[Kiếm Hiệp] Cổ Đạo Kinh Phong - Cổ Đạo Kinh Hồng (New: C680)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi llFate, 12/2/11.

  1. Cổ Đạo Kinh Phong

    Tác giả :Cổ đạo kinh hồng


    Quyển 1: Cổ Đãng phong mang

    (Phong mang sơ thí, Cổ Đãng phá cục)​

    [​IMG]
    Sở Phong

    Chương 1: Lời dẫn
    Dich : mts86vt
    Nguồn : tangthuvien


    Một thiếu niên mới ra đời, bởi thân thế đặc biệt của hắn cùng với một quyển thần bí di huấn năm trăm năm trước, khiến cho hắn trở thành thiên kiếp tinh chủ, không thể không từng bước một mở ra thiên kiếp, từ đó thiên đạo kịch biến, yêu quái ma thần thức tỉnh, chính tà hắc bạch thay đổi, thiên hạ phân loạn, anh hùng tịnh khởi.

    Đây là một bộ cổ điển võ hiệp ngôn tình tiểu thuyết, cố sự phát sinh tại một đông phương cổ quốc thần bí từ xưa —— đông thổ vương triều, ở đây từ xưa vẫn là nam cày ruộng nữ dệt vải, hái dâu trồng đay, khoác áo dài tay áo lớn, tóc buộc thành búi, vẫn như cũ là quán trọ ,tửu phường, quán trà, hiệu cầm đồ, tiền trang, đổ phường, thanh lâu. .


    Bối cảnh


    Thiên địa tuần hoàn, lịch sử luân hồi. Nhân loại trải qua viễn cổ hồng hoang, vượt qua thời đại đồng thau đồ sắt, đi vào thời đại điện khí hiện đại văn minh, lại không biết trải qua bao nhiêu trăm nghìn năm sau, lại lần nữa luân hồi đến trường kiếm giang hồ, thời đại kiếm hiệp phong vân trầm bổng.


    Thiên hạ phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, một thời đạt đến hưng thịnh đông thổ vương triều trải qua mấy trăm năm cường thịnh, dần dần mất đi huy hoàng năm xưa. Triều đình kết đảng làm gian thần, thiên tử hoang dâm vô đạo, bách tính khổ không nói nổi, mà giang hồ bình tĩnh mấy trăm năm cũng bắt đầu ngầm lay động, phong khởi vân dũng. Thiên hạ các đại môn phái không hẹn mà cùng xuất hiện một nhóm đệ tử trẻ tuổi nổi bật,, vô số tinh anh tài tuấn bộc lộ tài năng, mà các tiền bối cao nhân từ lâu mai danh ẩn tích, thoái ẩn sơn lâm, quái khách cuồng sĩ, đại hiệp tà ma đều rục rịch muốn động, tuyệt tích mười năm ma giáo lần thứ hai hoành hành ngang ngược, giang hồ nhất thời xuất hiện sóng gió nổi lên trước nay chưa từng có.


    Giang hồ


    Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, từ thời đại xa xưa vẫn lưu truyền tới nay tam đại môn phái, mấy nghìn năm qua vẫn là thế chân vạc, thống trị giang hồ chính đạo, mà các đại môn phái khác đang lặng yên nghỉ ngơi dưỡng sức, tùy thời nổi lên, tranh phong Trung Nguyên! Giang nam tứ đại gia tộc, Đường môn đất Thục đều chiếm giữ một phương, Ma Giáo được chỉnh hợp lại lần nữa, thần thủy mộc lệnh chợt hiện giang hồ, luôn luôn cùng thế gian vô tranh Chú Kiếm Môn cũng không cam chịu yên lặng, đại mạc Phi Ưng Bảo định cư lâu dài ở tái ngoại cũng có xu thế chen chân vào Trung Nguyên, các loại dấu hiệu cho thấy, giang hồ đang nổi lên một trận kinh thiên biến cố.


    Thiên Cơ Phong, một tòa hiểm phong bị giang hồ võ lâm tôn sùng là thần sơn, mấy nghìn năm qua vẫn làm duy nhất một việc —— cảnh kỳ thiên hạ! Mỗi cách mười năm, Thiên Cơ Phong sẽ tại trên vách đá hướng bắc hiển hiện mấy chữ to, cảnh kỳ tương lai mười năm giang hồ sắp sửa phát sinh những biến cố lớn, mấy nghìn năm qua, chẳng bao giờ dự đoán sai. Nhưng mà,đã trải qua mười một năm, Thiên Cơ Phong y nguyên không hề động tĩnh, tất cả mọi người đang thấp thỏm bất an chờ. . . Thiên Cơ Phong lặng im, hình như cũng báo hiệu bí mật gì không thể cho ai biết!
     
    Last edited by a moderator: 5/1/13
  2. Chương 2:Tự chương ( Cổ sở kinh hồn )

    Dich : mts86vt
    Nguồn : tangthuvien


    Cổ sở Kinh Châu một nơi sơn lâm, sơn lâm liên miên nhấp nhô, không thấy phần cuối. Trong sơn lâm có một gian nhà gỗ, trước nhà gỗ có một cái giếng nước, bên cạnh giếng nước ngồi chồm hổm một tiểu nam hài khoảng 10t, trong tay cầm một nhánh cây nhỏ, đang vẽ gì đó trên mặt đất.

    Nhà gỗ đi ra một phụ nhân, phong vận tuyệt đại, đoan trang tuyệt mỹ, nàng khẽ gọi tiểu nam hài:
    -Phong nhi, con đang làm cái gì?

    -Mẹ, nơi này có con kiến lạc đường!
    Tiểu nam hài đáp một câu, thanh âm hết sức thú vị.

    -A? Sao con biết nó lạc đường?
    Phụ nhân hỏi.

    -Mẹ, bên kia có một đàn kiến đang đi, chỉ sót con này, tán loạn trên mặt đất, không biết được trở về!

    -Vậy con đang làm cái gì?

    -Con đang vẽ một cái đường dẫn nó trở về!

    -Vậy nó trở về chưa?

    -Chưa, nó không đi theo đường con vẽ, nó đang đi loạn!

    Phụ nhân nở nụ cười, dáng tươi cười đẹp đến nỗi không cách nào hình dung, nàng nói:
    -Yên tâm đi, các con kiến khác sẽ đến tìm nó!

    -Thật sao?
    Tiểu nam hài rất ngây thơ hỏi một câu, sau đó lại nói:
    -Nhưng mà nếu như những con khác không tìm tới nó, nó không phải là rất đáng thương sao?

    -Sẽ không, cha mẹ nó sẽ tìm nó trở về, thì giống như con chạy loạn khắp nơi, mẹ và cha cũng sẽ tìm con!

    -Đúng! Ta chạy không thấy nữa, cha mẹ cũng sẽ đi khắp núi tìm ta!
    Tiểu nam hài nở nụ cười, cười rất ngây thơ.

    Một trung niên nam tử từ nhà gỗ đi ra, đầu đội khăn quấn đầu bằng lông chim trắng, trên khăn quấn đầu thêu một vài ngôi sao, dưới cằm để một chút râu, có vài phần nho nhã. Hắn đi tới bên cạnh phụ nhân,nói với tiểu nam hài:
    -Phong nhi, con vì sao cầm một cái cành cây?

    -Cha!Con đang dẫn đường cho kiến!
    Tiểu nam hài thanh thúy đáp.

    -A?
    Trung niên nam tử có chút tìm không được đầu đuôi, nhìn phía phụ nhân, phụ nhân như giận như đang làm nũng nói:
    -Hài nhi của chàng hết sức giống chàng, thường làm một số chuyện rất kì quái!

    Trung niên nam tử có chút đắc ý nói:
    -Con của chúng ta, đương nhiên cũng phải giống ta, nàng lúc đó chẳng phải bởi vì như vậy mới thích ta sao?

    Phụ nhân hơi sẵng giọng:
    -Hài tử lớn lên cũng sẽ không có da mặt dày giống như chàng vậy!

    Tiểu nam hài nói:
    -Cha! cha nói ngày hôm nay làm cho con một phần lễ vật thần bí, có ăn được không? có phải đi khắp núi tìm nó không?

    Trung niên nam tử cười nói:
    -Chỉ biết được tham ăn! Ăn thì mẹ con đã làm cho con được rồi, cha làm đồ chơi cho con chơi, cũng không cần đi khắp núi tìm,con vào nhà là có thể thấy!

