FULL  Đô Thị Lão Nạp Phải Hoàn Tục - Full - Nhất Mộng Hoàng Lương

  1. Vạn Cổ Thư Thần

    Vạn Cổ Thư Thần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/9/18
    Bài viết:
    16,540
    Được thích:
    10,487
    Chương 6: Một Sợi Dây
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    - Được rồi, Mã Quyên, chuyện này tôi thấy có chút mơ hồ. Cậu nghĩ lại xem, nếu như không có chiếc giày kia, cậu sẽ gặp cảnh thế nào? Đầu rơi máu chảy còn là nhẹ… Nơi này là đỉnh núi, nếu bị thương nặng, chúng tôi có muốn đưa cậu xuống núi trị bệnh cũng không kịp.

    Phương Vân Tĩnh ngồi xuống, vuốt vuốt Mã Quyên còn đang hoảng sợ, giúp Mã Quyên nguôi giận. Có điều, ánh mắt Phương Vân Tĩnh lại hiện lên vẻ ngờ vực. Cô cùng Triệu Đại Đồng đều đang nghĩ tới vấn đề này: “Là trùng hợp sao?”

    Mã Quyên cũng không ngốc, vừa mới tỉnh mộng, giờ nghĩ lại, đột nhiên rùng mình:

    - Vân Tĩnh, Đại Đồng, Hồ Hàn, trước đó… Trụ trì có nói tôi có họa sát thân? Sau đó, nếu không phải hắn đặt giày ở đó, có phải liền ứng nghiệm hay không? Các cậu nói, cái này là trùng hợp, hay là hắn nhìn ra được?

    - Tôi cũng không biết… Cái này, thà tin là có còn hơn là không? Có điều tôi vẫn có chút dự cảm bất tường, nếu như không còn việc gì nữa, chúng ta vẫn trở đi sớm thì hơn.

    Hồ Hàn nói.

    Triệu Đại Đồng nói:

    - Tôi cũng cảm thấy, chúng ta về trước đi… Ách, trụ trì, sao lại ra ngoài rồi? Anh cầm dây thừng làm gì?

    Phương Chính thâm ý nhìn qua Triệu Đại Đồng, nói:

    - A Di Đà Phật, người xuất gia không nói dối, thí chủ vẫn đừng nên nỏi, hỏi sẽ lại tức giận.

    Nói xong, Phương Chính rời đi.

    Mã Quyên nhìn bóng lưng Phương Chính, kêu lên:

    - Trụ trì, cảm ơn ân cứu mạng!

    - A.

    Phương Chính lên tiếng, đã đi xa.

    - Hắn đúng là không khách khí… Tôi bắt đầu hoài nghi, có phải trùng hợp hay không.

    Mã Quyên cười khổ nói.

    Phương Vân Tĩnh nói:

    - Bất kể có trùng hợp hay không, tôi cảm thấy chúng ta nên đi sớm. Nhất Chỉ miếu này, thực cổ quái. Lúc lên núi, thôn dân nói cái miếu này đã sớm hoang phế, giờ nhìn xem, có chỗ nào hoang phế? Còn vị trụ trì này, nào giống người xuất gia? Tác phong việc làm đầy cổ quái…

    - Đúng là cổ quái, cái miếu này cũng cổ quái. Lúc tới, liền có cảm giác tâm tường khí hóa, hòa thượng kia cũng khiến người cảm thấy người vật vô hại. Thế nhưng, các cậu có thấy chùa chiền ở đâu có hiệu quả như vậy? Đoán chừng, tám phần là một loại mê hương nào đó… Hoặc là, vị hòa thượng này là yêu quái.

    Triệu Đại Đồng nói.

    - Cậu đọc truyện nhiều tới ngộ rồi?

    Hồ Hàn nói.

    - Cậu quản được tôi? Được rồi, đi nhanh lên.

    Triệu Đại Đồng nói.

    Mã Quyên nói:

    - Không hạ trại?

    - Đổi chỗ hạ trại đi…

    Phương Vân Tĩnh nói.

    Mã Quyên cũng không phản đối, mấy người lập tức rời khỏi Nhất Chỉ miếu, chuẩn bị xuống núi.

    Kết quả đi tới trước lối xuống, đã thấy Phương Chính trở về.

    - Các vị thí chủ, đi rồi sao?

