Q.Trường Quan Thương - Canh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Q.11 - Chương 14: Có Về Hay Không?



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Tựa hồ không ai ngờ được Trương Giai Minh nắm chứng cứ phạm tội của Dương Thiên Hoa, không ai biết hắn lấy được chứng cứ ở đâu ra, nhưng có một điều khẳng định được, mấy mươi năm làm quan cẩn thận của Dương Thiên Hoa đã hỏng trong vụ này rồi.

    Ngày Dương Thiên Hoa bị song quy, Lâm Tuyền đang ở Frankfurt thảo luận hạng mục điện gió với Cty Stambachr, qua gần một năm điều tra, xác định Thuận Nghĩa có cơ sở lập hạng mục điện gió, một khi thực thi hạng mục này, sẽ hình thành hành lang điện gió dài 40 km dọc bờ biển, quy mô hơn đầu tư điện gió ở Thông Nam gấp 6 lần, đạt tới 4.4 tỷ. Hạng mục này một khi khởi công, hiệu ích kinh tế sản sinh đủ kéo tất cả chỉ sổ kinh tế của Thuận Nghĩa lên vài bậc.

    Tuy có người sẽ đánh giá đây là hạng mục chính tích Liên hợp Tĩnh Hải làm vì Cảnh Thiên Sương, nhưng trên lịch sử phát triển của Liên hợp Tĩnh Hải dù có liên quan tới bước tiến của một số quan viên, nhưng tuyệt đối không hi sinh lợi ích của bản thân, tài hoa của Lâm Tuyền khiến Liên hợp Tĩnh Hải luôn kiếm được con đường đôi bên cùng có lợi.

    Nếu không có vụ án Trương Thiên Hoa, mọi chuyện sẽ phát triển theo quỹ tích thuận lợi, nhưng lúc nãy quỹ tích đó bị bẽ gãy.

    Ngày 18 tháng 4, bầu trời Frankfurt có mưa nhỏ, Lâm Tuyền ở trong sân khách sạn, đây là kiến trúc truyền thống của Đức, ở thành phố công nghiệp như Frankfurt căn nhà thế này không còn nhiều, dùng làm khách sạn càng ít.

    Trương Văn Phong tuy luôn mồm nhấn mạnh phải giữ tổ chức kỷ luật không tiết lộ tình tiết vụ án, song chỉ một ngày mà những người liên quan đều biết, bao gồm cả công ty Stambachr.

    Steve Phùng đại biểu của Stambachr liên hệ với Liên hợp Tĩnh Hải trong ba năm qua, ông ta mời Lâm Tuyền tới cty Stambachr thăm quan thời gian dài:

    - Ngài Tiểu Stambachr cho rằng anh Lâm là nhân vật am hiểu quy tắc cuộc chơi, nếu có vùng trời rộng hơn, sẽ có phát triển lớn hơn nữa.

    Nghe Trương Tiểu Bân phiên dịch xong, Lâm Tuyền chỉ con chim nhỏ trên tường:

    - Chỉ bay thôi, chẳng lẽ có thể bay tới mặt trăng? Cám ơn ngài Stambachr, tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng.

    Steve Phùng đi rồi, Lâm Tuyền hỏi Trương Tiểu Bân:

    - Anh cho rằng tôi có nên nhận lời mời này không?

    - Tình hình trong nước rất phức tạp, lại có tin đồn bộ giám sát muốn đào sâu hơn.

    Trương Tiểu Bân cẩn thận nói:

    - Còn có tiếp nhận hay không, hẳn tổng giám đốc tự có phán đoán rồi.

    Lâm Tuyền cười lớn:

    - Đại bộ phận cổ phần của Liên hợp Tĩnh Hải thuộc về Quỹ Lâm Thị tại Hà Lan, tôi không về cũng chẳng sao. Nhưng tôi lập ủy viên hội ở trên Liên hợp Tĩnh Hải không phải vì đường lui cho bản thân, để chứng minh việc này, tôi phải về.

    - Nghiệp vụ bên Đức cũng rất nặng, tổng giáp đốc có thể xử lý xong nghiệp vụ bên này hãy về, tôi nghĩ khi đó vụ án Dương Thiên Hoa cơ bản đã xong.

    - Nghe anh nói như thế, xem ra rất nhiều người hi vọng tôi tạm ở ngoài.

    Lâm Tuyền lắc đầu:

    - Liên hệ với trong nước cho tôi, lúc này ở ngoài không phải là quyết định tồi, song bọn họ quá xem thường Lâm Tuyền này rồi.

    Dương Thiên Hoa bị song quy vào đêm 18 tháng 4, không chỉ ông ta mà con cả Dương Côn, con thứ Dương Luân, con út Dương Oánh cũng bị đưa đi điều tra. Tuy chưa có thêm tin tức gì, nhưng kỷ ủy làm tới mức này chứng tỏ có chứng cứ chắc chắn.

    Lâm Tuyền gọi điện thoại video với Phương Nam, thấy sắc mặt cô không tốt, an ủi:

    - Em sẽ về thật nhanh, mọi người đừng vì vụ án đò mà rồi loạn.

    - Cảnh Thiên Sương đã bị yêu cầu tạm dừng toàn bộ chúc vụ, về tỉnh điều tra.

    Phương Nam lo lắng nói:

    - Còn yêu cầu Cảnh Thiên Sương khai báo tài sản lần nữa, xem ra bọn họ đúng là định bới móc sâu hơn...

    - Đừng suy nghĩ lung tung, kỷ ủy muốn làm rõ vấn đề cũng là có lý, chị theo em bao năm, em làm bao nhiêu chuyện xấu, bụng dạ có bao nhiêu mưu mô, chị còn không rõ à?

    - Lúc này rồi cậu còn tâm tình mà nói đùa à?

    Phương Nam nóng ruột nói:

    - Người ta lấy kính lúp soi, không vấn đề cũng thành vấn đề, cậu cứ muốn về làm gì?

    - Không về vấn đề càng không nói rõ được, không về chị sẽ lo lắng gầy đi, em sẽ đau lòng.

    Lâm Tuyền cố làm ra vẻ thoải mái, đúng là nếu có kẻ muốn phóng đại vấn đề thì sẽ rất nghiêm trọng:

    - Xem ra vấn đề sẽ phức tạp hóa, chị cho Thư Nhã biết phần nào đi, đừng để cô ấy lo nghĩ, hiện giờ em còn chưa già tới 70 tuổi, dù gặp chút trở ngại vẫn gánh được.

    - Cậu bàn với ông ngoại đi, ở phương diện này ông ngoại có kinh nghiệm.

    Lâm Tuyền gật đầu:

    - Được, tình hình ở công ty có ổn định không?

    - Tạm ổn, chúng tôi quyết định để Cố Lương Vũ lên kiến nghiệp chủ trì, còn các công ty khác không ảnh hưởng mấy, chủ yếu tin tức quá hữu hạn.

    Một lúc sau Khổng Lập Dân, Lạc Ích Đồng, Từ Kiến, Lưu Hoa Đông, Chu Vân Thiên, Trương Bích Quân, Thiệu Binh ...v.. Đều tập trung trong phòng họp tại tổng bộ Liên hợp Tĩnh Hải, chẳng nói những lời cổ động tinh thần, Lâm Tuyền chỉ nói sớm nhất tới tối mai y mới có thể về Tĩnh Hải.

