FULL  Đô Thị Lão Nạp Phải Hoàn Tục - Full - Nhất Mộng Hoàng Lương

  1. Vạn Cổ Thư Thần

    Vạn Cổ Thư Thần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/9/18
    Bài viết:
    16,540
    Được thích:
    10,486
    Chương 8: Liên Tục Rút Thưởng
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Bàn quay trống rỗng quay tròn, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, hoàn toàn không có cảm giác chờ mong.

    Một phút sau.

    “Ting! Chúc mừng ngài thu được, Phật Môn Hộ Pháp thần công “Đại Lực Kim Cương Chưởng”!”

    Phương Chính ngây người:

    - Hộ pháp thần công? Rất lợi hại?

    Ba!

    Một bản Hoàng thư rơi vào trong tay Phương Chính, cúi đầu nhìn xuống, thân sách màu vàng, mặt dưới còn có ấn ký chữ Vạn, nhìn như một đóa hoa cúc chờ nở rộ.

    - Quả nhiên là Hoàng thư… Hệ thống, ngươi rất có tinh túy của phim Jav! Thiết kế của sách này, ừm, không tệ…

    Phương Chính vừa nói, vừa lật sách, chính diện có mấy chữ cứng cáp hữu lực: “Đại Lực Kim Cương chưởng”

    Phương Chính mở sách, lập tức cảm thấy hoa mắt, lúc nhìn rõ lại, đã thấy bản thân đứng trên một đóa sen, đối diện, có một tăng nhân đứng trên bình đài, ánh mắt Phương Chính vừa đưa tới, tăng nhân động! Chấp tay hành lễ trước ngực, tựa như đang niệm kinh, nhưng sau một khắc, Phương Chính nhìn thấy cảnh tượng kinh người, không nhịn được mà kêu:

    - Lớn! Lớn! Lớn! Thật lớn a!

    Oanh!

    Một tảng đá lớn nổ nát!

    Phương Chính trấn tĩnh hét lớn:

    - Trâu bò, cứng như vậy! Như thép như đồng a!

    Tăng nhân kia vỗ ra một chưởng, lại thu tay về. Hai tay lần nữa chắp trước ngực, tựa như làm lại một lần, chỉ thấy hắn chuyển lực bàn tay, cánh tay lại đột nhiên thô to hơn trước một đoạn! Hai tay như sắt thép, đột nhiên đánh ra, lực lượng cường hoành vô cùng!

    Oanh một tiếng, lại một tảng đá lớn bị vỗ nát bấy!

    Sau đó, tăng nhân lặp đi lặp lại động tác này.

    Qua ba lần, tăng nhân bắt đầu chuyển động tác, một chiêu một thức diễn luyện ra. Biến hóa của “Đại Lực Kim Cương chưởng” này cũng không nhiều, tinh túy ở chỗ, địch tới ta động, một chưởng đánh tới, nhất lực hàng thập hội! Bất kể ngươi có bao nhiêu biến hóa, ta một chưởng phá giải, đơn giản thô bạo!

    Phương Chính xem xong, hình tượng liền biến mất, sau đó liền thấy gân cốt toàn thân như bị kiến bò, hai tay căng đau, từng hình ảnh trong đầu hiện lên. Trong nháy mắt, lại như đã qua hai mươi, ba mươi năm, mà hai mươi ba mươi năm này, hắn một mực khổ luyện chưởng pháp, mãi khi lĩnh ngộ tới mức Lô Hỏa Thuần Thanh mới kết thúc!

    Chờ lúc Phương Chính bò dậy, nhìn thời gian trôi qua, vậy mà mới qua có ba giây! Ba giây này, hắn lại cảm thấy như đã qua cả một thế kỷ dài đằng đẵng!

    Về phần lĩnh ngộ đối với “Đại Lực Kim Cương chưởng” này, càng đã đạt tới Lô Hỏa Thuần Thanh, thuần thục như luyện mấy chục, thậm chí cả trăm năm!

    - Khá lắm, hệ thống quả trâu bò, ba giây đồng hồ, biến một tên phế thải như ta thành siêu cấp cao thủ.

