Thiên Kiêu Vô Song - Khiêu Vũ - Dị Giới Đại Lục - C29 (drop)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi vide, 30/3/13.

  1. Thiên Kiêu Vô Song
    Tác giả: Khiêu Vũ



    Chương 1: Chàng Đạo Lâm đã tới

    Dịch: Vide
    Nguồn: banlong.us




    Nơi cánh rừng bao la bạt ngàn, một trận giết chóc đang xảy ra!

    Phảng phất như trong phim ảnh, một đám võ sĩ mặc giáp với lưỡi đao sắc bén trong tay đang cấp tốc truy đuổi từ phía sau, áo giáp trên người lóe ra ánh kim loại sáng bóng, dù chạy nhanh cũng không phát ra những tiếng va đập đinh đinh đang đang. Thân hình chúng bưu hãn, khuôn mặt dữ tợn, đao sắc trong tay còn thấy rõ từng dòng máu đỏ nhễu xuống nhìn rợn cả người!

    Phía trước đang ra sức chạy trốn là một cô gái, thân hình nhìn qua nhu nhược yểu điệu nhưng lại đang nhẹ nhàng linh hoạt phóng qua từng bụi rậm, thoắt ẩn thoắt hiện trong không trung cực kỳ ấn tượng!

    Trên mặt nàng có chút máu đen nên che đi dung mạo vốn có, chẳng qua trong cặp mắt không ngờ lại là một đôi con ngươi màu bạc! Sáng đến kinh người, sáng một cách quỷ dị!

    Trên người nàng mặc một bộ giáp da bó chặc lấy dáng vóc thướt tha yểu điệu, trong lúc chạy trốn thì thi thoảng nàng đột nhiên sẽ quay trở lại, một cây cung dài với đường cong sắc lẻm trương ra, tiếng dây cung vừa vang lên thì lại là một gã truy binh sau lưng ngã vào vũng máu trong tiếng kêu thảm thiết!

    Rất nhanh, kẻ đuổi người chạy cả hai bên vọt tới bên một hồ nước.

    Đây là một mặt hồ to lớn mà yên ả, sóng lặng trong vắt như gương. Khí thế sát phạt của đôi bên tức thì đã làm rối loạn mặt hồ yên ả này, cô gái cầm cung không chút do dự lập tức nhảy vào trong hồ nước, như chú cá linh hoạt bơi ra xa. Mà đám võ sĩ đang đuổi giết sau khi vọt tới bờ sông thì chỉ biết nhao nhao chửi bới. (DG: mặc giáp nặng thì bơi cái trym @@)

    Mà cô gái đang ở trong hồ cũng chợt quay người bắn ra một mũi tên, một gã võ sĩ đang mắng rất hung lập tức bị mũi tên này bắn thủng yết hầu!

    Máu tươi phun ra đỏ thẫm, phảng phất chỉ gần trong gang tấc!

    Hết thảy tất cả... khiến cho Trần Đạo Lâm sợ ngây người.

    Máu a...! Đây là máu thật a...! Thật sự là giết người a...!!

    Hơn nữa. . . Trời ạ, ngôn ngữ mà bọn họ nói sao mình nghe đến một chữ cũng không hiểu hả?!

    Lúc này Trần Đạo Lâm đang đứng sau một cây đại thụ cách bờ hồ không xa, tay trái hắn vẫn còn bưng lấy một hộp mì ăn liền dưa chua thịt bò, tay phải nắm một đôi đũa, trong mồm còn ngậm nửa khúc rau cải bẹ, trợn mắt hốc mồm nhìn một màn kinh người này mà đầu đầy mồ hôi lạnh, hai đùi run run, tiến thối lưỡng nan.

    Cái này, cái này con mẹ nó chính là trong truyền thuyết... Xuyên việt?

    __________

    Trước khi bắt đầu câu chuyện, xin để cho chúng ta nói rõ trước một chút về thân phận của nhân vật chính đã vậy.

    Tên đầy đủ: Trần Đạo Lâm.

    English name: Đạo Lâm - Trần.

    24 tuổi, nam.

    Tốt nghiệp đại học XX – sở dĩ nói XX ý tứ chính là cái danh tự này các độc giả không cần nhớ kỹ làm gì, dù sao cũng chỉ là một cái trường học rất bết bát, một cái chuyên ngành cũng rất bết bát mà thôi.

    Sau khi tốt nghiệp thì hắn rất an phận lưu lại trong trường học nhậm chức phụ giảng, hàng tháng cầm lấy mớ tiền lương tuy không tính là phong phú nhưng xem như khá ổn định, cũng ở trong ký túc xá không tính là rộng rãi nhưng khá sạch sẽ.

    Từng quen qua hai người bạn gái, bất quá đều đã từ thành công biến thành dĩ vãng.

    Mối tình đầu rất thơ mộng.

    "Con gái bây giờ nữ chính là thà khóc trong xe BMW cũng không cười trên xe đạp nữa." Bạn gái bày tỏ.

    "Nhưng mà có tư cách nói lên cái yêu cầu này thì đều là mỹ nữ mà..." Đạo Lâm rất bất đắc dĩ, cẩn thận từng li từng tí nhìn thoáng qua dung mạo vừa mới đạt tới mức tiêu chuẩn tung ra thị trường (trên mức tầm thường) của bạn gái.

    "Được rồi. . . Em không cần BMW, AUDI cũng được đi à nha? Thật sự không được thì LEXUS bà cũng chấp nhận."

    "AUDI cái gì..., hiện tại dùng Yahoo với Facebook mới là mốt..." Đạo Lâm chân thành mỉm cười.

    Vì vậy, mối tình đầu tục tĩu chấm dứt.

    Bạn gái thứ hai là sau khi công tác mới nhận thức... Mà mấy tháng sau vào một ngày đẹp trời thì Đạo Lâm bỗng phát hiện chính mình "bị bắt cá hai tay" rồi...Lại sau đó nữa hắn càng đau đớn phát hiện nguyên lai không phải "bị bắt cá hai tay" mà là "bị câu cá ba chân"... Sau nữa hắn còn ngạc nhiên phát hiện nguyên lai chính mình ngay cả top ba cũng leo không nổi, đại khái là ở vị trí khoảng thứ năm hay sáu gì đó cơ...

    Rồi một thời gian qua đi, hắn cuối cùng đã minh bạch rằng chính mình ngay cả thứ năm hay sáu cũng không đến nổi, mà là chức nghiệp vĩ đại như thần trong truyền thuyết – trai mồi (dùng để chỉ một loại nam nhân biết rõ cùng nàng không có khả năng, biết rõ nàng không thương mình nhưng vẫn muốn đối đãi nàng tốt một cách mù quáng ).

    Lúc chia tay Trần Đạo Lâm cũng không thống khổ, chẳng qua là trong lòng có chút tiếc nuối nho nhỏ: Ông mày còn chưa kịp cùng con ngựa cái này lăn trên ga giường a...

    Nếu như toàn bộ câu chuyện này không phát sinh mà nói... thì Đạo Lâm chính là một người như vậy, có chút vô sỉ, có chút bình thường, có chút giảo hoạt, có chút hèn mọn bỉ ổi , không tính nai tơ mà có chút ít lươn lẹo. Không tính ác, mà cũng khá là tà.

    Hết thảy tất cả, đều bắt đầu từ đêm nọ.

    Cả đêm trước Trần Đạo Lâm thức để cùng các đại ka trong bang hội cày phụ bản (game online) đến ba giờ sáng, cuối cùng khi chia trang bị thì lại mọc ra một em nữ pháp sư nào đó liên tục làm nũng, đại ka của bang hội vì nghiệp tán gấu nên khó tránh khỏi liền nặng bên này nhẹ bên kia.Đen đủi nữa là vốn ban ngày bởi vì đám sinh viên đánh nhau mà Đạo Lâm đã bị chủ nhiệm khoa mắng hai câu, bị chủ nhiệm khoa mắng thì đương nhiên hắn không dám lớn tiếng cãi lại, thế nhưng buổi tối thấy đại ka trong bang bất công như thế thì hắn không nhịn nổi nữa mà chửi lại vài câu.

    Sau đó... hắn bị kick ra khỏi bang hội, còn bị đuổi giết một mạch tới bình minh nữa.

    "Mẹ nó, nguyền rủa lúc ngươi hẹn hò thì vớ đúng thằng gay!"

    Đầy bụng phiền muộn, Đạo Lâm đành phải tìm một bộ Nhật Bản JAV xem để vỗ yên bầu nhiệt hỏa trong lòng, sau đó đi ngủ...

    Đang mơ mơ màng màng thì bị điện thoại đánh thức, hắn cùng em gái nhỏ nhắn Takizawa Laura bịn rịn chia tay nhau rất lâu trong mộng, rốt cục trở mình thức dậy, ngồi ở trên giường ngửa mặt lên trời đau buồn gào thét: Takizawa Laura của anh a...!

    (DG: cấm tiệt các em trai dưới 18 tuổi lên google search cái tên này nhé...)

    Cúi đầu nhìn trạng thái nhất trụ kình thiên của mình, vốn Đạo Lâm còn đang suy tư có nên thừa dịp nóng hổi mà tự giải quyết một chút hay không thì điện thoại lại vẫn như cũ ngoan cường vang lên.

    Điện thoại là do một người bạn trong trường học gọi tới. Người này tên là Đại Bòi... nghe tên đã biết không phải người lương thiện, hắn ở ký túc xá của trường mở một cái siêu thị nhỏ, quen thân với Đạo Lâm trên chiếu bạc, đợt rồi siêu thị của hắn có mở rộng quy mô làm thêm một cái kho hàng nhỏ, đang cần người trông giữ. Đạo Lâm vốn là muốn giới thiệu một sinh viên muốn làm thêm ngoài giờ tới đó,không may hiện tại vừa vặn là kỳ nghỉ hè nên không tìm được ai cả.

    Về sau Đại Bòi lại nói, nhà kho ngay tại phía sau siêu thị, có thể thu được WIFI miễn phí.

    "Cái gì?!" Lúc ấy Đạo Lâm liền hứng khởi!

    Một tháng bất quá mới mấy trăm đồng tiền công thì chẳng cần thiết mấy, nhưng việc WIFI miễn phí xác thực lại có lực hấp dẫn cực lớn. Ôm Laptop ngồi ở trong kho hàng tiêu dao một ngày so với chui đầu vào tiệm Internet thì thoải mái hơn nhiều.

    Đạo Lâm đồng ý việc này.

    Hôm nay hình như là ngày đầu tiên phải đi làm a.

    Tranh thủ thời gian trở mình nhận điện thoại, cùng ông chủ tương lai Đại Bòi chào hỏi dăm câu ba điều xong thì Đạo Lâm lập tức nhảy dựng lên chổng mông rửa mặt đánh răng mặc quần áo, sau đó một đường chạy bộ ra ngoài.

