Võ Hiệp Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - FULL 50C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Hạ Vô Địch
    Tác giả: Ôn Thụy An
    Chương 43: Hai cục phân chuột

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien



    Người mà hắn nói dĩ nhiên là “Loạn Thế Giao Long” Cao Tiểu Thượng.

    – Hắn à?

    Ánh mắt Đường Phi Ngư xuyên qua mái tóc dài lộn xộn, lạnh lùng âm độc trừng mắt nhìn đối phương:

    – Nghe nói huynh đệ bằng hữu của Phương cự hiệp không ai không phải là rường cột võ lâm, tinh anh nước nhà. Ngươi và hắn, hai người thật có thể xem là hai cục phân chuột trong hũ gạo trắng của Kim Tự Chiêu Bài.

    – Phân chuột?

    Cao Tiểu Thượng nghe vậy, không giận mà lại cười:

    – Nếu ta và tiểu hầu gia là hai cục phân chuột, vậy dĩ nhiên là hai cục rất lớn.

    – Chẳng những rất lớn.

    Đường tam thiếu gia cắn một miếng còn chưa nhả ra:

    – Còn rất hôi.

    – Hai cục phân chuột mới ra lò chúng ta, dương nhiên là vừa lớn, vừa hôi, vừa nổi bật.

    Cặp mắt dưới đôi mày rậm của Cao Tiểu Thượng híp lại thành một đường, lần đầu tiên lộ ra một chút đắc ý:

    – Nhưng cho đến giờ, mọi người đều nghĩ rằng Hắc Quang Thượng Nhân bị Thái Kinh sai khiến, cùng với cao thủ của Kim Phong Tế Vũ lâu ám sát Phương cự hiệp. Cái chết của y chẳng liên quan gì đến ta.

    Đường Phi Ngư cười lạnh nói:

    – Đây là ngươi dùng tay máu che mắt thiên hạ.

    Khóe miệng Cao Tiểu Thượng hơi nhếch lên, đưa mắt liếc nhìn Phương Ứng Khán:

    – Đây là hẹn ngầm giữa ta và tiểu công tử. Nếu thật sự truy tìm ngọn nguồn, điều tra được cái chết của cự hiệp là do Thục Trung Đường môn một tay gây nên, e rằng phiến phức trong môn các ngươi sẽ không ít. Các ngươi cũng không muốn kết ân oán này chứ?

    – Ta muốn lập đại danh.

    Đường Phi Ngư lạnh lùng nói:

    – Ta cũng không muốn trở thành đích ngắm của mọi người, như vậy chỉ thành danh ngốc.

    – Vậy thì đúng rồi.

    Cặp mắt Cao Tiểu Thượng càng híp lại, sóng mắt dập dờn:

    – Cho nên ở nơi này giết chết cự hiệp, chúng ta thành đại sự không lưu danh, làm chuyện lớn không cầu công, làm chuyện tốt không lộ diện, ai nói ra thì người đó cũng không dễ chịu, đây cũng là hẹn ngầm giữa ta và tiểu công tử.

    – Đúng đúng đúng.

    Phương Ứng Khán vỗ tay đồng ý, nhưng lập tức hồn nhiên cười nói:

    – Nếu như nói ra, vẫn là Tiểu Gia Cát khó gánh vác hơn ta.

    – Hử?

    Cao Tiểu Thượng biết Phương Ứng Khán có thâm ý, nhưng nhất thời không rõ trong hồ lô của hắn bán thuốc gì.

    – Nghĩa phụ là một nhân vật danh lừng thiên hạ, một khi bị hãm hại, nhất định người và thần đều giận dữ, kẻ sát hại y sẽ bị võ lâm chính đạo khinh bỉ, người báo thù rất nhiều, không dễ đặt chân trên giang hồ.

    Phương Ứng Khán ung dung nói:

    – Ta và ngươi không giống nhau. Ta trấn giữ kinh thành, tước vị hầu gia là do hoàng đế phong tặng, chủ lực của Tập đoàn Hữu Kiều nằm ở hoàng thích tần phi, thái giám nội cung, cùng với nhân thủ và cao thủ do ta và Mễ công công tập hợp chiêu mộ, không có quá nhiều liên hệ với đội ngũ trước kia và đệ tử trực hệ của nghĩa phụ. Cho nên lỡ may bọn họ biết được nguyên nhân cái chết của nghĩa phụ, lại có thể làm gì được ta. Nhưng ngươi thì khác… cực kỳ khác biệt.

    Cao Tiểu Thượng nghe vậy, lại hơi cúi đầu, giống như còn một chút ý cười. Nếu cẩn thận xem xét, mới biết nụ cười của hắn đã sớm cừng đờ ra.

    Nhậm Oán xoa xoa đôi tay nhuốm máu, nhưng không vì đau đớn mà giảm đi khả năng nắm bắt thời cơ, lập tức tiếp lời Phương Ứng Khán:

    – Tiểu Thượng ca thì khác. Ngươi vẫn luôn giúp Phương cự hiệp làm việc vặt trong Kim Tự Chiêu Bài. Mà đệ tử trong môn phần lớn là môn sinh của cự hiệp, nếu không thì cũng là đệ tử kính trọng cự hiệp, được y cảm hóa nên tụ hợp cùng nhau. Nếu bọn họ biết là ngươi ra tay giết cự hiệp, ta thấy chẳng những cái chức môn chủ của ngươi không làm được, ngay cả đặt chân cũng là vấn đề, hơn nữa…

    Lần này đến phiên Nhậm Lao tiếp lời:

    – Đâu chỉ không thể đặt chân, ngay cả sống tiếp cũng là vấn đề.

    Cao Tiểu Thượng biến sắc.