    Khổng Lập Dân ở trên mà hình mặt mày nghiêm trọng:

    - Khả năng chúng ta phải trải qua một cơn bão kiểm toán.

    - Mặc dù tiểu nhân kia tạo sóng gió gì, Liên hợp Tĩnh Hải có thể vượt qua khảo nghiệm.

    Lâm Tuyền bình tĩnh nói:

    - Tốt.

    Khổng Lập Dân cười đầy hào khí:

    - Mai mà về kịp tôi mời cậu đi ăn khuya, cậu về vội vàng như thế, phải có chút gì đó.

    6 giờ chiều ngày 20 tháng 4, Lâm Tuyền xuống máy bay ở ngoại ô Kiến Nghiệp, ra đón có Cố Lương Vũ và Quý Vĩnh. Tuy có liên hệ với trong nước qua điện thoại và mạng internet, song luôn làm người ta cảm giác không chân thực, Lâm Tuyền tự tin là dựa vào quan sát và đánh giá tỉ mỉ của y với người khác.

    Được Cố Lương Vũ an bài, Lâm Tuyền gặp mặt Trương Thanh Sơn, Trương Thanh Sơn phát tích liên hệ mật thiết tới Liên hợp Tĩnh Hải, Dương Thiên Hoa, có muốn tránh cũng không kịp.

    - Kỷ ủy và bộ giám sát thậm chí không báo tình huống tỉ mỉ cho bí thư Cố, xem ra họ không tin tỉnh.

    Cố Hiến Chương không đề cập tới gặp mặt, Lâm Tuyền không lỗ mãng, song trong lòng hơi thất vọng, chỉ ở lại Kiến Nghiệp ăn bữa cơm lót dạ với Trương Thanh Sơn liền về Tĩnh Hải ngay trong đêm. Chưa kịp đi ăn khuya với Khổng Lập Dân đã bị Cảnh Nhất Dân gọi tới.

    Lâm Tuyền có chút bất an, tới số 5 đường Hoa Viên không lái thẳng vào nhà mà dừng xe trước cửa đi bộ vào, Cảnh Nhất Dân đừng trong vườn, thấy Lâm Tuyền không nói gì cả, đi thẳng vào trong, Lâm Tuyền cũng im lặng theo vào thư phòng.

    Sắc mặt Cảnh Nhất Dân rất tệ, nhìn y chằm chằm:

    - Thiên Sương và Dương Oánh báo tài sản lên có tới 15 triệu là sao? Dương Oánh rốt cuộc có bao nhiêu lương bổng ở Liên hợp Tĩnh Hải.

    - Không tỉnh cổ phần, lương mỗi năm khoảng 1 triệu 2, cụ thể cháu không nhớ.

    - Cháu làm thế khiến người ta chửi sau lưng chú.

    Cảnh Nhất Dân cầm tờ báo trên bàn lên, giọng bi thương:

    - Cháu bảo người ta nhìn Cảnh Nhất Dân này ra sao?

    Lâm Tuyền cầm báo lên, đó là bản mẫu chưa phát hành , tiêu đề không ngờ là :" Phát hiện đại tham ở Đông Hải, con cái đại tham gia tài hàng chục triệu", y hít sâu một hơi, không ngờ chuyện nghiêm trọng như thế.

    Không nói tới hai người anh của Dương Oánh, tài sản bị đóng băng của vợ chồng Cảnh Thiên Sương bao gồm cổ phiếu, tiền mặt, nhà cửa hơn 30 triệu, so với số tiền một năm trước Cảnh Thiên Sương báo lên trước khi làm huyện trưởng đã tăng gấp đôi, số tăng này chủ yếu nhờ sự hồi sinh của TTCK năm 2006, nhưng tài sản tích lũy trước đó phải qua một quá trình kiểm toán cực kỳ phức tạp mới có thể làm rõ vấn đề. Bất kể là thanh bạch hay không, truyền thông tung tin này là trái quy tắc, có kẻ đã tiết lộ tin tức nội bộ, tờ báo kia cũng thông minh không nói tên tuổi cụ thể, nhưng ý đồ ám chỉ rõ ràng, chưa nói tới ảnh hưởng đến tiền đồ của Cảnh Thiên Sương, ngay công tác của Cảnh Nhất Dân ở Tĩnh Hải cũng rơi vào bị động.

    Đây chỉ là bước đầu tiên của bọn chúng, bước thứ hai là nhắm thẳng vào Liên hợp Tĩnh Hải.


     
    ducvietvtv and webarchive like this.
  2. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,915

    Q.11 - Chương 15: Cội Nguồn Sự Việc.



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Lâm Tuyền đặt tở báo xuống:

    - Tờ báo này xử lý ra sao?

    - Là trắng hay đen do bọn chúng giải thích, chú làm được gì?

    Giọng Cảnh Nhất Dân hơi cao:

    - Chỉ mong Thiên Sương qua được khảo nghiệm.

    Lâm Tuyền có chút rầu rĩ cùng áy náy, gửi gắm cả đời của Cảnh Nhất Dân một là thành phố này, hai là con trai, trong lòng ông ta không coi đây là tranh đấu chính trị nữa mà là cửa ải khảo nghiệm trắng đen, phải bước thẳng qua cửa chứ không được đi vòng. Có lẽ người khác nghĩ Cảnh Nhất Dân hành động cảm tính, song Lâm Tuyền hiểu tâm tình của ông, không thể nói được gì.

    Quan trọng là tới lúc này Lâm Tuyền không biết trong tay kỷ ủy và bộ giám sát nắm được những chứng cứ gì.

    - Liên quan tới vụ án Ngân Đô mười năm trước.

    Lâm Tuyền đợi một lúc nhưng Cảnh Nhất Dân không nói tiếp nữa, biết ông giữ nguyên tắc không tiết lộ thêm, hơi khom người, rời khỏi thư phòng. Ra đường thì đã là hơn 10 giờ, nhưng muốn nghỉ cũng không được, chuyện hôm nay xử lý không xong, ai biết ngày mai sẽ thế nào.

    Lâm Tuyền không lạ gì vụ án Ngân Đô, ngăm 2000 khi Liên hợp Tĩnh Hải và tổng cty XD có tiếp xúc nghiệp vụ lần đầu, chính là nhận tòa nhà dang dở Cao ốc Tĩnh Hải, Ngân Đô là chủ khai phát đầu tiên của nó.

    - Cục trưởng Vương, là tôi đây.

    Lâm Tuyền gọi điện cho Vương Hiểu Dương:

    - Có thể an bài cho tôi gặp Trần Minh Hành không, đừng kinh động tới người khác.

    Vương Hiểu Dương vẫn một mình ở lại văn phòng, vì không biết Lâm Tuyền sẽ tìm mình lúc nào, di động luôn cầm sẵn trong tay, trước đó có hai cuộc điện thoại, đều không phải của Lâm Tuyền nên nói qua loa là tắt luôn tránh lỡ cuộc điện thoại của Lâm Tuyền, vừa nghe đề nghị của Lâm Tuyền liền luôn miệng nói được, tránh người khác chú ý Lâm Tuyền ngồi xe của Vương Hiểu Dương đi thẳng vào nơi giam giữ.