    -Thật sao?
    Cặp mắt đen láy của tiểu nam hài nhất thời lòe ra quang mang, cha làm đồ chơi đều không hiếm lạ thì cũng thú vị, chưa bao giờ làm cho hắn thất vọng qua.

    Hắn đang muốn chạy vào nhà gỗ nhìn một cái cha rốt cuộc là làm đồ chơi gì cho hắn, đúng lúc này, bốn nhân ảnh hắc y nhân đột nhiên như từ trên trời giáng xuống, bốn thân ảnh cả người đều là được miếng vải đen bao lấy, chỉ lộ ra hai mắt.

    Hầu như là cùng trong lúc nhất thời, thân hình trung niên nam tử giống như một đạo lưu quang chợt hiện tới trước người tiểu nam hài, đem tiểu nam hài đặt ở phí sau lưng.

    -Các ngươi cuối cùng cũng tìm tới!
    Trung niên nam tử nói một câu.

    Cả bốn nhân ảnh không có lên tiếng, thân hình chợt lóe, đã vây quanh hắn.

    -Thiên Tinh!
    Phụ nhân hô một câu, ngữ khí mang theo bất an!

    -Nhược Cầm, không được qua đây!

    Bốn nhân ảnh không có lập tức xuất thủ, bốn cặp mắt chằm chằm trung niên nam tử, bốn đạo sát khí đột nhiên sinh ra, giống như bốn đạo đao phong tập kích về phía trung niên nam tử, trung niên nam tử hai mắt phát sáng, một đạo sát khí từ trên người phát ra, thoáng cái đem bốn đạo sát khí đang ập tới chống trở lại, quay lại tập kích bốn người, bốn người vẫn không nhúc nhích, trước người bỗng dưng ngưng kết thành một đạo kình khí cường đại, bốn đạo sát khí từ bên người bọn họ chuyển thành đường cong, đánh về phía một mảnh cây rừng xung quanh, chỉ nghe thấy' rắc rắc..." cả một mảng lớn cành lá cây tiêu điều ngã xuống, ' bình bình bình' Cắm trên mặt đất!

    Bốn người đồng thời xuất thủ, ba người cầm kiếm, một người dùng chưởng, võ công cao khó bề tưởng tượng, kiếm quang chợt hiện, căn bản nhìn không thấy kiếm ảnh, thậm chí nhìn không thấy kiếm quang, mà tên dùng chưởng, mỗi một chưởng đánh ra có thể khai sơn liệt địa, vô cùng hùng hậu.

    Trung niên nam tử một tay che chở tiểu nam hài, chỉ lấy một tay đối địch, lại không chút nào lui bước, thân hình như lưu quang giữa kiếm ảnh, chưởng ảnh chớp động, căn bản nhìn không thấy thân ảnh, có thể là khắp nơi đều là thân ảnh hắn, hắn mỗi một lần xuất thủ không chỉ hóa giải thế tiến công bốn người, thậm chí mỗi một lần cũng thâm tàng sát khí.

    Bốn người thầm giật mình, trung niên nam tử võ công mạnh mẽ như trước vượt xa dự liệu của bọn họ, một người trong đó kiếm quang đột nhiên chuyển hướng, quay lại đâm tới phụ nhân đang đứng ở trước cửa nhà gỗ.

    Trung niên nam tử lấy làm kinh hãi, thân hình lóe lên, xuất hiện tại bên cạnh phụ nhân, ngón tay bắn ra, "Đinh " bắn văng trường kiếm của người nọ.

    -Vèo vèo vèo!
    Ba nhân ảnh khác cũng lắc mình, đã một lần nữa vây quanh trung niên nam tử!

    -Không ngờ các ngươi lại vô sỉ như thế!
    Trung niên nam tử che chở tiểu hài tử cùng phụ nhân, lạnh lùng nói một câu.

    Ánh mắt ba người kia hiện lên một tia xấu hổ, mà người nọ hướng phụ nhân xuất kiếm kiếm quang đã lóe lên, đâm thẳng tiểu nam hài trong lòng trung niên nam tử, ba người khác cũng lập tức xuất thủ.

    Thân ảnh trung niên nam tử chuyển động vây quanh tiểu hài tử cùng phụ nhân, bốn mặt kiếm quang, chưởng phong càng lúc càng nhanh, trung niên nam tử cũng càng chuyển động càng nhanh, trên mặt đất đã bị hai chân hắn soáy ra một vòng dấu vết thật sâu.

    Trung niên nam tử mấy lần muốn mang tiểu nam hài cùng phụ nhân xông ra vòng vây, tuy nhiên kiếm phong chưởng kình hùng hậu theo sát vẫn đem hắn bức lui, thân hình hắn bắt đầu biến chậm, ngay tại một sát na thân hình hắn biến chậm lại, một đạo kiếm phong quét qua mu bàn tay hắn đâm thẳng yết hầu tiểu nam hài!

    Bàn tay trung niên nam tử lộn thành một trảo, miễn cưỡng lấy năm ngón tay bắt lấy kiếm phong, nhưng mà đồng thời trong nháy mắt, phía sau một đạo chưởng kình như thái sơn áp đỉnh chụp tới!

    -Thiên Tinh!
    Phụ nhân kinh hô một tiếng, thân hình băng ngang, lao tới phía sau trung niên nam tử , "Oanh!" Bàn tay nặng nề chụp tại trên lưng phụ nhân, "Phụt" Phụ nhân phun ra một ngụm máu, cả người yếu đuối ngã tại trên người trung niên nam tử!

    -Nhược Cầm!
    Trung niên nam tử bi thương hô một tiếng, thiên địa đột nhiên tối sầm lại!

    -Mẹ!
    Tiểu nam hài nhào vào trong lòng phụ nhân, thất thanh khóc rống.

    Người nọ thu hồi bàn tay, trong mắt nhấp nhoáng vẻ hổ thẹn, một người bên cạnh trong mắt cũng lộ vẻ bi thương.

    -Trảm thảo trừ căn!
    Người nọ khẽ quát một tiếng, "Keng" rút về trường kiếm, hướng yết hầu tiểu nam hài!

    -A ——

    Trung niên nam tử bi thống quát lên, hai mắt đột nhiên nhấp nhoáng huyết hồng ma quang, khăn quấn bạch vũ trên đầu tức khắc bị chấn bay, một mái tóc hất lên tung bay, tay trái hắn ôm phụ nhân, năm ngón tay phải duỗi ra, lần thứ hai nắm lấy kiếm phong trường kiếm của người nọ, cố sức xoay, người nọ lại bị chấn bay đi, không đợi người nọ rơi xuống đất, trung niên nam tử hữu chưởng lại xuất ra, "Sát", một cánh tay người nọ bị tước xuống!

    Ba người còn lại quá sợ hãi, đang muốn giơ kiếm vận chưởng, trung niên nam tử đã ôm tiểu hài tử cùng phụ nhân hóa thành một đạo lưu quang tiêu thất tại trong sơn lâm!

    -Răng rắc!
    Một đạo thiểm điện vạch tại bầu trời mênh mông, thiên địa càng thêm u ám!

    -Đuổi theo!
    Bốn người phi thân đuổi theo, thậm chí không để ý bị tước bỏ một cánh tay.

    Trung niên nam tử ôm phụ nhân cùng tiểu hài tử không biết chạy xa bao nhiêu, bỗng nhiên dừng lại, bởi vì hơi thở phụ nhân đang nhanh chóng yếu đi. Bàn tay hắn đè lại ngực phụ nhân, dốc sức vì phụ nhân truyền chân khí. Nhưng mà, một chưởng kia thực sự quá nặng, mặc cho trung niên nam tử làm sao truyền khí, cũng chẳng qua là làm cho sinh mệnh phụ nhân kéo dài chỉ chốc lát.

    -Nhược Cầm! Nhược Cầm!
    Trung niên nam tử ôm phụ nhân, thất thanh rên rỉ, nước mắt từng đợt rơi xuống!

    Tiểu nam hài sớm nhào vào trong lòng phụ nhân, khóc được hầu như hôn mê bất tỉnh.

    Phụ nhân chậm rãi mở mắt ra, gian nan giơ lên cánh tay trái, trung niên nam tử bắt được tay nàng, đặt ở trên mặt mình, lại đem tay phải nàng đặt ở trên mặt tiểu nam hài, nói:
    -Nhược Cầm, không có việc gì. . .

    -Mẹ! Mẹ!
    Tiểu nam hài một đôi tay ôm chặt phụ nhân.

