LS Q.Sự Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến - Chương 50

  1. Nguyễn Kenny

    Nguyễn Kenny Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/3/18
    Bài viết:
    8
    Được thích:
    13
    Tác giả: Nguyễn Kenny
    Lời Giới Thiệu:
    Người thanh niên làng rèn Đa Sỹ được thừa hưởng cơ nghiệp của cha ông để lại. Nhưng anh quyết định đi theo con đường mà mình đam mê và lựa chọn: Khảo Cổ Học

    Một trong những chuyến đi của người thanh niên này cùng đám bạn bè khám phá di chỉ của một trận chiến của vị Nữ anh hùng dân tộc Việt Nam Triệu Thị Trinh thì họ đã gặp được những bất ngờ mả chỉ có trong truyền thuyết mới có thể sảy ra. Chuyến đi này đã khiến cho chàng thanh niên này lạc đến một thời không dị độ và cũng là đánh dấu sụ chấm hết cho sự tồn tại cuả một Khảo Cổ Gia trẻ tuổi ở thế kỉ 21.

    Nhưng nó lại bắt đầu một truyền kì cho tộc Việt tại những năm đầu thế kỉ sau công nguyên. Với những kiết thức của mình thì người thanh niên này có thể làm gì cho tộc Việt khi họ sống dưới ách thống Trị của Đông Ngô thời Tam quốc.

    Người thanh niên này sẽ làm gì để có thể đoàn kết lại tộc Việt Đang đang chia thành năm bè bảy mảng bởi các thế lực thủ lĩnh bộ lạc.

    Mời các bạn theo dấu chân người thanh niên đất Việt đi tìm lại tôn nghiêm cho dân tộc

    (Truyện giả định diễn ra trong một thế giới song nhưng khác biệt về thời gian.. không liên quan chính trị hay bất kì tổ chức pháp nhân nào)
     
    Lôi Soái, Chpn and Red Devilic like this.
  2. Nguyễn Kenny

    Nguyễn Kenny Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/3/18
    Bài viết:
    8
    Được thích:
    13
    Chương 1: Đam mê khảo cổ
    Tiếng ve rả ríc của mùa hè cùng cái nóng oi ả như hòa lẫn mà tiếp cho nhau thêm sức mạnh khiến tâm hồn con người càng trở nên bất an và khó chịu. Nhưng ngôi làng nhỏ bé nằm khuất sau mộ vài dặng tre còn hiếm hoi sót lại sau những cải cách đổi mới hình như không hề bị ảnh hưởng bởi sự quấy rầy đến phiền chán này. Đâu đó trong làng vẫn vang lên tiến vang chát chúa của kim loại va đập vào nhau. Phải rồi đây mà một ngôi làng Rèn nổi với nghề tổ truyền hàng trăm năm nay.

    Làng Rèn Đa Sĩ vẫn sống rất tốt với cái nghề tổ truyền của cha ông. Tất nhiên việc rèn đúc thời nay đã khác xưa rất nhiều, các dụng cụ như búa máy, máy mài, dung dịch tôi thép đặc biệt ... đã thay thế rất nhiều công đoạn thủ công truyền thống. Nhưng người dân nơi đây không hề quên đi cách quai búa rèn tay mà cha ông đã để lại cho họ. Nơi đây ai cũng biết đến nghề rèn, từ đứa trẻ nít đến người phụ nữ, đến các cụ già vẫn hăng say với nghề rèn. Giữa cái thời đại mà công nghiệp hóa đã len lỏi đến từng ngóc ngách nhỏ nhất của xã hội thì làng nghề cổ truyền này vẫn tồn tại được với những sản phẩm của mình. Những con dao cái kéo được sản xuất ra từ những bàn tay tài hoa của người thợ nơi này có thể cạnh tranh trực tiếp cùng các sản phẩm thép tổng hợp được nhập ngoại. Điều này đủ thấy tay nghề của họ tốt ra sao…

    Trong một khu nhà có vẻ là khan trang vào bậc nhất của cái làng nghề Đa Sĩ này đang vang lên tiếng quát tháo cùng hòa lẫn tiếng quai búa của khu lò sản suất đặt ngay kế bên nhà.

    - Mày cả ngày chỉ có khảo cổ, khảo cổ…. cái ấy kiếm được tiền không, nuôi sống nổi bản thân không, nghề nhà thì không lo lắng. Mày có biết bố phải vất vả như thế nào mới kiếm về được cái hợp đồng này không. Biết thế này ngày xưa không cần đại học đại heo gì hết, ở nhà. Học bao năm ra trường ngay cả một việc đứng đắn cũng không làm nổi.

