Cổ Điển Quần Long Chi Thủ - Ôn Thụy An

  1. doinhulamo

    doinhulamo Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/2/15
    Bài viết:
    1,666
    Được thích:
    6,804
    Quần Long Chi Thủ
    Tác giả: Ôn Thụy An
    ----------oOo----------
    Nhóm dịch: fishscreen
    Nguồn: Sưu Tầm



    Chương 107 – Nàng Giống Như Một Đóa Hoa Ác Độc




    Chương 107 – Nàng giống như một đóa hoa ác độc

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien.com

    Y phi thân đến dưới con dốc kia.

    Y không tiếc tất cả, cũng không để ý tất cả.

    Y chỉ muốn gặp Tiểu Bạch, chỉ cần thấy Tiểu Bạch một lần.

    Trong lòng y đã có ràng buộc.

    Y đã có trở ngại, đã phân tâm, đã thất thần, mặc dù y vẫn là Quan Thất, chiến thần Quan Mộc Đán có một không hai trong trong thiên hạ.

    Dưới con dốc có người.

    Thật sự có người, hơn nữa còn là một cô gái.

    Nàng rốt cuộc có phải là Tiểu Bạch không?

    Y có phải cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Tiểu Bạch không?

    Trong lòng y mừng rỡ, cho nên y không chú ý tới, trên trời cao âm u đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng trắng lờ mờ.

    Đó là ánh kiếm.

    Ánh kiếm này rất nhanh, nhanh như sao băng, hơn nữa còn nhanh một cách rất phóng khoáng, rất tự nhiên.

    Một kiếm này giống như không phải phát ra, rút ra, mà là bắn ra, rơi ra.

    Mũi kiếm phát ra tiếng rít.

    Nhưng lúc kiếm thế bắt đầu lại tuyệt đối vô thanh, hơn nữa còn vô tức, bình tĩnh, yên lặng, tràn đầy tử ý và tử chí.

    Cho tới khi kiếm đến gần kẻ địch mới đột nhiên phát ra tiếng rít.

    Khi Quan Thất phát giác ra thì đã trễ.

    Y không biết dưới con dốc còn có người khác.

    Quan Thất lúc này đã không biết có người khác, trong suy nghĩ của y chỉ có Tiểu Bạch.

    Như vậy thì nguy rồi. Con người là sống vì mình, cho dù là người vĩ đại, tài ba đến đâu đều như vậy, đều vì bản thân (lý tưởng, tâm nguyện, người yêu, thân hữu) mà sống.

    Nếu như y chỉ có người khác, không có bản thân, vậy thì cũng không dễ sống sót, tiếp tục sinh tồn.

    Trên thế gian đấu tranh kịch liệt này, muốn sống tiếp, sống một cách uy vũ mạnh mẽ, có khí có lực cũng không dễ dàng. Nếu như ngươi không thể chuyên tâm chuyên ý sống vì mình, sẽ rất dễ bị người khác tiêu diệt vô thanh vô tức, vô tung vô tích.

    Người công kích này nhất định có tính nhẫn nại.

    Hắn im hơi lặng tiếng chờ ở đây đã lâu.

    Hắn chỉ chờ một kích này.

    Hắn giống như sống chỉ để chờ một kích này, phát ra một kiếm này.

    Kiếm của hắn có một cái tên, “Mộng Trung kiếm”.

    Bản thân hắn cũng rất có thành tựu, hơn nữa những năm gần đây càng lúc càng nổi danh tại kinh sư. Ngoại hiệu của hắn là “Mộng Trung Kiến”, hắn là người đứng đầu “Thất Tuyệt Thần Kiếm, La Thụy Giác.

    La Thụy Giác luôn thích ngủ, thích nằm mộng.

    Hắn ngủ không phải vì lười biếng, mà là vì phấn đấu.

    Hắn có thể dùng thời gian trong giấc mộng để luyện kiếm, cho nên hắn đã luyện thành tuyệt thế kiếm pháp.

    Đúng vậy, trong “Thất Tuyệt Thần Kiếm” thì võ công của hắn là cao nhất. Mà trong số những nhân vật giang hồ dưới tay Thái Kinh, hắn và Thiên Hạ Đệ Thất cũng là hai người được tin tưởng sủng ái nhất.

    Hắn mai phục ở đây là để giết chết Quan Thất, nếu đã không dùng được thì phải giết chết y.

    La Thụy Giác cũng dám tiếp nhận nhiệm vụ này.

    Ai giết được Quan Thất chính là thiên hạ vô địch.

    Nhất là trải qua cuộc chiến tối nay, Quan Thất dùng một địch mười, danh hiệu “Quan Thất vô địch” nhất định sẽ vang lừng thiên hạ. Nếu như hắn giết được Quan Thất, sẽ có thể nở mày nở mặt, có thể cắt đứt với Thất Tuyệt Thần Kiếm (hiện giờ chỉ còn lại Tam Tuyệt), tự thành một phái, tự lập tông sư.

    Cho nên hắn chờ đợi, nhẫn nại.

    Chờ đợi một kích này.

    Một kích tất sát, tất sát một kích.

    Hắn vốn có cơ hội cũng có khả năng một quyền một kiếm giết chết Quan Thất. Nói cách khác, nhiệm vụ “giết chết Quan Thất vô địch” rất có thể được hoàn thành bởi hắn.

    Nếu như không có một kiếm kia.

    Ánh kiếm rất trắng, kiếm kỹ mang theo một chút si mê.

    Một kiếm này phát sau mà tới trước, nghênh đón một kiếm kia của La Thụy Giác. Hai kiếm đụng vào nhau, lại không phát ra tiếng binh khí, mà giống như tiếng thần chú của Mật tông.

    Kiếm phân ra.

    Thân hình La Thụy Giác nhoáng lên, bay xéo, đứng vững, thân thể hơi nghiêng về bên phải, mấy chùm tóc dài rũ xuống dưới trán.

    Thần sắc của hắn rất sầu muộn, ánh mắt của hắn rất tức giận.

    Đối thủ của hắn y phục rất trắng, tay cũng rất trắng, hơn nữa còn rất nhỏ.

    Nhưng thứ càng trắng hơn là kiếm của y.

    Y là Thích Thiếu Thương.

    Áo trắng trước ngực y nhuộm một điểm đỏ, còn đang dần dần lan rộng, giống như một đám mây đỏ, diễm lệ e thẹn, xinh đẹp kinh người.

    Y vừa mới xuất thủ, cũng xuất kiếm, giúp Quan Thất ngăn cản một kiếm đánh lén này. Nhưng kiếm của La Thụy Giác cũng không dễ ngăn cản, cho nên y đã bị thương.

    Quan Thất nhìn một điểm đỏ tươi đang dần dần lan ra trước ngực Thích Thiếu Thương, mới biết vừa rồi có một kiếm kia của La Thụy Giác, cùng với một kiếm này của Thích Thiếu Thương.

    Y nhìn vết thương của Thích Thiếu Thương, hỏi:
    - Tại sao lại giúp ta ngăn cản một kiếm này?

    Thích Thiếu Thương lại khôi phục thần sắc lười nhác, nhìn thấu thế tình, nói một cách rõ ràng vang dội, thẳng thắn vô tư:
    - Vừa rồi ngươi không giết ta, ta nợ ngươi một kiếm. Ta sẽ không nợ tình của ngươi.

    - Tốt.
    Quan Thất trừng mắt nhìn y một cái:
    - Ngươi đã không còn nợ ai cả.

    Sau đó y cất bước.

    Y không tiến về phía La Thụy Giác. Cho dù lúc này La Thụy Giác cũng bị thương, có lẽ khó tránh khỏi một kích này của y, nhưng y lại không lập tức trả thù.

    Bởi vì trên đời có một chuyện khác còn quan trọng hơn chuyện này.

    Y muốn gặp Tiểu Bạch.

