Đô Thị  Q.Trường Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi codon.trai, 19/10/12.

  1. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn

    Chương mở đầu

    Người dịch:Nhóm dịch PQT
    Biên dịch: Mê truyện
    Nguồn: niepo





    Giới thiệu:


    Đời người xảo trá và thăng trầm.

    Trầm luân trong chốn quan trường bấp bênh.

    Từng bước từng bước một.

    Nắm bắt mọi cơ hội.

    Con đường làm quan dài đằng đẳng, chỉ có mỗi tấm lòng trời biển bao la, chí tại bốn phương, mới có thể thẳng tiến đến cuối con đường.

    Đang trong cao trào cải cách mở cửa, Lục Vi Dân trong xuyên suốt câu chuyện làm thế nào để nắm bắt vận may của đời người? Và ai đã là người hãm hại hắn khiến hắn phải quay lại tái sinh?

    Tác giả Thụy Căn cùa Quan Đạo Vô Cương đã cực kỳ nổi tiếng với truyện Lộng Triều Quan Đạo Vô Cương của ông thường xuyên đứng top bảng xếp hạng qidian.com. Hiện nay tác giả đã viết gần 300c và vẫn viết đều đặn.

    Nhóm nên dự kiến mỗi ngày sẽ tung 6p/ngày, free 20c đầu.

    Bây giờ mời bạn hãy click chuột để xem đi nào.






    - Anh phải đi rồi!
    Lục Vi Dân trong màn đêm, hít sâu một hơi không khí trong lành nhưng có chút lạnh lẽo, rồi nâng bàn tay nhìn chiếc đồng hồ Thụy Sĩ.

    Tháng một ở Xương Châu không khí lạnh thấu xương. Những bóng cây to bên ngoài đã che căn tiểu viện lại hơn phân nữa. Hơn nữa, hàng rào bằng gỗ được thiết kế tinh xảo bao bọc xung quanh tiểu viện khiến cho bên ngoài rất khó nhìn thấy được bên trong.

    Mặc dù như vậy, nhưng Lục Vi Dân vẫn cứ cẩn thận đứng ở bên cạnh hiên, tránh cho bên ngoài nhìn thấy mình. Hiện tại chắc cũng đã hai giờ sáng. Sáng ngày mai, Ủy ban nhân dân quận còn có một buổi làm việc của Chủ tịch quận, nghiên cứu chứng thực mười hai kế hoạch cho quý một trong năm và chuẩn bị cho kỳ thi các hạng mục công tác cuối năm.

    - Vi Dân, nếu không thì ở lại đi, đã trễ thế này rồi mà. Anh không thương tiếc sức khỏe của mình sao?
    Đứng ở cửa hiên, một bóng phụ nữ có chút thương yêu kéo cánh tay Lục Vi Dân. Một người phụ nữ xưa nay khôn khéo, dũng mãnh trong chốn thương trường nay biến thành một người dịu dàng, quyến rũ khiến Lục Vi Dân thêm vài phần kiêu ngạo.

    Lục Vi Dân cười. Hắn biết ý của người phụ nữ này không muốn buông tha cho hắn. Đêm nay ân ái quá nhiều khiến cho xương cốt hắn như muốn rũ ra. Người phụ nữ này đã vội vàng làm cho hắn bữa ăn khuya. Đêm hôm khuya khoắt, lại có một người phụ nữ hầu hạ bên cạnh. Tư vị này đúng là khó nói nên lời.

    Nhưng trong thời khắc mấu chốt này, hắn không dám có chút sơ suất. Tháng sau, đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân sẽ khai mạc, bản thân hắn là Phó chủ tịch thường trực quận. Chức Chủ tịch quận có rất nhiều người tranh giành, và ai cũng đều có thực lực. Tuy nói rằng thành phố đã có biên chế hết rồi, nhưng một khi có chút gió thổi cỏ lay thì mang đến những hậu quả không thể nào đoán trước được.

    Tuy nói rằng mình đã ly hôn nhưng hiện tại vẫn chưa có kết hôn với Diệp Mạn. Mà Diệp Mạn cũng đã từng là phụ nữ có chồng. Nếu bị người khác phát hiện hắn ngủ tại biệt thự thì chỉ sợ là con đường trở thành Chủ tịch quận của hắn sẽ bị chặn đứng. Trong thời khắc quan trọng này, cẩn thận vẫn hơn.

    - Thôi đi, Diệp Mạn, em cũng biết hiện tại là thời khắc như thế nào mà. Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.
    Lục Vi Dân nhìn người phụ nữ đang nắm chặt áo của mình:
    - Thôi vào ngủ đi, anh phải đi rồi.

    - Ừ, anh lái xe cẩn thận. Khi lái xe nên chậm một chút. Đừng vượt đèn đỏ làm gì, khi quẹo hay rẽ đều phải quan sát.
    Người phụ nữ chỉnh lại cà vạt cho Lục Vi Dân, do dự một chút rồi nói:
    - Nếu không thì để em đưa anh về?

    - Không cần đâu, chỉ có mấy km thôi mà.
    Lục Vi Dân lắc đầu, mỉm cười:
    - Làm sao vậy, sao lại trở nên đa sầu đa cảm như thế?

    - Em thấy tinh thần của anh không được tốt. Để em đưa anh đi. Xe của anh cứ để lại đây đi.

    Người phụ nữ không đợi Lục Vi Dân trả lời, chạy về phòng, rất nhanh khoác chiếc áo gió màu hồng vào, rồi bước đến gara. Một chiếc Mercedes-Benz s350 và một chiếc Land Rover 2009 đang đậu sẵn bên trong.

    Một tiếng khởi động động cơ nặng nề vang lên. Chiếc Mercedes-Benz chậm rãi tiến ra. Lục Vi Dân thở dài, cũng không muốn cự tuyệt ý tốt của người phụ nữ nên liền chui vào ghế lái phụ.

    - Chị Trương, chị đóng cửa lại giùm tôi. Mười phút nữa tôi sẽ quay trở lại.
    Người phụ nữ buông cửa kính xe xuống, nói với người giúp việc rồi sau đó lái xe ra.

    Người nữ giúp việc gật đầu, sau khi nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz màu đen khuất sau cổng hàng rào thì liền nhanh chóng móc ra điện thoại di động:
    - Bọn họ đã đi ra. Là hai người đi chung với nhau, trên chiếc xe Mercedes-Benz màu đen.

    Một chiếc xe Land Cruiser màu đen đậu yên lặng trên con đường mòn, dưới bóng cây, cách căn biệt thự hai km.

    Tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Người đàn ông ngồi ở vị trí lái phụ, kéo chiếc áo gió che khuất nửa mặt nhanh chóng bắt điện thoại. Sau khi nghe đầu dây bên kia nói xong thì hơi chút nhíu mày lại, dường như do dự, nhưng chỉ trong nháy mắt thì nét mặt lại hiện lên sự dữ tợn.

    Một giọng nói trầm thấp vang lên:
    - Mercedes-Benz màu đen, biển số xe A30A88. Hai người, hẳn là từ đường Mông Hà hướng Tây chạy sang hướng Đông. Mau gọi người của anh lập tức đuổi theo, xử lý bọn chúng trước khi chúng tiến ra đường lớn. Hãy làm sạch sẽ một chút.

    Chiếc xe Mercedes-Benz chạy đến cổng của tiểu khu. Bốn phía trạm canh gác tại cổng đều có bảo vệ. Người phụ nữ nhanh chóng xuất ra giấy chứng nhận, rồi dùng ngón tay ấn vào trong một chiếc máy nhận dạng vân tay. Sau khi được thông qua thì lúc này thanh sắt chắn ngang và hàng rào inox bằng điện mới kéo lên cho chiếc Mercedes-Benz từ từ tiến ra ngoài.