    Lên tiếng là một vị trung niên có vẻ là gia chủ của căn nhà khan trang, đứng đối diện là một chàng thanh niên với chiếc mũ tai bèo và lưng đeo ba lô nai nịt gọn gàng, có lẽ là chuẩn bị đi đâu đấy nhưng bị cản lại. Người thanh niên chỉ biết cúi đầu mà lặng yên nghe cha răn dạy, hắn vẫn biết lời cha là đúng. Cái thời buổi mà bằng đại học nhan nhản ngoài đường, chay xe ôm, làm bốc vác thì cái bằng đại học Khoa học và xà hội nhân văn khoa lịch sử, ngành Khảo cổ của hắn đúng là phế không thể phế hơn được nữa. Gia cảnh cũng khá giả, cha hắn đã kinh doanh được một xưởng rèn có thể nói là nhất nhì trong làng. Để thỏa mãn đam mê của con trai độc nhất mà ông đã đầu tư cho nó đi học chỉ để học cho biết mà thôi. Ai cũng biết cái ngành này ra trường cực khó xin việc rồi. Vậy nhưng đây là đam mê thì biết sao được, kể từ nhỏ Lý Nguyên Việt dã đam mê với việc rèn đúc lại các binh khí với hình dáng cổ xưa, từ đó lúc nào không hay hắn đam mê luôn ngành khảo cổ. Để rồi mặc dù hắn là siêu cấp thông minh về các môn tự nhiên cũng đâm đầu qua học các môn xã hội để thi vào Khoa Lịch Sử ngành Khảo cổ.

    - Con xin ba cho con một lần cuối thực hiện ước mơ của mình, sau này con sẽ kế nghiệp gia đình. Lần này nhóm khảo cổ tụi con đã tập trung hết rồi. Con cầu xin ba..

    Người đàn ông trung niên nhìn đứa con trai yêu dấu, hắn nổi tiếng là thông minh nhất cái làng này. Là niềm tự hào của gia đình, ngày mà con trai có giấy báo nhập đại học thì ông đã cầm đi khoe hết cả xóm trên xóm dưới đấy. Mà đứa con này cũng cực ngoan ngoãn, chưa bao giờ làm phật ý ông. Nhìn cậu con trai như run run đứng đó, đôi mắt phiến hồng thì ông không kìm nổi lòng mình mà nhũn ra.

    - Thế đã có tiền đi chưa. Từ đây vào đến Thanh Hóa lại mò vào tận rừng núi thì mấy đứa chuẩn bị đồ đạc ra sao rồi… đây cầm lấy… nhớ ăn uống đầy đủ. Cái baloo lép kẹp thế kia thì chứa được mấy thứ gì, nghe ba đi mua thêm một số thứ bảo hộ… hài…

    -Con có rồi mà… Người thanh niên nước mắt rơi lả chả mà đẩy lại số tiền của cha, hắn đã từng này tuổi vẫn không ho lắng được cho cha già được ngày nào, vẫn phải nhận trợ cấp từ ông. Hắn cũng quyết định rồi, xong lần này hắn sẽ tạm gói đam mê phong kín trong tim mà giúp cha quản lý gia nghiệp.

    - Cầm lấy nào.. nghe cha.
    Người đàn ông cương quyết nhét tiền vào tay con trai.

    **********************************************************************************

    Trên chuyến xe liên tỉnh xuất phát từ bến Giáp Bát ( cái này mình không rõ lắm, mình tra google nếu có sai thì các bạn góp ý nhé) Hà Nội đi về phía nam trên hai dãy ghế mà một loạt các thanh niên tuổi đời còn rất trẻ, nhìn khuôn mặt phơi phới tràn đây sức xuân của họ cũng làm cho không khí oi ả của ngày Hè trở nên dịu mát hơn chăng.

    - Quốc, please meet Wang. He's my friend come from China. Wang, I'd like you to meet Quốc.

    Ngồi bên cạnh một tên to cao người Trung Quốc, Hải đang giới thiệu cho Quốc về người bạn quốc tế này. Thật ra nhóm bạn chơi thân và cùng trí hướng với nhau về ngành khảo cổ gồm có Quốc, Hải và một người con gái tên Lan. Nhưng lần này Quốc cùng Lan khá bất ngờ vì có thêm một thành viên là người nước ngoài.

    - Nice to meet you.

    Quốc rất thân thiết mà giơ một tay ra làm động tác bắt tay chào hỏi.

    - Me too..

    Đáp lại là một cái bắt tay khá hững hờ và câu nói khá cụt của người bạn Trung quốc này. Ánh mắt của ten họ Vương liếc qua Quốc khá nhạt khi thất chàng trai người việt trong trang phục cự kì giản dị. Áo phong quần jeans hàng chợ, đôi dày thể thao cộng thêm cái mũ tai bèo khá là quê. Ánh mắt tên Họ Vương này đang tập trung vào Lan một cô gái Việt Nam xinh đẹp trắng trẻo với đôi mắt to tròn trong veo rất hút hồn. Nãy giờ tên họ Vương này chỉ cố gắng đàm thoại với Lan mà thôi. Quốc đến muộn nên họ đã làm quen với nhau trước rồi.
    Quốc cũng đành cười trừ, anh không hề để bụng, ai mà chả có người này người kia. Nghĩ đến đây Quốc quay qua người bạn Xứ Thanh mà hỏi:

    - Lần này mày co về qua nhà không hay chúng ta tiến thẳng lên núi Tùng?

