FULL  HOT  Huyền Huyễn Luân Hồi Đại Kiếp Chủ - Full - Văn Sao Công

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. alibatu

    alibatu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/10/19
    Bài viết:
    74,968
    Được thích:
    13,738
    Chương 4: Quán Trà
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Ngày hôm sau, sáng sớm.

    Phương Tiên mặc bộ áo bào xanh đã bạc màu, cáo biệt cha mẹ, dưới khói bếp lượn lờ, bước ra ngoài thôn.

    "Hải khoát bằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi!"

    Bước trên đại đạo mênh mông, trong lòng hắn lại tràn ngập một loại khí phách thiếu niên tung tăng như chim sẻ, đối với trạch nam hai đời như hắn, đây là một loại thể nghiệm hoàn toàn mới lạ.

    "Ừm, cái tên Vương Tiểu Nhị này thật sự quá tục, ta hành tẩu giang hồ, nên lấy tên là Phương Tiên... giang hồ hiểm ác, có thể không lưu lại liền không lưu lại danh tự, thật sự không được liền dùng tên giả!"

    Cẩn thận thuyền dùng vạn năm, tránh gây tai hoạ cho người nhà.

    "Việc cấp bách trước mắt là đi tìm nội gia điển tịch chân chính, luyện ra chân khí!"

    Mãnh Hổ Quyền của Phương Tiên là học trộm được ở trong thị trấn, dựa vào thiên phú Động Huyền Chi Nhãn cứng rắn ghi nhớ lại, nhưng pháp môn vận chuyển chân khí cũng không chỉ mấy cái động tác, căn bản vô pháp nhìn thấu.

    "Nói đến điển tịch, mình cũng chỉ có một quyển Bản Sao Động Huyền Bí Lục, nói không chừng còn vượt qua rất nhiều điển tịch võ công, là vô thượng tà công, trước không nói đến chuyện có nguyện ý hay không, cho dù nguyện ý, cũng không học được, có lẽ vấn đề này có quan hệ tới thế giới, càng có thể có quan hệ với tồn tại không biết tên kia..."

    Phương Tiên suy đoán, tu luyện Bản Sao Động Huyền Bí Lục, mấu chốt nhất chính là xây dựng mối liên hệ với tồn tại tà dị kia.

    Lúc trước hắn ở trong mộng nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị kia, mới thức tỉnh thiên phú Động Huyền Chi Nhãn.

    Động Huyền Chi Nhãn, động sát huyền cơ, quan trắc nhập vi!

    "Nói cách khác, muốn tu luyện môn tà công này, mấu chốt nằm ở chỗ "liên hệ" cùng "tần suất", nói không chừng tồn tại giống như Tà Thần kia, từ sâu trong vũ trụ truyền đến "tín hiệu", Bản Sao Động Huyền Bí Lục có công năng điều chỉnh thân thể, biến thành "Radio", thu nhận tín hiệu nó phát ra, dần dần biến hóa, một khi thay đổi vị trí, liên hệ bị ngăn cách, không thu được tín hiệu, liền vô pháp tu luyện, bất quá Động Huyền Chi Nhãn đã tu luyện thành công vẫn được bảo lưu lại, cũng xem như là nhân họa đắc phúc..."

    Trong lòng Phương Tiên lo sợ, tuy đây chỉ là suy đoán của hắn, nhưng khả năng này lại rất lớn.

    Chiếm tiện nghi của tồn tại như vậy, không phải chuyện tốt.

    Đồng thời, sự tà dị của Bản Sao Động Huyền Bí Lục, khiến cho hắn chỉ dám đứng nhìn từ xa.

    "Đi đường núi mấy canh giờ, sẽ có thể đi đến thị trấn, bất quá ta từng học trộm võ công ở võ quán, mặc dù chỉ là trèo tường nhìn một hồi, nhưng không thể không đề phòng... hơn nữa, trong huyện thành có lẽ có người quen, đổi tên cũng vô dụng, chung quy một nhà Vương Lão Căn ẩn cư nông thôn thế nào, cũng sẽ tới thị trấn mấy lần..."

    Nhìn lối rẽ trước mặt, Phương Tiên hơi trầm ngâm, lựa chọn một con đường khác, thẳng hướng Diêu Phượng Quận.

    Bất kể thế nào nói, quận thành vẫn phồn hoa hơn thị trấn.

