FULL  Tiên Hiệp Phi Thiên - Dược Thiên Sầu

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Phi Thiên
    Tác giả: Dược Thiên Sầu
    Chương 3906: Bốn chén rượu (1)

    Dịch: HaoNhien
    Nguồn: Vipvandan
    Shared by: banlong.us

    Phong Bạch Thượng Hải là Tiêu Dao tả sứ, phong Nhược Thủy là Tiêu Dao hữu sứ!

    - Phong Cao Quán, Yến Bắc Hồng, Ôn Hoàn Chân, Du Y... là Tầm Tinh sứ!

    - Phong Bạch nương tử là Bạch Y nương nương! Gia phong Thiên phi Nguyệt Dao là Tây Vương Mẫu! Phong Bát Giới là Chí Thanh Thiên Phật!

    Chúng thần phát hiện lần sắc phong này đúng thật là không chỗ không phong bao trùm hết thảy thiên hạ, ngảy ca Bạch chủ cùng Yêu chủ đều được gia phong, chỉ là có một số người chưa từng được nghe tên, thậm chí không biết là từ đâu mà tới, Thiên phi Nguyệt Dao là ai? Phong hào Tây Vương Mâu nghe có vẻ như còn đứng trên cả chúng vương?

    Dương Triệu Thanh đã buông xuống ngọc điệp trong tay, lớn tiếng hô:

    - Sắc phong hoàn tất ít ngày nữa chiếu cao thiên hạ, tỏ rõ thiên ân của bệ hạ, của thiên hậu nương nương.

    Chúng thần tề thanh hành lễ:

    - Tạ bệ hạ thiên ân, tạ thiên hậu nương nương!

    - Chư vị khổ cực!

    Miêu Nghị vươn tay tỏ ý bình thân, Vân Tri Thu không thốt một tiếng, cũng đưa tay giơ theo.

    Dương Triệu Thanh lại nói:

    - Bệ hạ, nương nương cảm niệm chúng thần vất vả, tứ một chén rượu!

    Nữ hầu tư hai bên trong điện ngư quán mà ra, nâng lên khay len lỏi trong chư vị đại thần, các đại thần mỗi người tay cầm một chén.

    Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng đi xuống bừng khay lên, Miêu Nghị đứng dậy, Vân Tri Thu cũng đứng dậy theo, hai người mỗi người một chén.

    - Chén rượu thứ nhất, trẫm kính những tướng sĩ đã chiến tử vì đại nghiệp của Thiên Đình!

    Miêu Nghị dứt lời, nghiêng chen trong tay, vẫy xuống đại ngọc, Vân Tri Thu cũng làm theo

    Chén rượu trống không thả về trên khay Thiên Nhi đang cầm, Miêu Nghị lại lấy một chén khác, trầm giọng nói:

    - Chén thứ hai, kính những người trẫm đã phụ!

    Rượu vẫy xuống tai ngọc, chen không thả về, lại lấy một chén, tay nhấc lên, sang sảng nói:

    - Chén thứ ba, kính những người đã phụ trẫm! Nói rồi vung tay vẫy rượu.

    Chúng thần đối mặt nhìn nhau, không biết lời này là có ý gì?

    Cuối cùng Miêu Nghị lại lấy ra một chén cầm trên tay, từ xa xa kính với mọi người, nói:

    - Kính chư vị!

    Chúng thần với hai tay nâng chén, nói:

    - Kính bệ hạ cùng nương nương!

    Quần thần nâng chén cùng uống, trong Càn Khôn điện nồng nặc mùi rượu.

    Nghi thức tính là đã xong, tiếp đó quân thần bắt đầu thượng nghị đại sự thiên hạ ngay trong Càn Khôn điện, Thiên Đình mới lập, lần triều hội đầu tiên bởi thế bắt đầu.

    Lúc triều hội tới gần thời điểm kết thúc, Miêu Nghị khẽ liếc Dương Khánh một cái.

    - Thần có việc tấu!

    Dương Khánh bước ra khỏi hàng lớn tiếng nói.

    Miêu Nghị gật đầu nói:

    - Giảng!

    Dương Khánh sảng giọng bẩm báo nói:

    - Thần kiến nghị đại xá thiên hạ! Đem tất cả tu sĩ trong thiên hạ đăng ký thành sách, do Thiên Đình phát ra chiêu cáo, trong hạn kỳ chủ động tiến đến đăng ký, người nào chỉ cần chủ động tiến đến đăng ký, những sai lầm phạm phải trước kia đều có thể bỏ qua! Nếu không tới đăng ký, nhất loạt coi là loạn tặc tru sát! Còn nữa, để tránh tu sĩ sau này tiến giai làm xằng, Thiên Đình ứng nên thiết lập “Thiên kiếp” khảo hạch chế, sau này tu sĩ chỉ cần đột phá tu vị Kim Liên nhất luật phải qua thiên kiếp khảo hạch, ngươi thông qua khảo hạch mới có thể đưa vào tiên tịch, kẻ nào không có tiền tịch không được thu nhặt mua bán bất cứ tài nguyên tu hành nào, ai vi phạm đều bị coi là loạn tặc nghiêm trừng!

    Lời này vừa nói ra, đa số chúng thần đều minh bạch dụng ý trong lời trần thuật của Dương Khánh, đại xá thiên hạ là vì muốn đưa toàn bộ tu sĩ vào giám quản, thiên kiếp khảo hạch bằng với khống chế hậu nhân gia nhập cánh cửa tu hành, môn đạo có thể thao tác ở trong đó có rất nhiều, hai việc này nói đến cùng chính là Thiên Đình muốn đưa toàn bộ tu sĩ trong thiên hạ vào tầm khống chế.

    - Chư vị cảm thấy thế nào?

    Miêu Nghị nhàn nhạt hỏi một tiếng.