    Phương Chính tấm tắc lấy làm kỳ lạ, vọt vào phòng tắm, tẩy ô uế trên người đi, sau mới nhẹ nhàng khoan khoái lên giường. Dao côn bên cạnh, đều ném đi. Có “Đại Lực Kim Cương chưởng” này, chỉ mấy con sói, hắn đã không thèm để ý. Ngược lại có chút chờ mong sói đến, cứu một mạng người, hơn xây bảy tầng tháp a!

    Huống chi, còn có thể rút thưởng!

    Được rồi, vế sau mới là trọng điểm…

    - Hệ thống huynh, tiếp tục rút thưởng đi.

    Phương Chính nói.

    Bàn quay kia lại hiện ra.

    Phương Chính khổ sở:

    - Được rồi, đừng có lấy cái thứ này ra nữa. Ngươi trực tiếp báo cho ta kết quả đi, nói ta rút được cái gì là được.

    “Ting, chúc mừng ngài thu được năng lực đặc thù, Thú Ngữ thuật!”

    - Ách, thứ này có tác dụng gì?

    Phương Chính ngẩn người, mặc dù hắn hiểu mặt chữ, nhưng vẫn cứ hỏi.

    “Thú Ngữ thuật: Sau khi học tập, có thể câu thông với thiên địa sinh linh, ngươi nghe hiểu bọn nó, bọn nó cũng hiểu ngươi.”

    “…”

    Phương Chính có chút bó tay, phàn nàn nói:

    - Hệ thống huynh, ngươi có chút không lương thiện a? Ngươi thấy ta trên núi quá cô đơn, nên muốn ta làm bạn với cầm thú phải không?

    Hệ thống, không đáp.

    - Được rồi, rút đã rút, dùng đi.

    Phương Chính nói xong, tựa như cảm nhận một đoàn thanh lưu chảy qua đầu, sau đó trong đầu nhiều thêm một thứ gì đó, nghiên cứu không thấu, nhưng lại tồn tại chân thực. Cảm giác thanh lương không biết là gì kia nhanh chóng biến mất. Phương Chính như ngộ được gì đó, nhưng nói không rõ, có điều hắn biết, hắn có thể dùng cái vừa rồi.

    Rút thưởng xong, Phương Chính mới đắc ý chuẩn bị đi ngủ, đồng thời yên lặng cầu nguyện:

    - Sói con sói con, ngươi cũng an tâm ngủ đi…

    Sau đó, Phương Chính phát hiện, hắn không ngủ được!

    - Ai, cứu một mạng người, hơn xây bảy tầng tháp, tham lam là nguyên tội, ông nội nó, thế mà ta lại trông mong sói tới, sau đó cứu người lấy chỗ tốt. Lương tâm quá hỏng…

    Phương Chính ngồi dậy, thấp giọng tự mắng một câu.

    - Thôi, ta cũng không phải người xấu, được rồi, ra xem một chút.

    Phương Chính nói xong, khoác tăng bào, đi ra ngoài.

    Trăng lên giữa trời, ngoài miếu có mấy cái lều vải đã dựng xong, ở giữa có một đống lửa, mấy người trẻ tuổi cùng ngồi quanh trò chuyện, nói lại việc đã xảy ra hôm nay.

    Nhất là Triệu Đại Đồng, nói tới say mê, nước bọt bắn ra ba mét, ở gần mà không mặc áo mưa, đoán chừng là bị xối nước tới cảm.

    Triệu Đại Đồng đang nói, Mã Quyên bỗng nói:

    - Dừng lại, bên kia có thứ gì đó!

    Triệu Đại Đồng quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng, đúng là có gì đó đang tới gần! Cỏ dại rất cao, không nhìn thấy cụ thể là gì, chỉ thấy cỏ rung nhẹ, phát ra âm thanh sàn sạt.

    Mã Quyên nắm chặt cánh tay Phương Vân Tĩnh, thấp giọng nói:

    - Vân Tĩnh, liệu có quỷ hay không? Hoặc là, có phải sói không?

