Q.Trường Quan Thuật - Cẩu Bào Tử - Full - Free! 3670+1C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 3665: Đánh cuộc một phen.

    Nhóm dịch: Quan Trường.
    Nguồn: Mê Truyện






    Chương 3665: Đánh cuộc một phen.



    - Phật đường của thân vương có lẽ sẽ không dễ vào, nơi này nhất định là cả tối đều sáng như ban ngày. Hơn nữa, nhất định là có nhiều camera, mà những camera này sẽ được giấu kín, khó phát hiện ra. Chỉ sợ cậu phá được vài cái thì vẫn còn có cái chưa phát hiện ra, hơn nữa, cậu không thể tàng hình mà đi vào.
    Lệ Vô Nhai nói.

    - Vậy thì ngắt điện.
    Diệp Phàm nói.

    - Nếu ngắt điện thì sẽ tạo động tĩnh lớn, cậu không phát hiện ra là trong trang viên thân vương còn có khá nhiều vệ sĩ mang súng sao.
    Lệ Vô Nhai nói:
    - Huống hồ, có lẽ trong nhà thân vương còn có máy phát điện gì dự phòng.

    - Không sao, đến lúc đó ba người chúng ta cùng làm còn không làm được sao? Nếu ngắt điện thì đám vệ sĩ nhất định phải bảo vệ người nhà thân vương và những nơi bí mật đầu tiên. Ví dụ như nơi cất giữ của cải, tượng La Hán ở phật đường này cũng không phải làm bằng vàng ròng, nhất định là sẽ bị xem nhẹ.
    Diệp Phàm nói.

    - Cũng được, chỉ là nếu bị phát hiện thì chúng ta còn có thể chạy được sao?
    Lệ Vô Nhai cười nói.

    Bữa tiệc đã sắp bắt đầu.

    Đầu tiên là thân vương Đỗ Đức Lý cùng một đám người vây quanh đi vào. Tất cả khách đều đứng lên vỗ tay chào mừng.

    Thân vương mặc trang phục hoàng thất, trên người đeo một số trang sức sang trọng nên càng hiện lên vẻ cao quý tôn nghiêm.

    Đoàn người ngồi xuống, thân vương ngồi ở vị trí đối diện. Vừa lúc đối diện với chiếc bàn tròn lớn của các vị khách đến.

    Hơn nữa, nơi thân vương ngồi cũng không phải là bàn tròn mà là một cái bàn hình chữ nhật giống như các hoàng đế Trung Hoa. Đương nhiên là chiếc bàn này rất sang trọng.

    Toàn bộ cái bàn đều khắc hoa văn tinh xảo, nhìn qua giống như làm bằng vàng ròng, chắc chắn là được làm bằng đồng thau tinh khiết và mạ bằng vàng lá.

    Về khay ở trên bàn không phải là đồng thì cũng là bạc , rất sang trọng trang nhã.

    - Kỳ lạ, người này tại sao cũng tới.
    Lạp Mông đột nhiên hạ giọng nói thầm một câu.

    - Ai?
    Diệp Phàm dùng truyền âm nhập mật nói.

    - Tên Bồng La Đế kia, đúng rồi, chính là cái tên râu dài mắt to ngồi ở bên cạnh thân vương không xa đó.
    Lạp Mông nói.

    Diệp Phàm phát hiện ra, diện mạo của Bồng La Đế nhìn rất bình thường.

    Người khoảng 1m7, theo tiêu chuẩn chọn chồng của các cô gái quý tộc hiện giờ thì có thể nói là “bán tàn phế”.

    Người này tuy rằng diện mạo bình thường, nhưng dáng ngồi lại khiến cho người ta có cảm giác như ngọn núi lớn, khiến cho người ta không thể không chú ý đến hắn.

    Diệp Phàm dùng mắt ưng đảo qua, suýt nữa thì bật cười. Biết Bồng La Đế này lúc nào cũng phát ra bên ngoài những tia nội khí rất nhỏ.

    Cứ như vậy, nội khí này chạm tới mọi người tạo ra một loại áp lực, khiến cho hình ảnh của Bồng La Đế trở nên cao lớn lên.

    Nhưng nếu cứ như vậy Bồng Lai Đế sẽ tương đối khó chịu, giống như là bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng phải đánh nhau với người ta. Người này vì chút mánh khóe lấy danh tiếng mà phải làm khổ mình.

    - Lạ thật, Bồng Lai Đế hình như không phải là người Thái Lan?
    Diệp Phàm hỏi.

    - Thái Lan gồm có hơn 30 dân tộc, dân tộc Thái là dân tộc chính, chiếm 40% tổng số dân, còn lại là người Lào, người Hoa, người Mã Lai, người Khơ Me cùng với các dân tộc ở vùng núi.
    Lạp Mông nói.

    - Nghe nói là người Thái là an hem với người dân tộc Tráng ở Trung Hoa, nhưng màu da người đó có chút kỳ lạ.
    Lam Tồng Quân khẽ xen vào nói.

    - Đúng vậy, da của y đen hơn so với chúng ta một chút. Nhưng không thể nói là người da đen, chỉ là đen hơn một chút thôi, nhưng lại không giống với người Mã Lai. Hơn nữa, trong màu da còn có màu rám nắng, có phải là con lai giữa người Châu Á với người da đen?
    Lạp Mông nhỏ giọng cười nói.

    - Ừ, có lý.
    Diệp Phàm gật đầu nói, phát hiện ra là bây giờ theo vị trí sắp xếp của mọi người là có thể biết được địan vị trong gia tộc.

    Còn người của gia tộc Lạp Lạc Đế bị sắp xếp ngồi ở bàn tròn thứ 2, điều này chứng tỏ gia đình thân vương đang sa sút.

    - Những người ngồi ở bàn trước là những người như thế nào?
    Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

    - Mấy thân vương rất có thế lực hiện nay, thêm vào đó là những quan chức chính phủ có quyền lực thực tế cùng với một số cự phú có tài sản vài tỉ và có họ hàng xa với vương thất.
    Lạp Mông khinh thường nói, thật ra, Diệp Phàm biết là trong lòng y đang khó chịu.

    - Nếu như là cự phú không có họ hàng với hoàng thất thì không có tư cách ngồi ở bàn đầu đúng không?
    Diệp Phàm hỏi.

    - Đương nhiên. Ngươi dù có tiền nhưng nếu như không có huyết thống hoàng gia thì không có tư cách ngồi bàn đầu, ngay cả bàn thứ 2 ngươi cũng không có tư cách để ngồi. Bởi vì đây là cuộc gặp gỡ của hoàng thất.
    Lạp Mông nói.

    - Gia tộc Lạp Lạc Đế của chúng ta còn có chút địa vị mà, cậu xem, có nhiều người đến đây như vậy đâu còn có thể ngồi ở vị trí thứ hai đúng không?
    Diệp Phàm cười nói.

    - Haiz, không hẳn, hàng thứ 3 chính là quý tộc và cự phú.
    Lạp Mông lắc lắc đầu có chút mất mát.

    Gia tộc Lạp Lạp Đế ở trong vương thất đã bị ra rìa rồi, thuộc hàng dưới rồi. Không lẽ thân vương Lạp Lạc Đế cũng sắp đổ bệnh rồi, ai cũng đứng ngồi không yên rồi.

    - Ừ, tại sao hắn cũng tới?
    Lạp Mông ngây người.

    - Lại có ai nữa?
    Diệp Phàm hỏi.

    - Ngươi nhìn xem, cái tên mũi cao kia chính là phó thủ lĩnh Khắc Lý Cương, còn lão già râu hồng ngồi bên cạnh chính là sư phụ của hắn Hồng Toàn. Trước kia tôi vốn muốn khiêu chiến với Khắc Lý Cương nhưng chỉ sợ sư phụ của hắn hạ độc thủ.
    Lạp Mông nói.

    - Không phải là lúc đó tài nghệ không bằng người ta nên không dám sao?
    Diệp Phàm cười nói, ;pm hơi đỏ mặt, buồn rầu không nói gì.

    - Đúng rồi, nếu cậu khiêu chiến thành công thì có phải là cậu có thể thay thế vị trí của Khắc Lý Cương?
    Diệp Phàm hỏi.

    - Đúng vậy, ngươi cho rằng có thế khiên chiến người nào thì chỉ cần xin với Ủy ban hoàng thất là có thể ra tay.

    Sau khi được phê chuẩn, một khi chiến thắng là có thể thay thế vị trí của hắn, còn Khắc Lý Cương sẽ xuống làm đội trưởng phân đội.

    Dĩ nhiên là nếu Khắc Lý Cương cho rằng mình có thực lực thì sau này có thể khiêu chiến trở lại.

    Cho nên, các phó thủ lĩnh của đội cảnh vệ hoàng thất đều nỗ lực, chỉ sợ bị người khác cướ mất vị trí.
    Lạp Mông nói.

    - Nếu người khác dùng chiến thuật bánh xe, hôm nay một người đến khiêu chiến, ngày mai lại tới một người thì công lực có kém một chút cũng có thể đánh thắng được ngươi, cái này dường như không được khoa học?
    Lam Tồng Quân hỏi.

