Cổ Điển Huyết Hải Phiêu Hương - Cổ Long - Chương 16

  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Huyết Hải Phiêu Hương
    Tác giả: Cổ Long
    Nguồn: Bachngocsach
    === oOo ===

    Chương 11: Trò chơi xí ngầu




    Hắn biết rõ ám khí bắn trúng như vậy thì dù là ai cũng không thể cứu được, nếu vừa rồi hắn phản ứng chậm một chút thì người nằm dưới đất bây giờ chính là hắn rồi.


    Ni cô kia vẫn còn chút hơi tàn, đột nhiên mở mắt ra nhìn Sở Lưu Hương, ánh mắt bỗng nhiên trở nên trong suốt mà sáng ngời.


    Sở Lưu Hương nói: “Cô muốn nói gì sao?”


    Ni cô kia mấp máy môi mấy lần, rốt cuộc cũng yếu ớt thì thào thành tiếng, nói: “Không… không” Sở Lưu Hương thở dài: “Ý cô là không còn gì để nói?”


    Ni cô kia đầy vẻ lo lắng, trán vã mồ hôi, nhưng dù nàng có cố hết sức đi nữa, rốt cuộc cũng không nói lên được tiếng nào nữa.


    Nàng trước khi chết đột nhiên hồi quang phản chiếu, thần trí bỗng dưng hết rõ ràng, muốn nói cho Sở Lưu Hương biết một manh mối vô cùng trọng đại, chỉ tiếc là Sở Lưu Hương không thể hiểu được.


    Sở Lưu Hương ra khỏi Ô Y Am, trời đã tối mịt, tâm tình của hắn lại càng nặng nề hơn, manh mối mà hắn gửi gắm nhiều hy vọng nhất không ngờ lại đứt đoạn.


    Hắn khẽ thở dài nói: “Chẳng trách hung thủ kia không sợ ta tìm tới Ô Y Am, hóa ra hắn đã biết chuyện Tố Tâm đại sư qua đời đã lâu, nếu không thì lúc ta ở chỗ Tôn Học Phố, dù có toàn lực bảo vệ không cho hắn hạ thủ với Tôn Học Phố đi nữa, thì sau này hắn vẫn còn rất nhiều cơ hội giết chết Tôn Học Phố để diệt khẩu.”


    “Nguyên lai hắn còn muốn ta từ miệng Tôn Học Phố biết được Ô Y Am, sau đó lại giả mạo Tố Tâm đại sư, lừa ta vào mê cục, nào ngờ ta lại nhìn ra được sơ hở. Cho nên kế hoạch không thành, hắn đoán ra ta sẽ tới Ô Y Am, nên tới trước trốn lên xà ngang của thiền đường, chờ lúc ta không đề phòng thì ném thi thể của Tố Tâm xuống, sau đó hạ thủ với ta.”


    “Dù kế hoạch lần này của hắn không thành công, nhưng phải thừa nhận là khá chu toàn, thủ đoạn của hắn quá độc ác, chỉ cần ta hơi sơ sẩy, thì khó mà thoát khỏi độc thủ của hắn, hắn một lòng không muốn ta dính vào chuyện này, không tiếc giết chết vô số mạng người, có thể thấy được bí mật liên quan tới chuyện này nhất định vô cùng kinh người. ”


    Nghĩ tới đây, Sở Lưu Hương không những không có ý khiếp đảm lùi bước, ngược lại càng khơi dậy ý chí đối địch của hắn, muốn tranh cao thấp với đối thủ vô cùng lợi hại này.


    Mạo hiểm, với hắn căn bản không phải chuyện to tát. Chuyện càng nguy hiểm, thì hắn lại càng cảm thấy thú vị.


    Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời mà cười, nói: “Ngươi nghe đây, bất kể ngươi là ai, đừng mơ dọa được ta rút lui, ta sớm muộn gì cũng sẽ vạch trần bí mật của ngươi, ngươi trốn không thoát đâu.”


    Vùng hoang vu hẻo lánh, chẳng có lấy bóng người, tên đối thủ như quỷ mị kia, không biết có đang âm thầm nấp trong bóng tối không, cũng không biết có nghe được lời khiêu chiến của hắn hay không.


    Sở Lưu Hương ngừng cười, lại lâm vào trầm tư.


    Rốt cuộc là trước khi chết, ni cô kia muốn nói gì?


    Chữ “Không” (Vô) mà nàng nói, lẽ nào không phải là “Không” (Vô) trong “Không có gì để nói” (Vô thoại khả thuyết)?


    Sở Lưu Hương lẩm bẩm: “Nhìn ánh mắt của nàng ta, nhất định là có chuyện gì đó muốn nói, lẽ nào nàng nói là “Ngô” (đồng âm), lẽ nào tên hung thủ kia họ Ngô?”


    Hắn nghĩ lại, đột nhiên nhớ tới ni cô kia chết ở dưới cây ngô đồng.


    Lẽ nào nàng nói chữ “Ngô” trong ngô đồng, là muốn nói cho Sở Lưu Hương biết, dưới gốc ngô đồng có chôn giấu bí mật nào đó.