    Mặc dù có một vài cao nhân thích ẩn cư nơi rừng sâu núi thẳm, nhưng võ lâm đại hào thích hưởng thụ xa hoa cũng không ít, quận thành võ phong phồn thịnh, chung quy vẫn có cơ hội học trộm một chiêu nửa thức hơn.

    "Nếu có sinh tử lôi đài gì gì đó, lại càng thích hợp nghe ngóng hơn... tìm môn phái gia nhập cũng không tệ, không thể luôn học trộm võ công được..."

    Nghĩ đến đây, Phương Tiên lại không khỏi than thở một tiếng.

    Luyện vũ bất luyện công, đáo lão nhất tràng không!

    (Tạm dịch: Luyện võ không luyện công, đến đã già cũng như không!)

    Đây là câu nói hắn nghe lén được từ trong võ quán của thị trấn.

    Cái gọi là võ, chỉ các loại chiêu thức, kỹ pháp, công phu ngoại môn.

    Mà công, lại chính là chân khí nội công!

    "Muốn từ ngoài vào trong, chân khí không thể thiếu, muốn trở thành người trên người, nhất định phải bái được danh sư, học được nội công tâm pháp!"

    "Nhưng chân khí là thứ gì?"

    Đối với lực lượng siêu nhiên, nội tâm Phương Tiên rất tò mò.

    Bất quá suy nghĩ đến xuất thân của mình, tiền bạc, muốn nhập môn bái sư không cần nghĩ nữa.

    Ngược lại là Động Huyền Chi Nhãn, có thể ngụy trang thành loại thiên phú như "Đã gặp qua là không quên được", không biết có cao nhân nào động tâm thu hắn làm đồ đệ hay không.

    Phương Tiên cũng không ngại bái sư.

    Lúc trước nếu không phải nhà chỉ có bốn bức tường, thật sự không trả nổi học phí, hắn cũng không đến mức đi học trộm.

    Mang theo hành trang, đi mấy ngày, khoảng cách đến Diêu Phượng Quận chỉ còn lại nửa ngày lộ trình.

    Dọc theo đường đi, có thể thấy được đồng ruộng xung quanh đa dạng, phồn vinh hơn huyện thành nhỏ xung quanh không ít.

    Ven đường, còn có quán trà để khách dừng chân nghỉ ngơi.

    Phương Tiên nhìn thái dương, mặt trời rực rỡ, thiêu cháy thiên địa, sóng nhiệt cuồn cuộn.

    Hắn đi vào trong quán trà, dùng một mai đồng tiền mua ấm nước trà.

    Trà nơi này chỉ bình thường, nhưng được cái ấm nóng, vừa vặn giải khát, không đến mức quá lạnh, khiến cho dạ dày không thoải mái.

    Phương Tiên uống ừng ực từng chén, lấy ra mấy khối lương khô ăn lấy.

    Thời điểm này, ánh mắt hắn đảo qua, tất cả mọi người trong quán trà rơi vào trong mắt.

    Lúc này người không nhiều lắm, quán trà chỉ có ba chiếc bàn có người ngồi.

    Một bàn là một đôi ông cháu, quần áo mộc mạc, dường như nông phu phổ thông.

    Một bàn khác là mấy thanh niên nam nữ mặc trang phục lam sắc, xứng đao cầm kiếm, bộ dáng người trong giang hồ.

    Trừ bọn họ ra, cũng chỉ còn lại thiếu niên bình thường không có gì lạ là hắn mà thôi.

    "Sư huynh, đã sắp tới Diêu Phượng Quận, nội thành có võ lâm danh túc, võ quán tông phái, hay là thiếu hiệp tuổi trẻ nổi danh nào không?"

    Thời điểm này, một thiếu nữ mặt trái xoan trong đám thanh niên đột nhiên mở miệng.

    Phương Tiên nghe được, nội tâm không khỏi khẽ động, bề ngoài cắm cúi gặm lương khô, thế nhưng lỗ tai lại lặng lẽ dựng lên.

    "Muốn nói giang hồ tân tú hiện nay, nổi danh nhất hẳn là Bát Đại Hào Kiệt, Thập Lục Tân Tinh... trong đó Thiên La Tinh Bao Kiền có xuất thân từ Diêu Phượng Quận!"

    Mấy người chăn chú nghe sư huynh nói.

    "Thiên La Tinh..."

