LS Q.Sự Tam Quốc Chi Hàn Môn Thiên Hạ - Tác Giả: Thiên Thiên Bất Hưu - Chương 64

  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Tam Quốc Chi Hàn Môn Thiên Hạ

    Tác Giả: Thiên Thiên Bất Hưu

     
    rukuru thích bài này.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558

    Chương 1: Đối thoại trước mộ

    Nguồn:VipVanDan









    Gió thu nhè nhẹ, tại vùng thôn quê hoang vắng, trước một ngôi mộ xơ xác tiêu điều có một người thiếu niên chừng mười tuổi đang ngồi khoanh chân, trên người mặc trường bào màu trắng, trên tay mang theo một bầu rượu, thỉnh thoảng ngửa đầu uống một mình, vẻ mặt trầm lặng muôn phần đau khổ.

    Cho tới lúc hoàng hôn ngả xuống, từ phía xa xa có một người đi tới, một thân quần áo màu xanh nho nhã, trên tay cũng mang theo hồ lô rượu, khi đi tới trước ngôi mộ liền lặng lẽ cúi đầu, sau đó liền ngồi xuống bên cạnh thiếu niên áo trắng, thở dài một tiếng.

    "Phụng Hiếu, chuyện cũ đã qua, chú ý giữ gìn sức khỏe."

    Thiếu niên mười tuổi nọ lại lạnh nhạt cười một tiếng, tiếp tục ngửa cổ uống một ngụm rượu trắng, đưa tay lau giọt rượu còn đọng trên khóe môi, lắc lắc đầu không nói.

    Không ai biết được rằng giờ phút này, trong lòng hắn ngoại trừ đau khổ vì mẹ mất đi ra còn có rất nhiều bí mật không muốn một ai biết, mà bí mật này làm cho hắn đau đầu vạn phần, trong thâm tâm đấu tranh không thôi.

    Làm một người xuyên không chính là một may mắn, nhưng cũng là một xui xẻo.

    Xui xẻo chính là hắn xuyên không đến cuối thời đông Hán, còn may mắn chính là hắn xuyên không tới vùng đất Dĩnh Xuyên được mệnh danh thánh địa của anh hùng hào kiệt, trở thành kẻ được người người ca tụng, kỳ tài trời sinh Quách Quỷ Tài Quách Gia. Nhưng xui xẻo cái là hiện tại Quách Gia chỉ mới mười tuổi đã trở thành kẻ mồ côi, mà trong lịch sử thì hắn chỉ sống tới bốn mươi tuổi là ra đi rồi.

    Sau khi mẹ mất, Quách Gia thủ hiếu ba ngày trước một, cả ngày chỉ ngồi uống rướu, một thân thiếu niên oai hùng bị rượu tàn phá thê thảm, nhìn qua chỉ giống như lưu dân đầu đường xó chợ vậy, không chút cầu tiến nào cả.

    Sau một hồi im lặng, Quách Gia với gương mặt thờ ơ quay sang nhìn người thanh niên lớn tuổi bên cạnh, nói: "Chí Tài, cha ta mất sớm, mẹ ta ngậm đắt nuốt cay nuôi ta mười năm, mẹ quá con côi sống dựa vào nhau, ruộng đất trong nhà chỉ có trăm mẫu, nhà cũng chỉ có vài gian phòng, vàng bạc lụa là châu báu đã sớm dùng hết. Gia cảnh bần cùng đến mức này mà vẫn còn có đám tặc đồ ngấp nghé, không chỉ bức tử mẹ ta mà còn muốn đuổi ta ra khỏi vùng Dĩnh Xuyên này. Chí Tài, ngươi nói xem ta có nên tắm rửa sạch sẻ ngửa cổ ra mặc cho bọn chúng muốn chém muốn giết ?"

    Hi Chí Tài bùi ngùi thở ra một hơi, lộ vẻ xúc động nói: "Phụng Hiếu, việc này xét cho cùng là chuyện nhà của mi, ta không nên chõ mõm vào. Nhưng mi đã nói cùng ta, ta cũng thoái mải mà nói. Cha mi ở trong Quách gia chỉ là con dòng thứ, lại sống tại vùng Dĩnh Xuyên này, xa cách gia tộc, ở trong nhà cũng chẳng có quyền thế gì cả. Cho nện hiện giờ gặp phải tai họa này, mặc dù trong miệng mi nói Quách gia âm mưu cướp đoạt tài sản của mi, bức mẹ mi phải chết uất ức nhưng trong mắt người ngoài thì đây là chuyện mà nhà họ Quách nên làm. Nói cho cùng thì trên người của mi chảy xuôi dòng màu họ Quách, hay nói cách khác cha ngươi lưu lại gia sản thì gia chủ Quách gia đều có quyền xử lý nó. Nhưng mi yên tâm, việc này ta đã báo cho Văn Nhược, chỉ cần Văn Nhược ra tay trợ giúp thì từ nay về sau không cần lo lắng chi nữa.

    Quách Gia ngửa mặt lên trời cười ha ha không ngớt, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.

    " Văn Nhược giúp ta ? Tuân gia một nhà anh hùng hào kiệt, là danh môn Dĩnh Xuyên là đại tộc danh sĩ, làm sao giúp ta một cách miễn phí được. Tuân gia nếu như giúp đỡ ta chỉ là muốn Quách gia lang sói kia dừng tay tại đây mà thôi. Chờ tới một ngày nào đó ta không còn người nào bao che thì chẳng phải Quách gia lại trỗi dậy dã tâm hiểm độc sao ? Quách Phụng Hiếu ta không lẽ cả đời đều nhờ vả người khác giúp mình ? Chí Tài, ngươi biết ta muốn nói gì không ?"

    Gương mặt Hi Chí Tài nghiêm túc, trầm giọng hỏi: " Muốn gì?"

    Quách Gia cầm bầu rượu trong tay, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, khàn giọng mà rít gào : " Thế gia giàu sang quyền thế đều cá mè một lứa, tội ác chất chồng chặt hết tre làm sách cũng không ghi hết tội, đám này chưa diệt trừ thiên hạ không thể thái bình!"

    Nói to những lời này xong, Quách Gia liền thoát lực nằm ngửa ra mặt cỏ trước mộ, vẻ mặt đột nhiên trầm tĩnh lạ thường, nhưng trong ánh mắt hiện lên tia bi ai đau xót.

    Xuyên không đến cuối thời Đông hán, ý nghĩ trong đầu của hắn cực kỳ đờn giản. Nguyên bản trong lịch sử Quách Gia là một kỳ tài trời sinh, kỳ mưu đầy rẫy liệu sự như thần, mà bản thân hắn có lẽ sẽ không thể nào trở thành cái tên Quách Gia kia được, nhưng may mắn bằng vào việc nắm rõ diễn biến thiên hạ trong trăm năm sau rõ như lòng bàn tay nên ít nhất có thể làm một mưu sĩ mưu lược thượng thừa, chờ đợi đến lúc thiên hạ đại loạn liền đầu nhập vào minh chủ, từ nay về sau vinh hoa phú quý, gia tài bạc vạn.

    " Chí Tài, thiên hạ hôm nay thiên tai không ngừng, trong triều bọn hoạn quan lộng quyền gây ra tai họa, dân chúng chết đói đầy đất, lưu dân lưu lạc tùy ý có thể thấy được. Nhưng những danh môn vọng tộc bọn họ đang làm cái gì ? Không phải là đầu cơ tích trữ hàng hóa để giành món lợi kếch sù sao. Những đám người thế gia học đủ thi từ ca phú thì làm được gì ? Trên không giúp vua an bang, dưới không giúp dân an bình, tạo phúc cho bá tánh, chỉ biết dùng trăm phương ngàn kế vào triều làm quan, tóm lại cũng vì gia tộc bản thân mình mà thôi. Hôm nay thiên tử đã công khai buôn bán quan tước, chính là mối họa mất nước hiện ra rõ ràng rồi còn gì!"

    Lông mày Hi Chí Tài nhíu chặt lại, trầm giọng quát: "Phụng Hiếu cẩn thận lời nói!" Sau đó hắn quay sang hai phía nhìn ngó một phen, may mắn nơi này là vùng đất hoang du hiếm thấy người qua đường xuất hiện nếu không những lời vừa nãy của Quách Gia mà truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ rước họa vào thân !

    " Ha ha, Hi Chí Tài còn sợ Quách Phụng Hiếu ta ăn ngay nói thật sao? Hi Chí Tài còn sợ một thiếu niên mười tuổi nói ra những lời trong lòng mọi người sao? Thiên tử ngu đần, triều thần vô dụng, thái bình thiên hạ chẳng qua chỉ là ảo ảnh mà thôi. Nhưng đáng thương thay cho vạn dân, cuộc sống tạm bợ qua ngày, sống ngắc ngoải miếng cơm chẳng đủ no, sao không bằng nổi loạn một phen để sau đó thiên hạ lại thái bình."

    Trong lòng Quách Gia buồn khổ, tình cảm bị đè nén rất lâu không tự chủ liền bộc lộ ra ngoài như nước vỡ đê, hắn đợi không được rồi, hắn không thể nào chờ được cuộc khởi nghĩa Hoàng Cân vào bốn năm sau, hắn không chờ được loạn Đổng Trác chín năm nữa, cũng chờ không được mười năm sau liên minh Quan Đông phạt Đổng tặc, cuối cùng khổng thể nào chờ đến khi gặp mặt loạn thế gian hùng Tào Mạnh Đức quật khởi Trần Lưu. Nếu như thật sự chờ tới khi gặp mặt minh chủ thì phải ẩn nhẫn mười năm.

