FULL  Đô Thị Lão Nạp Phải Hoàn Tục - Full - Nhất Mộng Hoàng Lương

  1. Vạn Cổ Thư Thần

    Vạn Cổ Thư Thần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/9/18
    Bài viết:
    16,540
    Được thích:
    10,487
    Chương 10: Đại Sư Ở Cùng
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Phương Chính nhìn hai người một chút, cười nói:

    - Các vị sợ nó lại làm ác?

    Hai người cười xấu hổ.

    Phương Chính gật đầu nói:

    - Như vậy đi, tối nay bần tăng ở ngoài này cùng các vị.

    - Ây… Đại sư, cái này không được, thân thể ngài quý giá, vẫn nên trở về thiền phòng. Chúng tôi tự ở đây là được, tốt xấu gì cũng có những bốn người a.

    Triệu Đại Đồng vội nói.

    Phương Vân Tĩnh cũng nói:

    - Đại sư, ngài vẫn nên về đi, chúng tôi không sao.

    Mã Quyên nói:

    - Đại sư, ngài ở lại, chúng tôi cũng không thoải mái.

    Hồ Hàn cũng muốn nói gì đó, kết quả một tiếng sói tru vang lên từ một ngọn núi xa xa, hù tới lập tức đổi lời:

    - Tôi cảm thấy Đại sư ở lại cũng tốt…

    Lập tức nhận lấy ba đôi mắt phẫn nộ, Hồ Hàn cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.

    Phương Chính cười ha ha:

    - Được rồi, tôi là người xuất gia, gặp nhau là hữu duyên, không tính chuyện trước kia, cứ vậy đi.

    Đám người Triệu Đại Đồng cũng thực hy vọng Phương Chính ở lại, bởi bọn hắn thực sự bị Độc lang dọa sợ, có Phương Chính ở cùng, bọn hắn mới có thể an tâm.

    Cuối cùng, Phương Chính cũng ở lại, mấy người nhẹ nhàng thở ra.

    Mấy người cùng vây quanh đống lửa, cho sói ăn, nhìn trời cao, dưới ánh sao, đầu trọc của Phương Chính càng thêm sáng rõ, khiến đám người an tâm.

    Tình cảnh này, khiến mấy người thầm cảm khái, lần này đi dã ngoại, thực đúng là một chuyến không tệ.

    Mấy người hàn huyên một hồi, cũng dần quen thuộc lẫn nhau.

    Triệu Đại Đồng có chút hiếu kỳ:

    - Đại sư, bình thường tới chùa, cần chú ý gì không?

    - Đại Đồng, không phải cậu không tin phật, theo thiên chúa sao? Sao còn hỏi cái này?

    Mã Quyên nói.

    Hồ Hàn cũng cười nói:

    - Đúng vậy, trước đó không phải cậu còn không cả muốn tới chùa sao?

    Triệu Đại Đồng lập tức lý trực khí tráng nói:

    - Trước khác nay khác, trước đó không biết trên núi có Chân Phật, giờ biết rồi, đương nhiên tin. Hiện tôi đã quy y phật môn, A Di Đà Phật, sau này các cậu có thể gọi tôi là Đại Đồng Đại sư.

    - A phi! Cậu mà cũng xứng xưng Đại sư? Ăn thịt có thể ăn hết một con trâu, uống rượu cũng có thể uống cả lít, nếu cậu có thể thành phật, quỷ mới tin.

    Mã Quyên không chút khách khí lật tẩy.

    Triệu Đại Đồng lại xem thường nói:

    - Cậu chưa nghe qua câu, rượu thịt xuyên qua ruột, Phật Tổ lưu trong lòng sao? Trong lòng tôi có phật, ăn chút rượu uống chút thịt có là gì? Đúng không Đại sư?

    Phương Chính khẽ lắc đầu, hỏi ngược lại:

    - Chư vị có biết, câu nói này bắt nguồn từ đâu?

    Triệu Đại Đồng lập tức lúng túng, gãi gãi đầu nói:

    - Tôi chỉ nghe qua, thực đúng là không biết nguồn gốc.