    Nghĩ tới đây, Sở Lưu Hương lập tức quay đầu lại, nhưng hắn còn chưa chạy tới Ô Y Am thì đã nhìn thấy ánh lửa sáng rực cả một góc trời.


    Ô Y Am kia đã biến thành biển lửa, cho dù dưới gốc cây ngô đồng kia có bí mật gì đi nữa, thì cũng đã bị lửa đốt sạch sẽ mất rồi.


    Sở Lưu Hương trở lại thành, chợ đêm đã gần vãng.


    Hắn vừa mệt, vừa đói, nhưng vẫn chạy tới Khoái Ý Đường trước.


    Người như Thu Vân Tố, nhất định không phải loại vô danh, trượng phu của nàng ta, ắt hẳn cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, đệ tử Thi Sa Bang nhiều như vậy, tai mắt khắp nơi, nói không chừng sẽ có người biết tung tích của bọn họ.


    Mấy hôm nay, trong lòng của hắn cũng hơi loạn, nên không nghĩ tới chuyện chính bản thân hắn cũng là người có tai mắt khắp nơi, tại sao trước kia hắn lại chưa từng nghe qua chuyện liên quan tới Thu Vân Tố?


    Nếu đã là người mà ngay cả hắn cũng không biết thì làm sao kẻ khác biết được?


    Đột nhiên nghe sau lưng có tiếng bước chân, một người lớn tiếng quát lên: “Tránh ra!”


    Sở Lưu Hương vừa lách người tránh đi thì có một con ngựa vượt lên ngay cạnh hắn.


    Ngựa đen nhánh, từ đầu tới đuôi, hoàn toàn không lẫn chút màu nào khác, sáng bóng hệt như hắc trân châu.


    Người ngồi trên ngựa mặc áo choàng đen, đón gió tung bay, lộ ra áo trong màu đỏ, người ngựa gấp rút chạy qua, suýt nữa đụng trúng Sở Lưu Hương.


    Nhưng hắn không hề tức giận chút nào, ngược lại còn thất thanh khen: “Qủa là con ngựa thần tuấn.”


    Đối với ngựa, cũng như với nữ nhân, Sở Lưu Hương lại có kiểu thưởng thức khá đặc biệt, có đôi khi nhìn thấy ngựa tốt, hắn thậm chí còn hứng thú hơn nhìn thấy mỹ nhân nhiều.


    Lúc nãy hắn chỉ liếc qua một cái, liền biết ngay là con ngựa này chính là long chủng vạn con lấy một, người có thể sở hữu con ngựa thế này, nghĩ qua cũng biết không phải hạng tầm thường.


    Sở Lưu Hương lẩm bẩm: “Người này là ai? Sao lại tới thành Tế Nam?.... Dù đôi lúc mỹ nữ cũng bị gả cho trượng phu ngu xuẩn, nhưng lương câu sẽ không để cho người tầm thường lên cưỡi, ngựa tốt chọn chủ nhân, so với nhãn lực của nữ tử lúc chọn trượng phu thì chính xác hơn nhiều, ít nhất nó sẽ không bị mấy tên nam nhân nói vài câu ngon ngọt liền bị lừa ngay, cũng sẽ không lóa mắt khi nhìn thấy tiền tài, hơn nữa người mà chúng chọn, cũng trung tâm hơn so với trượng phi mà nữ nhân lựa chọn nhiều. ”


    Hắn tự lẩm bẩm rồi không nhịn được mà mỉm cười.


    Tùy thời mà tìm cơ hội khiến cho bản thân vui cười, thả lòng tâm trí chính là cách sống của hắn, chỉ e đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn có thể sống sót trước những lúc nguy hiểm ập tới —— một người nếu như đầu óc quá mức khẩn trương, khi gặp phải nguy hiểm thì sẽ không biết phải làm sao.


    Huống hồ gì, hắn tự tin mắt nhìn của hắn tuyệt đối không sai, bởi vì đối với chuyện của ngựa và mỹ nhân, hắn cũng coi như có chút bản lĩnh.


    Còn chưa tới Khoái Ý Đường, Sở Lưu Hương đã nhìn thấy con ngựa đó, nó đứng bên dưới đèn lồng trước cửa Khoái Ý Đường, không ngừng gục gặc đầu.


    Chủ nhân của nó cũng không cột nó lại, giống như căn bản không sợ nó bị người ta trộm mất, vài người đứng xa xa nhìn, nhưng không ai dám tới gần nó.


    Có cả người ôm bụng ngồi xổm dưới đất, mặt mũi toàn vẻ đau đớn, Sở Lưu Hương đi qua vỗ vai hắn, cười hỏi: “Bằng hữu bị nó đá sao?”


    Người nọ mắng với vẻ mặt đau khổ: “Xui xẻo lắm mới gặp phải con ngựa quỷ này, hung dữ quá.”


    Sở Lưu Hương mỉm cười nói: “Hoa đẹp lắm gai, mỹ nhân với ngựa tốt bình thường đều khó dây vào, những lời này bằng hữu ngươi tốt nhất là lúc nào cũng nên nhớ kỹ trong lòng đi.”