    - Mạn Tử, gác cổng nơi em ở rất nghiêm ngặt. Trách không được sao mọi người đều muốn ở nơi này. Hạng mục biệt thự này của tập đoàn Bích Loan của Vương Tử Kiệt quả thật là rất hợp thời thế.
    Lục Vi Dân ngửa đầu ra đằng sau. Nhiệt độ trong xe rất thích hợp, khiến cho con người ta muốn đi vào giấc ngủ.

    - Tiền nào của nấy thôi. Tập đoàn Bích Loan đầu tư hạng mục rất đúng chỗ. Theo như lời của Vương Tử Kiệt thì những gì kiếm được tiền thì hắn sẽ kiếm.
    Khóe miệng người phụ nữ nhếch lên, vô cùng thân thiết liếc mắt nhìn Lục Vi Dân:
    - Khi nào thì anh về đây ở?

    - Chỉ sợ là phải chờ một thời gian nữa.
    Lục Vi Dân cười khổ:
    - Anh vẫn còn muốn được tự do.

    - Cái gì mà tự do chứ? Không phải anh và Nhạc Sương đã ly hôn một năm rồi sao? Tiểu Kiện ở New Zealand cũng không phải không muốn quay trở về nữa à? Anh còn cái gì không bỏ được chứ?
    Người phụ nữ có chút hờn dỗi nói.

    - Những lời này của em là có ý gì? Em còn không biết mối quan hệ giữa anh và Nhạc Sương sao? Hiện tại thân phận của anh là gì. Trừ phi hai chúng ta kết hôn, nếu không thì làm sao anh ở lại chỗ em được chứ? Nhưng hiện tại chúng ta làm sao mà kết hôn?
    Lục Vi Dân thở dài một hơi:
    - Em không nghĩ đến sự nghiệp của mình sao?

    - Sự nghiệp của em thì có quan hệ gì với việc kết hôn với anh chứ?
    Người phụ nữ có chút giận dỗi:
    - Anh luôn dùng điều này để trốn tránh vấn đề. Không sai, việc kinh doanh bất động sản của em rất phát triển. Nhưng em không có kinh doanh tại quận của anh quản lý. Huyện Long Thái của anh và dự án của em không hề có nửa điểm liên quan. Chúng ta vì sao lại không thể kết hôn chứ?

    - Không sai, em không có những hạng mục trong phạm vi do anh quản lý. Nhưng người khác thì không nghĩ như vậy. Thượng cấp cũng sẽ không nghĩ như vậy. Em hiện tại ở thành phố cũng có chút danh tiếng. Nếu hai chúng ta kết hôn thì người ngoài sẽ nghĩ như thế nào? Đối với em và anh cũng đều không có lợi. Em cũng biết tình cảnh hiện tại của anh mà.
    Lục Vi Dân nhíu mày:
    - Anh biết em sẽ nói là mặc kệ người khác nghĩ như thế nào. Nhưng thế giới chúng ta đang ở đây không phải là một thế giới bình lặng. Mỗi ngày chúng ta đều phải đối mặt với những mối quan hệ phức tạp. Mạn Tử, em hãy chờ thêm một chút.

    Người phụ nữ khóe mặt hiện lên một giọt lệ, không hề lên tiếng. Chiếc xe Mercedes-Benz dừng lại khi tín hiệu đèn đỏ phát ra.

    Lúc này, đường phố yên tĩnh vang lên tiếng động cơ ô tô chạy như bay. Lục Vi Dân có chút kỳ quái. Đoạn đường này cấm xe vận tải lưu thông. Mặc dù là ban đêm nhưng lưu lượng xe cũng rất ít. Hắn theo bản năng mà quay đầu lại, vừa thấy một ánh đèn từ đằng sau hắt lại. Một chiếc xe tải cao ngất xuất hiện, tốc độ không giảm, thậm chí còn tăng tốc lên.

    Lục Vi Dân cả kinh, tóc gáy dựng thẳng lên, đột nhiên cảm thấy một cảm giác bất an tràn ngập toàn thân.
    - Man Tử, lái nhanh đi.

    Người phụ nữ phản ứng cũng rất nhanh, không đợi đèn đỏ chuyển sang đèn xanh đã nhấn mạnh chân ga lao đi. Lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng kêu chói tai. Thân xe chồm lên phía trước, như con báo săn dũng mãnh phóng ra ngoài. Chiếc xe vận tải đằng sau vẫn tăng mạnh tốc độ, dường như không chú ý đến tín hiệu đèn giao thông, điên cuồng phóng đến chiếc xe Mercedes Benz.

    - Chuyện gì xảy ra vậy?
    Người phụ nữ hoảng sợ nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Lục Vi Dân:
    - Bọn họ là ai vậy?

    Cảm giác căng thẳng khiến cho miệng của Lục Vi Dân trở nên đắng ngắt. Hắn không biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Chiếc xe tải đằng sau này rất hiển nhiên là muốn nhắm vào hai người, nhưng là nhằm vào mình hay là Diệp Mạn thì vẫn chưa thể biết chính xác. Tuy nhiên, hiện tại mọi thứ đều không quan trọng. Tránh được kiếp nạn này mới là việc cấp bách.

    Chiếc Mercedes Benz tăng tốc, bỏ lại chiếc xe tải một quãng xa. Lục Vi Dân còn chưa kịp thở phào thì một ánh đèn phía trước lóe lên. Một chiếc xe khác gào thét chạy đến trước mặt.

    A! Người phụ nữ và Lục Vi Dân còn chưa kịp phản ứng thì chiếc xe kia đã tăng tốc vọt tới. Khi gần đến chiếc xe Mercedes Benz của Lục Vi Dân, chiếc xe tải nhỏ chở hàng kia liền đánh tay lái, đâm thẳng vào phần đầu của chiếc Mercedes Benz.

    Rầm! Một âm thanh nặng nề vang lên. Dường như thời gian có chút ngưng trệ.

    Cùng với cú va chạm mạnh kia, Lục Vi Dân chỉ cảm thấy lồng ngực của mình như muốn vỡ tan ra. Máu từ trong miệng và mũi trào ra ngoài.

    Cú va chạm khiến cho chiếc xe Mercedes Benz toàn bộ phía trước đều bị vỡ nát. Hắn cố gắng giãy dụa nhưng khí lực dường như không còn.

    Hắn dùng chút sức lực của mình để xoay qua, nhìn thấy người phụ nữ cũng bị trào máu như mình, run rẩy đưa tay qua, rốt cuộc cũng nắm được tay đối phương đã mềm nhũn:
    - Rất xin lỗi, Mạn Tử!

    - Là em đã liên lụy đến anh. Vi Dân, hẹn gặp lại kiếp sau.
    Từng ngụm máu trào ra, người phụ nữ vẻ mặt hiện lên một nụ cười. Nhưng chỉ tiếc rằng ánh mắt của Lục Vi Dân đã dần dần trở nên mơ hồ, ý thức dần dần biến mất.

    Chiếc xe Land Cruiser chậm rãi dạo qua hiện trường tai nạn xe cộ. Người đàn ông mặc chiếc áo gió yên lặng chăm chú nhìn chiếc Mercedes Benz đã không còn hình hài. Chiếc Land Cruiser một lần nữa tăng tốc, biển số xe dưới sự điều khiển từ xa của người đàn ông, nhẹ nhàng cuốn lên, thay vào đó là một biển số xe từ tỉnh bên ngoài.

    Anh đèn ngoài đường chợt lóe lên, chiếc xe Land Cruiser nhanh chóng biến mất tại một góc quẹo.