    Bất kể lâu như trời đất, biển cạn đá mòn, vui buồn li hợp, nhân sinh vô thường, sinh lão bệnh tử, chua ngọt khổ ca đều muốn gặp Tiểu Bạch.

    Y muốn gặp nàng, ngoại trừ chuyện này thì không còn gì khác.

    Nếu như ngươi thật sự từng yêu, sẽ biết chân chính yêu một người là như vậy. Ngươi sẽ không còn chính mình, chỉ có đối phương.

    Ngươi nguyện ý hi sinh, còn không tiếc từ bỏ bản thân.

    Yêu một người là chuyện rất khổ sở.

    Thế nhưng liệu ngươi có thể không yêu?

    Đáp án không cần ta nói cho ngươi biết.

    Yêu chính là hạnh phúc lớn nhất, được yêu đã là một loại ban ơn.

    Quan Thất cuối cùng đã nhìn thấy nàng.

    Nàng ở dưới con dốc, trong ánh sáng lạnh phát ra từ thanh kiếm trong tay Quan Thất, giống như bên vách đá có một đóa hoa bất thường, diễm lệ, làm người ta không thể không kinh ngạc, nhưng lại cực kỳ ác độc.
     
  2. doinhulamo

    doinhulamo Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/2/15
    Bài viết:
    1,666
    Được thích:
    6,804
    Quần Long Chi Thủ
    Tác giả: Ôn Thụy An
    ----------oOo----------
    Nhóm dịch: fishscreen
    Nguồn: Sưu Tầm



    Chương 108 – Nghi Thật Nghi Giả






    Chương 108 – Nghi thật nghi giả

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien.com

    Quan Thất gần như kêu lên một tiếng.

    Y giống như bị người ta đánh một nhát vào lòng.

    - Nàng…

    - Huynh nhìn thấy ta rồi.
    Cô gái kia nói:
    - Huynh còn do dự điều gì?

    - Ta…

    - Huynh tới đây đi, để huynh nhìn rõ ta, ta nhìn rõ huynh…

    Lúc này Chiến thần Quan Thất lại ngoan ngoãn như con cừu non, thật sự mơ mơ màng màng đi tới.

    Mũi kiếm của y đã rũ xuống.

    Trong lòng y nghi thật nghi giả, như mê như say.

    Nghi rằng đang trong mộng.

    (Là nàng sao?)

    (Hay là không phải nàng?)

    (Sao lại là nàng?)

    (Sao không phải là nàng?)

    (Nàng rốt cuộc là người thật trong mộng, hay là một giấc mộng chân thực?)

    Ngay lúc này, vào lúc này, trước mặt cô gái xinh đẹp kia bỗng có một người đứng lên.

    Người này thân hình cao lớn, vóc dáng cao gầy.

    Mũi của hắn rất dài, giống như mũi chó, hoặc là một miếng lạp xưởng treo trên mặt. Nhưng mũi của hắn lại được băng bó, giống như bị thương chưa lành, điều này khiến cho hắn có vẻ tức cười.

    Quan Thất vừa nhìn thấy người này, lại không hề cảm thấy tức cười.

    Bởi vì tâm thần của y đã bị cô gái kia chiếm đoạt, bỗng nhiên trước mặt cô gái xuất hiện một người khác, y chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc.

    Y lại không có chiến chí, cũng không có đấu ý.

    Thế nhưng trong nháy mắt khi Quan Thất thất thần phân tâm, đối phương đã ra tay. Hắn tháo bọc vải trên vai xuống, đột nhiên mở bọc ra, sau đó là ánh mặt trời nửa đêm, giống như có cả ngàn mặt trời trong tay hắn.

    Ánh sáng chói lọi.

    Thứ mà Chiêm Biệt Dã không thích nhất chính là ánh sáng.

    Hắn thích bóng tối, hắn sợ ánh sáng.

    Hắn vốn đã lẻn đến sau người Quan Thất, định ra tay. Bởi vì hắn nhìn ra được, Quan Thất đã tâm không đấu chí, mà trong lòng lại có nút thắt.

    Lúc này không hạ thủ còn đợi đến bao giờ?

    Có thể giết được Quan Thất chính là công lao sự nghiệp phi thường.

    Hắn lẻn đến sau người Quan Thất, đang chuẩn bị đánh ra “đòn sát thủ” của hắn là “Hắc Động”, nhưng đối phương đã ra tay.

    Người ra tay là Thiên Hạ Đệ Thất.

    Hắn vừa ra tay liền giống như ban ngày.

    Đó là một loại “ánh sáng”, nhưng không phải thuộc về mặt trời, cũng không phải rực rỡ, mà là thuộc về hủy diệt, vỡ tan, hư không, tử vong, đó là ánh sáng của cái chết, “Tử Quang”.

    Ánh sáng này đột nhiên xuất hiện.

    Ai nhìn thấy ánh sáng này sẽ mất mạng trong đó.

    Đây gọi là “kiến quang tử” (thấy ánh sáng sẽ chết).

    Quan Thất đang nhìn Tiểu Bạch, đang nghi thật nghi giả. Trong nháy mắt này Thiên Hạ Đệ Thất lại xuất hiện, “Tử Quang” cũng đồng thời phát động.

    Thiên Hạ Đệ Thất từ lâu đã không muốn làm “đệ thất”, hắn cũng muốn làm “đệ nhất”.

    Muốn làm đệ nhất, đương nhiên trước tiên phải giết chết thiên hạ đệ nhất là Quan Thất.

    Lần này Thiên Hạ Đệ Thất rất có khả năng giết được Quan Thất, nếu như không có một đám mây kịp thời xuất hiện.

    Mây rất gấp, mây màu trắng.

    Mây trắng như dù, giống như ngàn tay vạn tay, ngàn tơ vạn sợi. Mây dù màu trắng bao phủ lấy bọc vải của Thiên Hạ Đệ Thất.

    Ánh sáng trong bọc vải kia lập tức không thể lộ ra ngoài.

    Thiên Hạ Đệ Thất ngẩng đầu lên, sắc mặt biến đổi, lập tức “thu gom bọc vải” lui nhanh.

    Trước người hắn là một vị đại sư.

    Đại sư này dáng vẻ rất thanh tú, rất xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta nhất thời không phân biệt được là nam hay nữ.

    Quan Thất nhìn thấy người này, cũng cảm thấy ngỡ ngàng, chỉ ngập ngừng nói:
    - Ngươi là… Tam cô nương.

    Đại sư kia gật đầu, thu phất trần trong tay lại, chắp tay trước ngực nói:
    - A Di Đà Phật, hiện giờ chỉ có Tam Khô, khô của rau khô, không có Tam Cô.

    Mọi người bất giác ngẩn ra.

    Bởi vì những thủ lĩnh quần long trong kinh sư này đều biết, Tam Cô đại sư đã theo đám người Vương Tiểu Thạch rời kinh tránh tội. Hiện giờ Tam Cô đã trở lại kinh thành, chẳng lẽ Vương Tiểu Thạch cũng đã trở về? Hay là sẽ lập tức xuất hiện?

    Thiên Hạ Đệ Thất cũng lo lắng chuyện này, cho nên cất giọng the thé hỏi:
    - Kẻ quái dị kia, Vương Tiểu Thạch đâu?

    Tam Cô cũng không tức giận:
    - Tiểu Thạch Đầu? Hắn cần đến sẽ đến, nếu như không đến thì chỉ là thời gian chưa tới.

    Quan Thất vẫn mù mờ:
    - Tam Cô? Tam Cô! Thật sự là cô sao? Cô đến rồi sao?

    Y và Tiểu Bạch từng có một đoạn tình duyên, mà Tam cô nương là tri giao của Tiểu Bạch, vừa nhìn thấy Tam Cô liền nghĩ đến chuyện xưa, bất giác tâm thần kích động khó kiềm chếs.

