FULL  LS Q.Sự Thiết Huyết Đại Minh - Tịch Mịch Kiếm Khách

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thiết Huyết Đại Minh
    Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
    Chương 457: Cuộc chiến trên Thượng Dã Nguyên (3)

    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    Nguồn: Metruyen.com
    Share: Banlong.usa



    Tiến hành bắn nhau không đến nửa giờ, xa xa trên cánh đồng tuyết liền vang lên tiếng chó sủa.

    Cứu binh của người Minh triều sắp đuổi tới, người Nga La Tư biết mình đánh lén thất bại, đành phải bỏ lại mấy thi thể nhảy lên xe trượt tuyết chạy trốn, đám trẻ con ở trên tường vây vẻ mặt điềm tĩnh, không có chút ý tứ nhảy nhót tung tăng, ở trong này, cảnh tượng như vậy gần như cách mỗi mười ngày nửa tháng lại diễn ra một lần, bọn chúng sớm đã hình thành thói quen đối với cuộc sống như vậy.

    Ước nguyện ban đầu của Vương Phác lúc trước ban bố “Sát Hồ lệnh” đã dần dần trở thành sự thật, không cần vài nữa những đứa trẻ này sẽ trưởng thành, lấy sự cường đại của Trung Ương Quân để kêu gọi, chỉ cần một tờ lệnh động viên, những đứa trẻ này sẽ không chút do dự hưởng ứng lệnh triệu tập nhập ngũ, có thể tưởng tượng, những đứa trẻ ngày đó sau khi nhập nhũ sẽ có biểu hiện như thế nào? Tương lai Trung Ương Quân Đại Minh sẽ thay đổi đáng sợ cỡ nào?

    Nhật Bản.

    Sáu ngày sau đó, Trung Ương Quân Đại Minh thuận lợi tới Thượng Dã Nguyên, lúc này trong khe sâu đã tập kết được mười sáu vạn quân Mạc Phủ, còn có bóng dáng một nhánh quân Mạc Phủ khổng lồ đi theo phía sau Trung Ương Quân Đại Minh, thủy chung duy trì khoảng cách là năm mươi dặm, không quá tiếp cận, cũng không để giãn khoảng cách với quân Minh.

    Đối mặt với địa hình bất lợi, đối mặt với sự truy đuổi trước sau của quân Mạc Phủ, Trung Ương Quân Đại Minh không có một chút do dự, cũng không có bất kỳ dừng lại, đi theo Thống soái tối cao Vương Phác tiến vào khe sâu. Trung Ương Quân Đại Minh vừa mới tiến vào khe sâu, tốc độ hành quân của quân Mạc Phủ theo đuôi phía sau đột nhiên nhanh hơn, từ phía sau ngăn chặn cửa cốc ở phía Tây.

    Cửa cốc ở sườn đông của khe sâu, mười sáu vạn quân Mạc Phủ chờ đợi đã lâu.

    Đại doanh của quân Mạc Phủ, trong trướng của Đức Xuyên Gia Quang.

    Khi đám người Đức Xuyên Gia Quang đang cùng Thổ Tỉnh Lợi Thắng, Thanh Sơn Trung Tuấn nghị sự, Quật Điền Chính Thịnh vội vã đi đến, quỳ một chân trên đất bẩm:
    - Tướng quân đại nhân, đại quân Minh triều đã tiến vào khe sâu rồi!

    - Hả?
    Đức Xuyên Gia Quang nghe vậy mừng rỡ nói:
    - Người Minh triều thật sự tiến vào khe sâu sao?

    - Cực kỳ chính xác
    Quật Điền Chính Thịnh khẳng định nói:
    - Toàn bộ đại quân Minh triều đã tiến vào khe sâu.

    Đức Xuyên Gia Quang vội la lên:
    - Quan Tây của Tửu Tỉnh Quân đang đóng ở đâu?

    Quật Điền Chính Thịnh đáp:
    - Tửu Tỉnh đại nhân và tám vạn đại quân đã đóng kín cửa cốc ở phía sau của đại quân Minh Triều, sử dụng một câu tục ngữ của Trung Quốc cổ đại, lúc này đại quân Minh triều đã là cá trong chậu rồi.

    - Tốt, thật tốt quá.
    Đức Xuyên Gia Quang rạng rỡ vui vẻ nói:
    - Lần này người Minh triều có mọc thêm cánh cũng không thể bay được.

    Thanh Sơn Trung Tuấn ở một bên cũng hung hăng phụ họa nói:
    - Quá cuồng vọng, người Minh triều thật sự là quá cuồng vọng, quả thực là kiêu ngạo, ngông cuồng đến cực điểm! Biết rõ địa hình của Thượng Dã Nguyên gây bất lợi cho bọn họ, vậy mà vẫn dám chui dầu vào bên trong, đây rõ ràng là chúng không đem hơn mười vạn đại quân Mạc Phủ chúng ta để vào mắt.

    Chỉ có sắc mặt của Thổ Tỉnh Lợi Thắng nhìn qua có chút ngưng trọng.

    Đại quân Minh triều dễ dàng tiến vào khe sâu như thế, ít nhiều có chút ngoài dự liệu của y, nguyên bản y nghĩ đại quân Minh triều nhất định sẽ tạm trú ở ngoài khe sâu phía tây một thời gian ngắn, dò xét địa hình rồi mới quyết định có đi qua khe sâu hay không, nhưng làm cho người ta giật mình chính là đại quân Minh triều lại lập tức vào trong thung lũng, người Minh triều thật sự chỉ là kiêu ngạo, ngông cuồng sao?

    Đức Xuyên Gia Quang rào rào rút đao võ sĩ ra, bổ về phía trước một chút, hung tợn nói:
    - Đạo Diệp Chính Cát!

    Một gã võ sĩ phục trang nghiêm chỉnh tiến lên, quỳ một chân trên đất đáp:
    - Có thuộc hạ.

    Người võ sĩ này tên là Đạo Diệp Chính Cát, là con thứ của dưỡng mẫu Xuân Nhật Cục Đức Xuyên Gia Quang. Hai anh em Đạo Diệp Chính Cát và Đạo Diệp Chính Thắng từ nhỏ đã là thư đồng cho Đức Xuyên Gia Quang, ba người mặc dù không phải là anh em ruột, nhưng cảm tình lại hơn hẳn anh em ruột, sau khi Đức Xuyên Gia Quang kế vị, hai huynh đệ cũng nước lên thì thuyền lên thành thân tín đáng tin cậy của y, trước sau cũng được phong đại danh.

    Đức Xuyên Gia Quang hạ lệnh:
    - Đem hai vạn đại quân thẳng tiến đến cửa cốc, ngăn cản khả năng tiến công của quân Minh.

    - Vâng!

    Đạo Diệp Chính Cát rầm rầm đồng ý, lĩnh mệnh đi.

    Đức Xuyên Gia Quang lại nói:
    - Hộ Điền Thị Thiết.

    Hộ Điền Thị Thiết đáp:
    - Có thuộc hạ.

    Đức Xuyên Gia Quang ra lệnh:
    - Dẫn một đội nhân mã, chuẩn bị tiếp ứng Đạo Diệp Quân bất cứ lúc nào.

    Hộ Điền Thị Thiết đáp:
    - Vâng!

    Đức Xuyên Gia Quang lại nói:
    - Tùng Bình Tín Cương, Bản Thương Trọng Xương.

    Lại có hai vị đại danh bước ra khỏi hàng lên tiếng trả lời, đáp:
    - Có thuộc hạ.

    Đức Xuyên Gia Quang truyền lệnh:
    - Dẫn một đội nhân mã đào chiến hào ở cửa cốc, thiết lập chướng ngại.

    Bởi vì sợ quân Minh thay đổi tuyến đường, nên đến hiện tại, quân Mạc Phủ cũng chưa dám đào chiến hào cũng như thiết lập chiến hào ở cửa cốc, lúc này đại quân Minh triều rốt cục cũng vào khe sâu, Tửu Tỉnh Trung Thế cũng đã ngăn chặn đường lui của quân Minh ở phía sau, quân Mạc Phủ rốt cục cũng hoàn toàn yên tâm về đường đi rồi.

    Trong thung lũng, hơn ba vạn Trung Ương Quân Đại Minh chia làm bốn cánh quân dọc theo đường hẹp uốn lượn phía trước thung lũng mà vào.

    Địa hình khe sâu ở Thượng Dã Nguyên không thể nói rõ là có bao nhiêu hiểm trở, hai bên sườn núi chỉ có một ít lùm cây thưa thớt mọc lên, căn bản là không có biện pháp để đặt quân mai phục, hơn nữa còn không tính đến độ dốc của triền núi, pháo xa và xe chở quân nhu tuy rằng không có biện pháp leo lên đỉnh núi, nhưng bộ binh lại hoàn toàn có thể vượt qua đỉnh núi.

    Tuy nhiên, địa hình nơi này đích xác là bất lợi đối với hỏa khí.

    Khe sâu quanh co khúc khuỷu tựa như chín khúc ruột, cách mấy trăm bước lại có một đạo chuyển biến, mấy vạn đại quân đi ở trong thung lũng, nhưng chung quanh chỉ nhìn thấy mấy trăm người, nếu muốn nã pháo ở địa hinh này, đạn pháo bay đi nhất định sẽ bị triền núi ngăn trở, rất khó tạo thành sát thương đối với địch.

