LS Q.Sự Nhạc Phi Diễn Nghĩa - Tác giả: Mộng Bình Sơn - FULL 80 Hồi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhạc Phi Diễn Nghĩa
    Tác giả: Mộng Bình Sơn
    Chương 77: Hồi Thứ Bảy Mươi Bảy

    Dịch giả + Biên dịch: Kiều Mai
    Nguồn: NXB Văn Học

    Khi biết Phổ Phong trốn về núi rồi. Ngột Truật thở dài thất vọng, vội viết bổn chương gửi về nước xin quân tiếp viện.

    Hôm sau, Nhạc Lôi thăng trướng truyền lệnh sai Quan Linh và Ngưu Thông lãnh ba ngàn quân làm đội thứ nhất, Lục Văn Long, Phàn Thành dẫn ba ngàn quân làm đội thứ hai, Kiết Thanh, Lương Hưng, Triệu Vân, Châu Thanh Lượng và Địch Lôi làm tả đội, còn Nghiêm Thành Phương và Ngũ Liên làm hữu đội; riêng Nhạc Lôi dẫn chư tướng đi sau, nổ ba tiếng pháo kéo thẳng đến dinh quân Phiên.

    Tiểu Phiên vào phi báo, Ngột Truật lập tức dẫn hết bọn Nguyên soái và bọn Bình chương ra cự chiến.

    Hai bên vừa gặp nhau là xáp vào hỗn chiến chứ không nói năng gì cả. Tuy binh Ngột Truật nhiều, nhưng vì binh Tống tấn công bốn phương tám hướng, nên không thể nào tiếp ứng kịp, hơn nữa bọn tiểu anh hùng dữ dằn quá gặp binh giết binh, gặp tướng giết tướng, đánh thôi đá lở, cát bay, trời sầu đất thảm, quân Kim ngã lăn như cây rừng khi gặp bão lớn, năm mươi vạn quân Kim chỉ còn phân nửa.

    Ngột Truật đại bại kéo hết tàn quân chạy dài, Nhạc Lôi xua binh đuổi theo.

    Khi qua khỏi các cửa ải đến địa phận Kim Phiên Ngột Truật chạy đã xa rồi, Nhạc Lôi truyền quân đóng trại nghỉ ngơi chờ cho lương thảo đến rồi sẽ đánh thốc qua Phiên bắt cho được Ngột Truật, đồng thời nghênh đón Nhị Đế về triều. Đây chính là nguyện vọng của Nhạc Phi, chỉ vì gian thần hãm hại nên giữa đường phải bỏ cuộc, nay Nhạc Lôi quyết nối chí cha.

    Khi Ngột Truật chạy về quan ngoại liền họp các vị vương tử và các vị Bình chương lại thương nghị.

    Ngột Truật nói:

    - Chúng ta đại bại, binh mã chẳng còn bao nhiêu, chi bằng trở về nước chỉnh điểm thêm binh mã rồi sẽ qua

    Nói rồi truyền lệnh kéo hết đám tàn quân ra đi.

    Hôm ấy, tàn quân kéo về đến Giới Sơn, bỗng thấy phía trước có một đội quân đồn trú, dựng cờ hiệu nước Kim, Ngột Truật sai người tra hỏi mới hay đạo quân ấy là của Kim Quốc Sơn Sư Đà và Hàm Quản Tổng binh Liên Nhi Tâm Thiện. Hai người này dẫn quân qua trợ chiến với Ngột Truật.

    Đang lúc buồn bực, Ngột Truật thấy vậy bỗng cảm thấy vui lên, vội sai tiểu Phiên vào thành phi báo.

    Sơn Sư Đà và Liên Nhi Tâm Thiện lập tức đích thân ra ngoài thành đón Ngột Truật vào ngưu bì trướng, làm lễ ra mắt rồi hỏi:

    - Tại sao Chúa công đi đánh Trung Nguyên lại bỏ về?

    Ngột Truật đáp:

    - Ta vào Trung Nguyên, lúc đầu tiến quân một cách dễ dàng thế đánh như chẻ tre, chẳng dè khi đến Châu Tiên trấn bị thằng Nhạc tiểu Nam man hưng binh đến chống cự ta. Ta giao phong với hắn đã bao nhiêu trận nhưng thảy .đều thất bại, bọn ấy quả là lợi hại, chúng giết chết mất trên hai mươi đại tướng của ta, còn năm mươi vạn quân thì hao hết phân nửa. Vì vậy nay ta phải trở về chỉnh điểm thêm binh mã rồi sẽ trở qua quyết tranh thắng bại với hắn.

    Sơn Sư Đà nói:

    - Nếu vậy thì để tôi chờ lũ Nam man đến đây giết cho tận tuyệt để báo thù cho Chúa công. Xin Chúa công về điều chỉnh thêm binh mã đến đây tiếp ứng cho mau, để cùng nhau đánh thốc tới Lâm An.

    Hấp Mê Xi nói:

    - ý kiến Nguyên soái hay lắm.

    Nói rồi đề nghị với Ngột Truất để hết tàn quân lại cho Sơn Sư Đà và Liên Nhi Tâm Thiện, hai người đồn trú tại đó chờ quân Tống đến, còn Ngột Truật cùng quân sư và các vị Vương tử dắt nhau trở về Hà Vương Phủ.

    Chỉ vài ngày sau Nhạc Lôi tiếp được lương thảo đầy đủ lập tức truyền quân nhổ trại kéo đến Giới Sơn, bỗng có quân tuần thám đi trước trở lại phi báo:

    - Dưới chân núi Giới Sơn, có quân Kim ngăn đón, không thể tiến quân thêm nữa được.

    Nhạc Lôi nghe báo liền truyền lệnh an dinh hạ trại.

    Sơn Sư Đà hay tin quân Tống kéo đến, liền mặc giáp lên ngựa, cầm cây lưu kim giản nặng một ngàn hai trăm cân lướt tới trước dinh Tống khiêu chiến.

    Quân vào phi báo, Nhạc Lôi hỏi chư tướng:- Có ai dám ra trận chống với Phiên tướng không?

    Vừa dứt lời, đã thấy Quan Linh bước ra xin đi.

    Nhạc Lôi nói:

    - Tướng quân có đi xin hãy cẩn thận.

    Quan Linh lên ngựa cầm đao dẫn ba ngàn quân, phất cờ nổi trống kéo ra trước trận, trông thấy tướng Phiên hình dung cổ quái, nước da đen như nhọ chảo, mặt thỏn, mõm dài và nhọn hoắt, đôi mắt lồ lộ và trắng toát trông như quỉ Dạ Xoa hiện hình, tại lớn như tai voi, miệng rộng tới mép tai, mũi lớn một cách dị thường, tóc vàng râu quắn, mới xem qua giống như Thiên Lôi giáng thế, xem lâu chẳng khác quỉ sứ dưới âm ty.

    Quan Linh bước tới nhìn thẳng vào mặt đối phương nạt lớn:

    - Tên kia, mi là ai, sao dám ngăn cản binh ta? Hãy nói tên cho mau để ta lấy đầu mi đem về lập công.

    Sơn Sư Đà há nửa chiếc miệng hỏa lò cười ngất lên một hồi rồi đáp:

    - Đại Kim Quốc thần võ Đại Nguyên soái Sơn Sư Đà là ta đây, còn mi là đứa trẻ nít nên "điếc không sợ súng". Ta cho mi biết rằng, Tống triều đang khi bại hoại, chúa tối tôi gian, chẳng bao lâu nữa cũng phải mất. Ta vâng lệnh Trời đến thâu đoạt giang san nhà Tống, mi đã không trốn đi để cho toàn tính mạng, lại còn khờ khạo qua đây xâm lấn bờ cõi ta. Ta thấy miệng mi còn hôi sữa nên chẳng nỡ giết, mi hãy về kêu người tuổi tác ra đây đánh với ta, nếu cưỡng lại chớ trách ta sao ỷ lớn.

    Quan Linh nổi giận nghiến răng nói:

    - Ta đã lấy lời phải trái khuyên ngươi mà ngươi nhất quyết không nghe, vậy ta phải kết liễu đời ngươi cho rồi!

    Nghe nói vậy, Sư Đà vừa vung giản nhắm ngay đầu Quan Linh đánh bổ xuống. Quan Linh vội múa đao đỡ vọt ra, nhưng Quan Linh cảm thấy sức mạnh đối phương thật phi phàm, khiến Quan Linh mới đỡ một cái mà rung động toàn thân.

    Nhắm thế cự không lại, Quan Linh quất ngựa chạy về, Sơn Sư Đà vừa rượt theo vừa giết quân Tống chết rất nhiều Khi vào dinh rồi kiểm điểm lại ba ngàn quân hao hết một ngàn.

    Sơn Sư Đà đắc thắng đánh trống thu quân về dinh. Còn Quan Linh chạy vào ra mắt Nguyên soái Nhạc Lôi xin chịu tội.

    Nhạc Lôi nói:

    - Phàm chiến đấu cần nhất là phải biết rõ lực lượng của đối phương, nên khi tướng ra trận mà thất bại lỗi ấy là của bổn soái chứ tướng quân có can chi.

    Gia Cát Cẩm nói:

    - Hôm nay địch thắng ta, thế nào đêm nay chúng cũng đến cướp trại.

    Nhạc Lôi gật đầu khen phải, rồi hai người bàn luận với nhau, bí mật truyền lệnh cho ba quân lùi lại hai mươi dặm đóng dinh, sai Quan Linh dẫn ba ngàn binh mai phục bên phải, Nghiêm Thành Phương dẫn ba ngàn mai phục bên trái, Lục Văn Long dẫn ba ngàn quân theo ngả sau kéo ra Giới Sơn chặn đường về của đối phương, còn Nhạc Lôi cùng chư tướng ở tại đại dinh, phân binh mai phục hai bên. Nhạc Lôi lại truyền lệnh, hễ nghe tiếng pháo nổ thì bốn phía đều dậy lên một lượt, xông vào.

    Sắp đặt đâu đó xong xuôi, trời vừa tối, quả nhiên bên dinh Kim, Liên Nhi Tâm Thiện dâng kế với Sơn Sư Đà:

    - Hôm nay quân Tống đại bại, hoảng kinh chắc không phòng bị, chúng ta đem quân đi cướp trại thế nào cũng toàn thắng.

    Sơn Sư Đà khen phải nhưng lại nói:

    - Bọn Nam man đa mưu, lắm kế nên Chúa công thường thường cứ bị chúng lừa, nay ta đi cướp trại phỏng như chúng phòng bị rồi thì nguy tai. Chi bằng áp dụng phương pháp lấy khách làm chủ, nghĩa là sai hai phó tướng Phương Lâm và Phương Học dẫn một ngàn binh mã giả ý đi cướp trại, còn ta với ngươi thì phân làm hai đạo chặn ngả sau của chúng nó, làm cho chúng tiến thoái lưỡng nan, hai đầu chạm địch, có phải hay hơn không?

    Liên Nhi Tâm Thiện vỗ tay khen:

    - Nguyên soái mưu như thần tính toán diệu kỳ chẳng ai kịp.

    Sau đó Sơn Sư Đà điểm một ngàn binh mã giao cho hai phó tướng là Phương Lâm và Phương Học tiến theo đại lộ đi cướp trại, còn mình và Liên Nhi Tâm Thiện thì phân binh hai đạo sẽ lén kéo đi.

    Qua đến đầu canh ba, Phương Lâm và Phương Học kéo binh đến dinh Tống cứ việc đánh thẳng vào, bỗng nghe trong dinh Tống nổ một tiếng pháo. Phương Lâm và Phương Học quay ngựa trở ra. Quan Linh từ bên phải đánh riết vào gặp quân của Sơn Sư Đà, Nghiêm Thành Phương từ bên trái đánh vào gặp quân của Liên Nhi Tâm Thiện. Hai bên đánh với nhau một trận. Quân Phiên cũng như quân Tống đều chết vô số. Sơn Sư Đà liệu thế không xong liền thu quân về, chẳng may lại gặp Lục Văn Long chặn lại đánh ác liệt một trận nữa, đến khi trời sáng, hai bên đều thu quân .

    Về đến dinh, Sơn Sư Đà kiểm điểm binh tướng thì thấy phó tướng Phương Học đế bị loạn quân giết chết rồi, binh sĩ hao hết một ngàn rưỡi. Còn binh Tống cũng hao hết trên ngàn.

    Sau trận ác chiến ấy, hai bên đều nghỉ binh một ngày. Qua bữa sau, Liên Nhi Tâm Thiện đến trước dinh Tống khiêu chiến.

    Quân sĩ vào phi báo, Nguyên soái hỏi chư tướng:

    - Có ai dám ra ngựa không?

    Nghiêm Thành Phương liền lên tiếng xin đi, Nguyên soái phát ba ngàn quân, Nghiêm Thành Phương nhận lệnh kéo quân ra trước trận, trông thấy tướng Phiên mình cao một trượng, mắt đỏ ngầu như than lửa đang nung trong lò, mày rô trán trợt, đầu đội kim khôi có giắt hai chiếc lông trĩ, mình mang khôi giáp, lưng đeo dây nịt vảy rồng, cưỡi con ngựa ô truy, tay cầm hiệp phiến đao. Vừa thấy Nghiêm Thành Phương ra ngựa thì hét to như sấm động:

    - Nam man kia tên gì? Nói mau!

    Nghiêm Thành Phương giơ đao đáp:

    - Đại Tống ngự tiền Đô Thống Nghiêm Thành Phương là ta, còn mi tên gì cũng phải nói mau lên để ta còn ra tay độc thủ.

    Liên Nhi Tâm Thiện cười ha hả đáp:

    - Đại Kim Quốc Hàm Quan Đại Nguyên soái Liên Nhi Tâm Thiện là ta, ngươi nghe danh ta rồi sao không xuống ngựa chịu trói cho rồi để ta khỏi nhọc công ra sức.

    Nghiêm Thành Phương nạt lớn:

    - Tên quỷ sứ này nói ba hoa khoác lác đến thế là cùng, hãy xem song chùy ta đây.

    Vừa nói vừa vung song chùy đánh bổ tới, Liên Nhi Tâm Thiện cũng đưa đao đón đánh. Hai người đánh với nhau được bốn mươi hiệp, Nghiêm Thành Phương cảm thấy đối phương mạnh hơn nên đánh bậy một chùy rồi quay ngựa chạy thẳng vào rừng. Liên Nhi Tâm Thiện giục ngựa đuổi theo.

    Nghiêm Thành Phương chạy hơn mười dặm, bỗng thấy bên mé rừng phía trước có buộc hai con ngựa, lại có hai vị hảo hán đang ngồi trên bàn thạch trò chuyện. Một vị mặt đen như than hầm, một vị mặt vàng như nghệ.

    Hai người vừa trông thấy Nghiêm Thành Phương chạy đến, liền đứng dậy kêu lớn:

    - Tướng quân chớ sợ, chúng tôi sẽ giúp cho một tay.

    Nghiêm Thành Phương đáp:

    - Phía sau có tướng Phiên đuổi theo, hắn lợi hại lắm, chẳng hay nhị vị là ai?

    Người mặt đen lên tiếng đáp:

    - Tôi đây là con của Đổng Tiền tên Đổng Diệu Tông, còn người này là con của Mã Hậu Vương Hoành tên Vương Bưu, chúng tôi định xuống đầu theo Nhạc nhị đệ đây.

    Nghiêm Thành Phương nói:

    - Tôi là huy hạ Nhạc Lôi Nguyên soái tên Nghiêm Thành Phương bị Phiên tướng đuổi theo bức quá xin nhị vị hãy cứu giùm.

    Vừa nói đến đây, Liên Nhi Tâm Thiện đã đuổi theo kịp, giơ tay chỉ vào mặt Nghiêm Thành Phương nói:

    - Loài Man tử kia, sao chưa xuống ngựa chịu trói cho rồi còn chạy đi đâu nữa?

    Đổng Diệu Tông lập tức tung mình lên ngựa, vung xoa kích xốc tới ngăn tướng Phiên lại nạt lớn:

    - Tên mọi Phiên kia, có ông Đổng đến đây đừng khoe môi múa mỏ.

    Liên Nhi Tâm Thiện xoe tròn đôi mắt nẩy lửa, mắng:

    - Tên tiểu quỉ này ở đâu lại dám cả gan đến đây đón đầu ngựa ta?

    Vừa mắng, vừa vung đao chém tới, Đổng Diệu Tông cũng múa xoa kích đón đánh, hai ngựa giao kề đánh nhau chừng vài mươi hiệp, Đổng Diệu Tông đuối sức, miệng thở hồng hộc, Vương Bưu thấy vậy xông vào trợ chiến, nhưng Liên Nhi Tâm Thiện đánh với hai người không chút nao núng. Nghiêm Thành Phương thấy vậy liền quay ngựa trở lại, vung song chùy áp vào đánh tiếp.

    Bấy giờ Liên Nhi Tâm Thiện phải tả xông hữu đột với ba con hổ dữ trông nhọc nhằn lắm, Tâm Thiện dù mạnh đến đâu cũng khó mà chống nổi với ba người, nên vội quay ngựa chạy tuốt về dinh.

    Ba tướng cũng dắt nhau về dinh vào trướng ra mắt Nguyên soái. Đổng Diệu Tông, Vương Bưu đem việc con

    Dương Tái Hưng là Dương Kế Châu muốn đến hiệp binh đánh Kim Phiên báo thù cha, nên bảo hai người đi trước còn y sẽ thâu góp binh mã lương thảo rồi xuống sau. Khi đi vừa đến đây bỗng gặp Nghiêm Thành Phương bèn phối hợp nhau đánh Liên Nhi Tâm Thiện chạy dài. Đầu đuôi mọi việc hai người thuật lại một hồi, Nguyên soái mừng rỡ vội ghi công cho hai người rồi truyền dọn yến tiệc đãi đằng.

    Liên Nhi Tâm Thiện chạy về dinh ra mắt Sơn Sư Đà vừa thở vừa nói:

    Hôm nay tôi rượt theo Nghiêm man tử suýt bắt được nó, chẳng dè lại gặp hai thằng tiểu Nam man ở đâu không biết chạy đến thình lình hùa nhau đánh rát quá tôi phải bỏ về.

    Sơn Sư Đà nghe nói, lòng nóng như lửa đốt. Qua hôm sau, Sơn Sư Đà đích thân lên ngựa cầm giản đến trước dinh Tống kêu đích danh Nhạc Lôi ra đánh với mình.

    Nhạc Nguyên soái vừa muốn ra binh, bỗng có Vương Anh bước ra bẩm:

    - Nguyên soái chớ nên hạ mình giao phong với thằng tiểu khấu, để đệ ra bắt nó cũng đủ rồi.

    Nguyên soái nói:

    - Vương đệ có đi phải hết lòng cẩn thận mới được.

    Vương Anh vâng lệnh cầm đao dẫn quân ra trước trận, Sơn Sư Đà trông thấy đã hét to:

    - Mi có phải Nhạc Lôi đó không?

    Vương Anh cười gằn đáp:

    - Đời nào Nguyên soái ta lại chịu hạ mình đánh với mi. Ta đây là Tiểu Hỏa Thần Vương gia đây, hãy ráng đỡ cây đao này.

    Vừa nói, vừa vung đao chém bổ tới, Sơn Sư Đà vung lưu kim giản đỡ gạt ra rồi thuận thế đánh tiếp luôn mấy giản một lượt khiến Vương Anh luýnh quýnh đỡ không kịp, liền quay ngựa chạy dài, Sơn Sư Đà giục ngựa đuổi theo.

    Trong cơn nguy cấp may gặp Ngưu Cao giải lương về đến thấy Vương Anh thua chạy, liền kêu lớn:

    - Có bác đây, hiền điệt đừng sợ.

    Vừa nói vừa xông ra đứng cản ngang giữa đường. Sơn Sư Đà gò cương lại, nạt lớn:

    - Loài mao tặc ở đâu dám đến đây đón đầu ngựa ta?

    Ngưu Cao cười ngất một hồi, nói:

    - Tên ngốc kia, sao mi ngu đến vậy hả? Ngưu Cao lão gia này đã lừng danh bổn bể ai lại không biết, sao mi hỏi ngớ ngẩn quá vậy?

    Sơn Sư Đà nói:

    - Té ra mi là Ngưu Cao đó ư? Mi lại không nghe danh Sư Đà này sao lại dám đến đây cản ngựa?

    Ngưu Cao lắc đầu, đáp:

    Đối với ta thì Sư Đà Sư Điếc cũng không ăn thua gì cả hễ gặp tay ta là vong mạng thôi.

    Vừa nói vừa múa giản đánh hèn. Sơn Sư Đà liền đưa giản đỡ hất ra một cái thật mạnh khiến cây giản của Ngưu Cao văng bổng lên không trung cao hơn mấy trượng rồi rớt xuống trong đám cỏ.

