[Sắc Hiệp 18+] Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ - Trường Phát Lãng Tử (New: Q4 - C15)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi biglove, 29/9/12.

  1. Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ
    Tác giả: Trường Phát Lãng Tử

    Quyển 4 - Ngăn Chặn Dụ Hoặc Khó Cưỡng
    Chương 8 - Sơ đáo Thượng Xuyên


    Dịch: Vọng Tưởng
    Nguồn: Hoanguyettaodan.net



    Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người ra bến cảng, chuẩn bị ra biển. Vừa nhìn thấy biển rộng, chúng phu nhân và mười ba nữ sát lần đầu thấy biển đều hứng khởi la to, những ngọn sóng ào ạt của biển rộng.

    Hôm nay gió không lớn, mặt nước biển rất yên ắng chỉ có vài cơn sóng gợn nhẹ. Mặt trời mới mọc cấp cho mặt nước biển xanh thẳm một tấm áo màu da cam. Mặt biển có vẻ hết sức mê người. Đối với bọn họ lần đầu ra biển, hôm nay thật đúng là gặp được thời tiết tốt.

    Trên biển không hề có điểm kết thúc, mọi người lần đầu cảm giác được biển thật mênh mông, lực lượng của con người so với nó có vẻ rất nhỏ bé. Nhìn thấy biển mênh mông vô bờ, mỗi người đều sinh ra một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt trong lòng. Cái gì ưu sầu bi thương, cái gì sự ồn ào phiền não trong đô thị, hết thảy đều biến mất không còn tăm hơi ở trong vùng biển mênh mông này. Từ đó sẽ khiến con người vui vẻ thoải mái, tinh thần sảng khoái.

    Nhìn mặt biển mỹ lệ này, tâm tình của Lăng Tâm Như cũng từ từ tốt hơn. Tối hôm qua thức trắng cả đêm dường như đã quyết định rồi, từ từ dung nhập vào lời nói tiếng cười của chúng nữ. Có thể Mỹ Mỹ đã đem thân phân của nàng nói cho mấy vị phu nhân khác biết, hôm nay thái độ của mọi người đối với nàng đều thân cận hơn rất nhiều, cũng thân thiết hơn. Lăng Tâm Như cũng cảm giác được sự biến hoá của mọi người, từ từ không câu nệ cố kỵ cùng mọi người dung hợp cùng một chỗ. Vẻ hờn dỗi của thiếu nữ giờ phút nàng biểu hiện ra hết thảy.

    Âu Dương Quốc Vĩ chứng kiến Lăng Tâm Như trở thành như vậy, biết là Mỹ Mỹ ở sau lưng làm không ít động tác, trong lòng rất thư thái, ái ý đối với Mỹ Mỹ tăng thêm vài phần. Nhà có hiền thê, nam nhân mới có thể không cần lo âu ở phía sau a. Không phải nói rằng, mỗi nam nhân thành công sau lưng đều có mấy nữ nhân ư? Danh ngôn thật chí lý a!

    Bốn phía mặt biển mênh mông vô tận, tuy nói là không có sóng lớn nào, nhưng chúng nữ đều có chút say sóng. May mắn là chuyến đi này chỉ tốn một canh giờ thì tới được đảo Thượng Xuyên, mọi người đều thở dài một hơi. Lúc này, các huynh đệ của Tây Giang thuỷ trại và Võ Lâm minh đã lên đạo từ trước, dưới sự dẫn đầu của Mẫn Uý đều ra nghênh đón bọn họ.

    "Minh chủ, 'Thượng xuyên kiếm khác' La Khải Văn vẫn không tìm được, nhưng ta đã bảo các huynh đệ của thuỷ trại và Võ Lâm minh đi hỏi thăm tin tức ở các ngư thôn rồi. Phương viên hai trăm dặm trên đảo đều có huynh đệ của chúng ta. Chỉ cần La Khải Văn còn ở trên đảo, tin tưởng sẽ rất nhanh có được tin tức. Bây giờ ngoài mình ra rất nhiều cao thủ trong hắc bạch lưỡng đạo đều tìm kiếm y." Mẫn Uý đầu tiên là báo cáo lại tất cả.

    "Được! Ngươi phải cho người phong toả mấy bến cảng ra vào đảo, đừng để La Khải Văn chạy thoát." Âu Dương Quốc Vĩ đối với sự an bài của Mẫn Uý rất hài lòng, vì để bảo hiểm, nên có ý phân phó như vậy.

    Cuối cùng, hắn nói thêm một câu hăng hái: "Chỉ cần bí kíp ở trên đảo, mặc kệ có bao nhiêu người muốn tranh đoạt, nó là của Võ Lâm minh chúng ta!" Âu Dương Quốc Vĩ lần này đúng là nhất định phải được. Những lời vừa rồi khiến chúng thủ hạ nhiệt huyết sôi trào, mỗi người đều nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị làm một vố lớn dưới sự lãnh đạo của minh chủ trẻ tuổi.

    "Minh chủ, việc bên ngoài do ta và Thần đường chủ phụ trách, người cùng mấy vị phu nhân và mười mấy nữ vệ này trước tiên nghỉ ngơi một lúc đi. Ta đã cho người bao vây bờ biển rồi, xế chiều người và mấy vị phu nhân xuống biển nhảy sóng, chơi đùa, phới nắng trên bãi biển. Đến buổi tối, ta đã an bài xong xuôi, sẽ ăn một bữa hải sản ở cảng cá Sa Đê. Mặt khác, ta cũng an bài mấy huynh đệ có thuỷ tính tốt nhất trong thuỷ trại làm công tác bảo vệ, bảo đảm an toàn cho chúng phu nhân trong biển. Người xem được không?" Mẫn Uý cung kính nói.

    Âu Dương Quốc Vĩ nghe xong, không khỏi liếc Mẫn Uý một cái, đối với an bài chu đáo của y càng coi trọng y thêm. Người này có thể làm việc, lại còn để ý tâm tình của cấp trên, không sai, là một nhân tài. Sau này phải trọng dụng y.

    Bất kể là vào thời đại nào, người có tài và hiểu ý cấp trên, đều có nhiều cơ hộ để xuất đầu hơn. Nếu không, cho dù ngươi học phú ngũ xa, nhưng ngươi luôn luôn kiêu ngạo, không có quan hệ tốt với người khác, vậy thì cứ đợi mà ca thán 'người tài không gặp thời', đứng sang một bên mà tự trách tự oán đi. Đây chính là chân lý vĩnh viễn không thay đổi.

    Xế chiều, chúng phu nhân có thể xuống biển bơi lội, đều cùng kêu 'oa' một tiếng. Thật vui vẻ nha, nhìn thấy biển mỹ lệ như vậy, tâm tình đã sớm khó chịu muốn xuống đó chơi đùa rồi, đây chính là lần đầu ra biển mà. Âu Dương Quốc Vĩ nhìn thấy chúng phu nhân cao hứng như vậy, trong lòng cũng cao hưng lây. Không cần phải nói, hảo cảm của Âu Dương Quốc Vĩ đối với Mẫn Uý lại tăng thêm nữa.

    Sau này, Mẫn Uý có thể chiếm một vị trí quan trong ở Võ Lâm minh, cũng là có liên quan không ít tới việc lên đả Thượng Xuyên lần này. Cái này không phải nói là Âu Dương Quốc Vĩ dùng người theo quan hệ, mà là trong một số người có cùng năng lực, chọn người chính mình có hảo cảm, đây là tuyệt đối!

    Biển tạo cho đảo Thượng Xuyên vài bờ biển diễm lệ. Trên đảo có khoải hai mươi bãi biễn lớn nhỏ, mà bãi biễn Mẫn Uý chọn lựa Phi sa than, là nổi danh nhất trong đó. Ở chỗ này, đất cát của bờ biển trắng sáng mịn màng, nước biển trong suốt nhìn thấu dáy, bãi biển cũng rộng rãi thoáng mát, sóng biển nhiều nhưng không lớn. Phía trong là phiến rừng cây xanh, là thích hợp nhất cho người tắm biển, đặc biệt là những người không biết bơi. Mà chúng phu nhân của Âu Dương Quốc Vĩ đều là người không biết bơi nha. Ha ha.

    Ăn xong bữa trưa, mấy vị phu nhân thấy mặt trời đã lên cao, không khỏi lộ ra vẻ mặt ủ rủ đối với việc phải chờ thêm một lúc mới được xuống biển bơi lội. Từng có nghe qua, tắm biển xong, rồi lại phơi nắng, rất dễ dàng đem da tay cháy đen. Các nàng đều là tuyệt sắc mỹ nhân da mịn thịt mềm, màu da thì trắng như sương như tuyết, trong lớp da trắng có lẫn màu đỏ, khi nghĩ đến da thịt sẽ bị cháy đen, trong lòng liền không thoải mái. Mẫn Uý cũng thật tinh mắt, nhìn thấy việc như vậy, đoán được sự khó khăn của mấy vị phu nhân, liền đưa ra đề nghị: "Không bằng như xế chiều đi câu cá trước, chờ đến sau khi dùng xong bữa tiệc hải sản rồi bơi lội, được không? Đêm nay là mười bốn, ánh trăng nhất định rất sáng, bơi lội dưới ánh trăng cũng rất không tệ nha." Bơi dưới ánh trăng, đề nghị rất lãng mạn.