    Siêu thị ngay trong khu ký túc xá, cách chỗ Đạo Lâm ở không xa,vài bước là đã đến. Lúc Đạo Lâm đi đến thì Đại Bòi đang cầm điện thoại đăng nhập room yahoo tìm gái, bận rộn chết đi được -- Đạo Lâm nhịn không được ác ý suy đoán, thằng khốn này mở siêu thị trong ký túc xá không phải để săn rau quanh đây chứ hả?

    Mắt thấy Đạo Lâm đi vào, Đại Bòi cũng không nói nhảm nhiều, trực tiếp ném cho hắn một chuỗi chìa khóa, bỏ lại một câu: "Đồ vật bên trong ngươi ăn thoải mái, ghi sổ lại khi nào khai giảng có lương thì trả.", rồi vội vàng đi mất...

    Nhà kho ngay tại phía sau siêu thị, diện tích không lớn, ước chừng trên dưới một trăm mét vuông. Sau khi sinh viên nghỉ hè thì khu ký túc xá phần lớn đều đã biến thành nhà trống. Không có sinh ý nên siêu thị là tạm thời không thể tiếp tục kinh doanh, hơn phân nửa hàng hóa đều đã chuyển vào trong kho, bất quá ngược lại là râm mát vô cùng.

    Trần Đạo Lâm kéo ra cái ghế dựa rồi lấy ra con Laptop Lenovo second-hand của mình, quả nhiên là thu được WIFI.

    Cảm thụ tốc độ đường truyền xong thì Trần Đạo Lâm đã lệ rơi đầy mặt.

    Khi thấy chỉ dùng mười chín phút đồng hồ đã download xong một bộ phim HD mới, Trần Đạo Lâm còn muốn khóc rống lên mất.

    "Mùa hè này ấm rồi." Trần Đạo Lâm cực kỳ hạnh phúc moi ra một điếu thuốc, run rẩy cảm tạ ông trời: "Momoka Nishina, Takizawa Laura, Mizuki Sato, Takamori Ayumi, Hatano Yui, Aso Nozomi! Đương nhiên còn có cả thiên thần Sora Aoi nữa! Ta đến đây!"

    (DG:Sư phụ...!)

    Hãm lại dòng lệ nóng, Trần Đạo Lâm tự lấy cho mình một hộp mì dưa chua thịt bò, xé một bao cải bẹ ăn liền.

    Đang chuẩn bị từ trong nhà kho tìm thêm hai túi thức ăn sẵn để ăn cùng thì vô tình hắn thấy được một khung cửa hư bị tháo ra ném trong góc tường.

    Đây tựa như là khung cửa cũ lúc trước bị dỡ xuống khi tu sửa nhà kho a. Cái loại này cửa gỗ cũ kỹ này nắm khóa xoay đã trực tiếp gãy rời, tay nắm dường như cũng muốn tróc ra.

    Bất quá trên cánh cửa màu nâu này ngược lại có vẽ vô số câu chữ-- đều là một ít câu chữ mang theo không khí của giảng đường a.

    Thí dụ như "XX khoa lão sư khốn kiếp a..."

    Lại như "XX giáo sư âm vô số người a...."

    Cũng như "XX nữ thần I love you. .."

    Đại loại như thế...

    Trần Đạo Lâm cảm thấy thú vị nên không khỏi nhìn kỹ thêm một chút, xem đến cuối cùng thì lại chợt phát hiện bên dưới cùng của cánh cửa có vẽ một cái đồ án kỳ dị.

    Một đóa tulip mới nhú đang nở rộ trong ngọn lửa!

    Ngọn lửa kia trông rất sống động, lờ mờ như đang nhảy múa trước mắt, mà mỗi một cái gân lá của đóa tulip nọ tựa như đều mang theo một loại mị lực kỳ dị.

    "Chà... mẹ nó, nét vẽ thật hay quá, không hiểu bé nào của khoa mỹ thuật làm đây nhỉ?"Trần Đạo Lâm thở dài, nhìn đóa tulip đang nở rực rỡ trong lửa mà không khỏi có chút ngơ ngẩn, theo bản năng thò tay vuốt nhẹ trên cánh cửa, đầu ngón tay khẽ vuốt ve theo đường cong của đồ án kia...

    Bỗng ngay lúc đó, do hắn dùng sức hơi mạnh nên cánh cửa chợt bị đẩy ra, Trần Đạo Lâm bị mất đà nên cũng lảo đảo ngã vào theo!

    . . .

    Một bước ngắn, hai thế giới!

    Trần Đạo Lâm chỉ cảm thấy tựa như bản thân vừa từ bên trong một hồ nước lạnh thấu xương lao ra vậy, lập tức toàn thân run một cái, không khí chung quanh cũng tựa hồ như bị bóp méo thoáng một phát... khi hắn hoàn hồn nhìn lại thì mới phát hiện ra rằng mình sớm đã không còn ở trong nhà kho nữa rồi!

    Gặp quỷ!

    Cái khung cửa kia vốn là tựa ở trên vách tường, làm sao có thể đẩy vào bên trong chứ? Cái này không khoa học a....

    Trần Đạo Lâm bắt đầu khẩn trương.

    Trước mắt hắn là một cánh rừng rộng lớn bao la bát ngát, cây cối tươi tốt,trong không khí tràn đầy một cổ hương vị tươi mát nồng đậm sinh cơ bừng bừng.

    Trong không khí kiểu này, tuyệt sẽ không có các loại hóa chất ô nhiễm gì a... -- đây là ý niệm đầu tiên trong nội tâm Trần Đạo Lâm.

    Bỗng nhiên hắn giật mình khiếp sợ, theo bản năng nhìn ra phía sau. . . Cánh cửa kia vẫn còn.

    Sau đó, ngay lúc Trần Đạo Lâm đang không biết làm sao thì chợt nghe thấy được một tiếng hét thảm! Hắn liền theo phản xạ núp sau một cây đại thụ, lập tức tận mắt nhìn thấy trận truy sát nọ!

    . . .

    Cái thằng bị một mũi tên xuyên qua yết hầu mà chết té quỵ trên đất, lập tức sau đó cô gái hung hãn nọ từ trong hồ nước phi thân nhảy lên, dây cung trong tay khai mở lên liên tục, chỉ nghe thấy thanh âm XIU....XIU...XIU....XIU... vang lên không dứt, đám giáp sĩ đứng bên bờ nhao nhao trúng chiêu, không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết.

    Lập tức đám người kia vội vàng chạy tản ra, còn có vài tên trọng thương trực tiếp ngã xuống đất nhất thời chưa chết, liên tục rên rỉ khiến cho lòng người không khỏi có chút sợ hãi.

    Có thể thoát đi cũng chỉ có bất quá ba năm người mà thôi, đều đang điên cuồng chui vào trong rừng cây, chớp mắt đã không thấy bóng dáng nữa rồi.

    Cô gái trong hồ nước lúc này mới chậm rãi hướng phía trên bờ đi tới. Quần áo sũng nước lộ rõ vóc dáng uyển chuyển. Bất quá Trần Đạo Lâm đang trốn sau cây giờ phút này trong mắt chỉ thấy đống thi thể đầy đất, đâu còn tâm tư thưởng thức những thứ cảnh xuân này chứ?

    Nàng kia đi lên bờ hồ, đem trường cung trong tay vác tại sau lưng, sau đó vung lên vạt váy dài lộ ra một cái đùi trơn bóng khỏe đẹp cân đối tròn lẳn, từ bao da trên đùi rút ra một thanh đoản đao hàn quang lập lòe.

    Trần Đạo Lâm xem tới trợn mắt há hốc mồm, nhưng tới một điểm thanh âm cũng phát ra không nổi.

    Cũng không phải là do thấy được mỹ nữ lộ đùi mà kích động...đây thuần túy chính là bị dọa sợ đơ người!

    Bởi vì nữ tử kia đang cầm đoản đao trong tay, dùng một loại thần thái tỉnh táo đến khiến cho lòng người lạnh lẽo mà lần lượt đem từng người trên mặt đất mỗi người bổ thêm một đao, đao nào cũng là chỗ hiểm!

    Sau đó nàng lại dùng một loại tư thái tỉnh táo, ngón tay mảnh khảnh nắm đoản đao đem mỗi một cái đầu lâu trên thi thể một đao một đao cắt xuống, động tác rất là nhẹ nhàng, rất là chậm chạp, rất là bình tĩnh!

    Từ đầu đến cuối, nàng không nói thêm một câu, không có nửa phần tâm tình chấn động. Tựa hồ dưới đao không phải người sống sờ sờ mà là từng con heo đang đợi làm thịt.

    Trần Đạo Lâm đã sợ hãi!

    Hắn hai chân như nhũn ra, càng xấu hổ hơn chính là trong đũng quần đã có chút nóng lên, phát nhiệt.

    Ông trời ở trên, trong phim ảnh không tính,Trần Đạo Lâm sống tới 24 tuổi đầu này mà trong hiện thực kiếm đâu ra cái kiểu làm thịt người như làm thịt heo tàn nhẫn này chứ? ?

    Đổi lại là ngươi,ngươi cũng sẽ vãi đái a...!

    Rốt cục, tay hắn mềm nhũn ra, cái hộp mì bỗng nhiên rơi trên mặt đất, bị nước súp nóng hổi xối lên tay khiến Trần Đạo Lâm nhịn không được liền kêu ra tiếng.

    "A...!"

    Theo một tiếng này, cô gái bên hồ kia ánh mắt liền nhíu lại, quay ngoắt đầu nhìn sang, ánh mắt chuẩn xác phóng tới phía cây đại thụ mà Đạo Lâm đang ẩn thân, không đợi Đạo Lâm có phản ứng gì thêm thì nàng đã phi thân nhảy đi qua! Người vẫn còn giữa không trung thì tay đã vung lên, một đạo hàn quang lóe lên!

    Cũng may Trần Đạo Lâm mạng lớn, chỉ trong nháy mắt do sợ quá mà hai chân hắn mềm nhũn, đạo hàn quang kia hầu như sượt đỉnh đầu của hắn.

    Phập! ! !

    Chuôi đoản đao nọ cắm ngập trên một cây đại thụ ở phía sau hắn, sâu tới non nửa, chuôi đao vẫn ong ong run rẩy!

    Trần Đạo Lâm rốt cục phản ứng lại, hắn thét thảm một tiếng, tung người nhảy dựng lên rồi chạy như bay hướng cánh cửa chết tiệt sau lưng phóng đi!

    Một đầu đâm vào trên cánh cửa, hắn cũng không kịp cảm nhận được cơn đau đầu mà lăn lông lốc một cái chui tọt vào, sau đó trở tay đem cánh cửa hung hăng đóng lại.

    Chỉ cảm thấy thân thể bay lên không, hô thoáng một phát, liền ngã trên mặt đất!

    Khẩn trương trợn mắt nhìn lại, trong nội tâm mới nới lỏng một chút.

    Đã về tới cái nhà kho nho nhỏ phía sau siêu thị, mà cái cửa gỗ cũ nát sau lưng kia vẫn yên tĩnh tựa ở trên vách tường, cánh cửa đã khép lại.

