Võ Hiệp  Cổ Điển Sát Nhân Điện - Ức Văn

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sát Nhân Điện
    Tác giả: Ức Văn
    Chương 2.7: Dạ Xoa

    Dịch: Hiệp sĩ què
    Biên: Độc Hành
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Lúc này hắn đã đi vào một sơn cốc, hai bên vách đá thẳng đứng, tình thế hiểm ác đến cực điểm. Đi qua hạp cốc này, phía trước là một ngọn núi cao cản đường, ngọn núi vòng đứng, chính là một chỗ tuyệt địa.

    Đột nhiên trong bụng kêu lên, cảm giác bụng đói, Hoàng Cổ Lăng đột nhiên tỉnh táo lại, nguyên lai từ đêm qua đến giờ, hắn không có nửa hạt cơm vào bụng. Lúc này trên người hắn lại không mang theo lương khô. Hắn ngẩng đầu, thấy phía trước có một ngôi nhà tranh dựa vào vách núi, bên trong nếu có người, hy vọng xin được chút đồ ăn cho đỡ đói.

    Hoàng Cổ Lăng nghĩ vậy liền chậm rãi đi về hướng nhà tranh. Đi vào nhà nhìn quanh, hắn không khỏi than nhẹ một tiếng. Nguyên lai căn nhà tranh này cực kỳ đơn giản, đúng là chỗ tạm tránh mưa của thợ săn làm, không có người cư trú.

    Hoàng Cổ Lăng nhìn dãy núi vừa đi qua, cũng không biết nơi đây cách nội thành có xa lắm không, hắn đoán chừng ba bốn mươi dặm đường. Giờ phút này đã chạy qua một đêm, hắn cũng cảm thấy rất mệt mỏi, muốn ngủ một hồi, để cơ thể nghỉ ngơi một chút.

    Nghĩ xong, hắn đi vào căn nhà tranh này. Đột nhiên một tiếng cười quái dị đinh tai nhức óc vang lên, khiến cho hắn kinh hãi cực độ.

    Sau một lát, tiếng cười quái dị kia ngừng lại, trả lại một không gian yên lặng.

    Hoàng Cổ Lăng biết rõ tiếng cười kia là từ bên vách tường trong căn nhà truyền tới, tiếng cười kia tràn đây nội lực như trống giục, làm cho người nghe kinh hồn bạt vía!

    Thần sắc Hoàng Cổ Lăng ngẩn ngơ, nhắm hướng trong phòng đi vào, cuối vách tường nham thạch lộ ra một thạch động. Hoàng Cổ Lăng giương mắt dò xét một lượt, bên trong một mảng đen kịt, đoán thầm trong động cực kỳ sâu thẳm.

    Hắn âm thầm tụ khí vận công, chậm rãi tiến lên, vòng qua hai ngã rẽ, tình thế trong động dần dần sáng sủa lên. Hai bên vách tường càng ngày càng rộng, nhưng vẫn quá mức tối tăm không thể thấy mọi vật.

    Hoàng Cổ Lăng vận dụng thị lực, nhìn tới phía trước. Chỉ thấy cách đó năm sáu trượng mơ hồ hiện ra một khối màu xám, hình thù giống như một người đang ngồi khoanh chân.

    Hoàng Cổ Lăng lại đi về phía trước bốn năm bước, đột nhiên cảm giác một đạo kình lực ập tới trước mặt.

    Hắn giương song chưởng ngang ngực đẩy ra, đón đỡ luồng chưởng phong. Tiềm lực công tới tuy bị Hoàng Cổ Lăng ngăn trở, nhưng hắn vẫn cảm thấy tâm thần chấn động, trung bình tấn bất ổn.

    Vừa tập trung tinh thần được một chút, đạo chưởng lực thứ hai của đối phương lại đánh tới. Lần này lực đạo tăng lên rất nhiều so với lần trước. Hoàng Cổ Lăng lại nghênh đón thẳng tiếp một chưởng.

    Nhưng cả thân thể hắn lại bị đẩy lui bốn năm bước xa, tức giận muốn ói máu, hắn vội vàng vận khí tập trung tư tưởng. Thân thể lắc lư vừa mới ổn định, một đạo kình lực thứ ba của đối phương lại công tới lần nữa.

    Lần thứ ba này lực đạo vô cùng khủng khiếp, Hoàng Cổ Lăng không còn dám đón đỡ, song chưởng liền bổ ra bốn chưởng, mượn lực phản chấn của luồng tiềm lực chưởng kình đối phương, mà lui ra xa sáu bảy bước.

    Nào ngờ phía sau là khối đá cứng rắn, Hoàng Cổ Lăng bị đụng phải đầu choáng váng, mắt hoa, trong lòng hoảng hốt, thầm nghĩ: người xuất thủ đánh mình, là một kẻ có võ công thâm hậu, vạn lần cũng không thể thắng nổi hắn. Ta và hắn vốn không quen biết, không cừu không oán, hà tất quấy nhiễu hắn thanh tu, nghĩ xong liền quay người muốn rời khỏi động.

    Đột nhiên nghe thấy một tiếng cười dài:

    - Hi......hi....hi...hi

    - "Tiểu oa nhi hãy thong thả, đến đây nói chuyện chơi với lão hủ, hì hì. . ."

    Chợt thấy trong động loé lên ánh lửa, một chén đèn dầu bắt sáng lên óng ánh, chiếu sáng thạch động. Hoàng Cổ Lăng tập trung tư tưởng nhìn vào bên trong!

    Chỉ thấy một cái đầu râu tóc rối bời từng cục, đan lại cùng một chỗ .... Quái nhân ngồi ngay ngắn trên một cái đệm bằng tre đan thành, một bộ trường bào màu xám dài kéo đến mặt đất, tai mũi đều đã bị râu tóc rối bời từng cục che lại, phảng phất như một cái đầu không có mặt, chỉ có lông đầu như sư tử. Ánh mắt tinh trong sáng ngời, giống như hai chén đèn dầu thắp sáng.

    Trong động không có ánh mặt trời chiếu vào, lại đột nhiên nhìn thấy một người quái dị như vậy, Hoàng Cổ Lăng mặc dù gan to mật lớn, cũng cảm thấy cả kinh, chần chờ một chút, hắn mới chậm rãi bước tới. Quái nhân đột ngột lại cất lên một chuỗi cười to, nói:

    - "Tiểu oa nhi yên tâm, ta sẽ không đả thương ngươi đâu, ở lâu trong động ta cảm thấy cô đơn lạnh lẽo vô cùng, ngươi nếu đã đến đây, thì hãy hàn huyên cùng lão hủ một chút."

    Hoàng Cổ Lăng nghe xong, trong người nhất thời như có thêm dũng khí, đến gần trước mặt quái nhân, ôm quyền bái, nói: "Xin thứ cho vãn bối quấy rầy lão tiền bối thanh tu."

    Quái nhân ngước cặp mắt như có tia thần quang bức người, nhìn Hoàng Cổ Lăng một hồi, cười nói: "Tiểu oa nhi, râu tóc trên mặt ngươi mọc như hai mươi năm không cạo, thật nhìn giống như lão hủ?, ha ha..ha..ha."

    Hoàng Cổ Lăng cảm thấy quái nhân này nói chuyện rất là thú vị, khom người nói:

    ''Lão tiền bối chắc đã ở đây tiềm tu rất lâu, tất nhiên là người đã đắc được nhân sinh huyền bí, vãn bối đã quấy rầy sự thanh tu của người, xin lão tiền bối thứ tội."

    - Ha..hah..hah...ha..ha

    Quái nhân vừa cười vừa nói: "Bao nhiêu lâu rồi, lão hủ cũng đã quên mất, đại khái đã qua hai mươi bảy năm rồi.

    Lão dứt lời liền duỗi ra cánh tay phải gầy như móng vuốt chim, chỉ vào một khối đá xanh bên cạnh, ý bảo Hoàng Cổ Lăng ngồi xuống.