    - Điều này thì hoàng thất đương nhiên sẽ có quy định, khiêu chiến phải có khoảng cách thời gian nhất định. Ví dụ như, đợt thứ hai phải sau một tháng hoặc gì đó để ngăn chặn những sơ hở đó.
    Lạp Mông nói.

    - Khắc Lý Cương có sư phụ nên cậu không dám khiêu chiến với hắn, còn các phó thủ lĩnh khác thì sao?
    Diệp Phàm hỏi.

    - Điều này… điều này…
    Lạp Mông hơi đỏ mặt, Diệp Phàm có thể hiểu được, công lực của Lạp Mông không bằng 3 người kia, trong 4 người thì Khắc Lý Cương là người có công lực yếu nhất, chỉ là hắn có sư phụ chống lưng, khiến cho Lạp Mông buồn bực như vậy.

    Lúc này, ban nhạc chơi một bản nhạc vui vẻ.

    - Công chúa Thải Nạp sắp lên sân khấu.
    Lạp Mông khẽ nói. Diệp Phàm phát hiện, mọi người đều nhìn về phía cửa lớn

    Không lâu sau, một cô gái mặc váy dài dạ hội màu trắng, đầu đội mũ công chúa Thái Lan cùng một đám bạn nam thanh nữ tú mạnh mẽ đi đến. Đại sảnh liền sôi nổi hẳn lên, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

    Đoàn người Công chúa Thải Nạp chậm rãi tới trước mặt thân vương, cúi người hành lễ rồi đi tới ngồi ở hàng ghế trước quầy bar bên trái.

    Trên quầy bar dài đến hai ba mươi mét bày đầy các loại đồ ăn, hoa quả, đồ uống đẹp mắt, cần thứ gì đều có thứ đó.

    Những người ngồi ở quầy bar đều là những người bạn của công chúa Thải Nạp, rất nhiều mỹ nữ và các anh chàng đẹp trai.

    Nhưng Diệp Phàm phát hiện ra, tất cả mọi người đều không động tay.

    Đang buồn bực thì một tiếng chuông đồng hồ cổ vang lên, Lạp Mông mới đưa tay ra, cười nói:
    - Có thể ăn rồi.

    - Ha ha, ở đây cũng có quy tắc ăn cơm theo giờ này, thú vị thật.
    Bao Nghị cười ha ha xoay người về phía một miếng bánh ngọt.

    Cắn một miếng to, khen:
    - Ngon!

    Lam Tồn Quân nghe thế cũng ăn một miếng, liền nhíu mày, Bao Nghị hắc hắc cười đểu.

    - Tên này, lừa ta hả.
    Tiểu Lam phẫn nộ trừng mắt nhìn Bao Nghị.

    Khi đã chuếnh choáng say là lúc một người có vẻ là quản gia đứng lên, phẩy tay một cái, âm nhạc dừng lại.

    - Tôi thay mặt cho thân vương Đỗ Đức Lý tôn kính long trọng tuyên bố, sau đây sẽ là màn biểu diễn võ thuật đỉnh cao của thành viên đội cảnh vệ hoàng gia của chúng ta.
    Ông ta vừa nói xong

    Một nhóm người hùng dũng từ ngoài tiến vào, trong vòng mười phút đã dựng được một võ đài biểu diễn tạm thời, bên dưới trải một lớp xốp gì đó.

    Không lâu sau, vài thành viên đội cảnh vệ hoàng thất hùng dũng lên võ đài, bắt đầu đấu, khi nào có người thắng là mọi người đều võ tay khen ngợi.

    - Sử dụng kỹ năng như thế này thì có gì hay, thật là vô nghĩa.
    Lạp Mông hừ nói, có vẻ tầm mắt của người này hiện giờ cũng khá lên nhiều.

    Sau khi giằng co một lúc, Diệp Phàm phát hiện ra, thàn viên bình thường của đội cảnh vệ hoàng thất cũng chỉ có thân thủ nhị đoạn, còn kém hơn so với Báo Săn, chỉ lợi hại hơn một chút so với người bình thường mà thôi.

    - Sau đây chúng ta trân trọng mời phó thủ lĩnh Khắc Lý Cương biểu diễn cho chúng ta xem tài năng võ thuật của mình.
    Quản gia lại nói.

    Khắc Lý Cương mũi to ngẩng đầu, ưỡn ngực nhảy lên võ đài, ra thế, quyền thế như hổ, nhất thời từng đường quyền đều rung động trong không trung, lại có cả âm thanh mạnh mẽ.

    Nhưng Khắc Lý Cương cũng chỉ trên dưới thất đoạn. Cho nên, nội khí phóng ra ngoài đều làm không tới, đương nhiên là để dọa người thường thì vẫn được.

    - Khắc Lý Cương, ta Lạp Mông chính thức khiêu chiến ngươi.
    Thấy Diệp Phàm gật gật đầu, Lạp Mông đột nhiên bước tới võ đài lớn giọng nói.

    Cả phòng đều trở nên yên lặng, đám khách thân vương dường như bị kích thích, rướn dài cổ như muốn nhìn cho rõ trận quyết đấu.

    Chỉ thân vương Đỗ Đức Lý là có vẻ suy nghĩ, dù sao biểu diễn là biểu diễn, không nhìn ra được công phu thực sự.

    - Là ngươi, không phải là Khắc Lý Cương ta mạnh miệng, Lạp Mông, tốt nhất là ngươi nên cút mau đi, đừng để bị mất mặt trước thân vương. Đến khi đó, ngươi sẽ làm mất mặt gia tộc Lạp Lạc Đế.
    Khắc Lý Cương thật sự kiêu ngạo, vẻ mặt khinh thường. Đối với một thân vương đã hết thời, y sẽ không cần nể mặt.
     
    thailam0809 thích bài này.
  2. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 3666: Cái gì cũng muốn

    Nhóm dịch: Quan Trường.
    Nguồn: Mê Truyện






    Chương 3666: Cái gì cũng muốn



    - Khắc Lý Cương, ngươi làm nhục gia tộc Lạp Lạc Đế cao quý của chúng ta. Hôm nay ta thay mặt cho gia tộc Lạp Lạc Đế chính thức khiêu chiến ngươi.

    Nếu ngươi không dám ứng chiến thì mau cút ra khỏi đổi cảnh vệ hoàng thất, đội cảnh vệ không cần người hèn nhát như ngươi!
    Lạp Mông tức giận khiến cho khí thế tăng lên.

    Có thể như vậy là bởi vì có Diệp lão đại đang ở đây, hơn nữa đêm qua Diệp lão đại đã giúp võ công của y lên tới bát đoạn khai nguyên.

    Cao hơn Khắc Lý Cương một giới, đương nhiên là dũng khí tăng lên nhiều. Hơn nữa, có Diệp Phàm ở đây cũng không sợ Hồng Toàn ngấm ngầm giở thủ đoạn.

    - Nếu ngươi thua thì sao?
    Khắc Lý Cương khinh thường nhìn Lạp Mông.

    - Nếu Lạp Mông ta thua thì ta sẽ tự xin quốc vương từ bỏ tước vị thân vương.

    Từ nay về sao Lạp Lạc Đế chỉ là thường dân. Hơn nữa, ngoài ra còn tặng cho ngươi 2 triệu đô-la tiền đánh cuộc.

    Nếu Khắc Lý Cương ngươi thua thì xin mời cút khỏi đội cảnh vệ hoàng thất. Bởi vì ngươi làm xấu mặt đội cảnh vệ của chúng ta.
    Lúc này, thân vương Lạp Lạc Đế cũng vô vùng dũng khí đứng dậy hô.

    Tức khắc, cả phòng ồ lên, khoản tiền cược này rất cao, đối với một thân vương phong hào thì số tiền này rất quan trọng. Đây là vinh quang hoàng thất trao cho Lạp Lạc Đế.

    - Khắc Lý Cương sẽ không thua vì nó là đồ đệ của Hồng Toàn ta. Lạp Lạc đế, ông mau còn không mau cút khỏi nhà thân vương Đỗ Đức Lý về nhà ôm con đi. Nói cách khác, mất đi thân phận vương thân phong hào thì gia tộc Lạp Lạc Đế của các người không khác gì chó, hoàn toàn là thứ gia tộc hạ đẳng.
    Lúc này, lão già Hồng Toàn kiêu ngạo đứng lên.

    Diệp Phàm hiểu, lão già này đang dùng kế khích tướng. Nhưng Diệp lão đại cười lạnh ở trong lòng, lần này ngươi tự lấy đá đập vào chân mình rồi.

    - Lạp Mông càng không thể thua, bởi vì Lạp Mông là con của Lạp Lạc Đế ta. Hồng Toàn, mau cút khỏi đội cảnh vệ hoàng thất đi, nếu không đến khi bị thua thì càng mất mặt hơn đó.
    Lạp Lạc Đế nói.