    Ngưu Cao vùng la lớn:

    - Ôi chao, thằng này giỏi thiệt, phải có học trò ta đến đây thì mới có thể bắt được nó!

    Sơn Sư Đà nghe nói cười ngất:

    - Võ nghệ như vậy mà dạy học trò nào nên thân?

    Ngưu Cao "hư'' một tiếng rồi nói:

    - Ngươi ở bên Kim Phiên làm gì biết được việc bên Trung Quốc ta? Đại phàm khí lực mạnh yếu là tại trời sinh chứ không phải tại thầy dạy, thầy dạy chỉ dạy võ nghệ mà thôi chứ làm sao dạy sức mạnh được? Vì vậy thằng học trò của ta tưởng chẳng đợi cho mi thấy nó làm gì, ta nói ra đây cũng đủ cho mi hết hồn. Ôi! Cái thằng làm sao mà dũng mãnh vô song, hắn cử nổi chẳng biết mấy ngàn cân mà kể. Nó ra trận không cần mang theo đồ binh khí. Một tay cũng đủ bắt một người, một chân cũng có thể đạp chết vài ba đứa. Còn ốm yếu như mi, nó chỉ cần quát một tiếng là mi nhào xuống ngựa ngay lập tức!

    Sơn Sư Đà cười gằn:

    - Ngươi đừng khoác lác với ta. Trên đời này không có ai đang ngồi trên ngựa bị nạt mà té nhào cả!

    Ngưu Cao nói:

    - Nếu mi không tin, hãy ở đây chờ đợi để ta đi kêu nó đến đây cho mà xem.

    Sơn Sư Đà nói:

    - Được rồi, nếu mi lừa ta, mi có chạy lên trời cũng không khỏi, hãy đi kêu hắn đến đây, mau lên.

    Ngưu Cao lại nói:

    - Phàm kẻ anh hùng hảo hán thì hành động phải cho minh minh chánh chánh. Ta đi kêu học trò ta đến đây nếu đánh với mi không lại thì ta phục mi, bằng mi đánh không lại nó thì chớ trách ta; còn những lương thảo của ta để đây, mi không được động tới đấy!

    Sơn Sư Đà cưới gằn đáp:

    - Lương thảo của mi để đó xem như ở trong túi ta rồi, ta vội chi, hãy đi cho mau lên, đừng nói nhiều lời!

    Ngưu Cao vẫn nói:

    - Hãy ngồi cho vững kẻo ta kêu học trò ta đến đây, mi mà thấy sẽ té nhào đấy!

    Vừa nói, vừa nhảy lên ngựa nhặt cây giản rồi nhắm hướng đông chạy tuốt.

    Ngưu Cao vừa đi vừa nghĩ thầm:

    - Tuy lừa hắn thoát thân được rồi, song còn lương thảo làm sao cứu được?

    Còn dang suy nghĩ, bỗng thấy phía trước mặt có bụi bay mịt trời, xem kỹ lại thì quả là một đạo binh xăm xăm lướt tới có ba chữ "Cửu Cung sơn cần vương". Ngưu Cao đứng nép một bên để xem cho tường tận.

    Ngưu Cao trông thấy Vương Anh giục ngựa đi kề sát một vị anh hùng, còn phía trước lại có một người đầu đội nhị long hi ngân khôi, mình mặc song sư còn cầu bạch chiến bào, tay cầm song kích, lưng buộc diêu cung, cưỡi con bạch long cu, đeo cây thanh đồng kiếm giống như Tiết Nhân Quý phục sinh, tựa Lữ ôn Hầu tái thế.

    Ngưu Cao lẩm bẩm một mình:

    "Phải rồi, phải rồi''. Lúc ta còn ở trên Thái Hành sơn có nghe đồn rằng, người con Dương Tái Hưng vẫn còn ở Cửu Cung sơn, nay chắc hắn nghe Nhạc Lôi đi tảo Bắc nên kéo binh đến giúp đây.

    Nghĩ rồi liền bước ra kêu lớn:

    - Vương hiền điệt ôi! Người đi với cháu đó phải là con của Dương Tái Hưng không?

    Vương Anh nói:

    - Thưa phải!

    Rồi quay qua nói với Dương Kế Châu:

    - Người này là Ngưu Cao lão bá đấy.

    Dương Kế Châu nghe nói vội vàng xuống ngựa vòng tay nói:

    - Tiểu điệt chính là Dương Kế Châu đây, chẳng hay Phiên tướng hiện giờ ở đâu?

    Ngưu Cao nói:

    - Thông đừng hỏi tới tướng Phiên nữa; chúng lợi hại lắm, nếu quả cháu là con của Dương Tái Hương thì phải trở về cho mau.

    Dương Kế Châu ngạc nhiên hỏi:

    - Cháu quyết đến đây giúp sức bình Kim Phiên, sao bá phụ lại bảo cháu trở về?

    Ngưu Cao nói:

    - Vì hiền điệt không rõ đấy thôi, nguyên vì tên tướng Phiên Sơn Sư Đà quá ư là lợi hại, chẳng những riêng Vương Anh thua nó mà thôi, chính bác đây cũng không thể đánh lại nó, bị nó chặn lương thảo, bác có bảo với hắn rằng: Nếu chẳng để ta đem lương thảo về thì học trò ta là Dương Kế Châu đến đây nó đủ sức bắt ngươi như chơi, Sơn Sư Đà nghe nói đã không sợ lại còn cười mỉa mai bảo tàng: "Giỏi như Dương Tái Hưng thuở trước, anh hùng vô địch mà còn bị hắn giết chết tại Tiểu Thương hà, huống chi đứa con hắn có đến đây thì chỉ cần đánh một giản là bay đầu ngay".

    Vì vậy bác khuyên cháu nên tìm đường trốn tránh đi để bảo toàn tính mạng, hay có thể về trại kêu ít đứa cháu nào cho giỏi đến đánh với Sơn Sư Đà may ra mới thắng được.

    Dương Kế Châu nghe nói lòng như lửa đốt, thưa:

    - Xin bá phụ đừng quá khen kẻ địch, để cháu đi bắt nó cho mà xem.

    Nói rồi hối quân chạy tới cho mau. Đến nơi trông thấy Sơn Sư Đà đang ngồi hiên ngang trên ngựa ra vẻ chờ đợi.

    Ngưu Cao bước tới kêu lớn:

    - Tên Phiên nô kia, học trò của ta đã đến đấy, mi có giỏi thì đánh với nó đi.

    Sơn Sư Đà giục ngựa lướt tới, hỏi:

    - Ngươi quả thật là học trò Ngưu Cao đó sao? Thế ngươi tên họ là chi?

    Dương Kế Châu nói:

    - Để ta lấy đầu ngươi rồi ta mới có thì giờ thong thả sẽ nói tên họ sau.

    Sơn Sư Đà giận quá liền đưa giản nhắm ngay đầu Kế Châu đánh xuống, Kế Châu đưa kích đỡ văng ra rồi nhằm ngay hông đối phương đâm tới. Hễ kích đâm thì giản đỡ, giản đánh thì kích gạt ra, một qua một lại, một tới một lui; quả là tướng tài lại gặp tướng tài thật xứng đôi ngang sức, một đàng như Thành Đô tái thế, một đàng như Lã Bố trùng sinh. Hai người đánh nhau trên trăm hiệp vẫn chưa phân thắng bại.

    Ngưu Cao thấy vậy kêu Sơn Sư Đà nói:

    - Ngươi dở quá đánh không lại học trò ta, ta không hơi đâu đứng đây chờ đợi, thôi ta kiếu đấy.

    Nói rồi hối quân sĩ đẩy xe lương chạy thẳng vào dinh Tống.

    Sơn Sư Đà nổi giận, mắng:

    - Loài Man tử quỉ quyệt thật!

    Nói rồi bỏ Kế Châu giục ngựa đuổi theo Ngưu Cao, nhưng Kế Châu vẫn rượt theo chặn lại, buộc lòng Sơn Sư Đà phải quay ngựa lại chống cự.

    Đánh thêm mười mấy hiệp nữa, Sơn Sư Đà nhắm không thể thắng nổi liền quay ngựa chạy tuốt về dinh, Dương Kế Châu không thèm rượt theo, cùng với Vương Anh trở lại theo Ngưu Cao về dinh Tống.

    Nguyên soái Nhạc Lôi hay tin vội dắt hết chư tướng ra trướng nghênh tiếp. Sau khi Dương Kế Châu làm lễ ra mắt mọi người, ngồi lại nói chuyện hàn huyên, anh em lớn nhỏ đều mừng rỡ. Nguyên soái truyền thâu điểm lương thảo hối quân dọn yến tiệc ăn mừng, chuyện vãn đến khuya mới phân nhau về dinh nghỉ.

    Nguyên soái Sơn Sư Đà chạy về dinh rồi, lòng nóng như lửa đốt, cố tìm cách phá cho kỳ được binh Tống.

    Bỗng thấy tiểu Phiên chạy vào phi báo:

    - Có Quốc sư Phổ Phong đến trước dinh xin vào ra mắt.

    Sơn Sư Đà nghe báo, nghĩ thầm: Trước kia ta có nghe chúa công Ngột Truật bảo rằng y đã bị quân Tống đánh thua bỏ trốn mất rồi, hôm nay trở về đây làm gì? Hay là hắn đã có pháp thuật mới nào chăng?

    Nghĩ rồi, truyền quân ra mời vào.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhạc Phi Diễn Nghĩa
    Tác giả: Mộng Bình Sơn
    Chương 78: Hồi Thứ Bảy Mươi Tám

    Dịch giả + Biên dịch: Kiều Mai
    Nguồn: NXB Văn Học

    Phổ Phong cầm cây thiết trượng đàng hoàng bước vào dinh.

    Sau khi làm lễ ra mát xong, Sơn Sư Đà hỏi Phổ Phong:

    - Ngày trước tôi có nghe Chúa công bảo rằng: "Bửu Châu và Đà Long'' bị quân Tống phá hết nên Quốc Sư phải thua chúng rồi bỏ lên núi không một lời từ biệt. Hôm nay chẳng biết Quốc sư ở đâu trở về đây?

    Phổ Phong cười, đáp:

    - Tôi thiết tưởng mấy thằng mao trùng bên Tống muốn trừ khử chúng nó không khó chi đâu, chỉ vì khi trước tôi ỷ thị nên không phòng bị, thành thử đi cướp trại lại lầm gian kế. Để mai đây tôi ra trận giết cho hết lũ gian mao trùng ấy, rửa hờn khi trước.

    Sơn Sư Đà nghe nói mừng rỡ vội truyền quân bày yến tiệc thết đãi Phổ Phong. Bữa tiệc kéo dài đến khuya, ai nấy đều uống đến say vùi mới đi nghỉ.

    Sáng hôm sau Phổ Phong không thèm cưỡi ngựa, cứ đi bộ dẫn ba ngàn quân đến dinh Tống khiêu chiến.

    Phổ Phong lớn tiếng gọi:

    - Nay Phổ Phong đạo sĩ đến đây, lũ mao trùng Tống triều đâu, ra đây chịu chết cho mau!

    Quân Tống chạy vào phi báo:

    - Tên đạo sĩ Phổ Phong ngày trước đã thua chạy rồi; nay bỗng dưng lại đến trước dinh khiêu chiến.

    Nguyên soái nghe báo trong lòng vô cùng lo ngại, cứ thẫn thờ ra suy nghĩ mãi. Chư tướng thấy vậy hỏi:

    - Từ ngày Nguyên soái ra quân đánh Ngột Truật đến nay đã bao phen đánh chúng táng đởm kinh hồn, nay có tên đạo cốt ấy há lại sợ hắn sao?

    Nguyên soái đáp:

    - Chư tướng không rõ chứ, đại phàm ra trận gặp bọn đạo cốt tất nhiên có yêu thuật, mà tên đạo sĩ Phổ Phong này đã thua chạy rồi mà còn trở lại, tất nhiên hắn có gì đây thật đáng lo ngại.

    Gia Cát Cẩm xen vào phụ họa:

    - Lời Nguyên soái nói rất chí lý, vậy thì phải treo miễn chiến bài rồi sẽ lo kế mà trừ khử hắn mới được.

    Vừa nói đến đây, bỗng thấy Kiết Thanh bước ra nạt lớn:

    - Đừng nói bậy, chúng ta đây đều là đường đường

    dũng tướng cả, há lại đi sợ một thằng đạo cốt trọc đầu hay sao? Huống chi hắn lại là tên bại tướng còn sợ nỗi gì? Mi là thằng mũi trâu, nhát gan đến thế còn làm Quân sư với ai? Ta đây chẳng thèm đem theo một tên quân nào hết, một mình ra bắt nó cho mà xem.

    Kiết Thanh nói dứt lời, Long Hưng, Châu Thanh, Triệu Vân cũng chạy ra nói lớn:

    - Kiết ca nói phải lắm, hãy cho chúng tôi đi với.

    Ngưu Cao hỏi:

    - Hãy khoan, nếu các ngươi muốn đi phải có ta ra yểm trận mới xong.

    Bọn Kiết Thanh đều đồng thanh đáp:

    - Nếu có Ngưu ca đi nữa thì càng hay lắm.

    Rồi năm người không cần chờ lệnh Nguyên soái, cứ việc vung binh khí xông ra. Gia Cát Cẩm thấy thế nóng ruột, giậm chân nói:

    - Phổ Phong đã thua chạy rồi, nay trở lại tất nhiên trong tay hắn có bửu bối chi lợi hại rồi. Nguyên soái là người thống lãnh sao không ra lệnh giữ mấy người trở lại?

    Nguyên soái nói:

    - Vẫn biết vậy, song mấy người này đều ngang vai vế với cha tôi, đâu có thể so sánh với những người khác được? Nhưng cũng may có Ngưu thúc phụ theo yểm trận, tưởng chắc cũng không sao. Tuy vậy phải sai thêm ít vị theo tiếp ứng mới xong.

    Nói rồi vội sai Lục Văn Long, Quan Linh, Địch Lôi và Phàn Thành dẫn binh mã đi theo tiếp ứng.

    Khi bọn Kiết Thanh gồm bốn người vừa ra đến trước trận đã thấy Phổ Phong đứng dưới cây đại kỳ lớn tiếng gọi:

    - Hỡi bọn tướng Tống, hãy kêu tên Nhạc Lôi ra đây đánh với ta.

    Kiết Thanh giục ngựa lướt tới hét lớn:

    - Tên trọc kia, hôm trước ngươi đã thua chạy đến hồn vía chẳng còn sao không trốn đi để bảo toàn tính mạng lại đến đây chịu chết sao?

    Phổ Phong nổi giận, mắng:

    - Loài mang tử, đừng có khoác lác, để ta siêu độ giùm cho.

    Vừa nói vừa vung cây thiết trượng bổ tới, Kiết Thanh đỡ văng ra rồi đánh lại, hai người đánh với nhau chừng mười mấy hiệp; Triệu Vân, Lương Hưng và Châu Thanh cũng áp vào vây đánh.

    Phổ Phong nhắm thế không xong, thò tay vào túi da hổ lấy ra một cái bửu bối gọi là "hắc phong châu" ném lên không trung.

    Trái "hắc phong châu'' bay lượn trên không một vòng rồi tự nhiên tạo ra một luồng gió đen, ai cũng cảm thấy lạnh mình. Chỉ trong nháy mắt trái châu ấy biến thành muôn ngàn trái thiết châu lớn bằng cái bát, nhắm ngay đầu bốn người ném xuống.

    Ngưu Cao đứng phía sau thấy vậy vội lấy xuyên vân tiễn bắn ra, nhưng vô hiệu quả, người ta nghe những tiếng rú thất thanh rồi cả bọn Kiết Thanh gồm bốn người đều ngã nhào xuống ngựa chết hết. Trái thiết châu đánh xuống rồi lại hợp thành một và thu nhỏ lại. Phổ Phong lượm bửu bối bỏ vào bọc, đoạn lướt tới toan cắt lấy thủ cấp bốn người.

    Nhưng nhanh như chớp, bọn Ngưu Cao, Lục Văn Long, Quan Linh, Địch Lôi và Phàn Thành đều áp đến một lượt đánh bật Phổ Phong chạy lùi ra sau: quân Tống thừa cơ hội giựt thây bốn người khiêng về dinh.

    Phổ Phong bị bọn Ngưu Cao đánh gắt quá không hở tay để lấy bửu bối nên hóa ra một đạo kim quang biến mất.

    Bọn Ngưu Cao thấy anh em Kiết Thanh đã chết nên đánh chiêng thu binh trở về dinh, xúm nhau than khóc thảm thiết. Riêng Kiết Thành Lượng vì quá thương cha nên khóc ngất, chết xỉu đi mấy lần, Nhạc Lôi truyền sắm sửa quan tài khâm liệm hài cốt an táng tử tế, Kiết Thành Lượng chịu cư tang giữ tròn hiếu đạo.

    Cách vài hôm sau, bỗng thấy quân chạy vào báo:

    - Hôm nay lại có tên đạo sĩ Phổ Phong đến trước dinh chửi bới thách đấu, Kiết Thành Lượng bước ra xin đi báo thù cho cha.

    Nhạc Lôi khuyên nhủ:

    - Hiền đệ chớ nên nóng nảy, thằng yêu tăng ấy có tà thuật vô cùng lợi hại, chẳng nên đánh gấp làm chi, để ta lo kế với Quân sư, thế nào cũng bắt được nó đem về đây cho hiền đệ trị tội.

    Kiết Thành Lương nằng nặc nói:

    - Mối thù cha không đội trời chung với nó, đệ không thể nào trì hoãn được!

    Bọn tiểu anh hùng cũng đều đứng dậy, nói:

    - Nhút nhát như Nguyên soái vậy thì biết đời nào chúng ta mới qua đến Ngũ Cốc thành đón Nhị Đế về? Chi bằng chúng ta ào ra một lượt bắt cho được lão ác tăng ấy đem về báo thù cho bốn vị thúc phụ chẳng hay hơn sao?

    Rồi sau đó kẻ nói ra người nói vào, khiến Nhạc Lôi không biết nên quyết định ra sao cho phải. Cuối cùng Nhạc Lôi đành kéo thốc binh mã đi đánh. Phân làm tả hữu tiền đội còn mình thì thống lãnh ba quân, theo sau yểm trận.

    Ba tiếng pháo nổ vang rền, binh Tống ào ạt kéo ra trước trận đã thấy Phổ Phong đang đứng dưới cây đại kỳ cầm cây thiết trượng diều võ dương oai. Kiết Thành Lượng lướt tới mắng lớn:

    - Loài cẩu đầu dám cả gan giết chết cha ta. Hãy đem tính mạng đến đây nộp cho mau!

    Vừa hét, vừa đưa búa xông tới chém ha lịa, Phổ Phong cũng đưa thiết trượng đón đánh. Bọn Quan Linh, Địch Lôi, Trương Anh, Vương Bưu cũng lập tức áp vào vây đánh Phổ Phong liệu thế không xong liền cong mình búng một cái, toàn thân lão như vành cung bật ngược nhảy thoát ra ngoài vòng chiến, rồi thò tay vào túi lấy ra một món bửu bối hình thù giống như cây cờ nhỏ dài hơn một gang tay gọi là "hắc phong kỳ''.

    Phổ Phong giơ bửu bối cao lên, miệng đọc thần chú, tức thì nổi lên một ngọn gió đen cuốn, bụi cát bay mịt trời, tiếng sấm ầm ầm, bầu trời đang quang đãng bỗng tối sầm, ngửa bàn tay không thấy, rồi cây cờ đen đột nhiên dài hơn mấy thước và biến ra thành vô số cờ đen khác bay tới đánh quân Tống tới tấp.

    Quân tướng Tống kinh hãi vội bỏ chạy, kẻ bị đánh trầy đầu, bể mũi, kẻ bị gãy tay, lòi xương, kêu khóc ầm ĩ Phổ Phong thừa thế xua quân ào tới chém giết, rượt theo hơn mười dặm mới thu quân trở lại.

    Nguyên soái Nhạc Lôi dẫn binh chạy trên ba mươi dặm mới an dinh hạ trại, kiểm điểm lại binh mã thấy hao mất trên ngàn quân, ngoài ra còn một sớm thương không biết bao nhiêu mà kể. Nguyên soái buồn bực chẳng yên nói với Quân sư Gia Cát Cẩm:

    - Yêu tăng nó lợi hại đến thế, biết làm sao bây giờ?

    Gia Cát Cẩm đáp:

    - Nguyên soái chớ lo, tôi đã đoán quẻ rồi, chư tướng phải qua một phen tai nạn rồi mới thành công được. Chắc chắn vài hôm nữa đây sẽ có người đến phá trận.