    Tam Cô khẽ mỉm cười nói:
    - Ta tới rồi. Ngươi ở đây làm gì? Trở về đi thôi, bờ ở nơi đó!

    Quan Thất ngơ ngác nói:
    - Ta à? Ta đi gặp Tiểu Bạch… Cô xem, Tiểu Bạch cũng tới đây rồi!

    Tam Cô lắc đầu thương tiếc nói:
    - Cô ấy à? Cô ấy không phải là Tiểu Bạch, cô ấy là Lôi Thuần, Lôi cô nương.

    Quan Thất đột nhiên kích động.

    Y nghe được câu nói này liền tỉnh táo lại.

    Y đột nhiên thấy rõ người trước mắt, đó quả thật không phải là Tiểu Bạch, mà là Lôi Thuần.

    - Thế nhưng, bọn họ…
    Quan Thất giậm chân than:
    - Sao lại giống nhau như vậy?

    - Là tương tự. Vạn vật đến từ trong lòng, tâm loạn thì vật loạn, tâm bình thì vật rõ.
    Tam Cô bình tĩnh nói:
    - Nhưng cách nhau hai mươi tuổi, Tiểu Bạch không phải là Lôi Thuần, Lôi Thuần cũng không phải là Tiểu Bạch.

    Quan Thất giận dữ hét lên, kích động đến mức xương cốt toàn thân kêu lên răng rắc, cả người cũng run rẩy, khàn giọng nói:
    - Ả ta… ả ta dám giả trang thành Tiểu Bạch, ta sẽ giết ả! Ta muốn giết ả! Ta muốn giết ả!

    Tam Cô lại chắn trước mặt Lôi Thuần, bình tĩnh nói:
    - Ngươi không thể giết Lôi cô nương, cô ấy là…

    Nàng còn chưa nói xong, tiếng ù ù ong ong trên bầu trời lại càng lớn hơn.

    Nàng ngẩng đầu, mê mang hỏi:
    - Đó là thứ gì?

    Quan Thất lại dường như không hề lạ lẫm với vật này, trả lời rõ ràng:
    - Đó là thứ của tương lai, xuyên qua thời không bay đến đây.

    Tam Cô không hiểu là vật gì, nhưng nàng lại lập tức có thể lý giải được:
    - Cho nên, chỉ cần điều giải không gian, tất cả sẽ không giống nhau, thậm chí đều không tồn tại, đều huyễn hóa tan biến.

    Quan Thất lẩm bẩm nói:
    - Có lẽ nó tới để đón ta đi.

    Y lập tức bổ sung một câu:
    - Dù sao Tiểu Bạch không tới, ta chỉ có ta, không nơi nương tựa gởi gắm, không đi thì còn đợi gì? Cô hãy nói cho ta biết, Tiểu Bạch có khỏe không?

    Tam Cô nói:
    - Người sống trên đời, ngươi chính là ngươi, ta chính là ta, nhân quả nghiệp báo đều là duyên. Ngươi cần gì phải cố chấp?

    Sau đó nàng ung dung nói:
    - Tiểu Bạch vẫn yêu ngươi như trước, đây là sự thật.

    - Thật, thật…
    Trong mắt Quan Thất phát ra ánh sáng khác thường, thần sắc cũng thay đổi hoàn toàn, giống như sau khi nghe được một câu nói nà đã tâm cam, cam tâm. Chỉ thấy y ném kiếm xuống, thốt lên:
    - Trời không dung ta, ta tự dung mình… nếu người vô tâm ta sẽ dừng…

    Nói xong đột nhiên ngẩng đầu lên.

    Lúc này vật trong bầu trời đêm kia đã bay đến chỗ thấp nhất, mà trên mái cong này lại là điểm cao nhất toàn thành.

    Quan Thất đột nhiên hét lên một tiếng như sấm sét lôi đình.

    Y đưa tay chỉ trời.

    Một tiếng “ầm” vang lên, bầu trời lại có một tia chớp xẹt qua.

    Khi tiếng sấm vừa mới nổi lên, Quan Thất đột nhiên làm một chuyện, y nhảy vọt lên.

    Y nhảy vọt lên trời cao.

    Y giống như muốn ngăn chặn vật phát ra âm thanh ong ong quái dị kia.

    Ngay khi y muốn vung tay lên, đột nhiên y nghe/thấy/cảm nhận được một luồng khí lưu cực mạnh, một lực lượng cực lớn.

    Lực lượng này to lớn vô song, hiện giờ lại kết hợp với một lực lượng dị thường ẩn chứa trên bầu trời, hình thành một dòng khí lưu điên cuồng không thể khống chế, đủ để cắn nuốt tất cả, nhằm vào Quan Thất càn quét, chém thẳng, giết chết.

    Lực lượng mãnh liệt này đến từ một luồng động lực.

    Luồng động lực này lại đến từ một vật, đó là côn.

    QC: Phong Vân - Big Update - Long Thành Chiến


     
  3. doinhulamo

    doinhulamo Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/2/15
    Bài viết:
    1,666
    Được thích:
    6,804
    Quần Long Chi Thủ
    Tác giả: Ôn Thụy An
    ----------oOo----------
    Nhóm dịch: fishscreen
    Nguồn: Sưu Tầm



    Chương 109 – Như Mê Như Say






    Chương 109 – Như mê như say

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien.com

    Côn pháp kéo theo bão táp.

    Đó là côn trên tay Mễ Thương Khung, hắn đã nhặt “Triều Thiên Nhất Côn” lên.

    Hắn vốn đã vứt côn dùng ngón tay, hiện giờ lại bỏ ngón tay dùng côn. Hắn dùng một côn đâm trời, đập vào Quan Thất.

    Trông thấy một côn này, Quan Thất cũng không dám sơ suất.

    Y biết một côn này đã tập hợp công lực trọn đời của Mễ Thương Khung, đó không chỉ là cực hạn của nhân lực, còn ngưng tụ lực lượng của trời đất vũ trụ.

    Y hét lên một tiếng, giơ ngang kiếm cản lại.

    Côn nện vào trên thân kiếm, mũi kiếm đột nhiên phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo bức người.

    Quan Thất đột nhiên quăng kiếm.

    Lúc quăng kiếm, ngón cái và ngón trỏ của y búng ra, sau một tiếng “vèo”, kiếm hóa thành một con rồng xanh bắn vào trời cao mờ mịt.

    Y quăng kiếm là vì biết một kiếm này quyết không tiếp được một côn này.

    Nếu như vẫn cứ cố tiếp, kiếm nhất định sẽ gãy, chỉ sợ sẽ kiếm gãy người chết.

    Hơn nữa y không bao giờ hủy binh khí mà người khác yêu quý, y là một người yêu quý tất cả võ nghệ, thậm chí là binh khí, cho dù đã điên, si, điểm này của y vẫn không thay đổi.

    Cho nên y ném kiếm, sau đó dùng một tay bắt lấy mũi côn.

    Hai người đứng yên bất động trên ngói nhà.

    Chỉ nghe những tiếng lách cách liên tục vang lên, tiếng ngói lay nhà lắc rung trời. Thân hình Quan Thất nhoáng lên, buông tay lui lại, một côn kia đánh trật lại nện vào nóc nhà.

    Quan Thất dùng tay bắt côn, nhưng vẫn không khống chế được thế côn, dù sao y cũng chỉ có một tay.

    Thế côn tuy vẫn mạnh mẽ, nhưng trải qua Quan Thất dùng kiếm chống đỡ, dùng tay ngăn cản, khí thế đã suy giảm. Quan Thất lại chợt lách người, đầu côn đánh trật chỉ nện vào mái nhà.

    Tiếng rào rào liên tục vang lên, trời rung đất chuyển, một mảng lớn ngói nhà ào ào vỡ nát, cùng với tro đá bụi ngói dính vào nhau, gạch bay ngói bể rơi xuống đầu.