    Còn có, trong thung lũng gần như tìm không thấy vùng đất bằng phẳng rộng quá mười bước, nếu Trung Ương Quân muốn triển khai bắn theo hàng, vậy thì phải đứng ở hai bên sườn núi, vì mấy hôm trước tuyết rơi lớn, triền núi tuy rằng không quá dốc, nhưng quân lính đứng ở phía trên cũng dễ bị trượt chân, địa hình như vậy nếu muốn xếp thành hàng bắn quy mô lớn là không dễ dàng rồi.

    Tuy nhiên, Vương Phác lại không hề lo lắng.

    Súng kíp lúc đầu bởi vì tốc độ bắn chậm, độ chính xác kém, cho nên ỷ lại nghiêm trọng vào việc bắn dày đặc, mới gây sát thương hiệu quả, nhưng lúc này Trung Ương Quân Đại Minh sử dụng là súng trường, có rảnh nòng súng, có băng đạn, còn có ống nhắm, cách chế tạo về cơ bản cùng với súng trường cận đại không có gì khác nhau, súng trường hiện đại như thế, đã không cần dựa vào đội ngũ bắn dày đặc nữa.

    Huống chi, Trung Ương Quân Đại Minh không chỉ dựa vào Đại tướng quân pháo và súng trường tiên tiến, còn có vũ khí cận chiến sắc bén - Long vương pháo cải tiến! Hiệu quả của Long vương pháo cải tiến rất tốt, lực sát thương càng mạnh, hơn nữa chỉ cần kéo ngòi nổ là có thể gây nổ, không giống như Long vương pháo trước kia phải cần dùng ngòi lửa đốt lửa.

    Lúc mới quyết định tiến quân lên Thượng Dã Nguyên, Vương Phác cũng đã chọn xong chiến thuật.

    Thân làm một kẻ xuyên không, cho dù Vương Phác không hiểu quân sự, nhưng cũng đã xem qua rất nhiều bộ sách và phim điện ảnh, lấy kiến thức mà hắn tích lũy cho dù chưa hiểu quá rõ chiến thuật của hỏa khí, nhưng đối với cổ nhân thời đại này mà nói, hắn tuyệt đối có thể được xưng tụng là một nhà chỉ huy trác tuyệt!

    Trong tiếng vó ngựa dồn dập, Lý Định Quốc và hai thân binh cưỡi ngựa phi nhanh tới.

    Lý Định Quốc ghìm ngựa dừng lại, lớn tiếng bẩm:
    - Vương gia, năm dặm ở tiền phương phát hiện người Nhật Bản, bày trận dọc theo khe sâu, xem bộ dạng là muốn ngăn chúng ta đi tới, mười dặm phía trước chính là cửa cốc rồi, ít nhất năm vạn quân Mạc Phủ đang đào chiến hào và thiết lập trướng ngại ở ngoài cửa cốc, có vẻ là muốn chặn đường của quân ta.

    - Chặn đường? Như vậy sao được!
    Tư Lệnh Hạm đội thứ ba ba Trương Nhan Lân theo Lục quân xuất chinh vội la lên:
    - Vương gia, người Nhật Bản phía trước hãy giao cho đội hải quân lục chiến chúng ta, ty chức cam đoan với ngài, không đến nửa canh giờ sẽ tiêu diệt toàn bộ đám người Nhật Bản này, phá bỏ chướng ngại cho các huyng đệ lục quân.

    - Không, không vội.
    Vương Phác khoát tay áo, lạnh nhạt nói:
    - Bây giờ người Nhật Bản mới nhớ tới cắt đứt đường đi, đã muộn rồi!

    - Đã muộn?
    Trương Nhan Lân ngạc nhiên nói:
    - Vậy...hôm nay không đánh?

    - Không đánh.
    Vương Phác lạnh nhạt nói:
    - Truyền lệnh, toàn quân hạ trại, tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ cùng người Nhật Bản quyết chiến.
     
    Last edited by a moderator: 31/1/17
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thiết Huyết Đại Minh
    Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
    Chương 458: Đại thắng (1)

    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    Nguồn: Metruyen.com
    Share: Banlong.usa



    Đêm khuya, Lý Định Quốc nhận lệnh đi tới trướng của Vương Phác.

    Lý Định Quốc cúi chào, Vương Phác khoát tay áo nói:
    - Định Quốc, ngươi cho rằng trận này phải đánh thế nào?

    Lý Định Quốc suy nghĩ một chút rồi nói ra:
    - Đầu tiên dùng Đại tướng quân pháo oanh nổ, tiếp đó để bộ binh xung phong, bao vây chặn đánh quân Mạc Phủ mở đường máu, chỉ cần có thể mở được một lỗ hổng, vòng vây của quân Mạc Phủ sẽ tự sụp đổ.

    Vương Phác nhẹ nhàng gật đầu, khoa Bộ pháo hiệp đồng trong Đại học Lục quân quan quân Nam Kinh vừa mới được thành lập, Lý Định Quốc trước đó cũng chưa học qua ở đó, lại biết được trước khi bộ binh xung phong phải chuẩn bị pháo đạn cũng đã rất không dễ dàng, phải biết rằng quan niệm này đến thế kỷ mười tám mới được Napoleon đề xuất lần đầu ở Châu Âu.

    Nói cách khác, Lý Định Quốc cũng giống như Napoleon, cũng là nhà quân sự trời sinh.

    Vương Phác lại tiếp lời, hỏi tiếp:
    - Nhưng ngươi có nghĩ tới pháo binh bị địa hình hạn chế không? Trong thung lũng không có gò đất thích hợp, Đại tướng quân pháo cồng kềnh rất khó triển khai a, nếu đem đại pháo xếp thành một hàng trước sau trong thung lũng, lại không thể hình thành hỏa lực dày đặc bao trùm, lực sát thương sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

    Đại tướng quân Pháo được trang bị cho pháo binh doanh của Trung Ương Quân tuy ràng có bước tiến bộ nhảy vọt so với đại pháo của Châu Âu cùng thời kỳ, nhưng vẫn không thể so sánh được với hỏa pháo cận đại, nếu muốn hình thành được đầy đủ lực sát thương của Đại tướng quân pháo, nhất định phải tập hợp mấy chục thậm chí là trên trăm khẩu pháo đồng thời nổ súng, như vậy đạn pháo đi ra mới có thể hình thành được diện tích sát thương lớn.

    - Cái này không vấn đề.
    Lý Định Quốc nói:
    - Có thể để cho công binh mở trận địa tạm thời.

    Sau khi Trung Ương Quân trải qua hai lần cải biên, trong một bộ binh doanh tổng cộng có năm liên đội, trong đó có ba liên đội bộ binh, một liên đội quân nhu, còn lại một liên đội công binh, lần này viễn chinh đến Nhật Bản, Vương Phác điều động bốn bộ binh doanh, nói cách khác là có bốn đội liên công binh, nếu muốn mở một trận địa pháo binh thì không phải là việc khó gì.

    - Ừ.
    Vương Phác vui vẻ gật đầu nói:
    - Mở trận địa pháo binh chắc chắn làm được, tuy nhiên cái này không phải là nhiệm vụ của ngươi.

    Lý Định Quốc tinh ý, lập tức nghe được ý của Vương Phác, nghiêm nghị nói:
    - Ý tứ của Vương gia là...

    - Ngươi lại đây.

    Vương Phác vẫy tay với Lý Định Quốc, ra hiệu cho y đi đến bên cạnh án, sau đó chỉ vào bản đồ trên bàn nói:
    - Ngươi xem, nơi này chính là khe sâu ở Thượng Dã Nguyên, nơi này chính là cửa cốc, hơn mười vạn đại quân Đức Xuyên Mạc Phủ tập kết ở trong này, nếu công binh của chúng ta có thể mở trận địa pháo binh ở vị trí gần cửa cốc, như vậy hơn mười vạn đại quân Mạc Phủ tập kết ở bên ngoài cửa cốc sẽ trở thành mục tiêu sống của Đại tướng quân pháo!

    Lý Định Quốc nói:
    - Vương gia nói là...dùng bộ binh mạnh mẽ cưỡng ép, đẩy mấy vạn quân Mạc Phủ đã xâm nhập vào khe sâu ra ngoài?

    Lính trinh sát hồi báo, ước chừng có hai vạn quân Mạc Phủ đã xâm nhập khoảng mười dặm vào trong khe sâu, nếu công binh Trung Ương Quân muốn đưa trận địa pháo binh đến gần cửa cốc, như vậy trước tiên sẽ giải quyết hai vạn quân Mạc Phủ đang thâm nhập vào trong khe sâu này.

    - Không, không được.
    Vương Phác khoát tay áo, nói:
    - Dùng bộ binh đẩy quân Mạc Phủ trong khe sâu ra, cái đó không phải là làm tiêu hao lực lượng sao? Tuy rằng hỏa lực của quân ta chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng địa hình trong thung lũng bất lợi để phát huy hỏa khí, nếu muốn hợp lại, ưu thế về nhân số quân Mạc Phủ sẽ phát huy tác dụng rất lớn, cuối cùng nhất định sẽ làm tiêu hao cuộc chiến, không đợi tiêu hao hết hơn mười vạn quân Mạc Phủ, mấy ngày tiếp theo thời tiết ấm lên rồi, khi đó chúng ta gặp phải phiền toái lớn rồi, đây chính là cho người Nhật Bản hy vọng, việc ngu như vậy chúng ta tuyệt đối không thể làm.