    - Các người khiêu chiến thì chúng ta ứng chiến. Nhưng nếu gia tộc Lạp Lạc Đế khiếu chiến với tôi thì chúng tôi lo rằng gia tộc Lạp Lạc Đế các người sẽ dùng cách lấy nhiều đánh ít.

    Dù sao thì nhà các người cũng đông người, cho nên, tôi đề nghị, hai thầy trò chúng tôi sẽ ứng chiến với gia tộc Lạp Lạc Đế.

    Hai bên cùng đưa ra hai người, chỉ cần bên nào cuối cùng còn có người đứng thì là thắng.

    Thêm một chút yêu cầu là nếu các người thua thì đưa cho chúng ta pho tượng kim lân nhà các người là được.
    Hồng Toàn dùng nội khí nói, nhưng tất cả hai, ba trăm khách mời trong phòng tiệc đều nghe thấy rõ ràng.

    Lạp Lạc Đế vừa nghe liền biến sắc.

    - Không được, tượng kim lân là tượng trưng cho nhà Lạp Lạc Đế chúng ta, là do Lạp Mã Nhị Thế Đồng Cách Hà Tâm vương triều Mạn Cốc ban cho gia tộc chúng ta, có thể đổi được 50 triệu đô-la.
    Thân vương Lạp Lạc Đế cố ý tức giận nói, đương nhiên là do Diệp lão đại dùng truyền âm nhập mật dạy, dùng cách khích tướng ngược lại.

    Bởi vì, tượng kim lân là do tổ tiên Lạp Lạc Đế chinh chiến cùng với Lạp Mã Nhị Thế Đồng Cách Hà Tâm mà được, là vinh quang lớn nhất của nhà gia tộc Lạp Lạc Đế.

    Thật ra chỉ là một bức tượng bằng vàng ròng thôi. Giá trị thực tế cùng lắm là mấy triệu đô-la. Nhưng tính ra thì nó cũng đã cũ, lại là biểu tượng của gia tộc Lạp Lạc Đế, ý nghĩa tượng trưng lớn hơn so với ý nghĩa thực tế.

    - 50 triệu đô-la, Lạp Lạc Đế, ông không dám ứng chiến thì cũng không cần ứng chiến, mau cút về nhà là được.

    Ông hiểu là chúng ta không có được 50 triệu đô-la, lương mười mấy năm của thầy trò chúng ta còn không được một nửa số đó.

    Ông dùng số tiền lớn như vậy làm khó dễ chúng ta chỉ để che giấu việc không dám ứng chiến của kẻ hèn nhát thôi.
    Hồng Toàn nói.

    - Chúng ta sẽ ra.
    Lúc này, bỗng có thân vương hứng chí lớn tiếng cười nói.

    - Thân vương Cách Lý Đạt, là 50 triệu đô-la đấy.
    Hồng Toàn nói, nhất định là cố ý khích thân vương Cách Lý Đạt. Bởi vì, Hồng Toàn biết, thân vương Cách Lý Đạt và Lạp Lạc Đế cho chút xung đột.

    Mà thân vương Cách Lý Đạt có tiền, đừng nói là 50 triệu, 100 triệu cũng có thể được.

    - 50 triệu vẫn còn quá ít, Lạp Đông, đem chi phiếu lại đây, 80 triệu đô-la.
    Thân vương Cách Lý Đạt rõ ràng là đã bị chọn giận, hơn nữa, ông ta rất muốn nhìn thấy cả nhà Lạp Lạc Đế xong đời.

    Bởi vì Cách Lý Đạt cũng hiểu rõ, đến khi đó, nếu thân vương Lạp Lạc Đế không lấy ra được nhiều tiền như vậy, phải đem công ty, trang viên và tượng kim lân ra để trả nợ thì gia tộc Lạp Lạc Đến thật sự coi như xong rồi.

    Cách Lý Đạt coi trọng nhất chính là tượng kim lân, vì năm đó tổ tiên của ông ta cũng cùng với tổ tiên của Lạp Lạc Đế và Lạp Mã Nhị Đế chinh chiến.

    Nhưng kết quả là tượng kim lân thể hiện sự vinh quang này lại bị nhà Lạp Lạc Đế lấy được, báo hại tổ tiên Cách Lý Đạt tức giận mà chết.



    Cách Lý Đạt thật là có dũng khí, không lâu sau, thật sự đã đem đến chi phiếu 80 triệu đô-la. Hai mắt ông ta sắc nhọn nhìn Lạp Lạc Đế.

    - Được, 80 triệu thì tôi không có, nhưng tôi còn có công ty trang viên, cộng tất cả cũng đáng 80 triệu đô.
    Lạp Lạc Đế do dự một chút rồi cắn chặt răng nói.

    - Không, không! Nếu như ông thu thì chỉ công ty, trang viên thôi thì chưa đủ, tất cả cộng lại cũng chưa đủ 80 triệu, phải thêm cả tượng kim lân nữa mới đủ.
    Cách Lý Đạt hừ nói.

    - Tượng kim lân này không thể cho được, gia tộc Lạp Lạc Đế dù có trắng tay cũng không thể mất nó.
    Lạp Mông dùng truyền âm nhập mật nói với Diệp lão đại.

    - Khốn kiếp, quyết định như vậy đi, gia tộc Lạp Lạc Đế chúng ta không thể thua được, dù sau này gia tộc Lạp Lạc Đế có làm ăn mày thì cũng phải thắng gia tộc Cách Lý Đạt.
    Lạp Lạc Đế bi thương nói. Trong lòng Diệp lão đại thật sự muốn bật cười, biết lão già này đang hạ quyết tâm chơi đây mà.

    Quả nhiên là đã hiệu quả rồi.

    Thân vương Đỗ Đức Lý đứng lên nói:
    - Ta sẽ làm nhân chứng của cuộc khiêu chiến này, nếu gia tộc Lạp Lạc Đế thất bại thì phải trả toàn bộ.

    Bao gồm tài sản sở hữu cùng với công ty trang viên, còn cả tượng kim lân. Đương nhiên là nếu thầy trò Hồng Toàn thất bại thì sẽ phải rời khỏi đội cảnh vệ hoàng thất.

    Chức vị này do người của Lạp Lạc Đế đảm nhiệm. Hơn nữa gia tộc Cách Lý Đạt phải trả 80 triệu đô-la tiền mặt.


    - Thân vương Đỗ Đức Lý đáng kính, tôi còn một thỉnh cầu. Tôi muốn thêm vào công ty trang viên nữa, tổng cộng lại là khoảng 150 triệu đô. Năm ngoái công ty đánh giá công chính đã đánh giá, ở đây có giấy chứng nhận.
    Cách Lý Đạt nói.

    - Ngài muốn dùng 150 triệu đô đánh cuộc với gia tộc Lạp Lạc Đế sao?
    Thân vương Đỗ Đức Lý nghiêm túc hỏi.

    - Đúng vậy.
    Cách Lý Đạt nói.

    - Nhưng toàn bộ tài sản của nhà Lạp Lạc Đế cũng không bằng đó.
    Đỗ Đức Lý nói.

    - Rất đơn giản, tài sản còn lại không đủ thì lấy phụ nữ trong nhà bổ sung vào là được. Ha ha ha, Lạp Lạc Đế, có dám khiêu chiến không?
    Cách Lý Đạt dùng cách này đúng là sỉ nhục lớn nhất đối với nhà Lạp Lạc Đế.

    - Ha ha, tập đoàn Thước Đông chúng tôi đồng ý bỏ ra 100 triệu đô để mua tất cả phụ nữ trong nhà Cách Lý Đạt.

    Đương nhiên là sau khi gia tộc Lạp Lạc Đế khiêu chiến thành công, nếu như thất bại thì 100 triệu đô này là của gia tộc Cách Lý Đạt.
    Lúc này, chủ tịch Khắc Lý Lạp Hoa đứng lên nói trợ uy, đương nhiên là kết quả sau khi Diệp lão đại dùng truyền âm nhập mật.

    Tập đoàn Thước Đông cũng là một tập đoàn lớn, rất có uy tín ở Thái Lan.

    - Khắc Lý Lạp Hoa, ngươi tham gia vào làm gì?
    Cách Lý Đạt tức giận đến nỗi môi thâm lại.

    - Ngay cả chủ tịch Khắc Lý cũng giúp đỡ tôi như vậy thì Lạp Lạc Đế tôi dùng tất cả phụ nữ trong nhà để đánh cuộc. Nhưng, chủ tịch Khắc Lý đã đánh cuộc, nếu như gia tộc Lạp Lạc Đế thắng thì tất cả phụ nữ trong nhà Cách Lý Đạt thuộc về ngài.
    Lạp Lạc Đế gật đầu.

    Hai bên còn ký kết một thỏa thuận chính thức, do thân vương Đỗ Đức Lý làm nhân chứng.

    Hồng Toàn lạnh lùng nhìn Lạp Lạc Đế, hừ nói:
    - Một cao thủ nữa của nhà Lạp Lạc Đế đâu?