    "Tốt đó, chúng ta đi câu cá trước thôi." Đề nghị của Mẫn Uý được chúng phu nhân nhất trí thông qua, mỗi người đều hăng hái hớn hở.

    Vì vậy, đoàn người đi tới cảng cá Sa Đê, bắt đầu câu cá. Mà câu cá thì cần tính nhẫn nại rất lớn, nhưng các nàng đều là người hiếu động, vừa được một chút, thì lại vui đùa. Cho nên câu cả một buổi chiều, trừ Mỹ Mỹ câu được một con cá có đốm đỏ nặng đến mấy lạng (mấy trăm gam), mấy người khác đều không có thu hoạch được gì. Câu không được cá, chúng phu nhân từ hứng thú chuyển qua buồn chán, liền đối với bửa tiệc hải sản sau đó tràn ngập chờ mong.

    Lúc này, đã gần tối, ánh mặt trời chiếu lên mặt biển thành một mảnh đỏ. Ngư thuyền ra biển cũng lục tục hồi cảng, nhất thời vạn thuyền tụ tập, cánh buồn lớn nhỏ phấp phới, chật cả bến cảng, liếc mắt một cái, nhìn không thấy điểm cuối, thật sự là sáng chói hùng vĩ. Nhìn thấy cảnh tượng vạn con thuyền trở về, chúng phu nhân rất nhanh đều bỏ lại cảm giác mất mác vì không câu được cả.

    Mẫn Uý dẫn mọi người đi tới tửu lâu lớn nhất của ở ngư cảng, Hải tiên phương, để thưởng thức hải sản. Vừa vào cửa, chúng phu nhân đối với các loại động vật dưới biển lần đầu chứng kiến được nuôi trong hồ, và các loại hải sảnh lại một phen xì xầm, khiến cho ánh mắt của thực khách đang dùng bữa đều nhìn lại. Trong ánh mắt đó đều lộ ra tia thèm thuồng, không phải là bị hải sản hấp dẫn, mà bị sắc đẹp của chúng nữ hấp dẫn. Gần hai mươi thiếu nữ này, mỗi người đều là nhân gian cực phẩm nha, đúng là đẹp đẽ có thể ăn được.

    Sau khi ngồi xuống, chúng phu nhân đều lập tức gọi các món hải sản như mong muốn. Trên mặt mỗi người đều lộ ra dáng vẻ tham ăn......


    Thank nhiều vào các bạn :yy44:
     
  2. Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ
    Tác giả: Trường Phát Lãng Tử

    Quyển 4 - Ngăn Chặn Dụ Hoặc Khó Cưỡng
    Chương 9 - Bữa tiệc hải sản thịnh soạn


    Dịch: Vọng Tưởng
    Nguồn: Hoanguyettaodan.net



    Bữa tiệc hải sản hôm nay, đã thành nơi biểu diễn của Mẫn Uý.

    Mọi người ngồi xuống không lâu, những món ăn được đặt trước được đem lên, chỉ chốc lát đã đầy cả bàn. Mọi người thấy đủ thức mỹ thực hải sản, chẳng biết bắt đầu từ đâu, đều đưa mắt nhìn về phía Mẫn Uý. Mẫn Uý khẽ cười, trong lòng đã có dự định, chỉ vào từng món trên bàn mà giới thiệu.

    "Cái này là món rắn nước trộn với rau, loại rắn nước này có xuất xứ từ Nam Hải. Thịt rắn nước rất mềm, mùi thơm ngon, nhiều dinh dưỡng. Đây là da rắn chiên, ăn vào giòn giòn ngon miệng, là một món nhậu ngon. Cái này là thịt rắn xào, cái kia là 'kê hạng' hầm với xương rắn, 'kê hạng' thì không được nhiều quá, chừng nửa cân tiểu mẫu kê. Nước súp của 'kê hạng' hầm xương rắn đặc biệt thơm ngon. Thịt rắn biển có tác dụng chống lạnh, trừ ẩm. Mấy vị phu nhân có thể nếm thử trước."

    "Rắn hả? Thật kinh tởm." Mộ Dung San San sớm đã nghe nói người Nam Việt cái gì cũng dám ăn. Nàng từ nhỏ sợ nhất là rắn, vừa nghe nói đến rắn biển thì đã không dám ăn.

    "Không cần sợ, ăn xong thì sau này nàng có lẽ không còn sợ rắn nữa." Vĩ ca nhìn nàng ôn nhu nói.

    Mấy vị phu nhân nghe xong, thì từng món thức ăn đều thử qua một chút. Mùi thơm ngon khiến các nàng không khỏi khen không dừng miệng.

    "Minh chủ, cái này là mật rắn biển, là đặc biệt chuẩn bị cho người." Mẫn Uý từ bên cạnh đưa qua một chén chất lỏng màu xanh đậm cho Âu Dương Quốc Vĩ.

    "Mật rắn biển uống có tác dụng gì vậy? Ta cũng muốn." Lăng Tâm Như cướp lời.

    "Cái này.... cái này.... nam nhân uống sẽ cường thân kiện thể, là bổ thận." Mẫn Uý không nghĩ tới việc Lăng Tâm Như nói muốn nó, nhất thời khó mở miệng. Mấy vị phu nhân vừa nghe Mẫn Uý nói rằng nam nhân uống vào có thể cường thân kiện thể, bổ thận, đều đã hiểu là cái gì, nhất thời đỏ mặt không lên tiếng. Lăng Tâm Như bắt gặp thần thái của mấy vị phu nhân, cũng đột nhiên hiểu ra, mặt không khỏi ửng đỏ, không dám nói gì nữa.

    Mẫn Uý ho nhẹ hai tiếng, đánh lạc hướng, rồi lại nói tiếp: "Cái này là tôm hùm Cẩm Tú chỉ có ở tây sa quần đảo Nam Hải, ở đây chúng ta gọi là 'tôm hùm thích thân'." Trước mặt là một con tôm hùm dài gần ba thước, rộng chừng bảy tám tác màu sắc rực rỡ đựng trong một cái khay bằng gỗ. Nhưng kỳ quái chính là chỉ còn có đầu tôm và đuôi tôm, còn thịt ở chính giữa đã được cắt ra thành từng mảnh nhỏ trong suốt và xếp chỉnh tề như hình dạng lúc đầu. Mà miếng thịt này trắng toát như cánh chiêm, rất trong suốt. Trên đầu còn có hai con tôm lớn màu sắc rực rỡ, như đang biểu thị thần khí lúc còn sống của nó. Bên cạnh con tôm hùm còn bài biện một ít hoa quả được tỉa theo hình đoá hao dùng để trang trí. Tất cả tạo hình đều mỹ quan, quả thực tựa như một tác phẩm nghệ thuật, khiến cho người ta không đành lòng xuống đũa.

    "Cái thịt tôm này thì ăn như thế nào?" Mỹ Mỹ không nhịn được mà hỏi.

    "Ngài gắp một miếng thịt tôm chấm vào nước tương bí chế của chủ quán rồi ăn là được. Vào miệng thoải mái không ngán, ngoài giòn trong mềm, có mùi kỳ lạ. Thịt tôm hùm từng miếng còn có một loại cảm giác dai dai, ăn rất ngon." Nhìn mọi người đã nếm thử qua, Mẫn Uý lại tiếp tục nói: "Bên cạnh là món lấy thịt tươi sống của tôm hùm trống xào với mật làm cho thịt của nó vừa chua vừa ngọt, vị của nó có đặc điểm riêng, nhưng mùi sẽ ngon hơn 'tôm hùm thích thân' rất nhiều."

    Màu sắc, mùi thơm, hương vị, hình dáng tất cả đều đủ, mọi người ăn xong đều luôn miệng khen ngon.
    Mọi người còn chưa từ mỹ vị của tôm hùm phục hồi tinh thần lại, Mẫn Uý nói tiếp:" Cái này là món đặc sản của Nam Hải, hải sâm hầm nước súp gà mái, gọi là 'mai hoa tham'. Hải sâm sinh trưởng ở vùng biển nhiệt đới nhiều rặng san hô. Giống của nó có hơn mười loại, nhưng quý nhất chính là mai hoa tham. Mai hoa tham phần thịt phía sau chỉa ra ngoài, với sự tương lên của ba đến mười một phần thịt, liền tựa như cánh hoa mai, cho nên mới gọi như vậy. Mai hoa tham sinh trưởng tự nhiên trong nước biển, lúc trưởng thành thân thể dài gần hai thước, rộng hơn ba tấc, nặng khoảng hai trăm lượng. Nghe nói, con nặng nhất cũng gần đến bốn trăm lượng."


    Vừa nghe Mẫn Uý nói lưu loát, vừa thưởng thức mỹ thực, mọi người ăn uống rất hăng hái, một điểm phiền hà không cảm thấy. Những thường thức này không tới vùng biển thì làm sao biết được nha.

    "Cái này là canh hải sâm nấu bằng mai hoa tham, bên trong có thêm thịt cá sống và thịt heo ít mỡ, còn có trứng gà, mai hoa tham được sắc thành mảnh nhỏ, là trải qua rất nhiều công đoạn và tỉ mỉ của trù sư mà thành. Vị của nó tươi ngọt thanh đạm, giá trị dinh dưỡng rất cao, rất ngon. Mọi người nếm thử."