    Vương Phác cũng không có cố tình gây hoang mang, súng trường của Trung Ương Quân Đại Minh tuy rằng rất lợi hại, nhưng khe sâu này đích thực là rất hẹp, mỗi lần chỉ có thể cho một số binh lực nhất định đi vào, cho dù có thể tiêu diệt toàn quân Mạc Phủ, mỗi lần hơn trăm người, thậm chí là mấy chục người, lấy tốc độ đó đến năm tháng nào mới diệt hết được hơn mười vạn quân Mạc Phủ?

    Lý Định Quốc suy ngẫm một lát, ngón tay bỗng nhiên chỉ vào vị trí cửa cốc nói:
    - Vương gia, nếu quân ta ở trong này thành lập một đường kẹp, cắt đứt đường đi của quân Mạc Phủ đang tiếp tục xâm nhập khe sâu, sau đó đối với hai vạn quân Mạc Phủ đó đóng cửa đánh chó, bắt rùa trong hũ, cứ như vậy, chẳng phải là có thể đem trận địa pháo binh đến vị trí gần cửa cốc?

    - Ha ha, tốt!
    Vương Phác vui vẻ nói:
    - Ngươi và bổn vương đều nghĩ đến cùng một cách, lần này tìm ngươi đến chính là vì việc này.

    Lý Định Quốc nghiêm nghị nói:
    - Mời Vương gia hạ lệnh.

    Vương Phác cũng nghiêm nghị nói:
    - Ngươi đem hai đội binh lực từ trên triền núi vượt qua, mai phục ở hai bên sườn đồi tại cửa cốc, cắt đứt đường đi của quân Mạc Phủ đang tiếp tục xâm nhập khe sâu, tranh thủ thời gian để đại quân toàn diệt quân Mạc Phủ trong thung lũng, chú ý, đến lúc đó ngươi có thể sẽ lâm vào thế bị quân Mạc Phủ giáp kích trước sau, bởi vậy mỗi người phải tận lực mang nhiều Long vương pháo!

    Lý Định Quốc nghiêm nghị nói:
    - Vương gia yên tâm, Định Quốc tuyệt đối không để ngài thất vọng.

    Vương Phác vỗ vỗ bờ vai của Lý Định Quốc, trầm giọng nói:
    - Đi đi.

    - Vâng!

    Lý Định Quốc đáp vang dội, lại hướng về Vương Phác chào theo nghi thức quân đội, sau đó lĩnh mệnh đi.

    Sâu thẳm trong thung lũng, một mảnh tĩnh mịch.

    Lý Định Quốc dẫn đầu hai liên đội bộ binh lặng lẽ không tiếng động rời quân doanh, đạp trên tuyết đọng khó khăn trèo lên đỉnh hai bên triền núi, hai bên triền núi tuy rằng không quá dốc, nhưng bởi vì trên mặt đất đọng nhiều tuyết, không cẩn thận là sẽ trượt chân, sau đó sẽ theo triền núi trườn đến đáy cốc, nếu vận khí không tốt trượt đến trên sườn đồi, thậm chí có thể mất mạng.

    Tuy nhiên chút khó khăn nho nhỏ ấy không có khả năng ngăn cản được Trung Ương Quân có tố chất được huấn luyện, khi chân trời phía đông hơi lộ ra một tia sáng, Lý Định Quốc đã mang hai liên đội bộ binh từ hai bên triền núi tiến đến hai bên sườn đồi ở cửa cốc, chẳng cần nghỉ ngơi, Lý Định Quốc liền hạ lệnh sửa công sự gấp.

    Ngoài khe sâu, đại doanh của quân Mạc Phủ.

    Đức Xuyên Gia Quang đang ngủ say thì bị người ta đánh thức, thức dậy vừa thấy là thị vệ của mình ở bên, không khỏi cả giận nói:
    - Có chuyện gì không?

    Trưởng thị vệ cúi đầu đáp:
    - Tướng quân đại nhân, Thổ Tỉnh đại nhân, Thanh Sơn đại nhân đang chờ ở ngoài trướng, nói là có quân tình trọng yếu cần bẩm báo.

    - Quân tình trọng yếu?
    Đức Xuyên Gia Quang day day hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, tức giận nói:
    - Để bọn họ chờ đã, bản tướng lập tức tới ngay.

    - Vâng.

    Trưởng thị vệ lên tiếng, lĩnh mệnh đi.

    Sau khi Đức Xuyên Gia Quang rửa mặt thay quần áo rồi mới đến trướng, Thổ Tỉnh Lợi Thắng và Thanh Sơn Trung Tuấn đã gấp đến độ giống như kiến bò trong chảo nóng rồi, nhìn thấy tình hình này, trong lòng Đức Xuyên Gia Quang không khỏi giật mình kinh hãi, trịnh trọng hỏi:
    - Thổ Tỉnh Quân, Thanh Sơn Quân, việc gì mà khiến hai vị trở nên như vậy?

    Thổ Tỉnh Lợi Thắng quay đầu lại, vội la lên:
    - Tướng quân đại nhân, đã xảy ra chuyện!

    Đức Xuyên Gia Quang hỏi:
    - Xảy ra chuyện gì?

    Thổ Tỉnh Lợi Thắng nói:
    - Đêm qua, một nhánh quân Minh không ngờ đã theo triền núi chui qua, khi trời sáng chúng ta mới phát hiện, bọn họ đã chiếm cứ hai bên sườn đồi ở cửa cốc! Hiện tại toàn bộ cửa ra vào ở khe sâu đã bị quân Minh cắt đứt.

    - Sao?
    Đức Xuyên Gia Quang nghe vậy lập tức chấn động, vội la lên:
    - Đạo Diệp Quân không có tin tức sao?

    Ngày hôm qua Đạo Diệp Chính Cát đã thống lĩnh hai van quân Mạc Phủ xâm nhập vào trong thung lũng rồi, lúc này đột nhiên lại nhảy ra một nhánh quân Minh chiếm cứ sườn đồi ở hai bên khe sâu cũng cắt đứt cửa cốc, cái này chẳng phải nói lên Đạo Diệp Chính Cát và hai vạn quân Mạc Phủ đã thành cá trong chậu của đại quân Minh triều sao?

    - Ôi.
    Thổ Tỉnh Lợi Thắng nói:
    - Đều do thuộc hạ sơ suất, pháo đội và quân nhu của đại quân Minh triều tuy rằng cồng kềnh, không thể chèo đèo lội suối, nhưng bộ binh của bọn họ thì không bị nhiều ràng buộc, hoàn toàn có thể theo khe sâu hai bên triền núi nhanh chóng vượt qua đây, lúc trước nên phái binh gác ở hai bên triền núi mới phải.

    Thổ Tỉnh Lợi Thắng hoàn toàn là đang miễn cưỡng bản thân rồi.

    Đang trong thời tiết lạnh, đem quân đội đóng ở hai đường quan trọng ở trên núi căn bản là không thể ngăn cản quân địch tới, làm không tốt có thể bị địch nhân vây đánh, nếu trên núi không có nguồn nước thì càng thảm hơn, bởi vậy hạ trại ở trên núi trong thời tiết lạnh là điều đại kỵ của nhà binh, chỉ có dạng phế vật như Mã Tắc mới có thể làm việc ngốc như tìm đường sống trong cõi chết như vậy.

    Trên thực tế, cho dù khinh binh quân Minh có thể trèo đèo lội suối qua đây, nhưng số lượng quân đội có thể vào được là hữu hạn, nếu quân Minh mạnh về vũ khí, một ít quân đội qua đây được thì có tác dụng gì? Để cho hơn mười vạn đại quân Mạc Phủ nhét kẽ răng còn chưa đủ!

    Vì vậy, không phái binh đóng ở hai bên triền núi, hoàn toàn không phải là trách nhiệm của Thổ Tỉnh Lợi Thắng

    Thanh Sơn Trung Tuấn vội la lên:
    - Thổ Tỉnh Quân, bây giờ không phải là thời điểm truy cứu trách nhiệm, nên nghĩ xem có biện pháp nào tiêu diệt đám quân Minh này, khai thông yếu đạo ở cửa cốc, và liên lạc được với hai vạn quân Mạc Phủ trong thung lũng.

    - Đúng đúng đúng.
    Đức Xuyên Gia Quang luôn miệng nói:
    - Nhất định phải cứu Đạo Diệp Quân bị vây trong cốc ra.
     
    Last edited by a moderator: 31/1/17
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thiết Huyết Đại Minh
    Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
    Chương 459: Đại thắng (2)

    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    Nguồn: Metruyen.com
    Share: Banlong.usa



    Thổ Tỉnh Lợi Thắng sầu thảm nói:
    - Tướng quân đại nhân, Thanh Sơn Quân, ngay tại thời điểm phát hiện nhánh quân Minh này, Tùng Bình Tín Cương và Bản Thương Trọng Xương cũng đã liên tục phát động vài chục lần tiến công, tuy nhiên đều bị quân Minh đánh lui, đám quân Minh này vô cùng giảo hoạt, bọn họ chặt chẽ chiếm cứ hai bên bờ ở cửa cốc, từ trên cao thả pháo xuống, binh lính của chúng ta căn bản là không thể đi lên.

