[Kiếm Hiệp] Cổ Đạo Kinh Phong - Cổ Đạo Kinh Hồng (New: C680)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi llFate, 12/2/11.

  1. Cổ đạo kinh phong
    Tác giả: Cổ đạo kinh hồng

    Quyển 32
    Chương 670: Tiềm Tức Chân Uyên

    Người dịch: mts86vt
    Nguồn: Tàng Thư Viện





    Thương Kính Tôn giơ Khung Thương kiếm, mắt nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn, đã đoạn khí. Lãnh Mộc Nhất Tôn trong chớp mắt đã hủy đi đan điền chân nguyên của hắn.

    - Sư phụ --

    Bên ngoài vang lên tiếng thét bi thiết, một đệ tử Điểm Thương nhảy vào rồi quỳ rạp xuống đất, là Thương Chỉ Ung.

    Thì ra, ngày đó Ma Thần tông tiêu diệt Điểm Thương sơn cùng Đông A kiếm phái, Thương Kính Tôn bi phẫn nộ hận trở lại Điểm Thương sơn, nhưng chỉ thấy Điểm Thương sơn đã bị cháy sạch chỉ còn gạch nói đổ nát. Hắn ngửa mặt lên trời hú dài, sau đó lao xuống núi, bắt đầu liều mạng tìm kiếm tung tích của giáo đồ Ma tông, thấy một người giết một người, đến sau đó gặp người thì giết, không phân chính tà. Thương Chỉ Ung muốn khuyên can sư phụ, nhưng suýt nữa bị liệt nhận giết chết. Thương Kính Tôn điên cuồng giết chóc, mãi đến khi nghe được tin tức, nói Lãnh Mộc Nhất Tôn đang vây đánh Đường môn, vì vậy hắn điên cuồng chạy đến Thục trung.

    Thương Chỉ Ung biết sư phụ muốn tìm Lãnh Mộc Nhất Tôn liều mạng, vì vậy hắn chạy đến Đông A kiếm phái, hy vọng Nam A Tử có thể khuyên can sư phụ. Đáng tiếc, mặc dù Nam A Tử đã chạy tới, nhưng vẫn không cứu được sư phụ hắn.

    Thương Chỉ Ung quỳ xuống đất, hét lên bi thiết, sau đó cả người lẫn kiếm bắn tới Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn vỗ vào Thương Kính Tôn, Thương Kính Tôn lao tới Thương Chỉ Ung. Thương Chỉ Ung vội vàng đưa tay ôm lấy sư phụ, "oanh" lại bị chấn bay, máu tươi phun ra. Lãnh Mộc Nhất Tôn đồng thời xuất hiện, tay phải đâm vào ngực Thương Chỉ Ung! Một bóng người thoắt cái dán đất lướt qua kéo Thương Chỉ Ung ra xa hai trượng. Thì ra là Cốc A.

    Vô Trần, Lãnh Nguyệt, Nam A Tử đồng thời lướt tới, phất trần, trường kiếm đâm thẳng tới Lãnh Mộc Nhất Tôn. Bất kể thế nào họ cũng muốn bảo vệ huyết mạch cuối cùng của phái Điểm Thương.

    Bên kia, ba vị đại trưởng lão Cái Bang đang đấu tả hữu tôn sứ, hai vị chấp sự cùng hai vị hộ pháp trưởng lão thì ngăn cản Tứ tông trường lão, còn lại thì rơi vào hỗn chiến.

    Trong hỗn chiến, Công Tôn Đại Nương vẫn trường tụ bay lượn, chưa xuất kiếm, Yên Hà kiếm vẫn nằm trong tay một kiếm thị. Mà cách đó không xa, Thái Quân một tay cầm cành cây chống thân thể cứng ngắc, một tay vung Hàng Long trượng bảo vệ Vô Song, nhưng xuất trượng càng lúc càng vất vả.

    Công Tôn Đại Nương lướt tới trước mặt Thái Quân, vung trường tụ cuốn bay hai giáo đồ Ma tông rồi hỏi:
    - Thái Quân thế nào rồi?

    Ánh mắt đặt lên người Vô Song. Thái Quân đẩy Vô Song ra phía trước:
    - Cái thân già này của lão thân không hữu dụng nữa rồi, làm phiền đại nương chiếu cố nha đầu này!

    - Thái Quân --

    Vô Song ngạc nhiên thảng thốt. Công Tôn Đại Nương vòng song tụ, cũng không quản Vô Song có đáp ứng hay không, liền bảo vệ nàng dưới trường tụ của mình.

    Ở bên kia, Lan Đình một khắc không dừng thi hành Kim Châm Độ Kiếp cho Nam Cung Trường Mại, mắt điếc tai ngơ đối với những tiếng hét hò xung quanh, một tên cao thủ phân đường lại lặng lẽ lướt tới, đâm trường kiếm ra.

    Sở Phong đột nhiên ý thức được cái gì, xoay người lại, hét một tiếng rồi Cổ trường kiếm tuột tay bắn ra, đâm bay tên cao thủ phân đường đó đóng đinh trên vách đá. Nhưng lập tức lại có hai cao thủ phân đường lướt tới, một kiếm đâm tới Nam Cung Trường Mại, một kiếm đâm tới Thượng Quan Lan Đình. Lòng Sở Phong như rơi vào vực sâu.

    Đúng lúc này, Công Tôn Đại Nương tung trường tụ quấn lấy chuôi Yên Hà kiếm, "cheng", trường kiếm xuất vỏ, một đạo hà quang xẹt qua, hai cao thủ phân đường ầm ầm ngã xuống, cổ họng đã bị đứt.

    Công Tôn Đại Nương thu ống tay áo lại và kéo Vô Song bay lên, duỗi cánh tay nắm lấy Yên Hà kiếm rồi hạ xuống phía trước Nam Cung Trường Mại, nói với bốn kiếm thị:
    - Bảo vệ Nam Cung gia chủ cùng Thượng Quan Y Tử!

    Bốn kiếm thị chớp người, canh giữ ở bốn phía.

    Lúc này, Sở Phong cũng lấy lại Cổ trường kiếm từ vách núi rồi nhẹ nhàng hạ xuống, cùng Công Tôn Đại Nương liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt liền đặt lên Yên Hà kiếm. Chỉ thấy hoa văn mây cuồn cuộn, hà quang ẩn hiện, lưỡi như thanh sương, ánh màu lục bích, từ xa nhìn như sắc mây rực rỡ, đoạt nhân tâm phách, thân kiếm có khắc một hàng chữ triện cổ, còn trang sức thêm ngọc châu bảy màu, toát nên vẻ cổ xưa đoan trang.

    Sở Phong chỉ lo nhìn Yên Hà kiếm, có hai tên cao thủ Ma tông đã lặng yên lướt tới. Công Tôn Đại Nương vung Yên Hà kiếm chém tới Sở Phtoi1g. Sở Phong giật mình, toan vung kiếm ngăn lại, hà quang lướt qua gương mặt hắn, hai tên cao thủ Ma tông phía sau đã lặng im ngã xuống.

    - Chuyên tâm giết địch!

    Công Tôn Đại Nương lạnh lùng nói. Sở Phong nóng cả tai, biết lại bị hiểu lầm rồi, liền xoay người lướt đi chặn các cao thủ Ma tông khác.

    Tình hình chiến đấu rất giằng co, không chỉ có cao thủ chính đạo ngã xuống, cũng không chỉ có cao thủ Ma tông ngã xuống.

    Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên thoát ra khỏi vòng hợp kích và lướt vào trong hỗn chiến, bắt đầu diệt sát cao thủ chính đạo một cách thô bạo. Chỉ có thể dùng diệt sát để hình dung, bởi vì tốc độ cao thủ chính đạo ngã xuống thật là đáng sợ, đáng sợ khiến người khiếp sợ.

    Vô Trần, Lãnh Nguyệt, Nam A Tử kinh hãi, muốn ngăn Lãnh Mộc Nhất Tôn lại nhưng bọn họ ngăn không được. Các cao thủ Sở Phong, Bá Thúc Ngao, Nam Cung Khuyết, Đường Chuyết, Mộ Dung, Ngụy Đích, Diệu Ngọc vội vàng thêm vào ngăn chặn, nhưng cũng ngăn không được. Lãnh Mộc Nhất Tôn quá nhanh, hơn nữa ở trong hỗn chiến, họ không thể thực hiện vây kín, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn tàn sát cao thủ các phái.

    Sở Phong gầm lên, không đuổi nữa, mà vung kiếm khắp nơi chém giết cao thủ Ma tông, những người khác cũng dừng lại, bắt đầu chém giết chúng đồ Ma tông. Ba vị đại trưởng lão cùng với bốn trưởng lão khác của Cái Bang cũng gia nhập vào trong hàng ngũ chém giết cao thủ Ma tông, mà hai vị tôn sứ cùng đông, nam, tây, bắc Tứ tông trường lão của Ma tông thì khắp nơi giết cao thủ chính đạo.

    Như vậy, song phương liền triển khai đối sát tàn khốc, trên mặt đất nhất thời máu chảy thành sông, chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi mà nhân số ngã xuống đã vượt xa tử thương hỗn chiến trước đó rất nhiều, sinh mệnh ở trong đối sát thảm liệt căn bản không đáng nhắc tới! Hiện tại chỉ xem ai giết hết nhân mã của đối phương trước!

    Đường Ngạo hai mắt phun lửa, y còn đang đuổi theo sát Lãnh Mộc Nhất Tôn, bởi vì Lãnh Mộc Nhất Tôn phần nhiều là giết đệ tử của Đường môn, y hận không thể ăn sống nuốt tươi Lãnh Mộc Nhất Tôn, chỉ hận mọc ít hai cái đùi, càng làm cho y phát điên chính là phi đao y phát ra, ngay cả bụi bặm Lãnh Mộc Nhất Tôn hất lên cũng không chạm tới được.

    Đường Ngạo gầm lên, rút ra hai thanh phi đao cuối cùng rồi ném ra hết sức. Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên xoay người lại, phất ống tay áo một cái, hai thanh phi đao chỉ bắn ra phân nửa rồi đột nhiên bắn ngược trở lại ngực Đường Ngạo.

    - Đại ca!

    Đường Chuyết trong cơn hoảng hốt vung tay ném ra một thanh phi đao, "keng" chặn đứng một trong hai thanh, lại va vào một thanh khác, đáng tiếc, không thể hất bay nó, chỉ làm nó hơi nghiêng đi. Phi đao đâm phập vào ngực Đường Ngạo. Lãnh Mộc Nhất Tôn lướt tới, giơ chưởng vỗ vào chuôi đao, làm cho phi đao đâm xuyên ngực Đường Ngạo. Đường Chuyết lướt tới che trước người Đường Ngạo, tay trái đẩy Đường Ngạo ra vài thước, tay phải giơ kiếm ngăn cản.

    "Bang!"

    Đường Chuyết bị vỗ nặng nề ngã ra đất, phun ra một ngụm máu. Sau một khắc, Lãnh Mộc Nhất Tôn đâm thủ chưởng tới ngực Đường Chuyết. Đường Ngạo quát lên, một tay rút ra phi đao cắm ở ngực, cả người lẫn đao lao tới Lãnh Mộc Nhất Tôn! Lãnh Mộc Nhất Tôn thoắt cái xoay thủ chưởng, hai ngón tay kẹp lấy mũi đao của Đường Ngạo rồi kéo xuống dưới, Đường Ngạo cả người lẫn đao đâm xuống ngực Đường Chuyết. Đường Ngạo quá sợ hãi, liều mạng muốn rút đao về, dưới nóng vội nên ngực vỡ toang, máu phun ra như suối.

    Thái Quân quát một tiếng, lăng không lướt tới mấy trượng, duỗi Hàng long trượng ngăn mũi đao, lại hẩy một cái, muốn đẩy Đường Ngạo và Đường Chuyết ra. Nhưng bà nhanh, Lãnh Mộc Nhất Tôn còn nhanh hơn, y duỗi hai cánh tay đâm tới ngực Đường Ngạo, Đường Chuyết. Thái Quân nhìn chăm chú Lãnh Mộc Nhất Tôn, y sam đột nhiên phùng lên. Hai mắt Lãnh Mộc Nhất Tôn lóe lên, vội thu song chưởng lại rồi bay về phía sau, "Bồng", một luồng Tuyệt Mệnh Khô Yên kích ra từ y sam Thái Quân, đáng tiếc Lãnh Mộc Nhất Tôn đã lướt đi, khô yên ngay cả y sam cũng không dính, mà Hàng long trượng của Thái Quân cũng đẩy Đường Ngạo, Đường Chuyết ra hai trượng, cho nên cả luồng khô yên chỉ trùm tới Bách Trượng Thái Quân!

    - Thái Quân --

    Vô Song chết đứng người, bi thiết hét lên, liều lĩnh lao về phía Thái Quân. Công Tôn Đại Nương lại ôm chặt nàng vào lòng. Đường Ngạo, Đường Chuyết nằm trên mặt đất, ánh mắt đã cứng đơ. Vợ chồng Đường Uyên la lên thất thanh, nhưng vô lực tương cứu. Trên mặt các đệ tử Đường môn tràn ngập bi thương, bọn họ rất rõ ràng, cho tới nay có thể chèo chống Đường môn không phải vợ chồng Đường Uyên, mà là Bách Trượng Thái Quân.

    Sở Phong đột nhiên như lưu quang như tia chớp lướt tới trước mặt Thái Quân, hai tay cầm kiếm chém ra một đạo Thái Cực hồ quang xẹt qua trước người Thái Quân, hắn muốn lấy Thái Cực sâu xa vô cùng dẫn đi khô yên đang phủ lấy Thái Quân.