    Ngói nhà tuy đã sụp một mảng lớn, nhưng về chỉnh thể vẫn không hoàn toàn sụp đổ, bộ khung vẫn còn, mái hiên xà nhà vẫn không rơi xuống.

    Nhưng những mảnh vụn gạch ngói vẫn như mưa rơi xuống đường dài.

    Phía dưới vẫn có một đống người đang vây xem.

    Trong nháy mắt này, ngay cả Quan Thất cũng biến sắc, nổi giận quát lên:
    - Hèn hạ!

    Mễ Thương Khung cũng biết mình đã gây họa, nhưng một côn vừa rồi đã tập hợp công lực trọn đời của hắn, nếu đã phát ra thì hắn cũng không thể thu hồi được.

    Trông thấy đám người phía dưới kinh hô bỏ chạy, kinh hoàng lúng túng, sắp sửa bị những mảnh vụn gây thương tích, chợt thấy một luồng ánh sáng trắng cuốn đến, ngăn cản gạch ngói vụn, múa đến mức giọt nước không lọt, quét đá vụn ngói bể vào trong sân vắng vẻ không người.

    Thế nhưng y chỉ có một người, một tay.

    Một người, một thanh kiếm, không thể ngăn cản ngói bể gạch vụn tràn ngập trời đất như vậy.

    Ngay lúc này, một người áo xanh lướt qua trời cao, một tay chụp lấy thanh kiếm thế như rồng xanh do Quan Thất ném ra, cũng múa đến mức mưa gió không lọt, kiên cường ngăn cản cát bay đá chạy.

    Người áo trắng là Thích Thiếu Thương, kiếm của y tên “Si”.

    Y không thể để cho những mảnh vụn này bắn vào những người vô tội bên dưới, cho nên đã phi thân đứng ra, ngăn cản một đống gạch bay ngói chạy kia.

    Người áo xanh chính là Tôn Thanh Hà, kiếm của hắn tên là “Sai”.

    Hắn vừa mới lấy lại kiếm của mình, lập tứcn cùng với Thích Thiếu Thương sóng kiếm sóng vai, ngăn cản một trận mưa gạch đá này.

    Hai người hai kiếm, một xanh một trắng, quét đá vụn gạch vỡ về nơi không người.

    Nhưng ngói rất nhiều hơn nữa còn nhỏ, phía dưới lại nhiều người hơn nữa còn hỗn tạp, chỉ với hai người hai kiếm, muốn không ai bị thương e rằng là chuyện không thể.

    Chợt nghe Vô Tình quát lớn một tiếng:
    - Tốt!

    Y cũng muốn giúp hai người một tay, nhưng tiếc rằng y vốn không có công lực, hai chân lại bị tàn phế, vì vậy lực bất tòng tâm. Nhưng đôi tay của y vẫn nhanh chóng vung ra, nhặt lấy những mảnh ngói dưới người, dùng ngói đẩy ngói, có thể đánh bay bao nhiêu mảnh ngói gây tổn thương người thì cố sức bấy nhiêu.

    Nhưng y lại thấy một người khác đã ra tay.

    Người ra tay là Quan Thất.

    Quan Thất hít một hơi dài.

    Y không quan tâm đến việc giết chết Mễ Thương Khung lúc này đã kiệt sức, râu tóc và gương mặt đều vàng vọt, già nua.

    Y giơ tay lên, phát ra khí của mình.

    Nhưng lần này không phải kiếm khí, chỉ có khí.

    Luồng khí này giống như một dòng từ trường mạnh mẽ, còn gạch ngói vụn lại giống như biến thành sắt, hoàn toàn bị y hút lấy, đẩy vào trong sân không người.

    Lần này mượn lực (một lực lượng vô hình giữa vũ trụ) sử lực, cộng thêm hai kiếm xanh trắng, gạch ngói của Vô Tình, quả nhiên đã hóa giải được kiếp nạn do gạch ngói vụn gây ra.

    Quan Thất vừa phát ra “khí” của y, vừa nổi giận quát lên với Mễ Hữu Kiều:
    - Chúng ta giao thủ không tổn thương người vô tội, đây là ngươi tạo nghiệt!

    Lúc này gạch ngói vụn đã rơi xuống gần hết, chỉ còn lại một chút, nhưng những người đứng xem trên đường đã tránh đi không còn ai, không đủ gây họa. Hai người Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà lại phi thân lên mái ngói, sắc mặt tái xanh, lồng ngực không ngừng nhấp nhô, hiển nhiên vừa rồi cứu người đã dốc hết toàn lực, còn tốn sức hơn nhiều so với lúc giao thủ.

    Quan Thất nhìn ba người một chút, vừa rồi y không nặng tay với Thích Thiếu Thương và Vô Tình, là vì thương hại bọn họ cũng là người tàn tật, hiện giờ lại càng thương tiếc, không còn ham chiến nữa, lẩm bẩm nói:
    - Nhân gian đã có hiệp giả, ta cần gì phải tiếp tục sống vất vưởng trên thế gian này.

    Ánh mắt của y lại như mê như say, ngẩng đầu nhìn trời, ra vẻ muốn phóng lên cao, chỉ nói:
    - Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngày đó nàng rũ áo ra đi, để lại ta ở hồng trần thế tục chịu đủ loại khổ sở, hôm nay ta muốn đi theo nàng, nàng hãy chờ ta!

    Nhưng khi y vừa mới vọt người lên, hai người đã lẻn đến sau lưng y, đồng loạt phát động công kích.

    Bóng đêm đột nhiên tối đen.

    Bóng tối giống như một loại cắn nuốt.

    Bóng tối là một loại lực lượng, lực lượng này đang muốn hủy diệt Quan Thất.

    Nhưng sâu trong bóng tối lại tỏa ra màn sáng năm màu, kỳ diệu chói mắt, hơn nữa còn mang theo hương vị.

    Đây chính là “Hắc Động thần công” của Hắc Quang Thượng Nhân, còn có “Hoạt Sắc Sinh Hương chưởng pháp” của Ngô Kinh Đào.

    Hai người đồng loạt ra tay, muốn giết chết Quan Thất.

    Giết được Quan Thất chính là anh hùng, càng là anh hùng trong anh hùng.

    Vấn đề là nếu như phương thức giết người của hắn rất “cẩu hùng”, mặc dù người bị hắn giết là “đại anh hùng” đội trời đạp đất, thiên hạ vô địch, hắn có thể xem như “anh hùng” hay không? Có phải là “anh hùng” hay không?

    Nhưng hai người bọn họ đều không thể làm anh hùng.

    Bởi vì lúc Quan Thất phóng người lên đã đá hai chân ra, một chân đá vào Hắc Quang, một chân đá vào Thư Sinh.

    Hai cước này cũng không có gì đặc biệt, không đặc biệt nhanh, không đặc biệt quái, không đặc biệt kỳ, góc độ xuất kích cũng không đặc biệt, nhưng Ngô Kỳ Vinh và Chiêm Biệt Dã mỗi người vẫn trúng một cước.

    Có lẽ chỗ tuyệt diệu của cước pháp Quan Thất chính là biến khéo thành vụng, không phải đặc biệt. Có lẽ Hắc Quang Thượng Nhân và Kinh Đào Thư Sinh không ngờ cước pháp của Quan Thất cũng cao minh như vậy, vì vậy mới trúng cước.

    Mỗi người trúng một cước, sau đó một đường lăn xuống mái hiên.

    Võ công của bọn họ vốn đều giỏi, đều cao, nhưng không biết vì sao, sau khi trúng phải hai cước này, hai người đều không thể thu thế, một đường lăn xuống, lăn đến mức cả người đầy rêu, đầy bụi, vẫn còn tiếp tục lăn, cuối cùng từ trên ngói nhà rơi xuống.