    - Không lên được cũng phải lên.
    Đức Xuyên Gia Quang nổi giận lôi đình:
    - Nói cho Tùng Bình Tín Cương và Bản Thương Trọng Xương, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tấn công lên hai bên sườn đồi ở cửa cốc, giết hết tất cả những người Minh triều chết tiệt đó...

    - Vâng!

    Thổ Tỉnh Lợi Thắng cúi đầu lên tiếng, đi ra với vẻ mặt ngưng trọng.

    Nhìn theo Thổ Tỉnh Lợi Thắng, Thanh Sơn Trung Tuấn sau đó cũng rời đi, Đức Xuyên Gia Quang đột nhiên rút đao võ sĩ ra, hung hăng bổ một đao lên chiếc bàn trong trướng, chỉ nghe soạt một tiếng, chiếc bàn lớn đã bị y một đao chém thành hai nửa, vật phẩm trên bàn lập tức rơi đầy đất.

    Trong thung lũng, cuộc chiến dữ dội đã giằng co suốt một ngày!

    Quân đội Mạc Phủ bị nhốt trong cốc đã trở thành cá trong chậu, Trung Ương Quân Đại Minh phát khởi thế tiến công bằng sức mạnh dời non lấp biển về phía này, Đại tướng quân pháo tuy rằng phát huy tác dụng không lớn, nhưng Long vương pháo lại thể hiện được thần uy, lợi khí có lực sát thương rất lớn này bắn như mưa về bên trong trận của quân Mạc Phủ, oanh tạc khắp nơi.

    Quân Minh không tiếc mọi giá tấn công mạnh xuống, tới khi trời tối, hai vạn quân Mạc Phủ trong cốc đã thương vong hơn phân nửa!

    Cuộc chiến dữ dội, đạn pháo không ngừng gào thét qua triền núi, trong đó có một viên đạn pháo trực tiếp rơi vào bên người Đạo Diệp Chính Cát cách đó không xa, chỉ nghe nổ ầm một tiếng, một trận khói đặc từ mảnh vỡ bay lên cao, mảnh vỡ nóng rực bay khắp mọi nơi trên tuyết bùn, mười mấy gã quân Mạc Phủ xui xẻo lập tức kêu thảm ngã xuống vũng máu.

    Đạo Diệp Chính Cát cũng bị một lực khổng lồ hung hăng đẩy ngã trên mặt đất, may mắn duy nhất là không có bị mảnh đạn nào bắn trúng.

    Mặt mày xám tro bò từ đất lên, Đạo Diệp Chính Cát tức giận rống to, đạp vào người một gã võ sĩ cao cấp bên người giận dữ hét:
    - Tùng Bình Thứ Lang, ngươi vừa nói cái gì?

    Tên võ sĩ được gọi là Tùng Bình Thứ Lang chán nản nói:
    - Đạo Diệp đại nhân, thuộc hạ vô năng, không thể đoạt lại hai bên sườn đồi ở cửa cốc.

    - Ngu ngốc!

    Đạo Diệp Chính Cát nghe vậy giận dữ, rút đao võ sĩ ra hung tợn đâm vào bụng Tùng Bình Thứ Lang.

    Không thể đoạt lại hai bên sườn đồi ở cửa cốc, Đạo Diệp Chính Cát bị nhốt trong cốc không ra được, viện quân của Tùng Bình Tín Cương, Bản Thượng Trọng Xương ở ngoài cửa cốc không vào được, trận chiến này nếu tiếp tục đánh chỉ còn một con đường chết, cũng khó trách Đạo Diệp Chính Cát giận tím mặt.

    Đạo Diệp Chính Cát vừa mới một đao giết chết Tùng Bình Thứ Lang, lại có một võ sĩ mặt mày xám tro từ tiền phương chạy vội về, vọt tới trước mặt Đạo Diệp Chính Cát kêu lên:
    - Đạo Diệp đại nhân, thế tấn công của quân Minh tiền phương vô cùng mãnh liệt, súng kíp của bọn họ lợi hại hơn thiết pháo của chúng ta, quân ta đã thương vong hơn hai ngàn người, thật sự nếu không có viện quân đến chúng ta cũng sắp không chống nổi.

    - Ngươi ngươi ngươi!
    Đạo Diệp Chính Cát thở dốc hai tiếng, chỉ vào ba gã võ sĩ ở bên người hét lớn:
    - Chống cự, tất cả cố chống cự!

    - Vâng!

    Ba tên võ sĩ ầm ầm đồng ý, mang theo thủ hạ sợ hãi tiến về phía trước, nghênh đón thế tấn công dời non lấp biển của quân Minh.

    Đạo Diệp Chính Cát quay đầu, giận dữ hét với gã võ sĩ cuối cùng còn lại bên người:
    - Vĩ Điền Tứ Lang, ngươi dẫn người liều chết xông ra khỏi cốc đi, nói cho hai tên ngu ngốc Tùng Bình Tín Cương, Bản Thượng Trọng Xương, trước khi trời tối nếu bọn họ vẫn chưa đoạt lại được hai bên sườn đồi ở cửa cốc, vậy thì chờ thay ta nhặt xác đi!

    - Vâng!

    Vĩ Điền Tứ Lang đáp ứng một tiếng, mang theo năm mươi nhẫn giả rời đi.

    Bên ngoài cốc.

    Tùng Bình Tín Cương và Bản Thương Trọng Xương đã tận lực, thật sự là bọn họ đã tận lực, từ sáng lúc phát hiện ra quân Minh đến tận bây giờ sắc trời đã tối, bọn họ đã huy động thủ hạ tấn công mạnh suốt một ngày, thi thể nằm dưới sườn đồi cũng đã chất thành núi, máu tươi chảy ra cũng đã hòa tan tuyết ở ngoài cốc.

    - Đại nhân.
    Một gã võ sĩ thở hồng hộc quỳ xuống trước mặt Tùng Bình Tín Cương, mặt sầu thảm nói:
    - Cuộc chiến này không thể đánh tiếp nữa.


    Cơ mặt Tùng Bình Tín Cương bắt đầu co giật đứng lên, y làm sao mà không đau lòng trước cái chết của tướng sĩ dưới tay, những người này đều là cấp dưới của y, có thể dừng trận đánh này, thì y cũng đã dừng rồi, nhưng y không được lựa chọn đường sống, Đức Xuyên Gia Quang đã hạ tử mệnh rồi, nếu trước lúc trời tối y không giành lại được hai bên sườn đồi, y phải mổ bụng tự sát!

    - Ngu ngốc!
    Tùng Bình Tín Cương một cước đá tên võ sĩ nằm lăn ra đất, sau đó quay đầu rút đao võ sĩ giơ lên, hướng về vài tên võ sĩ cao cấp cuối cùng đứng phía sau rống to:
    - Giết lên...

    Tùng Bình Tín Cương mang theo quân đội cuối cùng còn lại phát động tiến công hướng về sườn đồi bên trái ở cửa cốc.

    Gần như là đồng thời, ở một bên Bản Thương Trọng Xương cũng phát động tiến công hướng sườn đồi bên phải cửa cốc, tình cảnh của y so với Tùng Bình Tín Cương cũng không khá hơn chút nào, chiến đấu từ sáng đến lúc chạng vạng, thủ hạ của Bản Thương Trong Xương cũng đã chết hơn phân nửa, chỉ còn lại không tới năm ngàn người có thể chiến đấu trên chiến trường.

    Phương xa, Đức Xuyên Gia Quang, Thổ Tỉnh Lợi Thắng đứng theo dõi cuộc chiến đã nhìn đến chết lặng, bọn họ quả thực không dám tin vào mắt mình, bọn họ không thể tin được không biết người Minh triều ở hai bên sườn đồi là do cái gì biến thành? Gần năm vạn đại quân tấn công mạnh, không ngờ không thể đánh hạ hai sườn đồi nho nhỏ này, ngược lại còn bị chết và thương vong nghiêm trọng!

    Cửa cốc trong khe sâu, sườn đồi bên trái.

    Một gã quan quân bước nhanh đến trước mặt Lý Định Quốc, lớn tiếng nói:
    - Tướng quân, đạn của chúng ta đã bắn hết!

    Lại có hai quan quân chạy đến trước mặt Lý Định Quốc, cũng nói:
    - Tướng quân, chúng ta đã hết đạn.

    Lý Định Quốc hít một hơi khí lạnh, ngưng thanh nói:
    - Long vương pháo thì sao, có còn...long vương pháo hay không?

    Mấy tên quan quân đồng thanh đáp:
    - Long vương pháo sớm đã hết rồi.

    Lý Định Quốc lại chuyển hướng sang gã đại đội trưởng khác, trầm giọng hỏi:
    - Vậy còn các ngươi, các ngươi còn...viên đạn nào không?