    Nhưng sự đáng sợ của Tuyệt Mệnh Khô Yên vượt quá sức tưởng tượng của Sở Phong, Cổ trường kiếm không chỉ không thể dẫn đi khô yên, ngược lại đã dẫn một luồng khô yên theo hồ quang trùm tới Sở Phong!

    Như vậy, Tuyệt Mệnh Khô Yên biến thành hai luồng, một luồng phủ lấy Bách Trượng Thái Quân, một luồng phủ lên Sở Phong, toàn bộ cao thủ chính đạo sợ ngây người, Ngụy Đích la lên thất thanh, "leng keng" Tích Thủy kiếm tuột tay rơi xuống.

    Đúng lúc này, một đạo mị ảnh mang theo mái tóc thật dài, lấy tốc độ khó tin băng qua mọi người, thoáng cái lướt tới trước người Sở Phong, vung ống tay áo cuốn lấy hai luồng khô yên bao trùm Sở Phong và Bách Trượng Thái Quân. Là Thiên Ma Nữ, nàng lấy Thiên Ma Công mạnh mẽ vô cùng cuốn hai luồng khô yên rời khỏi mặt đất. Mặc dù khô yên bị cuốn lên nhưng nó không tan đi, trái lại trong nháy mắt hợp hai thành một, thoáng cái bao phủ lấy người Thiên Ma Nữ!

    Sở Phong đứng bất động phía trước Thiên Ma Nữ, trong đầu trống rỗng. Lần đầu tiên hắn cảm thấy Thiên Ma Nữ thực sự sẽ xa rời hắn, hơn nữa là vĩnh viễn xa rời. Giờ khắc này, tất cả với hắn đều đã đình chỉ, tất cả hồi ức, tất cả đích ước mơ, đều tan tành tại giờ khắc này. Trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ, chỉ là một mộng tưởng tan nát.

    Khô yên tan đi, Thiên Ma Nữ lặng lẽ đứng đó nhìn Sở Phong, cũng không khô đi, thậm chí không có chút biến hóa, khuôn mặt vẫn tuyệt mỹ, con mắt vẫn lạnh lùng, nhưng đã dừng hô hấp, tim cũng dừng nhịp đập, đã chân chính biến thành một pho tượng đá.

    Sở Phong mất hồn nhìn Thiên Ma Nữ, từ mất hồn chuyển thành bi thương, từ bi thương chuyển thành phẫn hận, lại từ phẫn hận chuyển thành lạnh giá, lạnh giá một cách triệt để.

    Mọi người đột nhiên sợ hãi nhìn Sở Phong, bởi vì bọn họ cảm thấy khí tức đáng sợ của Sở Phong. Ánh mắt Sở Phong trống rỗng đến đáng sợ, tựa như muốn nuốt chửng tất cả!

    Mọi người không tự chủ được thối lui một bước, ngay cả hô hấp cũng không dám tiếp tục.

    - Sở. . . Sở công tử. . .

    Diệu Ngọc run run khẽ gọi. Sở Phong không có bất luận phản ứng gì, khí tức đáng sợ tràn ra từ thân thể hắn bắt đầu khiến người khác ngạt thở.

    Vô Trần nhìn Thiên Ma Nữ, đột nhiên nói:
    - Sở Phong! Cổ chưa chết! Cổ chỉ tiềm tức phục khí, cổ đã tiến vào Tiềm Tức Chân Uyên!

    Sở Phong vẫn đang trống rỗng nhìn Thiên Ma Nữ, không có bất luận phản ứng gì. Hắn biết Thiên Ma Nữ đang tiềm tức phục khí, cũng biết Thiên Ma Nữ đã tiến vào Tiềm Tức Chân Uyên, hắn đã nghe lão đạo sĩ đề cập qua loại võ công này.

    Tiềm Tức Chân Uyên, thật ra một loại Quy Tức công cực cao sâu. Chân uyên, thuật ngữ của đạo gia, giống như cảnh giới không minh của phật môn, mà tiềm tức, chính là quy tức Tiềm tức phục khí, chính là tiến vào cảnh giới quy tức. Tiềm Tức Chân Uyên chính là thiên nhân chân định của đạo gia, giống như tịch diệt thiền định của phật môn.

    Phàm là người công lực cao thâm thì đều có thể đi vào cảnh giới quy tức, đình chỉ hô hấp, không ăn không uống. Mà người có công lực cự cao có thể đi vào quy tức chiều sâu, tim sẽ trở nên đập rất chậm. Mà người có công lực tuyệt cao có thể tiến vào Tiềm Tức Chân Uyên hiếm thấy, không chỉ đình chỉ hô hấp, ngay cả tim cũng sẽ ngừng đập.

    Quy tức thông thường có thể mấy chục ngày không cần hô hấp, quy tức chiều sâu có thể vài tháng không hô hấp, mà Tiềm Tức Chân Uyên thì có thể vài năm, thậm chí vài chục năm không hô hấp, như thần quy ngủ đông, trường thọ vô kỳ hạn.

    Tuy nhiên Tiềm Tức Chân Uyên phải từ thấp đến sâu chậm rãi tiến nhập, tuyệt đối không thể đột nhiên tiến nhập, bởi vì chỉ có chậm rãi tiến nhập mới có thể tự nắm giữ bản thân, mới có thể tùy thời thức tỉnh; nhưng giả như đột nhiên tiến nhập Tiềm Tức Chân Uyên, tất sẽ mê thất bản thân, mê thất bản thân thì sẽ không biết bản thân đang ở trong quy tức, không biết bản thân đang ở trong quy tức, thì sẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh dậy.

    Thiên Ma Nữ vì chống lại khô yên thôn phệ, trong chớp mắt khô yên phủ lấy mình đã tiến vào Tiềm Tức Chân Uyên, nói cách khác, nàng căn bản không biết mình đang ở trong quy tức, khả năng nàng vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại, vĩnh viễn bồi hồi trong cảnh giởi chân uyên, tiếp tục cuộc đời cô đơn phiêu bạt không bến đỗ của nàng!


     
  2. Cổ đạo kinh phong
    Tác giả: Cổ đạo kinh hồng

    Quyển 32
    Chương 671: Bạo lệ hung hoành

    Người dịch: mts86vt
    Nguồn: Tàng Thư Viện





    Nhân mã của chính đạo cùng Ma tông đã tách ra hai bên, đình chỉ đối sát, từng người nhìn chăm chú vào Thiên Ma Nữ, xung quanh lặng ngắt như tờ. Thiên Ma Nữ chỉ như một pho tượng tượng đá đứng sừng sững, không có hô hấp, tim không đập, nhưng khí tức mạnh mẽ tràn ra vẫn làm cho nhân mã hai bên không dám lộn xộn, cho dù nàng khả năng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.

    Ánh mắt Sở Phong trống rỗng, y sam đột nhiên phùng lên, con ngươi từ trống rỗng biến thành đen kịt, từ đen kịt biến thành tử hồng, lại từ tử hồng biến thành màu máu, toát ra hung lệ thô bạo như dã thú!

    Vô Trần thầm hốt hoảng:
    - Sở Phong, ngươi bình tĩnh đi!

    Sở Phong không có phản ứng, chỉ tùy ý cơn thô bạo trong lòng thiêu đốt, thiêu cháy cả người hắn. Cổ trường kiếm từ tử hồng biến thành huyết hồng, run lên leng keng, y sam thanh lam toàn thân cũng tỏa ra huyết quang thô bạo, khí tức thô bạo làm cho mọi người run rẩy, bắt đầu thối lui lại từng bước.

    Ngụy Đích chợt đi tới phía sau Thiên Ma Nữ, ngón cái, ngón giữa tay trái bấm vào nhau, giơ tay phải ấn vào lưng Thiên Ma Nữ.

    - Tránh xa cô ấy!

    Sở Phong đột nhiên nổi giận gầm lên. Tiếng gầm này quả thật như sấm sét giữa đất bằng, gầm nát cả cõi lòng Ngụy Đích, hai giọt nước mắt lặng yên đọng ở trong mắt nàng. Ngụy Đích cắn môi, không rời đi, yên lặng đặt hữu chưởng lên lưng Thiên Ma Nữ, toàn thân chậm rãi tràn một tầng hơi nước, hình thành một màn nước trong suốt bao vây lấy nàng và Thiên Ma Nữ, tiếp đó thân thể nàng cũng trở nên trong suốt, chậm rãi dung nhập vào trong màn nước. Là Tích Thủy Vô Ngân, thì ra nàng muốn thông qua Tích Thủy Vô Ngân thần hội cùng Tiềm Tức Chân Uyên của Thiên Ma Nữ, từ đó đánh thức Thiên Ma Nữ.

    Bầu không khí đột nhiên ngưng kết, tất cả mọi người ngừng thở. Ngụy Đích có thể đánh thức Thiên Ma Nữ sao? Không ai biết. Bọn họ hy vọng Ngụy Đích đánh thức Thiên Ma Nữ sao? Rất khó nói. Sự xuất hiện của Thiên Ma Nữ quả thật làm cho song phương được nghỉ một hơi, bởi vì nếu tiếp tục đối sát, nhân mã hai bên đều phải tử thương đến không còn. Nhưng Thiên Ma Nữ đáng sợ như vậy, một khi thức tỉnh, nàng có thể như 10 năm trước, đại khai sát giới hay không? Lãnh Mộc Nhất Tôn đã đáng sợ như vậy, cộng thêm Thiên Ma Nữ, họ chỉ có nước chờ chết.

    ***

    Trong thâm uyên vô biên vô hạn, Thiên Ma Nữ một mình cô đơn bước đi. Phía trước vắng vẻ, chỉ có bóng tối cùng sự tĩnh mịch không bờ bến. Nàng không biết mệt mỏi đi về phía trước, vừa không biết đây là nơi nào, cũng không biết phía trước là đi đến đâu. Nàng cũng không muốn biết. Từ lâu nàng đã quen phiêu bạt trong sơn lâm hoang dã, bây giờ cũng chỉ là thay đổi một nơi khác.

    Trên mặt đất chợt xuất hiện từng vòng nước gợn, nàng không dừng bước lại, chỉ đạp "tõm tõm" lên mặt nước đi tới. Đột nhiên, nàng cảm thấy lòng mình hình như bị ai đó nhìn trộm.

    - Thiên Ma Nữ! Thiên Ma Nữ!

    Bên tai chợt vang lên một giọng nói, giống như đã từng quen biết, lại có chút mơ hồ, nàng tiếp tục đi về phía trước.

    - Thiên Ma Nữ, mau dừng lại!

    - Trích Tiên Tử?

    Thiên Ma Nữ rốt cuộc nhận ra giọng nói này, nhưng nàng vẫn đi về phía trước.

    - Thiên Ma Nữ, ngươi không thể đi tiếp, mau quay đầu lại!

    Thiên Ma Nữ không dừng bước.

    - Thiên Ma Nữ, vì sao ngươi không chịu dừng lại, phía trước không có phần cuối!

    - Ta có lỗi với các huynh đệ của ta, ta cô phụ sự tín nhiệm của họ, ta không còn mặt mũi nào đối mặt với họ.

    - Ngươi chỉ muốn cứu họ!

    - Hai tay ta dính đầy máu, giết quá nhiều người.

    - Giang hồ báo thù, luôn có sinh tử!

    - Không, họ cũng không đáng chết, là ta giết họ. Ta sát phạt quá nặng, đã không thể quay đầu, chỉ có thể đi tiếp về phía trước!

    - Thiên Ma Nữ, ngươi quên hắn rồi sao?

    - Hắn. . .

    - Sở Phong!

    Thiên Ma Nữ dừng chân, rồi lại tiếp tục đi về phía trước:
    - Ta nên rời khỏi hắn.

    - Thiên Ma Nữ, hắn cần ngươi!

    - Không, Trích Tiên Tử, hắn cần chính là ngươi. Các ngươi đã từng sinh tử gắn bó, đã có những kỷ niệm khắc cốt minh tâm, vết chỉ ngân trên mặt hắn là ngươi để lại, trong đêm tĩnh mịch không người, hắn sẽ lặng lẽ lấy tay xoa nó, hắn luôn nghĩ đến ngươi, ngươi nên ở bên cạnh hắn.

    Sau một hồi trầm mặc, giọng nói của Ngụy Đích lại vang lên.

    - Thiên Ma Nữ, ngươi có biết không, hắn cũng nói cho ta những gì trải qua giữa hai người. Ngươi vì hắn trả giá quá nhiều, khi hắn nguy nan, là ngươi đã cứu hắn, khi hắn cô đơn, là ngươi bầu bạn với hắn, khi hắn sa sút tinh thần, là ngươi khích lệ hắn, khi hắn bi thương, là ngươi an ủi hắn. Hắn cần chính là ngươi!

    Thiên Ma Nữ đứng lại, nhìn hư không tăm tối vô biên, trong đầu hiện lên quãng thời gian ở cùng với Sở Phong, có chua xót, nhiều hơn là ngọt ngào; có cay đắng, nhiều hơn là vui cười, mà những ngọt ngào vui cười này, rất nhiều là đến từ Sở Phong. Sở Phong vẫn luôn cố gắng làm ấm trái tim đã đóng băng của mình, chân chính nỗ lực chính là hắn.

    Cảnh tượng từ từ biến mất, Thiên Ma Nữ tiếp tục đi về phía trước, không biết là vẫn muốn chạy ra, hay là muốn chạy vào vùng tối tăm mênh mông vô bờ này.

    - Thiên Ma Nữ, mau dừng lại, phía trước không có phần cuối! - Giọng Ngụy Đích hơi lo lắng.