    Phương Chính tuyệt không kinh ngạc, bởi hắn đã sớm thấy tương lại của Triệu Đại Đồng.

    Nhìn bộ dạng như ta đã sớm biết của Phương Chính, mấy người càng thêm sợ hãi.

    Triệu Đại Đồng cười ha ha:

    - Đúng vậy, trời sắp tối rồi, tranh thủ xuống núi, trụ trì, chúng ta không quấy rầy anh nữa.

    Phương Chính gật đầu:

    - Cũng tốt, mấy vị đi thong thả, đường núi dốc đứng, chú ý an toàn.

    Nói xong, Phương Chính lại nhìn qua Triệu Đại Đồng, nhìn tới mức Triệu Đại Đồng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, mới chậm rãi rời đi.

    - Đại Đồng, cậu nói xem, có phải trụ trì kia coi trọng cậu rồi không?

    Hồ Hàn trêu ghẹo nói.

    - Xéo đi, tôi thích nữ nhân! Ít nhất phải được như Vân Tĩnh mới được.

    Triệu Đại Đồng nổi giận.

    Gương mặt xinh đẹp của Phương Vân Tĩnh đỏ ửng, khiển trách:

    - Nói mò gì đâu?

    - Hắc hắc…

    Mặt dày của Triệu Đại Đồng cũng đỏ lên, lòng thầm chột dạ, bước chân nhanh hơn.

    Triệu Đại Đồng đi mở đường, Hồ Hàn đi đoạn hậu, hai vị mỹ nữ đi ở giữa, không có gì để nói.

    Mấy người vừa nói vừa cười xuống núi, rất nhanh đã quên chuyện trên núi vừa rồi.

    Đúng lúc này, Triệu Đại Đồng đột nhiên kinh hô một tiếng, trượt chân, cắm đầu xuống dưới!

    Mà Hồ Hàn, Phương Vân Tĩnh cùng Mã Quyên cách sau một đoạn, căn bản không tới kéo kịp.

    Mắt thấy Triệu Đại Đồng rơi xuống vách núi, hai nữ lập tức bị dọa tới ngây dại.

    Hồ Hàn cũng ngẩn người, có điều chung quy vẫn là con trai, nhanh chóng phản ứng, chạy tới xem tình xuống, kêu lớn:

    - Triệu Đại Đồng! Triệu Đại Đồng!

    Phương Vân Tĩnh cùng Mã Quyên nhanh chóng lấy lại tinh thần, chạy tới, nước mắt chực ậc ra, kêu khóc:

    - Triệu Đại Đồng, cậu có đó không?

    - Triệu Đại Đồng, nói một câu a!

    - Triệu Đại Đồng, đừng làm chúng tớ sợ!



    Dù kêu lớn, nhưng mấy người cũng thầm hiểu, dốc núi dựng đứng như thế, bên dưới cơ bản là vực sâu, rơi xuống nhất định lành ít dữ nhiều. Xong…

    Mã Quyên hoang mang mang:

    - Tên hòa thượng lừa đảo kia, không phải hắn nói hắn có thể đoán mệnh sao? Thấy tôi có họa sát thân, sao lại không thấy Đại Đồng gặp nguy hiểm? Lừa đảo, Đại Đồng nói đúng, hòa thượng đều là lừa đảo…

    Nhưng đúng lúc này.

    - Đừng mắng, đừng hô, tôi chưa chết! Treo ở trên cây!

    Thanh âm của Triệu Đại Đồng bỗng truyền đến, ba người lập tức ngây người, lại lập tức cuồng hỉ.

    Hồ Hàn cũng lấy lại tinh thần, kêu:

    - Cậu nắm cho chắc, đừng để rơi xuống, tôi lên núi tìm dây thừng, kéo cậu lên!

    Phương Vân Tĩnh cũng kêu:

    - Đúng, đúng, đúng, đừng vội!

    - Không phải…

    Triệu Đại Đồng hô.

    Mã Quyên cũng hét:

    - Không phải cái gì? Cậu nắm cho chắc, tuyệt đối đừng để rơi, tôi xuống núi gọi người.

    - Không phải, các cậu nghe tôi nói.

    Triệu Đại Đồng hô.

    - Không phải cái gì? Lúc này bớt tranh cãi, tôi đi tìm dây thừng.

    Hồ Hàn kêu lên.

