Dị Giới  Đô Thị Tạo Hóa Chi Môn - Ta Là Lão Ngũ - C59

  1. Red Devilic

    Red Devilic Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/3/16
    Bài viết:
    71
    Được thích:
    72
    TẠO HÓA CHI MÔN

    Tác giả: Ta Là Lão Ngũ

    -- o --
    Truyện mới của Ta Là Lão Ngũ vẫn sẽ là một tác phẩm thể loại Tiên hiệp, có chút phá cách theo tiết lộ của tác giả. Tạo Hóa Chi Môn chính thức ra mắt vào ngày 8/6.
    - Đây là một thế giới bị tàn phá, đây là một xó xỉnh bị lãng quên...
    - Một ngày kia, thời điểm Ninh Thành vô ý, một ngày kia, hắn bị ép buộc đưa đến nơi này. Thế giới này bởi vì có Ninh Thành, sẽ ở trong mênh mông tinh không lưu danh, sẽ ở trong vô tận vũ trụ tỏa sáng!

    Bộ này ra sau bộ Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, có thể coi là phần 2.

    Truyện này hình như không có ai dịch. Vì thế mình dựa vào các bản VP, edit để dịch lại. Cố gắng 1c/ngày.


    CHƯƠNG 1: MẮT THẤY LÀ GIẢ
    Trên con đường xi măng chật chội, xuất hiện một chiếc Land Rover chạy rất ổn định. Thôn dân thấy chiếc xe này đều nao núng đứng bên ngoài con đường, nhường cho chiếc xe đi qua. Tuy họ không nhận ra đây là loại xe gì nhưng lại có thể cảm giác được những người ngồi trên xe khẳng định không bình thường.

    Đối với thôn Đông Hợp mà nói, nếu không phải thôn làm công trình thì con đường xi măng này cũng không tồn tại.

    Xe Land Rover dừng lại bên ngoài thôn Đông Hợp chừng hơn một trăm thước. Người lái rất cẩn thận, dừng xe trên một khối đất hoang nhô ra phía ngoài đường. Tài xế đỗ xe xong, nhanh chóng bước xuống, ra phía sau mở cửa. Hai thiếu nữ ngồi phía sau xe liền bước ra.

    Xuống xe trước tiên là một thiếu nữ mặc váy xanh, tóc cài tùy ý xõa sau vai. Váy dài qua gối, rất hợp với vóc người duyên dáng yêu kiều cùng làn da trắng nõn của nàng. Nàng chỉ tùy ý đứng ở ven đường, nhưng như đã hòa vào toàn bộ vùng quê, cảnh giống như tranh, thoát tục xuất trần.

    Xuống xe tiếp theo là một thiếu nữ mặc quần jean màu lam, áo Hồ Điệp màu trắng. Quần jean bó sát càng làm nổi bật lên bờ eo thon và cái mông vun cao. Cô gái này có mái tóc ngắn, khí tức thanh xuân bức người. Chỉ là môi hơi mỏng nếu không tuyệt đối là một mỹ nữ khiến người ta chẳng thể nào dời mắt. Tuy thế, nàng cũng đã là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp rồi.

    Sau khi xuống xe, cô gái tóc ngắn nhìn thoáng qua dung nhan của thiếu nữ váy xanh đang đứng ở ven đường, khóe mắt kín đáo hiện lên một tia đố kị.

    “Tễ Vân, nơi này chính là thôn Đông Hợp sao?” Thiếu nữ váy xanh nhìn một vài ngôi nhà ngói, nhà gác ở đằng xa - xây dựng có vẻ lung tung, không có quy hoạch – đoạn hỏi. Thiếu nữ tóc ngắn được gọi là Tễ Vân cười khúc khích: “Dĩ nhiên, tuyệt đối không sai, ta đã tới một lần. Đi thôi, Mộ Uyển, ta dẫn ngươi tới nhà Ninh Tiểu Thành. Được rồi, đứng ở chỗ này cũng có thể thấy, ngươi nhìn thấy ngôi nhà ngói ở góc ngoài cùng phía đông kia chứ? Đó chính là nhà của Ninh Tiểu Thành.”

    Điền Mộ Uyển nhìn theo hướng ngón tay của Tễ Vân. Sau khi thấy một ngôi nhà ngói thấp bé bằng đất, lập tức nhíu mày. Thôn này thoạt nhìn cũng không giàu có, thế nhưng phòng ở bằng đất cũng ít thấy, coi như kém nhất cũng là phòng gạch ngói. Nàng cau mày không phải là bởi vì nhà của Ninh Tiểu Thành làm bằng đất, mà vì nhà Ninh Tiểu Thành nghèo như vậy, mà hắn chi tiêu lại quá khoa trương đi.

    “Mộ Uyển, chúng ta đi qua xem một chút đi.” Tễ Vân thấy Điền Mộ Uyển cau mày, lập tức nói.

    Điền Mộ Uyển gật đầu, quay lại hướng tài xế nói: “Mạnh thúc, ngươi ở chỗ này chờ chúng ta được rồi.”

    “Vâng.” Tài xế trả lời cực kỳ kính cẩn.

    Nhà ngói bằng đất nhìn từ xa còn có chút hình dạng, thế nhưng khi đến gần, Điền Mộ Uyển mới biết nơi này cũ nát cỡ nào. Hai cánh cửa bằng gỗ vỡ nát, dùng một dây xích xe đạp khóa lại. Chỉ cần hơi đẩy nhẹ, có thể lộ ra một cái khe rất lớn, người nào gầy một chút có thể từ khe hở này mà chui vào. Khe hở lớn như vậy, đứng ở ngoài có thể thấy rõ tình huống trong nhà.

    Nếu như lúc trước đứng ở đằng xa không thể thấy rõ ràng cái nhà này nghèo khó ra sao, hiện tại Mộ Uyển đứng ở cửa chính mới hiểu được cái nhà này nghèo nàn đến mức nào. Trong nhà ngoại trừ vài món nông cụ cũ nát, chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ cũ kỹ, phòng bếp chỉ là một bãi đất khô được dựng lên một cách tạm bợ mà thôi.

    “Đây là nhà của Ninh Tiểu Thành?” Điền Mộ Uyển run giọng hỏi.

    Tễ Vân gật đầu. “Đúng vậy, hắn còn có một muội muội. Bất quá muội muội hắn chắc đang làm việc ngoài đồng. Nghe nói tiền học của Ninh Tiểu Thành là do muội muội hắn cung cấp. Ta đã tới một lần, nếu không ta dẫn ngươi đi gặp muội muội của hắn nhé?”

    Điền Mộ Uyển dường như không nghe thấy lời Tễ Vân nói nữa. Trong đầu nàng hiện ra bộ dáng tươi cười chân thành, tha thiết của Ninh Tiểu Thành. Còn có hình ảnh Ninh Tiểu Thành vung tay lên nói: “Ngày hôm nay ta mời ngươi ăn cơm.”

    Nếu không phải Ninh Tiểu Thành có lời mời, Điền Mộ Uyển tuyệt đối sẽ không đi tới loại tiệm ăn ổ chuột đầy ruồi, nhặng mà ăn cơm. Nhưng bởi nàng sợ nếu đi tới tiệm cơm tốt một chút, Ninh Tiểu Thành mời không nổi. Đối với nam nhân mà nói, cùng nữ nhân ăn cơm mà không trả nổi tiền, đó là chuyện tình vô cùng mất mặt.

    Thế nhưng nàng nghĩ không ra, trong nhà Ninh Tiểu Thành lại nghèo khó đến tình trạng này, hơn nữa còn có một muội muội ở nhà làm ruộng kiếm tiền cho Ninh Tiểu Thành đi học. Trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc phẫn nộ, mặc cho muội muội của mình ở nhà làm ruộng kiếm tiền cho hắn đọc sách, hắn lại vẫn dám tiêu xài tiền như thế. Phía sau bộ dáng tươi cười như ánh mặt trời của Ninh Tiểu Thành, không ngời nội tâm lại vô liêm sỉ như vậy.

    Lại nghĩ tới những kỷ niệm giữa hai người, tình cảm chân thành tha thiết của Ninh Tiểu Thành đối với nàng, Điền Mộ Uyển cảm giác ngực quặn đau. Nàng không hy vọng người mình thích lại là một kẻ ích kỷ như thế này, một kẻ đối với muội muội mình đã như vậy, tương lai đối với nàng há có thể tốt hơn sao? Hết thảy trước đây đều là giả tạo.

    “Trở về đi, ta không muốn nhìn nữa.” Điền Mộ Uyển nói với Tễ Vân, trong lòng đã có quyết định.

    Lúc này nàng cảm thấy bi ai vô cùng, không biết là vì Ninh Tiểu Thành hay là vì chính nàng, nàng dường như còn không thể tin được người mình thích lại là kẻ như thế. Thẳng đến lúc này, nàng mới hiểu được người nhà tại sao lại phải phản đối hai người, có lẽ… nàng thực sự sai rồi?
    ***​

    Bấy giờ ở một nơi tối tăm, bụi bặm, Ninh Tiểu Thành đang ra sức làm việc. Sau lưng hắn, máy trộn bê tông đang điên cuồng gào thét.

    Tuy toàn thân bị bao phủ bởi một lớp bụi cùng bùn nhão, thế nhưng tâm tình của Ninh Tiểu Thành cực kỳ khoái trá. Hôm nay là ngày hắn lĩnh lương, đốc công - Phỉ thúc - đã nói rồi, hôm nay làm xong có thể nhận hơn nửa tháng tiền lương.