    Trần Minh Hành đã khai báo rõ ràng, theo lý có thể về nhà để chờ phát quyết, nhưng ông không cho bảo lãnh, mấy tháng qua luôn ở trong khu tạm giam, không rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì. Đang ngủ ngon trong phòng giam đơn thì Trần Minh Hành bị đánh thức, lúc này vẫn không ai biết Lâm Tuyền muốn gặp ông ta nên không ai chuyển lời, đi tới một gian phòng kín, đang thắc mắc thì Lâm Tuyền và Vương Hiểu Dương đi vào, ngạc nhiên hỏi:

    - Xảy ra chuyện gì mà tới muộn thế này?

    Đồng hồ điện tử treo trên tường đã báo 10h30.

    Vương Hiểu Dương định lui ra, Lâm Tuyền giữ hắn lại, nói:

    - Không việc gì cần giấu diếm cả, anh ở lại đi.

    Rồi nói với Trần Minh Hành:

    - Vụ án nổ súng đã có chút tiến triển, kết quả không ai ngờ, bộ giám sát tìm được chứng cứ hối lộ của Dương Thiên Hoa tại nơi ở của Trương Giai Minh, ông ta đã bị song quy ...

    Trần Minh Hành cũng ngỡ ngàng, một lúc sau nói:

    - Song quy trực tiếp à, không điều động trước đó?

    - Không, rất đột nhiên, nói lên bộ giám sát có tiều liệu cực kỳ chắc chắn.

    Dương Thiên Hoa nhìn qua thì không có gì nổi bật, làm việc rất lặng lẽ, nhưng là nhân vật rất quan trọng với Liên hợp Tĩnh Hải, không có ông ta đã không thể phát triển lớn như vậy ở Kiến Nghiệp.

    Có điều Trần Minh Hành không hiểu vì sao Lâm Tuyền tới tìm mình, ông ta và Dương Thiên Hoa đâu có liên quan gì tới nhau:

    - ... Chả lẽ tài liệu bộ giám sát nắm được liên quan tới tôi ...

    Lâm Tuyền lắc đầu, lắc một cái dừng lại:

    - Cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan, lần này bộ giám sát và kỷ ủy nhận mạnh kỷ luật, tin tức cụ thể không ai biết, chỉ biết liên quan tới vụ án Ngân Đô mười năm trước, hơn nữa tài liệu rất có thể do Trương Giai Minh để lại trước lúc chết, nên tôi mới tới hỏi chú Trần xem có manh mối gì không?

    Tràn Minh Hành ngồi im như hóa đá, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không phải nhìn Lâm Tuyền mà nhìn vào hư vô, suy nghĩ rất lâu đưa tay ra:

    - Có thuốc lá không?

    Lâm Tuyền sờ túi, lấy bao thuốc lá lên, chỉ còn một điếu, đưa bật lửa cho Trần Minh Hành, nhìn ông ta hút thuốc lại lên cơn thèm, Vương Hiểu Dương thấy Lâm Tuyền liếm môi ra ngoài lấy thuốc lá cho y.

    - Vụ án Ngân Đô do Trương Quyền làm, có điều do tỉnh phái người giám sát, vì tiện phá án, còn điều bí thư thành ủy lúc đó là Chu Bình tới Thanh Trì làm thị trưởng, xem như là giáng chức. Mới đầu điều tra bí mật, nghe nói nắm được chứng cứ hữu dụng, có điều Chu Dật tổng giám đốc Ngân Đô là kịp ôm tiền bỏ chạy trước khi thành phố kịp bắt giữ, vụ án vì thế chẳng đi tới đâu. Ngân Đô do Chu Bình nâng đỡ, quan hệ giống tôi và Trương Quyền, Chu Dật bỏ trốn, Chu Bình an toàn, song ông ta không dừng tay, sau đó tham ô vô tội vạ bị phán chung thân.

    Trần Minh Hành nhả mấy hơi khói, nhớ lại một lúc rồi nói tiếp:

    - Nếu nói có liên quan tới vụ án Ngân Đô, rất có khả năng Trương Quyền lúc phá án nắm được chứng cứ Dương Thiên Hoa nhận hối lộ. Khi đó Trương Quyền có thể xem là người của Chu Bình, giao vụ án Ngân Đô cho Trương Quyền là một sai lầm không nhỏ, cụ thể tôi cũng không rõ, không phải Trương Quyền chuyện gì cũng thảo luận với tôi, có điều thời gian đó có tin đồn Chu Dật là Trương Quyền thả cho chạy, như thế khi đó Trương Quyền hẳn đã tra rõ ngọn nguồn vụ án rồi.

    Có điều là nếu như Trương Quyền đã nắm chứng cứ phạm tội của Dương Thiên Hoa, vì sao không dùng? Nhất là trong giai đoạn đầu đấu tranh với Cảnh Nhất Dân, Dương Thiên Hoa là chỗ dựa lớn nhất, có thể ông ta định dùng nó như cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, nhưng đã mười năm tại sao chưa tận dụng.

    Nói ra thì do Dương Thiên Hoa sau khi làm trưởng phòng tổ chức, nhưng rất cẩn thận chú ý, không mấy khi phát biểu chủ kiến, hay chủ động tranh đoạt, gần như là một vị thường ủy ít ảnh hưởng nhất. Vả lại Trương Quyền cũng không ngờ Thế Kỷ Thành ở lần khai trương đó bị đả kích mạnh như thế, khiến sau khi tràn máu não thì không khôi phục ý thức được nữa.

    Lâm Tuyền cười lạnh:

    - Trương Quyền hẳn cho rằng nắm những tài liệu này có thể an nhàn hưởng tuổi già với số tiền cướp được từ tổng cty XD.

    Trần Minh Hành thở dài:

    - Con người dù sao cũng không thể đấu với tời.

    Trương Giai Minh khi rời Tĩnh Hải dù lòng tràn ngập oán hận, bất quá hắn là kẻ yêu bản thân, biết tung ra những tài liệu này có thể đả kích trí mạng tới Lệ Cảnh, Liên hợp Tĩnh Hải, nhưng phá hỏng quy tắc ngầm, hắn sẽ không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

    Trương Giai Minh một lòng muốn hưởng thụ cuộc sống phú quý, quyết không định ném ra tài liệu này để chết chùm. Có lẽ chính bản thân hắn cũng không tin vào tài liệu này nếu không có thế lực đủ mạnh có thể vượt qua nổi quy tắc ngầm, cho nên khi bị tình nhân phản bội lấy hết tiền, Trương Giai Minh cũng không tung ra, đến khi Thẩm Nhạc tìm tới nơi, hắn mới thấy cơ hội.

    Lâm Tuyền nhận lấy thuốc lá từ tay Vương Hiểu Dương, lẩm bẩm:

    - Trương Giai Minh đúng là ngu xuẩn

    Nếu như đã có manh mối rồi, Lâm Tuyền không cần tốn thời gian ở đây nữa, hiện với y mà nói, thời gian rất khẩn cấp, cần phải làm rõ tình hình, nếu không thậm chí chẳng biết ứng phó với sự công kích của đối phương ra sao?

