Tiên Hiệp Ta Là Tiên Phàm - Bách Lý Tỉ

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Ta Là Tiên Phàm
    Tác giả: Bách Lý Tỉ
    Chương 31: Hạ sơn

    Dịch: Hoa Gia Thất Đồng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trở về từ vùng núi phía sau Dược Vương Sơn Trang, Tô Trần đến đại viện của Tạp Dịch Đường đổi lấy một tấm lệnh bài chấp sự đê cấp.

    Có là chấp sự đê cấp thì vẫn là tạp dịch thôi, nhưng địa vị của y lúc này đã cao hơn những tiểu tạp dịch thấp kém nhất một bậc, lại có được một đặc quyền nho nhỏ: từ đây y đã có thể tự chọn lấy nhiệm vụ tạp dịch, không còn bị những chấp sự cao cấp, trung cấp khác tùy ý chỉ định nữa.

    Có được quyền lợi này, về sau Tô Trần đã có thể chọn những việc tạp dịch có thu nhập khá khẩm và linh hoạt mà làm.

    Tuy nhập môn đã tám tháng, đột phá được hạ đan điền, thành quả của y cũng chẳng đáng là gì giữa một Dược Vương Bang to lớn như thế. Song ở Tạp Dịch Đường này, chuyện như vậy vẫn gây nên chấn động nho nhỏ. Đối với đệ tử Tạp Dịch Đường mà nói, đây là sự việc rất hiếm thấy.

    oooOoOoOooo

    Sau khi lãnh nhận thẻ bài, việc chuyển giao nhiệm vụ coi sóc ruộng dược thảo cũng đã xong, Tô Trần lĩnh được chín viên bạc vụn từ chỗ vị tiên sinh trông giữ sổ sách.

    Tô Trần sờ sờ mấy viên bạc vụn ấy. Chín viên bạc vụn hực lên mùi hôi của tiền, đựng trong túi vải đánh lên mấy tiếng lách cách, khiến y cảm nhận được một niềm hân hoan không thể tả thành lời, hài lòng khôn xiết. Trong lòng y bấy giờ nhiều thứ cảm xúc đan xen.

    Ngày trước, khi còn đánh cá ở thôn Chu, vất vả làm lụng mỗi tháng như thế, y nhiều nhất cũng chỉ dành dụm được mấy mươi đồng. Tình cảnh lúc ấy thật đáng thương.

    Chẳng ngờ, y đến Dược Vương Bang chỉ làm một tiểu tạp dịch nhỏ bé, trong vỏn vẹn ba tháng đã kiếm được những chín viên bạc. Có thể nói, đây là lần đầu tiên trong đời, y kiếm được khoản tiền lớn đến vậy. Nếu là đệ tử của những phân đường khác, có lẽ còn kiếm được nhiều tiền hơn nữa.

    Tô Trần nhét túi tiền vào trong ngực áo, giấu thật kỹ trong người, để số tiền mà mình đã vất vả làm lụng được không bị thất lạc hoặc bị trộm lấy mất.

    Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, nếu phải thực sự phải tiêu số bạc vụn còn chưa đầy một lượng này, thì cũng chẳng dễ dàng gì. Mỗi một viên bạc vụn như thế, y chỉ hận chẳng thể bẻ làm đôi mà dùng(*).

    (*) Ý nói mỗi viên bạc vụn quá nhỏ, không thể bẻ làm đôi, giá trị của mỗi viên đương nhiên rất ít ỏi.

    Vốn dĩ y định đến Tàng Thư Các mua một quyển võ thư cấp thấp, nhưng chỉ một quyển bí kíp võ kỹ thấp kém nhất Tàng Thư Các cũng đã đến một lượng bạc. Dược thư cũng đắt như thế. Y vẫn còn thiếu một trăm đồng nữa, tạm thời vẫn chưa thể mua được.

    Tính toán hồi lâu, Tô Trần vẫn muốn đi Cô Tô huyện thành một chuyến.

    Đã ba tháng ròng, y một mình coi sóc ruộng dược thảo ở vùng núi hoang vu phía sau Dược Vương Bang. Ba tháng ấy gần như không tiếp xúc với người nào, đã khiến y cảm thấy ngột ngạt lắm. Nay đến huyện thành Cô Tô náo nhiệt dạo quanh một chuyến, nơi đây người qua kẻ lại đông đúc, y cũng nhân tiện có thể tìm ít món ăn vặt ngon để đỡ cơn thèm.

    oooOoOoOooo

    Tô Trần rời khỏi Dược Vương Sơn Trang, băng qua Thiết Tỏa Hàn Kiều. Chẳng mấy chốc, y đã đến Cô Tô huyện thành náo nhiệt nằm cách đó chừng bốn, năm dặm.

    Y mua được ít món ngon như bánh quế hoa, đậu hũ thối ở trên phố, cũng coi như tự khao thưởng cho mình đã vất vả suốt mấy tháng qua.

    Phố thị Cô Tô huyện thành vẫn phồn hoa náo nhiệt như thường lệ, khắp nơi đều thấy kẻ buôn người bán tấp nập, nhốn nháo nào kiệu nào xe, ngựa xe thồ hàng qua lại như nước.

    Còn ở những trà quán, tửu lâu dọc hai bên đường, hào khách giang hồ vào ra kín cửa, nườm nượp không ngớt.

    Nơi đâu cũng thấy các bậc công tử phú gia dẫn theo vài tên nô bộc, tùy tùng, đem vài con dế nhũi non cùng với giun và lồng chim đi chơi bời nghịch ngợm. Còn có mấy tiểu thư cầm ô giấy dầu(*) dạo phố, họp thành từng nhóm nhỏ vào ra các cửa hiệu trang sức tinh xảo, nói cười ríu rít, thích thú chọn lựa những món trang sức và phấn son mà các nàng yêu thích. Lại còn có rất nhiều những gánh hàng bán hoa quả tươi dọc theo con phố, lớn tiếng rao bán mời mọc.

    (*) Ô giấy dầu: loại ô truyền thống của Trung Quốc

    Tô Trần một mình tản bộ nhàn nhã trên phố, thoải mái tận hưởng bầu không khí của nơi phố thị náo nhiệt này.

    Trở lại Cô Tô huyện thành phồn hoa, đi giữa dòng người tấp nập, mọi thứ xung quanh đều sinh động như thế, khiến y có cảm giác thân thuộc tựa như đã ly biệt bao đời nay lại được tương phùng. Giờ đây, y đã không còn cảm giác lạ lẫm đối với Cô Tô huyện thành nữa, cũng không phải lưu lạc như lúc ban đầu y đến nơi này.

    Y đã thăng tiến trở thành một chấp sự đê cấp ở Dược Vương Bang, có thể tự kiếm được ít tiền bằng chính bản lĩnh của mình.

    Cũng coi như y đã có thể đứng vững ở chốn huyện thành phồn hoa này, không cần lo lắng những ngày tháng chạp đông giá, ăn bữa hôm đã lo bữa mai, bụng đói đến hoa mắt, lại sống trong cảnh bần hàn, rày đây mai đó. Vả chăng, bây giờ y đã là một võ giả tam lưu, đã bước qua ngưỡng cửa thấp nhất của đệ tử giang hồ. Thậm chí, đối với những bang phái nhỏ chỉ chừng mấy mươi người, y cũng đã được tính như một tiểu nhân vật, không còn là một tiểu tử chưa nhập lưu nữa.

    Chỉ là, đối với một bang phái quảng đại bề thế, lại thuộc vào hàng ngũ đại bang ở Ngô Quận như Dược Vương Bang, đệ tử trong bang có đến hàng ngàn, y rõ ràng vẫn ở vào bậc thấp kém nhất.

    Vị trí của Tô Trần hiện tại, nếu đem so với tình cảnh lang thang, không nơi nương tựa của nửa năm trước đây, đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

    Nhớ lại thuở đầu y đến Cô Tô huyện thành, trên người không một xu dính túi, hết bị bọn côn đồ đến chó hoang truy đuổi, còn bị mấy tên khất cái bắt nạt, suýt chút đã chết đói ở nơi đầu đường xó chợ. May mà lúc ấy còn có hảo huynh đệ A Sửu lưu lại một đêm, cho y miếng cơm để ăn, y mới vượt qua cơn đói lúc đó.

    Mỗi lần nhớ lại những chuyện này, Tô Trần đều phải thở phào.

    Cũng chẳng rõ tám, chín tháng qua, sau khi đi Thiên Ưng Môn, tình hình A Sửu đã thế nào, đệ ấy đã luyện được căn cơ nơi hạ đan điền hay chưa? Y đã ước định với A Sửu, ngày sau nếu việc tu luyện có được thành tựu, chúng sẽ cùng nhau ngao du, tiếu ngạo giang hồ.

    oooOoOoOooo

    Bất tri bất giác, Tô Trần đã đi đến khu vực lân cận Thiên Ưng Khách Sạn.

    Đến hậu viện Thiên Ưng Khách Sạn, Tô Trần trông thấy Trương đồ tể bấy giờ đang giết heo. Trương đồ tể đó cũng chính là cha của Trương Thiết Ngưu sư huynh, y khách sáo đến chào hỏi vài lời vậy.