    Vừa lúc Lôi Niệm Cổn đang ở dưới mái hiên này.

    Hắn vốn đang ngẩng đầu xem trận chiến xưa nay chưa từng có này, hắn không muốn bỏ qua một chiêu, một thức, một lần giao thủ nào.

    Kết quả lại vừa lúc hai người kia rơi xuống.

    Lôi Niệm Cổn đang nhìn, trên vai hắn gánh hai chiếc thùng, đó là hai thùng phân lớn.

    Hắn vốn có thể tránh đi một chút, nhưng tại thời khắc tế nhị này, tâm niệm của hắn vừa động, sự tinh nghịch nổi lên, lại sải bước về phía trước nửa bước, ngửa thùng phân lên.

    “Tũm!”

    Hắn vừa khéo tiếp được hai đại cao thủ từ ngói nhà rơi xuống, hai người đều quơ tay quơ chân rơi vào trong thùng phân của hắn.

    Cả người dính đầy phân và nước tiểu, chuyên này tất nhiên khỏi phải nói, đến độ hai người vội vàng bò ra, còn gấp hơn cả bị lửa đốt, nào còn có phong phạm cao thủ.

    Trong tiếng chửi rủa của hai người, Lôi Niệm Cổn tháo thùng phân xuống, mặc dù trên người cũng dính không ít thứ dơ bẩn, nhưng vẫn một đường cười lớn, nghênh ngang rời đi.

    Quan Thất chỉ vung chân một cái đã đá hai người ngã lăn. Tại khoảnh khắc ánh chớp lóe lên, y mang theo một loại tâm chí hi vọng tan biến, tất cả thành không, muôn đời trời cao một cánh chim, phi thân lên giữa không trung.

    Ngay lúc này ánh chớp liền biến đỏ.

    Chớp là trắng, kiếm là đỏ.

    Ánh chớp làm sao lại biến đỏ?

    Bởi vì ánh sáng.

    Bởi vì kiếm trong tay một thiếu niên vương hầu áo trắng.


     
  4. doinhulamo

    doinhulamo Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/2/15
    Bài viết:
    1,666
    Được thích:
    6,804
    Quần Long Chi Thủ
    Tác giả: Ôn Thụy An
    ----------oOo----------
    Nhóm dịch: fishscreen
    Nguồn: Sưu Tầm



    Chương 110 – Chân Thật Trong Mộng




    Chương 110 – Chân thật trong mộng

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien.com

    Quan Thất không gặp được Tiểu Bạch.

    Một trận hoan hỉ công dã tràng.

    Y phi thân lên phía trên, giống như muốn ngăn chặn “vật lạ” kia, nhưng biến hóa lại đột ngột xảy ra, ánh kiếm chợt thoáng qua trong tia chớp lóe lên.

    Chớp trắng xám, kiếm đỏ tươi.

    Người xuất kiếm là Phương Ứng Khán, hắn đã trở lại.

    Người trúng kiếm là Quan Thất, y lại rơi xuống.

    Một tiếng “ầm” vang lên, thân thể Quan Thất giữa không trung rung lên, bắn ra một chùm hoa máu.

    Nhưng thế đi của y vẫn không giảm, đụng phải “sự vật” đang bay giữa không trung kia, lập tức phát ra một tiếng nổ mạnh trống rỗng khiến người ta sợ hãi.

    Sau đó tất cả đều không thấy nữa.

    “Vật lạ” phi hành kia và Quan Thất đồng loạt, cùng nhau biến mất trong bầu trời, không còn thấy nữa, giống như một người và một vật này vốn không tồn tại, cũng chưa từng tồn tại. nguồn tunghoanh.com

    Chuyện xảy ra trước mắt mọi người giống như một giấc mộng, lại giống như không phải thật, chỉ không biết rốt cuộc là chân thật trong mộng, hay là mộng mị trong thật?

    Mộng không phải mộng, thật lại là thật.

    Đôi mắt đẹp của Tam Cô rơi lệ:
    - Y đi rồi.

    Lôi Thuần nhìn trời, giống như không cam lòng, cũng giống như không hiểu:
    - Y thật sự đã đi rồi?

    Tam Cô đại sư nói:
    - Y giống như y, đến một cách tiêu sái, đi một cách tự tại. Ngược lại ở trên nhân thế, cả đời đau khổ vì tình, không thể ung dung.

    Quan Thất đột nhiên rời đi, khiến quần hùng nhất thời hụt hẫng.

    Tối nay bọn họ đồng loạt ra tay, là vì điều gì?

    Chủ yếu là vì Quan Thất, bọn họ muốn khiêu chiến Quan Thất.

    Thế nhưng Quan Thất lại đột nhiên rời đi, mọi người đều giống như mất mát, giống như một giấc mộng, công dã tràng.

    Bọn họ có biết thứ vẫn luôn bay lượn phía trên, phát ra âm thanh quái dị là gì không?

    Rốt cuộc là sống hay chết?

    Là vật thật hay huyễn tượng?

    Bọn họ đều hỏi Tam Cô, nhưng Tam Cô cũng không biết.

    - Không có gì khác thường, nếu có thì đều là ảo giác trong lòng.

    Phương Ứng Khán xuất thủ thành công, nhưng lại không thấy tăm hơi của Quan Thất.

    Hắn đã chờ đợt rất lâu mới phát ra một kiếm này.

    Một kiếm này tuy đã nắm bắt hỏa hầu và thời gian rất hoàn hảo, nhưng hắn đã ở trước mặt quần hùng phát ra một chiêu, xuất thủ một lần, vẫn không thể giết chết Quan Thất.

    Mặc dù Quan Thất hiện giờ không biết sống chết, nhưng lại không thể nói hắn đã một kiếm giết chết Quan Thất.

    Hắn cảm thấy mình đã thất bại.

    Hắn muốn tính mối hận cũ này lên đầu Tam Cô.

    Trên đường đối phó với Vương Tiểu Thạch, nếu không phải Tam Cô đại sư đối đầu với hắn khắp nơi, có lẽ hắn đã sớm giết được Vương Tiểu Thạch rồi.

    Có Thiên Hạ Đệ Thất và Mễ Thương Khung ở đây, hắn muốn diệt trừ Tam Cô đại sư tuyệt đối không phải là chuyện khó.

    Thế nhưng Thích Thiếu Thương lập tức biểu thị thái độ, y đứng về phía Tam Cô.

    Y vừa biểu thị, Dương Vô Tà đương nhiên cũng đi theo, hơn nữa còn có Tôn Thanh Hà và Vô Tình.

    Không vui mừng nào bằng tri kỷ mới, không hân hoan nào bằng quen biết cũ.

    Bọn họ vốn đều cùng một trận tuyến với Thích Thiếu Thương.

    Do đó, Tam Cô cộng thêm Thích Thiếu Thương, còn có Vô Tình, lại có Tôn Thanh Hà. Phương Ứng Khán đánh giá một chút, biết tối nay đã không thể ra tay.

    Hơn nữa hắn còn không biết Vương Tiểu Thạch ở đâu.

    Lỡ may có thêm tên tiểu tử cổ quái này, thanh thế của đối phương sẽ vượt xa bên mình.

    (Không đánh lại.)

    (Không nắm chắc.)

    Chuyện không nắm chắc thì hắn sẽ không làm.

    Hắn lập tức triệu tập nhân thủ, sau đó rút lui.

    Về phần Lôi Thuần, càng sớm hơn bọn hắn một bước, cùng với Ngô Kinh Đào và Địch Phi Kinh vội vàng rời đi.

    Mễ Thương Khung vốn thở dốc không ngừng, nhưng vừa nhìn thấy Phương Ứng Khán, lại giống như nhìn thấy con cháu của mình về nhà ăn tết, trong vẻ hiền lành mang theo sự mong đợi, nào còn giống như cao thủ đỉnh cấp trong kinh thành.