    Rời trại tạm giam, lên se Vương Hiểu Dương rồi, Lâm Tuyền kể chuyện vừa nói với Trần Minh Hành cho hắn.

    - Trương Giai Minh về nước, không rõ nội tình của Thẩm Thị, chỉ e tới chết cũng không biết ân oán giữa cậu và Thẩm Thị ra sao.

    Vương Hiểu Dương lắc đầu thương hại:

    - Có lẽ hắn muốn kiếm được nhiều ích lợi hơn từ Thẩm Thị, nên khuấy động Lệ Cảnh trước, không ngờ Trần Minh Hành lại quyết đoán như thế, nếu là người khác, e do dự một thời gian. Nếu Trần Minh Hành khai báo vấn đề muộn mất một ngày thôi thì tình thế đã chuyển biến theo chiều hướng ngược hẳn.

    Lâm Tuyền gật đầu:

    - Bài báo đó cho đăng trước khi Trần Minh Hành khai báo dù không hợp quy củ, cũng có thể tính là dũng cảm vạch trần tội ác giấu kín, chứ không phải là mang dụng tâm bất lương như bây giờ.

    Xe của Quý Vĩnh từ phía sau đuổi theo, hai xe dừng lại bên đường, Lâm Tuyền xuống xe nói với Vương Hiểu Dương:

    - Tình huống khả năng sẽ còn diễn biến phức tạp, nhưng không có gì đáng lo cả.
     
    ducvietvtv and webarchive like this.
  3. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,915

    Q.11 - Chương 16: Chân Tướng Mơ Hồ



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Lúc này Phương Nam mở cửa xe cho Lâm Tuyền vào, Lâm Tuyền bảo cô:

    - Chị gọi điện thoại trước đi, vụ án Ngân Đô không chỉ liên quan tới Cao ốc Tĩnh Hải, còn có khả năng dính dáng tới hạng mục ở Thanh Trì, bảo bọn họ thu thập tài liệu của vụ án Ngân Đô, giờ chúng ta về công ty.

    - Công ty đang bị chú ý, mọi người tập trung bên hồ Tiên Nữ cả rồi.

    - Vậy cũng tốt.

    Lâm Tuyền lấy di động ra:

    - Để em gọi điện thoại cho Thư Nhã, từ lúc về tới giờ mới ảnh, không biết cô ấy nghĩ gì? Hạng mục Đại Khê cũng dừng lại rồi?

    Cảnh Thiên Sương bị triệu tập về Kiến Nghiệp điều tra, tin đồn liền truyền khắp Thuận Nghĩa, đội xây dựng liền đình công đòi trả tiền trước, đám Thư Nhã không biết phong ba này lớn cở nào, không dám cắn răng cầm cự tiếp, liền quyết định để Lưu Quân ở lại trông coi công trường, đám Thư Nhã quay về Tĩnh Hải.

    Tiếng chuông đầu tiên còn chưa dứt máy đã thông, chắc Thư Nhã luôn đợi điện thoại của mình, Lâm Tuyền nghĩ mà thương:

    - Em còn chưa ngủ à?

    - Nghe được tiếng của anh là chuẩn bị ngủ.

    Thư Nhã nhẹ nhàng nói:

    - Không hỏi gì à?

    - Không cần, muốn biết gì chị Phương Nam đều nói cho em biết rồi, chỉ muốn nghe giọng của anh thôi, nếu không ngủ không ngon. Được rồi, em phải ngủ đây, anh chú ý bản thân đấy.

    Lòng cảm thấy an ủi vô cùng, có người vợ như thế làm chỗ dựa đằng sau, sóng gió bên ngoài có đáng kể gì, làm nam nhân vốn phải xông pha, không khó khăn này sẽ gặp trở ngại khác thôi.

    Công viên Hồ Tiên Nữ và biệt thự Thế Kỷ Thành sớm đã bị phân tách ra, có điều với người chọn biệt thự nơi này không trở ngại mấy, từ sau Tết đã lục tục chuyển vào rồi. Biệt thự nhà Lâm Minh Đạt ở góc phía nam, tuy không lớn nhất, nhưng lại có vị trí ưu việt nhất, vườn rộng năm mẫu, nhà chính ba tầng, tầng hầm tới bảy trăm mét, còn có nhà phụ cho công nhân, còn gần bến thuyền, có thể tới thẳng đảo chim.

    Xe đi vào sân, nhìn thấy xe Khổng Lập Dân, Lâm Tuyền nói:

    - Không biết chú Khổng có mang thức ăn khuya tới không nhỉ?

    Tiểu Sơ đứng đợi ở cửa sổ, vừa thấy xe Lâm Tuyền vào sân liền chạy ra đón, nói:

    - Sao có thể là bác Dương chứ, hay là ...

    Tiểu Sơ năm đầu ở Kiến Nghiệp rất thân với Dương Oánh, thường xuyên tới nhà Dương Thiên Hoa chơi, với cô đó là vị trưởng bối hiền hòa dễ mến, không có chút quan cách nào.

    - Em đừng nghĩ nhiều, làm sai thì thế nào cũng phải gánh vác.

    Lâm Tuyền khẽ vỗ má Tiểu Sơ:

    - Bác ấy không nên ra sức che dấu...

    - Ý anh nói vụ nổ súng cũng do bác Dương làm?

    Tiểu Sơ mặt thắng bệch, mím môi nói:

    - Trương Giai Minh chết trăm lần cũng đáng đời.

    - Đúng vậy, nhưng chúng ta không đại biểu cho pháp luạt, chúng ta không có tư cách thẩm phán người khác.

    Không chỉ Tiểu Sơ, bản thân Lâm Tuyền cũng khó chấp nhận kết quả này, y tiếp xúc với Dương gia thời gian khá dài, hiểu vài phần kinh tế của bọn họ, song y chẳng phải là thánh đồ, tất nhiên giả ngốc, vạn lần không ngờ sơ hở lại nằm ở đó, càng không ngờ lôi từ người Trương Quyền ra, căn bản không có cơ hội bù đắp.

    Dương Thiên Hoa lựa chọn thủ đoạn che dấu quá kịch liệt, chuyện tới mức này, đúng là không cách nào vãn hồi được, Lâm Tuyền thấy Tiểu Sơ khổ sở như thế, kéo cô vào lòng, nhè nhẹ vuốt lưng cô, giống như hồi xưa vẫn an ủi cô bé hay khóc nhè:

    - Vụ án còn chưa tra rõ, ai biết còn ẩn chứa bí mật gì, chúng ta chỉ cần tránh cho Liên hợp Tĩnh Hải khỏi bị tác động không đáng là được, chúng ta phải tin quốc gia này đa phần trường hợp vẫn có công chính vô tư.

    Tiểu Sơ không nói gì cả, với sự ỷ lại của cô từ bé vào Lâm Tuyền, không phản bác lại lời nói của y, vòng tay ôm lấy hông Lâm Tuyền, hỏi nhỏ:

    - Vậy chị Oánh với anh Cảnh thì sao?

