FULL  Võ Hiệp Thiếu Niên Ca Hành - Free 310 - Chu Mộc Nam

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thiếu Niên Ca Hành
    Tác giả: Chu Mộc Nam
    Chương 13: Phá Giới đao của hòa thượng say xỉn.

    Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Hai người bọn họ quay người lại, phát hiện là một tăng nhân râu dài, bộ y phục tăng nhân rách tả tơi, say tới mức ngã ngay phía trước hai vũ tăng kia, miệng còn lải nhải: "Đám này là người phương nào? Còn ko mau mau đuổi chúng đi."

    “Sư đệ, lai lịch của người này ra sao?” Linh Quân cau mày hỏi.

    “Thụy Mộng La Hán Quyền?” Bá Dong do dự một chút. “Hình như trong Phật gia chỉ có võ công này là giống thế.”

    Người trong kiệu cười nói: “Không phải Thụy Mộng La Hán Quyền, hắn say thật đấy.”

    “Say... thật à?” Bá Dong sửng sốt một hồi.

    Lại thấy hòa thượng kia ợ hẳn một cái, thần sắc hai võ tăng đều lộ chút chán ghét.

    “Sư huynh, đám này... là người phương nào vậy.” Hòa thượng say rượu giãy dụa mấy lượt nhưng vẫn không đứng lên được.

    Pháp Lan Tôn Giả vẫn lắc đầu như trước, không biết ra hiệu không biết lai lịch của những người này, hay ra hiệu không biết phải làm sao với vị sư đệ say rượu này.

    “Một hòa thượng say rượu thì có bản lĩnh gì chứ. Giả thần giả quỷ, để ta tới thử một phen.” Rốt cuộc Linh Quân không nhịn nổi nữa, nâng kiếm định lao lên.

    Lại thấy hòa thượng kia loạng choạng miễn cưỡng đứng dậy, cầm giới đao trong tay võ tăng bên cạnh cười nói: “Ngươi ấy, không ăn thịt không uống rượu không háo sắc, lĩnh ngộ đối với Phá Giới đao vẫn kém một chút. Nhìn cho rõ này!” Dứt lời hắn tùy ý vung thanh giới đao lên rất nhẹ nhàng.

    Vung lên trông rất tùy tiện.

    Nhưng lại như hút sạch gió ở nơi này.

    Tựa nhu thời gian ngừng lại, gió không thổi nữa, chim không kêu nữa, cho dù những phiến lá đang lặng lẽ hạ xuống cũng ngừng rơi. Chỉ vì một luồng đao kình phá vỡ không khí kia, cướp hết tất cả sinh khí xung quanh.

    Linh Quân và Bá Dong cùng có một cảm giác, tựa như bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, đâu đâu cũng có thanh giới đao kia, bay lên trời chui xuống đất đều không trốn thoát, chắp cánh bay lên cũng chẳng tránh khỏi, chẳng thể làm gì được, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.

    Còn hòa thượng say rượu đứng trước đình dường như lập tức ưỡn thẳng sống lưng, xung quanh không chút sinh khí, chỉ có làn gió thổi quanh bên người hắn, hất tung tấm trường bào, hắn cúi đầu mỉm cười, càng giống như bổn tướng Phật Đà.

    “Đây... còn là người ư.” Bá Dong hạ kiếm trong tay xuống, đầu óc ngơ ngác suy nghĩ.

    Thế nhưng đao kình vô thượng lại tiêu tan trong chốc lát, Linh Quân và Bá Dong vốn đã quyết tâm liều chết vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy rèm cuốn trước kiệu đã bị xé tan thành từng mảnh, sư phụ nhẹ nhàng đặt tay xuống, thở dài một tiếng.