    - Ha ha, nếu ông thắng thì người đó sẽ xuất hiện. Đừng lo lắng, tuy rằng gia tộc Lạp Lạc Đế rất nhiều cao thủ nhưng chúng ta chỉ ra hai người thôi.
    Lạp Lạc Đế hào khí cười nói, nhưng lại khiến cho Hồng Toàn sửng sốt.

    Nhưng bây giờ thì đâm lao phải theo lao. Hồng Toàn gật gật đầu, Khắc Lý Cương và Lạp Mông cùng lên võ đài.

    - Tới đi Khắc Lý Cương, hôm nay Lạp Mông ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là cao thủ chân chính. Để ngươi giữ chức phó thủ lĩnh chỉ lãng phí thôi.
    Lạp Mông khí khái vẫy vẫy tay.

    - Ha ha, Khắc Lý Cương ta mới phải nói cho ngươi biết, đợi lát nữa người răng rơi đầy đất chính là ngươi. Khắc Lý Cương ta cũng phải nói cho ngươi biết, lát nữa ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.

    Ta sẽ lấy đi đôi chân của Lạp Mông ngu ngốc nhà ngươi. Từ nay về sau, phụ nữa nhà Lạp Lạc Đế là của Khắc Lý Cương ta.

    Đặc biệt là chị gái xinh đẹp cao quý Thi Mạn của ngươi, ta sẽ để cho cô ấy khóc lóc dưới thân ta.

    Còn gia tộc Lạp Lạc Đế các người mất tất cả thì chỉ còn nước cầm bát đi ăn xin.

    Đây chính là cuộc sống sau này của gia tộc Lạp Lạc Đế.
    Khắc Lý Cương cười ha hả không thôi.

    - Tiểu tử này xui xẻo rồi, tự nhiên lại muốn động bào nữ nhân của Diệp lão đại.
    Bao Nghị cười nói.

    - Ha ha, mất đi hai chân à, Khắc Lý Cương, ta mặc niệm cho ngươi một phút.
    Lam Tồn Quân tìm chữ thập ở trước ngực:
    - Cầu chúa tha tội cho Khắc Lý Cương, thần thánh linh thiêng để cho Diệp lão đại cắt của quý hắn làm bóng đá.

    Khắc Lý Cương đánh một quyền về phía Lạp Mông, lực rất hung hãn. Ngay tức khắc, cơ thể hắn đem theo một chưởng lực rất lớn, ngay cả dây thừng xung quanh võ đài dường như cũng đều rung lên.

    Lạp Mông đá một cước lên về phía khuỷu tay của Khắc Lý Cương, “báp” một tiếng, hai người va chạm vào nhau.

    Hai bên đều lui về phía sao một bước dài. Điều này đương nhiên là do Diệp lão đại đã cho Lạp Mông năm phần khí lực.

    A a…….

    Hai người hét lớn một tiếng, Khắc Lý Cương tung quyền như ngàn quân càn quét về phía Lạp Mông, ở chiêu thứ hai này Lạp Mông bèn xuất toàn lực.

    Hay…

    Khán giả hét lớn.

    Một chưởng của Lạp Mông bổ tới, bên ngoài không một tiếng động, giống như không hề có khí thế, rất nhiều người xem đều lắc đầu, cho rằng Lạp Mông đã thua chắc.
     
    thailam0809 thích bài này.
  3. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 3667: Thải

    Nhóm dịch: Quan Trường.
    Nguồn: Mê Truyện






    Chương 3667: Thải

    Thình thịch...

    Một tiếng chấn vang làm võ đài đung đưa Khắc Lý Cương vừa mới nắm tay tiếp cận được một nửa mông thì Lạp Mông kia dường như đột nhiên tiến mạnh giống như mũi tên trong nháy mắt bắn đến trước mặt Khắc Lý Cương.

    Hồng Toàn vừa nhìn thấy tay hơi động một luồng nội khí dâng lên nhanh chóng xả về phía Lạp Mông. Nhưng Diệp Phàm chỉ bắn ra đâm vào một tiếng.

    Hồng Toàn cảm thấy lòng bàn tay mình giống như bị đao đâm vậy. Y nhanh chóng rút tay về thì thấy lòng bàn tay có một vòng tròn hồng lên y kinh ngạc nhìn về 4 phía. Diệp Phàm cao thủ ở đó y có thể cảm nhân được.

    Còn đúng lúc này, Khắc Lý Cương vừa mới bị Lạp Mông biểu diễn cho một chưởng khiến mông ông ta chấm đất lại trượt mưới mấy mét rồi mới dừng lại được vì bị ma sát.

    Vì không chịu nổi lực ma sát dưới sàn nhà cho nên mông đã lộ hết ra ngoài hơn nữa còn loang lổ vết máu, thịt da đã bị bong tróc.

    Cái này đương nhiên là kết quả của Khai Bi Thủ tạo thành.

    - A...

    - Hay hay...

    - Đánh hay lắm...

    Cả võ đài vang lên còn Hồng Toàn thì đang tìm thủ hạ. Các đó là Đạt thân vương vẻ mặt nghiêm túc. Thân vương Đỗ Đức lý thì kinh ngạc còn Bồng La Đế thì bình tĩnh đến mí mắt cũng chưa nâng lên chút nào.

    - Còn đến chứ?
    Lạp Mông kiêu ngạo nắm tay quát to.

    - Á á...
    Khắc Lý Cương rên rỉ máu chảy đầm đài ở mông, cả người như đạn pháo phi về phía Lạp Mông. Người này thảm thương mà không biết cả võ đài nhất thời ồ lên.

    Đương nhiên là Lạp Mông không một chút khách sáo đá Khắc Lý Cương một cái như đá một quả bóng cao su văng ra võ đài.

    Hơn nữa lên tận không trung hai chân Khắc Lý Cương vừa chạm đất thì kêu lên tiếng răng rắc giòn tan. Chắc chắn là hai chân của Khắc Lý Cương đã bị chặt đứt rồi.

    Lạp Mông không nương tay một chút nào đá lên đá xuống mấy cái liền mãi đến khi đùi Khắc Lý Cương gãy tan không thể giải phẫu được thì y mới dừng lại.

    Hơn nữa, cú đá cuối cùng khiến cho Khắc Lý Cương kêu lên một tiếng thê thảm. Khắc Lý Cương hoàn toàn xong đời rồi, từ nay về sau không thể làm người được nữa bởi vì đây là chỉ thị của Diệp Phàm.

    Đương nhiên là Hồng Tà âm thầm ra tay nhưng làm theo chỉ thị của Diệp Phàm. Ông ta sợ đến mức không dám xuất chưởng vẻ mặt phẫn tổ tìm kiếm Tân Tịch.

    - Đánh hay lắm

    - Hay....

    Tiếng vỗ tay ầm vang. Lạp Mông như một tướng quân đắc thắng ngẩng cao đầu ưỡn ngực lên. Còn Thi Mạn và La Lạc Đế thì lơ đãng nhìn Diệp Phàm cảm kích bội phần.

    - Đánh xuống đi!
    Vẻ mặt của Đỗ Đức Lý thân vương không chút thay đổi phất tay hô:
    - Lạp Mông khiêu chiến Khắc Lý Cương vừa thắng lợi, ván thứ 2.

    Vẻ mặt của Hồng Toàn thì âm trầm nhìn về phía hai mắt thèm thuồng nhìn về phía gia tộc Lạp Lạc Đế. Hai mắt của ông ta như con diều hâu đói khát đang phân hình.

    Diều Hâu đứng lên áo choàng che mất nửa bên mặt, tóc dài y búi sau đầu. Vẻ mặt lại như hóa trang mặc dù y là bạn tốt của lão Phì nhưng cũng khó mà nhân ra được.

    Đây là một loại vẻ mặt của Diều Hâu. Đương nhiên khi gặp gỡ với đám lão Phì kia thì lại là một loại mặt khác.

    Chỉ có điều người của núi Ngưu Vĩ nếu sau khi vào mỏ đồng không buôn bán thuốc phiện với lão Phì nữa thì cuộc sống của bọn họ trở thành cuộc sống của người bình thường.

    Mấy trăm đôi mắt trong võ đài đều nhìn chằm chằm vào Diều Hâu. Nhưng vẻ mặt của y vẫn nghiêm túc bình tĩnh, thong thả bước đến võ đài.

    Lúc Diều Hâu đến võ đài Hồng Tà còn lơ đãng nhìn vẻ mặt của Bồng La Đế. Ưng nhãn của Diệp Phàm có thể phát hiện ra.

    Tuy Bồng La Đế lạnh lùng nhưng cũng bị giật mình. Diệp Phàm càng giật mình, hắn thầm nghĩ có lẽ Hồng La Đế này đang giúp đỡ Hồng Tà.

    - Xưng hô với các hạ thế nào đây?
    Vẻ mặt của Hồng Toàn cao ngạo nhìn Diều Hâu chằm chằm.

    - Ha ha, bọn họ gọi ta là Diều Hâu, ngươi cứ gọi như thế là được.
    Diều Hâu bình tĩnh tươi cười.

    - Diều Hâu, hừ ta có đi săn thú đâu?
    Hồng Toàn hừ lạnh một tiếng.