    Phụ nhân nhìn tiểu nam hài, sau đó nhìn trung niên nam tử, khóe miệng giật giật, muốn nói cái gì, sau đó hai mắt chậm rãi khép lại, thân thể mềm nhũn, nằm ngã vào trong lòng trung niên nam tử, tiêu thất khí tức, khóe môi nhếch lên vẻ tươi cười!

    -Nhược Cầm ——
    Trung niên nam tử kêu khóc một tiếng, thiên địa thất sắc, cả sơn lâm lá cây rền vang rơi xuống, theo tiếng "Uỳnh uỳnh" thiểm điện lướt qua, mưa tầm tả rơi.

    -Mẹ ——
    Tiểu nam hài bi thiết kêu một tiếng, tuy nhiên thanh âm yếu đuối trong nháy mắt bao phủ tại trong cơn giông tố.

    Trung niên nam tử ôm chặt phụ nhân, ngóng nhìn khuôn mặt nàng, hắn biết mình cũng không sống được bao lâu nữa, lẩm bẩm nói:
    -Nhược Cầm, ta sẽ không cho nàng cô đơn, ta đáp ứng nàng, vĩnh viễn sẽ không ly khai nàng, ta lập tức sẽ gặp nàng!

    Hắn nhìn tiểu nam hài đang nức nở, nắm chặt bàn tay nó,:
    -Sở nhi, nhớ kỹ, không được để cho cha và mẹ con tách ra!

    -Cha ——
    Tiểu nam hài đột nhiên sinh ra dự cảm không rõ, trung niên nam tử hai mắt lóe lên hồng quang, thân thể lập tức ngã xuống, ngã vào trong lòng phụ nhân, khóe miệng cũng lộ ra nét tươi cười!

    Tiểu nam hài cứng đờ, trong đầu trống rỗng, thậm chí đã không hiểu được bi thương.

    Không biết qua bao lâu, mưa còn đang tầm tã rơi xuống, tiểu nam hài dùng một đôi bàn tay non nớt bới đất từng chút một, hắn muốn đem cha mẹ chôn cùng một chỗ, hắn không thể làm cho cha mẹ tách ra!

    Hết mưa rồi, hắn ly khai sơn lâm, bắt đầu sống trong cảnh chạy trốn không ngày không đêm, khắp nơi sống lang thang, khắp nơi ăn xin, bị người đánh chửi, bị người khi dễ, cho đến khi gặp phải một lão đạo sĩ, lão đạo sĩ đưa hắn mang lên núi. . .

    Truyền kỳ của tiểu nam hài đó khi còn sống cũng từ đó bắt đầu mở màn, hắn họ Sở, tên Phong, Sở Phong!

    Mười năm sau.

    Lão đạo sĩ: -Tiểu tử, ngươi cuối cùng xuống núi rồi, phải lang bạt một phen, tốt nhất đem giang hồ làm cho long trời lở đất!

    Tiểu tử: -Lão đạo sĩ, ta chỉ muốn trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ!

    Lão đạo sĩ: -Cũng được! Tiểu tử, ngươi thân mang hai loại võ công bác đại tinh thâm nhất trong thiên hạ, một ngày kia, ngươi đem hai loại võ công này hoàn toàn dung hợp thành một, ngươi liền vô địch khắp thiên hạ!

    Tiểu tử: -Lão đạo sĩ, ta chỉ tu luyện thái cực, sao người còn mang một loại võ công khác?

    Lão đạo sĩ: -Tiểu tử, ngày sau ngươi tự nhiên minh bạch.

    Tiểu tử: -Lão đạo sĩ, võ công ta hiện tại cao không?

    Lão đạo sĩ: -Cũng tàm tạm! Nhớ kỹ, sau khi xuống núi phải khiêm tốn thỉnh giáo, thái cực có thể đem tất cả võ học trong thiên hạ thu làm mình sử dụng!

    Tiểu tử: -Lão đạo sĩ, sau khi ta xuống núi, có thể trở về núi tìm lão sao?

    Lão đạo sĩ: -Có thể, tuy nhiên ngươi không tìm ta, ta cũng muốn xuống núi!

    Tiểu tử: -Ta đây lúc nào có thể gặp lại lão?

    Lão đạo sĩ: -Ngươi xông pha một phen thành quả, thì ta sẽ tới tìm ngươi!

    Tiểu tử: -Vậy nếu như không ra gì thì sao?

    Lão đạo sĩ: -Không ra gì cũng không quan hệ, chỉ cần đừng nói cho người khác ngươi quen biết ta là được!

    Tiểu tử: -Lão đạo sĩ, ta sẽ có thành tựu!

    Lão đạo sĩ: -Tốt! Tiểu tử, nhớ kỹ! Thái cực từ thiên địa mà có, vạn vật từ thái cực mà bắt đầu, thái cực là võ học thần kì nhất trong thiên hạ,, từ cổ chí kim, chưa người nào có thể lĩnh ngộ ý nghĩa chân chính của thái cực, một ngày kia, ngươi nếu có thể tìm hiểu thái cực chân ý, không chỉ vô địch thiên hạ, thậm chí có thể cùng thần nhân ngang hàng! Thôi đi đi!
     
    Last edited by a moderator: 23/2/11
  3. Chương 3: Tây hồ sơ ngộ

    Dich : mts86vt

    Nguồn : tangthuvien
    Hàng Châu, cổ thành nổi tiếng nhất Giang Nam, xinh đẹp phồn hoa, phong cảnh như bức tranh. Xưa thường nói về Hàng Châu sông ngòi màu mỡ, đất đai phì nhiêu, kỳ trân dị bảo tụ họp, thương gia cũng hội tụ. Có thể nói địa linh nhân kiệt. Đại thi nhân Bạch Cư Dị thời Đường từng viết bài thơ [ Nhớ giang nam ] :

    Giang nam hảo
    Phong cảnh cựu tằng am
    Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa
    Xuân lai giang thủy lục như lam
    Năng bất ức giang nam?

    Giang Nam đẹp
    Phong cảnh đã từng am
    Ánh nắng hoa sông hồng tựa lửa
    Chiều xuân sông nước biếc như hàm
    Há chẳng nhớ Giang Nam
    ?
    (Bản dịch: Nguyễn Chí Viễn)



    Khi hồi tưởng về Giang Nam, nhớ nhất là Hàng Châu.

    Sơn tự nguyệt trung tầm quế tử
    Quận đình chẩm thượng khán triều đầu
    Hà nhật canh trùng du?


    Mà vẻ đẹp Hàng Châu lại đều ở Tây hồ:
    Dục bả tây hồ bỉ tây tử
    Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi

    Tây hồ khá sánh cùng Tây tử
    Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời .

    (Người dịch: Nam Trân)

    Tây hồ xưa nay là nơi thi sĩ văn nhân du ngoạn sơn thuỷ, không tiếc bút mực văn chương. Đến Giang Nam, không thể không đi Hàng Châu, mà đến Hàng Châu, không thể không đến Tây hồ.

    Hiện tại, đang trên đường đi thẳng đến Tây hồ, có một vị thiếu niên đang đi tới. Một thân lam sam, thân hình thon dài dong dỏng cao, đầu buộc khăn bạch vũ, mày kiếm mắt sáng, hai mắt ẩn giấu tài hoa, khuôn mặt tuấn lãng mang theo vài phần ngây thơ, lại mang theo vài phần hiếu kỳ, phía sau đeo một thanh trường kiếm, nhìn qua thập phần phong cách cổ xưa.

    Vị thiếu niên này họ Sở tên Phong, Sở Phong.

    Hắn không nhanh không chậm đi tới, bầu trời bỗng nhiên phần phật nổi lên mưa nhỏ, người đi đường đều đi tìm nơi trú mưa, Sở Phong lại thần sắc vui vẻ, cười nói: " Người ta nói ' Tình hồ bất như vũ hồ'[1] không nghĩ tới lần đầu tiên tới thưởng thức Tây hồ thì gặp cảnh vũ hồ, ông trời quả thật là quan tâm tới ta."

    Hắn mặc cho mưa phùn bay lất phất vào vai, thản nhiên tự đắc đi tới ven hồ, chỉ thấy từng con sóng nằm phía dưới con đê dài, chính là Tô Đê xuân hiểu[2]. Trên đê từng bụi dương liễu chen bên bờ, từng cành liễu xanh tươi cong cong buông xuống mặt hồ, trong cơn gió nhẹ khẽ chập chờn, lay động, cùng ảnh phản chiếu của mặt hồ kếp hợp thành khung cảnh rất thú vị.