    Chúng thần hoặc khe khẽ bàn tác, hoặc như có điều suy tư, hoặc trầm mặc không nói, tóm lại tạm thời không người ứng tiếng, việc này tới thái quá đột nhiên, nhất thời mọi ngươi còn chưa cân nhắc được rõ ràng, xem đối với chính mình sẽ có ảnh hưởng như thế nào, không dám dễ dàng đưa ra quyết định.

    Trên thực tế, trước khi đề ra kiến nghị này Dương Khánh không khả năng không thương nghị qua với Miêu Nghị, đây vốn chính là thủ đoạn muốn vững vàng khống chế thiên hạ trong tay của Miếu Nghị. Đương nhiên, Miêu Nghị cũng không hi vọng hiện tại lập tức vỗ bàn quyết định được, việc này liên lụy đến rất nhiều người, cần qua nhiều người ở mặt dưới phối hợp, cần một bộ luật pháp thiên điều trọn vẹn để thành quy phạm chấp hành, hiện tại chỉ là phong ra phong thanh trên triều đường, để mọi người có tâm lý chuẩn bị.

    Vân Tri Thu cũng nhịn không được nhìn sang nam nhân ngồi bên người mình, nàng nhìn ra được, đây là nam nhân của mình chuẩn bị bắt trọn thiên hạ vào trong tay.

    Thấy mọi người cơ bản bảo trì trầm mặc, Miêu Nghị lại nói:

    - Việc này lần triều hội sau bàn luận tiếp, thoái triều!

    Cung tiễn bệ hạ, cung tiễn nương nương!

    Chúng thần chắp tay hành lễ, đưa mắt nhìn Miêu Nghị, Vân Tri Thu đứng dậy rời đi.

    Vân Tri Thu đi theo sau lưng Miêu Nghị, từ đầu tới đuôi không phát một tiếng, có chút chuyện nàng cũng tự biết rõ ràng, nàng thượng triều tiếp nhận triều bái của chúng đại thần đã là qúa phận, mọi người còn chưa quen với việc nàng xuất hiện trên triều đường, nếu con tiếp tục đưa ra ý kiến chỉ sợ sẽ dẫn tới chê trách.

    Mặt ngoài hậu điện, đám cung phi vẫn đang đứng đợi, thấy Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu đi ra, dồn dập cúi ngươi hành lễ, tính là thể hiện sự tôn kính với lần chính thức triều hội đầu tiên của Thiên Đình, sau này tự nhiên không cần lần nào cũng như thế.

    Miêu Nghị vung tay tỏ ý bình thân, Vân Tri Thu cũng có việc của riêng mình, Thiên Đình tổ chức triều hội lần đầu, đám đại thần đều mang gia quyến tới, nàng phải linh hậu cùng gặp mặt gia quyến các đại thần, còn có cả hoạt động Du viên yến. Vốn là hoạt động đã bắt đầu, nàng lại bị Miêu Nghị kéo đi thượng triều, dây dưa mãi tới bây giờ.

    Dặn dò Miêu Nghi một tiếng, Vân Tri Thu đang muốn suất lĩnh chúng phi rời đi, anh mắt Miêu Nghị lại quét qua đám phi tần, nói với Quang Mị Nhi đang cúi thấp đầu:
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Phi Thiên
    Tác giả: Dược Thiên Sầu
    Chương 3907: Bốn chén rượu (2)

    Dịch: HaoNhien
    Nguồn: Vipvandan
    Shared by: banlong.us

    - An Nhạc thiên phi ở lại một lát.

    Chúng nhân cáo từ rời đi, Quang Mị Nhi buồn bực không vui cúi đầu ở trước mặt Miêu Nghị.

    Từ sau khi phong nữ nhân này làm thiên phi, Miêu Nghị còn chưa chính thức gặp mặt nàng lần nào, bây giờ gặp lại, trong lòng hắn mới thực sự ý thức được nữ nhân này đã thành phi tử của mình, không khỏi nhớ tới thời điểm mới quen và những chuyện tường giao sau, nhìn ra được nữ nhân này tuy sắc đẹp vẫn động người như xưa, nhưng thần thái trên mặt không giấu nổi vẻ u ám.

    Điều nay Miêu Nghị hoàn toàn hiểu được, cũng biết nữ nhân này đã phải trải qua những gì, một ít chuyện trong đó có liên quan không nhỏ đến hắn.

    Đương nhiên, hiện tại giá nàng lại không phải bởi vì sắc đẹp của nàng, cũng không phải bởi lòng mang hổ thẹn, mà là bởi Quảng lệnh công không thượng triều mới khiến hắn nhớ tới nàng, nếu không hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, nàng lại không chủ động lộ mặt tranh sủng, ngươi phiền não bù đầu như hắn nào có thể nhớ tới nàng.

    Miêu Nghị muốn làm rõ, xem đến cùng Quảng lệnh công có ý gì, bèn coi chừng nàng, hỏi:

    - Ngươi hận trẫm?

    Quảng Mị Nhi lắc đầu:

    - Không có, thần thiếp không dám!

    Miêu Nghị:

    - Phụ mẫu ngươi có khỏe không?

    Kỳ thực đây là biết rõ còn cố hỏi, Quảng gia đến cái bước này, đối mặt hắn căn bản không còn năng lực phản kháng, tưởng muốn đưa tay thẩm thấu vào nội bộ Quảng gia để biết tình hình trong đó cũng không khó, tự nhiên cũng biết tình cảnh của Mị nương lúc này, chỉ riêng Quảng lệnh công ngay cả mặt đều không chịu ló ra, hắn không biết rốt cục trong đầu ông ta đang nghĩ gì.

    Đương sơ mấy đại thế lực trong thiên hạ có thể tranh phong cùng hắn, giờ chỉ thừa lại Quảng lệnh công, rết trăm chân giết mà không chết, năng lượng của một đời kiêu hùng không chỉ là thắng thua trên chiến trường, bởi thế mới thường thường bị hắn nhớ kỹ.

    Quảng Mị Nhi thấp giọng nói:

    - Rất ít liên hệ.