    Lúc này người cảm thấy trong lòng kinh hãi nhất hẳn là võ tăng vốn cầm giới đao. Hòa thượng say xỉn này từ trước tới giờ luôn là người bọn họ khinh thường nhất, mỗi ngày không nghiên cứu Phật pháp, không tu luyện võ đạo, cả ngày say rượu, Ma Kha Tôn Giả tiền nhiệm còn nói hắn là người có thiên phú Phật pháp nhất trong trăm năm qua của Đại Phạm Âm tự, thế nhưng nếu không nhờ Pháp Lan Tôn Giả bênh vực cho vị tiểu sư đệ này, e rằng hắn đã sớm bị đuổi khỏi cửa chùa. Thế nhưng cảnh giới tiện tay vung thanh giới đao đó, rõ ràng bản thân mình có tu luyện mấy chục năm nữa cũng không cách nào đạt được.

    Pháp Lan Tôn Giả lại chẳng hề kinh ngạc, chỉ lắc đầu.

    “Sư huynh, đừng có lắc đầu nữa, phải tới thì có trốn cũng không xong, trốn không được gì giết sạch là được.” Sau khi múa đao có vẻ men rượu trên người hòa tượng say xỉn đã tan đi, không còn bộ dáng say khướt lúc vừa rồi.

    Linh Quân và Bá Dong quay đầu lại nhìn sư phụ, rõ ràng hòa thượng này đã không phải người bọn họ có thể đối phó.

    Người trong kiệu cười một tiếng: “Lui lại đi. Chúng ta tới đây vốn là để tìm người, hôm nay ngươi đã tự tìm tới, không cần phải đánh nữa.”

    Hòa thượng say xỉn kia vác thanh giới đao lên vai, nhìn người trong kiệu hơi nhíu mày nói: “Hóa ra là tên nam không ra nam nữ không ra nữ nhà ngươi.”

    Người trong kiệu nghe hắn gọi vậy nhưng lại chẳng hề tức giận, vẫn cười ha hả: “Pháp Diệp Tôn Giả, đã mười hai năm rồi chúng ta không gặp nhau.”

    “Hòa thượng, ngươi muốn đi đến một nơi, không có tiền cũng không sao, Tiêu Sắt ta có thể cho ngươi vay. Chỉ cần sau chuyện này ngươi trả lại gấp đôi là được, đương nhiên nếu không có tiền thì ta chịu thiệt một chút, có thể đem bí tịch ra bù lại cho đủ. Nhưng nếu ngươi còn không biết cả đường đi nữa thì chúng ta chẳng có cách nào cả. Nếu hai người chúng ta là người biết đường đã chẳng gặp phải các ngươi.” Tiêu Sắt lười biếng đặt mông ngồi xuống một tảng đá lớn ven đường, dáng vẻ không muốn đi nữa.

    “Đánh đấm thì ta còn biết, chứ đường thì không biết.” Lôi Vô Kiệt cũng bất đắc dĩ gãi đầu một cái, nếu không phải không biết đường, hắn đã chẳng chạy tới quán trọ nhỏ của Tiêu Sắt trong ngày tuyết lớn khắp trời đất, cũng chẳng nhầm hướng hai lần liên tiếp sau đó khiến cho không tới được Tuyết Nguyệt thành.

    “Không sao, ta đi hỏi vài người là được.” Vô Tâm lại chẳng hề hoảng hốt, kéo người ven đường định mở miệng hỏi: “Thí chủ, xin hỏi...”

    Lại thấy người nó hoảng hốt xua tay, vừa lắc đầu vừa bỏ chạy.

    “Tây Vực có ba mươi hai Phật quốc, cũng có khoảng bảy tám loại ngôn ngữ bất đồng, thế nhưng cái tiếng Quan Thoại Trung Nguyên mà ngươi nói lại càng ít người biết.” Vẻ mặt Tiêu Sắt đầy khinh bỉ.

    “Cái này... Thế thì làm sao cho phải.” Vô Tâm gãi đầu, chợt thấy trong quán rượu bên cạnh xuất hiện một hòa thượng, trong lòng sáng tỏ. “Ta muốn tới Đại Phạm Âm tự, đi theo hòa thượng này chẳng phải được rồi ư.”