    Ngày hôm sau, báo chiều Xương Châu đã đưa tin, vào 3h sáng cùng ngày, tại đoạn đường Mông Hà phía đông đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ. Một chiếc Mercedes Benz đã va chạm với một chiếc xe tải nhỏ chở hàng khiến cho hai người trên chiếc xe Mercedes Benz bị tử vong ngay tại chỗ. Lái xe rạng sáng đã đến phòng Quản lý giao thông của Cục công an thành phố để đầu thú.

     
    Last edited by a moderator: 3/2/13
  2. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn

    Chương 01: Điều quan trọng nhất của đời người

    Người dịch:Nhóm dịch PQT
    Nguồn: Mê truyện









    Mở to mắt ra, Lục Vi Dân chỉ cảm thấy lồng ngực của mình tim đập mạnh liên hồi. Từ trái tim, máu được bơm đi khắp cơ thể. Mồ hôi trên lưng chảy ròng ròng, tứ chi lạnh run.

    Hắn dồn hết sức khống chế ý thức mơ hồ của mình.

    Đây là nơi nào?

    Ánh mắt hắn rốt cuộc dừng lại trước cái trần nhà cũ kỹ với một cái đèn lạnh ngắt ở chính giữa.

    Loại trần nhà này dường như rất quen thuộc, có từ lâu lắm rồi. Kiểu xây nhà bằng loại gạch cũ. Ký túc xá nhà máy 195 chẳng phải là được xây theo phong cách này sao?

    Tại sao mình lại ở chỗ này? Chẳng lẽ tai nạn xe cộ vừa rồi không khiến mình bị thương sao?

    Không có khả năng đó! Lúc ấy, khóe miệng mình trào huyết bọt, sau đó là phun ra từng ngụm máu, cùng với xương sườn lồng ngực của mình bị phá nát. Mặc dù bây giờ hắn vẫn còn cảm giác đó, nhưng ý thức mơ hồ sau vài giây ngắn ngủi cũng không nghĩ ra được gì.

    Lục Vi Dân rên lên một tiếng, theo bản năng mà day day huyệt Thái dương, chỉ cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, suy nghĩ bị ngưng trệ, giống như là bị hôn mê thời gian dài.

    Hắn tổng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không nói nên lời. Đột nhiên hắn phát hiện hai tay của mình dường như có chút thay đổi.

    Hắn dụi mắt rồi nhìn bàn tay của mình. Sao lại đầy đặn đến như thế? Nhìn lại cánh tay thì thấy hai cơ bắp nổi lên. Lục Vi Dân giống như người đang nằm mơ.

    Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cánh tay có cơ bắp? Thứ này đã biến mất trên người mình đã bao nhiêu năm rồi? Ít nhất là hơn mười năm!

    Hắn theo bản năng sờ sờ cái bụng của mình. Bằng phẵng, co giãn. Cái bụng phệ sau nhiều năm ăn uống no say cộng thêm việc chơi mạt chược không ngờ đã biến mất.

    Lục Vi Dân hoảng hốt. Chẳng lẽ một lần tai nạn xe cộ vào bệnh viện khiến cho thân thể của mình lại biến hóa như vậy?

    Hô một tiếng ngồi dậy, Lục Vi Dân nhìn xung quanh, phát hiện mình không phải đang mặc bộ quần áo hiện đại mà là một cái áo lót đơn sơ, cũ kỹ. Chuyện gì đã xảy ra thế này?

    Phảng phất quanh đây có mùi tương hồ chao. Đã bao lâu rồi hắn không còn ngửi thấy hương vị quen thuộc như vậy.

    Từ lúc mẹ qua đời cách đây ba năm, Lục Vi Dân đã không còn ngửi được cái mùi như vậy nữa. Chị hai cũng có thể làm được tương hồ chao, nhưng vẫn còn kém xa so với mẹ. Lục Vi Dân đến suốt đời vẫn không quên được hương vị mẹ làm.

    Hôm nay làm sao vậy, chẳng lẽ là ảo giác? Chẳng lẽ tai nạn xe cộ quá nặng mà sinh ra ảo giác? Không đúng. Lục Vi Dân dùng tay phải nhéo vào cánh tay trái. Một cơn đau nhức truyền đến khiến hắn nhận thấy đây không phải là ảo giác mà là sự thật.

    Sau khi thích ứng được ánh sáng bên trong, Lục Vi Dân cố gắng quan sát bốn phía.

    Đúng vậy, mọi thứ trước mắt đều quen thuộc. Hắn đã từng ở căn phòng này ba năm.

    Ba năm trung học trước khi học đại học, hắn đều qua đêm tại căn phòng này. Mà chiếc áo lót hắn đang mặc trên người không phải là chiếc áo lót mà cha hắn đã từng dùng hay sao?

    Miệng hắn có chút đắng chát. Đây là biểu hiện của việc uống nhiều rượu. Lục Vi Dân theo bản năng bước xuống giường, đến bàn bên cạnh, bưng bình trà uống liền một hơi hết nửa bình.

    Lúc này, đầu óc của hắn mới linh hoạt hơn một chút. Nhưng Lục Vi Dân vẫn chưa nhận biết được chuyện gì đang xảy ra.

    Ngoài cửa số, dưới tán cây ngô đồng, một vài cụ già về hưu đang ngồi nói chuyện với nhau. Một bóng dáng gầy guộc quen thuộc đang cưỡi chiếc xe đạp vượt ngang qua cửa sổ. Đó là ai?

    Lục Vi Dân cố gắng nhớ lại. Đột nhiên hắn nhớ đến, đây không phải là thầy giáo Mạc sao?

    Đây chính là thầy giáo chủ nhiệm của hắn thời trung học.

    Khi hắn còn học trung học cơ sở ở Nam Đàm, vốn tiếng Anh của hắn không được tốt. Khi đến trung học phổ thông, giáo viên chủ nhiệm đối với hắn rất tốt, giúp đỡ hắn không ít, khiến cho hắn có thể vượt qua môn tiếng Anh trong ba năm trung học. Đồng thời cũng giúp đỡ hắn thi đậu vào trường đại học Lĩnh Nam.

    Thầy Mạc? Bao nhiêu năm rồi mình chưa gặp lại thầy? Tám năm hay là mười năm? Trong trí nhớ của hắn thì khi hắn đảm nhiệm chức Trưởng phòng Giáo dục huyện Long Thái, trong một lần tham gia hội nghị hệ thống giáo dục ở thành phố đã gặp qua thầy. Lúc ấy thì thầy đã gần về hưu. Sao lần này nhìn thấy lại trẻ hơn lúc đó không ít?

    Đột nhiên sực nhớ đến cái gì, Lục Vi Dân hoảng hốt nhìn xung quanh. Đây không phải là nhà của mình sao?

    Nhưng….! Ánh mắt Lục Vi Dân dừng lại trên tấm lịch trên bức tường thô ráp. Nó vừa bị xé đi một tờ.

    Chủ nhật, Ngày 8 tháng 7 năm 1990! Những hàng chữ ghi trên tấm lịch đập vào mắt của hắn.

    Đây là thói quen của ba hắn. Mỗi sáng sau khi thức dậy đều xé đi một tờ. Sau đó viết lên những gì phải làm trong ngày hôm đó.

    Thói quen này cũng ảnh hưởng đến hắn. Tuy rằng hắn không có thói quen viết nhật ký, nhưng cũng học theo cha viết những điều trọng yếu mỗi ngày. Mỗi ngày đều không quá ba sự việc. Nghe nói đây cũng là phương thức làm việc công hiệu nhất. Thói quen này đã đi cùng hắn hai mươi năm nay. Nhưng đến tột cùng thì chuyện gì đã xảy ra?

    Vì sao tờ lịch này lại chỉ thời gian hai mươi mốt năm về trước?

    Lục Vi Dân có thể không tin vào mắt của mình, có thể không tin vào ý thức của mình, nhưng hắn không thể nào không tin vào cảm giác của hắn. Toàn bộ cơ thể đều cảm nhận một cảm giác rất quen thuộc.