    Triệu Đại Đồng nói:

    - Không phải, các cậu nghe tôi nói!

    Hồ Hàn còn muốn nói thêm, Phương Vân Tĩnh đột nhiên nghĩ tới, kêu lên:

    - Dây thừng? Cậu nói muốn tìm dây thừng?

    Hồ Hàn sờ sờ gáy:

    - Đúng vậy, không tìm dây thừng thì tìm cái gì?

    - Tôi nhớ hòa thượng trong Nhất Chỉ miếu, vừa cầm một sợi dây ra ngoài. Lúc trở về, lại không thấy cầm theo dây nữa, đúng hay không?

    Phương Vân Tĩnh nói.

    Mã Quyên gãi gãi đầu:

    - Hình như là vậy.

    Hồ Hàn cũng gật theo.

    Phương Vân Tĩnh nói:

    - Hắn để dây thừng ở đâu đó, không cần lên núi, tìm bốn phía xem…

    - Các cậu đừng tìm, nghe tôi nói hết không được sao?

    Triệu Đại Đồng muốn khóc, hắn lơ lửng giữa trời, quần còn bị rách, chỗ kia sắp bị điên lên rồi. Giờ hắn mới hiểu, cái gọi là gió thổi chít chít mát. Thực con mẹ nó quá thoải mái, nhưng người bên trên lại không cho hắn nói chuyện, thực sự vội muốn mắng người.

    - Cậu nói.

    Phương Vân Tĩnh kêu lên.

    - Dây thừng ở ngay cạnh tôi! Không biết ai buộc nó, vừa vặn rủ xuống bên cạnh tôi. Tôi muốn nói, các cậu xem dây thừng đã được buộc trên chưa! Nếu buộc rồi, để tôi leo lên. Ây gu, cây này sắp không chịu được nữa rồi, các cậu nhanh lên!

    Triệu Đại Đồng nhìn dây thừng vừa vặn rủ xuống bên tay, khóc không ra tước mắt, rốt cục có thể nói chuyện.

    Ba người Phương Vân Tĩnh, Mã Quyên cùng Hồ Hàn cùng ngây người! Sau đó đột nhiên lấy lại tinh thần, tranh thủ cúi đầu quan sát, quả nhiên nhìn thấy một sợi dây thừng, chỉ là nó trong cỏ, không dễ nhìn thấy, một đầu dây buộc chắc chắn vào gốc một cây đại thụ bên bờ vực, đã buộc chặt, rất chắc chắn!
     
    nguyenmai thích bài này.
  2. Vạn Cổ Thư Thần

    Vạn Cổ Thư Thần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/9/18
    Bài viết:
    16,540
    Được thích:
    10,487
    Chương 7: Trên Núi Có Sói
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Hồ Hàn đi qua kéo, hỏi:

    - Là sợi dây này sao?

    - Đúng! Đúng là sợi này!

    Triệu Đại Đồng kêu lên.

    - Rất chắc chắn, không có vấn đề, cậu buộc đoạn dưới lên người, chúng tôi kéo cậu lên.

    Hồ Hàn kêu lên.

    Triệu Đại Đồng vội lên tiếng, đầu dây bên hắn đã buộc một cái thòng lọng, không cần phiền phức như vậy, tay vươn vào trong, kéo căng là được.

    Bên trên, Hồ Hàn cùng Phương Vân Tĩnh, Mã Quyên cùng chung sức kéo lên, lại thêm Triệu Đại Đồng đạp vào vách núi đẩy lên, rất nhanh đã lên bờ.

    Triệu Đại Đồng vừa lên đến, bốn người lập tức ngồi bệt trên đất, nghĩ tới cảnh vừa rồi, thần sắc vẫn hiện vẻ nghĩ mà sợ.

    Cũng không biết qua bao lâu, trời đang sập tối, Phương Vân Tĩnh lấy lại tinh thần:

    - Ai nha, trời sắp tối rồi!

    - Thế này không ổn, đường núi khó đi, nếu lại rơi xuống, chưa chắc đã có rễ cây cho chúng ta nắm, càng không có dây thừng cho chúng ta dùng.

    Mã Quyên nói.

    - Không phải trùng hợp.

    Triệu Đại Đồng bỗng nói.

    - Cái gì không phải trùng hợp?

    Hồ Hàn tò mò.