    Phỉ thúc là người rất tốt, tuy hôm nay không phải ngày lãnh lương thế nhưng Ninh Tiểu Thành vẫn như cũ được nhận một nghìn ba trăm đồng. Số tiền này phần lớn đều là lúc hắn trốn học và cuối tuần đến công trường làm việc kiếm được.

    Cầm hơn một ngàn đồng, Ninh Tiểu Thành khẩn trương quay về trường học, vội vã vào toilet dùng nước lạnh tắm, thay một bộ quần áo sạch, sau đó chạy khỏi trường học.

    Hắn phải đi gặp tiểu muội Ninh Nhược Lan. Ở thế giới này, tiểu muội Ninh Nhược Lan là thân nhân duy nhất của hắn. Nhược Lan nhỏ hơn hắn hai tuổi, so với hắn thông minh hơn, chẳng những học trường tốt hơn, thời điểm hắn học năm thứ ba đại học, tiểu muội đã là năm thứ tư đại học rồi.

    Thứ duy nhất làm cho hắn có thể cảm giác được mình là một người anh, chính là hắn có thể phụ trách tiền sinh hoạt cùng học phí của tiểu muội.

    "Ca..."

    Ninh Tiểu Thành mới vừa từ trên xe buýt xuống, đứng ở cửa Học viện Ngoại ngữ Giang Châu, một nữ sinh đã vọt tới, hưng phấn hô lên.

    "Nhược Lan, sao em biết hôm nay anh đến?" Ninh Tiểu Thành thấy tiểu muội đứng chờ ở cổng trường, kỳ quái hỏi.

    "Vốn em muốn đi tìm anh, trước khi đi em gọi điện thoại cho Phỉ thúc, nghe Phỉ thúc nói anh đã lãnh lương rồi, em liền đoán anh nhất định sẽ tới nơi này. Chờ một chút, anh tắm cũng không thèm rửa mặt kìa..." Ninh Nhược Lan líu ríu, thấy ca ca Ninh Tiểu Thành liền vui vẻ như một con chim nhỏ.

    Ninh Nhược Lan vừa nói, vừa lấy ra một cái khăn tay, đem bụi hai bên mặt mũi của Ninh Tiểu Thành lau đi. Nàng giống như Ninh Tiểu Thành, không để ý thấy một chiếc xe Land Rover chạy ngang qua bên cạnh.

    "Là Ninh Tiểu Thành..." Tễ Vân nói, nàng biết Điền Mộ Uyển cũng nhìn thấy Ninh Tiểu Thành.

    Điền Mộ Uyển không nói gì, nàng nhìn Ninh Nhược Lan thân mật vuốt ve gương mặt của Ninh Tiểu Thành, trái tim như bị nứt ra. Cho dù nàng đã thất vọng cực điểm với Ninh Tiểu Thành, vẫn không nghĩ đến Ninh Tiểu Thành dựa vào tiền của muội muội đi học, chẳng những tiêu tiền như nước, còn dám chơi trò bắt cá hai tay, một chân đạp hai thuyền.

    Hơn nữa cô nữ sinh đang cùng Ninh Tiểu Thành thân thiết không kém nàng chút nào, tóc dài xõa ngang vai, mặc một áo sơmi ngắn tay màu lam tay, vóc người đều không thua gì nàng. Khuôn mặt trắng noãn, còn nở một nụ cười sáng lạn như mặt trời với Ninh Tiểu Thành nữa.

    "Mộ Uyển, chúng ta có nên tới hỏi một chút không?" Tễ Vân nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Điền Mộ Uyển, sau đó hỏi.

    Điền Mộ Uyển lắc đầu, sau đó vô lực tựa vào ghế ngồi, không nói thêm một chữ nào nữa. Có một số việc há có thể nói quên liền quên được sao? Hai năm qua, tất cả vui sướng cùng hài lòng của nàng đều do Ninh Tiểu Thành mang đến. Quen biết Ninh Tiểu Thành chỉ có hai năm, nhưng nàng cảm thấy hài lòng và hạnh phúc còn hơn nhiều so với vài chục năm trước.Nàng vẫn cho rằng, Ninh Thành sẽ nói lời yêu với nàng.

    Nhưng tới hôm nay, nàng lại phát hiện ra Ninh Tiểu Thành không phải con người như nàng nghĩ, hóa ra hắn chỉ là kẻ dối trá. Nàng rất muốn nói, những thứ này đều là giả, thế nhưng nàng biết chúng lại là sự thật, bởi vì chính mắt nàng nhìn thấy.
    "Những thứ này cho em." Ninh Tiểu Thành không biết Điền Mộ Uyển đã thấy hắn, lấy ra một nghìn đồng đưa cho Ninh Nhược Lan.

    Ninh Nhược Lan lấy tay đẩy trở lại. "Ca, em đã sắp tốt nghiệp, trên người có đủ tiền. Anh không phải nói có một người bạn gái sao, mua ít đồ cho người ta đi."

    Ninh Tiểu Thành căn bản cũng không ngại, hắn kín đáo đem tiền lần thứ hai đưa cho Ninh Nhược Lan, nói. "Trên người anh còn có mà, hơn nữa, nhà Mộ Uyển rất giàu, nàng thích anh không phải vì tiền. Chờ lúc em tốt nghiệp, anh dẫn em đi gặp Mộ Uyển, anh còn chưa có kể cho nàng về em."

    "Uhm." Ninh Nhược Lan lần này không cự tuyệt, nàng biết ý tứ của ca ca. Ca ca sở dĩ không đề cập tới nàng, là sợ Mộ Uyển len lén cho tiền nàng.

    Nàng tuyệt đối không cho là ca không xứng với người khác. Trên thế giới này, bất luận nữ nhân ưu tú nào, ca ca đều xứng đáng. Thế nhưng nàng biết, nữ nhân có thể thích ca ca nhất định là người biết rõ ca ca ưu tú.

    Thấy Nhược Lan đem tiền thu hồi, Ninh Tiểu Thành lấy ra một quả châu hoa hình bông tuyết, đưa cho nàng nói. "Cái này cũng tặng cho em. Anh mua hai cái, một cái cho em, còn có một cái cho Mộ Uyển."
     
    Chỉnh sửa cuối: 6/1/18
  2. Red Devilic

    Red Devilic Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/3/16
    Bài viết:
    71
    Được thích:
    72
    TẠO HÓA CHI MÔN

    Tác giả: Ta Là Lão Ngũ

    -- o --

    CHƯƠNG 2: HƯ KHÔNG HOÀNG MANG
    Cổng Đại học Giang Châu, Ninh Tiểu Thành nắm trong tay một đóa châu hoa hình bông tuyết, trong lòng nóng như lửa đốt. Hắn đã rất lâu chưa gặp Mộ Uyển rồi, lần này hắn đưa tiền và một đóa châu hoa cho muội muội xong, ngay cả ăn cơm cùng muội muội cũng không kịp, liền chạy một mạch tới Đại Học Giang Châu.

    Ninh Tiểu Thành đợi không lâu, đã nhìn thấy Điền Mộ Uyển đi tới. Điền Mộ Uyển vẫn mỹ lệ như thế, nàng bước tới như tiên tử bước ra từ trong tranh, không dính khói lửa nhân gian. Trong lòng Ninh Tiểu Thành có chút kiêu ngạo, nữ tử mỹ lệ này sẽ trở thành thê tử của hắn. Hắn nghĩ lại tai nạn trước đó mà có chút vui mừng, nếu như không có trận lũ quét kia, hắn có lẽ không có cả cơ hội quen biết Điền Mộ Uyển.

    - Anh tìm em?
    Điền Mộ Uyển hỏi một cách nhàn nhạt, khiến Ninh Tiểu Thành đến hai chữ Uyển Nhi chuẩn bị thốt ra cũng phải nuốt xuống. Hắn có cảm giác Mộ Uyển hôm nay dường như có gì đó không thích hợp.

    - Đóa châu hoa này tặng cho em...
    Ninh Tiểu Thành vốn muốn tặng đóa châu hoa này cho nàng, sau đó mời nàng ra ngoài ăn cơm. Thế nhưng lời nói đến miệng, hắn chỉ nói ra một nửa, hắn cảm thấy sự biến hóa của Mộ Uyển.

    Điền Mộ Uyển bình tĩnh nhận lấy đóa châu hoa, nhưng không nhìn nó đến một lần. Nàng hỏi tiếp:
    - Còn có chuyện gì khác không?
    - Anh muốn mời em đi ăn cơm...

    Ninh Tiểu Thành còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu lam đỗ lại bên cạnh hắn và Điền Mộ Uyển.

    - Uyển Nhi.
    Một thanh niên sực mùi nước hoa cổ quái bước xuống xe, đồng thời gọi lên một tiếng đầy nóng bỏng.

    Ninh Tiểu Thành nhíu mày một cái, hắn rất ghét mùi này, một đại nam nhân lại sức nước hoa đến mức thơm ngào ngạt, thật sự khiến hắn khó có thể chịu được. Hơn nữa người thanh niên này hắn cũng biết, là bạn trai được người trong nhà Mộ Uyển giới thiệu cho nàng, tên là Tra Chí Nghĩa.

    - Chí Nghĩa...
    Cách Mộ Uyển đáp càng khiến Ninh Tiểu Thành nhíu mày chặt hơn. Nếu là lúc trước Tra Chí Nghĩa gọi một tiếng Uyển Nhi, Mộ Uyển nhất định sẽ lạnh giọng trả lời: "Uyển Nhi không phải để cho ngươi gọi, xin tự trọng."