    Lục Vi Dân ngơ ngác ngồi lại trên giường, đắm chìm trong bầu suy nghĩ. Hắn không dám bước ra cửa. Hắn sợ mình không thể chấp nhận được sự vui mừng quá đỗi hay là hoảng sợ. Hắn thật sự không biết cảm xúc thật sự của mình là gì.

    Khi hai loại cảm xúc bàng hoàng và mờ mịt khống chế tinh thần của hắn, thì ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân nhẹ nhàng, quen thuộc, chỉ có tồn tại trong trí nhớ của hắn. Hắn có chút không dám tin.

    Kẹt! Cánh cửa mở ra, bóng dáng quen thuộc của mẹ hiện ra, trong tay còn cầm một mớ hành lá và rau cần, còn có một miếng thịt ba chỉ.
    - Tam Tử à, tỉnh lại chưa? Tối hôm qua uống nhiều rượu với ai vậy? Khi còn trẻ thì chưa biết gì, nhưng khi về già rồi con sẽ biết.

    - Mẹ, không có việc gì đâu. Con không sao đâu mà.
    Lục Vi Dân thanh âm có chút trầm thấp, thấy ánh mắt quan tâm của mẹ, một cảm xúc không thể kìm nổi trào dâng khiến khóe mắt hắn có chút ươn ướt.

    Mẹ hắn thở dài một hơi, buông mớ rau xanh trong tay xuống:
    - Tam Tử, mẹ biết con trong lòng khó chịu. Thấy con như vậy, tối hôm qua ba của con cũng không ngủ được. Sáng sớm nay liền ra ngoài. Nhà chúng ta không có năng lực, ba của con cũng vậy. Con đừng giận ba con.

    Lục Vi Dân hít sâu một hơi. Ngày 7 tháng 7 năm 1990 là ngày kỷ niệm biến cố cây cầu Lư Câu. Hắn dĩ nhiên là khắc sâu sự kiện này.

    Không phải hắn nhớ biến cố cầu Lư Câu mà là tin tức hắn được phân phối về quê hương Nam Đàm đã được xác định.

    Nửa tháng trước, nhà máy 195 trong cuộc họp Đảng ủy đã phủ quyết việc nhận hắn vào làm ở nhà máy. Chỉ nhận con cháu của cán bộ công nhân viên có hộ khẩu nhà máy. Còn hắn thì là con cháu nhưng hộ khẩu lại chẳng phải ở nhà máy. Vì thế không thể phá lệ mà nhận hắn.

    Mọi cố gắng lúc trước đều thành uổng phí. Mọi hy vọng đều tan thành bọt nước.

    Hộ khẩu của hắn là ở huyện Nam Đàm, địa khu Lê Dương. Do đó hắn không thể không về quê hương. Hơn nữa, trước kia hắn chưa từng làm qua công việc gì, nếu được phân phối thì cũng sẽ phân phối đến một xã xa xôi là xã Đông Pha.


     
  3. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn

    Chương 02: Tôi có thể thay đổi

    Người dịch:Nhóm dịch PQT
    Nguồn: Mê truyện









    Lục Vi Dân vẫn không hiểu tại sao Bí thư Đảng ủy Cô Minh Lương trong cuộc họp Đảng ủy đã phủ quyết việc nhận mình vào nhà máy.

    Lúc trước, Phó bí thư Đảng ủy Quách Trưng và Phó giám đốc nhà máy Chân Kính Tài đều rõ ràng nói cho cha hắn biết, xét thấy cha của hắn làm việc đã nhiều năm tại nhà máy, đạt chiến sĩ thi đua nên ưu tiên giải quyết cho hắn vào nhà máy làm việc. Hơn nữa, Bí thư Đảng ủy Cô Minh Lương trên cơ bản cũng đã đồng ý.

    Nhưng trong cuộc họp Đảng ủy, Cô Minh Lương lại trở mặt phủ quyết. Tuy rằng trên danh nghĩa là không phá tiền lệ nhưng tất cả mọi người đều biết nguyên nhân không phải là đây. Chẳng qua là không ai dám hỏi Cô Minh Lương mà thôi.

    Nguyên nhân thật sự thì sau khi Bí thư Đảng ủy Cô Minh Lương về hưu tám năm mới biết được.

    Cha hắn trong một lần ngẫu nhiên câu cá chung với Cô Minh Lương, Cô Minh Lương đã nói rằng không phải không có hối hận khi không đồng ý cho hắn vào nhà máy làm. Nhưng trong lúc đó, có người nói cho ông ta biết hắn học ở đại học quá mức nổi loạn. Biểu hiện không được tốt lắm, có khuynh hướng tự do hóa giai cấp tư sản. Chính vì vậy mà ông ta mới không đồng ý hắn.

    Cha của hắn cũng không hỏi kỹ là ai đã nói điều đó với Cô Minh Lương. Có hỏi thì Cô Minh Lương cũng không nói. Dù sao lúc ấy quyền lựa chọn là trong tay của ông ta.

    Nhưng khi hắn công tác tại Huyện ủy Nam Đàm, hắn đã biết được người đâm sau lưng mình, ngoại trừ Phó bí thư Đảng ủy nhà máy Quách Trưng thì chỉ còn có Phó bí thư Đảng ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trần Phát Trung.

    Ở vấn đề nhân sự, hai người bọn họ đều có đầy đủ quyền lên tiếng. Mà quan hệ giữa cha hắn và Quách Trung cùng với Phó giám đốc Chân Kính Tài rất tốt. Nhân phẩm hai người này từ trước đến nay khá chính trực, tuyệt không thể làm ra sự việc đó. Như vậy thì chỉ còn Trần Phát Trung.

    Trần Phát Trung có mối quan hệ chặt chẽ với hai anh em Diêu Chí Bân, Diêu Chí Thiện. Mà con trai Diêu Chí Bân Diêu Bình cũng tốt nghiệp đại học như mình, lại theo đuổi Chân Ny. Cuối cùng thì mình bị phân phối đến một nơi cách Nam Đàm vài trăm dặm, còn Diêu Bình và Chân Ny thì một đường tiến vào nhà máy.

    Thấy vẻ mặt con trai có chút cổ quái, Trần Xương Tú lo lắng, bước lại gần Lục Vi Dân, sờ sờ vào cái đầu của hắn. Tối hôm qua, hắn phải có người dìu về, thật vất vả đến nửa đêm về sáng mới ngủ được. Cho nên sáng nay không gọi hắn dậy, để cho hắn ngủ đủ giấc.

    Trần Xương Tú biết trong lòng con trai của mình không được thoải mái. Bà vốn nghĩ rằng, khi không vào được nhà máy thì hắn sẽ về lại quê hương Nam Đàm.

    Nam Đàm so với Xương Châu thì quả thật một trời một vực, hoàn toàn không thể so sánh với nhau. Sau này chắc hắn không có cơ hội về lại Xương Châu. Nghĩ đến đây, Trần Xương Tú trong lòng có chút khó chịu.

    - Tam Tử, con không có việc gì chứ?

    - Mẹ, con không sao đâu. Con tốt lắm, thật mà!
    Lục Vi Dân thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tháng 7, mặc dù là sáng sớm nhưng nhiệt độ cũng đã tăng lên. Như vậy hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì?

    Trong trí nhớ của hắn, ba của Chân Ny là Chân Kính Tài ngày hôm sau sẽ bị người của Ủy ban Kỷ luật đến điều tra. Hơn nửa năm sau, Chân Kính Tài bởi vì trong một số sự việc không thể tìm ra được bằng chứng nên cho nghỉ việc. Chủ nhiệm phân xưởng Diêu Chí Bân tiếp nhận lại chức Phó giám đốc nhà máy.