    Phương Chính gật đầu:

    - Thế nhân có chút hiểu lầm với câu nói này, mà ý hiểu trong đó, cũng là sai lầm. Câu “Rượu thịt xuyên qua ruột, Phật Tổ giữ trong lòng”, vốn là một điển cố đầy bi tráng. Trong thời chiến, một đám quân đội công thành nên đóng quân ở trong miếu ngoài thành, ép hòa thượng trong miếu ăn thịt, lúc đó, vị Hòa thượng kia nói, chỉ cần ngươi sau khi công thành không đồ thành, ta sẽ ăn thịt. Kết quả vị tướng lãnh của đội quân kia đồng ý với hắn. Thế là hòa thượng liền vừa ăn, vừa nói câu này. Hắn vì sinh mệnh của mấy ngàn bách tính mới phá giới, cũng không phải thực sự muốn ăn thịt.

    - Đại sư, tôi chưa nghe qua câu chuyện anh nói, nhưng lại nghe người khác nói, lời này xuất phát từ miệng Đạo Tế Thánh sư. Cũng chính Tế Công mà mọi người nói, đúng không? Hơn nữa, nghe nói, Tế Công ăn thịt uống rượu, lại đạt thành chính quả, đúng không?

    Phương Vân Tĩnh bỗng nhiên nói, mặc dù là hỏi, nhưng cũng có ý tranh cãi.

    Phương Chính xem thường cười cười, hoàn lễ:

    - Thế nhân vẻn vẹn chỉ biết câu trước của Tế Công, lại không biết còn có câu sau “Thế nhân nếu học ta, tất tiến vào ma đạo”, “Người học xuống địa ngục, người báng lên thiên đường.”

    - Đây là lý gì? Vì sao Tế Công có thể ăn thịt uống rượu, người khác lại không được?

    Mã Quyên nói giúp.

    Phương Chính tiếp tục nói:

    - Rượu thịt xuyên qua ruột, Phật Tổ lưu trong lòng, loại quan điểm làm lẫn lộn thánh phàm này, làm loạn việc tích đức tu đức. Hết thảy chúng sinh đều có phật tính, với phàm không giảm, với thánh không tăng. Nhưng nếu là phàm, chịu phiền não bao trùm, phật tính không thể hiển hiện, nếu sát sinh ăn thịt, nhất định sẽ gặp tai ách quả báo, đời sau phải trả nợ súc sinh. Chỉ có bậc đại thần thông thánh nhân, dưới tình huống đặc biệt, vì độc chúng sinh mà ăn thịt, lấy đó che giấu gốc rễ thánh nhân, mật ý trong đó, phàm phu không hiểu được. Hẳn các vị cũng biết, Tế Công ăn hai con bồ câu chết, lại có thể phun ra hai con bồ câu sống. Nếu như thế nhân cũng có thể làm được thế, có thể ăn thịt, còn nếu không làm được, vẫn thành thật trai giới đi! Sư tử có thể nhảy qua vách núi, nhưng con thỏ nhảy qua thì chỉ có kết cục ngã chết. Người bình thường không có tư cách bắt chước người có đại thành tựu, chúng ta tu hành, chính để phổ độ chúng sinh, chúng sinh không chỉ là người, mà còn là vạn vật sinh linh, ví như đầu Độc lang này.

    Triệu Đại Đồng nghe như lọt sương mù, có điều vẫn vỗ tay khen hay:

    - Hay, nói thật hay!

    - Cậu nghe hiểu?

    Mã Quyên liếc mắt sang.

    Triệu Đại Đồng gãi đầu, lúng túng nói:

    - Nghe không hiểu, nhưng tôi biết, nhất định là đúng.

    - Nịnh hót.

    Mã Quyên mắng một câu, có điều ánh mắt nhìn Phương Chính đã trở nên lấp lánh.

    Phương Vân Tĩnh khẽ gật đầu:

    - Hóa ra câu này lại là lời truyền sai, ai, cũng không biết đã gạt bao nhiêu người. Đa tạ Đại sư chỉ điểm sai lầm.