    "Mẫn trại chủ, ngươi biết thật nhiều nha. Thật không tưởng." Dung Khiến Văn nói lời xuất phát từ nội tâm.

    "Đúng, đúng." Chúng phu nhân đều phụ hoạ theo, ngay cả thực khách bên cạnh nghe xong cũng gật đầu, ăn xong bữa ăn này, còn biết thêm nhiều kiến thức về sinh vật ở đại dương, không lỗ rồi.

    "A a, có vài điểm chúng ta tạm thời thỉnh giáo lão ngư dân ở địa phương thôi." Mẫn Uý cười cười. Xem ra y đối với bữa ăn này đã bỏ ra nhiều thời gian nha.

    "Được rồi, ta sẽ giới thiệu đơn giản vài món thức ăn khác cho mọi người, có thể thoải mái ăn uống. Yên tâm, ăn hải sản sẽ không có mập ra đâu." Mẫn Uý được sự tán thưởng của chúng phu nhân, tâm tình thật tốt, không khỏi mở miệng cười đùa.

    Sau một trận cười, Mẫn Uý lại bắt đầu nói:" Còn có, mấy con cá này mọi người đừng xem thường nó. Chúng nó là cá sống ở dưới biển sau, rất là khó bắt được, lại rất đắc tiền. Đây là cá tô mi chưng, lão thử ban chưng, hồng đông tinh chưng. Chúng ta đến đây ăn cá đều thích ăn vị tươi vị ngọt của nó, cho nên tất cả đều đem chưng. Lúc đem chưng hấp chúng nó đều còn động đậy, phải thật tươi mới được. Thịt của mấy con cá này tương đối mền, mùi vị phi thường thơm ngon, nhưng không so với đặc sản của Tây Giang chúng ta, Tây Giang lư được( lư - cá lô)."


    Y dừng một lúc rồi nói:" Có cơ hội tới nơi của ta, ta nhất định sẽ cho các huynh đệ đi bắt nhiền con Tây Giang lư, để cho minh chủ và chúng phu nhân thưởng thức. Tây Giang lư đem lên nó cũng có phong vị khác nhau. Được rồi, mọi người còn nóng ăn đi, cá nguội sẽ có mùi, ăn sẽ không còn ngon nữa."

    "Đây là bào ngư xào chân vịt, ốc hấp muối, sò hầm tỏi, tôm biển chiên, ta cũng cần giới thiệu nhiều. Cuối cùng nói đến cái món cua hoàng đế hấp tỏi và hành. Bởi vì mùi của cua là mùi thơm ngon nhất trong các loại hải sản, cho nên chúng ta ở đây theo thói quan là sẽ ăn món cua cuối cùng. Nếu không, đã ăn cua xong, rồi đến lượt các món hải sản khác thì vị giác sẽ không có tốt. Ăn xong hải sản còn có một món chính, đó là cơm chiên máu giun. Máu giun có cô dụng bổ huyết. Các vị phu nhân ăn nhiều sẽ rất tốt cho thân thể. Và cuối cùng còn chuẩn bị cho mọi người một chén canh vẩy cá để súc miệng. Những món hải sản này đều không phải là tất cả, hy vọng mọi người lần này ăn sẽ hài lòng. Ha ha." Mẫn Uý giới thiệu xong, mỉm cười với mọi người.

    "Hài lòng, thật sự thoả mản rồi. Đã khiến ngươi tốn nhiều tâm huyết, Mẫn trại chủ." Âu Dương Quốc Vĩ nói rất thành thật. Còn có cái gì so sánh được với sự khen thưởng khích lệ của minh chủ đây, Mẫn Uý thật sự rất cao hứng.

    Chúng nữ thấy Mẫn Uý nói xong, cũng không có khách khí, liền đối với mấy món hải sản trên bàn thay phiên thưởng thức. Dù sao Mẫn Uý có nói rằng, ăn hải sản sẽ không bị mập, vậy thì còn sợ gì nữa.

    Mọi người hết sức phấn khởi đều đã ăn no, các nàng đều là lần đâu tiên ăn được nhiều hải sản như vậy a.

    Kế tiếp chính là đi đến Phi sa than để bơi lội giọc nước....

    * thước = đơn vị đo của TQ, 1/3 mét
    * tấc = 1/10 thước
    * lượng = 100 gam


    Thank nhiều vào các bạn :yy44:
     
  3. Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ
    Tác giả: Trường Phát Lãng Tử

    Quyển 4 - Ngăn Chặn Dụ Hoặc Khó Cưỡng
    Chương 10 - Kích tình ở bãi biển


    Dịch: Vọng Tưởng
    Nguồn: Hoanguyettaodan.net



    Ánh trăng chiếu sáng một mảnh trên đảo Thượng Xuyên, Phi sa than mỹ lệ xuất hiện dưới ánh trang càng thêm thần bí. Bãi cát trắng bạc như đang chờ khách nhân của nó. Những cơn sóng như theo tiết tấu liên tiếp đánh vào bờ. Ban đêm ở đảo Thượng Xuyên thật thần bí và diễm lệ.

    Lúc này, Phi sa than tiếp đó thời khắc kiêu hãnh đáng giá nhất của nó. Trên bãi cát rộng rãi thoáng mát, có tới mười chín mỹ nữ hương diễm tuyệt lân và một nam tử anh tuấn đang vui đùa ở giữa nó. Những cánh tay mượt mà, những đôi chân xinh xắn, và những thân thân hình bóng loáng gợi cảm khiến mặt trăng nhìn cũng thấy thẹn, trốn vào trong đám mây không dám ló ra.

    Cát trắng mịn ở dưới chân sinh ra một loại cảm giác thoải mái kỳ lạ. Chúng phu nhân và mười ba nữ sát đang đứng ở trong biển, lần lượt cùng nhau nhảy qua những ngọn sóng không lớn đang đánh tới. Bọn họ không ngừng cười vui, cảnh tượng cực kỳ hương diễm.

    Chẳng biết lúc nào, Âu Dương Quốc Vĩ và Lăng Tâm Như đã ngồi trên bãi cát, xem ra bọn họ còn có một vài lời phải nói với nhau. Được Mỹ Mỹ đánh tiếng, chúng nữ đều rời khỏi bọn họ xa một chút. Trong tiếng sóng biển, cuộc trò chuyện của bọn họ đã biến thành bí mật, trừ bọn họ chính mình ra, chỉ có trời ở trên cao, đất ở phía dưới, biển ở trước mặt làm chứng.

    Lăng Tâm Như thấp tha thấp thỏm ngồi bên cạnh Âu Dương Quốc Vĩ, không biết nên nói cái gì, cứ không yên cầm mà vọc cát. Lúc này Lăng Tâm Như đã bỏ đi nam trang, thay vào một bộ nữ trang. Sau khi hung bố được bỏ đi, một đôi song phong ngạo nghễ như thể từ dưới đất chui lên. Y phục trên người sau khi bị nước biển thấm ướt, một thân thể lả lướt ẩn hiện, có lồi có lỗm, khiến cho Âu Dương Quốc Vĩ mang theo một tia kinh ngạc mãnh liệt. Chiêm ngưỡng một thân hình nóng bóng động lòng người ở bên cạnh, thân thể của Âu Dương Quốc Vĩ không tự nhiên cũng có một ít phản ứng. Cái loại hơi thở có hấp dẫn trí mạng đối với nữ nhân khi động tình cũng tại trong không khí phát tán.

    "Tâm Như, nàng có thể nói cho ta biết, nàng tiếp cận ta vì mục đích gì?" Rốt cuộc, Âu Dương Quốc Vĩ đã mở miệng.

    "..." Lăng Tâm Như nhìn Âu Dương Quốc Vĩ một cái, cũng không nói gì. Đúng nha, điều này sao có thể nói đây, có lẽ, bí mật này nằm ở trong lòng của mình có thể đối với mọi người tốt hơn.

    "Nếu nàng cảm giác khó nói ra, vậy thì đừng nói. Nói thật, ngày đó ta rất cảm kích nàng đã cứu ta, nếu không có nàng, ta không biết bây giờ sẽ như thế nào rồi." Âu Dương Quốc Vĩ thấy nàng muốn nói nhưng lại thôi, biết rằng trong lòng nàng có khó khăn, cho nên đã chuyển đề tài.

    “Thiếp…” Lăng Tâm Như rất cảm động, chỉ chút nữa đã thổ lộ hết mọi chuyện.

    "Được rồi, nàng không cần phải bối rối nữa, trong lòng mỗi người đều có một vài bí mật mà, chúng ta cũng không nên nói tới nó chi." Âu Dương Quốc Vĩ không muốn làm khó nàng, nếu nàng muốn nói thì sẽ tự nói ra, nếu nàng không muốn thì chưa chắc đó là chuyện tốt.

    Yên tĩnh. Thời gian cứ trôi qua.....

    "Vĩ ca, chàng thật tốt." Lăng Tâm Như cảm nhận được loại hơi thở có hấp dẫn trí mạng đối với nữ nhân, rồi từ từ nhích người gần Âu Dương Quốc Vĩ hơn. Bất tri bất giác, xưng hô đã thay đổi, chỉ là lúc này hai người không có chú ý mà thôi.