    Nguyên soái nghe nói bán tín bán nghi, nhưng chẳng biết làm sao, phải lo truyền lệnh chư tướng sĩ một mặt thuốc thang chữa chạy, một mặt truyền lấy máu lợn máu chó cùng các vật Ô uế trương lên đề phòng yêu tăng dùng tà thuật đến cướp trại.

    Cách vài hôm sau, quả nhiên có quân tiểu hiệu chạy vào báo:

    - Có một lão đạo nhân xưng là thầy của Ngưu tướng quân muốn cầu ra mắt Nguyên soái, hiện người còn đứng trước dinh.

    Nguyên soái nghe báo mừng quá, cùng Ngưu Cao ra tận bên ngoài nghênh tiếp vào dinh.

    Sau khi hai bên làm lễ ra mắt xong, bỗng thấy Ngưu Thông và Hà Phụng bước tới tạ ơn cứu mạng.

    Bảo Phương lão tổ nói:

    - Bần đạo là kẻ tu hành tất nhiên phải xa lánh chốn hồng trần, nhưng chỉ vì sao tử vi nhà Tống vào vận trung hưng ,Nguyên soái đi tảo Bắc lại bị yêu tảng ngăn trở nên phải xuống đây giúp sức.

    Nguyên soái tạ ơn rồi đem hết binh phù và ấn soái giao cho Bảo Phương lão tổ và nói:

    - Tôi vốn kẻ tài sơ, trí thiển lại mang cả một sứ mạng vô cùng trọng đại, nay bị yêu tăng sát hại binh tướng, thật đắc tội với triều đình. Nay có sư phụ tới đây, quả là phúc lớn của triều đình, vậy xin sư phụ nhận chưởng ấn để tiện bề phát lệnh.

    Bào Phương lão tổ mỉm cười, đáp:

    - Nguyên soái chớ làm như vậy, tôi hạ sơn chỉ vì nghĩa lớn chứ không phải vì danh lợi. Hơn nữa, tên yêu tăng ấy vốn chỉ là một con cá lóc ở tại Trấn Hoa giang, đầu hắn có đội thất tinh triều lễ với vì sao Bắc Đẩu trên một ngàn năm, nay hắn đã gần thành quả, chỉ vì kiếp trước lệnh tôn có hại con của Ô Linh Thánh mẫu nên Thánh Mẫu sai hắn xuống đây hại Nguyên soái để báo thù. Hắn chỉ cậy có ba cái yêu pháp đó thôi, chứ không phải bửu bối. Nguyên soái cứ việc truyền quân đến Giới Sơn đóng dinh thế nào hắn cũng đến khiêu chiến, chừng ấy bất cứ người nào ra trận cũng được, chờ hắn ném yêu phép ra bần đạo sẽ thu hết là xong chuyện.

    Nguyên soái mừng rỡ, liền sai dọn cơm chay thết đãi đoạn truyền lệnh ba quân nhổ trại kéo đến Giới Sơn đóng dinh trại y như trước.

    Hôm ấy, hai Nguyên soái Sơn, Liên cùng lão Phổ Phong ngồi trong dinh nghị kế.

    Sơn Sư Đà nói:

    - Nay quân Tống đại bại chạy đến vỡ mật, chắc chúng chẳng dám đến nữa, vậy chúng ta hãy chờ cho Chúa công đem viện binh qua đây, sẽ hiệp nhau kéo thẳng vào Trung Nguyên, thâu đoạt giang sơn nhà Tống.

    Ba người đang cười nói, bỗng thấy tiểu Phiên chạy vào phi báo:

    - Nay quân Tống lại đến Giới Sơn đóng binh như cũ, cờ xí, khí thế coi lại càng rầm rộ hơn trước nhiều.

    Phổ Phong nghe nói, cười ha hả:

    - Quả thật lũ này không biết sợ chết là gì. Thôi, để ta đi giết cho tận tuyệt mới được.

    Sơn Sư Đà và Liên Nhi Tâm Thiện đồng thanh nói:

    - Chúng tôi cũng nguyện ra trận trợ lực với sư phụ.

    Nói rồi, kiểm điểm binh mã nổ pháo kéo ra. Đến trước dinh Tống, Phổ Phong lớn tiếng gọi:

    - Chúng bay đã không sợ chết, sao không ra đây để ta siêu độ giùm cho?

    Ngưu Thông nổi giận, vung đao lướt ra chém. Phổ Phong múa thiết trượng chống cự, bị Ngưu Thông chém lia chém ha khiến Phổ Phong đỡ không kịp, mệt thở chẳng ra hơi liền bỏ chạy dài.

    Ngưu Thông rượt theo hét lên như sấm nổ.

    - Ta cho ngươi dùng yêu thuật, ta không sợ đâu!

    Phổ Phong thò tay vào túi lấy Hắc phong châu ra, giơ lên cao hét lớn:

    - Tiểu Nam man, hãy coi chừng bửu bối ta đây.

    Vừa nói vừa ném lên không trung chẳng dè bên kia Bảo Phương lão tổ giơ tay chỉ một cái, trái châu ấy không còn linh nghiệm nữa chỉ rớt bịch xuống đất như một viên đá thường không hơn không kém.

    Ngưu Thông cười ngất, nói:

    - Thằng trọc đầu này làm gì vậy? Ngươi muốn dọa dẫm ta sao?

    Phổ Phong thừa dịp Ngưu Thông đang cười ngất vội lấy mũi xuyên vân tiễn nhặt được của Ngưu Cao, nhắm ngay yết hầu đối phương bắn tới, Bảo Phương lão tổ nhanh như chớp với tay bắt lấy mũi tên bỏ vào bọc.

    Phổ Phong nổi giận chỉ lão tổ mắng:

    - Loài yêu đạo ở đâu dám đến đây cản trở việc làm của ta?

    Vừa nói vừa vung thiết trượng chạy tới đánh lão tổ, nhưng lão tổ chỉ né sang một bên để cho Ngưu Thông tiếp đánh Lúc ấy trong dinh Tống có bọn Quan Linh, Địch Lôi, Lục Văn Long, Phàn Thành, Nghiêm Thành Phương, Kiết Thành Lượng, Thi Phụng, Hà Phụng, Trịnh Thế Bửu, Ngũ Liên và âu Dương Tùng Thiện, một bọn tiểu anh hùng đều ào ra một lượt hô to:

    - Hôm nay chúng ta quyết không để cho thằng trọc này chạy thoát.

    Vừa hét, vừa áp tới bao vây Phổ Phong chặt cứng. Phổ Phong lật đật thò tay vào túi lấy Hắc Phong kỳ ra phất lia phất lịa, làm cho thiên hôn địa ám, gió thổi cát bay. Bảo Phương lão tổ thấy vậy liền lấy ra một cái gương nhỏ tên gọi "bửu quang kính", rọi ngay vào ngọn hắc phong, tỏa ra muôn đạo hào quang, tự nhiên bầu trời đang mây đen u ám bỗng tiêu tan mất hết, gió lặng, trời êm như cũ.

    Phổ Phong càng giận dữ hơn nữa vội giơ cao cây thiết thiền trượng lên, mài qua, mài lại, miệng đọc thẫn chú lâm râm. Thình lình cây thiết trượng biến ra vô số cây thiết trượng nhắm ngay đầu quân tướng Tống đánh ào xuống.

    Quân tướng Tống thấy vậy hoảng vía kinh hồn, nhưng Bảo Phương lão tổ chẳng hề nao núng, tay lấy cây phất trần ra quẳng lên không trung rồi hô lớn:

    - Biến!

    Tức thì cây phất trần cũng hóa ra muôn ngàn cây phất trần bay lượn trên không trung, cản ngăn tất cả những cây thiết trượng của đối phương không cho đánh xuống. Hai bên quân sĩ đứng nhìn ngơ ngác, quên cả việc đánh giặc

    Phổ Phong thấy thế, vội niệm chú thu thiết trượng mình về, chẳng dè Bảo Phương lão tổ lại rũ tay áo rộng xuống, bao nhiêu thiết trượng hợp lại thành một cây bay.đến trước mặt lão tổ. Lão tổ lại lấy phất trần đánh thiết trượng một cái, thiết trượng hóa thành một con cá cái dài ba tấc chui thẳng vào tay áo lão tổ mất dạng.

    Bị mất bảo bối, Phổ Phong bủn rủn tay chân, hồn siêu phách lạc liền biến ra đạo kim quang toan tẩu thoát, nhưng hai chân vừa mới nhảy lên khỏi mặt đất đã bị Âu Dương Tùng Thiện nhanh như chớp nhảy tới chém một búa ngã nhào, Dư Lôi lại bồi thêm một chùy, Phổ Phong bị vỡ sọ ngay, biến hiện nguyên hình con cá lóc to tướng.

    Tiếc thay "công trình tu luyện ngàn năm dư, nay chỉ một phút tan tành theo mây khói".

    Lúc ấy Sơn Sư Đà thấy vậy lửa giận phừng gan, giục ngựa lướt tới vung lưu kim giản nhắm ngay đầu Âu Dương Tùng Thiện đánh bổ xuống. Dương Kế Châu thấy vậy vội lướt tới chận Sư Đà lại đánh tới tấp. Lục Văn Long cũng áp vào trợ chiến. Đánh được vài hiệp, Dương Kế Châu giả vờ hô lên:

    - Mi mạnh quá ta đánh không lại, ta nhịn mi đấy.

    Vừa nói vừa quất ngựa chạy dài. Sơn Sư Đà rượt theo hét:

    - Mi chạy đàng trời cũng không khỏi tay ta.

    Dương Kế Châu chờ cho Sơn Sư Đà tiến sát, vòng quay ngựa lại vung kích nhắm ngay giữa bụng đối phương đâm mạnh. Sơn Sư Đà trở tay không kịp, bị một kích xuyên qua lưng, ngã nhào xuống ngựa. Dương Kế Châu bồi thêm một thương nữa y hồn lìa khỏi xác.

    Liên Nhi Tâm Thiện thấy Sư Đà bị giết chết, trong lòng thất kinh toan bỏ chạy, nhưng mới vừa quay mình đã bị Lục Văn Long đâm một thương trúng ngay yết hầu, nhào xuống ngựa chết tươi.

    Nguyên soái Nhạc Lôi phất cờ thúc ba quân áp tới giết quân Phiên máu chảy thành sông, thây nằm chật đất.

    Thương cho mấy vạn quân Phiên chỉ còn vài mươi đứa trốn thoát được mà thôi.

    Đánh dẹp xong quân Phiên, Nguyên soái Nhạc Lôi thúc quân vượt qua khỏi Giới Sơn mới truyền an dinh hạ trại rồi ghi công, ban thưởng.

    Bảo Phương lão tổ nói:

    - Nguyên soái đi chuyến này, tuy gian nan, nhưng thời vận Tống trào đang lúc hưng vượng, tất nhiên có bá linh phù trợ, vậy bần đạo xin kiếu biệt về núi.

    Nguyên soái lưu giữ lại đôi ba phen, Lão tổ cũng không chịu, Ngưu Cao chắp tay, nói:

    - Con muốn theo sư phụ, ngặt vì ở trên núi buồn tẻ lại ăn uống cực khổ quá nên mới ở lại đây, vậy sư phụ hãy cho con lại mũi xuyên vân tiễn ấy phòng ngày sau có chỗ dùng.

    Bảo Phương lão tổ mỉm cười:

    - Không còn bao lâu nữa con sẽ thành công, còn dùng nó nữa làm gì? Còn đôi thảo hài ấy con chớ nên làm mất nhé.

    Ngưu Cao đáp:

    - Vật quí giá như vậy đời nào con lại làm mất. Con bỏ trong đẫy buộc lại chặt cứng không khi nào rời khỏi mình, sư phụ chớ lo.

    Bảo Phương lão tổ nói:

    - Còn hãy lấy ra xem có còn trong ấy hay không?

    Ngưu Cao vội lận lưng lấy gói mở ra thì trong ấy không phải dôi thảo hài nữa mà nó đã biến ra một cặp chim há miệng kêu chiếp chiếp. Ngưu Cao còn đang ngạc nhiên, hai con chim đã bay bổng lên trời mất dạng.

    Bảo Phương lão tổ liền cười ngất một hồi rồi hóa ra ngọn gió đằng vân đi mất. Nhạc Lâm, Ngưu Cao cùng chư tướng ngước mặt lên trời lạy tạ rồi viết bổn chương sai về Lâm An báo tin thắng trận.

    Sau khi cho quân tướng nghỉ ngơi ba ngày, Nguyên soái Nhạc Lôi kiểm điểm binh mã sai Âu Dương Tùng Thiện đi tiên phong, Dư Lôi và Địch Lôi dẫn một vạn quán làm đội thứ nhất. Ngưu Thông lãnh nhị đội tiên phong. Thang Anh, Thi Phụng làm phó tướng cũng lãnh một vạn quân làm đội thứ hai. Còn Nguyên soái cùng chư tướng dẫn đại binh đi sau nhắm Mục Dương thành tiến quân.

    Đoàn quân Bắc tiến kéo đi rầm rộ như nước vỡ bờ, chẳng bao lâu đội tiên phong đã đến Mục Dương thành. Âu Dương Tùng Thiện xách búa đi trước, Dư Lôi xách chùy theo sau, đến trước thành khiêu chiến.

    Tướng giữ thành Mục Dương tên Hoàn Nhan Thọ là dòng tôn thất của nước Kim, tướng mạo Hoàn Nhan Thọ cũng dị kỳ, đầu hùm mắt beo, giỏi sử dụng cây cửu nhĩ viễn liên hoàn đao, sức mạnh đánh muôn người, lại thêm hai tên phó tướng, một người tên Thích Quan Tổ, một người tên Thích Kế Tổ, hai tên này chính là con của Thích Phương năm trước bị bọn tiểu anh hùng đến phá lôi đài nên chúng chạy đến đầu theo quân Kim, Kim chúa sai ra làm thủ hạ cho Hoàn Nhan Thọ.

    Hôm ấy, Hoàn Nhan Thọ đang đàm luận với hai vị phó tướng trong đinh, bỗng thấy tiểu Phiên chạy vào phi báo:

    - Có Tống tướng đến trước thành khiêu chiến.

    Hoàn Nhan Thọ liền nai nịt, cầm đao lên ngựa dẫn hai anh em họ Thích ra trận. Hoàn Nhan Thọ nhìn thẳng vào mặt âu Dương Tùng Thiện quát lớn:

    - Mi tên họ là chi, dám cả gan đến xâm phạm Kim quốc của ta?

    Tùng Thiện đáp:

    Tảo Bắc Đại Nguyên soái huy hạ, Tiên phong Ngũ Phương Thái Tuế là ta đây, nay vâng lệnh đến phá Mục Dương thành, song cây búa của ta đây không khi nào giết kẻ vô danh, vậy mi hãy xưng tên họ để ta đưa ngươi xuống Diêm Vương.

    Hoàn Nhan Thọ đáp:

    - Kim trào Tôn Thất Vương Thúc Hoàn Nhan Thọ là ta. Nếu mi biết thời thế, lui về Trung Nguyên thì tính mạng được bảo toàn, bằng cưỡng lại ắt đầu ngươi lìa khỏi cổ.

    Tùng Thiện cười gằn:

    - Nguyên soái ta phụng mệnh đi tảo Bắc để đón Nhị Đế về triều từ bên Trung Nguyên chúng ta đi đốn đây, đánh như chẻ tre, sá chi cái thành nhỏ này? Nếu ngươi chịu đầu hàng, ta tha mạng bằng không chúng ta phá thành rồi nhất định gà chó cũng không tha.

    Hoàn Nhan Thọ nổi giận xung thiên, hét lên một tiếng kinh thiên động địa, rồi vỗ ngựa lướt tới vung đao chém xuống. Tùng Thiện đưa búa ra đón đánh, chưa hai hiệp đã bị Hoàn Nhan Thọ giáng một đao đứt làm hai đoạn, té nhào xuống ngựa chết tươi.

    Nhanh như chớp, Dư Lôi và Địch Lôi vỗ ngựa chạy bay tới thét lên vang dậy, bốn chuỳ bao vây Hoàn Nhan Thọ đánh tới tấp. Quân Tống tới khiêng thây Âu Dương Tùng Thiện đem về dinh. Còn hai tướng đánh với Hoàn Nhan Thọ một hồi rồi cũng bỏ chạy về dinh, Hoàn Nhan Thọ thu quân vào ải chứ không truy kích.

    Dư Lôi, Địch Lôi trở về dinh rồi lo sắm sửa quan mộc chôn cất Âu Dương Tùng Thiện tại dưới chân núi.

    Qua hôm sau, đội thứ nhì của Ngưu Thông vừa đến, hai tướng Dư, Địch thuật lại cái chết của Âu Dương Tùng Thiện cho Ngưu Thông nghe, Ngưu Thông nổi giận nói:

    - Nếu tôi không phá được cái thành này cho tan hoang, nhất định không thèm làm người.

    Hai người đồng thanh nói:

    - Ngưu huynh chớ nóng nảy, cái thành nhỏ này làm sao có thể cự nổi đại binh của ta? Xin hãy chờ cho đại binh đến sẽ hay.

    Hoàn Nhan Thọ vào dinh rồi ngồi suy nghĩ, nhận thấy quân trong thành quá ít không đủ sức giữ thành, nên lập tức viết bổn chương về triều xin binh cứu viện. Viết xong sai người đi ngày đêm tuốt về Huỳnh Long phủ.

    Khi Kim chúa tiếp được bổn chương liền cho mời Vương thúc lên điện thương nghị.

    Ngột Truật tâu:

    - Nay binh Tống đã đến Mục Dương thành rồi nên rất nguy cấp, vậy bệ hạ hãy truyền chỉ cho Diên Quan Nguyên soái là Tây Nhĩ Đại lãnh binh đi trước cứu ứng, để tôi lên Vạn Cẩm sơn vào Thiên Hoa động cầu Ô Linh Thánh Mẫu xuống đây, người biết phép dời non lấp biển, sái đậu thành binh, lại có thêm ba ngàn ngự lâm quân mười phần lợi hại, nếu người bằng lòng xuống giúp ta thì có khó chi không đánh lui được quân Tống?

    Kim chúa mừng rỡ, đáp:

    - Mong ơn Vương thúc chỉ bảo cho.

    Nói rồi, hạ chiếu sai Diễn Quan Tây Nhĩ Đại cấp tốc kéo binh mã đến Mục Dương cứu ứng, còn Ngột Truật thì lui về phủ sắm sửa lên Vạn Cẩm sơn cầu cứu Ô Linh Thánh Mẫu.

    Nói về Diên Quan Tổng binh là Tây Nhĩ Đại tiếp được chiếu chỉ vội dắt con gái là Tây Vân tiểu muội dẫn binh mã rầm rộ kéo đến Mục Dương thành.

    Hoàn Nhan Thọ ra tận bên ngoài nghênh tiếp đón vào thành làm lễ ra mắt, bày yến tiệc thết đãi, rồi sai đóng dinh gần bên giáo trường.

    Sáng hôm sau có quân thám tử vào phi báo:

    - Đại binh của Tống đã đến và có tướng sĩ đến ngoài thành khiêu chiến.

    Tây Nhĩ Đại nghe báo liền mang giáp lên ngựa, dẫn binh ra thành sắp quân đứng hai bên, còn Hoàn Nhan Thọ cũng dắt hai anh em họ Thích đứng trên thành thị chiến.

    Bỗng thấy bên dinh Tống nổ lên một tiếng pháo,

    một viên tiểu tướng giục ngựa xông ra hét lớn:

    - Phiên tướng, nên biết thời thế hãy đầu hàng cho sớm chúng ta sẽ tha mạng cho, bằng không chúng ta sẽ giết hết không chừa một tên nào.

    Tây Nhĩ Đại nổi giận, mắng:

    - Thằng con nít, miệng còn hôi sữa sao dám cả gan đến xâm phạm bờ cõi của ta, hãy nói tên họ ra mau để ta cắt đầu cho sớm.

    Nhạc Đình cười ha hả, đáp:

    - Đại Tống Võ Mục Vương, Tam Công Tử Nhạc Đình là ta đây, mi hãy nói tên ra, nếu là kẻ vô danh tiểu tốt thì cây thương của ta nó tha cho.

    Tây Nhĩ Đại đáp:

    - Đại Kim Quốc Diên Quan Nguyên soái Tây Nhĩ Đại là ta đây, nay ta vâng chỉ, đến đây bắt hết lũ Nam man chúng bay đem về lóc da, xẻ thịt cho chúa ta hả giận. Thôi hãy nếm thử cây đao này!