    Mấy sư đệ sư muội mặt mũi tràn đầy hướng tới: "Nếu như chúng ta cũng có một ngày danh chấn giang hồ... mới không uổng phía cuộc đời này!"

    "Ừ, chư vị sư đệ sư muội cần phải nỗ lực nhiều hơn..."

    Thanh niên sư huynh khích lệ nói, nội tâm lại than thở, nếu không kỳ ngộ, cơ bản là chuyện không thể nào.

    Đúng lúc này, lại có một chiếc xe ngựa dừng ở bên cạnh quán trà.

    Tôi tớ buộc ngựa lại, một nha hoàn mặc áo đỏ, đầu có trâm cài tóc, mặt trái xoan, tướng mạo khá nghiêm bước xuống xe, liếc nhìn quán trà, gật gật đầu với người ngồi trong xe nói: "Tiểu thư, em thấy quán trà này khá sạch sẽ, hay là chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một chút đi?"

    "Ừm."

    Trong xe ngựa truyền đến tiếng trả lời trầm thấp, một bàn tay duỗi ra ngoài, một nữ tử trẻ tuổi được nha hoàn nâng đỡ bước xuống xe ngựa.

    Dáng người nàng thướt tha, trên mặt mang khăn che, phủ kính vị trí từ mắt trở xuống.

    "Ài..."

    Một tiếng thở dài trầm thấp truyền ra.

    Là một tên sư đệ ở bà kia.

    Nguyên bản y nhìn nha hoàn khá mỹ lệ, đang huyễn tưởng tiểu thư sẽ tuyệt sắc đến thế nào, hiện tại nhìn thấy một màn này, không khỏi thất vọng.

    "Hừ!"

    Tâm tư nho nhỏ này vốn cũng không tính là gì, thế nhưng sư muội bên cạnh lại chú ý tới, nhất thời hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn vị tiểu thư kia mang theo vài phần ghen ghét, vài phần hiếu kỳ.
     
    inthenight and zHiePz like this.
  2. alibatu

    alibatu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/10/19
    Bài viết:
    74,968
    Được thích:
    13,738
    Chương 5: Xung Đột
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    "Tiểu Nhị, tiểu thư nhà ta chỉ mượn nơi này của các ngươi nghỉ chân, hương dã tiểu điếm, chắc hẳn cũng không có lá trà tốt, chúng ta sẽ tự chuẩn bị..."

    Nha hoàn xinh đẹp vênh mặt hất hàm sai khiến, ngăn cản chủ quán muốn tiến lên nịnh nọt, ra lệnh không khách khí chút nào: "Còn nữa... pha trà dùng ấm thanh thuyền của nhà ta, nước cũng phải..."

    Nghe nàng nói như thế, xem ra nhà các nàng đã chuẩn bị đủ loại dụng cụ, chỉ mượn bóng mát của quán trà nghỉ ngơi mà thôi.

    "Ây..."

    Chủ quán đau khổ đáp ứng, đơn sinh ý này hiển nhiên đã thất bại.

    Nhưng sau một khắc, nha hoàn tiện tay thưởng một nén bạc, lập tức khiến cho lão vui vẻ ra mặt, tới tới lui lui thu xếp.

    Tiểu thư kia cũng không có nhiều lời, ngồi xuống chiếc ghế đã được trải lụa sẵn, đôi mắt linh động có hồn đảo qua mọi người trong tiệm.

    Đầu tiên là nhìn chiếc bàn đám giang hồ nhân sĩ đang ngồi, sau đó đảo qua đôi ông cháu, cuối cùng dừng lại ở trên người Phương Tiên, khẽ di một tiếng.

    "Tiểu thư, cảm thấy chỗ này quá ồn ào ư?"

    Con mắt nha hoàn nhìn láo liên, tựa hồ muốn gọi mã phu đuổi người.

    "Ha ha... nha hoàn thật đanh đá!"

    Trong lúc cô nương che mặt nhướng mày, vừa muốn mở miệng nói chuyện, sư muội ngồi bên kia rốt cuộc nhịn không được, cười lạnh một tiếng: "Cửa tiệm này là nhà ngươi mở hay sao?"

    Trong lúc nói chuyện, thân ảnh nàng lóe lên, rời khỏi chỗ ngồi, tiến về phía trước, đưa tay muốn kéo khăn che mặt của vị tiểu thư kia xuống.