    - Chắc không về qua được đâu vì nói là núi Tùng ở huyện Hậu Lộc nhưng mà là ở làng Triệu Lộc, cách nhà tao xa lắm. Còn vướng bạn Vương nên không thể tốn thời gian, lúc quay về tao sẽ ghé qua nhà.

    - Ừ… vậy cũng tốt… mà mày quen Vương ở đâu vậy.

    - Nhớ quá trình trao đổi sinh viên trường mình và Trường Vũ Hán không, tao qua đó gặp được Vương thế là quen.

    - Mày học giỏi hơn tao.. sướng thật… phải nói tao cố ép mình học mấy môn xã hội nhưng vẫn không thể mạnh như mày.

    - Thế mấy môn tự nhiên thì ai bằng mày.. nói chả biết ngượng ha ha…

    Hai người thanh niên nói chuyện rồi cười vang, bên cạnh họ Vương vẫn xoắn lấy Lan mà không để ý đến hai gã đàn ông chả có thút thú vị nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16/3/18
  3. Nguyễn Kenny

    Nguyễn Kenny Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/3/18
    Bài viết:
    8
    Được thích:
    13
    Chương 2: Lên núi.
    Tại phòng khách thuộc nhà Văn Hóa ( cái này mình cũng tra Google không biết chính xác không các bạn cho ý kiến) xã Triệu Lộc, huyện Hậu Lộc, Thanh Hóa hai thanh niên đang chuẩn bị mọi đồ nghề cho công việc leo núi và thám hiểm, trong khi đó tên họ Vương vẫn quấn lấy Lan ở ngoài sân vườn phía trước mf làm mọi cách để lấy lòng người đẹp. Hắn còn không tiếc bẩn chiếc áo sơ mi hàng hiệu chuẩn bị leo dây hái trái gì đó cho Lan.

    - Nói thật tao không kì thị ai cả nhưng mày mang theo kiểu công tử như vậy liệu có chịu được gian khổ trong rừng không?

    Quốc nghi ngờ mà đưa ánh mắt hỏi Hải.

    - Mày nói thì tao cũng giải thích cho nghe, trên tay gã Vương này có một vật mà rất có thể ảnh hưởng đến thành công hay thất bại của lần này khảo cổ. Trong tay hắn….

    Thông qua lời giải thích của Hải thì Quốc cũng đã hiểu rõ ngọn ngành. Tên họ Vương này là con em đại gia bên trung quốc, cha hắn là chùm bất động sản ở Thiên Tân. Nhà tên họ Vương này rất giàu và có thú sưu tầm đồ cổ. Tên họ Vương này cũng học ngành khảo cổ học nên quen biết được hải trong lần giao lưu sinh viên tại đại học Vũ Hán. Mà tên Vương này lộ ra rằng nhà hắn có sưu tầm được một viên quái thạnh nghe nói truyền lại từ thời Đông Hán. Viên quái thạch này vậy mà có nguồn gốc xuất xứ từ Đại Việt Cửu Chân 2000 năm về trước. Nghe nói đây là viên quái thạch gắn trên thanh đồng kiếm của một vị nữ thủ lĩnh phong trào giải phóng dân tộc của Người Việt chống lại quân Đông Ngô. Trước khi dùng thanh kiếm này tự sát khi thua trận thì người nữ thủ lãnh anh hùng dân tộc của người Việt đã có một lời nguyền gì đó. Sau đó thanh kiếm đồng tự chui xuống đất mà biến mất chỉ còn lại viên quái thạch tách ra mà lăn lột trên mặt đất. Sau này viên quái thạch được đưa về Trung Hoa và chuyền qua nhiều tay, cuối cùng đến tay họ Vương và được coi như một món đồ cổ. Nhưng cách đây vài năm tên họ Vương này vô tình phát hiện ra một bí mật, đó là nếu viên đá này chạm vào máu tươi của người sẽ tự động và rung nhẹ. Từ đó hắn tin rằng truyền thuyết thanh kiếm tự chui lòng đất là thật. Hắn đang hị vọng có thể dùng viên quái thạch để tìm ra thanh kiếm 2000 năm tuổi đó. Ngay lúc này thì hắn gặp được Hải vậy nên cả hai bắt liên hệ từ đó.

    - Ly kì vậy sao, thật không ngờ.. có khi truyền thuyết là thật.. nếu vậy chúng ta sẽ có phát hiện lớn nhất trong lần khảo cổ này rồi, có lẽ là phát hiện lớn nhất của ngành khảo cổ Việt Nam trong thập kỉ đấy..

    Quốc hưng phấn bừng bừng mà nắm chặt hai tay, hắn không để ý đến Hải hai mắt đang bối rối và có chút lẩn tránh.