    Âu Dương Quốc Vĩ nhìn nàng chăm chú. Dưới ánh trăng, hết thảy đều mông lung như vậy. Khuôn mặt như đẹp đẽ của Lăng Tâm Như, thân hình thướt tha, càng lộ vẻ kinh diễm mê người. Hắn rất tự nhiên giơ cánh tay tráng kiện lên, kéo nàng dực vào trong lòng ngực.

    Lăng Tâm Như cảm nhận được sự ấm áp của thân hình một nam nhân, ôm lấy chính mình. Theo ý thức, nàng muốn rời khỏi, nhưng thây thể lại đối với sự ấm áp này có một loại cảm giác thật sâu không muốn tách ra. Không thể làm gì khác hơn đè nén trái tim đang đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, nàng để Âu Dương Quốc Vĩ ôm. Dưới ánh trăng, khuôn mặt ửng đỏ của nàng không thể nhìn rõ được, nhưng cảm giác nóng cháy trên mặt trong lòng của nàng rất rõ ràng.

    "Tâm Như, nàng thật sự muốn ở cùng một chỗ với ta không?" Thời gian chẳng biết đã trôi qua bao lâu, trong yên lặng rất lâu, Âu Dương Quốc Vĩ mở miệng hỏi.

    "Ân." Lăng Tâm Như không trả lời mà chỉ gật đầu. Ở trong bầu không khí này, nàng đã hơi bị mê hoặc như không còn là chính mình, chỉ hy vọng giờ khắc ngày có thể tồn tại vĩnh viễn. Thân thể của nàng càng áp sát người Âu Dương Quốc Vĩ hơn.

    Mặt trắng sáng rọi lên bờ cát xinh đạp, cùng với những tiếng sóng dạt dào, hai người hãm vào trong một lại nhu tình nồng đậm. Không nói gì, cũng không có động tác nào, chỉ có hai trái tim đang đập, như hòa vào nhau.


    Thời gian ngọt ngào thường trôi qua rất nhanh, dần dần, Lăng Tâm Như có một loại xúc động, muốn hôn Âu Dương Quốc Vĩ. Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh, e thẹn mà nhìn Âu Dương Quốc Vĩ, đôi môi kiêu diễm chậm rãi mở ra.

    Nhìn ánh mắt tràn ngập sự khêu gợi của Lăng Tâm Như như thế này, tinh thần của Âu Dương Quốc Vĩ rung động, cúi đầu hôn Lăng Tâm Như.

    Thế giới dường như đã không còn tồn tại, nụ hôn này vẫn tiếp tục cho dùng gió mây đổi sắc, đất âm u trời mù mịt, hai người đều say mê, đầu lưỡi cứ trao đổi qua lại.

    Tay của Âu Dương Quốc Vĩ cũng vào thời khắc này rất tự nhiên thám hiểm thân thể Lăng Tâm Như. Ôm trọn song phong ngạo nghễ của Lăng Tâm Như, bàn tay cảm thủ được sự mềm mại, hắn đã hoàn toàn bị mê hoặc. Lăng Tâm Như dưới sự vuốt ve của bàn tay đa tình đó, thân thể khẽ run, toàn thân như nhũn ra, hơi thở càng ngày càng trầm trọng.

    Đột nhiên, Lăng Tâm Như bất ngờ bật dậy, nguyên lai, tay của Âu Dương Quốc Vĩ đã sờ tới chỗ nào đó của nàng, theo bản năng của vị thiếu nữ càng e thẹn hơn. Nàng bật giật, hướng vào trong biển mà chạy đi, 'phác thông' một tiếng liền nhảy xuống biển. Âu Dương Quốc Vĩ ở phía sau theo sát không tha, cũng xuống biên.

    Âu Dương Quốc Vĩ kéo Lăng Tâm Như càng bơi càng xa, nước biển càng ngày càng sâu. Lúc này biển đã qua khỏi đầu của Lăng Tâm Như, nàng không biết bơi lội, trong lòng luống cuống, gắt gao ôm chặt Âu Dương Quốc Vĩ không buông tay. Y phục của nàng vừa rồi vốn đã bị Âu Dương Quốc Vĩ cỡi ra, dưới những cơn sóng biển hiện đã trôi vô ảnh vô tung, cả y phục của hắn cũng không thấy. Nàng bất chấp sự thẹn thùng, hai tay ôm chặt cổ của Âu Dương Quốc Vĩ, hai chân quàng qua eo của hắn. Hai thân hình xích lỏa gắt gao ôm lấy nhau cùng một chỗ, hương diễm mê người.

    Âu Dương Quốc Vĩ cứ ôm lấy Lăng Tâm Như lỏa thể, cảm thấy trước ngực có hai khối thịt đang ép sát vào ngực mình, hít vào hương khí như xạ như lan từ thân thể của nàng, dục hỏa không khỏi cháy mãnh liệt hơn.

    Hai chân Lăng Tâm Như quàng qua eo của Âu Dương Quốc Vĩ, dưới những con sóng cứ đánh tơi, chậm rãi hạ xuống. Đột nhiên thân thể của nàng cứng ngắc lại, nàng rõ ràng cảm giác được sự biến hóa của thân thể Âu Dương Quốc Vĩ, cũng không dám động đậy. Lúc nàng nàng cùng hắn mặt đối mặt, mỗi phương đều là nhìn chằm chằm, hai quân tiếp chiến xem ra không cách nào tránh khỏi. Chiến tình liền bắt đầu.

    Đột nhiên, một ngọn sóng đánh tới, "A!" một tiếng, hai chân của Lăng Tâm Như thả lỏng, thân thể của chìm xuống, "Nga..." một tiếng ngọt ngào, nàng cảm giác được có một vật thể cứng rắn đâm vào trong thân thể của nàng, một sự đau đớn mãnh liệt truyền đến, rồi nàng ôm thật chặt Âu Dương Quốc Vĩ

    Âu Dương Quốc Vĩ đột nhiên cảm giác chính mình đang tiến vào một nơi ấm áp, nói đó cứ ôm chặt lấy mình, một loại khoái cảm hiện ra. Thân thể không khỏi nhịn được dưới sự trợ giúp của sức nâng trong biển, nhẹ nhàng hành động.

    Đợi cho sự đau đớn kia trôi qua, thân thể Lăng Tâm Như trở nên vừa ngứa vừa khó chịu, không khỏi mà phối hợp với động tác của Âu Dương Quốc Vĩ, trong dưới sức nâng của nước biển mà cuồng động.

    Thân thể hai người gắt gao cùng một chỗ vừa động, vừa hướng bờ biển mà tới....

    Âu Dương Quốc Vĩ và Lăng Tâm Như đang ôm lấy nhau rất nhan ngã trên bãi cái. Thân thể tuy ngã xuống, nhưng động tác kia vẫn không ngừng, trái lại càng mãnh liệt hơn.

    Cảm giác làm chuyện đó trong biển là lúc lạnh lúc nóng, dường như vĩnh viễn không đạt tới loại cảm giác này. Còn ở trên mặt đất không giống với, trực tiếp tiếp xúc, từng nơi từng chỗ, rất nhanh sẽ làm ngươi thỏa mãn.

    Chiến đấu bên này không ngừng, bên kia Mỹ Mỹ đã dẫn chúng phu nhân chạy tới chuẩn bị tăng viện. Mười ba nữ sát lúc này ở phụ cận đề phòng, không cho người khác tiến vào quấy nhiễu hảo cục. Các nàng biết, tiếp lục là không miễn được, nếu không, Lăng Tâm Như ngày mai sẽ thảm rồi. Ở phương diện này, Mộ Dung San San có quyền lên tiếng là hiểu rõ ràng nhất.

    Lăng Tâm Như nhìn thấy chúng phu nhân đang ở bên cạnh xem chiến cuộc, hai mắt e thẹn không dám mở, rất nhanh đã nhắm mắt. Dưới sự phục vụ khéo lóe của Âu Dương Quốc Vĩ, hai mắt tuy đã nhắm lại, nhưng miệng cũng không chịu thua, không lâu đã phát ra những âm thanh rên rỉ "Ân... nga.... a...". Nhìn vào thì đã không còn nhịn được nữa, nàng theo quán tính kêu lớn tiếng, tận tình hưởng thụ.

    Quả nhiên không ngoài dự đoán, không qua bao lâu, Lăng Tâm Như dưới sự công kích mãnh liệt của Âu Dương Quốc Vĩ, thản nhiên ngất đi, cả người hư thoát.

    Bên này sớm đã chuẩn bị vũ khí sẵn sàng, do Phỉ Phỉ xoa tay thượng trận. Bởi vì bơi trong biển hơi lâu, Âu Dương Quốc Vĩ mặc dù nói là có nơi còn chưa thỏa mãn, nhưng thân thể đã hơi mệt mỏi, dứt khoát mặt trên bãi cái, tùy ý chúng phu nhân xử lý.

    Phỉ Phỉ của chúng ta nhìn thấy Vĩ ca như vậy, cũng hiểu ngầm trong lòng, như người từng trải, lập tức ngồi trên người của Vĩ ca. Lên lên xuống xuống, qua trái qua phải mà động, tự mình hưởng thụ. Mấy vị phu nhân khác, nhìn thấy Vĩ ca mệt như vậy, đều hiểu rõ, mà lần lượt giúp hắn hô hấp nhân tạo, cũng dùng đầu lưỡi tẩy sạch nước biển còn lưu lại trên người của hắn.