    Phương Ứng Khán giả vờ quát mắng:

    – Nhậm Lao, ngươi nói nhảm nhiều quá! Cao sư huynh hôm nay đã không còn là Tiểu Cao ngày xưa, mà là giao long đương đại sắp lên làm môn chủ. Ngươi nói chuyện với hắn như vậy, không muốn tiếp tục xông pha võ lâm nữa sao. Chúng ta và Tiểu Thượng huynh đã cùng nhau động thủ, có hậu quả gì đương nhiên phải cùng nhau gánh vác, không đến thời khắc sống chết, há lại để cho hắn một mình đối diện với quần hùng vây giết.

    – Chuyện ngày hôm nay, kết quả thế nào, mọi người chúng ta đều quá rõ ràng, trong lòng hiểu được.

    Nhậm Oán cũng cố ý trả đũa:

    – Huống hồ, võ công của Tiểu Thượng huynh sâu không lường được như vậy, còn tinh thông các loại phương pháp ám sát mưu hại. Người ngoài và đồng môn muốn diệt trừ hắn, trong mắt hắn chẳng qua là kiến thức nông cạn, tài năng thấp kém mà thôi.

    Nhậm Lao vừa xoa xương sườn bị thương của mình, vừa lẩm bẩm nói:

    – Vậy cũng chưa chắc. Trên đời này không có người nào không bị đánh bại, cũng không có người nào không thể giết chết.

    Hắn phản bác như vậy, ngay cả Nhậm Oán vốn quen ăn hiếp hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng ở trước mặt mọi người cũng không tiện trách mắng hắn.

    Nhưng trong hoàng hôn, sắc mặt Cao Tiểu Thượng lại lúc sáng lúc tối.

    Chuyện này cũng khó trách, Phương Ứng Khán và Nhậm Lao, Nhậm Oán ba người một hát hai họa, hàm ý rất rõ ràng.

    Mặc dù mọi người cùng hợp mưu giết Phương cự hiệp, nhưng Phương Ứng Khán lãnh đạo Tập đoàn Hữu Kiều tại kinh hoa trọng địa xa xôi, môn chúng đệ tử của hắn không dính dáng nhiều đến cự hiệp môn chủ, hơn nữa hắn lại thừa kế chức vị vương hầu, rất được nội thích thái giám ủng hộ, dân chúng bình thường và hảo hán giang hồ thật sự không thể đánh ngã được hắn.

    Nhưng Cao Tiểu Thượng thì khác.

    Chỉ cần chuyện hắn giết cự hiệp truyền ra, đồng môn của hắn đương nhiên không dám ủng hộ hắn, môn sinh của cự hiệp nhất định sẽ đối phó với hắn, những người trung thành với cự hiệp cũng nhất định sẽ báo thù cho cự hiệp.

    Nói cách khác, một khi chuyện chủ mưu hoặc đồng mưu “giết cự hiệp” bị tiết lộ, mặc dù cũng ảnh hưởng không nhỏ đến Phương Ứng Khán, nhưng đối với Cao Tiểu Thượng thì là ảnh hưởng cực lớn.

    Thậm chí là không đất dung thân, có thể chết người.

    Cho nên chỉ Phương Ứng Khán có thể uy hiếp Cao Tiểu Thượng, còn Cao Tiểu Thượng lại không thể dùng bí mật này để ép bức Phương tiểu hầu gia.

    Do đó Cao Tiểu Thượng không trả lời, sau khi nghe rõ ràng ẩn ý của đám người Phương tiểu hầu gia, sắc mặt hắn cũng không kìm được trở nên ngưng trọng.

    Giết Phương cự hiệp, chuyện này chẳng những đã trở thành vết nhơ trong đời hắn, hơn nữa còn trở thành sơ hở chí mạng của hắn, trở thành tội trạng để người khác uy hiếp hắn.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Hạ Vô Địch
    Tác giả: Ôn Thụy An
    Chương 44: Trời chiều xuống núi sâu

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien



    Cặp mắt sắc bén của Đường Phi Ngư nhìn Phương Ứng Khán, lại nhìn sang Cao Tiểu Thượng, sau đó lần lượt quét qua đám người Nhậm Lao, Nhậm Oán, Mễ Thương Khung, mới bật cười nói:

    – Cự hiệp đã chết, hiện giờ mọi người cũng không yên ổn, lại đến phiên tất cả tranh giành chức đại hiệp mới, đánh nhau sống chết rồi.

    Phương Ứng Khán đột nhiên nói một câu:

    – Đường tam thiếu gia!

    Đường Phi Ngư ừm một tiếng. Tuy hắn ngạo mạn, nhưng cũng không dám ở trước mặt phớt lờ Phương Ứng Khán.

    Phương Ứng Khán nhìn chăm chú vào hắn, giống như rất quan tâm:

    – Vết thương của ngươi có đau không?

    Đường Linh lại bực bội hừ một tiếng.

    Trên người hắn từng trúng vài món ám khí, nhưng đều không gây thương tổn được hắn, trái lại hoàn toàn biến thành ám khí của hắn, nhưng hắn vẫn bị một món ám khí gây thương tích.

    Đó là một đóa hoa.

    Một đóa hoa do Cao Tiểu Thượng tiện tay hái bên sườn núi, thuận tay phát ra.

    Đóa hoa này lại gần như đâm xuyên ngực hắn.

    Hiên giờ hoa trước ngực hắn vẫn chưa rút ra, máu từ vết thương thấm vào quần áo, vừa đau đớn vừa khổ sở.

    Người đả thương hắn là Cao Tiểu Thượng, thù này hắn đương nhiên không quyên.

    Đây cũng là sự sỉ nhục của hắn.

    Một cao thủ hàng đầu của Thục Trung Đường môn như hắn, chuyên biến ám khí của người khác thành của mình, thân thể đã luyện thành một loại “trung tâm thu phát” ám khí, nhưng lại bị ám khí người khác gây thương tích, hơn nữa đó còn là một đóa hoa cúc nhỏ, hắn làm sao nén được cơn giận này.