    Hắn chỉ toàn tâm nghĩ xem rốt cuộc chủ nhân của con ngựa này tới Khoái Ý Đường là để làm gì? Vừa nói chuyện vừa bước tới.


    Bây giờ vẫn chưa tới nửa đêm, vốn nên là thời điểm sòng bạc của Khoái Ý Đường náo nhiệt nhất mới phải, nhưng bên trong tuy rằng đã giăng đèn sang trưng, nhưng lại lặng ngắt như tờ. Sở Lưu Hương khẽ nhíu mày, vén rèm cửa bước vào trong.


    Chỉ thấy mười mấy người khách đều đứng nép sát tường, ai nấy đều sợ tới mặt mũi trắng bệch không chút máu, mấy thiếu nữ bình thường qua lại như chim én cũng run rẩy đứng một bên.


    Lại nhìn sang những đại hán hộ vệ kia, giờ đây đều nằm trên đất, rất nhiều người thật sự đã không đứng dậy nổi, dù có cũng không dám đứng lên. Vài chục đôi mắt đều ngơ ngác nhìn người mặc áo choàng đen kia.


    Hắn đửng ngay trước chiếu bạc, đưa lung về phía cửa, Sở Lưu Hương chỉ có thể nhìn thấy trường tiên màu đen sáng bóng trên tay hắn, không thể nhìn thấy gương mặt của hắn.


    Sở Lưu Hương chỉ có thể nhìn thấy mặt của Lãnh Thu Hồn.


    Trên mặt Lãnh Thu Hồn đã không còn tí máu nào, trong mắt vừa có vẻ kinh ngạc, lại có thêm cả sợ hãi, nhìn chằm chằm người áo đen thần bí kia.


    Khắp phòng lặng ngắt như tờ, căng thẳng và nặng nề tới mức khiến kẻ khác run rẩy, hít thở không thông, hệt như tên đã lên dây, giống bão ập tới.


    Không ai để ý Sở Lưu Hương đi vào, Sở Lưu Hương cũng không kinh động bất kỳ ai, chỉ âm thầm đi tới, lặng lẽ đứng một bên.


    Rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy được “Áo choàng đen” thần kỳ này 2 hắn là một thiếu niên, bên dưới áo choàng đen kia là một than y phục đen bó sát, đai lung đen, hài đen, bao tay da màu đen, trong tay cầm chặt trường tiên đen, chỉ có gương mặt là trắng bệch, tái nhợt tới mức đáng sợ.


    Sở Lưu Hương nhìn từ bên hông, chỉ thấy hắn có sống mũi thẳng tắp, môi mỏng mím chặt, cho thấy sự kiên cường và lãnh khốc của hắn.


    Đuôi mày của hắn xếch lên, bên dưới hàng mi đen dày là một đôi mắt thâm trầm, sâu không thấy đáy, không ai có thể nhìn thấu tâm sự của hắn.


    Gương mặt này cơ hồ là hoàn mỹ, trên người thiếu niên này gần như không có chỗ khiếm khuyết nào, loại “hoàn mỹ” kỳ lạ này đúng là hoàn mỹ tới mức khiến cho kẻ khác cảm thấy sợ.


    Lãnh Thu Hồn nhìn hắn, dường như đang cân nhắc câu trả lời, nhưng hắc y thiếu niên này cũng không sốt ruột, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, Lãnh Thu Hồn rốt cuộc cũng chậm rãi lên tiếng: “Các hạ đã muốn cược, thì tại hạ đương nhiên phụng bồi, nhưng trước khi bắt đầu xin thỉnh giáo cao tính đại danh của các hạ, hẳn là các hạ không nhỏ nhen tới mức không chịu nói chứ?”


    Thiếu niên kia đáp: “Ta không có tên.”


    Giọng nói của hắn cũng lạnh lùng, sắc bén, khá nhanh, nhưng hơi khác với Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng - giọng nói cả hai người đều như đao, chỉ có điều Nhất Điểm Hồng là đao đã gỉ sét, thiếu niên này thì lại là một lưỡi đao vô cùng sắc bén, giọng nói của Nhất Điểm Hồng thì thê lương âm trầm, còn thiếu niên này thì lại dữ đội dồn dập.


    Lãnh Thu Hồn nói: “Các hạ đã không muốn nói ra đại danh, chỉ e….”


    Thiếu niên kia nói: “Chỉ e thế nào?”


    Lãnh Thu Hồn nói: “Quy củ của nơi này chính là không đánh cược với người lạ không rõ danh tính…”


    Hắn nhìn mục quang của thiếu niên, liền gượng cười nói tiếp: “Nhưng các hạ đường xa tới đây, tại hạ cũng không thể để cho các hạ thất vọng được.”


    Hắc y thiếu niên nói: “Vậy thì tốt.”


    Lãnh Thu Hồn nói: “Không biết các hạ muốn chơi trò gì?”


    Hắc y thiếu niên nói: “Xí ngầu đi.”


    Lãnh Thu Hồn nói: “Tiền cược….”