    Hoàng Cổ Lăng nhìn bộ dạng râu tóc rối bời từng cục của lão quái nhân, thầm nghĩ: ''Lão hẳn là một vị võ lâm cao nhân, tiềm tu thâm sơn, nhất định có nổi khổ riêng nào đó âm thầm khó tả." Hắn cũng không muốn tìm hiểu đào sâu thêm nguyên nhân, trong lòng nghĩ tới đây chợt phát sinh sự kính ngưỡng đối với lão quái, liền cúi đầu thật sâu bái, trước khi ngồi xuống

    * Phải biết một người sống thanh tu, hai mươi bảy, hai mươi tám năm, trong thạch động không thấy mặt trời, với năm tháng triền miên dài buồn chán, đã chiếm mất gần một nửa đời người, nếu không lĩnh hội được lẽ sống trong nhân gian, thuật dùng người, thì rất khó có thể vượt qua được năm tháng dài đăng đẵng như thế.

    - Quái nhân đột nhiên cười ha hả nói:

    "Tiểu oa nhi, ngươi tại sao lại tới nơi này, có phải có một Nữ nhân đã chỉ thị cho ngươi đến đây, học trộm võ công của ta hay không?''

    Hoàng Cổ Lăng lắc lắc đầu nói: "Vãn bối vô ý đến đây, không có ai chỉ thị."

    Quái nhân cười hì hì nói tiếp: ''Ngươi là kẻ sắp chết rồi, có học được võ công tinh thâm thì cũng vô vụng."

    Quái nhân sau khi nói xong, giống như cực kỳ mừng rỡ, vừa cười nói: "Rất tốt rất tốt! Như vậy nữ oa có thể xuất giá rồi."

    Hoàng Cổ Lăng thật không hiểu lời lão nói là có ý gì, chỉ cảm thấy quái nhân này vô ưu, vô lo, không bị bó buộc phiền hà bởi những tập tục nhân gian.

    Hoàng Cổ Lăng hỏi: "Lão tiền bối, người nói rất tốt, mà là tốt cái gì?"

    Quái nhân cười nói: "Cũng may thân ngươi bị quái bệnh."

    Hoàng Cổ Lăng nghe được ngẩn ngơ: "Tại sao lão nhận ra mình có quái bệnh?" Hắn bắt đầu thấy cao hứng.

    Quái nhân hơi ngừng lại một chút, vừa cười vừa nói: "Vốn ở đây có một nữ oa, mang đồ ăn cho ta, mỗi bảy ngày thì dạy nàng một chiêu thức võ công bình thường, nếu mà muốn học võ công tinh thâm, thì một trăm ngày mới dạy nàng một chiêu, nếu muốn học võ công cao hơn nữa, thì ba năm dạy nàng một chiêu, nữ oa nhi kia đã mang cho ta đồ ăn bốn năm rồi, gần nhất đại khái hơn mười ngày không tới. Ngươi không học võ công, đương nhiên ta không có biện pháp bảo ngươi đưa đồ ăn, nhưng trên người của ngươi có quái bệnh, như vậy nếu ta trị liệu ngươi hết bệnh, ngươi không phải sẽ đáp ứng mang đồ ăn cho ta sao?"

    Hoàng Cố Lăng cả đời chưa từng thấy qua chuyện quái dị như thế, quái nhân này có phương pháp quái lạ, nhưng cũng làm cho hắn hết sức hứng thú.

    Hắn cố ý thở dài nói: "Thế nhưng ta sẽ chết, ta không muốn sống trong thế gian đáng ghét này nữa."

    Quái nhân cũng cười ha hả nói: "Bởi vậy, nên ta mới nghĩ cách bảo ngươi mang đồ ăn."

    - Quái nhân đột nhiên nghiêm giọng hỏi: "Tiểu oa nhi, ngươi vì sao mà cam tâm tìm cái chết? Chẳng phải đã phụ đi công ơn cha mẹ ngươi sinh ngươi ra hay sao?"

    Chỉ thấy tay phải quái nhân vạch râu tóc bên vai trái của lão ra, cánh tay trái đã cụt sát sóng vai.

    Lão kéo lên rồi rũ xuống trường bào trên mặt đất, chỉ thấy hai chân lão từ trên đầu gối ba tấc, đều đã bị cụt mất.

    Trong lòng Hoàng Cổ Lăng chấn động, hỏi: "Lão tiền bối, tay và chân của người ..."

    Quái nhân không lên tiếng, cười to một hồi nói: "Cánh tay trái, hai chân của ta do bị tên đồ đệ của ta, hạ thủ chém đứt, võ công của hắn là do ta truyền thụ. Hắn hạ độc chế ngự ta, bằng không hắn không thể nào làm tổn thương ta được."

    - Thật là một thủ đoạn cực kỳ tàn độc, đáng buồn trong nhân gian sao lại có kẻ ác tâm như thế. Rồi lại như không có một chút thống hận nào biểu lộ, Hoàng Cố Lăng hỏi tiếp:

    ''Lão tiền bối, đồ đệ của người tàn ác như thế, tại sao không đem tên cầm thú đó bầm thây muôn đoạn?''

    - Quái nhân cười nói: "Tứ chi ta chỉ còn lại có một cánh tay phải, làm sao đủ sức đi giết nó chứ?"
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sát Nhân Điện
    Tác giả: Ức Văn
    Chương 2.8: Dạ Xoa

    Dịch: Hiệp sĩ què
    Biên: Độc Hành
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Giờ phút này, Hoàng Cổ Lăng thấy thương cảm cho lão quái nhân cô độc vô cùng, tuy biết bản thân mình cũng lắm thê lương, nên cũng thấy đồng tình, đồng cảnh ngộ. Trong lồng ngực hắn bỗng nổi lên một bầu nhiệt huyết sôi trào, hắn nói:

    "Lão tiền bối, nếu như người trị liệu cho vãn bối lành bệnh, dạy vãn bối võ học tinh thâm, vãn bối nhất định giúp lão nhân gia người giết chết tên ác đồ kia."

    - Quái nhân thật là quái đản đến cực điểm, lão nghe xong cười ha hả nói: "Không nên không nên! Ta từ trước đến nay không nhận nửa điểm ân huệ của người khác, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ thi ân cho người, ngươi muốn học võ công của ta thì cần phải giao dịch công bằng, ha ha. ha hah. .. Võ công của ta có bốn loại: bình thường, tuyệt chiêu, tàn chiêu, độc chiêu.

    - Nếu như ngươi muốn học bình thường, đưa cơm bảy ngày dạy ngươi một chiêu.

    - Nếu muốn học tuyệt chiêu, trăm ngày dạy một chiêu.

    - Nếu muốn học độc chiêu, ba năm dạy một chiêu.

    - Nếu muốn học tàn chiêu cần phải có hiện vật thực tế trao đổi, ta mới dạy ngươi một chiêu, ha ha ha ... Tiểu oa nhi, hiện tại ngươi đưa cơm cho ta ba năm, ta chữa thương thế của ngươi nhanh chóng bình phục. Muốn học võ công, ba năm sau hẵng tính. Muốn học võ công bình thường, thì sẽ tính trong năm ngày dạy một chiêu.

    Hoàng Cổ Lăng thật không ngờ lão già lại quái dị đến như thế, nhìn lão đáng thương như vậy, bản thân mang đồ ăn cho lão thì ngại gì chứ? Chẳng lẽ lão quái nhân thật có thể trị liệu quái bệnh của ta sao?

    Lão quái than nhẹ một tiếng nói: "Ngươi tới đây để cho ta chẩn đoán bệnh một chút."

    Hoàng Cổ Lăng chậm rãi đi tới, khoanh chân ngồi xuống trước mặt quái nhân. Quái nhân duỗi cánh tay phải khô gầy, đặt nhẹ trên mạch môn của Hoàng Cổ Lăng một hồi, lão khẽ ho nhẹ một tiếng, lại duỗi đơn chưởng đặt trên "Huyệt Khí Hải" của hắn, một hồi lại đến hai huyệt "Tàng Huyết", "Phúc Kết".

    Thời gian khoảng một tuần trà, quái nhân mới cười nói: "Đáng tiếc! Đáng tiếc, nếu ta chữa lành bệnh cho ngươi, ngươi có thể sẽ mất ba bốn mươi năm công lực."

    Hoàng Cổ Lăng mờ mịt hỏi: "Lão tiền bối nói vậy là có ý gì?"