    Kể từ khi bái biệt Lý Khôi sư phụ, mối quan hệ giữa y với các sư huynh đệ đồng môn như Trương Thiết Ngưu cũng mỏng bạc đi. Nhưng y với Trương Thiết Ngưu còn là chỗ đồng hương – một thứ quan hệ khác nếu so với quan hệ đồng môn huynh đệ.

    Tô Trần thăm dò tin tức của A Sửu từ chỗ Trương đồ phu, song ông ta cũng không rõ tình hình của A Sửu thế nào. Đã hơn nửa năm nay, Trương đồ phu chưa từng trông thấy A Sửu trở về Thiên Ưng Khách Sạn. Gần như chẳng có tin tức gì về thằng bé.

    Tô Trần không khỏi có chút nghi hoặc.

    Nhưng bấy giờ y lại sực nhớ đến một chuyện khác. Vợ của Trương đồ phu là người thôn Chu nên thường hay về thôn thăm viếng người thân. Y bèn nhờ Trương đồ phu tiện thể mang giúp năm viên bạc vụn về quê nhà, giao lại cho cha mẹ y.

    Còn bản thân y, trên người bấy giờ vẫn còn lại vài viên bạc vụn, để dành đấy về sau còn có thể mua bí kíp võ kỹ để tu tập thêm.

    Trương đồ phu đương nhiên không nề hà gì, đồng ý ngay. Thỉnh thoảng ông ta cũng cùng vợ về quê thăm thân, có thể nhân tiện giúp Tô Trần đem tiền về, cũng không tốn công sức gì.

    oooOoOoOooo

    Tô Trần trở ra từ khách sạn Thiên Ưng, lại tiếp tục tản bộ trên phố. Y đương nghĩ xem nên làm gì tiếp.

    Đột nhiên, y trông thấy trước mắt mình, cách đó mấy mươi trượng, lẫn giữa phố phường náo nhiệt có một thiếu niên áng chừng mười hai, mười ba tuổi, y phục rách rưới, đang đẩy một cỗ xe phân. Trên xe bấy giờ chất chừng bảy, tám thùng phân. Thiếu niên đang đẩy xe ra ngoài cổng thành đông.

    Trên mặt thiếu niên ấy có một vết bớt màu xanh, tướng mạo nó hơi xấu. Vai thiếu niên vắt một chiếc khăn lau mồ hôi.

    Tô Trần sững sờ.

    Kia chẳng phải là A Sửu sao!

    Y mừng rỡ, liền vẫy gọi người bằng hữu: “A Sửu! Là ta đây!”

    Thiếu niên mặt có vết bớt xanh nghe thấy tiếng người gọi mình trên phố, bèn bất giác quay đầu lại ngóng nhìn. Trông thấy không xa đó, ở nơi đầu phố chính là Tô Trần, thiếu niên không khỏi kinh ngạc. Nhưng nó ngay lập tức cúi đầu, vội vàng ra sức đẩy cỗ xe phân đi tiếp ra ngoài cổng thành đông.

    Thấy A Sửu chẳng những không ngó ngàng gì đến mình, lại còn cúi đầu giấu mặt quay đi, Tô Trần không khỏi ngạc nhiên. Y liền nhanh chân đuổi theo.

    Mấy tháng trước, y đã đến Cô Tô huyện thành và cả Thiên Ưng Môn để tìm A Sửu. Có điều tổng đường Thiên Ưng Môn quá rộng lớn, đệ tử trong bang lại nhiều, y cũng chẳng biết phải tìm A Sửu thế nào.

    Bây giờ, không dễ dàng gì mới có thể tình cờ chạm mặt trên phố như thế, y lẽ nào lại để A Sửu rời đi như vậy?!

    Tô Trần vội vã đuổi theo. Y mừng rỡ túm lấy tay A Sửu kéo lại: “A Sửu! Khi trước ta đi Thiên Ưng Khách Sạn tìm đệ, Lý thúc thúc và Trương thúc thúc đều nói đệ đã trở thành đệ tử Thiên Ưng Môn rồi. Mấy lần ta muốn tìm đệ đều không tìm được. Tình hình đệ gần đây thế nào?”

    A Sửu lại dùng khăn lau mồ hôi che mặt. Ánh mắt nó tránh không nhìn Tô Trần, từ trên gương mặt lộ ra vẻ nhục nhã. Nó dường như không muốn nhận mình quen Tô Trần.

    Nhưng lúc này nó đã bị Tô Trần kéo lại, không đi được nữa, chỉ đành buông tay đẩy xe phân xuống, lấy khăn lau đi mồ hôi nhễ nhại trên mặt. Nó cười gượng gạo tỏ ra vui vẻ, nói:

    “Ây dà, ra là Trần ca, vừa nãy không trông thấy. Bây giờ đệ cũng đã gia nhập Thiên Ưng Môn rồi. Chẳng qua quản sự bên ấy nói đệ phải làm khổ sai không công cho họ ba năm, việc nặng nhọc vất vả thế nào cũng phải làm tất. Đợi sau khi qua ba năm này, thì đệ sẽ trở thành đệ tử ngoại môn thực sự.

    Trần ca, huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ luyện thành võ nghệ, ngày sau huynh đệ chúng ta sẽ cùng ngao du giang hồ!”

    “Làm khổ sai ba năm?” Tô Trần sững người.

    Gánh phân, giặt áo... đều là việc của nô bộc, nha hoàn. Đệ tử tạp dịch của Dược Vương Bang tuy cũng làm những việc tạp dịch, song đều là những việc như chăm sóc ruộng thuốc, tuần tra, gác đêm... chứ đâu làm những việc dơ bẩn, cực nhọc như thế.

    Mà thế thì cũng thôi đi. Trước khi gia nhập Thiên Ưng Môn phải làm khổ sai ba năm, vây cũng không đến nỗi nào, dù sao cũng có thể trở thành đệ tử Thiên Ưng Môn. Bây giờ chịu khổ ngày sau được đền đáp.

    Thế nhưng, thứ khiến Tô Trần giật mình chính là: dưới tay áo của A Sửu lộ ra từng vết thương dài do gậy gộc hoặc dao kiếm gây ra.

    “Mấy vết thương trên người đệ là thế nào? Đây đều là những vết thương do gậy kiếm gây ra, hơn nữa đa phần đều là trong một tháng đổ lại mà có. Đừng có bảo là đệ té ngã rồi bị thương! Thiên Ưng Môn có kẻ bắt nạt đệ?!”

    Tô Trần lộ ra mục quang sắc lạnh. Y lập tức giở tay áo của A Sửu ra, làm lộ những vết thương bị che giấu ở bên trong. Những vết thương của người bằng hữu đập vào mắt khiến y sững sờ.

    Thương tích của A Sửu còn chưa lột mài, chắc chắn không phải vết thương cũ do Vương đại chưởng quỹ đánh vào tám, chín tháng trước, chỉ có thể là những vết thương mới bị gần đây.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Ta Là Tiên Phàm
    Tác giả: Bách Lý Tỉ
    Chương 32: Nỗi đau của A Sửu

    Dịch: Hoa Gia Thất Đồng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Hai mắt A Sửu phiếm hồng rưng rưng. Thấy khó mà dối gạt được Tô Trần, biết không thể nào che giấu nổi nữa, nó bỗng dưng “oa” lên một tiếng rồi ngồi phệt xuống đất gào khóc nức nở. Nó biết nó không thể nào che giấu được nữa. Nó không thể dối gạt Tô Trần.

    Từ lúc gia nhập Thiên Ưng Môn đến nay đã hơn nửa năm, A Sửu quả thật đã chịu quá nhiều uất ức. Thế nhưng, không có ai lắng nghe nó kể lể. Bao nhiêu khổ sở, nó chỉ đành tự giấu vào lòng, một mình chịu đựng.

    Sau khi khóc một trận để trút ra hết bao uất ức, A Sửu gạt nước mắt, quyết định đem hết tất cả những chuyện xảy ra trong hơn nửa năm qua, từ lúc nó gia nhập Thiên Ưng Môn đến nay, mà kể hết cho Tô Trần.

    Chuyện là, sau khi tạm biệt Tô Trần, A Sửu liền đến tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử ngoại môn của Thiên Ưng Môn. Chỉ tiếc khả năng của nó không đủ, nên không thể vượt qua cuộc sát hạch tuyển chọn đệ tử lần đó.

    A Sửu vất vả nài nỉ người quản sự rất lâu mới có thể nhận được cái gật đầu đồng ý của hắn, chấp nhận để nó ở lại Thiên Ưng Môn làm lao dịch trong ba năm, sau đó mới chính thức trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Ưng Môn.

    Tô Trần nghe đến đó bất giác nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó chịu.

    Mấy lời nói dối này của tên quản sự Thiên Ưng Môn cũng chỉ có thể lừa được những tân đệ tử chưa từng học võ. Đây rõ ràng chính là lừa A Sửu, muốn tìm một lao dịch miễn phí, cứ thế làm không công cho Thiên Ưng Môn trong ba năm những công việc nhơ bẩn lại vừa khổ vừa cực.