    Đêm đã khuya, song ánh sáng từ cửa sổ chiếu ra vẫn thấy rõ khuôn mặt kiên cường của Lâm Tuyền:

    - Em phải tin tưởng, anh chị ấy sẽ vượt ra được khảo nghiệm.

    Ôm vai Tiểu Sơ cùng vào nhà, tới phòng họp nằm sát thư phòng, Không Lập Dân, Lạc Ích Đồng, Quách Bảo Lâm, Trương Bích Quân, Phàn Xuân Binh .. Những người vừa là đồng nghiệp và là bạn bè trưởng bối thân thiết nhân của y đều có mặt. Trần Nhiên tóc trắng bạc phơ cũng đang ngồi đó, trông còn có tinh thần hơn cả đám Quách Bảo Lâm.

    Tiểu Sơ lúc này mới buông Lâm Tuyền ra, Quách Bảo Lâm đi tới đấm một phát:

    - Có người lo mày không về.

    Phàn Xuân Binh nghiêm túc nói:

    - Tôi không lo, mà tôi không muốn tổng giám đốc về.

    Lâm Tuyền xua tay:

    - Không nói chuyện này nữa, không ý nghĩa gì cả, sao tôi có thể không về chứ.

    Trần Nhiên gật đầu:

    - Về là tốt, có điều không nhẹ nhàng đâu, những năm qua Liên hợp Tĩnh Hải đắc tội không ít kẻ, bọn ngưu quỷ xà thân này nếu tràn cả tới thì khó ứng phó xuể.

    - Vâng ạ, ở trên máy bay cháu đã suy nghĩ một số vấn đề, vụ án Dương Thiên Hoa khiến chúng ta bị động, kẻ có dụng tâm tận dụng vụ án này tấn công là rất bình thường, chúng ẽ lợi dụng ảnh hưởng dư luận tới quá trình thẩm tra vụ án, từng bước kéo Liên hợp Tĩnh Hải vào vòng xoáy.

    - Vậy cậu chuẩn bị làm thế nào?

    Khổng Lập Dân hỏi:

    - Vụ án vẫn đang trong tình trạng bảo mật, trừ biết liên quan tới vụ án Ngân Đô mười năm trước, không thể biết thêm tin tức gì.

    Lâm Tuyền đem suy đoán sau khi nói chuyện với Trần Minh Hành kể ra:

    - Tài liệu và chứng cứ của vụ án rất có thể luôn nằm trong tay Trương Quyền, chỉ là ông ta chưa kịp dùng, Trương Giai Minh chưa đủ tầm lấy nó ra trao đổi lợi ích, vì nguy hiểm cũng lớn. Cũng có khả năng Trương Giai Minh lần này về Tĩnh Hải mới có được tài liệu.

    Khổng Lập Dân chỉ Lưu Hoa Đông:

    - Chúng tôi đều không lạ gì Chu Dật, song Lão Lưu quen thuộc hơn.

    Lưu Hoa Đông kể:

    - Nghe nói mấy năm qua Chu Dật sống ở New Zealand, tôi đã gọi điện cho bạn bè ở bên đó, nếu liên hệ được với ông ta, vấn đề sẽ rõ ràng.

    - Chu Dật cũng ở New Zealand?

    Lâm Tuyền rất ngạc nhiên:

    - Vậy thì rất có khả năng Trương Giai Minh gặp Chu Dật ở đó.

    Không Lập Dân nói:

    - Chúng tôi cũng nghĩ tới khả năng này, nhưng có thể không giúp gì được cho vụ án.

    Lâm Tuyền lắc đầu:

    - Tôi luôn thắc mắc, vì sao Trương Giai Minh lại chết ở cửa Thẩm gia? Mặc dù rất nhiều người muốn hắn chết, chắc chắn không ít người sẵn sàng ra tay, song có thể khiến hắn chết một cách im lìm, làm người khác nghĩ hắn lại bỏ trốn cơ mà? Trước đó tôi luôn cho rằng phía cảnh sát lộ tin, một khi Trương Giai Minh bị bắt, người này mất đi cơ hội ra tay. Nhưng người này lại tìm được hai nơi ẩn thân của Trương Giai Minh ... Mà trừ tài liệu hối lộ, trong tay cảnh sát lại còn có chứng cứ Trương Giai Minh đã liên lạc với Dương Thiên Hoa trước đó một ngày, trong một ngày, kiếm được súng bị mất từ Tây Cương, tìm được sát thủ lão luyện, an bài đường rút lui, rồi giết ngay trước mặt bao người như vậy, hiển nhiên là rất vô lý.

    Mọi người đều gật đầu, trong số họ không ít người hoài nghi tình tiết này, hành động không giống kiểu giết người bịt miệng chút nào.

    Dương Thiên Hoa nhận hối lộ, tuy số tiền lớn, nhưng khi phán xử, xét tới ảnh hưởng xã hội, đặc biệt sau khi rời Thanh Trì, không để lại ấn tượng xấu trong lòng người dân, trong thời gian làm trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy không có tình tiết tiếp tục phạm tội, đó là yếu tố nương nhẹ.

    Nhưng một khi xác thực Dương Thiên Hoa phạm án mưu sát, vấn đề sẽ cực kỳ nghiêm trọng, dẫn tới ảnh hưởng đến Liên hợp Tĩnh Hải, khiến Lâm Tuyền không thể không gửi gắm hi vọng vào khả năng mong manh.

    - Hậu quả xấu nhất có thể tạo thành là gì?

    Lâm Tuyền đưa ra cậu hỏi mà ai cũng muốn nắm rõ:
     
    ducvietvtv and webarchive like this.
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Q.11 - Chương 17: Nên Để Trắng Đen Lẫn Lộn?



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Ở đây Trần Nhiên là người có tư cách nhất trả lời câu hỏi này của Lâm Tuyền:

    - Cháu về đây là muốn làm trắng đen rõ ràng, nhưng mới đầu đã lo tới kết quả cuối cùng rồi, tâm không vững thì làm việc gì cũng khó. Mà dù sao làm rõ trắng đen cũng không phải dễ, có điều muốn trộn lẫn trắng đen trong quan trường cần cần bằng kiềm chế lẫn nhau thì dễ dàng hơn nhiều.

    Lâm Tuyền hơi trầm ngâm, nếu nói tới tình hình trong nước, chỉ có thể hình dung là "hỗn độn", chẳng có chuyện gì có thể làm ra kết quả rõ ràng. Bọn họ thảo luận rất lâu, đến khi Phương Nam vào mời ra ăn khuya mới tạm dừng. Ăn khuya xong, Lâm Tuyền để mọi người về nghỉ:

    - Tình hình bị động, cần tất cả toàn lực ứng phó, nên phải giữ gìn sức khỏe, mọi người về nghỉ đi.

    Bên này phòng rất nhiều, còn có phòng ngủ chuẩn bị riêng cho ông ngoại. Ông ngoại ngủ rồi, Lâm Tuyền ngồi ở bệ cửa sổ phòng ngủ tầng hai, nhìn đằng xa, nhà Phương Nam vẫn sáng đèn, di động vang lên, là điện t hoại của Phương Nam:

    - Không nhìn thấy cậu, có điều tôi đoán cậu đang ngồi ở cửa sổ suy nghĩ.