    Rất nhanh, Phỉ Phỉ "nga" một tiếng, thân thể yếu ớt ngã trên người Vĩ ca. Ngọc Khanh đang giúp Vĩ ca hô hấp nhân tạo nhìn thấy, lập tức đở Phỉ Phỉ sang một bên nghỉ ngơi, tự mình tiếp tục sứ mạng chưa hoàng thành của Phỉ Phỉ. Còn động tác của nàng thì lưu lại cho San San muội thay thế.

    Khiết Văn tỷ cũng rất cần cù không oán mà giúp Vĩ ca làm công tác thanh tẩy. Trên người Vĩ ca không biết là nước biển hay là mồ hôi đêu được nuốt vào trong miệng, có một cổ mùi vị nhàn nhạt, nàng cũng không nhíu mày, đã liền nuốt xuống.

    Mỹ Mỹ làm đại tỷ của mọi người, tự nhiên là không thể thiếu được. Nàng đang đa chiếu cho cho Vĩ ca từ trên xuống dưới.

    "Ân...ân..." thanh âm rên rỉ của Ngọc Khanh càng lúc càng lớn, nhìn bộ dáng này chắc sắp đạt tới đỉnh khoái cảm. Quả nhiên, rất nhanh nàng cũng ngã xuống.

    Lúc này, Vĩ ca dưới sự tận tình chiếu cố của mấy vị phu nhân, đã hoàn toàn khôi phục hùng phong. Hắn nghiêng người lại, đem Khiết Văn đang cần cù công tác trên người hắn, đè xuống dưới, chính là một lần tấn công.....

    Mấy vị phu nhân một trậm kiều thanh, hơi thở gấp gáp, từng người một đều ngã xuống...

    Gió biển thổi nhẹ lên bảy cổ thân thể nằm trên bãi cát trong khung cảnh như đang vẽ. Mặt trời cũng đã lặn ở phía tây, ánh trăng tà tà chiếu lên bọn họ. Biển rộng mênh mông trở thành một người làm chứng cho việc phát sinh kinh diễm này.

    Tâm Như hoàn sự sớm nhất, đã tỉnh dậy. Trải qua sự liên hợp tác chiến với nhiều phu nhân như vậy, nàng đã dung hợp vào cái đại gia đình này, nỗi e thẹn cùng sợ sệt cũng giảm đi rất nhiều. Giờ phút này, nàng đang nằm trên người của Vĩ ca, thẹn thùng trao một nụ hôn ôn như, vuốt ve, và dùng song phong cao đĩnh trên người cọ xát. Dưới động tác kích thích của nàng, thân thể của Vĩ ca lại có động tĩnh nữa. Thân thể mới vừa hư thân của nàng vẫn chưa được thích ứng, sợ hãi, nàng la to một tiếng, rồi đẩy Phỉ Phỉ tới gần.

    Phỉ Phỉ không từ chối liền đứng ra, một tràng hảo hí mỹ nhân cứu mỹ nhân hiện lên. Hương diễm tiếp tục trên bãi biển....

    Một đêm kích tình, Lăng Tâm Như đem tấm thân xử nữ của mình hiến cho Âu Dương Quốc Vĩ. Hơn nữa, còn trong hoàn cảnh đặc thù như vậy, trong biển, trên bãi cát. Cái này đủ để khiến chính nàng không thể nào quên được. Mặc kệ chính nàng lựa chọn lần này có chính xác hay không, nhưng kết quả của lần lựa chọn này đã khắc sâu trong đầu của mình, không bao giờ quên được.

    Lăng Tâm Như mỉm cười nhưng lại mang theo một nỗi khổ. Nhớ về kích tích tối hôm qua, tâm tình của nàng là đang phức tạp. Nhưng nếu chọn lựa rồi, thì cứ để tùy ý phát triển đi, chỉ hy vọng chính mình một lần khổ tâm, ngày sau có thể được hồi báo. Nhưng mà, nói thật, nàng đối với cái loại thân thể kích thích và khoái cảm vẫn còn rất mê luyến.

    Ái ý đối với Âu Dương Quốc Vĩ càng ngày càng sâu, cũng như khoái cảm của thân thể, khiến cho nàng sau này dần dần bị mê hoặc đánh mất chính mình, trở thành nô lệ của tình yêu. Được rồi, đó là việc sau này, chúng ta tạm không đề cập đến.

    Chúng ta nên nói cái khác, để xem hạ lạc của võ học bí kíp đi.

    Ban ngày, Âu Dương Quốc Vĩ cho gọi Thần Binh và Mẫn Uý cũng nhân mấy cao thủ trên đảo, mở một đại hội, để cho bọn họ nắm chặt hành động truy tìm hạ lạc của La Khải Văn, nghiêm mật phong tỏa bến cảng, phải bảo đảm võ học bí kíp không thể chạy ra khỏi đảo Thượng Xuyên.

    Nhưng thẳng cho đến buổi tối, cũng chính là không có tin tức hữu hiệu nào. Sau khi dùng cơm xong, Âu Dương Quốc Vĩ rất buồn bực, một mình một người đi tản bộ trên bãi cát. Chúng phu nhân thấy sắc mặt của hắn không vui, biết rằng trong lòng hắn có phiền muộn, không hề đi quấy rối hắn, chỉ để cho hắn yên tĩnh một hồi.

    Trên bãi cát xinh đẹp như vẽ, cát vẫn trắng mịn như cũ. Từng cơn sóng 'hoa lạp lạp' đán vào bờ cũng không thay đổi, nhưng tâm trạng của Âu Dương Quốc Vĩ lại không như cũ.

    Hắn tới nơi này, không phải là vì cùng chúng phu nhân đùa chơi vui vẻ. Hắn có hoài bão lớn lao phải thực hiện. Dùng vũ lực nhất thống nam kiện võ lâm, thậm chí cả thiên hạ, đối với hắn bây giờ mà nói, không phải là không làm được, nhưng vạn người đồng lòng mới chính là cái hắn đang theo đuổi! Lực lượng được sinh ra bởi những con tim đồng lòng là không thể thông qua vũ lực áp bức mà đạt tới. Hắn cần võ học bí kíp, mục đích còn hơn thế. Hơn nữa, thông qua võ học bí kíp có thể đề cao võ công của thuộc hạ lên một tầng. Như vậy, việc sau này sẽ dễ dàng hơn nữa.

    Và nghĩ đến hết thảy sự việc phát sinh sau khi mình rời khỏi ân sư, Âu Dương Quốc Vĩ tâm tình lúc này thật cảm động rất nhiều, là ân sư nuôi dưỡng hắn, là ân sư cho hắn tất cả. Nhớ lại những việc trước kia cùng với ân sư, trong lòng tưởng niệm ân sư tự nhiên hiện ra. Chờ việc nơi này giải quyết, bất kể là việc báo thù đã tới đâu, đều sẽ đem chúng phu nhân về bái kiến ân sư. Nếu ân sư cho phép, thì liền thành thân cùng các nàng. Ân sư cũng nên bên cạnh có người bầu bạn. Nghĩ tới đây, hắn hãm thật sâu vào trong tình cảm nhớ về tuổi thơ......

    Sóng biển, không biết mệt mỏi đánh vào bờ, âm thanh như cứ đấm vào tim của Âu Dương Quốc Vĩ.

    "Vĩ ca, chàng đang suy nghĩ cái gì vậy?" Một âm nhỏ nhẹ giòn giả vang lên bên cạnh.

    Âu Dương Quốc Vĩ rõ ràng cảm giác được tiếng bước chân của một người đang nhẹ nhàng tiến gần cạnh mịnh, hắn đã đoán được là ai rồi.

    Lập tức, hắn cũng không quay đầu lại, mà chỉ nói ôn nhu: "Đến đây, Tâm Như, ngồi bên cạnh ta."

    Quả nhiên, là Tâm Như, lúc này tìm đến hắn chỉ có Tâm Như. Mỹ Mỹ các nàng vì muốn cho chính hắn tĩnh tâm sẽ không đến quấy rầy hắn.

    "Vĩ ca, chàng một mình ở đây đang nghĩ cái gì vậy? Có thể nói cho thiếp nghe không?" Tâm Như nhỏ giọng hỏi.

    Âu Dương Quốc Vĩ trìu mến ôm nàng vào lòng, thở dài: "Nàng muốn nghe chuyện xưa trước kia của ta không?"

    "Muốn, Vĩ ca muốn nói gì, ta sẽ nghe hết." Đây là lời thật lòng của Tâm Như, nàng thật đã hiểu hắn.

    Vì vậy, Âu Dương Quốc Vĩ liền đem câu chuyện chính mình từ nhỏ như thế nào mất đi phụ mẫu hai người, như thế nào được sư phụ mang lên núi học nghệ, rồi như thế nào xuống núi tìm cừu nhân để báo thù, sau đó làm sao gặp được chúng phu nhân bây giờ, từng việc từng việc kể lại cho Tâm Như nghe.

    Cuối cùng, cắn chặt răng, hận hận nói: "Đáng tiếc là đã để cho Cung Bằng Phong chạy thoát. Nhưng mà, ta dù tìm đến chân trời góc biển cũng phải tìm ra y. Vì phụ mẫu đã chết của ta mà báo thù!"