    Mất đi sự che chở của cha mình, Chân Ny ở nhà máy tình cảnh cũng rất khó khắn. Bị Diêu Bình tấn công quá mãnh liệt, nên nửa năm sau, cô đã chia tay với hắn và đến với Diêu Bình.

    Nhưng hôn nhân của Chân Ny và Diêu Bình dường như không có duy trì được bao lâu. Vào cuối thế kỷ 20, Chân Ny và Diêu Bình ly hôn, mỗi người nuôi một đứa con.

    Hắn nhớ rõ lúc ấy, khi hắn đã đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Long Thái, cô ấy đã tìm hắn, mục đích là vay tiền.

    Chính hắn lúc ấy thiếu điều cũng nhận không ra cô. Cuộc sống gian khổ đã khiến nét xinh đẹp của cô không còn lại chút gì. Cho nên, sau khi cô rời khỏi đi, thì hắn đêm đó đã không thể ngủ được.

    Ngày hôm sau?

    Đó không phải là hôm nay sao?

    Lục Vi Dân ý thức được thế giới này chỉ sợ là có một ít sai lệch. Hắn không biết đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu dựa vào trí nhớ thì ngày hôm nay sẽ là ngày Chân Kính Tài bị người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương đến điều tra.

    Lúc đó, vụ án tham ô của nhà máy 195 năm 1990 được cho là vụ án chấn động toàn bộ Xương Châu. Phó giám đốc Chân Kính Tài là người bị tình nghi ăn hối lộ, bị Ủy ban Kỷ luật trung ương đến điều tra.

    Nói theo lý thì Chân Kính Tài chỉ là một cán bộ cấp sở, còn chưa đủ tư cách để Ủy ban Kỷ luật trung ương nhúng tay vào. Nhưng nghe nói, vụ án này liên lụy đến cán bộ cấp Phó tỉnh, mà toàn bộ nhà máy có mấy cán bộ cấp Phó tỉnh chứ?

    Chỉ có hai người, ngoại trừ Bí thư Đảng ủy Cô Minh Lương, thì còn lại là Phó bí thư Đảng ủy, Giám đốc nhà máy Lương Quảng Đạt.



    Chân Kính Tài ở nhà máy 195 được phân công quản lý hậu cần và xây dựng cơ bản. Tuy nhiên, ông ta và Bí thư Đảng ủy nhà máy Cô Minh Lương có mối quan hệ khá chặt chẽ, ngược lại với Giám đốc nhà máy Lương Quảng Đạt thì có chút không hợp nhau.

    Người của Ủy ban Kỷ luật đến bắt Chân Kính Tài, không hề nghi ngờ là có sự châm chích. Nhưng trong trí nhớ của Lục Vi Dân, Cô Minh Lương trong chuyện này cũng không chịu nhiều ảnh hưởng. Ông ta còn giữ chức Bí thư Đảng ủy nhà máy thêm mấy năm nữa mới về hưu.

    Mà càng kỳ lạ hơn nữa chính là vụ án Châu Kính Tài nhận hối lộ kéo dài đến hơn một năm, bị cơ quan kiểm sát bắt giữ hơn nửa năm. Cuối cùng tòa tuyên án không truy cứu trách nhiệm hình sự, nhưng hủy bỏ chức vụ Phó giám đốc của Châu Kính Tài, khai trừ khỏi Đảng.

    Nói cách khác, việc điều tra hình sự việc ông ta nhận hối lộ cũng chẳng có tiến triển gì. Nhưng Chân Kính Tài khả năng là còn phương diện vấn đề khác. Cho nên mới chịu cho Đảng xử phạt hành chính.

    Theo Lục Vi Dân biết, Chân Kính Tài về phương diện kinh tế thì khá sạch sẽ. Chẳng qua Chân Kính Tài ở phương diện đàn bà lại không qua nổi.

    Nhà máy thường hay bàn tán chuyện ông ta có mối quan hệ với một MC tên là Mẫu Đan và một nữ nhân viên của Ban tuyên giáo. Chẳng qua là chuyện này cũng chưa đến nỗi nghiêm trọng nên không ai khui ra. Nếu có người nhất định muốn tìm ra thì có lẽ đây cũng là một vết thương trí mạng.

    Chân Kính Tài bị giam giữ và khai trừ khỏi Đảng viên, thì sau đó cũng rời khỏi nhà máy 195, bỏ lại gia đình đến vùng duyên hải. Sau nhiều năm lăn lộn cũng thành lập được một doanh nghiệp tư nhân nổi tiếng trong cả nước. Tuy nhiên, đây là việc của nhiều năm sau đó.

    Vụ án của Chân Kính Tài vẫn luôn là điều bí ẩn. Ông ta chấp nhận việc nhận hối lộ nhưng lại liên lụy ra vấn đề khác. Ủy ban Kỷ luật trung ương xuống tra án, không ngờ cuối cùng lại đem một cán bộ cấp cơ sở ra xử phạt hành chính. Đây không thể không nói là một sự thật khiến người ra rất khó tưởng tượng, nhưng cũng chứng tỏ rằng Chân Kính Tài đối nhân xử thế làm việc rất cẩn thận, nghiêm túc.

    Lục Vi Dân sở dĩ biết được tình hình vụ án này cũng là nhiều năm về sau, ngẫu nhiên trong một lúc vô tình nghe được một người bạn làm ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh nói chuyện phiếm, có nhắc đến vụ án của nhà máy 195 nội ngoại liên kết với nhau trộm cướp.

    Vụ án này có liên quan đến một nhân viên liên kết với một ông chủ doanh nghiệp tư nhân thu mua sản xuất tiếng tăm lừng lẫy ở Xương Châu. Bởi vì thu mua với một số lượng lớn mà bị nhà máy phát hiện và bị cơ quan công an bắt cùng với tang vật.

    Sau khi vụ án này được phá và tội phạm bị bắt giam, bởi vì liên quan đến một số tiền quá lớn, nên ông chủ tư nhân vì muốn lập công chuộc tội, nên đã khai báo mình nhiều năm trước bị người khác sai khiến, tố cáo Phó giám đốc của nhà máy 195 Chân Kính Tài nhận hối lộ, kết quả là làm cho Chân Kính Tài bị bắt.

    Nhưng người bạn kia giải thích rằng sau khi vụ việc được chuyển đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh và viện kiểm sát thì bị chìm nghỉm. Lục Vi Dân sau này cũng biết Ủy ban Kỷ luật tỉnh và viện kiểm sát đối với việc này vẫn duy trì im lặng, không nói nguyên nhân.

    Việc điều tra chứng cứ lúc ấy không đầy đủ. Nhưng đây là vụ án do cấp trên phân công nên phải tiếp tục điều tra. Sau đó, tuy rằng phát hiện chứng cứ không đầy đủ, nhưng nếu không có một lời giải thích rõ ràng thì sẽ không hợp với công đạo.

    Mặc dù chứng cứ Chân Kính Tài nhận hối lộ không đủ nhưng tác phong trong cuộc sống lại có một số vấn đề. Cho nên sau một khoảng thời gian dài mới áp dụng phương thức xử lý.

    Nghĩ đến đây, Lục Vi Dân đứng mạnh dậy, bước ra ngoài, khiến cho Trần Xương Tú hoảng sợ.

    - Tam Tử, con muốn đi đâu vậy? Bây giờ đã trưa rồi.

    - Mẹ, con muốn ra ngoài một chút.
    Lục Vi Dân lấy chiếc xe đạp phượng hoàng của cha, lập tức hướng khu nhà số một phóng đi.