    - Không… Không thể nào…

    Phương Vân Tĩnh cố gắng trấn tĩnh, nhưng giọng nói, lại cà lăm.

    Triệu Đại Đồng sờ cây gậy đã sớm chuẩn bị bên người, đưa một đầu vào lửa đốt, tạo thành một bó đuốc:

    - Đừng sợ, có sói cũng không sao. Sói sợ lửa, chúng ta có lửa, chúng sẽ không dám tới.

    “Grừ…”

    Một tiếng gầm nhẹ từ trong bụi cỏ truyền ra, một cái miệng dài thò ra, răng nanh, mắt xanh, lông xám, là một con sói! Trên mặt con sói này còn có vết sẹo, con mắt hẹp dài, cái đuôi buông thõng, bốn chân tiết tấu giẫm lên cỏ, miệng gầm nhẹ, tựa như biểu thị lúc nào nó cũng có thể nhào qua giết người!

    - Cẩn thận đây là Độc lang, loại sói này còn đáng sợ hơn cả đàn sói!

    Hồ Hàn cả kinh kêu.

    Mã Quyên nói:

    - Độc lang? Một con sói sao còn đáng sợ hơn đàn sói?

    Phương Vân Tĩnh chỉnh lại kính mắt, nói:

    - Sói là động vật quần cư, nếu như gặp Độc lang, chứng tỏ nó đã bị đuổi ra ngoài. Mà sói bị đuổi ra ngoài, chỉ có một khả năng, nó từng là Lang vương, sau khi chiến bại thua trong tay Tân vương, rời khỏi đàn sói. Tố chất thân thể, trí tuệ loại sói này còn hung hãn hơn sói bình thường. Quan trọng nhất là, vì mạng sống, nó sẽ liều mạng! Lửa này, chưa chắc dọa được nó.

    Mã Quyên thực sự có chút sợ, núp sau lưng Phương Vân Tĩnh.
     
    nguyenmai thích bài này.
  2. Vạn Cổ Thư Thần

    Vạn Cổ Thư Thần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/9/18
    Bài viết:
    16,540
    Được thích:
    10,486
    Chương 9: Đại Sư Cùng Sói
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Triệu Đại Đồng có chút sợ hãi, có điều vẫn lớn gan nói:

    - Dã thủ bản năng sợ lửa, tôi không tin nó có thể vượt qua bản năng!

    - Nhưng ăn thịt cũng là bản năng của nó…

    Hồ Hàn đột nhiên nói.

    - Con mẹ nó, ngậm miệng! Còn chê tôi không đủ sợ sao? Cho tôi chút lý do để dũng cảm cũng không được sao?

    Triệu Đại Đồng sắp khóc tới nơi, dù hắn cao to, nhưng trên tay chỉ có một cây gậy, hắn cũng không phải võ tòng, căn bản không cho rằng bản thân có thể thắng được con sói này! Có thể kiên trì một chút đã không tệ rồi.

    Ngay trong nháy mắt Triệu Đại Đồng thất thần, Độc lang đột nhiên gia tốc, xông tới!

    - Cẩn thận!

    Phương Vân Tĩnh nhắc nhở, Mã Quyên hét lên!

    Triệu Đại Đồng bản năng nện bó đuốc về phía trước, kết quả khẽ thấy bóng sói trước mắt nhoáng lên một cái, trong nháy mắt chuẩn bị đập vào, đã lách qua Triệu Đại Đồng, nhào về phía Phương Vân Tĩnh cùng Mã Quyên! Mã Quyên bản năng trốn tới sau lưng Phương Vân Tĩnh, gương mặt xinh đẹp của Phương Vân Tĩnh cũng bị hù tới mặt cắt không còn giọt máu, hoàn toàn quên mất phải né tránh.