    Thiên Ma Nữ không dừng lại.

    - Thiên Ma Nữ, hắn cần ngươi ở bên cạnh hắn!

    - Không, hắn cũng không cần ta, là ta cần hắn. Là hắn đang lặng lẽ nỗ lực vì ta. Hắn không nên như vậy, hắn cần phải có thế giới càng rộng hơn, ý chí càng lớn hơn. Là ta hạn chế hắn. Hắn nên khôi phục nụ cười thẳng thắn nhất của hắn, khôi phục bản tính tự nhiên nhất của hắn, ta không nên ở bên cạnh hắn nữa.

    Thiên Ma Nữ bước nhanh về phía trước, từng giọt nước mắt trong suốt tràn ra trong khóe mắt nàng.

    - Thiên Ma Nữ, mau dừng lại!

    Thiên Ma Nữ càng chạy càng nhanh.

    - Thiên Ma Nữ, chỉ có ngươi ở bên cạnh hắn, hắn mới có thể khôi phục nụ cười thẳng thắn nhất, chỉ có ngươi có thể.

    - Không, ta nên rời xa hắn, ngươi càng thích hợp ở bên cạnh hắn hơn ta.

    - Nếu như vậy, vì sao ngươi còn miếng ngọc quyết kia?

    Thiên Ma Nữ ngẩn ngơ, nhìn miếng ngọc quyết nắm trong tay.

    - Ngươi có biết không, miếng ngọc quyết này hắn chưa bao giờ đồng ý đưa cho bất kỳ ai, nhưng đã đưa cho ngươi, vì sao? Bởi vì không người nào có thể thay thế vị trí của ngươi ở trong lòng hắn. Nếu như ngươi rời xa hắn, cả đời hắn cũng sẽ không có nụ cười nữa.

    Thiên Ma Nữ ngừng lại, đăm đăm nhìn miếng ngọc quyết trong tay, khi còn bé, mỗi khi mình khóc, sư phụ sẽ cầm một miếng ngọc quyết lắc lư ở trước mặt nàng. . .

    ***

    Hậu viện Đường môn trước cửa sơn động, Thiên Ma Nữ vẫn đứng như tượng đá, đôi lông mi thon dài khẽ giật lên mà không dễ phát hiện. Lãnh Mộc Nhất Tôn chợt hiện sát khí, lướt nhanh tới, kéo theo một đạo ám quang đáng sợ, hai cánh tay dài ra như hai thanh lợi kiếm đâm thẳng vào Thiên Ma Nữ!

    Thái Quân vội quát lên:
    - Chặn Lãnh Mộc Nhất Tôn!

    Đệ tử Đường môn từng người lao về phía trước, tuy nhiên họ thật sự quá yếu, Lãnh Mộc Nhất Tôn hoàn toàn không cần xuất thủ, chỉ kình khí kéo theo khi lướt đã chấn bay tất cả.

    Vô Trần bay về phía trước, tay trái niệp pháp quyết, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tỏa ra vẻ từ nhẫn tĩnh mịch, đoạn mở hai mắt, lăng không lướt tới đâm ra phất trần, thoáng đâm thủng mi tâm của Lãnh Mộc Nhất Tôn. Đáng tiếc, Lãnh Mộc Nhất Tôn thật sự quá nhanh, phất trần đâm thủng chỉ là tàn ảnh y để lại. Phất trần nhanh chóng quay lại quấn lấy cánh tay Lãnh Mộc Nhất Tôn, nhưng một luồng ám kình đáng sợ chớp mắt thấu phất trần. Vô Trần cảm thấy thân thể đột nhiên mất trọng lượng, rơi thẳng xuống đất, dưới kinh hãi vung phất trần xuống mặt đất, cố tung người lên. Người đã bay lên nhưng phun ra một ngụm máu. Lại nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn, song chưởng vẫn đâm thẳng tới Thiên Ma Nữ!

    Vô Giới lao tới, song chưởng chưa đẩy ra đã bị chấn bay giữa không trung. Hoa Dương Phi, Mai đại tiểu thư song song nhảy lên, trường kiếm vừa mới giơ lên đã tuột tay đánh rơi xuống, hổ khẩu vỡ toang. Diệu Ngọc, Nam Cung Khuyết, Đường Chuyết, Nam Quách Xuy Vu đồng thời xuất kiếm, đều không ngoại lệ bị chấn bay.

    Bá Thúc Ngao trầm giọng quát một tiếng, mãnh liệt chém ra hữu chưởng, Hàng Long Chưởng kình cương mãnh vô cùng chém lên song chưởng của Lãnh Mộc Nhất Tôn, nhưng tựa như chém lên tấm thép. Bá Thúc Ngao bay ngược lại mấy trượng, song chưởng của Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn không xê dịch.

    Mộ Dung lướt tới ngăn cản, song chưởng duỗi về phía trước, hai luồng tử quang như miệng mãnh hổ nuốt tới Lãnh Mộc Nhất Tôn. Nhưng tử quang trong nháy mắt bị nuốt sạch, Mộ Dung cũng bị chấn bay. Hai cánh tay Lãnh Mộc Nhất Tôn đã đâm tới trước người Thiên Ma Nữ.

    Sở Phong vẫn đưa lưng ra, đột nhiên xoay người lại, con ngươi huyết hồng bắn ra hai đạo ma quang thẳng đến Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn trong lòng run sợ, nhưng hai cánh tay vẫn không hề giảm thế đi. Sở Phong quát lên một tiếng đâm Cổ trường kiếm ra, chậm trước nay chưa từng có, nhưng đáng sợ trước nay chưa từng có, chậm đến mức thời gian cũng theo Cổ trường kiếm mà ngừng trôi, chậm đến mức ngay cả Lãnh Mộc Nhất Tôn cũng cho rằng thời gian đã đông lại, nhưng mũi kiếm đột nhiên đâm thủng y sam của y, lại đâm thẳng tới ngực y. Lãnh Mộc Nhất Tôn hoảng sợ tỉnh lại, song chưởng kẹp mạnh lấy Cổ trường kiếm, nhưng kiếm kình kinh khủng đẩy y bay ngược lại hơn mười trượng, "ầm", lưng Lãnh Mộc Nhất Tôn nặng nề va vào vách núi đá, cả người lún vào vách núi.

    Sở Phong nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn chằm chằm, miệng gào thét, phương cân búi tóc hất tung lên, mái tóc tung bay, thân Cổ trường kiếm lóe ma quang huyết hồng. Song chưởng của Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn kẹp lấy Cổ trường kiếm, nhưng mũi kiếm vẫn từ từ đâm vào ngực y.

    Oa! Quá hổ thẹn! Bốn đường chủ đứng gần nhất dẫn theo mười tám cao thủ phân đường lao tới Sở Phong, theo đó rất nhiều giáo chúng Ma tông hung dũng lao tới. Sở Phong đột nhiên quay đầu lại, con ngươi bắn ra ma quang, tay trái cầm Thần Thủy tiễn đồng, đoạn phun ra chân khí, "bồng", ống đồng nát bấy, một vùng bọt nước trong suốt bắn ra, chí thuần chí tịnh, nhưng thôi hồn đoạt mệnh, mỗi một giọt nước giống như một mũi tên với sức mạnh vô địch, trong nháy mắt xuyên thủng bốn đường chủ, sau đó xuyên thủng người mười tám cao thủ phân đường, lại xuyên thủng giáo chúng Ma tông hung dũng lao tới, bắn thẳng tới vườn vải ngoài hơn mười trượng, rồi vườn vải ầm ầm ngã xuống, mãi đến khi toàn bộ bọt nước trở xuống mặt đất, quay về đất vàng.

    Oa! Chỉ trong chớp mắt xuyên thủng bốn đường chủ, mười tám cao thủ phân đường, trên trăm giáo đồ Ma tông, đây là Thái Nhất Thần Thủy trong truyền thuyết?

    Lại nhìn bốn đường chủ, toàn thân trên dưới đều là bị thủng lỗ chỗ, dày như tổ ong, mười tám cao thủ phân đường cũng như vậy. Tất cả mọi người khiếp sợ, chính xác hơn là sợ phát khiếp.

    Sở Phong xoay đầu lại, mắt lại nhìn thẳng vào Lãnh Mộc Nhất Tôn, hai tay nắm chuôi kiếm. Hắn rống lên một tiếng, thật như cửu thiên kinh lôi, y sam thanh lam toàn thân rạn nứt, cả khuôn mặt, thậm chí toàn bộ thân thể lóe ma quang tử hồng đáng sợ, thật giống như bạo quân đến từ địa ngục, Ma Thần nghiệt giới, tàn nhẫn hung ác, cả người tràn ra khí tức tử vong đáng sợ, cây cỏ xung quanh trở nên khô vàng héo rụng.

    Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn Sở Phong, lần đầu tiên cảm thấy tử vong tới gần, lần đầu tiên chân chính cảm thấy sợ hãi, toàn thân y không ngừng biến màu đen, nhưng song chưởng vẫn không kẹp được Cổ trường kiếm, mũi kiếm đang từ từ đâm vào ngực y.

    Đúng lúc này, chợt vang lên một tiếng thét kinh hãi:
    - Thiên Ma Nữ. . .cử động rồi!

    Thì ra lông mi của Thiên Ma Nữ khẽ run lên. Tiếng thét này thấu tận đáy lòng Sở Phong, trái tim vốn đã đóng băng đột nhiên nóng rực, hắn quay đầu nhìn sang Thiên Ma Nữ, hai mắt biến mất vẻ thô bạo, thay vào đó là nhu tình.

    Ngay khi hắn quay đầu lại, Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên toàn thân biến thành màu đen, ám kình từ lòng bàn tay trong nháy mắt xuyên qua Cổ trường kiếm, chấn bay Sở Phong cả người lẫn kiếm. Cổ trường kiếm tuột tay bay ra, cheng rơi xuống mặt đất. Lãnh Mộc Nhất Tôn bắn ra khỏi vách núi, hóa thành một đạo ám quang bắn thẳng đến Sở Phong.

    Thái Quân vội quát lên:
    - Phóng ám khí!

    Toàn bộ đệ tử Đường môn đồng thời bắn ra toàn bộ ám khí trên người, vô số ám khí bắn về phía Lãnh Mộc Nhất Tôn, giống như Mạn Thiên Hoa Vũ. Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên ngừng lại, phất ống tay áo một cái, ám khí đầy trời thoắt cái bay ngược lại!

    Ôi! Cơn mưa ám khí này bắn ngược trở lại, đệ tử Đường môn bao gồm cao thủ các phái tuyệt đối sẽ ngã xuống một mảnh, Sở Phong bị chấn bay giữa không trung cũng không thể may mắn tránh khỏi.

    Thiên Ma Nữ mở hai mắt, người đột nhiên hóa thành một đạo mị ảnh che ở trước mặt mọi người, giang hai cánh tay, hướng về ám khí phóng tới hú dài một tiếng, vang động núi sông, bắn thẳng trời xanh, ám khí đầy trời bị tiếng hú nghịch chuyển bắn trở lại Lãnh Mộc Nhất Tôn, càng mạnh mẽ hơn gấp bội.

    Lãnh Mộc Nhất Tôn vội vàng thối lui hai trượng, đoạn quát một tiếng và đẩy song chưởng về phía trước, "bồng", ám khí phía trước đột nhiên quay lại, cùng ám khí phía sau va leng keng vào nhau, nhất thời tia lửa tung tóe. Ngay khi tia lửa bắn ra, Thiên Ma Nữ cùng Lãnh Mộc Nhất Tôn đồng thời lướt tới, người lướt qua nhau, đứng ở vị trí ban đầu của đối phương.

    Một đoạn ống tay áo chợt rơi xuống, là ống tay áo của Lãnh Mộc Nhất Tôn.

    Không ai biết là chuyện gì xảy ra, những gì mọi người thấy chỉ là hai người sượt qua nhau, thay đổi vị trí. Trên thực tế, Thiên Ma Nữ cùng Lãnh Mộc Nhất Tôn trong nháy mắt này đã lấy tốc độ khó tin xuất ra bảy bảy bốn mươi chín chưởng vào đối phương, nhưng không có bất luận chưởng phong nào chạm nhau, nói cách khác, hai người trong nháy mắt chớp người bảy bảy bốn mươi chín lần. Ống tay áo của Lãnh Mộc Nhất Tôn chính là bị Thiên Ma Nữ cắt xuống.

    Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn Thiên Ma Nữ:
    - Ngươi tới cùng cũng ra tay!

    Thiên Ma Nữ lạnh lùng nói:
    - Rời khỏi Đường môn!

    Lãnh Mộc Nhất Tôn không nói gì nữa, Thiên Ma Nữ cũng không lên tiếng. Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề. Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên phân thân ra, nhưng trong nháy mắt y phân ra chín đạo quỷ ảnh, Thiên Ma Nữ đã vươn ngón tay điểm vào một đạo quỷ ảnh trong đó. Chín đạo quỷ ảnh chợt hợp lại, Lãnh Mộc Nhất Tôn hiện ra. Thiên Ma Nữ khẽ thu thay lại. Lãnh Mộc Nhất Tôn lại phân thân ra, nhưng trong nháy mắt quỷ ảnh sắp xuất hiện, Thiên Ma Nữ đã điểm ra ngón tay, vị trí điểm tới vừa vặn là vị trí của một đạo quỷ ảnh trong đó phân ra. Lãnh Mộc Nhất Tôn lại hợp lại phân, Thiên Ma Nữ vẫn khẽ điểm ngón tay vào một đạo quỷ ảnh trong đó, Lãnh Mộc Nhất Tôn đành phải hợp thân hình lại, hiện ra chân thân, mắt nhìn thẳng Thiên Ma Nữ. Ba lần Quỷ ảnh phân thân đều bị Thiên Ma Nữ chính xác điểm trúng chân thân, y biết không cần thiết phải thi triển tiếp nữa.