    Vừa nói Tây Nhĩ Đại vừa vung cây xích đồng đao chém tới. Nhạc Đình cũng vung cây lãng ngân thương đánh hất ra rồi đâm trở lại. Hai bên đánh nhau hơn bấn mươi hiệp. Tây Nhĩ Đại tuy mạnh khoẻ song đánh sao cho lại Nhạc Đình, một vị tiểu anh hùng. Chàng càng đánh thương pháp càng nhanh, đường thương phạt ngang qua như chớp xẹt lưng trời. Tây Nhĩ Đại chỉ chậm tay một chút y đã bị Nhạc Đình đâm trúng một thương vào vai té nhào xuống ngựa. Nhạc Đình với đâm bồi thương nữa, đối phương tắt thở.

    Nhạc Đình cắt thủ cấp đem về dinh Tống, chư tướng được thể đồng thanh hô lên một tiếng đổ xô tới giết quân Phiên chết vô số. Hoàn Nhan Thọ đứng trên thành thấy vậy liền truyền quân thả điếu kiều cho tàn quân chạy vào rồi bắn tên ra như mưa để ngăn cản quân Tống, đoạn kéo điếu kiều lên.

    Nguyên soái Nhạc Lâm thấy vậy liền gióng chiêng, thu binh về dinh ghi công cho Nhạc Đình. Bên kia, quân Kim giựt cướp được thây Tây Nhĩ Đại đem về, Tây Vân tiểu muội trông thấy nhào lăn ra khóc thảm thiết, Hoàn Nhan Thọ sai thợ mộc tiện chiếc đầu gỗ ráp rồi quan liệm lại để trong chùa.

    Sáng hôm sau Tây Vân tiểu muội mặc đồ tang, mang giáp trắng dẫn binh ra thành kêu đích danh Nhạc Đình ra đánh.

    Quân tiểu hiệu chạy vào phi báo, Nguyên soái liền dẫn chư tướng ra ngoài dinh lập trận thế, bỗng thấy bên Kim có một nữ tướng dung nhan yểu điệu, cốt cách phương phi, mặt như thoa phấn, môi tựa thoa son, nàng đứng trước trận kêu lớn:

    - Bớ tướng sĩ bên Tống, hãy đem Nhạc Đình nạp cho mau để ta báo thù cho cha ta, bằng chậm trễ ta giết không chừa một tên!

    Nhạc Đình nghe nói, nổi giận xông ra nạt lớn:

    - Con tiện tỳ kia, có tam gia đến đây đừng khoe tài.

    Vừa nói vừa múa thương đánh thẳng, Tiểu Muội cũng đưa song đao đón đánh. ước được bảy tám hiệp, thấy cự không lại Nhạc Đình, liền quay ngựa chạy dài; Nhạc Đình giục ngựa chạy theo. Ngờ đâu trong túi Tiểu Muội có hai viên đạn "âm dương' do một dị nhân truyền cho, nên nàng vừa chạy, vừa thò tay vào túi lấy viên âm đạn ra ném ngược trở lại, tức thì tỏa ra một luồng hắc quang xẹt ngay vào mặt Nhạc Đình làm tối tăm mày mặt, chàng bị trật yên ngã nhào xuống ngựa.

    Tây Vân tiểu muội liền quay ngựa lại quyết lấy thủ cấp, nhưng bên Tống, Phàn Thành đã nhanh như chớp lao mình tới chận Tiểu Muội lại đánh dữ dội, còn chư tướng chạy đến giựt Nhạc Đình đem về dinh.

    Tây Vân tiểu muội đánh với Phàn Thành chừng bốn năm hiệp lại thò tay vào túi lấy viên dương đạn liệng ra, tức thì tỏa ra một vòm lửa đỏ rực vào mặt Phàn Thành, không tài nào chịu nổi, Phàn Thành bị ngã nhào xuống ngựa. May thay có Ngũ Liên kịp thời chạy bay đến tiếp ứng.

    Ngũ Liên chỉ vào mặt Tiểu Muội, quát to:

    - Tiện tỳ, hãy coi chừng có Ngũ Liên đến đây:

    Tây Vân ngước mắt ngó lên thấy Ngũ Liên đầu đội tử kim quan, mình mang huỳnh kim giáp, mặt như hoa phù dung vào buổi sáng, nàng chép miệng khen thầm:

    "Người đàn ông gì mà đẹp trai đến thế? Nếu ta gặp được một vị lang quân như vậy thì đời ta còn gì sung sướng cho bằng. Thôi, để ta bắt sống đem về ép làm chồng ta cho rồi".

    Nghĩ rồi, vung đao xốc tới đánh Ngũ Liên. Hai người đánh nhau ước chừng mười hiệp, Tây Vân vùng quay ngựa bỏ chạy. Ngũ Liên không bỏ lỡ cơ hội, liền giục ngựa đuổi theo. Tây Vân vội thò tay vào túi lấy ra một dây "bạch long đái "quăng lên trên không, miệng thét lên the thé:

    - Hãy coi chừng bửu bối của ta đây.

    Ngũ Liên vừa ngước mặt ngó lên, đã thấy trên không trung một con rồng bạch sa xuống quấn chặt Ngũ Liên không còn cựa quậy được nữa.

    Tây Vân tiểu muội quay ngựa lại nhìn Ngũ Liên, mỉm miệng cười rồi bế xốc chàng ta chạy tuốt về dinh.

    Khi bọn Nghiêm Thành Phương, Dư Lôi, Hàn Khởi Long chạy đến cứu thì Tiểu Muội đã vào thành rồi, Nguyên soái không biết liệu sao đành phải gióng chiêng thu quân trở về dinh, trong lòng buồn bực chẳng yên.

    Tây Vân bắt được Ngũ Liên rồi, lòng mừng khấp khởi, đem về dinh mở trói ngay, bảo quân sĩ đem nhốt vào hậu dinh canh giữ tử tế. Đêm ấy, nàng sai con thị tỳ tâm phúc tên Thế Hồng đến nói cho Ngũ Liên biết rằng: nàng đem lòng yên mến, hãy qui thuận đi để cùng nàng kết nghĩa đá vàng.

    Ban đầu Ngũ Liên không chịu, sau thấy Thế Hồng cố tình nài ép cho bằng được, Ngũ Liên liền sinh ra một kế, nên giả vờ nói với Thế Hồng.

    - Ta đã mang ơn tiểu thư không giết, lẽ phải thuận tùng, song vì âu Dương Tùng Thiện đã kết nghĩa đồng sinh đồng tử với ta, nay Hoàn Nhan Thọ đã giết đi, nếu tiểu thư sẵn lòng báo thù giùm cho ta, thì ta tình nguyện nói với anh em họ Nhạc về đầu Kim quốc luôn thể, bằng không giết Hoàn Nhan Thọ thì thà ta chịu chết chứ quyết chẳng thuận tình.

    Thế Hồng liền đem lời ấy nói lại cho Tây Vân Tiểu Muội biết. Tiểu Muội còn đang do dự chưa biết tính sao cho vẹn toàn, bỗng có quân vào báo:

    Vương thúc Hoàn Nhan Thọ sai người cầm lệnh tiễn đến bảo phải đem Tống tướng ra chém ngay để làm hiệu lệnh.

    Tây Vân nghe báo thất kinh vội sai người ra nói lại với người cầm lệnh tiễn rằng: "cha mình bị Nhạc Đình đâm chết, thù ấy chưa trả được, nên muốn để chờ bắt cho được Nhạc Đình sẽ chém luôn thể để tế cha mình '.

    Tên ấy trở về thưa lại, Hoàn Nhan Thọ nổi giận mắng:

    - Con tiện tỳ này mới thắng được một trận đã vội khinh ta, để mai ta ra trận bắt ít viên tướng Tống cho nó không dám coi thường.

    Hôm sau, quân sĩ chạy vào phi báo:

    - Có tướng Tống đến trước dinh khiêu chiến.

    Hoàn Nhan Thọ nghe báo, nai nịt chỉnh tề dắt hai anh em họ Thích kéo quân ra thành, lại bảo Tây Vân hãy ra ngoài xem mình bắt tướng Tống.

    Tây Vân dẫn bốn bộ binh ra nơi điếu kiều đứng xem, còn Hoàn Nhan Thọ thì giục ngựa vung đao phóng ra trước trận hét lớn:

    - Trong dinh Tống có tướng nào tài giỏi thì hãy ra đây nạp mạng.

    Vừa dứt lời, bỗng nghe bên dinh Tống, một tiếng pháo nổ vang, xông ra một tướng cưỡi con hồng sa mã, tay cầm lục trảm thương, hét to như sấm động:

    - Có Lục Văn Long đây, hãy xuống ngựa chịu trói cho rồi.

    Hoàn Nhan Thọ không nói thêm nửa lời, cứ việc vung đao chém tới tấp, hai tướng đánh nhau trên năm mươi hiệp. Hoàn Nhan Thọ cảm thấy mình sút hơn; ngăn đỡ khó khăn, liền kêu lớn:

    - Tây Vân tiểu muội, hãy ra trợ chiến với ta cho mau?

    Tiểu Muội đứng tại điếu kiều làm lơ, giả vờ không nghe thấy. Hoàn Nhan Thọ cố gắng đánh thêm ba hiệp nữa rồi quay ngựa bỏ chạy. Khi chạy đến điếu kiều, Lục Văn Long theo kịp đâm Hoàng Nhan Thọ một thương rồi quăng luôn xác xuống hào thành.

    Lục Văn Long không để lỡ cơ hội, liền xua binh ào đến cướp điếu kiều, nhưng Tây Vân Tiểu Muội đã nhanh tay rút điếu kiều lên rồi từ trên thành, trương cung tên bắn ào xuống. Lúc ấy anh em Thích Quan Tổ và Thích Kế Tổ lên điếu kiều không kịp bị binh Tống ào đến, chúng hoảng sợ ngã nhào xuống đất bị ngựa đạp nát như tương. Ba ngàn quân Phiên cũng không còn một đứa.

    Lục Văn Long thắng trận đánh trống thu quân về dinh. Nhạc Lôi Nguyên soái ghi công cho Lục Văn Long và khao thưởng ba quân.

    Trong khi đó thì ở trong thành Quận Chúa Thoại Tiên đang lăn khóc thảm thiết vì cái chết của cha nàng là Hoàn Nhan Thọ.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhạc Phi Diễn Nghĩa
    Tác giả: Mộng Bình Sơn
    Chương 79: Hồi Thứ Bảy Mươi Chín

    Dịch giả + Biên dịch: Kiều Mai
    Nguồn: NXB Văn Học

    Tây Vân tiểu muội làm lơ trước lời kêu gọi giúp đỡ của Hoàn Nhan Thọ, dẫn đến cái chết của y, nhưng trước nỗi đau đớn của Quận chúa lại làm ra vẻ thương cảm đến đỡ Quận chúa dậy, khuyên:

    - Xin Quận chúa bớt cơn bi lụy; để mai tôi ra trận bắt cho hết lũ Nam man để báo thù cho lệnh tôn công. Nói rồi lại lấy khăn lau nước mắt cho Quận chúa rồi sai tỳ nữ dìu Quận chúa về phủ.

    Tây Vân trở về dinh, lòng mừng thầm, bảo Thế Hồng ra sau dinh nói rõ cái chết của Hoàn Nhan Thọ cho Ngũ Liên hay.

    Tỳ nữ Thế Hồng vâng lệnh chạy ra sau dinh nói cho Ngũ Liên chuyện Hoàn Nhan Thọ đã chết:

    Ngũ Liên nói:

    - Nếu tiểu thư đã báo thù cho ta được rồi, tất nhiên tiểu thư là ân nhân của ta, lẽ nào ta chẳng bằng lòng? Ngặt vì việc vợ chồng là việc lớn, há lại không có mai mối để đi thầm lén vụng trộm như vậy tránh sao cho khỏi miệng thế cười chê? ước gì có một người nào bên dinh Tống theo qua đây đứng làm mai mối thì mới thuận tình đạt lý Nếu âm thầm thành thân với nhau không ai hay biết thì xấu hổ lắm, ta quyết không chịu đâu!

    Thế Hồng đến thuật lại ý kiến Ngũ Liên cho tiểu thư nghe, Tây Vân nghĩ thầm:

    - Làm thế nào ta cũng cố gắng mời được người bên dinh Tống đem về đây buộc hắn làm mai thì xong.

    Trọn đêm hôm ấy, tiểu thư lo lắng mãi không ngủ được chờ đến sáng, lập tức dẫn binh ra thành thẳng đến dinh Tống khiêu chiến.

    Bên dinh Tống, Nguyên soái Nhạc Lôi tuy vừa rồi thắng được một trận, giết chết Hoàn Nhan Thọ, song vẫn còn lo lắng nhiều phần vì trong thành Mục Dương hãy còn Tây Vân phép thuật dị thường, lại thêm Ngũ Liên bị bắt, không biết lành dữ thế nào, nên thường sai kẻ tâm phúc trèo non vượt núi, cố vào cho được trong thành dò thăm tin tức Ngũ Liên, song chưa thấy ai điều tra được về báo lại, phần thì Phàn Thành và Nhạc Đình bị trọng thương nằm liệt trên giường hôn mê bất tỉnh chưa biết sống chết ra sao!

    Nguyên soái nóng lòng như lửa đốt vội hỏi Gia Cát Cẩm. Gia Cát Cẩm nói:

    - Xin Nguyên soái hãy an tâm vì đêm qua tôi đoán một quẻ biết thế nào Ngũ huynh cũng có thiên hỉ đến cứu mạng, không hề gì đâu. Tôi lại xem thiên văn thấy những vì tinh tú phía trên quân Kim mờ tối lắm, còn bên ta thì tỏ rạng hưng vượng lạ thường, chắc chắn nay mai đây sẽ có cao nhân đến giúp ta. Thiết tưởng, ngày trước yêu tăng lợi hại biết bao nhiêu mà không cản trở được quân ta, huống hồ hôm nay có một đứa con gái như vậy có nghĩa gì?

    Hai người còn dang bàn luận, bỗng có quân tiểu hiệu chạy vào phi báo:

    - Tây Vân tiểu muội lại đến trước dinh khiêu chiến nữa.

    Nghe báo, Nguyên soái lập tức truyền lệnh tập trung quân sĩ Bắp thành đội ngũ rồi bản thân dẫn binh ra trước trận. Tây Vân hét lên the thé:

    - Tống tướng hãy mau mau bó tay ra đây chịu chết cho rồi.

    Nguyên soái nhìn vào đám chư tướng, hỏi:

    - Ai dám ra bắt con tiện tỳ ấy?

    Nói chưa dứt lời, Kiết Thành Lượng đã bước ra, nói:

    - Tôi xin lĩnh mệnh đi bắt nó cho.

    Vừa nói, vừa vỗ ngựa xông tới vung búa chém liền.

    Tiểu Muội cũng vung đao đón đánh. Cuộc giao phong chưa đầy hai hiệp đã thấy Tây Vân Tiểu muội thò tay vào túi lấy viên dương đạn ra nhắm ngay mặt Kiết Thành Lượng ném tới. Dương đạn vừa thoát khỏi lòng tay, đã thấy tỏa ra một đạo hồng quang quét vào mặt Kiết Thành Lượng, khiến Lượng bị tối tăm mày mặt té nhào xuống ngựa. La Hồng thấy vậy quất ngựa vọt tới vung thương chặn Tây Vân lại đánh, còn chư tướng thì áp tới khiêng Kiết Thành Lượng về dinh.

    Tây Vân đánh với La Hồng được bảy tám hiệp rồi cũng lấy viên dương đạn ném vào mặt La Hồng, cháy cả đôi lông mày và cũng bị ngã xuống ngựa bất tỉnh. Tây Vân vừa vung đao chém La Hồng, bỗng thấy Ngưu Thông bước tới gạt văng cây đao của Tây Vân ra, hét lớn:

    - Tiện tỳ chớ có hỗn láo.

    Tây Vân bị Ngưu Thông đỡ văng ra bất ngờ phải thối lùi ra sau mấy bước, nổi giận nhìn thẳng vào mặt Ngưu Thông mắng:

    - Ôi chao, con quỉ này ở đâu mà chạy đến đây nhanh vậy?

    Ngưu Thông cười gằn:

    - Mi chê ta xấu phải không? Vợ ta ở nhà cũng đẹp như mi vậy... và nó cũng biết dùng pháp thuật, hay lấy thạch nguyên bửu đánh người ta, còn mi cũng có phép thuật, thật là tương xứng, vậy mi hãy theo ta về làm vợ bé cho đủ cặp chẳng hay hơn sao?

    Tây Vân nổi giận, hét:

    - Loài quỉ sứ chớ nói bậy, hãy đỡ cây đao của ta đây?

    Hét rồi lướt tới vung đao chém liền, Ngưu Thông cũng vung đao đón đánh, ước chừng mười hiệp, Tiểu Muội đã đuối sức, vội lấy dây "Bạch long đái ra quăng lên trên không trung, nạt lớn:

    Tên quỉ, hãy coi chừng bửu bối của ta.

    Ngưu Thông ngước mặt ngó lên thấy một con rồng bạch bay sà xuống quấn chặt cứng, Ngưu Thông vùng vẫy không nhúc nhích, may nhờ có bọn Thi Phụng, Thang Anh, Hàn Khởi Long, Hàn Khởi Phụng bốn tướng xông ra cứu được Ngưu Thông về dinh mình.

    Nhạc Lôi vội truyền quân sĩ dùng cung tên bắn ra ào ào như mưa, nên Tây Vân không tiến tới được, đành phải đánh trống đắc thắng kéo binh về thành.

    Khi tướng Tống đem Ngưu Thông về dinh rồi, xúm nhau mở sợi dây Bạch long đái nhưng không tài nào mở ra được, hình như sợi dây đã bám rễ trong mình Ngưu Thông rồi vậy, hễ kê dao vào cắt thì tự nhiên con dao tàn rụi ngay.

    Nguyên soái không biết làm sao phải treo bảng rao khắp xa gần, nếu ai mở được thì thưởng vàng ròng mười lượng.

    Trong thành Mục Dương, Tây Vân tiểu muội một mình chong ngọn đèn ngồi đứng không yên, vì tuy đắc thắng song không bắt được viên tướng Tống nào cả, lấy ai làm mai mối để kết duyên châu trần với chàng Ngũ Liên?

    Thế Hồng thấy vậy bước tới khuyên giải:

    - Nếu tiểu thư cứ đánh như vậy thì cũng không thể bắt họ được vì binh tướng họ nhiều, hễ đánh bại người này thì người kia nhảy ra cứu, không tài nào bắt nổi. Chi bằng tiểu thư giả thua chạy tuốt vào rìjng dẫn hắn vào chỗ vắng vẻ mới có thể ra tay mà không sợ người khác cứu. Có như vậy thì tiểu thư mới có người làm mai mối.

    Tây Vân tiểu muội bấm trán suy nghĩ hồi lâu, đoạn nét mặt bỗng tươi hẳn lên, cất tiếng khen con nữ tỳ:

    - Mi bày mưu ấy hay lắm, để mai ta sẽ thực hiện.

    Nói về Ngũ Liên tuy bị cầm giữ tại hậu dinh song vì Tây Vân tiểu muội có ý kết đôi, nên những kẻ coi giữ chẳng dám câu thúc cho lắm mà lại còn phải đem rượu thịt lên dâng thường thường. Tuy vậy Ngũ Liên vẫn nóng lòng, nên ngày nào cung hỏi thăm sự việc xảy ra bên ngoài.

    Hôm ấy, tên giữ ngục bước vào, Ngũ Liên hỏi:

    - Hôm nay tiểu thư ra trận thế nào?

    Hắn đáp:

    - Hôm nay tiểu thư đả thương hai tướng, rồi toan bắt một tướng nhưng binh Tống đông quá nên giựt lại được, vì vậy ngày mai tiểu thư phải đi đánh nữa.

    Ngũ Liên nói:

    - Phải chi tiểu thư bắt sống được một người đem về làm mai mối để ta được nên chồng nên vợ với tiểu thư, thế nào các ngươi cũng được ban thưởng. Nay ta tạm ở đây lẽ ra các ngươi phải dâng rượu thịt cho thường mới phải.

    Ngũ Liên nói vừa dứt lời, bọn giữ ngục dạ lia lịa và lên tiếng nói:

    - Có chứ, chúng tôi ở tại Mục Dương này thiếu chi rượu ngon để chúng tôi đem về vài hồ cho ngài dùng. Ngày mai ngài được kết đôi với Nữ soái của chúng tôi, rồi thế nào ngài cũng lên làm Nguyên soái, chừng ấy xin ngài nhớ đến chúng tôi với.

    Ngũ Liên vui vẻ, đáp:

    - Việc ấy thì nhất định rồi, lúc ấy ta sẽ phong cho các ngươi làm Thiên tổng hay ít ra cung làm chức Bá hộ, sung sướng nhất đời.