    Thiếu niên kia vung tay, ném ra một khối ngọc bích, dưới ngọn đèn, chỉ thấy khối ngọc này sáng bóng nhẵn nhụi, không chút tỳ vết, đến Sở Lưu Hương cũng chưa từng gặp qua khối ngọc quý hoàn mỹ như thế trong đời. Ngay cả khối Hòa thị bích đủ để khuynh quốc trong truyền thuyết, e là cũng chưa chắc đã hơn khối ngọc bích này bao nhiêu.


    Lãnh Thu Hồn cũng có mắt nhìn đồ, ánh mắt sáng lên, ngoài miệng lại thản nhiên nói: “Các hạ muốn dung khối ngọc bích này để cược thứ gì?”


    Hắc y thiếu niên lạnh lùng nói: “Cược ngươi.”


    Sắc mặt Lãnh Thu Hồn lập tức thay đổi, ngửa đầu cười to nói: “Cược ta? Lãnh Thu Hồn ta đáng giá tới vậy sao?”


    Hắc y thiếu niên nói: “Nếu như ta thắng, ngươi phải đi theo ta.”


    Tiếng cười của Lãnh Thu Hồn đột nhiên dừng lại như bị đao cắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khối ngọc trên bàn với vẻ tham lam, sau đó lại nhìn sang xí ngầu bên cạnh, đột nhiên nói: “Được! Ta cược!”


    Nhừng lời này vừa nói ra trong đại sảnh tĩnh mịch liền xôn xao hẳn lên, Sở Lưu Hương biết rõ Lãnh Thu Hồn đã dám lấy bản thân ra làm tiền cược thì hắn nhất định sẽ dung thủ pháp xảo diệu có thể nắm chắc phần thắng lên sáu hạt xí ngầu này.


    Chỉ thấy Lãnh Thu Hồn bỏ từng hạt xí ngầu vào trong đĩa sứ trắng, sau đó đậy nắp lên, chậm rãi nói: “Cách đổ xí ngầu cũng có rất nhiều loại, các hạ…”


    Hắc y thiếu niên nói: “Cược nhỏ, điểm ít thì thắng.”


    Lãnh Thu Hồn mỉm cười, nói: “Cược lớn hay nhỏ đều như nhau cả, các hạ mời.”


    Hắn vừa định đưa xí ngầu qua thì thiếu niên kia lại lạnh lùng nói: “Ngươi đổ trước đi.”


    Lãnh Thu Hồn ngẫm nghĩ, nói: “Bằng điểm….”


    Thiếu niên kia mất kiên nhẫn nói: “Bằng điểm thì hòa.”


    Lãnh Thu Hồn nói: “Được.”


    Hắn giơ tay lên, tiếng lắc xí ngầu thanh thúy lập tức vang vọng khắp đại sảnh.


    Chỉ thấy sắc mặt của hắn đầy vẻ ngưng trọng, vô cùng chăm chú, bưng đĩa sứ để bên tai lắc không ngừng, xí ngầu bên trong bị xóc, phát ra từng đợt tiếng vang khiến cho kẻ khác mất hồn.


    Mỗi người trong đại sảnh đều khẩn trương tới mức không thở nổi.



    Đột nhiên nghe “rầm” một tiếng, Lãnh Thu Hồn đã đặt bảo cái xuống bàn.


    Hơn mười cặp mắt nhìn theo bàn tay tái nhợt của hắn không chớp mắt.


    Tay của hắn chậm rãi giơ lên, nắp sứ được giở lên, lộ ra sáu hạt xí ngầu kia. Trong đại sảnh lại xôn xao lần nữa.


    Sáu hạt xí ngầu kia toàn một điểm đỏ, nằm trên đĩa sứ trắng, trông như sáu giọt máu tươi.


    Sáu hạt sáu điểm, không thể ít hơn được nữa, Lãnh Thu Hồn thực sự đã đứng ở thế bất bại, khóe miệng của hắn không khỏi nhếch lên thành một nụ cười kiêu ngạo.


    Sở Lưu Hương thầm thở dài: “Bản lĩnh của Lãnh Thu Hồn quả nhiên không tệ, không biết thiếu niên này lấy gì để thắng được hắn đây.”


    Thiếu niên kia thế mà vẫn không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Qủa nhiên không tệ.”


    Lãnh Thu Hồn mỉm cười: “Các hạ, mời.”


    Thiếu niên kia đáp: “Được.”


    Chữ “được” vừa nói ra thì trường tiên trong tay hắn đột nhiên lao ra như độc xà.


    Lãnh Thu Hồn cả kinh, cứ ngỡ hắn muốn động võ, nào ngờ trường tiên kia vút tới phía trên xí ngầu liền dừng lại, đánh một vòng vô cùng xảo diệu, cuốn lấy một hạt xí ngầu, rồi lại đột ngột thả ra.


    Xí ngầu “xoẹt” một tiếng, liền bay thẳng ra ngoài, cắm phập vào vách tường màu trắng, cả hạt xí ngầu đều bị cắm sâu vào trong tường, hơi lộ ra một mặt, mặt này đúng là một điểm, có thể dùng tay không bắn xí ngầu cắm sâu vào tường, lộ ra một điểm không phải chuyện dễ dàng gì, đã có thể coi như cao thủ ám khí nhất lưu trong thiên hạ. Thiếu niên này lại có thể dung trường tiên sáu thước cuốn lấy xí ngầu rồi bắn ra, phần lực này, quả thực khiến cho người ta không tin nổi.