    Âu Dương Quốc Vĩ trong giọng điệu có sự lãnh khốc. Tâm Như nghe được trong lòng không khỏi rùng mình, thật là một mối hận sâu nặng nha. Có điều muốn nói, nhưng vừa tới miệng lại nuốt trở vào, trong lòng yên lặng mà có tâm sự.

    "Tâm Như, ta đã nói xong, nàng tại sao không nói lời nào?" Âu Dương Quốc Vĩ nhìn Tâm Như trong lòng ngực mà hỏi.

    "Vĩ ca, thiếp rất yêu chàng. Bất kể sau này xảy ra chuyện gì, hy vọng chàng không nên không để ý đến ta, được không?" Tâm Như ngẩng đầu nhìn Âu Dương Quốc Vĩ và nói. Trong đôi mắt một tia không muốn rời xa, lẫn trong đó là sự ai oán mà Âu Dương Quốc Vĩ nhìn cũng không hiểu rõ.

    Nhìn hai mắt của Tâm Như, Âu Dương Quốc Vĩ thâm tình nói: "Nàng là nữ nhân của ta, ta sẽ yêu nàng cả một đời."

    Tâm Như không nói gì nữa, vươn hai tay gắt gao ôm Âu Dương Quốc Vĩ.

    Cùng Tâm Như nói nhiều như vậy, trong lòng Âu Dương Quốc Vĩ trở nên tốt hơn rất nhiều, tâm tình cũng tốt trở lại. Tay cũng bắt đầu không an phận rồi, cứ lục lọi trên người Tâm Như, đầu lưỡi thì quét trên khuôn mặt của nàng.

    Thân thể Tâm Như thẹn thùng nghênh hợp lục lọi và thăm dò của Âu Dương Quốc Vĩ. Các bộ phận chủ yêu trên thân thể đều không thoát khỏi ma thủ của hắn. Dần dần, dục hỏa trong lòng của nàng bị Âu Dương Quốc Vĩ khiêu lên, cũng lấy tay vuốt ve thân thể hắn.

    Dục hỏa trên bãi cát tú lệ hùng hùng thiêu đốt....

    Hai người chẳng biết từ lúc nào đã ngã lên bãi cát. Y phục trên người cũng không cánh mà bay, hai cụ thân thể xích lỏa dây dưa cùng một chỗ, khó phân thắng bai. Chỉ có ánh trăng thẹn thùng thỉnh thoảng lấp ló sau đám mây mà nhìn bọn họ.

    Một điểm e thẹn của thiếu nữ còn xót lại trên người Tâm Như đã bị dục hỏa hùng hùng thiêu đốt hết không còn gì. Giờ phút này, nàng đang nằm trên người của Vĩ ca, dùng đầu lưỡi vừa hôn vừa liếm, tay thì vuốt ve, và từ từ tiến xuống dưới....

    "Vĩ ca, thiếp muốn chàng!" Tâm Như thở gấp kêu lên.

    Vĩ ca lật người, đè lên trên Tâm Như, thân thể vừa động.

    "A....." Tâm Như kêu to một tiếng, Vĩ ca đã hoàn toàn tiến vào trong thân thể của nàng.

    Theo mỗi động tác của Vĩ ca, Tâm Như đều thấp giọng kêu lên. Chỉ chốc lát, cùng nhịp với tiếng sóng, là những âm thanh "Ân.... nga....", hai thứ hòa vào nhau thành một đoạn tánh mạng chi ca kích động lòng người....

    Đây là nhu cầu của tình yêu, là sự kéo dài của tánh mạng. là sự kết hợp giữa tâm linh và nhục thể, là sự hòa vào nhau của con tim....

    Coi như là Vĩ ca còn thương hương tiếc ngọc, Tâm Như cũng sớm đã không chịu nỗi ái ý của Vĩ ca. Sau vài lần cao triều đã ngất đi.

    Vĩ ca dù trong tâm còn tiếc nuối, chỉ đành thu binh, một tràng kịch chiến đã kết thúc.

    Tâm Như toàn thân vô lực mền nhũ nằm trong lòng ngực Vĩ ca, cảm thủ bàn tay của Vĩ ca đang tiếp tục vuốt ve trên thân thể của mình mang đến khoái cảm, hàng trăm cảm giác xuất hiện cùng lúc trong lòng.

    Thật hy vọng thời gian ngừng trôi, thế giới vĩnh viễn dừng lại ở giờ khắc này.....


    Thank nhiều vào các bạn :yy44:
     
  4. Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ
    Tác giả: Trường Phát Lãng Tử