     
    Namtran thích bài này.
  4. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn

    Chương 03: Đến chậm một bước

    Người dịch:Nhóm dịch PQT
    Nguồn: Mê truyện









    Nhà máy 195 còn gọi là nhà máy cơ khí Lê Minh, gọi tắt là nhà máy Lê Minh, nhưng rất nhiều người thích gọi là nhà máy 195, cảm thấy gọi như vậy sẽ có sắc thái thần bí, nhất là người của nhà máy, càng thích mang tên đó ra để khoe.

    Nhà máy 195 có 12 dãy nhà tập thể, phân thành 3 khu nhà, trong mỗi khu có 4 dãy nhà. Lục Vi Dân ở tại khu nhà số 3 ở phía nam nhà máy.

    Lãnh đạo nhà máy đều ở Khu nhà số hai, so với các cán bộ công nhân viên khác thì phong cách không giống, nơi bọn họ ở là một tòa tứ hợp viện.

    Khi Lục Vi Dân đạp xe đến nhà Chân Ny, chợt nhìn thấy hai người xa lạ đang ngồi trên chiếc Santana màu đen, trong tiểu viện vọng ra tiếng khóc than, hai bóng người ở cửa tiểu viện đang cùng với người bên trong giải thích cái gì đó.

    Đã tới chậm!

    Lục Vi Dân lồng ngực căng thẳng, không ngờ mình đã đi nhanh như vậy mà vẫn là tới chậm một bước. Người của Ủy ban kỷ luật đã xuống tay.

    Thừa dịp Trần Phát Trung lên xe, Lục Vi Dân lặng lẽ dựa vào bên cạnh, sau đó quay đầu lại hướng người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi làm một hành động kín đáo.

    Người đàn ông kia cũng rất cảnh giác khôn khéo, sau khi nhìn quanh bốn phía không thấy ai khác, liền hiểu ngay là Lục Vi Dân đang dùng tay ra hiệu cho mình.

    Y hơi trầm ngâm, lập tức cúi người ghé vào cửa xe của Trần Phát Trung, giả bộ muốn đi mua một bao thuốc, ra hiệu cho người lái xe cứ lái tới đầu đường bên kia chờ, không cần dừng lại ở cửa đại viện, sau đó lập tức rẽ vào con ngõ nhỏ bên cạnh.

    Lục Vi Dân trong lòng mừng thầm. Người này tương đối thông minh, không hổ là nhân vật cao minh đi phá án, lập tức có thể lĩnh ngộ được chỗ e dè của mình.

    Lục Vi Dân cưỡi xe đạp đi một vòng, tránh được chiếc xe của Trần Phát Trung rồi chạy đến chỗ người đàn ông trung niên đang đi mua thuốc.

    - Cậu là ai?
    Người đàn ông trung niên ánh mắt nhìn ra hướng khác, giống như gặp Lục Vi Dân ngẫu nhiên ở hàng bán thuốc lá, giọng điệu bình thản hỏi. Nhân lúc chủ quán không ở đó, vừa khéo tạo cơ hội cho hai người nói chuyện.

    - Không cần phải biết tôi là ai, tôi biết ông là ai là được rồi. Tôi có việc muốn nói với ông, cho tôi một số điện thoại có thể liên hệ với ông.
    Lục Vi Dân hạ giọng, ánh mắt cũng nhìn ra xung quanh.

    Đối phương sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó liền đọc ra một số điện thoại nội bộ.

    Lục Vi Dân thuật lại một lần, ghi nhớ trong lòng, nhanh chóng lên xe đạp rời khỏi. Đối phương cũng giả bộ không có loại thuốc lá mình cần, bước đi rời khỏi.

    Khi Lục Vi Dân một lần nữa trở lại nhà Chân Kính Tài, cửa chính chỉ khép hờ, Lục Vi Dân nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào.

    Phía bên trong cửa sổ được che bằng một màn lụa mỏng nên thấy không rõ lắm, Lục Vi Dân chỉ có thể đại khái nhìn ra trong phòng có bóng người.

    - Mẹ, cha rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao cha lại phải đi cùng những người đó?

    - Con gái, mẹ cũng không biết, thật sự là quá nhanh. Cha con nói là không có việc gì, là ông ấy bị oan. Cha con tuyệt đối không xảy ra việc gì đâu, chúng ta phải tin tưởng cha con.
    Một âm thanh tao nhã có chút nghẹn ngào cất lên.

    - Mẹ, chúng ta tin tưởng cha, nhưng những người đó có tin cha không? Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi yên chờ đợi sao?
    Một giọng nói du dương vang lên, không phải tiếng Chân Ny. Giọng nói của Chân Ny còn trong trẻo, dễ nghe hơn một chút. Đây là Chân Tiệp, chị của Chân Ny.

    Chị Chân Tiệp lớn hơn Chân Ny hai tuổi, cũng là lớn hơn Lục Vi Dân hai tuổi, hiện tại đang là nghiên cứu sinh Đại học Xương Giang.

    - Nhưng chúng ta có thể làm gì bây giờ? Vừa rồi những người đó không phải nói đang ở giai đoạn điều tra xác minh sao? Chúng ta có thể làm gì được?

    Lục Vi Dân biết rằng đây là mẹ của Chân Ny, Nhạc Thanh. Là cán bộ công đoàn nhà máy, lúc trẻ cũng là cây văn nghệ của nhà máy 195, cùng với chàng thanh niên phong lưu phóng khoáng Chân Kính Tài tạo thành một đôi trời sinh. Người phụ nữ này ngoại trừ có chút nhan sắc ra thì cũng không có gì đặc biệt. Mặc dù biết chồng mình có mối quan hệ không rõ ràng với một người phụ nữ ở nhà máy Biên Hòa nhưng vẫn có thể khắc chế được cảm xúc của mình.

    Tuy nhiên, đối với chuyện yêu đương của Lục Vi Dân và Chân Ny thì lại tương đối tiêu cực, kiên quyết phản đối Chân Ny và Lục Vi Dân yêu nhau, cho rằng hai người không môn đăng hộ đối, sẽ không có kết quả tốt đẹp.

    Tiếng bước chân của Lục Vi Dân kinh động những người trong phòng.

    Người của Ủy ban Kỷ luật tới đem Chân Kính Tài đi, Chân Kính Tài vô cùng khiếp sợ cũng không chút phản kháng, chỉ có lớn tiếng nhấn mạnh mình bị người ta hãm hại, yêu cầu Ủy ban Kỷ luật nghiêm túc điều tra, cấp cho ông ta một công đạo.

    Mà vợ Nhạc Thanh cùng con gái lớn Chân Tiệp của Chân Kính Tài cũng không bị bắt, nhất là khi Trần Phát Trung rời đi đã nói với hai người rằng hiện tại Ủy ban kỷ luật vẫn đang trong giai đoạn điều tra, hết thảy còn chưa có kết luận, hy vọng người nhà vì đại cục mà phối hợp với Ủy ban kỷ luật, không nên để lộ ra ngoài. Điều này càng làm cho Nhạc Thanh và Chân Tiệp không biết hiện tại nên làm thế nào cho phải.

    Ủy ban Kỷ luật là như thế nào hai người tự nhiên rất rõ ràng, lúc này người có thể giúp đỡ cũng chỉ có Bí thư Đảng ủy Cô Minh Lương. Nhưng lúc trước Trần Phát Trung cũng nói bây giờ còn là giai đoạn điều tra, chưa có kết quả rõ ràng, nếu cứ lỗ mãng chạy đến chỗ Cô Minh Lương, e là vấn đề chưa chắc được giải quyết mà ngược lại sẽ làm sự việc huyên náo lên.

    Đến lúc đó, nếu Chân Kính Tài xác minh rõ không có vấn đề gì, nhưng ảnh hưởng lại tạo thành, cũng là một vấn đề nan giải.