    Nhưng hôm nay Mộ Uyển dường như rất không bình thường a.

    Dường như không ngờ Điền Mộ Uyển sẽ hòa nhã đối với y, hơn nữa cũng không nói cái gì mà Uyển Nhi không phải để ngươi gọi, Tra Chí Nghĩa liền mở cờ trong bụng, vội vàng đi tới nói:
    - Uyển Nhi, hôm nay có rảnh không? Anh muốn mời em ăn cơm tối.

    Ngoài dự liệu của Tra Chí Nghĩa, lần này Điền Mộ Uyển thật sự không cự tuyệt nữa, hơn nữa còn gật đầu nói:
    - Hôm nay vừa vặn có thời gian, vậy cùng đi thôi.

    Tra Chí Nghĩa kinh hỉ đến mức thiếu chút nữa quên mình họ gì, y vừa định nói chuyện, lại nghe thấy Điền Mộ Uyển nói:
    - Chí Nghĩa, anh cầm giúp em cái này một chút.

    Nói xong, Điền Mộ Uyển cầm đóa châu hoa Ninh Tiểu Thành vừa tặng, đưa cho Tra Chí Nghĩa.

    - Đây là cái gì?
    Tra Chí Nghĩa nhận lấy, hỏi một câu theo bản năng.

    - À, đây là Ninh Tiểu Thành vừa mới tặng cho em, em không có chỗ để.
    Điền Mộ Uyển tùy ý nói, giống như không nhận ra đóa châu hoa này nàng lúc nào cũng có thể đeo ở trên đầu.

    - Ồ ra là thế...
    Tra Chí Nghĩa nghe xong lời của Điền Mộ Uyển, tay run lên, đóa châu hoa kia liền rơi xuống, lọt qua qua nắp cống thoát nước.

    Tra Chí Nghĩa cũng thật không ngờ châu hoa sẽ lọt xuống cống thoát nước, có chút ảo não nói:
    - Thật xin lỗi, Uyển Nhi, anh hơi bất cẩn, đợi lát nữa anh mua lại một cái tốt hơn cho em.

    Khiến Tra Chí Nghĩa một lần nữa không ngờ, Mộ Uyển cứ thế gật gật đầu:
    - Mất rồi thì thôi, có thời gian anh mua tặng cho em một cái là được, đi thôi.

    Ninh Tiểu Thành sắc mặt tái nhợt, hắn há có thể không biết Tra Chí Nghĩa cố ý. Nhưng khiến hắn đau lòng chính là thái độ của Mộ Uyển, hắn mới không gặp nàng nửa tháng mà thôi, tại sao có thể thay đổi lớn như vậy? Trong ấn tượng của hắn, Mộ Uyển không phải là người như thế.

    - Uyển Nhi, anh muốn nói với em mấy câu.
    Nhìn thấy Điền Mộ Uyển muốn rời đi, Ninh Tiểu Thành một lần nữa nói.

    Điền Mộ Uyển hình như biết Ninh Tiểu Thành muốn nói gì, nàng quay đầu lại, nói từ từ với Ninh Tiểu Thành:
    - Ninh Tiểu Thành, tôi biết anh muốn nói gì. Chỉ là tôi sắp tốt nghiệp rồi, không thể tiếp tục chơi đùa nữa. Trong lòng anh nên biết chênh lệch giữa chúng ta quá nhiều, tuyệt đối không có khả năng ở chung với nhau. Trước kia tôi không hiểu chuyện, hiện tại tôi đã hiểu ra rồi, tôi hi vọng anh về sau đừng tới tìm tôi nữa, điều này đối với chúng ta cũng không tốt.

    Nói xong, Điền Mộ Uyển không để ý tới Ninh Tiểu Thành nữa, trực tiếp đi về phía chiếc xe thể thao kia, sau đó mở cửa ngồi vào trong.

    Nhìn chiếc xe phun khói lao đi, Ninh Tiểu Thành thấy trái tim mình như đang rỉ máu. Hắn không rõ Mộ Uyển làm sao lại trở nên như thế này, nàng hoàn toàn khác với Mộ Uyển trong ấn tượng của hắn.

    Chẳng lẽ nữ nhân đều hay thay đổi thế này hay sao? Mặc dù hắn xuất thân bần hàn, nhưng cho đến giờ hắn cũng chưa từng thấy mình không xứng với Mộ Uyển, bởi hắn biết mình khác người bình thường như thế nào. Hơn nữa Mộ Uyển cũng chưa từng không để ý tới thể diện của hắn như thế này.

    - Tiểu Thành, anh đứng ở đây làm gì vậy?
    Một thanh âm thanh thúy, kéo Ninh Tiểu Thành còn chìm đắm trong sự ngỡ ngàng về với hiện thực tàn khốc.

    Ninh Tiểu Thành sắc mặt trắng bệch, hắn ngẩng đầu nhìn thấy nữ sinh thanh tú để tóc ngắn, nói theo tiềm thức:
    - Tăng Tễ Vân...
    - Em vừa rồi nhìn thấy rồi, Tiểu Thành, có một số việc nên thuận theo tự nhiên. Gia cảnh Mộ Uyển không bình thường, anh nên nghĩ thoáng ra một chút, có lẽ có người bên cạnh anh thích hợp với anh hơn Mộ Uyển đó.

    Ngữ khí Tăng Tễ Vân rất nhẹ nhàng, như áng mây phiêu phiêu phía chân trời, vỗ về con tim rạn nứt của Ninh Tiểu Thành. Nhưng Ninh Tiểu Thành dường như không nghe thấy lời Tễ Vân, chỉ sững sờ nhìn dòng nước kia. Dòng nước cuốn đóa châu hoa, như cuốn đi cả con tim hắn.

    Một hồi lâu sau hắn mới phản ứng lại, nói với Tăng Tễ Vân:
    - Cảm ơn em, anh phải đi rồi.
    - Đợi chút, Tiểu Thành, em muốn cùng đi với anh.

    Tễ Vân bỗng tiến lên một bước, ánh mắt nhìn Ninh Tiểu Thành thậm chí có chút nóng bỏng. Ninh Tiểu Thành lắc đầu, không nói gì thêm, quay người nhanh chóng hòa vào đường phố, biến mất trong biển người.

    Nhìn bóng lưng Ninh Tiểu Thành biến mất, Tễ Vân cắn cắn bờ môi, lẩm bẩm:
    - Ninh Tiểu Thành, em thích anh còn nhiều hơn so với Điền Mộ Uyển.

    Cô là bằng hữu tốt nhất của Điền Mộ Uyển, cô thậm chí cảm thấy mình còn hiểu rõ Ninh Tiểu Thành hơn so với Điền Mộ Uyển. Đây là nam tử ưu tú nhất mà cô từng gặp. Tính cách Ninh Tiểu Thành cứng cỏi, lạc quan, bất cứ chuyện khó khăn gì hắn cũng đều không để ý.

    Bởi vì biết Ninh Tiểu Thành, cô mới nghĩ hết biện pháp đi tìm hiểu Ninh Tiểu Thành. Cô tìm hiểu được Ninh Tiểu Thành từ sau khi lên cấp ba, không hề trải qua khóa học cơ bản, những hắn vẫn thi đỗ đại học. Lên đại học, hắn không đọc sách, không lên lớp, thế mà chưa từng xuất hiện tình huống thất bại. Căn cứ vào điều tra của cô, Ninh Tiểu Thành đi thi cho tới giờ chưa từng gian lận, mỗi lần đều giống nhau. Trước khi thi một hai giờ, cầm sách lật qua một lần, y như đọc tiểu thuyết.

    Vậy mà Ninh Tiểu Thành chưa từng thi trượt, trong đó còn bao gồm cả những môn như thực hành và những môn phải cày ngày cày đêm. Thời gian Ninh Tiểu Thành tiết kiệm được, hầu như đều để đi làm công. Tiền học phí và sinh hoạt của hắn cùng muội muội, toàn bộ đều do hắn làm thuê nhận được.

    Tăng Tễ Vân đưa ra kết luận, Ninh Tiểu Thành chẳng những có bản lãnh gặp qua là không thể quên, còn có năng lực suy tính và lý giải siêu cường, thậm chí có thể nói là một loại dị năng.

    Đáng tiếc duy nhất là, Ninh Tiểu Thành không biết kiếm tiền. Nếu không lấy bản lãnh của hắn, vốn không cần làm việc kiếm tiền trong công trường. Nhưng về sau Tăng Tễ Vân lại cảm thấy hình như cô đã đoán sai, Ninh Tiểu Thành không phải không biết kiếm tiền, mà là hắn cố ý không để người khác biết về bản lãnh của mình.

    Hiểu biết về Ninh Tiểu Thành càng sâu, trong lòng Tăng Tễ Vân càng chật ních bóng dáng Ninh Tiểu Thành. Cho dù Điền Mộ Uyển là bằng hữu tốt nhất của cô, cô cũng muốn cướp Ninh Tiểu Thành vào tay. Điền Mộ Uyển sở dĩ đi điều tra nhà Ninh Tiểu Thành, chính là chủ ý của cô.

    ***​

    - Xuống xe ở đây đi.
    Lời của Điền Mộ Uyển khiến Tra Chí Nghĩa đang hưng phấn nhất thời sửng sốt.

    - Vẫn chưa tới chỗ ăn...
    Tra Chí Nghĩa nói theo bản năng, bất quá vẫn dừng xe lại, y cũng không dám đắc tội với Điền Mộ Uyển.