    Nhưng mà mười năm nay hắn đã ẩn nhẫn đủ rồi, nào là bị đám thế gia đệ tử khinh thường làm nhục, đám quyền quý nhà giàu áp bức bóc lột, và cho tới hiện tại mẹ hắn cũng vì buồn khổ mà sinh bệnh chết đi. Trước khi lâm chung, bà nắm chặt hai tay của mình, khóc không thành tiếng nhưng suối lệ vẫn trào tuôn, chết không nhắm mắt.

    Quách Gia biết mẹ mình không thể nào bỏ mặt chính mình, tương lai mai sau mình phải sống làm sao, đó là điều lo lắng mà mẹ hắn không thể nào buông bỏ được.

    " Phụng Hiếu, ta biết ý của ngươi, cũng biết thói đời lắm thị phi. Nếu nói Đại Hán lưu truyền bốn trăm năm cho tới hiện nay mà vận số đã hết thì ta cũng không tin, chỉ cần minh quân lên ngôi, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chỉnh đốn triều chính, quét sạch nịnh thần, Đại Hán cũng sẽ tự cứu lấy mình. Nhưng thiên tử hiện tại đang lúc tráng niên, dưới gối chỉ có hai người con nên phương án này chỉ sợ là ta suy nghĩ viễn vông mà thôi." Hi Chí Tài lắc đầu, nốc một ngụm rượu trắng vào miệng, trên mặt buồn rầu không vui.

    Thiên tử đang lúc tráng niên nhưng làm người không hiểu lý lẽ, cả ngày chìm trong chè chén gái gú, lại ham mê vàng bạc châu báu, quanh năm suốt tháng đều như thế nên thân thể suy nhược, không cần mười năm chắc chắn ngỏm củ tỏi nằm dưới ba tấc đất rồi.

    Đây cũng chính là mối lo trong lòng Quách Gia, không thể nói ra bên ngoài, dù sao thiên tử hành động bên trong hoàn cung, tình trạng thân thể bản thân y đều không đến lượt tới phiên bình dân như hắn được phép bàn luận.

    " Chí Tài huynh có đại tài, nếu như cả đời làm kẻ tầm thường thì chỉ sợ huynh không cam chịu đâu." Quách Gia nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh những vì sao, ánh sáng trắng bạc dịu dàng như đang chiếu sáng khắp Trung Hoa.

    Hi Chí Tài cười khổ lắc đầu, trần thuật mà nói: "Chúng ta hai người xuất thân bần hàn, mặc dù Phụng Hiếu ngươi còn trẻ nhưng đã thắng ta mấy lần, chính là bằng hữu bình sinh ta kính nể cùng tự hào nhất. Người hiểu ta ngoại trừ Phụng Hiếu ra đều không có ai. Mặc dù ta không cam lòng mai danh ẩn tích, tài hoa bị mai một nhưng thân nghèo túng, không tiền không bạc thì làm sao sắm được một chức quan đây ?! Cho dù ra làm quan thì cũng không đủ lục tạo phúc cho dân chúng nữa."

    Có lẽ đối với lịch sử mà nói, mười năm sau chính là lúc thiên hạ đại loạn nhưng giờ khắc này đối với Quách Gia mà nói, thời gian mười năm vẫn là một cái mốc rất xa. Nghĩ tới đó, Quách Gia túm lấy hồ lô rượu trong tay Hi Chí Tài, nốc cạn một hơi rồi nói: "Thiên hạ hôm nay mất nước là điều không tránh khỏi, hai người chúng ta chỉ cần chờ đợi thời cơ là có đất dụng võ rồi."

    Hi Chí Tài dở khóc dở cười, chỉ vào Quách Gia khuyên giải: "Phụng Hiếu, rượu chính là thuốc độc, ngươi còn trẻ thế này đã ham mê, tốt nhất ngàn vạn lần phải giữ gìn sức khỏe của chính mình."

    Quách Gia lau khô khóe miệng, cười như không cười mà nhìn Hi Chí Tài nói: " Hi Chí Tài rượu bất ly thân chẳng lẽ cũng biết rượu chính là thứ độc hai à ?! Không lẽ ngươi sợ ta uống sạch đống rượu này của ngươi nên mới nói ra lời ấy sao ? Ha ha ha, nếu như Văn Nhược nghe được lời này xong chỉ sợ sẽ không tin ngươi nói đâu."

    Cùng Quách Gia tranh cãi làm Hi Chí Tài không biết cách nào mà phản bác được, sau khi ngẫm nghĩ một chút liền đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Hôm kia ta thăm hỏi Văn Nhược thì đúng lúc có danh sĩ Nam Dương Hà Ngung đến làm khách Tuân gia, mi đoán xem Hà Ngung khi nhìn thấy Văn Nhược liền nói cái gì ?"

    Quách Gia tiếp lời nói: " Vương tá chi tài!"

    Vẻ mặt Hi Chí Tài lúng ta lúng túng, hỏi: "Mi nghe người khác nói qua chuyện này sao?"

    Quách Gia lắc đầu nói: "Ba ngày nay ta canh giữ trước mộ mẫu thân, nửa bước không rời. Chúng ta hai người trong mắt thế nhân đều những người cao ngạo nên ngày thường hiếm khi có bằng hữu lui tới thăm hỏi. Lúc này tới gặp ta chỉ có Hi Chí Tài huynh cùng Tuân Văn Nhược mà thôi. Nghe ngươi nói Tuân gia có khách, Văn Nhược chắc chắn không thể ra khỏi nhà, ai có thể tới mật báo chuyện gì với ta được chứ?"

    Tâm tư linh động chỉ trong chớp mắt, Hi Chí Tài biết những lời Quách Gia nói đều không sai, trong lòng càng kinh nghi càng sâu, hỏi: "Vậy ngươi làm sao biết Hà Ngung nói như thế?"

    Quách Gia không đáp hỏi lại: " Tài năng của Văn Nhược không xứng để gọi là Vương tá chi tài sao?"

    Hi Chí Tài á khẩu không trả lời được, trầm mặc một lúc lâu sau liền thở dài: "Văn Nhược thật có tài phò tá đế vương, Hà Ngung có con mắt nhìn người lời ấy không phải là giả. Nhớ khi xưa năm đó ngươi chỉ mới là một đứa nhỏ sáu tuổi đã cùng ta một ngày đàm tiếu, thoải mái nói chuyện kim cổ, lời nói kinh người khiến người ta tỉnh ngộ ra. Văn Nhược có lời nói cử chỉ quý phái, kiến thức bất pháp, vương tá chi tài là điều đương nhiên, chỉ tiếc ... haizz...."

    " Chỉ tiếc là anh hùng không có đất dụng võ, dù có tài phò tá đế vương nhưng không gặp được minh chủ, dù tài năng bao trùm thiên hạ thì làm được cái gì đây?" Quách Gia cười nhẹ nói, trong chốc lát hắn đã điều chỉnh tâm trạng của mình, nửa cười nửa đùa nhưng đây đều là lời nói thật lòng.

    Hi Chí Tài im lặng không nói gì, sự thật là đúng như thế. Tài năng của Tuân Úc rất cao, người trong Dĩnh Xuyên có thể sánh ngang với hắn cũng chỉ có hảo hữu chí giao Quách Gia ra mà thôi. Nhưng Tuân Văn Nhược xuất thân là sĩ tộc danh môn Tuân gia cũng không có cửa ra sức giúp nước thì đám đệ tử bần hàn như Quách Phụng Hiếu làm sao có cơ hội đây ? Trời xanh bất công, vì sao cho bọn hắn một thân tài hoa rồi lại để cho hắn sinh ra không gặp thời ?

    Trong lòng Hi Chí Tài cũng than ngắn thở dài, lúc này Quách Gia đã đứng lên thư giãn gân cốt, bước ra ngoài một bước liền lảo đão suýt té, may mắn Hi Chí Tài nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, cười khổ nói: "Phụng Hiếu này, sau này tốt nhất không nên uống rượu nữa."

    Quách Gia đẩy tay Hi Chí Tài ra cười ha ha, ba bước tiêu dao, năm bước về nhà, vừa đi vừa cao giọng nói: "

    Nhĩ căn đắc thính cầm sơ sướng,

    Tâm địa vong ky tửu bán hàm.

    Nhược sử khải kỳ kiêm giải túy,

    Ứng ngôn tứ nhạc bất ngôn tam.
     
    trangem and rukuru like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558

    Chương 2: Tiếp tế dân chạy nạn


    Nguồn:VipVanDan









    Quách Gia về đến trong căn nhà sơ sài của mình liền cùng Hi Chí Tài uống say cả đêm, rồi cùng ngả nghiêng mà ngủ cho tới trưa ngày hôm sau mới từ từ tỉnh lại.

    Rượu cổ đại có độ tinh khiết không cao cho lắm nên di chứng sau khi say rượu cũng không nhiều. Quách Gia sau khi đứng dậy rửa mặt, chải chuốt đầu tóc chỉnh trang quần áo liền bước ra khỏi nhà. Vừa ra tới đường lớn liền bắt gặp cảnh tượng dân chạy nạn rần rần tấp nập như đi biểu tình vậy, gương mặt ai cũng xanh xao vàng vọt, quần áo trên người rách nát tựa như bang chúng cái bang, cảnh tượng cực kỳ thê thảm không bút nào tả xiết.

    Trong lúc Quách Gia đang ngẩn người thì một người thanh niên trong trang phục cẩm bào, gương mặt anh tuấn, thần quan nội liễm đang đi tới trước mặt Quách Gia, y nói: "Phụng Hiếu đang suy nghĩ gì vậy?"

    Quách Gia bất chợt bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại liền thởi dài: "Văn Nhược, hôm nay tới thêm bao nhiêu dân chạy nạn đây?"