    Quái nhân cười nói: "Tiểu oa nhi, sư phụ của ngươi thật sự là một người thông minh tuyệt thế, hắn biết dùng độc môn thủ pháp điểm huyệt "Nghịch khí ", để tăng trưởng công lực cho ngươi, ba yếu huyệt gồm "Tàng Huyết", "Phúc Kết", "Khí Hải", ba huyệt đạo này đều nằm gần lá gan, nơi hiểm yếu khí huyết giao nhau, chỉ cần hơi tức giận thôi, ba huyệt trụ cột này sẽ tạo ra hiện tượng khí huyết ngược dòng, mỗi khi huyệt Khí Hải hội tụ đủ nghịch huyết, khi sự tức giận lên tới đỉnh điểm, liền xuyên thấu qua đan điền di chuyển đi khắp cơ thể.

    - Loại độc môn điểm huyệt này, ngoại trừ lão hủ ra, thiên hạ võ lâm ngoài kia, chỉ sợ không ai có thể giải nổi thủ pháp điểm Huyệt độc đáo này.

    Bây giờ nếu ta giải khai huyệt đạo , máu huyết của ngươi sẽ được lưu thông, khôi phục lại như bình thường, nhưng cách đó sẽ làm cho hiệu quả tăng trưởng công lực bốn mươi năm của ngươi bị mất hết.

    Hoàng Cổ Lăng nghe xong, nội tâm vô cùng bội phục quái nhân chẩn đoán bệnh như thần.

    ''Ôi! Quả nhiên sư phụ dụng tâm khổ cực, nghĩ ra loại phương pháp này để tăng trưởng công lực cho mình, ba năm qua mình chịu đựng khổ sở cũng có giá trị .''

    Thình lình nghe quái nhân cười ha ha nói: "Tiểu oa nhi, ngươi thật là có cốt khí, có thể chịu được nghịch khí xông lên, làm cho ngươi phải chịu đau đớn thống khổ cực kỳ như bị tra tấn. Nếu lão hủ đoán không sai, ngươi đã chịu đựng mười năm hiệu quả tăng trưởng công lực, chẳng trách vừa rồi ngươi có thể tiếp ta ba chưởng."

    Hoàng Cổ Lăng cười nói: "Lão tiền bối, nói như vậy là bệnh của ta trị không khỏi được rồi, nhưng ta vẫn mang đồ ăn đến cho tiền bối."

    Quái nhân cười nói: "Không được! Ta chưa trị bệnh cho ngươi, nên ta cũng không tiếp ân huệ của ngươi."

    Hơn nữa ngươi ở đây ngắn ngủi chỉ có mấy tháng, nếu ta tăng cường sáu mươi năm công lực cho ngươi, sẽ kịp thời gian, không hiểu khi đó huyệt đạo của ngươi có chịu được huyết mạch tăng vọt không, sẽ vô cùng thê thảm, đau khổ hơn là chết!

    - ''Thôi như vậy đi, ta nghĩ ra một phương pháp, ''nghịch khí'' cho ngươi, đau khổ gặp đau khổ sẽ tiêu trừ, sau đó đến hết thời hạn qui định, lão hủ sẽ giải khai huyệt đạo cho ngươi."

    Hoàng Cổ Lăng mừng rỡ trong lòng, hỏi: "Lão tiền bối, người thật sự có thể tiêu trừ quái bệnh của ta, khiến nó hết phát tác thống khổ sao?"

    Quái nhân đột nhiên nhắm mắt lại, không hề đáp câu hỏi của Hoàng Cổ Lăng, lão quái giống như đang suy nghĩ dùng phương pháp gì để giảm bớt quái bệnh phát tác thống khổ của Hoàng Cổ Lăng.

    Ước chừng qua thời gian một bữa cơm, quái nhân mở hai mắt ra cười ha hả một hồi, nói: "Đã có! Ta lấy Băng Phách Chỉ điểm 'Huyệt Khí Hải' của ngươi.

    Ngón trỏ phải của Quái nhân nhanh như điện xẹt điểm vào ''Huyệt Khí Hải'' trên người Hoàng Cổ Lăng

    Trong khi chỉ phong cực nhanh điểm vào người, bên tai hắn chợt có một âm thanh kiều uyển cất lên:

    "Tàn Nhân Ngu, bất luận thế nào ta cũng không muốn hắn tiếp nhận hậu quả, trong khi ta còn muốn học trộm võ công của lão."

    Thình lình nghe quái nhân cười ha hả nói: "Nữ oa ngươi cũng không thể cả đời hầu hạ lão hủ chứ, phóng mắt nhìn võ lâm thiên hạ, đại khái có thể tìm được mấy người thắng được ngươi?''

    Hoàng Cổ Lăng hơi hé mở một mắt ra nhìn. Dưới ánh đèn sáng tỏ, một thiếu nữ y phục màu xanh lam, đang ngồi trên một khối đá. Thiếu nữ này có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, mày thuỳ, mũi ngọc, môi hồng, làn da trắng như tuyết, vẻ đẹp của nàng chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, quả thực là một tiên nữ, vưu vật nhân gian, Hoàng Cổ Lăng nhìn qua không khỏi ngẩn ngơ.

    Hắn không thể tưởng được nhân gian lại có một nữ nhân xinh đẹp như vậy, hắn vốn cảm thấy Tây Môn Ngọc Lan và mỹ nhân áo xanh, đã là hồng phấn giai nhân hiếm thấy trong nhân gian rồi, nhưng hôm nay nhìn thấy thiếu nữ áo lam này, vẻ tươi đẹp của nàng đã trên các nàng kia vài phần.

    Hoàng Cổ Lăng cảm thấy đã từng gặp mặt nàng ở đâu rồi, nhưng trong giây phút ngắn ngủi, hắn không thể nào xác định nổi là đã gặp ở nơi nào.

    Hoàng Cổ Lăng sợ cô gái kia phát hiện hắn nhìn trộm, nên vội nhắm mắt lại.

    Chỉ nghe bên tai truyền lại âm thanh như pha lê từ miệng mỹ nhân:

    - "Tàn Nhân Ngu, ta muốn hầu hạ lão đến hết quãng đời còn lại, ta phải học được toàn bộ võ công của lão."

    Quái nhân cười sằng sặc nói: "Bình thường, Tuyệt chiêu, Độc chiêu võ công, ngươi có thể học được, nhưng Tàn chiêu võ công, ngươi sẽ vĩnh viễn không học được, trừ phi ngươi mang tất cả Sát Nhân Chỉ đến đây cho ta, ta mới có thể dạy ngươi Tàn chiêu mười bảy thức võ công."

    Hoàng Cổ Lăng nghe xong trong lòng giật mình, "Sát Nhân Chỉ! Sát Nhân Chỉ!" Lão nhân bị tàn phế, nếu có được Sát Nhân Chỉ thì có ích lợi gì?

    Một ý niệm trong tâm trí hắn bất chợt nổi lên, quái nhân này đích thị là một Kỳ Nhân Dị Sĩ, vô địch thiên hạ. Theo như lời lão nói thì Tàn chi võ công nhất định là võ học cực kỳ huyền ảo, nếu mình đoạt được ''Sát Nhân Chỉ'' đến tay, cầm đưa cho lão, như vậy mình sẽ học được Tàn Chiêu võ công của lão, mình sẽ đánh bại, giết được ''Sát Nhân Điện Chủ".

    - Thiếu nữ áo lam kia dịu dàng nói: "Một ngón Sát Nhân Chỉ có thể học được mấy thức Tàn chiêu võ công?"

    Quái nhân cười nói: "Ngón tay cái trái phải và ngón phải áp út, mỗi đôi có thể học ba chiêu, ngón phải áp út có thể học hai chiêu, Sát Nhân Chỉ còn lại mỗi đôi một chiêu. Nữ oa à! Vóc dáng ngươi cực đẹp, nếu học được Tàn chiêu võ công, người sẽ trở nên cực kỳ tàn khốc, điều đó không tốt đâu, lão hủ khuyên ngươi chỉ học võ công Bình thường và Tuyệt chiêu là đủ rồi."