    Mắt thấy Độc lang đã cắt tới, Phương Vân Tĩnh nhắm nghiền hai mắt, thầm nghĩ: “Nhắm mắt mà chết, hẳn sẽ không đau…”

    Nhưng mà…

    Cảnh tượng cắn xé trong tưởng tượng cũng không xảy ra, ngược lại, có cảm giác như có hơi thở nóng ẩm nào đó thổi vào cổ, trong hơi ẩm, tựa như còn có mùi hôi thối, ngửi cũng muốn nôn.

    Đúng lúc này, một tiếng phật hiệu nhu hòa vang lên:

    - A Di Đà Phật, nghiệt súc, trước cổng chùa miếu cũng dám đả thương người, không sợ sau khi chết, bị Hàng Long ném vào trong nồi lẩu sao?

    Vế trước A Di Đà Phật, khiến người nghe vô cùng thoải mái, tâm cảnh tường hòa, không còn vẻ sợ hãi. Nhưng câu kế tiếp liền biến vị, nghe thế nào cũng cảm thấy không giống lời của một hòa thượng đứng đắn.

    Phương Vân Tĩnh bản năng mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy một con sói to như bê con bị một người tóm cột sống, xách trên không trung, cái miệng cái kém chút đã cắn lên cổ cô! Đây chính là đầu Độc lang kia!

    Mà người nắm lấy cột sống Độc lang, chính là vị trụ trì của Nhất Chỉ miếu kia, da dẻ trắng tinh, văn nhược tuổi trẻ!

    Một con sói hung hãi bị một người trẻ tuổi văn nhược nhấc trong tay, hình tượng này vốn không hài hòa, nhưng cảnh trước mắt, không chỉ không hài hòa, ngược lại còn vô cùng tự nhiên, cũng hết sức đẹp. Không sai, là đẹp!

    Bên trên là tinh không, trong tinh không có mặt trăng, ánh trăng choàng lên người hòa thượng, tựa như tắm rửa trong phật quang, thần thánh, trang nghiêm, túc mục. Con sói kia càng hung ác, càng phụ trợ cho khí chất bất phàm của hòa thượng.

    Phương Chính thực không nghĩ nhiều như vậy, con sói trong tay cũng không yên, uốn éo người, muốn quay lại cắn cho hắn một miếng. Phương Chính nâng tay trái, tát qua một cái!

    Ba!

    Độc lang bị tát, khẽ gầm nhẹ, khóe miệng ứa máu!

    Phương Chính khiển trách:

    - Nghiệt súc, còn dám hung ác?

    Nói xong, không đợi Độc lang kịp phản ứng, lại ba ba ba, ba cái tát đánh tới! Phương Chính luyện thành “Đại Lực Kim Cương chưởng” , lực lượng cực lớn, mặt Độc lang bị đánh sưng như heo.

    “Ngao ô, ngao ô…”

    Độc lang phát ra tiếng gào thét như chó bị đánh, bộ dạng hung ác vừa rồi, đối mặt với Phương Chính lại toát lên vẻ sợ hãi.

    Phương Chính nói, nó nghe hiểu được, thế là ô ô kêu rên với Phương Chính.

    Phương Chính cũng nghe được, con Độc lang này đói gần chết, không có lựa chọn nào khác mới hạ thủ với người bên đống lửa. Nếu không, bình thường, sói sẽ không đến gần lửa.

    - Thôi, nể tình ngươi vi phạm lần đầu, cũng không tạo thành thương vong thực tế, ngã phật có đức hiếu sinh, ngày sau ngươi ở lại Nhất Chỉ miếu với ta tu hành đi. Nếu sau này tu hành có thành tựu, ngươi cũng có thể bỏ thân túi da này, thành tựu quả vị.

    Phương Chính đàng hoàng chững chạc nói, chỉ có điều, lời này chính hắn cũng không tin. Mặc dù hệ thống thần kỳ, thế nhưng thế giới này thực sự có phật sao? Thực sự có thể thành phật sao? Chính hắn có thể thành phật hay không còn không biết, sao có thể cam đoan một con sói thành phật?

    Nói xong, Phương Chính tiện tay ném Độc lang xuống đất.

    Dọa cho Phương Vân Tĩnh, Mã Quyên, Hồ Hàn cùng Triệu Đại Đồng vội vàng trốn về phía sau.