    Mọi người cũng nhịn không được mà kinh hô thành tiếng.


    Trong tiếng kinh hô, trường tiên cuốn lên hạt xí ngầu thứ hai rồi bắn ra.


    Hạt xí ngầu thứ hai này lại đánh hạt xí ngầu thứ nhất cắm vào sâu hơn, ghim vào trong tường, mặt lộ ra tự nhiên vẫn là một điểm đỏ tươi.


    Trường tiên phát ra tiếng tê tê như rắn đuôi chuông, xí ngầu liên tiếp bay ra, hạt thứ tư đánh vào hạt thứ ba, hạt thứ năm đánh vào hạt thứ tư…. Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, cả sáu hạt xí ngầu đều cắm vào trong tường, chỉ lộ ra duy nhất một mặt là một điểm, mọi người đều mở to mắt ra nhìn chằm chằm.


    Hắc y thiếu niên vẫn mặt không đổi sắc, chậm rãi nói: “Sáu hạt xí ngầu của ta chỉ có một điểm, ngươi thua rồi.”


    Lãnh Thu Hồn mặt mày xám ngoét, đột nhiên hô to: “Không tính, thế này không tính được. ”


    Hắc y thiếu niên cười lạnh nói: “Ngươi muốn nuốt lời?”


    Trường tiên đột nhiên bay ra, quất về phía Lãnh Thu Hồn như một con độc xà.


    Lãnh Thu Hồn dù gì cũng không phải kẻ yếu, trong nháy mắt đã rút đao ra khỏi vỏ, nào ngờ ngọn trường tiên này giống như vật sống, có thể đổi hướng giữa chừng, cuốn lấy cương đao.


    Cương đao của Lãnh Thu Hồn lập tức rời tay, “phập” một tiếng cắm lên xà nhà giữa đại sảnh, lụa đỏ trên chuôi đao phấp phới, trên gương mặt tái nhợt của hắn có thêm một vệt máu.


    Hắc y thiếu niên cười lạnh nói: “Ngươi thua rồi, đi theo ta!”


    Lãnh Thu Hồn đã sợ tới mức ngây ra, đột nhiên nghe một người thong thả nói: “Thỉnh hai vị chậm đã, tại hạ cũng muốn đánh cược một ván với vị bằng hữu này.”


    Giọng nói từ tốn, nụ cười thản nhiên, không phải Sở Lưu Hương thì còn ai nữa.


    Vừa rồi lúc trường tiên đánh ra, làm áo choàng bay lên, Sở Lưu Hương liếc nhìn thoáng qua liền thấy trên mặt trong màu đỏ của áo choàng, có thêu một con lạc đà bay. Nếu không phải vì con lạc đà này, e là hắn không chịu đứng ra.


    Mọi người đã sớm bị võ công của thiếu niên này làm cho kinh hồn, bây giờ lại thấy có người muốn đánh cược với hắn, không khỏi mở to hai mắt nhìn Sở Lưu Hương.


    Lãnh Thu Hồn như được đại xá, mặt lập tức thả lỏng, cười nói: “Trương huynh đã muốn tới đánh cược thì tốt quá, thực là quá tốt.”


    Ánh mắt sắc bén như đao, thâm trầm như biển sâu của hắc y thiếu niên nhìn chằm chằm gương mặt của Sở Lưu Hương, bất kỳ ai bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt như vậy đều không khỏi sợ tới mất hồn.


    Sở Lưu Hương lại không để tâm, cười hì hì nhìn hắn nói: “Các hạ từ sa mạc tới đây đúng không?”


    Vẻ mặt bình tĩnh của thiếu niên kia đột nhiên biến đổi, nói: “Ngươi là ai?”


    Sở Lưu Hương cười nói: “Ta cũng giống các hạ, quên mất tên mình rồi.”


    Thiếu niên kia nhìn hắn hơn nửa ngày, nói: “Ngươi muốn cược cũng được thôi! Cược cái gì?”


    Sở Lưu Hương cười nói: “Xí ngầu, đương nhiên vẫn là xí ngầu, ai nhỏ thì thắng.”


    Hắn vẫn chưa nói dứt câu, mọi người đã cảm thấy tên này hẳn là điên rồi. Thiếu niên kia đổ sáu hạt chỉ có một điểm, hắn còn hòng thắng được sao?


    Thiếu niên kia tựa hồ cũng cảm thấy hứng thú, ánh mắt lóe lên, nói: “Tiền cược...”


    Sở Lưu Hương nói: “Nếu như các hạ thua thì tại hạ đương nhiên sẽ lấy khối ngọc bích này, vị Lãnh công tử này cũng không cần phải đi theo các hạ, trừ những chuyện đó ra, tại hạ còn vài câu muốn hỏi các hạ.”


    Điều kiện này của hắn quả là quá đáng, thiếu niên kia nhướng mày, nói: “Nếu như ngươi thua?”


    Sở Lưu Hương cười khẽ một tiếng, nói: “Nếu tại hạ thua, sẽ nói cho các hạ biết chuyện mà các hạ một lòng muốn biết kia.”