    Thanh niên trong bộ cẩm bào, gương mặt phong trần nhưng tuấn lãng chính là Tuân Úc, sắc mặt của y ngưng trọng nói: "Chỉ sợ không dưới một vạn, mấy năm nay trung nguyên bị thiên tai không ngừng. Năm nay lại bị lũ lụt với hạn hán, chỉ sợ mùa thu tiếp theo thu hoạch không đủ năm thành sản lượng lúa gạo. Có rất nhiều nơi dân chúng bụng ăn không no, quần áo không đủ mặc, tỉnh cảnh hết sức gian khổ."

    Quách Gia cười lạnh nói: "Không biết kho thóc của đám giàu sang quyền thế kia đêm qua có mấy chục vạn đấu gạo đây."

    Tuân Úc giữ im lặng không phản bác được, hắn biết Quách Gia có thành kiến với đám thế gia đại tộc, không, không thể nói là thành kiến mà phải nói đúng hơn là cái nhìn chuẩn xác trúng tim đen của Quách Gia đối với đám thế gia này. Nói theo cách nói của dân gian chính là lòng căm thù.

    Hai ngươi rảo bước về phía nhà của họ Quách, đúng lúc Hi Chí Tài cũng đã tỉnh lại đang ngồi đánh đàn trong phòng. Quách Gia Tuân Úc cả hai cũng không quấy rầy y, ngồi tĩnh tọa ở bên cạnh nhắm mắt lắng nghe.

    Tiếng đàn của y lúc cao vút, lúc thì biến ảo như sóng biển mênh manh mà mãnh liệt, làm cho người nghe kích động dâng trào, ý chí chiến đấu sục sôi không ngừng. Trong thâm tâm Tuân Úc lại càng khen, thường nghe Chí Tài tấu lên khúc nhạc đã biết ý chí của y to lớn, chí khí cao vời, nếu dùng hợp lý tựu tiến xa không giới hạn!

    Sau khi âm thanh cuối cùng chấm dứt, thật lâu trong không gian yên tĩnh Quách Gia và Tuân Úc đồng thời thở ra một hơi, khôi phục lại trạng thái tâm lý, Hi Chí Tài cũng cầm tấm vải bố lau hai bàn tay của mình.

    Ba người kết bạn không phân biệt tuổi tác, cũng không phân biệt giàu nghèo mà chỉ dựa trên giao tình. Bởi thế không có lời ong tiếng ve, không có lễ nghi rườm rà phiền phức, tóm lại tình nghĩa của ba người không ai có thể biết được.

    Rót ra ba chén trà xanh đãi khách, Quách Gia hướng Tuân Úc hỏi: "Văn Nhược tới đây là làm chi?"

    Tuân Úc thẹn trong lòng, sắc mặt có chút xấu hổ nói: "Sau khi bá mẫu qua đời, trong nhà của ta có khách tới thăm nên không tiện ra ngoài, lúc này Úc tới đây xin được trị tội..."

    Lời còn chưa hết, Quách Gia liền cười cắt ngang: " Văn Nhược không cần như thế, ta biết tâm ý của huynh là được rồi."

    Tuân Úc cười khổ một tiếng, nói: "Thứ hai chính là phụ thân của ta ra mặt giúp ngươi đối phó với người Quách gia rồi, từ nay về sau Quách gia sẽ không bao giờ sinh sự gì nữa, ngoài ra bọn họ còn tặng cho ngươi ngàn mẫu ruộng tốt nhằm an ủi nỗi đau xót mẫu thân qua đời của đệ."

    Quách Gia nghe xong, cười ha ha nói: "Ngàn mẫu ruộng tốt sao? Người họ Quách thật là khinh người quá đáng, trong nhà của ta bần cùng thế này, làm gì có người nào làm công. Đem ngàn mẫu ruộng cho ta, vậy ai sẽ trông chừng đây?"

    Hi Chí Tài cùng Tuân Úc cười khổ không thôi, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ lúc này rất hưng phấn mới đúng. Dầu gì cũng là ngàn mẫu ruộng tốt cơ mà. Nhưng trước mặt bọn họ chính là thiên tài trời sinh Quách Gia, trong nháy mắt liền hiểu rõ ảo diệu bên trong.

    "Vậy theo ý của Phụng Hiếu nên làm thế nào?" Tuân Úc không nóng không lạnh hỏi han, hắn đã biết Quách Gia có đối sách, thậm chí còn nghĩ rằng nếu bản thân mình đặt trong trường hợp của QQuach1Gia thì nên làm thế nào. Nếu như đem ruộng đi bán, thì bán cho ai mới được đây.

    Quách Gia còn chưa trả lời thì Hi Chí Tài ở cạnh bên đã bực tức nói: "Người nhà Quách gia thực đáng giận cực kỳ, lại dám làm nhục Phụng Hiếu! Hừ, đáng hận mà!"

    Tuân Úc cùng Quách Gia liếc nhau, trong mắt ý cười nồng đầm. Trong tâm của Quách Gia minh bạch, nhưng vẫn hỏi: "Lời ấy của Chí Tài là sao?"

    Hi Chí Tài liếc nhìn Quách Gia một cái, cười mắng: "Trong lòng Quách Phụng Hiếu ngươi so với ai khác đều hiểu được, Quách gia làm như thế đơn giản là thông qua tay của ngươi đem vườn tược nhà đất bán lại cho họ đổi lấy tiền bạc. Tuấn kiệt Dĩnh Xuyên đều nói Quách Phụng Hiếu ngươi thanh cao kiêu ngạo, nếu như bây giờ ngươi bán đất lấy tiền thì sẽ bị người đời nhạo báng. Nếu ngươi bán cho Quách gia kia thì sẽ bị chê là đại sỉ nhục! Còn nếu bán cho người khác thì cũng bị người ta mượn cớ đồn dãi, bị người người nhục nhã. Còn như không bán thì ruộng tốt sẽ bị hoang phế, lại càng là cái cớ cho đám sĩ tộc cười nhạo nữa. Tóm lại kết cuộc Quách Phụng Hiếu ngươi chỉ là tiểu nhân tham tài, dù ăn nói khéo léo nhưng ngàn mẫu ruộng tốt cũng không làm được thì có thể trị quốc an dân được sao?

    " Ha ha ha ha ..." Quách Gia cùng Tuân Úc cất tiếng cười to, việc này trong lòng ba người đều nghĩ ra được, lợi và hại đã sớm tính toán kỹ càng cả rồi. Âm mưu từ ngàn mẫu ruộng tốt này nhìn thấy được, nhưng khó khăn là giải quyết nó như thế nào?

    "Trong lòng Phụng Hiếu đã có đối sách cớ sao không nói ra? Việc này ta càng nghĩ càng khó có thể tìm ra một sách lược vẹn toàn." Tuân Úc nhìn thẳng Quách Gia, xem xem hắn có thượng sách thần diệu gì.

    Hi Chí Tài cũng hết sức tò mò lẫn hiếu kỳ, Quách Phụng Hiếu kỳ mưu chồng chất làm thế nào hóa giải cửa ải khó khăn này đây.

    Quách Gia khí định thần nhàn ngẫm nghĩ một lúc, sau đó liền mở miệng nói: "Văn Nhược à, mặc dù tuổi của đệ nhỏ hơn nhưng huynh hiểu rõ lòng ta. Lúc này ta có một yêu cầu quá đáng, hy vọng Văn Nhược huynh sẽ giúp ta một lần."

    Tuân Úc nghe thấy liền tò mò, thầm nghĩ: Không lẽ Phụng Hiếu đem ngàn mẫu ruộng tốt bán ình? Không, nếu như thế hắn sẽ bị người khác chỉ trích ngay ? Nếu như hắn đem tặng ình thì sao? Cũng là một biện pháp nhưng cũng khó để cho người khác không mắng hắn rằng Quách Phụng Hiếu dựa thế làm liều.

    " Phụng Hiếu có việc gì khó xử cứ nói thẳng, trong khả năng làm được thì huynh đây không chối từ." Tuân Úc thiệt tình nói.

    Sau khi Quách Gia suy nghĩ một chút liền nói: "Thỉnh Văn Nhược cho ta mượn lương thực đủ dùng trong một năm của ba trăm hộ."

    Tuân Úc cùng Hi Chí Tài cả hai đều mê hoặc không thôi, hai người chưa dự liệu được Quách Gia sẽ phun ra một câu kỳ lạ như thế.

    " Cái này sao, cũng không đáng ngại gì. Việc này huynh làm chủ được nhưng mà Phụng Hiếu có thể đem ý nghĩ trong lòng đệ nói rõ ra cho chúng ta nghe được không. Trong lòng huynh hết sức tò mò suy nghĩ của đệ."

    Tuân Úc một lời liền đáp ứng, nhưng hắn cũng giống như Hi Chí Tài lộ vẻ suy tư, trong bụng không kiềm nói sự hiếu kỳ.

    Quách Gia cười nói: "Quách gia chỉ nghĩ rằng ta không có người chăm sóc ruộng nương mà thôi, chỉ cần giải quyết chuyện này là mọi thế khó khăn đều không đáng lo nữa, còn gì phải ưu sầu nữa đây?"

    Lời này vừa nói ra, hai người Hi Chí Tài cùng Tuân Úc ngầm hiểu rõ, trong đầu liền nhớ tới những người dân chạy nạn khắp phương.

    Cả ba không hề mở miệng, nhìn nhau sau một lúc lâu liền cười to, Hi Chí Tài vừa cười vừa vỗ tay khen: "Phụng Hiếu làm việc này chính là đại thiện, nhất có thể làm cho âm mưu Quách gia thất bại, hai là có thể tích đức cứu dân, thật là công đức vô lượng."