    Điền Mộ Uyển mở cửa xe nói:
    - Trong nhà em gọi tới, yêu cầu em lập tức trở về.

    Nhìn Điền Mộ Uyển rời đi, Tra Chí Nghĩa bỗng có cảm giác bị đùa bỡn, y vốn không nghe được Điền Mộ Uyển tiếp điện thoại. Nhưng biết rõ bị đùa bỡn, y vẫn không dám bất mãn với Điền Mộ Uyển.

    ***​

    Ninh Tiểu Thành ngừng lại, hắn phát hiện mình trong lúc vô thức đã đi lên cầu vượt, còn là đường ô tô. Hắn lắc đầu, quyết định ngày mai lại đi tìm Mộ Uyển, hỏi cho rõ ràng vì sao nàng lại như thế. Nếu như Mộ Uyển tuyệt tình đúng như nàng nói, vậy hắn không cần tiếp tục ở lại cái thành phố này nữa.

    Muội muội sắp tốt nghiệp rồi, có lẽ không cần hắn chiếu cố nữa. Nếu như không phải có Mộ Uyển cùng muội muội, hắn đã sớm rời khỏi đây rồi.

    Ninh Tiểu Thành vừa mới quay đầu lại, một đạo hoàng mang chói mắt liền bắn tới. Lấy tốc độ phản ứng siêu nhanh của Ninh Tiểu Thành, cũng không kịp phán đoán hoàng mang này là cái gì, đã bị hoàng mang nện trúng. Trong nháy mắt mất đi ý thức, hắn dường như cảm nhận được một loại khí tức tang thương từ thời viễn cổ.

    Điền Mộ Uyển ngồi trong kí túc xá mà hồn vía như ở trên mây, nàng cầm điện thoại lên rồi buông xuống, cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần. Ninh Tiểu Thành khiến nàng thất vọng cực độ, nhưng bây giờ khi Ninh Tiểu Thành thật sự biến mất khỏi tầm mắt của nàng, Điền Mộ Uyển mới cảm thấy nàng lại không thể quên người nam sinh thường xuyên bám đầy bụi bặm đó.

    Điền Mộ Uyển thở dài, cuối cùng quyết định không liên hệ với Ninh Tiểu Thành nữa, thậm chí còn định xóa cả số điện thoại ký túc xá của Ninh Tiểu Thành. Nhưng vừa lúc đó, điện thoại di động của nàng lại vang lên.

    Điền Mộ Uyển tiếp điện thoại, một thanh âm thanh thúy nhưng hơi dè dặt truyền đến:
    - Xin hỏi tỷ là Mộ Uyển tỷ tỷ phải không ạ? Muội là muội muội của Ninh Tiểu Thành, Ninh Nhược Lan, muội muốn hỏi về ca ca của muội một chút...

    ***​

    Mười phút sau, Điền Mộ Uyển đi tới quán cafe ngoài trường, nàng trông thấy Ninh Nhược Lan đang mang vẻ mặt lo lắng.

    - Là cô?
    Điền Mộ Uyển nhận ra Ninh Nhược Lan, đây chẳng phải là nữ sinh đứng cùng Ninh Tiểu Thành lần trước sao?

    Ninh Nhược Lan chưa từng gặp Điền Mộ Uyển, thế nhưng Điền Mộ Uyển vừa đến, cô đã biết rõ, người con gái trước mắt này nhất định là Điền Mộ Uyển, chỉ có nữ nhân như thế này mới có thể xứng với ca ca của cô.

    - Muội là muội muội của Ninh Tiểu Thành, Ninh Nhược Lan, Mộ Uyển tỷ, ca ca muội đến giờ vẫn không có tin tức, cũng không về ký túc xá, tỷ biết hắn ở đâu không?
    Ninh Nhược Lan không có tâm tình nói chuyện phiếm với Điền Mộ Uyển, mới mở miệng đã dò hỏi tung tích của ca ca.

    Điền Mộ Uyển còn chưa kịp phản ứng với lời của Ninh Nhược Lan, nàng chỉ hỏi một cách vô thức:
    - Muội muội của Ninh Tiểu Thành không phải là ở nhà làm nông sao? Thế nào lại là cô...

    Ninh Nhược Lan nhíu mày nói:
    - Muội cùng ca ca đều ở Giang Châu mà, muội phải đi học, đâu có thời gian trở về làm nông?

    Điền Mộ Uyển biến sắc, lập tức trong đầu rõ ràng hơn. Nàng vốn cực kỳ thông minh, liên tưởng đến từng lời nói cùng việc làm của Tễ Vân, đã mơ hồ minh bạch ra.
    - Không...

    Điền Mộ Uyển lập tức nghĩ đến buổi tối Ninh Tiểu Thành và nàng xa nhau, có tin một đoạn đường trên cao bị thiên thạch nện vỡ. Điều này vốn không có liên quan đến Ninh Tiểu Thành, thế nhưng giờ khắc này trong đầu của nàng cứ dần hiện lên hình ảnh Ninh Tiểu Thành một mình cô độc đứng trên cầu vượt.

    Thấy Điền Mộ Uyển liều mạng chạy ra ngoài, sắc mặt của Ninh Nhược Lan cũng biến đổi, hiển nhiên cô cũng đoán được ca ca hình như đã xảy ra chuyện rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26/12/17
  3. Red Devilic

    Red Devilic Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/3/16
    Bài viết:
    71
    Được thích:
    72
    TẠO HÓA CHI MÔN

    Tác giả: Ta Là Lão Ngũ

    -- o --

    CHƯƠNG 3: HIỂM TỬ HOÀN SINH
    "Lạch cạch..."

    Cánh cửa sắt rỉ sét mở ra, dư âm bị kiến trúc cổ xưa xung quanh cản lại, vang vọng không dứt.

    Mười mấy hơi thở sau, một nam tử trẻ tuổi đầu rũ xuống, bị hai tên cai ngục xách tay, kéo từ trong cửa sắt ra ngoài. Nam tử này trông như đã không còn hô hấp, hai cánh tay chỉ còn lại da bọc xương. Nhìn bộ y phục rách rưới, loang lổ vết máu trên người, có thể thấy nam tử này đã phải chịu sự tra tấn thảm khốc đến mức nào.

    "Bồng!" Nam tử gầy yếu bị hai tên cai ngục vứt trên mặt đất, làm tung lên một ít bụi, sau đó không còn động tĩnh nữa.

    - Tiểu tử này chết rồi phải không?
    Một tên cai ngục mập lùn nhìn nam tử nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hỏi một câu.

    Tên cai ngục kia ừ một tiếng:
    - Hẳn là chết rồi, ai bảo hắn không biết sống chết, lại dám vô lễ với Giản tiểu thư. Giờ thì hay rồi, chẳng những Ninh phủ bị diệt, bản thân hắn cũng xem như được giải thoát rồi, đáng đời.
    - Lão Hội, nói chuyện cẩn thận một chút, chúng ta lôi hắn ra ngoài xử lý đã rồi nói.

    Tên cai ngục mập lùn vội vàng khuyên một câu.

    Nghe thế, tên cai ngục được gọi là lão Hội vô thức rụt cổ lại. Sau đó gã bước về phía nam tử không còn khí tức trên mặt đất, chuẩn bị kéo đi.

    Vừa lúc đó, một thanh âm hơi nhu nhược vang lên:
    - Hai vị đại ca, ta muốn mang phu quân của ta đi.

    Hai tên cai ngục đang nói chuyện giờ mới trông thấy bên cạnh có một nữ tử mặc áo gai vải thô đang đứng. Cô gái này tuy mặc áo gai vải thô, nhưng vẫn có thể thấp thoáng nhìn ra phong thái không tầm thường của nàng. Tiếc là mặt nàng đã bị hủy dung, lại bị mái tóc hơi rối che đi, khiến người ta không muốn nhìn lại lần thứ hai.
    Hai tên cai ngục đều nhận ra nữ tử này, đây hẳn là một trong hai người còn sống của Ninh gia. Toàn bộ Ninh gia đều bị xóa sổ, chỉ còn lại hai người còn sống là lão quản gia Ninh Cao cùng người con gái trước mắt này.

    Ninh Cao là quản gia của Ninh phủ, thời điểm Ninh phủ bị tịch thu gia sản, lão có việc cần ly khai Thương Tần Quốc nên tránh được một kiếp. Mà nữ tử này là dâu của Ninh phủ, cũng là thê tử của nam tử mới bị ném ra từ trong lao ngục, tên là Kỷ Lạc Phi. Do nàng ở lại Học viện Thương Tần Nhị Tinh, nên cũng tránh được một kiếp.
    Đương nhiên, đây cũng do quan hệ của Kỷ Lạc Phi với Ninh gia không lớn. Sở dĩ nàng được gả vào Ninh gia là vì Ninh gia và Kỷ gia là thế giao, từ nhỏ nàng đã đính hôn với Ninh Thành. Chỉ là Kỷ gia ngày một xuống dốc, chỉ còn lại Kỷ Lạc Phi bị hủy dung. Mặc dù như thế, gia gia của Ninh Thành, Ninh Hoằng Xương vẫn thu Kỷ Lạc Phi vào trong phủ. Chuẩn bị đợi sau khi Ninh Thành chính thức tụ khí, liền để cho hai người thành thân.