    Phương Vân Tĩnh nhắc nhở:

    - Đại sư, cẩn thận!

    Mã Quyên cũng nói:

    - Đại sư, sao anh thả con sói này xuống? Nó là sói a, không nghe hiểu tiếng người!

    Hồ Hàn cùng Triệu Đại Đồng cùng gật đầu, biểu thị đồng ý với Mã Quyên.

    Phương Chính chắp tay với ba người, tuyên phật hiệu:

    - A Di Đà Phật, các vị thí chủ, không cần lo lắng. Sói này có linh tính, bần tăng đã thả nó, nó tự biết tốt xấu.

    Nói xong, cũng mặc kệ mấy người có tin không, quay người khiển trách Độc lang:

    - Nghiệt chướng, còn không quỳ lạy xin lỗi các vị thí chủ?

    Mấy người nghe thấy, khẽ lắc đầu, lòng càng im lặng.

    Hồ Hàn thầm nói:

    - Một con sói hoang, có thể nghe hiểu tiếng người sao? Nếu nó có thể, tôi quỳ xuống núi…

    Lời vừa dứt, đã thấy bốn chân của Độc lang mềm xuống, thực sự quỳ xuống, khẽ gật đầu với bốn người, tựa như quỳ lạy.

    Thấy cảnh này, bốn người như gặp quỷ, hai mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn Phương Chính càng thêm trang nghiêm, tôn kính. Bốn người không hẹn mà cùng chắp tay hành lễ với Phương Chính:

    - Đại sư thực sự là thần nhân! Đa tạ ân cứu giúp của Đại sư!

    Phương Chính khẽ lắc đầu:

    - A Di Đà Phật, cứu một mạng người, hơn xây bảy tầng tháp, đây là việc bần tăng nên làm. Các vị thí chủ, đầu Độc lang này đói gần chết, cho nên mới động thủ với các vị. Nếu có đồ ăn, có thể cho nó một phần hay không?

    Phương Chính cũng bất đắc dĩ, lương thực của hắn cũng không nhiều, nếu còn cho con sói này ăn, đoán chừng mai hắn phải uống gió tây bắc, cho nên dứt khoát đẩy việc cho bốn người.

    Thấy điểm thần kỳ của Phương Chính, bốn người đã sớm tâm phục khẩu phục, kính như thần linh.

    Triệu Đại Đồng tranh thủ nói:

    - Đại sư, anh đã nói, Triệu Đại Đồng tôi có đói, cũng phải cho nó ăn.

    Nói xong, Triệu Đại Đồng mở ba lô lấy thịt khô, bánh bích quy, lạp xưởng hun khói… Mở hết ra, cùng đẩy cho Độc lang.

    Độc lang ngẩng đầu nhìn Phương Chính, Phương Chính sờ đầu nó:

    - Còn không cảm ơn các vị thí chủ?

    Độc lang lại bái.

    Một bái xuống, mấy người Mã Quyên cũng ngượng, lập tức lấy ra một chút đồ ăn cho Độc lang. Độc lang lại tạ, sau đó nhìn về phía Phương Chính.

    - Ăn đi, tối nay ngươi ở lại đây, bảo hộ mấy vị thí chủ an toàn. Ngày mai miếu mở, ngươi lại đến lễ phật.

    Phương Chính như đang nói chuyện với người, nhưng Độc lang lại gật đầu ra hiệu hiểu, sau đó ghé đầu lang thôn hổ yết ăn, hiển nhiên là đói gần chết.

    - Đại sư, chúng tôi ở đây cũng an toàn, không cần phiền vị Lang huynh này đi.

    Triệu Đại Đồng thực sự sợ đầu Độc lang trước mắt. Sói là sói, bất luận biểu hiện ngoan dịu thế nào, dã tính trong nó cũng khiến người run rẩy.

    Hồ Hàn cũng nói:

    - Đúng vậy, Đại sư, không cần làm phiền tới Lang huynh.
     
    nguyenmai thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)