    Nhưng toan tính trong lòng Quách Gia cũng không chỉ như lời Hi Chí Tài nói ít như vậy, càng nhiều hơn cứu dân thì ngày sau sẽ gặp nhiều thuận lợi may mắn.

    Mặc dù Quách Gia cùng Tuân Úc là hão hữu chí giao nhưng mượn lương là chuyện vô cùng trịnh trọng, cần phải lập nhiều chứng từ, có người làm chứng, ước định trong ba năm sẽ đem lương thực trả lại.

    Sau một tháng, ngàn mẫu ruộng tốt trên danh nghĩa của Quách Gia cùng với hơn trăm mẫu gia sản nhà y đều có nông dân cày cầy. Trên cánh đồng phía đó không xa, có một gian nhà hơi sơ xài được dựng lên không lâu, trong một gian nhà gỗ truyền ra tiếng đọc sách của đám trẻ.

    Tuân Úc đứng ở bên ngoài vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng khó có thể kiềm chế kích động không thôi.

    Quách Phụng Hiếu, chính là quỷ tài chân chính!

    Bản thân y chỉ mới mười tuổi lại dám đứng ra làm việc trồng người trong gian nhà gỗ sơ xài này. Cũng không biết trong tương lai, trăm đứa bé nghèo khổ có có báo đáp được khổ tâm của Phụng Hiếu hay không!

    Quách Gia vừa giảng bài xong liền mở cửa gỗ đi ra, vừa đúng lúc gặp mặt Tuân Úc cùng Hi Chí Tài. Hi Chí Tài là do Quách Gia mời đến làm thầy giáo giảng bài, dù sao hắn cũng sống lẻ loi một mình, không vướn bận chuyện nhà nên công việc dạy dỗ này hắn liền đồng ý cái rụp, vui vẻ tiếp nhận ngay.

    Nhưng bản thân Tuân Úc xuất thân từ sĩ tộc, không có khả năng bỏ xuống danh dự gia tộc để làm cái việc bị hào môn đại tốc chế nhạo này, đúng là có thân phận càng quý giá thì càng bị bó buộc bởi lễ nghi gia giáo.

    " Tiểu thái công, thao thao bất tuyệt giảng bài cho tới tận trưa chỉ sợ miệng đắng lưỡi khô rồi chứ, thỉnh tiểu thái công uống nước!" Tuân Úc trêu ghẹo đưa lên một chén nước, trong một lộ ra vẻ cười cợt.

    Quách Gia liếc mắt nhìn hắn một cái, oàn thầm không thôi: Đều là do lão đạo chết bầm kia cả!

    Mấy năm trước có một lão đạo sĩ cùng Quách Gia có duyên gặp mặt một lần, xưng Quách Gia chính là Khương thái công chuyển kiếp đầu thai nên liền gọi là tiểu thái công. Vốn rằng thời gian qua lâu sớm không có ai nhớ rõ nhưng gần đây tiếp tế dân chạy nạn, trong dân chúng không biết ai đã lan truyền cái ngoại hiệu này ra ngoài. Có vài người hiểu chuyện liền tìm hiểu chuyện xưa tích cũ của Quách Gia, xem xem lúc xưa hắn ra sao. Vì vậy, danh hiệu tiểu thái công này cũng bị mọi người mò ra, hiện tại mà nói ba trăm hộ dân chạy nạn được Quách Gia giúp đỡ đều gọi hắn là tiểu thái công.

    " Phụng Hiếu, những chuyện này đều là đệ nghĩ ra cả à? Tuân Úc ta mấy năm gần đây coi như có kiến thức rộng rãi rồi, những người trí tuệ trong kinh đô Lạc Dương cũng gặp mặt vài lần nhưng có thể nghĩ ra chuyện này chỉ sợ không ai ngoài Quách Phụng Hiếu đệ cả đâu."

    Tuân Úc ý đang nói tới phương pháp dành cho nhi đồng tám bảy tuổi, dùng để ghép chữ ghép vần, cùng với các công thức tính toán số học này nọ. Những thứ này làm cho Tuân Úc cùng Hi Chí Tài đều lấy làm lạ lẫm, gật gù không thôi. Ngay cả bọn nhỏ chỉ cần chăm chỉ học một tháng là có thể thuộc lòng ngàn chữ, lại có thể học một biết người, trình học học thức đúng là ngày đi ngàn dặm vượt xa cả thần đồng lúc bấy giờ.

    Quách Gia cười khổ nói: "Văn Nhược huynh đừng nói những lời mát lòng này được chứ, dạy học trồng người là gánh nặng đường xa. Tuy rằng Chí Tài thường nói ta có thể đường tắt ngõ hẹp đem mấy nhóc dạy thành bậc kỳ tài lẫy lừng nhưng phải biết biển học không bờ bến, cho dù huynh cùng ta kể cả Chí Tài ba người hợp sức lại cũng không dám vỗ ngực tự xưng học hết sách vở sở học trong thiên hạ. Hiện nay những đứa nhỏ này trong lòng mang niềm cảm kích nên siêng năng tự học, đệ chỉ hy vọng trong tương lai bọn chúng có được cơm no áo ấm, đừng sinh ra tâm tính lười biến bại hoại là được."

    Tuân Úc hiểu ý gật đầu, đang muốn nói thêm vài lời thì thấy phía xa xa, một lão già đạo sĩ dáng người đạo cốt tiên phong, một tay vuốt ve chòm râu bạc trắng như tuyết, ánh mắt ngắm nhìn đồng ruộng bát ngát xung quanh, cùng với nhà cửa được dựng lên ở phía bìa rừng cạnh đó.

    Quách Gia cũng lơ đãng nhìn theo phương hướng tầm mắt của Tuân Úc, kết quả liền chấn động, nhanh chóng chạy tới lão già đạo sĩ nói.

    Tuân Úc vươn tay định cản Quách Gia lại hỏi nhưng chậm một bước, tiếp tục nhìn thấy liền trợn mắt há hốc mồm ra.

    Chỉ thấy Quách Gia trực tiếp chạy tới trước mặt lão già nọ, vươn tay nắm gọn chòm rầu của lão, hung tợn nói: "Lão đạo chết bầm, ta nhớ ngươi muốn chết!"

    Lão đạo nọ bị giật râu tới mức đau chảy nước mắt, vội vàng cầu xin tha thứ: "Ai đau, đau, ta nói tiểu hữu ngươi nhè nhẹ tay một chút, nhẹ tay một chút. Nếu tiểu hữu nhớ lão phu vì sao làm khó dễ ta?"

    Quách Gia không buông bỏ nắm râu, giọng nói tức giận quát to: "Ngươi giả danh lừa bịp xong cũng được đi, vì sao năm đó nói ta chính là Khương thái công chuyển thế chứ? Hiện tại mọi người ai ai gặp ta đều gọi một tiếng tiểu thái công, ngươi có biết thái công ý là gì không ?"

    Thái công chính là nói cụ ông, lão gia gia. Mà Quách Gia bị người khác kêu như thế tự nhiên không thể nào nhẫn nhịn được nữa, huống hồ sau này hắn tìm vợ liền nảy sinh vấn đề đi mà! Bằng không khi sang bên nhà gái gặp mặt, cha vợ liền gọi một tiến: Tiểu thái công thì thử hỏi hắn còn tán gái được gì ráo nữa? Dù hắn có tán gái đại pháp đi chăng nữa cũng vô dụng mà thôi.

    Mà mọi chuyện bắt đầu do chính lão đạo trước mặt mình bây giờ !

    Chỉ nghe lão đạo nọ tiếp tục cầu xin tha thứ: "Tiểu hữu à, ngươi buông tay đi, chòm râu này của lão bị ngươi nhổ sạch thì còn làm ăn cái rắm a! Lão đạo Tả Từ trước tiên liền xin lỗi ngươi, việc xưa đúng là ta không phải. Chúng ta có lời gì, nên trước buông tay rồi nói có được không?"

    Tả Từ ?! Quách Gia nghe xong liền sửng sốt, vì thế bàn tay nơi lỏng ra vài phần. Lão đạo Tả Từ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, một tay vuốt râu, biến hoa ra bộ dáng tiên phong đạo cốt thường thấy.

     
    trangem and rukuru like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558

    Chương 3: Thiên Mệnh Thay Đổi

    Nguồn:VipVanDan









    Tả Từ lão đạo mặc dù ở trong lịch sử tam quốc không có chút xíu nào sự tích sáng giá ly kỳ gì, nhưng cũng tuyệt đối là một nhân vật thần bí khó lường.

    Vốn tưởng rằng lão đạo tóc bạc gương mặt hồng hào này chỉ là loại giả danh lừa bịp nhưng không nghĩ rằng đánh bậy đánh bạ trúng phải nhân vật trong truyền thuyết, Quách Gia cũng không dây dưa nữa lập tức dẫn Tả Từ cùng Tuân Úc, Hi Chí Tài tới bàn dài trước sân mà ngồi, dâng nước trà xanh đãi khách.

    Tuân Úc đối với Tả Từ hết sức tò mò, hắn cũng biết lai lịch danh hiệu tiểu thái công của Quách Gia, luôn luôn hi vọng được một lần gặp mặt thế ngoại cao nhân này. Dù sao có thể lúc Quách Gia vừa bảy tuổi liền không ngượng mà nói hắn là Khương thái công chuyển thế đầu thái, nếu như ngày sau có "Chu Văn Vương" xuất hiện thỉnh hắn phụ tá, thì đại sự đều có thể thành công!