    Hắn rất thương, cũng rất đau.

    Bởi vì hắn là một kẻ rất ngạo mạn.

    Phương Ứng Khán hỏi như vậy, giống như đã xúc động và xúc phạm đến vết thương của hắn, cho nên hắn lạnh lùng nói:

    – Phiền đã quan tâm, còn không chết được.

    Phương Ứng Khán có vẻ áy náy nói:

    – Đều do ta không tốt. Là ta muốn ngươi toàn lực công kích ta, cộng thêm Tiểu Xuyên Sơn và Thắng Ngọc Cường phối hợp, có thể làm nhiễu loạn tâm thần nghĩa phụ.

    Đến lúc này, hắn gọi Phương cự hiệp là nghĩa phụ vẫn rất lưu loát, không hề đỏ mặt.

    Đường tam thiếu gia hất mái tóc rối, vén sợi tóc lên trên đầu, lạnh lùng nói:

    – Đó là vì ngươi muốn tạo ra cảnh tượng giả dối, ta và Thắng Ngọc Cường, Tiểu Xuyên Sơn cùng phản bội đánh lén ngươi, nếu như Mễ công công và Hắc Quang Thượng Nhân một kích không thành, vẫn có thể khiến cự hiệp phân tâm cứu ngươi, còn ngươi lại cho y một kích trí mạng.

    – Một kích chí mạng vẫn là do bàn tay của Cao sư huynh.

    Phương Ứng Khán lập tức khéo léo phủ nhận:

    – Đúng là ta gợi ý cho Cao sư huynh giả vờ ngăn cản ngươi tập kích, khiến nghĩa phụ càng tin tưởng Cao sư huynh là người cùng trận tuyến với mình, nhưng ta lại không muốn hắn ra tay với ngươi nặng như vậy.

    Đường tam thiếu gia không lập tức lên tiếng, hắn đang chờ đối phương nói tiếp.

    Có lẽ, trước tiên hắn muốn biết rõ ý tứ của Phương Ứng Khán.

    Phương Ứng Khán dừng một chút, nhìn hắn một chút, dường như còn trầm ngâm một chút, mới nói tiếp:

    – Võ công của ngươi rất cao.

    Đây là một câu khen ngợi.

    Sau khi nói xong, hắn lại dừng một chút, không nói nữa, qua một lúc sau mới tiếp tục nói:

    – Nhưng hắn vẫn đả thương ngươi.

    Phương Ứng Khán giống như rất bất bình cho Đường Phi Ngư:

    – Chúng ta vốn là người nhà, cùng ra tay đối phó kẻ địch, hắn vốn không cần làm như vậy.

    Xem ra, hắn chỉ còn thiếu không nói câu “hắn chỉ dùng một đóa hoa cúc nhỏ đã sát thương ngươi”.

    Nhưng đã đủ rồi.

    Đường Phi Ngư nhìn chằm chằm vào Cao Tiểu Thượng, với một loại ánh mắt cực kỳ ác độc.

    Cao Tiểu Thượng từ từ ngẩng đầu lên, cũng nhìn về Đường Phi Ngư, hai người bốn mắt giao nhau, giống như nổ ra một chùm tia lửa trên đỉnh núi vách đứng, mây mù gấp gáp này.

    Nhưng bên dưới vách núi giống như có tiếng vượn kêu cú khóc, cuồng phong gào thét kỳ dị, như khóc như kể, lại giống như những tiếng kinh hô trong cơn ác mộng.

    Trời chiều từ từ chìm xuống, chỉ còn lại một điểm đỏ.

    Núi sâu chiều xuống, hoàng hôn mênh mang.

    Ánh mắt Đường Phi Ngư lại phát vàng, trong vàng lạnh còn có màu xanh lục.

    Khiến người ta chỉ cần nhìn một cái cũng cảm thấy da đầu ngứa ngáy, đầu tay lạnh giá.

    Tiếng nói của hắn còn lạnh hơn băng.

    Chợt nghe hắn lạnh lùng hỏi:

    – Ngươi biết Hoa Quyền Tú Thoái thần công?

    Cao Tiểu Thượng trầm mặc một hồi, lại trầm ngâm một hồi, mới nặng nề trầm giọng nói:

    – Đúng.

    Mọi người đều động dung.

    Ngay cả Phương Ứng Khán cũng không kìm được giật mình.

    Đường Phi Ngư lạnh như băng hỏi:

    – Cho nên không phải ngươi hái một đóa hoa ném ta bị thương, cũng không phải phát ám khí, mà là dùng một quyền đánh đóa hoa kia đến, mới khiến ta bị thương.

    Trong mắt Cao Tiểu Thượng đã hiện lên một loại thần sắc kỳ lạ.

    Thần sắc này rất kỳ lạ, giống như gặp được tri âm, lại giống như gặp phải đại địch, nhưng đều khó che giấu sự kính trọng của hắn.

    – Ta ra tay rất nhẹ.

    Hắn nhẹ giọng trầm ngâm nói:

    – Vô cùng nhẹ.

    Đường Phi Ngư lại đột nhiên cười ha hả:

    – Ngươi ra tay càng nhẹ, ta mới không đề phòng, mới sẽ bị thương, hơn nữa bị thương càng nặng. Điệm đặc sắc của “Hoa quyền”, ta từng nghe nói đến, nhưng lần này mới thật sự kiến thức được.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Hạ Vô Địch
    Tác giả: Ôn Thụy An
    Chương 45: Mão Kim Đao Thanh Kiến Tử

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien



    – Ban đầu ta trúng phải một đóa hoa của ngươi, cũng không hoàn toàn nhìn ra được.