    “Vu Điền là Đại Phật quốc, cơ hồ trăm bước là có một chùa miếu, đi theo hòa thượng là có thể tới Đại Phạm Âm Tự của ngươi?” Mặc dù ngoài miệng Tiêu Sắt buông lời khinh thường nhưng vẫn đứng lên. Tuy người bình thường sẽ không nói tiếng Quan Thoại nhưng chùa miếu lớn dẫu sao cũng có một hai hòa thượng biết nói tiếng Quan Thoại, nhờ bọn họ chỉ đường giúp tới Đại Phạm Âm tự, ngược lại cũng có khả năng.

    Nhưng hòa thượng này... sao lại xuất hiện trong quán rượu? Đừng nói đây là Phật quốc Tây Vực mà việc khổ hạnh là phổ biến, cho dù trong đất Trung Nguyên, hòa thượng cũng không được phép ăn thịt uống rượu. Ít nhất có vài chỗ còn có lời giải thích “có thể ăn thịt tam tịnh”, nhưng rượu thì...

    Hòa thượng này rất thuần thục cầm một vò rượu lên, ngửa đầu uống một hớp lớn khiến cả Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt trợn mắt há hốc mồm. Đây không chỉ là một hòa thượng uống rượu, hơn nữa... tửu lượng còn rất cao!

    “Một vò rượu đó ở Tuyêt Lac sơn trang của ta giá trị ba lượng bạc.” Tiêu Sắt tặc lưỡi lắc đầu, hắn nghiêng đầu nhìn sang phía Vô Tâm, lại thấy Vô Tâm hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn hòa thượng kia có vài phần kỳ quái, kỳ quái tới mức hoàn toàn không giống chính hắn.

    “Sao vậy?” Tiêu Sắt hỏi hắn.

    Vô Tâm không nói gì, chỉ giậm chân bước tới giơ tay định kéo bả vai hòa thượng uống rượu đó. Nhưng dường nhưng hòa thượng đó đã phát hiện, nhấc vò rượu lên, tung người một cái đã nhảy lên nóc nhà, chẳng qua lảo đảo như lúc nào cũng có thể ngã.

    “Cao thủ!” Lôi Vô Kiệt thở dài nói, trong đầu hắn nghĩ mình ra giang hồ chuyến này quả không uổng phí, cảm giác trên giang hồ này cao thủ như không cần tiền vậy. Tùy tiện kéo một hòa thượng uống rượu trên đường cũng có thân pháp như vậy.

    Nhưng Vô Tâm nhanh chóng rảo bước đi theo, hòa thượng kia xách vò rượu chạy như bay trên nóc nhà, tư thế chạy của hắn khá khó coi, loạng chà loạng choạng, như lúc nào cũng có thể giẫm hụt một cái rồi ngã từ trên nóc nhà xuống. Thế nhưng từ đầu đến cuối bóng người hắn vẫn rất linh hoạt, Vô Tâm gần như đạp lên không trung vẫn luôn kém hắn vài bước, có đuổi thế nào cũng không kịp.

    “Chạy không?” Tiêu Sắt đột nhiên hỏi Lôi Vô Kiệt đang ngây ra bên cạnh.

    Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu cái rụp: “Chạy!” Nói xong cũng tung người lên một cái bay lên trên nóc nhà đuổi theo hai người kia. Tiêu Sắt giận tới mức vừa đuổi theo sau lưng vừa mắng: “Ngu ngốc! Ta có bảo ngươi chạy thi với bọn họ đâu? Ta hỏi ngươi có muốn chạy trốn không cơ mà!”

    Nhưng Lôi Vô Kiệt đã chạy tới mức hứng khởi, do lần trước trong người trọng thương, chỉ có thể bị Vô Tâm kéo đi, hiện giờ rốt cuộc đã khỏi, không nhịn được muốn ganh đua cao thấp với Vô Tâm. Nếu là căn cơ khinh công của hắn lúc trước chắc chắn không cách nào đuổi kịp, thế nhưng sau ngày bị Vô Tâm dùng Lưu Chuyển Thuật gõ mấy cái ở bờ sông, Lôi Vô Kiệt cảm thấy mình thổ nạp, hô hấp đều nhẹ nhõm hơn nhiều so với trước kia, sau vài cái tung người đã chẳng bị bọn Vô Tâm bỏ xa bao nhiêu.