    Ngay từ khi Quách Gia còn nhỏ liền có thể nhìn nhận tài năng của gã, chứng tỏ người này đâu phải hạng tầm thường khua môi múa mép?

    "Không biết lão nhân gia năm nay bao nhiêu cái xuân xanh rồi? Ta xem sắc mặt ngươi hồng hào giống như thanh niên trai tráng, nhưng râu tóc thì trắng xóa, trong lòng tại hạ lấy làm lạ nếu như có chút mạo phạm xin ngài thứ lỗi." Tuân Úc bái thi lễ, xem như trước tiên bồi tội rồi.

    Tả Từ đang uống vào một ngụm trà liền bị câu nói này làm cho sặc sụa, nước miếng bay tung tóe. Sau một lúc ho khan liền lau khô nước ở khóe miệng, thấy hai người Quách Gia cùng Tuân Úc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình liền chật vật lảng tránh, giọng nói có chút cứng nhắc không được tự nhiên, nhỏ giọng nói: "Lão phu vừa qua khỏi tuổi xây dựng sự nghiệp thôi."

    Tuổi xây dựng sự nghiệp? Chẳng lẽ chỉ mới ba mươi sao ?! Lão đạo này hiện giờ không lẽ chỉ mới ba mươi tuổi nha? Vậy tại sao mái tóc trắng phau? Ngay cả chòm râu cũng trắng tuốt tuồn tuột luôn! Không lẽ thời đại này có thuốc nhuộm tóc chất lượng cao như thế ?

    Tuân Úc cùng Quách Gia sắc mặt kinh ngạc, Quách Gia liền trực tiếp hỏi: "Lão đạo, lời này của ngươi không thật chút nào? Ngươi sao mới có ba mươi tuổi chứ? Lừa ai đây, ngươi đừng nói trời sinh ra tóc đã trắng như thế nào nha! Còn nữa, ngươi luôn mở miệng gọi một tiếng lão phu, ta chưa bao người nghe người trẻ tuổi nào gọi mình là lão phu cả, chưa thấy qua người nào rảnh rỗi ba mươi lại giả làm một lão già tám mươi sắp xuống lỗ rồi."

    Quách Gia ngôn ngữ có chút thô bỉ, Tuân Úc không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị nhưng cũng lác mắt nhìn sang Quách Gia lúc này đang gặn hỏi, chờ xem Tả Từ làm sao giải thích.

    Tả Từ sắc mặt xấu hổ cùng bất đắc dĩ, thở dài môt tiếng nói: "Lão phu từ nhỏ đã cùng thế ngoại cao nhân học nghệ, khi còn trẻ thường thường đêm nhìn lên trời ngắm xem thiên tượng, phát hiện vương triều Đại Hán vận số suy tàn, biết rằng loạn thế sắp tới. Nhập thế nều cầu chức quan lớn thì giống như trăng nơi đáy giếng, còn như cầu tiền tài của cải giàu sang phú quý chỉ sợ chết oan uổng không nhắm mắt. Vì thế ta liền ở trong núi sâu dốc lòng cầu đạo trường sinh, nhưng ai biết vào núi không bao lâu khoảng chừng mười năm gì đó, tóc từ đen biến thành trắng, ngẫu nhiên một ngày xuống núi du lịch giúp dân xua cát tịnh hung, giải thích nghi hoặc liền bị mọi người gọi là trưởng giả, nên tiếng lão phu này cũng dần dần thành thói quen luôn."

    Vẻ mặt Tuân Úc khó tin, làm gì trên đời có chuyện thần kỳ như thế? Ở trong núi dốc lòng cầu đạo, học gì không học thì tóc đã bạc trắng? Bất quá trên đời việc kỳ dị có vô số, thường những người phi thường như lão đạo này trong mắt của hắn, bản lĩnh có thể tin tưởng bảy tám phần.

    Nhưng Quách Gia ở bên cạnh liền suy nghĩ tới một vấn đề khác, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thiên tượng cùng với thiên hạ đại thế có liên quan với nhau? Tả Từ xem thiên tượng liền đoán được xu thế của thiên hạ sau này, hỡn nữa hắn trước khi học đạo cũng không cầu tài cầu quan gì cả.

    Làm quan không phải bình thường, người nào có khả năng đều cần có mạng mới dám làm tiền vốn mà làm ăn. Nói cách khác, mạng của mình đi theo ông bà thì xem như tốt rồi, nhưng cả nhà bị diệt tộc thì sao đây?

    Còn buôn bán? Trong loạn thế khó kiếm mối làm ăn, dân lưu lạc chạy khắp nơi, bốn phía lâm tặc, sơn tặc nổi lên như mây. Chỉ cần kẻ nào có tiền mà đi ngang sẽ bị cho là dê béo, cướp của giết người không phải là chuyện nói suông. May mắn không gặp phải sơn tặc thì cũng đụng phải thế lực quân phiệt, bọn này còn ác bá hơn nữa, chỉ cần rơi vào tay chắc chắn không được chết già.

    Bởi vậy có thể thấy được, bản lĩnh của Tả Từ không nhỏ chút nào.

    Sau khi biết lão đạo là Tả Từ, Quách Gia nhanh chóng thu hồi lòng khinh thị của mình, liền nói thẳng vào chính đề.

    "Tả lão đạo, vậy vì sao ngươi lại tới đây? Hay là ba năm trước hại ta không đủ, hiện giờ còn một đổ thêm chút dầu vào nữa chăng?" Vẻ mặt Quách Gia khó coi, thật sự bị ngoại danh Tiểu thái công làm hại rất lớn mà.

    Tả Từ buồn bực không thôi, trong lòng thầm nghĩ: nếu là người khác nghe được mình là Khương thái công đầu thái chuyển thế tất sẽ nhảy nhót vui mừng, còn thằng nhãi này làm sao mà ngược lại như vậy, đúng là khó hiểu?

    Trăm chuyện không có lời giải thích, Tả Từ cũng lười suy nghĩ nguyên do vì sao, liền nói: "Lão phu lần này tới chính là muốn gặp mặt tiểu thái công có tấm lòng nhân đức này. Hiện giờ ta lại muốn cùng tiểu thái công kết làm bạn hữu."

    Hử? Tự động tới trước cửa? Trong lòng Quách Gia kinh nghi, thầm nghĩ mình chẳng qua chỉ cứu giúp ba trăm hộ dân chạy tị nạn mà thôi, lại không có dựng cờ khởi nghĩa gì gì cả, lão tự động chạy tới đòi kết giao bạn hữu? Lời này nghe có chút ý tứ nhờ vả thì phải.

    "Tả lão đạo ngươi cuối cùng có tâm tư gì, không ngại nói thẳng ra, cái gì mà kết giao bạn hữu chứ? Chúng ta không cần che giấu, ta trước không quyền sau không thế, ngươi không có khả năng cầu gì được ở chỗ ta mà người lại phải lẩn tránh lâu dài. Nếu không như bản thân ta không có khả năng giúp gì được thì rốt cuộc lão muốn tới là làm gì? Nói thẳng đi."

    Tả Từ mặt đỏ tai hồng, bị Quách Gia nói làm cho nghẹn họng, Tuân Úc ở bên chỉ bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, đối với hảo bằng hữu này của mình không lời nào để nói rồi.

    Nhưng Tả Từ cũng không buồn bực, dù sao lấy tác phong làm việc hắn lão theo như lời của Quách Gia không có khả năng vô duyên vô cớ chạy tới kết giao bạn hữu gì cả, thật sứ đúng là hắn có mưu đồ.

    "Một khi đã như vậy, lão phu liền nói thẳng. Tiểu thái công, ngày đó lão phu xem tướng cho ngươi có nói ngươi chính là Khương thái công chuyển sang kiếp khác đầu thai, cái này nói rõ rằng lấy tài năng của ngươi mai sau tiền đồ không giới hạn, mà vị bạn hữu bên cạnh ngươi cùng ngươi ngày đó nhân tướng có tám phần tương tự."

    Tả Từ nói xong, trong lòng Tuân Úc kinh hãi, cảm thán người này quả nhiên bản lĩnh không tầm thường. Mà Quách Gia cũng khiếp sợ không thôi, tháng trước Tuân Úc được người nhận xét có tài phò tà đế vương mà hiện tại Tả Từ lại một lần nữa khẳng định điều này. Nếu nói lão đạo này không phải thầy bói, Quách Gia chắc chắn sẽ không tin.

    Nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ, Quách Gia nhíu mày hỏi: "Tả lão đạo, ngươi nói Văn Nhược có tám phần tướng mạo của ta ngày trước, chẳng lẽ hôm nay tướng mạo của ta cùng ba năm trước có điều khác nhau sao?"

    Tả Từ do dự một lúc sau liền trầm giọng nói: "Lão phu nói thẳng xin tiểu hữu chớ trách. Năm đó ta xem tướng của ngươi, mặc dù mai sau tiền đồ vô lượng nhưng là người có số chết yểu lúc tráng niên. Hôm nay vừa thấy, tướng mạo của tiểu hữu cùng với ngày trước hoàn toàn khác nhau, lão phu xem người xem tướng vô số mà chỉ có ngươi là ngươi duy nhất có số mệnh biến đổi. Lão phu nhìn thấu thiên cơ nhung không có khả năng nhìn thấy nguyên do của chuyện này, tóm lại lão phu muốn ở cạnh bên người tiểu hữu xem xem có phải bản thân mình học nghệ không tin hay không, hay là thiên hạ này còn tồn tại dạng người thay đổi được số mệnh."