    Mọi người khiếp sợ khó có thể hình dung, họ không thể tưởng tượng Thiên Ma Nữ sao có thể chỉ dùng một ngón tay, nhẹ nhàng phá vỡ Quỷ ảnh phân thân của Lãnh Mộc Nhất Tôn. Chín đạo quỷ ảnh của Lãnh Mộc Nhất Tôn thậm chí còn không kịp vây tới Thiên Ma Nữ đã bị phá vỡ!

    Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên từng bước một đi tới Thiên Ma Nữ, mỗi một bước đi đều phân ra hai bóng hai bên, lại hợp lại, lại phân ra, càng phân càng nhanh, nhìn qua giống như hai người Lãnh Mộc Nhất Tôn một trái một phải đi đến chỗ Thiên Ma Nữ.

    Thiên Ma Nữ vẫn bất động, thậm chí không nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn, chỉ đăm đăm nhìn hư không rất xa, giống như tượng đá.

    Hai cái bóng của Lãnh Mộc Nhất Tôn chậm rãi đi qua hai bên người Thiên Ma Nữ, Thiên Ma Nữ không nhúc nhích, nhìn qua như thể hoàn toàn không biết Lãnh Mộc Nhất Tôn đang đi qua bên người. Lãnh Mộc Nhất Tôn không xuất thủ, bởi vì y không nắm chắc. Thiên Ma Nữ cũng không xuất thủ, bởi vì nàng cũng không nắm chắc. Hai cái bóng từ từ hợp lại ở phía sau Thiên Ma Nữ, Lãnh Mộc Nhất Tôn lại hiện ra.

    Hai người xoay người lại, lần thứ hai nhìn thẳng đối phương. Họ rất rõ ràng, cho dù có thể đánh bại đối phương, bản thân cũng phải trả cái giá rất khó tưởng tượng.

    Y sam của Lãnh Mộc Nhất Tôn chậm rãi phùng lên, mái tóc dài của Thiên Ma Nữ cũng chậm rãi bay lên, hai người đồng thời lăng không lướt tới, đã phân không ra quỷ ảnh hay là ma ảnh, chỉ thấy quỷ ảnh cùng ma ảnh đầy trời, từng đạo chưởng kình bay vù vù giữa không trung, thanh âm xé gió như quỷ khốc thần hào, chấn nhân tâm phách.

    Mọi người trố mắt đứng nhìn, lần đầu tiên mục sở thị cao thủ tuyệt đỉnh quyết đấu như vậy, lần đầu tiên thấy xuất thủ đáng sợ như vậy, loại chấn động này khó có thể hình dung.

    Ma ảnh, quỷ ảnh đột nhiên biến mất, Thiên Ma Nữ cùng Lãnh Mộc Nhất Tôn đồng thời hạ xuống đất. Lãnh Mộc Nhất Tôn quát một tiếng, hai cánh tay dài ra, cả cánh tay một màu đen sẫm, toả ra ám quang đâm tới Thiên Ma Nữ.

    Thiên Ma Nữ hú dài một tiếng, lòng bàn tay hiện kim quang, đoạn đẩy ra phía trước, "oanh!" một tiếng nổ rung trời, tiếp theo "ầm ầm ầm ầm. . ." liên thanh nổ vang, chưởng kình kinh khủng kích xuyên nhiều nơi trên mặt đất, cát đá bắn ra tung tóe, dư kình không giảm, hất bay đám cao thủ chính đạo cùng Ma tông đang đứng ở hai bên.

    Khói bụi qua đi, Lãnh Mộc Nhất Tôn đứng tại chỗ, song chưởng bị chấn thụt về, Thiên Ma Nữ cũng đứng sừng sững tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ khí phách, có thể chỉ sự mạnh mẽ của nàng mới dám ngạnh tiếp Ma tông Sát Thần Nhất Thức toàn lực kích phát của Lãnh Mộc Nhất Tôn!

    Hai người lại một lần nữa đứng thẳng nhìn nhau. Bộ văn sĩ phục của Lãnh Mộc Nhất Tôn bay phần phật, mái tóc dài của Thiên Ma Nữ tung bay, nhánh khô lá rụng trên mặt đất không gió tự quay tròn, song phương đột nhiên phát ra sát khí đáng sợ, xé tan tành nhánh khô lá rụng trên không trung, sát khí kịch liệt tăng lên, trong nháy mắt tràn ra khắp nơi, bao phủ cả Đường môn. Chim tước không hót, bướm ngừng bay, sâu không tiếng động, tất cả chìm trong tĩnh mịch. Chính đạo cùng Ma tông không ngừng có người ngã xuống đất, toàn thân co quắp, họ không chịu nổi loại khí tức đáng sợ này.

    "Cheng!"

    Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên trường kiếm xuất vỏ, trực chỉ Thiên Ma Nữ. Cũng trong nháy mắt, Thiên Ma Nữ duỗi tay phải, Cổ trường kiếm cắm trên mặt đất cheng bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang. Thiên Ma Nữ nắm chặt chuôi kiếm, chỉ về phía trước.

    Toàn thân Lãnh Mộc Nhất Tôn bắt đầu trở nên đen sẫm, trường kiếm trong tay vốn lóe tinh quang, cũng bắt đầu đen đi, hình như cả người lẫn kiếm đều chìm trong một màu đen, đáng sợ nói không nên lời.

    Toàn thân Thiên Ma Nữ tràn ra kim mang nhàn nhạt, kim mang thấu vào Cổ trường kiếm, thân kiếm lộ ra phong mang, tỏa ra thần quang. Thiên Ma Nữ phun ra chân khí, "cheng ——", Cổ trường kiếm phát ra một tiếng vang thâm thúy, chấn nhân tâm phách.

    Hai người kiếm chỉ đối phương, kiếm quang chưa tiếp, bầu không khí căng thẳng đã khiến mọi người ngạt thở. Rất khó tưởng tượng, một khi kiếm quang va chạm, kiếm khí kinh khủng rốt cuộc sẽ lan đến nơi nào, có bao nhiêu cao thủ chính đạo cùng giáo đồ Ma tông sẽ chết dưới kiếm khí lan đến.

    Ngay khi kiếm khí của song phương vỡ tung muốn kích phát ra, tại một chỗ sâu trong vườn vải đột nhiên vang lên một tiếng hú thê lương kinh khủng, thiên địa tối tăm, khí tức âm trầm đáng sợ thoáng chốc bao phủ cả Đường môn!


     
  3. Cổ đạo kinh phong
    Tác giả: Cổ đạo kinh hồng

    Quyển 32
    Chương 672: Mật lâm thi ảnh

    Người dịch: mts86vt
    Nguồn: Tàng Thư Viện





    Lại nói Thiên Ma Nữ cùng Lãnh Mộc Nhất Tôn kiếm chỉ đối phương, ngay tại thời khắc kiếm khí của song phương sắp vỡ tung thì sâu trong vườn vải đột nhiên vang lên một tiếng thét thê lương chói tai, khí tức âm trầm hung lệ thoáng chốc bao phủ cả Đường môn, theo đó một bóng người cao to khô khốc từ trong nhảy ra, bộ lông trắng bệch, mắt như hang hố, miệng phun bạch khí, không ngờ là vạn ác chi linh Cương Thi Vương!

    Cương Thi Vương từng bước một nhảy tới mọi người, nơi đi qua, cành lá suy tàn, cây cỏ khô héo, ngay cả mặt đất cũng biến màu đỏ và rạn nứt.

    Mọi người sợ hãi ngây ra, loại sợ hãi trong nội tâm này khó có thể hình dung.

    Cương Thi Vương nhảy thẳng vào giữa mọi người, không một ai dám động, ngay cả hít thở cũng không dám. Cương Thi Vương không nhìn sang mọi người, hình như không có hứng thú với họ, chỉ là mùi máu tanh tràn ngập trong không khí khiến nó hơi nóng nảy, nhưng nó không dừng bước, vẫn nhảy thẳng tới cửa động, khi nhảy tới bên cạnh Sở Phong thì nó đột nhiên dừng lại, bởi vì nó ngửi được một hơi thở quen thuộc. Nó từng liếm qua máu của Sở Phong.

    Cương Thi Vương đột nhiên xoay người lại nhìn thẳng vào Sở Phong. Sở Phong bất động, hắn biết lúc này tuyệt đối không thể động, ngay cả mồ hôi lạnh cũng không thể chảy ra. Cương Thi Vương nhìn thẳng Sở Phong, nhìn trái nhìn phải, có lẽ cho rằng mình đã nhận nhầm, liền xoay người đi, lại đột nhiên quay đầu về Sở Phong gầm lên một tiếng, oa, tiếng gầm đáng sợ chấn bay vài cao thủ chính đạo phía sau Sở Phong. Hai chân Sở Phong như đinh đóng trên mặt đất, không hề nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không nháy, như một pho tượng tượng đá.

    Cương Thi Vương gào thét xong, thấy Sở Phong không có phản ứng, nghiêng đầu lại nhìn Sở Phong một cái rồi xoay người tiếp tục nhảy tới cửa động, khi nhảy tới giữa Lãnh Mộc Nhất Tôn và Thiên Ma Nữ nó chợt dừng lại, có lẽ là cảm giác được khí tức ở đây rất không bình thường. Lãnh Mộc Nhất Tôn và Thiên Ma Nữ vẫn đang kiếm chỉ đối phương, không hề động đậy.

    Cương Thi Vương trái nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn một cái, phải nhìn Thiên Ma Nữ một cái, sau đó cúi đầu trầm tư. Nó chợt quay đầu về Lãnh Mộc Nhất Tôn gầm lên, tiếng gầm xé rách văn sĩ phục trên người Lãnh Mộc Nhất Tô. Lãnh Mộc Nhất Tôn không nhúc nhích. Cương Thi Vương nhìn nhìn rồi lại quay đầu về Thiên Ma Nữ gào lên liên tục, nhe ra răng nanh, hơn nữa tiếng gào càng lúc càng điên cuồng, toàn bộ Đường môn đều bị lung lay, tiếng gầm đáng sợ kích thủng nhiều chỗ trên mặt đất, cát bay đá chạy, bụi bặm tận trời. Thiên Ma Nữ bất động sừng sững tại chỗ, ngay cả lông mi cũng không nhảy lên. Cương Thi Vương rốt cuộc dừng lại, nhưng thật lâu nhìn vào Thiên Ma Nữ, có lẽ nó vẫn hoài nghi bóng hình trước mắt đã từng làm cho mình ăn thiệt thòi.

    Sở Phong thấp thỏm không yên, hắn không biết sau một khắc Cương Thi Vương sẽ có hành động gì, có thể sẽ tạp tới, hoặc cào trảo ra. Nhưng hắn không dám động, hắn biết mình khẽ động, Cương Thi Vương thật sự sẽ nuốt chửng Thiên Ma Nữ.

    Cương Thi Vương rốt cuộc dời ánh mắt đi, "bịch, bịch, bịch, bịch. . ." tiếp tục nhảy tới cửa sơn động, cuối cùng nhảy vào sơn động, biến mất không thấy. Ngay sau đó có mấy con đom đóm từ sâu trong rừng rậm bay tới, lượn lờ bay vào sơn động, hình như là đi theo bóng của Cương Thi Vương.

    Khí tức âm trầm bao phủ Đường môn lập tức tiêu tán, nhưng Thiên Ma Nữ và Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn đang kiếm chỉ đối phương, vẫn không nhúc nhích, bầu không khí vẫn khiến người ngạt thở.

    "Đốc, đốc, đốc, đốc. . ."

    Đột nhiên, chỗ cửa động vang lên tiếng chống trượng quen thuộc, theo đó truyền đến một giọng nói còn pha tính trẻ con: "Gia gia, hai đám người này đang đánh tưng bừng, sao phải đi?

    - Nha đầu, đại cương thi kia tới rồi, ngươi không sợ sao?

    - Không sợ, cháu đâu có chọc nó.

    - Nha đầu, nó là Cương Thi Vương!

    - Cương Thi Vương thì sao, cháu thấy nó nhảy nhảy rất thú vị, dáng dấp coi như đoan chính, chỉ là rống lên hơi kinh khủng.

    - Dáng dấp đó mà cũng tính đoan chính?

    - Đúng vậy, trong số cương thi cũng tính đẹp rồi.

    - Ài, nha đầu không biết trời cao đất rộng, cẩn thận nó nuốt chửng ngươi đấy.

    - Cháu không sợ! Cháu muốn xem họ đánh nhau, cháu đang xem hấp dẫn mà!

    - Nha đầu, ngươi muốn nhìn tiểu tử ngốc kia chứ gì?

    - Hứ, gia gia lại nói bậy cái gì vậy! Hắn ngốc, vừa rồi còn như ác ma, Cương Thi Vương còn đẹp hơn hắn!

    - Thật không, vậy cháu cứ kéo gia gia tới đây làm gì? Lẽ nào để nhìn Cương Thi Vương sao?

    - Người ta. . . người ta chính là nhìn Cương Thi Vương!

    - Ha ha, vậy ngươi không mau đi xem nó đi, nó đang ở bên trong đó!

    - Hứ, gia gia!

    - Ôi ôi, nhẹ tay chút, râu của gia gia không chịu nổi đâu!

    - Cháu mặc kệ, cháu không đi! Cháu muốn xem đánh nhau!