    Đạo Lâm trong nội tâm kinh hoàng,miễn cưỡng lết chân đến bên cạnh cánh cửa, lỗ tai dán vào trên cánh cửa nghe ngóng cả buổi nhưng cũng không nghe ra nổi chút động tĩnh gì cả.

    Hắn tựa ở trên cửa thở hồng hộc, sau đó nhìn chung quanh. . .Đã trở về? Quả thực đã trở về?

    Sau cơn vui mừng khi sống sót qua tai nạn xong thì lập tức dâng lên một cơn khiếp sợ mãnh liệt!

    Ông mày nếu vừa rồi không phải là nằm mơ hoặc lên cơn điên mà nói thì...

    Như vậy, chính là gặp kiểu "xuyên việt"trong truyền thuyết rồi!

    Trần Đạo Lâm trong cơn rung động, run rẩy móc lấy một điếu thuốc lá nhét vào trong miệng, ngay cả lúc châm lửa cũng trọn vẹn phải tới bảy tám lần mới thành công, sau khi hít một hơi thuốc thật sâu thì lại ho sặc sụa một hồi.

    Ho tới suýt nữa sặc khí, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra, bất kể là cánh tay hay là bàn chân cũng đã hoàn toàn không có nửa phần khí lực, cả người cứ như vậy quỳ gập trên mặt đất.

    Rít tới nửa gói thuốc lá một mạch, ước chừng một tiếng sau thì Trần Đạo Lâm mới dần dần bình tĩnh lại, sau đó hắn bỗng cười lên ha hả!

    Hắn cười ngửa tới ngửa lui, cười như điên như dại! Thẳng đến khóe mắt đều cười ra nước mắt mới tạm dừng!

    Xuyên việt! Xuyên việt a...! Không ngờ lại để cho lão tử gặp cái loại xuyên việt này a...!!

    Trong ánh mắt hắn bỗng nhiên toát lên ánh sáng dị thường, hung hăng đem thuốc lá trong miệng vứt trên mặt đất giẫm tắt,trong mắt tràn đầy một cỗ khí thế quyết tuyệt!

    Từ trong nhà kho tìm ra một thanh cờ-lê rồi nắm chặt trong tay, Trần Đạo Lâm cẩn thận từng li từng tí đi đến trước cái khung cửa xưa cũ nọ, hít một hơi thật dài, trong nội tâm mặc niệm: "Ông trời phù hộ, ngàn vạn đừng có là ta nằm mơ a...."

    Dùng sức mãnh liệt đem cánh cửa kéo ra. . .

    Không khí trong lành dào dạt ập đến, cánh rừng bao la bạt ngàn tươi tốt xanh ngắt nọ hiện ra, bên tai hắn còn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng một vài loại chim không biết tên ríu rít từ xa truyền lại.

    "Không, không phải là mơ, là sự thật!"

    Giờ khắc này, Trần Đạo Lâm lại lần nữa lệ rơi đầy mặt! Hắn yên lặng đem cánh cửa đóng lại, yên lặng hít một hơi thật dài.

    "Ta fuck! Ta fuck ta fuck ta fuck ta fuck ta fuckta fuck ta fuck!!"

    Cũng không biết mắng bao nhiêu tiếng, hắn lại hai chân mềm nhũn rồi lần nữa quỳ gối trong cái kho hàng nho nhỏ kia... Lệ rơi đầy mặt!!

    Đây hết thảy, là thật!
     
    Last edited by a moderator: 31/3/13
  2. Thiên Kiêu Vô Song
    Tác giả: Khiêu Vũ


    Chương 2: Chuẩn bị quy mô trước khi xuyên việt

    Dịch: Vide
    Nguồn: banlong.us






    Trần Đạo Lâm cũng không nhớ rõ mình phải mất bao nhiêu thời gian mới thanh tỉnh lại.

    Sau lúc ban đầu khi hưng phấn qua đi thì hắn bèn cố nén sự hiếu kỳ ngập trời trong nội tâm mà không có mở cánh cửa kia ra nữa.

    Chút lý trí còn sót lại đang ra sức nhắc nhở lấy hắn: Thế giới bên kia rất là nguy hiểm đấy nhé!

    Cô gái thần bí thân thủ khủng khiếp với tài bắn cung kinh diễm, cộng thêm cái vẻ lãnh khốc giết người như giết heo nọ đều khiến cho Trần Đạo Lâm rung động sâu sắc!

    Mặc dù cơ hội xuyên việt đang ở ngay trước mắt nhưng Trần Đạo Lâm cũng không phải là kẻ lỗ mãng, sau lúc ban đầu cả khiếp sợ lẫn kích động thì hắn lại đã có thể bình tĩnh lại một cách phi thường.

    Trần Đạo Lâm vốn trải qua vô số tiểu thuyết xuyên việt dạy dỗ nên rất nhanh liền đã vạch định một cái kế hoạch cho riêng mình.

    Trong các tiểu thuyết xuyên việt thì thường thường tiếc nuối lớn nhất của đám nhân vật chính là cái gì chứ?

    Chính là trước khi xuyên việt thì không có cơ hội chuẩn bị cho kỹ a....

    Hiện tại cái cánh cửa xuyên việt này ngay tại trong tay mình, mình thích lúc nào xuyên thì lúc nào xuyên, muốn xuyên thế nào thì xuyên thế ấy – có điều kiện thế mà cứ cắm đầu tùy tiện phi vào thì mới là đồ ngốc! Chuẩn bị đầy đủ mới là vương đạo!

    Hắn nhanh chóng vạch rõ vài ý chính của kế hoạch.

    Thứ nhất, lão tử phát tài! Đây là chuyện không thể nghi ngờ nữa! Tuyệt đối phát tài! !

    Thứ hai, cánh cửa trong kho hàng này là một cái thông đạo có thể tới lui tự do giữa hai thế giới! Có thể đi vào có thể đi ra, xuyên qua xuyên lại mới là vương đạo a...!

    Thứ ba, chính mình cần phải tỉnh táo, phải tỉnh táo! Từ một màn ban đầu thì kia xem ra trong thế giới nọ rất nguy hiểm! Mạng người như cỏ a.... Bất kể như thế nào, trước tiên phải có năng lực tự bảo vệ mình mới được!

    Tuy Trần Đạo Lâm vẫn luôn tự tin rằng tố chất thân thể mình coi như cũng được, đánh lộn ẩu đả cũng không tệ -- thế nhưng vừa nghĩ tới cái cảnh cô gái thần bí kia giết người thì hắn cũng rất nhanh liền sợ đến sun cả vòi lại rồi.

    Cho dù không tính tới cô gái thần bí kia thì những võ sĩ đuổi giết nàng nhìn qua cũng không một kẻ nào là tầm thường a....

    Gặp được loại người kiểu này, mình tuyệt đối chết chắc rồi.

    Còn có, trực tiếp đi qua chỉ sợ ngay cả ngôn ngữ cũng không thông, vạn nhất đối phương là đám dân tộc dã man, trực tiếp bắt mình lột da nấu ăn thì có muốn khóc cũng đêk khóc được đúng ngoại ngữ a....

    Thế giới trong cửa kia hình như còn ở thời vũ khí lạnh -- thế nhưng sau khi Trần Đạo Lâm suy nghĩ một chút thì cũng buông tha cho ý định kiếm một khẩu súng xách vào mà tha hồ bá đạo. Rất đơn giản - trong nước vốn cấm súng, bằng vào một thằng phụ giảng còn gin bình thường như hắn thì nơi nào mò ra khẩu súng đây hả trời? Hơn nữa nếu là kiếm ra thì chỉ sợ các chú các bác cảnh sát đã tìm tới cửa, đến lúc đó cũng đừng lo trước liệu sau nữa, trực tiếp nhảy vào dị giới trốn tới chết là vừa a.

    Bước đầu tiên, trang bị!

    Coi như là chơi game online thì cũng phải biết trước khi muốn cày phụ bản cần phải chuẩn bị tốt trang bị mới được.

    Trần Đạo Lâm tuy không lấy được súng, nhưng nhờ anh google vĩ đại thì hắn tốt xấu cũng coi như có cách khác rồi.

    Không có súng ống sao, thì dùng những vật khác thay thế.

    Bắn xa hả, có nỏ!

    Đúng vậy, nỏ! Vũ khí công kích từ xa mạnh nhất thời đại vũ khí lạnh! Cung thì không được, cung tiễn là đòi hỏi kỹ thuật, muốn bồi dưỡng một gã cung tiễn thủ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng nỏ lại khác, cho dù là một thằng nhóc mấy tuổi mà cầm một thanh nỏ chữ thập thì cũng có thể giết chết một gã kỵ sĩ tinh nhuệ trải qua huấn luyện đầy đủ.

    Trên mấy trang bán hàng online thì có bán nỏ, bất quá cái loại chính thức có lực sát thương cực lớn sẽ không có rồi, chỉ có một ít hàng nhái mà thôi, ví dụ như một vài thứ được xưng là " thiết bị dã ngoại bắn tên" vân vân hay các loại đồ chơi tương tự gì gì đó. Nhưng cũng vẫn có thể mua được nỏ, loại vật này nghiêm chỉnh mà nói cũng không cho phép giao dịch, bất quá ai bảo Tàu khựa là đại quốc hàng nhái cơ chứ, cứ gắn mác "đồ chơi" với "mô hình" thì tha hồ mà mua bán.

    Một cây nỏ chữ thập uy lực không tính quá lớn, trong tầm bắn 20m có thể có nhất định lực sát thương khoảng một nghìn đồng.

    Đánh xa thì dùng nỏ, cận thân sao… đã có con cu chạy bằng điện... A... Phì phì phì! Không phải... Là roi điện mới đúng chứ!!

    Trên mạng cũng có cái này dưới các dạng " đèn pin chạy bằng điện " vân vân, kỳ thật chính là mô phỏng roi điện của cảnh sát, kích hoạt cái là lửa điện bùm bùm cách cách hết sức khiếp người, đồn rằng có tới mấy vạn volt điện áp, đánh thoáng một phát tuyệt đối khiến người ngã xuống đất miệng sùi bọt mép tại chỗ.

    Giá tiền? Không đắt, rẻ thì hơn 100, đắt cũng không quá nổi 500.

    Một bộ nỏ cộng thêm một cái roi điện tốn mất của Trần Đạo Lâm 1500 đồng, tuy đã nhận được hứa hẹn "Thân, đã gửi qua bưu điện." của nhà bán hàng nhưng hắn cũng chưa hài lòng lắm.

    Còn rất nhiều rất nhiều thứ cần chuẩn bị a!

    Nhìn túi tiền mà thở dài, Trần Đạo Lâm vẫn cười lạnh trong lòng: ‘Đợi ông phát tài thì có mà cả núi vàng núi bạc ấy chứ... Hừ! Kẻ xuyên việt bá đạo mà còn phải xoắn sao!’