    Phương Chính lắc đầu nói:

    - Thí chủ khách khí.

    Hồ Hàn nói:

    - Đại sư, vào chùa còn có quy củ gì không? Tôi nghe nói trong chùa có rất nhiều quy củ.

    Phương Chính cười nói:

    - Đúng là nhiều, có điều người không biết không có tội, Phật Tổ sẽ không trách tội người không biết.

    - Đại sư, anh nói một chút, xem có quy củ nào.

    Mã Quyên tò mò hỏi.

    Phương Chính cười nói:

    - Nhiều lắm, ví như lúc các vị vào phật đường, đã phải có rất nhiều quy củ. Cửa vào phân ba đường, trái phải và giữa, lẽ ra chỉ có thể đi hai bên trái phải, không thể bước cửa giữa, lấy đó làm cung kính. Nếu đi bên trái, vậy bước chân trái vào trước, nếu đi bên phải, vậy đưa chân phải vào trước.

    - Vào trong điện, trừ phật kinh, phật tượng cùng vật tế, còn lại không thể đem vào.

    - Không phải lúc nào cũng có thể vào đại điện, chỉ có khi tụng linh, lễ phật, quét dọn, thêm bánh trái dầu hương mới có thể vào, không thể dùng phật điện làm lối đi, tùy ý đi thẳng.

    - Trước khi vào điện phải tịnh thân, rửa sạch hai tay, lúc vào không được nhìn đông nhìn tây. Lúc ra sau có thể chiêm ngưỡng thánh thân, mặc niệm nói: “Như nhìn thấy phật, đương nguyện chúng sinh, e rằng chướng mắt, gặp hết thảy phật.”

    - Trong phật điện, chỉ có thể đi vòng theo chiều kim đồng hồ, lấy đó làm chính đạo.

    - Trong phật điện, không thể nói tục, càng không thể lớn tiếng ồn ào, trừ lúc nghe phật pháp, chỉ được ngồi ở ngoài, dù là thảo luận phật pháp, cũng không được cao giọng cười nói.
     
    nguyenmai thích bài này.
  2. Vạn Cổ Thư Thần

    Vạn Cổ Thư Thần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/9/18
    Bài viết:
    16,540
    Được thích:
    10,487
    Chương 11: Có Tiền Rồi!
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    - Trong phậtđiện, không được duỗi chân, dựa tường, dựa bàn, chống nạnh, càng không thể thóa uế các loại, lúc đứng cần phải để thả tay hoặc chắp tay, lấy đó làm cung kính.

    - Trong đại điện chớ có ngáp, nhổ nước bọt, đánh rắm… Lúc bất đắc dĩ, phải lập tức ra khỏi điện. Lúc ngáp lấy tay che miệng, nhổ nước bọt có thể dùng giấy ăn gói lại đặt kỹ trong túi, chớ ảnh hưởng tới người khác.

    - Đương nhiên, Nhất Chỉ miếu này của bần tăng cũng không có hương hỏa gì, cũng không có việc ảnh hưởng tới người khác.

    Nói xong lời cuối, Phương Chính thở dài, hai hàng lông mày hiện lên một tia ưu sầu. Nói tới đây, hắn mới nhớ, nhiệm vụ mà hệ thống giao cho, hắn còn chưa hoàn thành a! Trong ba mươi ngày thắp mười nén nhanh, nhìn đơn giản, nhưng rất khó a.

    Phương Vân Tĩnh thấy thế, hỏi dò:

    - Đại sư, ngài vì chuyện hương hỏa mà sầu?

    Phương Chính khẽ gật đầu:

    - Đúng vậy.

    - Đại sư, ngài lợi hại như vậy, có thể tính được sinh tử họa phúc của người khác, còn có thể thuần hóa dã thú, rõ ràng là cao tăng có bản lĩnh. Còn sợ không có hương hỏa sao? Chờ chúng tôi trở về, sẽ giúp ngài tuyên truyền chuyện này, đến lúc đó, cam đoan tăng hương hỏa!

    Mã Quyên lập tức nói.