    - Người săn thú có lúc không cẩn thận sẽ bị chim mổ mù mắt đấy!
    Diều Hâu thản nhiên hừ một tiếng.

    - Nhìn ngươi không có bản lĩnh gì...
    Hồng Toàn hừ lạnh đột nhiên ra một quyền đâm thẳng về phía Diều Hâu.

    Diều Hâu cũng đánh trả một quyền như vậy, bốp... bốp...

    Những tiếng thét chói lai lêu lên liên tiếp Hồng Toàn lui sau 8 bước cuối cùng ngã ầm xuống mông đặt xuống nét mặt già nua kia lập tức đỏ lên có thể nói là như mông khỉ.

    - Với chút bản lĩnh đó mà dám làm bảo vệ cho hoàng thất.
    Vẻ mặt của Diều Hâu khinh thường.

    Hồng Toàn tức giận vô cùng, cả người bay lên 8 thước như đạn. Hai chân như đi đường đá về phía Diều Hâu.

    Một sức nén nổ khuếch tán ra bên ngoài, vừa đánh công chúa Thải Nạp ngồi ở quầy bar vừa uống rượu vừa xem cuộc chiến.

    Tiếng thình thịch vang lên, một loạt hàng ghế của thanh niên đều giống như binh lính đang luyện đao phát ra những tiếng kêu leng keng.

    Còn chén rượu cũng bị trấn động nảy lên trên mặt bàn như nhảy đít- xcô vậy.

    - Hay, đến đi, đến đi...

    Người thanh niên kia không hề sợ hãi ngược lại còn gầm to.

    Đúng lúc này, Diều Hâu hai tay dang ra khinh thân của Phí gia được thi triển bắn ngược lên đầu Hồng Toàn. Diều Hâu rất bình tĩnh đứng trên đầu Hồng Toàn. Hồng Toàn lập tức trở thành cái ghế ngồi cho Diều Hâu.

    - Bốp...

    Hồng Toàn bị Diều Hâu hất ngã nhào xuống đất cả cái đầu không cúi được. Nhưng cảm giác đau càng lúc càng dữ dội hơn. Cuối cùng vẫn là để Diều Hâu lôi mông lên.

    Lại không lâu sau, toàn bộ đầu Diều Hâu bị ép xuống. Cơ thể Hồng Toàn đỏ bừng như máu.

    - A...

    Hồng Toàn tức giân gầm lên một tiếng cả võ đài trấn vang những tiếng ong ong. Hai tay của y lại muốn bắn lên.

    Nhưng, Diều Hâu có thể khiến y như ý, hai chân vẫn vững như núi gắt gao đè người này. Mắt nhìn thấy đầu đã dán xuống đất, nếu hai tay tấn công thì cả người chắc chắn sẽ phải ngồi phịch xuống.

    Bồng La Đế ra tay, hai chân của thằng nhãi này dường như bị tê rần rồi thì phải. Nhưng Diệp Phàm biết người này đang làm chuyện lên núi đánh bò.

    Một luồng khí ngầm đi vào dưới chân Hồng Toàn nhưng Diệp Phàm để cho y được như ý. Diệp Phàm bắn cho y một luồng khí ngầm. Bồng La Đế cảm giác thấy luồng khí bị một vòng tròn gì đó làm cho như hoa nở.

    Thình thịch thình thịch....

    Cẩm thạch trải ra khoảng 10m bắn lên không trung hơn 20m nhằm thẳng vào đỉnh vàng ròng hình hoa sen kia.

    Đỗ Đức Lý nhất thời biến sắc kêu lên:
    - Bảo vệ hoa sen.

    Bồng La Đế chạy đến muốn rút tay về thu hồi phiến đã trên không trung xả xuống dưới.

    Nhưng Diệp Phàm theo xu thế phiến đá trên không trung như hình đĩa bay hợp thành một cái dây cuốn về phía Bồng La Đế.

    Bồng La Đế biến sắc vội giơ hai tay lên. Các phiến đã thành một vòng vây dựng thành cây cột rơi xuống đất.

    Nhưng Diệp Phàm cũng không thể để nó trôi qua nhẹ nhàng như vậy được.

    Một ngón tay đạn bắt ra phiến đá hình trụ đều bay về phía Bồng La Đế. Sợ thân vương bị thương, Bồng La Đế đành phải dốc hết lực mới khiến cho thạch phiến bị kiềm chế xuống dưới.

    Nhưng, kết quả là thạch phiến đến đỉnh đầu y rồi thì lại nổ tung. Thạch phiến vụn thành bột phấn bay lên đầy trơi như mưa quanh Bồng La Đế.

    Mặt mũi người này đầy tro xám chạy trốn. Còn thân vương và vợ bên kia thì không bị chút bột phấn này tỏ ra rất kì lạ.

    Cảnh tượng này mọi người vừa nhìn là đã hiểu ngay, chắc chắn là có cao thủ đùa giỡn với Bồng La Đế. Cò đầu của Hồng Toàn bị hai chân của Diều Hâu dán xuống đất toàn là máu tươi.

    - Có phục không?
    Giọng của Diều Hâu trầm thấp mà dọa người.

    Nhưng Hồng Toàn không lên tiếng chỉ liều mình giãy dụa. Diều Hâu lại dùng lực ấn đầu y như cái bọt biển còn đã phiến thì bị đập vụn. Đầu của Hồng Toàn bị dán xuống sàn nhà.

    Cả cái đầu nhìn toàn là máu.

    - Có phục không?
    Giọng của Diều Hâu lạnh lùng tàn khốc.

    - Phục... phục... phục.
    Hồng Toàn vặn vẹo nhiêm mặt dãy dụa khàn khàn kêu lên.

    Cuối cùng Diều Hâu hừ lạnh một tiếng đá Hồng Toàn như đá cái bao tải.

    Mũi đã bị Diều Hâu đập nát, lộ ra hai cái lỗ rỗng tuếch. Người này sợ đến mưc lêu lên thảm thiết.

    - Hay...

    Những người bạn trẻ sau khi há mồm trợn mắt đều kêu lên, cả võ đài hô lên như sấm dậy.

    Bồng La Đế vội vàng đi thăm hỏi thân vương. Thằng nhãi này không còn mặt mũi nào đi gặp người khác nữa.

    Đồng thời có người thét lên:
    - Không được, Cách Đạt Lý thân vương đi rồi.

    - Vô dụng thôi, mang chi phiếu cho Lạp Lạc Đế thân vương. Còn nữa, từ nay về sau tất cả cổ phiến và tài sản của Cách Đạt Lý thân vương sẽ thuộc về Lạp Lạc Đế thân vương.
    Đỗ Đức Lý thân vương rất công bằng.

    - Đúng rồi thân vương, ta muốn đàn bà?
    Khắc Lý Cương của tập đoàn Mễ Đông hỏi.

    - Ngươi đi chọn đi, nhưng để lại vợ của Cách Đạt Lý thân vương cho ông ta.
    Đỗ Đức Lý thân vương nói.

    - Có thể.
    Khắc Lý Cương cười gật đầu.

    Hàng ghết thứ nhất có chỗ trống hiện lên 3 cái bàn Cách Đạt Lý thân vương vội vàng đi.

    - Ôi...

    Đỗ Đức Lý nhìn thấy tất cả liền thở dài.

    - Lạp Lạc Đế thân vương nào ngồi bên này.
    Lúc này Đỗ Đức Lý thân vương chỉ vào cái ghế trống bên cạnh mời Lạp Lạc Đế. Tên này vừa thất đã sửa soạn quần áo ngẩng đầu ưỡn ngực đi nhanh đến bên cạnh thân vương.
     
    thailam0809 thích bài này.
  4. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 3668: Dũng sĩ

    Nhóm dịch: Quan Trường.
    Nguồn: Mê Truyện






    Chương 3668: Dũng sĩ

    - Vị dũng sĩ kia ông cũng đến.
    Đỗ Đức Lý lại chỉ vào Diều Hâu nói.

    - Xin lỗi thân vương, tôi không dám đến đây ngồi.
    Diều Hâu khom người thật sâu nói.

    - Diều Hâu, ngươi dám kháng lệnh của thân vương sao?
    Người quản gia bên cạnh tức giận.

    - Tôi không dám từ chối lời mời của thân vương, chủ yếu là vì võ công của tôi trước mặt tiên sinh chỉ coi như ở cấp thấp.
    Diều Hâu khom người nói.

    - Tiên sinh, lẽ nào võ công còn cao hơn ông sao?
    Đỗ Đức Lý thân vương sửng sốt thân mật hỏi.

    - Vị này chính là tiên sinh của tôi, cậu ta họ Diệp. Võ công của tôi một nửa là do cậu ta truyền cho. Cậu ta thực sự là Quyền vương đại sư.
    Diều Hâu quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm khiến cho hắn hơi xấu hổ phải chạy nhanh nói:
    - Mau đứng lên, ông là sư đệ của sư phụ tôi, ông làm như vậy khiến tôi tổn thọ mất.