    Trên đê có sáu cây cầu vòm, bởi vì mưa phùn rơi xuống, trên đê cảnh liễu tưạ như khói, hơi nước không mông, bao vây xung quanh sáu cây cầu vòm, thật không hỗ là 'lục kiều yên liễu', tựa như tranh vẽ. Trong màn yên liễu còn thỉnh thoảng nghe được tiếng oanh hót, thanh lệ uyển chuyển.

    Xa xa là cảnh tượng sơn sắc không mông, thanh đại hàm thúy, phong kỳ thạch tú, lâm hác u thâm.

    Sở Phong dựa vào lan can mà nhìn, chỉ thấy mặt hồ từng đợt sóng nhỏ bập bềnh, lá sen một màu xanh biếc, gió hồ êm dịu khẽ lướt nhẹ trên mặt, hương sen lượn quanh thấm vào thân thể, tuyệt vời nhất là trong hương sen còn ẩn chứa hương rượu nhàn nhạt, làm cho người không uống đã say.

    Thì ra tại bên bờ hồ có một tác phường ủ rượu, gọi là Khúc Uyển, hương rượu hòa theo gió đưa lên, cùng với hương sen, tươi mát mà thanh nhã, phải gọi là Khúc Uyển phong hà.

    Sở Phong vừa thấy tửu phường này, nhất thời hưng phấn không ngớt, lập tức bước đi qua, càng tới gần tửu phường, càng cảm thấy hương rượu lao tới mũi, làm say cả lòng người.

    -Rất thơm,rất tinh khiết!
    Sở Phong nhịn không được khen ngợi một câu.

    Tửu phường xếp đặt một loạt vò rượu, từng vò rượu cũng dùng lá sen bao đậy, hết sức đặc biệt.

    -Tiểu nhị, cho ta một hũ rượu lâu năm!
    Sở Phong vừa vào tửu phường, mở miệng reo lên.

    Trông giữ tửu phường chính là một lão chủ tiệm và một tiểu nhị rất trẻ.

    Tiểu nhị vừa nghe Sở Phong muốn mua rượu, liền sắc mặt tươi cười hỏi:
    -Khách quan, "Phong hà khúc u" của tiểu điếm chúng ta xa gần đều nghe tiếng, rất tinh khiết. Ngài muốn lâu bao nhiêu năm?
    Cái gọi là lâu bao nhiêu năm chính là chỉ được ủ bao nhiêu năm.

    -Càng lâu càng tốt!
    Sở Phong nói.

    -Được!
    Tiểu nhị lập tức cầm lấy một vò rượu, mở nắp che, hương rượu lập tức bay ra ngoài.

    -Khách quan, hũ này thế nào?
    Tiểu nhị hỏi.

    Sở Phong thoáng ngửi, lắc đầu, nói:
    -Cái này chỉ có năm năm, đổi hũ lâu năm hơn.

    -Khách quan quả nhiên là người biết thưởng thức rượu.
    Tiểu nhị vừa cười lại cầm ra một vò rượu, mở nắp, hương rượu hũ này càng thêm tinh khiết.

    -Khách quan,hũ này thế nào?
    Tiểu nhị lại hỏi.

    Sở Phong ngửi ngửi, lại lắc đầu nói, nói:
    -Hũ này chỉ có tám năm, chưa đủ, chưa đủ lâu.

    -Khách quan thực sự là người biết phẩm rượu!
    Tiểu nhị nói liền chuyển tới một nơi, dè dặt bưng ra một vò rượu, chụp lấy cái nắp che, cười nói:

    -Khách quan, ngài xem hũ này thì thế nào?

    Sở Phong lại ngửi ngửi, nở nụ cười, nói:
    -Hũ này cũng chỉ là ủ được mười năm, còn muốn lâu năm hơn nữa.

    Tiểu nhị ngạc nhiên nói:
    -Khách quan, hũ này là lâu nhất của tiểu điếm rồi.

    Sở Phong lại lắc đầu, cười nói:
    -Không đúng, không đúng, ở đây còn có một vò ba mươi năm.

    Tiểu nhị mắt choáng váng:
    -Ba mươi năm? Sao lại có thể, lâu nhất của tiểu điếm cũng chỉ là mười năm, làm sao lại có hũ ba chục năm?

    Sở Phong cười nói:
    -Tiểu nhị, ngươi muốn bao nhiêu bạc cứ việc nói thẳng, ta sẽ không cho ngươi ít!

    -Khách quan đừng hiểu lầm, tiểu điếm thực sự không có rượu ba chục năm, kỳ thực hũ mười năm này cũng là thượng phẩm.

    -Tiểu nhị, cái gọi là hảo tửu tri âm phẩm, ngươi hà tất phải giấu của quý, lãng phí như vậy một vò rượu ngon?
    Sở Phong vẫn là kiên trì.

    Tiểu nhị vẻ mặt đau khổ nói:
    - Đều không phải tiểu nhân luyến tiếc, tiểu điếm thật sự là không có. . .

    Lúc này, lão chủ tiệm vẫn không nói gì đã đi tới, hướng Sở Phong chắp tay:
    -Hảo một câu 'Hảo tửu tri âm phẩm', khách quan quả thật là tửu trung tri âm.

    Tiểu nhị nói:
    -Lão chưởng quỹ, khách quan này cứ cố nói. . .

    Lão chủ tiệm khoát tay áo, sau đó nói với Sở Phong:
    -Xin khách quan chờ một lát.
    Nói xong chuyển thân vào nội đường.

    Qua một hồi lâu, lão chủ tiệm đang cầm một vò rượu đi ra. Vò rượu dùng hai tấm lá sen lớn bao vây lấy, nhìn qua quả nhiên được chôn dấu lâu năm, còn dính chút dấu vết bùn đất, hiển nhiên là mới vừa từ trong đất đào ra.

    Hắn một tay khai mở nắp đậy, nhất thời mùi thơm lạ lùng lao tới mũi, mùi thơm đây gian phòng, trong hương thơm còn thấm đẫm hương sen nhàn nhạt, êm dịu đậm đà, thấm đẫm đáy lòng người.

    -Hảo tửu!
    Sở Phong bật thốt lên khen ngợi một câu, hai mắt phát quang.

    Tiểu nhị nhất thời mắt choáng váng, không nghĩ tới trong điếm thật là có Phong Hà Khúc U được ủ lâu năm như vậy.

    Lão chủ tiệm cười dài nói:
    -Vò rượu này là ta ba mươi năm trước chôn xuống, vẫn không có đào lên, không ngờ để cho khách quan phát hiện.

    Sở Phong cười nói:
    -Đó là bởi vì hương rượu đậm mà tinh, thấm ra bên ngoài, liền theo gió mà tỏa hương, chỉ là không biết rượu này vì sao lại rướm thêm hương sen nhàn nhạt?

    Tiểu nhị kia ngắt lời nói:
    -Khách quan, rượu của chúng ta tất cả đều là dùng lá sen bao lấy được chôn sâu dưới đất, khi đào lên tự nhiên rướm thêm hương sen, nếu không thì sao gọi là 'Phong Hà Khúc U ' .

    -Thần kỳ!thần kỳ!
    Sở Phong không khỏi lại khen một câu.

    Lão chủ tiệm tự mình đổ một bầu rượu đầy cho Sở Phong, còn muốn thêm một bầu, Sở Phong vội vàng nói:
    -Chưởng quỹ, bầu là được rồi, phần còn lại tạm gác cho người tri âm khác, rượu ngon như vậy, chỉ một mình ta thưởng thức, cũng là đáng tiếc.

    Nói xong tiếp nhận bầu rượu, hỏi:
    -Bầu rượu này cần bao nhiêu bạc, lão chưởng quỹ cứ việc nói ra.

    Lão chủ tiệm mỉm cười nói:
    -Hảo tửu tri âm phẩm, nếu như khách nhân tầm thường,ta tuyệt sẽ không đào lên vò rượu này, nếu đào lên rồi, sẽ vì nó tìm một người tri âm, Công tử cho một đồng tiền được rồi.

    -Một đồng tiền?
    Sở Phong ngạc nhiên, lập tức cười ha ha nói:
    -Nguyên lai lão chưởng quỹ cũng là tửu trung tri âm.

    Trong tiếng cười đem một đồng để vào trong tay lão chủ tiệm.

    Sở Phong cầm theo bầu rượu, lại đến bên bờ Tây hồ, mưa nhỏ vẫn còn đang lất phất rơi xuống.

    Sở Phong tâm tình rất tốt, đây là lần đầu tiên hắn xuống núi, lần đầu tiên giao thiệp với giang hồ, lần đầu tiên du ngoạn Tây hồ, còn lần đầu tiên uống "Phong Hà Khúc U" được ủ tới 30 năm, hắn quả thật muốn cất giọng ca vàng, đem hoài bão cùng uất ức trong nội tâm cùng nhau phát tiết ra ngoài.