    Tiêu Sắt nhanh chóng theo sau, miệng vẫn mắng luôn mồm: “Cái tên nhà ngươi, thời cơ chạy trốn tốt biết bao. Chẳng lẽ ngươi định tự tay bắt hắn về à? Ngươi đánh thắng được hắn chắc?”

    “Chẳng phải còn có ngươi ư?” Lôi Vô Kiệt gãi đầu một cái.

    “Xì.” Tiêu Sắt cả giận nói: “Đã nói từ lâu rồi mà, ta không biết võ công!”

    “Thế nhưng thân pháp khinh công này của ngươi còn tốt hơn cả ta.” Lôi Vô Kiệt ra vẻ không tin.

    “Không biết võ công còn không học chút khinh công? Nếu không làm sao chạy trốn?” Tiêu Sắt lại đáp rất thẳng thừng.

    “Thế nhưng hôm đó trong quán trọ... Ngươi vung tay lên khiến cả mười mấy cánh cửa đều đóng lại.” Lôi Vô Kiệt nhớ lại cảnh tượng trong quán trọ, Tiêu Sắt vung tay lên với khí thế bất phàm, lúc đó hắn thật sự chấn động.

    “Đó là cơ quan đã bố trí từ trước, chỉ để hù dọa một số người mà thôi.” Tiêu Sắt đáp rất thản nhiên.

    “Cái này...” Tiêu Sắt lập tức xấu hổ, xem ra trên giang hồ không chỉ có nhiều cao thủ, kẻ lừa gạt cũng chẳng ít.

    Hòa thượng xách vò rượu kia ném vò rượu trên tay về phía sau, tung người một cái nhảy vào một gian nhà. Vô Tâm đón lấy vò rượu kia, dừng bước, nhẹ nhàng đặt nó xuống, cúi người nhìn về phía dưới như đang suy nghĩ.

    “Sao không đuổi tiếp?” Tiêu Sắt đuổi theo, nghi hoặc lên tiếng hỏi, tiếp đó hắn nhìn theo ánh mắt Vô Tâm, không khỏi khen ngợi. “Ánh mắt tên hòa thượng nhà ngươi thật tinh tường, đuổi một lượt mà đến đúng nơi.”

    Chỉ thấy bên dưới là một ngôi chùa quy mô không nhỏ, tấm biển trên cửa chùa viết bốn chữ rõ ràng - Đại Phạm Âm tự.

    “Nếu đã đến, sao còn không vào?” Lôi Vô Kiệt nhìn Vô Tâm đang ngẩn người.

    Vô Tâm ngây ra một lúc, phục hồi tinh thần, lại biến về hòa thượng phong thái nhẹ nhàng, toàn thân đầy tà khí, cười nói: “Đúng vậy! Vào thôi!” Nói xong phất ống tay áo một cái, tung người vài cái hạ xuống trong chùa. Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt đương nhiên cũng đi theo.

    Sau khi ba người hạ xuống lại phát hiện ngôi chùa này không như trong tưởng tượng. Chỉ thấy giữa sân là một cỗ kiệu với phần đỉnh hoa lệ, bên ngoài cỗ kiệu là bốn người cường tráng vạm vỡ cùng hai thiếu niên mặt mũi tuấn tú, xem ra rất có khí phái của thế gia đại môn Trung Nguyên. Còn hòa thượng râu dài say xỉn vừa rồi đứng ở cửa đại điện, dáng vẻ tinh thần phấn chấn, tay nắm một thanh giới đao, khí thế bất phàm. Dường như hai phe đang giằng co, không ai dám bước lên trước một bước.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Thiếu Niên Ca Hành
    Tác giả: Chu Mộc Nam
    Chương 14: Nhất kiếm khô tuyết

    Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    “Ta nói này Vô Tâm hòa thượng, sao đi theo ngươi tới đâu cũng gặp nhiều cao thủ nhất đẳng như vậy? Hơn nữa hình như lúc nào cũng sắp đánh nhau đến nơi?” Giọng nói của Tiêu Sắt gần như lộ vẻ tuyệt vọng.