    Người trên giang hồ, ai nấy đều hiểu rõ, thời điểm thích hợp nhất để rèn luyện võ nghệ chính là từ chín đến mười lăm tuổi.

    Tuổi tác quá nhỏ không hợp để luyện võ, bởi khi ấy tâm tính chưa ổn định, chín tuổi trở xuống vẫn còn ham chơi. Mà quá lớn thì cũng không được, sau mười lăm tuổi, xương cốt đã dần định hình, có thể coi như đã sắp là người trưởng thành. Đợi đến sau khi hoàn thành ba năm lao dịch, A Sửu cũng đã mười lăm, mười sáu tuổi rồi.

    Đây cũng là lý do vì sao các bang phái đều yêu cầu những đệ tử mới phải nhập môn luyện võ trước mười ba tuổi, mà không chiêu mộ người trưởng thành.

    Mười một, mười hai tuổi, cơ thể phát triển rất nhanh. Đây là thời điểm tốt nhất để rèn luyện căn cơ xương cốt.

    Một khi đã bỏ qua thời gian luyện võ tốt nhất trong ba năm này, để sau khi trưởng thành mới đi luyện, thì kết quả cũng như thành tựu võ học sẽ phát triển rất chậm. Cứ cho là ba năm sau A Sửu có thể trở thành đệ tử của Thiên Ưng Môn, thì cũng không có được chút tiền đồ nổi bật nào.

    Mà nếu chỉ như thế thì cũng không đến nỗi.

    Có thể chịu đựng ba năm khổ dịch, A Sửu chí ít cũng đã được xem là đệ tử ngoại môn của Thiên Ưng Môn – một trong Ngũ đại môn phái tại Ngô Quận. Tốt xấu thế nào, nó cũng có được cái thân phận đệ tử giang hồ, so với thân phận bách tính bình dân của huyện thành, dù sao vẫn tốt hơn một chút.

    Trong lòng A Sửu hiểu rõ, quản sự đưa ra yêu cầu hà khắc như vậy, chẳng qua cũng là vì hắn ta đang làm trâu ngựa cho Thiên Ưng Môn. Nó chỉ đành cắn răng, gật đầu đồng ý.

    Ở Thiên Ưng khách sạn, nó cũng làm mấy công việc tiểu nhị cực khổ như vậy, mà chẳng kiếm được mấy đồng, cũng không có tiền đồ gì. Vậy chi bằng nó đến làm việc cho Thiên Ưng Môn, biết đâu ba năm sau còn có chút hy vọng.

    Thế nhưng, sự tình đâu có đơn giản như vậy.

    Vương thiếu chưởng quỹ – con trai Vương đại chưởng quỹ của khách sạn Thiên Ưng – cũng gia nhập Thiên Ưng Môn. Nhưng gã lại không thể vượt qua được cuộc tuyển chọn nội môn đệ tử, mà giống như cha của gã, chỉ được chọn là đệ tử ngoại môn của Thiên Ưng Môn.

    Trong lúc tâm trạng đang hụt hẫng vô cùng, Vương thiếu chưởng quỹ lại trông thấy tên tiểu nhị mà ngày thường gã chẳng buồn để mắt tới – A Sửu – ngang nhiên gia nhập Thiên Ưng Môn cùng gã. Mặc dù bây giờ A Sửu chỉ là một lao dịch, nhưng ba năm sau nó đã có thể chính thức trở thành đệ tử ngoại môn. Việc này khiến cảm giác mất mát hụt hẫng của gã càng tâng thêm gấp trăm lần. Sự hiện diện của A Sửu, thực chẳng khác chi nỗi sỉ nhục đối với gã.

    Tâm trạng buồn bực không chỗ phát tiết, mà Vương thiếu chưởng quỹ cũng chẳng dám bắt nạt những đồng môn khác. Nhưng gã lại biết rõ lai lịch của A Sửu: một cô nhi không có chỗ dựa dẫm. Quen thói ức hiếp người, gã lấy cớ cùng đồng môn luyện tập để đem A Sửu ra làm bia sống để luyện công, rồi cùng đồng bọn đánh đập nó.

    A Sửu đáng thương mỗi ngày đều ở Thiên Ưng Môn làm những công việc vừa hôi thối vừa khổ cực, đâu để ý là mình đã vô tình đắc tội với tên thiếu chưởng quản kia. Bị Vương thiếu chưởng quản cùng bọn ngoại môn đệ tử đánh đập, nó thường xuyên phải chịu thương tích đầy mình.

    Ở Thiên Ưng Môn phải chịu biết bao nhiêu thống khổ không thể thốt thành lời, A Sửu đã sắp không chịu đựng nổi nữa.

    Nhưng A Sửu đã ước hẹn với Tô Trần, ngày sau, khi hai huynh đệ đã có thành tựu võ học rồi, sẽ cùng nhau xông pha giang hồ, trở thành những đại hiệp khách tiếu ngạo giang hồ. Nghĩ đến đấy, nó không còn muốn rời bỏ Thiên Ưng Môn nữa, chỉ có thể tìm đủ mọi cách để tránh mặt bọn chúng.

    So ra, Trương đồ tể của Thiên Ưng khách sạn đã quá tinh ranh. Thấy Vương đại chưởng quỹ dẫn Vương thiếu chưởng quỹ đến Thiên Ưng Môn báo danh, gã họ Trương đã lập tức đưa Trương Thiết Ngưu đến Dược Vương, để tránh cho con trai gã khỏi bị Vương thiếu chưởng quỹ đề đầu cưỡi cổ.

    “Đúng là khốn khiếp!”

    Tô Trần vô cùng tức giận, tay nắm thành quyền, hận không thể ngay lập tức đánh cho tên Vương thiếu chưởng quỹ kia một trận, để xem gã còn dám ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt người khác nữa hay không.

    Nhưng rốt cuộc y cũng dằn được cơn giận.

    Thù này, nhất định phải để A Sửu tự tay báo, phải dùng chính đôi tay của nó đánh cho tên Vương thiếu chưởng quỹ thối tha kia phải bò lăn bò càn. Bằng không, A Sửu ở Thiên Ưng Môn cứ bị Vương thiếu chưởng quỹ ức hiếp mãi không ngẩng đầu lên được.

    A Sửu cũng biết địa vị của mình thấp hèn, thậm chí còn không bằng một tên đệ tử ngoại môn. Mỗi ngày ở Thiên Ưng Môn, ngoài việc phải dọn phân cho đám đệ tử, làm những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu của một đầy tớ, nó còn bị bọn đệ tử ngoại môn ấy ức hiếp.

    Nửa năm qua đi, gặp lại nhau ở huyện thành, Tô Trần bấy giờ đã là một chấp sự, một thân thanh y rạng rỡ, hiển nhiên y đã trở nên vượt trội ở Dược Vương Bang, tiền đồ ngày sau rộng lớn.

    Còn bản thân A Sửu ở Thiên Ưng Môn lại khốn khổ mịt mù.

    Trong lòng, A Sửu cảm thấy vô cùng tự tin. Nó làm gì còn mặt mũi nào mà nhận mình quen biết Tô Trần. Chi bằng từ đây giang hồ bái biệt, không hẹn ngày tương kiến.

    “Trần ca, đệ biết bản thân mình chẳng còn hy vọng gì. Thôi thì đệ cố chịu đựng, ở lại Thiên Ưng Môn. Còn huynh ở Dược Vương Bang cũng cố gắng mà làm việc, nhất định phải trở nên xuất chúng đó, đừng để bị người khác ức hiếp… Huynh đi đi." A Sửu vừa khóc vừa nói.

    Nó đưa tay quẹt nước mắt, cầm chiếc khăn lau mồ hôi, sau đó đẩy xe phân rời đi.

    “Ai nói là đệ không làm được! Đi! Huynh đệ chúng ta đã nửa năm không gặp, ta ra ngoài thành tìm một chỗ yên tĩnh hội ngộ, huynh mời đệ ăn một bữa thật ngon.” Tô Trần buồn bực nói. Rồi không dài dòng thêm nữa, y kéo A Sửu rời đi.

    Khoảng thời gian A Sửu ở Thiên Ưng Môn, so với lúc ở khách sạn Thiên Ưng, còn khổ hơn gấp bội.

    Tô Trần không thể đứng trơ mắt nhìn A Sửu trở nên vô dụng. Y nhất định phải giúp thằng bé mạnh mẽ hơn.

    Trong lòng y vẫn còn nhớ rất rõ. Năm ngoái, vào một ngày đông lạnh đến thấu xương, y đau khổ bỏ nhà ra đi, một mình đến Cô Tô huyện thành. Lúc đó, y vừa đói vừa lạnh. Chính A Sửu đã cưu mang y, đưa y về kho củi để tránh rét một thời gian.

    Những món đồ ăn ngon mà khách ăn còn thừa lại ở khách sạn Thiên Ưng, A Sửu đều không nỡ ăn, còn chia ra một nửa đem về cho y.

    Nếu không phải A Sửu tốt bụng trượng nghĩa, chỉ sợ y đã chết rét giữa trời đông lạnh giá, hoặc chết đói ở đầu đường xó chợ, càng chớ mong đến chuyện có thể gia nhập Dược Vương Bang.