    - Hẳn… hẳn là vậy đi…

    Hải hơi ngập ngừng mà trả lời. Quốc không để ý mà khoác ba lô nặng trịch lên vai, hắn phải mang đồ cho cả ba người gồm; Lan, tên họ Vương và bản thân hắn. Hải gày gò nhỏ thó chỉ có thể mang được đồ cho bản thân thôi. Tên họ Vương tự cho mình là công tử ca, là siêu nhiên địa vị ở đây nên sẽ không mang đồ. Lan là phụ nữ nên Quốc không đành lòng để nàng vất vả. Vậy nên Nguyên Quốc hắn chơi một lúc ba phần đồ đạc. Cũng phải nói rằng Quốc cũng không thèm để ý đến tính công tử ca của gã họ Vương, hắn chỉ quan tâm đến công việc khảo cổ mà thôi, tất cả đối với hắn chỉ là phụ.

    Cũng phải nói cơ thể của Quốc cực kì cường hoành, hắn cao đến 1m78 cũng không thấp hơn gã họ Vương 1m80 là bao nhiêu. Cơ thể Quốc cực kì săn chắc và khỏe mạnh, nói cho cùng thì hắn là "thợ rèn" đấy từ nhỏ đã tiếp xúc với nghề rèn rồi. Để đánh được những quai búa rèn đúng cách thì lực tay hắn được rèn luyện cực khỏe. Ít nhất là so với thanh niên anh hùng bàn phím thời này thì Quốc thuộc dị loại.

    Ngoài ra vì đam mê rèn các binh khí cổ nên Quốc cũng có đi bái nghệ các võ sư xung quanh các làng võ trong miền bắc để học cách sử dụng. Cũng không phải học để đánh ai giết ai, hắn học để cường kiện sức khỏe, để rèn cho đúng hơn. Đừng tưởng cứ rèn đúng đúc hình dáng là chuẩn xác, trừ khi có thể sử dụng thành thạo thì mới có kiến giải nhất định về cấu tạo cũng như sức nặng của từng loại binh khí cổ. Có nhiều vũ khí nhìn thật đẹp, bắt mắt nhưng thực tế là dùng không được, có hoa không quả. Chính vì lí do này 18 ban binh khí Quốc đều có thể sử dụng qua, và hắn cũng có thể rèn được một hai. Nhưng riêng đao thì khác, một vị sư phụ rất nổi tiếng trong làng Võ Hà Nội tên Tiến đã sờ qua cốt cách của Quốc và có nói rằng; hắn chính là kì tài luyện đao, vì cơ thể hắn có một chữ Bá, rất thích hợp với đao nhất là trường đao. Quốc cũng cả biết có thật không nhưng hắn luyện đao rất dễ dàng thành thạo, phải nói hắn khá nhất là Đao pháp mặc dù không phải quá cao thủ nhưng cũng gọi là tinh thông.
    Với cơ thể được rèn luyện như vậy nên vác theo một cái ba lô nặng gần 40kg mà Quốc vẫn băng băng đường rừng không mệt mỏi. Thế nhưng tên Vương cũng không phải dạng vừa. Hắn bước chân cực kì nhẹ nhàng hơi thở đều đặn mặt không đỏ chút nào, tất nhiên tên họ Vương này không mang theo thứ gì nặng trên người dĩ nhiên phải thoải mái hơn Quốc rồi. Nhưng để ý nhịp di chuyển và thở của tên này thì Quốc biết được rằng gã này có công phu trong người. Cách hô hấp này thì vị sư phụ tên Tiến của Quốc cũng đã hướng dẫn hắn rất nhiều, xong vì năm 18 tuổi hắn mới bắt đầu học hô hấp nên sự phụ nói có chút hơi chậm. giá như năm 15 tuổi bắt đầu học thì Quốc sẽ tiến bộ khôn lường.

    Còn Lan và Hải thì thảm rồi, cả hai chỉ đi bộ được tầm 2 km lại phải ngồi nghỉ một lần, mà tiếp theo đó thời gian đi thì ít thời gian nghỉ kéo dài ra. Họ Vương không hề khó chịu mà chăm sóc người đẹp Lan ân cần, thi thoảng gã liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn Hải, giống như tên này mới là kẻ phiền phức làm chậm bước chân của cả đội vậy.

    Đường núi càng lúc càng dốc và khó đi, đã 7h tối rồi công việc di chuyển là không thể trong đêm. Vậy nên tất cả tiến hành hạ trại cá nhân bên sườn núi với dụ định ngày mai sẽ tiến hành thám hiểm. Đêm tối mọi người quay quần bên ánh lửa trại để chuẩn bị thức ăn. Nói thật ra thì tất cả đều là đồ hộp hết thế nên cũng không cần phải chuẩn bị gì nhiều. Mọi người cùng quay quần bên đống lửa mà nói chuyện vui vẻ về kế hoạch thám hiểm ngày hôm sau.