    Đáng tiếc là tư chất của Ninh Thành cực tệ, bao nhiêu năm rồi vẫn không thể tụ khí. Không chỉ như thế, hắn đối với cô gái có dung mạo bị hủy này rất bất mãn, không đánh thì mắng. Cũng may Kỷ Lạc Phi làm dâu người, lại không có nhà để về, vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, không than vãn nửa lời. Lần này từ học viện trở về, biết được Ninh gia bị diệt, nàng lập tức tới nhà lao. Vốn nàng muốn hỏi xem Ninh Thành có thể được thả ra hay không, lại không nghĩ rằng lúc đến nơi thì Ninh Thành đã không còn khí tức, bị cai ngục ném ra khỏi lao ngục.

    Kỷ Lạc Phi trông thấy vẻ mặt của hai tên cai ngục, không đợi hai tên này nói, liền lấy ra hơn mười ngân tệ đưa tới:
    - Hai vị đại ca, phu quân ta đã mất rồi, ta...
    - Được rồi, được rồi, kéo đi đi, để ở đây khó coi muốn chết.

    Tên cai ngục mập lùn thu lấy ngân tệ, sốt ruột phất phất tay. Vốn bọn chúng còn phải xử lý thi thể Ninh Thành. Không ngờ lại có người tới xử lý hộ, hơn nữa còn có tiền, chuyện tốt như vậy, bọn chúng đương nhiên sẽ không từ chối.

    Kỷ Lạc Phi nghe xong, vội vàng cõng Ninh Thành lên lưng, tăng tốc độ, đảo mắt đã biến mất khỏi cửa nhà lao.

    - Nếu như Kỷ Lạc Phi không phải bị hủy khuôn mặt, hẳn cũng là một đại mỹ nhân.
    Nhìn bóng lưng của Kỷ Lạc Phi, tên cai ngục kia tung tung mấy đồng tiền trong tay, nhận xét.

    - Đừng nói nhảm nữa, Kỷ Lạc Phi dù gì cũng là người của Học viện Thương Tần Nhị Tinh, dù có xấu hơn nữa cũng không tới phiên chúng ta.

    Tên cai ngục mập vỗ vai tên vừa nói, kéo y đi vào trong cửa sắt. Kèm theo tiếng ầm ầm vang dội, cửa sắt một lần nữa đóng lại.

    ***​

    Ninh Tiểu Thành mơ hồ ngửi thấy một mùi hương thơm mát đầy dễ chịu. Cố gắng tỉnh lại, đập vào mắt hắn là một cái cổ trắng nõn. Ninh Tiểu Thành lập tức nhận ra, hắn đang được một nữ nhân cõng trên lưng, mùi hương thơm ngát vẫn đang tỏa ra từ trên người nữ nhân này.

    Không đúng a, hắn nhớ rằng mình bị Điền Mộ Uyển cự tuyệt, tâm tình cực kém, kết quả đi lầm đường, một mình lên đường trên cao. Sau đó một đạo hoàng mang như vạch tới từ phía chân trời đánh trúng, sau đó... chẳng còn sau đó nữa.

    Chẳng lẽ hắn vẫn còn sống? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

    Ninh Tiểu Thành vừa nghĩ tới đây, các loại tin tức nườm nượp tuôn vào trong đầu hắn. Hắn sống lại rồi. Khiến Ninh Tiểu Thành kinh hãi, thân thể hắn trọng sinh này cũng gọi là Ninh Thành. Chỉ vì hắn thường xuyên mơ thấy một cơn ác mộng. Trong mộng hắn thấy mình đi tới một địa phương cực kỳ cổ quái, bị người khác ám toán nhốt vào trong lao ngục, sau đó chịu không nổi tra tấn mà chết. Mặc dù chỉ là một giấc mộng, nhưng Ninh Thành vẫn đổi tên của mình thành Ninh Tiểu Thành. Không ngờ đổi tới đổi lui, hắn vẫn gọi là Ninh Thành, hơn nữa còn trọng sinh vào hoàn cảnh trong giấc mơ đó.

    Ninh Tiểu Thành muốn đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nữ tử cõng hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng cũng không nói gì.

    - Xin lỗi nha, thật sự ta không còn sức để đi bộ.
    Thấy cô gái này quay đầu lại nhìn mình một cái, Ninh Tiểu Thành có chút áy náy nói. Để cho một nữ nhân cõng mình trên lưng, hắn quả thực không được tự nhiên.

    - Ninh gia không còn, ngươi có thể sống sót đã rất may mắn rồi.
    Ngữ khí của cô gái này rất bình tĩnh, dường như nếu Ninh Tiểu Thành thật sự chết đi, nàng vẫn bình tĩnh như thế.

    Ninh Tiểu Thành trầm mặc, vừa rồi hắn đã sắp xếp qua một ít tin tức vụn vặt. Hiện tại tên hắn vẫn là Ninh Thành, là con trai duy nhất của Thương Tần Quốc Ninh gia. Ninh gia là một gia tộc quý tộc trung đẳng ở Thương Tần Quốc, nhưng nhân khẩu đơn bạc. Cha mẹ Ninh Thành từ khi Ninh Thành còn rất nhỏ đã đi Mạn Qua Hải Vực tìm kiếm linh vật, sau đó chưa từng trở lại. Ninh Thành một mực theo gia gia Ninh Hoằng Xương sinh hoạt tại thành Thương Lặc, thủ đô của Thương Tần Quốc.

    Ninh phủ tuy lớn, nhưng người không nhiều. Ninh Thành đương nhiên trở thành đệ nhất nhân của Ninh phủ, Ninh Hoằng Xương từ trước đến giờ chưa từng quản Ninh Thành. Tất cả chuyện xấu Ninh Thành làm ở thành Thương Lặc, đều do Ninh Hoằng Xương gánh. Thành Thương Lặc khắp nơi đều là hoàng thân quốc thích, Ninh Hoằng Xương tuy cũng là nguyên lão Thương Tần Quốc, nhưng so với những hoàng thân quốc thích đó thì còn kém một chút.

    Cuối cùng có một ngày, Ninh Thành gây nên họa mà lão không thể gánh nổi. Hắn vậy mà dám mạo phạm đến viên minh châu của Thương Tần Quốc Giản gia, Giản Tố Tiệp. Một mình Giản gia Ninh gia đã không thể chọc vào, mà Cầu Anh Quang của Cầu gia, vị hôn phu của Giản Tố Tiệp, Ninh gia càng không thể trêu vào.

    Ninh Thành nghĩ tới đây, thở dài một tiếng. Kết quả không trêu chọc nổi, đương nhiên là bị nhốt vào trong lao ngục. Gia gia Ninh Hoằng Xương vì cứu hắn ra, hao hết nhân mạch cùng gia tài, kết quả chưa cứu được hắn ra, toàn bộ Ninh gia đã sụp đổ. Tin tức này là “hắn” trước kia nghe được từ mấy tên cai ngục. Có thể nói rằng, Ninh gia vì hắn mà bị diệt.

    Ninh Thành hiểu rõ những điều này, trong lòng một lần nữa thở dài, thế giới này đúng là không có đạo lý, nắm tay người nào lớn, người đó chính là đạo lý.

    Đồng thời hắn cũng biết được người đang cõng hắn là ai. Nữ tử bị hủy dung này là vị hôn thê của hắn, tên là Kỷ Lạc Phi, có vẻ giống với nàng dâu nuôi từ bé trên Địa Cầu.

    Kỷ gia là gia tộc ngoại lai của Thương Tần Quốc, bởi vì gia gia của Kỷ Lạc Phi cùng gia gia của Ninh Thành có quan hệ không tệ, hai người liền định hôn cho Ninh Thành và Kỷ Lạc Phi từ bé. Về sau Kỷ gia ngày một xuống dốc, chỉ còn lại một mình Kỷ Lạc Phi đã bị hủy dung. Nhưng gia gia Ninh Hoằng Xương của Ninh Thành vẫn thu Kỷ Lạc Phi vào Ninh gia, chuẩn bị đợi sau khi Ninh Thành tụ khí, liền thành hôn cho hai người.

    Ninh Hoằng Xương vô cùng dung túng Ninh Thành, thế nhưng trong chuyện lấy Kỷ Lạc Phi làm vợ, lão quyết không nhượng bộ. Vốn dĩ Ninh Thành rất không hài lòng với Kỷ Lạc Phi đã bị hủy dung, thường xuyên không đánh thì mắng, cũng may Kỷ Lạc Phi nhẫn nhục chịu đựng, cho tới giờ cũng chưa hề phản bác Ninh Thành.

    Hơn nữa Kỷ Lạc Phi khác với Ninh Thành, nàng có tư chất, có thể tu luyện. Không chỉ như thế, dưới sự giúp đỡ của Ninh gia, nàng còn tiến vào Học viện Thương Tần Nhị Tinh, bây giờ đã là một tu sĩ Tụ Khí tầng ba. Tại Thương Tần Quốc, chỉ cần có thể tu luyện đều gọi là tu sĩ. Một khi tu luyện tới Tụ Khí tầng bốn, địa vị sẽ tăng lên thẳng tắp.

    Lúc này, Kỷ Lạc Phi đã cõng hắn vào trong một căn nhà đá đen cực kỳ thấp bé. Nhà tuy thấp bé, nhưng diện tích cũng không nhỏ, ít nhất thứ nên có đều có. Thậm chí còn có một cái tiểu viện, trong sân có một cái giếng sâu.

    - Ninh gia bị diệt như thế nào vậy?
    Ninh Thành đột nhiên hỏi. Dù là quan hệ đến chính hắn, Ninh Thành cũng nhất định phải làm rõ chuyện này. Mặc dù hắn suy đoán là do Giản gia và Cầu gia làm, nhưng hắn nhất định phải hỏi rõ.

