuộc sống vui sướng.​
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)