    Hảo huynh đệ nhất định phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, cùng nhau trở nên xuất chúng.

    “Nhưng còn xe phân này tính sao… Nếu đẩy ra ngoài thành bán cho nông hộ, có thể bán được những mấy đồng đấy.” A Sửu bị Tô Trần mạnh tay lôi đi, chực nhớ ra xe phân của mình, vội vàng nói.

    “Mặc kệ nó, chỉ mấy đồng lẻ, cứ bỏ lại đây khi quay về hẵng tính sau.” Tô Trần kéo A Sửu ra cửa Đông, ba chân bốn cẳng rời khỏi Cô Tô huyện thành.

    Y biết cách đó không xa ở vùng ngoại ô phía đông của Cô Tô thành, có một ngôi miếu Thành Hoàng bỏ hoang.

    Toàn miếu Thành Hoàng này thoạt đầu cũng hương khói dày đặc. Nhưng từ sau khi Hàn Sơn Chân Nhân đến Hàn Sơn Đạo Quán làm quán chủ, dưới uy danh hiển hách của đệ nhất cao nhân Ngô Quận, hương khói của Hàn Sơn quán vô cùng hưng thịnh, nên làm gì còn ai đến miếu Thành Hoàng dâng hương nữa.

    Tòa miếu Thành Hoàng ở ngoại ô phía Đông thành ấy đã bỏ hoang mười mấy năm, đổ nát hoang tàn, không người thờ cùng. Thỉnh thoảng, chỉ có những người nghèo khổ không nhà để ở, hay những lữ khách không đủ tiền ở trọ trong thành mới ghé vào miếu Thành Hoàng để nghỉ chân qua đêm. Thế nên, ngôi miếu hoàng này mới còn được chút nhân khí như vậy.

    Tô Trần dự định sẽ cùng A Sửu hội ngô, ăn một bữa thịnh soạn, sau đó tìm cách giúp A Sửu tiến nhập con đường võ đạo.

    Mà miếu Thành Hoàng bỏ hoang kia vừa lớn lại vừa yên tĩnh, nhất định sẽ không có ai đến quấy nhiễu, làm phiền bọn họ.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Ta Là Tiên Phàm
    Tác giả: Bách Lý Tỉ
    Chương 33: Miếu Thành Hoàng đổ nát

    Người dịch: QuanML
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Ngoài cánh đồng phía đông của huyện lị Cô Tô, trong một toà miếu Thành Hoàng hoang phế, lộn xộn đến chướng mắt, tượng thổ địa, bàn dâng hương đã đổ nát từ lâu, bốn phía chung quanh toàn là mạng nhện. Có hai ba con chuột trốn bên dưới bệ thờ thần tiên, đói quắt queo, gầy trơ xương, tròng mắt xám ngắt.

    Tô Trần cùng A Sửu đang đi về phía toà miếu đổ nát này.

    Lúc này, bên trong toà miếu lại có chút huyên náo, hơn mười thằng ăn mày đang họp chung một chỗ, thảo luận về một chuyện quan trọng có dính dáng đến kế hoạch lớn bằng trời của chúng.

    Trong miếu, hiện giờ có một đống củi dựng thành một cái giá bếp nhóm lửa, trên đó đặt một cái nồi đất lớn. Trong nồi, nước canh đậu nành đang sôi sùng sục, trên mặt nước còn lềnh bềnh vài cọng rau cỏ.

    Dần dần, mùi đậu tương nhàn nhạt phảng phất làm cho ánh mắt đám ăn mày đều nhìn thẳng, thèm thuồng không ngớt, bụng sôi ùng ục.

    “Các huynh đệ, hôm nay, chúng ta tụ họp ở chỗ này để thương thảo một chuyện lớn, đừng chỉ có nghĩ đến ham ăn hốt uống! Bọn mày cũng biết tình hình giang hộ bây giờ chứ?” Một gã ăn mày trẻ tuổi ngồi ở chính giữa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đám còn lại, nói.

    Hắn dừng lại một chút, dung ánh mắt uy nghiêm đảo qua đám ăn mày.

    Thế nhưng không có thằng ăn mày nào trả lời, cả đám đều tỏ vẻ đần độn, không rõ đầu đuôi tai nheo mà nhìn hắn, làm cho hắn hơi lúng túng.

    Tên ăn mày trẻ tuổi có phần thất vọng.

    Hôm nay hắn triệu tập thủ hạ, chính là đám ăn mày này, tới đây tất nhiên không phải để ăn canh đậu nành mà là vì chuẩn bị thành lập một thế lực bang phái giang hồ mới của đám ăn mày bọn hắn.

    “Ngày nay, thiên hạ đại loạn, bang phái giang hồ hưng thịnh! Đây chính là cơ hội lớn để ta nổi dậy, lên như diều gặp gió!”

    “Đám người giang hồ trong các bang phái như Cự Kình Bang, Thiên Ưng Môn, Dược Vương Bang, Thiết Kiếm Môn, Mã Bang kia, thằng nào thằng nấy đều ra vào quán rượu, được ăn ngon nhậu nhẹt, hoành hành ngang ngược trong mười ba huyện Ngô quận.

    Mà ăn mày chúng ta bụng đói kêu vang, nhận hết mọi ức hiếp, chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn của bọn hắn, tất cả mọi người nghĩ xem, tại sao lại như vậy?”

    Trong miếu hoàn toàn yên lặng, ăn mày toàn là bọn ngu ngốc, ngó quá ngó lại, không tên nào trả lời được.

    “Đó là vì ăn mày chúng ta tuy đông nhưng lại chia rẽ, chúng ta không có bang phái thuộc về mình, không có thế lực của riêng mình, quần long… Như rắn không đầu, nên mới bị thua thiệt nhiều!

    Hiện tại, đám ăn mày chúng ta đã từ bốn năm người ban đầu mà lớn mạnh đến hơn mười người như bây giờ, cũng nên suy xét thành lập một bang phái. Đừng nhìn chúng ta ít người, trong Ngô quận không thiếu bang phái giang hồ nhỏ mà cũng chỉ có hơn mười người thôi. Chúng ta thành lập bang xong thì sẽ vượt qua bọn hắn nhanh thôi.”

    Tên ăn mày trẻ tuổi tự hỏi tự trả lời, ngữ khí kiên quyết, hăng hái vung vẩy cánh tay, nói.

    “Đúng!”

    “Chúng ta sống quá khổ, bụng đói mỗi ngày, vì một miếng cơm mà giành giựt sứt đầu mẻ trán. Nhưng mà, đệ tử bang phái bọn chúng uống rượu sáng chiều, bữa ăn thịt chó, bữa thì ăn gà nướng.”

    “Chúng ta tất phải dựng nên bang phái thuộc về mình! Người đông thế mạnh, có vậy thì chúng ta mới có thể hoành hang ngang dọc trong huyện lị Cô Tô này, có thể chiếm lấy một địa bàn khu dân nghèo, mỗi ngày được ăn gà nướng, ngày qua ngày sống tốt!”

    Đám ăn mày vốn đã đói bụng, lập tức nhận thấy thủ lĩnh nói rất có lý, cả bọn sáng mắt ra, nháo nhào ầm ỹ.

    “Tốt, xem ra các huynh đệ đều một long! Một khi chúng ta thành lập bang phái, sẽ thu hút hơn mấy trăm, mấy ngàn ăn mày đến gia nhập. Khi đó, chúng ta nhất định có thể làm chủ huyện lị Cô Tô, thậm chí là mười ba huyện Ngô quận, nếu thu nạp hết người không nhà không cửa, ít nhất cũng đạt hơn vạn đệ tử, sẽ nhanh chóng vượt mặt tứ đại bang phái của Ngô quận, trở thành bang phái giang hồ lớn nhất thiên hạ.

    Hôm nay, kẻ ăn mày họ Chu ta thề kết minh với các vị huynh đệ tại đây, ở miếu Thành Hoàng này thành lập Cái Bang, lão Chu ta đây nghĩa bất dung từ (*) mà nhận lấy chức bang chủ. Từ rầy về sau, ta cùng với chư vị huynh đệ Cái Bang, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu!”

    (*) thấy việc nhân nghĩa không thể không làm.

    Tên ăn mày trẻ tuổi giơ một cái bát đất nung, nói giọng phấn khởi.

    “Kính bang chủ!”

    Chúng ăn mày nhao nhao lớn giọng hưởng ứng, giơ ngói vỡ, chén bể, chén gỗ, cái đĩa đựng chút nước canh lên cao cao, thề thốt kết minh.

    Thanh niên ăn mày lão Chu bình tĩnh nhìn quanh, trong lòng đắc ý nhưng lại có chút tiếc nuối.

    Nếu không phải vào tháng Chạp năm ngoái, cái bát sứ hoa văn xinh đẹp bị tên tiểu tử đáng chết kia đập vỡ thì giơ lên trong hoàn cảnh này nhất định sẽ làm bọn tay cầm chén bể này sáng mắt, vậy thì hắn sẽ lại càng uy phong.