    - Chuyện chính ngươi làm, cần gì phải hỏi ta?
    Kỷ Lạc Phi trả lời một câu đơn giản, liền thả Ninh Thành xuống. Dứt lời nàng lại rót một chén nước đưa cho Ninh Thành, sau đó nói:
    - Ta đi nấu nước tắm cho ngươi, có một số việc nên quên đi, ngươi mà biết đối với ngươi cũng không có lợi.

    Ninh Thành nhìn Kỷ Lạc Phi đi vào trong nấu nước, cũng không tiếp tục truy vấn, hắn hiểu ý của Kỷ Lạc Phi. Lấy năng lực của hắn, biết càng nhiều chết càng nhanh mà thôi. Dù hắn cái gì cũng không biết, ở chỗ này, có thể sống sót hay không còn là một chuyện khác.

    Không biết Kỷ Lạc Phi có bỏ thêm cái gì vào chén nước kia hay không, Ninh Thành cảm giác sau khi uống xuống cốc nước này, cả người đã khôi phục được một ít khí lực.

    Ninh Thành ngồi trên giường gỗ, trong đầu lúc thì nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của mình, lúc lại nghĩ đến muội muội Ninh Nhược Lan. Đồng thời hắn thật sự không hiểu Điền Mộ Uyển tại sao phải đối xử với hắn như vậy. Dựa theo sự hiểu biết của hắn đối với Điền Mộ Uyển, nàng tuyệt đối không phải là loại nữ nhân đó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26/12/17
    thanhson and Chpn like this.
  4. Red Devilic

    Red Devilic Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/3/16
    Bài viết:
    71
    Được thích:
    72
    TẠO HÓA CHI MÔN

    Tác giả: Ta Là Lão Ngũ

    -- o --

    CHƯƠNG 4: TIỀN ĐỒ KHÓ KHĂN
    - Nước chuẩn bị xong rồi, ta giúp ngươi tắm.

    Khi Ninh Thành đang sắp xếp lại một số chuyện trong đầu, Kỷ Lạc Phi đã đi ra nói.

    Tuy Ninh Thành và Điền Mộ Uyển sống chung với nhau gần hai, ba năm, nhưng tối đa cũng chỉ giới hạn trong nắm tay một chút mà thôi. Ngoài ra, hắn chưa từng tiến thêm một bước nào. Hiện tại Kỷ Lạc Phi muốn giúp hắn tắm, Ninh Thành lập tức cảm thấy mất tự nhiên. Hắn khẳng định Ninh Thành lúc trước cũng không để cho Kỷ Lạc Phi tắm hộ, không phải do có suy nghĩ giống hắn, mà là do dung mạo của Kỷ Lạc Phi.

    - Ta tự làm cũng được.
    Ninh Thành vội nói.

    Thấy Kỷ Lạc Phi nghi hoặc nhìn mình, Ninh Thành vội vàng từ trên giường bò dậy, miễn cưỡng vịn mép giường nói:
    - Ngươi xem, giờ ta đã có thể tự mình đi lại rồi.

    Tuy ở trong lao ngục bị hành hạ một thời gian, nhưng sau khi uống được chút nước, Ninh Thành đã miễn cưỡng có thể hành động.

    Thấy Ninh Thành thật sự có thể lảo đảo đi tới chỗ tắm, Kỷ Lạc Phi càng thêm nghi ngờ. Trong ấn tượng của nàng, Ninh Thành tuyệt đối sẽ không cự tuyệt người khác hầu hạ hắn. Với Ninh Thành mà nói, hầu hạ không tốt là đánh, chắc chắn sẽ không nói những lời như thế với mình. Chẳng lẽ Ninh Thành sau khi nhà tan cửa nát, hiểu ra rất nhiều lí lẽ?

    Bất quá những nghi hoặc này nhanh chóng bị Kỷ Lạc Phi ném qua một bên, cũng không quản chuyện Ninh Thành tự tắm rửa nữa, mà vào bếp nấu một ít cháo. Ninh Thành tu luyện nhiều năm như vậy vẫn chưa thể tụ khí, cái này tuy có liên quan đến việc hắn không muốn chịu khổ tu luyện, nhưng một phần cũng là do tư chất của hắn cực kém. Giờ Ninh gia nhà tan cửa nát, Ninh Thành dù không chết trong lao ngục, thì Kỷ Lạc Phi vẫn có thể đoán trước được kết cục thê thảm sau này của hắn.

    Nàng tuy là thê tử trên danh nghĩa của Ninh Thành, nhưng hai người lại chưa thành hôn, hơn nữa nàng đã là Tụ Khí tầng ba, một khi nàng tấn cấp đến Tụ Khí tầng bốn, sẽ được Học viện bồi dưỡng trọng điểm. Dù nàng không bỏ Ninh Thành, Học viện cũng sẽ không cho phép nàng ở cùng với hắn. Là một tu sĩ Tụ Khí tầng bốn, nếu như nàng tiếp tục ở cùng với Ninh Thành, theo hoàn cảnh hiện giờ của hắn, thì đó không phải là giúp đỡ, mà chỉ làm hắn chết nhanh hơn.

    Với việc không ở cùng với Ninh Thành, Kỷ Lạc Phi cũng không có mâu thuẫn gì. Ninh Thành đối với nàng vốn vô cùng ác liệt, không đánh thì mắng, chưa bao để nàng vào mắt. Lý do nàng cứu Ninh Thành, còn tận tâm chiếu cố cho hắn, là vì nàng thiếu nợ Ninh gia.

    Theo Kỷ Lạc Phi, Ninh Thành vô pháp tu luyện, lại chán nản như thế, nếu nàng không cứu, hắn chỉ có thể chờ chết. Nàng biết dù mình không tiếp tục gả cho Ninh Thành thì cũng sẽ không tái giá với người khác. Sở dĩ đề xuất giúp Ninh Thành tắm rửa, là do nàng vốn chính là vị hôn thê của hắn, ngoài ra là vì giờ chỉ có nàng mới có thể giúp Ninh Thành. Nếu Ninh Thành đã có thể tự hành động, thì đương nhiên nàng sẽ không nhất định phải giúp hắn.

    Điều duy nhất hiện giờ nàng có thể làm cho Ninh Thành là trước khi bản thân mình tấn cấp Tụ Khí tầng bốn, giúp hắn có một hoàn cảnh sinh hoạt dễ chịu. Với tư chất tu luyện của nàng, cho dù dung mạo bị hủy, tương lai rồi cũng sẽ phải rời khỏi Thương Tần Quốc, Ninh Thành khi đó đối với nàng sẽ chỉ là một vị khách qua đường.

    ****​

    Sau khi Ninh Thành tắm xong, dù cảm giác có chút hư thoát, nhưng vẫn khá hơn lúc trước. Lúc hắn đi ra, Kỷ Lạc Phi đã nấu xong cháo bưng lên. Ăn một ít cháo, Ninh Thành đã khôi phục được một ít khí lực.

    - Cho ngươi, ta phải đến học viện. Giờ ngươi đã có thể hành động, việc ăn uống tự ngươi lo đi.
    Kỷ Lạc Phi trông thấy Ninh Thành sau khi ăn, ngoại trừ hơi suy yếu thì không có gì đáng ngại. Nàng lấy ra một bao ngân tệ đưa cho Ninh Thành, nói.

    Ninh Thành không nhận lấy ngân tệ của Kỷ Lạc Phi, hắn hiểu ý của nàng. Kỷ Lạc Phi một mực tu luyện ở Học viện Thương Tần Nhị Tinh, hơn nữa còn là đệ tử không tệ của Học viện. Nhưng theo hắn nhớ thì bản thân mình cũng là học sinh của Học viện này, lập tức nói:
    - Ngươi đến Học viện à, ta đi cùng ngươi.

    Kỷ Lạc Phi nhất thời kinh ngạc nhìn chằm chằm Ninh Thành. Ninh Thành trước kia đến Học viện đều là do ông nội hắn ép. Hiện tại Ninh gia không còn, hắn cũng không chịu ràng buộc gì, tại sao vẫn muốn Học viện? Hơn nữa, lấy tư chất của hắn, dù đến Học viện thì học được thứ gì chứ?

    Ninh Thành vừa thấy vẻ mặt của Kỷ Lạc Phi, liền biết mình hơi vội vàng rồi. Trong lòng hắn chỉ nghĩ rằng, ở cái địa phương này, nếu như không có thực lực chắc hắn cũng chả sống được bao lâu. Cho nên Kỷ Lạc Phi muốn đến Học viện, hắn lập tức muốn đi cùng. Lại quên “hắn” lúc trước chưa bao giờ muốn đến Học viện, hơn nữa hắn không có tư chất, đến Học viện rồi cũng chẳng có ý nghĩa gì.

    - Ách... Vừa rồi ta sợ gia gia trách cứ, giờ mới nhớ ra gia gia đã không còn...
    Ninh Thành nói một cách thương cảm, trong lòng nhớ đến vẻ tuyệt tình của Điền Mộ Uyển, nỗi thương cảm đó không cần phải giả bộ, bộc lộ một cách tự nhiên.

    Kỷ Lạc Phi nghe Ninh Thành nói về gia gia, vành mắt cũng đỏ lên, nếu như không có gia gia của Ninh Thành, sớm đã không còn Kỷ Lạc Phi nàng rồi. Giờ Ninh Thành lại nhắc đến gia gia của hắn, Kỷ Lạc Phi cũng bị cảm nhiễm. Nàng nhét ngân tệ vào trong tay Ninh Thành:
    - Ngươi bây giờ cần tĩnh dưỡng thân thể, ta cố gắng bớt chút thời gian trở lại coi ngươi, chờ thân thể ngươi tốt lên, nếu ngươi còn muốn đến Học viện, ta mang ngươi đi.