    Mấy ngày kế tiếp, Trần Đạo Lâm lại tìm một cửa hàng chuyên môn làm dụng cụ cho các loại khách thích du lịch sinh tồn nơi dã ngoại, mua về một đống trang bị dã ngoại cùng với một ít lương khô các loại dùng trong khi dã ngoại. Đến mức gã chủ cửa hàng online nhìn ra Trần Đạo Lâm rõ ràng là con gà mờ đối dốt đặc cán mai về dã ngoại thì bèn gọi thẳng cho hắn tỏ vẻ rằng bọn họ thật ra là một câu lạc bộ nhỏ chuyên vận động dã ngoại rồi thì hoan nghênh nhân vật mới có hứng thú như hắn gia nhập, cùng đi khắp các loại cảnh đẹp sông núi.

    Một bên cười ha hả từ chối khéo gã chủ, Trần Đạo Lâm nghĩ thầm: ‘Du lịch? Dã ngoại? Rất giỏi sao? Ông đây sắp đi thế giới khác nữa cơ!’

    Cuối cùng, hắn còn từ trên mạng tìm ra một cửa hàng chuyên môn làm đạo cụ mô hình trò chơi, đặt họ chế một bộ nội giáp -- chính là cái loại giáp có thể tùy thân mà mặc, chỉ có nửa người trên, không có hộ vai không bảo vệ tay, giống cái áo ba lỗ… chỉ có điều tài liệu là nhựa thủy tinh. Cái đồ vật này không nặng, một cái áo giáp thiếp thân nửa người như thế cũng không quá mười cân. Hơn nữa lực phòng hộ cũng coi như không tệ.

    Bất kể như thế nào, mặc vào một tầng, coi như là trong lòng cũng yên tâm hơn một chút đi. Dù sao kể cả Trần Đạo Lâm có tiền thì cũng không mua được áo chống đạn KEVLAR a..., huống chi hắn căn bản không có tiền.

    Nói tới giá tiền, người ta còn tặng kèm một cái mũ bảo hiểm nhựa plastic, ok… có so với không có vẫn mạnh hơn nha.

    Trần Đạo Lâm thoải mái trả tiền.

    Lại nói thêm lúc trả tiền thì hắn bỗng nhiên trong nội tâm khẽ động, giống như ma xui quỷ khiến mà nhớ tới cái đồ án “Hoa tulip trong lửa” bên trên cánh cửa xuyên việt kia… trong nội tâm càng nhớ lại thì càng cảm thấy cái đồ án đó quá hợp ý mình, bèn dứt khoát chụp một tấm ảnh gửi cho nhà bán hàng chỉ định yêu cầu in nó lên trên ngực của áo giáp.

    ...

    Còn đáng kể hơn là trong thời gian vài ngày chuẩn bị này thì Trần Đạo Lâm cũng hết sức tự chủ để khắc chế mình không có xúc động mà mở ra cái cánh cửa nọ!

    Kiên nhẫn đợi hơn mười ngày, mà Trần Đạo Lâm mỗi ngày đều lên mạng điều tra các loại tư liệu hắn cho rằng có khả năng hữu dụng. Các loại y học thường thức, cấp cứu thường thức, đồng thời còn đi ra tiệm thuốc mua không ít dược phẩm thường dùng cùng với mấy cái túi cấp cứu khẩn cấp.


    Ngày thứ hai mươi, tất cả trang bị vật tư mà hắn đặt hàng toàn bộ đều đã tới đủ.

    Buổi tối đó, Trần Đạo Lâm ăn một bữa no nê, còn uống một lon bia để tăng thêm lòng dũng cảm.

    Hắn mặc vào áo giáp nhựa thủy tinh, bên ngoài thì phỏng theo trong trò chơi làm một cái áo choàng từ dây đay vải bố, vải bố là lấy màn ngủ tự tay làm. Cắm một thanh dao phay mua trong siêu thị ở vỏ buộc trên đùi, nỏ chữ thập treo ở bên hông, roi điện thì cắm ở trong túi sau mông. Sau lưng là một cái ba lô leo núi dã ngoại, bên trong chứa một ít lương khô, đồ vật, dược vật để ứng phó nhu cầu bức thiết... vân vân.

    Đã từng có nhân vật chính trong tiểu thuyết chạy tới dị giới mang theo một cái bật lửa cũng có thể đổi lấy món tiền đầu tiên mà.

    Trên đầu đội cái mũ bảo hiểm nhựa plastic khuyến mại, nhìn thế nào cũng giống như trên đầu đội lên cái nồi cơm điện vậy.

    Trần Đạo Lâm chậm rãi kéo ra nắm cửa xuyên việt, hít một hơi thật dài, ngẩng đầu ưỡn ngực bước tới!

    Thế giới khác, đại gia Đạo Lâm ta đến rồi! !

     
    Last edited by a moderator: 30/3/13
  3. Thiên Kiêu Vô Song
    Tác giả: Khiêu Vũ


    Chương 3: Khó giữ trinh tiết

    Dịch: Vide
    Nguồn: banlong.us







    Phía sau cửa vẫn là cánh rừng mênh mông bao la bạt ngàn.

    Trần Đạo Lâm cẩn thận từng li từng tí đi ra khỏi cửa, đôi mắt cẩn thận chăm chú quan sát quanh mình hồi lâu.

    Chậm rãi đóng lại cánh cửa, Trần Đạo Lâm cả gan đi về phía trước vài bước.

    Quay đầu, sự tình khiến cho hắn kinh hỉ chợt xảy ra.

    Cánh cửa xuyên việt bảo bối của hắn chậm rãi trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất hoàn toàn trong không khí -- Trần Đạo Lâm lập tức lùi lại vài bước, ngay khi hắn đi trở về vị trí cũ thì cánh cửa nọ lại lần nữa hiện ra!

    Phát hiện này khiến Trần Đạo Lâm nhẹ nhàng thở hắt ra.

    "Như vậy chẳng phải ông đây muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, người khác đừng hòng phát hiện bóng dáng ông sao?"

    Mang theo vui sướng trong lòng, Trần Đạo Lâm chậm rãi tiêu sái hướng ra bìa rừng mà đi, đi về phía cái hồ nước rộng lớn mênh mông lúc trước.

    Vốn còn đang dương dương đắc ý nên hắn cũng không phát hiện rằng cánh cửa xuyên việt sau lưng kia đang dần dần biến mất, nhưng tại trước khi biến mất thì nó phát ra một âm thanh "Răng rắc" rất nhỏ, nguyên cánh cửa vvốn đang hoàn hảo chợt xuất hiện một vết rạn, lan dần ra trên cửa gỗ...

    ...

    Trần Đạo Lâm không dám đi xa, hắn đối với hoàn cảnh chung quanh không biết, càng không biết rừng cây này lớn bao nhiêu, chẳng qua là hắn cứ một mạch chạy đến bên cạnh hồ nước, dọc theo ven hồ đi một lát -- cũng không có quên lưu lại ký hiệu ven đường.

    Trong lòng tràn đầy cảm giác mới lạ, Trần Đạo Lâm đối với tất cả mọi thứ ở đây đều tràn ngập sự tò mò -- phải tới khi đi được ước chừng hơn nửa canh giờ mà còn không gặp được tình huống nào thì sự đề phòng trong lòng của hắn mới thoáng buông lỏng một chút.

    Hắn đi vài bước ven hồ, cũng thử dò xét hồ nước một chút, còn đánh bạo dùng nước trong hồ rửa mặt -- nước ở đây thanh tịnh trong suốt, khi nước hồ mát lạnh phả vào trên mặt thì trong lòng hắn có một loại sảng khoái không nói nên lời, hẳn đây là nguồn nước tuyệt không chút gì ô nhiễm.

    Nguồn nước thật tốt a...! Nếu kiếm ra một đường ống để hút về đến thế giới kia của mình thì coi như là bán nước khoáng cũng có thể kiếm lớn đây....

    "Đây mới gọi là nước không qua xử lý, thiên nhiên 100% a...." Trần Đạo Lâm không nhịn được thốt lên.

    Tuy là vậy nhưng hắn vẫn là không dám uống vào mà chỉ dám lấy từ trong balo ra một chai nước khoáng “đã qua xử lý” của mình mang theo uống mấy ngụm.

    Cánh rừng này dọc theo mép hồ trải dài ra, vô biên vô hạn, mà hồ nước cũng là mênh mông, nhìn không tới cuối.

    "Nơi này thật là lớn." Trần Đạo Lâm thầm nghĩ trong lòng: "Sẽ không đến mức đi vài ngày đều không thấy được người chứ?"

    Ngay khi trong lòng hắn đang lo lắng thì bỗng nhiên nghe thấy trong bụi cây bên cạnh truyền đến một tiếng "phần phật", phóng tầm mắt nhìn lại đã thấy một con thú nhỏ bộ lông màu xám từ trong bụi cỏ vọt qua -- vì quá nhanh nên Trần Đạo Lâm cũng không kịp thấy rõ hình thù nó ra sao cả.

    "Là mèo hoang hay là chuột hoặc thỏ nhỉ?"

    Lòng hiếu kỳ của Trần Đạo Lâm trỗi dậy, hắn cẩn thận từng li từng tí đi tới, vừa đi vào trong bụi cây thì dưới chân bỗng nhiên dẫm vào một chỗ xôm xốp... Trong lòng của hắn đột nhiên nảy lên một tia bất an, thốt kêu: "Không tốt!"

    Vừa dứt lời thì đột nhiên cả thân thể bỗng bay lên, đầu dưới chân trên, mắt cá chân bị một cái dây thừng cột chặt đem hắn trực tiếp kéo bổng lên.

    Cả người bị kéo theo treo trên chạc cây của một cây đại thụ bên cạnh, đầu cách mặt đất ít nhất cũng có gần ba mét!

    Trần Đạo Lâm trong nội tâm hoảng hốt, nhịn không được bèn kêu toáng lên.

    Bất quá mới chỉ kêu hai tiếng thì hắn bỗng toàn thân phát lạnh, im bặt mà gắt gao nhìn chằm chằm xuống mặt đất!

    Một bóng người yểu điệu chậm rãi từ trong bụi cây đi ra, khuôn mặt tràn đầy vết bẩn bên dưới mái tóc rám nắng khiến cho người khác nhìn không rõ tướng mạo -- chẳng qua là cặp con ngươi màu bạc kia thì làm sao mà Trần Đạo Lâm quên nổi chứ?!

    Trọng yếu hơn là, cây cung lớn cong vút sau lưng cô gái này ngay lập tức đã khiến cho da đầu Trần Đạo Lâm run rẩy.

    "Chạy trời không khỏi nắng! Lại đụng phải cái nữ sát tinh này rồi!"

    Cô gái này thong dong đi ra, ngẩng đầu nhìn Trần Đạo Lâm đang bị treo ngược trên cây, cặp con ngươi màu bạc quỷ dị kia của nàng chậm rãi híp lại, nhìn chằm chằm Trần Đạo Lâm một lúc. Rồi tựa như là nàng bỗng sinh ra hứng thú đối với bộ áo giáp nhựa thủy tinh trên người Trần Đạo Lâm nên cô gái này bẻ một nhánh cây rồi nhẹ nhàng gõ gõ vài cái lên hắn, sau đó lại nhíu nhíu mày.