    Tất nhiên việc nói chuyện tuy rôm rả nhưng vẫn chia làm hai cặp, tên họ Vương vẫn quấn lấy người đẹp mà xum xoe. Còn Quốc và Hải thì bàn về việc khảo cổ, nhưng Quốc không nhanh nhậy mà để ý rằng mỗi khi nhắc đến công bố khoa học nếu có phát hiện gì đó thì Hải luôn ngượng ngùng lảng tránh hoặc ấp úng mà trả lời cho qua.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16/3/18
    viphantichphan and Red Devilic like this.
  4. Nguyễn Kenny

    Nguyễn Kenny Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/3/18
    Bài viết:
    8
    Được thích:
    13
    Chương 3: Hang động
    Sáng sớm là khoảng thời gian thư thả nhất của mùa hè, một ngày không được tắm rửa ở cái thời tiết nóng bức này thật quá khó chịu. Cũng may cái mát mẻ của sớm mai cũng xoa dịu đi phần nào đó cảm giác bực dọc này. Chả biết đêm qua tên họ Vương dẻo mỏ đã hứa hẹn những gì mà làm cho Lan mĩ nhân có vẻ than thiết với hắn hơn nhiều. Quốc cũng chả quan tâm, việc của đại gia và chân dài không thuộc trong phạp trù hiểu biết của hắn. Hắn chơi thân cùng Lan vì cùng đam mê khoa học khảo cổ thôi mà không có ý gì khác. Đối với Quốc thì Lan và Hải là… như nhau cả.

    Leo lên đên một phần ba sường núi thì bỗng nhiên tên Họ Vương rống lên sung sướng.

    - Tung la… Tung la… ( Động rồi động rồi)

    - What's up? - Hải cùng Quốc quay qua hỏi dồn

    -Gemstone's shaking… it's shaking hard ( từ đoạn này thì ta chuyển qua hết tiếng việt luôn nhé)

    Cả Quốc và Hải đều reo lên rạng rõ, còn Lan cũng mỉm cười chiến thắng. Cuối cùng thì có phả ứng rồi, chứng tỏ là truyền thuyết có thể là sự thật.

    - Tiếp tục đi tới nhanh - Quốc gào lên hưng phấn ầm ầm mà lao đi.

    - Khoan đã nào, tao tao là người cầm viên đá vậy mới là người dẫn đường. Mày đi trước không đúng.

    Họ Vương giơ tay mà cản Quốc lại rồi nói.

    - Ok, xin lỗi tôi vui mừng quá mất khống chế. Bạn đi trước đi. - Quốc cũng không để ý làm gì, họ Vương có viên đá thì hắn đi trước dẫn đường là đúng rồi.

    Nhóm người lại tiếp tục lên đường, vẫn theo hướng cũ mà leo lên cao hơn. Đến được độ cao một nửa ngọn núi thì cả đám hưng phấn ra mặt vì viên đá đã run rảy kịch liệt. Nó rung đến độ tên họ Vương không thể cầm trên tay mà phải cho vào túi. Thế nhưng đứng cách cả mét mà mọi người vẫn nghe được tiếng lạch cạch mà viên đá này va vào đồ đạc trong túi nhỏ của họ Vương.

    Nhưng đi tiếp thêm 100m thì viên đá lại rung yếu hẳn. Tất cả đều ngỡ ngàng không rõ nguyên nhân mà lo lắng. Nhưng đúng lúc này Quốc đăm chiêu suy nghĩ rồi nói.

    - Quay về chỗ cũ nơi viên đá rung mạnh nhất rồi sau đó rẽ hai bên kiểm tra, tôi tin tưởng là vị trí cần tìm không phải leo lên cao hơn nữa.

    - Hảo..

    - ý kiến hay…

    Tất cả đều đồng ý phương án của Quốc mà quay trở lại. Đúng như Quốc dự đoán sau khi quay lại 100m thì viên đá lại rung động cực mạnh như lúc trước. Lúc này đây cả nhóm bắt đầu thử rẽ qua hai bên để tìm hiểu. Cuối cùng sau khi rẽ bên trái mà lần mò tầm 100m thì viên đá hoàn toàn không còn động đậy. Vậy chỉ còn hướng bên phải mà thôi.

    Đi về bên phải gần 200m rồi nhưng viên đá vẫn là tốc độ rung không nhanh không chậm hơn chút nào. Nhưng chí ít ta nó không dừng lại thế nên mọi người vẫn vững tin mà tiếp bước.

    Đi gần một km đường rừng núi lởm chởm thì nhóm thám hiểm gặp được một con suối nhỏ. Đến lúc này thì Lan và Hải đã quá mệt mỏi mà lăn qua một bên tảng đá bên suối mà nghỉ ngơi. Quốc vốc lên một nắm nước suối mà táp lên mặt để tránh đi cái nóng của trưa hè. Thời tiết này quả thật rất mau mất sức, mồ hôi của Quốc cũng vã ra như tắm rồi, hắn đang vác trên lưng hơn 30kg đồ mà hành quân đấy.
    Nhưng lúc này tên họ Vương lại một lần nữa kêu to:

    - Sáng rồi.... Nó phát sáng... Chúng ta đến nơi rồi.....

    Lại dùng phương pháp tương tự dò tìm bốn phía, cuối cùng nhóm người đã tìm được phương hướng đó là dọc lên thượng nguồn của dòng suối.