    Miêu Nghị gật đầu nói:

    - Tại trẫm sơ sót.

    Nghiêng đầu nói với Dương Triệu Thanh ở sau lưng:

    - Thông tri Quảng phủ, trẫm bồi An Nhạc thiên phi về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày!

    - Tuân mệnh!

    Dương Triệu Thanh ứng tiếng.

    Chúng thần lũ lượt ly khai Thiên Cung, Từ Đương Nhiên đứng ở trước cửa Chính Thiên môn Thiên cung, hai tay thủ ở trước bụng, không ngoài sở liệu, mình quả nhiên trở thành Thiên Đình giám sát tả sứ, trong lòng thoải mái không thôi, cuối cùng cũng đã đến ngày mà hắn hằng mong chờ.

    Hắn mỉm cười địa nhìn thân ảnh chúng thần rơi đi, tìm đến cảm giác từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lấp lánh nhìn quanh. Hắn tự nhiên biết chức trách của mình là ở đâu, đang suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể không phụ ân trọng của bệ hạ, liệu có nên tìm tìm vị đại thần nào đó, gây chút phiền toái làm thành án lớn đưa lên?

    Hắn gấp ở làm ra thành tích để biểu công, chứng minh với Miêu Nghị rằng mình không phải kẻ bất tài, nhãn thần âm ngoan giống như lang sói đang tìm con mồi.

    Quay đầu mắt nhìn Thiên cung, kết quả phát hiện trong cung còn có người chưa đi ra, phát hiện Dương Khánh cùng Kim Man đang mặt đối mặt đứng đối diện nhau, ánh mắt sáng lên, chẳng lẽ hai người này cấu kết chuyện gì? Tức thì lại phát hiện chính mình suy nghĩ nhiều, hai người này cũng không dễ động tới như vậy, việc cần gấp trước mắt là hoàn toàn dàn giáo cho giám sát tả bộ cái đa.

    Chẳng qua tâm tình vẫn cứ không sai, ra khỏi Thiên cung, cưỡi phi hành tọa kỵ khoái tốc về nhà, gấp gáp phân hưởng trong lòng với Tuyết Linh Lung.

    Dương Khánh là bị Kim Man gọi lại, hai người nhìn nhau, Dương Khánh khẽ cười nhạt, Kim Man thì thần tình phức tạp.

    Nhìn nhau rất lâu, Kim Man hỏi:

    - Nghe nói phu nhân ngươi đã tới, nghe nói nữ nhân Tô Vận của Hạo Đức Phương cũng bị ngươi thu, xem ra đúng là ta khó vào được pháp nhãn của ngươi.

    Dương Khánh thở dài nói:

    - Ngươi suy nghĩ nhiều, ngươi rất tốt, thật sự rất tốt, là ta không xứng với ngươi.

    Kim Man:

    - Ngươi chắc phải biết ta muốn nghe cái gì?

    Dương Khánh khẽ lắc đầu nói:

    - Không hiện thực, ngươi cảm thấy bằng địa vị bây giờ của chúng ta, liệu còn thích hợp ở cùng một chỗ sao?

    Kim Man hiểu ý của hắn, hai người đều phong vương, ở cùng một chỗ rất dễ phạm vào kị húy, Thiên đế vừa đánh xuống thiên hạ, sát khí còn chưa tiêu, đang lúc không tìm được địch thủ tuyệt đối là nhân vật vô cùng nguy hiểm, mới hờ hững nói:

    - Bây giờ ta trịnh trọng hỏi người một câu, ngươi có cảm giác với ta hay không?

    Dương Khánh mỉm cười nói:

    - Xinh đẹp như vậy, sao lại không có chút cảm giác được, trừ phi ta không phải là nam nhân.

    Kim Man:

    - Được! Danh phận với ta không tính là cái gì, chỉ cần ngươi đáp ứng lấy ta, ta lập tức từ đi vị trí Thiên vương.

    Dương Khánh nhíu mày:

    - Người làm như vậy có đáng không?

    Kim Man:

    - Ta tuổi tác đã không nhỏ, cũng là một nữ nhân, thiên hạ nhất thống, ta cẩm y ngọc thực áo cơm không lo, ngươi cảm thấy vị trí Thiên vương hữu danh vô thực này đối với một nữ nhân đến bước này mà vẫn cô đơn như ta thì có ý nghĩa gì? Đúng, thiên hạ này nam nhân nhiều vô số, ta cũng không phải muốn gã cho ngươi bằng được, nhưng ta rất mờ mịt, không biết nên tìm ai, người bình thường không vào được mắt, địa vị cách nhau quá khác xa cũng không nguyện để y, chính xác mà nói thì là không có tâm tư kia. Ta không phải cầu ngươi, chỉ là có chút cảm giác với ngươi, ngươi thấy thế nào?

    Dương Khánh trầm mặc không nói...

    Từ Đường Nhiên về đến nhà mới nhớ ra Tuyết Linh Lung đang tham gia du viên, mà lúc này Tuyết Linh lung chính đang ở bên người Vân Tri Thu, một đám nữ nhân ngồi bên hồ xem nhân công tạo cảnh, Thiên cung vừa di dời, rất nhiều thứ còn chưa được hoàn thiện.

    Vân Tri Thu cũng biết bên này tạm thời không có cánh đẹp gì để mọi người quan thưởng, so với đến lúc đó phải nghe mấy lời khen tặng không thực lòng, nàng dứt khoát trực tiếp nói rõ, trưng cầu ý kiến mọi người, kiến nghị xem nên tạo cảnh thế nào, đợi đến làm xong, lần sau du viên lại mời mọi người đến nhìn kiệt tác mà bọn họ cùng nhau ấp ủ, bởi thế đám đông hứng trí không sai.

    Mi nương thân ở trong đám người nghe được tin tờ trong cung truyền đến, nói bệ hạ muốn bồi nữ nhi về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày, không khỏi đại hỉ, vội vàng chào từ biệt Vân Tri Thu.