    Nguyên nhân chính là vì như thế, hai mẹ con mới do dự không biết làm thế nào cho phải.

    Chân Tiệp đẩy rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, thấy Lục Vi Dân đang vội vã đi vào.

    Chân Tiệp cố gắng khắc chế cảm xúc của chính mình, ra vẻ trấn tĩnh nói:
    - Vi Dân, Chân Ny không có ở nhà, nó đến nhà cô chú rồi. Nhà chúng tôi đang có chút việc, cậu về đi.

    Lục Vi Dân trong lòng thở dài một hơi, Chân Tiệp là một cô gái rất giỏi giang, thông minh. Phải nói là cả hai chị em đều hội tụ ưu điểm của Chân Kính Tài và Nhạc Thanh. Chân Tiệp tính cách giống cha, dung mạo giống mẹ, còn Chân Ny thì tính cách có chút giống Nhạc Thanh, dung mạo lại giống Chân Kính Tài.

    - Cô Nhạc, chị Chân Tiệp, chú Chân có phải đã xảy ra chuyện hay không?
    Lục Vi Dân thần sắc trịnh trọng, vẻ mặt nghiêm túc nói.

    Một câu như sét đánh ngang tai hai mẹ con, khiến hai người toàn thân chấn động, Nhạc Thanh thậm chí thiếu chút nữa té ngã trên đất, sao Lục Vi Dân lại biết được? Nếu Lục Vi Dân đã biết, chẳng phải là toàn bộ nhà máy 195 đều đang ồn ào huyên náo sao? Phải làm như thế nào?

    - Lục Vi Dân, làm sao cậu biết được?
    Đôi mắt có chút sưng đỏ của Chân Tiệp lộ ra nét kinh ngạc, giọng điệu cũng run rẩy, nhìn sang thấy mẹ đang run run như muốn ngã liền nhanh chóng đỡ lấy:
    - Cậu nói đi, làm sao cậu biết được?

    - Chân Tiệp, cô Nhạc, vừa rồi cháu đến đây thấy Trần Phát Trung cùng vài người nữa đến, cũng thấy được hai người kia một trái một phải đưa chú Chân lên xe. Chú Chân không nhìn thấy cháu, nhưng nhìn vẻ mặt chú ấy, cháu liền đoán là đã có chuyện gì xảy ra.
    Lục Vi Dân giải thích mấy câu, nói tiếp:
    - Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Những người đi cùng Trần Phát Trung là ai?

    Nhạc Thanh rốt cuộc khống chế không được cảm xúc, liền òa lên khóc. Mà Chân Tiệp cũng là quay đầu sang bên, hai mắt lệ tuôn như mưa, không thốt lên được lời nào.

    Dù sao chuyện này cũng vượt xa khả năng tưởng tượng của họ. Chân Kính Tài sau khi thấy đối phương đến với ý đồ thăm dò xác minh mình thì tuy rằng lòng đầy căm phẫn nhưng cũng không dám lỗ mãng, ngoại trừ tỏ thái độ với Trần Phát Trung ra thì đối với những người khác cũng tương đối tôn trọng.

    - Đại Dân, không liên quan gì đến cậu, cậu cứ về đi. Nhà chúng tôi xảy ra chuyện, trong lòng chúng tôi hiện tại rất bối rối. Chân Ny đến nhà cô tôi ở Bảo Khánh, vài ngày nữa mới trở về, chúng tôi hiện tại cũng không liên lạc được với nó.
    Chân Tiệp rút ra một chiếc khăn tay lau nước mắt trên mặt, sau đó lại đưa sang cho mẹ. Hiện giờ mẹ cô đang hoang mang lo sợ, trong nhà lại không có ai khác, cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

    - Chân Tiệp, chị cứ nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì. Càng là thời điểm như thế này càng phải bình tĩnh. Nếu chị tin em thì nói cho em nghe một chút, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.

    Lục Vi Dân cũng biết chuyện yêu đương của mình với Chân Ny, ngoại trừ Chân Kính Tài không tỏ thái độ gì, Nhạc Thanh và Chân Tiệp đều không đồng ý. Nếu nói Nhạc Thanh là bởi vì cảm thấy không môn đăng hộ đối thì Chân Tiệp chính là vì cảm thấy dung mạo của Vi Dân không có gì đặc biệt, không thích hợp với em gái mình nên đối với hắn cũng rất lãnh đạm.

    Lục Vi Dân giọng điệu tương đối kiên định, mắt sáng như ngọn đuốc, nhìn chăm chú vào Chân Tiệp. Không giống như tinh thần sa sút dạo thời gian trước mà toàn thân lại toát lên một sự tự tin làm cho Chân Tiệp thấy hơi chấn động.


     
    Namtran thích bài này.
  5. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn

    Chương 4: Bày mưu tính kế

    Người dịch:Nhóm dịch PQT
    Nguồn: Mê truyện









    Sau khi trầm mặc một hồi, Chân Tiệp dường như bị sự cố chấp của Lục Vi Dân làm xao động, yếu ớt nói:
    - Vừa rồi những người đó nghe nói là của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, là tới điều tra cha tôi. Họ nói cha tôi liên quan đến vụ án nhận hối lộ, Trần Phát Trung chứng thực thân phận của bọn họ, cha tôi cũng đã xem thẻ của họ.

    - Chú Chân nhận hối lộ?
    Lục Vi Dân trong lòng chắc chắc, xem ra hết thảy lịch sử đều không có sai lệch, Chân Kính Tài vẫn là bởi vì chuyện này mà bị bắt, nhưng kết cục sẽ thế nào thì còn phải xem mình trở lại thời đại này sẽ đem lại sự thay đổi nào.
    - Chú Chân không phải loại người như vậy.

    - Đúng vậy, nhưng vấn đề là những người đó không tin. Bọn họ nói cha tôi đã nhận một bộ trang sức đắt tiền cùng với một số tiền lớn của một ông chủ tư nhân. Cha tôi nói ông ấy căn bản chưa từng nhận đồ trang sức và tiền của ai cả, bọn họ liền lục soát nhà tôi một hồi cũng không thu hoạch được gì, cuối cùng còn nói chúng tôi suy xét đến hậu quả của việc bao che, giấu diếm.

    Chân Tiệp cũng là bi phẫn không hiểu. Cô tin tưởng cha mình trong chuyện này tuyệt đối không có vấn đề gì. Tuy rằng trong nhà cũng có không ít tranh cổ, đồ cổ, nhưng mấy thứ này đều là do cha mua được. Tất cả những thứ đồ không có giá trị bao nhiêu đó vừa rồi đều bị những người đó niêm phong.

    - Chân Tiệp, em thấy trong chuyện này có chút kỳ quái. Chúng ta đều tin tưởng chú Chân, nhưng Ủy ban Kỷ luật phải có một ít chứng cớ thì mới có thể đến, nếu bọn họ nói chú Chân nhận trang sức và tiền mặt của người nào đó, vậy có nói người đó là ai không?

    Lục Vi Dân cố gắng nhớ lại vụ án này. Đối với tình hình cụ thể thì hắn không rõ ràng lắm, nhưng hắn biết vụ án này cuối cùng cũng không có kết luận.

    Thật sự khiến Chân Kính Tài thân bại danh liệt chẳng qua là một ít vấn đề trong tác phong sinh hoạt của ông ta. Hơn nữa, cuối cùng cũng là bởi vì vấn đề tác phong sinh hoạt mà bị kỷ luật Đảng xử phạt hành chính. Nói cách khác, về vấn đề kinh tế, Chân Kính Tài là nói được rõ ràng.

    Nhưng bởi vì nguyên nhân nhận hối lộ mới khiến cho Chân Kính Tài bị Ủy ban Kỷ luật tiến hành điều tra toàn diện. Dưới tình huống như vậy, chỉ có kết quả về vấn đề tác phong chứ không phải vấn đề kinh tế, đã xem như tương đối “Trong sạch”.