    Cũng không quá xa thì dòng suối nhỏ này đã trở nên lớn hơn nhiều. Hóa ra là một dòng suối lớn phân ra nhiều nhánh, mà nhóm người của Quốc là đi theo một nhánh mà dò lên. Vẫn đi tiếp đến phía trước. Một thác nước nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người. Hải đang than thở vì lần này có khả năn phải đi vòng để vượt thác, thật quá sức mệt mỏi rồi. [​IMG]

    Nhưng đúng lúc mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi để vượt thác thì dị biến sảy ra, chỉ thấy vách đá dưới thác nước ầm ầm chuyển động, sau đó là một miệng hang đen ngòm mở ra trước mắt mọi người. Còn viên quái thạch hình đa giác thì biến từ ánh sáng màu xanh qua màu tím.

    Cả đoàn người vừa hưng phấn tột độ vừa hoang mang đến vô cùng. Ai cũng hiểu được đây chính là đích đến của họ rồi, xong trong hang động tối tăm ấy liệu có nguy hiểm hay không thì không ai có thể cam đoan.

    Nhưng đam mê khám phá khoa học đã chiến thắng sợ hãi. Quốc là người đầu tiên bước đi về phía cái hang đen ngòm như miệng quái thú kia. Họ Vương giả vờ động viên an ủi người đẹp mà ôm vai nàng cùng tiến vào hang động. Lan có hơi vùng vằng nhưng ánh mắt nhìn về bóng lưng ai đó đang bất chấp mà tiến về phía trước, nàng giận dữ mà mím môi lại sau đó để mặc cho họ Vương ôm mình. Tên Hải thì run cầm cập mà tiến vào sau cùng, hắn đang phải thu hết can đảm để nhấc từng bước chân đấy.
    Móc ra cái đèn pin Quốc đưa cho họ Vương một cái còn hắn cầm trên tay một cái , đây là loại đèn pin lắc để tích điện thế nên thời gian dùng là không hạn chế. Nhưng không phải loại lắc rẻ tiền mấy chục ngàn made in China , đây là đèn pin chuyên dụng cho thám hiểm đời mới nhất mà Japan sản xuất, giá lên đến 30 USD. Phải nói có tên Vương tài trợ cũng xem ra có lợi đôi chút.
    Hang động chỉ có một lối đi mà thôi. Chiều cao cỡ 3 m rộng tầm 2m, bề mặt khá bằng phẳng thế nên việc di chuyển không hề khó khăn. Nhóm người cứ thế mà di chuyển cho tới khi họ bị cắt ngang bởi bờ vực khoảng cách hai bên khoảng tầm 9m . Nhưng độ sâu thì rất khó đánh giá vì rọi đèn pin thì thấy đáy là không nhìn thấy. ở phía bên kia của bờ vực thì Quốc cũng như đồng bọn đã thấy thấp thoáng một kiến trúc đá kiểu như tế đàn cổ xưa với các bia đá cao lớn xếp quanh một bục hình tròn đá có khắc hoa văn kì dị. Nhưng điểm quan trọng nhất chính là chiếc giữa tế đàn đá vậy mà có cắm một vật hình thù như thanh kiếm.

    Kích động nhất lúc này có lẽ là tên họ Vương người Trung quốc, nếu không có hai bờ vực cách nhau tâm hơn 9m thì có lẽ hắn đã là người đầu tiên bổ nhào đến rồi. Nên nhớ thành tích kỉ lục nhảy xa ở thế vận hội là 8.95 m do Mike Powell lập năm 1991, có thách kẹo thì tên Trung quốc này cũng không dám thử xem hắn nhảy có tốt hơn Mike Powell hay không.

    Cau mày nhìn cấu tạo xung quanh Quốc bắt đầu ngắm nghía mà tính toán trong lúc đồng bọn của hắn thì đang lắc đầu lắc vai suy nghĩ cách vượt vực.

    - Hay là chúng ta quay trở lại kiếm dụng cụ có có thể đi qua vực sâu sau đó quay lại…
    Người lên tiếng là Lan mĩ nhân..

    - Không được đây là một hang động được tạo ra do hiện tượng kì bí, không ai có thể chắc chắn nó có thể mở ra lần nữa hay không.

    Vậy mà tên họ Vương lần đầu tiên phản đối người đẹp, nhưng lời nói cảu hắn cực kì có lý nên nhận được sự đồng thuận cao. Câu nói của tên Vương cũng thể hiện hắn là một kẻ cực hiểu biết và giỏi đánh giá tình hình chứ không phải chỉ có hời hợt là công tử ca lắm tiền ngu ngốc.