    Đưa mắt nhìn Mị nương rời đi, trong lòng Vân Tri Thu thầm thán, Quảng lệnh công đã phong vương, vốn cho là Miêu Nghị sẽ ra và rộng lượng cho mọi người nhìn, nhưng hôm nay xem ra Miêu Nghị vẫn còn băn khoăn với Quảng lệnh công, ý niệm có nên nhổ cỏ tận gốc hay không vẫn còn luẩn quẩn trong đầu Miêu Nghị.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Phi Thiên
    Tác giả: Dược Thiên Sầu
    Chương 3908: Hắn sẽ nhớ đến ư? (1)

    Dịch: HaoNhien
    Nguồn: Vipvandan
    Shared by: banlong.us

    Kỳ thực nơi giam lỏng Quảng gia cách Thiên cung không tính quá xa, Mị nương vừa về đến Quảng gia, làm cho trên dưới Quảng gia gà bay chó sủa không lâu, long liễn đã chở Miêu Nghị cùng Quảng Mị Nhi tới rồi, đúng thật là nói đến là đến.

    Trên dưới Quảng gia tề tụ nghênh tiếp, tuy nhà mới của Quảng gia còn chưa tu kiến hoàn thiện, nhưng Mị nương lại rất cao hứng, Thiên đế bồi nữ nhi về nhà mẹ đẻ, đây là chuyên được thơm lây, sau này ai còn dám chất nghị địa vị của nữ nhi nàng ở trong cung? Chỉ riêng một người khiến Mị nương không quá cao hứng chính là Quảng lệnh công, vẫn cứ giam mình trong phong, không chịu ra mặt nghênh tiếp Thiên đế.

    Nàng thì cao hứng vì Miêu Nghị có thể bồi nữ nhi về nhà mẹ đẻ, nhưng Câu Việt cùng đi nghênh tiếp lại lạnh cả sống lưng, Mị nương không ý thức được hung hiểm mà Ngưu Hữu Đức mang tới cho Quảng gia, song hắn thì thiết thiết thực thực ý thức được răng nanh mà đối phương nhe ra, một khi Ngưu Hữu Đức mượn chuyện này để trang trí Quảng gia, chỉ sợ trên dưới Quảng gia máu chảy thành sông, triệt để tan biến trong cái thế giới này.

    Đại quân hộ vệ đã tới trước khống chế trạch viện mà Quảng gia dự lưu cho Miêu Nghị cư trú, sau đó mới thấy long liễn đáp xuống, Miêu Nghị cùng Quảng Mị Nhi song song bước xuống long liễn.

    - Tham kiến bệ hạ, tham kiến thiên phi nương nương!

    Trên dưới Quảng gia lấy Mị nương làm đầu cũng nghênh một tiếng.

    Ánh mắt Miêu Nghị quét qua đám người, không thấy Quảng lệnh công lộ mặt nghênh tiếp, thần thái không lộ ra dị dạng gì, gọi chúng nhân bình thân, lại gần đám người Mị nương tùy tiện khách sáo mấy câu, cũng không nhắc tới Quảng lệnh công, cứ thế vào ở trong Quảng gia.

    Đêm xuống, không chút ngoài ý, Quảng Mị Nhi thị tẩm.

    Trước đại trang điểm, thị nữ chính đang giúp Quảng Mị Nhi dỡ xuống đầu sức, Miêu Nghi ngồi bên cạnh sái nhìn chằm chằm bên này, chợt vẫy vẫy tay, thị nữ còn chưa làm xong việc vội vàng khom người lui xuống, ra đến cửa liền nhẹ nhàng đong chặt cửa lại.

    Miêu Nghị đựng dậy đi tới sau lưng Quảng Mị Nhi, đối thí với Quang Mi Nhi ở trong gương, hắn tự thân đưa tay chầm chậm hai xuống từng vật trang điểm trên đầu tóc Quảng Mị Nhi, Quảng Mị Nhi an tĩnh nhìn động tác của hắn ở trong gương.

    - Tâm thái bây giờ của ngươi đang là yên tĩnh như giếng nước, còn nhớ lần đầu quen biết trẫm không? Đương thời người thiếu chút thì gả cho trẫm.

    Miêu Nghị đột nhiên ha ha cười nói.

    - Nhớ chư!

    Đối với tình hình năm đó Quang Mị Nhi còn nhớ rất rõ ràng, nam nhân trong gương kia không biết bao nhiêu lần trằn trọc trong tâm tri nàng, bao nhiêu lần khiến nàng mong mỏi trông đợi, anh hùng hào sáng, anh khí bừng bừng, suất lĩnh một chi tàn binh đến dưới thành kêu lên muốn đồ thành, một màn kia càng là ký ức như mới. Đã từng mỗi lần nhìn thấy hắn tâm lý nàng đều như nai tơ, bây giờ rốt cuộc đã không còn cảm giác kia nữa, bây giờ nam nhân trong gương khiến nàng cảm thấy sợ hãi, trong nhà khẩn thiết cáo giới, nói nam nhân này tùy thời có thể lấy mạng cả nhà nàng, để nàng tranh sủng, để nàng nghĩ cách bợ đỡ, hầu hạ cho tốt.

    Mái tóc đen dài như thác rủ xuống vai.

    Hơi lạnh ùa tới, Quảng Mị Nhi căng thẳng đến run lên, chỉ thấy đôi tay trong gương kia chính đang chầm chậm cởi bỏ y phục trên vai nàng, xương quai xanh trắng nõn tinh trí lộ ra, hai vai dần dần lõa lồ. Tay vẫn chưa ngừng, thẳng cho đến đôi gò bồng đào cao ngất trước ngực triệt để bạo lộ ra, đôi tay có được quyền lực chí cao vô thượng tựa hồ có thể bóp chết hết thảy kia cũng không dừng lại...

    Ba ngày! Ngày kế vẫn không thấy Quảng lệnh công tới bái kiến, Miêu Nghị nói muốn ở tạm trong Quảng phủ ba ngày.