    Nói xong, Kỷ Lạc Phi quay người đi ra khỏi nhà, nhanh chóng biến mất.

    Ninh Thành nhìn túi ngân tệ không nhiều trong tay, lại nhìn ngôi nhà xây bằng đá sơn đen thấp bé, hiểu rằng cuộc sống của Kỷ Lạc Phi cũng không tốt.

    Tương lai hắn muốn tồn tại ở cái địa phương này, tuyệt đối không thể dựa vào Kỷ Lạc Phi. Ninh Thành giờ đây không còn là tên Ninh Thành lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ trước kia. Hắn có thể cảm nhận được sinh tồn ở đây gian khổ đến thế nào, đây là một thế giới mạnh được yếu thua. Chưa nói không có thực lực thì khó có thể sinh tồn, chỉ có thể sinh tồn dưới chân người khác, dù Ninh gia đã từng có thực lực lớn như thế, cũng trực tiếp bị diệt trong một đêm.

    Hắn biết rõ Kỷ Lạc Phi một khi tấn cấp đến Tụ Khí tầng bốn, sẽ rời xa hắn. Không nói hai người chưa thành hôn, dù đã thành hôn rồi. Một tu sĩ Tụ Khí tầng bốn, tại Thương Tần Quốc sẽ được bồi dưỡng trọng điểm, tuyệt đối không cho phép một tên phế nhân như hắn đi theo.

    Trừ phi hắn cũng tu luyện tới Tụ Khí tầng bốn. Tuy hắn có công pháp tu luyện của Ninh gia nhưng lại không có tư chất, tu luyện nhiều năm như vậy vẫn vô pháp tụ khí, còn về Tụ Khí tầng bốn thì đúng là nằm mơ.

    Không thể tu luyện, cũng phải nghĩ biện pháp sống tiếp, Ninh Thành trong lòng thầm hạ quyết tâm, đồng thời thở dài một tiếng. Đáng tiếc hắn không thể tu luyện, nếu như có thể tu luyện, ở tinh cầu vị diện này, có lẽ một ngày nào đó hắn có thể tu luyện tới Trúc Nguyên Cảnh, sau đó nghĩ biện pháp trở lại Địa Cầu.

    Ninh Thành không thể tu luyện, nhưng không có nghĩa hắn không biết về một vài cảnh giới tu luyện. Hắn biết tu luyện có chín đại cảnh giới, tám mươi mốt tiểu cảnh giới. Nhưng cảnh giới cao nhất hắn biết chỉ là Trúc Nguyên Cảnh, trong trí nhớ hắn lấy được, Thương Tần Quốc đã từng có một cao thủ Trúc Nguyên Cảnh.

    Mà cảnh giới tu sĩ mà Ninh Thành hiểu được chỉ có ba tầng trước, Tụ Khí Cảnh, Ngưng Chân Cảnh cùng Trúc Nguyên Cảnh. Tụ Khí Cảnh chính là tụ kết chân khí trong kinh mạch, căn cứ vào số lượng chân khí có thể tụ kết, tổng cộng chia làm chín tầng. Kỷ Lạc Phi hiện tại chính là Tụ Khí tầng ba, Tụ Khí tầng bốn cùng Tụ Khí tầng ba là một ranh giới. Học viện Thương Tần Nhị Tinh có rất nhiều Tụ Khí tầng ba, còn Tụ Khí tầng bốn thì chẳng có mấy.

    Sau khi chân khí tu sĩ đạt tới trình độ nhất định, sẽ tấn cấp Ngưng Chân Cảnh, thời điểm này chân khí bắt đầu chuyển hóa thành chân nguyên. Ngưng Chân Cảnh cũng có chín tầng, chân nguyên càng hùng hậu thì tu vi càng cường đại. Viện Trưởng và Phó Viện Trưởng của Học viện Thương Tần Nhị Tinh đều là tu sĩ Ngưng Chân Cảnh, thực lực ở Thương Tần Quốc vô cùng cường đại.

    Về phần tu sĩ Trúc Nguyên Cảnh, Thương Tần Quốc hiện tại không có ai.

    Ninh Thành đến từ Địa Cầu, đã từng nghe về các loại truyền thuyết tu luyện. Hơn nữa Địa Cầu hiện tại cũng có người có thể tu luyện nội khí, cho nên đại lục Dịch Tinh có thể tu luyện thì Ninh Thành cũng không hề cảm thấy kinh ngạc. Đương nhiên, đây cũng là do hắn chưa biết tu luyện đến phần sau, sẽ vượt qua phạm vi tưởng tượng của hắn.

    Ninh Thành biết tư chất của mình cực kém, không thể tu luyện, cộng thêm thân thể hiện tại lại chả ra gì. Dù hắn có thể nhớ lại một ít công pháp tu luyện của Ninh gia, hắn cũng không tu luyện. Muốn sống sót ở đây, yếu tố đầu tiên chính là phải tu dưỡng tốt thân thể của mình.

    Sau khi Kỷ Lạc Phi trở lại Học viện, đã không còn tin tức gì. Ninh Thành cũng không đi ra ngoài. Ngoại trừ nghỉ ngơi trong nhà, thì hắn chỉ ở tiền viện rèn luyện thân thể.

    Vài ngày sau, Ninh Thành tuy vẫn có vẻ gầy yếu, những đã chậm rãi khôi phục nguyên khí. Ít nhất, đã không còn cảm giác suy yếu. Ninh Thành cảm thấy hắn có thể đi ra ngoài quan sát một chút. Tối thiểu nhất hắn phải hiểu một chút về hoàn cảnh đô thành ở Thương Tần Quốc này. Tương lai muốn sinh tồn ở đây, hắn có thể làm gì?
     
    thanhson and Chpn like this.
  5. Red Devilic

    Red Devilic Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    20/3/16
    Bài viết:
    71
    Được thích:
    72
    TẠO HÓA CHI MÔN

    Tác giả: Ta Là Lão Ngũ

    -- o --

    CHƯƠNG 5: THÀNH THƯƠNG LẶC
    Thành Thương Lặc, thủ đô của Thương Tần Quốc rất phồn hoa. Trong trí nhớ của Ninh Thành có rất nhiều ấn tượng về nơi này, nhưng đối với hắn mà nói, đây là lần thứ nhất chân chính bước trên thành Thương Lặc.

    Thành Thương Lặc trong sự phồn hoa lại mang theo một chút tang thương. Ninh Thành có cảm giác đây giống như một lão già đang dần mất đi sức lực, cước bộ đã tập tễnh rồi.

    Trong thành Thương Lặc có rất nhiều đường phố lớn, mỗi bên đường lại có rất nhiều phố nhỏ kéo dài ra, đan xen với nhau, hệt như mạng nhện vậy.

    Hai bên đường có đủ loại cửa hàng. Rất nhiều đồ vật được bán ra, trước đây Ninh Thành đều chưa từng nhìn thấy. Đa số cửa hàng bán cùng thu mua các loại tài liệu hung thú, linh thảo cấp thấp, ngoài ra còn có một ít vũ khí. Cửa hàng hơi sang một chút thì buôn bán pháp khí cùng đan dược.

    Còn như tửu điếm, tiệm quần áo... thì nhiều không kể xiết, đến cả lầu xanh cũng không thiếu.

    Kiến trúc trong thành Thương Lặc muôn hình vạn trạng, chẳng những có kiến trúc lầu các, mà còn có cả loại kiến trúc thành bảo phương tây. Những kiến trúc này xen lẫn nhau, làm cho cả thành có vẻ lộn xộn.

    Ninh Thành đang đứng trước một cửa tiệm bán vũ khí bình thường. Hắn trông thấy một thanh trường đao cực kỳ tầm thường giá bán là một kim tệ. Mà tổng cộng tất cả số tiền Kỷ Lạc Phi cho hắn, bất quá cũng chỉ năm mươi ngân tệ. Một trăm ngân tệ mới đổi được một kim tệ. Nói cách khác tất cả tài sản của hắn cộng lại, cũng chỉ mua được nửa thanh đao này.

    Còn như những cửa hàng bán pháp khí và đan dược kia, Ninh Thành không đi vào xem. Hắn biết trong đó không dùng kim tệ, tiền bạc tiêu thụ ở những cửa hàng đó là Tụ Khí thạch. Một khối Tụ Khí thạch có thể đổi được một trăm kim tệ. Dù thời Ninh gia còn hưng thịnh, Tụ Khí thạch đối với Ninh gia, cũng là hàng xa xỉ.

    Còn có một ít thợ săn đeo đủ loại vũ khí, hành tẩu trên đường phố. Trên người những thợ sơn này đều có mùi máu tanh nhàn nhạt, hiển nhiên là do quanh năm giết chóc bên ngoài trở về. Tuy loại người này thoạt nhìn rất hung hãn, nhưng ở thành Thương Lặc lại được hoan nghênh nhất. Bởi vì bọn họ ra tay hào phóng, không hề trả giá.

    Loại người này đều sinh hoạt theo kiểu ăn bữa hôm lo bữa mai. Ngoại trừ một vài người có tư chất có thể tu luyện ra, đại bộ phận đều hôm nay có rượu hôm nay say. Tiền tài cùng kim tệ bọn họ kiếm được đều dùng để hưởng thụ cuộc sống, chẳng những ra vào một vài tửu điếm xa hoa, còn đem kim tệ kiếm được ném vào thanh lâu.