    - Nha đầu, bọn họ không đánh!

    - Sao gia gia biết?

    - Vừa rồi gia gia đã tính một quẻ, họ không đánh được đâu.

    - Hứ, quẻ của gia gia chưa bao giờ chuẩn!

    - Vậy sao ngươi còn mỗi ngày quấn quít lấy gia gia gieo quẻ cho tiểu tử ngốc đó?

    - Người ta. . . người ta. . .Hứ, cháu mặc kệ, cháu không đi!

    - Nha đầu, đại cương thi không phải dễ chọc đâu. Ngươi không sợ, nhưng gia gia sợ. Gia gia chỉ biết đoán mệnh, không biết trừ yêu.

    Trong tiếng nói, một lão nhân râu tóc bạc trắng chống quải trượng, dắt một tiểu cô nương xinh đẹp tuổi chừng 15, 16 từ cửa sơn động đi vòng ra. Lão nhân vẻ mặt hiền hoà, tiểu cô nương thì phùng má, chính là Thiên Cơ lão nhân và Tiểu Thư.

    Mọi người ngạc nhiên, họ ở chỗ này đánh một ngày, không ngờ không biết có hai người vẫn đang nhìn từ cửa động. Người của Đường môn càng giật mình, họ bị nhốt nhiều ngày, không ngờ hoàn toàn không biết hai người này, mà chúng nhân Ma tông cũng giật mình, bởi vì họ vẫn luôn canh giữ ở trước cửa động, hai ông cháu này đi vào cửa động lúc nào, họ hoàn toàn không biết.

    "Đốc, đốc, đốc, đốc. . ."

    Thiên Cơ lão nhân một tay kéo Tiểu Thư, một tay chống quải trượng đi ra, đi thẳng đến trước mặt Lãnh Mộc Nhất Tôn cùng Thiên Ma Nữ. Lãnh Mộc Nhất Tôn cùng Thiên Ma Nữ vẫn đang kiếm chỉ đối phương, không hề nhúc nhích.

    Thiên Cơ lão nhân duỗi quải trượng đẩy đẩy Lãnh Mộc Nhất Tôn:
    - Lão nhân gia đi đứng bất tiện, nhường một chút.
    Nhẹ nhàng đẩy Lãnh Mộc Nhất Tôn ra hai thước, sau đó lại chuyển hướng Thiên Ma Nữ:
    - Ngươi cũng nhường một chút.
    Cũng đẩy Thiên Ma Nữ ra hai thước, sau đó lại chống trượng đi qua giữa hai người.

    Trời! Tất cả mọi người sợ ngây người, Lãnh Mộc Nhất Tôn cùng Thiên Ma Nữ đáng sợ thế nào, họ rõ như ban ngày, nhưng Thiên Cơ lão nhân đẩy họ ra tựa như đẩy ra hai đứa trẻ vậy, quả thật khiến người khó mà tưởng tượng.

    "Đốc, đốc, đốc, đốc. . ."

    Tiếng chống trượng đi xa, Thiên Cơ lão nhân kéo Tiểu Thư đi qua mọi người, rồi biến mất trong vườn vải.

    Tất cả khôi phục yên lặng, Lãnh Mộc Nhất Tôn và Thiên Ma Nữ vẫn kiếm chỉ đối phương. Họ sẽ tái triển khai quyết đấu sao? Một khi họ triển khai quyết đấu, kiếm khí đáng sợ đó có thể dẫn Cương Thi Vương tới nữa không? Giả như Cương Thi Vương bị làm tức giận, họ ai có thể thoát được lợi trảo của Cương Thi Vương?

    - Vì sao ngươi phải ra tay? - Lãnh Mộc Nhất Tôn chợt hỏi.

    Thiên Ma Nữ không lên tiếng.

    - Bởi vì hắn?

    Thiên Ma Nữ vẫn không lên tiếng.

    - Ngươi đã phản bội huynh đệ trước kia, có lỗi với các huynh đệ đã chết, có đáng không?

    Thiên Ma Nữ vẫn không lên tiếng, ánh mắt rất lạnh lùng.

    "Cheng!"

    Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên thu kiếm vào vỏ:
    - Chính đạo biến mất, Ma Thần tất xuất, ngươi ngăn được nhất thời, không ngăn được một đời. Bất kể ngươi cứu họ bao nhiêu lần, họ vĩnh viễn sẽ không cảm kích ngươi!

    Nói xong Lãnh Mộc Nhất Tôn xoay người rời khỏi, chúng nhân Ma tông bắt đầu cõng thi thể của giáo đồ Ma tông trên mặt đất đi theo Lãnh Mộc Nhất Tôn.

    Thiên Ma Nữ bắn ngón tay, Cổ trường kiếm xẹt qua một đạo hồ quang, "cheng" cắm vào sau lưng Sở Phong, người vẫn đứng tại chỗ. Nàng không ngăn cản Lãnh Mộc Nhất Tôn, những người khác đương nhiên không dám đi ngăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn rời đi.

    Ngay khi Lãnh Mộc Nhất Tôn đi tới vườn vải, đột nhiên có bốn bóng người nhảy ra từ vườn vải, tay cầm Biên bức nhận, quay về Lãnh Mộc Nhất Tôn liền quát lên:
    - Này tên kia—— núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua nơi này, để lại tiền mãi lộ!

    Oa! Rốt cuộc thần thánh phương nào dám to tiếng quát tông chủ Ma Thần tông!


     
  4. Cổ đạo kinh phong
    Tác giả: Cổ đạo kinh hồng

    Quyển 32
    Chương 673: Thái Âm Lão Yêu

    Người dịch: mts86vt
    Nguồn: Tàng Thư Viện





    Chuyện rằng chợt có bốn bóng người nhảy ra từ vườn vải, lớn tiếng quát Lãnh Mộc Nhất Tôn, nước bọt cơ hồ phun cả vào mặt Lãnh Mộc Nhất Tôn. Chỉ thấy bốn người này vóc người thấp bé, tướng mạo như tiểu sửu, tay cầm Biên Bức Nhận, không ngờ là Tiêu Dao Tứ Sửu.

    Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn họ, thần sắc không có bất luận biến hóa gì, nhưng hai mắt đang dần dần đen đi. Tứ Sửu chợt cảm giác rùng mình, sau đó đột nhiên ngạt thở, họ cố gắng hít thở, nhưng không khí không vào, ngực như bị tảng đá đè lên, nhưng cả người như muốn rời khỏi mặt đất, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.

    Sở Phong lấy làm kinh hãi, như lưu quang lướt tới che ở trước người Tứ Sửu, đoạn mở bừng hai mắt, y sam phùng lên, Cổ trường kiếm phía sau vang lên "boong boong".

    Màu đen trong mắt Lãnh Mộc Nhất Tôn chậm rãi biến mất:
    - Làm bạn với những kẻ không tiền đồ thế này, hiền điệt thật khiến người thất vọng!

    Nói xong y xoay người dẫn chúng nhân Ma tông đi vào vườn vải, sau đó đi mất.

    Tứ Sửu gần như ngã xụi ra đất, miệng thở hồng hộc, hai chân run run không ngừng, nhìn Sở Phong:
    - Tiểu. . . tiểu huynh đệ, tên đó là ai?

    - Tông chủ Ma Thần tông!

    - Á!

    Tứ Sửu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

    Sở Phong hỏi:
    - Sao các ngươi tới đây?

    - Chúng ta tới để giúp tiểu huynh đệ!

    - Giúp ta?

    Lúc này, trong rừng cây lại "bịch, bịch, bịch, bịch" nhảy ra bốn người, một thuyền lão đại, một thương nhân, một nông phu, một tiểu thương, chính là Tứ Hoạt Bảo của Tiêu Dao Tân.

    Sở Phong ngạc nhiên:
    - Các người cũng tới đây?

    Thuyền lão đại nói:
    - Chúng tôi cũng tới giúp tiểu huynh đệ!

    Sở Phong tức giận:
    - Các ngươi không ở Tiêu Dao Tân chở người, chạy tới Đường môn làm gì?

    Thuyền lão đại trừng mắt:
    - Tiểu huynh đệ nói như vậy, rõ ràng là khinh thường chúng tôi võ công thấp.

    Sở Phong ngẩn ra:
    - Ý ta không phải vậy, ta là nói các ngươi. . . Các ngươi đã chở đủ 999 người chưa?

    Thì ra, ngày đó sau khi Sở Phong cứu Tứ Sửu cùng đám người thuyền lão đại tại Lương Sơn, họ chết sống muốn theo Sở Phong, cuối cùng Sở Phong lấy lý do "mười việc thiện không bù một việc ác", khiến họ về Tiêu Dao Tân chở đủ 999 người mới cho họ đi theo mình. Họ liền về Tiêu Dao Tân hỏi lão chủ trì của Tam Giác Tự, Phật tổ quả thực từng nói như vậy, vì vậy họ bắt đầu chở người qua sông, tuy nhiên một ngày cũng chỉ chở được vài người, có lúc thậm chí mấy ngày cũng không chở được người nào, như vậy thì biết năm nào tháng nào mới có thể chở đủ 999 người? Vì vậy Tứ Sửu liền cầm Biên Bức Nhận khắp nơi ép người qua sông, khiến cho phụ cận nhân tâm hoảng sợ, cũng không dám tới gần Tiêu Dao Tân. Tứ Sửu thấy vậy, lại nghĩ ra một chủ ý thiu thối, phàm là có người qua sông, bất chấp tất cả, buộc hắn ngồi thuyền tới tới lui lui hơn mười lần mới cho đi, cứ như vậy, càng không người dám tới gần Tiêu Dao Tân. Tứ Sửu vô kế khả thi, đúng lúc này, chợt nghe được tiin Đường môn bị tập kích, cao thủ các phái đang đến Thục trung cứu viện, Sở Phong cũng ở trong đó. Họ thương lượng, quyết định chạy đến Đường môn xem có thể giúp được Sở Phong được hay không.

    Vì vậy Tứ Sửu liền tới Đường môn, vừa lúc nhìn thấy một đám người rời khỏi, họ không nhận ra Lãnh Mộc Nhất Tôn, lại càng không biết vừa rồi từng xảy ra một trường chém giết, chỉ muốn hò hét một chút để lấy uy danh, cho nên liền nhảy ra, ai ngờ lại hét ngay Lãnh Mộc Nhất Tôn, thiếu chút nữa phải từ giã cõi đời!

    Lại nói Tứ Sửu thấy đám thuyền lão đại nhảy ra, cả giận nói:
    - Chó thật, bốn con rùa đen rút đầu dấu đầu lộ đuôi, còn có mặt mũi nói đến giúp tiểu huynh đệ!

    Thuyền lão đại nói:
    - Cái này của bọn ta gọi là tùy cơ ứng biến!

    - Hừ, rõ ràng tham sống sợ chết!

    Tiểu thương trả lời lại một cách mỉa mai:
    - Nói bốn tên sửu quái các ngươi ngu còn không phục. Tên kia vừa nhìn đã biết là nhân vật độc ác, các ngươi còn dại dột nhảy ra hò hét lung tung! Nếu không có tiểu huynh đệ, các ngươi đã đi báo danh với Diêm vương gia từ lâu rồi! Bọn ta là động não, không giống một số người tứ chi không phát triển, đầu óc còn. . . hơ hơ!

    Tứ Sửu quắc mắt nhìn trừng trừng:
    - Còn cái gì? Nói rõ một chút đi!

    Tiểu thương cười khà khà:
    - Còn cái gì các ngươi không biết suy nghĩ sao? Tới cùng là đầu óc. . .hờ hờ!

    - A ——

    Tứ Sửu tức giận đến đầu bốc khói, "cheng cheng cheng cheng" rút ra Biên Bức Nhận. Nhóm thuyền lão đại cũng không cam tỏ ra yếu kém, có đao vung đao, có đòn gánh giơ đòn gánh, muốn "sống mái" một trận.

    - Dừng tay!

    Sở Phong quát lên. Tứ Sửu cùng nhóm thuyền lão đại lập tức không dám động, cũng không dám hé răng, chỉ trừng mắt nhìn đối phương. Sở Phong không để ý tới họ, xoay người đi trở về.

    Lúc này, Lan Đình vẫn đang thi châm cho Nam Cung Trường Mại, mồ hôi đã thấm y sam. Sở Phong đi tới bên cạnh Lan Đình, lấy tấm khăn tay từ trong hộp thuốc, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho Lan Đình. Sở Phong đột nhiên phát hiện Lan Đình đang nhỏ lệ. Thì ra Lan Đình phát giác hơi thở của Nam Cung Trường Mại đang ngày càng yếu đi, Kim Châm Độ Kiếp của mình đã không cứu được hắn. Nhưng Lan Đình vẫn đang liên tục thi châm, mà nước mắt liên tục chảy ra, Sở Phong không ngừng lau nước mắt cho nàng, nhưng lau thế nào cũng không khô. Sở Phong cảm thấy lòng đau nhói.

    Thiên Ma Nữ đột nhiên mở miệng:
    - Cửu cung kiếm quyết, bắt nguồn từ nhâm đốc nhị mạch chín đại huyệt, nguyên khí toàn thân tụ trong chín đại huyệt. Hắn bị thương quá nặng, nguyên khí tiết ra ngoài, ngươi cần lấy ngân châm trấn trụ nhâm đốc nhị mạch, bảo trụ nguyên khí!

    Lan Đình chợt hiểu ra, vội lấy chín cây ngân châm, phân biệt châm lên năm đại huyệt Khí Hải, Thần Khuyết, Trung Quản, Thiên Trung, Tử Cung của nhâm mạch, cùng với bốn đại huyệt Thần Đình, Bách Hội, Phong Phủ, Mệnh Môn của đốc mạch, Nam Cung Trường Mại quả nhiên đã ổn định hơi thở.