    Rốt cục cô gái cũng chậm rãi rút ra thanh đoản đao trên đùi... Cái này khiến Trần Đạo Lâm sợ hãi hết sức rồi!

    Hắn không dám im lặng nữa mà gấp gáp kêu vội: "Này! Này! ! Chuyện gì cũng từ từ có được hay không! ! Đừng động đao động thương a! Ta là người tốt, người rất là tốt a...! !"

    Nói xong, lại nhanh chóng dùng tiếng Anh lập lại một lần...

    Nhìn cô gái đứng dưới tàng cây, đôi tròng mắt nhìn mình vẫn tràn đầy nghi hoặc thì Trần Đạo Lâm đành ủ rũ mà chấp nhận sự thật là đối phương nghe không hiểu gì cả rồi.

    May mà cô gái kia cũng không có ý muốn động thủ giết người, nàng nhảy lên, ánh đao vụt lóe cắt đứt dây thừng trên mắt cá chân Trần Đạo Lâm!

    Phanh! !

    Đạo Lâm ngã xuống đất, nếu không phải kịp thời làm động tác bảo hộ thì suýt nữa hắn cũng ngã gãy cổ!

    Cô gái này lạnh lùng đi tới bên cạnh hắn, đưa chân ra nhẹ nhàng đá hắn một phát.

    "%... $#@! %... &*(? ?"

    Thanh âm tuy thanh thúy êm tai, đáng tiếc Trần Đạo Lâm một chữ cũng không hiểu nổi.

    Hắn miễn cưỡng ngồi dậy, con mắt hấp háy nhìn lại cô gái này.

    Cô gái lại nói thêm vài câu, thấy Trần Đạo Lâm không có phản ứng gì thì trong ánh mắt lộ ra vài phần không kiên nhẫn, bỗng nhiên nàng chỉ chỉ con dao phay cực dài mà Trần Đạo Lâm buộc trên đùi, sau đó lại chỉ chỉ chính mình, thân hình lui về sau hai bước, làm một tư thế mời động thủ trước.

    Cô gái này muốn nói cái gì thì Trần Đạo Lâm giờ mới hiểu được...

    Nhìn dáng vẻ đối phương thì hình như là muốn đánh nhau với mình.

    Đại khái là khinh thường chiếm tiện nghi của mình, muốn quang minh chính đại đánh một hồi thì phải?

    Thế nhưng mà... Trần Đạo Lâm đã từng thấy tận mắt cô gái nhìn như mảnh mai này từng bước từng bước đem hơn mười gã đại hán võ trang đầy đủ nguyên một đám giết chết! Đao kiếm không có mắt, bố bảo hắn cũng chẳng dám cùng cô gái này động thủ nữa ấy chứ?

    Mắt thấy cô gái này lại đang không kiên nhẫn thúc giục vài câu, hắn tranh thủ thời gian đứng lên, nào dám đi sờ đao? Giơ hai tay cao cao quá đầu làm một cái tư thế đầu hàng -- chỉ mong nàng có thể xem hiểu!

    Cô gái này quả nhiên đã minh bạch, buông trong tay đao xuống, nhíu mày nhìn Trần Đạo Lâm, lầm bầm vài câu rồi cuối cùng cũng dùng tay ra hiệu đối với Trần Đạo.

    Cử chỉ này thì Trần Đạo Lâm hiểu -- xem ra ở dị giới cũng thông dụng đó a: nàng giơ ngón tay cái lên, sau đó chỉ xuống dưới...

    Hiển nhiên, cử chỉ này tuyệt không có ý tứ tốt gì.

    Vì vậy, Trần Đạo Lâm, ở ngày đầu tiên tiến vào dị giới đã vinh quang mà trở thành một gã tù binh của một em gái thổ dân bản xứ....

    ...

    Dưới sự cưỡng bức của cô gái, Trần Đạo Lâm đành phải cởi xuống balo của mình cho đối phương xem.

    Đống đồ vật trong ba lô thì cô gái này hiển nhiên đều là nhìn không ra, những chồng bánh bích quy gói kín, cái bật lửa không thấm nước phòng gió, còn cả túi ngủ đã xếp gọn...

    Những vật này đều bị cô gái lấy ra từng cái một ném xuống đất, sau đó dùng nhánh cây trong tay chọc tới chọc lui kiểm tra.

    Cuối cùng hình như nàng sinh ra hứng thú với cây roi điện bên hông Trần Đạo Lâm nên liền tùy tiện đưa tay sờ đi qua.

    Trần Đạo Lâm bỗng nhiên cả kinh -- ngoại trừ trong mơ thì còn chưa từng có cô gái nào hào phóng tới mức trực tiếp thò tay hướng dưới bụng hắn sờ đi qua đấy!

    Hắn giật mình lui lại phía sau, cô gái thấy hắn trốn tránh thì bất mãn thấp giọng nói một câu gì đó rồi lại vươn tay với qua.

    Trần Đạo Lâm nóng nảy, nhanh chóng tháo roi điện xuống, vung vẩy trong tayỏiòi dùng bộ mặt như khóc tang nói: "Này! Ngươi muốn làm cái gì, ông đây bị ngươi bắt thì cũng bắt rồi, cho dù ngươi muốn trinh tiết của ông thì tốt xấu gì cũng phải cho ông chuẩn bị tâm lý một chút có được hay không chứ?"

    Cô gái thấy vậy thì trên mặt toát ra vẻ nhẹ nhõm -- nàng sớm nhìn ra Trần Đạo Lâm tay chân vụng về, rõ ràng không có nửa phần bộ dạng đã luyện qua võ kỹ, thế mà lại hết lần này tới lần khác mặc một bộ giáp tốt tới mức mình cũng nhìn không thấu.

    Mắt thấy Trần Đạo Lâm đối với mình giơ lên cái khúc gậy ngắn quái dị kia thì mới đầu cô gái cũng có chút khinh thường, nhưng sau đó thì nàng chợt biến sắc!

    Ngón tay Trần Đạo Lâm vừa mở chốt roi điện, mấy vạn volt trên đầu roi lập tức lóe lên điện quang… BA~ BA~!

    Lần này, cô gái bỗng nhảy dựng lên, đột nhiên lui vài bước về phía sau, tay nhanh chóng nhặt lên đoản đao rồi giống như một con dã thú bị chấn kinh, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Đạo Lâm, cặp mắt bạc híp lại tản ra nguy hiểm khí tức!

    Trần Đạo Lâm hoảng hốt, chỉ kịp kêu nửa câu: "Này! Ta không có ác ý mà......"

    Nàng kia đã phi thân đến trước mặt hắn, hắn sao mà tránh né cho nổi? Chỉ đành liều mạng đem roi điện hướng phía đối phương chọc qua, nàng kia xoay một cái liền dễ dàng né tránh, sau đó đoản đao sắc bén đã đặt ngang trên cổ Trần Đạo Lâm.

    Đạo Lâm lập tức liền phát lạnh toàn thân, thở dài, trực tiếp đem roi điện ném xuống đất. Nàng kia cười lạnh một tiếng, đưa tay vỗ nhẹ trên đầu hắn một cái.

    Trần Đạo Lâm tới hừ cũng không có hừ một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

    ...

    Trải qua một giấc mộng dài dằng dặc.

    Lúc Trần Đạo Lâm yếu ớt tỉnh lại thì bầu trời đã tối đen.

    Trợn mắt nhìn một trời đầy trên đỉnh đầu, ánh sao lập loè, nhìn qua thật là tinh khôi, thật là động lòng người! Bầu trời đêm đẹp dường ấy thì một thanh niên sinh hoạt trong thành phố lớn với bầu không khí ô nhiễm nhiều năm sao có thể thấy được chứ?

    Trong một chốc, trong lòng của hắn thậm chí còn đã có một tia cảm động.

    Sau đó, chỉ nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ.

    Quay đầu, cô gái kia đang ngồi bên cạnh lạnh nhạt nhìn mình, khóe miệng rõ ràng nhếch ra một nụ cười coi thường cùng khinh bỉ.

    Trần Đạo Lâm giãy dụa ngồi dậy, hắn chợt phát hiện mình không ngờ lại không bị trói -- chẳng qua thân trên có chút mát mẻ, lúc này mới phát hiện thì ra là bộ giáp nhựa thủy tinh đặt hàng trên mạng đã bị bóc đi rồi.

    Hiện tại bộ giáp ngực nhìn qua rất hoa lệ kia đang được mặc trên người cô gái. Tuy nhiên kích thước lớn nhỏ không hợp nên nhìn hơi có vẻ buồn cười, bất quá lúc này Trần Đạo Lâm thân là tù binh của người ta, người ta là dao thớt mình là thịt cá, nào dám xỏ xiên gì đâu? Chẳng qua chỉ dám yên lặng mà ngồi, cẩn thận từng li từng tí ngắm lấy vị nữ tráng sĩ này.

    "%... % $# $# "

    Cô gái thấy Trần Đạo Lâm tỉnh, mở miệng nói vài câu gì đó, chỉ vào cái đồ án kia bên trên giáp ngực.

    Đáng tiếc làông nói gà bà nói vịt vài câu xong thì hai bên đều mất đi hứng thú câu thông với nhau.

    Cô gái tùy tiện ném tới một mẩu bánh mì khô cằn.

    "Coi như đãi ngộ tù binh sao." Trần Đạo Lâm trong lòng lầm bầm một câu, nhìn mẩu bánh mì trước mặt đang do dự không biết có nên ăn hay không thì chợt trông thấy cô gái kia bên cạnh cũng đang ăn uống -- trong tay nàng không ngờ lại đang cầm nửa cái túi dưa chua của mình! Nhìn kỹ lại thì không ngờ lại là cái túi dưa chua mà lần đầu tiên mình chẳng may xuyên việt không cẩn thận vứt bỏ lại.

    Nhìn nữ tráng sĩ này tay cầm dưa chua ra sức gặm bánh mì, trong lòng Trần Đạo Lâm bỗng nhiên sinh ra vài phần cảm giác về sự ưu việt, hắn ho khan một tiếng rồi chỉ chỉ cái ba lô bị ném xuống đất của mình, đi tới mở ra.

    Trong đó còn có hai khối xúc xích, hắn chính mình ăn hết một cái, sau đó còn dư lại một cái thì hắn do dự một chút rồi ném cho cô gái kia. Cô gái chỉ ăn một miếng thì con ngươi màu bạc yêu dị lập tức sáng lên, không chút lề mề đem nửa bao dưa chua ném đi, ngấu nghiến ăn hết cây xúc xích.

    Sau đó, ánh mắt cô gái này nhìn về phía Trần Đạo Lâm đã ôn hoà đi rất nhiều. Trần Đạo Lâm nhẹ nhàng thở ra, chỉ vào đồ đạc của mình vốn bị ném đầy trên mặt đất, cô gái do dự một chút rồi cũng nhẹ gật đầu.