    “Để ăn mừng bản bang thành lập, mọi người cùng khai bữa tiệc đậu nành!”

    “Ơ kìa…, đừng tranh a! Người người đều có phần!”

    Không đợi cho đậu trong cái nồi được đun sôi, đám ăn mày đã sớm đói meo này đã không cưỡng nổi, cả bọn lao vào tranh cướp hạt đậu nành cùng rau quả để ăn.

    Đang lúc đám ăn mày tranh giành, “Loảng xoảng” một tiếng, cả nồi đất rơi xuống, hạt đậu văng ra đầy đất, nước canh cùng rau cỏ đều lan tràn cả ra sàn.

    Nhưng bọn hắn đã đói đến nóng đầu, cho dù bị phỏng cũng cố mà tranh bốc các hạt đậu dưới đất lên mà ăn.

    “Bọn tham ăn tụi mày!”

    Chu lão bát đứng xem thì vừa tức vừa vội, sợ mình giành không được, vội vàng tham gia tranh giành hạt đậu.

    “Cọt, kẹt..t..tttt —!”

    Tức thì, cánh cửa miếu Thành Hoàng đang khép hờ bị đẩy mở ra, hai thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi bước vào.

    Bọn ăn mày trong miếu đang tranh đoạt hạt đậu rơi ra từ nồi đất không khỏi cả kinh, nghe thấy tiếng cửa lớn mở ra “cọt kẹt”. cả đám nhao nhao quay đầu lại nhìn.

    Quần áo hai thiếu niên này vừa nhìn đã biết là trang phục của đệ tử bang phái, tên mặc áo xanh khí khái hào hùng rõ ràng là đệ tử Dược Vương Bang, tên mặc áo gai xám là đệ tử Thiên Ưng Môn.

    Tên đệ tử Dược Vương Bang khí định thần nhàn, tỏ ra tuổi trẻ thành thục kia, hiện đang lơ đễnh đánh giá đám ăn mày trong miếu Thành Hoàng.

    Mà tên thiếu niên đệ tử Thiên Ưng Môn còn lại, trên mặt mang sẹo, đột ngột thấy trong miếu có nhiều ăn mày như vậy thì lắp bắp kinh hãi, tỏ ra sợ sệt, bối rối, muốn lùi ra ngoài.

    Đám ăn mày cũng kinh ngạc, cái miếu đổ nát này ngày thường không ai tới, sao hôm nay đột nhiên có hai gã đệ tử bang phái đến đây?

    Hai tên thiếu niên này không ai khác chính là Tô Trần cùng với A Sửu.

    Tô Trần nhìn thoáng qua mười tên ăn mày đang “tụ hội” trong miếu, cũng cảm thấy không hứng thú với đám ăn mày này.

    Hắn thấy có một cái nồi đất lớn ở trong miếu, không khỏi tươi cười, nói với A Sửu: “A Sửu, ở đây vừa vặn lại có một cái nồi đất, chúng ta có thể kiếm một món đồ ăn dân dã mang về đây hầm cách thuỷ, khỏi phải mất công ta đi huyện lị mua một cái nồi về.”

    “Nhưng mà… Có nhiều ăn mày đang ăn cơm chỗ này! Không bằng chúng ta đổi chỗ khác?”

    A Sửu nhìn một đoàn ăn mày trong miếu mà lộ vẻ sợ hãi.

    Ăn mày ở huyện lị Cô Tô đều là dân đen, tuy rằng địa vị thấp nhất nhưng người đông thế mạnh, không dễ trêu vào.

    Ăn mày trong huyện lị cũng không khác gì côn đồ, thích bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, khi dễ nhỏ yếu. Đụng vào đám ăn mày trưởng thành này, hai người bọn họ sợ là sẽ chịu thiệt.

    Tên ăn mày Chu lão bát nhìn Tô Trần đăm đăm, cảm thấy có chút quen quen.

    Hắn đột nhiên nhớ tới, kinh hãi nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Tô Trần kêu to: “Lão Chu ta nhớ kỹ mày! Mày là thằng nhóc đã đá vỡ cái bát sứ của ta năm ngoái. Thằng nhóc, mày sao có thể trở thành đệ tử Dược Vương Bang?”

    Tô Trần đá bể cái bát sứ hoa văn của gã nên gã hận Tô Trần thấu xương, ghi nhớ dáng vẻ Tô Trần cực kì rõ.

    Chỉ là mới hơn nửa năm mà vóc dáng Tô Trần đã cao lên, vì luyện võ nên thân thể Tô Trần cũng trở nên khoẻ mạnh, không còn vẻ yếu đuối như trước.

    “Thằng oắt ngươi làm bể cái bát sứ của ta lại còn dám xuất hiện. Các huynh đệ, trận chiến đầu tiên của Cái Bang ta chính là lúc này! Đem hai đứa chúng nó ra khai đao, lên hết cho ta, đánh nó!”

    Lần trước gặp phải tên thiếu niên đệ tử Dược Vương Bang này, thằng nhóc đó một bộ nghèo kiết chán chường, hiện giờ mới hơn nửa năm, có lẽ nó mới vào Dược Vương Bang chưa lâu, võ nghệ không tinh, thực lực chắc chắn rất yếu.

    Nhìn nó mặc một thân trang phục áo xanh mới tinh, xem chừng là mang theo không ít tiền bạc, đúng lúc cướp cho bọn hắn dung.

    Hơn mười tên ăn mày mắt mũi nhìn nhau, lá gan to lên, gào thét om sòm, đồng loại lao lên, xông về phía hai tên đệ tử bang phái Tô Trần và A Sửu.

    Như là trong huyện thành Cô Tô, đám ăn mày bọn hắn tuyệt đối không dám đắc tội đệ tử của ngũ đại bang phái, nếu không sẽ bị người trong bang phái lớn đánh chết sống.

    Nhưng nơi này là dã ngoại hoang vu, cái miếu đổ nát bỏ hoang này không có ai đến.

    Bọn hắn lại có khoảng chừng hơn mười tên ăn mày trưởng thành tráng niên, tuy không tập luyện võ nghệ nhưng cũng là người đông thế lớn, phần thắng cực cao, sao có thể sợ hai thằng nhóc mười hai mười ba tuổi này?
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Ta Là Tiên Phàm
    Tác giả: Bách Lý Tỉ
    Chương 34: Xua đuổi và "bắt mạch"

    Dịch giả: QuanML
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    “A, ta cũng nhớ lại rồi, thì ra là tên thủ lĩnh ăn mày ngươi! Ngày đó ngươi đuổi theo ta qua ba con phố, ta còn đang suy nghĩ chừng nào sẽ đáp lễ đấy!”

    Tô Trần thấy tên ăn mày mặt chữ điền, uy phong đứng sau lũ kia thì lập tức nhớ ra, vẻ mặt cười cười, không có vẻ gì là sợ hãi.

    Lúc trước, hắn mới từ Chu thôn đến huyện lị Cô Tô, đói rét cùng cực lang thang ở đầu phố thì bị thằng ăn mày này cho là đến đoạt địa bàn của hắn, bị rượt theo đến mấy con phố ngõ hẻm, xém chút nữa tắt thở.

    Như là vào nửa năm trước, Tô Trần còn ăn đói mặc rét sẽ không dám đi trêu vào lũ ăn mày này.

    Nhưng mà, hiện tại, hắn đã luyện võ tại Dược Vương Bang được nửa năm, càng đã đột phá đến cảnh giới Tam lưu hạ đan điền, cũng coi như là đệ tử giang hồ chân chính rồi, ba đến năm tráng hán lúc bình thường cũng không địch lại hắn huống chi là đám ăn mày khố rách áo ôm này, hắn không coi chúng ra gì.

    Hơn mười tên ăn mày rống to lao lên, một bộ khí thế hung hãn vây đánh tới.

    Nhưng mà Tô Trần liếc mắt là thấy bọn họ không biết phối hợp, ra quyền bậy bạ, bước chân thì càng lảo đảo phù phiếm, xem ra đã biết đói bụng hai ba hôm rồi.

    Thân thể Tô Trần vừa động, nhảy vào giữa đám ăn mày, thị giác thính giác trở nên vô cùng nhạt bén, thấy rõ từng li từng tí.

    Trong mắt hắn, động tác đánh đấm của đám ăn mày nhào đầu về phía trước như chậm lại gấp mấy lần, vung quyền đá chân chậm chạp như rùa. Thậm chí không cần mắt để nhìn, chỉ cần tai nghe tiếng gió thôi là cũng biết quyền cước đến từ hướng nào.

    A Sửu đang cố lấy cam đản xông vô trợ giúp thì giật mình thấy cuộc chiến gần tàn rồi.

    Dưới sự vây công đấm đá loạn xạ của hơn mười tên ăn mày, dù ở giữa bọn chúng nhưng Tô Trần lại như cá gặp nước, thoải mái uốn éo, không có một đấm một đá nào có thể chạm tới góc áo của hắn.

    Huống hồ, dù Tô Trần có bị trúng một đấm hai đá cũng chẳng hề hấn gì.