    Thứ nhất là muốn dạy đối phương một bài học, thứ hai là nàng cũng hơi tò mò không biết dung nhan của vị tiểu thư kia ra sao.

    "To gan!"

    Nha hoàn nhìn thấy tình huống như thế, trợn trừng mắt, nhảy dựng lên giống như con mèo xù lông, ngăn cản con đường tiến công của sư muội, tay biến thành trảo, móng tay vô cùng sắc bén, phá toái hư không, xem ra cũng là người biết võ công.

    "A!"

    Hai người giao thủ, võ nghệ của vị sư muội kia kỳ thật cao hơn nha hoàn, chỉ là lúc đầu nàng không có xuất toàn lực, lập tức bị ăn thiệt thòi lớn.

    Tiếng kinh hô vang lên, nàng nhanh chóng lùi lại vài bước, trên mu bàn tay phải đã xuất hiện mấy rãnh máu.

    "Sư muội?"

    Sư huynh đệ ngồi cùng bàn kinh hãi, có người trực tiếp rút ra binh khí: "Thật to gan, dám động người Thanh Ngọc Môn chúng ta!"

    Nha hoàn nghiêm nghị không sợ: "Là các ngươi động thủ trước, chúng ta là người Diêu Phượng Liễu gia!"

    Nhìn tư thế của nàng, Liễu gia tại Diêu Phượng Quận hẳn cực kỳ vang danh.

    Mấy tên đệ tử Thanh Ngọc Môn nghe thế, nhất thời có chút chần chờ.

    "Sư huynh, báo thù cho muội!"

    Sư muội nổi giận đùng đùng, trực tiếp quát: "Liễu gia lớn thế nào, quản được quận khác hay sao?"

    "Bảo vệ tiểu thư!"

    Xa phu hộ vệ Liễu gia phía ngoài thấy thế, lập tức lao vào, đại chiến nhất thời bộc phát.

    "Động thủ!"

    Đại sư huynh nhìn sư muội, thấy hai mắt nàng xích hồng, quả thật là bên mình ra tay trước, không thể không thở dài một tiếng, đồng dạng phi thân mà lên.

    Đao quang kiếm ảnh lóe sáng, ở trong quán trà nho nhỏ chớp động liên hồi.

    Chủ quán sợ tới mức núp sau bếp lò, run cầm cập.

    Phương Tiên ngồi ngay ngắn một bên, trợn mắt to con mắt nhìn cuộc vui.

    Ở trong tròng mắt của hắn, một luồng dị sắc thỉnh thoảng hiện lên.

    "Ừ... nha hoàn kia lúc hành tẩu giống như con mèo, ngón chân co lại, rơi xuống đất không có tiếng động, xuất thủ âm tàn độc ác, tập luyện hẳn là biến chủng của Ngũ Hình Hổ Quyền —— Miêu Quyền! Diêu Phượng Quận Liễu gia sao?"

    Ngũ Hình Quyền!

    Dung hợp tinh túy của "Hổ, Hạc, Long, Xà, Hầu", tổng cộng có năm đường, phía dưới còn có rất nhiều biến chủng, là ngoại gia công phu được truyền lưu rộng nhất.

    Ngay cả lúc trước hắn học trộm "Mãnh Hổ Quyền Pháp", truy tìm nguồn gốc, hẳn cũng là một loại biến thể của "Hổ Hình Quyền".

    Lúc này nhìn nha hoàn kia xuất thủ, nhất thời học trộm được mấy chiêu "Miêu Quyền", có lẽ có thể dung nhập vào trong quyền pháp của mình.

    Bất kỳ chiêu thức ngoại môn nào, vừa nhìn liền biết, đây đã là cấp bậc tuyệt thế thiên tài.

    Bản thân Phương Tiên đương nhiên không có cái thiên phú này, nhưng dưới Động Huyền Chi Nhãn gia trì, từng chiêu từng thức của bọn họ chậm đi vô số lần, nhìn dễ như trở bàn tay.

    "Ừ, còn có Thanh Ngọc Môn, có thể học trộm một ít kỹ xảo binh khí..."

    Phương Tiên vừa nhìn cuộc vui, nội tâm vừa mừng thầm.

    Dựa vào thiên phú này, có lẽ chỉ cần lịch duyệt thêm, quan sát nhiều võ học hơn, chưa hẳn không thể khai phá một trường phái riêng, sáng chế võ công thích hợp cho mình nhất.