    Trần Đạo Lâm nhanh chóng thu thập rồi rút ra cây mồi lửa nhanh chóng nhóm một đống lửa – khi cô gái thấy Trần Đạo Lâm dùng gậy mồi lửa nhóm lửa thì trong rõ ràng mắt nàng toát ra vài phần ngạc nhiên, sau lại thấy Trần Đạo Lâm lấy ra mì tôm cùng thịt bò khô bỏ vào nồi rồi bắc lên bếp lửa thì sự tò mò trong mắt lại càng nồng đậm hơn nữa.

    Một nồi mì thịt bò rất nhanh đã nấu xong, Trần Đạo Lâm cố nặn ra một bộ mặt vui vẻ rồi trước tiên đem nồi đưa cho cô gái này. Cô gái nhìn nhìn sắc mặt Trần Đạo Lâm sau đó tiếp nhận rồi nếm qua hai miếng, vẻ mặt nàng rạng rỡ hẳn lên tỉ lệ với hơn phân nửa nồi súp mì thịt chui vào bụng.

    Trần Đạo Lâm tuy chỉ còn lại có gần nửa phần nhưng cũng miễn cưỡng ăn lửng dạ.

    Cô gái này sau đó đem gậy mồi lửa mà Trần Đạo Lâm vừa dùng tới xem xét, vuốt vuốt một lát, dùng dao găm khẽ ma sát, quả nhiên tóe ra một chuỗi tia lửa, nàng phảng phất lại càng hoảng sợ, giống như một chú mèo con bị kinh hãi nhảy dựng lên, kinh hô một tiếng gì đó.

    Hai người đều có một bụng nghi vấn, mắt to mắt nhỏ trừng nhau một lát, thế nhưng ngôn ngữ không thông, chỉ có thể khoa tay múa chân vài cái… vẫn ông nói gà bà nói vịt, dứt khoát liền chẳng muốn cố nữa làm gì.

    Đã là nửa đêm, nghe tiếng cú đêm trong rừng kêu to, trong lòng Trần Đạo Lâm vẫn đang âm thầm tính toán.

    Cô gái nọ cũng đã đem cái mũ bảo hiểm nhựa plastic kia của Trần Đạo Lâm gối lên đầu để nằm xuống nghỉ ngơi, chẳng qua là chuôi đoản đao cùng đại cung vẫn để cạnh bên người.

    Nghe thấy hô hấp của cô gái dần dần đều đặn mà kéo dài, trong lòng Trần Đạo Lâm bang bang nhảy loạn.

    Hắn nhìn ra chung quanh, dựa theo trí nhớ của mình thig nơi đây có lẽ cách cái hồ nước cực lớn kia không xa -- nếu như thừa lúc này chạy trốn thì có thể có cơ hội trốn về cánh cửa xuyên việt bên hồ hay không nhỉ?

    Thế nhưng Trần Đạo Lâm vừa mới rón ra rón rén đứng lên thì đôi mắt cô gái đang nằm trên mặt đất chợt mở ra, nàng đột nhiên vùng dậy, nắm đoản đao trong tay, trên mặt tràn đầy sát khí!

    "A...! ! Anh hùng a..., ta chỉ là đứng lên đi đái, không phải là muốn chạy trốn a...!" Trần Đạo Lâm vội vội vàng vàng giơ hai tay lên đầu hàng.

    Cô gái nhún một bước vọt tới bên cạnh Trần Đạo Lâm, dùng một tay bưng kín miệng của hắn rồi đem hắn đè gắt gao trên mặt đất!

    Trần Đạo Lâm chỉ thấy đường đường một thằng đán ông còn gin như mình mà lại bị một cô gái đè cứng ngắc trên mặt đất, thân thể nàng nằm trên người mình, hai cơ thể dính sát cùng một chỗ, dĩ nhiên là có thể cảm giác được các thứ đường cong trên người nàng...

    Trong đầu hắn lập tức hiện lên bốn chữ sau:

    Trinh tiết khó giữ!

    (Chẳng lẽ mình sắp bị rape sao? )

    Thế nhưng lập tức thì từ trong rừng cây đã truyền đến một tràng thanh âm dồn dập ào ào, phảng phất như có vật gì trong rừng đang nhanh chóng nhảy lên, nương theo còn có liên tiếp vài tràng sói tru!

    Trần Đạo Lâm miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy trong rừng cây đen ngòm không ngờ đang xuất hiện vài điểm hào quang lập loè như quỷ hỏa!

    Theo đám lục quang kia chậm rãi tới gần, dần dần hắn mới thấy rõ.

    Đây rõ ràng là một đám... sói! !

    Đám sói này thật là lực lưỡng!

    Đi đầu là một con hình thể cường tráng tựa con nghé con! Lông xù xám bạc, miệng đầy răng nhọn lởm chởm, bên dưới răng nanh là khóe miệng nhỏ dãi, từng giọt từng giọt rơi xuống.

    Con mắt lóe ra lục quang gắt gao nhìn chằm chằm Trần Đạo Lâm...

    Hơn nữa... Anh em từng thấy sói có sừng trên đầu sao chứ? !

    Trần Đạo Lâm chết khiếp.
     
    Last edited by a moderator: 31/3/13
  4. Thiên Kiêu Vô Song
    Tác giả: Khiêu Vũ


    Chương 4: Lương tâm nở rộ

    Dịch: Vide
    Nguồn: banlong.us










    Trần Đạo Lâm có thể rõ ràng cảm giác được tiết tấu hô hấp của cô gái đang trở nên chậm lại -- biến hóa như thế khiến cho hắn vô cùng bội phục, bởi vì hắn đã sợ tới mức tắt thở tới nơi rồi... Hơn nữa bởi vì lúc nãy uống không ít súp nên lúc này bàng quang cũng đang kích động từng hồi một.

    Tay cô gái ghì chắc lấy Trần Đạo Lâm khiến hắn không thể cựa quậy mà cũng chả có lòng nào giãy dụa trong hoàn cảnh này.
    Đến cuối cùng thì con sói cực lớn nọ bỗng phát ra một tiếng gầm rú hung ác, thân hình to như nghé con mãnh liệt nhảy lên...

    Cô gái kia cũng nhanh chóng nhào tới, một người một sói ngay tại giữa không trung đụng độ rồi lại lăn mình trên mặt đất mà ẩu đả, khí lực cô gái lớn kinh người, một tay gắt gao giữ cổ sói, một tay khác cầm chuôi đoản đao hòng đâm vào cổ nó… Thế con sói lớn bỗng nhiên há miệng, trong miệng phun ra một đoàn quang nhận sáng như tuyết!

    Đoản đao trong tay cô gái chỉ ngăn cản thoáng một chút thì ngay lập tức đã bị chấn nứt!

    Một người một sói lăn lộn kịch liệt, đại bộ phận đàn sói còn lại đều bị hấp dẫn bởi trận chiến này nên trong nhất thời có tới bảy tám con sói đã đem cô gái kia vây ở bên trong!

    Trần Đạo Lâm lúc này mới lộn người đứng lên, chợt hai chân bỗng như nhũn ra khiến cặp mông lại rơi phịch trên mặt đất.

    Nguyên lai trước mặt vẫn còn có hai con sói đang tập trung vào Đạo Lâm, hai con sói này mặc dù không có thân hình vạm vỡ như con sói kia… thế nhưng chỉ cần nhìn vào mắt chúng cũng đã thừa đủ để khiến cho trái tim Trần Đạo Lâm băng giá rồi.

    Hai con sói một trái một phải tách ra, hiển nhiên là chúng khá tinh thông chiến thuật vây giết con mồi.

    Trần Đạo Lâm chỉ có thể từng bước lui ra phía sau, hắn một mặt lui về sau, mặt khác tay chân nhanh chóng lục lọi trên mặt đất.

    Rốt cục, lợi hại của kẻ xuyên việt lại một lần nữa phát ra tác dụng. Tay Trần Đạo Lâm bỗng nhiên mò tới một kiện đồ vật, hắn cầm lên nhanh chóng nhìn thoáng qua, kích động tới suýt nữa rơi lệ.

    Con cu chạy bằng điện! A... Phì phì phì, là roi điện!

    Ngay lúc này một con sói thừa dịp Trần Đạo Lâm có chút mất tập trung, chân sau nó đột ngột đạp một cái, lấy đà phóng lên… hiển nhiên mục tiêu nó công kích vô cùng tàn nhẫn – là cổ họng Trần Đạo Lâm!

    Đạo Lâm quát to một tiếng, thân thể nhanh chóng ngửa ra sau, cuống quít ấn vào công tắc mở của roi điện. Con sói kia trực tiếp nhào vào trên người Trần Đạo Lâm, tuy một miếng cắn này không trúng nhưng là thân hình cường tráng của nó lại đã đem Trần Đạo Lâm đè ở bên dưới.

    Đạo Lâm sợ tới phát điên rồi, theo bản năng kêu toáng lên, roi điện trong tay hung hăng hướng con sói đâm tới, một cái, hai cái, ba cái!

    Hắn phảng phất dùng hết khí lực toàn thân, đem roi điện trở thành dao găm đâm loạn ra.

    Điện quang trên roi điện bùm bùm cách cách chớp động, liên tục hung hăng đâm trên người con sói… dù gì cũng tới vạn volt điện nên con sói liền kêu rên lên một tiếng!

    Thân thể con sói run rẩy lăn qua lăn lại rồi lật ngửa sang một bên, con súc sinh lúc này đúng như trên mạng đã quảng cáo: toàn thân run rẩy, miệng sùi bọt mép.

    Lần đầu tiên trong đời, lương tâm Trần Đạo Lâm nở hoa, hắn âm thầm hạ quyết định nếu như mình có mệnh trở về thì nhất định sẽ comment (bình luận) thật tốt cho cái trang mạng nọ.

    Nhưng tình hình hiện giờ không cho phép lương tâm hắn nở nhiều lắm rồi, bởi vì một con sói khác đang theo dõi hắn cũng đã nhao đầu về phía trước!

    Trần Đạo Lâm quát to một tiếng, roi điện trong tay vung múa, con sói hiển nhiên vô cùng thông minh, mắt thấy đồng bạn bị vũ khí trong tay Trần Đạo Lâm giật điện nằm sân thì nó lập tức lui ra phía sau, sau đó bắt đầu vờn quanh Trần Đạo Lâm.

    Trần Đạo Lâm vẫn chưa thể đứng lên, chỉ bằng một cái roi điện trong tay thì hiện giờ hắn còn chưa có cách nào hạ con sói cả.

    Ánh mắt của hắn nhìn đến cái ba lô leo núi bị vứt trên mặt đất, trong đó còn có nỏ chữ thập của mình nữa mà.

    Những vật này sau khi bị cô gái kia xem qua một lượt xong thì đều bị thu lại với nhau, giờ phút này nằm cách mình bất quá chỉ ba năm bước mà thôi.

    Tuy trong lòng Trần Đạo Lâm cũng rất sợ, nhưng lúc này là đã bị buộc đến tuyệt cảnh nên hắn cũng nảy lên một cỗ cảm giác quyết tuyệt. Nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó Trần Đạo Lâm làm mấy cái tư thế đe dọa đối với con sói, vung vẩy roi điện trong tay để hấp dẫn sự chú ý của con súc sinh này...

