Huyền Huyễn Kiếm Tôn - Thanh Phong Loan Thượng

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Tôn
    Tác giả: Thanh Phong Loan Thượng
    Chương 331: Cút

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Nam tử hơi kinh ngạc:

    - Chẳng lẽ hai vị không biết, Ninh quốc Quốc chủ Thác Bạt Ngạt là Tiên Thiên mị thể, nếu có thể song tu, sẽ giúp tăng rất nhiều công lực! Hợp Hoan tông, Hoan Tiếu môn đều đã tới Ninh quốc đuổi bắt người này, muốn đem người này về luyện thành Lô đỉnh.

    Nói tới đây, nam tử cười tà:

    - Nghe nói Quốc chủ Ninh quốc quốc sắc thiên hương, mỹ nhân hiếm thấy, nếu có thể…

    Thanh âm nam tử hơi ngừng lại, bởi một thanh kiếm đã xuyên qua mi tâm hắn!

    Nam tử hoàng sợ nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền băng lãnh, sát ý lạnh lẽo, tay phải cầm kiếm ấn nhẹ:

    Gằn giọng nói:

    - Nữ nhân của ta, con mẹ nó ngươi cũng dám động!

    Thanh âm vừa dứt, liền quơ kiếm.

    Xùy!

    Một cái đầu lập tức bay lên!



    Đầu nam tử bay rất xa, hai mắt trợn lên, hiển nhiên là chết không nhắm mắt.

    Trên không, Thác Bạt Tiểu Yêu khẽ vẫy tay, nạp giới của nam tử vừa rồi lập tức bay tới tay nàng, nàng cũng không lập tức xem đồ bên trong, mà nhìn về Diệp Huyền, giờ phút này, Diệp Huyền cầm Linh Tú kiếm đang đổ máu, sát ý phát ra như thực chất.

    Thác Bạt Tiểu Yêu đi tới bên cạnh Diệp Huyền, nói khẽ:

    - Tiểu Diệp Tử, sao vậy?

    Diệp Huyền lắc đầu:

    - Chúng ta tạm không về Khương quốc nữa, trước đi Ninh quốc!

    Nói xong, hắn quay người trở lại vân thuyền, mà cùng lúc, từ ba chiếc vân thuyền cách đó không xa đột nhiên xuất hiện mười mấy người, tất cả đều đạt tới Thần Hợp cảnh!

    Mười mấy người nhanh chóng bay tới, nháy mắt đã vây lấy hai người Diệp Huyền.

    Trong mười mấy người, một thanh niên nam tử bước tới, trong tay cầm trường thương, nhìn qua Thác Bạt Tiểu Yêu, lại nhìn Diệp Huyền:

    - Ngươi giết người của ta?

    Diệp Huyền nhìn người tới:

    - Có vấn đề?

    Thanh niên nam tử híp mắt:

    - Hẳn là các hạ cũng tới từ Trung Thổ Thần Châu, Ngô Tuấn ta ở Trung Thổ Thần Châu cũng được coi như quen biết mấy người, dù là tồn tại trên Yêu Nghiệt bảng, cũng biết được mấy người.

    Diệp Huyền dùng kiếm chỉ thẳng:

    - Cút!

    Thanh niên nam tử hơi nheo mắt, một sợi hàn mang lóe lên:

    - Các hạ không nể mặt? Đã như thế…

    Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên thả người nhảy lên, chém xuống một kiếm.

    Ánh mắt thanh niên nam tử hơi co lại, trường thương trong tay đột nhiên đâm tới, thương ra như sấm, chấn động không gian.

    Kiếm tới!

    Oanh!

    Thương kiếm va chạm, tiếng bạo tạc vang lên như sấm, dư âm khuếch cả một vùng. Cùng lúc đó, một bóng người liên tục lùi lại, những nơi lướt qua, trực tiếp đập ta cả không khí!

    Bóng người này, đương nhiên là thanh niên nam tử kia.

    Vừa lui một cái, đã lui trọn vẹn bốn năm mươi trượng, vừa dừng lại, trường thương trong tay cũng trực tiếp nổ tung, khóe miệng ứa máu.

    Thanh niên nam tử nhìn Diệp Huyền, ánh mắt đầy ngưng trọng.

    Diệp Huyền đang muốn xông tới, thanh niên nam tử đột nhiên nói:

    - Chờ đã, chúng ta lập tức cút!

    Nói xong, hắn quay người chạy, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã biến thành một điểm đen, mà đám người xung quanh, cũng dồn dập chạy trốn.

    Diệp Huyền cũng không đuổi theo, bởi hiện hắn không muốn phí thời gian, việc cấp bách hiện tại là sớm tới Ninh quốc!

    Dù ở Thanh châu này, Ninh quốc cũng được tính là cường quốc, nhưng tông môn thế gia ở Trung Thổ Thần Châu, vẫn còn khoảng cách lớn!

    Nhất định phải nhanh chóng tới Ninh quốc!

    Rất nhanh, Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu về lại vân thuyền, trực tiếp bay tới Ninh quốc.

    Sau khi hai người Diệp Huyền rời đi, một nơi khác, thanh niên nam tử tên Ngô Tuấn kia mới ngừng lại, thần sắc đầy ngưng trọng!

    Đặc biệt là Ngô Tuấn, vừa rồi nếu không phải hắn dùng toàn lực, một kiếm kia đã đủ lấy mạng hắn!