    Sắc mặt của thiếu niên lại thay đổi lần nữa, nói: “Sao ngươi biết thứ ta muốn hỏi là gì?”


    Sở Lưu Hương cười nói: “Không chừng ta lại biết thì sao?”


    Nếu người ta thua thì phải trả giá nhiều như vậy, còn hắn thua thì chỉ mất vài câu nói, mà lại còn “Không chừng” nữa, tiền cược như vậy, đúng là quá bất công, mọi người cho rằng dù thiếu niên kia có nắm chắc phần thắng thì cũng sẽ không đồng ý với điều kiện của hắn.


    Nào ngờ thiếu niên kia suy nghĩ một hồi, lại đáp ngay: “Được, ta cược.”


    Sở Lưu Hương cười nói: “Ta biết là các hạ sẽ đồng ý mà.”


    Thiếu niên kia nói: “Xí ngầu của ta đã đổ rồi, ngươi có muốn ta đổ lại lần nữa không?”


    Sở Lưu Hương nói: “Không cần.”


    Mọi người thấy đầu óc của tên này không được bình thường, hơn nữa còn bị khá nặng, chỉ thấy hắn đi tới một chiếu bạc khác, cầm lấy sáu hạt xí ngầu.


    Hắn cầm sáu hạt xí ngầu vê trong tay, Lãnh Thu Hồn cảm thấy như mình đang bị vê trong tay kẻ khác, hắn thì đầy vẻ thong thả, Lãnh Thu Hồn thì đầu đầy mồ hôi, không nhịn được mà nói: “Trương huynh chớ quên, vị bằng hữu kia đổ được một điểm.”


    Sở Lưu Hương khẽ cười nói: “Ta biết rồi.”


    Hắn vưng tay lên, hạt xí ngầu đầu tiên liền bay ra ngoài.


    Mọi người biết là hắn muốn làm theo cách của thiếu niên kia, nhưng cùng lắm thì hắn chỉ có thể bắt chước thủ pháp, đổ được một điểm thì chỉ không thua thôi chứ không thể nào thắng được.


    Huống hồ gì thiếu niên kia dung trường tiên để ném xí ngầu, hắn lại dung tay, nếu giữa chừng có sai xót gì thì hắn nhất định sẽ mất hết mặt mũi.


    Nhưng thế bay ra của hạt xí ngầu này đúng là chậm đến mức thần kỳ, giống như phía trên có treo một sợi dây vậy, mọi người đúng là không hiểu nổi, tại sao hạt xí ngầu này lại không rơi xuống.


    Tuy mọi người không biết trong chuyện này ẩn chứa công lực thâm sâu cỡ nào, nhưng cũng biết cái “Chậm” này, thật sự khó hơn với cái “Nhanh” kia nhiều.


    Lúc này hạt xí ngầu thứ hai trong tay Sở Lưu Hương cũng đã được phóng ra, đuổi theo hạt thứ nhất, “Khịch” một tiếng, đã đụng trúng, làm hạt thứ nhất bị vỡ nát.


    Thế bắn ra của hạt xí ngầu thứ ba nhanh hơn một chút, đuổi kịp hạt thứ hai, đương một tiếng, đánh vỡ nát.


    Sở Lưu Hương búng nhẹ ngón tay, tốc độ của xí ngầu hạt sau nhanh hơn hạt trước, hạt thứ tư đánh vỡ hạt thứ ba, hạt thứ năm đánh vỡ hạt thứ tư…. Thế bắn của hạt xí ngầu thứ năm liên tục không ngừng, đụng trúng vách tường, lại bắn ngược trở về, trùng hợp đụng trúng hạt thứ sáu, hai hạt xí ngầu đụng nhau giữa không trung, cả hai cùng vỡ nát.


    Sáu hạt xí ngầu đều biến thành phấn vụn rơi xuống cùng một chỗ, tạo thành một đống phấn nhỏ, mọi người xem tới mức trợn mắt há mồm, thực như đang nhìn thấy ma pháp.


    Sở Lưu Hương phủi tay, mỉm cười nói: “Sáu hạt xí ngầu của ta không có điểm nào, các hạ e là phải chịu thua rồi.”


    Lãnh Thu Hồn rốt cuộc nhịn không được mà nhảy dựng lên, vỗ tay cười nói: “Không tệ, không tệ, sáu hạt xí ngầu không có điểm nào, hay lắm hay lắm, quả là quá hay.”


    Hắc y thiếu niên mặt mày trắng bệch, cách này của Sở Lưu Hương tuy hơi gian tà, nhưng thủ pháp thì lại là hang thật giá thật, không có nửa phần xảo trá.


    Huống hồ gì cách hắn thắng Lãnh Thu Hồn vốn cũng là cách gian lận, thì làm sao nói người khác được? Tình huống này cũng giống như của hắn và Lãnh Thu Hồn ban nãy, có muốn chối cũng không chối được, hắn xưa nay bình thường đều đùa bỡn kẻ khác trong tay, không ngờ hôm nay phải nếm cảm giác bụng làm dạ chịu này.