    Trong lòng Hoàng Cổ Lăng có chút kinh sợ, thầm nói: "Võ công Quái nhân được phân theo đẳng cấp : Bình thường, Tuyệt chiêu, Độc chiêu, Tàn chiêu, như vậy võ công độc và tàn chiêu đích thị là chiêu thức cực độc, cực tàn phế rồi."

    Thiếu nữ áo lam nói nghe rõ ràng : "Tàn Nhân Ngu, hôm nay ta đưa tới bảy ngày đồ ăn, lại đến kỳ mỗi trăm ngày, lão phải dạy ta một chiêu Bình thường và một Tuyệt chiêu."

    Quái nhân cười nói: "Được, được, được! Ta sẽ dạy ngươi."

    Thiếu nữ áo lam đột nhiên đứng lên, khoan thai đi về phía Hoàng Cổ Lăng, bỗng dưng nàng vận đủ công lực nhắm huyệt "Môn vị" của Hoàng Cổ Lăng đá vào...... Một tiếng kêu đau đớn từ miệng Hoàng Cổ Lăng thốt ra!

    Quái nhân cười ha hả nói: "Nữ oa à, ngươi học được ta hai Độc chiêu, vậy mà cũng trở nên lòng dạ độc ác rồi."

    Thiếu nữ áo lam cười dịu dàng nói: "Ta vất vả khổ cực mới có thể được lão truyền thụ hai chiêu võ công, làm sao vô duyên cớ để hắn học lén chứ."

    Quái nhân cười ha ha nói: "Có lý có lý! Nữ oa à, ngươi nhìn rõ ràng chiêu thức Bình thường này, "Bạch Vân Phiêu Phi" nhé.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sát Nhân Điện
    Tác giả: Ức Văn
    Chương 2.9: Dạ Xoa

    Dịch: Hiệp sĩ què
    Biên: Độc Hành
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Dứt lời, tay phải quái nhân nghiêng nghiêng vỗ ra, đột nhiên cổ tay run lên, đôi bàn tay chợt hóa thành hơn mười hai hư ảnh, tập kích vào ba mươi sáu chỗ huyệt đạo trên người thiếu nữ áo lam.

    - Thiếu nữ áo lam vội vàng dịch chuyển ra bảy thước, nói: chiêu võ công "Bạch Vân Phiêu Phi'' này lão dạy ta đã thọ giáo được rồi.

    Quái nhân cười nói: "Nữ oa à, ngươi thật sự là thông minh, nếu ta truyền thụ toàn bộ võ học cho ngươi, không đến một năm ngươi nhất định sẽ học hết .... Đây là một Tuyệt chiêu võ công tên là "Nhân Cốt Tàn Hôi", cần lấy tay trái làm phụ, ngươi nhìn cho rõ.

    Trong tiếng nói, ống tay áo bên trái quái nhân bồng bềnh giơ lên, chỉ thấy tay phải quái nhân nhắm vào mông Hoàng Cổ Lăng vỗ một cái, cười nói: "Tiểu oa nhi, ngươi vô duyên cớ lại học trộm hai chiêu võ công của ta."

    Hoàng Cổ Lăng lục đục đứng dậy khom người nói: "Lão tiền bối thật sự là thiên hạ võ lâm đệ nhất kỳ nhân, vãn bối hôm nay được đại ân, khắc cốt ghi tâm, mãi mãi khó quên. Nàng ấy nếu như không thể buông bỏ việc mang cơm cho lão nhân gia, vãn bối cũng không thể ép buộc được. Bất quá mỗi mười ngày ta sẽ tới thăm lão tiền bối một lần."

    Quái nhân cười nói: "Nữ oa này tài nghệ võ công đã rất khá rồi, nhưng nàng lại tham lam vô cùng, bởi vậy ta không có phương pháp chữa thương được cho ngươi rồi."

    Hoàng Cổ Lăng lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Ta chết cũng không hối tiếc, chỉ hận vận mệnh ta đa đoan."

    Quái nhân đột nhiên cười nói: "Tiểu oa nhi, ngươi không cần phải thương tâm, nếu như có thể mang Sát Nhân Chỉ tới, lão hủ chẳng những dạy võ công cho ngươi, cũng sẽ trị liệu thương thế của ngươi nhanh chóng bình phục."

    Hoàng Cổ Lăng nói giọng ai oán: "Vãn bối vốn đã có được một ngón cái tay phải 'Sát Nhân Chỉ', đáng hận bị người cướp đi. Nhưng ta nhất định sẽ tìm cách đem nó về dâng cho lão tiền bối."

    Quái nhân đột nhiên thò tay cầm lên một cái đùi nướng, ăn lấy ăn để, mùi thơm ngào ngạt. Trong miệng Hoàng Cổ Lăng không khỏi nuốt nước bọt, bởi vì đã mấy hôm rồi hắn không ăn gì. Thế nhưng hắn lại không muốn hỏi quái nhân, bởi vì hắn biết rõ, những đồ ăn kia là do thiếu nữ áo lam đưa đến, chỉ đủ cho lão quái dùng trong bảy ngày thôi.

    Hoàng Cổ Lăng cúi người vái chào: "Lão tiền bối, vãn bối quấy nhiễu nơi thanh tu của lão nhân gia đã nửa ngày trời, đến lúc vãn bối phải cáo từ rồi."

    Quái nhân cười ha ha nói: "Được ... được . . . Tiểu oa nhi ngươi tranh thủ thời gian đi đoạt lấy Sát Nhân Chỉ đi!"

    Hoàng Cổ Lăng quay người ra khỏi thạch động. Giờ phút này đã là lúc tà dương, dãy núi được bao phủ bởi ráng chiều ngũ sắc, trong lòng Hoàng Cổ Lăng ray rứt, triển khai khinh công lao về hướng Lạc thành.

    Nửa canh giờ sau, Hoàng Cổ Lăng đã chạy qua tầng tầng lớp lớp núi non, bỗng nhiên một tiếng gọi dồn dập vang lên: "Hoàng tướng công, ngươi . . . Ngươi hãy cứu giúp ta."

    Mỹ nhân áo xanh từ trong một cốc núi chạy tới nhanh như chớp, chỉ thấy thân hình nàng loang lổ vết máu, tay áo rách nát, trên tóc và thân hình dính nhiều mảnh cỏ, bộ dạng xốc xếch. Nàng bây giờ trông giống như một con cừu non bị lạc đường, lao vào trong lòng Hoàng Cổ Lăng.

    - Hoàng Cổ Lăng nhìn rõ mặt nàng, liền lạnh lùng ... hừ một tiếng ... ''Mau tránh ra."

    Mỹ nhân áo xanh lảo đảo một hồi té ngã trên đồng cỏ, nàng ngẩng đầu lộ vẻ sầu thảm gượng cười, nói: "Hoàng tướng công, chàng nhẫn tâm với thiếp như thế ư! Hoàng tướng công . . . bọn chúng đến rồi."

    Đột nhiên nàng đứng lên, lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi, e ngại, trốn ra sau lưng Hoàng Cổ Lăng.

    Bỗng dưng tứ phía có tiếng ùn ùn ... vang lên, truyền vào tai hắn.

    Hoàng Cổ Lăng đưa mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy bốn phương tám hướng xuất hiện mấy chục người.

    Đứng đầu là bảy vị lão nhân có khuôn mặt xấu xí, mặc áo tơ màu sắc rực rỡ. Những lão nhân này cao thấp quái dị, trong tay mỗi người đều cầm trường kiếm màu xanh lục lóng lánh.

    Đằng sau bảy vị lão nhân xấu xí là mười ba tên võ sĩ đồng phục trắng, băng cột đầu, mặt cũng che vải trắng. Bọn chúng lập tức lao về phía hai người Hoàng Cổ Lăng, lập thành một trận thế bao vây xung quanh.

    Chúng phân ra bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, mở to cặp mắt sáng lấp loé, nhìn chằm chằm vào Hoàng Cổ Lăng và mỹ nhân áo xanh.

    Nhìn trang phục quái dị của bọn họ, nơi hoang vu sơn dã này, càng nổi bật lên sự khủng bố khẩn trương tột độ.