    Lan Đình lại lấy kim châm thi triển Kim Châm Độ Kiếp, ai ngờ vừa hạ kim châm, Nam Cung Trường Mại liền phun ra một ngụm máu, ánh mắt rã rời.

    - Cha ——

    Lan Đình la lên thất thanh.

    Thiên Ma Nữ nói:
    - Mặc dù hắn đã bảo trụ nguyên khí, nhưng ngũ tạng lệch vị trí, hơn nữa đan điền chân khí hoàn toàn tán loạn, không thể tụ khí. Ngươi cố gắng thi châm, sẽ chỉ làm chân khí chạy ngược, xé rách tạng phủ. Phương pháp duy nhất là phân tán chín thành chân khí của hắn, phục hồi lại vị trí của ngũ tạng, mới thực hiện Kim Châm Độ Kiếp!

    Lan Đình giật mình, mặc dù nàng không rành võ công, cũng biết người tập võ xem chân khí như tính mệnh, phân tán đi chín thành chân khí, sợ rằng còn khó chịu hơn cả cái chết.

    Thiên Ma Nữ nói:
    - Ngươi phải lập tức quyết định, còn chậm trễ, cho dù tán hết chân khí cũng không cứu được hắn!

    Lan Đình không hề do dự, lại lấy ra một hàng ngân châm, từng cây châm lên các huyệt đạo toàn thân Nam Cung Trường Mại, một tia bạch khí thoát ra từ đầu châm, theo bạch khí toát ra, huyệt Thái Dương của Nam Cung Trường Mại vốn phùng lên bắt đầu lõm xuống, cuối cùng gần như không khác người thường. Lan Đình rút ngân châm về, lại lấy ra kim châm.

    Sở Phong lập tức ngồi xếp bằng ở phía sau Nam Cung Trường Mại, đè hai tay lên sau lưng hắn, chậm rãi phun ra chân khí, giống như lần trước cứu Giang Phục tại Thanh Thành sơn, dùng thủ pháp Thái Cực Na Di phối hợp với Kim Châm Đạo Dẫn của Lan Đình phục hồi vị trí ngũ tạng cho Nam Cung Trường Mại.

    ***

    Lại nói Lãnh Mộc Nhất Tôn, y dẫn theo chúng nhân Ma tông rời khỏi Đường môn, mới vừa đi ra vài dặm, đột nhiên có tiếng hét chói tai vang lên, một bóng người xông đến trước người Lãnh Mộc Nhất Tôn, kèm theo tiếng cười the thé.

    Người này mặt đầy nếp nhăn, nhưng chét đầy son phấn, nhất là môi, vốn trắng bệch lại bị bôi thành đỏ lòm, phân không ra nam nữ, thân khoác một trường bào rộng rãi, từ đầu đến tận gót chân, trường bào thêu đầy đồ án quái dị, âm trâm, càng đáng sợ là bên hông treo một vòng đầu lâu, trong bóng tối phân không ra thật giả, nhìn qua rất ghê rợn, xung quanh đột nhiên âm phong trận trận, cũng không biết người đó là ngươi hay yêu.

    Theo sau là bốn người khiêng một cái cán, trên cán nằm hai người, không ngờ là Âm Dương nhị lão, ngực quấn đầy băng gạc.

    Thì ra ngày đó Lan Đình châm dẫn xích hỏa cho Thiết Tí Cuồng Thủ, bị tập kích, trong đó có Âm Dương nhị lão, lúc đó Sở Phong một cước Xuyên tâm thối đá gãy xương ngực của họ, mặc dù họ đã chạy thoát, nhưng phát giác không vận chân khí được. Thì ra một cước đó của Sở Phong đã dùng đến Thái Cực Na Di, không chỉ đem đá gãy xương ngực của họ, còn làm lệch vị trí lục phủ ngũ tạng của họ, chỉ cần họ vận khí, sẽ rất thống khổ, biến thành phế nhân!

    Lại nói người đến như người như yêu đó đột nhiên ngừng thét, nhìn thẳng vào Lãnh Mộc Nhất Tôn, rồi đột nhiên lên tiếng:
    - Lãnh Mộc Nhất Tôn! Hai tôn nhi ngoan của ta bái nhập làm môn hạ của Ma tông ngươi, ngươi lại biến chúng nó thành như vậy!

    Thanh âm vừa thé vừa bạo.

    Lãnh Mộc Nhất Tôn thản nhiên nói:
    - Nhập môn hạ của ta, thì phải đưa ra bản lĩnh chân chính. Họ học nghệ chưa tinh, gieo gió gặt bão!

    Bộ áo bào của người đó đột nhiên bay lên, bắt đầu cất tiếng cười, âm thanh nổi da gà. Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn thản nhiên đứng nhìn, tiếng cười của người đó càng lúc càng bén nhọn, thật giống như một mũi dao đâm vào tai mọi người. Giáo đồ Ma tông cố bịt hai tai lại, nhưng thanh âm vẫn kích xuyên màng nhĩ của họ, máu từ từ chảy ra.

    Ánh mắt Lãnh Mộc Nhất Tôn tối sầm lại, người đột nhiên biến mất, lại bỗng nhiên xuất hiện ở trước người đó, cơ hồ là dán sát người, hai mắt bắn ra ám quang. Người đó lấy làm kinh hãi, vội lui hai trượng, nhưng Lãnh Mộc Nhất Tôn thoắt cái lại dán sát người y, hai mắt vẫn nhìn thẳng vào y. Người đó lui lại liên tục, Lãnh Mộc Nhất Tôn như quỷ ảnh như bóng với hình, thủy chung dán ở trước người đó. Người đó đột nhiên dừng lại, mắt nhìn thẳng Lãnh Mộc Nhất Tôn, tiếng cười chợt ngưng lại.

    - Người ngươi muốn tìm đang ở Đường môn, ở trước mặt ta không tới phiên ngươi kêu gào!

    Lãnh Mộc Nhất Tôn thản nhiên nói, rồi đi thẳng qua người đó, không thèm nhìn cái nào.

    ***

    Đường môn, trước cửa động, mọi người lặng ngắt như tờ, khẩn trương nhìn Lan Đình thi châm. Đột nhiên, một bóng người kèm theo tiếng thét chói tai xuyên qua vườn vải, nơi đi qua, cây vải hai bên bị gãy đôi, ầm ầm ngã xuống đất, cát đất bay tận trời. Tiếp theo một bóng người trong bộ áo bào rộng như người như yêu gào thét mà tới, quay về mọi người liên thanh thét lên, tiếng thét hết sức quái dị, đáng sợ vô cùng, trong lúc nhất thời sầu vân thảm vụ, âm phong thảm đạm. Mọi người lạnh sống lưng, không hiểu sao rùng mình.

    - Thái. . . Thái Âm Lão Yêu! - Có người run giọng nói.

    Thì ra kẻ như người như yêu này chính là Thái Âm Lão Yêu trong truyền thuyết. Thái Âm Lão Yêu vài chục năm trước đã ác danh thiên hạ, y giết người chỉ theo yêu thích, chính tà không phân, một đôi Thái Âm Huyết Trảo không biết đã hút qua máu của biết bao cao thủ đỉnh cao, một lần làm cho cả giang hồ chìm trong tinh phong huyết vũ, nghe tin đã sợ mất mật. Mãi đến 30 năm trước, y vì tu luyện Thái Âm Phệ Nguyệt, bế quan tại Thái Âm sơn không xuất hiện nữa, đồng thời cấm lệnh võ lâm thiên hạ không được tới gần Thái Âm sơn, bất kỳ ai dám can đảm tới gần đều khó thoát huyết trảo thôn phệ, Thái Âm sơn liền thành cấm địa của võ lâm. Không ngờ y bế quan 30 năm, hôm nay đột nhiên xuất hiện tại Đường môn.

    "Vù vù vù vù!"

    Lại có bốn bóng người khiêng theo hai người đến sau đó, có người nhận ra hai người đó là Âm Dương nhị lão, lại nhìn bốn người khiêng cán, đều là kẻ bất nam bất nữ, son đậm phấn dày, nhưng hai mắt lóe tinh quang, công lực thâm hậu khó dò, hiển nhiên là môn đồ đắc ý của Thái Âm Lão Yêu.

    Thái Âm Lão Yêu dừng tiếng thét, hai mắt đảo qua mọi người:
    - Nói! Rốt cuộc là ai đánh hai tôn nhi ngoan của ta thành như vậy! Rốt cuộc là ai!

    Mọi người toát mồ hôi lạnh, không ai dám lên tiếng.

    Thái Âm Lão Yêu đảo ánh mắt qua mọi người, ánh mắt âm trầm, mọi người cảm thấy dựng cả tóc gáy, tim mật muốn nứt ra. Ánh mắt Thái Âm Lão Yêu đột nhiên đặt lên người Công Tôn Đại Nương, nhìn thẳng Công Tôn Đại Nương. Công Tôn Đại Nương hoa dung thất sắc, ánh mắt không hiểu sao hoảng sợ, không ngờ cúi đầu không dám nhìn. Thân là Công Tôn gia chủ, nàng phản ứng như vậy rất không bình thường.

    Mặc dù Âm Dương nhị lão đã nằm trên cán, nhưng liếc mắt thấy được Sở Phong, vội chỉ tay:
    - Mỗ mỗ, chính là hắn, Sở Phong!

    - Sở Phong?

    Thái Âm Lão Yêu hét lên một tiếng rồi đột nhiên xông tới, hai cao thủ chính đạo vội tránh đi, đã muộn, hai thủ trảo khô trắng của Thái Âm Lão Yêu đã đâm xuyên ngực họ, máu huyết nhanh chóng rót vào trong thủ trảo, thoáng cái trở nên đỏ tươi, sau đó hai tên cao thủ chính đạo ngã sụp xuống đất. Thái Âm Lão Yêu thoáng cái đã hút sạch máu huyết của hai người.

    Mọi người hít một hơi khí lạnh, từng bước lui về phía sau, Thái Âm Lão Yêu thét vào mọi người, tất cả ngăn ở phía trước đều bị chấn bay. Vô Giới, Nam Quách Xuy Vu lướt tới muốn ngăn lại, nhưng bị Thái Âm Lão Yêu một tay nắm lấy cái đầu trọc, một tay nắm lấy ngực ném vào vách núi; Ngụy Đích, Diệu Ngọc, Thân Sửu, Hoa Dương Phi, Mai đại tiểu thư đồng thời xuất kiếm, Thái Âm Lão Yêu vung huyết trảo, "cheng cheng cheng cheng" nắm lấy mũi kiếm của họ, hất bay cả đám ra giữa không trung; Mộ Dung, Bá Thúc Ngao đồng thời đẩy ra song chưởng, chưa đẩy ra được một nửa bị quét bay mấy trượng, lưng nặng nề và vào vách núi đá. Thái Âm Lão Yêu đâm thẳng đôi huyết trảo vào ngực Sở Phong.

    Sở Phong đang toàn lực thi triển Thái Cực Na Di khôi phục vị trí ngũ tạng cho Nam Cung Trường Mại, không có khả năng né tránh. Vô Trần đứng ở bên cạnh hắn, nhưng không xuất thủ, bởi vì nàng không thể thi triển Nhất Trần Phất Tâm tiếp được nữa. Cho dù cố gắng thi triển, cũng không đỡ nổi một đôi huyết trảo này, duy nhất có thể ngăn đôi huyết trảo này chỉ có một người —— Thiên Ma Nữ!

    Nhưng Thiên Ma Nữ đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, khi thấy huyết trảo sắp xuyên thủng ngực Sở Phong, Thiên Ma Nữ đột nhiên biến mất, lặng im che ở trước người Sở Phong, giơ chân phải đá vào huyết trảo, lại đá vào ngực Thái Âm Lão Yêu. Thái Âm Lão Yêu bị đá bay hơn mười trượng, nặng nề rơi xuống vườn vải, làm đổ một loạt cây cối.

    Thiên Ma Nữ chắp tay đứng, người bất động. Mọi người nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Trong thiên hạ còn có ai có thể đá Thái Âm Lão Yêu bay như quả bóng cao su? Nếu như một cước này của Thiên Ma Nữ không phải là đá vào Thái Âm Lão Yêu mà là đá lên người họ, có mấy người không bị đá đi gặp Diêm La Vương?

    "Két —— "

    Thái Âm Lão Yêu hét lên một tiếng, từ vườn vải bay tận lên cao, nặng nề trở xuống mặt đất.

    - Thiên —— Na —— Nữ?

    Thái Âm Lão Yêu nhìn thẳng vào Thiên Ma Nữ, khóe mắt co rút lại.

    Thiên Ma Nữ lạnh lùng đứng nhìn, không lên tiếng.

    "Két —— két két két"

    Thái Âm Lão Yêu cười the thé:
    - Thiên Ma Nữ, từ lâu đã nghe nói ngươi bá tuyệt thiên hạ, hôm nay ta phải xem Thiên Ma Công của ngươi rốt cuộc mạnh mẽ thế nào?

    Trong tiếng cười, y bào của Thái Âm Lão Yêu chậm rãi giương lên, chậm rãi vươn ra hai thủ trảo, giống như hai đoạn xương khô trắng hếu, nhìn thấy mà giật mình. Thủ trảo từ từ đỏ lên, nhỏ cả ra máu, tiếp theo vòng đầu lâu bên hông cũng biến thành màu đỏ, rỏ ra máu, âm trầm đáng sợ khó có thể hình dung. Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, mọi người cảm thấy huyết quang lóe lên, Thái Âm Lão Yêu đã xuất hiện ở trước người Thiên Ma Nữ, đâm hai huyết trảo thẳng vào ngực Thiên Ma Nữ.