    Bấn tên quân giữ ngục lấy làm đắc ý, nhảy nhót reo hò, rồi đứa đi mua thịt, đứa đi mua rượu, mở xe tù thả Ngũ Liên ra.

    Ngũ Liên nói:

    - Ta rất cảm ơn các ngươi đã có lòng tốt đối với ta, vậy thì xúm nhau lại đây ăn uống cho vui.

    Bốn tên quân khép nép đáp:

    - Dạ, thưa chúng tôi đâu dám.

    Ngũ Liên nói:

    - Không hề chi, hiện nay ta còn là người bị bắt, các ngươi cứ việc cùng ta ăn uống cho vui chớ nên khép nép làm gì.

    Bốn tên quân vui mừng vô cùng, xúm nhau lại ăn uống vui cười hỉ hả.Uống nết một hồi đứa ngã nghiêng, đứa ngã ngửa nằm sóng sượt.

    Ngũ Liên thấy thế, nghĩ thầm: "Lúc này ta không trốn còn đợi lúc nào".

    Nghĩ rồi, đứng phắt dậy, lén chạy ra phía sau dinh, ngặt vì chàng không thuộc đường, quen nẻo, nên không biết phải thoát ra ngả nào cho tiện.

    Còn đang ngơ ngác, bỗng nghe phía trước có quân canh đi lại. Ngũ Liên hoảng kinh, ngó thấy phía bên tả có chỗ bờ tường không cao lắm bèn rón rén trèo qua. Té ra chỗ ấy là một vườn hoa rất lớn, bốn phía đều có đền đài, lầu các Ngũ Liên bước nhanh vào trong xó hè ngồi nấp, bỗng thấy phía sau có ánh đèn rọi tới, chàng phải lẻn vào trong nhà.

    Vào trang, Ngũ Liên thấy bàn ghế rất sang trọng, trưng bày lộng lẫy. Còn đang xem xét, bỗng nghe phía ngoài có tiếng người nói chuyện và đi vào. Ngũ Liên bí thế phải chui nấp dưới gầm giường.

    Giây phút sau đó ba người bước vào, người đi trước là Quận chúa Thoại Tiên, đi sau có hai con a hoàn xách đèn. Quận chúa vào ngồi ngay giữa phòng, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng, có lẽ nàng vừa ở tại miếu đường cúng tế về nên mới sầu thảm đến thế.

    Con a hoàn bước tới khuyên nhủ:

    - Xin Quận chúa hãy bớt bi thương, Vương gia đã chết rồi dù Quận chúa có khóc cho lắm cũng không sống lại được Tôi được biết con Tây Vân tiểu muội độc ác lắm. Mới hôm trước đây hắn bắt được một viên Tống tướng đẹp trai, muốn để làm chồng, nên chẳng chịu giải đến cho Vương gia, vì vậy Vương gia tức mình ra trận đến khi Vương gia đuối sức kêu nó ra trợ chiến nhưng nó làm ngơ không chịu ra nên Vương gia mới bị hại như vậy Nay Quận chúa có khóc cũng chẳng ích gì. Chi bằng lo kế báo thù thì hay hơn.

    Quận chúa nghe nói tức giận, nghiến răng nói:

    - Ta sẽ tâu cho chúa công hay, rồi phân thây xé thịt con tiện tỳ ấy ta mới hả dạ.

    Lúc ấy Ngũ Liên nấp ở dưới giường trông thấy Quận chúa mặt hoa mày liễu, da trắng như ngà, môi thắm như hoa đào chớm nở, đôi mắt bồ câu điểm một vài giọt lệ càng tăng thêm vẻ đẹp mỹ miều. Nhìn hồi lâu, chàng có cảm tưởng như Hằng nga dời nguyệt điện, hay tiên nữ xuống trần gian.

    Ngũ Liên chép miệng, nói thầm:

    - "Người sao mà đẹp đến thế kia''.

    Hai con a hoàn khuyên giải hồi lâu rồi bưng cơm lên mời Quận chúa, nhưng Quận chúa vẫn sụt sùi không ăn, chúng phải năn nỉ hết sức nàng mới dùng đôi miếng lấy lệ. Sau một hồi than khóc, Quận chúa cảm thấy

    mệt, liền khiến a hoàn lui ra rồi đóng cửa phòng lại, lên giường nghỉ ngơi.

    Ngũ Liên chờ cho Quận chúa ngủ rồi, len lén chui lên, trông thấy Quận chúa trên giường nước da trắng phau phau, con tim chàng nghe rạo rực, lửa dục tình nổi dậy không sao ngăn cản nổi.

    Ngũ Liên cởi hết y phục, nhảy lên giường ôm Thoại Tiên chặt cứng và hôn lấy hôn để. Thoại Tiên giật mình thức dậy song bị Ngũ Liên ôm chặt quá không cựa quậy được vô cùng kinh hãi toan la lên, thì Ngũ Liên đã vỗ về vuốt mái tóc nàng nói:

    - Quận chúa chớ la, ta không phải là kẻ địch của nàng, mà là kẻ đến đây giúp nàng một tay để giết Tây Vân tiểu muội, báo thù cho cha nàng. Nếu nàng la lên tất nhiêu ta sẽ giết nàng trước.

    Quận chúa nói:

    - Ngươi là ai, hãy nói cho minh bạch, nếu hiếp bức ta thì ta thề chịu chết chứ nhất định không chịu nhục.

    Ngũ Liên nói:

    - Nàng nói rất phải, thôi, để ta phân tỏ minh bạch cho mà nghe.

    Dứt lời, chàng buông Quận chúa ra rồi đứng dậy mặc quần áo lại. Quận chúa liếc thấy Ngũ Liên tướng mạo khôi ngô, nước da bánh mật, hình dung tuấn tú, cốt cách phi phàm. Đang tuổi dậy thì, nàng cũng cảm thấy trái tim rung động, song vẫn dằn tâm đứng phắt dậy, rút gươm ra lướt tới toan chém Ngũ Liên và gằn giọng nói:

    - Ngươi là ai, dám cả gan vào phủ hãm hiếp ta? Nếu nói không minh bạch, ta quyết liều sống thác với ngươi.

    Ngũ Liên dịu giọng, nói:

    - Xin Quận chúa bớt giận, tôi đây chẳng phải là người nào, vốn là đại tướng Ngữ Liên ở bên dinh Tống, hôm trước ra trận bị con Tây Vân tiểu muội dùng phép yêu bắt đem về đây, tôi quyết liều sống chết, song hắn lại sai con thị tỳ đến dụ tôi ưng làm vợ chồng với thị.Tôi thấy thị không kể gì mối thù cha, tham lam điều dâm dục nên ý không muốn, nên mượn cớ trả thù cho Tùng Thiện rồi tôi sẽ ưng. Bởi có đòi phải ấy nên hôm trước lệnh tôn bại trận, Tây Vân chẳng tiếp ứng, cố làm cho lệnh tôn không còn con đường sống. Hôm nay, tôi có ý trốn thoát, không ngờ lại đi lạc vào đây gặp Quận chúa, thiệt quả là lương duyên trời định, nay Quận chúa đã thất thân với tôi rồi, có nói ra cũng không tốt, chi bằng kết nghĩa với nhau, tôi sẽ giết Tây Vân tiểu muội rồi chúng mình dắt nhau về đầu Tống. Như vậy Quận chúa đã trả được thù cha mà còn vẹn chữ lương duyên có phải vẹn toàn không?

    Ngũ Liên thuyết cho một hồi. Quận chúa cứ việc lặng thinh, cúi đầu nghe và suy nghĩ: "Hắn ta nói có lý lắm".

    Nghĩ rồi liếc nhìn Ngữ Liên đoán biết người này không phải bậc tầm thường, thế nào ngày sau cũng nên trang lương đống, huống chi nay Kim chúa hoang dâm vô đạo khí số đã hết, chi bằng ưng phắt người này cho rồi.

    Nghĩ đến đây, Quận chúa buông tiếng thở dài, quăng gươm xuống đất rồi nói:

    - Nếu như báo thù cho tôi được thì tôi nguyện theo chàng về Tống, bằng giết không được con Tây Vân tiểu muội thì tôi thề không sống trên cõi đời này.

    Ngũ Liên mừng rỡ, nói:

    - Thế nào ngày mai con Tây Vân tiểu muội cũng ra thành nghênh chiến, Quận chúa giả vờ đem gia tướng ra nghênh chiến cùng nó. Tôi sẽ trà trộn trong đám gia tướng xuất kỳ bất ý nhảy ra chém quách nó đi, rồi dâng phắt cái Mục Dương thành này cho Nguyên soái Nhạc Lôi, chắc chắn triều đình sẽ phong thưởng.

    Quận chúa gật đầu khen:

    - Kế ấy hay lắm.

    Đêm ấy hai người chuyện vãn với nhau rất tâm đầu ý hợp, quả là một cặp uyên ương xứng đôi vừa lứa.

    Nhắc lai bốn tên giữ ngục say rượu ngủ li bì, khi tỉnh dậy, nhìn dáo dác không thấy Ngũ Liên đâu cả, chúng kinh hồn hoảng vía, nhưng chẳng dám nói với ai, lập tức dắt nhau trốn biệt!

    Qua bữa sau, Tây Vân hay được Ngũ Liên đã trốn mất, trong lòng buồn bực, sai quân sĩ đi lục kiếm khắp thành nhưng không tìm ra tông tích. Tây Vân không biết làm sao bèn mang giáp lên ngựa dẫn binh ra thành đến trước dinh Tống khiêu chiến.

    Quân vào phi báo, tứ công tử Nhạc Lâm xin ra quân.

    Nguyên soái Nhạc Lôi nói:

    - Con yêu phụ ấy có tà phép vô cùng lợi hại, tứ đệ có đi phải cẩn thận mới được.

    Nhạc Lâm vâng lời cầm thương lên ngựa xông ra trận, nạt lớn:

    - Loài yêu phụ, có ta là tứ công tử đến đây, hãy dâng đầu lập tức

    Tây Vân Tiểu muội liếc thấy Nhạc Lâm mặt như trăng rằm, diện mạo khôi ngô tuấn tú khác phàm, lửa tình nổi dậy, nàng nghĩ thầm: "Người này đẹp trai không kém gì Ngũ Liên, xem đi xem lại còn có phần nho nhã hơn nữa, sao bên Tống lại có lắm chàng trai đẹp thế Thôi, để ta bắt sống đem về làm chồng mới thỏa chí ta!"

    Nghĩ rồi liếc mắt đưa tình và điểm một nụ cười duyên dáng, nói:

    - Ta nhắm tướng quân tuổi còn trẻ lại đẹp trai thế kia sao lại đến đây chịu chết? Hãy đầu hàng ta đi sẽ được phong quan tước và nếu ngươi bằng lòng có thể kết nghĩa châu trần với ta.

    Nhạc Lâm nghe nói nổi giận xung thiên, hét như sấm nổ:

    - Dâm phụ, đừng nói lời xằng bậy, hãy xem cây thương của ta đây!

    Nói chưa dứt lời đã vung thương đâm thẳng, Tây Vân cũng vung đao đón đánh. Hai bên đánh nhau chừng bảy tám hiệp, Tây Vân liền quay ngựa chạy tuốt vào rừng, Nhạc Lâm giục ngựa đuổi theo. Chạy ước chừng mười dặm đến một chỗ vắng vẻ, hai bên đá dựng chập chùng, Tây Vân lấy sợi "Bạch long đái'' ra ném lên không và kêu lớn:

    - Tiểu Man tử, hãy xem bửu bối của ta.

    Nhạc Lâm biết bửu bối ấy lợi hại lắm, toan quay ngựa

    bỏ chạy, bỗng nghe trên núi có người kêu vọng xuống:

    - Nhạc Lâm đừng sợ, có ta đây.

    Nhạc Lâm ngước mắt ngó lên trông thấy một vị đạo nhân đầu đội cửu lương quan, mình mặc thất tinh đạo bào, cười con trâu nước, tay cầm cây cổ định kiếm, dáng điệu tiên phong đạo cốt, từ trên thủng thẳng bước xuống. Đạo nhân giơ tay ngoắc ngoắc mấy cái tức thì sợi "Bạch long đái" ở trên không quay một vòng rồi bay thẳng vào tay áo lão đạo nhân mất dạng.

    Tây Vân tiểu muội nổi giận liền thò tay vào túi lấy viên dương đạn ra nhắm đối phương ném tới, vị đạo nhân chỉ cần ngửa bàn tay phải, viên đạn ấy bay vụt tới ngoan ngoãn nằm gọn trong bàn tay, ông bình tĩnh bỏ vào túi.

    Tây Vân tiểu muội chỉ còn một viên âm đạn cũng nhắm ngay đầu đạo nhân quăng nốt, nhưng cũng bị thu mất. Bấy giờ tiểu muội chỉ còn hai tay trăng, hồn vía rụng rời quay ngựa chạy tuốt về thành, Nhạc Lâm và đạo nhân lập tức đuổi theo.

    Khi Tây Vân tiểu muội chạy về đến cửa thành, Quận chúa lật đật thả điếu kiều xuống, nhưng khi Tây Vân vào khỏi cửa thành, Ngũ Liên đã nhanh như chớp rút gươm nhảy tới chém đứt làm hai đoạn.

    Khi Nguyên soái Nhạc Lôi nghe tin Nhạc Lâm rượt theo yêu nữ trong lòng lo ngại vội thống lãnh đại binh kéo theo tiếp ứng. Khi đến trước thành lại thấy Ngũ Liên xách đầu Tây Vân tiểu muội, đứng bên Ngũ Liên có một giai nhân tuyệt sắc, nàng ta nói to:

    - Ta đã đầu thuận Tống triều rồi, nếu ai theo ta thì khỏi chết.

    Quân Phiên nghe nói đều hô rập lên một lượt:

    - Chúng tôi tình nguyện đầu hàng.

    Nguyên soái thấy vậy liền đốc quân vào thành: Ngũ Liên dắt Quận chúa đến ra mắt Nguyên soái rồi bước thẳng vào soái phủ. Nhạc Lâm cũng dắt đạo nhân đến ra mắt Nguyên soái và kể lại việc vị đạo nhân cứu mình.

    Nguyên soái bước xuống tạ ơn rồi hỏi:

    - Chẳng hay tiên trưởng ở đâu, danh hiệu là chi?

    Đạo nhân đáp:

    - Ta ở Bồng Lai, tên Thi Sầm, nhân đi vân du khắp xứ vừa đến đây gặp lệnh đệ mắc nạn, ta phải ra tay cứu giúp, và ta cũng có thể cứu được hết những tướng sĩ rủi bị thương.

    Nguyên soái nghe nói mừng quá vội thúc quân khiêng Nhạc Đình, Phàn Thành, Kiết Thành Lượng, Ngưu Thông và La Hồng đem ra giữa đại đường cho vị tiên trưởng cứu chữa.

    Thi Sầm vừa trông thấy, mỉm cười nói:

    - Những người này toàn là bị trúng âm dương đạn cả.

    Nói rồi lấy ra bốn viên linh đơn đem bỏ vào miệng bốn người, chỉ trong giây phút cả bốn tướng lành mạnh như xưa.

    Ngưu Thông thấy vậy la lớn lên:

    - Còn tôi bị cái dây này nó trói chặt quá xin tiên trưởng hãy cứu tôi với.

    Thi Sầm lấy tay chỉ một cái tự nhiên sợi dây được cởi ra liền. Ngưu Thông lồm cồm ngồi dậy chộp sợi dây nắm trên tay nói:

    - Không biết nó dùng sợi dây gì đây mà trói tay chân tôi đã sưng hết, để tôi chặt ra xem dây gì cho biết.

    Nói rồi lấy đao chặt lia ha đến nỗi mẻ cả đao mà sợi dây không hề hấn gì cả.

    Nguyên soái thấy thế, làm lạ hỏi:

    - Thưa tiên trưởng, sợi dây ấy bằng gì mà chắc quá vậy?

    Thi Sầm cười xòa rồi thò tay vào túi lấy một sợi Bạch long đái nữa ném ra mà nói:

    - Còn một sợi dây nữa đây này, có phải bửu bối gì đâu, ấy chỉ là hai sợi dây cột giày nó luyện ra đó thôi.

    Nói rồi lấy hai viên đạn trao cho Nguyên soái xem. Thì ra là hai cục phấn chì, hắn dùng âm dương luyện ra, ai nấy nhìn đều sửng sốt rồi quỳ lạy tạ ơn tiên trưởng. Sau đó lại mời tiên trưởng lên tây phòng nghỉ ngơi.

    Sáng hôm sau, Nguyên soái truyền lệnh điểm tra lương thảo rồi treo bản chiêu an, khao thưởng tướng sĩ, lại truyền sắm sửa chỗ huê chúc cho vợ chồng Ngũ Liên hợp cẩn. Nguyên soái còn bày tiệc ăn mừng cho thao luyện quân sĩ đang tiến quân đến Huỳnh Long phủ.

    Nói về Ngột Truật lên Vạn Cẩm sơn Vào Thiên Hoa động cầu xin Ô Linh Thánh Mẫu xuống phò Kim diệt Tống.

    Nguyên Ô Linh Thánh Mẫu này là con gái ông Giả Sứ Quân ở đất Trường Sa đời Đông Tấn, bị con yêu tinh hóa ra một tên Tú tài lấy tên Thuận Lang vào làm rể Giả Sứ Quân. Nàng ta ăn ở với con yêu ấy lâu ngày chầy tháng cũng nhiễm lấy yêu khí, hóa ra con giao long sinh được ba đứa con. Về sau, Hứa Chân Quân bắt được Thuận Lang trói vào cây cột sắt và chém chết hai đứa con. Nhờ có Giả Sứ Quân cầu xin lắm, nàng mới được tha sống để nuôi đứa con thứ ba.

    Nàng lên Vạn Cấm Sơn tu thành chánh quả, xưng hiệu là Ô Linh Thánh Mẫu, người con thứ ba' trốn xuống sông Hoàng Hà tu luyện thành ra con Thiết Bối Cù Long, chẳng dè bị Đại Bàng điểu (kiếp trước của Nhạc Phi) mổ trúng làm mù mắt, hắn tức giận dâng nước tàn hại cả huyện Thang Âm phạm vào thiên điều bị chết chém.

    Về sau hắn đầu thai làm Tần Cối, vì vậy Ô Linh Thánh Mẫu muốn báo thù cho con, ngày nọ sai Phổ Phong xuống giúp Ngột Truật, chẳng dè bị Bảo Phương lão tổ hóa phép giết đi. Thánh Mẫu lại càng tức giận hơn, quyết đích thân xuống báo thù, nay Ngột Truật đến cầu, tất nhiên bà ta chấp nhận đi ngay.

    Ô Linh Thánh Mẫu theo Ngột Truật hạ sơn còn dẫn theo ba ngàn ngự lâm quân suốt ngày đêm đi thẳng xuống Mục Dương thành cứu ứng.

    Gần đến nơi, hay tin Mục Dương thành thất thủ. Ngột Truật kinh hãi vội bàn bạc với Thánh Mẫu lập kế chống lại.

    Ô Linh Thành Mẫu nói:

    - Tứ hoàng tử hãy an tâm, để bần đạo đến Trấn Hoa giang lập ra một trận tại mé sông xem thử Nhạc Lôi làm thế nào qua sông được?

    Ngột Truật mừng rỡ, nội đêm ấy cùng Thánh Mẫu đến Trấn Hoa giang đóng dinh trại dọc theo mé sông, một mặt sai đi khắp xứ điều động binh mã Tam Xuyên, Lục Quốc kéo đến cứu ứng cho mau.

    Nhạc Lôi chia quân thành bốn đội rầm rộ kéo đi.

    Khi gần đến Trấn Hoa còn cách chừng năm mươi dặm, bỗng nghe quân thám tử về báo:

    - Kim Phiên đóng hơn bấn chục cái dinh trại tại mé sông Trấn Hoa, chúng bố trí đâu đó nghiêm ngặt lắm. Nguyên soái nghe báo liền lựa chỗ trống trải, truyền lệnh an dinh hạ trại rồi sai Hàn Khởi Long, Hàn Khởi Phụng, Đổng Diệu Tông cùng Dương Kế Châu bấn người ở phía tả; La Hồng, Kiết Thành Lượng, Dư Lôi và Vương Anh ở phía hữu. Hữu tả chia làm hai dực, còn mình thì đại lĩnh chư tướng ở giữa kết làm ba cái trại lớn. Lại sai Vương Anh và Vương Bưu đi đốn cây làm bè cho sẵn sàng đợi đạo binh sau của Ngưu Cao đi đến sẽ xuất quân.

    Cách vài hôm sau, quân tiếp viện của Ngột Truật đến cộng hơn mười vạn binh mã đóng dinh nối dài theo mé sông Trấn Hoa.