    Hoàng Cổ Lăng thấy hành vi quái dị của bọn người mới tới, trong lòng cũng cảm thấy rùng mình, hắn lạnh giọng hỏi mỹ nhân áo xanh: "Cái thứ quỷ không giống quỷ, người không giống người này, từ nơi nào đến thế?"

    Mỹ nhân áo xanh dịu dàng cười nói: "mấy tên quần áo màu sắc rực rỡ đi đầu cực kỳ dâm ác . . . Không biết tại sao bọn chúng lại muốn bắt ta, ta đã đánh chết hai tên lão nhân đáng ghê tởm đó, giết bốn tên Cương thi áo trắng."

    Hoàng Cổ Lăng hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ta cũng đang muốn tìm ngươi. Thật xúi quẩy, ngươi vì sao phải cần ta tiếp tay?"

    Giọng mỹ nhân áo xanh như pha lê, nói: "Hoàng tướng công, gặp nguy nan trốn chạy thì phải cần người cứu giúp. Ngươi là nam tử hán đại trượng phu, gặp nguy trốn tránh, chẳng phải sẽ xấu hổ khi đối diện với anh hùng trong thiên hạ sao?"

    Hoàng Cổ Lăng ngẩn người, thầm nói: " Nàng nói cũng đúng! Ta tuy có thù hận với nàng, nhưng thấy chết không thể không cứu . . ."

    Mỹ nhân áo xanh cất tiếng cười khanh khách, nhõng nhẽo nói: "Hoàng tướng công, ta chỉ cần ngươi giúp ta thêm nghị lực, mạnh dạn, tăng thêm dũng khí là tốt lắm rồi. Còn chuyện động thủ, không cần Hoàng tướng công lao tâm."

    Bỗng nhiên, ba tên quái nhân áo trắng song song bức tới hai người.

    Hoàng Cổ Lăng chau mày, nhấc tay bổ ra một chưởng. Một luồng kình lực mãnh liệt ép tới!

    Nào ngờ ba tên quái nhân áo trắng bỗng nhiên phân tán ra, tránh chưởng lực của hắn. Hoàng Cổ Lăng đánh nhanh ra một hư chiêu về phía trước. Thân pháp bọn chúng trông cứng nhắc nhưng nhanh chóng dị thường.

    Hoàng Cổ Lăng hơi ngẩn ra, thân hình quay ngược lại, cánh tay bổ ra một chưởng. Một chưởng này hắn bổ ra sức gió lay động mãnh liệt, chợt thấy cánh tay phải Hoàng Cổ Lăng rung rung, bàn tay đột nhiên hóa ra hơn mười bàn tay, công vào chổ hiểm trên thân hình của ba quái nhân.

    Nguyên lai một chưởng này của Hoàng Cổ Lăng là hắn học lỏm được trong thạch động, trong lúc lão quái nhân truyền thụ cho nữ nhân áo lam, là chiêu thức võ công Bình thường "Bạch Vân Phiêu Phi". Nên biết, khí huyết trong cơ thể Hoàng Cổ Lăng ngược dòng, thiếu nữ áo lam tuy rằng đá trúng huyệt đạo của hắn, nhưng Hoàng Cổ Lăng lại không ngất đi. Lão quái nhân truyền thụ cho thiếu nữ áo lam hai chiêu, hắn cũng âm thầm vụng trộm học hết.

    Bỗng nghe ba tiếng gào rống thê lương liên tục vang lên.

    Ba tên quái nhân áo trắng bị trúng một chưởng của Hoàng Cổ Lăng nơi chổ hiểm phần bụng, thân thể ba tên bị bắn ra hơn một trượng, nằm bất động không nhúc nhích.

    Thấy rợn cả người, bọn quái nhân bên ngoài nhìn thấy lạnh mình run sợ. Đôi chân mày mỹ nhân áo xanh cũng nhíu lại, nàng không thể tưởng tượng nổi, chỉ một chưởng vỗ nhẹ ra, Hoàng Cổ Lăng đã đánh chết ba tên quái nhân áo trắng tại tràng.

    Hoàng Cổ Lăng cũng không khỏi ngẩn ngơ tại chỗ, hắn vốn định thử một lần chiêu thức võ công của lão quái nhân truyền lại xem uy lực thế nào, vạn lần không ngờ lại lợi hại đến như thế.

    Hoàng Cổ Lăng thở nhẹ ấp úng lẩm bẩm: "Lão quả nhiên là một kỳ nhân, loại chiêu thức Bình thường đã có uy lực như thế, huống chi Tuyệt chiêu, Độc chiêu, Tàn chiêu kia . . ."

    Mỹ nhân áo xanh thấy hắn thì thào trong miệng, cũng không biết hắn đang nói cái gì, chợt thấy một tên Thải Y quái nhân nhìn ghê tởm, nhanh như chớp giật, nhảy tới.

    Mỹ nhân áo xanh vội kêu lên: "Hoàng tướng công, chú ý địch nhân . . .

    Hoàng Cổ Lăng đã cảnh giác, nhưng vẫn cảm thấy một đạo kiếm quang đâm tới trước mắt. Kiếm khí dày đặc, hàn quang lạnh buốt cả mặt.

    Hoàng Cổ Lăng hét lớn một tiếng, phất tay đánh ra một chưởng.

    Lão Thải Y xấu xí, tay quét đường kiếm một vòng, một hồi kiếm quang lượn lờ, trường kiếm màu xanh lục lóng lánh, điểm gấp đến vai trái của Hoàng Cổ Lăng.

    Lần này kiếm thức cực nhanh, tâm trí Hoàng Cổ Lăng đột nhiên hiện lên chiêu thức ''Nhân Cốt Tàn Hôi" của lão quái nhân truyền cho, dùng để đối phó với chiêu kiếm này là thỏa đáng nhất.

    Nghĩ đến đây, thân ảnh Hoàng Cổ Lăng hơi chuyển, bàn tay trái nhanh lướt nhẹ qua, tay phải như chớp giật, nhanh như đạn bắn! ——
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sát Nhân Điện
    Tác giả: Ức Văn
    Chương 3.1: Cường Hôn

    Dịch: Hiệp sĩ què
    Biên: Độc Hành
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Thải Y Xú Nhân khi thấy Hoàng Cổ Lăng dùng tay trái lướt nhẹ qua, có ý xem thường, trường kiếm vung lên mở rộng ra một xích, tay phải phảng phất như loài rắn độc đang trườn tới.

    Lòng bàn tay lão chưa kịp tới, thì một luồng chưởng phong mạnh mẽ tuyệt luân đã bổ thẳng đến.

    Trong lòng Thải Y Xú Nhân kinh hãi, dĩ nhiên lão muốn thẳng người tránh né, nhưng không còn kịp nữa, quỷ ảnh của Hoàng Cố Lăng đã lướt qua người lão ...!

    Lão chợt nghe lồng ngực chấn động mạnh,

    một luồng kình khí phách không đã đánh trúng. Thân hình lão bị chấn động bay lên, ngã xuống bên ngoài hơn bảy tám thước.

    Sau một chưởng kinh thiên động địa, bọn Thải Y Quái Nhân và mười tên Bạch Y Nhân lập tức tản ra, khôi phục lại phương vị, xiết chặt vòng vây, cùng chậm rãi tiến tới gần ....

    Tên Thải Y Xú Nhân bị trúng một chiêu "Nhân Cốt Tàn Hôi", miệng phun ra một ngụm máu tươi, đứng lên đi được một vài bước, liền ngã xuống giãy giụa mấy cái, rồi nằm im bất động.

    Hoàng Cố Lăng xuất thủ chỉ có hai chiêu do Lão Dị Nhân - Tàn Nhân Ngu truyền thụ, liên tục đánh chết tươi bốn tên Bạch Y lẫn Thải Y, trong lòng hắn kinh dị muôn phần đối với việc học trộm võ công của Lão Quái - Tàn Nhân Ngu. Sau một thoáng suy nghĩ, trong lòng hắn càng quyết tâm: "Bất luận giá nào, ta cũng phải đoạt cho được Sát Nhân Chỉ đến tay''

    Thần thái mỹ nhân áo xanh trấn tĩnh, mặt điểm nụ cười, uyển chuyển bước nhẹ về phía Hoàng Cổ Lăng.