    - Tuy mọi người không nói, nhưng lòng em hiểu rõ, với chứng cứ hiện giờ không thể khép tội Dương Thiên Hoa mưu sát, nhưng nhanh chóng kết án, không thể cho những kẻ có mưu đồ lợi dụng khuếch đại ảnh hưởng mới phù hợp với lợi ích của Liên hợp Tĩnh Hải. Nhưng em không cam tâm, muốn bộ giám sát tra tận gốc vụ án, lại ở khiến Liên hợp Tĩnh Hải rơi vào vòng xoáy điều tra vô tận.

    Lâm Tuyền ngồi lại cửa sổ, cảm giác đè nèn không dễ chịu chút nào:

    - Có lẽ như ông ngoại nói không sai, để sự việ kết thúc không rõ ràng sẽ tốt hơn.

    - Loại chuyện thế này tôi nghĩ không thông, chẳng thể trả lời cậu, song tôi luôn ở bên cậu.

    Lâm Tuyền mỉm cười, dù không chắc Phương Nam có nhìn thấy không vẫn đưa tay ra vẫy, thu điện thoại lại, nhìn đồng hồ đữ hơn 3 giờ sáng, hai tiếng nữa thôi là trời sáng rồi, phải cố gắng chợp mắt một chút, mai lại là một ngày khó khăn.

    Ráng tỉnh dậy, báo đã cho đăng vụ án Dương Thiên Hoa, tuy xem bảo thảo ở chỗ Cảnh Nhất Dân, nhưng khi tờ báo thực sự đặt trước mắt, tự hồ sinh ra sức ảnh hưởng lớn hơn nhiều.

    Theo sách lượng định sẵn, Liên hợp Tĩnh Hải không đáp lại truyền thông, công ty vẫn hoạt động theo quỹ đạo thường nhật, nhưng tới chiều ngày 20, báo tối Đông Hải lấy tiêu đề ( Lương cả triệu của con gái tham quan do ai trả?), chĩa thẳng mũi giáo vào Liên hợp Tĩnh Hải.

    - Bộ giám sát đang tạo thanh thế đề điều tra chúng ta ...

    Lâm Tuyền nói với Tiểu Sơ là đất nước này đa phần có công chính chỉ để an ủi cô, y mà tin vào điều đó thì chẳng bằng đầu hàng sớm cho xong chuyện:

    - Chúng ta có thể không trả lời truyền thông, song không thể tránh bộ giám sát.

    Quách Bảo Lâm bĩu môi:

    - Bọn chúng phải làm nhiều công tác lắm, cao tầng Liên hợp Tĩnh Hải dễ chọc vào sao? Bọn chúng muốn điều tra thì cứ tới đi, Trương Thừa Lộc, Trần Minh Hiến, Dương Đắc Chí, Từ Kiến tổng giám đốc của bốn công ty lớn chỉ có Dương Đắc Chí lương hàng năm 6 triệu, ba người kia đều trên chục triệu, tính cả thưởng thì một đống trên chục triệu, Dương Oánh lương một năm hơn 1 triệu đã là cái gì? Dù là ở công ty ngước ngoài bình thường, chức vụ cao cấp lương khởi điểm cũng cực cao, vậy mà trong nước coi thành chuyện nghiêm trọng đăng báo, chủ yêu do lương quá thấp, thấy người ta phát lương cao không cần ăn của đút như bọn chúng thì ngứa mắt ...

    Lâm Tuyền cắt ngang:

    - Mày xem kỹ lại chuyện chỗ mày đi, xảy ra chuyện gì tao không che nổi đâu.

    Quách Bảo Lâm cười hô hố:

    - Dừng rồi, ngày Dương Thiên Hoa bị song quy là tao cho nghỉ ngay, mày không nghe thấy bao linh hồn lưu lãng phẫn nộ vì chốn giải trí lớn nhất Tĩnh Hải đóng cửa sao? Nói ra Kim Sắc Niên Hoa còn đóng góp không nhỏ cho trị an thành phố, mẹ, vậy mà chưa được cái bằng khen nào ...

    Lâm Tuyền và Quách Bảo Lâm trò chuyện trong phòng làm việc, nói Quách Bảo Lâm lạc quan cũng được, nói hắn phổi bò cũng không sai, có điều không thể không thừa nhận, những lúc gặp chuyện thế này, nói chuyện với hắn sẽ thoải mái hơn nhiều.

    Một lúc sau Trương Tiểu Bân gõ cửa đi vào, trong tay có tờ fax:

    - Công hàm của bộ giám sát, yêu cầu chúng ta hiệp trợ điều tra thu nhập của Dương Oánh.

    Quách Bảo Lâm cười giễu cợt, Lâm Tuyền thì cười lạnh, nhận lấy tờ fax có ký tên của phó bộ trưởng Trương Văn Phong:

    - Anh cũng soạn một bản thông báo, ngôn từ thật cứng rắn, chỉ ra bộ giám sát đã tra rõ thu nhập của Dương Oanh, không cần chúng ta chúng minh gì cả ... Anh viết xong đưa cho tôi xem.

    Trương Tiểu Bân đi rồi, Quách Bảo Lâm hứng thú hỏi:

    - Mày định chọi cứng với bộ giám sát à?

    - Chọi cứng, giờ không ai đứng ra nói đỡ cho bọn tao, có tư cách gì mà chọi cứng với họ? Song nếu thái độ mà mềm xuống càng không ai dám đứng ra nói giúp nữa.

    Trong văn phòng lâm thời của bộ giám sát thiết lập ở tỉnh ủy, Trương Văn Phong nhận được fax của Liên hợp Tĩnh Hải, mặt không có biểu tình gì đặc biệt, đặt tờ fax sang bên, hỏi Kim Tiểu Mã:

    - Tiểu Kim thấy sao?

    - Có nên báo cáo với tỉnh Đông Hải chuyện này không, dù sao Liên hợp Tĩnh Hải là tập đoàn lớn có ảnh hưởng không nhỏ ở địa phương, chúng ta muốn bọn họ phối hợp điều tra nên để tỉnh ủy Đông Hải ra mặt hợp hơn.

    Vụ án Dương Thiên Hoa do kỷ ủy và bộ giám sát liên hợp phụ trách, nhưng trong đó có khác biệt nhỏ, kỷ ủy coi trọng vụ án hối lộ, bộ giám sát thì phụ trách vụ nổ súng, có điều Trương Văn Phong vì lòng riêng đem hết lực lượng điều tra vụ án hối lộ, Kim Tiểu Mã ngoài không nói, nhưng trong lòng không phục, nên muốn nhìn thấy tiếng nói của tỉnh ủy Đông Hải trong tổ điều tra.

    - Vậy à ...

    Trương Văn Phong khẽ gật gù:

    - Nói với tỉnh ủy Đông Hải một tiếng cũng được, không biết họ có khiến Liên hợp Tĩnh Hải cúi đầu được không?