    Ô Linh Thánh Mẫu đích thân ra lập xong thế trận rồi bảo Ngột Truật sai người đi hạ chiến thư hẹn ngày quyết chiến.

    Nhạc Lôi tiếp được chiến thư liền lật phía sau phê hẹn hôm sau sẽ giao chiến...

    Sáng hôm sau, hai bên đều phát pháo lệnh xuất quân. Ngột Truật giục ngựa xông tới trước trận kêu đích danh Nhạc Lôi ra cho mình nói chuyện. Nhạc Lôi dẫn chư tướng ra trước mặt Ngột Truật.

    Ngột Truật nói:

    - Người xưa có dạy: rượt người không nên rượt đến bước đường cùng. Xưa ta vào Trung Nguyên ba lần, thế mình như chẻ tre bởi vì Tống Triều của ngươi chúa tối, tôi gian nên mới bị nước mất nhà tan. Nay ngươi đã có tân Vương đường hoàng. Lẽ ra ai phải giữ bờ cõi nấy, sao ngươi dám đến đây thâu đoạt thành trí, giết chết đại tướng của ta, quả là ngươi to gan thật. Huống chi lúc chúa ngươi Huy Tông tức vị tại Lâm An đã sai Hà Tú vào Tào Huấn đến nước ta xin giảng hòa, nếu ngươi không thừa lúc này mà lui binh thì sau này ăn năn không kịp.

    Nhạc Lôi đáp:

    - Ngột Truật, ngươi nói vậy sai lầm rồi. Lúc trước vô cớ mà ngươi xâm phạm nước ta, thâu đoạt thành trì của ta, bắt Nhị Đế ta đem về nước giam cầm, người dân nước ta từ già chí trẻ ai mà không căm phẫn? Huống chi dòng họ Nhạc của ta mang danh trung nghĩa đã vang khắp thiên hạ lại làm ngơ hay sao? Vì vậy, hôm nay ta muốn đến đây phá tan nước Kim cho thành binh địa để báo thù cho Nhị Đế ta.

    Ngột Truật nghe nói nổi giận xung thiên, lớn tiếng mắng:

    - Loài nghiệt súc, ta đã lấy lời lẽ phải trái khuyên lơn để cho hai nước được hòa hảo mà ngươi lại lớn lối với ta, thế thì hãy đến đây cùng ta giao chiến.

    Nhạc Lôi chưa kịp lướt tới đã thấy Quan Linh vỗ ngựa vọt tới trước, nói:

    - Nguyên soái hãy dừng lại để tôi bắt nó cho.

    Vừa nói vừa vung Thanh long đao chém Ngột Truật. Ngột Truật vung cây Kim tước phủ đón đánh, nhưng đánh chưa đầy mười hiệp Ngột Truật ngăn đỡ không lại? liền quay ngựa chạy, Quan Linh liền giục ngựa đuối theo bỗng nghe trong trận có tiếng chuông reo rồi thình lình xuất hiện một vị đạo cô cưỡi con Bích thủy Ô ngưu, tay cầm cặp thiết đao, thét to:

    - Có ta đến đây, Nam man chớ cậy tài.

    Quan Linh nhìn thẳng vào mặt đạo cô cười gằn, nói:

    - Ngươi là đạo cô ở chùa nào, sao không lo phận tu hành lại đến đây làm gì?

    Ô Linh Thành Mẫu nói:

    - Vạn Cẩm sơn, Thiên Hoa động Ô Linh Thánh Mẫu là ta đây, chỉ vì chúng bay đem quân xâm lấn nước ta, nên ta phải ra tay trừ khử.

    Nói rồi, múa song đao lướt tới chém Quan Linh. Quan Linh cũng vung đao đón đánh, chưa đầy ba hiệp Thánh Mẫu liền giơ tay chỉ một cái, bỗng thấy trong trận có ba ngàn binh xông ra. Đoàn binh này thảy đều dùng da cá đuối làm giáp bao trùm tới trên đầu chỉ chừa có hai con mắt thôi nên đao thương gì đâm cũng không thủng, tên nào cũng cầm đao bén xông đến chém thật dữ dằn. Quan Linh thất kinh quay ngựa chạy dài. Thánh Mẫu xua quân đuổi theo chém giết quân Tống vô số. Chạy đến hai ba mươi dặm mới hạ trại. Kiểm điểm lại hao mất ba ngàn quân, lớp bị thương không biết bao nhiêu mà kể.

    Nguyên soái Nhạc Lôi lòng buồn vô hạn. Còn đang thương nghị với chư tướng bỗng có quân vào báo:

    - Đại binh sau của Ngưu lão tướng quân đã đến.

    Giây phút sau, Ngưu Cao cùng Thi Sầm tiên đạo vào dinh ra mắt. Nguyên soái bèn đem việc bại trận thuật lại một hồi. Thi Sầm nói:

    - Nguyên soái chớ lo, để ngày mai tôi bắt nó cho.

    Hôm sau bình minh vừa xuất hiện, Nguyên soái Nhạc Lôi đã truyền quân nhổ trại kéo thẳng đến trước dinh Kim lập trận thế rồi sai Ngưu Cao đi khiêu chiến.

    Ngột Truật vừa giục ngựa ra, trông thấy Ngưu Cao cười ngất rồi lớn tiếng mắng:

    - Cái thằng mặt đen như nhọ chảo này chưa biết sợ ta sao? Thế thì hôm nay mi đã tới số rồi!

    Dứt lời, Ngột Truật vung búa đánh liền, Ngưu Cao cũng đưa giản ra đón đánh. Hai tướng đánh nhau được mười hiệp thì trong dinh Tống xông ra sáu viên tiểu tướng, đi đầu là Quan Linh, Lục Văn Long và Địch Lôi rồi đến Nghiêm Thành Phương, Phàn Thành và Ngưu Thông. Sáu viên tiểu tướng vung binh khí xông vào một lượt, bên dinh Kim cũng xông ra năm viên đại tướng: Hấp Đồng Văn, Hấp Đồng Võ, Lê Minh Thắt, Ô Lợi Bột và Tán Lý Hổ. Hai bên đánh nhau bụi cát bay mịt mù. Chẳng dè Tống Lương ở đâu chạy vọt ra vung côn đánh trúng vai Ngột Truật khiến y gần ngã xuống ngựa, Ngột Truật rú lên một tiếng thất thanh rồi quay ngựa chạy dài.

    Bọn tướng Phiên trông thấy Ngột Truật bị thương thảy đều khiếp sợ, Hấp Đồng Văn bị Quan Linh chém chết. Hấp Đồng Võ cũng bị Nhạc Lôi giáng một chùy vỡ sọ còn bao nhiêu quay ngựa chạy dài.

    Tướng Tống rượt theo vừa đến Ô Long trận bỗng nghe tiếng chuông reo, rồi Thánh Mẫu cưỡi con Hắc ngưu xông ra, thét lên the thé:

    - Chúng bay đừng vô lễ, hãy kêu Nhạc Lôi ra đây phá trận của ta. Ngưu Cao chẳng thèm nói năng gì hết cứ việc múa giản lướt tới đánh bổ xuống túi bụi. Thánh Mẫu thấy thế không xong liền giơ tay chỉ một cái, đột nhiên từ trong trận xông ra ba ngàn ngự lâm quân ào tới như ong bầy kiến lũ. Tống tướng vội quay ngựa chạy về Nhưng lúc ấy Thi Sầm đã cưỡi trâu nước từ từ bước ra tay cầm cây Tòng văn cổ định kiếm, khỏa tay nói:

    - Chư tướng đừng sợ, đã có bần đạo ra đây!

    Vừa nói, vừa giở chiếc hồ lô mở nắp trút ra, bỗng thấy bầy "Thiết chỉ hỏa nha'' bay ào ra, rồi cứ việc bay theo quân ngư lâm nhằm con mắt mổ lia mổ lịa. Bọn ngự lâm quân này đao thương cung tên gì chẳng sợ, ngặt vì bầy "Thiết chỉ hỏa nha'' cái mỏ dài như mũi dùi lại cứ nhắm con mắt mà mổ, hễ đuổi bên phải thì bay qua trái mà đuổi bên trái lại bay qua bên phải. Quân ngự lâm bị mổ một hồi mù cả hai mắt không thấy đường nào chạy nữa bị quân Tống bắt hết.

    Thi Sầm liền thu Thần nha về. Thánh Mẫu nổi giận

    giục con Ô ngưu lướt tới mắng lớn:

    Mi là yêu đạo ở đâu dám đến đây phá trận ta?

    Đạo nhân cười gằn, nói:

    - Loài nghiệt súc, mi còn nhớ năm nọ tại chốn Trường sa sư phụ ta vẫn muốn chém mi, may nhờ ta xin mới khỏi chết, lúc ấy sư phụ ta có dặn mi ráng tu hành, đừng làm chuyện xấu xa mà mang họa, sao này mi dám đến đây chống ngăn binh trời? Nếu mi không dâng Ngột Truật ra đây thì chớ trách ta sao ra tay độc ác.

    Thánh Mẫu nghe nói lạnh mình nghĩ thầm:

    - "Té ra lão này là học trò của Hứa Chân Quân rồi! Thế thì làm sao ta đánh cho lại".

    Tuy nghĩ vậy song việc đã lỡ rồi, chẳng lẽ làm thinh nên Thánh Mẫu gắng gượng nói:

    - Thi Tiên sư lại lạ gì không biết Ngột Truật là người phụng ngọc chỉ Thiên đình hạ giới, còn Đại Bàng điểu vô cớ mổ con tôi đui mắt đến nỗi phải mạng vong. Nay Nhạc Lôi nghịch mệnh trời xua quân đến đánh Bắc lẽ nào tôi lại làm thinh? Hơn nữa, việc này không can dự gì đến Tiên sư, tại sao Tiên sư lại ngăn trở?

    Thi Sầm nạt lớn:

    - Đừng nói bậy, Nhạc Phi mổ mắt con mi, đã báo ứng rồi, còn con mi làm dâng nước tàn hại cả huyện Thang Âm phạm vào "Thiên điều'' nên bị chết chém, mình làm mình chịu còn thù oán ai nữa? Đừng biện luận nhiều lời ta chém đầu lập tức!

    Thánh Mẫu tức giận tràn hông, gằn giọng, nói:

    - Tại sao ngươi lại không cho ta báo thù cho con ta, lại còn coi khinh ta đến thế ư? Được rồi, để ta quyết không cho quân Tống qua sông xem ngươi làm gì được ta?

    Bây giờ Thi Sầm không thể chịu nổi giọng nói. khích của Ô Linh Thánh Mẫu nữa liền vung cây "cổ định kiếm" nhắm ngay đầu Thánh Mẫu chém tới, Thánh Mẫu cũng vung đao ngăn đánh. Hai bên đánh với nhau ước đặng ba bốn hiệp, Thánh Mẫu đỡ vọt ra rồi nói:

    - Thi Sầm, ta nói với ngươi đã hết lời mà ngươi vẫn nằng nặc muốn đánh ta cho được, vậy ta thách ngươi dám phá trận ta không?

    Dứt lời Thánh Mẫu quay ngựa trở về trận.

    Thi Sầm cười gằn nói:

    - Được rồi, ta vào trận cho mi coi.

    Nói rồi giục con trâu nước vung gươm xông thẳng vào trận Ô Long. Thánh Mẫu vội leo lên trướng đài lấy cây cờ đem phất qua phất lại mấy cái, miệng đọc thần chú lâm râm. Trong giây phút đất bằng bỗng dậy phong ba, không biết được từ đâu chảy đến cuồn cuộn, binh tôm tướng cá kỳ hình, quái dạng, hiện ra vô số, đứa cầm gươm, đứa cầm giáo ào đến như ong bầy kiến lũ: Quân Tống thấy vậy hoảng kinh bỏ chạy tán loạn, nhưng Thi Sầm vẫn thản nhiên giơ tay chỉ một cái rồi đọc thần chú, bỗng nhiên trên trời tối sầm lại, sấm sét nổi dậy ầm ầm, binh tôm tướng cá sợ hãi trốn mất hết. Thi Sầm giục trâu rẽ nước đuổi theo Thánh Mẫu, vung đao chém mạnh. Thánh Mẫu thất kinh nhảy nhào xuống nước hóa ra một con Ô Long nhe nanh múa vuốt quyết chộp Thi Sầm, nhưng Thi Sầm đã nhanh như chớp lách sang một bên chộp cổ con Ô Long đè xuống vung gương toan chém. Thánh Mẫu năn nỉ xin tha mạng.

    Thi Sầm thấy vậy không nỡ chém, lên tiếng nói:

    - Thôi, ta cũng chẳng thèm chém ngươi làm gì, song ta phải đem về cho thầy ta cột ngươi vào cây cột sắt cho ngươi hết hung hăng.

    Nói rồi quay lại kêu bọn tướng Tống nói:

    - Các ngươi hãy bẩm lại với Nguyên soái ngươi biết rằng ta đã bắt được con yêu rồi và phải mang nó về phục mạng với sư phụ ta, nên không có thì giờ kiếu từ xin hãy miễn chấp cho!

    Nói rồi lấy dây cột chặt Thánh Mẫu lại để nằm vắt ngang trên lưng trâu, độn thủy đi mất.

    Lúc ấy quân Tống thấy trận Ô Long đã bị phá rồi nên thừa thế xông vào một lượt chém giết tứ tung, quân Phiên kinh hãi bỏ chạy tán loạn. Quân Tống đuổi theo đến bên sông, quân Phiên lật đật xuống thuyền không kịp, lớp bị quân Tống giết, lớp ngã xuống sông chết chìm không biết bao nhiêu mà kể.

    Lúc ấy Ngưu Cao tung hoành trong trận, đụng ai giết nấy, bỗng gặp Ngột Truật đang thu góp tàn quân để trốn chạy, thấy Ngưu Cao vừa trở tới, Ngột Truật thất kinh quay ngựa chạy dài.

    Ngưu Cao kêu lớn:

    - Ngột Truật, mi còn chạy đi đâu nữa? Sao không bó tay chịu trói cho rồi?

    Ngột Truật nổi giận hét:

    - Ngưu Cao, ngươi đối với ta có nghĩa gì mà ngươi dám coi khinh ta đến thế?

    Nói rồi quay ngựa lại đánh Ngưu Cao. Đánh được vài ba hiệp, vì cánh tay Ngột Truật bị bệnh chỉ còn một tay nắm búa nên bị Ngưu Cao bắt được cây búa nắm chặt cứng rồi quăng giản nắm hai tay giựt một cái thật mạnh làm Ngột Truật bị trật yên ngựa ngã nhào xuống. Ngưu Cao vì giật quá mạnh cũng bị mất thăng bằng ngã xuống chụp trên mình Ngột Truật. Ngưu Cao thừa thể chồm dậy ngồi cưỡi trên lưng Ngột Truật cười ngất, nói:

    - Ngột Truật, lại có ngày mi bị ta bắt như vậy sao?

    Ngột Truật ngẩng lên thấy mặt Ngưu Cao liền trợn mắt nghiến răng, hét lên giận dữ như sấm nó.

    Ngột Truật phần thì uất quá, phần thì hét lớn nên hộc máu ra chết tươi, còn Ngưu Cao ngồi trên lưng kẻ thù thì vô cùng khoái chí, cười ngất, cười sằng sặc đến ngút hơi và cũng tắt thở luôn!

    Đây quả là cọp cưỡi rồng. Ngột Truật chết rồi mà còn với níu Ngưu Cao để rồi cùng xuống Diêm La một lượt.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhạc Phi Diễn Nghĩa
    Tác giả: Mộng Bình Sơn
    Chương 80: Hồi Thứ Tám Mươi

    Dịch giả + Biên dịch: Kiều Mai
    Nguồn: NXB Văn Học

    Tây Vân tiểu muội làm lơ trước lời kêu gọi giúp đỡ của Hoàn Nhan Thọ, dẫn đến cái chết của y, nhưng trước nỗi đau đớn của Quận chúa lại làm ra vẻ thương cảm đến đỡ Quận chúa dậy, khuyên:

    - Xin Quận chúa bớt cơn bi lụy; để mai tôi ra trận bắt cho hết lũ Nam man để báo thù cho lệnh tôn công. Nói rồi lại lấy khăn lau nước mắt cho Quận chúa rồi sai tỳ nữ dìu Quận chúa về phủ.

    Tây Vân trở về dinh, lòng mừng thầm, bảo Thế Hồng ra sau dinh nói rõ cái chết của Hoàn Nhan Thọ cho Ngũ Liên hay.

    Tỳ nữ Thế Hồng vâng lệnh chạy ra sau dinh nói cho Ngũ Liên chuyện Hoàn Nhan Thọ đã chết:

    Ngũ Liên nói:

    - Nếu tiểu thư đã báo thù cho ta được rồi, tất nhiên tiểu thư là ân nhân của ta, lẽ nào ta chẳng bằng lòng? Ngặt vì việc vợ chồng là việc lớn, há lại không có mai mối để đi thầm lén vụng trộm như vậy tránh sao cho khỏi miệng thế cười chê? ước gì có một người nào bên dinh Tống theo qua đây đứng làm mai mối thì mới thuận tình đạt lý Nếu âm thầm thành thân với nhau không ai hay biết thì xấu hổ lắm, ta quyết không chịu đâu!

    Thế Hồng đến thuật lại ý kiến Ngũ Liên cho tiểu thư nghe, Tây Vân nghĩ thầm:

    - Làm thế nào ta cũng cố gắng mời được người bên dinh Tống đem về đây buộc hắn làm mai thì xong.

    Trọn đêm hôm ấy, tiểu thư lo lắng mãi không ngủ được chờ đến sáng, lập tức dẫn binh ra thành thẳng đến dinh Tống khiêu chiến.

    Bên dinh Tống, Nguyên soái Nhạc Lôi tuy vừa rồi thắng được một trận, giết chết Hoàn Nhan Thọ, song vẫn còn lo lắng nhiều phần vì trong thành Mục Dương hãy còn Tây Vân phép thuật dị thường, lại thêm Ngũ Liên bị bắt, không biết lành dữ thế nào, nên thường sai kẻ tâm phúc trèo non vượt núi, cố vào cho được trong thành dò thăm tin tức Ngũ Liên, song chưa thấy ai điều tra được về báo lại, phần thì Phàn Thành và Nhạc Đình bị trọng thương nằm liệt trên giường hôn mê bất tỉnh chưa biết sống chết ra sao!

    Nguyên soái nóng lòng như lửa đốt vội hỏi Gia Cát Cẩm. Gia Cát Cẩm nói:

    - Xin Nguyên soái hãy an tâm vì đêm qua tôi đoán một quẻ biết thế nào Ngũ huynh cũng có thiên hỉ đến cứu mạng, không hề gì đâu. Tôi lại xem thiên văn thấy những vì tinh tú phía trên quân Kim mờ tối lắm, còn bên ta thì tỏ rạng hưng vượng lạ thường, chắc chắn nay mai đây sẽ có cao nhân đến giúp ta. Thiết tưởng, ngày trước yêu tăng lợi hại biết bao nhiêu mà không cản trở được quân ta, huống hồ hôm nay có một đứa con gái như vậy có nghĩa gì?

    Hai người còn dang bàn luận, bỗng có quân tiểu hiệu chạy vào phi báo:

    - Tây Vân tiểu muội lại đến trước dinh khiêu chiến nữa.

    Nghe báo, Nguyên soái lập tức truyền lệnh tập trung quân sĩ Bắp thành đội ngũ rồi bản thân dẫn binh ra trước trận. Tây Vân hét lên the thé:

    - Tống tướng hãy mau mau bó tay ra đây chịu chết cho rồi.

    Nguyên soái nhìn vào đám chư tướng, hỏi:

    - Ai dám ra bắt con tiện tỳ ấy?

    Nói chưa dứt lời, Kiết Thành Lượng đã bước ra, nói:

    - Tôi xin lĩnh mệnh đi bắt nó cho.

    Vừa nói, vừa vỗ ngựa xông tới vung búa chém liền.

    Tiểu Muội cũng vung đao đón đánh. Cuộc giao phong chưa đầy hai hiệp đã thấy Tây Vân Tiểu muội thò tay vào túi lấy viên dương đạn ra nhắm ngay mặt Kiết Thành Lượng ném tới. Dương đạn vừa thoát khỏi lòng tay, đã thấy tỏa ra một đạo hồng quang quét vào mặt Kiết Thành Lượng, khiến Lượng bị tối tăm mày mặt té nhào xuống ngựa. La Hồng thấy vậy quất ngựa vọt tới vung thương chặn Tây Vân lại đánh, còn chư tướng thì áp tới khiêng Kiết Thành Lượng về dinh.