    Truyện dịch tại . – Dịch giả: QuanML

    Những tên ăn mày đói đến hai chân lảo đảo này, tay thì mềm nhũn, đấm không ra nổi lực mười cân, đánh lên người hắn cũng chỉ chư gãi ngứa, không có nổi vết xước.

    Trái lại, Tô Trần là tam lưu võ giả, tiện tay ra một đấm cũng đã có lực đạo trăm cân.

    Nắm đấm có lực đạo trên trăm cân đánh vào người đối phương còn mạnh hơn cả bị một con nghé húc trúng, bị đánh là chắc chắn nội thương.

    Tô Trần vung nắm đấm, mỗi quyền đều trúng bụng hoặc lưng của một gã ăn mày đang vây công, không có quyền nào hụt cả. Hắn giảm đi lực đạo, cố ý không hạ tử thủ.

    “Phanh!”

    “Phốc!”

    “Ai ôi, đau chết ta rồi!”

    “Thiếu hiệp tha mạng a, đừng đánh đầu ta, đã thành đầu heo rồi!”

    A Sửu còn chưa kịp xông lên hỗ trợ, chỉ trong vài cái chớp mắt, hơn mười tên ăn mày đã bị Tô Trần đấm nghiêng ngã một mảng.

    “Quá tà môn, chúng ta có nhiều người như vậy, ra mấy chục quyền cước mà không có cái nào trúng được hắn!”

    “Xong rồi, Cái Bang chúng ta chết tới nơi rồi! Trốn đi!”

    Cả đám ăn mày, ai nấy đều mặt mũi bầm dập, sợ té cứt té đái, cướp đường mà chạy ra khỏi miếu Thành Hoàng. Tên ăn mày mặt chữ điền kia bị đánh thảm nhất, sưng mặt sưng mũi, bị đánh thành đầu heo.

    A Sửu đứng sau nhìn đã bị kinh ngạc đến ngây người rồi.

    Tô Trần quyền cước đánh ra như vậy… Quả thực như nước chảy mây trôi, trôi chảy không dứt!

    Hắn ở trong Thiên Ưng Môn hơn nửa năm, thường xuyên đi ngang qua Diễn Võ Trường, chứng kiến các đệ tử Thiên Ưng Môn luận bàn võ kỹ.

    Truyện dịch tại . – Dịch giả: QuanML

    Võ kỹ của đại bộ phận đệ tử tầng dưới chót đều rất vụng về, khoa chân múa tay ra chiêu nửa ngày cũng không đạt đến trình độ của Tô Trần.

    Chỉ có một số rất ít bậc tiền bối nhị lưu cao thủ mới có thể vận dụng võ kỹ nước chảy mây trôi như thế.



    Truyện dịch tại . – Dịch giả: QuanML

    Đám ăn mày chạy ra khỏi miếu Thành Hoàng, chạy tới vài dặm ra đường cái, không thấy Tô Trần đuổi theo mới dám dừng lại thở hổn hển, từng thằng mặt mũi thê lương cùng ngỡ ngành, không biết nên làm gì bây giờ.

    “Bang chủ, miếu Thành Hoàng đã bị đoạt đi rồi, chúng ta làm sao đây, ngày sau đặt chân ở đâu đây?”

    Bọn hắn nhìn qua tên ăn mày trẻ tuổi, hỏi.

    “Ài, khởi sự bất lợi a!”

    Khuôn mặt Chu lão bát cũng bi ai.

    Đầu năm nay, sinh kế của đám ăn mày cũng quá gian nan rồi.

    Vốn muốn sau khi thành lập Cái Bang, người đông thế mạnh, ngày qua ngày đều có thể sống tốt.

    Ai ngờ thực lực tứ đại bang phái Ngô quận lại mạnh như vậy, ngay cả một tên nhóc mới làm đệ tử Dược Vương Bang có nửa năm mà đã có thể đánh đám người bọn hắn chạy trối sống trối chết, còn đâu hi vọng đi khiêu chiến cao thủ của tứ đại bang phái.

    “Cả một đứa bé đều có thể ức hiếp bọn ta, xem ra huyện lị Cô Tô này không phải là đất dung thân của lão Chu ta đây! Ngô quận to lớn như vầy, nơi nào là đất dung thân của ta đây?”

    “Bang chủ, bằng không chúng ta cũng gia nhập vào bốn bang phái lớn đi? Không học được chút chút bản lĩnh thực sự, ăn mày chúng ta đánh không lại những tên ác nhân giang hồ kia.”

    “Thế nhưng, bốn bang lớn ở Ngô quận chỉ tuyển nhận con nít mười tuổi, ai chịu thu lưu ăn mày nghèo hèn hủ lậu như chúng ta!”

    Chúng ăn mày đồng thanh nói.

    Chu lão bát lắc đầu, thần tình uể oải nói: “Bốn bang phái lớn ở Ngô quận thì không được, bọn hắn sẽ không thu chúng ta. Cũng không thể đầu nhập vào bọn thuỷ phỉ (*) Cự Kình Bang cùng hung cực ác. Chẳng qua, ta nghe nói huyện Lâu có bang phái tên Bạch Liên Giáo, giáo chủ nhân từ, sẽ thu nhận người nghèo khổ không nơi nương tựa như chúng ta, chúng ta đi gia nhập Bạch Liên Giáo kiếm miếng cơm ăn.”

    (*): cướp sông

    “Bang chủ, vậy Bạch Liên Giáo này ở đâu?”

    “Không xa, nghe nói tổng đà Bạch Liên giáo ở trên một đảo nhỏ tại hồ Điển Sơn ở huyện Lâu!”

    Chu lão bát sa sút tinh thần, mang theo đám ăn mày ăn xin dọc theo đường cái, một đường tiến về hồ Điển Sơn ở huyện Lâu.



    Truyện dịch tại . – Dịch giả: QuanML

    Tô Trần đuổi tên ăn mày họ Chu cùng đám ăn mày đi, rốt cục cũng cùng với A Sửu chiếm được toà miếu hoang phế đổ nát này, thoáng thu dọn lặt vặt trong miếu, dọn dẹp mạng nhện, quét bụi bặm cho sạch sẽ thoáng mát một chút.

    Vừa rồi lúc đánh nhau, cũng may là cái nồi đất lớn chưa bị phá vỡ, còn dùng nấu canh được.

    “A Sửu, đưa tay ra đây, huynh xem mạch giúp đệ, xem xem có bị nội thương không!”

    Tô Trần tìm một chỗ sạch sẽ trong miếu, ngồi xuống đất.

    Ngoại thương trên người A Sửu liếc cái là thấy, có thể chữa lành dễ dàng. Có điều không thể nhìn ra được nội thương, hắn nhất định phải xem mạch mới được.

    Tô Trần càng lo rằng trong cơ thể A Sửu có di chứng do nội thương, có thể ảnh hưởng lớn đối với tu luyện võ đạo sau này.

    “Trần ca, huynh còn học được thuật xem bệnh à?”

    A Sửu tỏ vẻ ngạc nhiên, ngồi xuống đất theo, đưa tay phải ra cho Tô Trần bắt mạch giúp hắn.

    “Đó là chuyện đương nhiên, nghề chính của Dược Vương Bang là chuyên môn kê thuốc khám bệnh cho người ta, còn lợi hại hơn cả lang trung bình thường, luyện võ chỉ là nghề tay trái. Huynh ở Dược Vương Bang khi không có gì làm thường đọc sách thuốc, qua nửa năm nay cũng học được mấy phần bản lãnh,”

    Tô Trần cười nói, nắm lấy tay A Sửu, đặt tay lên mạch, tập trung tư tưởng, cẩn thận bắt mạch.

    Đương nhiên, hắn không phải thật sự “bắt mạch” xem bệnh.

    Đây là bản lĩnh mà chỉ những thầy thuốc lâu năm mới có được, chí ít cũng phải có hơn mười năm kinh nghiệm mới có thể lĩnh hội ra, ngay cả dược sĩ không có bản lãnh này.

    Dược sư Lý Khôi cũng không có dạy hắn bắt mạnh.

    Tô Trần cơ bản là không biết gì.

    Nhưng mà chuyện này không là gì với hắn, hắn định dùng cảm giác lực siêu phàm để trực tiếp “nội thị” bệnh nhân.

    Điều này còn chính xác hơn cách “bắt mạnh” dựa vào kinh nghiệm của thầy thuốc gấp trăm lần, có thể nhìn thấy tận mắt tuỷ sống, cơ bắp trong cơ thể con người, tình huống nhỏ nhặt trong mạch máu, ví dụ như tường tận từng khúc xương, nào là thương tích trong cơ thể hay mạch máu nào đang bị tắc nghẽn.

    Đầu ngón tay Tô Trần đặt lên cổ tay A Sửu, tuỳ ý tìm tòi bên ngoài lại phát hiện ra mạch của A Sửu đập mạnh mẽ hùng hồn, chắc là ở cảnh giới bất nhập lưu trung kỳ. Qua một năm nữa có lẽ sẽ tới cảnh giới bất nhập lưu hậu kỳ.

    “A Sửu, đệ ở có luyện võ ở Thiên Ưng Môn sao?”

    Tô Trần không khỏi kinh ngạc.