    Đường Phi Ngư thở dài nói:

    – Cho đến khi ngươi dùng kỹ xảo khiến Diễm Thần thương của Phương tiểu hầu gia đâm vào Phương cự hiệp, lại dùng khuỷu tay thúc vào ngực Phương đại hiệp, ta mới nhìn rõ đây là chiêu thức đặc biệt của Hoa quyền nổi danh giang hồ, xem như đã kiến thức rồi.

    Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc.

    Trong võ lâm, thông thường khi nói một người sử dụng “hoa quyền tú thoái” (khoa chân múa tay), hàm ý gần như là châm biếm võ công của đối phương kém cỏi, chỉ có bề ngoài. Nhưng nếu thật sự sử dụng “hoa quyền tú thoái” thành một loại thần công đại pháp, vậy thì người võ lâm lại nghe tên biến sắc. Bởi vì người hiểu được quyết pháp “Hoa Quyền Tú Thoái”, chính là người lĩnh hội được bộ võ công này. Người này và bộ võ công này đều danh chấn thiên hạ. Người sáng tạo ra võ công này luôn ghét ác như thù, mà bộ võ công này mộ khi xuất hiện, cũng không mấy người có thể phá được, ngăn được, chống đỡ được. Bình thường những hán tử giang hồ đều không dám gọi thẳng tên người này, chỉ gọi y là “Mão Kim Đao Thanh Kiến Tử”.

    Sở dĩ gọi là “Mão Kim Đao”, là vì y họ Lưu.

    Sở dĩ tên là “Thanh Kiến Tử”, là vì tên của y là “Tịnh Tử”.

    Nói cách khác, mấy chữ “Mão Kim Đao Thanh Kiến Tử” này là tách tên họ “Lưu Tịnh Tử” của y ra, không cho gọi thẳng.

    Người trong võ lâm sợ y, ngoại trừ do võ công của y cao, còn vì y từng ở dưới trướng Tiểu Phạm Lão Tử (Phạm Trọng Yêm), nhiều lần lập được chiến công, cũng không phải là lục lâm hảo hán bình thường trên giang hồ tranh quyền đoạt lợi, nói đánh nói giết.

    Nghe nói dáng vẻ của y rất đẹp, giống như công tử hào hoa phú quý. Lúc vừa đầu quân, Xung Sư Đạo còn vì vậy mà từ chối thu nhận, nói y ẻo lả chỉ biết khoa chân múa tay. Nhưng y lại nghiến răng thật sự sáng tạo ra một bộ tuyệt thế võ công “Hoa Quyền Tú Thoái”, dùng nhẹ đấu nặng, ba chiêu hai thức, lấy nhu chế cương, chẳng những khó gặp đối thủ trong quân, ngay cả Tiểu Phạm Lão Tử nghe tin cũng thử công phu của y, khen ngợi tài năng, không tiếc đích thân tới mời y gia nhập dưới trướng, còn đề bạt lên làm phó tướng.

    Mọi người tôn trọng người này, không chỉ vì y có thể đánh, có thể sáng tạo, có thể lập quân công, mà còn vì y có một vị huynh trưởng rất có danh vọng.

    Lưu Độc Phong, “Bổ Thần”.

    Mặc dù Lưu Độc Phong đã chết (chi tiết cụ thể xin đọc Tứ Đại Danh Bổ Nghịch Thủy Hàn), nhưng thanh danh của y vẫn không đổ. Mà Lưu Tịnh Tử là vị tiểu đệ đệ nhỏ nhất cũng được cưng chiều nhất của y.

    Không ngờ hôm nay, võ công mà Cao Tiểu Thượng sử dụng lại là loại tuyệt học bất truyền này, “Hoa Quyền Tú Thoái”.

    Không phải Cao Tiểu Thượng vẫn luôn làm môn hạ của Phương cự hiệp sao? Hắn làm sao học được “Hoa Quyền Tú Thoái” này?

    Hắn làm thế nào quen biết Lưu Tịnh Tử? Hắn và Lưu Tịnh Tử rốt cuộc có quan hệ gì?

    Phương cự hiệp có biết chuyện này không? Phương Ứng Khán thì sao?

    “Cao Tiểu Thượng” rốt cuộc là ai? Hắn có phải là “Tiểu Cao” không? Hay cái tên “Tiểu Cao” này cũng chỉ là một biệt hiệu mà thôi?

    Cao Tiểu Thượng lại chỉ nói:

    – Nhãn lực tốt.

    Đường Phi Ngư nghiêng tai, giống như cũng đang lắng nghe tiếng kêu gào thê lương dưới sườn dốc, một lúc sau mới nói:

    – Xem ra, muốn tranh hùng kinh sư, cầm đầu võ lâm, các hạ là một nhân vật không thể xem thường.

    Phương Ứng Khán đúng lúc thêm một câu:

    – Huống hồ, hôm nay hắn còn đả thương ngươi.

    Nhậm Oán lại bồi thêm một câu:

    – Hơn nữa, hôm nay hắn đã tự tay giết chết sư phụ môn chủ Phương cự hiệp của mình.

    Hai câu này, hàm ý rất rõ ràng.

    Đây là núi sâu, dốc đứng.

    Phương cự hiệp đã chết.

    Nơi này đều là người của Phương Ứng Khán.

    Chỉ cần giết chết Cao Tiểu Thượng, mọi người tự nhiên sẽ cho là Cao Tiểu Thượng mưu hại Phương cự hiệp, còn Phương tiểu hầu gia thì hợp sức với Đường tam thiếu gia báo thù cho Phương cự hiệp, giết chết “Loạn Thế Giao Long” Cao Tiểu Thượng.

    Chỉ cần Đường Phi Ngư đồng ý, gần như có thể lập tức động thủ.

    Cao Tiểu Thượng có lợi hại, cũng không đánh lại Phương Ứng Khán, Mễ Thương Khung cộng thêm Đường tam thiếu gia liên thủ.

    Nhưng nếu Đường Phi Ngư liên hợp với Cao Tiểu Thượng, tình hình lại không được lạc quan.