    "Tranh" , trong hồ đột nhiên truyền đến một tiếng đàn, thanh thúy vang dội. Sở Phong theo tiếng đàn nhìn lại, trên mặt hồ không biết lúc nào trôi tới một cái thuyền, cờ trên thuyền viết một chữ "Lạc" to, theo gió phấp phới. Tại đầu thuyền, một bạch y nữ tử đang khoanh chân ngồi, gảy đàn giữa cơn mưa và gió nhẹ phất phới, Tiếng đàn réo rắt du dương, như hoàng anh xuất cốc, nhũ yến quy sào.

    Sở Phong thấy không rõ dung mạo nữ tử này, chỉ cảm thấy nàng có một loại phong vận phiêu nhiên dục tiên, xuất ly phàm trần. Tiếng đàn khi thì uyển chuyển hàm súc, khi thì sục sôi hào hứng, mỗi một tiếng đàn phát ra cũng thoáng như truyền đến tựa tiếng trời.

    -Tiếng đàn rất hay!

    Sở Phong hô to một câu, ngửa đầu, uống một ngụm rượu lớn, thừa dịp cảm giác say, hòa theo tiếng đàn hát vang:
    'Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà? Thí như triêu lộ, khứ nhật khổ đa. Khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vong. Hà dĩ giải ưu, duy hữu đỗ khang.'
    Ca vui bên chén rượu đâỳ,
    Đời người thấm thoát tháng ngày được bao.
    Như sương mai sớm tan mau,
    Từng ngày qua lắm khổ đau muộn phiền.
    Dùng lòng khẳng khái muốn quên,
    Ưu tư sao mãi khắp miền chứa chan.
    Muốn xa bao nổi buôc ràng,
    Họa chăng rót lấy chén vàng Đỗ Khang


    Tiếng ca hùng hồn mãnh liệt, phóng khoáng không chịu gò bó rồi lại hàm chứa một chút u sầu. Mà tiếng đàn hình như cũng bị lây nhiễm, tùy theo mà âm vang mạnh mẽ.

    Hai người một đàn một ca, từ xa mà phối hợp chặt chẽ. Người đi đường xung quanh đều ngừng chân vây quanh xem, kỳ quái nhìn chăm chú vào. Sở Phong căn bản không để ý tới, vẫn như cũ phóng túng cuồng ca, tiếng ca sục sôi mà còn ẩn hàm chua xót, đây là thanh âm phát ra từ nội tâm hắn, không hề giả tạo.

    Lúc này, một nữ tử toàn thân bạch y như tuyết, dù giấy che trên đầu, phiêu nhiên đi tới. Đầu đội tố quyên, tóc dài áo choàng, cặp mắt thu thủy có thần, mặt như phù dung, nhu ngọc làm cốt, băng tuyết làm da, băng thanh ngọc khiết, thoáng như tiên tử bị giáng xuống nhân gian, 'bỉ hoa hoa giải ngữ, bỉ ngọc ngọc sinh hương'[3] ngoại trừ tiên tử hạ phàm, còn có thể dùng cái từ gì tới để hình dung?

    Sở Phong mắt bình tĩnh nhìn nàng phiêu nhiên tới, tiếng ca cũng tùy theo mà chuyển:
    Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
    Thư cưu cất tiếng quan quan
    Hòa cùng sóng vỗ vọng vang đôi bờ
    Dịu dàng thục nữ đào thơ
    Sánh cùng quân tử duyên tơ mặn mà

    (Thơ: Tản Đà)

    Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm. Đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim
    Áo xanh tuổi ngọc mơ màng,
    Sầu đâu trăm mối ngổn ngang cõi lòng.
    Thôi đừng nhắc thuở thương mong,
    Khiến ta đêm ngóng ngày trông dật dờ


    Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết.
    (Nắm chặt tay nhau
    Bên nhau suốt kiếp
    Mặc kệ tử sinh
    Cùng nhau thề hẹn
    – hieusol dịch)

    Tiếng ca uyển chuyển hàm xúc, bên trong lại mang thêm vài phần ý trêu chọc.

    Nữ tử này không phải ai khác, chính là danh chấn giang hồ thiên hạ đệ nhất tiên tử —— Trích Tiên Tử. Trích Tiên Tử là truyền nhân duy nhất của Tích Thủy kiếm phái, một thanh Tích Thủy kiếm thiên hạ đều nghe tiếng, độc nhất vô nhị. Nàng nhìn Sở Phong, thấy hắn mắt bình tĩnh nhìn bản thân, bên cạnh không có người, mà tiếng ca lại ngầm có ý trêu chọc, trên mặt phát sinh một mảnh đỏ ửng, tuy nhiên đảo mắt đã hồi phục lại vẻ mặt kiêu ngạo.

    Tiếng đàn yếu ớt đã ngừng lại, tiếng ca cũng tùy theo mà thu. Sở Phong vẫn còn nhìn Trích Tiên Tử, từ đầu đến cuối ánh mắt chưa từng ly khai. Trích Tiên Tử cũng lẳng lặng nhìn thanh niên tiểu tử trước mắt thân đeo cổ kiếm, một thân lam sam, có chút phóng đãng ngang ngạnh.

    Gió hồ thổi qua, Trích Tiên Tử y phục tuyết trắng khẽ hất lên, mà mưa phùn bay lả tả tại chiếc dù giấy trên đầu nàng, càng có vẻ xuất trần thoát tục.

    Sở Phong bật thốt lên thì thầm: "Băng tuyết lâm phong vũ, tiên tử hạ phàm trần."

    Trích Tiên Tử không có lên tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu trông về phía xa liếc nhìn bạch y nữ tử kia trên chiếc thuyền trong hồ, sau đó quay người lại, phiêu nhiên rời đi.

    Sở Phong nhìn bóng lưng thon thon của nàng, thất vọng giống như mất mác điều gì. Hắn không biết nàng là ai, chỉ cảm thấy nàng rất đẹp, đẹp một chút tỳ vết nào cũng không có. Hắn xoay người nhìn phía trong hồ, chiếc thuyền kia cũng đã chầm chậm bơi ra xa, từ từ tiêu thất cái bóng.

    Hắn thở dài, tuy nhiên chợt thoải mái: có thể trong một ngày nghe được tiếng đàn tuyệt vời như vậy, gặp được giai nhân mỹ lệ như vậy, còn yêu cầu thêm gì nữa?

    Hắn cười cười, nhìn một chút sắc trời, sắp tới giữa trưa, thầm nghĩ: "Xem ra phải lập tức chạy tới Cổ Đãng sơn, quỷ tử kỳ cục[4] bảy năm một lần muốn bắt đầu rồi."
    *[1] :cảnh hồ lúc mưa đẹp hơn lúc tạnh.
    [2] : Cảnh đẹp buổi sáng mùa xuân trên đê Tô
    [3] : đem so với hoa thì như là hoa biết nói, nếu đem so với ngọc thì như là ngọc toát hương thơm.
    [4]: ván cờ quỷ tử.

     
    Last edited by a moderator: 23/2/11
  4. Chương 4: Cô Tô Mộ Dung

    Dich : mts86vt
    Nguồn : tangthuvien

    Cổ Đãng sơn, vốn chỉ là một tòa đại sơn cách Tây hồ vài dặm, lúc đầu cũng không có tiếng tăm, nhưng nguyên nhân một người mà cả thiên hạ đều nghe danh —— Quỷ Tử Tiên Sinh.

    Quỷ Tử Tiên Sinh từ nhỏ say mê cờ vây, từng bái đông thổ đệ nhất quốc thủ[1]làm thầy , không đến hai mươi tuổi liền trò giỏi hơn thầy, gần ba mươi tuổi thiên hạ không gặp địch thủ, thế là bùi ngùi thở dài quy ẩn sơn lâm chuyên tâm nghiên cứu kỳ đạo, tự xưng Quỷ Tử Tiên Sinh.

    Bảy năm sau, hắn tại Cổ Đãng sơn bày ván cờ, mời thiên hạ kỳ sĩ đến phá giải.Những người có kỳ đạo tốt đều bôn ba đến xem cho biết, thế là tất cả đều tập trung tại Cổ Đãng sơn, muốn xem sự kỳ diệu của ván cờ. Ván cờ quả thực tinh diệu tuyệt luân, bày ra bảy ngày, nhưng lại không có một người có thể phá, cuối cùng vẫn là Quỷ Tử Tiên Sinh tự mình xuất thủ phá ván cờ của mình, mọi người ai cũng khen ngợi.