    - Mọi người yên lặng tôi đã có cách nhung cần sự đồng lòng nhất trí của các bạn mới có thể thực hiên được.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16/3/18
    viphantichphan and Red Devilic like this.
  5. doandeptrai

    doandeptrai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/8/16
    Bài viết:
    46
    Được thích:
    10
    "Để Đăng Tiếp Cho"
    Chương 4: Lộ ra móng vuốt
    Ba người còn lại hai mắt sáng bừng cùng gật đầu đồng ý. Chỉ thấy Quốc lấy ra từ trong ba lô to tổ chảng cảu mình một số dụng cụ rồi yêu cầu mấy ngươi dọi đèn pin cho hắn lắp ráp. Chỉ trong phút chốc mọi người đã ngớ người mà hiểu ra. Thứ là Quốc lắp ráp là một chiếc nỏ với cánh cung thép tổng hợp cùng hệ thống dây kéo dòng dọc. Loại nỏ này nhìn thì nhỏ bé cánh nỏ cộng lại chỉ 50 cm nhưng lực bắn khá là khủng bố do hệ thống kéo bằng dòng dọc mang lại. Đây là chiếc nỏ do chính tay Quốc chế tạo dựa trên nguyên mẫu mà hắn tìm thấy trên internet. Chiếc nỏ này là nỏ hiện đại có cả ống ngắm và thước nhắm hẳn hoi, tất cả đều do một tay hắn mài rũa rèn đúc từ A đến Z. Tất nhiên là cái ống nhòm của ống ngắm là Quốc đã đặt mua trên Ebay tù nước ngoài gửi về đấy. Ở Việt Nam các loại vũ khí như này sẽ bị cấm tuyệt đối. Nhưng nếu chỉ mua một cái ống ngắm thì không sao.

    Tháo sợi dây thừng bằng sợi tổng hợp bên lưng Quốc cột chặt vào mũi tên sắt có móc câu ở đầu sau đó lên cò cho chiếc nỏ tự chế này.

    - Hải, cậu cầm đèn pin soi đúng chỗ này cho mình nhé

    Quốc quay qua Hải mà nói đồng thời làm mẫu mà soi đèn pin về một vị trí vách đá bên kia bờ vực. Tên Họ Vương cũng dùng đèn pin trong tay mình mà soi vào vị trí đó. Lúc này đây hắn cũng hiểu được phải cùng chung sức để vượt qua khó khăn này.

    Quốc cài đèn pin của mình vào bao đeo bên cạnh hông rồi cầm chiếc nỏ lên mà ngắm. Chiếc nỏ này có hệ thống laser, vậy nên khi Quốc bật lên rồi thì rất dễ bắn chuẩn theo tia laser dẫn đường này . Chỉ thấy "phăng" một tiếng dây nỏ đã bật mạnh, không thể nhìn thấy mũi tên bay đi vì nó lao với vận tốc quá nhanh, chỉ thấy cuộn dây thừng mà Quốc để sẵn dưới chân đang từng vòng từng vòng vơi đi mà thôi.

    Một tiếng bang vang lên mũi tên lướt sát bay qua một cột đá ở vách đối diện, sau đó đập vào vách đá nghiêng phía sau nó mà chệch hướng, một loạt tiếng bang vang lên do mũi tên va chạm vách đá. Vậy mà mũi tên vẽ thành một đường vòng sau khi va chạm các vách đá phía sau cột đá. Chỉ thiếu chút nữa là có thể vòng qua cột đá được rồi.

    - Hụt rồi … tiếc quá… Hải kêu to..

    - Bắn lại bắn lại lần nữa… tên họ Vương không mấy tỏ ra thất vọng mà hưng phẫn gào lên.

    Mãi đến lần bắn thứ 7 thì mũi tên thép có ngạnh mới hành thành nhiệm vụ của mình mà vòng quanh được cột đá bấu cái ngạnh chắc chắn của mình vào đấy.

    Tất cả thành viên trong nhóm thám hiểm đều vui mừng mà vỗ tay hoan hô sung sướng. Quốc cột đầu bên này của sợi dây thừng vào một mỏm đá thật chặt và chắc chắn. Điều này đảm bảo rằng nếu đầu bên kia có bị tuột ra thì vẫn còn một bên này chịu tải. Nếu không rơi thẳng xuống vực chắc chắn toi mạng.

    Người đầu tiên đeo lên đai bảo hiểm và móc vòng bảo hiểm (Mountaineering Climbing Rappelling Ring Belay Device cái này ta không biết vn gọi là gì nên dịch tạm các bạn trong nước cho ý kiến nhé) vào dây thừng để vượt qua vực không ai ngoài Quốc cả. Hắn tháo xuống ba lô chỉ đeo theo mình chiếc đèn pin và cái nỏ để giảm trọng tải sau đó bắt đầu đu theo dây thừng mà vượt vực.

    Hải và Lan trái tim như nhảy bình bịnh ra khởi lồng ngực mà rõi theo từng nhịp đu người của Quốc. Tên họ Vương thì không như vậy, hắn lo lắng là lo lắng đầu dây bên kia tuột thì làm mất cơ hội lấy được kiếm báu mà thôi, còn an nguy của Quốc không nằm trong phạm vi quan tâm của tên này.