    Thường nói ba tuổi xem tám mươi, phỏng chừng tướng mạo có thể liên quan tới số mạnh đi. Bản thân Quách Gia rõ ràng cái mạng của chính mình nhất, theo như trong lịch sử trước tiên đầu quân của Viên Thiệu sau lại gia nhập Tào Tháo. Ba mươi tám tuổi bệnh chết trên đường Tào phạt Ô Hoàn, nói chính xác là tráng niên chết sớm.

    Quách Gia giờ là một người xuyên không đã biết mạng mình ra sao nên tự nhiên không cam chịu bị vận số an bài. Hắn liền chăm chỉ rèn luyện thân thể, không chỉ ru rú trong nhà đọc sách kinh thư mà hắn mà cũng không cùng bạn bè đàm tiếu đủ chuyện trăng gió trời mây, chuyện này cực kỳ buồn tẻ chẳng có thú vị gì hết. Vì thế, mỗi ngày ngoài việc tập thể dục buổi sáng rèn luyện sức khỏe ra hắn còn tìm ình thú vui khác, chứ không trong cái thời đại không internet không chatchit chém gió này, chỉ sợ làm cho hắn điên lên rồi.

    Quách Gia nghe thấy thiên mệnh của mình đã được sửa đổi liền lộ ra sắc mặt vui mừng, thầm nghĩ bản thần mình có thể sống lâu một chút rồi. Nhưng sắc mặt của Tuân Úc lúc này lại lộ ra vẻ ngưng trọng, thăm dò hỏi: "Xin hỏi đạo trưởng, hiện giờ Phụng Hiếu tướng mạo ra làm sao? Có thể nói rõ cho tại hạ nghe hay không?"

    Tả Từ trầm ngâm giây lát liền lắc đầu nói: "Tướng mạo của tiểu thái công lúc này ta không cách nào nhìn thấu được, chỉ biết mạng của hắn đã trở nên quý không thể nói."

    Tuân Úc yên lặng gật đầu, quý không thể nói bốn chữ này đủ làm cho người ta sợ hãi. Trong lòng của hắn, quý không thể nói chứng tỏ ngày sau Quách Gia có địa vị siêu việt, chắc hắn là trọng thần phụ quốc cũng nên!

    Ngẫm nghĩ lại, lấy tài năng của Quách Gia nếu như phò tá minh chủ tự nhiên như cá gặp nước, tiền đồ không giới hạn được.

    Nhưng mà Tuân Úc lại không để ý đến ba năm trước đây Tả Từ đã từng nói Quách Gia chính là Khương thái công chuyển kiếp đầu thai, bởi vậy cho nên thành tựu so với người khác đạt được một mốc phi thường. Mà hiện tại số mệnh cải biến, dĩ nhiên đã quý không thể nói, bí ẩn trong đó chỉ sợ người thường ai hiểu thấu được.

    Sờ sờ lên cằm làm bộ đang suy ngẫm, Quách Gia đánh giá Tả Từ nhìn trái nhìn phải làm cho y cả người không được thoải mái, nhịn không được mở miệng hỏi: "Tiểu thái công vì sao nhìn chằm chằm lão phu như vậy?"

    Quách Gia nhún nhún vai, bĩu môi: "Tả lão đạo à, ngươi nếu nói cần ở bên cạnh ta một thời gian thì ta tự nhiên sẽ mở rộng hai tay chào đón. Nhưng mà nói trước nơi này của ta không nuôi kẻ nhãn rỗi vô công ngời ăn cơm, mặc dù ngươi là người có thể nhìn thấu thiên địa huyền cơ nhưng tại đây liền vô dụng nha. Nếu không thì như thế này đi, ngươi làm thầy bói thử xem? Ở tại Dĩnh Xuyên giả danh lừa bịp một chút, lấy tiền đám nhà giàu kia liền có thể kiếm cơm ăn rồi."

    Tả Từ trợn trừng hai mắt tức giận, vỗ bàn nói: "Lão phu không chỉ có mỗi bản lĩnh này, mặc dù ta không hiểu chính trị, cũng không hiểu binh pháp thao lược nhưng lão phu có một thân võ nghệ. Không dám tự xưng thiên hạ vô địch nhưng cũng không phải cùng hạng nhãi nhép tôm tép có thể so sánh với ta. Còn nữa, ta thiên văn địa lý, âm dương ngũ hành không cái nào không tinh tường. Ta ở lại đây không phải ăn nhờ ở đậu của ngươi, sống tạm qua ngày ta tự mình làm được. Hừ!"

    " Ối chao, đừng giận, đừng giận mà, người lớn tuổi cần phải bình tĩnh. Tả lão đạo, ngươi xem như thế này xem, dù sao ngươi cũng tạm ở lại đây không bằng ta xây cho ngươi một gian nhà gỗ, chuyện cơm canh thì ngươi không cần lo ta bao luôn. Chỉ cần mỗi ngày ngươi rãnh rỗi dạy dỗ đám nhỏ vài chiêu võ công, còn nữa những mặt thiên văn địa lý âm dương ngũ hành gì gì đó ngươi xem, ở đây ta có ba trăm hộ gia đình đều dựa vào nghề nông mà sống, không bằng ngươi dạy bọn họ cách dự báo thời tiết, mai sau có thể phòng tranh dịch bệnh thiên tai, mùa màn bội thu, thấy được hay chăng?" Quách Gia cười híp mắt nhìn Tả Từ, Tuân Úc ở một bên trợn mắt há hốc mồm, hôm nay thấy được một mặt khác của Quách Gia. Hiện tại có thể nói Quách Gia rất giống một con tiểu hồ ly.

    Tả Từ vừa định mở miệng cự tuyệt liền quay đầu nhìn ngang ngó dọc khắp nơi, đúng là nếu ở lại đây thì cả ngày vô sự chẳng có việc gì làm, rãnh rỗi đúng là nhàm chán thật. Thôi thì dạy dỗ đám nhỏ cũng coi như trả tiền cơm của hắn đi. Vì thế, Tả Từ liền gật đầu đáp ứng cái rụp.

    Đám trẻ Quách Gia đang dạy nhỏ nhất chỉ mới năm tuổi, lớn nhất tám tuổi, tổng số có chín mươi bảy người. Quách Gia dạy bọn chúng ý thức tương thân tương ái, cho nên cả trăm đứa bé đều xem nhau như huynh đệ ruột thịt, ăn cùng bàn ngủ cùng sạp, gặp phải chuyện khó khăn thì cả đám bu lại giải quyết. Tuy rằng trong nhóm có nhiều xích mích cãi cọ, nhưng sau khi tranh luận xong liền hòa hợp lại với nhau, đôi bên liền nhanh chóng hiểu rõ nhau hơn.

    Cứ việc Quách Gia cùng Hi Chí Tài dốc hết sức dạy dỗ bọn trẻ, cho bọn chúng tri thức cùng với đạo lý làm người nhưng cho dù dạy dỗ trăm người một giáo án, nhưng mỗi người mỗi vẻ, bản tính lại không giống nhau. Vì thế mỗi cá nhân có sự nhận thức riêng của bản thân, tóm lại đều dựa trên thiên phú trời sinh của mỗi đứa. Có đứa thích trực quan nhìn nhận vấn đề, học một hiểu mười nhưng có đứa hiểu một cách lập khuôn máy móc, cũng vì như thế mà Quách Gia hy vọng những đứa trẻ này tự do phát huy sở trường của mình, cuối cùng sẽ thành những thương gia, chính khách hoặc là võ tướng, quân sư ... mà không phải là một học giả xuất sắc gì đó.

    Ý tưởng dạy theo năng khiếu đúng là không có vấn đề, nhưng một là Quách Gia không có nhiều nghị lực như vậy, hai là sở học của hắn có hạn, bản thân còn không rõ nhiều vấn đề nên làm sao dám đi dạy người khác? Hắn thật ra muốn dạy nên mấy cái võ tướng, nhưng bản thân y chỉ biết đúng một loại Quân Thể Quyền mà thôi. Cái đồ chơi này cùng với võ tướng lên ngựa cầm thương thì hoàn toàn không xài được chút gì ráo.

    Vừa đúng lúc, Tả Từ xuất hiện, thành ra trách nhiệm giảng viên cao cả đã có người gánh vác.

    Không hy vọng Tả Từ có thể dạy ra tuyệt thế mạnh tướng một địch vạn người gì cả, ít nhất võ tướng một địch ngàn thì Quách Gia ngay khi ngủ có thể vui cười mà tỉnh dậy.

     
    trangem and rukuru like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558

    Chương 4: Đại thế thiên hạ

    Nguồn:VipVanDan











    Công Nguyên năm 182, đã hai năm trôi qua kể từ khi Quách Gia tiếp tế dân chạy nạn, cũng vì việc thiện này mà thanh danh Quách Gia được nâng cao trong vùng Dĩnh Xuyên. Danh tiếng Tiểu thái công trong lòng bình dân sĩ tử như mặt trời ban trưa. Hiện tại, số lượng đứa trẻ Quách Gia phụ trách dạy dỗ đã vượt quá con số hai trăm.

    Mưa phùn kéo dài, ở giữa gian nhà gỗ dựng bên cánh đồng có hai thiếu niên tuấn tú ngồi xổm đối diện với nhau, trong đó có một người thân mặc trường bào màu trắng chính là Quách Gia, hiện tại đã mười ba tuổi. Hàng năm không ngừng luyện tập võ nên thân thể cao lớn, mặc dù không tới mức cơ bắp cuồn cuộn nhưng trong vẻ ảnh tuấn không che lấp được khí chất dũng mãnh vốn có.