    Bỗng nhiên, Hoàng Cổ Lăng trở mình, tay bắt giữ mạch môn cổ tay phải của mỹ nhân áo xanh.

    Mỹ nhân áo xanh không ngờ Hoàng Cổ Lăng lại ra tay với nàng, nàng không né tránh,

    ngược lại còn mang trọn cả thân thể mềm mại, ngã vào lòng hắn.

    Hoàng Cổ Lăng rét lạnh cả tâm hồn, hắn gượng cười, tay phải từ từ đẩy ra!

    Gió thu hoang lạnh thổi từng cơn làm tung bay máy tóc dài của mỹ nhân áo xanh, hoà lẫn với những tiếng lá rơi đâu đây.

    Ngực nàng vẫn thở đều đặn, hơi thở mùi thơm của nàng xuân nữ len lỏi đến tận cõi lòng của Hoàng Cổ Lăng.

    Mỹ nhân áo xanh với gương mặt trấn tĩnh, cười tươi như hoa, dường như chẳng sợ hãi gì về chuyện sinh tử đang xảy ra trước mắt.

    Hoàng Cổ Lăng ngẩn người, tay phải đang

    đưa lên đột nhiên ngừng lại giữa chừng. Hắn lạnh lùng hỏi: ''Ngươi không biết là ta muốn tìm giết ngươi sao?"

    Mỹ nhân áo xanh dịu dàng giọng thản nhiên: "Ta biết rõ! Ngươi rất hận ta."

    Hoàng Cổ Lăng hừ lạnh một tiếng, đẩy tấm

    thân mềm mại của nàng ra rồi thản nhiên nói: ''Ngươi không trả ''Sát Nhân Chỉ'' lại cho ta, người đừng hòng sống sót."

    Mỹ nhân áo xanh nũng nịu gượng cười, nói:

    "Tướng Công muốn giết ta, thì cần phải giết đám Lệ Quỷ kia trước đã."

    Lúc này bọn Thải Y Quái Nhân và Bạch Y nhân đã dần dần tiến tới gần.

    Hoàng Cố Lăng quát lớn: "Đứng lại! Nếu tiếp tục tiến tới, đừng trách ta hạ thủ!"

    Bọn Bạch Y nhân này, từ đầu cho tới chân đều bao bọc trong vải trắng dày đặc, cho đến cái bao tay của bọn chúng cũng là màu trắng, không thể nào nhìn thấy rõ được diện mục của chúng.

    Chúng vẫn chậm chạp tiến ép tới trước, như không nghe thấy tiếng quát lớn của Hoàng Cổ Lăng.

    Một nơi núi non hoang dã, mười chín tên quái nhân với trang phục quỷ dị, không nói năng lời nào chậm chạp tiến tới, riêng điểm này thôi, đã bao trùm một bầu không khí khủng bố khiến người trong cuộc phải kinh hãi khiếp sợ.

    Mỹ nhân áo xanh dịu dàng nói: "Hoàng tướng công, bọn này yêu mỵ dâm ác dị thường, trên thân đầy ám khí độc. Tối nay chúng ta chắc chết không có chỗ chôn rồi."

    Hoàng Cổ Lăng đang hết sức chú ý thân ảnh của những tên Quái dị kia, trong đầu liên tục thay đổi kế sách cự địch, đột nhiên mùi phấn son bay tới đập vào mũi làm hắn quay mặt lại quát: ''Ngươi tới gần quá vậy làm gì?"

    Mỹ nhân áo xanh cười hồn nhiên nói: "Chàng là một đại anh hùng hào kiệt có khí phách, càng gần chàng, thiếp càng có thêm dũng khí."

    Hoàng Cổ Lăng nghe xong hơi ngẩn người, bỗng nhiên hắn hừ lạnh một tiếng, nói: "Võ công của ngươi đâu kém so với ta, tại sao không một mình chống địch đi?"

    Mỹ nhân áo xanh cười gượng, nói: "Thiếp bị bọn chúng dùng độc kiếm đả thương, có thể sẽ không còn sống được bao lâu nữa."

    Hoàng Cổ Lăng đột nhiên hét lớn một tiếng,

    bàn tay trái chớp nhoáng vung ra, một đạo kình lực mãnh liệt đánh thẳng ra, tay phải nhanh chóng lấy ra một thanh đoản kiếm, dồn lực lên đầu kiếm ảnh, tụ thành một mảnh hàn quang, công thẳng đến lão Thải Y quái nhân.

    Tay Thải Y quái nhân cầm một thanh Lục Kiếm, lão vẽ lên một mảng Lục quang chặn đứng đường kiếm mãnh liệt điểm tới của Hoàng Cổ Lăng.

    Bóng Lục quang vừa tắt, năm thanh trường kiếm khác từ bốn phương tám hướng cũng đã nhắm vào Hoàng Cổ Lăng đâm tới.

    Hoàng Cổ Lăng biết được những thanh kiếm này có tẩm độc, không dám chủ quan, thanh đoản kiếm trong tay hắn quét ra một mảnh sóng bạc dày đặc, đón đỡ năm đạo kiếm phong. Bàn tay trái hắn đồng thời bổ ra một đạo cuồng phong, thân ảnh nhanh chóng thoát khỏi vòng vây bay ra ngoài.

    Bỗng nhiên trong không gian nghe như tiếng kim loại xé gió, hơn mười điểm sáng bạc lập loè bắn tới nhanh như điện. Nguyên lai là một tên Bạch Y bịt mặt, phóng ra một chuỗi ám khí Ngân Đạn có tẩm độc, tập kích Hoàng Cổ Lăng.

    Hắn liền vận khí đan điền, đoản kiếm trên tay phải quét ra một đường kiếm khí cầu vòng mịt mờ.

    Chỉ nghe những âm thanh leng keng .... leng

    keng .... vang lên, những viên Ngân Đạn, đều bị cầu vòng kiếm quang đánh rớt.

    Một kiếm Hoàng Cổ Lăng đánh rơi các Ngân Đạn đó, lập tức hắn trầm khí đan điền, bình thản rơi người xuống. Bỗng trước mặt nghe tiếng quát, mỹ nhân áo xanh đã tung ra một luồng nhu kình mềm mại về phía một tên Bạch Y bịt mặt đang bức tới gần nàng.

    Tên Bạch y bị trúng phải luồng tiềm lực mạnh mẽ, trong miệng gã phun ra mấy ngụm máu tươi, ngửa mặt té xuống mặt đất.

    Ba tên Bạch Y Nhân bịt mặt khác, với sáu đôi quái thủ đồng thời gương cao, hơn mười sợi độc châm màu lục, nhanh như điện bắn về phía mỹ nhân áo xanh. Hai tay áo nàng bay múa đánh ra một luồng chưởng phong dày đặc. hững sợi độc châm màu lục bị đánh rơi lả tả tứ phía.

    Nào ngờ hai viên Ngân Đạn tẩm độc, đã âm thầm bắn tới phía sau nàng.

    Mỹ nhân áo xanh đột nhiên nghiêng người nằm rạp về phía trước, hai viên Ngân Đạn liền lướt qua mái tóc nàng.

    Một viên Ngân Đạn khác lại bắn trúng vào cổ tay trái của nàng. Nàng cảm thấy như lửa đốt, đau nhức kịch liệt, cổ tay trái có dấu tím bầm, sưng lên như trái long nhãn. Nàng hét lên một tiếng, ngã quỵ xuống đất.

    Ba tên Bạch Y Nhân bịt mặt tựa như ba chiếc bóng U linh, đồng lượt lao tới. Cặp đùi ngọc của Mỹ Nhân áo xanh, đột nhiên đá ra liên hoàn cước. Một tên Bạch Y bịt mặt ôm lấy chiếc chân của gã, rống lên thảm thiết ...

    Hai tên còn lại vẫn tiếp tục song song nhào tới.

    Hoàng Cổ Lăng nhìn rõ sự việc, quát lớn một tiếng, kiếm quang như điện xẹt. Hai tiếng gào thảm thiết vang lên, hai tên Bạch Y Nhân phơi thây ngay tại tràng dưới kiếm của hắn.