    Với thân thủ nhạy bén của mình, cộng thêm đầu dây bên kia vực không có bị tuột ra vậy nên chỉ sau 5 phút cẩn thận thì Quốc đã tới được bờ bên kia của vực sâu. Hắn nhanh chóng cột lại thật chắc chắn đầu dây bên này để tạo nên một cầu dây an toàn hơn cho đồng đội.

    - Các bạn hơi tránh ra nào..

    Quốc lại lên dây nỏ và chuẩn bị bắn thêm một dây thừng tiếp theo quay về phía đồng bọn. dây thừng này có chức năng để kéo đồng bạn qua cái cầu dây này, khiến cho họ không phải chèo leo như Quốc vậy. Thứ được treo vào vòng bảo hiểm (Mountaineering Climbing Rappelling Ring Belay Device) và được kéo qua bên đối diện đầu tiên là ba lô của Quốc. Sau đó lần lượt Lan, Hải và gã họ Vương treo người trên dây để Quốc kéo qua. Tất cả cùng thở phào nhẹ nhõm khi đã an toàn qua được vực thẳm.
    Mạo hiểm qua đi là đến giây phút đón nhận thành quả của sự khám phá khoa học. Bốn nhà thám hiểm nhẹ nhàng tiến bước tiếp cận khu vực có kiến trúc tế đàn đá này. Quốc dùng các hòn đá nể ném dò đường nhưng không hề có cạm bẫy nào cả. Cả bốn đều thong thả nhẹ nhàng mà tiến đến trung tâm tế đàn nơi thanh cổ kiếm có vẻ như chất liệu bằng đồng xanh đang cắm ngập sâu trong vách đá.

    Lan lấy ra máy ảnh chụp lại hiện trường và chụp lại hình ảnh lưu niệm nơi mọi người phát kiện ra di chỉ quý báu ước chừng 1800 năm tuổi này. Đây có lẽ là phát hiển khảo cổ lớn nhất của Việt Nam trong thập kỉ qua. Tất cả đều hưng phấn không thôi, nhất là Quốc, hắn chính là người hưng phấn nhất vì biết đâu đấy phát hiện này sẽ làm cha thay đổi quan điểm về công việc của hắn. Biết đâu sở văn hóa thông tin* sẽ thưởng cho hắn một món tiền khá khá đấy ( Cái này ở Vn nên ta không biết nhé các bạn cho ý kiến).

    Vấn đề bây giờ là làm cách nào để lấy được thanh kiếm ra mà không làm tổn hại đến cả hiện vật lẫn di chỉ xung quanh. Theo quan sát thì thanh kiếm này bằng đồng Xanh tuy nhìn hơi cũ nhưng không hề có hiện tượng rỉ sét. Họ vương thử rút lên, hắn dồn khí đan điền mà vận lực ba bốn lần mà không được, gân xanh nổi lên đầy mặt cũng không có tác dụng gì. Đến Quốc cũng không rút lên nổi, Lan và Hải thôi cũng biết điều mà không thử cho xấu mặt.

    Quốc rút ra xẻng công binh tính đào qua lớp đá một chút, thế nhưng không hiểu đá ở đây được cấu tạo như thế nào mà bền chắc kinh khủng. Chỉ thất tia lửa văng tán loạn mà không hề vó mọt mảnh đá nào vỡ ra.



    - Thôi đành vậy chúng ta báo với cơ quan chức năng vậy, họ có dụng cụ tốt hơn có lẽ khai quật lên được… nhiệm vụ khám phá ra được nơi này đã là vinh quang lắm rồi

    Quốc lắc đầu mà nói với mọi người. Lan gật đầu tán thành suy nghĩ này, thế nhưng Hải thì gương mặt trở nên khó sử, mà họ Vương ánh mắt trở nên thâm trầm liếc nhìn Hải.

    - Không được… tuyệt không thể được… Hải vội vàng lên tiếng.

    - Tại sao lại không thể… Quốc ngac nhiên mà hỏi

    - Vì nếu chúng ta rời đi hang hộng đóng lại thì sao đến lúc đó còn ai có thể tìm ra được nơi này, nên nhớ đây là hiện tượng thần bí … Hải gắng sức giải thích cho Quốc lý do.

    - Theo tôi nghĩ chỉ cần viên quái thạch ở đây thì cửa không đóng lại. Chúng ta chỉ cần cử một người quay lại báo cáo thôi. Nếu các bạn sợ thì tôi và viên đá sẽ ở lại chờ… Quốc vẫn thiên về việc báo cáo cơ quan chức năng hơn.

    - Không được .. nếu báo cho chính phủ Việt Nam thì đây đau còn là kiếm của ta, Du thuyền của ta đang chờ ở vùng biển quốc tế ngoài khơi biển Sam Son ta phải lấy được kiếm này..

    Lúc này tên họ Vương hai mắt long sòng sọc mà gào lên tức giận. Hóa ra mục đích của hắn là muốn chiếm thanh kiếm này. Giờ đây Quốc muốn đưa kiếm về bảo tàn Quốc gia Việt Nam tất nhiên là hắn không chịu rồi. Tới đây bản chất đã lộ ra tất cả rồi.
     
    viphantichphan thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)