    - Chúng tôi cũng không còn.
    Hai gã đại đội trưởng kia trầm giọng nói:
    - Người Nhật Bản lại đến, tướng quân, chúng ta sử dụng lưỡi lê đâm họ đi.

    - Được.
    Lý Định Quốc lớn tiếng quát:
    - Tất cả chuẩn bị...giương lưỡi lê!

    - Tạch tạch tạch...

    Thanh âm lưỡi lê sáp nhập rãnh vang lên thành một mảnh, quan binh Trung Ương Quân rất nhanh liền chuẩn bị lưỡi lê, tà dương ở chân trời phương tây đã tắt chỉ còn lại một đám tàn quang chiếu lên lưỡi lê chói lọi của Trung Ương Quân, thoáng chốc phản xạ ra một mảnh hàn quang chói mắt, sát khí lạnh như băng tràn ngập vô tận trong không khí.

    Lý Đinh Quốc soàn soạt rút yêu đao ra, nhảy tới tấn công, giương đao quát:
    - Trung Ương Quân Đại Minh tất thắng!

    - Trung Ương Quân Đại Minh tất thắng!

    - Trung Ương Quân Đại Minh tất thắng!

    - Trung Ương Quân Đại Minh tất thắng!

    Quân Mạc Phủ ở dưới sườn đồi đông nghịt như kiến tiến đến, Trung Ương Quân ở trên sườn đồi vẻ mặt như sắt, hô to hưởng ứng như núi thở sóng thần vang tận mây xanh.

    - Tốt!
    Lý Định Quốc nói tiếp:
    - Trận chiến ngày hôm nay, chúng ta lấy binh lực của hai liên đội giết chết kẻ thù nhiều hơn ít nhất là mười lần, chỉ cần kiên trì nửa canh giờ nữa, đại quân của chúng ta có thể diệt toàn bộ người Nhật Bản trong cốc, đến lúc đó công binh của chúng ta có thể đem trận địa pháo binh đến ngay dưới mắt người Nhật Bản, một trận này chúng ta nhất định thắng rồi!

    - Ah…ah….ah

    Trung Ương Quân ở trên sườn đồi điên cuồng hoan hô.

    Lý Định Quốc chậm rãi xoay người, yêu đao trong tay hơi hạ xuống, nghênh đón quân Mạc Phủ đang ùa lên sườn đồi, tiếng hét dài thê lương vang vọng trời cao:
    - Các huynh đệ, vì chính các ngươi, vì người nhà của các ngươi, vì đế quốc Đại Minh, hơn cả là vì dân tộc Đại Hán, hãy đuổi những tạp chủng Nhật Bản chân ngắn tay này đuổi xuống núi, giết...

    - Giết...

    Gần ngàn tên quan binh nâng lưỡi lê lên tiến lên tấn công, Lý Định Quốc cũng ở phía sau đáp xuống dưới sườn đồi, không đến thời gian một lát đã đụng vào gần vạn quân Mạc Phủ đang xông lên, tựa như hai làn sóng lớn xô vào nhau, thoáng chốc huyết lãng nổi lên rực rỡ.

    - Haaa...!

    Lý Định Quốc xông lên phía trước hét lớn một tiếng, yêu đao trong tay đã đâm xuyên qua ngực của một gã võ sĩ Mạc Phủ, nương theo quán tính hùng mạnh, không ngờ Lý Định Quốc mang theo thi thể tên võ sĩ kia tiếp tục đi lên phía trước, tiếp tục đâm xuyên qua ngực của một tên võ sĩ khác.

    Yêu đao mà Trung Ương Quân mang theo đều được làm bằng thép, trên đao có đặc chế rãnh huyết.

    Máu tươi đỏ sẫm theo lưng của hai tên võ sĩ phun ra như suối, bắn tung tóe đầy mặt và cổ của Lý Định Quốc, Lý Định Quốc mặt mày dữ tợn, không quan tâm lau vết máu trên mặt liền một cước đạp bay thi thể của hai tên võ sĩ Mạc Phủ, ánh mắt lang sói nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm con mồi kế tiếp.

    Sườn núi đã bị võ sĩ Mạc Phủ giẫm lên lầy lội, quân Mạc Phủ Nhật Bản và Trung Ương Quân Đại Minh công kích say sưa.

    Tuy rằng quân Mạc Phủ chiếm ưu thế tuyệt đối về nhân số, chỉ là tấn công sườn đồi bên trái còn có gần vạn quân Mạc Phủ, mà Trung Ương Quân Đại Minh đột kích từ trên cao xuống cũng không đến ngàn người, mà binh lực của phủ Mạc Quân gấp mười lần quân Minh, cái làm cho người ta khó có thể tin chính là, dựa vào địa hình thuận lợi, không ngờ quân Minh lại chiếm thế thượng phong!
     
    Last edited by a moderator: 31/1/17
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thiết Huyết Đại Minh
    Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách

    Chương 460: Đại thắng (3)

    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    Nguồn: Metruyen.com
    Share: Banlong.usa



    Số lượng võ sĩ của quân Mạc Phủ tuy rằng không ít, bất kể là tố chất thân thể hay kỹ xảo đánh nhau quyết liệt, cũng không kém Trung Ương Quân Đại Minh, nhưng võ sĩ Mạc Phủ đề cao võ dũng của cá nhân, bình thường rất ít tiến hành huấn luyện tấn công đồng đội, mà Trung Ương Quân Đại Minh lại không như vậy, hai người lưng tựa lưng tập đâm lê, ba người xếp theo hình tam giác tập đâm lê là chính sách huấn luyện bộ binh quan trọng.

    Bởi vậy, nếu như là đánh nhau đơn độc, một binh lính của Trung Ương Quân chưa chắc đã là đối thủ của võ sĩ Mạc Phủ, nếu là đâm lê tập thể, võ sĩ Mạc Phủ kém xa so với Trung Ương Quân, trên cơ bản hai binh lính của Trung Ương Quân lưng tựa lưng kết trận, có thể vững vàng tấn công ba võ sĩ Mạc Phủ, ba binh lính của Trung Ương Quân kết trận theo hình tam giác, thì ít nhất có thể ngăn sự tấn công của năm võ sĩ Mạc Phủ.

    Không đến một lát, quân Mạc Phủ hùng hổ đã bị Trung Ương Quân Đại Minh trên sườn đồi đuổi xuống dưới.

    Đức Xuyên Gia Quang, Thổ Tỉnh Lợi Thắng, Thanh Sơn Trung Tuấn đang dừng chân theo dõi trận đấu ở xa xa không thể tin được tất cả đều là sự thật, lần này người Minh triều cũng không hề sử dụng súng kíp, cũng không sử dụng Long vương pháo đáng sợ, lần này hoàn toàn là một trận đối mặt giáp lá cà, cũng là phương thức chiến đấu võ sĩ Mạc Phủ am hiểu nhất, cũng thích nhất.

    Nhưng mà kết quả lại là, quân Mạc Phủ lại bại trận, bị quân Minh theo sườn đồi đuổi xuống dưới.

    Trời rốt cục đã tối.

    Toàn bộ hai vạn quân Mạc Phủ bị nhốt trong thung lũng đã bị giết, Đạo Diệp Chính Cát cũng bị bắt sống, Tùng Bình Tín Cương và Bản Thương Trọng Xương sai người xốc lại cây đuốc, hai bên sườn đồi ở cửa cốc bỗng nhiên vang lên tiếng hoan hô long trời lở đất, nương theo ánh ánh lửa sáng như ban ngày trên sườn đồi, hai người hoảng sợ phát hiện, càng ngày càng hiện ra nhiều quân Minh hơn nữa.

    Tâm tình Tùng Bình Tín Cương và Bản Thương Trọng Xương lập tức chìm xuống chín tầng địa ngục, viện quân của người Minh triều tới rồi, điều này có nghĩa là Đạo Diệp Chính Cát và hai vạn đại quân Mạc Phủ bị nhốt trong thung lũng đã xong rồi.

    Tùng Bình Tín Cương và Bản Thương Trọng Xương liếc nhau, đều thấy được trong con ngươi của đối phương một tia sầu thảm, Đạo Diệp Chính Cát dù đã bỏ mình hay bị bắt, đối với Đức Xuyên Gia Quang mà nói đều là đả kích trầm trọng, lấy quan hệ thân mật của y và Đức Xuyên Gia Quang, Đức Xuyên Gia Quang nhất định sẽ đem lửa giận chút lên người của bọn họ.

    Bản Thương Trọng Xương ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, nói với Tùng Bình Tín Cương:
    - Tùng Bình Quân, đi trước một bước.

    Dứt lời, Bản Thương Trọng Xương quỳ hai gối xuống đất, rào rào rút ra đao võ sĩ, không chút do dự liền đâm vào bụng mình, sau khi lưỡi đao sắc bén đâm thủng bụng, y lại nắm chặt đao vòng một hình chữ thập ở bụng, sau đó cả người mới đổ về phía trước, không ngờ đó chính là nghi thức mổ bụng tiêu chuẩn nhất của võ sĩ.

    Da mặt Tùng Bình Tín Cương kịch liệt co giật hai cái, trong con ngươi dâng lên sự sợ hãi khó nói nên lời.