    Từ đó sau mỗi lần cách bảy năm, Quỷ Tử Tiên Sinh sẽ đến Cổ Đãng sơn bày thế cờ. Lúc đầu chỉ là một số người có kỳ đạo tốt đến thưởng thức, sau đó càng ngày càng nổi danh, ngay cả những giang hồ nhân sĩ có tiếng cũng đều hâm mộ tiếng tăm tiến đến quan sát, cuối cùng trở thành một sự kiện lớn của võ lâm. Tuy nhiên Quỷ Tử Tiên Sinh đã bày cục năm lần, hơn 30 năm, đến nay còn chưa gặp được người có thể phá cục, mỗi lần đều là chính hắn tự xuất thủ phá cục, lần này chính là lần thứ sáu Quỷ Tử Tiên Sinh tại Cổ Đãng sơn bày ván cờ.

    Sở Phong đi ở trên sơn đạo, ven đường có không ít giang hồ nhân sĩ giống như hắn vội vàng lên núi nhìn ván cờ. Sở Phong đi cũng không gấp, thậm chí có chút như dạo chơi, bởi vì hắn muốn tiện đường thưởng thức một chút phong cảnh Cổ Đãng sơn, mặc dù không phải rất đẹp, nhưng hắn là người thích như vậy.

    -Công tử, có thể nhường đường một chút được không?
    Phía sau bất chợt truyền đến một giọng nói thanh thúy.

    Sở Phong xoay người nhìn, trước mắt là một vị nữ tử yểu điệu, một bộ thanh bào, đầu đội thanh sa quan ,bên nón rủ xuống một vòng lụa mỏng xanh, che khuất cả khuôn mặt. Một trước một sau là hai tỳ nữ xinh đẹp, mở miệng chính là tỳ nữ đi phía trước.

    Thì ra Sở Phong đang đứng ở một đoạn sơn đạo khá là chật hẹp, hầu như chỉ cho phép một người đi qua, hắn thảnh thơi bước đi thong thả như vậy, chính là đang cản đường.
    Hắn vội vã nép sang một bên, chắp tay, nói:
    -Mời!

    Tỳ nữ kia đi qua, thanh bào nữ tử khi đi qua bên người Sở Phong thoáng hạ thấp người, đại khái là cảm tạ Sở Phong đã nhường đường. Sở Phong chỉ cảm thấy một mùi thơm nhàn nhạt từ trên người thanh bào nữ tử bay tới, nhất thời cảm thấy thoải mái, nhịn không được hai mắt nhìn nàng, đáng tiếc che khuất khuôn mặt, nhìn không thấy hình dạng.

    Sở Phong lên đến đỉnh núi, trên đỉnh núi từ lâu tập hợp một nhóm võ lâm nhân sĩ cùng người say mê kỳ đạo, có cả các thanh niên đệ tử các môn phái, cũng có thế gia đệ tử danh môn vọng tộc, còn có các anh hùng tài tuấn đến từ tam sơn ngũ nhạc. Bọn họ hoặc hàn huyên, hoặc ôn chuyện xưa, hoặc nói chuyện phiếm, thậm chí còn có đang quyền tới chưởng vung, luận bàn với nhau, thập phần náo nhiệt.

    Sở Phong thấy thanh bào nữ tử cùng hai gã tỳ nữ lúc nãy đang đứng tại một chỗ, không có cùng người bên ngoài nói chuyện, cũng không có nhìn xung quanh, chỉ lẳng lặng chờ. Mọi người hiển nhiên cũng không biết lai lịch bọn họ, thỉnh thoảng nhìn về phía bọn họ, nhỏ giọng nghị luận.

    Sở Phong đi vào đoàn người, thấy bên cạnh đứng một vị công tử, thân hình thon dài tuấn mỹ, đang nhìn nhóm người thanh bào nữ tử kia, hình như có chút suy nghĩ. Sở Phong thấy hắn mặc thâm tử sắc trường y, khoác một bộ thâm tử sắc áo choàng, phiêu sái tuấn dật; mà tướng mạo đẹp như ngọc, tuấn mỹ phi phàm, vẻ mặt lịch sự, hào hoa phong nhã, làm như thế gia công tử.

    Sở Phong nhịn không được nhìn thêm vài lần, công tử này đã nhận ra, bèn hướng Sở Phong mỉm cười, dáng tươi cười đó vừa thanh tú mê người, thậm chí còn mang theo vài phần diễm lệ.

    Hắn hướng Sở Phong chắp tay, nói:
    -Tại hạ Cô Tô Mộ Dung, xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?
    Thanh âm lịch sự, thập phần thanh nhã.

    Sở Phong vội vã chắp tay nói:
    -Tại hạ Sở Phong, có lễ.

    -Nguyên lai là Sở huynh, thất kính thất kính!

    Câu này của Mộ Dung chỉ là nói khách sáo bình thường, Sở Phong lại kỳ quái nói:
    -Ngươi nghe qua tên của ta sao?

    Mộ Dung ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Sở Phong không biết làm sao trả lời.

    Sở Phong biết là hiểu lầm, ngượng ngùng cười, hỏi:
    -Mộ Dung huynh chính là đệ tử Mộ Dung thế gia?

    Mộ Dung gật đầu, hỏi:
    -Xin hỏi Sở huynh sư thừa nơi nào?

    -Lão đạo sĩ!
    Sở Phong đáp.

    Mộ Dung ngạc nhiên, hỏi:
    -Lão đạo sĩ. . . là sư phụ ngươi?

    Sở Phong nói:
    -Không phải, sư phụ là sư phụ, lão đạo sĩ là lão đạo sĩ. Sư phụ không phải lão đạo sĩ, lão đạo sĩ không phải sư phụ.

    Mộ Dung thật là bị hắn lộng hồ đồ, bèn hỏi:
    -Xin hỏi lão đạo sĩ là ai?

    Sở Phong đáp:
    -Lão đạo sĩ chính là lão đạo sĩ.

    Mộ Dung cảm thấy Sở Phong có chút quái lạ, cho rằng hắn không muốn tiết lộ lai lịch, vì vậy cười cười, không hề truy vấn, chuyển hướng hỏi:
    -Sở huynh chính là sơ thiệp giang hồ?

    Sở Phong trợn mắt ngạc nhiên nói:
    -Đúng vậy! Ngươi làm sao biết được?

    Mộ Dung cười cười, không có lên tiếng, hắn rốt cuộc nhìn ra thì ra tiểu tử này có chút ngớ ngẩn.

    Sở Phong nói:
    -Lão đạo sĩ gọi xuống núi lang bạt một phen, nếu như không có tiền đồ sẽ không được gặp hắn. Ta sau khi xuống núi không biết đi nơi nào, nghe nói có cao nhân tại Cổ Đãng sơn bày hạ ván cờ, vô cùng náo nhiệt, con người ta rất là ham chơi, cho nên liền tới đây!

    Mộ Dung thấy Sở Phong thẳng thắn cởi mở, bỗng nhiên sinh hảo cảm, bèn nói:
    -Ta cũng vậy lần đầu tiên tới nơi này xem ván cờ, Sở huynh có phải đối với kỳ đạo rất có nghiên cứu?

    Sở Phong nói:
    -So với lão đạo sĩ kém xa, tuy nhiên lão đạo sĩ nói kỳ đạo của ta cũng không tệ, tương lai khẳng định sẽ vượt lên cả hắn.

    Mộ Dung nở nụ cười, thầm nghĩ: hắn trái một câu lão đạo sĩ, phải một câu lão đạo sĩ, sợ rằng dạy hắn võ công thật đúng là lão đạo sĩ, nhưng chính hắn cũng không biết lão đạo sĩ là ai.

    Sở Phong lại nói:
    -Vốn có lão đạo sĩ kêu xuống núi là chuyện thứ nhất, phải đi Giang Nam tiêu cục chúc mừng đại thọ tám mươi của Giang lão tiền bối, rồi đi kết bạn giang hồ bằng hữu , tuy nhiên ta thấy cách chúc thọ còn có một đoạn thời gian, cho nên trước hết tới nơi này đi dạo. Ai, ngươi biết Giang Nam tiêu cục chứ?

    Mộ Dung nhịn cười, gật đầu nói:
    -Giang lão tiền bối đức cao vọng trọng, gia phụ cũng căn dặn ta cần phải đi trước mừng thọ Giang Nam tiêu cục.