    - Ngươi đã về rồi.

    - Ta đã trở lại.

    - Trên đường ngươi cực khổ rồi.

    - Tất cả đều bắt ngài khổ cực.

    Mễ Thương Khung vẫn híp mắt nhìn lên trời:
    - Quan Thất thì sao? Hắn lại bỗng nhiên biến mất.

    Phương Ứng Khán lạnh nhạt nhìn hai đại cao thủ cả người dính đầy phân và nước tiểu còn đang nhảy nhót ở bên kia góc đường, kêu gào xui xẻo, nói:
    - Ta cũng không biết, nhưng ta sẽ không để loại người này còn sống trở về. Huống hồ hắn đã trúng một kiếm này, tin rằng cũng sống không lâu nữa.

    Mễ Hữu Kiều nghe vậy trong lòng lạnh lẽo, chỉ đáp:
    - Đúng.

    Nói thật ra, mặc dù Phương tiểu hầu gia này do hắn khổ tâm bồi dưỡng, dốc lòng vun trồng, nhưng không biết vì sao hắn lại càng lúc càng sợ người này, thậm chí càng lúc càng không hiểu người này.
     
  5. doinhulamo

    doinhulamo Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/2/15
    Bài viết:
    1,666
    Được thích:
    6,804
    Quần Long Chi Thủ
    Tác giả: Ôn Thụy An
    ----------oOo----------
    Nhóm dịch: fishscreen
    Nguồn: Sưu Tầm



    Chương 111 – Thiên Hành Kiện *, Quân Tử Phải Không Ngừng Cố Gắng






    Chương 111 – Thiên hành kiện *, quân tử phải không ngừng cố gắng

    Người dịch: fishscreen
    Nguồn: tangthuvien.com

    * Thiên hành kiện: vận động vững vàng của vũ trụ.

    Quần hùng vốn định tản đi, nhưng Dương Vô Tà lại muốn tìm Tam Khô đại sư thỉnh giáo “ngọn nguồn” một chuyện. Tam Khô cũng giữ chân Thích Thiếu Thương như đang như có suy nghĩ, nàng cũng có chuyện muốn tìm y.

    - Chuyện mà ta muốn nói, ta hi vọng ngươi biết được, sau khi biết lại có thể làm một số việc.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Vương Tiểu Thạch sắp trở lại rồi, hắn mới là lãnh tụ của Phong Vũ lâu, hắn mới có thể làm việc, không phải ta.

    Tam Khô không đồng ý:
    - Ngươi không nên phân biệt như vậy. Huống hồ hiện nay cho dù hắn có thể trở lại, cũng chưa chắc có thể làm, sẽ làm, chịu làm chức cũ.

    Dương Vô Tà không hiểu:
    - Tại sao?

    Thích Thiếu Thương cũng hỏi:
    - Hắn đã xảy ra chuyện gì?

    Tam Khô đại sư nói:
    - Chuyện này tạm thời không đề cập tới, rất nhanh các ngươi sẽ biết rõ. Ta muốn nói đến chuyện của Quan Thất, còn có tung tích của Tiểu Bạch cô nương.

    Dương Vô Tà tha thiết nói:
    - Sự thật này có ảnh hưởng rất lớn đến giang hồ, từ lâu đã muốn biết rõ ràng.

    Tam Khô thở dài một hơi, nói:
    - Thực ra tình tiết trong đó cũng không phức tạp, chỉ liên quan đến hai đời tình thù, ba đời ân oán, tương đối nan giải.

    - Hai đời tình thù?

    - Ba đời ân oán?

    Thích Thiếu Thương và Dương Vô Tà đều nghi hoặc.

    - Thực ra, vấn đề đều nằm ở Tiểu Bạch cô nương là một cô gái đa tình.

    Dương Vô Tà gật đầu nói:
    - Chuyện này là đương nhiên, nếu Tiểu Bạch cô nương không xinh đẹp đa tình, chiến thần Quan Thất cũng không đến nỗi si mê nàng như thế.

    Tam Cô rủ rỉ nói tiếp:
    - Tiểu Bạch cô nương vốn là đồ đệ yêu của Hoài Âm Trương Hầu. Sư phụ chỉ thu hai đồ đệ rưỡi, một người là ta, một người là Tiểu Bạch, còn một nửa… từ trước đến giờ không có thân phận… chính là Mễ Hữu Kiều. Nhưng người mà lão nhân gia ông ta yêu thương nhất dĩ nhiên là Tiểu Bạch. Sau khi sư phụ tránh bóng, Tiểu Bạch gặp gỡ nhân duyên, đi đến Lạc Dương, quen biết với nhân vật cầm quyền của Ôn Lão Tự Hiệu, nặng như Thái Sơn trong võ lâm, đó là Ôn Vãn. Có câu là tình cảm không biết lúc nào bùng cháy, trở nên thắm thiết. Hai người bọn họ giống như một đôi người ngọc, đằm thắm vĩnh hằng, vô cùng thân mật.

    Dương Vô Tà trầm ngâm nói:
    - Thế nhưng, không phải lúc đó Ôn Tung Dương đã có vợ sao?

    Tam Cô than thở:
    - Vấn đề nằm ở đây. Tiểu Bạch cao ngạo biết bao, sao có thể chấp nhận chuyện hai người cùng chung một chồng, cho nên nàng giận dữ rời đi, khiến Ôn Vãn thương tâm, một mình đi đến kinh sư.

    Dương Vô Tà nói:
    - Giai nhân như thế, một khi vào kinh nhất định sẽ càng chấn động giang hồ.

    Tam Cô nói:
    - Chuyện này là đương nhiên. Rất nhanh nàng đã làm quen với đệ nhất cao thủ hiệu lệnh kinh sư, nhất đại tông chủ cai quản Mê Thiên minh khi đó là Quan Thất. Quan Thất say mê nàng, nàng cũng ái mộ tài hoa của Quan Thất. Hai người trở thành uyên ương tình lữ trên giang hồ, trải qua cuộc sống chỉ mong uyên ương không cần thành tiên.

    Thích Thiếu Thương nghe đến đây liền thở dài một tiếng.

    Y biết nhất định sẽ có biến hóa, hạnh phúc đến viên mãn nhất định sẽ có vấn đề, khó mà tránh khỏi.

    Y đã từng cùng Tức đại nương trải qua những ngày tháng vui sướng, cuối cùng vẫn là mỗi người một nơi.

    - Vấn đề là Tiểu Bạch theo đuổi tình yêu cuồng nhiệt mãi mãi cùng năm tháng, lại không biết ái tình thật sự có phải là một lời hứa phải chịu trách nhiệm hay không. Nàng là một cô gái dùng cả đời theo đuổi tình cảm ổn định, không cho phép bất kỳ thứ gì làm nguội lạnh. Nàng cũng không biết, thứ quý giá nhất trên đời là tình yêu trầm lắng, chứ không phải là mãnh liệt nhất thời. Bình đạm chính là cao nhất, quá lớn sẽ càng đố kị, quá khích sẽ càng vô tình. Quan Thất dù sao cũng là người đứng đầu một minh, y có rất nhiều công việc cần xử lý, y lại là võ si, đang khổ luyện cảnh giới “Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí” mà tiền nhân chưa từng có, do đó chiếu cố Tiểu Bạch không đủ, khiến nàng oán giận bất bình. Bất đắc dĩ Quan Thất lại không thể phân tâm phân thần. Trên thực tế, quãng thời gian y ở cùng với Tiểu Bạch cô nương, bởi vì thật sự quá yêu nàng, đã bỏ hết chuyện trong minh sang một bên, đến nỗi các thánh chủ khác trong minh thừa cơ hội cố sức đoạt quyền làm loạn. Mà lúc đó y đang khổ luyện huyền công, một khi tâm thần phân chia, rất dễ sẽ tẩu hỏa nhập ma.