    - Ha ha, tôi đại diện cho núi Ngưu Vĩ cảm tạ cậu. Cậu nhất định phải nhận 3 vái của tôi.
    Diều Hâu nói với vẻ cảm kích. Đương nhiên ông ta cũng dùng mật ngữ người khác nghe không hiểu.

    Biết Diều Hâu bướng bỉnh, Diệp Phàm cũng không có cách nào đành phải chịu nhân vóc dáng tiều tụy của ông ta vái mình 3 cái.

    - Diệp đại sư mời ngồi. Cả dũng sĩ Diều Hâu nữa.
    Đỗ Đức Lý thân vương vừa nhìn thấy vạy vẻ mặt tươi cười mời Diệp Phàm đến.

    - Khoan đã.
    Lúc này công chúa đột nhiên đứng lên nói.

    - Công chúa có gì chỉ bảo?
    Diệp Phàm nhìn nàng ta một cái rồi thản nhiên hỏi.

    - Tôi nghi ngờ Diều Hâu nói sai, ông ta giúp ngươi khoác lác.
    Vẻ mặt của Thải Nạp khinh thường.

    - Xin Thải Nạp công chúa đừng súc phạm sư phụ tôi.
    Diều Hâu nghiêm túc nhìn Thải Nạp chằm chằm.

    - Hắn trẻ tuổi hơn ông có bản lĩnh gì mà làm sư phụ của ông. Nếu muốn chúng tôi tin tưởng thì hãy bảo hắn thể hiện bản lĩnh thực sự đi.
    Thải Nạp công chúa nói.

    - Được...

    Thể hiện bản lĩnh thực sự...

    - Biểu diễn đi...

    Đám quần chúng hăm hở đến cả nhóm khách cũng kêu lên. Còn Đỗ Đức Lý thân vương thì cười nhạt cũng muốn xem cuộc vui.

    - Ha ha, bản đại sư chưa bao giờ chán việc biểu diễn cả.
    Diệp Phàm cười nói.

    - Được! không có bản lĩnh thì vái Thải Nạp công chúa rồi cút đi.
    Tất cả những người trẻ tuổi kêu ầm lên yêu cầu Diệp Phàm.

    - Muốn biểu diễn cũng được, cũng muốn thêm một cái đầu nữa có phải không?
    Vẻ mặt của Diệp Phàm bình tĩnh.

    - Ngươi muốn thêm đầu gì?
    Có người hỏi to.

    - Ngươi muốn bao nhiêu tiền? 500 USD chúng ta ra...

    - Tôi 1000USD...

    - Tôi 200 nghìn USD...

    Nhất thời tất cả những người có tiền liền đứng lên góp tiền.

    - Tiền của các ngươi thì ta không cần ta cần một cái hôn của công chúa.
    Diệp Phàm mỉm cười lúc đó trời long đất lở. Cả võ đài yên tĩnh trở lại một cây kiam rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.

    - Láo xược! công chúa là bậc tôn quý. Câu này mà ngươi cũng dám nói, để ta vả vào cái miệng của ngươi trước đã.
    Người quản gia kia lòng đầy căm phẫm chỉ vào Diệp Phàm hừ nói.

    - Bốp...

    Một tiếng tát giòn vang, 5 đầu ngón tay hằn rõ lân mặt của người quản gia. Ông ta lảo đảo suýt ngữa thì ngã sập xuống.

    - Kẻ nào dám ngắt lời Diệp đại sư?
    Hồng Tà hung hăng ra một cái tát. Nhất thời tất cả mọi người đều sợ phải lui về sau, họ phát hiện ra ông già này cũng là một cao thủ.

    Người ta cách xa cả mấy chục mét vung tay mà năm đầu ngón tay hằn rõ trên má của người quản gia kia. Ông ta sợ sệt sờ mặt ấm ức nhìn Đỗ Đức Lý thân vương.

    - Hay, quả nhiên là nhiều dũng sĩ. Cậu thanh niên, tôi ra 1 trăm triệu USD mời cậu biểu diễn một chút.
    Đỗ Đức Lý vẻ mặt tươi cười hớn hở nhưng thực ra là đang tức giận.

    - Thực sự xin lỗi thân vương, tôi chỉ cần một cái hôn.
    Diệp Phàm lắc lắc đầu. Lạp Lạc Đế thân vương và Lạp Mông vẫn nhìn Diệp Phàm. Nhưng lại không nhìn ra suýt nữa thì làm hỏng cả Lạp Lạc Đế.

    - Được, nếu như ngươi biểu diễn làm cho bản công chúa hài lòng thì ta sẽ hôn ngươi một cái. Còn nếu không thì ngươi hãy lạy ta 3 cái rồi mau cút đi. Từ nay về sau nhà Đỗ Đức Lý thân vương không chào đón ngươi.

    - Đúng đúng đúng, không biết ngu xuẩn là gì...

    - Ngu xuẩn...

    Tất cả bạn bè của Thải Nạp công chúa đều hét lên.

    - Được!
    Diệp Phàm vẻ mặt suy nghĩ tựa như tươi cười, cả người hắn chậm rãi đi về phía đất trống rồi từ từ xoay người.

    Khách khứa còn tướng hắn ôi ra biểu diễn quyền cước nhưng Diệp Phàm lại đột nhiên lắc ngón tay. Sau đó, vẻ mặt của hắn bình tĩnh hướng về phái Thải Nạp công chúa.

    Đúng lúc này mọi người đều sợ đến ngây người, rõ ràng là họ cảm thấy hai chân của Diệp Phàm đã dời đất.

    Giống như trên không trung có một cái thang vô hình, hắn từ từ giậm chân tại chỗ rồi từ trên không trung lao thẳn về phía Thải Nạp công chúa.

    Hơn nữa, vẻ mặt không hề ung dung mà như một thần tiên đang chơi trò phong trần từ từ bay lên không trung rồi lại từ từ đi về phía Thải Nạp.

    - Gần rồi...

    Tất cả mọi người như ngừng thở. Còn ngay cả đám Hồng Tà vẻ mặt cũng khiếp sợ. Tư thế lửng lơ trên không trung này không phải bay thì là cái gì.

    Diệp Phàm ở trên không trung rồi từ từ đi đến trước mặt công chúa cười với nàng. Thải Nạp phát điên lên vì khiếp sợ, nàng không thể tự chủ được liền vươn cánh tay ra.

    Nhưng Diệp Phàm cũng chỉ cười nhạt ngón tay từ chối. Sau đó hắn hướng về hàng ghế thứ hai đi về phía Thi Mạn ngồi.

    Một lúc sau hắn đến trước mặt Thi Mạn, hắn còn vươn tay ra như vẻ mời. Thi Mạn hạnh phúc đến phát điên, nàng ngơ ngác giống như một cô gái rối bị Diệp Phàm nắm tay bay lên không trung. Từ từ đi một vòng rồi hạ xuống.

    Nhất thời cả hội trường im lặng đến đáng sợ.

    Dường như vào lúc này đây thời gian ngừng lại.

    - Bốp, bốp, bốp...

    Một phút đồng hồ trôi qua, cả hội trường vang ầm lên tiếng vỗ tay làm chấn động đến nóc nhà cũng phải rung lên.

    - Thần tiên, thần...

    Đám thanh niên kia vỗ tay điên cuồng về phía Diệp Phàm rồi vây lại hắn vừa khiêu vũ.

    Lúc đó như có buổi tiệc sinh nhật, tiếng nhạc vang lên nhóm khách điên cuồng. Chủ nhân Đỗ Đức Lý cũng điên cuồng ôm vợ của mình khiêu vũ xoay tròn.

    Chỉ có Thải Nạp công chúa là lặng lẽ dời khỏi sân khấu không ai biết nàng đi đâu. Lúc này mọi người đều say sưa khiêu vũ không để ý đến chi tiết đó.

    - Họ Diệp kia, ta không để cho ngươi yên đâu...
    Ở một góc hẻo lánh, công chúa ngửa mặt lên trời mà hét khiến chim nhỏ trong bụi ho bay tứ tung.

    Hôm nay Lạp Lạc Đế thân vương rất vui mừng, miệng ông ta cười suýt nữa thì nứt cả môi. Ông ta uống đến đỏ cả mặt cuối cùng là Lạp Mông phải dìu lên xe.

    Đoàn người Diệp Phàm cũng không đi.Sau đó lại vòng trở về rồi từng người một bắt đầu khởi động chân tay ở chỗ Đỗ Đức Lý thân vương.

    - Đúng rồi Diệp Phàm, sau vừa rồi cậu có thể vừa dừng vừa đi được trên không trung thế? Lẽ nào thực sự bay sao?
    Bao Nghị không nhịn được hỏi.

    - Ha ha, anh thử nói xem?
    Vẻ mặt của Diệp Phàm cười ngượng ngịu.

    - Lẽ nào cậu cũng có được cánh tàng hình của tộc người A Cổ Lạp?
    Lam Tồn Quân hỏi.

    - No!no!
    Diệp Phàm cườ lắc đầu vẻ mặt của hắn lạnh như sắt.

    - Được, thần bí à? Cậu có thể bay đúng không?
    Lam Tồn Quân hừ một tiếng.