    “Cao thủ nhất đẳng? Đánh nhau?” Lôi Vô Kiệt nhìn những người trong sân, dáng vẻ nóng lòng muốn thử.

    Tiêu Sắt che trán: “Lôi môn dẫu sao cũng là đại thế gia trên giang hồ, sao lại đẻ ra một tên ngu ngốc như ngươi...”

    “Ai đến vậy?” Người trong kiệu quay lưng về phía bọn họ, chỉ nghe thấy có người đang nói chuyện chứ không thấy được bọn họ bèn lên tiếng hỏi.

    “Sư phụ, là bọn họ. Đúng như trinh thám đã nói, ngoài hòa thượng kia ra có hai thiếu niên mặc quần áo đỏ và mặc áo hồ cừu.” Linh Quân đáp.

    “Ồ.” Người trong kiệu không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ nhẹ giọng đáp.

    “Tiêu Sắt, ngươi xem tình huống ra sao?” Lôi Vô Kiệt phát hiện bầu không khí có vẻ khác thường bèn hỏi Tiêu Sắt.

    “Rất rõ ràng, trước đó đám người bên cỗ kiệu đang đánh nhau với đám hòa thượng này, sau đó đánh được một nửa thì chúng ta tới.” Tiêu Sắt vẫn luôn quan sát nóc của cỗ kiệu kia, đáp rất thờ ơ.

    “Sau đó thì sao?” Lôi Vô Kiệt vẫn nghi hoặc.

    “Sau đó bọn họ phát hiện, ơ, không cần đánh nữa, con cá lớn sẽ tới giờ đã tới!” Tiêu Sắt đáp chẳng vui vẻ gì.

    “Cái lớn? Chỉ chúng ta à?” Lôi Vô Kiệt đột nhiên hiểu ra.

    “Không!’ Tiêu Sắt kéo Lôi Vô Kiệt lại, nhảy sang bên cạnh tránh xa Vô Tâm ra. “Cá lớn chỉ là hắn thôi!”

    Vô Tâm mỉm cười vỗ vỗ ống tay áo, nhưng lại không giống một hòa thượng ăn chay niệm phật, mà giống một đào kép chuẩn bị phấn son ra sân: “Làm phiền đại tổng quản chưởng hương đại nội đi ngàn dặm xa xôi tới tìm tiểu họa thượng ta, thật vinh hạnh!”

    Hai võ tăng hộ vệ nghe vậy kinh hãi, cùng nhìn về phía phương trượng, nhưng lão hòa thượng kia vẫn đứng đó lắc đầu. Hòa thượng râu dài lại chẳng hề kinh ngạc, chỉ sửng sốt nhìn Vô Tâm.

    “Quả nhiên là hắn...” Lúc này Tiêu Sắt hơi nhíu mày.

    “Đại tổng quản chưởng hương là ai?” Lôi Vô Kiệt vốn quen với những câu chuyện của các anh hùng trên giang hồ, lúc này lại thấy đầu óc mơ hồ.

    “Hàng năm khi hoàng đế phía Bắc cúng tế, sau lưng hắn sẽ có bốn thái giám, một người trong đó cầm bảo kiếm trấn quốc, một người cầm ngọc tỷ truyền quốc, một người cầm điển tịch luật pháp, người cuối cùng bưng lư hương thanh hoa. Bốn vị đại tổng quản này cùng với thái giám bạn học lớn lên cùng hoàng thượng, được gọi là ngũ đại tổng quản. Thái giám chưởng kiếm phụ trách canh phòng hoàng cung, thái giám chưởng ấn trợ giúp xử lý công văn, thái giám chưởng sách phụ trách cai quản điển tịch Tàng Thư lâu, còn thái giám chưởng hương mới được triều đại này thiết lập, phụ trách cai quản chùa chiền của hoàng gia. Mỗi người đều có quyền lực rất lớn, hơn nữa đều là cao thủ đại nội nhất lưu.” Tiêu Sắt nói.