    Tây Vân đánh với La Hồng được bảy tám hiệp rồi cũng lấy viên dương đạn ném vào mặt La Hồng, cháy cả đôi lông mày và cũng bị ngã xuống ngựa bất tỉnh. Tây Vân vừa vung đao chém La Hồng, bỗng thấy Ngưu Thông bước tới gạt văng cây đao của Tây Vân ra, hét lớn:

    - Tiện tỳ chớ có hỗn láo.

    Tây Vân bị Ngưu Thông đỡ văng ra bất ngờ phải thối lùi ra sau mấy bước, nổi giận nhìn thẳng vào mặt Ngưu Thông mắng:

    - Ôi chao, con quỉ này ở đâu mà chạy đến đây nhanh vậy?

    Ngưu Thông cười gằn:

    - Mi chê ta xấu phải không? Vợ ta ở nhà cũng đẹp như mi vậy... và nó cũng biết dùng pháp thuật, hay lấy thạch nguyên bửu đánh người ta, còn mi cũng có phép thuật, thật là tương xứng, vậy mi hãy theo ta về làm vợ bé cho đủ cặp chẳng hay hơn sao?

    Tây Vân nổi giận, hét:

    - Loài quỉ sứ chớ nói bậy, hãy đỡ cây đao của ta đây?

    Hét rồi lướt tới vung đao chém liền, Ngưu Thông cũng vung đao đón đánh, ước chừng mười hiệp, Tiểu Muội đã đuối sức, vội lấy dây "Bạch long đái ra quăng lên trên không trung, nạt lớn:

    Tên quỉ, hãy coi chừng bửu bối của ta.

    Ngưu Thông ngước mặt ngó lên thấy một con rồng bạch bay sà xuống quấn chặt cứng, Ngưu Thông vùng vẫy không nhúc nhích, may nhờ có bọn Thi Phụng, Thang Anh, Hàn Khởi Long, Hàn Khởi Phụng bốn tướng xông ra cứu được Ngưu Thông về dinh mình.

    Nhạc Lôi vội truyền quân sĩ dùng cung tên bắn ra ào ào như mưa, nên Tây Vân không tiến tới được, đành phải đánh trống đắc thắng kéo binh về thành.

    Khi tướng Tống đem Ngưu Thông về dinh rồi, xúm nhau mở sợi dây Bạch long đái nhưng không tài nào mở ra được, hình như sợi dây đã bám rễ trong mình Ngưu Thông rồi vậy, hễ kê dao vào cắt thì tự nhiên con dao tàn rụi ngay.

    Nguyên soái không biết làm sao phải treo bảng rao khắp xa gần, nếu ai mở được thì thưởng vàng ròng mười lượng.

    Trong thành Mục Dương, Tây Vân tiểu muội một mình chong ngọn đèn ngồi đứng không yên, vì tuy đắc thắng song không bắt được viên tướng Tống nào cả, lấy ai làm mai mối để kết duyên châu trần với chàng Ngũ Liên?

    Thế Hồng thấy vậy bước tới khuyên giải:

    - Nếu tiểu thư cứ đánh như vậy thì cũng không thể bắt họ được vì binh tướng họ nhiều, hễ đánh bại người này thì người kia nhảy ra cứu, không tài nào bắt nổi. Chi bằng tiểu thư giả thua chạy tuốt vào rìjng dẫn hắn vào chỗ vắng vẻ mới có thể ra tay mà không sợ người khác cứu. Có như vậy thì tiểu thư mới có người làm mai mối.

    Tây Vân tiểu muội bấm trán suy nghĩ hồi lâu, đoạn nét mặt bỗng tươi hẳn lên, cất tiếng khen con nữ tỳ:

    - Mi bày mưu ấy hay lắm, để mai ta sẽ thực hiện.

    Nói về Ngũ Liên tuy bị cầm giữ tại hậu dinh song vì Tây Vân tiểu muội có ý kết đôi, nên những kẻ coi giữ chẳng dám câu thúc cho lắm mà lại còn phải đem rượu thịt lên dâng thường thường. Tuy vậy Ngũ Liên vẫn nóng lòng, nên ngày nào cung hỏi thăm sự việc xảy ra bên ngoài.

    Hôm ấy, tên giữ ngục bước vào, Ngũ Liên hỏi:

    - Hôm nay tiểu thư ra trận thế nào?

    Hắn đáp:

    - Hôm nay tiểu thư đả thương hai tướng, rồi toan bắt một tướng nhưng binh Tống đông quá nên giựt lại được, vì vậy ngày mai tiểu thư phải đi đánh nữa.

    Ngũ Liên nói:

    - Phải chi tiểu thư bắt sống được một người đem về làm mai mối để ta được nên chồng nên vợ với tiểu thư, thế nào các ngươi cũng được ban thưởng. Nay ta tạm ở đây lẽ ra các ngươi phải dâng rượu thịt cho thường mới phải.

    Ngũ Liên nói vừa dứt lời, bọn giữ ngục dạ lia lịa và lên tiếng nói:

    - Có chứ, chúng tôi ở tại Mục Dương này thiếu chi rượu ngon để chúng tôi đem về vài hồ cho ngài dùng. Ngày mai ngài được kết đôi với Nữ soái của chúng tôi, rồi thế nào ngài cũng lên làm Nguyên soái, chừng ấy xin ngài nhớ đến chúng tôi với.

    Ngũ Liên vui vẻ, đáp:

    - Việc ấy thì nhất định rồi, lúc ấy ta sẽ phong cho các ngươi làm Thiên tổng hay ít ra cung làm chức Bá hộ, sung sướng nhất đời.

    Bấn tên quân giữ ngục lấy làm đắc ý, nhảy nhót reo hò, rồi đứa đi mua thịt, đứa đi mua rượu, mở xe tù thả Ngũ Liên ra.

    Ngũ Liên nói:

    - Ta rất cảm ơn các ngươi đã có lòng tốt đối với ta, vậy thì xúm nhau lại đây ăn uống cho vui.

    Bốn tên quân khép nép đáp:

    - Dạ, thưa chúng tôi đâu dám.

    Ngũ Liên nói:

    - Không hề chi, hiện nay ta còn là người bị bắt, các ngươi cứ việc cùng ta ăn uống cho vui chớ nên khép nép làm gì.

    Bốn tên quân vui mừng vô cùng, xúm nhau lại ăn uống vui cười hỉ hả.Uống nết một hồi đứa ngã nghiêng, đứa ngã ngửa nằm sóng sượt.

    Ngũ Liên thấy thế, nghĩ thầm: "Lúc này ta không trốn còn đợi lúc nào".

    Nghĩ rồi, đứng phắt dậy, lén chạy ra phía sau dinh, ngặt vì chàng không thuộc đường, quen nẻo, nên không biết phải thoát ra ngả nào cho tiện.

    Còn đang ngơ ngác, bỗng nghe phía trước có quân canh đi lại. Ngũ Liên hoảng kinh, ngó thấy phía bên tả có chỗ bờ tường không cao lắm bèn rón rén trèo qua. Té ra chỗ ấy là một vườn hoa rất lớn, bốn phía đều có đền đài, lầu các Ngũ Liên bước nhanh vào trong xó hè ngồi nấp, bỗng thấy phía sau có ánh đèn rọi tới, chàng phải lẻn vào trong nhà.

    Vào trang, Ngũ Liên thấy bàn ghế rất sang trọng, trưng bày lộng lẫy. Còn đang xem xét, bỗng nghe phía ngoài có tiếng người nói chuyện và đi vào. Ngũ Liên bí thế phải chui nấp dưới gầm giường.

    Giây phút sau đó ba người bước vào, người đi trước là Quận chúa Thoại Tiên, đi sau có hai con a hoàn xách đèn. Quận chúa vào ngồi ngay giữa phòng, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng, có lẽ nàng vừa ở tại miếu đường cúng tế về nên mới sầu thảm đến thế.

    Con a hoàn bước tới khuyên nhủ:

    - Xin Quận chúa hãy bớt bi thương, Vương gia đã chết rồi dù Quận chúa có khóc cho lắm cũng không sống lại được Tôi được biết con Tây Vân tiểu muội độc ác lắm. Mới hôm trước đây hắn bắt được một viên Tống tướng đẹp trai, muốn để làm chồng, nên chẳng chịu giải đến cho Vương gia, vì vậy Vương gia tức mình ra trận đến khi Vương gia đuối sức kêu nó ra trợ chiến nhưng nó làm ngơ không chịu ra nên Vương gia mới bị hại như vậy Nay Quận chúa có khóc cũng chẳng ích gì. Chi bằng lo kế báo thù thì hay hơn.

    Quận chúa nghe nói tức giận, nghiến răng nói:

    - Ta sẽ tâu cho chúa công hay, rồi phân thây xé thịt con tiện tỳ ấy ta mới hả dạ.

    Lúc ấy Ngũ Liên nấp ở dưới giường trông thấy Quận chúa mặt hoa mày liễu, da trắng như ngà, môi thắm như hoa đào chớm nở, đôi mắt bồ câu điểm một vài giọt lệ càng tăng thêm vẻ đẹp mỹ miều. Nhìn hồi lâu, chàng có cảm tưởng như Hằng nga dời nguyệt điện, hay tiên nữ xuống trần gian.

    Ngũ Liên chép miệng, nói thầm:

    - "Người sao mà đẹp đến thế kia''.

    Hai con a hoàn khuyên giải hồi lâu rồi bưng cơm lên mời Quận chúa, nhưng Quận chúa vẫn sụt sùi không ăn, chúng phải năn nỉ hết sức nàng mới dùng đôi miếng lấy lệ. Sau một hồi than khóc, Quận chúa cảm thấy

    mệt, liền khiến a hoàn lui ra rồi đóng cửa phòng lại, lên giường nghỉ ngơi.

    Ngũ Liên chờ cho Quận chúa ngủ rồi, len lén chui lên, trông thấy Quận chúa trên giường nước da trắng phau phau, con tim chàng nghe rạo rực, lửa dục tình nổi dậy không sao ngăn cản nổi.

    Ngũ Liên cởi hết y phục, nhảy lên giường ôm Thoại Tiên chặt cứng và hôn lấy hôn để. Thoại Tiên giật mình thức dậy song bị Ngũ Liên ôm chặt quá không cựa quậy được vô cùng kinh hãi toan la lên, thì Ngũ Liên đã vỗ về vuốt mái tóc nàng nói:

    - Quận chúa chớ la, ta không phải là kẻ địch của nàng, mà là kẻ đến đây giúp nàng một tay để giết Tây Vân tiểu muội, báo thù cho cha nàng. Nếu nàng la lên tất nhiêu ta sẽ giết nàng trước.

    Quận chúa nói:

    - Ngươi là ai, hãy nói cho minh bạch, nếu hiếp bức ta thì ta thề chịu chết chứ nhất định không chịu nhục.

    Ngũ Liên nói:

    - Nàng nói rất phải, thôi, để ta phân tỏ minh bạch cho mà nghe.

    Dứt lời, chàng buông Quận chúa ra rồi đứng dậy mặc quần áo lại. Quận chúa liếc thấy Ngũ Liên tướng mạo khôi ngô, nước da bánh mật, hình dung tuấn tú, cốt cách phi phàm. Đang tuổi dậy thì, nàng cũng cảm thấy trái tim rung động, song vẫn dằn tâm đứng phắt dậy, rút gươm ra lướt tới toan chém Ngũ Liên và gằn giọng nói:

    - Ngươi là ai, dám cả gan vào phủ hãm hiếp ta? Nếu nói không minh bạch, ta quyết liều sống thác với ngươi.

    Ngũ Liên dịu giọng, nói:

    - Xin Quận chúa bớt giận, tôi đây chẳng phải là người nào, vốn là đại tướng Ngữ Liên ở bên dinh Tống, hôm trước ra trận bị con Tây Vân tiểu muội dùng phép yêu bắt đem về đây, tôi quyết liều sống chết, song hắn lại sai con thị tỳ đến dụ tôi ưng làm vợ chồng với thị.Tôi thấy thị không kể gì mối thù cha, tham lam điều dâm dục nên ý không muốn, nên mượn cớ trả thù cho Tùng Thiện rồi tôi sẽ ưng. Bởi có đòi phải ấy nên hôm trước lệnh tôn bại trận, Tây Vân chẳng tiếp ứng, cố làm cho lệnh tôn không còn con đường sống. Hôm nay, tôi có ý trốn thoát, không ngờ lại đi lạc vào đây gặp Quận chúa, thiệt quả là lương duyên trời định, nay Quận chúa đã thất thân với tôi rồi, có nói ra cũng không tốt, chi bằng kết nghĩa với nhau, tôi sẽ giết Tây Vân tiểu muội rồi chúng mình dắt nhau về đầu Tống. Như vậy Quận chúa đã trả được thù cha mà còn vẹn chữ lương duyên có phải vẹn toàn không?

    Ngũ Liên thuyết cho một hồi. Quận chúa cứ việc lặng thinh, cúi đầu nghe và suy nghĩ: "Hắn ta nói có lý lắm".

    Nghĩ rồi liếc nhìn Ngữ Liên đoán biết người này không phải bậc tầm thường, thế nào ngày sau cũng nên trang lương đống, huống chi nay Kim chúa hoang dâm vô đạo khí số đã hết, chi bằng ưng phắt người này cho rồi.

    Nghĩ đến đây, Quận chúa buông tiếng thở dài, quăng gươm xuống đất rồi nói:

    - Nếu như báo thù cho tôi được thì tôi nguyện theo chàng về Tống, bằng giết không được con Tây Vân tiểu muội thì tôi thề không sống trên cõi đời này.

    Ngũ Liên mừng rỡ, nói:

    - Thế nào ngày mai con Tây Vân tiểu muội cũng ra thành nghênh chiến, Quận chúa giả vờ đem gia tướng ra nghênh chiến cùng nó. Tôi sẽ trà trộn trong đám gia tướng xuất kỳ bất ý nhảy ra chém quách nó đi, rồi dâng phắt cái Mục Dương thành này cho Nguyên soái Nhạc Lôi, chắc chắn triều đình sẽ phong thưởng.

    Quận chúa gật đầu khen:

    - Kế ấy hay lắm.

    Đêm ấy hai người chuyện vãn với nhau rất tâm đầu ý hợp, quả là một cặp uyên ương xứng đôi vừa lứa.

    Nhắc lai bốn tên giữ ngục say rượu ngủ li bì, khi tỉnh dậy, nhìn dáo dác không thấy Ngũ Liên đâu cả, chúng kinh hồn hoảng vía, nhưng chẳng dám nói với ai, lập tức dắt nhau trốn biệt!

    Qua bữa sau, Tây Vân hay được Ngũ Liên đã trốn mất, trong lòng buồn bực, sai quân sĩ đi lục kiếm khắp thành nhưng không tìm ra tông tích. Tây Vân không biết làm sao bèn mang giáp lên ngựa dẫn binh ra thành đến trước dinh Tống khiêu chiến.

    Quân vào phi báo, tứ công tử Nhạc Lâm xin ra quân.

    Nguyên soái Nhạc Lôi nói:

    - Con yêu phụ ấy có tà phép vô cùng lợi hại, tứ đệ có đi phải cẩn thận mới được.

    Nhạc Lâm vâng lời cầm thương lên ngựa xông ra trận, nạt lớn:

    - Loài yêu phụ, có ta là tứ công tử đến đây, hãy dâng đầu lập tức

    Tây Vân Tiểu muội liếc thấy Nhạc Lâm mặt như trăng rằm, diện mạo khôi ngô tuấn tú khác phàm, lửa tình nổi dậy, nàng nghĩ thầm: "Người này đẹp trai không kém gì Ngũ Liên, xem đi xem lại còn có phần nho nhã hơn nữa, sao bên Tống lại có lắm chàng trai đẹp thế Thôi, để ta bắt sống đem về làm chồng mới thỏa chí ta!"

    Nghĩ rồi liếc mắt đưa tình và điểm một nụ cười duyên dáng, nói:

    - Ta nhắm tướng quân tuổi còn trẻ lại đẹp trai thế kia sao lại đến đây chịu chết? Hãy đầu hàng ta đi sẽ được phong quan tước và nếu ngươi bằng lòng có thể kết nghĩa châu trần với ta.

    Nhạc Lâm nghe nói nổi giận xung thiên, hét như sấm nổ:

    - Dâm phụ, đừng nói lời xằng bậy, hãy xem cây thương của ta đây!

    Nói chưa dứt lời đã vung thương đâm thẳng, Tây Vân cũng vung đao đón đánh. Hai bên đánh nhau chừng bảy tám hiệp, Tây Vân liền quay ngựa chạy tuốt vào rừng, Nhạc Lâm giục ngựa đuổi theo. Chạy ước chừng mười dặm đến một chỗ vắng vẻ, hai bên đá dựng chập chùng, Tây Vân lấy sợi "Bạch long đái'' ra ném lên không và kêu lớn:

    - Tiểu Man tử, hãy xem bửu bối của ta.

    Nhạc Lâm biết bửu bối ấy lợi hại lắm, toan quay ngựa

    bỏ chạy, bỗng nghe trên núi có người kêu vọng xuống:

    - Nhạc Lâm đừng sợ, có ta đây.

    Nhạc Lâm ngước mắt ngó lên trông thấy một vị đạo nhân đầu đội cửu lương quan, mình mặc thất tinh đạo bào, cười con trâu nước, tay cầm cây cổ định kiếm, dáng điệu tiên phong đạo cốt, từ trên thủng thẳng bước xuống. Đạo nhân giơ tay ngoắc ngoắc mấy cái tức thì sợi "Bạch long đái" ở trên không quay một vòng rồi bay thẳng vào tay áo lão đạo nhân mất dạng.

    Tây Vân tiểu muội nổi giận liền thò tay vào túi lấy viên dương đạn ra nhắm đối phương ném tới, vị đạo nhân chỉ cần ngửa bàn tay phải, viên đạn ấy bay vụt tới ngoan ngoãn nằm gọn trong bàn tay, ông bình tĩnh bỏ vào túi.

    Tây Vân tiểu muội chỉ còn một viên âm đạn cũng nhắm ngay đầu đạo nhân quăng nốt, nhưng cũng bị thu mất. Bấy giờ tiểu muội chỉ còn hai tay trăng, hồn vía rụng rời quay ngựa chạy tuốt về thành, Nhạc Lâm và đạo nhân lập tức đuổi theo.

    Khi Tây Vân tiểu muội chạy về đến cửa thành, Quận chúa lật đật thả điếu kiều xuống, nhưng khi Tây Vân vào khỏi cửa thành, Ngũ Liên đã nhanh như chớp rút gươm nhảy tới chém đứt làm hai đoạn.

    Khi Nguyên soái Nhạc Lôi nghe tin Nhạc Lâm rượt theo yêu nữ trong lòng lo ngại vội thống lãnh đại binh kéo theo tiếp ứng. Khi đến trước thành lại thấy Ngũ Liên xách đầu Tây Vân tiểu muội, đứng bên Ngũ Liên có một giai nhân tuyệt sắc, nàng ta nói to:

    - Ta đã đầu thuận Tống triều rồi, nếu ai theo ta thì khỏi chết.

    Quân Phiên nghe nói đều hô rập lên một lượt:

    - Chúng tôi tình nguyện đầu hàng.

    Nguyên soái thấy vậy liền đốc quân vào thành: Ngũ Liên dắt Quận chúa đến ra mắt Nguyên soái rồi bước thẳng vào soái phủ. Nhạc Lâm cũng dắt đạo nhân đến ra mắt Nguyên soái và kể lại việc vị đạo nhân cứu mình.

    Nguyên soái bước xuống tạ ơn rồi hỏi:

    - Chẳng hay tiên trưởng ở đâu, danh hiệu là chi?

    Đạo nhân đáp:

    - Ta ở Bồng Lai, tên Thi Sầm, nhân đi vân du khắp xứ vừa đến đây gặp lệnh đệ mắc nạn, ta phải ra tay cứu giúp, và ta cũng có thể cứu được hết những tướng sĩ rủi bị thương.

    Nguyên soái nghe nói mừng quá vội thúc quân khiêng Nhạc Đình, Phàn Thành, Kiết Thành Lượng, Ngưu Thông và La Hồng đem ra giữa đại đường cho vị tiên trưởng cứu chữa.

    Thi Sầm vừa trông thấy, mỉm cười nói:

    - Những người này toàn là bị trúng âm dương đạn cả.

    Nói rồi lấy ra bốn viên linh đơn đem bỏ vào miệng bốn người, chỉ trong giây phút cả bốn tướng lành mạnh như xưa.

    Ngưu Thông thấy vậy la lớn lên:

    - Còn tôi bị cái dây này nó trói chặt quá xin tiên trưởng hãy cứu tôi với.

    Thi Sầm lấy tay chỉ một cái tự nhiên sợi dây được cởi ra liền. Ngưu Thông lồm cồm ngồi dậy chộp sợi dây nắm trên tay nói:

    - Không biết nó dùng sợi dây gì đây mà trói tay chân tôi đã sưng hết, để tôi chặt ra xem dây gì cho biết.