    Tùng Bình Tín Cương không muốn chết, hơn nữa y không sợ chết, nhưng y biết rằng Đức Xuyên Gia Quang tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y, nếu để Đức Xuyên Gia Quang xử lý, chỉ sợ sẽ bị chết thảm hơn, hơn nữa lúc đó gia tộc của y cũng sẽ chịu nhục theo, tước đạt quyền thừa kế của con y, nếu y mổ bụng tự vẫn, thì có thể giữ lại vinh quang của võ sĩ, gia tộc của y cũng sẽ không bị chịu bất cứ liên lụy gì, con y cũng thuận lợi kế thừa đất phong của y.

    Nuốt nước miếng một cách khó khăn, chậm rãi rút đao võ sĩ sắc bén ra, đặt trên bụng mình nửa ngày, Tùng Bình Tín Cương vẫn không hạ thủ được, võ sĩ bên cạnh không nhìn được lâu nữa, đạp một cước lên mông của y, chân Tùng Bình Tín Cương mới lảo đảo ngã xuống đất, đao võ sĩ trong tay thuận thế đâm xuyên qua lồng ngực của y.

    Đến lúc này, cuộc chiến ở Thượng Dã Nguyên sẽ không có bất kỳ trì hoãn nào nữa.

    Tuy nhiên Đức Xuyên Gia Quang, Tửu Tỉnh Trung Thế, Thổ Tỉnh Lợi Thắng vẫn không biết ngày tận thế của quân Mạc Phủ đã đến gần, quân Quan Đông và quân Quan Tây vẫn trông coi cẩn thận lối ra vào khe sâu như cũ, ý đồ vây Trung Ương Quân Đại Minh ở trong thung lũng, yên lặng chờ ngày đầu xuân tuyết tan nào đó đến.

    Vài ngày tiếp Trung Ương Quân Đại Minh không chủ động khởi xướng tấn công nữa.

    Nhưng đấy chỉ là ở mặt ngoài, trên thực tế bốn liên đội công binh của Trung Ương Quân Đại Minh đang gấp gáp sửa gấp trận địa pháo binh ở gần sát cửa cốc, khoảng cách giữa trận địa pháo binh và cửa cốc vừa đủ, cửa cốc ở khe sâu có hình loa, bởi vậy cũng không tạo nên ảnh hưởng quá lớn đối với pháo binh bắn góc.

    Trải qua tính toán đo lường, trên trận địa pháo binh để đặt pháo tướng quân pháo đủ để bao trùm cả tòa đại doanh của quân Mạc Phủ.

    Mười ngày sau, rốt cục cũng đã sửa xong trận địa pháo binh, hai pháo doanh đặt bốn trăm khẩu Đại tướng quân pháo ở trên trận địa lộ ra sắc thái dữ tợn, luân phiên xoắn xuống, từng nòng pháo chậm rãi nhếch lên, họng pháo tối om chỉ giữa không trung, tựa như thiết thú dữ tợn, mở ra cái miệng rét căm.

    Thời khăc quyết chiến rốt cục đã đến.

    Vương Phác ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nhìn đồng hồ quả quýt trong tay một chút, lạnh nhạt nói:
    - Bắt đầu đi.

    - Sàn sạt!

    Kỳ ngữ binh lính phía sau Vương Phác nhanh chóng giơ cờ nhỏ màu xanh đỏ lên trời xanh, dùng sức quật hai cái, trên tháp cạnh dựng bên cạnh trận địa pháo binh, kỳ ngữ binh thấy thế cũng giơ cờ lên, dùng sức quật hai cái, trên trận địa pháo binh thoáng chốc vang lên một tràng tiếng kim loại ma sát trong trẻo, quan binh các cấp ở pháo binh doanh đã đồng thời giơ yêu đao lên.

    Trong lúc đó, quan quân các cấp nhanh chóng hạ yêu đao xuống.

    Trong thung lũng lập tức vang lên một trận tiếng gầm rú nặng nề, cửa sơn cốc cũng bắt đầu rung lên, ngay sau đó, tiếng rít thê lương phá vỡ trời cao, thanh âm kéo dài gào thét hướng về phía quân doanh của quân Mạc Phủ.

    Đại doanh quân Mạc Phủ.

    Từ Mạc Phủ tướng quân Đức Xuyên Gia Quang, cho đến những khinh bộ binh địa vị thấp nhất, không ai biết vận rủi của bọn họ đã giáng tới, nghe được tiếng rít trong không trung, một đám người Nhật Bản chưa được chứng kiến uy lực của đại tướng quân pháo chui từ trong lều ra, một đám chỉ trỏ lên bầu trời, bọn họ cũng không biết thanh âm đáng sợ này là có chuyện gì xảy ra.

    Tuy nhiên rất nhanh, người Nhật Bản đã biết được đây là chuyện gì.

    Vài giây đồng hồ sau, tiếng rít này liền đáp xuống trên đầu bọn họ, ngay sau đó, từng đoàn từng đoàn hồng quang chói mắt trên cao phóng đến đại doanh của quân Mạc Phủ, nương theo khí lãng khổng lồ là những tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, còn có vô số những mảnh vỡ nóng rực bay múa đầy trời, rất nhiều người Nhật Bản căn bản còn không hiểu được tại sao thì đã bị khí lãng khổng lồ này xé rách thành từng mảnh, rất nhiều người Nhật Bản bị những mảnh vỡ bay múa đầy trời ấy đâm thủng thân thể, một đám nằm trong vũng máu phát ra tiếng kêu rên thống khổ...

    Uy lực của bốn trăm khẩu Đại tướng quân pháo tương đối đáng sợ, nếu phạm vi phóng xạ của mỗi phát đạn là 100 mét vuông, như vậy một lần kích pháo của Trung Ương Quân sẽ là bốn vạn mét vuông! Lấy thương tổn bắn ra từ lựu đạn, khu vực lớn như vậy trên cơ bản không tổn tại bất cứ góc chết nào!

    Người Nhật Bản chưa bao giờ chứng kiến sự đáng sợ của Đại tướng quân pháo, nên ở phương diện tri thức và kinh nghiệm né tránh là không có, bọn họ căn bản là không biết khi đạn pháo bắn tới là phải nằm xuống, do đó khi mũi tên mang theo đạn pháo bay tới, bọn họ nếu không phải là đứng sững sờ tại chỗ, thì là khoa chân múa tay chạy tán loạn.

    Một vòng pháo kích của Ương Quân quân đã tiêu diệt được hơn trăm cái lều của quân Mạc Phủ, nổ chết và bị thương ít nhất một ngàn tướng sĩ Mạc Phủ.

    Nhưng mà, vận rủi của người Nhật Bản giờ mới bắt đầu, Đại tướng quân pháo không phải là Hồng Di đại pháo, Hồng Di đại pháo cần thời gian nạp đạn rất lâu, nhưng Đại tướng quân pháo có thể tự lắp đạn sau đó phóng ra, khoảng cách trung gian không đến mười giây!

    Rất nhanh, làn đạn pháo thứ hai lại mang theo tiếng rít thê lương hạ xuống, trong đại doanh của quân Mạc Phủ nổi lên từng đoàn hồng quang chói mắt, khí lãng khổng lồ, mảnh vỡ bắn bay đầy trời đã mang đến thương tổn cực lớn, càng nhiều người Nhật Bản hơn nữa kêu thảm ngã xuốn trong vũng máu...

    Khi quân Mạc Phủ bị đại pháo của quân Minh đánh cho giống như con chuột chạy toán loạn ở trong quân doanh, bộ binh của Trung Ương Quân chờ trong khe sâu đã lâu đi ra, triển khai trên vùng đất bằng ở ngoài cửa cốc, đội hình bắn nghiêm túc, tiếng nạp đạn pháo rít không ngừng, tiếng pháo ở tiền phương ù ù, nhóm bộ binh của Trung Ương Quân cũng mang vẻ mặt lạnh lùng, lặng yên chờ một khắc đình chỉ pháo kích này.

    Đại tướng quân pháo tuy rằng lợi hại, nhưng vẫn không thể quyết định thắng bại chiến tranh trong một trận, bộ binh của bọn họ mới là người quyết định thắng bại cuối cùng.

    Suốt hai mươi lượt pháo kích luân phiên, hai pháo binh doanh của Trung Ương Quân bắn ra ước chừng bốn ngàn phát pháo đạn! Khi quân Mạc Phủ ở tại trong quân doanh đang đâm quàng đâm xiên, gào khóc thảm thiết, hai doanh bộ binh bày xong trận hình xạ kích bắt đầu hô vang kí hiệu, bước chân chậm rãi chỉnh tề tiến về phía trước, tựa như một cơn nước lũ cuốn về phía đại doanh Mạc Phủ.

    Lúc này đại quân Mạc Phủ đã hoàn toàn rối loạn, Thổ Tỉnh Lợi Thắng vừa rồi trực tiếp bị pháo kích nổ chết rồi, Đức Xuyên Gia Quang tuy rằng không chết, nhưng y bị trận pháo kích vừa rồi làm cho sợ đến mức tiểu ra quần, cả người đã trở nên thần trí mơ hồ, căn bản cũng không có năng lực để chỉ huy đại quân Mạc Phủ.