    Sau khi giết chết Phương cự hiệp, Phương tiểu hầu gia giống như lại cố ý xúi giục một trận giết chóc khác, một âm mưu khác.

    Đường Phi Ngư lại đột nhiên cười.

    Trong nụ cười này có sự chế nhạo không nói ra ngoài.

    Hắn nói:

    – Khi đó người phóng ám khí vào ta không chỉ có Cao Giao Long, hai trợ thủ đắc lực của ngươi cũng hạ sát thủ với ta như vậy, không phải sao?

    Phương Ứng Khán cười nói:

    – Đó là vì kịch phải diễn cho giống, phải diễn y như thật, cha mới sẽ không ngờ đến hắn.

    Cặp mắt sắc bén của Đường tam thiếu gia sáng lên:

    – Lỡ may bọn họ đắc thủ, giết chết ta cũng là một công đôi việc, đúng không?

    Phương Ứng Khán mỉm cười nói:

    – Nhưng các hạ vẫn không tổn hại chút nào, chỉ bị thương bởi đóa hoa nhỏ của Cao sư huynh.

    Hai mắt Đường Phi Ngư càng sáng ngời, càng sắc bén:

    – Nếu bây giờ chúng ta hợp sức giết Tiểu Gia Cát, người tiếp theo nằm xuống trên sườn núi này sẽ là ta, đúng không?

    Hắn cười lớn, dáng vẻ rất tự đắc, lại nói:

    – Tiểu hầu gia muốn trong một ngày diệt trừ ba đại địch, chẳng phải là quá ảo tưởng thành công, được như ý nguyện rồi.

    Phương Ứng Khán nghe vậy cũng cười rạng rỡ:

    – Tam thiếu gia quá lời rồi. Cao Tiểu Thượng là sư ca của ta, vừa rồi chúng ta còn cùng nhau đồng tâm hiệp lực giết chết nghĩa phụ, sao có thể hai lòng được? Bây giờ chúng ta nên liên hợp lại, tay nắm tay nỗ lực gây dựng một phen sự nghiệp, sao có thể vào lúc này nơi này lại nội chiến đấu đá nhau.

    Đường Phi Ngư nghe vậy chỉ cười hà hà, tiếng cười giống như một thanh đao lạnh.

    Cao Tiểu Thượng nghe đến đây cũng cười lên, giống như một con chó ưu tư, trong nụ cười có vẻ ưu sầu nhiều hơn vui vẻ.

    Mễ Thương Khung cũng cười, nụ cười của hắn trong gió lạnh giống như những tiếng ho khẽ.

    Lôi Mị không cười.

    Vừa rồi nàng còn khóc.

    Lúc cự hiệp rơi xuống sườn dốc, nơi mắt trái của nàng cũng có một giọt lệ đồng thời chảy xuống.

    Không ai biết nàng từng khóc, không ai phát hiện ra.

    Ngoại trừ Mễ Hữu Kiều.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Hạ Vô Địch
    Tác giả: Ôn Thụy An
    Chương 46: Trăng sáng mọc trên biển

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien



    Khi Lôi Mị lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt, ba người Phương Ứng Khán, Đường Phi Ngư, Cao Tiểu Thượng đều không hẹn mà cười lên.

    Lúc này nắng chiều đã chìm xuống, trời tây chỉ còn lại một góc đỏ hỗn loạn.

    Nhưng trên biển mây phía đông Tống Tử sơn lại từ từ dâng lên một vầng trăng sáng.

    Trăng sáng tỏ, giống như tẩy hết một vùng cừu hận, tay đầy máu tanh trên đỉnh núi vừa rồi.

    – Sau này.

    Phương Ứng Khán thuần khiết thanh tú đến mức hoàn toàn không nhiễm bụi trần, chưa từng dính máu, giống như một đóa hoa sen trắng, cười một cách rất tận tâm, càng rất chân thành nói:

    – Còn có rất nhiều đại sự phải dựa vào Cao sư ca và Tam thiếu gia, cùng với Mễ công công chư vị, vì chúng ta đánh ra giang sơn tốt đẹp, lập nên công lao cái thế.

    – Không dám, không dám. Sau này chúng ta muốn đứng chân trong võ lâm, vẫn phải nhờ tiểu hầu gia rộng lòng giúp đỡ, ban cho cơm ăn.

    Cao Tiểu Thượng cũng cười nói. Hắn càng cười, biểu tình trên mặt lại càng sầu muộn:

    – Chúng ta đều chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh tiểu hầu gia. Tiểu hầu gia có gì phân phó, cứ hạ lệnh chỉ thị là được, không cần khách khí, cũng không cần xa cách.

    Đường Phi Ngư cũng đang cười.

    Hắn đang cười, ngay cả tiếng cười cũng rất sắc bén, chói tai.

    – Dù sao, một lần khai, hai lần tanh, ba lần không ngại cả người đầy mùi. Hợp tác giữa chúng ta đã bắt đầu, đã giết đến mức đủ để chọc giận luật trời, không quan tâm giết thêm vài tên khiến dân chúng phẫn nộ, làm thêm vài chuyện khiến người người oán trách.

    Ba người vỗ tay cười lớn.

    Đột nhiên trong tiếng cười, Cao Tiểu Thượng giống như tán thưởng hâm mộ nói một câu:

    – Thương Tâm tiễn quyết của Lôi nữ hiệp đúng là thiên hạ vô song.

    Hắn ung dung nói:

    – Sau khi Nguyên Thập Tam Hạn chết, mọi người vẫn không biết tiễn quyết lợi hại này rơi vào tay ai. Có người nói là vào lúc lâm chung hắn đã giao cho tiểu thiếp Vô Mộng Nữ, cũng có lời đồn là rơi vào tay Vương Tiểu Thạch. Hiện giờ xem ra đều là nghe sai đồn bậy, môn tuyệt học này thật ra là rơi vào tay nữ anh hùng đây mới đúng, thật là giỏi. Một tên này nếu như bắn ta, có lẽ ta cũng không chống đỡ được.