    Hoàng Cổ Lăng xuất kiếm chiêu vô cùng quỷ dị, trong khi hai tên Bạch Y Nhân bịt mặt

    chỉ lo dùng trảo công chụp về phía mỹ nhân áo xanh. Kết quả một kiếm xuất ra hai tên cùng chết thảm.

    Một chuỗi âm thanh kim loại xé gió vang lên trong không gian, hơn mười Lục Ti Độc Châm và bốn chuỗi Ngân Đạn với khí thế lôi đình vạn quân lao vụt tới Hoàng Cổ Lăng và Mỹ Nhân áo xanh.

    Hoàng Cổ Lăng đột nhiên đưa cánh tay ôm Mỹ Nhân áo xanh vào lòng, tay phải bổ ra một vòng bạch quang Kiếm Khí.

    - Đinh.....Đinh....đang...đang ... thân ảnh của hắn đã xông qua truy cản của hai quái nhân chặn đường ...

    - Tê tê...ê...eee, hơn mười Lục Ti Độc Châm từ sau bắn tới ...

    Không dám coi thường loại độc châm nhỏ như sợi tóc này, Hoàng Cổ Lăng ôm mỹ nhân áo xanh, hạ xuống đất lăn một vòng, rồi đột nhiên tung mình đứng thẳng nhắm hướng hoang sơn dã lĩnh lao vút đi.

    Chàng vận hết công lực chạy như tên bắn, tuy rằng kẹp lấy mỹ nhân áo xanh, vẫn nhanh như sao băng.

    Chạy như điên ra tầm hơn mười trượng, lo lắng quay đầu nhìn lại, bọn Thải Y Xú Nhân và Bạch Y nhân lại không ai đuổi theo, chúng chỉ đứng nhìn theo ngơ ngác.

    Đột nhiên những tiếng rên thảm vang lên,

    sáu lão Thải Y xấu xí còn lại, cùng năm tên Bạch Y bịt mặt, cùng nhau tự sát tập thể, thân thể từng tên ngã xuống.....!

    Lần này hắn thực sự thấy được chuyện lạ nhìn ngạc nhiên đến ngẩn ngơ, từ khi hành tẩu giang hồ đến nay, hắn chưa từng gặp sự tình kỳ dị quái gở như tối nay.

    Chúng không thắng nổi mình, thế là cả bọn tự sát toàn bộ chết tại đây?

    Mỹ nhân áo xanh chậm rãi mở mắt, tinh ranh hỏi: "Như thế nào? Chúng ta còn sống ư?"
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Sát Nhân Điện
    Tác giả: Ức Văn
    Chương 3.2: Cường Hôn

    Dịch: Hiệp sĩ què
    Biên: Độc Hành
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Hoàng Cổ Lăng nghe được đột nhiên bừng tỉnh, bản thân còn ôm chặt lấy nàng, hừ nhẹ một tiếng, thả nàng rơi xuống đất!

    Ôi! .... tiếng kêu ai oán với bờ mi ướt đẫm, lệ rơi lả chã của nỹ nhân áo xanh sau khi bị ném xuống đất.

    Tuy trong lòng Hoàng Cổ Lăng hận nàng, nhưng lúc này thấy nàng điềm đạm đáng yêu như vậy, không khỏi âm thầm hối hận, hai mắt ngơ ngác nhìn nàng.

    Mỹ nhân áo xanh với đôi mắt long lanh ngấn lệ, gần như khép lại, giọng nàng nghẹn ngào: "Ta bị trừng phạt rồi, chàng vẫn còn thống hận ta ư?"

    Trong lòng Hoàng Cổ Lăng tự trách mình, hắn nói với giọng ai oán: "Ngươi vì sao phải trộm Sát Nhân Chỉ của ta?"

    Hắn nghĩ không ra phải dùng từ ngữ gì cho thích hợp để nói tiếp, đành phải thở dài một tiếng.

    Mỹ nhân áo xanh nói với giọng êm ái uyển chuyển: "Nếu ta không trộm Sát Nhân Chỉ của

    chàng, chàng sớm đã bị người ta sát hại rồi. . ."

    Hoàng Cổ Lăng lạnh lùng hừ một tiếng. Mỹ

    nhân áo xanh vội la lên: "Chàng không tin ư? Ta mà cố ý lừa chàng, ta sẽ chết không nhắm mắt!"

    Hai hàng nước mắt của nàng đã tràn mi. Giọng ai oán tiếp tục nói: "Sát Nhân Chỉ trong ngực ta, chàng cầm lấy đi đi! Chỉ là ta cảnh báo chàng, trên giang hồ hiểm ác vô cùng, chỗ nào cũng có.''

    Tựa như chàng, chuyện ta trộm đồ, giết người chỉ là bình thường, chàng tự cho rằng mình có được Sát Nhân Chỉ, người trong thiên hạ sẽ không ai biết ư? Nhưng mà ta biết rõ chàng có 'Sát Nhân Chỉ đấy."

    Trong lòng Hoàng Cổ Lăng chấn động, hỏi: "Làm sao ngươi biết ta có Sát Nhân Chỉ?"

    Mỹ nhân áo xanh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, gương mặt duyên dáng tuyệt trần, chậm rãi đưa tay phải, nắm lấy tay Hoàng Cổ Lăng, nói: "Trên giang hồ đều nói Lý Mị Hồng ta, lòng dạ độc ác như bò cạp, như rắn rết, hơn nữa bản tính lại phóng đãng, những kẻ chính nhân quân tử lại có ý khinh thường nói ta là nữ nhân hạ lưu . . . Nhưng ta tự hỏi hai mươi năm qua, tấm thân ta vẫn băng thanh ngọc khiết, không hề. . ." Nói đến đây, mặt nàng ửng đỏ, thân hình mãnh mai kiều diễm ướt át, đôi môi anh đào mở ra, thẹn thùng mỉm cười.

    Hoàng Cổ Lăng thấy trong lòng rung động, hắn cảm thấy nàng rất đẹp, vẻ đẹp đặc thù của một nàng xử nữ.

    Lý Mị Hồng chậm rãi đứng lên, thân thể mềm

    mại của nàng lướt qua.

    Hoàng Cổ Lăng nhẹ nhàng lãng tránh. Nước mắt Lý Mị Hồng đột nhiên lăn xuống má, nức nở nói: "Chàng còn thống hận ta sao? Ta đã sắp chết rồi ..., hy vọng chàng có thể nghe ta nói mấy lời sau cùng, được không?"

    Hoàng Cổ Lăng thấy nàng trông điềm đạm

    đáng yêu, mảnh mai yếu đuối, không đành lòng làm cho nàng khổ sở thêm, đành phải nhẹ nhàng mở rộng vòng tay, ôm lấy thân thể mềm mại của người ngọc.

    Lý Mị Hồng được người yêu ôm vào lòng, sung sướng, hai hàng nước mắt chảy như mưa.

    Hoàng Cổ Lăng từ lúc chào đời tới nay, chưa

    bao giờ hắn làm điều này với ai, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu di động trong lồng ngực, vô cùng thoải mái.

    Thân hình Lý Mị Hồng run rẩy, chiếc cổ ngọc tựa trên bờ vai phải của hắn, thân thể thoải mái, tươi cười bình thản, như một đoá Hải Đường trong cơn bão tố, nội tâm khoan khoái dễ chịu, đuôi lông mày hiện lên nét xuân tình.

    Hoàng Cổ Lăng ngửa mặt nhìn lên, trên trời là một mảnh mây trắng lững lờ, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi nói: "Thù Thầy ta còn chưa trả, ta nào dám nghĩ tới chuyện nhi nữ thường tình. Ta lại phát sinh tình cảm với nàng hay sao?"

    Chỉ nghe Lý Mị Hồng rên rĩ êm ái bên tai: "Ôm chặt thiếp, ôm chặt thiếp! Hãy cho thiếp được chết trong thanh thản."

    Hoàng Cổ Lăng nói thầm: "Nàng sắp chết rồi, ta làm sao có thể làm tổn thương lòng nàng. . ."

    Lập tức hắn xiết chặt vòng tay, ôm cứng thân thể mềm mại của Lý Mị Hồng vào lòng.