    Thiên Ma Nữ hú dài một tiếng, đẩy hai tay về phía trước, mái tóc dài giương lên, con ngươi lóe kim quang, chỉ nghe thấy "bang bang bang bang. . ." vòng đầu lâu bên hông Thái Âm Lão Yêu bị vỡ nát. Thái Âm Lão Yêu bay ngược lại hơn mười trượng, "ầm" nặng nề va vào vách núi đá, cơ hồ lõm vào trong.

    Thiên Ma Nữ thu song chưởng lại, từng bước một đi tới trước người Thái Âm Lão Yêu, nhìn thẳng Thái Âm Lão Yêu. Thái Âm Lão Yêu run run đầu ngón tay, khóe mắt co quắp.

    Thiên Ma Nữ đột nhiên xoay người lại, từng bước một đi tới trước mặt bốn người khiêng Âm Dương nhị lão, đột nhiên giơ chân phải, "bang bang bang bang" đá bay bốn người. Âm Dương nhị lão nặng nề ngã xuống đất. Thiên Ma Nữ chậm rãi giơ chân lên, Âm Dương nhị lão sắc mặt tái đi, kinh hồn táng đảm nhìn Thiên Ma Nữ.

    Thái Âm Lão Yêu kinh hãi:
    - Thiên Ma Nữ, ngươi muốn thế nào?

    Thiên Ma Nữ không lên tiếng, giẫm chân xuống phía dưới, "rắc rắc rắc rắc. . ." xương ngực của Âm Dương nhị lão vốn đã được nối lành lặn liền đứt gãy từng cây. Âm Dương nhị lão hét lên thảm thiết, lập tức chết ngất.

    - Thiên Ma Nữ, ngươi ——

    Thái Âm Lão Yêu môi run run, đôi huyết trảo vang lên "két két".

    Thiên Ma Nữ không thèm nhìn y, xoay người chậm rãi đi trở về bên cạnh Sở Phong, lạnh lùng nói:
    - Ở đây không phải là Thái Âm sơn, ngươi không có tư cách dương oai ở trước mặt ta!

    Ngực Thái Âm Lão Yêu phập phồng, huyết trảo từ đỏ chuyển trắng, lại từ trắng chuyển đỏ. Y tung hoành giang hồ cả đời, lần đầu tiên có người dám nói với như vậy, nhưng tới cùng y không phát tác, đột nhiên hét lên một tiếng rồi xoay người lướt vào vườn vải. Bốn môn đồ vội vàng khiêng Âm Dương nhị lão đuổi theo.

    Từ sâu trong rừng rậm truyền đến tiếng thét chói tai thê lương của Thái Âm Lão Yêu:
    - Thiên Ma Nữ, chờ ta luyện thành Thái Âm Phệ Nguyệt, nhất định sẽ tái hội Thiên Ma Công của ngươi, ngươi đợi đấy!

    Tiếng thét dần dần đi xa, tất cả khôi phục bình tĩnh. Mọi người không dám đưa mắt nhìn sang Thiên Ma Nữ, chỉ lén nhìn lại, thấy Thiên Ma Nữ lạnh lùng đứng ở bên cạnh Sở Phong, như pho tượng đá.


     
  5. Cổ đạo kinh phong
    Tác giả: Cổ đạo kinh hồng

    Quyển 32
    Chương 674: Lăng Hư Độ Kiếp

    Người dịch: mts86vt
    Nguồn: Tàng Thư Viện





    Đường môn, trước cửa sơn động, được Thái Cực Na Di của Sở Phong trợ giúp, Lan Đình bắt đầu tiến hành Kim Châm Đạo Dẫn phục hồi vị trí cho ngũ tạng của Nam Cung Trường Mại. Thi châm lần này hung hiểm hơn nhiều so với lần ở Thanh Thành sơn, bởi vì lần đó mặc dù Giang Phục bị lệch vị trí ngũ tạng, nhưng chưa tổn hại chút nào, hơn nữa hôn mê đã lâu, hoàn toàn là ngựa chết cho làm ngựa sống, hiện tại Nam Cung Trường Mại không chỉ lệch vị trí ngũ tạng, mà còn bị thương nghiêm trọng, Lan Đình tiến hành Kim Châm Đạo Dẫn đồng thời còn phải tiến hành Kim Châm Độ Kiếp, độ khó không thể đánh đồng, hơn nữa Nam Cung Trường Mại còn là phụ thân của nàng, áp lực to lớn có thể nghĩ.

    Mồ hôi thấm đẫm y sam hai người, ngũ tạng của Nam Cung Trường Mại dần dần khôi phục nguyên vị, trên khuôn mặt tái nhợt thoáng hiện ra huyết sắc, có điều hơi thở vẫn còn rất yếu, nhưng cuối cùng cũng ổn định. Lan Đình thu kim khâu về, Sở Phong cũng dời song chưởng, hai đệ tử Nam Cung vội vã nâng Nam Cung Trường Mại dậy, vợ chồng Đường Uyên tự mình chuẩn bị sương phòng cho hắn tĩnh dưỡng.

    Sở Phong giúp Lan Đình thu thập kim châm các thứ vào hòm thuốc, Lan Đình đứng lên, nhưng hai chân mềm nhũn, suýt té ngã. Sở Phong biết tiêu hao thể lực quá nhiều, vội vã đỡ lấy nàng, lại thấy y sam nàng ướt đẫm, dán sát thân thể, đường cong thướt tha lộ rõ mồn một. Hắn vội dùng thân mình che khuất tầm mắt mọi người, sau đó nắm lấy bàn tay Lan Đình và phun ra chân khí, "xì ——" một luồng bạch khí qua đi, mồ hôi trên y sam Lan Đình trong nháy mắt bốc hơi hết. Lan Đình hơi xấu hổ, vẫn chỉ có thể để Sở Phong đỡ.

    Chúng nhân Đường môn bắt đầu thanh lý thi thể trên mặt đất. Lần này Đường môn quả thật thương vong thảm trọng, chín tộc lão chết hết sáu, bao gồm Đường Phù làm phản, ngoài ra các đệ tử tử thương vô số, chỉ còn một hai phần mười, cao thủ các phái đến đây cứu viện cũng tử thương rất lớn, tiêu sư Giang lão tiêu đầu dẫn đến bị diệt gần như toàn bộ. Giang lão tiêu đầu cũng thụ thương không nhẹ, nếu không phải đệ tử Đường môn liều mạng bảo vệ, đã sớm chết ở trên tay Ma tông. Nhưng bất kể như thế nào, Đường môn cuối cùng cũng bảo vệ được.

    Thi thể của Đường Châu vẫn nằm ngang trước cửa sơn động, máu chảy ra đã đông lại từ lâu, thân thể hoàn toàn cứng ngắc. Đường Ngạo tự mình ôm thi thể Đường Châu, xoa đi vết máu trên mặt hắn.

    Thái Quân nói:
    - An táng Đường Châu tại phần mộ đệ tử, lập bia tông tộc!

    Thái Quân hơi run giọng nói, nhưng lúc này khắp nơi rối ren, mọi người vẫn chưa lưu ý tới.

    Cái gọi là phần mộ đệ tử chính là một khu mộ đặc biệt, chuyên dùng để an táng các đệ tử hi sinh vì gia tộc. Có thể vào phần mộ đệ tử là một vinh hạnh lớn lao, mà lập bia tông tộc, chẳng khác nào như được truy nhận làm đệ tử tông tộc, càng là niềm vinh quang rất lớn. An táng Đường Châu vào phần mộ đệ tử, lập bia tông tộc cho hắn, xem như là sự khẳng định lớn nhất đối với hắn.

    Thi thể trên mặt đất rất nhanh được thu dọn hoàn tất, Vô Song vẫn được Công Tôn Đại Nương kéo, nàng chợt phát giác, từ khi Thái Quân thoát khỏi khô yên thì vẫn đứng tại chỗ, chưa hề cử động, thậm chí tư thế cũng không biến đổi. Nàng đột nhiên cảm giác không ổn, liền giãy khỏi Công Tôn Đại Nương rồi chạy tới Thái Quân, muốn vùi đầu vào lòng Thái Quân. Ai ngờ nàng vừa chạm ngón tay lên người thì Thái Quân đổ người ra sau ngã xuống đất, Hàng long trượng tuột tay rơi xuống.

    - Thái Quân ——

    Vô Song chết đứng người, sau đó nhào lên người Thái Quân, thất thanh khóc òa lên. Đường Ngạo, Đường Chuyết quá sợ hãi liền lao tới, vợ chồng Đường Uyên cũng nghe tiếng tìm đến.

    Bách Trượng Thái Quân nằm thẳng cẳng trên mặt đất, ánh mắt tan rã, đôi môi già nua gian nan mở ra khép lại, như đang hoàn thành một chút lưu luyến cuối cùng. Sức khỏe bà vốn không tốt, sau khi liên tiếp thi triển Bách Trượng Lăng Không, kinh mạch toàn thân bà đã hoàn toàn tắc nghẽn, toàn bộ các đốt ngón tay cứng ngắc, chỉ còn một hơi thở cuối cùng.

    - Thái Quân ——

    Đường Ngạo hét lên bi thiết, ngã nhào ra đất, vết thương tren ngực lại vỡ ra, máu phun ra như suối.

    Sở Phong vội vàng đỡ Lan Đình đi tới. Vô Song liền nhào vào trên người Lan Đình, nắm chặt tay Lan Đình:
    - Thượng Quan tỷ tỷ cứu Thái Quân đi! Thượng Quan tỷ tỷ cứu Thái Quân đi! Thượng Quan tỷ tỷ. . .
    Nước mắt nhỏ xuống không ngừng.

    Đường Chuyết liền kéo Vô Song lại, Vô Song nhào vào lòng Đường Chuyết, khóc lóc thảm thiết.

    Lan Đình cúi người kiểm tra mạch đập của Thái Quân, lập tức mở hòm thuốc lấy kim châm.

    - Y Tử cô nương. . .

    - Tâm mạch của Thái Quân đang nhanh chóng suy kiệt, ta muốn lập tức thực hiện Kim Châm Độ Kiếp!

    - Sức khỏe cô. . .

    - Không quan trọng! Sở công tử nâng Thái Quân dậy đi!

    Sở Phong không nói gì nữa, nâng Thái Quân dậy, lòng bàn tay đè lên sau lưng Thái Quân, đang muốn ra chân khí bảo vệ tâm mạch của Thái Quân thì Lan Đình vội la lên:
    - Không được! Kinh mạch toàn thân Thái Quân bế tắc, chân khí của ngươi không thể đưa vào, cố đưa vào chân khí sẽ chỉ làm Thái Quân đau đớn không chịu nổi, tâm mạch càng nhanh suy kiệt!

    Sở Phong chỉ đành buông tay ra. Lan Đình nhón kim châm, bắt đầu thực hiện Kim Châm Độ Kiếp.

    Kim Châm Độ Kiếp, nói trắng ra là dùng kim châm kích phát tiềm năng nội tại của con người tại thời khắc hấp hối, tiếp tuy duy trì sinh mệnh. Nhưng tiềm năng của con người không dễ dàng kích phát, phải không ngừng thử châm, có lúc thậm chí phải thử 12 kinh mạch 365 huyệt vị khắp toàn thân.

    Tâm mạch của Bách Trượng Thái Quân suy kiệt quá nhanh, căn bản không thể đợi Lan Đình thử châm, môi Thái Quân dần dần chậm lại, điều này ý nghĩa Thái Quân đã dầu hết đèn tắt. Lan Đình đau đớn, kim châm chợt dừng lại giữa không trung, biết đã không thể xoay chuyển.

    Đệ tử Đường môn vây xung quanh Thái Quân, tất cả im lìm lặng tiếng, nước mắt lặng yên chảy ra, cả Đường môn chìm trong đau thương nói không nên lời. Bách Trượng Thái Quân là trưởng bối đức cao vọng trọng nhất của Đường môn, cái chết của bà không thể nghi ngờ là tổn thất đau thương nhất cho Đường môn.

    Thiên Ma Nữ đứng ngoài mấy trượng đột nhiên nhắm hai mắt lại, tay trái niệp chỉ đặt trước bụng, toàn thân tỏa ra một tầng kim mang nhàn nhạt, ung dung tuyệt mỹ như thiên nữ hạ phàm. Nàng khẽ vươn tay ra, lăng không hư điểm tới Thái Quân, ngực Thái Quân tỏa ra một điểm sáng, sau đó môi Thái Quân đã khẽ mở ra.

    Mọi người vừa kinh ngạc lại hoảng sợ, bởi vì Thiên Ma Nữ đứng cách Bách Trượng Thái Quân vài đệ tử Đường môn, nói cách khác, chỉ kình của Thiên Ma Nữ phải kích xuyên thân thể của vài đệ tử Đường môn mới có thể truyền vào thể nội Thái Quân, nhưng nếu nói chỉ kình kích xuyên vài đệ tử Đường môn lại không giống, bởi vì những đệ tử này không hề có phản ứng, căn bản là không biết sự tồn tại của chỉ kình. Chỉ kình của Thiên Ma Nữ giống như cách không trực tiếp đưa vào thể nội Thái Quân, điều này sao có thể?

    Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có mấy cao thủ đứng đầu như Vô Trần, Lãnh Nguyệt mới biết, Thiên Ma Nữ đang thi triển tuyệt học võ lâm Lăng Hư Độ Kiếp chỉ thất truyền đã lâu để bảo vệ tâm mạch của Thái Quân.