    Bên cạnh, một nam tử hỏi:

    - Đại ca, tên Kiếm tu kia là ai? Lại mạnh như vậy?

    Ngô Tuấn lắc đầu:

    - Không biết, sợ là người này đã đạt tới Kiếm chủ, Kiếm chủ trẻ như vậy, coi như ở Trung Thổ Thần Châu cũng phải có tiếng tăm lừng lẫy mới đúng, mà ta lại chưa từng nghe qua người này. Chẳng lẽ, hắn là người Thanh châu?

    Nam tử bên cạnh lắc đầu:

    - Cái chỗ hẻo lánh như Thanh châu này, sao có thể có tồn tại yêu nghiệt như thế?

    Ngô Tuấn lạnh lùng nói:

    - Sao không thể? An Lan Tú kia không phải cũng tới từ Thanh châu sao?

    An Lan Tú!

    Nghe ba chữ này, đám người đều trở nên ngưng trọng.

    Cái tên này, Trung Thổ Thần Châu hiện không ai không biết, không người không hay!

    Một hồi sau, Ngô Tuấn lắc đầu:

    - Bất kể thế nào, cũng phải cẩn thận hơn cho thỏa đáng. Chút nữa các ngươi ra ngoài dò xét một phen, xem thiên tài yêu nghiệt Thanh châu này thế nào. Chúng ta ra ngoài lăn lộn, nhất định phải hiểu được, ai có thể đụng, ai không thể sờ!

    Đám người gật đầu, rất nhanh đã lần lượt biến mất.

    timviec taitro

    Trên vân thuyền.

    Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu đứng trên đầu thuyền, sắc mặt Diệp Huyền âm trầm như nước, không biết đang nghĩ gì.

    Thác Bạt Tiểu Yêu kéo ống tay áo Diệp Huyền, nói khẽ:

    - Tiểu Diệp Tử, đừng lo lắng, giờ chúng ta chạy tới, nhất định sẽ kịp!

    Diệp Huyền khẽ gật đầu:

    - Chỉ hy vọng như thế!

    Nói tới đây, hắn như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn Thác Bạt Tiểu Yêu:

    - Tiểu Yêu, tông môn thế gia ở Trung Thổ Thần Châu đều làm việc không chút kiêng kỵ như vậy sao?

    Thác Bạt Tiểu Yêu lắc lắc:

    - Ở Trung Thổ Thần Châu, bọn hắn đương nhiên không dám làm thế, bởi người ở đó, đều không phải người bình thường, bọn hắn không dám không kiêng kỵ. Nếu có, sớm muộn cũng sẽ bị người xử lý. Hơn nữa, bên trên còn Hộ Giới giả, đám người kia dù lòng tham không đáy, nhưng vẫn có lực chấn nhiếp nhất định!

    Nói tới đây, nàng hơi dừng lại, lại nói:

    - Bọn hắn dám không kiêng nể ở Thanh châu như thế, chủ yếu là do bọn hắn vốn coi Thanh châu cùng Thương Lan châu là chốn man di. Mà xác thực, Võ đạo của Thanh châu cùng Thương Lan châu đều kém hơn Trung Thổ Thần Châu nhiều. Hơn nữa, Hộ Giới giả của Thanh châu đã tới Trung Thổ Thần Châu, bởi vậy, bọn hắn mới dám ngông nghênh như thế.

    Diệp Huyền gật đầu, nói khẽ:

    - Đã hiểu!

    Thác Bạt Tiểu Yêu lại nói:

    - Ta có nghe qua cái tên Hợp Hoan tông cùng Hoan Tiếu môn, hai tông môn này cũng có chút sức ảnh hưởng, có điều thanh danh cực không tốt, bởi bọn hắn thích đuổi bắt nữ tử, sau đó đem về luyện thành lô đỉnh để tu luyện, loại tu luyện này, giống như ma đạo, kỳ thực, nó vốn là một nhánh của ma đạo. Chỉ có điều, trong Hộ Giới minh cũng có không ít cường giả Ma đạo, bởi vậy, chỉ cần các thế lực Ma đạo này mà không làm gì quá mức, bình thường cũng sẽ không sao!

    Ma đạo!

    Diệp Huyền hơi nhíu mày:

    - Còn có Ma đạo?

    Thác Bạt Tiểu Yêu nói:

    - Đương nhiên có, ngoài Ma đạo còn có cả Yêu đạo, Quỷ đạo. Hợp Hoan tông cùng Hoan Tiếu môn này không phải kẻ tốt lành gì, đợi lát nữa gặp, trực tiếp đánh chết là được!

    Diệp Huyền: “…”

    Dưới hiệu lệnh của Diệp Huyền, vân thuyền tăng tốc độ, thẳng tiến Ninh quốc!

    Trên đường đi, hai người gặp rất nhiều vân thuyền cùng hướng, phần lớn người trên vân thuyền là dong binh, một số khá bình thương, nhưng cũng có một số rất mạnh, thậm chí khiến Diệp Huyền hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm.

    Mục đích của những người này, đều là Ninh quốc!

    Dù sao, Ninh quốc cũng là một quốc gia, của cải trong quốc gia này, sao mà kinh người cơ chứ!

    Những người này đều di chuyển vô cùng nhanh, trợ đi trễ, cơm thừa canh cặn cũng không có mà ăn!