    Người duy nhất có khả năng chỉ huy toàn cục là Mạc Phủ lão Trung Thanh Sơn Trung Tuấn lại không biết đã trốn đi đâu, còn dư lại ở đại doanh là những bộ hạ chạy tan tác, trên căn bản là đại doanh không tìm thấy võ sĩ, toàn bộ đã thành một mớ hỗn loạn, vừa lúc đó, bộ binh của Trung Ương Quân Đại Minh cuối cùng cũng bắt đầu tiến công.
     
    Last edited by a moderator: 1/2/17
    nqtien9x, muthanhnam and cakiempc like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566
    Thiết Huyết Đại Minh
    Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
    Chương 461: Cuộc đại tàn sát (1)

    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    Nguồn: Metruyen.com
    Share: Banlong.usa



    Ngày 7 tháng 2 năm thứ bảy niên hiệu Long Vũ (năm 1650) triều Đại Minh,

    Trung Ương quân Đại Minh đánh bại quân Mạc phủ Nhật Bản trong trận Thượng Dã (1), đại quân mười mấy vạn người của Mạc phủ (2) hoàn toàn bị đánh tan, Tửu Tỉnh Trung Thế (Sakai Tadayo) (3) dẫn tám vạn quân Kansai cũng trúng mai phục của quân Minh, bại trận mà rút về, Tửu Tỉnh Trung Thế - một Đại Lão (4) của Mạc phủ run sợ mà chết.

    Ngày 12 tháng 2, Trung Ương quân Đại Minh tiến tới dưới thành Giang Hộ (5).


    Trong ánh chiều tà, đường nét lờ mờ của thành phố Giang Hộ to lớn đã lộ ra ở phía trước đường chân trời. Vương Phác mạnh mẽ ghìm chặt chiến mã, đưa mắt nhìn thành Giang Hộ, mắt lóe lên một tia tàn khốc khó hiểu. Giang Hộ! Phía trước chính là thành Giang Hộ! Cái gọi là thành Giang Hộ, cũng chính là thủ đô Đông Kinh (Tokyo) của người Nhật sau này.

    Đông Kinh! Đông Kinh đây rồi!

    - Phù...!

    Vương Phác thở phào một hơi thật dài, tuy rằng không-thời gian (6) không giống nhau, tuy rằng lịch sử đã đảo lộn, tuy rằng ở không-thời gian này, người Nhật Bản cũng không áp bức và lăng nhục triều Đại Minh, bọn cướp biển ở vùng duyên hải phía đông nam từng là tai họa của Đại Minh, cũng không phải do Mạc phủ Nhật Bản ủng hộ, mà chỉ là những lãng nhân (7) Nhật Bản đơn độc mà thôi, nhưng dù là vậy, Vương Phác cũng không có ý định thay đổi dự tính ban đầu.

    Liễu Như Thị giục ngựa tới gần Vương Phác, thấp giọng hỏi:

    - Vương gia, phía trước là thành Giang Hộ sao?

    - Không, nó được gọi là Đông Kinh!

    Vương Phác thản nhiên đáp:

    - Từ hôm nay trở đi, Giang Hộ chính thức đổi tên thành Đông Kinh rồi!

    - Đông Kinh?

    Liễu Khinh Yên mỉm cười, duyên dáng nói:

    - Ban đầu triều Đại Minh có Nam Kinh, Bắc Kinh, nếu đổi Tây An thành Tây Kinh, đổi Giang Hộ thành Đông Kinh, vậy là có đủ bốn kinh đô, đến chỗ nào cũng có hành cung rồi, ha ha!

    - Tây Kinh?

    Vương Phác nghe vậy hơi ngẩn ra, nói:

    - Sẽ có Tây Kinh, tuy nhiên e rằng Tây An sẽ không thành Tây Kinh của của đế quốc Đại Minh được, Tây Kinh phải ở xa hơn, rất xa về phía tây mới được.

    Dứt lời, Vương Phác không để ý tới hai nàng nữa, ghìm cương xoay người về phía Lã Lục ở phía sau:

    - Lã Lục.

    Lã Lục ngồi trên lưng ngựa cúi chào, nói:

    - Có thuộc hạ.

    Vương Phác nói:

    - Lập tức triệu tập các quan quân các doanh từ cấp liên đội trưởng trở lên, mời dự hội nghị quân sự khẩn cấp.

    - Dạ.

    Lã Lục nhận lệnh đi.

    Trong thành Đông Kinh, phủ tướng quân.

    Nghe đại quân Minh triều đánh tới ngoài thành, Đức Xuyên Gia Quang (Tokugawa Iemitsu) (8) sốt ruột đến độ giậm chân kêu trời, nhưng bây giờ ông ta có muốn tìm người bàn bạc cũng không tìm được, Thổ Tỉnh Lợi Thắng (Doi Toshikatsu) (9) đã chết trận, Thanh Sơn Trung Tuấn (Aoyama Tadatoshi) (10) đã bị nổ đứt một chân trong cuộc chiến Thượng Dã, hiện giờ đã thành phế nhân, nằm ở nhà.

    Đến bây giờ Đại lão Mạc phủ Tửu Tỉnh Trung Thế (Sakai Tadayo) vẫn chưa trở về Giang Hộ, quân Kansai cũng không có tin tức gì, Đạo Diệp Chính Thắng (Inaba Masakatsu) (11) cũng không biết sống chết ra sao, Bản Thương Trọng Xương (Itakura Shigemasa) (12) và Tùng Bình Tín Cương (Matsudaira Nobutsuna) (13) đã mổ bụng tự vận, Quật Điền Chính Thịnh (Hotta Masamori) (14), Hộ Điền Thị Quy (Toda Ujinori) đã dẫn đội quân phiên quốc chạy trốn, Đức Xuyên Gia Quang (Tokugawa Iemitsu) này đúng là kêu trời không thấu.

    - Tướng quân đại nhân, không xong rồi!

    Giữa lúc Đức Xuyên Gia Quang đang đứng ngồi không yên, thị vệ trưởng vội vã chạy vào, quỳ xuống bẩm báo:

    - Lại có hai vị đại danh (chúa đất: damyo) dẫn quân đội chạy trốn!

    - Khốn kiếp!

    Đức Xuyên Gia Quang nghe vậy giận tím mặt:

    - Lũ hèn nhát này, bổn tướng quân sẽ không tha cho chúng!

    Lại có hai lãnh chúa dẫn quân chạy trốn, điều này đối với Mạc phủ Đức Xuyên (Mạc phủ Tokugawa) đúng là đã loạn càng thêm loạn, thật vất vả mới tập trung được mười mấy vạn đại quân Mạc phủ, lại bị tổn thất nặng nề trong trận Thượng Dã, mười mấy vạn đại quân cuối cùng chỉ còn hơn ba vạn trở về Giang Hộ, số còn lại không bị giết thì cũng chạy tứ tán dọc đường.

    Ba vạn quân còn sót lại này dùng để giữ thành đã là giật gấu vá vai rồi, bây giờ lại có hai lãnh chúa Quật Điền Chính Thịnh và Hộ Điền Thị Quy dẫn quân chạy trốn, như vậy, quân đội trong thành Giang Hộ chỉ còn lại không tới một vạn người, chỉ với lực lượng này, làm sao có thể ngăn cản thế công mạnh mẽ của đại quân nhà Minh?

    Tệ hơn nữa là đại quân Minh triều đã tới ngoài thành, lúc này có muốn tổ chức tráng đinh trong thành chiến đấu cũng không còn kịp nữa rồi. Đột nhiên trong đầu Đức Xuyên Gia Quang lóe lên một ý niệm: đầu hàng! Mọi việc đã đến nước này, chỉ có thể đầu hàng Đại Minh, có lẽ còn giữ được tính mạng, Mạc phủ Đức Xuyên có lẽ còn có thể tiếp tục tồn tại.

    Không phải là Trung Quốc có câu cách ngôn “Giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt” đó sao?

    Chỉ cần giữ được tính mạng, duy trì huyết thống của Mạc phủ Đức Xuyên, tất cả sẽ còn có cơ hội.

    Tuy nhiên Đức Xuyên Gia Quang không biết, Vương Phác không hề có ý định cho y cơ hội đầu hàng.

    Lần này Vương Phác quyết tâm muốn diệt trừ Mạc phủ Đức Xuyên, càng quyết tâm muốn thực hiện một cuộc tắm máu đại quy mô chưa từng có ở Đông Kinh, thì làm sao hắn có thể cho Đức Xuyên Gia Quang cơ hội đầu hàng?

    Bên ngoài thành Đông Kinh.

    Tất cả các quan quân cấp liên đội trưởng trở lên đã nhận lệnh tới trước mặt Vương Phác. Ngắm từng khuôn mặt trẻ tuổi trước mặt Vương Phác mạnh mẽ nắm chặt quả đấm, lớn tiếng nói:

    - Còn nhớ lời bổn vương nói với các ngươi ở buổi lễ tốt nghiệp không? Cho tới bây giờ, thế giới này là mạnh được yếu thua, dân tộc Đại Hán chúng ta muốn sinh tồn, nhất định phải khuếch trương đầy đủ không gian rộng lớn, dân tộc Đại Hán chúng ta muốn giàu mạnh, nhất định phải nô dịch những dân tộc khác trên thế giới! (!!!)