    - Cũng không có nói, chỉ nói là một ông chủ tư nhân.
    Chân Tiệp lắc đầu, đôi lông mi cong vút đọng vài giọt nước mắt, trong đôi mắt sưng đỏ có vài phần phẫn hận.

    Lục Vi Dân cân nhắc nên ứng đối với chuyện này như thế nào, phải trong thời gian ngắn nhất ngăn cản sự việc tiến triển. Tuy rằng sau đó có thể chứng minh Chân Kính Tài ở vấn đề kinh tế là là trong sạch vô tội, nhưng liên lụy đến vấn đề tác phong sinh hoạt, Chân Kính Tài thanh danh đã bị hủy hoại, căn bản không thể ở lại nhà máy 195. Đây là kết quả mà Lục Vi Dân không muốn nhìn thấy.

    - Bọn họ có nói liên hệ thế nào không? Bọn họ muốn thẩm tra chú Chân bao lâu? Hai người có được đi thăm chú Chân hay không?
    Lục Vi Dân hỏi liên thanh.

    Chân Tiệp chần chừ một chút:
    - Bọn họ không nói liên hệ thế nào, chỉ nói nếu có vấn đề gì thì thông qua Trần Phát Trung để thông báo cho chúng tôi. Chúng tôi có chuyện gì cũng có thể thông qua Trần Phát Trung liên hệ với bọn họ.

    Rất hiển nhiên Trần Phát Trung ở trong đó cũng sắm một vai.

    Trong trí nhớ của hắn, sau khi Chân Kính Tài xuống ngựa thì chính Diêu Chí Bân thăng nhiệm Phó giám đốc nhà máy. Mà Diêu Chí Bân và Trần Phát Trung tương giao tâm đầu ý hợp, cùng với Lương Quảng Đạt rắn chuột một ổ. Sau đó Quách Trưng đi đến Xương Châu nhậm chức, Trần Phát Trung liền đảm nhiệm Phó bí thư Đảng ủy, Phó chủ tịch thường vụ công ty cơ khí Lê Minh.

    Đến thế kỷ 21, vụ án tham ô ở nhà máy 195 vỡ lở, ba người này đều bị vào tù. Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Lương Quảng Đạt tức thì bị kết án tử hình, trở thành nhân vật chính trong vụ đại án làm khiếp sợ cả Tỉnh, thậm chí cả nước lúc bấy giờ.

    Lục Vi Dân thầm kêu may mắn. Nếu như chính mình không phải đến sớm vài phút lấy được phương thức liên hệ với người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, chỉ sợ nếu muốn giúp Chân Kính Tài hòa nhau ván này sẽ tốn không ít công phu. Nhưng hiện tại tình huống rất nghiêm trọng, Ủy ban Kỷ luật nếu dám đem Chân Kính Tài đi, khẳng định trên tay cũng có một chút chứng cớ nào đó.

    - Chân Tiệp, đừng sợ. Chúng ta mau chóng đi tìm những người đó tìm hiểu một chút, chúng ta có quyền này.
    Lục Vi Dân biết rằng Chân Tiệp tính cách tương đối độc lập, so với mẹ cô thì kiên cường hơn nhiều

    Trong trí nhớ của hắn, Chân Tiệp sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì đi ra nước ngoài, hình như được gả cho một người Mỹ gốc Hàn, nhưng hôn nhân cũng không hạnh phúc, vài năm sau liền ly hôn quay về nước. Sau lại nghe nói tại Thượng Hải gây dựng, cũng là một luật sư có chút danh tiếng. Sau nữa lại nghe nói khi bào chữa trong một vụ án đã bị đối phương dùng thủ đoạn bỉ ổi đối phó, cũng gây chấn động một thời gian, rồi sau đó không biết tung tích nữa.

    - Đúng, chúng ta có quyền này.
    Lời Lục Vi Dân vừa nói ra, tinh thần Chân Tiệp cũng hồi phục trở lại:
    - Chúng ta đi tìm Trần Phát Trung.

    - Không, không được.
    Lục Vi Dân lắc đầu:
    - Không thể đi tìm Trần Phát Trung.

    Chân Tiệp sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt:
    - Ý cậu là...

    Lục Vi Dân lại lần nữa lắc đầu:
    - Bây giờ còn rất khó nói, ý em là chúng ta cần phải cẩn thận một chút. Ở nhà không tiện, chúng ta đi ra ngoài vừa tìm người vừa bàn bạc.

    Chân Tiệp cũng ý thức được có một số chuyện không nên nói trước mặt mẹ mình. Tính nết tác phong của cha thế nào, là con gái không thể không biết gì cả. Nghĩ đến đây, Chân Tiệp trong lòng lại lo âu.

    An ủi mẹ đang hoang mang lo sợ vài câu, Chân Tiệp liền đi theo Lục Vi Dân ra cửa. Lục Vi Dân leo lên xe đạp, Chân Tiệp do dự một chút, cuối cùng leo lên ngồi sau yên xe. Đây vốn là vị trí mà em gái mình thường ngồi, hôm nay lại đến lượt mình ngồi, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.

    Lục Vi Dân không có nghĩ nhiều như vậy, đạp xe nhanh chóng ra khỏi Khu tập thể của nhà máy. Hắn không muốn dừng lại nhiều trong nhà máy, càng khiến cho mọi người chú ý đến.

    - Chúng ta phải đi tìm Cô Minh Lương và Quách Trưng.
    Dừng xe đạp ở đầu cầu Đan Phong, Lục Vi Dân suy nghĩ kỹ càng rồi mới nói:
    - Tuy chuyện này thoạt nhìn không nên để lan truyền rộng rãi, nhưng sự tình đã tới bước này rồi, không ai có thể giúp chúng ta. Cô Minh Lương là Bí thư đảng ủy nhà máy 195, là cấp trên của chú Chân, chúng ta phải đi tìm ông ta, nhờ ông ta ra mặt. Hơn nữa, em nghĩ lúc này hẳn là ông ta đã biết chuyện chú Chân bị mang đi điều tra.

    Chân Tiệp cắn môi, đôi mi thanh tú nhíu lại, má lúm đồng tiền trắng bệch:
    - Nhưng...Nhưng nếu chuyện này bị ồn ra ngoài, sau này cho dù là cha tôi không có việc gì thì cũng sao có thể sống yên trong nhà máy.

    - Chân Tiệp, hiện tại không phải thời điểm suy xét vấn đề, chỉ cần trong thời gian ngắn làm sáng tỏ sự việc của chú Chân thì có thể tiêu trừ mọi lời đồn đại nhảm nhí. Chị có biết là những tin kiểu này sẽ không thể giấu được ai, em dám đánh cuộc, nhiều nhất là hai, ba ngày, trong nhà máy sẽ lan truyền chuyện này, mọi người đều sẽ biết.

    Lục Vi Dân khoanh hai tay, một ngón tay nhẹ nhàng mân mê dưới cằm.

    - Em không dám nói Trần Phát Trung có ở bên trong ném đá xuống giếng hay không, nhưng chú Chân và Trần Phát Trung quan hệ không hòa thuận là sự thật. Như vậy, chúng ta chỉ có thể tìm Cô Minh Lương, nhờ ông ta ra mặt đi giải quyết tình hình, yêu cầu Ủy ban Kỷ luật phải có một cách nói và kỳ hạn rõ ràng. Dù sao chú Chân cũng là Phó giám đốc nhà mát, không có khả năng phối hợp điều tra vô kỳ hạn với họ. Đương nhiên, nếu không ảnh hưởng đến công tác thì chú Chân có thể phối hợp với bọn họ.


     
    Namtran thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)