    Triệu Đại Đồng nói:

    - Tôi cũng không biết, tôi cảm thấy, ánh mắt vị Đại sư ở Nhất Chỉ miếu kia nhìn tôi là lạ. Nhưng tôi còn nghĩ hắn không có ý tốt, giờ nghĩ lại, hẳn là hắn nhìn ra tôi có một kiếp này. Chỉ có điều thái độ của tôi quá hung man, cho nên hắn không tiện mở miệng nói. Thực tế, nếu hắn nói, tôi thực có thể đánh hắn một quyền…

    Phương Vân Tĩnh cũng nói:

    - Vậy thì dễ hiểu, hắn biết Mã Quyên sẽ té ngã, để một cái giày lên bậc thang, cứu được Mã Quyên. Hắn tính được Triệu Đại Đồng sẽ rơi xuống, thế là buộc một sợi dây thừng ở đây, cứu được Triệu Đại Đồng. Tôi cảm thấy, chúng ta gặp được kỳ nhân rồi! Vị hòa thượng này, thực sự là Đại sư! Không phải lừa đảo!

    Mã Quyên cũng nghĩ lại, gật đầu:

    - Có vẻ đúng như vậy, tôi cảm thấy chúng ta trách lầm hắn rồi. Thái độ của chúng ta không tốt, còn mắng người ta… Sau đó còn nói xấu không ít.

    Hồ Hàn gãi gãi đầu:

    - Ừm, trời sắp tối rồi, giờ xuống núi quá nguy hiểm, không bằng quay lại, thuận tiện nói xin lỗi Đại sư, đêm nay vẫn nên đóng quân dã ngoại trên núi thôi, Đại sư đã lợi hại như vậy, hẳn không phải người xấu.

    - Nếu là người xấu, chúng ta đã sớm chết rồi, trở về thôi!

    Mã Quyên nói.

    - Trở về! Trước đó tôi nói với hắn như vậy, hắn vẫn cứu ta, ân này không thể không tạ, nếu không lương tâm bất an.

    Triệu Đại Đồng nói.

    Mã Quyên nói theo:

    - Tôi cũng vậy, cùng xin lỗi.

    - Tôi muốn thắp một nén hương, trụ trì lợi hại như vậy, vậy tòa miếu này hẳn rất linh nghiệm.

    Hồ Hàn nói.

    - Trong đó là Tống Tử Quan Âm…

    Phương Vân Tĩnh nhắc nhở.

    - Ách…



    Lúc bốn người quay lại, tính tình đã triệt để thay đổi, không còn vẻ khinh miệt khi tới, chỉ có vẻ tôn trọng. Có điều, bốn người vừa trở lại, đã thấy trước cổng có một người, đầu trọc dưới trăng rất dễ thấy, chính là trụ trì Phương Chính!

    - Đại sư, chúng ta trở lại.

    Mấy người cùng nói, đồng thời khom người hành lễ, xem như chịu tội, cũng có chút tôn kính từ nội tâm.

    Phương Chính ôn hòa nhìn đám người, lòng thầm nở hoa:

    “Đây là cảm giác làm Đại sư a? Thoải mái! Thực sự thoải mái! Hắc hắc…”

    Ý cười trên mặt Phương Chính vừa chuẩn bị tan, đã nghe hệ thống nói:

    “Nhắc nhở hữu nghị, làm một Đại sư, trời sập không sợ hãi. Chỉ mấy người đã khiến ngươi mặt cười đón lấy, ngày sau ngàn người, vạn người, ngàn vạn người cùng cúng bái, ngươi sẽ thế nào? Khí độ Đại sư, phải bồi dưỡng từng giờ từng phút.”

    Ý cười trên mặt Phương Chính liền ngưng lại lại, duy trì ôn hòa, khiêm tốn mà cơ trí cười:

    - Các vị thí chủ, tới để trả dây thừng cho bần tăng?

    - Ách…

    Mấy người lập tức ngơ ngác, không nghĩ tới, hòa thượng này lại trực tiếp như thế.

    Triệu Đại Đồng cầm dây đưa lên.

    Phương Chính đưa tay nhận lấy, sau đó quay người vào trong, không đợi Triệu Đại Đồng mở miệng, bịch một tiếng, đóng cửa!