    Quyển 4 - Ngăn Chặn Dụ Hoặc Khó Cưỡng
    Chương 11 - Võ minh tân quy


    Dịch: abcd
    Nguồn: Hoanguyettaodan.net



    Bất tri bất giác đã tới Thượng Xuyên đảo được năm ngày, hạ lạc của Phiêu Miểu thần công bí kíp còn không có tin tức, trên đảo Võ lâm minh thế lực có gần ba trăm người, trong đó, Tây giang thủy trại nhiều nhất, gần hai trăm người, chỉ cần võ công tại giang hồ có chút danh tiếng đều tới. Vì bí kíp lần này, Mẫn Úy chính là dụng hết toàn lực.
    Thấy Võ lâm minh hạ quyết tâm đoạt bí kíp Phiêu Miểu thần công như vậy, một số cao thủ đơn độc biết mình không đủ cân lượng cùng Võ lâm minh tranh đoạt, đều bỏ đi ý muốn đoạt thần công, buồn bã rời đi. Số còn lại, đều tự nhận còn có chút tài năng, đang đợi cơ hội ăn trộm gà. Nhất thời Thượng Xuyên đảo thanh tĩnh đi rất nhiều.
    Âu Dương Quốc Vĩ mấy ngày nay cũng có vẻ không có việc gì, ban ngày trừ chỉ điểm võ công cho mấy vị phu nhân cùng mười ba nữ sát ra, còn bảo Mẫn Úy phái mấy cao thủ thủy tính dạy các nàng bơi, tuy kĩ thuật chưa thành thục, nhưng bơi ba trăm thước trên biển là không có vấn đề, làm mấy vị phu nhân cùng mười ba nữ sát hưng phấn không thôi. Buổi tối thì hàng đêm sanh ca, bồi mấy vị phu nhân hợp luyện ngự nữ thần công. Trên Thượng Xuyên đảo phàm là danh thắng đều du ngoạn qua. Cuộc sống thật là tiêu dao. Chỉ là chánh sự còn chưa làm thỏa, trong lòng không tránh khỏi có chút lo lắng.
    Sáng hôm nay, Âu Dương Quốc vĩ cùng mấy vị phu nhân và mười ba nữ sát uống trà tại “Hải tiên phường", trở lại chỗ ở, đợi các nàng đều đi luyện công, Âu Dương Quốc Vĩ sai người gọi Thần Binh, Mẫn Úy tới, thương lượng từng bước kế hoạch
    Tới nhiều ngày như vậy, bí kíp ở nơi nào còn không có tin tức. Chờ đợi như vậy cũng không phải biện pháp, không thể nói chưa đoạt được Phiêu Miểu thần công bí kíp liền không làm chuyện khác nữa, chiếm được bí kíp cũng phải làm, không chiếm được cũng phải làm. Lại nói, Âu Dương Quốc Vĩ sẽ mang theo mấy vị phu nhân cùng mười ba nữ sát về trước Tuệ Thành, lưu lại một ít nhân thủ tại Thượng Xuyên đảo do Thần Binh cùng Mẫn Úy chỉ đạo tiếp tục tìm kiếm.
    Thần Binh cùng Mẫn Úy biết minh chủ bận rộn, thật không thể ở lâu, đồng loạt tỏ vẻ:
    “Xin minh chủ yên tâm, chúng ta dù liều mạng cũng nhất định đoạt bí kíp tới tay, tuyệt không để minh chủ thất vọng!”
    Âu Dương Quốc Vĩ nghe xong không cho là đúng, tức thì nghiêm túc nói:
    “Ta biết các ngươi quyết tâm, cũng rất tin tưởng các ngươi, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, sau này trong quá trình võ lâm minh làm việc, gặp phải địch nhân cường đại hơn mình, thì tuyệt đối không được sính cường, không thể uổng phí tính mạng, các ngươi có thể nhanh chóng đi tìm người trợ giúp, tái không được không có bỏ chạy. Nhưng nếu không thể bỏ chạy, phải xuất ra khí phách của chúng ta, cùng đối phương quyết một trận tử chiến! Ta không hy vọng các ngươi hy sinh vô ích, nhiệm vụ không hoàn thành, minh lý tuyệt đối không truy cứu trách nhiệm. Ai cũng có lão bà hài tử, bảo tồn chính mình là bảo tồn thực lực cho Võ lâm minh. Cũng là bảo vệ người nhà, đây là quan trọng nhất. Nếu mỗi người đều đi tìm chết, sau này Võ lâm minh còn lại người nào? Cả nhà lão bà hài tử trông cậy ai? Uy danh của Võ Lâm minh không phải được thành lập trên xương trắng của huynh đệ. Lấy điểm ấy làm một quy định mới trong minh, từ hôm nay trở đi thong tri xuống, trở lại tuệ thành liền đem gia đình vào trong minh quy.”
    Thần binh cùng Mẫn Úy đều sợ ngây người nhìn Âu Dương Quốc Vĩ, có quy định như vậy sao? Bang phái có việc liền không phải bảo các huynh đệ đi liều mạng à, minh chủ lại nói đánh không lại mọi người có thể chạy trốn, thật sự là mới nghe lần đầu a. Bất quá họ cũng cảm nhận sâu sắc, đây là minh chủ thương cảm thuộc hạ, quan tâm thuộc hạ, minh chủ có trạch tâm nhân hậu như vậy lại võ công cao thâm còn có thể nói cái gì chứ? Có thể theo hắn làm một phen sự nghiệp dù chết cũng có gì tiếc nuối?
    Hai người lập tức kích động vạn phần, có chút nghẹn ngào lớn tiếng đáp:
    “Xin minh chủ yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không để Võ lâm minh mất mặt, thề tồn vong cùng Võ lâm minh!” nói xong lại thêm một câu: “chúng ta lập tức đem quy định mới của minh chủ thông tri xuống, để các huynh đệ đều biết, bọn họ có một hảo minh chủ.”
    Một đoạn nói chuyện của Âu Dương Quốc Vĩ này, về sau sinh ra ảnh hưởng thật lớn với huynh đệ Võ lâm minh.
    Mặc dù minh chủ nói nhiệm vụ không hoàn thành sẽ không trách tội bọn họ, nhưng sau này lúc gặp phải loại tình huống này, lại không có huynh đệ nào lâm trận bỏ chạy, đều là tử chiến kết thúc, bọn họ biết có minh chủ quan tâm thể tuất bọn họ, chính mình là vì Võ lâm minh quên mình, người trong nhà cũng được minh chủ chiếu cố rất tốt.
    Mặt khác ngày sau, vì câu nói này, hấp dẫn rất nhiều cao thủ võ lâm trong chốn giang hồ gia nhập liên minh. Kết quả này Âu Dương Quốc Vĩ không hề nghĩ tới khi nói như vậy, hắn chỉ là nghĩ cho các huynh đệ, nỗi đau mất đi cha mẹ từ nhỏ khó thể quên, bởi vậy, không khỏi hữu cảm mà phát mà thôi.
    Kỳ thật này cũng không kỳ quái, cổ nhân không phải nói: “Lương cầm trạch mộc nhi tê, hiền thần trạch chủ nhi sự.” lại viết: “Sĩ vi tri dĩ giả tử.” Chỉ là Âu Dương Quốc Vĩ không có từ trong mưu kế suy nghĩ sâu xa mà thôi.
    Lập tức, ba người lại thương lượng lưu lại ai ở Thượng Xuyên đảo, xác định phương pháp liên lạc phòng ngày sau phát hiện bí kíp. Chuẩn bị sau khi ăn xong cơm trưa, Âu Dương Quốc Vĩ sẽ mang mấy vị phu nhân cùng mười ba nữ sát rời khỏi Thượng Xuyên đảo, về trước Tuệ thành chờ tin tức.
    Thần binh lập tức bảo thuộc hạ đi “Hải tiên phường” chuẩn bị tiệc rượu, chuẩn bị để cao thủ ở lại trên đảo cùng Âu Dương Quốc Vĩ gặp mặt, có rất nhiều thuộc hạ nhận biết hắn là minh chủ, mà minh chủ lại không nhận ra bọn họ. Tùy tiện coi như vì tiễn minh chủ.
    Mấy vị phu nhân nghe nói xế chiều sẽ về Tuệ thành, vừa có chút không nỡ rời đi, lại có chút muốn nhanh chút về Tuệ thành. Này cũng khó trách, một người, ở lâu bất kể địa phương nào cũng sẽ có tình cảm, huống chi nơi này có nhiều kỉ niệm đẹp của các nàng cùng Vĩ ca. Đặc biệt đối Lăng Tâm Như mà nói, càng khó có thể quên, cuộc đời nàng thay đổi ở nơi này, nơi này lưu lại nhân sinh lần đầu tiên của nàng, loại ghi nhớ khắc cốt minh tâm này như thế nào quên được?
    Nhưng Tuệ thành cũng có rất nhiều hảo đông đông đang chờ các nàng, hơn nữa Vĩ ca của các nàng nói một cách khác, không phải là tài sản riêng của các nàng, hắn là thuộc về Võ lâm minh. Cho nên khó tránh khỏi sinh ra cảm giác kỳ diệu này.
    Hết thảy an bài xong xuôi, chỉ chờ tiệc cáo biệt giữa trưa.
    Lúc này, huynh đệ trực ngoài cửa vội vội vàng vàng chạy vào báo:
    “Báo cáo minh chủ, bên ngoài có một lão đầu người đầy máu muốn gặp người. Có để hắn tiến vào không ạ?”
    “Lão đầu người đầy máu?" Âu Dương Quốc Vĩ trên mặt hồ nghi, là ai chứ? Ở chỗ này mình không có bằng hữu a.
    Trực ban huynh đệ đang chờ hắn trả lời. Thần Binh cùng Mẫn Úy cũng đang nhìn hắn, nếu hắn không muốn gặp người này, lập tức sẽ sai người đuổi hắn đi.
    “Để ta vào! Để ta vào!” lão đầu người đầy máu không để ý huynh đệ ngoài cửa ngăn cản, la hét muốn xông vào.
    “Âu Dương thiếu hiệp ….. mau, bí kíp Phiêu Miểu thần công ….. đầu mối …..” lão đầu người đầy máu vì mất máu qúa nhiều, lời chưa nói xong, liền ngất đi……
    Âu Dương Quốc Vĩ thân thể chấn động, tiến lên, một tay đỡ lấy hắn, một để sau lưng hắn, dưới tác động của chân khí Âu Dương Quốc Vĩ, lão đầu toàn thân là máu tỉnh lại, đứt quãng nói
    “lập tức cho người chiếu cố lão nhân, trị thương cho lão. Chúng ta đi!”
    Âu Dương Quốc Vĩ vừa nói dứt, vài đạo thân ảnh chợt lóe, hướng ngoài cửa nhẹ nhàng đi ra.


    Thank nhiều vào các bạn :yy44:
     
  5. Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ
    Tác giả: Trường Phát Lãng Tử

    Quyển 4 - Ngăn Chặn Dụ Hoặc Khó Cưỡng
    Chương 12 - Chúng mỹ đại chiến.


    Dịch: abcd
    Nguồn: Hoanguyettaodan.net



    Lão đầu đầy người đều là máu sau khi tỉnh lại, đem tất cả ngọn nguồn sự việ kể lại.....

    Nguyên lai, người này là 'thượng quan kiếm khách' La Khải Văn, mà người bị huynh đệ 'thiêm địa song ma' giết chết chính là loan sanh huynh đệ của y, La Khải Vũ. Bên ngoài thật rất ít người biết bọn họ là huynh đệ song sinh, mà lúc bọn họ ở trên giang hồ cũng tuyệt đối không xuất hiện cùng một chỗ. Mà người kia ở bên ngoài đều dùng cái danh hiện 'thượng quan kiếm khách' hành tẩu trên giang hồ, vì thế cái bí mật này vẫn được giữ gìn cho tới bây giờ.

    Một khoảng thời gian trước, đệ đệ La Khải Vũ đi đảo Hải Nam gặp bằng hữu, lúc trở lại có giá qua ngọn núi lửa đã chết, Hồ Quang nham. Trong một sơn động hoang vu vô tình bắt được võ học bí kíp, phiêu miễu thần công, liền rất hưng phấn, định đem về nhà chuẩn bị cùng ca ca là La Khải Văn đồng thời tu luyện. Ai ngời vừa nhìn đến đoạn chữ đầu tiên của bí kiếp, người có tu vi nội lực chưa qua được tầng thứ năm thì không luyện được, nếu không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. La Khải Vũ thuở nhỏ thân thể mang tam âm tuyện mạch, người yếu nhiều bệnh, tu vi nội lực của chính mình thủy chung chỉ dừng ở tầng thứ ba, không cách nào đột phát. Mà tam âm tuyệt mặt gần đây có dấu hiệu ác hóa, mỗi lần phát tác, chân khí trong cơ thể chạy loạn xạ, máu thì chạy lên ót, vài lần bất tỉnh hôn mê. La Khải Vũ tinh thông y lý biết mệnh của mình không còn lâu nữa.

    Hết lần này tới lần kh1a1c, sự xuất hiện của bí kíp võ học đã khiến trên giang hồ hiển nhiên nổi lên trận phong ba. Rất nhiều cao thủ của hắc bạch lưỡng đạo vừa nghe được, đã tụ tập ở Dương Xuân, tùy thời làm khó dễ. Đệ đệ La Khải Văn vì muốn giữ bí kíp, thành toàn nguyện vọng của ca ca, muốn di chuyển mọi tầm mắt, liền dùng mưu kế đánh lạc hương, ý đồ khiến cho giang hồ hỗn loạn, chờ cho người trong võ lãm đánh loạn xạ. Cho dù cái kế nài bất hạnh bị phá vỡ, tự mình bị giết, nhưng mà bí kíp cũng sẽ theo cái chết của chính mình trở thành thiên cổ chi mê. Khi đó, ca ca có thể an tâm tu luyện phiêu miểu thần công, đạt được đại thành.