    - Tôi không bay được sao?
    Diệp Phàm cười.

    - Rốt cuộc chuyện là thế nào?
    Hồng Tà cũng không nhịn được hỏi.

    - Chuyện này là bí mật của tôi khi nào tôi nói mọi người sẽ biết.
    Diệp Phàm cười thần bí, mấy người đều bực mình nói lẩm bẩm. Diệp phàm vuốt cái túi nhỏ nước xử nữ kia, hắn nói thầm mẹ ơi thật thần kỳ.

    Vừa rồi động là bắn ra liền. Đương nhiên là Diệp Phàm mang phao vứt ra ngoài sau đó mới từ câu cầu trên không trung đó nhẹ nhàng ở trước mặt Thi Mạn.

    Nếu không với nội khí của hắn sao có thể chống đỡ được một khoảng cách như vậy. Chính là sử dụng thuật thần hành mới có thể thu phục được mấy chục mét trên không gian.

    Nhưng, như vậy rất mệt hơn nữa nội khí phun ra bọn Hồng Tà sẽ cảm nhận được.

    Nửa đêm, 3h30 phút rạng sáng. Đỗ Đức lý thân vương đột nhiên thấy tối sầm, không những nhà ông ta mất điện mà cả khu đó đều biến thành một màu đen kịt.

    Tự nhiên lại mất điện.

    - Quản gia sao lại thế này?

    - Mất điện. Tôi lập tức đi cho máy phát điện chạy.
    Quản gia đáp.

    Lúc này nến được thắp sáng.

    - Sao vẫn chưa chạy?

    - Thân vương, máy phát điện đã bị hỏng hết rồi. Tôi gọi người đến sửa ngay...
    Quản gia kích động nói.

    Còn Diệp Phàm thì như một con chim lớn toàn thân màu đen đi vào bên trong Phật đường của nhà thân vương. Còn Lệ Vô Nhai và Hồng Tà thì canh giữ bên ngoài. Có người nào đui mù mà đến đây họ sẽ bắn tay cho ra liền.

    Ưng nhãn đảo quanh các vị La Hán, không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Còn đôi cánh loáng thoáng trong hàng tượng La Hán.

    Diệp Phàm nhẹ nhàng đến chỗ các La Hán sở vào đôi cách đó cảm giác giống như sờ vào không khí vậy.

    Trong lòng hắn có chút sợ hãi. Đúng lúc này một làn gió quái dị thổi đến. Diệp Phàm nghiêng người chạy nhanh. Bốp một tiếng, hắn như bị gió đẩy chạy nhanh đến bên cánh.

    Đúng lúc này Diệp Phàm phát hiện 18 La Hán toàn thân như bất động. Hắn có thể khẳng định chắc chắn là ảo ảnh hoặc hồn khí linh tinh gì đó. Chắc chắn là 18 vị La Hán kia cử động, bọn họ như dàn trận pháp đường cùng đánh Diệp Phàm.

    Trong không trung liền tràn nhập một ngồn năng lượng kì lạ. Diệp Phàm muốn thoát thân lên không trung nhưng lại phát hiện không được vì bị La Hán đó tấn công.

    - Đoàng đoàng đoàng...

    1 đùi của Diệp Phàm cùng với La Hán chạm vào nhau cảm giác như bị điện giật vậy. Lập tức cơ thể hắn run lên bần bật.

    Cảm giác trên đỉnh đầu có thứ gì đó đè xuống, không phải 18 vị La Hán kia xin bát cơm thì còn là cái gì nữa? Vật có ánh sáng vàng rực rỡ kia đập xuống đầu Diệp Phàm.

    Diệp Phàm lấy Loan đao ra chém lên trên một cái, tiếng kêu loảng xoảng giòn tan. Loan đao bị trấn động suýt nữa thì bay văng ra. Nhưng kẻ xin bắt cơm kia cũng bị Diệp Phàm bắn ngược lại rơi về vào trong tay La Hán.

    Sau một cơn xuồng phong, cánh La Hán bị kích động. Chúng đá một cước trở lại lên đầu Diệp Phàm.
     
    thailam0809 thích bài này.
  5. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 3669: Quả trứng kì lạ.

    Nhóm dịch: Quan Trường.
    Nguồn: Mê Truyện






    Chương 3669: Quả trứng kì lạ.

    Còn bên trái cũng là phất trần La Hán quét lại. Phía bên phải lại là tháp đồng La Hán giống như đang đập về phía này.

    Lại nhìn dưới chân hai tay của công chúa duỗi ra về phía Diệp Phàm. Kiểu dáng như vậy như là đón địch, nếu muốn cho bọn họ thành công thì có lẽ Diệp Phàm không có cách nào mà thoát thân được.

    Khá lắm Diệp Phàm, 18 lần thi triển Ngư Long nếu như cá gặp nước thì hung khí trên người sẽ như ván trượt mà văng ra ngoài.

    Nhưng trước mặt lại là một cái túi lớn mở ra. Diệp Phàm ra lực quá mạnh không thể dừng lại được.

    Hơn nữa, cái túi to kia mở ra còn có một lực hút rất mạnh, hơn nữa phía sau mấy cái La Hán còn đạp đến.

    Kém một chút nữa Diệp Phàm bị hút vào cái túi to chắc chắn là cái túi vải kia

    - Mã Lặc Cách, cái túi vải của ngươi làm tan hết mọi phiền lão, không chịu ảnh hướng của ngoại cảnh, người phàm đang lúc gây thị phi thiện ác thì sẽ được bao dung giống như cái túi cất chứa sự vui mừng tự tại.

    - Ta thấy ngươi cũng không thể nào khoan dung được. Ông đây đi dạo một vòng lại bị ngươi thu vào trong túi.
    Diệp Phàm phát hiện bên trong tối đen như mực ưng nhãn cũng không rõ bên trong có cái gì.

    Rầm rầm một tiếng giòn vang. Cảm giác giống như cái túi La Hán bị đá đén một nơi nào đó.

    Diệp Phàm cảm giác cơ thể mình như xe lên núi bị lật vậy. Bốp một tiếng Diệp Phàm ngã dập mông đau nhức cảm giác cuối cùng là rụng rời.

    Thằng nhãi này, ưng nhãn đảo qua nhưng chỉ nhìn được một chút. Hắn phát hiện ở phía trước có một cái túi vàng, một quả trứng đỏ au. Quả trứng này quá lớn to như một cái đầu.

    Hơn nữa toàn bộ quả trứng được quấn bằng dây đồng. Dây đồng rất nhỏ là chiếc đũa thô to. Quấn rối rít hết lên, giống như dây mây ôm lấy can bình vậy, chi chít không nhìn rõ ra là cái gì.

    Diệp phàm nhìn còng trang sức đồng kia, hắn phát hiện hình như ở trên đầu. Còn dây đồng chi chít trên cả quả trứng đéo đều ở trên không trung.

    Lại là trứng, Diệp Phàm thầm nghi ngờ.

    Lại nhìn ra xung quanh, nhất thời kinh ngạc.Vì cả 4 vách tường đều là dây đồng khắc hình Diệp Phàm nhìn kĩ những hình ảnh đó.

    Có loại giống với động cơ ô tô, như một chế tác công nghệ thần bí nào đó. Bởi vì chế tác đồng lô, có đánh bóng, còn có...

    Cuối cùng Diệp Phàm nhìn kĩ vào một bức đồ, nhất thời trong óc hắn oang một tiếng vàn lên khiến hắn ngây dại.

    Bởi vì, cuối cùng bức đồ lia chính là màu đỏ tươi của quả trứng. Màu đỏ như là máu vậy.

    Sao vậy? lẽ nào ở đây chỉ có quả trứng này mới chế tạo ra được? Diệp Phàm thầm suy nghĩ trong lòng.

    - Rầm...

    Quả trứng kia lắc lư, cái vòng đồng khẽ vang lên. Hơn nữa còn lúc chậm lúc nhanh. Từ vòng đồng khẽ rung lên trứng cũng đang vận động không theo quy luật nào.

    - Thuật cơ...

    Trong suy nghĩ của Diệp Phàm đột nhiên truyền đến lời nói của Hạo Tử. Lẽ nào quả trứng này là cơ quan trung tâm khống chế 18 vị La Hán kia. Còn vòng đòng chính là “ hệ thần kinh” để phòng bị hoặc tấn công.

    Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện quả trứng kia động mạnh hơn. Lúc ẩn lúc hiện giống như một người đang lãng du vậy.

    Trong nháy mắt đã hiện ngay trước mặt Diệp Phàm. Hắn phản xạ có điều kiện dùng Thái Cực đẩy đi.

    Keng...

    Một hồi vang lên. Trứng không những bị Diệp Phàm đẩy ra mà ngược lại còn đâm khiến Diệp Phàm bị dính bẹp vào vách tường khiến đầu hắn choáng váng.

    Mã Lạc Cách ông đây đập chết ngươi. Diệp Phàm tức giân bay lên không trung đá một cước về phía quả trứng kia.

    - Keng...