    Chỉ thấy đôi mắt thâm trầm kia lóe lên, lúc phẫn nộ, lúc thì hối hận, khi lại oán hận, rồi lại như có phần tán thưởng.


    Đôi mắt vốn thâm thúy trầm tĩnh như biển sâu, lúc này lại như áng mây chân trời, đa sắc đa vẻ, khiến cho đôi mắt vốn lãnh mạc đột nhiên lại trở nên có tình cảm.


    Ngay cả Sở Lưu Hương cũng nhịn không được mà nhìn tới ngây người, thầm than: “Đôi mắt này nếu sinh ra trên mặt nữ tử thì nữ tử đó nhất định sẽ là mỹ nhân tuyệt sắc, nàng chỉ cần nhìn nam nhân một cái, dù là chết vì nàng thì e là kẻ đó cũng sẽ cam tâm tình nguyện…. chỉ tiếc đôi mắt này lại ở trên mặt một nam nhân, đúng thật là đã sinh nhầm chỗ rồi.”
     
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Huyết Hải Phiêu Hương
    Tác giả: Cổ Long
    Nguồn: Bachngocsach
    === oOo ===

    Chương 12: Độc bộ võ lâm




    Chỉ thấy hắc y thiếu niên kia đứng trơ ra như phỗng hơn nửa ngày, đột nhiên lại vụt trường tiên về phía những người đứng nhìn xung quanh, điên cuồng vụt qua lại.


    Trong nháy mắt đã có mười mấy người bị hắn đánh cho đầu rơi máu chảy, la hét tông cửa bỏ chạy, trường tiên trong tay hắc y thiếu niên như bay múa, lạnh lùng nói: “Cút! Cút hết cho ta, không ai được ở lại đây!”


    Trong đại sảnh loạn thành một đoàn, có vài thiếu nữ bị xô đẩy ngã nhào ra đất, cũng cố bò ra ngoài, Lãnh Thu Hồn mặt mày biến sắc, giận dữ nói: “Những người này không trêu chọc tới ngươi, ngươi cần gì phải giận cá chém …”


    Còn chưa nói hết thì trên hai má đã có thêm hai vệt máu.


    Hắc y thiếu niên quát: “Ngươi cũng mau cút ra ngoài cho ta, cút mau!”


    Trên mặt Lãnh Thu Hồn máu tươi từng giọt lăn dài, nhưng hắn cũng không thèm lau, chỉ dùng ánh mắt lạnh buốt chìm chòng chọc hắc y thiếu niên kia, cười lạnh nói: “Nếu như ngươi không muốn nhận thua trước mặt người khác thì ta cũng có thể đi ra, chỉ là…” “xoẹt”, trên mặt hắn lại có thêm một vết thương.


    Nhưng hắn vẫn đứng im, chậm rãi nói tiếp: “Chỉ là ngươi phải nhớ cho kỹ, ba roi này có ngày Lãnh mỗ nhất định sẽ trả lại gấp bội.”


    Trường tiên của hắc y thiếu niên lại bay ra, quát lên: “Bốn roi!”


    Lãnh Thu Hồn dậm chân, cắn răng đi ra ngoài.


    Bây giờ thì người trong sảnh đã đi hết, hắc y thiếu niên kia giống như vẫn chưa hả giận, tiếp tục đánh vỡ hết đống tranh chữ treo trên bốn bức tường.


    Sở Lưu Hương đứng dựa bàn, mỉm cười nhìn hắn, thong thả nói: “Bây giờ mọi người đã đi hết rồi, các hạ có thể nhận thua được chưa?”


    Trường tiên trong tay hắc y thiếu niên chậm rãi hạ xuống, Sở Lưu Hương cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ thấy đầu vai của hắn phập phồng, dần dần bình ổn lại, cuối cùng trầm giọng nói: “Ngươi muốn hỏi gì? Nói đi!”


    Sở Lưu Hương hơi trầm ngâm, nói: “Không biết ngươi có nhìn thấy qua phong thư lệnh tôn nhận được trước lúc lên đường hay không? Cho hỏi trên thư rốt cuộc là viết cái gì? ”


    Hắc y thiếu niên đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt thâm trầm bén nhọn, nhìn chằm chằm Sở Lưu Hương, lạnh lùng nói: “Sao ngươi biết cha ta là ai? Làm sao ngươi biết ông đã ra ngoài, sao lại biết trước khi lên đường ông đã từng nhận được một phong thư?”


    Sở Lưu Hương cười nói: “Ngươi chớ quên, bây giờ là ta hỏi ngươi.”


    Hắc y thiếu niên nói: “Ngươi đã hỏi rồi, giờ tới lượt ta hỏi ngươi.”


    Sở Lưu Hương nói: “Câu hỏi của ta ngươi vẫn chưa trả lời, sao có thể hỏi ngược lại ta?” Hắc y thiếu niên lạnh lùng nói: “Ta chỉ nói là cho ngươi hỏi, chứ không nói là nhất định sẽ trả lời cho ngươi.”


    Sở Lưu Hương ngây ra, bật cười nói: “Ta vốn muốn xem ai là kẻ không phân phải trái nhất trên đời, hôm nay rốt cuộc cũng thấy rồi.”