    Nói xong hắn lại lén liếc nhìn Lôi Mị và Phương Ứng Khán, giống như hai mắt trái phải của hắn có thể tách ra, mỗi con liếc nhìn một hướng.

    Vừa rồi hắn đột nhiên thoáng nhìn, phát hiện Lôi Mị ra tay ẩn chứa tuyệt thế võ công.

    Xem ra võ công tiềm lực của cô gái này mới thật sự là sâu không thể lường.

    Sau đó lại thấy Phương Ứng Khán bỗng nhiên quát mắng, hắn đoán Phương tiểu hầu gia cũng không biết Lôi Mị thân mang tuyệt kỹ. Hơn nữa từ trong tiếng quát của Phương Thập Thanh vừa rồi, có thể đoán được Phương Ứng Khán cũng tức giận vì bị lừa gạt.

    Cho nên lúc này hắn đặc biệt nhắc đến.

    Hắn nhắc lại “chuyện cũ”, là vì muốn xem thử rốt cuộc Phương Ứng Khán sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

    Nhưng Phương Ứng Khán lại cười.

    Cười rất hồn nhiên, rất chân thật, lại rất thành khẩn, ngữ khí càng ân cần.

    – Hóa ra tiễn quyết ở trong tay nàng.

    Hắn vui mừng nói:

    – Hại ta mấy lần sai người lục soát khắp nơi. Nếu sớm biết là ở chỗ nàng, vậy thì trời đã quang rồi, cần gì phải tìm tìm kiếm kiếm nữa. Chỉ cần biết nàng đã học được, vậy thì ta yên tâm rồi.

    Hắn nói như vậy, ngay cả Lôi Mị cũng cảm thấy bất ngờ.

    – Tất cả mọi thứ, không phải đều của tiểu hầu gia sao.

    Lôi Mị dịu dàng cười nói:

    – Nếu không phải tiểu hầu gia gợi ý, ta làm sao có thể học được bí kỹ nho nhỏ này từ chỗ Vương Tiểu Thạch. Mấy cái công phu mèo quào này của ta, làm sao so với được với đại thần thông, đại pháp lực của tiểu hầu gia, có thể khiến mùa đông nở ra hoa sen, mùa hè rơi xuống sương tuyết, ngay cả trời chiều ngả về tây cũng có thể ngược trời mà đi.

    Nàng vừa nói vừa cười dịu dàng đáng yêu.

    Nàng vừa cười quyến rũ vừa đến gần Phương Ứng Khán.

    Nàng biết rõ tình thế hiện giờ.

    Phương Ứng Khán vốn không biết nàng đã học được “Thương Tâm tiễn quyết”.

    Chỉ cần hắn biết được, lập tức sẽ hiểu ra ngọn nguồn chân tướng ngày đó Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu mơ mơ màng màng. Phương Ứng Khán nhất định không thể khoan dung.

    Nhưng vừa rồi là giây phút sống chết, cũng không biết Phương Ứng Khán thật sự không thể ra tay, hay là không muốn ra tay cứu giúp. Nếu như nàng không phát ra tuyệt chiêu, cho dù không bị hài cốt của Hắc Quang Thượng Nhân do Đường tam thiếu gia kích nổ thành một đám mây đánh rơi xuống vách núi, cũng nhất định sẽ bị kình lực sinh ra do “Đại Ma tiễn” và “Sơn Tự Kinh” của cha con Phương Ứng Khán và Phương cự hiệp va chạm nổ đến tan xương nát thịt.

    Nàng đành phải dùng kiếm làm tên, phát ra đòn sát thủ.

    Thương Tâm tiễn vừa ra tay, lập tức hóa giải nguy cơ, nhưng cũng khiến người ta biết được nội tình của nàng.

    Nàng không đoán được Phương Ứng Khán sẽ đối phó với mình như thế nào.

    Phương Ứng Khán đang muốn triển khai kế hoạch lớn, bây giờ chính là lúc cần người.

    Nếu như nàng lập tức chạy trốn, vậy trước tiên sẽ chọc giận Phương Ứng Khán. Nếu Phương Ứng Khán động thủ với nàng, Cao Tiểu Thượng và Đường Phi Ngư cũng đồng loạt ra tay, vậy nàng nhất định không thể sống xuống núi.

    Cho dù nàng không đi, chỉ cần Cao Tiểu Thượng và Đường tam thiếu gia có ý giết nàng, e rằng nàng cũng rất khó sống xuống Thục Sơn. Nàng từng nhiều lần góp lời phá hoại âm mưu hợp tác giữa Phương tiểu hầu gia và Loạn Thế Giao Long, hơn nữa trong Tập đoàn Hữu Kiều cũng từng tranh giành ân huệ với Đường Phi Ngư mà tạo thành thế nước với lửa.

    Cho nên nàng quyết định không đi, không trốn.

    Nàng quyết tâm phải đối diện.

    Nàng vừa nói vừa đến gần Phương Ứng Khán, nhưng cũng không phải quá gần. Ít nhất nếu như Phương Ứng Khán đột nhiên ra tay, nàng vẫn có cơ hội né tránh và phản kích.

    Nàng đến gần như vậy, người khác cũng không đoán được nàng và Phương Ứng Khán rốt cuộc có chuyện gì.

    Nàng một mặt nói những lời tâng bốc lấy lòng Phương Ứng Khán, một mặt lại úp úp mở mở, thuận theo tình thế lộ ra một bí mật lớn trong võ công của Phương Ứng Khán.

    Nàng biết bí mật này sẽ khiến người có mặt ở đây đều động dung.

    Bọn họ quả nhiên đã động dung.