    Thích Thiếu Thương thở dài nói:
    - Đáng tiếc Tiểu Bạch không hiểu được tâm sự của nam nhân.

    Tam Cô liếc hắn một cái:
    - Nam nhân làm sao hiểu được tâm tư của nữ nhân. Điều mà Tiểu Bạch sợ là Quan Thất đã chán ghét nàng, như vậy không bằng sớm rời khỏi y. Thứ nàng muốn là ái tình hoàn mỹ vô khuyết. Nàng thấy nhiệt tình của Quan Thất dần dần suy giảm, chuyên chú vào võ công, cho rằng y không yêu nàng nữa, vì vậy mới nảy sinh một kế, cố ý lui tới nhiều lần với Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường, nhằm khiến Quan Thất sinh ra đố kị…

    Dương Vô Tà giậm chân nói:
    - Lại không biết như vậy sẽ chỉ làm Quan Thất phân tâm…

    - Đúng vậy, Quan Thất phân tâm, tẩu hỏa nhập ma, con người cũng trở nên nửa si nửa điên.

    Thích Thiếu Thương cũng nắm cổ tay thở dài:
    - Như vậy chẳng phải là đúng ý của Lôi Tổn.

    - Có điều Lôi Tổn cũng thật lòng ái mộ Tiểu Bạch. Hắn đối xử với Tiểu Bạch không giống như tất cả những cô gái mà hắn quen biết trước kia. Lúc Tiểu Bạch đến nhờ cậy hắn, thực ra đã có thai với Quan Thất, nhưng Quan Thất vẫn không biết chuyện này. Sau đó Tiểu Bạch đã sinh con trong Lục Phân Bán đường. Tiểu Bạch không hề giả dối với Lôi Tổn, Lôi Tổn cũng không hề xâm phạm Tiểu Bạch. Có điều khi Tiểu Bạch sắp sinh trong lòng mềm yếu, mới nhờ Lôi Tổn phái người thông báo cho Quan Thất, nàng ở trong Lục Phân Bán đường chờ y. Nhưng Lôi Tổn không làm như vậy, ngược lại còn sai người tố cáo với Quan Thất rằng Tiểu Bạch đang ở chung với mình…

    Dương Vô Tà nói:
    - Lôi Tổn vốn là người như vậy, hắn không cứng rắn với Tiểu Bạch đã là kỳ tích rồi. Tiểu Bạch cô nương đúng là không biết cách nhìn người.

    Thích Thiếu Thương hỏi:
    - Nói cách khác, Quan Thất thực ra cũng không biết Tiểu Bạch có thai với y?

    - Không biết.

    - Không phải Quan Thất rất yêu Tiểu Bạch sao? Y hoàn toàn không đi tìm Tiểu Bạch?

    - Có. Nhưng y không ngờ Tiểu Bạch lại ở trong thành, hơn nữa còn ở trong trận doanh đối địch với mình. Y từng đến Hoài Âm tìm Tiểu Bạch nhưng không được, lại đến Lạc Dương tìm Tiểu Bạch nhưng không thấy, còn đánh trọng thương Ôn Vãn vô tội.

    - Như vậy, hiểu lầm này thật không nhỏ.

    - Khi đó Quan Thất đang đối diện với hai bước ngoặt quan trọng. Một là trên sự nghiệp, Mê Thiên minh của y từ cực thịnh đến gặp phải chống cự, khiêu chiến, dẫn đến cục diện bị cô lập hoàn toàn, trong ngoài xung đột. Hai là võ công của y đã đạt đến đỉnh cao, muốn tiến thêm một bước thì phải có quyết tâm mạo hiểm quên mình, không để ý tất cả, mới có thể đột phá, bay qua.

    Dương Vô Tà cảm khái nói:
    - Nhưng vào lúc này, Tiểu Bạch lại rời khỏi y.

    Thích Thiếu Thương bùi ngùi nói:
    - Đối với Quan Thất, bất kể võ công hay sự nghiệp đều không quan trọng bằng Tiểu Bạch.

    Tam Khô nói:
    - Nhưng y vẫn cứ mất đi Tiểu Bạch, đành phải miễn cưỡng tập trung tinh lực tâm thần vào một thứ.

    Dương Vô Tà nói:
    - Đó là võ công, y cho rằng luyện tốt tuyệt thế võ công sẽ không sợ tạo phản, kẻ địch nữa.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Cho dù y có trí tuệ và năng lực trời phú, nhưng vào lúc này cố sức cầu tiến, kết quả cũng phải tẩu hỏa nhập ma.

    Tam Cô nói:
    - Y đã nhập ma. Sau khi Tiểu Bạch sinh xong, cho rằng lang quân quá tàn nhẫn, liền quyết định bỏ lại gánh nặng, giao đứa trẻ cho Lôi Tổn nuôi dưỡng, còn nàng một mình trở về, muốn tuẫn táng vì tình.

    Dương Vô Tà nắm tay nói:
    - Như vậy xem ra, trong đoạn thời gian kia Tiểu Bạch cứng cỏi không chết, là vì muốn sinh hài tử?

    Tam Cô nói:
    - Đúng vậy. Cha mẹ yêu con cái là bẩm sinh, từ xưa đến nay đều như thế. Bởi vì Lôi Tổn ở trước mặt Tiểu Bạch tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, thâm tình lương thiện, cho nên Tiểu Bạch cũng không nghi ngờ người nàên tâm giao con cho Lôi Tổn, một lòng muốn chết. Đồng thời bởi vì nàng rất được Lôi Tổn cưng chiều che chở, cho nên bị vợ cả của Lôi Tổn là Quan Chiêu Đệ ghen ghét, vì muốn báo thù trút giận nên đã hạ độc Tiểu Bạch.

    Thích Thiếu Thương ngạc nhiên hỏi:
    - Tiểu Bạch chết rồi?

    Vấn đề này rất quan trọng, nếu như Tiểu Bạch chết rồi, tâm của Quan Thất cũng sẽ chết; còn nếu như không, Quan Thất cho dù bị trọng thương, cũng không biết ở nơi nào, nhưng tâm của y lại vẫn sống.

    - Không chết được.
    Tam Khô đại sư nói:
    - Lúc Tiểu Bạch cô nương muốn chết, lại gặp được nhất đại kỳ hiệp, uyên ương hiệp khách, bọn họ ân cần khuyên bảo và khổ tâm trị liệu, hơn nữa còn nhờ… Ôn Tung Dương của Lão Tự Hiệu Ôn gia trị độc chữa bệnh cho Tiểu Bạch, giúp nàng sống sót, hơn nữa còn thay đổi suy nghĩ của nàng.

    Dương Vô Tà nhíu đôi mày chữ “Xuyên” (川), nói:
    - Với khả năng và bối phận của Tiểu Bạch cô nương khi đó, hiệp lữ thành danh có thể khuyên can, cảm hóa nàng, e rằng chỉ có…

    Trước mắt Thích Thiếu Thương sáng lên:
    - Phương Ca Ngâm và Tang Tiểu Nga.

    Tam Khô nói:
    - Cho nên, ba người bọn họ kết giao tâm đầu ý hợp, nắm tay nhau đi qua năm tháng giang sơn. Có điều mầm độc của Tiểu Bạch vẫn không khỏi hẳn, cũng vì vậy mà nàng không dám gặp lại Quan Thất. Nàng cũng là một cô gái phi thường, khi biết được Quan Thất có khả năng vì nàng mà vứt bỏ đại nghiệp, tẩu hỏa nhập ma, nàng lập tức tránh đi, không muốn trở thành gánh nặng của người yêu. Nàng không biết suy nghĩ này lại làm liên lụy đến Quan Thất. Bởi vì Phương Ứng Khán là con nuôi của Phương Ca Ngâm, do đó hắn từng gặp Tiểu Bạch cô nương, lại biết được hành tung và tin tức của nàng.