    Nói rồi lấy đao chặt lia ha đến nỗi mẻ cả đao mà sợi dây không hề hấn gì cả.

    Nguyên soái thấy thế, làm lạ hỏi:

    - Thưa tiên trưởng, sợi dây ấy bằng gì mà chắc quá vậy?

    Thi Sầm cười xòa rồi thò tay vào túi lấy một sợi Bạch long đái nữa ném ra mà nói:

    - Còn một sợi dây nữa đây này, có phải bửu bối gì đâu, ấy chỉ là hai sợi dây cột giày nó luyện ra đó thôi.

    Nói rồi lấy hai viên đạn trao cho Nguyên soái xem. Thì ra là hai cục phấn chì, hắn dùng âm dương luyện ra, ai nấy nhìn đều sửng sốt rồi quỳ lạy tạ ơn tiên trưởng. Sau đó lại mời tiên trưởng lên tây phòng nghỉ ngơi.

    Sáng hôm sau, Nguyên soái truyền lệnh điểm tra lương thảo rồi treo bản chiêu an, khao thưởng tướng sĩ, lại truyền sắm sửa chỗ huê chúc cho vợ chồng Ngũ Liên hợp cẩn. Nguyên soái còn bày tiệc ăn mừng cho thao luyện quân sĩ đang tiến quân đến Huỳnh Long phủ.

    Nói về Ngột Truật lên Vạn Cẩm sơn Vào Thiên Hoa động cầu xin Ô Linh Thánh Mẫu xuống phò Kim diệt Tống.

    Nguyên Ô Linh Thánh Mẫu này là con gái ông Giả Sứ Quân ở đất Trường Sa đời Đông Tấn, bị con yêu tinh hóa ra một tên Tú tài lấy tên Thuận Lang vào làm rể Giả Sứ Quân. Nàng ta ăn ở với con yêu ấy lâu ngày chầy tháng cũng nhiễm lấy yêu khí, hóa ra con giao long sinh được ba đứa con. Về sau, Hứa Chân Quân bắt được Thuận Lang trói vào cây cột sắt và chém chết hai đứa con. Nhờ có Giả Sứ Quân cầu xin lắm, nàng mới được tha sống để nuôi đứa con thứ ba.

    Nàng lên Vạn Cấm Sơn tu thành chánh quả, xưng hiệu là Ô Linh Thánh Mẫu, người con thứ ba' trốn xuống sông Hoàng Hà tu luyện thành ra con Thiết Bối Cù Long, chẳng dè bị Đại Bàng điểu (kiếp trước của Nhạc Phi) mổ trúng làm mù mắt, hắn tức giận dâng nước tàn hại cả huyện Thang Âm phạm vào thiên điều bị chết chém.

    Về sau hắn đầu thai làm Tần Cối, vì vậy Ô Linh Thánh Mẫu muốn báo thù cho con, ngày nọ sai Phổ Phong xuống giúp Ngột Truật, chẳng dè bị Bảo Phương lão tổ hóa phép giết đi. Thánh Mẫu lại càng tức giận hơn, quyết đích thân xuống báo thù, nay Ngột Truật đến cầu, tất nhiên bà ta chấp nhận đi ngay.

    Ô Linh Thánh Mẫu theo Ngột Truật hạ sơn còn dẫn theo ba ngàn ngự lâm quân suốt ngày đêm đi thẳng xuống Mục Dương thành cứu ứng.

    Gần đến nơi, hay tin Mục Dương thành thất thủ. Ngột Truật kinh hãi vội bàn bạc với Thánh Mẫu lập kế chống lại.

    Ô Linh Thành Mẫu nói:

    - Tứ hoàng tử hãy an tâm, để bần đạo đến Trấn Hoa giang lập ra một trận tại mé sông xem thử Nhạc Lôi làm thế nào qua sông được?

    Ngột Truật mừng rỡ, nội đêm ấy cùng Thánh Mẫu đến Trấn Hoa giang đóng dinh trại dọc theo mé sông, một mặt sai đi khắp xứ điều động binh mã Tam Xuyên, Lục Quốc kéo đến cứu ứng cho mau.

    Nhạc Lôi chia quân thành bốn đội rầm rộ kéo đi.

    Khi gần đến Trấn Hoa còn cách chừng năm mươi dặm, bỗng nghe quân thám tử về báo:

    - Kim Phiên đóng hơn bấn chục cái dinh trại tại mé sông Trấn Hoa, chúng bố trí đâu đó nghiêm ngặt lắm. Nguyên soái nghe báo liền lựa chỗ trống trải, truyền lệnh an dinh hạ trại rồi sai Hàn Khởi Long, Hàn Khởi Phụng, Đổng Diệu Tông cùng Dương Kế Châu bấn người ở phía tả; La Hồng, Kiết Thành Lượng, Dư Lôi và Vương Anh ở phía hữu. Hữu tả chia làm hai dực, còn mình thì đại lĩnh chư tướng ở giữa kết làm ba cái trại lớn. Lại sai Vương Anh và Vương Bưu đi đốn cây làm bè cho sẵn sàng đợi đạo binh sau của Ngưu Cao đi đến sẽ xuất quân.

    Cách vài hôm sau, quân tiếp viện của Ngột Truật đến cộng hơn mười vạn binh mã đóng dinh nối dài theo mé sông Trấn Hoa.

    Ô Linh Thánh Mẫu đích thân ra lập xong thế trận rồi bảo Ngột Truật sai người đi hạ chiến thư hẹn ngày quyết chiến.

    Nhạc Lôi tiếp được chiến thư liền lật phía sau phê hẹn hôm sau sẽ giao chiến...

    Sáng hôm sau, hai bên đều phát pháo lệnh xuất quân. Ngột Truật giục ngựa xông tới trước trận kêu đích danh Nhạc Lôi ra cho mình nói chuyện. Nhạc Lôi dẫn chư tướng ra trước mặt Ngột Truật.

    Ngột Truật nói:

    - Người xưa có dạy: rượt người không nên rượt đến bước đường cùng. Xưa ta vào Trung Nguyên ba lần, thế mình như chẻ tre bởi vì Tống Triều của ngươi chúa tối, tôi gian nên mới bị nước mất nhà tan. Nay ngươi đã có tân Vương đường hoàng. Lẽ ra ai phải giữ bờ cõi nấy, sao ngươi dám đến đây thâu đoạt thành trí, giết chết đại tướng của ta, quả là ngươi to gan thật. Huống chi lúc chúa ngươi Huy Tông tức vị tại Lâm An đã sai Hà Tú vào Tào Huấn đến nước ta xin giảng hòa, nếu ngươi không thừa lúc này mà lui binh thì sau này ăn năn không kịp.

    Nhạc Lôi đáp:

    - Ngột Truật, ngươi nói vậy sai lầm rồi. Lúc trước vô cớ mà ngươi xâm phạm nước ta, thâu đoạt thành trì của ta, bắt Nhị Đế ta đem về nước giam cầm, người dân nước ta từ già chí trẻ ai mà không căm phẫn? Huống chi dòng họ Nhạc của ta mang danh trung nghĩa đã vang khắp thiên hạ lại làm ngơ hay sao? Vì vậy, hôm nay ta muốn đến đây phá tan nước Kim cho thành binh địa để báo thù cho Nhị Đế ta.

    Ngột Truật nghe nói nổi giận xung thiên, lớn tiếng mắng:

    - Loài nghiệt súc, ta đã lấy lời lẽ phải trái khuyên lơn để cho hai nước được hòa hảo mà ngươi lại lớn lối với ta, thế thì hãy đến đây cùng ta giao chiến.

    Nhạc Lôi chưa kịp lướt tới đã thấy Quan Linh vỗ ngựa vọt tới trước, nói:

    - Nguyên soái hãy dừng lại để tôi bắt nó cho.

    Vừa nói vừa vung Thanh long đao chém Ngột Truật. Ngột Truật vung cây Kim tước phủ đón đánh, nhưng đánh chưa đầy mười hiệp Ngột Truật ngăn đỡ không lại? liền quay ngựa chạy, Quan Linh liền giục ngựa đuối theo bỗng nghe trong trận có tiếng chuông reo rồi thình lình xuất hiện một vị đạo cô cưỡi con Bích thủy Ô ngưu, tay cầm cặp thiết đao, thét to:

    - Có ta đến đây, Nam man chớ cậy tài.

    Quan Linh nhìn thẳng vào mặt đạo cô cười gằn, nói:

    - Ngươi là đạo cô ở chùa nào, sao không lo phận tu hành lại đến đây làm gì?

    Ô Linh Thành Mẫu nói:

    - Vạn Cẩm sơn, Thiên Hoa động Ô Linh Thánh Mẫu là ta đây, chỉ vì chúng bay đem quân xâm lấn nước ta, nên ta phải ra tay trừ khử.

    Nói rồi, múa song đao lướt tới chém Quan Linh. Quan Linh cũng vung đao đón đánh, chưa đầy ba hiệp Thánh Mẫu liền giơ tay chỉ một cái, bỗng thấy trong trận có ba ngàn binh xông ra. Đoàn binh này thảy đều dùng da cá đuối làm giáp bao trùm tới trên đầu chỉ chừa có hai con mắt thôi nên đao thương gì đâm cũng không thủng, tên nào cũng cầm đao bén xông đến chém thật dữ dằn. Quan Linh thất kinh quay ngựa chạy dài. Thánh Mẫu xua quân đuổi theo chém giết quân Tống vô số. Chạy đến hai ba mươi dặm mới hạ trại. Kiểm điểm lại hao mất ba ngàn quân, lớp bị thương không biết bao nhiêu mà kể.

    Nguyên soái Nhạc Lôi lòng buồn vô hạn. Còn đang thương nghị với chư tướng bỗng có quân vào báo:

    - Đại binh sau của Ngưu lão tướng quân đã đến.

    Giây phút sau, Ngưu Cao cùng Thi Sầm tiên đạo vào dinh ra mắt. Nguyên soái bèn đem việc bại trận thuật lại một hồi. Thi Sầm nói:

    - Nguyên soái chớ lo, để ngày mai tôi bắt nó cho.

    Hôm sau bình minh vừa xuất hiện, Nguyên soái Nhạc Lôi đã truyền quân nhổ trại kéo thẳng đến trước dinh Kim lập trận thế rồi sai Ngưu Cao đi khiêu chiến.

    Ngột Truật vừa giục ngựa ra, trông thấy Ngưu Cao cười ngất rồi lớn tiếng mắng:

    - Cái thằng mặt đen như nhọ chảo này chưa biết sợ ta sao? Thế thì hôm nay mi đã tới số rồi!

    Dứt lời, Ngột Truật vung búa đánh liền, Ngưu Cao cũng đưa giản ra đón đánh. Hai tướng đánh nhau được mười hiệp thì trong dinh Tống xông ra sáu viên tiểu tướng, đi đầu là Quan Linh, Lục Văn Long và Địch Lôi rồi đến Nghiêm Thành Phương, Phàn Thành và Ngưu Thông. Sáu viên tiểu tướng vung binh khí xông vào một lượt, bên dinh Kim cũng xông ra năm viên đại tướng: Hấp Đồng Văn, Hấp Đồng Võ, Lê Minh Thắt, Ô Lợi Bột và Tán Lý Hổ. Hai bên đánh nhau bụi cát bay mịt mù. Chẳng dè Tống Lương ở đâu chạy vọt ra vung côn đánh trúng vai Ngột Truật khiến y gần ngã xuống ngựa, Ngột Truật rú lên một tiếng thất thanh rồi quay ngựa chạy dài.

    Bọn tướng Phiên trông thấy Ngột Truật bị thương thảy đều khiếp sợ, Hấp Đồng Văn bị Quan Linh chém chết. Hấp Đồng Võ cũng bị Nhạc Lôi giáng một chùy vỡ sọ còn bao nhiêu quay ngựa chạy dài.

    Tướng Tống rượt theo vừa đến Ô Long trận bỗng nghe tiếng chuông reo, rồi Thánh Mẫu cưỡi con Hắc ngưu xông ra, thét lên the thé:

    - Chúng bay đừng vô lễ, hãy kêu Nhạc Lôi ra đây phá trận của ta. Ngưu Cao chẳng thèm nói năng gì hết cứ việc múa giản lướt tới đánh bổ xuống túi bụi. Thánh Mẫu thấy thế không xong liền giơ tay chỉ một cái, đột nhiên từ trong trận xông ra ba ngàn ngự lâm quân ào tới như ong bầy kiến lũ. Tống tướng vội quay ngựa chạy về Nhưng lúc ấy Thi Sầm đã cưỡi trâu nước từ từ bước ra tay cầm cây Tòng văn cổ định kiếm, khỏa tay nói:

    - Chư tướng đừng sợ, đã có bần đạo ra đây!

    Vừa nói, vừa giở chiếc hồ lô mở nắp trút ra, bỗng thấy bầy "Thiết chỉ hỏa nha'' bay ào ra, rồi cứ việc bay theo quân ngư lâm nhằm con mắt mổ lia mổ lịa. Bọn ngự lâm quân này đao thương cung tên gì chẳng sợ, ngặt vì bầy "Thiết chỉ hỏa nha'' cái mỏ dài như mũi dùi lại cứ nhắm con mắt mà mổ, hễ đuổi bên phải thì bay qua trái mà đuổi bên trái lại bay qua bên phải. Quân ngự lâm bị mổ một hồi mù cả hai mắt không thấy đường nào chạy nữa bị quân Tống bắt hết.

    Thi Sầm liền thu Thần nha về. Thánh Mẫu nổi giận

    giục con Ô ngưu lướt tới mắng lớn:

    Mi là yêu đạo ở đâu dám đến đây phá trận ta?

    Đạo nhân cười gằn, nói:

    - Loài nghiệt súc, mi còn nhớ năm nọ tại chốn Trường sa sư phụ ta vẫn muốn chém mi, may nhờ ta xin mới khỏi chết, lúc ấy sư phụ ta có dặn mi ráng tu hành, đừng làm chuyện xấu xa mà mang họa, sao này mi dám đến đây chống ngăn binh trời? Nếu mi không dâng Ngột Truật ra đây thì chớ trách ta sao ra tay độc ác.

    Thánh Mẫu nghe nói lạnh mình nghĩ thầm:

    - "Té ra lão này là học trò của Hứa Chân Quân rồi! Thế thì làm sao ta đánh cho lại".

    Tuy nghĩ vậy song việc đã lỡ rồi, chẳng lẽ làm thinh nên Thánh Mẫu gắng gượng nói:

    - Thi Tiên sư lại lạ gì không biết Ngột Truật là người phụng ngọc chỉ Thiên đình hạ giới, còn Đại Bàng điểu vô cớ mổ con tôi đui mắt đến nỗi phải mạng vong. Nay Nhạc Lôi nghịch mệnh trời xua quân đến đánh Bắc lẽ nào tôi lại làm thinh? Hơn nữa, việc này không can dự gì đến Tiên sư, tại sao Tiên sư lại ngăn trở?

    Thi Sầm nạt lớn:

    - Đừng nói bậy, Nhạc Phi mổ mắt con mi, đã báo ứng rồi, còn con mi làm dâng nước tàn hại cả huyện Thang Âm phạm vào "Thiên điều'' nên bị chết chém, mình làm mình chịu còn thù oán ai nữa? Đừng biện luận nhiều lời ta chém đầu lập tức!

    Thánh Mẫu tức giận tràn hông, gằn giọng, nói:

    - Tại sao ngươi lại không cho ta báo thù cho con ta, lại còn coi khinh ta đến thế ư? Được rồi, để ta quyết không cho quân Tống qua sông xem ngươi làm gì được ta?

    Bây giờ Thi Sầm không thể chịu nổi giọng nói. khích của Ô Linh Thánh Mẫu nữa liền vung cây "cổ định kiếm" nhắm ngay đầu Thánh Mẫu chém tới, Thánh Mẫu cũng vung đao ngăn đánh. Hai bên đánh với nhau ước đặng ba bốn hiệp, Thánh Mẫu đỡ vọt ra rồi nói:

    - Thi Sầm, ta nói với ngươi đã hết lời mà ngươi vẫn nằng nặc muốn đánh ta cho được, vậy ta thách ngươi dám phá trận ta không?

    Dứt lời Thánh Mẫu quay ngựa trở về trận.

    Thi Sầm cười gằn nói:

    - Được rồi, ta vào trận cho mi coi.

    Nói rồi giục con trâu nước vung gươm xông thẳng vào trận Ô Long. Thánh Mẫu vội leo lên trướng đài lấy cây cờ đem phất qua phất lại mấy cái, miệng đọc thần chú lâm râm. Trong giây phút đất bằng bỗng dậy phong ba, không biết được từ đâu chảy đến cuồn cuộn, binh tôm tướng cá kỳ hình, quái dạng, hiện ra vô số, đứa cầm gươm, đứa cầm giáo ào đến như ong bầy kiến lũ: Quân Tống thấy vậy hoảng kinh bỏ chạy tán loạn, nhưng Thi Sầm vẫn thản nhiên giơ tay chỉ một cái rồi đọc thần chú, bỗng nhiên trên trời tối sầm lại, sấm sét nổi dậy ầm ầm, binh tôm tướng cá sợ hãi trốn mất hết. Thi Sầm giục trâu rẽ nước đuổi theo Thánh Mẫu, vung đao chém mạnh. Thánh Mẫu thất kinh nhảy nhào xuống nước hóa ra một con Ô Long nhe nanh múa vuốt quyết chộp Thi Sầm, nhưng Thi Sầm đã nhanh như chớp lách sang một bên chộp cổ con Ô Long đè xuống vung gương toan chém. Thánh Mẫu năn nỉ xin tha mạng.

    Thi Sầm thấy vậy không nỡ chém, lên tiếng nói:

    - Thôi, ta cũng chẳng thèm chém ngươi làm gì, song ta phải đem về cho thầy ta cột ngươi vào cây cột sắt cho ngươi hết hung hăng.

    Nói rồi quay lại kêu bọn tướng Tống nói:

    - Các ngươi hãy bẩm lại với Nguyên soái ngươi biết rằng ta đã bắt được con yêu rồi và phải mang nó về phục mạng với sư phụ ta, nên không có thì giờ kiếu từ xin hãy miễn chấp cho!

    Nói rồi lấy dây cột chặt Thánh Mẫu lại để nằm vắt ngang trên lưng trâu, độn thủy đi mất.

    Lúc ấy quân Tống thấy trận Ô Long đã bị phá rồi nên thừa thế xông vào một lượt chém giết tứ tung, quân Phiên kinh hãi bỏ chạy tán loạn. Quân Tống đuổi theo đến bên sông, quân Phiên lật đật xuống thuyền không kịp, lớp bị quân Tống giết, lớp ngã xuống sông chết chìm không biết bao nhiêu mà kể.

    Lúc ấy Ngưu Cao tung hoành trong trận, đụng ai giết nấy, bỗng gặp Ngột Truật đang thu góp tàn quân để trốn chạy, thấy Ngưu Cao vừa trở tới, Ngột Truật thất kinh quay ngựa chạy dài.

    Ngưu Cao kêu lớn:

    - Ngột Truật, mi còn chạy đi đâu nữa? Sao không bó tay chịu trói cho rồi?

    Ngột Truật nổi giận hét:

    - Ngưu Cao, ngươi đối với ta có nghĩa gì mà ngươi dám coi khinh ta đến thế?

    Nói rồi quay ngựa lại đánh Ngưu Cao. Đánh được vài ba hiệp, vì cánh tay Ngột Truật bị bệnh chỉ còn một tay nắm búa nên bị Ngưu Cao bắt được cây búa nắm chặt cứng rồi quăng giản nắm hai tay giựt một cái thật mạnh làm Ngột Truật bị trật yên ngựa ngã nhào xuống. Ngưu Cao vì giật quá mạnh cũng bị mất thăng bằng ngã xuống chụp trên mình Ngột Truật. Ngưu Cao thừa thể chồm dậy ngồi cưỡi trên lưng Ngột Truật cười ngất, nói:

    - Ngột Truật, lại có ngày mi bị ta bắt như vậy sao?

    Ngột Truật ngẩng lên thấy mặt Ngưu Cao liền trợn mắt nghiến răng, hét lên giận dữ như sấm nó.

    Ngột Truật phần thì uất quá, phần thì hét lớn nên hộc máu ra chết tươi, còn Ngưu Cao ngồi trên lưng kẻ thù thì vô cùng khoái chí, cười ngất, cười sằng sặc đến ngút hơi và cũng tắt thở luôn!

    Đây quả là cọp cưỡi rồng. Ngột Truật chết rồi mà còn với níu Ngưu Cao để rồi cùng xuống Diêm La một lượt.​
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)