    “Tiêu huynh đúng là uyên bác!” Hiếm khi thấy Lôi Vô Kiệt gọi một tiếng Tiêu huynh chân thành.

    “Ta là ông chủ của Tuyết Lạc sơn trang, mấy chuyện vặt vãnh giang hồ, lầu các triều đình, không gì ta không biết.” Tiêu Sắt lộ vẻ đắc ý.

    “Vậy ngươi nói xem người bên cạnh hoàng đế chạy xa như vậy làm gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

    "Thái giám chưởng hương trên danh nghĩa là giám thị chùa chiền của hoàng gia, nhưng vị trí Hồng Lư Tự Khanh quản lý sự vụ Phật giáo, Đạo giáo đã để trống nhiều năm, thời gian vừa qua vẫn luôn do hắn kiêm nhiệm. Chùa chiền trong thiên hạ ko đâu ko nằm trong giám thị của hắn. Chẳng qua thật ko ngờ hòa thượng này lại quan trọng đến vậy, ngay thái giám chưởng hương cũng ko ngại đi xa ngàn dặm tới bắt hắn. Xem ra thân phận của hắn tuyệt đối ko chỉ đơn giản là đệ tử của Vong Ưu." Khi Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nói chuyện, rốt cuộc người trong kiệu cũng có hành động. Cho dù là lúc đối mặt với một đao uy thế vô thượng của hòa thượng râu dài kia người trong kiệu vẫn không hề nhúc nhích, nhưng khi nghe thấy lời của Vô Tâm, rốt cuộc người trong kiệu cũng có động tĩnh. Hắn vừa di chuyển, đại hán đứng bên phải cỗ kiệu cũng hành động theo, hắn cúi gập người trên đất, nhô lưng lên, người trong kiệu đi một đôi giày tím, giẫm lên lưng người cao to kia đi xuống.

    Tiêu Sắt hừ lạnh một tiếng.

    “Ngươi hừ cái gì...” Lôi Vô Kiệt nhìn người trong kiệu một cái, lập tức hiểu rõ. Tiêu Sắt không muốn thua trong mọi chuyện, đặc biệt là không muốn thua kém về tướng mạo, nhưng người trong kiệu lại đẹp tới quá mức! Mặt mày như ngọc, phong độ lỗi lạc, cặp mắt phượng mang theo vẻ quyến rũ khó tả thành lời, tuy rằng tóc mai hai bên đã hoa râm lộ ra tuổi của hắn, nhưng lại càng khiến hắn có thêm vẻ thần tiên. Một tay hắn cầm chuỗi phật châu nhỏ và dài, ngón tay thon thả vê nhẹ, một tay nâng thanh trường kiếm bên hông, như lúc nào cũng có thể rút kiếm.

    “Đại tổng quản.” Vô Tâm chắp tay cúi đầu hành lễ.

    “Đừng gọi đại tổng quản, chỉ có vị trong cung kia mới có thể gọi đại tổng quản.” Người nói cười khẽ, chỉ lên trời với vẻ thâm sâu.

    “Cẩn Tiên công công.” Vô Tâm đổi cách xưng hô, vẫn rất cung kính.

    Thế nhưng Cẩn Tiên công công vẫn không nhận, hắn cười lắc đầu một cái: “Ngươi cung kính như vậy lại khiến ta không quen. Tà tăng áo trắng uống rượu trò chuyện vui vẻ với ta năm xưa đâu rồi?”

    “Uống rượu nói chuyện vui vẻ?” Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nhìn nhau một cái, chẳng trách Vô Tâm nhìn thấy hòa thượng say xỉn kia là sải bước đuổi theo, hóa ra là gặp người đồng đạo.

    “Khi đó ngươi tới tìm ta là để uống rượu, lần này ngươi tới tìm ta là để bắt. Đâu có giống nhau.” Vô Tâm cười, con ngươi lạnh lẽo.”

    “Lệnh mà vị ở trong cung đã ra, ta không thể không nghe, nhưng ta vẫn có thể bảo vệ cái mạng này cho ngươi.” Cẩn Tiên công công bước từng bước một về phía trước.