    Máu lưu thông mạnh mẽ hùng hồn, đây rõ ràng kết quả cho thấy Hạ Đan Điền đã được tu luyện, cường hoá, điều này chứng tỏ A Sửu đã luyện võ được một khoảng thời gian dài.

    “Đúng vậy!”

    Truyện dịch tại . – Dịch giả: QuanML

    A Sửu gật đầu liên tục, mặt mày hớn hở, tỏ vẻ đắc ý.

    “Quản sự bắt đệ làm khổ dịch không công ở Thiên Ưng Môn ba năm, nhưng mà đệ không có ngu nha, cũng không phải chỉ biết đần độn làm việc ở Thiên Ưng Môn. Đệ vào Thiên Ưng Môn chính là vì học võ à nha, dù có làm khổ sai, không có ai chỉ dạy, thì tự đệ cũng có thể học lén a.

    Mỗi ngày làm việc, đệ đều đi qua một toà Diễn Võ Trường ở trong tổng đường, thường xuyên quan sát các vị sư huynh khác thi đấu. Trí nhớ của đệ không tốt, mỗi lần chỉ nhớ được một chiêu, sau đó đi về chỗ ở lén tập luyện ba bốn canh giờ.

    Hơn nửa năm trôi qua, đệ cũng học được ít nhất là bốn năm chục chiêu. Nếu như bọn thiếu chưởng quỹ không thường xuyên tìm đệ gây chuyện, làm cho đệ phải tránh đông né tây thì đệ còn có thể học được nhiều hơn nữa cơ.”

    A Sửu thuật lại chuyện học trộm võ kỹ ở Thiên Ứng Môn, kể đến hào hứng, còn pha chút tự hào. Đây là chuyện vui sướng duy nhất đối với hắn khi ở Thiên Ưng Môn.

    Trước kia, từ nhỏ hắn đã làm tiểu nhị tại khách sạn, bởi vậy hắn làm việc vô cùng nhanh nhẹn.

    Thường thì chỉ trong buổi sáng là hắn làm xong việc lao dịch.

    Sau đó, buổi chiều, khi trời chạng vạng tối, hắn tìm một địa điểm vắng người rồi vùi đầu vào khổ luyện quyền cước, thường thường tu luyện đến nửa đêm, kéo dài hơn ba bốn canh giờ.

    Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn lại không rời Thiên Ưng Môn dù cho thường xuyên bị Vương thiếu chưởng quầy cùng với đám đệ tử đồng môn bắt nạt.

    Chỉ cần ở lại Thiên Ưng Môn là hắn có thể tiếp tục học trộm.

    “Ba bốn canh giờ?”

    Tô Trần nghe xong rồi nhưng lại nhíu mày thật sâu.

    A Sửu không có sư phụ chỉ dạy nên học lén võ kỹ đồng môn, cũng thông minh nhanh nhạy.

    Chỉ có điều mỗi ngày lại cưỡng ép bản thân tập luyện đến ba bốn canh giờ, đây là chuyện nghiêm trọng.

    Dưới tình huống không ăn thảo dược bồi bổ thân thể, võ giả chỉ có thể tu luyên tới hai canh giờ đã là cực hạn.

    Mỗi ngày đều tu luyện cưỡng ép vượt qua giới hạn, tuy rằng có thể tăng cường thực lực trong khoảng thời gian ngắn nhưng sẽ tạo thành gánh nặng rất lớn cho thân thể.

    Tiêu hao lớn như thế thì khác gì hao phí sinh mạng lực của chính mình để đổi lấy tu vi?

    Về điểm này, đệ tử các bang phái khác có thể không quan tâm, thường xuyên tu luyện quá hai canh giờ.

    Nhưng đệ tử Dược Vương Bang rất am hiểu dược đạo nên vô cùng kiêng kỵ chuyện này.

    Dám khẳng định là A Sửu không có tiền mua thảo dược bồi bổ thân thể. Với cường độ tu luyện liều mạng bất chấp hao tổn thân thể như vậy, không sớm thì muộn cũng dẫn đến việc thân thể bị huỷ hoại, cuối cùng thì sẽ là thân tàn ma dại.

    Tô Trần cũng không nói chuyện đó ra, cứ tiếp tục “nội thị” máu thịt, cốt cách của A Sửu cẩn thận.

    Lúc trước, Tô Trần chỉ “nội thị” huyết mạch trong cơ thể mình.

    Mà hiện tại, hắn thử dùng lực cảm giác siêu phàm của mình xem có thể “nội thị” huyết mạch của A Sửu hay không.

    Xem mạch thử, Tô Trần kinh ngạc phát hiện ra đúng là có thể làm được chuyện ấy.

    Điều này nghĩa là, thông qua việc “nội thị” huyết mạch A Sửu, Tô Trần có thể biết được chính xác loại thuốc cần dùng để chữa trị tận gốc thương thế của A Sửu.

    Rất nhanh, hắn “quan sát” được vài loại ngoại thương, có lẽ trừ nguyên nhân bị đám Vương thiếu chưởng quầy đánh ra thì là do hao tổn mà tu luyện cưỡng ép mang lại.

    Xem ra phải mau chóng dùng các loại thảo dược bổ máu, bồi bổ xương cốt để điều trị, khai thông tổn thương do máu bầm, chữa trị huyết nhục cùng xương cốt mới được.

    Hiện tại, A Sửu mới mười hai mười ba tuổi, tuổi trẻ khí thịnh thì không có gì đáng lo. Nhưng nếu kéo dài tiếp, qua hai ba năm nữa thì sẽ bị đau ốm quấn người, khí huyết suy yếu. Tiếp tục như vậy chỉ sợ cả đời tàn phế chứ nói chi tới trở thành cao thủ giang hồ.

    Xem mạch xong, Tô Trần đã có biện pháp sơ bộ với thương thế của A Sửu.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Ta Là Tiên Phàm
    Tác giả: Bách Lý Tỉ
    Chương 35: Bát canh rắn Huyết Nhân Sâm đại bổ

    Dịch giả: QuanML
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    “Huynh đi bắt rắn hoa cỏ về rồi chúng ta hầm các thủy, nấu canh rắn ăn để bồi bổ thân thể!”

    Tô Trần sau khi xem mạch cho A Sửu bèn đứng dậy, mang A Sửu chạy một lèo đến miếu Thành Hoàng bên mép đê ruộng gia đình nhà nông.

    Lúc trước, hắn chờ ở sau núi của Dược Vương sơn trang ba tháng, mỗi ngày đều ăn cơm trộn mỡ heo (*), đã ngán tận cổ rồi, vừa vặn bắt rắn cỏ về cải thiện bữa ăn.

    (*): biểu hiện cho sự bần cùng của người Trung Quốc

    Chỉ trong giây lát, Tô Trần phát hiện bên dưới bờ ruộng có một cái hang cỡ nắm tay. Hắn thò tay xuống lần mò rồi tức thì, một con rắn hoa cỏ dài hai thước, đầu rắn ba tấc bị bóp chặt, được xách lên. Được dịch từ . - Dịch giả: QuanML

    Nói ra, trò này với Tô Trần là chuyện rất đơn giản.

    Nắm giữ cảm giác siêu phàm của cảnh giới Tông sư, nơi nào đi qua, hắn đều biết rõ sự vật ở xung quanh mấy trượng, cho dù là trốn dưới hang sâu, hắn cũng thấy rõ.

    A Sửu đang ôm một bụng nghi vấn đi theo, thấy vậy thì trợn mắt há hốc, mém chút cắn lưỡi.

    Con rắn hoa cỏ này không dễ tìm, nó núp sau trong cái hang bên dưới bờ ruộng, cửa hang thì nhỏ, bình thường không bỏ ra nửa canh giờ là tìm không ra.

    Hơn nữa, ai chắc trong hang lại có rắn?

    Ngộ nhỡ không cẩn thận mà đụng phải rắn độc, đường đột thò tay vào rồi bị rắn cắn thì càng hỏng bét. Cho dù không chết, đưa đi tiệm thuốc cứu chữa thì cũng tàn tật.

    Ngoại trừ người bắt rắn chuyên nghiệp trong thị trấn dám đi bắt rắn ngoài đồng ra, người bình thường thấy rắn ai cũng hoảng hốt, chạy còn không kịp, tâm tư đâu mà dám dùng tay không bắt rắn?

    Tô Trần đến bên dòng suối cạnh bờ ruộng, dùng đao hái thuốc lột da con rắn, loại bỏ nột tạng. Tới lúc quay về miếu Thành Hoàng, hắn một mạch rửa sạch một cái nồi đất rồi cắt thịt rắn ra thành từng khối bỏ vào, nhóm lửa nấu canh rắn.

    Con rắn hoa cỏ này có tính ngọt dịu, giúp lưu thông máu huyết, trị khỏi trúng gió, hư nhược cơ thể, rất thích hợp để bồi bổ thân thể.

    Sau khi chuẩn bị xong, Tô Trần bảo không đủ củi, kêu A Sửu tới khu rừng nhỏ cạnh miếu Thành Hoàng nhặt ít củi khô về.

    A Sửu gật đầu rồi ra khỏi miếu.