    Kim Tiểu Mã hơi nhíu mày, chưa điều tra ra kết quả đã mang định kiến sẵn trong người rồi, thế này sao có đánh giá chính xác được, song vẫn theo lệnh ông ta đi báo cho văn phòng tỉnh ủy.

    Fax của Liên hợp Tĩnh Hải trả lời bộ giám sát mau chóng được đặt lên bàn làm việc của Cố Hiến Chương, Cố Hiến Chương đọc tờ giấy mỏng manh đó trong chốc lát, cầm điện thoại gọi cho thư ký:

    - Nối điện thoại với Lâm Tuyền cho tôi.

    Ông ta đợi cái cớ này lâu lắm rồi.

    Giọng Lâm Tuyền ở đầu kia nghe rõ ràng và bình tĩnh, thậm chí không nghe ra những lời phẫn nộ và phản kháng biểu đạt trong tờ fax.

    - Tôi là Cố Hiến Chương đây, câu trả lời của Liên hợp Tĩnh Hải chuyển tới bộ giám sát tôi đã đọc được, tôi đại biểu cho tỉnh ủy giải thích lập trường ...

    Cố Hiến Chương nghĩ câu từ thích hợp:

    - Có sai thì sửa, Liên hợp Tĩnh Hải nên phối hợp với bộ giám sát, vấn đề của Cảnh Thiên Sương và Dương Thiên Hoa về tính chất là khác nhau.

    Nge câu này của Cố Hiến Chương là Lâm Tuyền yên tâm rồi, Cố Hiến Chương không đủ yên tâm về Liên hợp Tĩnh Hải nên không liên lạc với y, nhưng đối với Cảnh Thiên Sương thì một mực bảo vệ.

    - Chúng tôi sẵn sàng phối hợp điều tra, quan trọng là bộ giám sát điều tra tới mức nào.

    Cố Hiến Chương nghe câu này của Lâm Tuyền có chút bất mãn, ngữ khí nặng hơn:

    - Không phải là vấn đề tra tới đâu, mà là tra cho rõ.

    - Tức là vụ án nổ súng không có tiến triển gì?

    Lâm Tuyền đột ngột hỏi:

    Cố Hiến Chương hơi sửng sốt:

    - Sao cậu biết?

    - Tôi luôn nghi ngờ vụ án này.

    Lâm Tuyền kiên định nói:

    - Liên hợp Tĩnh Hải chịu được khảo nghiệm, nhưng bên trên phải có quyết tâm làm cho ra nhẽ vấn đề.

    Cố Hiến Chương nghe Lâm Tuyền nói thế thì hơi hối hận không gặp mặt y, dù sao phải gặp mặt qua chi tiết nhỏ nhắt mới nhìn thấu nội tâm một người. Lâm Tuyền tuyên bố rõ lập trường không sợ phạm vi điều tra cuốn Liên hợp Tĩnh Hải vào, song ông ta lại do dự, không ngờ Lâm Tuyền quyết đoán như vậy.
     
    ducvietvtv and webarchive like this.
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483

    Q.11 - Chương 18: Dòng Chảy Ngầm



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Từ khi cải cách mở cửa tới nay, rất nhiều doanh nghiệp trong thời kỳ đầu phát triển dùng những thủ đoạn trái quy định để truy cầu tốc độ phát triển, điều này có nguyên nhân do lịch sử quốc gia ở giai đoạn đó. Một số công ty phát triển lên rồi quay lại bù đắp một số việc mình đã làm, nhưng không thể hoàn toàn xóa bỏ mọi dấu vết.

    Đặc biệt là loại tập đoàn lớn có liên hệ mật thiết với quan trường khó tẩy thoát hết hiềm nghi.

    Lâm Tuyền đợi mãi bên đầu kia không có tiếng đáp lại, chỉ có hơi thở của Cố Hiến Chương, nói thêm:

    - Tình huống hiện giờ không phải là Liên hợp Tĩnh Hải muốn tránh là có thể tránh được.

    Giọng hòa hoãn hơn, tỏ rõ y không có ý yêu cầu Cố Hiến Chương phải tỏ rõ lập trường.

    Vụ án Dương Thiên Hoa có sự tồn tại khách quan, nhưng người phá án mang thành kiến thậm chí nói là có ý đồ khác, Lâm Tuyền nghĩ Cố Hiến Chương thừa biết, y không cần nói những lời đó ra.

    Cố Hiến Chương không chần chừ nữa:

    - Tôi biết rồi, sẽ gọi lại cho cậu sau.

    Ông ta cũng cần thời gian cân nhắc thiệt hơn.

    Chứng cứ Dương Thiên Hoa nhận hối lộ rất đầy đủ, trường phòng tổ chức tỉnh ủy đang tại nhiệm bị song quy trực tiếp khiến tỉnh rơi vào bị động, rốt cuộc có nên ủng hộ Liên hợp Tĩnh Hải hay không rất khó quyết định. Quan trọng là tiếng nói của tỉnh trong sự việc này hơi yếu, thậm chí ảnh hưởng tới tiến trình thẩm tra vụ án rất hữu hạn.

    Cố Hiến Chương cân nhắc rồi cầm điện thoại lên:

    - Thư ký trưởng Đoạn, tôi là Cố Hiến Chương, có rảnh qua chỗ tôi một lát.

    Sau vụ án Dương Thiên Hoa, Đoạn Kính Hồng chưa thảo luận sâu với Cố Hiến Chương, không rõ thái độ Cố Hiến Chương ra sao.

    - Bộ giám sát yêu cầu Liên hợp Tĩnh Hải phối hợp vụ án Dương Thiên Hoa, gặp phải phản kháng, nên đá bóng sang chỗ tôi.

    Đoạn Kính Hồng chủ yếu phụ trách công tác đảng, công hàm chuyển thẳng tới văn phòng tỉnh ủy, ông ta chưa xem toàn văn, không rõ Cố Hiến Chương muốn nói gì, chỉ thuận động tác của Cố Hiến Chương, ngồi xuống ghế sô pha.

    - Lâm Tuyền nói với tôi, Liên hợp Tĩnh Hải chịu được khảo nhiệm.

    Cố Hiến Chương lại nói:

    - Bọn họ có thể phối hợp điều tra, chỉ yêu cầu phải làm rõ vấn đề.

    Đoàn Kính Hồng nghĩ, vụ án Dương Thiên Hoa qua bao năm thực chất không còn trọng yếu rồi, nó chỉ chứng minh một suy đoán, có kẻ muốn lấy vụ án này ra làm việc khác.

    Lâm Tuyền rất thông minh, biết tranh thủ chủ động, song lại khiến tỉnh bị động. Đoán Kính Hồng không nghĩ Cố Hiến Chương đem tiền đồ chính trị của mình buộc vào Liên hợp Tĩnh Hải, tuy ông ta có bảo vệ Liên hợp Tĩnh Hải ở mức độ nào đó, song sẽ không tỏ rõ lập trường lúc Liên hợp Tĩnh Hải bị sóng gió tập kích thế này.

    Đoạn Kính Hồng can nhắc một chút rồi phát biểu:

    - Liên hợp Tĩnh Hải phối hợp kiểm tra, nhưng không phải là chủ thể tiếp thụ điều tra, phía Lâm Tuyền có chút bất mãn, đại khái nhìn thấy bộ giám sát nhắm vào Liên hợp Tĩnh Hải.