    Mà trong lúc đó, giữa các vân thuyền cũng phát sinh sung đột, có điều, chưa ai tìm đến Thác Bạt Tiểu Yêu gây chuyện.

    - -----------
     
    banhdacua25 and inthenight like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Tôn
    Tác giả: Thanh Phong Loan Thượng
    Chương 332: Biểu hiện phóng khoáng một chút!

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Bởi Thác Bạt Tiểu Yêu đứng trên đầu thuyền, nhìn thấy vô số vân thuyền lướt qua đều hô lớn:

    - Các ngươi tới cướp bóc sao? Ta có rất nhiều tiền…

    Nói xong nàng còn lấy ra một đống Chân khí cùng linh ngọc các thứ bày ra.

    Nhưng một điều khiến Diệp Huyền nghẹn họng trân trối, chính là nàng rêu rao như thế, lại không có bất cứ ai tới gây chuyện!

    Đều không xa.

    Ra khỏi cửa, người dám không kiêng nể gọi người tới cướp như thế, chỉ có hai loại, một là kẻ ngốc, IQ không bình thường, mà một loại khác, là thực lực vô cùng mạnh, mạnh tới mức có tự tin này. Mặc dù thoạt nhìn Thác Bạt Tiểu Yêu cũng giống loại thứ nhất, nhưng khi nhìn thấy một tên Thần Hợp cảnh bị một búa đập thành thịt vụn, đã không còn ai dám xông lên có ý đồ.

    Con hàng này giả heo ăn hổ!

    Nhìn thấy đám người không sang cướp bóc, Thác Bạt Tiểu Yêu có chút buồn bực!

    Diệp Huyền đột nhiên hỏi:

    - Sao ngươi không chủ động đi cướp của bọn hắn?

    Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn Diệp Huyền:

    - Cha ta nói, ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, bọn hắn không chọc ta, ta cũng ngại qua bắt bạt bọn hắn. Thế nhưng, nếu bọn hắn chủ động chọc ta, ta sẽ đánh chết bọng hắn, lúc đó cũng không cần ngại!

    Diệp Huyền có chút im lặng, nha đầu này muốn cướp cũng cần lý do. Có điều, nàng nói cũng có lý

    Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi!

    Mặc dù Diệp Huyền hắn được xưng là thổ phỉ, nhưng nếu người khác không đụng tới hắn, hắn cũng không chủ động cướp đoạt!

    Nói ra, hắn cùng Thác Bạt Tiểu Yêu lại là người cùng đường!

    Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền đột nhiên nhìn Thác Bạt Tiểu Yêu:

    - Không đúng, lúc trước là Tiểu Yêu ngươi chủ động đánh ta, lúc đó ta cũng không chọc ngươi a!

    Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt nhìn:

    - Có sao?

    Diệp Huyền nghiêm túc gật đầu:

    - Có!

    Thác Bạt Tiểu Yêu nghĩ một chút, chân thành nói:

    - Vấn đề này là một vấn đề nghiêm túc, ta cảm thấy chúng ta có thể tạm thời không nhắc tới, sau này có dịp thì lại hay!

    Diệp Huyền: “…”

    Thấy Diệp Huyền không hỏi nữa, Thác Bạt Tiểu Yêu thầm thở nhẹ một hơi, kỳ thực nàng cũng chưa từng nghĩ muốn giết Diệp Huyền, chỉ là muốn ngăn một phen, bởi lúc đó, Thương Mộc học viện cũng chỉ treo giải ngăn Diệp Huyền lại. Sở dĩ nói thế, là bởi lão cha nàng nói, ra ngoài, phải giả hung một chút!

    Nếu không giả bộ hung dữ mọt chút, rất dễ bị người bắt nạt!

    Vân thuyền càng lúc càng nhanh, khoảng cách tới Ninh quốc cũng ngày càng gần.

    Ninh quốc.

    Giờ khắc này, rất nhiều người lạ mắt xuất hiện ở Đế đô Ninh quốc, những người này vừa vào thành, tuyệt không có lấy nửa người an phận, cướp bóc, giết người, gian dâm… không việc ác nào không có…

    Đối với những người này mà nói, với thực lực mạnh mẽ của bản thân, lại thêm không chút trói buộc nào, bọn hắn có thể muốn làm gì thì làm!

    Mà Ninh quốc cũng tuyệt không chịu khoanh tay đứng nhìn, cấm vệ quân cùng Kim Ngô vệ đều đi ra, bắt đầu trấn áp cường giả Trung Thổ Thần Châu.

    Đáng tiếc là, hiệu quả cũng không quá lớn, bởi vốn trong thành, hiệu quả của quân đội cũng yếu đi nhiều, hơn nữa đối phương đều vô cùng mạnh, bởi vậy Đế đô Ninh quốc lại càng thêm loạn! Thậm chí, có một số nhóm dong binh còn trực tiếp xông tới hoàng cung Ninh quốc…

    Hoàng cung đại điện, Thác Bạt Ngạn ngồi trên long ỷ, sắc mặt âm trầm, sau lưng nàng còn một nam một nữ hai lão.

    Lúc này, một tên hắc y nhân bước vào trong điện, người này quỳ một gối:

    - Bệ hạ, đám cường giả tới từ Trung Thổ Thần Châu đang vây quanh hoàng cung, cửa bắc đã thất thủ, cửa nam nhiều lắm có thể chống thêm nửa canh giờ…

    - Báo!