    Lăng Hư Độ Kiếp chỉ là một trong những chỉ kình thần bí nhất trong chốn võ lâm, đã thất truyền từ lâu, chỉ kình của nó có thể cách không truyền giao, cùng loại với cách sơn đả ngưu, nhưng cao thâm hơn cách sơn đả ngưu nhiều. Nguyên nhân chính là vì có thể cách không truyền giao, cho nên Lăng Hư chỉ kình của Thiên Ma Nữ trực tiếp truyền vào thân thể Thái Quân, thậm chí không cần trải qua kinh mạch bị bế tắc của Thái Quân mà trực tiếp đưa tới phụ cận tâm mạch của Thái Quân, bảo vệ tâm mạch của Thái Quân.

    Lan Đình thấy Thái Quân cháy lại sinh cơ, không dám chậm trễ, liền nhanh chóng thi châm. Qua khoảng một nén nhang, ngón tay Thái Quân đột ngột động đậy. Lan Đình lập tức niệp châm kích thích các khớp ngón tay của bà. Nàng muốn tận khả năng khơi thông kinh mạch toàn thân Thái Quân. Sở Phong đột ngột phát hiện ngón tay Lan Đình đang khẽ run lên, hắn biết Lan Đình đã tiêu hao thể lực quá độ, đang cố gắng chịu đựng.

    Lại qua một nén nhang, các khớp của Thái Quân bắt đầu rung động, nương theo tiếng vang rất nhỏ, sau đó Thái Quân thở dài ra một hơi, toàn thân thoải mái, mắt lại nháy vài cái. Đây là ngụm khí đục mà bà vẫn luôn tắc nghẽn trong người chưa thể phát ra. Điều này cho thấy kinh mạch của Thái Quân bắt đầu khơi thông.

    Lan Đình thầm thở phào, đang muốn thu châm, đột nhiên cảm thấy mắt hoa đi, vội đọc một câu "Tử uyên khúc thủy ngọc sinh hương. . .", hai mắt tối sầm rồi bất tỉnh ngã xuống đất. Thì ra nàng liên tiếp thi triển Kim Châm Độ Kiếp, thể lực tiêu hao quá độ, nhất thời bị ngất đi.

    Sở Phong vội vàng nâng Lan Đình dậy, thử mạch đập, may mà chỉ là hư thoát, cũng không lo ngại. Mọi người lại khẩn trương, bởi vì chín cây kim châm còn cắm trên người Thái Quân chưa rút ra. Phàm là loại châm pháp cao thâm như "Kim Châm Độ Kiếp", thu châm nhất định khá cầu kỳ, không chỉ trước sau có thứ tự, kình đạo thu châm cũng không thể xảy ra sai sót, bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

    Hiện tại Lan Đình ngất đi, ai thu châm cho Thái Quân?

    Tất cả mọi người nhìn Sở Phong, hiện tại chỉ có hắn có thể thu châm cho Thái Quân, Sở Phong quả thật biết kình đạo thu châm, nhưng hắn không biết trình tự thu châm. Sắc mặt hắn không biến hóa, âm thầm nghĩ đến câu nói Lan Đình đọc trước khi ngất "tử uyên khúc thủy ngọc sinh hương", lại nhìn chín cây ngân châm trên người Thái Quân, phân biệt cắm ở chín đại huyệt, Tử Cung, Thái Uyên, Khúc Trì, Thủy Phân, Ngọc Chẩm, Sinh Tân, Nghênh Hương, Hợp Cốc, U Môn, hắn liền tỉnh ngộ, Lan Đình là lấy mỗi chữ của bảy đại huyệt trước hợp thành câu thơ "Tử uyên khúc thủy ngọc sinh hương", Lan Đình là ám chỉ bản thân dựa theo trình tự của thơ đi thu châm.

    Sở Phong không chần chờ nữa, niệp chỉ nhổ cây kim châm tại huyệt Tử Cung, Thái Quân không có dị thường, tiếp theo nhổ kim châm ở Thái Uyên, Khúc Trì, Thủy Phân, Ngọc Chẩm, Sinh Tân, Nghênh Hương, rất thuận lợi, cuối cùng còn lại hai cây ở Hợp Cốc cùng U Môn, trình tự của hai huyệt vị này không thể xác định.

    Sở Phong suy nghĩ chốc lát, trước tiên nhổ kim châm tại Hợp Cốc, cuối cùng nhổ kim châm tại U Môn. "Ơi ——" Thái Quân thở một hơi thật dài, lại đưa tay muốn cầm lấy Hàng Long trượng trên mặt đất. Vợ chồng Đường Uyên vội vàng nâng Thái Quân dậy và đưa tới nội đường tĩnh dưỡng. Sở Phong cũng ôm Lan Đình đi vào sương phòng bên cạnh. Đóng cửa phòng, đặt Lan Đình nằm trên giường, ngón tay khẽ đặt lên huyệt Nhân Trung của Lan Đình. Lan Đình không có phản ứng, lại đè lên huyệt Hợp Cốc, Lan Đình vẫn không có phản ứng. Sở Phong vội cởi giày cho Lan Đình, lộ ra đôi bàn chân thon nhỏ xinh đẹp vô cùng. Sở Phong không có thời gian thưởng thức, vội dùng ngón tay đè lên huyệt Dũng Tuyền ở bàn chân Lan Đình, nhưng Lan Đình vẫn không có phản ứng.

    Sở Phong thầm hoảng hốt, Nhân Trung, Hợp Cốc, Dũng Tuyền là ba huyệt vị cấp cứu quan trọng nhất, hôn mê bình thường chỉ cần đè lên bất cứ một huyệt nào cũng có thể tỉnh lại, hiện tại mình đè liên tục lên ba huyệt, Lan Đình không chỉ không có phản ứng, hơn nữa hơi thở còn có dấu hiệu yếu bớt đi.

    Sở Phong luống cuống, không quản được nhiều nữa, hắn buông màn xuống, một ngón tay điểm lên huyệt Nhân Trung, một ngón tay theo thứ tự điểm lên các huyệt Du Phủ, Thần Tàng, Linh Khư, U Môn, Thương Khúc của Lan Đình, lại điểm lên các huyệt Thiên Đột, Tuyền Cơ, Hoa Cái, Tử Cung, Ngọc Đường, sau đó thu tay lại, hai lòng bàn tay phân biệt đè lên hai bên huyệt Thiên Trì của Lan Đình, nhẹ nhàng đẩy xoa, thôi cung hoạt huyết cho Lan Đình.

    Sở Phong từng hành y cùng Lan Đình một đoạn thời gian, thủ pháp thôi cung hoạt huyết hết sức thuần thục, hơn nữa có Thái Cực chân khí làm dẫn, sắc mặt Lan Đình rất nhanh hồng hào, môi khẽ mở ra, khẽ than vài tiếng. Nàng chợt mở mắt, thình lình thấy Sở Phong đang đè đôi tay lên ngực mình xoa bóp, "á" nàng hét lên, má ngọc ửng hồng, hoảng sợ ngượng ngập, cố gắng lấy tay che ngực.

    - Sở công tử, ngươi. . . ngươi. . .

    Sở Phong thấy Lan Đình tỉnh dậy, đang vui mừng, chợt thấy Lan Đình phản ứng như vậy, nhất thời mặt đỏ bừng, bên tai nóng hổi.

    - Y Tử cô nương, tôi. . .

    - Ngươi. . . ngươi còn không buông tay ra!

    Lúc này Sở Phong mới nhớ tới hai tay mình còn đè lên ngực Lan Đình, vội vàng thu tay lại, hai gò má nóng như lửa đốt, trống ngực đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, ấp úng nói:
    - Y. . . Y Tử cô nương, tôi chỉ muốn giúp cô thôi cung hoạt huyết. . .

    Tim Lan Đình đập như hươu chạy, cắn môi, nhỏ giọng nói:
    - Ngươi. . . ngươi sao có thể. . . sao có thể lấy khinh bạc như vậy. . .

    Sở Phong vội nói:
    - Y Tử cô nương, tôi. . .tôi không phải có ý mạo phạm, tôi thấy cô bất tỉnh nhân sự, bóp huyệt Nhân Trung cô không có phản ứng, bóp huyệt Hợp Cốc cô không phản ứng, bóp huyệt Dũng Tuyền cô cũng không phản ứng, tôi sợ cô gặp chuyện không may, tình thế cấp bách mới. . . mới. . .

    Lúc này Lan Đình mới chú ý hai chân mình đã được tháo giày, càng ngượng ngùng, vội thu chân vào chăn, xấu hổ gắt lên:
    - Ngươi như vậy. . . người ta. . . người ta sau này. . . sau này. . .

    Sở Phong vội nói:
    - Y Tử cô nương yên tâm, tôi đã đóng hết cửa, còn buông màn xuống, toàn bộ mọi người đang đợi ở bên ngoài, không có ai thấy đâu! Không có ai thấy đâu!

    Lan Đình vừa nghe càng thêm ngượng ngùng, thử nghĩ một cô gái, cùng một nam tử cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn ở cùng trên một giường, còn buông màn xuống, còn cởi giày, bên ngoài còn có một đám người đang canh giữ. Việc này . . . Lan Đình cơ hồ cắn đứt cả môi.

    Sở Phong biết mình càng nói càng sai, luôn miệng chửi miệng mình ngu, không dám ở lại nữa, nói một câu - "Y Tử cô nương. . .nghỉ ngơi đi", rồi xoay người muốn chạy. Lan Đình lại khẽ gọi lại. Sở Phong vội dừng lại, cũng không dám quay đầu nhìn nàng.

    Lan Đình cắn môi, một hồi lâu mới hỏi:
    - Thái Quân thế nào rồi?

    - Thái Quân. . .tốt rồi. . .tốt rồi. . .

    Lan Đình ngừng một hồi, lại hỏi:
    - Nam Cung gia chủ, ông ấy. . .

    - Nam Cung gia chủ chưa tỉnh dậy.

    Lan Đình không nói tiếp nữa. Sở Phong không dám ở lại, đang muốn ra khỏi phòng thì chợt nghe được phía sau có tiếng sột soạt, quay đầu thấy Lan Đình thò tay xốc màn muốn đứng dậy xuống giường, hắn vội xoay người lại:
    - Y Tử cô nương, cô mới tỉnh dậy, cần phải nghỉ ngơi!

    Lan Đình không trả lời, cố gắng xuống giường.

    - Cô. . .cô muốn đi xem cha mình?

    Lan Đình không lên tiếng, cúi người muốn đi giày lại, nhưng người lắc lư. Sở Phong đưa tay muốn đỡ, duỗi tới nửa đường lại thụt tay về, sợ Lan Đình oán trách, vừa sốt ruột lại xấu hổ.

    Lan Đình thử một lúc, đến cùng thì mới tỉnh dậy, tay chân vô lực, không thể đi giày. Nàng liền ngồi ở bên giường, khẽ thở hồng hộc, nói với giọng gần như không thể nghe thấy:
    - Ngươi. . . ngươi có thể. . . giúp ta. . . giúp ta. . .

    Sở Phong lập tức ngầm hiểu, vội cúi người nâng đôi bàn chân trắng như tuyết của Lan Đình lên, lại cầm lấy giày cẩn thận đeo lại cho Lan Đình, sau đó nói:
    - Y Tử cô nương, cố thấy thoải mái không?

    Lan Đình xấu hổ không nói, đứng lên, mỗi một bước đi người lung lay sắp đổ. Sở Phong đi ở bên cạnh, đưa tay muốn đỡ lại không dám, nhiều lần như thế, Lan Đình cắn miệng nhỏ giọng nói:
    - Ngươi. . . ngươi đỡ ta đi. . .

    Sở Phong đương nhiên sẽ không cự tuyệt, liền đỡ Lan Đình ra khỏi phòng. Bên ngoài, Mộ Dung, Ngụy Đích, Vô Trần, Lãnh Nguyệt, Diệu Ngọc, Nam Cung Khuyết, Tiêu Dao Tử, Đường Chuyết, Đường Ngạo cùng với chúng đệ tử Đường môn đều đang chờ đợi. Bởi vì Bách Trượng Thái Quân và Nam Cung Trường Mại đều đang tĩnh dưỡng ở đây.

    Sở Phong cùng Lan Đình vừa đi ra, ánh mắt mọi người đều đồng loạt đặt lên người họ. Lan Đình xấu hổ, cũng không quản nhiều, để Sở Phong đỡ đi vào phòng của Nam Cung Trường Mại.

    Nam Cung Trường Mại nằm ở trên giường, vẫn đang bất tỉnh nhân sự. Sở Phong đỡ Lan Đình ngồi ở bên giường. Lan Đình nhìn Nam Cung Trường Mại, nhỏ giọng gọi: - "Cha ——" thanh âm nhỏ gần như không thể nghe thấy.

    Sở Phong xoay người rời khỏi phòng, lại đóng cửa lại.

    Lúc này, vợ chồng Đường Uyên cũng từ phòng của Thái Quân đi ra, bảo mọi người không cần lo lắng, Thái Quân đã không còn trở ngại, chỉ là đi lại không quá thuận tiện, còn cần phải tĩnh dưỡng.

    Đệ tử Đường môn liền giải tán, Sở Phong đảo mắt chung quanh, không thấy Thiên Ma Nữ đâu. Mộ Dung đi tới nói:
    - Cô ấy vẫn đứng ở cửa động, tốt nhất ngươi mau đi xem một chút!

    Sở Phong hoảng hốt, có cảm giác không ổn, vội chạy tới vườn Phi Tử!


     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)