    Chuyện tới bước này thế cục đã rõ, vụ án Dương Thiên Hoa không phải trọng tâm. Ý đồ mượn vụ án công kích Liên hợp Tĩnh Hải quá rõ ràng.

    Trong lòng Cố Hiến Chương rất không thoải mái, cùng Liên hợp Tĩnh Hải khống chế ảnh hưởng vụ án tựa hồ thích hợp hơn, trước khi Liên hợp Tĩnh Hải bộc lộ ra vấn đề rõ ràng, không thể tủy tiện vứt bỏ, Liên hợp Tĩnh Hải hiện đang có xu hướng dịch chuyển về phía tây và ra nước ngoài, ông ta bỏ rơi Liên hợp Tĩnh Hải lúc này, đến khi không tra ra vấn đề gì, Liên hợp Tĩnh Hải bỏ đi thì lấy gì bù đắp được, lên chửi vào mặt đám người TW kia sao?

    Nếu Liên hợp Tĩnh Hải có vấn đề nghiêm trọng, thì không cần nói gì nữa.

    Cố Hiến Chương nghĩ thế, hỏi ra:

    - Liên hợp Tĩnh Hải rốt cuộc có qua được khảo nghiệm không?

    Đoạn Kính Hồng nhướng mi mắt lên, ông ta đã xác định được sức ảnh hưởng của Liên hợp Tĩnh Hải đủ mạnh khiến Cố Hiến Chương phải coi trọng, không thể vứt bỏ trước khi có kết luận rõ ràng:

    - Tôi xem báo hôm nay, thấy sức mạnh giám sát của dư luận rất lớn, TW đầu năm còn yêu cầu chính phủ các cấp tăng cường giám sát dư luận.

    Được Đoạn Kính Hồng nhắc nhở, lòng Cố Hiến Chương sáng lên, có kẻ muốn mượn truyền thông tấn công Liên hợp Tĩnh Hải, xem ra tỉnh không cần hạn chế truyền thông, chỉ cần Liên hợp Tĩnh Hải qua được ải này, tỉnh suy nghĩ lập trường cũng không muộn.

    Đoạn Kính Hồng đi rồi, Cố Hiến Chương gọi điện cho Lâm Tuyền:

    - Tôi tin tưởng Liên hợp Tĩnh Hải qua được khảo nghiệm, có điều hiện tỉnh không có lập trường yêu cầu bộ giám sát khống chế phạm vi điều tra.

    Lâm Tuyền nghe thế là hiểu rồi:

    - Bất kể là loại khảo nghiệm nào, Liên hợp Tĩnh Hải đều sẵn sàng làm sáng tỏ.

    - Ngoài làm sáng tỏ, những cống hiến của Liên hợp Tĩnh Hải nhiều năm qua nên được tuyên truyền, không chút che giấu ...

    Lâm Tuyền đợi Cố Hiến Chương cúp điện thoại trước, những chi tiết nhỏ này y rất chú ý, Cố Hiến Chương mặc dù chọn vị trí khéo léo đó là vì thân phận bí thư tỉnh ủy, có điều nằm trong dự liệu của y rồi, câu cuối cùng là xuất phát từ lập trường cá nhân.

    Lâm Tuyền lấy một tờ giấy viết lên đó bồn chữ "không chút che giấu".

    Liên hợp Tĩnh Hải phát triển thần tốc, không thể không có tỳ vết, che giấu không giải quyết được vấn đề, nhưng tỳ vết cũng không thể che lấp cống hiến.

    Trương Văn Phong chuyển câu trả lời của Liên hợp Tĩnh Hải cho tỉnh ủy Đông Hải, không bao lâu sau ông ta nhận được điện thoại của bộ trưởng Diêu Hưng An, tìm hiểu tiến trình vụ án, cuối cùng hỏi tới liên quan giữa Dương Thiên Hoa và Liên hợp Tĩnh Hải.

    Cúp điện thoại rồi, Trương Văn An không khỏi trở nên đa nghi, vì sao Diêu Hưng Ân đặc biệt hỏi tới Liên hợp Tĩnh Hải? Hay là Liên hợp Tĩnh Hải đã đi đường thượng tầng, vòng qua cả tỉnh ủy Đông Hải? Xem ra thế lực của chúng không phải nhỏ, song thế cục chưa rõ sẽ chẳng ai tùy tiện tỏ thái độ, chỉ bằng nhân mạch Liên hợp Tĩnh Hải kiến lập mấy năm qua mà đủ à? Trương Văn Phong lắc đầu, ông ta càng cho rằng Liên hợp Tĩnh Hải cuống rồi.

    Diêu Hưng An tìm hiểu được tình hình cơ bản từ chỗ Trương Văn Phong, đem theo sổ tay, bảo thư ký chuẩn bị xe.

    Hiện ở thủ đô đã không còn nhiều từ hợp viện nữa, nhưng sâu trong con đường rợp bóng lá phố Tĩnh Hiền, vẫn tọa lạ viện tử cổ xưa, cùng con ngõ nhỏ tải đá chỉnh tề.

    Xe Diêu Hưng An tiến vào một viện tử trong số, khác với từ hợp viện bình thường, đi qua hành lang dài, còn có hậu viện rộng rãi, một ông già tóc trắng bạc phơ từ sân vườn đi tới, nhìn Diêu Hương An, giọng trầm vang:

    - Có hỏi anh chút việc thôi, sao anh lề mề tới lúc này mới đến?

    - Chuyện ở bộ con cũng không thể nói bỏ là bỏ được.

    Diêu Hưng An giải thích:

    - Ba tìm hiểu vụ án Dương Thiên Hoa làm cái gì?

    - Đám già bọn ta ở nhà không có việc gì làm, quan tâm một chút tới thời cuộc thì các người chê vướng chân vướng tay à?

    Ông già nghiêm khắc nói:

    - Vụ án Dương Thiên Hoa ảnh hưởng rất lớn, bộ giám sát phải điều tra tỉ mỉ, có vấn đề phải tra cho rõ. Ta chỉ quan tâm tới tiến trình vụ án, nghe nói Dương Thiên Hoa liên quan tới Liên hợp Tĩnh Hải là sao?

    Diêu Hưng An thấy cha già nổi nóng thì phải thua:

    - Vụ án Dương Thiên Hoa do Trương Văn Phong điều tra, khi song quy thời cơ không đúng lắm, khi ấy chủ tịch HĐQT của Liên hợp Tĩnh Hải ở nước ngoài, bộ cũng lo y trốn không về, có điều hôm sau y đã quay về, hiện Trương Văn Phong thông qua tỉnh ủy Đông Hải yêu cầu Liên hợp Tĩnh Hải phối hợp điều tra, còn chưa có tiến triển.

    - Bộ nắm được những tư liệu nào về Liên hợp Tĩnh Hải rồi?

    Ông già mắt sáng quắc nhìn đứa con tuổi quá 50:

    - Tĩnh Hải mấy năm qua phát triển rất nhanh, ta muốn trở về xem.
     
    ducvietvtv and webarchive like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)