    "Ài... đáng tiếc võ công luyện đến đỉnh phong, tựa hồ cũng không có thần thông... mình nghĩ nhiều như vậy làm gì? Trước sống tốt kiếp này lại nói..."

    Nghĩ đến kiếp trước, nội tâm Phương Tiên thổn thức một hồi, cảm thán mình không nắm bắt tốt cơ hội.

    Đúng lúc này, hắn biến sắc.

    Chỉ nghe "Ba" một tiếng.

    Một chiếc bàn ở trong chiến đấu chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ bắn tung toé khắp nơi.

    Một khối trong đó lao thẳng đến hai ông cháu nông phu đang sợ choáng váng.

    "Ây..."

    Phương Tiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, gân cốt trên người trỗi lên, đột nhiên đứng dậy.

    Rống rống!

    Giống như hổ khiếu sơn lâm, khí tức bức nhân.

    Đám người đang chiến đấu không khỏi ngừng tay, đồng thời nhìn về phía thân ảnh kia.

    Tuy vẫn là thiếu niên bình thường không có gì lạ như lúc trước, nhưng không biết vì sao, hiện tại trong lòng mỗi người đều phát lạnh.

    Phương Tiên ngăn ở trước mặt hai ông cháu, trong tay bắt lấy phiến gỗ bắn tung toé, năm ngón tay phải dùng sức.

    "Rầm Ào Ào"!!!

    Nguyên bản phiến gỗ chia năm xẻ bảy, hóa thành mảnh vụn thật nhỏ, từ bên trong khe hở ngón tay trượt xuống.

    "Ta vốn cho rằng giang hồ gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ... không ngờ, bất luận chỗ nào cũng như thế, con kiến ven đường bị tùy ý giẫm đạp, mệnh kiến hôi không đáng tiền nhất..."

    Phương Tiên trầm thấp thở dài, hướng về phía sau vẫy vẫy tay: "Còn không mau đi?"

    "Đa... đa tạ đại hiệp!"

    Đôi ông cháu sợ choáng váng lúc này mới kịp phản ứng, lập tức chạy khỏi quán trà.

    "Cao thủ tu luyện Hổ Hình Quyền?"

    Khóe mắt thanh niên đại sư huynh nhảy dựng, trong tích tắc Phương Tiên động thủ vừa rồi, y thật sự tưởng rằng có một con hổ nhảy ra ngoài.

    Tu luyện tới một bước này, mới được tính là công phu thượng thân.

    "Vị công tử này nói đúng, hai bên chúng ta động thủ, ngộ thương người vô tội, chung quy không phải chuyện tốt."

    Thời điểm này, vị tiểu thư che mặt cũng mở miệng.

    Phương Tiên nghe xong, nội tâm chỉ có bi ai.

    Nếu như không phải hắn nắm giữ "lực lượng", lúc này tám chín phần chỉ có thể giống như đôi ông cháu, chủ tiệm, trốn đi run cầm cập, nói chuyện nào có người nghe?

    "Xem ra bất luận ở thế giới nào, đạo lý đều giống nhau. Có lực lượng mới có quyền nói chuyện!"

    Trong lòng của hắn tự giễu cười cười.

    "Ngươi muốn xuất đầu thay bọn họ?"

    Khuôn mặt vị sư muội kia tức đến đỏ bừng: "Gia hỏa từ nơi nào đến, có dám lưu tên lại?"

    Kiếm hoa trong tay nàng lấp lóe, muốn đâm thẳng tới Phương Tiên.

    Đúng lúc này, Phương Tiên động!

    Hắn bước ra một bước, như mãnh hổ hạ sơn, trực hưởng trung cung!

    Hổ Hình Quyền vô cùng cương mãnh, dũng thế cực nặng.

    Sư muội trong nhất thời luống cuống, động tác chậm nửa nhịp.

    Đúng lúc này, Phương Tiên xuất ra hổ trảo, quán lực vào đầu ngón tay.

    Chỉ nghe một tiếng giòn vang, trường kiếm trong tay sư muội rơi xuống, cổ tay gãy xương, sắc mặt tái nhợt.

    "Sư muội!"

    Lúc này tiếng kinh hô của đại sư huynh mới vang lên.
     
    inthenight and zHiePz like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)