    Bởi vậy, La Khải Vũ không nghe cực lực khuyên can của đại cai, mang theo hộp gấm chứa bí kíp giả, đi tới Dương Xuân. Việc xảy ra này chúng ta đã biết rõ.

    Ai ngờ người tính không bằng trời tính, từng bước phía trước đi y theo dự định mà phát triển. La Khải Vũ chết cũng có thể nhắm mắt. Hết lần này tới lần khác, La Khải Văn trăm lần kỹ sơ chỉ suất một lần, hành tung của y trên đảo Thượng Xuyên bị người phát hiện, khiến cho rất đông người giang hồ tiến tới. La Khải Văn nghĩ không ra đệ đệ chết thảm vẫn không đổi lại sự an toàn của bí kíp. Biết rằng võ công của mình lúc này là vô lực bảo vệ bí kíp rồi, không khỏi thầm than vạn lần lẫn chán nản, thật muốn đem bí kíp hủy đi rồi tự sát, đi theo huynh đệ của chính mình, bí kíp cũng tính là biến mất, ai cũng đừng muốn có nó. Nhưng khi y nghĩ kỹ lại thì không cam lòng, y muốn luyện thành thần công để báo thù cho đệ đệ, không thể đệ đệ chết đi uổng phí như vậy.

    Khổ tâm suy nghĩ vài ngày, minh chủ Võ Lâm minh Âu Dương Quốc Vĩ ở Tuệ thành đã đánh động được y. Phương pháp giải quyết bí kíp của Âu Dương Quốc Vĩ y sớm đã được nghe thấy, nhưng lại cho rằng cái đó bất quá chỉ là cánh làm mua danh cầu lợi, lòe thiên hạ, thu mua lòng người, cũng không quá tin tưởng. Nhưng sự thật bây giờ, người cuối cùng có nhiều cơ hội nhất được bí kíp cũng chỉ có Âu Dương Quốc Vĩ. Việc đến nước này, cái gọi là lên ngựa tìm vật, ngựa chết biến thành ngựa chết, cũng phải đánh liều một phen. Đầu phục Võ Lâm minh, có thể luyện thành thần công tự nhiên là tốt, nhưng cho dù Âu Dương Quốc Vĩ lật lọng, cùng nghĩ tới chính mình vì có công hiến bí kíp, liền cầu hắn giúp mình báo thù cho đệ đệ cũng có thể.

    Trải qua một phen đấu tranh dữ dỗi, La Khải Văn dịch dung, mang theo bí kíp liền xuất môn tìm đến Âu Dương Quốc Vĩ. Ai ngờ xuất môn không lâu thì đã bị một lão nhân tướng mạo cực quái đến ngăn cản. Chỉ thấy lão thân hình cao vút, nhưng lưng thì bị gù, đầu tóc rối bời, hai hàng lông mi trắng dầy che hết hai con mắt, môi thì dầy cộm nhô về phía trên, lột ra hai hàm răng trắng, nhìn qua giống như một con hắc tinh tinh. Võ công của đối phương cực cao. Sau khi đấu mà không địch lại, thân thì bị thương nặng, còn bí kíp đã bị đoạt đi.

    La Khải Văn dùng chân khí cuối cùng, lảo đảo bước đi đến nơi của Âu Dương Quốc Vĩ để báo. Toàn bộ câu chuyện đại khái xảy ra như thế.

    Lại là 'Tác mệnh cư sĩ' Cung Minh Sâm. Âu Dương Quốc Vĩ nghe đến đây, đã minh bạch, nghĩ không ra y chữa thương nhanh như vậy, rồi lại đi tới nơi này.

    Tức thì liền lưu lại mười ba nữ sát bảo vệ La Khải Văn, tự mình và Thần Binh, Mẫn Uý chạy đến bến cảng. Sáu vị phu nhân nhìn thấy, cũng không do dự, liền đuổi theo.

    Mẫn Uý vừa nghe đến Cung Minh Sâm, trong lòng không khỏi mừng như điên, thầm nghĩ, có minh chủ ở chỗ này, cừu hận lần trước của mình và hai vị huynh đệ bi thương có hy vọng báo thù rồi.

    Nhóm Âu Dương Quốc Vĩ hơn mười người chỉ chốc lát đến bến cảnh. Lúc này, trên bến cảng không có một con thuyền nào cập bến. Trước kia ở đảo Thượng Xuyên, thường thường buổi trưa thì không có thuyền nào rời cảng.

    Điều đó chứng tỏ, Cung Minh Sâm còn ở trên đảo. Âu Dương Quốc Vĩ lậm tức gọi mọi người tách ra cẩn thận tìm kiếm. Mấy vị phu nhân thì hai người một tổ, khi bắt gặp Cung Minh Sâm thì lập tức hô lên. Còn các thành viên khác trong minh sẽ do Thần Binh thông tri, toàn bộ tập kết ở bến cảng. Rất nhanh, bến cảng đã bị Võ Lâm minh không chế nghiêm mật. Có thể không khoa trương mà nói, lúc nào cho dù có con muỗi nào muốn từ đây bây ra, cũng không có khả năng, đừng nói chi là người sống.

    Đột nhiện, ở phương hướng do tổ của Lăng Tâm Như và Hoa Ngọc Khanh phụ trách tìm kiếm, truyền tới âm thanh vui mừng lẫn sợ hại của Hoa Ngọc Khanh: "Vĩ ca, chúng ta phát hiện ra Cung Minh Sâm rồi, mau tới đi."

    Lăng Tâm Như và Hoa Ngọc Khanh đều dùng kiếm, vừa thấy Cung Minh Sâm, hai thanh kiếm đã tề tề sáng lên, và cùng lúc tiến lên triều đâu với hai tay của Cung Minh Sâm. Cung Minh Sâm vừa thấy việc này, biết rằng hôm nay rất khó chạy thoát, nghĩ không ra vì cần bí kíp mà đổi lại một viên tỵ thủy châu trong truyền thuyết kia. Lập tức, lão cũng không đáp lời, âm trầm nghiêm mặt, mỗi chiêu đều là thí mạng công kích lại. Hai người lấy võ công cao của Lăng Tâm Như, đánh nhau là có thể cầm cự. Nhưng Hoa Ngọc Khanh càng đấu càng khẩn trương.

    "Ngọc Khanh muội, đừng hoảng, tỷ tỷ đến giúp ngươi." Phỉ Phỉ kiều sất một tiếng, múa truy hồn tiên cùng Mộ Dung San San gia nhập trận chiến.

    Không chờ lâu, Mỹ Mỹ và Khiết Văn cũng tới. Nhưng ám khí của Khiết Văn không thể dùng, bây giờ dĩ nhiên không dám ra tay, vì sợ gây thương tích cho chúng tỷ muội, nàng chỉ đứng ở một bên chằm chằm quan sát. Mỹ Mỹ không nói gì múa kiếm gia nhập trận chiến. Trong lúc nhất thời, năm vị tuyệt sắc phu nhân của Âu Dương Quốc Vĩ đã vây quanh và triền đấu với Cung Minh Sâm.

    Sáo ngọc của Mộ Dung San San không rời những yếu huyệt trên người Cung Minh Sâm. Truy hồn tiên của Phỉ Phỉ thì chuyện đánh vào phía dưới của lão. Kiếm của mấy vị phu nhân còn lại thì cũng xuất quỷ nhập thần đánh lên trên người lão. Cung Minh Sâm coi như là muốn liều mạng cũng không được, gấp đến độ trong lòng điên cuồng, ngũ quan sửu lậu uốn éo, miệng thì quát lên những quái thanh. Thấy vậy mấy vị phu nhân cũng âm thầm kinh hãi.
    Đây là lần đầu tiên mấy vị phu nhân liên thủ đối địch, cũng là lần đầu tiên sau khi cùng Âu Dương Quốc Vĩ luyện Ngự Nữ thần công đánh nhau với người khác. Có Cung Minh Sâm cao thủ so chiêu như vậy, thật sự là hưng phấn không thôi, đều có lòng muốn thự xem công lực của chính mình đã được đề cao bao nhiêu rồi. Bởi vậy, bọn họ cũng không vội vã lấy mạng của Cung Minh Sâm, mà chỉ chơi đùa như mèo bắt chuột.
    Lúc này, Âu Dương Quốc Vĩ và tất cả mọi người đã vây quanh, nhình thấy mấy vị ph nhân chơi đùa như vậy, trên mặt hắn cũng mỉm cười nhìn các nàng. Hắn biết các nàng hôm này là dễ dàng thắng, vậy liền để cho các nàng chơi đùa.
    "Vĩ ca, chàng không cần nhúng tay vào, chờ chúng ta chơi đùa một hồi đã." Phỉ Phỉ sợ Vĩ ca xông lên, các nàng sẽ không được chơi tiếp, không khỏi nũng nịu kêu lên.
    "Chúng phu nhân, các nàng cũng đừng giết chết lão, lưu lão lại cho ta nha." Mẫn Uý muốn thân thủ giết chết lão để báo thù, không khỏi cũng kêu to.
    Cung Minh Sâm nghe bọn họ nói chuyện với nhau, như thể không tồn tại, tức giận đến thất khiếu bốc lửa, không khỏi vận toàn thân chân khí lên, phát ra một kích toàn lực cuối cùng.....


    Thank nhiều vào các bạn :yy44:
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)