    Người tranh quyền coi trọng địa bàn và thế lực, người tranh tiền coi trọng lợi và ích, người tranh danh coi trọng ca tụng và phỉ báng, người tranh chức vị trong võ lâm đương nhiên coi trọng võ công và chiến lực.

    Người động dung là Đường Phi Ngư và Cao Tiểu Thượng (đôi mày rậm của hắn trầm xuống, lại đè trên mắt), còn có Mễ Thương Khung.

    Mễ Hữu Kiều động dung bởi vì hắn và Phương Ứng Khán là chiến hữu thân thiết nhất, gần gũi nhất, Phương Ứng Khán có tuyệt thế võ công như vậy, hắn sao có thể không nghe nói đến? Gần đây từ rất nhiều manh mối, hắn đã đoán được Phương Ứng Khán nhất định đang bí mật luyện công, hơn nữa còn là công phu vô cùng lợi hại, nhưng rốt cuộc là công phu gì thì hắn lại tra cứu không ra.

    Cao Tiểu Thượng động dung bởi vì hắn là Cao Tiểu Thượng, một tên đệ tử ngoài phòng của Phương cự hiệp. Về võ công hắn không trực tiếp nhận được chân truyền của Phương cự hiệp, nhưng về tư tưởng và địa vị thì lại hoàn toàn được y truyền thừa. Huống hồ hắn còn là “Loạn Thế Giao Long”.

    Đường Phi Ngư lại cười khan, tiếng cười the thé.

    Sau đó hắn trực tiếp không hề khách khí hỏi:

    – Khiến đông lạnh nở hoa sen, bảo mùa hè rơi mưa tuyết, ngay cả mặt trời lặn cũng có thể kêu trở lại? Ta từng nghe nói đến, nhưng những người biết được đều chết cả rồi, có một người thì mất tích không biết đi đâu. Hắn biết sao?

    Hắn yên lặng nhìn Phương Ứng Khán, lạnh lùng nói:

    – Ta không tin.

    Sau đó hắn lại cất giọng the thé nói:

    – Ta không tin ngươi có thể làm được.

    Người cười là Phương Ứng Khán.

    Phương Ứng Khán đã cười.

    Sau đó Phương Ứng Khán cười hiền lành nói:

    – Ngươi không tin? Ta lập tức làm cho ngươi xem.

    Không ai tin Phương Ứng Khán lại nói ra những lời này.

    Không ai tin Phương tiểu hầu gia có thể làm được loại chuyện này.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Thiên Hạ Vô Địch
    Tác giả: Ôn Thụy An
    Chương 47: Một cục phân chuột rơi vào trong hũ gạo

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien



    Sau đó hai tay hắn đan chéo bên hông, toàn thân tiến vào một loại trạng thái nhập định. Có lẽ là vì ánh trăng sáng ngời, có lẽ là vì nắng tàn chiếu đỏ, có lẽ là vì trên đỉnh núi này vừa mới giết chóc quá nặng, máu tanh quá nồng, hiện giờ nhìn Phương tiểu hầu gia mặc áo bào trắng, đứng thẳng trên sườn núi khi hoàng hôn dần sâu, ánh trăng dần sáng, mặt mày xinh đẹp, đường nét ưu mỹ, toàn thân khiến người ta có cảm giác thuần khiết, thậm chí là thánh khiết, hơn nữa còn khiến người ta cảm thấy bình tĩnh yên ổn, giống như một xử nữ, một con chim bất động, một đóa hoa sen.

    Hoa sen trắng.

    Phương Ứng Khán nhắm mắt lại, có lẽ nghĩ đến chuyện gì, chiếc miệng nhỏ như anh đào, đôi môi mỏng diễm lệ còn hơi nhếch lên, khẽ mỉm cười.

    Đẹp đến mức có điểm khả ái, ngạo đến mức có phần hồn nhiên.

    Hắn nhắm mắt đứng yên trong mây mù như vậy, gió thổi khiến cho áo bào trắng tung bay phần phật, cả người cũng giống như muốn thuận gió đi về, thậm chí loáng thoáng truyền đến một mùi hương thoang thoảng.

    Hương của hắn rất tĩnh, ý của hắn rất trầm.

    Kỳ quái là mùi hương thoang thoảng kia rất giống với hương vị khi Lôi Mị phát ra “Thương Tâm tiễn”.

    Sau đó Phương Ứng Khán đột nhiên mở mắt.

    Con ngươi của hắn lại có màu vàng, trên đỉnh núi hoang tỏ ra vô cùng xinh đẹp, giống như một con thú thần thánh.

    Sau đó hai tay hắn tạo thành nửa hình cung, từ từ nâng lên.

    Động tác của hắn rất chậm chạp.

    Rất chậm chạp.

    Rất chậm.

    Rất chạp.

    Nhưng nơi mà tay hắn đưa qua, bóng tay vẫn lưu lại ở đó, giống như không hề biến mất. Cho đến khi hai mu bàn tay của hắn hợp lại trên đỉnh đầu, huyễn tượng cánh tay vung nửa vòng tròn vẫn không biến mất, vẫn lưu lại trong thị giác mọi người.

    Sau đó… đây là lần thứ tư “sau đó”, mỗi huyễn tượng giống như cánh hoa bách hợp, cánh hoa sen trắng, mặc dù ưu mỹ phức tạp, nhưng vẫn trình tự phân minh, từng cánh rõ ràng. Lúc này toàn thân hắn tỏa ra một loại ánh sáng bảy màu.

    Màu sắc rất rực rỡ.

    Ánh sáng lưu động, vô cùng diễm lệ.

    Mọi người đều bị cảnh tượng đặc sắc trước mắt thu hút.

    Sau đó… đây là lần thứ năm “sau đó”, ánh chiều vốn đã chìm xuống, đột nhiên lại từng lớp, từng tầng, từng đoạn bay lên, tiếp theo là ánh nắng tròn xoe, sau đó là mặt trời giống như lòng đỏ trứng, kể cả biển mây giống như nạm vàng, đều lần lượt trở lại bên cạnh trời tây, giống như là thời gian chảy ngược, cảnh vật trở về trạng thái cũ.