    Sau đó, Tô Trần bèn lấy từ trong ngực ra mấy loại thuốc Tôi Thể mười năm tuổi: Hắc Sơn Dược bổ xương cốt, Xích Huyết Đằng, Huyết Nhân Sâm, …

    Cắt mỗi loại mấy miếng cho vào trong nồi đất, nấu chin chung với canh rắn.

    Xong lại cất dược liệu còn dư vào.

    A Sửu dồn nén nội thương trong người đã hơn nửa năm, để lâu sẽ biến chứng nặng, dược liệu ít tuổi thì lại có hiệu quả quá yếu. Hắn nhất định phải dùng thuốc mạnh, như sử dụng những dược liệu mười năm này mới có thể thuốc đến bệnh trừ.

    Bốc thuốc đúng bệnh không phải phải dùng nhiều dược liệu mà phải đúng về loại thuốc và liều lượt. Có như vậy mới vừa không lãng phí dược liệu, lại vừa tận dụng tối đa công hiệu của thuốc.

    Ba tháng này, Tô Trần thường xuyên điều phối phương thuốc, dùng các dược liệu đề rèn luyện thân thể nên từ lâu thấy qua rất nhiều phương thuốc.

    Không lâu sau đó, A Sửu quay lại, mang theo một bó lớn buộc đầy cành khô cùng củi khô.

    Sau nửa canh giờ, nước canh rắn hầm sôi lên, một mùi thơm phưng phức xộc vào mũi, tràn ngập cả miếu Thành Hoàng. Dù không có đủ gia vị cần thiết nhưng mùi vị rất thanh, hơn nữa còn trộn lẫn mùi thơm của thảo dược, tuy lai bị mùi rắn lấn át.

    “Tới, nếm thử tay nghề của ta nào! Khi còn nhỏ, huynh thường xuống sông xỉa cá nướng ăn, gần đây không làm nữa nên bị lụt nghề rồi.” Tô Trần nếm thử một miếng thấy mùi vị không tệ lắm, vừa cười vừa nói. Được dịch từ . - Dịch giả: QuanML

    Về phía mình, A Sửu sớm đã bị mùi canh rắn hấp dẫn, nuốt nước miếng ừng ực.

    Phòng ăn chung của Thiên Ưng Môn ngày nào cũng gặm bánh bao với húp cháo, lấy đâu ra canh rắn mà ăn.

    Hắn không ăn mặn mấy tháng nay rồi, giờ thì vội vàng múc một chén canh rắn to, ăn như vũ bảo, miệng toàn mùi thơm.

    A Sửu chưa ăn thuốc luyện thể bao giờ nên cũng không biết hương thơm thảo dược có trong canh là mùi gì.

    Hắn ăn nhanh tới nỗi không nếm thấy trong canh có vị ngọt. Có điều, rất nhanh sau đó, A Sửu cảm thấy có một luồng hơi ấm tỏa ra từ trong bụng, tựa như có thứ gì đó đang mạnh mẽ thôi động khí huyết của hắn.

    A Sửu thấy kì kì, thật lâu trước kia, ở khách sạn Thiên Ưng, hắn có dịp nếm qua nước canh rắn thừa nhưng tựa hồ không có cảm giác nóng hổi như lúc này.

    Cảm giác này… Tựa như là đang ăn thuốc bổ.

    A Sửu thấy có gì đó sai sai.

    Hắn không có bị ngu, nghĩ nghĩ rồi lập tức dùng chiếc đũa làm từ nhánh cây, mò từ trong nồi súp ra một mảnh Huyết Nhân Sâm, còn kèm theo mấy loại dược liệu như Xích Huyết Đằng này nọ nữa.

    “Cái… Cái này không phải cái loại Huyết Nhân Sâm gì đó bán trong tiệm thuốc chứ?”

    A Sửu hơi kinh hãi, hai mắt trợn tròn, bị sốc tới mức hai tay run run.

    Lúc trước, ở Thiên Ưng Môn, sau khi học trộm võ kỹ, hắn cũng từng ôm mộng mua dược tài hỗ trợ luyện thể để tu luyện.

    Nhưng sau khi tới tiệm thuốc trong huyện lị Cô Tô, nhìn thấy giá tiền của mấy loại thảo dược luyện thể, cái nào cái nấy thấp nhất cũng đều từ một lượng bạc trở lên, hắn lập tức hết hy vọng, từ đó không mơ tới chuyện này nữa.

    Huyết Nhân Sâm, nhất là Huyết Nhân Sâm mười năm tuổi, là dược liệu củng cố căn cơ, tăng cường khí huyết, có dược lực mạnh mẽ, rất có lợi cho việc đánh chắc căn cơ của võ giả. Được dịch từ . - Dịch giả: QuanML

    Cửa hàng dược liệu lớn nào trong huyện lị Cô Tô cũng đều bán các loại dược liệu như Huyết Nhân Sâm, Xích Huyết Đằng,… nhưng mà một hai bạc mới chỉ mua được vài cọng rễ mà thôi, dân thường lôi đâu ra đồ tốt như vậy để ăn chứ.

    Mấy vị dược tài trong canh rắn này quá mắc!

    Chắc cũng chỉ có mấy tên đệ tử nội môn kia của Thiên Ưng Môn mới được ăn a.

    A Sửu khiếp sợ không thốt nên lời, hai tay run rẩy. Trước kia, ở khách sạn, hắn làm việc vặt quanh năm suốt tháng mới kiếm được một lượng bạc, mà còn để dành chẳng được mấy đồng.

    Hiện giờ lại gia nhập làm khổ sai tại Thiên Ưng Môn nên một đồng xu dích túi đều không có, phải làm không công cho bang phái, không có thu nhập nào.

    Hắn phải ngày ngày gánh xe chở phân ra ngoài thành bán cho nhà nông lớn làm phân bắc, mới tạm kiếm về ba bốn đồng. Ngày thường, ngay cả chi phí ăn mặc còn không đủ lo, tiền đâu thừa ra để mua tài nguyên tu luyện.

    Hắn tính sơ bản thân chắc phải mất vài năm mới kiếm được số dược liệu có trong nồi canh rắn này.

    “Trần ca, chỗ dược liệu này mua trong tiệm thuốc ở thị trấn cũng phải tốn hết mấy lượng bạc, sao huynh lại cho đệ ăn đồ mắc tới vậy được chứ?!!”

    A Sửu tay cầm mảnh Huyết Nhân Sâm, xúc động muốn khóc.

    Đây là lần đầy hắn ăn dược liệu luyện thể mắc tới vậy.

    Hắn là cô nhi từ nhỏ, vì bề ngoài xấu xí nên hay bị người ta bắt nạt, trừ tỷ tỷ ra, chưa có ai đối xử tốt với hắn đến vậy.

    Tô Trần là huynh đệ duy nhất trong huyện lị Cô Tô đối xử tốt với hắn.

    Tô Trần thấy vậy thì giấu giấu giếm giếm, cười trừ bảo: “Dược Vương Bang cái khác không có nhưng mà dược liệu rất nhiều, không đáng giá mấy đồng. Vi huynh thân là đệ tử Dược Vương Bang, chuẩn bị chút dược liệu như vầy không có gì đáng kể.”

    Thực ra, đệ tử ngoại môn Dược Vương Bang cũng không dùng nổi dược liệu đắt tiền như Huyết Nhân Sâm mười năm.

    Sau khi dùng Thanh Trọc Linh Thủy trồng ra những thứ dược liệu mười năm tuổi này, Tô Trần cũng không nỡ sử dụng mà tính để chuẩn bị cho thời điểm đạt tới Tam Lưu hậu kỳ tu luyện, từ từ nấu thuốc uống.

    Chẳng ngờ tới, nội thương của A Sửu lại nặng đến vậy, những thứ dược liệu bổ máu, gân cốt, trị nội thương này đúng lúc cần dùng nên mới để cho A Sửu ăn.

    Nhưng mà, chính A Sửu cũng không biết mình bị thương nặng, cứ đinh ninh những thứ này chỉ đơn thuần dùng để luyện thể, bổ máu đấy.

    Tô Trần thì lại sợ A Sửu thấy mắc nợ mình nên cũng không nói rõ.

    “Cái này… cũng quá mắc a! Hay là huynh uống đi, có thể nhanh chóng trở thành cao thủ giang hồ, chứ cho đệ uống thì quá lãng phí.” Được dịch từ . - Dịch giả: QuanML

    A Sửu xua tay, không dám uống hết nước canh rắn Huyết Nhân Sâm còn thừa, chỉ một ngụm nhỏ cũng đáng giá bằng một tháng làm tạp dịch của hắn.

    “Thuốc này là đặc chế cho đệ uống đó. Đệ mà không uống thì chính là không xem ta như huynh để rồi!”

    Tô Trần đáp trả với vẻ mặt nghiêm túc.

    “Được, vậy đệ uống!”

    Thứ hai, ngày 06/01/2020, dịch giả không ra chương do có việc bận, ngày hôm sau sẽ ra đều đặn 1 chương/ngày, mong các bạn ủng hộ bằng cách vào forum ./forum bình luận!
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)