    Quách Gia ngồi đối diện thiếu niên nọ tự mình châm trà rồi sau đó đưa mắt nhìn cơn mưa phùn bay lất phất bên hiên cửa sổ. Y than nhẹ một tiếng nói: "Nguyên Trực, hai người chúng ta quyên biết nhau đã hơn một năm rồi. Trong một năm nay, huynh từng hỏi ta đại thế thiên hạ ra sao nhưng ta vẫn im lặng không đáp. Hôm nay, chúng ta không bằng thoải mái nói chuyện, được chứ?"

    Từ Thứ tay bưng chén trà đang muốn uống thì chấn động một cái, thần sắc biến hóa rõ ràng, nhanh chóng đặt chén trà xuống rồi hướng Quách Gia chắp tay thi lễ, khiêm tốn nói: "Phụng Hiếu dạy ta."

    Người trước mặt này chính là Từ Thứ Từ Nguyên Trực, hiện nay chỉ vừa tròn mười sáu tuổi. Lúc trẻ Từ Thứ đã nổi danh nhưng không phải danh tiếng trong giới học sĩ mà là trong giới giang hồ.

    Thời niên thiếu Từ Thứ yêu thích kết giao với những giang hồ hào kiệt, một thân võ nghệ hơn xa những con nhà võ tầm thường khác. Từ nhỏ y lập chí trừ bạo an dân, chí hướng quét sạch gian tặc trong thiên hạ để dân chúng có cơm no áo ấm nên trở thành hiệp khách giang hồ, du lãm qua khắp năm châu bốn bể, hành hiệp trượng nghĩa khoái ý ân cừu, cũng vì lẽ đó mà trở thành một thiếu niên hiệp sĩ rất có thanh danh trong giới võ lâm đồng đạo.

    Nhưng theo năm tháng thoi đưa, Từ Thứ cũng biết bằng vào võ công của bản thân đối với dân chúng trong cả nước chỉ là muối bỏ vào biển. Nếu muốn cứu vớt chúng sinh tất cần phải học tập kiến thức trị quốc an dân, đem lại sự hòa bình yên ổn cho bá tánh. Bởi thế hắn một thân một ngựa đi tới Dĩnh Xuyên cầu học. Nhưng học viện Dĩnh Xuyên hắn bị đám sĩ tộc coi thường, tự nhiên do thân phận giang hồ hiệp khách của mình mà ra. Rồi cũng do nguyên nhân gia cảnh của Từ Thứ nên không lọt vào mắt xanh của mấy đại nho đại sỹ.

    Ngay khi trong lòng mất mát tới cực điểm thì Từ Thứ nghe được danh tiếng Tiểu thái công vùng Dĩnh Xuyên có nhân đức, hiểu biết lễ nghĩa, làm người trong sáng ngay thẳng nên liền tới nhà viếng thăm. Ở bên ngoài lớp học nghe học vấn cả nửa ngày, hắn liền vội vàng muốn bái Quách Gia làm thầy nhưng Quách Gia không chấp nhận. Bản thân y rất kiêng kỵ việc làm trưởng bối người khác vì thế liền xem Từ Thứ như bạn hữu mà đối đãi, cùng nhau nghiên cứu học vấn. Như thế Từ Thứ liền ở lại nhà của Quách Gia cho tới nay.

    " Nguyên Trực, huynh nói thiên hạ thế đạo hôm nay ra sao?" Ánh mắt nhìn cơn mưa bên ngoài cửa số, nhưng trong lòng Quách Gia suy ngẫm: đã hai năm trôi qua, vậy chỉ còn lại hai năm nữa là Trương Giác lão đạo dấy binh tạo phải rồi. Nhưng chân chính tới lúc thiên hạ đại loạn, anh hùng xuất hiện như mây là còn tới tám năm. Ta thật sự là đợi không kịp nữa rồi.

    Từ Thứ trầm tư một lát, sau đó sắc mặt nghiêm túc nói: "Thế đạo nóng lạnh, người chết đói khắp nơi, dân chúng lầm than thật sự vô cùng thê thảm."

    "Vì sao lại như thế? Đại Hán cũng từng một thời cực thịnh nhưng tại sao vương triều cơ nghiệp kéo dài bốn trăm năm cho tới hôm nay, giang sơn ngàn dặm sắp vỡ nát?"

    Ánh mắt Quách Gia luôn luôn nhìn ngoài cửa sổ, giọng nói bình thản, còn Từ Thứ lại tức giận bất bình nói: "Nguyên do đều do thiên tử ngu ngốc không rõ lý lẽ, tùy ý để dám hoạn quan lộng quyền dẫn tới triều cương hỗn loạn. Nước nhà không rõ, các loại quan lại thì chỉ ăn bám ngồi không, lo tranh quyền đoạt lợi với nhau, giành giật lợi ích cho bản thân mình mặc cho dân chúng sống chết không thèm để ý. Thật là làm cho người ta thất vọng đau khổ mà. Thứ hai chính là môn phiên thế gia trong cả nước đều chia bè kết phái, cũng vì lẽ đó mà không để ý tới đạo nghĩa, bỏ mặc dân chúng thấy chết không cứu, đã vậy còn cố bóc lột sức lao động của bánh tánh, làm thêm một bước bức người dân đi tới tử lộ. Nếu bọn hắn có một chút thương hại, một chút lòng nhân đạo thì hiện giờ sẽ không như thế này rồi."

    Quách Gia quay đầu nhìn sang Từ Thứ, sau một hồi chăm chú liền khẽ cười nói: " Nguyên Trực có phải từng nói thuở nhỏ bỏ văn theo võ, tự nhận bản thân chỉ là một mãng phu hay sao. Nhưng theo những lý lẽ vừa rồi, cho dù là sĩ tộc cũng không phải ai có thể nghĩ ra được. Nhưng mà ta còn bổ sung thêm một yếu tố khách quan nữa, đó là thiên tai. Mặc dù ta ở Dĩnh Xuyên nhưng cũng nghe nói những năm gần đây thiên tai không ngừng, không phải hạn hán thì mưa tối trời tối đất, nếu không thì lũ lụt làm vạn mảnh ruộng bị mất trắng. Không phải thiên tai không ngừng thì hiện tại không có cục diện như vậy."

    "Thiên tai? Chẳng lẽ trời cũng bỏ thiên hạ chúng sinh sao?" Từ Thứ thì thào tự nói, vẻ mặt biến ảo không ngừng, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì nữa.

    Quách Gia tiếp tục hỏi: "Nếu Nguyên Trực đã biết nguyên do thiên hạ tiêu vong thì xin hỏi, Nguyên Trực có kế sách thần kỳ gì có thể cứu vớt thiên hạ chúng sinh?"

    Từ Thứ ngẩng đầu đối diện với Quách Gia, thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Xu thế hiện giờ, vương triều Đại Hán tràn ngập nguy cơ. Nếu muốn trị an thiên hạ không phải minh quân xuất hiện thì không thể làm được. Quét sạch triều cương, chỉnh đốn thế gia, chỉ có minh quân cùng hiền thần chung sức chung lòng, triều cương được lập lại tức thì thiên hạ thái bình ..."

    Từ Thứ không nói hết câu, bởi hắn biết chuyện này không thể nào xảy ra.

    Quách Gia gật gật đầu xem như đồng tình với lý lẽ này, nhưng hắn vẫn hỏi: "Như thế theo lời của Nguyên Trực, thiên hạ đã hết cách cứu vãn rồi ?"

    Từ Thứ trầm ngâm hồi lâu cuối cùng cắn răng nói: "Thứ nhớ rằng Phụng Hiếu từng nói, từ thời Hoàn Đế cho tới nay, triều đình hủ bại, dân chúng lầm than. Đương kim thiên tử Linh Đế lại mua quan bán tước, chính là mối họa mất nước hiện ra rõ ràng. Trong thâm tâm Thứ không chấp nhận nhưng hiện giờ tình trạng đã như thế, nếu muốn thiên hạ không loạn thì cần dựa vào loạn thế mà thôi. Chỉ cần loạn thế nảy sinh, anh hùng xuất hiện lớp lớp quét sạch đám tham ô, gây dựng lại một giang sơn mới tức thì dân chúng an bình, khắp nởi hưởng lạc."

    Lời nói này tuy là đại nghịch bất đạo nhưng cũng là lời thật lòng, chỉ có người có tầm nhìn xa trông rộng mới có thể nói ra những điểm này. Nhưng mấy năm nay Quách Gia cùng người tán gẫu chỉ dám nói với hai người mà thôi, đó chính là Hi Chí Tài cùng Từ Thứ.

    Nguyên do thứ nhất là cả hai đều xuất thân hàn vi, hiện giờ quân ngu thần nịnh nên không có chí hướng giúp vua báo quốc. Đối với cả hai mà nói, nếu thật cần thiên hạ đại loạn thì hẳn nên tìm kiếm minh chủ dựa dẫm vào. Còn việc Hán thất có vong hay không vong thì không đáng quan tâm. Nguyên do thứ hai là hiện tại Quách Gia cũng tạm xem là danh sĩ Dĩnh Xuyên, nếu làm việc không cẩn thận chắc chắc sẽ mang họa từ miệng mà ra. Dù là với người bạn tốt Tuân Úc của mình, Quách Gia cũng không nói những lời này, vì hắn biết Tuân gia là đại thần nhiều đời có công với nhà Hán, chịu hoàng ân mênh mông nên dù Tuân Úc nhìn ra được khí số nhà Hán đã hết nhưng không dám nói những lời đại nghịch này, không dám bán nước cầu vinh.

    Quách Gia lại hỏi: "Nếu như thiên hạ đại loạn thì thế gia đại tộc làm sao sinh tồn?"