    Sở Phong vui vẻ nói:
    -Vậy thật tốt quá, chúng ta có thể dọc đường kết bạn đồng hành, ta đang không biết được làm sao đi Giang Nam tiêu cục, ngươi biết đường sao?

    Mộ Dung hầu như lại muốn cười lên, nói:
    -Sở huynh đừng trách móc, ta có một số việc khác trong người, sợ rằng không thể đi cùng Sở huynh được.

    -Ôi!
    Sở Phong có chút thất vọng lên tiếng.

    Mộ Dung thấy vẻ mặt thất vọng của hắn, bèn nói:
    -Không bằng ta sai một bổn gia đệ tử tiễn ngươi một đoạn đường?

    Sở Phong sang sảng cười, nói:
    -Không cần, ngươi xem ta có hai cái đùi, còn có một cái miệng, còn sợ đi không được sao?

    Mộ Dung nở nụ cười.

    Sở Phong nhìn phía thanh bào nữ tử bên kia, hỏi Mộ Dung:
    -Ta thấy ngươi vừa rồi nhìn bọn họ, ngươi nhận thức bọn họ?

    Mộ Dung lắc đầu, nói:
    -Không nhận ra, ta chỉ cảm thấy bọn họ hình như không phải nhân sĩ Trung Nguyên.

    -A? Ngươi nói nàng vì sao phải che khuất khuôn mặt không cho người khác nhìn?

    ". . ."
    Mộ Dung lại không biết làm sao trả lời, tâm trạng thầm nghĩ: tiểu tử này vấn đề hỏi sao cổ quái như vậy, người trong võ lâm, nhất là nữ tử, che mặt hành tẩu giang hồ là chuyện hết sức bình thường.

    Sở Phong thấy Mộ Dung không đáp, lại hỏi:
    -Ngươi nói nàng có phải rất đẹp hay không?

    -A?
    Mộ Dung ngạc nhiên nhìn Sở Phong, thực sự nghĩ không ra Sở Phong lại hỏi tới vấn đề như vậy.

    -Ngươi nói đi?
    Mộ Dung hỏi lại.

    Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
    -Ta đoán nhất định rất đẹp, đáng tiếc che khuất khuôn mặt.

    Mộ Dung cười nói:
    -Sở huynh rất muốn nhìn dung mạo người ta sao?
    Ngữ khí pha chút ý trêu chọc.

    Sở Phong cười nói:
    -Thơ nói 'Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu' .

    -Nhưng 'Cầu chi bất đắc' sẽ 'Triển chuyển phản trắc' .
    (cầu không được sẽ trằn trọc)

    -Vậy 'Cầm sắt hữu chi, chung cổ nhạc chi' .
    (Mong được gẩy đàn cầm sắt với nàng,mong được vui tiếng chuông tiếng trống với nàng)

    Mộ Dung nở nụ cười, tiểu tử trước mắt này thực sự thú vị, thậm chí có chút ngây thơ ngớ ngẩn, nếu không có chuyện trong người, bản thân nhất định sẽ cùng hắn kết bạn đi Giang Nam tiêu cục.

    Hoá ra vị Mộ Dung này cũng không phải ai khác, chính là Giang Nam đại công tử của Mộ Dung thế gia, một thân Tử Ẩn Thần Công, danh chấn thiên hạ, được tôn sùng là người đứng đầu võ lâm tam công tử. Ba năm trước đây, chưa tới hai mươi tuổi hắn đã tiếp quản Mộ Dung thế gia, đảm nhiệm chức vị gia chủ, có thể nói chấn động một thời. Hắn lấy họ làm tên, tự xưng Mộ Dung, tên chân thực của hắn không nhiều người biết.

    Mộ Dung vốn có chút việc đi ngang qua Hàng Châu, vì vậy tiện đường lên Cổ Đãng sơn xem ván cờ, lại nằm mơ cũng không nghĩ sẽ đụng phải Sở Phong tên tiểu tử sơ thiệp giang hồ có chút ngốc nghếch.

    -A, là nàng!
    Sở Phong bỗng nhiên hô một tiếng, thì ra hắn thấy được một nữ tử bạch y như tuyết, đứng ở bên ngoài mấy trượng, nhìn qua bên mình, chính là vị nữ tử như thiên tiên kia đã từng trong mưa gặp gở tại Tây hồ.

    *[1]:người giỏi chơi cờ nhất nước.
     
    Last edited by a moderator: 23/2/11
  5. Chương 5 :Quỷ Tử Tiên Sinh

    Dich : mts86vt
    Nguồn : tangthuvien
    Sở Phong vừa mừng vừa sợ, lẩm bẩm nói:
    -Nàng cũng tới, không ngờ nhanh như vậy lại gặp được nàng, không biết nàng tên gọi là gì...

    Mộ Dung cũng thấy được Ngụy Đích, hắn nghe được Sở Phong lẩm bẩm, ngạc nhiên nói:
    -Ngươi không biết nàng là ai?

    Sở Phong lắc đầu:
    -Trước đây gặp mặt một lần, tuy nhiên nàng một tiếng cũng không nói đã đi rồi.

    -Sư phụ ngươi... không, lão đạo sĩ chưa nói với ngươi một ít nhân vật nổi tiếng trên giang hồ gần đây sao?

    -Không có, nhưng thật ra bình thường nhắc tới một số nhân vật thần tiên ma quái thật lâu thật lâu trước đây, cái gì Bàn Cổ, Phục Hy, Nữ Oa, Hậu Nghệ, Khoa Phù, Hoàng Đế, Thần Nông, Mộ Dung huynh, ngươi có biết tên gọi của nàng là gì không?

    Mộ Dung đang muốn trả lời, bốn phía đột nhiên yên tĩnh xuống, lặng ngắt như tờ, nguyên lai Quỷ Tử Tiên Sinh đã hiện thân.

    Chỉ thấy Quỷ Tử Tiên Sinh thân khoác áo choàng trường bào, đầu đội phương nghi quan, chân đạp thanh vân lý, tóc bạc mặt hồng hào, râu dài tới ngực, rất có vài phần tiên phong đạo cốt. Phía sau hắn chầm chậm theo hai gã đồng tử, một người đang cầm bàn cờ, một người đang cầm quân cờ. Bàn cờ cổ kính, quân cờ hắc bạch thông thấu, vừa nhìn liền biết là trân phẩm.

    Quỷ Tử Tiên Sinh từ từ đi tới trước mặt mọi người, chắp tay, nói:
    -Các vị bằng hữu đường xa mà đến, quan khán ván cờ lão hủ, lão hủ thực sự cảm thấy rất vinh hạnh. . .

    -Quỷ Tử tiền bối, mời mau mau bày cục đi, chúng ta cũng nhịn không nổi.
    Trong đám đông có người nôn nóng nhịn không được giành nói trước.

    Quỷ Tử Tiên Sinh mỉm cười, nói:
    -Các vị an tâm một chút không nên nóng vội. Lão hủ đã năm lần ở đây bày cục, hơn mười năm qua chưa bao giờ thấy phá được, hết sức là thất vọng. Hôm nay là lão hủ lần thứ sáu bày cục, lão hủ nghe nói năm gần đây giang hồ anh tài xuất hiện lớp lớp, tuấn kiệt tịnh khởi, hi vọng lần này có thể hoàn thành tâm nguyện lão hủ.

    Có người hô:
    -Quỷ Tử tiền bối, lần trước ngài bày ván cờ sinh tử liên hoàn đả kiếp, chúng ta không một ai có thể phá, cuối cùng vẫn là được tiền bối tự mình động thủ phá kiếp. Lần này không biết tiền bối chuẩn bị bày ván cờ gì?

    Quỷ Tử Tiên Sinh tay vuốt râu mép, khẽ cười nói:
    -Lão hủ lần này bày chính là một 'Tàn cục', vẫn là một cái đại tàn cục.

    Mọi người kinh ngạc, cho tới bây giờ chỉ có cờ vua mới có tàn cục, nào đã từng nghe qua cờ vây cũng có tàn cục? Chẳng lẽ là Quỷ Tử Tiên Sinh hôm nay muốn bày một ván cờ vua!

    Trong lòng mọi người đang hoài nghi, có người trêu ghẹo nói:
    -Tiền bối, bàn cờ của ngài cũng sẽ không đạt tới hai thước, làm sao bày một thế đại —— tàn cục?
    Hắn cố ý đem chữ "Đại" Kéo được thật dài, dẫn tới mọi người một trận cười.

    Quỷ Tử Tiên Sinh loát râu mép, không vội thong thả nói:
    -Một hồi các vị tự nhiên biết, mọi người mời đi theo lão hủ.