    Mọi người đều ngơ ngác, chấn động, trợn mắt há miệng, cứng mồm cứng lưỡi, hồn bay phách lạc vì cảnh tượng thần kỳ này.

    Cùng lúc đó, ánh trăng dường như cũng ảm đạm đi.

    Chợt nghe Lôi Mị thất thanh nói:

    – Đây… đây mới là Sơn Tự Kinh đại pháp thật sự?

    Phương Ứng Khán cười nói:

    – Vừa rồi ta ra tay bắn nghĩa phụ là tiễn pháp Nhẫn Nhục thần công, còn đây mới là sát pháp bí truyền Sơn Tự Kinh của Nguyên Thập Tam Hạn.

    Lần đầu tiên, thần sắc của hắn có vẻ đắc ý và cuồng vọng khó kìm nén được.

    Trong lúc nói chuyện, cặp mắt màu vàng kia của hắn đột nhiên có một con chuyển thành màu đỏ, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục màu vàng.

    Màu vàng sặc sỡ.

    Cũng trong khoảnh khắc đó, trời chiều vốn đã từ từ dâng lên, đột nhiên từ tâm vòng tròn giống như có một con quạ hoàng hôn bay ra, rung cánh lướt đi, nhanh chóng bành trướng, nhưng trong phút chốc lại biến mất vô hình.

    Đây đều là chuyện xảy ra trong nháy mắt.

    Đường Phi Ngư và Cao Tiểu Thượng lặng lẽ nói với nhau vài câu.

    Nói rất nhanh, rất nhẹ.

    Đường Phi Ngư nhìn thấy cảnh này cũng líu lưỡi, kinh tâm động phách:

    – Không ngờ hắn thật sự đã luyện thành Sơn Tự Kinh. Với tài năng của hắn, chỉ cần luyện thành rồi, e rằng trong thiên hạ khó ai là đối thủ của hắn.

    Cao Tiểu Thượng trông thấy mặt trời đã chìm xuống phía tây núi lại dâng lên, cũng cảm thấy hoa mắt kinh ngạc, nhưng hắn lập tức chỉ ra một điểm:

    – Nếu như hắn thật sự có đủ lòng tin, cũng sẽ không cố ý lộ ra năng lực này trước mặt chúng ta.

    – Xem ra vẫn có sơ hở.

    Đường tam thiếu gia chỉ xéo vào trời đông trăng lạnh, giống như moi xương trong trứng gà:

    – Là mặt trời dâng lên, nhưng trăng còn chưa mất, hơn nữa trên đỉnh núi không có ánh mặt trời, cũng không ấm áp, xem ra thần công này vẫn chỉ là huyễn tượng.

    – Hắn vẫn kém một nước cờ.

    Cao Tiểu Thượng cũng nhìn con quạ đột nhiên từ trong mặt trời bay ra, giống như tự an ủi mình:

    – Cái đốm đen trên mặt trời này giống như một cục phân chuột rơi vào trong hũ gạo, khiến người ta phát hiện ra sơ hở trong Sơn Tự Kinh của hắn.

    Đường Phi Ngư nói:

    – Cho dù ngươi nhìn ra sơ hở, nhưng vẫn không đánh ngã được hắn, đúng không?

    Cao Tiểu Thượng ngẩn ra, mới trả lời:

    – Đúng.

    Lúc này Phương Ứng Khán đã thu công.

    Màu sắc đột nhiên từ bên cạnh hắn biến mất.

    Sắc trời lại tối, trời chiều chìm nhanh.

    Trong trời đất lại khôi phục một vầng trăng sáng như ban đầu, hoàng hôn khép lại, mây mù gấp gáp.

    Mễ Thương Khung vuốt râu bạc, khẽ than một tiếng, lẩm bẩm nói:

    – Hóa ra thứ mà hắn bí mật khổ tu là Sơn Tự Kinh và Nhẫn Nhục thần công.

    Nhậm Oán vội nói nhỏ:

    – Thế nào, công công có cao kiến gì về thần công cái thế của hầu gia?

    – Tiểu công tử là kỳ tài luyện võ hiếm thấy, tu vi Sơn Tự Kinh có lẽ đã vượt trên Nguyên Thập Tam Hạn, thật tài giỏi.

    Mễ Hữu Kiều cảm thán nói:

    – Đáng tiếc là có hai thiếu sót lớn.

    Nhậm Oán vội hỏi:

    – Thiếu sót gì?

    – Thứ nhất là hắn không nên vận dụng trước mặt hai tên xấu xa này. Thực ra hắn cần gì phải khoe khoang công lực, biểu hiện thực lực trước mặt bọn họ, ngược lại để bọn họ có cơ hội quan sát, sớm gia tăng phòng bị. Từ khi nào hắn lại trở nên dễ kích động như vậy?

    Mễ Thương Khung tiếc nuối nói:

    – Thứ hai là khi tiểu công tử phân thần nói chuyện với Lôi Mị, có lẽ là Quách Đông Thần cố ý làm hắn phân tâm, một con mắt của vẫn đỏ lên, đó là dấu hiệu công lực chưa hoàn toàn thuần thục.

    Nhậm Oán nghe vậy, nhất thời trầm ngâm không nói, cũng không biết là hắn nghe không hiểu, hay là kiến thức nửa vời, hoặc là đang cẩn thận nghiền ngẫm huyền cơ trong lời nói của Mễ công công.

    Chỉ có Nhậm Lao là gãi đầu, xoa vết thương, lầm bầm ca tụng:

    – Oa, có thể khiến trời sinh dị tượng, thời gian chảy ngược, tiểu hầu gia đúng là thần tiên rồi.​
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)