    Lại một ngày đi qua, chỉ cách kỳ hạn sau cùng một ngày, Câu Việt không kìm được, lần nữa đi tới gian phòng mà Quảng lệnh công đang giam mình trong đó.

    Quảng lệnh công vẫn như người chết, an tĩnh nằm trên ghế, đắm chìm trong bóng tối u ám.

    - Vương gia, Ngưu Hữu Đức nói sẽ chỉ ở lại Quảng phủ ba ngày, hẳn là đưa ra kỳ hạn ba ngày, muốn ngài tới thần phục bái kiến, vì trên dưới Quảng phủ, ngài cư...

    Câu Việt về mặt quấn quýt, muốn nói lại thôi, câu nói muốn Quảng lệnh công cúi đầu cuối cùng là không thốt được ra miệng.

    Nhưng Quảng lệnh công vẫn không có phản ứng gì cả.

    Sau cùng, Câu Việt cúi đầu cung kính khom người, chầm chậm xoay người mà đi.

    Ai ngờ lúc đi tới cửa, bên tại đột nhiên truyền đến tiếng truyền âm của Quảng lệnh công:

    - Nếu ta thần phục, chỉ cần một ngày ta con không chết, sớm muộn rồi hắn sẽ hạ độc thủ với Quảng gia, ta không thần phục, Quảng gia mới có thể tránh qua kiếp này!

    Câu Việt đột nhiên quay đầu, kinh hỉ, cuối cùng thì vương gia đã chịu mở miệng nói chuyện, bước nhanh đến gần, vội hỏi:

    - Vương gia, sao lại thế?

    Nhưng Quảng lệnh công chỉ nói đến vậy, sau đó dù hỏi thế nào, cũng không lên tiếng nữa.

    Cuối cùng Câu Việt đành phải nhè nhẹ rời đi, chẳng qua có lợi này của Quảng lệnh công, tâm lý hắn tính là nắm chắc, hắn biết Quảng lệnh công sẽ không tự nhiên mà nói vậy.

    Ba ngày sau, Miêu Nghị đúng hạn rời đi, lại không mang theo Quảng Mị Nhi, nói là để Quảng Mị Nhi ở lại nhà mẹ đẻ ngày.

    Mà thái độ dù chết vẫn không chịu gặp của Quảng lệnh công lại cũng không khiến Miếu Nghị làm ra chuyện mà Câu Việt lo lắng...

    Một năm sau, trải qua vài lần triều hội thương nghị, kết qủa “Đại xá thiên hạ” cuối cùng đã được định luận, luật pháp thiên điều tương quan cũng được định ra tỉ mỉ, chính thức công cáo thiên hạ, toàn thiên hạ đều bị chấn động!

    Tu sĩ trong thiên hạ nhìn thấy công cáo đều biết, thiên điều này xuất hiện đồng nghĩa với quy tắc cũ triệt để bị lật đổ, Thiên Đình sắp có được quyền lực tuyệt đối chí cao vô thượng, triệt để chưởng khống hết thảy thiên hạ, ai cũng đừng hòng thoát ly được thục tự luật pháp thiên điều
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Phi Thiên
    Tác giả: Dược Thiên Sầu
    Chương 3909: Hắn sẽ nhớ đến ư? (2)

    Dịch: HaoNhien
    Nguồn: Vipvandan
    Shared by: banlong.us

    Biển lớn xanh biếc như ngọc, lâu thuyền phiêu đãng theo song, trên thuyền lâu đặt một bàn thức ăn, hai hán tử cùng ngồi đối ẩm, rèm che tứ phía được cuộn lên, cảnh biển lớn xanh thẳm miên man ở bên ngoài trợ hứng cho tiệc rượu.

    Hai phụ nhân ngồi cạnh bên cửa sổ tâm sự, một nữ nhân trong đó tên gọi là Phương Tố Tố, có lẽ Miêu Nghị nhận thức, có lẽ không nhận thức, thời gian đã thái quá xa xưa, đó đã là chuyện hồi còn ở trong tiểu thế giới.

    Hai hán tử đang ngồi uống rượu là trượng phu của hai phụ nhân này, đều là đô thống của Thiên Đình mới thượng nhiệm không lâu, tính là nhân vật tay nắm thực quyền, đều là ngươi Lục đạo xuất thân từ Luyện Ngục. Đương nhiên, hiện nay đã không còn cái gì gọi là Lục đạo nữa, chỉ có một cái Thiên Đình, không tồn tại thế lực khác. Lúc còn ở trong Luyện Ngục hai ngươi là bạn cũ, lần này một người vượt qua tinh không đi tới địa bàn người con lại, tính là tới gặp lại lão bằng hữu.

    Chuốc xuống một ngụm rượu, hán tử họ Triệu nhìn cảnh biển êm đềm bốn phía, không khỏi thở dài một tiếng:

    - Nói thật, đương sơ lúc còn ở trong Luyện Ngục, cho là đời này phải bị khốn chết ở chỗ qủy quái kia, cho dù mặt trên một mực nói muốn phản công, kỳ thực ta không ôm hi vọng quá lớn, ai ngờ vừa ra khỏi Luyện Ngục, cư nhiên thật chỉ một trận chiến mà nghiêng trời lệch đất, lần nữa đoạt lại thiên hạ này! Thật không ngờ được chúng ta còn có thể thảnh thơi uống rượu ở đây, bây giờ nghĩ lại vẫn cứ thấy như đang nằm mơ, thậm chí có khi cảm thấy không qúa chân thực, ký ức về Luyện Ngục thực sự qua khắc sâu.

    Hán tử còn lại họ Cao, cũng gật gật đầu, hỏi:

    - Đại xá thiên hạ, tình hình người đến chủ động đăng ký gia nhập tiên tịch của bên ngươi như thế nào?