    Vì vậy mọi người theo Quỷ Tử Tiên Sinh chuyển qua mấy chỗ khe núi, trước mắt thình lình một mặt thạch bích thật lớn cao chót vót giống như được đao tước. Thạch bích thập phần bằng phẳng, mà ở phía mặt đất bằng dưới thạch bích đặt từng khối quân cờ được dùng tảng đá lớn điêu tạc mà thành, có đen có trắng, mỗi một quân cờ đều to khoảng 2 thước, khoảng chừng hơn ba trăm quân.

    Sở Phong liếc mắt nhìn bàn cờ mà đồng tử đang cầm bên cạnh Quỷ Tử Tiên Sinh, lại liếc nhìn quân cờ đá trên mặt đất, không khỏi cười nói:
    -Tiền bối, quân cờ trên mặt đất quả thực rất lớn, nhưng bàn cờ của ngài lại quá nhỏ, bày làm sao được ván cờ lớn chứ.

    Quỷ Tử Tiên Sinh mỉm cười, đi tới trước mặt Sở Phong, nói:
    -Tiểu huynh đệ, ngươi lập tức sẽ thấy ván cờ lớn. Tuy nhiên tiểu huynh đệ có thể cho lão hủ mượn trước bảo kiếm trên người dùng một lát hay không?

    Sở Phong ngạc nhiên, nói:
    -Quỷ Tử tiền bối, thanh kiếm này của ta hơi cũ kỹ, lại có chút cùn, không sắc bén lắm đâu!

    Mọi người không khỏi vui vẻ, trong chốn giang hồ nào có người sẽ nói bảo kiếm của bản thân vừa cũ lại cùn, tiểu tử này thật có chút ngốc ngốc.

    Quỷ Tử Tiên Sinh cười cười, nói:
    -Không sao, chỉ cần tiểu huynh đệ cho mượn kiếm là được.

    -Được rồi!
    Sở Phong "Tranh" rút ra trường kiếm, đảo ngược mũi kiếm, đưa cho Quỷ Tử Tiên Sinh.

    Có người trong lòng nói thầm: 'Tiểu tử này thực sự là trải đời chưa sâu, quá khinh suất, vạn nhất Quỷ Tử Tiên Sinh muốn hại hắn, cầm kiếm chọt một cái, há không phải tiễn tính mệnh của hắn!'

    Quỷ Tử Tiên Sinh tiếp nhận kiếm, nhìn thoáng qua. Kiếm này nhìn qua quả là rất cũ kỹ, kiếm phong tàng ẩn bất lộ, có vẻ hơi cùn một chút.

    Sở Phong cười nói:
    -Kiếm hơi cùn, tiền bối đừng chê cười!

    Quỷ Tử Tiên Sinh mỉm cười, xoay người chậm rãi đi tới phía dưới thạch bích, cũng không thấy hai chân hắn chấm đất thế nào, thân thể bỗng chốc lăng không mấy trượng cao, đầu ngón chân lại tại trên thạch bích khẽ chạm, thân hình lại vượt lên mấy trượng, hầu như lên tới đỉnh thạch bích.

    "Sát!"
    Hắn từng nhát đem trường kiếm chọc vào thạch bích, sau đó thân hình rất nhanh hạ xuống, mang theo trường kiếm tại trên mặt thạch bích thật lớn vẽ ra một đường thẳng đứng vừa sâu vừa rộng. Khi hắn sắp rớt xuống mặt dưới thì thân hình vừa chuyển, đầu dưới chân trên, mũi kiếm tại mặt đất khẽ chạm, cả người bị bắn lên mấy trượng, hai chân lại đạp lên thạch bích, vượt lên mấy trượng, trường kiếm cắm vào thạch bích, thân hình lại lần nữa hạ xuống, vẽ ra một đường thẳng đứng thứ hai, sau đó mũi kiếm lại chạm trên mặt đất, thân hình lại bắn lên, cứ như thế Quỷ Tử Tiên Sinh tại trên thạch bích vẽ ra từng đường rộng rãi thẳng tắp, vẽ xong đường hàng dọc, lại vẽ thêm đường hàng ngang, trong nháy mắt, một cái bàn cờ rộng rãi thật lớn được khắc ở trên thạch bích, vết kiếm đan xen hình thành từng đường lối trên bàn cờ, mà từ đầu đến cuối, Quỷ Tử Tiên Sinh sau khi thân hình bay lên, hai chân chưa từng chấm đất.

    Hắn vẽ xong một đường cuối cùng, phi thân trở xuống trên mặt đất, tay phải hướng về phía trước vung lên, trường kiếm trong tay bay vụt lên trời, xuyên thẳng mây xanh, tiếp theo hai tay áo tả hữu cuộn liên tục, quân cờ bằng đá nặng gần trăm cân như hạt mưa bay lên rơi vào thạch bích, chỉ nghe thấy chuỗi tiếng nổ lớn "Rầm rầm", vẻn vẹn thời gian một hơi thở, quân cờ bằng đá trên mặt đất hầu như đều được hai ống tay áo của hắn phẩy lên trên thạch bích, không kém một ly bám sát tại những điểm vị ngang dọc đan xen.

    Tất cả mọi người đều kinh hãi, quả thực không thể tưởng tượng nổi, đây chính là ba trăm quân cờ bằng đá , mỗi quân nặng gần trăm cân(= bao xi măng )

    Sở Phong nhìn động tác liên tiếp của Quỷ Tử Tiên Sinh, nhìn cũng hút hồn, quả thực không thể tin được. Quỷ Tử Tiên Sinh khí định thần nhàn vỗ vỗ tay áo bào, nghiêng người, phiêu nhiên rơi vào trước mặt Sở Phong đang ngẩn tò te. Lúc này, thanh cổ trường kiếm bị Quỷ Tử Tiên Sinh phóng lên trời cũng hạ xuống, "Bá!" không sai lệch một chút nào vừa vặn cắm trở về vỏ kiếm phía sau Sở Phong.

    Quỷ Tử Tiên Sinh hướng Sở Phong chắp tay:
    -Tiểu huynh đệ, đa tạ.

    Sở Phong còn đang ngơ ngác nhìn hắn, lại quên đáp lễ.

    Mộ Dung vội vã lôi kéo ống tay áo của hắn, Sở Phong lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ngạc nhiên nói:
    -Đa tạ cái gì. . . Vẽ xong rồi. . . Thật là lợi hại. . .

    Mọi người hầu như cười ra tiếng.

    Quỷ Tử Tiên Sinh mỉm cười, xoay người đang muốn bước đi.

    -Chờ một chút!
    Sở Phong vội vàng gọi lại, hỏi:
    -Tiền bối, kiếm của ta sao không thấy?

    Mọi người cũng nhịn không được nữa, cười ầm lên .

    Sở Phong bị cười nhưng không hiểu gì hết, không khỏi nhìn phía Mộ Dung, Mộ Dung nhịn cười, nhìn nhìn phía sau lưng hắn.

    Sở Phong vội vàng đưa tay về phía sau sờ một cái, kinh ngạc nói:
    -Kiếm của ta vào vỏ lúc nào?

    Mọi người lại cười to, tiểu tử này thực sự ngớ ngẩn đến bó tay.com

    Có người mở miệng nói:
    -Nguyên lai Quỷ Tử tiền bối không chỉ kỳ đạo cao siêu, ngay cả võ công cũng cao tuyệt như vậy, thực sự là thâm tàng bất lộ!

    Lại có người nói:
    -Đúng vậy, Quỷ Tử tiền bối quả nhiên là Chân Nhân bất lộ tướng.

    Quỷ Tử Tiên Sinh mỉm cười nói:
    -Lão hủ nghe nói năm gần đây trên giang hồ anh hùng tài tuấn phong khởi vân tập, cho nên nhất thời cao hứng, bày ván cờ này, cũng làm cho các vị thấy rõ ràng. Các vị muốn đi cờ như thế nào, mời phát biểu cao kiến.

    Xem ra Quỷ Tử Tiên Sinh lần này không chỉ muốn thử kỳ đạo mọi người, còn muốn thử võ công mọi người, bởi vì không có nội kình hùng hậu, đừng nghĩ đem quân cờ bằng đá nặng gần trăm cân ném lên trên thạch bích.

    Hiện tại ván cờ đã bài trí ra rồi, chỉ chờ mọi người tới phá cục, rốt cuộc lần này có ai có thể phá vỡ ván cờ hay không?
     
    Last edited by a moderator: 23/2/11

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)