    Sau đó, hắn phát hiện mình bị hố cmnr!

    Con súc sinh nọ hiển nhiên đối với roi điện trong tay Trần Đạo Lâm có chút kiêng kị, sau đó nó bỗng nhiên hít vào một hơi thật sâu, cả bộ ngực rõ ràng phồng lên... Sau đó, con sói hướng về Trần Đạo Lâm há miệng rống lên!

    Trần Đạo Lâm trợn to hai mắt, chỉ thấy một tia sáng hướng thẳng vào mặt mình, hắn cơ hồ theo bản năng dùng roi điện trong tay ngăn trở lại. Chỉ nghe thấy sát một tiếng, cái vỏ bọc bằng nhựa plastic của roi điện lập tức bị cắt thành hai đoạn!

    Đạo Lâm bản năng hụp đầu xuống, cảm giác được gió mát từ trên đầu mình xẹt qua, một đám tóc bay múa!

    "Con mẹ nó sói gì mà sói a...! !"

    Đạo Lâm điên rồi.

    Hắn hung hăng đưa một nửa roi điện còn lại trong tay hướng phía đầu sói đập tới, sau đó quay người chạy vội, hai bước thì đã vọt tới bên cạnh balo, chợt nghe thấy tiếng gió sau lưng!

    Không kịp lấy nỏ ra rồi, Trần Đạo Lâm nhanh chóng rút từ trong balo ra cây dao phay!

    Đây chính là dao phay được bán từ cửa hiệu lâu đời a...! Dài nửa mét, băm cốt cắt thịt tuyệt không xoắn lưỡi!

    Quan trọng nhất là, người bán còn tuyên bố đao toàn bộ làm bằng thép nữa đấy.

    Trần Đạo Lâm trở tay chém ra một đao -- hắn tuy đang sợ hãi nhưng dù sao cũng là một thanh niên cường tráng, chém ra một đao toàn lực cũng không thể coi thường… Con sói kia đang tại giữa không trung, thật sự đã không cách nào tránh khỏi, tuy nó cũng hết sức vặn vẹo thân hình nhưng một đao kia của Trần Đạo Lâm vẫn như cũ hung hăng đâm vào phần bụng là nơi mềm mại nhất của nó! !

    Phốc!

    Một dòng chất lỏng tanh hôi ấm áp phun đầy mặt đầy người Trần Đạo Lâm, con sói bởi vì theo quán tính nên thân thể vẫn bay về phía trước, bị trực tiếp đâm thủng bụng nên khi ngã xuống thì nội tạng nó đã văng đầy đất.

    Trần Đạo Lâm bị dòng máu nóng phun trên mặt thì ngược lại lại tỉnh táo thêm vài phần, hắn bỗng nhiên nhảy phốc dậy, nhanh chóng đem nỏ chữ thập nắm trong tay, kéo dây cung.

    Một tay dao phay một tay nỏ chữ thập, lúc này trong lòng Trần Đạo Lâm mới hơi yên tâm một chút.

    Ngay lúc này, bỗng nhiên một tiếng gầm rú thê lương cách đó không xa truyền đến!

    Nguyên chỗ đang bị mấy con sói vây quanh bỗng nhiên xuất hiện một đạo hào quang ngân sắc phóng vút lên trời, lập tức máu tươi khắp nơi phun trào… đem đám cỏ chung quanh vốn xanh ngắt một màu chuyển thành một mảnh tanh đỏ rợn người!

    Sau đó thì thân ảnh cô gái kia đột nhiên phóng lên không trung, trong tay cũng đã xách theo một cái đầu sói! Chính là đầu của con sói đầu đàn!

    Đàn sói còn lại lập tức phát ra một tràng tiếng rên rỉ thê lương… Toàn thân cô gái nọ lại toát ra ngân sắc hào quang, càng lộ ra sát khí nghiêm nghị, đoản đao trong tay bay múa, chỉ hai ba cú chém đã lại có hai con sói ngã lăn tại chỗ, đám sói còn lại rốt cục đánh mất dũng khí, phát ra một tràng gào thét rồi chạy tản đi mất.

    Cô gái lẳng lặng đứng tại chỗ một hồi lâu, đợi đàn sói tản đi xa đến không còn thấy bóng dáng nữa thì hào quang ngân sắc trên người nàng mới dần dần tản đi, đầu sói cực lớn xách trong tay cũng ném bịch xuống đất.

    Cô gái nọ nhìn thoáng qua Trần Đạo Lâm, giờ phút này toàn thân nàng cao thấp đều là máu tươi, sau đó lung la lung lay đi hai bước, bỗng nhiên liền rầm một tiếng ngã chúi đầu xuống đất.

    ...

    Trần Đạo Lâm do dự một hồi lâ, mới chậm rãi đi tới, nhìn cô gái đang nằm sóng soài trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, hắn thò chân đá nhẹ hai cái… thấy đối phương không có phản ứng thì trong lòng bắt đầu suy nghĩ miên man.

    Trần Đạo Lâm ngồi xổm xuống nhìn kỹ, thương thế trên người cô gái này có chút dọa người.

    Giáp ngực nho nhỏ không cách nào bảo vệ toàn bộ thân thể, cánh tay cùng bả vai lộ ở bên ngoài đều bị vuốt sói gây ra tổn thương, nhất là trên bả vai trái thì miệng vết thương đã là một đoàn huyết nhục mơ hồ, lại thêm mấy vết răng dữ tợn khiến huyết nhục chung quanh đều lòi cả ra.

    "Này... Sẽ không bị mắc bệnh chó dại đi sao?" Trần Đạo Lâm thầm nhủ trong lòng.

    Tuy lý trí hắn đang tự nói rằng đây là thời cơ tốt nhất để cho mình tranh thủ thời gian cuốn gói chạy trốn – cánh cửa xuyên việt cũng cách chỗ này không tính là quá xa, nếu như mình thừa dịp này chạy trốn thì khả năng thoát về thế giới cũ của mình là rất lớn.

    Thế nhưng mà...

    "Mẹ kiếp, ông mày là kẻ xuyên việt a...! Kẻ xuyên việt bá đạo mà phải xoắn là sao! Loại chuyện kinh điển anh hùng cứu mỹ nhân này hiện đụng phải ông, nếu chạy trốn thì cũng quá làm mất mặt các tiền bối xuyên việt a!"

    Trần Đạo Lâm an ủi chính mình một chút, sau đó cúi người xuống.

    Hắn không chút khách khí đem mấy lọn tóc rồi bời trên mặt cô gái này vén lên, sau đó lau sạch vết máu.

     
    Last edited by a moderator: 31/3/13
  5. Thiên Kiêu Vô Song
    Tác giả: Khiêu Vũ


    Chương 5: Không thể nhịn nổi nữa!

    Dịch: Vide
    Nguồn: banlong.us










    Công bằng mà nói, lúc xử lý vết thương cho cô gái mắt bạc này thì Trần Đạo Lâm xác thực là không có tới nửa phần sắc niệm.

    Đây cũng chả phải do Đạo Lâm của chúng ta là chính nhân quân tử cái khỉ gì mà thật sự là do thương thế trên người cô gái này quá mức khủng bố, cái dáng vẻ máu me đầm đìa xương thịt be bét kia thực sự là không có tới nửa phần đẹp đẽ gì cho cam. Trần Đạo Lâm cũng không phải là cái loại mấy thằng điên yêu thích máu tanh biến thái… mà người bình thì thấy loại thương thế này mà còn không ói ra coi như đã là tâm lý cứng cỏi rồi, bố thằng nào còn dậy lên được tới nửa điểm sắc tâm chứ?

    May là cồn y tế trong túi vẫn còn, hắn lấy ra rửa vết thương rồi băng bó lại. Đạo Lâm dù sao cũng không phải chuyên về nghề y nên băng vải xiên trái vẹo phải, vội vàng làm xong tất cả thì hắn cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

    Nhìn cô gái mắt bạc hãy còn hôn mê ngủ say, Trần Đạo Lâm thở dài: "Có thể tỉnh lại hay không thì giờ chỉ còn trông vào nhân phẩm của ngươi thôi, những gì ca có thể làm đều đã làm rồi."

    Nhóm lên đống lửa một lần nữa, Trần Đạo Lâm bắt đầu đem đồ vật của chính mình từng cái một thu lại, sau đó không khách khí đem giáp ngực nhựa thủy tinh vốn thuộc về mình mặc lại trên người.

    Chỉ mong... Sẽ không còn dã thú hung mãnh nào chạy tới đi.

    Bình minh lên, cô gái này rốt cục tỉnh lại, nàng mới vừa mở ra con mắt thì ngay lập tức đã cảnh giác ngồi thẳng người dậy, đôi mắt bạc híp lại, ánh mắt như điện quét ra xung quanh, theo bản năng đưa tay đi mò vũ khí… tự nhiên là không tìm thấy rồi.

    Giờ nàng mới phảng phất nhớ ra cái gì đó, nhìn một chút Trần Đạo Lâm ngồi ở một bên đang dựa vào thân cây nhắm mắt, lại cúi đầu nhìn một chút trên người mình quần áo đã bị lột ra, mớ băng vải xiên trái vẹo phải đem lồng ngực cùng vai bên trái của mình quấn ở bên trong.

    Cô gái này nhíu nhíu mày, ánh mắt lập tức trở nên cổ quái.

    Trần Đạo Lâm thật sự là mệt muốn chết rồi, vốn chỉ định nhắm mắt dưỡng thần một lúc nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi… Lúc bị người khác đá tỉnh lại ngẩng đầu lên thì hắn đã nhìn thấy cô gái nọ đứng trước mặt từ trên cao nhìn đang nhìn xuống mình, trên người băng vải quấn loạn.

    Bởi vì cô gái đứng ngược sáng nên Trần Đạo Lâm không thấy rõ vẻ mặt nàng, nhưng hắn có thể cảm giác được cặp mắt bạc kia tựa hồ đang đem chính mình nhìn xuyên thấu.

    Hai người cứ như vậy nhìn nhau một lúc, cô gái mới chậm rãi đi tới một bên, nàng hướng về đống lửa đột ngột quỳ một gối xuống, một tay đặt lên ngực, một tay chỉ xuống đất, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt thành kính, miệng thấp giọng lẩm bẩm.

    Bộ dạng này tựa hồ như đang rất thành tâm tiến hành nghi thức cầu khẩn tôn giáo gì gì đó.

    Điều khiến Trần Đạo Lâm vô cùng kinh ngạc chính là theo nghi thức cầu khẩn này tiến hành, trên người cô gái mắt bạc lại đang dần dần tản ra một đoàn hào quang thần thánh lẫm liệt, hào quang màu nhũ bạch này nhìn qua ấm áp nhưng lại mơ hồ ẩn chứa một cỗ uy nghiêm khiến người không dám nhìn gần.

    Mà sau khi cô gái này tiến hành nghi thức xong thì nét mặt đầy vẻ uể oải, thế nhưng đôi mắt lại càng ngày càng sáng lên.