    Hán tử họ Triệu:

    - Người rất nhiều, hơi phiền toái, mỗi một người tiến đến đăng ký đều phải xác minh rõ ràng thân phận, còn phai có địa chỉ cố định, muốn đổi địa chi phải báo với sơn thần thổ địa tại chỗ. Chúng ta phiền hà, những người tiến đến đăng ký kia cũng phiền toái. Người đăng ký bên chỗ ngươi có nhiều không?

    Hán tử họ Cao cảm thán nói:

    - Không nhiều mới là lạ, bệ hạ làm thế này, kẻ nào không vào tiên tịch nhất luật coi là loạn tặc nghiêm trừng, thậm chí cả từ chất thu nhặt cùng mua bán tài nguyên tu luyện đều không có, sau này làm giao dịch gì đều phải đưa ra chứng minh tiên tịch, một khi phát hiện kẻ vi phạm, không quản là bên mua hay bên bán đều bị nghiêm trừng, không có chứng minh tiên tịch thì cả quyền tự do hành tẩu trong tinh không cũng đều phiền hà, thử hỏi với tình hình như thế, còn có bao nhiêu người có thể tranh được.

    Hán tử họ Triệu:

    - Cái điều luật “Thiên kiếp” kia... Tu sĩ sau này sợ là khó qua.

    Hán tự họ Cao:

    - Bệ hạ rõ ràng là muốn khống chế số lượng tu sĩ trong thiên hạ, bằng không thiên hạ nhất thống, không có chiến sự gì, tu sĩ lại không ngừng tăng thêm, tài nguyên tu luyện thì có hạn, không khống chế sớm muộn sẽ xảy ra chuyện. Chỉ là người độ kiếp sau này, sợ là phải rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh.

    Hán tự họ Triệu bưng chén rượu lên, hỏi:

    - Nghe nói trên triều đường lại có phong thanh, nói muốn phân chia chức vị văn võ, không ít người bị triệt bỏ, phải cởi giáp thành quan văn.

    Hán tự họ Cao cười khổ nói:

    - Cũng không biết liệu có triệt bỏ đến trên đầu chúng ta hay không. Được rồi, nghe nói bệ hạ muốn chinh phục tinh vực chưa biết, chuẩn bị điều động một phần ba nhân mã trong thiên hạ, dùng để chuyên môn thăm dò tinh vực chưa biết, đại quân trong thiên hạ phải luân phiên chấp hành việc này, không biết là thật hay giả, nếu là thật, sợ rằng đừng mơ đến chuyện an ổn hương phục.

    Hán tự họ Triệu:

    - Không phải vô duyên vô cớ mà có phong thanh vậy đâu, hơn nữa, thiên hạ không còn chiến sự, Thiên Đình tìm chút chuyện cho chúng ta làm cũng có thể hiểu được.

    Tuy tán gẫu cùng tỷ muội bên cửa sổ, nhưng bên tai khó miễn nghe được lời trò chuyên giữa trượng phu cùng bằng hữu, nghe hai người nhắc tới Miêu Nghị, Phương Tố Tố hơi xuất thần nhìn ra biển lớn xanh thăm bên ngoài, tỷ muội ở

    bên cạnh tíu tít nói chuyên cũng không nghe vào tai

    Lúc còn ở trong Luyện Ngục, trong lòng nàng từng ôm một suy nghĩ rất buồn cười, muốn tranh cương vươn lên, nhưng Luyện Ngục thiếu nữ nhân, đa phần nữ nhân đều bách ở áp lực phải gả cho người, nàng là số ít dù chết vẫn không gả. Nhưng Luyện Ngục quản khống rất nghiêm, tài nguyên cũng không dồi dào, lại khuyết thiếu con đường thăng lên, cho dù ngươi muốn nỗ lực cũng vô dụng, lâu ngày, tín niệm cuối cùng dần dần bị lay chuyển, bởi vì không nhìn thấy hi vọng, dưới sự theo đuổi kiên trì không nghỉ của trượng phu, dần bị cảm động, rồi gả cho hắn.

    Vốn cho là phải bị khốn một đôi trong Luyện Ngục, ai ngờ ngay năm thứ hai sau khi gả người, cửa lớn Luyện Ngục cư nhiên mở rộng, đại quân ly khai Luyện Ngục, tấn công Linh sơn!

    Đương thời, hối hận trong lòng nàng khó mà dùng lời để diễn tả, vì sao mình không thể tiếp tục kiên trì một thời gian? Kiên trì nhiều năm như vậy, một năm sau cùng mình lại không kiên trì được nữa, ông trời giống như là đang chơi khăm nàng vậy.

    Những kiến thức đến sự tàn khốc của đại chiến, biết được thân phận thực sự ở bên ngoài của cái người đã thành chấp niệm trong lòng mình mới đột nhiên phát hiện đã cách người quá xa, không chỉ là xa xôi về mặt cự ly! Đối phương quyền thế ngất trời, một hơi nạp thiếp hơn ngàn, vô số tính mạng lấy trăm triệu mà tính đổ dưới một tiếng hạ lệnh của hắn, ngàn vạn người bởi hắn mà chết, thủ đoạn khủng bố phiên vẫn phúc vũ, vì thành công mà bất chấp tất cả, thậm chí diệt cả nhà nghĩa phụ Khấu gia, thực sự là tàn khốc vô tình!

    Lúc đó nàng như mới tỉnh mộng, đột nhiên phát hiện đối phương khác xa với hình tượng thanh niên oai hùng trong ấn tượng của mình, đã không còn cảm giác khiến lòng mình hoảng loạn như nai tơ, ngược lại mang đến cho nàng cảm giac vô tình lãnh khốc cường liệt, vừa nghe đến tên họ đối phương liền nhịn không được sinh tâm run rẩy, trước kia muốn gặp hắn, bây giờ lại sợ hãi gặp hắn.

    Có lẽ là mình suy nghĩ nhiều, người ta ở trong Thiên cung, há là ai muốn gặp liền có thể gặp?