    Dương Vô Tà tâm tư cẩn thận, việc lớn việc nhỏ không bỏ sót, y nắm bắt được một “cây kim” quan trọng gần như thất lạc sau ký ức:
    - Như vậy, kết tinh của Tiểu Bạch cô nương và chiến thần Quan Thất, đứa con của bọn họ thì sao?

    - Còn ở trong Lục Phân Bán đường.

    - Nam hay nữ?

    - Nữ.
    Tam Khô nói:
    - Nàng chính là Lôi Thuần.

    Nhất thời Dương Vô Tà và Thích Thiếu Thương đều tỉnh ngộ, hai người nhìn nhau.

    - Cho nên, khi Lôi Tổn biết được Quan Chiêu Đệ từng hạ độc Tiểu Bạch, dưới cơn nóng giận đã đánh Quan Chiêu Đệ trọng thương, từ đó Quan Chiêu Đệ cũng mất tung tích, trở thành nghi án của võ lâm.

    - Vì vậy thế lực của đám người Lôi Mị mới có thể dần dần lớn mạnh tại Lục Phân Bán đường.

    - Chẳng trách dáng vẻ của Lôi Thuần lại giống Tiểu Bạch như vậy.

    - Thảo nào ngày đó Lôi Tổn lại dùng Lôi Thuần làm mồi nhử, đứa trẻ này lại trở thành lợi khí của hắn. Một mặt hắn để Lôi Thuần và Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu đính ước ngày cưới, một mặt lại dốc sức an bài cho Quan Thất gặp được Lôi Thuần, để Quan Thất đối địch với Tô Mộng Chẩm, không đến mức chỉ nhằm vào Lục Phân Bán đường của hắn. Còn cố ý tạo thành nữ nhân của Quan Thất bị người khác chiếm lấy, ngoài việc khiến cho Quan Thất hoàn toàn phát điên, còn làm cho đấu chí của y tan vỡ.

    - Thảo nào Lôi Tổn vẫn không để cho Lôi Thuần tập võ. Tiểu Bạch đã tin lầm Lôi Tổn, khiến cho Quan Thất một đời chịu đủ hành hạ.

    - Có điều Lôi Tổn vẫn là người cha tốt của Lôi Thuần, mà Lôi Thuần cũng là con gái tốt duy nhất của Lôi Tổn lúc tuổi già.
    Tam Khô than thở nói:
    - Ngoại trừ Lôi Tổn, Lôi Thuần thật sự chưa từng được Tiểu Bạch và Quan Thất chiếu cố. Nếu như nói có, lại là Lạc Dương Ôn Vãn dùng trăm phương ngàn kế biểu đạt sự quan tâm với nàng.

    Thích Thiếu Thương lại hít một hơi, nói:
    - Cám ơn cô đã nói cho ta biết những chuyện này, nhưng ta không hiểu tại sao cô lại nói cho ta biết.

    - Nguyên nhân rất đơn giản, thiên hành kiện, quân tử phải không ngừng cố gắng…
    Tam Khô chậm rãi nói:
    - Ngươi là thủ lĩnh quần long trong kinh sư, Dương huynh lại là quân sư của ngươi, nắm giữ cơ mật này, sẽ có trợ lực nhất định đối với đại nghiệp của Kim Phong Tế Vũ lâu. Lôi Thuần là một người đáng thương, cũng là một cô gái lênh đênh. Nàng có thân thế như vậy, lúc cần thiết hãy giúp đỡ nàng, hướng dẫn nàng, nói không chừng nàng có thể lôi kéo Lục Phân Bán đường cải tà quy chính, trở thành lực lượng chính nghĩa, kề vai chiến đấu với Kim Phong Tế Vũ lâu. Khi đó nếu Phong Vũ lâu, Tượng Tị tháp, hai đảng Phát Mộng và Lục Phân Bán đường hợp thành một khối, như hổ thêm cánh, nào còn sợ đại sự không thành. Huống hồ chuyện này trước sau phức tạp, ta biết nhưng lại không có cơ hội nói rõ với Quan Thất hay Tiểu Bạch. Người nào hiểu rõ nội tình trong đó, biết đâu Quan Thất hay Tiểu Bạch xuất hiện trở lại, vậy thì sẽ có lợi cho người đó. Cho nên Vương Tiểu Thạch muốn ta nói rõ chuyện này với hai vị, đây cũng là một phen tâm ý của hắn. Mà ta lại không thể ở lâu tại kinh sư.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Ta hiểu rồi. Sau khi nghe được ngọn nguồn này, ta lại nghĩ nếu chưa từng nghe thì sẽ tốt hơn.

    Tam Khô ngạc nhiên hỏi:
    - Lời này nghĩa là thế nào?

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Trên giang hồ gió sương vất vả, đấu tranh ác độc, càng đặt sự thương hại, đồng tình và yêu đương sang một bên, đối với mình lại càng có lợi. Ta cả đời chịu đủ ngăn trở, giống như sống vì ngăn trở, đã từng gió mây tụ hội, không dám lại gió mây nổi dậy, chỉ muốn cười nhìn mây gió. Đã thấy nhiều gió mây biến sắc, cuối cùng gió vẫn là gió, mây vẫn là mây.

    Tam Khô nghe vậy, một đôi mắt tuyệt diệu nhìn chăm chú vào Thích Thiếu Thương, hỏi:
    - Thế nhưng ngươi vẫn không thể đặt mình bên ngoài, đúng không?

    Thích Thiếu Thương thở dài một tiếng:
    - Ta chỉ là không hoàn hảo.

    Lại nghe một người kêu lên:
    - Quân sư, tìm được người rồi.

    Người lên tiếng là Tôn Ngư.

    Hắn từng “mất tích” một thời gian trong trận kịch chiến có một không hai kia.

    Dương Vô Tà biết hắn đi làm gì, cũng hiểu được “người” mà hắn nói là ai.

    Hắn không đợi Thích Thiếu Thương hỏi, đã cất giọng nói:
    - Trương Thịnh vẫn chưa chết.

    Tôn Ngư nói:
    - Tôi đã tìm được hắn trong gạch ngói vụn, hắn vẫn còn hô hấp. Hắn biết được tình huống Quan Thất phát điên, đây cũng là mấu chốt quan trọng.

    Tam Khô nhìn Dương Vô Tà, nói:
    - Ngài trù tính chuẩn xác, thấu đáo tinh tế, đúng là một vị quân sư tài ba.

    Dương Vô Tà cười hả hả nói:
    - Cô tấm lòng rộng mở, tranh thủ thời gian, lại không quên chuyện nhi nữ giang hồ, càng là một vị đại sư tài giỏi.

    Tam Khô cười nhìn Thích Thiếu Thương:
    - Ta không tính vào đâu. Ta chỉ là thần tiên giả tạo, là người nhàn rỗi thật sự. Thích đại hiệp lại là rồng phượng trong loài người, thừa cơ nổi dậy. Trúc dày không ngăn nước chảy qua, núi cao nào cản được mây bay.

    Thích Thiếu Thương nghe vậy liền cười nói:
    - Ta à? Ta hiện giờ tiểu danh là đại hiệp, thật ra đại hiệu lại là sắc ma.

    Bằng hữu mới Tôn Thanh Hà của y ở bên cạnh nghe vậy, trong lòng cảm thấy thân thiết, cùng y vỗ tay cười lớn không ngừng. Tại nơi vừa rồi diễn ra trận đại chiến khoáng cổ tuyệt kim, vô tiền khoáng hậu, nhà cửa mái ngói còn sót lại rơi lả tả, muốn nghiêng chưa nghiêng, muốn ngả chưa ngả. Trong hoàng thành tờ mờ chưa rõ, bình minh chưa sáng.

    QC: Phong Vân - Big Update - Long Thành Chiến



    HẾT


     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)