    Sau một lúc, cô gái mắt bạc đứng dậy một lần nữa đi tới Trần Đạo Lâm bên người, chỉ chỉ con dao đặt bên người Trần Đạo Lâm… lúc này thì đoản đao của nàng đã sớm bị hủy rồi.

    Trần Đạo Lâm do dự một chút, đem dao đưa tới.

    Cô gái này tiếp nhận, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, xoay người đi ra, chạy tới xung quanh đem những thi thể chó sói từng cái xé ra, động tác thông thạo tựa như một gã đồ tể chuyên nghiệp, chỉ sau chốc lát thì đã đem cả sừng trên đầu con sói thủ lĩnh cắt xuống, mà từng tấm từng tấm da sói hoặc tổn hại hoặc hoàn hảo cũng bị lột ra.

    Trọng yếu nhất là khi nàng mổ ra đầu con thủ lĩnh thì từ bên trong moi ra một viên hạch giống như hòn đá, tản ra ngân quang yếu ớt.

    Từ đầu đến cuối, Trần Đạo Lâm an tĩnh ngồi một bên xem cô gái này làm việc, sau lại thấy nàng moi ra cái tinh thạch nhỏ kia thì trong lòng hắn cũng rốt cục xác định một việc.

    Đây là ma thú tinh hạch trong truyền thuyết sao?

    Đại khái là bởi vì Trần Đạo Lâm không có nhân cơ hội chạy trốn, hoặc là do Trần Đạo Lâm ra tay băng bó vết thương cho mình, hay cũng có thể vì những nguyên nhân khác nào đó mà trong khoảng thời gian sau này thì thái độ của cô gái đối với hắn tỏ ra khách khí hơn rất nhiều.

    Mặc dù vẫn có rào cản về ngôn ngữ như trước, thế nhưng hai người cũng đã có thể nhẫn nại chỉ chỉ chỏ chỏ giao lưu một ít.

    Cô gái đem viên tinh hạch này trực tiếp ném vào trong lòng Trần Đạo Lâm.

    Trần Đạo Lâm ngẩn người, cô gái chỉ chỉ mặt đất… đây chính là roi điện đã bị tước thành hai đoạn.

    "Ách? Xem như là bồi thường sao?" Trần Đạo Lâm có chút khó hiểu. Bất quá thiện ý trong mắt cô gái thì hắn vẫn có thể lĩnh ngộ đến. Hắn nhe răng cười cười, từ lên trong balo lấy ra một cây lạp xưởng hun khói đưa lại.

    Cô gái vẻ mặt mang theo hồ nghi đem lạp xưởng hun khói nuốt vào, ánh mắt tức thì sáng ngời, cả khúc lạp xưởng hun khói rất nhanh chui vào bụng, ánh mắt nhìn về phía Trần Đạo Lâm càng ngày càng hiền lành… sau nàng đi tới trước mặt Trần Đạo Lâm, chỉ vào mũi mình, sau đó nói ra mấy cái âm tiết vô cùng rõ ràng.

    Trần Đạo Lâm mới đầu không hiểu, bất quá sau khi cô gái này kiên nhẫn nhắc lại nhiều lần mấy cái âm tiết kia cùng với động tác liên tục chỉ vào mũi mình… Trần Đạo Lâm rốt cục hiểu được đó là tên nàng.

    "Ngươi gọi... Balu? Hulue? Kalie? A... Là Blue? Ồ? Đây vừa đúng là màu xanh lam trong tiếng Anh hả? Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Lam là được rồi."

    Do ngôn ngữ không thông nên mặc kệ cô gái này có nguyện ý hay không thì Trần Đạo Lâm liền cứ một mực gọi nàng là "Tiểu Lam" rồi.

    Cuối cùng hắn chỉ vào mũi mình: "Đạo Lâm!"

    Tại hắn lặp đi lặp lại vài lần xong thì Tiểu Lam rốt cục cũng hiểu.

    Sau đó cô gái nhìn chằm chằm vào mắt Trần Đạo Lâm, trên khuôn mặt không ngờ lại hiện lên một tia ngượng ngùng kỳ dị… may là nét ngượng ngùng này chỉ trong nháy mắt liền tắt, nhanh tới mức thậm chí Trần Đạo Lâm còn chưa kịp phát giác chút nào.

    Cuối cùng nàng hô lên rõ ràng tên Trần Đạo Lâm:

    "Darling!"

    ... Thôi cũng được. Trần Đạo Lâm rất tà ác chấp nhận xưng hô này mà không có sửa lại.

    Mặc dù ngươi tướng mạo bình thường lại còn ngực phẳng… bất quá eo thon chân dài, đặc biệt là cái bắp đùi tròn vo thon dài kia vẫn còn tính được mê người phi thường. Nếu là đặt ở thế giới của Trần Đạo Lâm thì cặp đùi này chấp cả ngực nhỏ một tí thì vẫn tuyệt đối có thể đảm nhiệm trang bìa của tạp chí siêu mẫu rồi.

    Bị chân dài gọi là "Darling", Trần Đạo Lâm trong lòng vẫn cực kỳ khoái chí.

    Sau đó Tiểu Lam chỉ vào ngực giáp trên người Trần Đạo Lâm, chuẩn xác là chỉ vào cái đồ án hoa tulip trên đó, vẻ mặt nghiêm túc hỏi vài câu xì xà xì xồ. Đây đã là lần thứ hai nàng dùng thái độ nghiêm túc như vậy đưa ra nghi vấn đối với đồ án này, đến người ngu đi nữa cũng sẽ phát hiện một chút tình huống, huống hồ Trần Đạo Lâm cũng không ngốc, hắn cũng ý thức được có chút không thích hợp… đáng tiếc ngôn ngữ không thông, hai người hiện nay có thể giao lưu cũng chỉ mới giới hạn ở tên của đối phương mà thôi.

    Bất đắc dĩ, chỉ có thể lại một lần nữa cho qua.

    Trong mắt Trần Đạo Lâm thì vị Tiểu Lam cô nương này thật sự không nghi ngờ là một chân dài dũng mãnh rồi, bị thương nặng như vậy mà vẫn cố gắng vui vẻ chịu đựng. Ngược lại mới nghỉ ngơi sau nửa ngày thì nàng đã đem băng vải trên người kéo tung ra, càng khiến Trần Đạo Lâm trợn mắt hốc mồm chính là nguyên bản cái vết thương dữ tợn đáng sợ kia không ngờ đã khép lại hơn phân nửa!

    Nguyên bản thương thế máu thịt be bét cơ bản đã biến mất, chỉ để lại một chút vết sẹo nhàn nhạt hồng phớt.

    "Đây là thể chất gì a!" Trần Đạo Lâm ngạc nhiên, sau đó trong đầu hắn bỗng nhiên nảy ra cảnh Tiểu Lam sáng sớm hôm nay tiến hành cái nghi thức cầu khẩn thần bí kia trước đống lửa... hiện lên hào quang màu nhũ bạch thần thánh.

    Dù sao cũng đã xem qua vô số tiểu thuyết xuyên việt, chơi qua vô số trò chơi. Trần Đạo Lâm ngay lập tức nắm được then chốt trong đó.

    Lẽ nào đây chính là pháp thuật trong truyền thuyết... Trị liệu thuật gì gì đó?

    Nghỉ ngơi một ngày, lúc chạng vạng Trần Đạo Lâm rốt cục không nhịn được, làm mấy cái thủ thế với Tiểu Lam, cũng mặc kệ đối phương có hiểu hay không thì hắn đã cầm balo của mình lên hướng về bên bờ hồ chạy đi.

    Đi tới bên bờ, Trần Đạo Lâm nhanh chóng cởi sạch quần áo, sau đó nhảy phịch vào trong hồ nước, một tay lấy khối ra xà phòng mà sảng khoái tắm sạch sẽ… một thân mùi hôi tanh của máu me rốt cục bị tẩy đi, Trần Đạo Lâm hài lòng đi lên bờ.

    Quay đầu nhìn lại thì thấy một màn khiến hắn phun máu mũi!

    Nguyên lai Tiểu Lam thấy Trần Đạo Lâm nhảy vào trong hồ nước tắm rửa thì cũng không hề ngăn cản mà lại đi tới, vừa đi chân dài này vừa đem quần áo trên người dần dần trút xuống.

    Khi đi tới sát bên hồ thì số lượng vải vóc trên người em gái này đã có thể trực tiếp khoe sắc với những bìa ngoài của các tạp chí Playboy.

    Nàng phảng phất không quan tâm chút nào về việc để thân thể bại lộ dưới ánh mắt Trần Đạo Lâm, chỉ là một tay vỗ về bầu ngực sữa rồi chậm rãi đi vào trong hồ nước.

    Giờ này phút này giây này, Trần Đạo Lâm trong lòng kinh hoàng, đầu óc cũng chỉ còn sót lại một cái ý niệm trong đầu:

    Cho dù ngực có nhỏ... Thì con mẹ nó cũng là ngực a! !

    ...

    Ngay khi con ngươi Trần Đạo Lâm đều đã sắp nảy ra khỏi trong mắt thì Tiểu Lam với sắc mặt điềm đạm chậm rãi đi tới bên hắn, mặc dù lúc này thì nước hồ đã cao qua bầu ngực nhưng khổ cái là nước ở đây trong suốt, phảng phất cũng không che chắn được bao nhiêu xuân sắc.

    Trần Đạo Lâm nhất thời cảm giác mình nhìn thì thất lễ mà không nhìn thì lại không được. Ngược lại Tiểu Lam so với hắn thì hào phóng hơn nhiều, tiến tới đưa mũi ngửi ngửi quanh thân thể Trần Đạo Lâm, trong đôi mắt bắn ra hào quang kinh hỉ, ánh mắt cuối cùng rơi vào xà phòng thơm trong tay Trần Đạo Lâm, chỉ chỉ…

    Rất hiển nhiên, nàng muốn mượn dùng.

    Trần Đạo Lâm vội vàng đem xà phòng thơm nhét vào trong tay Tiểu Lam.

    Ngay hắn chuẩn bị lui về phía sau thì Tiểu Lam nhưng bỗng nhiên thả người dán tới, cô gái này cứ kề sát trên người Trần Đạo Lâm, thậm chí nhịp hô hấp mềm nhẹ kia cứ một mực phả vào mặt hắn gây ra chút ngứa ngáy, quả thực chính là ngứa đến tận trong trym!

    Sau đó, ánh mắt Tiểu Lam loé lên một tia hào quang kì dị, nàng bỗng nhiên cúi đầu, thò ra đầu lưỡi trắng nõn nhẹ nhàng liếm trên cổ Trần Đạo Lâm...

    "..."

    Quá gợi dục đi! Không thể nhịn nổi nữa! ! Thế này mà còn nhịn được thì con mẹ nó đã đêk phải là đàn ông rồi!

    Trần Đạo Lâm ấm ức tới sôi gan sôi ruột, gào lên một tiếng mở rộng hai tay nhào tới, nhất thời hai người liền chìm xuống hồ nước...

     
    Last edited by a moderator: 1/4/13

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)