    Lý Mị Hồng run rẩy qua hơi thở nói: "Chất độc mãnh liệt vô cùng, nhanh. . . thiếp sắp chết, chàng hãy ôm thiếp chặt một chút. . ."

    Hoàng Cổ Lăng cúi đầu nhìn qua, không khỏi

    nhíu mặt chau mày, nói khẽ: "Độc trên người nàng, chẳng lẽ không có cách nào điều trị sao?"

    Lý Mị Hồng cười buồn, thấp giọng nói: "Chàng không muốn ta chết?"

    Nụ cười nàng hàm ẩn ngàn vạn sợi tơ ngọc, giọng nói nàng cũng mang theo một cõi âm u trách hờn, lạnh lẽo ai oán.

    Hoàng Cổ Lăng ngẩn người, nói: "Ta vì sao lại muốn nàng chết chứ?"

    Lý Mị Hồng gượng cười, dịu dàng nói: "Hoàng tướng công, chàng có thể điểm vào 'Tỏa Tâm Huyệt' và 'Quy Âm Huyệt' của thiếp không?"

    Hoàng Cổ Lăng nghe được, gương mặt phiếm hồng, ấp úng nói: "Cái này. . . Cái này. . . Cái này, ta làm sao có thể."

    Lý Mị Hồng u buồn lạnh lẽo ai thán một câu: "Như vậy, ta chỉ còn chờ tử thần đến rước đi mà thôi, chỉ hận ta . . ." Nước mắt nàng lại tuôn rơi lã chả.

    Nguyên lai vị trí "Tỏa Tâm Huyệt" nằm nghiêng bên ngực trái, vị trí "Quy Âm Huyệt" nằm nghiêng bên ngực phải, hai huyệt đạo này là hai yếu điểm nhạy cảm của người con gái, thử hỏi Hoàng Cổ Lăng nào dám đáp ứng nàng?

    Nhưng khi hắn nhìn thấy Lý Mị Hồng thống khổ đáng thương, hắn lại không nỡ đành lòng.

    Khi một nàng kiều nữ có gương mặt kiều diễm xinh như hoa, đột nhiên phải rời xa dương thế, sự tình tàn nhẫn này, thử hỏi trong nhân gian ai mà không cảm thấy thương tâm động lòng trắc ẩn?

    Đột nhiên Hoàng Cổ Lăng than nhẹ một tiếng,

    nói: "Ngươi. . . Ngươi không cảm thấy ủy

    khuất thiệt thòi chứ?"

    Lúc này thân thể mềm mại Lý Mị Hồng run nhè nhẹ, khuôn mặt lộ ra vẻ hết sức thống khổ, lạnh lẽo nói:

    "Hoàng tướng công, nếu có duyên hy vọng kiếp sau chúng ta gặp lại! Chất độc đã phát tác vào kỳ kinh bát mạch rồi, thiếp đã cách cái chết không xa. . ."

    Hoàng Cổ Lăng không chần chờ được nữa, cắn răng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, ngẩng đầu thấy trong núi là một mảnh rừng cây thưa thớt, hắn tung mình mấy cái nhảy vào bên trong khu rừng, mang Lý Mị Hồng đặt trên bãi cỏ, bên tai còn nghe được âm thanh Lý Mị Hồng, nói:

    "Hoàng tướng công, thiếp hiện tại rất thống khổ, ngươi. . ."

    Chỉ thấy hai tay Lý Mị Hồng nắm chặt, run nhè nhẹ. Hoàng Cổ Lăng cắn răng thò một tay cởi quần áo Lý Mị Hồng.

    Bên trong là lớp áo lót, mùi hương hoa lan xông vào mũi, ngón tay hắn trở nên run lẩy bẩy nên nhất thời chưa cởi được đồ lót của nàng ra.

    Nhìn vẻ mặt thống khổ vì chất độc hành hạ của Lý Mị Hồng, hắn bỗng tăng thêm dũng khí âm thầm ra sức ......

    Rẹt... đồ lót đã được kéo xuống hai bên .....

    Thân hình nõn nà như tuyết trắng của nàng đã đập vào mắt hắn, như vẩn còn run rẩy. Thân thể Lý Mị Hồng với đường cong tuyệt mỹ, nét đặc thù cần có của một nàng xuân nữ. một thân thể tuyệt thế xinh đẹp, không khỏi làm thần hồn hắn rạo rực.

    Nếu nói Lý Mị Hồng có diện mạo đệ nhất mỹ nhân trên đời, thì thân thể nàng còn đẹp hơn nhiều.

    Nhìn tấm thân ngà ngọc, cõi lòng Hoàng Cổ Lăng không khỏi ngẩn ngơ.

    Nhưng vốn là một chính nhân quân tử, hắn không khỏi phải nhắm hai mắt lại, hai tay chia ra đặt lên Toả Tâm Huyệt bên ngực trái và Quy Âm Huyệt bên dưới ngực phải.

    Nơi tay chạm, có cảm giác ấm áp mềm mại

    trơn tru........!

    Mặc dù hắn cố gắng trấn tĩnh thế nào, nhưng máu trong người vẫn như dòng chảy xiết, hầu như khiến cho hắn không cách nào khống chế!

    Lúc này hắn ổn định lại tâm trí, hít sâu một hơi, tụ hợp thêm một chút Thuần Dương Chân Hỏa, vận lên trên lòng bàn tay, truyền vào hai huyệt đạo của nàng.

    Kỳ thật hắn không vận dụng Thuần Dương

    Chân Hỏa, thì lòng bàn tay và toàn thân hắn cũng đã sớm nóng bức vô cùng.

    Bên tai đột nhiên truyền đến giọng của Lý Mị Hồng nói:

    "Hoàng tướng công, lòng bàn tay chàng hãy chuyển qua hai huyệt "Huyết Thương", "Khí Hải", trợ giúp tụ hợp chân khí trong cơ thể tại đan điền, rồi bức độc khí ra bên ngoài cơ thể."

    Hoàng Cổ Lăng hỏi vội: "Bây giờ nàng đã cảm thấy khá hơn chưa ?"

    Hắn vẫn đang nhắm mắt lại, nhưng hắn lại

    không biết, trong thời điểm kích thích đó , Lý Mị Hồng đã từng mở mắt ra mấy lần, nét thẹn thùng làm mặt nàng đỏ bừng.

    Lý Mị Hồng dịu dàng đáp: "Vừa rồi thiếu chút nữa thở không nổi, hiện tại khoẻ hơn nhiều rồi."

    Đột nhiên Hoàng Cổ Lăng mở to mắt ra nhìn,

    thấy trên mặt Lý Mị Hồng ửng hồng, hắn vội vàng nhắm nghiền mắt lại.

    Tuy tính cách Lý Mị Hồng phóng đãng, nhưng đích xác đây là lần đầu tiên trong đời nàng khoả thân trước mặt một người nam nhân xa lạ.

    Thật tình tuy chuyện này là do nàng chủ động, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Hoàng Cổ Lăng nhìn mình, nàng không khỏi thẹn thùng, giờ phút này không làm sao mở nổi mí mắt ra được.

    Bản dịch được dịch duy nhất tại Bạch ngọc sách.

    Hoàng Cổ Lăng cũng mặt đỏ tới mang tai, ngập ngừng nói: "Ta. . ta. nhắm mắt lại. . ."

    Quả nhiên Hoàng Cổ Lăng lại nhắm chặt hai mắt, đồng thời đưa bàn tay chuyển qua vòng bụng nơi hai huyệt "Huyết Thương" và "Khí Hải".

    Đột nhiên bàn tay Hoàng Cổ Lăng hơi thấp xuống, dường như hắn đụng phải một nơi mềm mại tới cực độ, làm hắn chấn động như điện giật, vội vàng co rụt tay lại .....

    Phải biết rằng vị trí phía dưới bốn tấc của Huyệt Khí Hải là nơi cực kỳ nhạy cảm của người con gái, nếu xuống thấp thì e rằng sẽ ... đụng phải ...!

    Mặt ngọc Lý Mị Hồng ửng hồng, vừa sợ vừa thẹn, một cảm giác khó tả, khiến nàng nói không nên lời.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)