    Lại một tên hắc y nhân vọt vào:

    - Bệ hạ, Lý gia, Càng giang, Phong gia đều công khai tạo phản, tham dự vây công hoàng cung!

    Trên long ỷ, Thác Bạt Ngạn xiết chặt nắm đấm, sắc mặt âm u như nước, không biết đang nghĩ gì.



    Vân thuyền, Diệp Huyền đứng trên đầu thuyền, đột nhiên nói:

    - Tiểu Yêu, hộ pháp cho ta, không cho bất luận kẻ nào tiến vào phong của ta!

    Nói xong, hắn liền trở lại trong phòng.

    Vừa vào phòng, hắn lập tức tới Giới Ngục tháp, tay phải khẽ mở, tám thanh kiếm xuất hiện trong tay.

    Chớp mắt yên lặng, Diệp Huyền cầm một thanh kiếm cắm vào trong cơ thể…

    Thôn phệ!

    Trước khi quyết định, hắn có chút lưỡng lự, bởi tám thanh kiếm này đều có thể dùng như phi kiếm, có thể tăng rất nhiều chiến lực cho hắn.

    Thế nhưng nghĩ lại, tám thanh kiếm này có mạnh hơn nữa, đều không thể giúp hắn chém giết cường giả Vạn Pháp cảnh! Muốn chém giết Vạn Pháp cảnh, như vậy chỉ có thể để hắn đột phá tới Thần Hợp cảnh!

    Trước vì có Thương Mộc học viện cùng Ám giới ở Trung Thổ Thần Châu, hắn không dám đột phá Thần Hợp cảnh, bởi một khi đột phá tới Thần Hợp cảnh, cường giả Vạn Pháp cảnh của Thương Mộc học viện sẽ không cần áp chế cảnh giới mà xuất thủ với hắn.

    Trừ đó ra, cảnh giới lúc trước của hắn cũng chưa quá vững chắc, bởi vậy hắn tạm không chọn đột phá Thần Hợp cảnh. Còn hiện tại, qua một trận chiến với Thương Mộc học viện, tự thân hắn đã đạt tới cực hạn, đặc biệt là Kiếm đạo, hắn đã có cảm ngộ mới!

    Đối với hắn mà nói, thời cơ đột phá đã tới!

    Thôn phệ một thanh kiếm, Diệp Huyền lập tức cảm nhận được vô số năng lượng tràn khắp toàn thân, rất nhanh, Linh Tú kiếm trong cơ thể rung lên, chốc lát, những năng lượng này như tìm được cống xả, dồn dập đổ về phía Linh Tú kiếm. Linh Tú kiếm thôn phẹ một hồi, chừng một khắc đồng hồ sau, lại tản ra một cỗ năng lượng càng thêm tinh thuần, sau đó tán khắp toàn thân hắn.

    Thần Hợp cảnh.

    timviec taitro

    Cái gọi là Thần Hợp cảnh, kỳ thực là thân thể cùng linh hồn hoàn mỹ dung hợp, thân thể cùng linh hồn tựa như năm ngón tay, năm ngón vốn tương liên, thế nhưng, không có nghĩa là trời sinh có thể vận dụng năm ngón linh hoạt.

    Linh hồn cùng thân thể vốn tương liên, nhưng còn cần thêm một bước dung hợp!

    Tới Thần Hợp cảnh, thân thể cùng linh hồn ăn ý thêm một bước, từ đó dẫn tới thay đổi về chất!

    Điều mà Diệp Huyền hắn muốn làm hiện tại, chính là để thân thể cùng linh hồn càng tiến thêm một bước, lần nữa thuế biến.

    Chừng nửa canh giờ, Diệp Huyền lại thôn phệ thêm một thanh kiếm.

    Cứ như vậy, trong Giới Ngục tháp, khí tức hắn càng lúc càng mạnh…

    Ngoài Giới Ngục tháp, trên vân thuyền, Thác Bạt Tiểu Yêu có chút buồn chán, nàng ngồi trên lan can, hai chân nhỏ phiêu đãng ngoài thuyền.

    Đúng lúc này, một chiếc vân thuyền từ sau áp sát, tốc độ chiếc vân thuyền kia cực nhanh, chỉ chốc đã vượt qua chiếc vân thuyền của nàng cùng Diệp Huyền, đang bị vượt qua, Thác Bạt Tiểu Yêu quay đầu nhìn vân thuyền, trên vân thuyền có một nam tử mặc cẩm bào.

    Nam tử ăn mặc quý phái, cẩm y trường bào, bên hông đeo linh ngọc, nhìn liền biết không phú thì quý.

    Như nhận thấy ánh mắt Thác Bạt Tiểu Yêu, nam tử đột nhiên quay đầu nhìn, vừa nhìn ánh mắt liền sáng lên, tay phải đè xuống, vân thuyền vốn lao nhanh đột nhiên chậm lại.

    Nam tử mặc cẩm y nhìn Thác Bạt Tiểu Yêu, mỉm cười:

    - Không biết vị cô nương này xưng hô thế nào?

    Thác Bạt Tiểu Yêu lãnh đạm nói:

    - Có chuyện gì sao?