    Triệu Đại Đồng vừa muốn nói chuyện, đã nghe tiếng Phương Chính truyền ra:

    - Đêm đã khuya, bản miếu là miếu nhỏ, không tiếp đãi ăn ngủ. Nếu mấy vị tới cắm trại dã ngoại, hẳn là có chuẩn bị đầy đủ, nghỉ ngơi ở ngoài luôn đi. Nhắc nhở một chút, trên Nhất Chỉ sơn có sói, chú ý an toàn.

    Không gợi ý còn tốt, vừa nhắc tới, mấy người lập tức có chút sợ hãi.

    Triệu Đại Đồng kêu lên:

    - Đại sư, anh nói bên ngoài có sói, sao còn để chúng tôi ở ngoài? Quá nguy hiểm? Xin ngài thương sót, để chúng tôi vào trong ở, không ở thiền phòng, nằm ở sân cũng được a!

    - Đúng vậy, Đại sư, ở ngoài có sói a! Chúng tôi lại không có vũ khí gì.

    Mã Quyên cũng gấp.

    Mà thần sắc Phương Chính ở sau cửa lại khẽ giãy dụa…

    “Ting! Không quy củ không thành viên phương, quy củ của Nhất Chỉ miếu, không thể phá. Nếu như phá, đánh giá giáng cấp.”

    Phương Chính nghĩ nghĩ, thở dài, cũng không mở cửa, chỉ nói:

    - A Di Đà Phật, các vị thí chủ, sớm hạ trại đi. Phụ cận Nhất Chỉ miếu, vẫn khá an toàn.

    Nói xong, Phương Chính bước nhanh vào trong, lấy trong bếp một thanh dao phay, sau đó lại lấy một cây gậy, đặt bên gối, nghĩ một chút, nếu thực có sói tới, đây sẽ là trang bị cứu người của hắn. Có điều, bản thân Phương Chính cũng không có bao nhiêu hi vọng, hắn thế nào, bản thân hắn rõ! Đừng nói là sói, dù chỉ là một con chó Teddy nổi điên, hắn cũng không làm gì được…

    Có điều Phương Chính cũng không quá lo, dù nghe nói trên Nhất Chỉ sơn có sói, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Chí ít, hắn ở đây nhiều năm như vậy, cũng chỉ nghe qua tiếng sói tru khi còn nhỏ, lớn lên căn bản chưa thấy bao giờ. Có người nói, mọi người quá hung dữ, nên dọa sói chạy vào sâu trong rừng.

    Cũng chính bởi vậy, Phương Chính mới dám để mấy người ở ngoài. Nếu quả thực có sói chạy vòng vòng, hắn sẽ không để mấy người ở ngoài, dù hệ thống không đồng ý, hắn cũng không làm như vậy, mạng người quan trọng.

    Có điều, vẫn phải có ý thức nguy cơ, cho nên, vẫn phải chuẩn bị dao phay, côn bổng.

    Mặc dù giá trị vũ lực của cá nhân thấp tới mức có thể bỏ qua không tính, có điều hiện tại, có còn hơn không, yên lặng cầu nguyện mấy người bình an, Phương Chính mới nằm trên giường nhắm mắt lại.

    Phương Chính thầm nói:

    “Hệ thống, ta cứu người hai lần, có phải là có hai lần rút thưởng không?”

    “Đúng!”

    “Vậy giờ ta có thể rút chứ?”

    Phương Chính hỏi.

    “Có thể.”

    “Ta có thể tự mình rút a? Ngươi đừng có lập tức định sinh tử, tốt xấu gì cũng phải để ta tham dự một chút a.”

    Phương Chính khổ sở nói.

    “Có thể!”

    Sau một khắc, một cái bàn quay lớn xuất hiện trước mặt Phương Chính, trên bàn quay có một cái kim chỉ, vừa nhìn liền có thể hiểu thứ này hoạt động thế nào. Quay bàn quay, rút bảo bối!

    Nhưng lập tức, sắc mặt Phương Chính liền tái lại, trên bàn quay, lại không có bất cứ thứ gì!

    “Hệ thống huynh, cái này là sao? Không có gì cả?!”

    “Ting! Quý ở tham dự, còn kết quả, ta sẽ nói.”

    “Ách…”

    Phương Chính thầm mắng một câu, cũng nhận mệnh, tùy tiện quay một cái, chờ kết quả.
     
    nguyenmai thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)