    “Đi đến đấy thôi.” Vô Tâm đột nhiên nói.

    Cẩn Tiên công công dừng bước, nhìn Vô Tâm với vẻ hứng thú.

    “Dọc con đường này, Tuyết Nguyệt thành, Cửu Long Tự, Hồng Lư tự, thậm chí Thiên Ngoại Thiên đều tới tìm ta, mỗi người trong bọn họ đều nói sẽ không giết ta. Cho nên điều kiện mà ngươi nói có vẻ không có gì đặc biệt.” Vô Tâm nói.

    “Người của Thiên Ngoại Thiên gặp ngươi rồi?” Thần sắc của Cẩn Tiên công công hơi đổi.

    “Bạch Phát Tiên, Tử Y Hầu. Đều là người đã lâu không gặp.” Vô Tâm trả lơi lạnh nhạt.

    “Ngươi không đi với bọn họ à?” Tay của Cẩn Tiên công công vẫn đặt lên chuôi kiếm.

    “Ta còn tâm nguyện chưa dứt.”Ánh mắt Vô Tâm không biết vô tình hay cố ý nhìn về phía sau lưng Cẩn Tiên công công.

    “Xem ra ta lựa chọn chờ ngươi ở đây không hề sai.” Cẩn Tiên công công cười nói.

    “Lựa chọn của ngươi không sai, nhưng chắc chắn ngươi đoán sai ý định của ta.” Vô Tâm nói.

    “Ồ? Không phải ngươi tới giết hắn à?” Cẩn Tiên công công quay người nhìn về phía hòa thượng râu dài.

    “Phật Đà từ bi, người xuất gia đâu thể vọng động sát niệm.” Vô Tâm thản nhiên đáp.

    “Ta không muốn động thủ với ngươi.” Cẩn Tiên công công thở dài.

    “Ta cũng không muốn. Thiên hạ đều biết trong ngũ đại tổng quản, võ công của đại tổng quản đứng hạng hai, còn hơn một bậc so với đại tổng quản chưởng kiếm.” Vô Tâm nói.

    “Nhưng vừa rồi ngươi nói sai mất một câu rồi.”

    “Vô Tâm ngu muội, dám hỏi là câu nào?”

    “Tuyết Nguyệt thành, Cửu Long tự, Thiên Ngoại Thiên, ta khác với bọn họ, nếu lần này ta không dẫn ngươi đi được. Như vậy ta sẽ không hề do dự giết chết ngươi!” Cuối cùng Cẩn Tiên công công đặt vững lên chuôi kiếm.

    “Được!” Vô Tâm nhảy lên một cái, hai tay áo giương ra như cánh, trường bào phất phới như thần nhân. “Mời công công xuất kiếm!”

    Rốt cuộc Cẩn Tiên công công cũng rút thanh kiếm của hắn ra, ngay khoảnh khắc hắn rút kiếm, mỗi người trong chùa đều có cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Đó là một thanh kiếm bốc lên sương giá, mũi kiếm chỉ vào đâu, nơi đó lập tức đóng băng!

    “Ta nhớ ra rồi! Ta từng nghe tới người này, hắn là...” Lôi Vô Kiệt đột nhiên hô lớn. Đúng vậy, hắn từng nghe nói. Hắn được nghe người này không chỉ là nhân vật trong triều đình, hắn từng rất nổi danh trên giang hồ!

    “Tay phải sát sinh, một kiếm vừa xuất, gió tuyết khô héo. Tay trái từ bi, niết nhẹ phật châu, hồn bay phách diệt.” Tiêu Sắt gật đầu: “Khi còn là thiếu niên ngũ đại tổng quản từng nhận lệnh rời khỏi hoàng cung xông xáo giang hồ, mỗi người đều có tiếng tăm lừng lẫy trong chốn giang hồ. Đúng vậy, quả thật ngươi từng nghe tới hắn. Hắn chính là Phong Tuyết Kiếm - Trầm Tĩnh Chu!”
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)