    Nam tử mặc cẩm y cười nói:

    - Tại hạ vừa thấy cô nương, liền cảm thấy cô nương như thiên nhân, thực không giấu diếm, tại hạ muốn kết giao bằng hữu với cô nương, không biết cô nương có đồng ý!

    - Bằng hữu?

    Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt nhìn:

    - Ngươi muốn làm bằng hữu với ta?

    Nam tử mặc cẩm y gật đầu:

    - Nếu có thế làm bằng hữu với cô nương, là tam sinh vinh hạnh của tại hạ!

    Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn qua nam tử mặc cẩm y, lãnh đạm nói:

    - Nếu muốn làm bằng hữu với ta, vậy phải biểu hiện phóng khoáng một chút!

    Biểu hiện phóng khoáng…

    - --------
     
    banhdacua25 and inthenight like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Tôn
    Tác giả: Thanh Phong Loan Thượng
    Chương 333: Thứ rác rưởi gì vậy?

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Nam tử mặc cẩm y hơi cứng lại, một hồi sau như nghĩ tới điều gì, khóe miệng hơn nhếch lên, nữ nhân có thể giải quyết bằng tiền, thực sự không còn gì tốt hơn, có thể bớt được nhiều phiền phức!

    Nam tử mặc cẩm y hơi bấm tay, một cái thẻ bay tới trước mặt Thác Bạt Tiểu Yêu:

    - Trong tấm thẻ này, có năm mươi vạn kim tệ, xem như lễ gặp mặt của ta với cô nương!

    Năm mươi vạn kim tệ!

    Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn qua tấm thẻ, lắc đầu thở dài:

    - Khó trách lão cha nói, tri âm khó cầu, lần đầu Tiểu Diệp Tử gặp ta, không tiếc đưa tới mấy ức kim tệ… xem ra, Tiểu Diệp Tử chính là tri âm của ta.

    Nói xong nàng bấm tay một cái, tấm thẻ trực tiếp bay trở lại:

    - Đi đi! Thác Bạt Tiểu Yêu ta chỉ làm bằng hữu với người có ánh mắt, như Tiểu Diệp Tử vậy, còn ngươi, quá nghèo! Ta không muốn làm bằng hữu với ngươi!

    Nam tử mặc cẩm y hơi híp mắt:

    - Các hạ không nể mặt?!

    Nghe vậy, Thác Bạt Tiểu Yêu quay đầu nhìn qua, không nói nhảm, một búa đập tới.

    Nam tử mặc cẩm y biến sắc, thân hình run lên, lui ra chừng chục trượng, mà chiếc vân thuyền của hắn, đã lập tức nát bét, hóa thành một đống bột bịn rơi xuống.

    Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nam tử mặc cẩm ý liền tái nhợt!

    Người trong nghề vừa nhìn liền biết có được hay không, hắn biết, bản thân đã đắc tội người không nên đắc tội!

    Nam tử mặc cẩm y vội thi lễ với Thác Bạt Tiểu Yêu:

    - Là ta đường đột, mong cô nương rộng lòng tha thứ.

    Thác Bạt Tiểu Yêu vươn tay:

    - Để đồ lại, người có thể đi.

    Nam tử mặc cẩm y: “…”

    Chừng một khắc sau, Thác Bạt Tiểu Yêu ngồi trên lan can, đếm đếm một đống đồ:

    - Cái này cho Tiểu Diệp Tử, cái này là của ta, cái này là của Tiểu Diệp Tử, cái này là của ta, cái này là của Tiểu Diệp Tử, ừm, cái này cũng cho Tiểu Diệp Tử…

    Một ngày sau.

    Đế đô Ninh quốc..

    Thời khắc này, Đế đô Ninh quốc đã sớm loạn.

    Bởi rất nhiều võ giả từ Trung Thổ Thần Châu tới, binh lính bình thường căn bản không thể ngăn cản!

    Mà đây cũng không phải nguyên nhân chính, nguyên nhân chính là bởi linh khí Thanh châu khô kiệt, lòng người đã loạn, đặc biệt là Đế đô Ninh quốc, linh khí ở đây tiêu tán với tốc độ kinh người. Lúc đầu còn có Hoàng thất Ninh quốc trấn áp, trong thành còn miễn cưỡng duy trì yên ổn, không có nhiễu loạn quá lớn!

    Nhưng về sau, khi đám người Trung Thổ Thần Châu tới, thế cục lập tức mất kiểm soát! Bởi, binh sĩ ở đây không cản được người Trung Thổ Thần Châu.

    Nhìn thấy đám người Trung Thổ Thần Châu làm loạn không chút kiêng nể, người trong thành cũng có chút không nhẫn nại được. Thế là, cả thành đều loạn.

    Không chỉ trong thành loạn, mà hoàng cung Ninh quốc cũng đầy nguy hiểm.

    Tứ phía hoàng cung, đã có hai bên bị công hãm, mà những kẻ tiến công, đều là võ giả Trung Thổ Thần Châu.

    Những người này, có dong binh, có đệ tử thế gia, cũng có tán tu!

    Bọn hắn không ngại đi vạn dạm tới Thanh châu, chính là để cướp đoạt.

    Điên cuồng cướp đoạt!

    Đây là điều bọn hắn muốn làm!

    Ngoại trừ tu sĩ Trung Thổ Thần Châu, còn có tu sĩ bản thổ của Ninh quốc, trng những người này, phần lớn là đệ tử các thế gia.