    Triệu Đại Đồng, Hồ Hàn nhao nhao gật đầu, sau đó mọi người trực tiếp thảo luận chuyện làm sao để tuyên truyền, đăng bài, viết cảm nghĩ, lập đoàn du lịch…

    Phương Chính nghe mà như rơi vào trong sương mù, cũng không quá coi trọng. Mấy học sinh thì có thể làm được gì? Lúc hắn đi học, cả ngày chỉ nghĩ tới trốn học…

    Trong lúc ngồi nói chuyện, mấy người lại hỏi một ít vấn đề liên quan tới phật pháp, Phương Chính có thể trả lời đều trả lời. Nếu không trả lời được, dứt khoát cười không nói, để đối phương tự đoán là được.

    “Haiz, kiến thức lúc dùng mới thấy ít, đơn giản có thể dùng những thứ đã nghe đã học ứng phó, quá phức tạp, lại không thể nói bừa, xem ra làm Đại sư, cũng không dễ như tưởng tượng, ta cũng nên đọc nhiều sách, bổ sung kiến thức.”

    Phương Chính nhìn mấy người đã ngủ, thầm cảm thán.

    Một đêm bình an vô sự, ngày thứ hai, trời vừa sáng, Phương Chính liền tự trở về trong chùa.

    Ở đây chỉ có một mình hắn, việc cần làm hàng ngày không ít, quét dọn, thắp hương… Còn phải làm đồ ăn, quả thực là bận bịu.

    Bữa sáng là một bát cháo cộng với một đĩa dưa muối, mặc dù kham khổ, có điều hiện tại Phương Chính thực sự quá nghèo, cũng không thể làm gì được khác.

    Về phần Độc lang, Phương Chính cũng để nó ra ngoài tự tìm đồ ăn, hiện Phương Chính hắn không nuôi nổi cái bụng lớn này. Sói, trước giờ đều là loài dạ dày lớn… Có điều Phương Chính cũng đã dặn dò Độc lang, không cho phép tập kích người, cũng không cho phép xuống núi ăn trộm, chỉ có thể ở trên núi đi săn.

    Uống liền ba bát cháo, Phương Chính cũng cảm thấy có chút xa xỉ, lửng bụng định ra ngoài lễ phật, lại ngửi thấy một mùi thơm! Từ nhỏ hắn đã lớn lên ở đây, mùi kia thực sự quá quen thuộc! Rõ ràng là mùi hương đã đốt!

    - Đây không phải hương thường, là cao hương!

    Phương Chính lập tức đoán, sau đó kêu lên:

    - Cao hương? Ta còn không nỡ dùng cao hương, chẳng lẽ có khách hành hương tới? Có hương hỏa?

    Phương Chính hưng phấn chạy tới đại điện, kết quả nhìn thấy bốn cây cao hương cắp trong lư hương, từng sợi khói nhẹ chậm rãi bay lên, hắn thề, đây là sợi khói đẹp nhất mà hắn thấy.

    Có điều trong điện cũng không thấy khách hành hương, Phương Chính nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, cười nói:

    - Quả là thiện hữu thiện báo, hẳn là mấy người Phương Vân Tĩnh thắp.

    Phương Chính nói xong, đi vào trong phật đường, chuẩn bị lau dọn, lại ngạc nhiên phát hiện, trước lư hương lại có tiền!

    Phương Chính tranh thủ thu lại, thực sự là tiền, trọn vẹn tám trăm đồng!

    - Khá lắm, sinh viên bây giờ đúng là có tiền! Dâng hương cũng dùng cao hương, một nén hai trăm đồng! Đợi chút, hình như ta quên gì đó.

    Phương Chính cảm thán bước qua, vội vàng nhìn về phía đại điện, cuối cùng vỗ ót một cái:

    - Hệ thống huynh, ta nhớ trước đó trong đại điện có một cái hòm công đức a? Ngươi đem hòm công đức đi đâu rồi?

    “Quá nhiễm phàm tục, vứt bỏ. Nếu túc chủ muốn, có thể mua một cái hòm công đức của hệ thống.” Hệ thống nói.