    Khi Ninh Thành còn đang cảm thán về sự sầm uất của thành Thương Lặc, một trận ồn ào truyền đến từ cuối đường. Một nam tử trẻ tuổi mặc y phục trắng, cưỡi một thớt Độc giác thú cũng màu trắng, vừa phi vừa hô to tránh đường. Nhìn từ xa giống như một tia chớp màu trắng xẹt ngang.

    Người trên đường cuống cuồng tránh sang hai bên, ai không tránh kịp đều trực tiếp bị Độc giác thú đụng bay. Bóng ảnh trắng này chớp mắt đã tới trước mắt Ninh Thành, Ninh Thành phản ứng không hề chậm, lúc này thân thể hắn đã từ từ bình phục, nên gần như trong nháy mắt nhìn thấy bóng ảnh này đã phản ứng lại.

    Nhưng khi Ninh Thành đang muốn lui về sau, hắn lại trông thấy một tiểu nam hài vẫn đang thất kinh đứng giữa đường cái. Lúc này người trên đường hầu hết đã lui lại, tiểu nam hài này hiển nhiên sẽ không tránh được Độc giác thú đang lao tới.

    Ninh Thành vội vàng kéo tiểu nam hài này vọt tới ven đường. Ngay khi Ninh Thành khó khăn lắm mới tránh ra được, Độc giác thú cũng lao sát qua người, gió thổi mạnh đến mức làm mắt hắn phát đau.

    Thấy tiểu nam hài bình yên vô sự, Ninh Thành thở phào một hơi, trong lòng còn đang nghĩ con Độc giác thú này không biết là loại dã thú gì. Rất có thể là do mất kiểm soát mới phi như bay trên đường như vậy.

    Nhưng thớt Độc giác thú lúc trước còn đang chạy như điên kia bỗng dừng lại, không chỉ thế, nó còn quay đầu lại, đi tới trước mặt Ninh Thành.

    - Dám làm ta mất hứng, muốn chết...
    Nam tử áo trắng cưỡi Độc giác thú vừa nói chuyện vừa quất một roi về phía Ninh Thành.

    Ninh Thành lập tức muốn né ra, nhưng hắn lại phát hiện mình không thể tránh được một roi này. Trường tiên có một loại lực lượng vô hình, chế trụ làm hắn không thể né tránh.

    Ninh Thành trong lòng trầm xuống, không đợi hắn nghĩ thêm, một đạo lực lượng đã kéo hắn đi. Sau một khoảnh khắc, trường tiên đã xẹt qua trước mắt hắn, thậm chí cắt đứt vạt áo của hắn.

    Có người cứu mình, Ninh Thành lập tức hiểu ra. Đồng thời hắn cũng biết Độc giác thú này phi trên trên đường chính là cố ý. Chủ nhân thớt Độc giác thú này lấy đụng người làm thú vui, hắn kéo tiểu nam hài đi làm đối phương mất đi khoái cảm đụng người.

    Ninh Thành nháy mắt đã minh bạch những điều này, trong lòng càng âm trầm. Nơi đây không phải là Địa Cầu, cái chuyện hoàn toàn không có đạo lý này, vậy mà diễn ra giữa thanh thiên bạch nhật. Hắn cứu được một bé trai, lại chẳng khác nào mạo phạm nam tử áo trắng này.

    Nam tử áo trắng cưỡi Độc giác thú thấy Ninh Thành được người khác kéo đi, càng thêm phẫn nộ. Bất quá khi y nhìn thấy người cứu Ninh Thành, sự phẫn nộ kia lập tức tắt ngúm, giọng điệu ôn hòa, khách khí nói:
    - Thì ra là Tố Tiệp à, đây chỉ là một tên tiện dân mà thôi...

    Trong khi nói chuyện, nam tử này đã từ trên Độc giác thú nhảy xuống.

    - Hàm Nguyên Khôi, quan hệ giữa ta và ngươi không tốt như vậy. Còn nữa, ta có cứu tiện dân hay không thì cũng không liên quan đến ngươi.
    Một giọng nữ thanh thúy mà băng lãnh vang lên, trước mắt Ninh Thành xuất hiện một thiếu nữ y phục hồng phấn, vô cùng yểu điệu.

    Ninh Thành biết chính thiếu nữ này đã cứu mình. Bất quá hắn cũng không tiến lên cảm tạ, hắn biết nữ nhân này. Cô ta tên là Giản Tố Tiệp, còn là cừu nhân của Ninh gia hắn. Ninh gia nhà tan cửa nát, chính là vì cô ta.

    Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh như băng trước mắt, Ninh Thành không nhớ “hắn” có từng phi lễ cô ta hay không. Nhưng hắn có nhớ Ninh Thành lúc trước cực kỳ thích cô gái này. Bất quá “hắn” cũng có xuất thân không tệ, theo lý thì không thể không biết chênh lệch giữa mình và Giản Tố Tiệp như trời với đất, dù có thích thì tối đa cũng chỉ để trong lòng mà thôi, tuyệt đối sẽ không làm ra cái chuyện như phi lễ.

    Hơn nữa, với thân thủ vừa rồi của Giản Tố Tiệp, hắn lúc trước lại chẳng khác nào một bao cỏ, tu vi không biết kém Giản Tố Tiệp bao nhiêu lần. So sánh với Giản Tố Tiệp, Ninh Thành hắn đừng nói đến phi lễ, dù chỉ tiếp cận thôi cũng khó. Xem ra lúc trước “hắn” phi lễ Giản Tố Tiệp, cuối cùng bị giam vào ngục, có gì đó cổ quái.

    Nam tử tên Hàm Nguyên Khôi đụng phải một cái đinh cứng như Giản Tố Tiệp, sắc mặt lập tức trở nên lúng túng. Nhưng y cũng đã nhận ra Ninh Thành:
    - A, ngươi là Ninh Thành? Ngươi vẫn chưa chết? Giản sư tỷ, tiểu tử này...

    Hàm Nguyên Khôi không dám tiếp tục gọi Tố Tiệp nữa, nhưng lời của y lại một lần nữa bị Giản Tố Tiệp cắt ngang:
    - Không cần ngươi quan tâm, ngươi cứ tiếp tục cưỡi Độc Giác Thạch Khiếu Thú chạy loạn đi.

    Nói xong, Giản Tố Tiệp quay đầu lại lại nhìn Ninh Thành một cách lạnh lùng:
    - Nếu như ta là ngươi, ta sẽ núp ở một chỗ hẻo lánh làm con rùa đen, cũng sẽ không có mặt mũi đi dạo phố.

    Ninh Thành trong lòng cười lạnh một tiếng, không để ý tới Giản Tố Tiệp, xoay người rời đi.

    - Thứ không biết điều.
    Hàm Nguyên Khôi thấy Ninh Thành dám phớt lờ Giản Tố Tiệp, lập tức mắng một câu khó chịu.

    Giản Tố Tiệp cũng thấy kỳ lạ. Ninh Thành bình thường đối với cô lúc nào cũng nịnh nọt lấy lòng, giờ lại phớt lờ cô, nhất là cô còn vừa cứu hắn. Nhất thời nhíu mày một cái, bất quá cũng không nói tiếp với Hàm Nguyên Khôi câu nào, đổi một phương hướng khác, quay người rời đi.

    Ninh Thành trong lòng đã không còn ý nghĩ cứ thế sống tiếp như trước, ở loại địa phương này, nếu không thể tu luyện, không có thực lực, hi vọng sống sót sẽ không lớn. Lúc này hắn nào có tâm tình dạo phố chứ? Hắn muốn tu luyện, cho dù không thể tu luyện, hắn cũng muốn tu luyện.

    - Cha, chính huynh ấy đã cứu con.
    Một thanh âm giòn tan vang lên, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy tiểu nam hài mình vừa cứu. Bởi vì chuyện vừa rồi, Ninh Thành nhất thời quên mất tiểu nam hài này, không ngờ nó vẫn còn nhớ đến hắn.

    Lúc này tiểu nam hài đang được một nam tử trung niên dẫn theo. Dễ thấy nam tử này chính là phụ thân của nó.

    Ninh Thành cho rằng nam tử trung niên này muốn đi qua nói lời cảm tạ, nên đứng lại. Hắn chuẩn bị nói vài câu khách khí. Không ngờ nam tử trung niên vừa trông thấy hắn, lập tức trở nên kinh hoảng, vội vàng khom người nói với Ninh Thành:
    - Ninh thiếu gia, thật sự xin lỗi, hài tử không hiểu chuyện đụng vào Ninh thiếu gia, tiểu nhân lập tức mang nó đi...

    Nói xong, gã không đợi Ninh Thành nói gì, lập tức kéo đứa nhóc kia rời đi, đảo mắt đã biến mất trong dòng người.

    Ninh Thành sờ sờ mặt, rồi lắc lắc đầu, hắn không biết nam tử trung niên này, nhưng lại thấy được đối phương hẳn rất sợ Ninh thiếu gia hắn.

    Chuyện nhỏ như thế, Ninh Thành cũng không để trong lòng, với hắn mà nói, hiện giờ quan trọng nhất là trở về tu luyện. Nếu thật sự không thể tu luyện, hắn sẽ nghĩ biện pháp khác, không thì rời khỏi Thương Tần Quốc, hoặc tìm kiếm các biện pháp còn lại.
     
    thanhson, vadoctruyen and Chpn like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)