    Cảnh nội Ninh quốc, Ninh gia đương nhiên là đệ nhất thế gia, mà trừ Ninh gia, còn có các thế gia cổ lão khác, trong lúc nguy cấp nhất, những thế gia này không chọn đứng cùng lợi ích Ninh quốc, mà đều chọn nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

    Dưới cái nhìn của bọn hắn, Ninh quốc nhất định vong!

    Bởi, Hợp Hoan tông cùng Hoan Tiếu môn của Trung Thổ Thần Châu, đã xuất thủ với Hoàng thất Ninh quốc.

    Ở Thanh châu, thế lực Ninh quốc cũng không nhỏ, nhưng so với thế lực từ Trung Thổ Thần Châu, lại không thể so sánh.

    Lại thêm tình cảnh linh khí khô kiệt, có thể nói, Ninh quốc đã bước tới tuyệt cảnh.

    Tình huống này, ai cũng muốn húp một chén canh, dù sao cũng là một quốc gia, của cải nhất định rất kinh người.

    Hoàng cung Ninh quốc, Thác Bạt Ngạn ngồi trên long ỷ, sau lưng vẫn là hai lão một phụ một lão, trước mặt trái phải, có chừng ba mươi thị vệ mặc trọng giáp, cầm trọng kiếm.

    Kim Ngô vệ!

    Ba mươi tên Kim Ngô vệ này là tinh anh trong Kim Ngô vệ, từng người đều đạt tới trình độ thân kinh bách chiến, sức chiến đấu đứng đầu Ninh quốc.

    Thác Bạt Ngạn ngồi trên long ỷ, mặt không biểu tình.

    Lão phụ sau lưng nàng đột nhiên đứng đậy:

    - Bệ hạ, đi trước đi!

    - Đi?

    Thác Bạt Ngạn lãnh đạm nói:

    - Mục tiêu hai tông kia là ta, chạy đi đâu?

    Lão phụ trầm giọng nmói:

    - Hai người chúng ta liều mạng cũng phải bảo vệ bệ hạ an toàn rời đi!

    - Bách tính toàn thành cùng các tướng sĩ thì sao?

    Thác Bạt Ngạn cười khẽ:

    - Mặc kệ bọn hắn sao?

    timviec taitro

    Trong điện, ba mươi tên Kim Ngô vệ cùng quỳ xuống:

    - Chúng ta nguyện vì bệ hạ mà chết!

    Thác Bạt Ngạn khẽ lắc đầu:

    - Muốn bỏ qua bách tính, bỏ qua binh sĩ, trẫm không làm được!

    Nói xong, nàng đứng lên:

    - Đi, theo trẫm gặp người Trung Thổ Thần Châu.

    Thanh âm vừa dứt, nàng dẫn đầu đi ra khỏi đại điện, sau lưng, ba mươi tên Kim Ngộ vệ theo sát đằng sau.

    Trong điện, lão phụ cùng lão giả đưa mắt nhìn nhau, hai người thấp giọng thở dài, cùng đi theo.

    Ngoài điện, cơ bản hoàng cung Ninh quốc đã bị luân hãm, bởi đã có cường giả Vạn Pháp cảnh xuất thủ.

    Trong hoàng cung, hết thảy binh sĩ đã lui giữ tới cửa điện, mà trước những binh sĩ này, có hơn một trăm tên cường giả tới từ Trung Thổ Thần Châu, trong đó, còn có ba tên Vạn Pháp cảnh! Trừ đó ra, bên ngoài còn có hơn hai trăm người, những người này phần lớn là tu sĩ Ninh quốc.

    Sở dĩ hoàng cung luân hãm nhanh như vậy, kỳ thực là bởi có cường giả Vạn Pháp cảnh xuất thủ. Dưới tình huống bình thường, cường giả Vạn Pháp cảnh không thể tùy ý đánh, đặc biệt là loại việc như diệt quốc thế này, nhưng hiện tại, Thanh châu đã không còn Hộ Giới giả, những người này căn bản không cần kiêng kỵ!

    Trước đám cường giả tttd, có một nam tử trung niên ăn mặc đẹp đẽ, cùng một lão giả có chút khô gầy.

    Nam tử trung niên mặc một bộ hồng bào, trên mặt trang điểm đày cộp, nhìn qua rất đẹp. Lão giả khô gầy cũng mặc một bộ hồng bào, trên áo bào họa từng thân thể trần trụi, nam có nữ có.

    Hai người đều đang nhìn Thác Bạt Ngạn trong đám binh sĩ, ánh mắt không chút che giấu sự tham lam cùng dâm tà.

    Nam tử trung niên đột nhiên cười tà:

    - Quả là Nội Mị chi thể, nếu có thể, chậc chậc…

    Lão giả khô gầy cũng nhếch miệng cười:

    - Xác thực, Nội Mị chi thể hiếm có, lão phu nguyện tinh tẫn thân vong cũng không nề hà, ha ha…

    Đúng lúc này, lão phụ sau lưng Thác Bạt Ngạn đột nhiên đứng dậy:

    - Chư vị, bệ hạ ta cùng Khương quốc Diệp Quốc sĩ quen biết, mong các vị cho chút tình mọn!

    - Diệp Huyền?

    Nam tử trung niên nhíu mày:

    - Cái thứ rác rưởi nào vậy? Chưa từng nghe qua!