    Trên tụ lâu quăng xuống tú cầu; chính mình cưỡi ngựa đuổi theo; sông nhỏ liễu rủ mưa phùn lất phất, hắn tay cầm cây du bằng giấy dầu sừng sững trên đầu thuyền quay mặt nhìn lại, mưa bụi như vẽ... Phương Tố Tố nhìn ra biển lớn xanh thẳm xa xa ngoài cửa sổ, khóe miệng lộ ra ý cười.

    - Phương tỷ tỷ, chẳng lẽ lời ta nói rất buồn cười ư?

    Phụ nhân ở một bên thấy nàng bật cười, không khỏi nghi vấn hỏi, khiến Phương Tố Tố tấn tốc hồi thần, bắt lấy tay đối phương, lắc lắc đầu không ngừng cười nhẹ, lại vẫn không giải thích.

    Lần nữa quay đầu nhìn hướng trượng phu đang chậm rãi trò chuyện cùng bằng hữu, ký ức đã từng về người đó cố nhiên rất đẹp, nhưng chỉ là tự mình nghĩ nhiều mà thôi, quý nhân hay quên, sợ rằng ngay cả mình là ai đối phương đều không nhớ rõ, người thực thực tại tại trước mắt kỳ thực cũng rất tốt, một mực thương yêu che chở nàng, nàng không có gì không thỏa mãn cả.

    Còn những ký ức tốt đẹp nhưng không hiện thực kia, nàng chuẩn bị vĩnh viễn cất giữ dưới đáy lòng, sẽ không nhắc lại với bất kỳ ai. Nếu có duyên ngay mặt nhìn thấy người đó, nếu có cơ hội cho mình trò chuyện với hắn, có lẽ mình sẽ hỏi một câu, còn nhớ người năm đó ném tú cầu về phía ngươi? Hắn sẽ nhớ lại được ư?
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Phi Thiên
    Tác giả: Dược Thiên Sầu
    Chương 3910: Ngươi là ai? (1)

    Dịch: HaoNhien
    Nguồn: Vipvandan
    Shared by: banlong.us

    - Đây là?

    Tần Vi Vi vội vàng tiến vào cửa nhà Dương phủ, trực tiếp tìm đến Dương Khánh, kết quả phát hiện Kim Man có mặt ở đây, lời đến trên miệng lại nuốt trở về, ngược lại là Kim Man có vẻ kinh ngạc hỏi Dương Khánh, hỏi Tần Vi Vi là ai, nàng tạm thời còn chưa nhận thức đối phương.

    Dương Khánh cười lên giới thiệu nói:

    - Nữ nhi của ta.

    - A!

    Kim Man hoảng nhiên đại ngộ, gật đầu cười nói:

    - Gặp qua thiên phi nương nương.

    - Đại lễ của Thiên vương, bản cung nhận không được.

    Ngữ khi Tần Vi Vi có vẻ không vui, lần này nàng gấp gáp chạy về nhà nhiều ít có liên quan tới Kim Man, nghe nói nghĩa phụ vì lấy Kim Man mà tị hiềm, ngay cả vị trí Thiên vương cùng giám sát hữu sử cũng không cần, khiến nàng không khỏi nóng lòng.

    Nàng ở trong cung chưa được bao lâu, nhưng đã bắt đầu cảm thụ đến áp lực, đều là do hoàn cảnh sai khiến. Đám phi tử mặt dưới ai cũng coi chừng tranh sủng nhằm chiếm lấy vị trí thiên phi, mà có thể được phong làm thiên phi có ai là không có bối cảnh quyền thế làm dựa dẫm? Cộng thêm thiên hậu nương nương hình như có ý muốn kiếp lập chế độ đẳng cấp trong hậu cung, phi tử trong hậu cung cũng bị phân thanh tầng cấp, khăng khăng đóng lúc này nghĩa phụ lại đột nhiên từ quan, từ đi vương vị, khiến nàng cảm thấy rất băn khoăn.

    Kết quả vừa đến liền nhìn thấy Kim Man, cư nhiên đường hoang ở trong nhà mình, mặt mũi nghĩa mẫu minh biết để ở đâu? Nghĩa phụ vì nữ nhân này mà từ quan, nàng vốn đã không ưa, bởi thế nói chuyện mới không quá khách khí.

    Kim Man cười nhạt nói:

    - Đã không còn là Thiên vương, nhìn thấy thiên phi nương nương tự nhiên phải hành lễ.

    Tần Vi Vi không để ý nàng, trực tiếp nhìn sang Dương Khánh:

    - Cha, đang yên đang lành vì sao phải từ đi vương vị cùng chức giám sát hữu sử? Chẳng lẽ ngài không biết vị trí giám sát hữu sử ý nghĩa như thế nào? Nếu bệ hạ không tín nhiệm ngài, cũng sẽ không giao cho ngài vị trí kia, vì sao phải làm thế?

    Tín nhiệm ta? Dương Khánh nhịn không được cười khổ, Miêu Nghị có tín nhiệm hắn hay không, trong lòng hắn rõ ràng nhất, chính bởi Ngưu Hưu Đức muốn giao vị trí giám sát hữu sứ cho người mà mình tín nhiệm, hắn mới không thể ngồi, lúc còn chưa phong thưởng, khi thảo luận sắc phong thế nào, hắn từng chối từ với Miêu Nghị, nhưng mà đối phương không nghe.

    Hắn nghĩ nghĩ liền có thể hiểu được suy nghĩ của Miêu Nghị, lúc luận công hành thường, nói thật ra thì công lao của hắn cũng không nhỏ, người trong cuộc đều nhìn được, nếu Miêu Nghị không thưởng hắn thì khó mà yên lòng mọi người. Thế là hắn nghĩ đến sau lại chủ động từ đi cung được, vừa đúng lúc Kim Man tìm đến hắn, muốn nghe một lời giải thích, thế là mượn cớ này lần nữa thỉnh từ, phí hết tâm tư mới hết quan tước, một thân nhẹ nhàng.