    - Ông nội ngươi, đây chính là tiền cơm đó! Ngươi lại ném đi, ta lấy đâu chỗ để tiền? Không có tiền, ngươi muốn ta ăn đất sao?

    Phương Chính gấp, hương hỏa vốn không vượng, vất vả được một hai người, thế nhưng lại không có hòm công đức, như vậy ai còn muốn bỏ tiền? Dù sao, không phải ai cũng có tố chất như bốn sinh viên đại học vừa rồi.

    “Nhất Chỉ sơn có đất có ruộng, có thể tự trồng đồ ăn.” Hệ thống đương nhiên nói.

    Phương Chính:

    - Ta đậu xanh rau muống, ngươi điên rồi? Giờ là mùa thu, muốn ta trồng hoa màu? Hoa màu chưa mọc lên, ta đã thành một đống bạch cốt thì có! Hơn nữa, coi như có thể trồng, cũng không có tiền mua hạt giống a!

    Oanh!

    Một tia chớp bỗng nhiên sinh ra, bổ tới trước mặt Phương Chính.

    “Chửi rủa hệ thống, sẽ gặp sét đánh, mỗi ngày có ba lần cảnh cáo, qua ba lần còn phạm, trực tiếp bổ lên người.” Hệ thống nói.

    Phương Chính dựng thẳng một ngón giữa với không trung.

    Oanh!

    Lại một đường lôi đình bổ tới, tiếng sấm ù ù chấn lỗ tai Phương Chính ong ong tác hưởng, con mắt cũng có chút choáng.

    “Động tác mang tính vũ nhục, tương đương vởi chửi ra miệng, mặt khác, uy lực của lôi đình sẽ càng lúc càng lớn.” Hệ thống nhắc nhở lần nữa.

    Phương Chính kìm một bụng tức giận:

    - Xem như ngươi lợi hại, chúng ta vẫn nên chuyển về đề tài ăn uống đi, không có hạt giống, ta trồng thế nào?

    Hệ thống nói:

    “Túc chủ có thể mua hạt giống từ hệ thống, một năm bốn mùa đều có thể trồng, một ngày là thu hoạch được , sản lượng lớn, chất lượng tốt, còn không có tạp chất, ăn vào giúp tăng cơ năng, tuyệt đối không có vấn đề. Còn vấn đề tiền mua hạt giống, thứ trong tay ngươi không phải là tiền sao?”

    Phương Chính cúi đầu nhìn tám trăm đồng tiền trong tay, tranh thủ cất kỹ, nói:

    - Đừng động tới cái này, tự ta xuống núi mua!

    “Hữu nghị nhắc nhở, là trụ trị một miếu, không thể rời miếu quá xa, phạm vi hoạt động sẽ theo Nhất Chỉ miếu thăng cấp mà mở rộng, trước mắt, ngươi không thể rời Nhất Chỉ sơn.” Hệ thống chậm rãi nói.

    - Không thể rời đi? Ý gì? Nếu ta bị bắt cóc thì sao? Có phải nếu thế ngươi sẽ lập tức rời khỏi ta?

    Phương Chính hỏi dò, tâm tình có chút kích động, nếu quả thực có thể thoát khỏi hệ thống này, hắn sẽ xuống núi! Đời này của hắn không có nguyện vọng gì nhiều, chỉ muốn hoàn tục, lấy vợ sinh con, sống an ổn một đời!

    “Ngươi có thể thử một chút” Hệ thống nói.

    - Thử thì thử!

    Phương Chính nói xong, liền xông ra ngoài, một đường vọt tới chân núi, nhìn bia đá Nhất Chỉ sơn dựng thẳng, bị mưa gió ăn mòn, bước chân Phương Chính đột nhiên ngừng lại. Mặc dù không biết ý “Thử một chút” của hệ thống là gì, có điều hắn vẫn có chút lo lắng, không biết, mới là thứ đáng sợ nhất.

    Suy nghĩ hồi lâu, Phương Chính mắng một câu:

    - Xem như ngươi lợi hại!

    Sau đó khổ sở leo lên núi.
     
    nguyenmai thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)