    - ----------
     
    inthenight thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Kiếm Tôn
    Tác giả: Thanh Phong Loan Thượng
    Chương 334: Hết thảy có ta

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Nghe nam tử trung niên, lão phụ sau lưng Thác Bạt Ngạn lập tức trầm xuống!

    Nàng không ngờ tới, người này lại không cả nể mặt Diệp Huyền!

    Phải biết, ở Thanh châu hiện tại, danh tiếng của Diệp Huyền là lớn nhất, trừ Đại Vân đế quốc, Thương Lan học viện cũng là thế lực mạnh nhất Thanh châu!

    Mà không tính Thương Lan học viện, thực lực bản thân Diệp Huyền cũng vô cùng kinh khủng. Có thể nói, ở Thanh châu này, Diệp Huyền vẫn có lực chấn nhiếp nhất định.

    Có điều, nàng lại không nghĩ tới, những người này không chút nể mặt!

    - Diệp Huyền?

    Đúng lúc này, lão giả mặc áo đỏ hơi nhíu mày.

    Nam tử trung niên nhìn lão giả:

    - Sao? Giang Dạ huynh biết người này?

    Lão giả tên Giang Dạ gật đầu:

    - Không biết, chỉ là từng nghe qua tên người này, nghe nói hắn từng có xung đột với Thương Mộc học viện cùng Ám giới. Thương Mộc học viện còn phái cường giả tới Thanh châu, có điều, ta cũng không biết kết quả cuối cùng thế nào.

    Kết quả!

    Chuyện Thương Mộc học viện, trừ lưu truyền một chút ở Thanh châu, kỳ thực cũng không truyền tới Trung Thổ Thần Châu, bởi đã bị đám Hộ Giới giả trấn áp xuống. Hai Hộ Giới giả bị chém, đối với Hộ Giới minh mà nói, thực sự vô cùng mất mặt, bọn hắn đương nhiên không muốn để chuyện này truyền ra, bởi như thế sẽ ảnh hưởng tới uy nghiêm Hộ Giới minh!

    Từ trước tới nay, Hộ Giới minh luôn là tồn tại cao không thể phạm!

    Mà hiện tại, nếu để thiên hạ biết người của Hộ Giới minh bị chém giết, uy vọng Hộ Giới minh nhất định sẽ giảm đi nhiều.

    Bởi vậy, dưới sự áp chế của Hộ Giới minh, ngoại trừ một ít các đại thế lực, căn bản không mấy người biết chuyện đã xảy ra với Thương Mộc học viện.

    Nam tử trung niên đột nhiên cười:

    - Giang Dạ huynh yên tâm, ở cái Thanh châu này, ngoài Đại Vân đế quốc kia, những người còn lại căn bản không đủ úy hiếp, thậm chí nói là sâu kiến cũng không bằng!

    Giangg Dạ gật đầu:

    - Không sai!

    Nói xong, lão nhìn Thác Bạt Ngạn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười dâm tục:

    - Người này là Nội Mị chi thể, thể chất này thực sự hiếm thấy, không thể bỏ qua. Hơn nữa, thực lực Ninh quốc này không yếu, đợi chút nữa bắt được nàng ta, bảo khố cùng cả Ninh quốc đều sẽ trở thành vật trong tay chúng ta, ngươi ta được cả hai, ha ha,,,

    Nam tử trung niên cười hắc hắc:

    - Cũng đúng, không thể ngờ được, cái Thanh châu nho nhr này, lại có thể làm hoàng đế một phen, ha ha…

    Nói xong, hắn bước lên một bước, một bước này, một cỗ áp lực vô hình đã bao lấy đám người Thác Bạt Ngạn!

    Sau lưng Thác Bạt Ngạn, lão phụ cùng lão giả kia đột nhiên đứng dậy, lão phụ đưa tay đánh một chưởng.

    Oanh!

    Cỗ uy áp mà nam tử trung niên tạo ra lập tức tiêu tan.

    Nam tử trung niên nhìn lão phụ, cười nói:

    - Thú vị.

    Nói xong, hắn quay đầu nhìn hai lão giả gần đó:

    - Hai vị, nếu đã tới thì đương nhiên góp chút sức, hai người này giao cho hai người các ngươi, thế nào?

    Hai lão giả đưa mắt nhìn nhau, gật đầu:

    - Được!

    Thanh âm vừa dứt, hai lão giả lập tức vọt tới phía lão phụ cùng lão giả sau lưng Thác Bạt Ngạn.

    Lão phụ sau lưng trầm giọng nói:

    - Bệ hạ bảo trọng!

    Thanh âm vừa dứt, nàng cùng lão giả bên cạnh khẽ rung lên, hóa thành một cái bóng bắn ra.

    Rất nhanh, bốn tên cường giả Vạn Pháp cảnh bay lên không trung chiến đấu.

    Bên dưới, nam tử trung niên cùng Giang Dạ đi tới trước mặt Thác Bạt Ngạn.

    Trước mặt Thác Bạt Ngạn, đám binh lính không chút lùi bước, mặc dù bọn hắn biết rõ bản thân không thể cản nổi, thậm chí so sâu kiến còn không bằng, nhưng bọn hắn không lùi.

    Đằng sau là Quốc chủ Ninh quốc, là đối tượng mà bọn hắn thần phục!

    Thác Bạt Ngạn không chút biểu tình, trong tay áo rộng thùng thình của nàng, đã nắm chắc hai mai phù tạc đầy tính bạo tạc!