    Chỉ là có chất chuyện không cần phải nói cho nữ nhi, không muốn để nữ nhi biết giữa hắn cùng Miêu Nghị còn ngầm giấu nhiều mâu thuẫn như vậy, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn tới nàng, khiến nàng thân ở trong cung mà sống trong lo lắng bất an.

    Dương Khánh cười nhẹ nói:

    - Mệt mỏi nhiều năm vậy rồi, giờ chỉ muốn du nhàn tự tại, bệ hạ cho ta thân phận tự do ra vào hanh tẩu trong cung đã rất tốt. Nương nương, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, không quản ta còn tại vị hay không, chỉ cần có ta ở đây, trong cung không người dám động ngươi! Nếu có kẻ nào không mọc mắt, ta sẽ trực tiếp tìm thiên hậu nương nương hoặc đại tổng quản Dương Triệu Thanh để xử lý, ngươi cứ an tâm, đối với ngươi chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.

    Một câu sau cùng có thể nói là ý vị sâu xa.

    Mấy lời này cũng không phải hư ngôn, nếu hắn còn tại vị liền không tiện cuốn vào tranh đấu hậu cung, hắn lập xuống công lao giúp Miêu Nghị đánh xuống thiên hạ này, lại không muốn phong thưởng, nếu có người bởi vì trên tay hắn không quyền không thể liên khi phụ nữ nhi, chỉ sợ hắn phải trực tiếp xông vào cung tìm Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu muốn một lời giai thích, để mọi người xem xem phu phụ Miêu Nghị đối đãi công thần như thế nào. Có chút chuyện lúc còn tại vị không thể làm, lúc không tại vị lại có thể làm mà không cần kiêng kị, từ một trình độ nào đó thì hắn từ quan chính là lấy lui làm tiến, vứt bỏ quyền lực để Miêu Nghị triệt để an tâm, sau này Miêu Nghị khẳng định còn có lúc cần hắn ra mưu hoạch sách, sẽ không bạc đãi Tần Vi Vi, có thể bảo đảm địa vị ở trong cung cho nàng.

    Từ một tầng diện khác mà nói, hắn cũng suy xét đến hoàn cảnh hậu cung, lo lắng Tần Vi Vi ở hậu cung lâu ngày sẽ nảy sinh dã tâm. Nếu Miêu Nghị coi hắn là uy hiếp, mà Tần Vi Vi lại không an phận, hậu quả là không thể tưởng tượng, hắn vứt bỏ quyền lực đối với Tần Vi Vi cũng là một loại ước thúc vô hình.

    Có chút chuyện phải làm tính toán lâu dài, chiến lược trước mắt chính là muốn lấy lui làm tiến, lấy năm tháng dài lâu đổi lấy thứ đã mất đi trước mặt Miêu Nghị, dùng thời gian để chứng minh và đổi lấy tín nhiệm, có cơ sở rồi thì làm tính toán khác cũng không muộn, chứ bây giờ làm gì có kẻ nào có thể đọ sức với Miêu Nghị!

    Tần Vi Vi không nghĩ tới Dương Khánh sẽ trực tiếp chấm phá lo lắng trong lòng minh, không khỏi có phần mất tự nhiên, không nói gì được nữa, quay đầu liền đi nói:

    - Ta đi gặp nương! Lấy hành động thực tế biểu đạt bất mãn trong lòng mình.

    Trên thực tế cũng đúng là nàng có cảm tình rất sâu với Tần Tịch, mấy năm qua trong tiểu thế giới nàng đã cảm nhận được, Tần Tịch thật sự đối đãi nàng như con gái ruột, nhưng nghĩa phụ lại không chỉ làm ra chuyện với Tô Vận, bây giờ còn dày vò ra Kim Man, nàng phát hiện nam nhân không một ai là tốt đẹp cả!

    Thanh Cúc ở một bên muốn nói lại thôi, rất muốn đuổi theo khuyên nhủ Tần Vi Vi, muốn nói cho Tần Vi Vi, ngươi có biết đương sơ phụ thân vì một quyết định của ngươi mà trả ra đại giá lớn thế nào không? Ngươi cho rằng hết thảy những gì trước mắt đều là phụ thân ngươi tưởng muốn ư?

    Dương Khánh cười khổ, nữ nhi này vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng hắn, kỳ thật ta chính là thân sinh phụ thân của ngươi a!

    Thời quang thấm thoát, chuyển mắt đã trăm năm!

    Trong đầm nước xanh thẳm dưới thác nước trong sơn cốc, hai thân hình lõa lồ đong đưa ngâm mình trong nước, Hoàng Phủ Quân Nhu từ sau lưng ôm lấy Miêu Nghị, răng bạc cắn lên lỗ tại hắn không tha. Miêu Nghị đau đến nhe răng nhếch miệng, vung tay dùng sức đánh lên mông đít nàng, thật không dễ dàng mới đẩy được nàng ra, nổi giận nói:

    - Hỗn xược!

    Tóc dài ướt đẫm xõa vai, Hoàng Phủ Quân Nhu mắt ưng ưng nước, nhẹ giọng bồi tội nói:

    - Bệ hạ bớt giận, nô gia cũng chỉ dám ở những chỗ nhận không ra người thế này hỗn xược một hồi, hay là ngươi cho nô gia một cái cơ hội quang minh chính đại hỗn xược được không?

    Miêu Nghị nghẹn lợi, hiện tại quân uy của hắn đã thâm nhập nhân tâm, đám nữ nhân trong cung nào ai dám không chút kiêng kị ở trước mặt hắn như thế, vị ở ngoài cung này tính là độc nhất, so với trong cung không biết lớn gấp mấy lần.

    Hay tay trắng nõn đùa nghịch làn nước mát, Hoàng Phủ Quân Nhu lại đĩnh ngực lên nhích lại gần, nhiệt tình như lửa ôm chặt hắn hôn tới tấp, nỉ non nói:
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)