    Câu hỏi này làm cho Từ Thứ trầm tư rất lâu, nhưng mà dựa trên sự thông minh cộng với chăm chỉ học tập của y liền rất nhanh nghĩ ra, trầm giọng đáp: "Thiên hạ nếu đại loạn thì khắp nơi loạn dân sẽ nổi lên, tuy rằng thế gia có mạnh đấy nhưng cũng phải lật thuyền trong mương mà thôi. Nếu trong thế gia có người tài trí giúp đỡ minh chủ dốc sức xây dưng cơ nghiệp thì có thể bảo vệ an nguy cả gia tộc, thứ hai nếu như bọn họ tìm được minh chủ thì có thể dựa vào đó mà nâng cao quyền lực của gia tộc mình lên."

    "Lời Nguyên Trực nói giống như châu báu vậy, trong loạn thế anh hùng không có tư cách gì lớn lao, còn binh mã thuế ruộng, mưu thần võ tướng, thành trì thuộc địa là tất nhiên không thể nào thiếu được. Mà những hào môn vọng tộc sẽ là nguồn cung cấp thế ruộng dùng chiêu binh mãi mã. Thế gia đệ tử đều không phải hạng người tầm thường, trong loạn thế sẽ có tác dụng to lớn." Quách Gia rót một chén trà nữa, nhẹ nhàng đặt trước mặt của Từ Thứ.

    Từ Thứ chợt hiện ra vẻ lo lắng, khổ sở nói: " Người làm loạn thiên hạ đương thời, thế gia đứng hàng thứ nhất. Nhưng ngày sau đoạt được thiên hạ cũng dựa vào công lao của thế gia đầu tiên, không biết là họa hay phúc đây."

    Vừa dứt lời, giọng điệu Từ Thứ lại căm hận: "Dĩnh Xuyên là nơi giàu có đông đúc, đất lành chim đậu nhà giàu đại tộc số lương không phải là ít. Mấy ngày trước không ít mấy đại gia tộc liên hợp cùng nhau dâng sớ triều tình, tố cáo Phụng Hiếu nuôi dưỡng tử sĩ ý đồ bất chính. Nếu như không phải Tuân gia ở Lạc Dương ra mặt giải vây thì chỉ sợ hôm nay Phụng Hiếu gặp phải họa sát thân rồi. Bởi thế mới nói thế gia lòng dạ nhỏ nhen ích kỷ, kỳ tâm gian ác khó có thể chứa đời ta."

    Đối với việc này Quách Gia chỉ là nhẹ nhàng cười, cũng không để trong lòng. Hắn biết mấy năm gần đây bởi vì hắn kiêu ngạo mà đắc tội không ít người. Học viện Dĩnh Xuyên nhiều lần ngỏ lời mời mọc nhưng đều bị hắn nhẹ nhàng từ chối, thế gia đệ tử nảy sinh lòng bất mãn. Mà hắn tiếp tế dân chạy nạn làm thanh danh trong dân chúng tăng cao, khiến cho đám nhà giàu nảy sinh ghen ghét không thôi.

    Tuy rằng biểu hiện bên ngoài không có việc gì nhưng trong thâm tâm Quách Gia đều rõ những chuyện này, âm thầm hạ quyết tâm nếu sau này thiên hạ đại loạn hắn tất sẽ không buông nương tay đám thế gia này.

    Hôm nay cùng với Từ Thứ bình luận thiên hạ đại thế, không hy vọng đề tài kéo xa nên Quách Gia nói: "Nguyên Trực, vừa rồi chúng ta tiên đoán loạn thế sẽ xuất hiện. Như thế ta liền kỹ lưỡng hỏi một câu, loạn thế này sẽ làm sao mà xuất hiện? Nó sẽ bắt đầu như thế nào?"

    " Cái này, cái này, cái này, Phụng Hiếu, Thứ tài sơ học thiển há có thể dự đoán được những việc sau này? Hôm nay có thể cùng huynh bàn chuyện thiên hạ đều nhờ công lao dạy dỗ của Phụng Hiếu cả. Nếu Phụng Hiếu vui lòng chỉ giáo, Thứ vô cùng cảm kích."

    Từ Thứ nói xong chắp tay cúi đầu làm bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo khiến cho Quách Gia hết cách không biết làm sao, hắn thật sự hy vọng giữa hai người tùy ý một chút, nhưng nhiều lần dặn dò mà Từ Thứ cũng không nghe theo.

    Quách Gia đứng dậy đến phía trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời u ám, hỏi: "Huynh có biết người gọi là Trương Giác không?"

    Từ Thứ sắp xếp lại ý nghĩ, đáp: "Nghe đồn người này trong mấy năm nay đi khắp trung nguyên truyền giáo lý, bày ra thần chú phép thuật cứu bệnh chữa người. Từ phía bắc cho tới Trung Nguyên, các châu không ai là không tôn thờ thiện danh của y. Thái bình đạo giáo cũng vì vậy mà có hơn trăm vạn tín đồ, thậm chí không ít quan lại các nơi thờ phụng Thái Bình đạo giáo, chứng tỏ danh vọng rất cao."

    "Vậy huynh nói xem nếu như Trương Giác tạo phản thì triều đình sẽ làm gì?"

    "Đương nhiên sẽ phái quân đội tiễu trừ rồi! Trương Giác tất bại vong! Nhưng mà tại sao Trương Giác phải tạo phản? Hắn dù có trăm vạn tín đồ nhưng những người kia đều là hạng nông phu tay không tất sắt, so sánh với quân đội chính quy mà nói thì quả thức không chịu được một kích nha." Tuy rằng trên miệng Từ Thứ nói không tin, nhưng trong lòng cũng nảy sinh dao động không ít.

    Người này được xưng là Đại hiền lương sư, tín đồ trải rộng khắp trung nguyên cùng các châu phía bắc. Nếu như đứng lên dựng cờ khởi nghĩa thì chỉ sợ một nửa giang sơn Đại Hán sẽ loạn mất!

    Quách Gia cười nhạt trở lại chỗ ngồi của mình, nhẹ giọng nói: "Huynh nếu có thể thu lấy lòng dân ở tám châu Ký, Thanh, U , Dương Duyện, Kinh, Từ, Dự, lại có trăn vạn người tình nguyện cống hiến sức mình. Lúc này huynh chẳng lẽ sẽ không nảy sinh tâm tư khác sao? Chúng ta đều là người nghèo, nếu như sinh ở những nơi bị thiên tại lâu dài thì vị tất có thể sinh sống an ổn như hiện nay. Nếu như đại hiền lương sư ra tay cứu mạng hai người chúng ta, chẳng lẻ không thể vì hắn mà dốc sức sao? Trong trăm vạn người chắc chắn xuất hiện không ít người tài ba lỗi lạc, dưới trướng Trương Giác cũng vì vậy mà anh hùng hội tụ. Thái Bình đạo giáo truyền đạo gần hai mươi năm, tình trạng phát triển cho tơi hôm nay, Trương Giác sẽ cam lòng làm một lãnh tụ tôn giáo mãi thôi sao? Cho dù hắn cam tâm đi chăng nữa thì người bên cạnh y có chịu cam tâm không? Theo tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, chắc chắn Thái Bình đạo sẽ tạo phản mà thôi, chuyện này giống như tên đã trên dây cung không thể không bắn."

    Từ Thứ nghe được kinh hồn bạt vía, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, xoa xoa một lúc sau liền sợ hãi nói: "Lời ấy của Phụng Hiếu chứng tỏ, Đại Hán có nguy cơ bị lật đổ trong sớm tối sao."

    Quách Gia lại lắc đầu nói: "Huynh cũng nói rồi, Trương Giác chắc chắn sẽ bại vong. Vương triều Đại Hán tuy là khí thế suy yếu nhưng vẫn chưa tới mưa sụp đổ đâu."

    Từ Thứ vẻ mặt nghi ngờ, chần chờ hỏi: "Trương Giác thất bại có liên quan gì tới thiên hạ đại loạn đâu? Mấy năm nay người mưu toan tạo phản không phải là ít, cùng với Trương Giác tạo phản có gì bất đồng?"

    Quách Gia nhắm mắt nói: "Nếu như Trương Giác tạo phản, một nữa giang sơn này sẽ nổi lên chiến hỏa liên miên. Thiên tử nếu muốn nhanh chóng tiêu diệt phản tặc thì binh lực trong triều đủ sao?"

    Từ Thứ ngầm hiểu ra ý tứ trong đó, thất thanh nói: "Không lẽ thiên tử ngu ngốc tới mức đem quân quyền trong tay mình ném ra ngoài?"

    Quách Gia trợn mắt, tán thưởng: "Cùng người thông minh nói chuyện thật thoải mái, vì mau chóng dẹp yên phản loạn có thanh thế to lớn tất nhiên thiên tử sẽ ban bố sắc lệnh các quận trưởng các nơi tăng cường quân bị cùng nhau diệt tặc. Cái này gọi là người có tư tâm sẽ bị hủy bởi tư tâm của chính mình. Mặc dù Trương Giác tạo phản thất bại nhưng dao động mạnh căn cơ quân sự nhà Hán, vương quyền phân tán tức thì thời khắc thiên hạ đại loạn anh hùng quật khởi không xa."

    Trong phòng liền lâm vào trạng thái yên tĩnh lạ thường, rất lâu sau Từ Thứ mới bình ổn trạng thái kích động của mình, có vài suy nghĩ hỏi: "Nhưng Trương Giác sẽ thật sự tảo phản sao?"

    Quách Gia không đáp hỏi lại: "Nguyên Trực có muốn cùng ta du hành tới Ký châu Nghiệp thành một lần không?"

    Từ Thứ sửng sốt, nói: "Đi Nghiệp thành làm cái gì?"

    "Vì Trương Giác đang ở Nghiệp thành."
     
    trangem and rukuru like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)