    Các sĩ quan nhìn Vương Phác không chớp mắt, trong mắt tràn đầy nhiệt huyết.

    Vương Phác lại nói:

    - Chúng ta không cần đất đai bốn đảo hoang vu cằn cỗi của Nhật Bản, nhưng chúng ta cần đàn ông Nhật Bản khai hoang, trồng trọt, khai mỏ, sửa đường cho chúng ta. Chúng ta càng cần phụ nữ Nhật Bản sinh con đẻ cái cho chúng ta, để con cháu của dân tộc Đại Hán chúng ta sinh sôi nảy nở càng nhiều. Cho nên, chúng ta phải chinh phục đất nước này, chinh phục chủng tộc này! Để cho đàn ông của chúng thành nô lệ của chúng ta, phụ nữ của chúng trở thành đàn bà của chúng ta!

    Các tướng cười vang, không khí lập tức trở nên thân thiết và thoải mái.

    Sau khi dẹp yên loạn trong giặc ngoài, hiện giờ đế quốc Đại Minh đang tiến hành một cuộc khôi phục nguyên khí trước nay chưa từng có, trong đó bao gồm cuộc vận động rầm rầm rộ rộ “Sinh con”. Để khích lệ người Hán sinh thật nhiều con, chính phủ Đại Minh đã đặt ra chế độ khen thưởng, mỗi gia đinh sinh năm con là có thể được thưởng mười lượng bạc, nếu sinh mười con trở lên, có thể được thưởng một trăm lượng bạc!

    Hơn nữa, càng quan trọng hơn là, đó không phải là số con do một phụ nữ sinh ra, mà là số con của một gia đình, nếu một người đàn ông cưới mười vợ, mười người vợ này đều sinh con, như vậy người đàn ông đó vẫn được thưởng một trăm lượng bạc! Vừa có thể cưới nhiều vợ, lại vừa được tiền, người đàn ông nào có thể từ chối chuyện tốt như vậy? (!)

    Tuy nhiên, số phụ nữ trong nước Đại Minh dù sao cũng có hạn, một người đàn ông cưới nhiều vợ, nhất định sẽ có một số người không cưới được vợ, bởi vậy chính phủ Đại Minh nhắm đến nước ngoài, muốn đưa phụ nữ nước ngoài vào để bổ sung cho số phụ nữ trong nước.

    Mặc dù Đại Minh chủ trương “Không cùng tộc với ta, tâm tất khác”, nhưng chỉ áp dụng đối với đàn ông dị tộc mà thôi, phụ nữ dị tộc thì không tính.

    Dân tộc Đại Hán luôn chỉ thừa nhận huyết mạch phụ hệ, nói cách khác, chỉ cần cha là người Hán, bất kể mẹ là chủng tộc gì, đứa trẻ sinh ra vẫn được coi là người Hán; ngược lại, nếu người cha là dị tộc, cho dù người mẹ là người Hán, đứa trẻ sinh ra cũng là dị tộc.

    Đợi tiếng cười lắng xuống, Vương Phác từ từ rút yêu đao ra, xoay người hướng về phía thành Đông Kinh, giơ đao lên cao, một tia sát khí lóe lên trong mắt hắn:

    - Bây giờ bổn vương tuyên bố, sau khi phá thành, toàn quân tướng sĩ có thể tự do hoạt động mười ngày, đàn ông và người già đều không tha, phụ nữ giữ lại! (!)

    Các sĩ quan lập tức hoan hô rung trời.

    Tự do hoạt động là gì? Đó chính là nói sau khi vào thành, bọn họ muốn làm gì thì làm, tha hồ cướp đoạt đồ đạc của cải trong thành, tha hồ giết người Nhật trong thành, tha hồ cưỡng hiếp phụ nữ Nhật! Chuyện tốt như vậy, cả đời có lẽ chỉ có một lần, bảo sao lũ trẻ trâu kia không vui sướng?

    Vương Phác cũng cảm nhận được sự phấn khởi của bọn họ, liền chỉ mũi đao trong tay về phía trước, lớn tiếng nói:

    - Gái đẹp trong thành Đông Kinh đang vẫy gọi các ngươi kìa, họ đang sốt ruột muốn đem thân thể mềm mại ra an ủi các ngươi, an ủi thằng nhỏ của ca ngươi (Quá bựa!), các ngươi còn do dự cái gì? Là đàn ông thì mau mau “nâng thương” lên đi!

    Trong tiếng hoan hộ điếc tai nhức óc, các sĩ quan Trung Ương quân rối rít giục ngựa trở về liên đội của mình.


    (1) Trận Thượng Dã: tức trận Ueno, là một trận đánh trong Chiến tranh Boshin (Nhật Bản), diễn ra ngày 4 tháng 7 năm 1868, giữa binh lính Shōgitai do Shibusawa Seiichirō chỉ huy và Amano Hachirō chỉ huy.

    (2) Mạc phủ: Shōgun (Hán-Việt: Tướng quân), còn gọi là Mạc chúa, là một cấp bậc trong quân đội và là một danh hiệu lịch sử của Nhật Bản. Từ "Shōgun" là tên ngắn gọn của "Sei-i Daishōgun", nghĩa là Chinh di Đại tướng quân.
    Những vị tướng này thường có quyền hạn rất cao và dần dần tạo thế lực riêng cho mình và hùng cứ cai trị một vùng. Mặc dù tướng quân làm việc trong dinh thự cao sang, nhưng vẫn thường gọi nơi này là Mạc phủ (幕府) - ngụ ý là cái màn lều hay trướng mà các tướng sử dụng trong trận tiền.
    Minamoto no Yoritomo, Tướng quân đầu tiên của Mạc phủ Kamakura lấn quyền của triều đình tại Kyoto. Ông trở thành người thực sự cai trị toàn Nhật Bản và lãnh chức hiệu "Chinh di đại tướng quân". Từ đó, chính quyền thực sự nằm trong mạc phủ của các nhà độc tài quân phiệt - mặc dù ngoài mặt họ vẫn tỏ vẻ phò tá Thiên tử tại kinh đô. "Chế độ Mạc Phủ" này kéo dài cho đến thời Minh Trị - khi hoàng quyền được khôi phục.

    (3) Tửu Tỉnh Trung Thế: Sakai Tadayo (1572 -1636) là một lãnh chúa của Nhật Bản thời kỳ Chiến Quốc Nhật Bản, và cố vấn cao cấp chính phủ, nắm giữ danh hiệu của Rōjū, và sau đó Tairō.


    (4) Rōjū (Đại Lão), trong tiếng Anh thường được dịch là Elder, là một trong những vị trí cao cấp nhất trong Mạc phủ Tokugawa, Nhật Bản.

    (5) Thành Giang Hộ: Thành Edo hay còn gọi là thành Chiyoda là một thành ở khu đất bằng phẳng, xây dựng năm 1457 bởi Ota Dōkan. Nó nằm trong Chiyoda ở Tokyo, thời đó được gọi là Edo, Toshima, tỉnh Musashi. Tokugawa Ieyasu thiết lập Mạc phủ Tokugawa ở đây.

    (6) Không-thời gian: Không-thời gian (space-time) là một mô hình toán học gộp ba chiều không gian với một chiều thời gian để tạo thành một cấu trúc thống nhất gọi là không-thời gian liên tục

    (7) Lãng Nhân: là âm Hán Việt của “Ronin”, nghĩa là "con người trôi dạt" (lãng nhân) - như một ngọn sóng tự do trên biển cả. Thuật ngữ ngày bắt đầu có từ thời kì Nara và Heian (Nhật Bản), nó được dùng để chỉ những ai chạy khỏi hoặc ruồng bỏ lãnh địa thuộc quyền lãnh chúa của mình. Thuật ngữ này đồng thời để chỉ các samurai mất đi lãnh chúa trong chiến tranh.

    (8) Tokugawa Iemitsu (1604 – 1651) là vị "Chinh di Đại Tướng quân" thứ ba của gia tộc Tokugawa trong lịch sử Nhật Bản. Ông là con trai trưởng của Tokugawa Hidetada, và là cháu của Tokugawa Ieyasu.


    (9) Doi Toshikatsu: (1573 – 1644) là một quan chức tối cao trong Mạc phủ Tokugawa Nhật Bản và là một trong những cố vấn chủ yếu của tướng quân (shogun) đời thứ hai Tokugawa, là Hidetada.

    (10) Aoyama Tadatoshi (1578 –1643) là một damyo (chúa đất) Nhật Bản ở giai đoạn đầu của thời Edo.


    (11) Inaba Masakatsu (1597-1634) là một daimyō thời kỳ đầu của thành Edo, người cai trị Kakioka (tỉnh Shimōsa) and Mōka (tỉnh Shimotsuke).

    (12) Itakura Shigemasa (1588 -1638) là một daimyo thời kỳ đầu của thành Edo.

    (13) Matsudaira Nobutsuna (1596 - 1662) là một daimyo thời kỳ đầu của thành Edo.

    (14) Hotta Masamori (1606 – 1651) là một daimyo của thời kỳ đầu thành Edo, là một nhân vật chủ chốt trong thập kỷ đầu tiên của Mạc phủ Tokugawa.
     
    Last edited by a moderator: 1/2/17
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)