    Như đá trúng Thái Sơn vậy, chân phải của Diệp Phàm đau đớn như có cảm giác vỡ vụn vậy.

    Biết không thể đụng vào quả trứng này được nhưng Diệp Phàm tạm thời vẫn chưa tìm được đường ra. Hơn nữa, quả trứng kia quá lớn, chỗ nào trong mật thất cũng đến được. Diệp Phàm tránh trái tránh phải đâu cũng đụng phải nó.

    Ông đây chán ngấy ngươi rồi. Diệp Phàm tức giận gầm rú lên, hắn lôi Loan đao ra Kim thiên tiêu bắn ra ngoài.

    - ầm ầm...

    Lần này có cảm giác mật thất bị chấn động mạnh mẽ. Tiếng vọng lại làm Diệp Phàm ngã sấp xuống súy nữa thì hút quả trứng lên người.

    Còn dây xích kia thì như là con rắn chói chặt Diệp Phàm lên trên quả trứng gà đỏ.

    Ngay tức khắc Diệp Phàm có cảm giác tê dại và đau rát. Hắn có cảm giác nội khí trong cơ thể dâng lên như thủy triều bị quả trứng kia hút đi.

    Vẻn vẹn có mười mấy giây đồng hồ, Diệp Phàm cảm thấy mình bị hút như không còn gì nữa. Diệp Phàm phát hiện cánh tay mình lập tức bị khô quắt đi chính xác hơn là bị biến thành thịt khô.

    Còn đến khớp xương cũng bị co rút lại kêu răng rắc. Diệp Phàm tuyệt vọng lúc này vẫn luôn không động tĩnh gì.thần cồn của A Cổ Lạp phải luyện đến 12 đẳng mới có thể dung hợp được cánh tay của cô gái kia bắn lên không trung.

    Đôi cánh tay quỷ dị lia dán lên mình quả trứng, Diệp Phàm liền cảm giác thấy áp lực rất nhẹ cả người như muốn bắn lên không trung.

    Nhưng lại bị một cái trướng lớn cao đến 3m gì chặt xuống quả trứng.

    - Sao vậy? mày cũng đến để hại tao sao. Diệp Phàm tức giận nhưng lúc này lại cảm thấy có một sự thoải mái truyền đến.

    Giống như trong quả trứng có một chất dinh dưỡng đang không ngừng quay về cơ thể mình. Hơn nữa Diệp Phàm còn phát hiện những dây đồng nhỏ kia còn rung lên bắt đầu phát ra lửa.

    Lại một lúc sau, Diệp Phàm cảm nhận được có một mùi vị quen thuộc của một vị hòa thượng.

    Mùi vị đó thông qua dây xích đồng truyền vào nước xử nữ rồi truyền vào trong cơ thể Diệp Phàm còn quả trứng thì giãy dụa nhưng vô dụng.

    Mấy giây ngắn ngủi Diệp Phàm cảm giác được toàn thân như muốn bùng nổ. Kính phật xé ra pháp sử của Bảo Chí thiền sư ra cái này thú vị đây.

    Nội khí bị trứng Trung Nguyên hút như nước suối rồi lại chảy vào trong cơ thể của Diệp Phàm. Không lâu sau chỉ kêu răng rắc một tiếng rồi nứt ra.

    Diệp Phàm nhìn vào trong, phát hiện chỉ là một các trứng làm bằng đồng mà thôi. Xác trứng đương nhiên là được làm từ rất nhiều bánh xe chế bằng đồng như là các bánh xe trong một chiếc đồng hồ vậy, nhiều đến hơn 1 ngàn cái.

    Vỡ rồi, Diệp Phàm không nói nhiều liền đá xuống cả quả trứng vỡ nát đúng là những dạng bánh xe to, nhỏ. Còn xích đồng thì cũng không cử động nữa mở tung ra vụn đồng rơi tứ phía.

    Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy cơ thể rất nhẹ như cành liễu bay trong không trung.

    Hắn lập tức cười toe toét. Vì hắn phát hiện cánh xử nữ kia biến thành hình như cánh diều hâu, từ lúc nào nào lại bay vào chính chỗ tay của mình.

    Nó vừa mới động rồi đột nhiên lại bay lên. Nhưng lúc vừa mới bắt đầu còn chưa được thuần thục lắm, cứ cong vẹo không cẩn thận đâm cả vào tường khiến cho đầu óc choáng váng.

    Nội khí phật vừa động cái cánh đã thu nhỏ lại trong nách. Hơn nữa lại có tiếng răng rắc kêu lên lộ ra một cánh cửa như một cái túi tiền. Diệp Phàm không để mất thời gian hắn liền chui ra đầu chạm phải phật đường.

    Phát hiện thấy dưới đất có 2 luồng bóng đen. Hắn luống cuống chân tay rồi dừng chân lại.

    Hắn chạy nhanh đến kiểm tra một phen phát hiện chỉ là hôn mê, cơ thể đau nhức một lúc sau thì tỉnh lại.

    - Mẹ kiếp, quá lợi hại. 18 vị La Hán suýt nữa thì muốn lấy mạng già của tôi.
    Hồng Tà liếc nhìn Diệp Phàm rồi mắng.

    - Đúng thế, thật là kì lạ. Một đám đánh nhau kịch liệt, tất cả như không muốn sống nữa vậy. Hơn nữa,có lẽ người đồng này đã được huấn luyện. Nếu gặp phải chúng, chân tay cứ đánh nhau loạn xạ lên. Nhưng may mà chúng bất động Nếu không chúng ta cũng xong đời rồi.
    Lệ Vô Nhai cũng thổn thức nói.

    - Vừa rồi tôi cũng thế, bị chúng nó đánh khống chế ở phía dưới. May là tôi tự phá được. Từ nay về sau người đồng này có lẽ là lại bất động rồi.
    Diệp Phàm cười nói rồi đột nhiên sửng sốt rồi dụi mắt, suy nghĩ nói:
    - Lạ thật, sao lại không thấy cánh của La Hán vui mừng nhỉ?

    Liên hệ với nước xử nữ, cánh vốn dĩ là cánh thiên sứ bây giờ biến thành cánh diều hâu. Lẽ nào cánh của La Hán vui mừng cho cánh xử nữ dung hợp nên mới thay đổi thành hình dạng như vậy sao? Thế là Diệp Phàm nói một lần.

    - Có lẽ là có liên quan đến phần trung ương khống chế quả trứng kia. Có thể quả trứng đó dựa vào sự hấp thụ nội khí của cao thủ tấn công mới có thể cử động được.

    - Ông vừa mới đi vòa không phải cũng bị hút sao, sau này nhất định là nước xử nữ giúp ông rồi. Còn nó lại hút nội khí của cánh La Hán rồi hút vào cơ thể cho ông.

    Công lại dùng cái này để tấn công quả trứng kí, quả trứng đó xong đời. Người được lợi chính là ông. Người đồng cũng xong đời luôn.

    Còn nước xử nữ và cánh La Hán vui mừng cùng dung hợp cho nên bây giờ ông mới có thể dùng nó được.

    Còn lại không đợi lát nữa phải đem A Cổ Lạp luyện đến 12 đẳng mới có thể dùng được.
    Lệ Vô Nhai phân tích cũng rất có lý.

    Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân.

    - Chúng ta đi thôi, chỗ này không có gì bí mật.
    Diệp Phàm nói, 3 người lặng lẽ mất hút.

    - 18 vị La Hán, ai muốn làm ở trong này? Cõ lẽ cũng không ít. Hơn nữa kế sách quá tuyệt vời. Nếu cậu không bị hút vào phần trung tâm khống chế cánh xử nữ thì có lẽ 3 chúng ta phải bỏ mạng trong này rồi. Người đồng này có thể để chúng ta tiên thiên đại viên mãn ở đây mãi mãi, lợi hại!
    Hồng Tà nói, sợ mãi không thôi.

    - Nếu chúng ta có thể làm được một cái thì tốt rồi, dùng để nghiên cứu hoặc phòng bị. Chưa biết chừng có thể tấn công lên người niệm khí được.

    Nếu có thể mở rộng phạm vi phòng thủ của người đồng. Ví dụn như, mang toàn bộ Hồng Diệp bao vây thì tác dụng sẽ rõ rệt.

    Gặp chuyện ở bên ngoài chúng ta căn bản là không cần phải lo lắng gì.
    Lệ Vô Nha nói.

    - Ý tướng của ông rất hay, nếu như có thể mở rộng thêm được một bước nữa. Ví dụ như, đặt 18 vị La Hán này thành một vòng. Ví dụ như bao vây phần trung tâm. Sau khi tiến vào phải được người đồng cho phép, vậy thì phần tử đặc vụ ngoại quốc không thể vào được.
    Diệp Phàm cười nói.

    - Vẫn còn không bằng làm một cái phong giới cho thật tốt, đến cả chỗ ngồi cũng giấu hết đi. Vệ tinh của gián điệp tìm cũng không thấy thì càng hoàn mỹ hơn.
    Lệ Vô Nhai cười nói.
     
    thailam0809 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)