    Viêm Bạo phù!

    Tương đương với một kiện Thiên khí, chẳng qua chỉ có thể dùng một lần duy nhất, mặc dù là duy nhất, nhưng uy lực lại không tầm thường, nếu dùng tốt, nhất định có thể đánh giết cường giả Vạn Pháp cảnh.

    Đương nhiên, nàng cũng khó mà sống nổi, hoặc nói, nàng cũng không có ý định sống.

    Bởi nàng hiểu rõ, sống, sợ là còn thống khổ hơn chết!

    Nam tử trung niên bước ngày càng gần, nhìn Thác Bạt Ngạn, ánh mắt không chút che giấu vẻ tham lam.

    Thác Bạt Ngạn khẽ thôi động huyền khí, Viêm Bạo phù trong tay rung lên kịch liệt, đang muốn bộc phát, đúng lúc, một đạo kiếm quang từ chân trời chém tới.

    Xung quanh, đám người dồn dập nhìn về phía chân trời!

    Thác Bạt Ngạn cũng nhìn qua.

    Tốc độ đạo kiếm quang kia cực nhanh, tựa như một viên vẫn tinh, vô cùng nhanh chóng.

    Rất nhanh, nam tử trước mặt Thác Bạt Ngạn đột nhiên biến sắc, bởi hắn phát hiện, mục tiêu của kiếm quang lại chính là hắn!

    Sắc mặt nam tử trung niên lập tức băng lãnh, tay phải đưa lên, chốc lát, một sợi hồng thải bắn lên, trực chỉ kiếm quang.

    Trên không, kiếm tới.

    Hồng thải mạnh mẽ chặn lại kiếm quang, thế nhưng chỉ một khắc, kiếm qunag kia đột nhiên rung lên kịch liệt.

    Oanh!

    Hồng thải lập tức bị đánh bay, kiếm quang kia cũng bám sát.

    Ánh mắt nam tử trung niên hơi co lại, hắn không thể không chọn mạnh mẽ chống đỡ, thân hình lóe sau, lui chừng vài chục trượng.

    timviec taitro

    Hắn vừa lui, một thanh niên nam tử đã xuất hiện trước mặt Thác Bạt Ngạn!

    Người tới, chính là Diệp Huyền.

    Mà bên cạnh Diệp Huyền, là Thác Bạt Tiểu Yêu đang tò mò dò xét bốn phía.

    Diệp Huyền cầm Linh Tú kiếm, chỉ thẳng nam tử trung niên:

    - Chờ ta một lát, lập tức tới lấy đầu ngươi!

    Nói xong, hắn quay người nhìn Thác Bạt Ngạn, giờ phút này, Thác Bạt Ngạn cũng đang nhìn hắn.

    Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

    - Có kinh hỉ không? Có thấy ngoài ý muốn không?

    Thác Bạt Ngạn không nói, nhưng Viêm Bạo phù trong tay áo nàng đã dần bình ổn lại.

    Diệp Huyền nhẹ nhàng ôm lấy Thác Bạt Ngạn:

    - Hết thảy có ta!

    Nói xong, lại quay người nhìn tên nam tử tủng niên.

    Thác Bạt Ngạn nhìn bóng lưng Diệp Huyền, không nói.

    Lúc này, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên đi tới trước mặt Thác Bạt Ngạn, đánh giá nhìn Thác Bạt Ngạn:

    - Ngươi cũng họ Thác Bạt?

    Thác Bạt Ngạn nhìn Thác Bạt Tiểu Yêu, khẽ gật đầu.

    Thác Bạt Tiểu Yêu nhếch miệng cười một tiếng:

    - Thật là trùng hợp, ta cũng họ Thác Bạt!

    Thác Bạt Ngạn: “…”

    Cách đó không xa, Diệp Huyền đi hướng nam tử trung niên, cầm chắc Linh Tú kiếm trong tay. Hiện tại, Linh Tú kiếm đã đạt tới Chân kiếm trung phẩm.

    Sau khi thôn phẹ tám thanh kiếm, hắn cũng không đạt tới Thần Hợp cảnh, thế là, hắn lại mua một thanh Chân kiếm cùng với ba thanh Minh kiếm thượng phẩm từ chỗ Lục lâu chủ. Bốn thanh kiếm, tiêu hết hai khối Thiên giai võ kỹ.

    Kỳ thực hắn cũng không nỡ lấy ra hai cuốn Thiên giai võ kỹ, lấy ra, hắn có chút không nỡ bỏ, cũng rất đau lòng.

    Nhưng không thể làm khác được, không bỏ cũng phải bỏ! Hắn nhất định phải đạt tới Thần Hợp cảnh, chỉ có đạt tới Thần Hợp cảnh, mới có thể tranh phong với Vạn Pháp!

    Sau khi thôn phệ mười một thanh Minh kiếm cùng một thanh Chân kiếm, hắn đạt tới Thần Hợp cảnh, không chỉ thế, Linh Tú kiếm cũng đạt tới Chân kiếm trung phẩm.

    Sau khi đột phá tới Thần Hợp cảnh, hắn cũng đang muốn tìm người luyện tay một chút, nhìn xem giữa hắn cùng Vạn Pháp cảnh, có còn khoảng cách hay không!



    - ----------
     
    banhdacua25 and inthenight like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)