    Hắc y thiếu niên nói: “Ngươi cũng đã hỏi rồi, ngọc bích thích thì cứ lấy, họ Lãnh kia ngươi cũng thả hắn đi rồi, xem như tiền cược ta đã chung, bây giờ, tới lượt ngươi nên trả lời câu hỏi của ta.”


    Lời của hắn nói chặt chẽ không khẽ hở, vừa nhanh lại vừa vội, hệt như đã sớm có tính toán rồi, Sở Lưu Hương thực không ngờ được thiếu niên cao ngạo lạnh lùng này cũng giảo hoạt như thế, không khỏi cười khổ nói: “Nếu như ta không trả lời?”


    Câu trả lời của hắc y thiếu niên chỉ có một chữ: “Chết!”


    Sở Lưu Hương cười nói: “Nếu ta không muốn chết?”


    Những câu hỏi này đúng thật tuyệt diệu thiên hạ, từ nhỏ tới lớn hắc y thiếu niên chưa từng thấy có ai dám dùng thái độ như vậy để đáp lại hắn.


    Ánh mắt rét lạnh của hắn đột nhiên bắn ra tia lửa, nghiến răng nói: “Ngươi không chết thì ta chết!”


    Chữ “Chết” vừa ra khỏi miệng thì trường tiên đã lao ra.


    Ngọn trường tiên này của hắn nhìn qua cư nhiên lại hóa thành vô số vòng tròn, từng vòng hệt như quấn quanh yết hầu của Sở Lưu Hương —— thật ra thì không siết được cái nào.


    Sở Lưu Hương nhẹ nhàng lướt ra sau lung hắc y thiếu niên kia, cười nói: “Nếu như ta cũng không chịu để ngươi chết thì sao?”


    Tay trái của hắc y thiếu niên hất áo choàng, áo choàng màu đen chụp xuống Sở Lưu Hương hệt như mây đen, bên trong mây đen, cư nhiên còn ẩn theo bảy đốm sáng?


    Dường như hắn đã thật sự nổi giận, hạ thủ quyết không lưu tình, tay trái vừa hất áo choàng, “Thất Tinh Châm” giấu ở bên trong cũng thừa thế bắn ra.


    Một chiêu “Vân Để Phi Tinh” này, rõ rang chính là tuyệt kỹ tung hoành thiên hạ của “Đại Mạc Thần Long” năm đó, cũng không biết đã có bao nhiêu võ lâm cao thủ từng chết dưới chiêu này.


    Bảy điểm hàn tinh này ẩn dưới bóng mây, bất kể là ai cũng đừng hòng nhìn thấy, đợi lúc hắn nghe được thanh ấm xé gió của ám khỉ thì có muốn tránh cũng không kịp nữa.


    Sở Lưu Hương cũng không ngờ tới hắn lại có loại công phu ngoan độc cỡ này, chỉ cảm thấy trước mắt tồi sầm lại, tiếng xé gió của ám khí bén nhọn đã lao thẳng về phía ngực.


    Hắn có muốn tránh cũng không kịp nữa, hóp bụng ưỡn ngực ngửa về phía sau, thân thể lùi về phía sau trong tư thế cong người.


    Bảy điểm hàn tinh bắn tới nhanh như chớp, Sở Lưu Hương lùi lại so với ám khí còn nhanh hơn, lùi tới góc tường, lực bắn của ám khí đã yếu hơn, tốc độ cũng chậm dần.


    Sở Lưu Hương đột nhiên giơ tay, chộp lấy bảy điểm hàn tinh này vào long bàn tay hệt như bắt muỗi, hắc y thiếu niên chợt biến sắc, thất thanh quát: “Thân pháp nhanh quá, ‘Phân Quang Tróc Ảnh’ thật là cao minh.”


    Vừa quát lại vừa đánh ra bảy roi.


    Tiên pháp của người khác hoặc như cuồng phong, hoặc như mưa rào, nhưng tiên pháp của hắn lại giống như tầng tầng mây đen giăng kín, mưa rơi không lọt, gió thổi không qua.


    Tiên pháp của người khác hoặc là quét ngang, hoặc là đánh thẳng.


    Nhưng tiên pháp của hắn lại là cuốn tới, từng vòng lớn vòng nhỏ, bên trong vòng nhỏ còn có vòng nhỏ hơn, bên ngoài thì từng vòng từng vòng lớn.


    Nhìn qua một cái, chỉ thấy tất cả từng vòng lớn vòng nhỏ cuốn tới, có vòng cuốn tay, có vòng cuốn đầu, người thường dù không giao thủ với hắn, nhưng chỉ nhìn mấy cái vòng này e là cũng đủ để hôn mê rồi.


    Ngay cả Sở Lưu Hương quả thật cũng chưa từng gặp tiên pháp như vậy, hắn biết rõ chỉ cần bị một vòng cuốn phải thì không hay chút nào.


    Nhưng tất cả số vòng đó, nhìn qua từng cái cũng không nhiều lắm, chỉ là không ai nhìn ra cái nào là thật, cái nào là giả.


    Từng vòng tròn hư hư thật thật, từng vòng từng vòng nối tiếp nhau nhanh như chớp, nếu muốn né tránh thì e là không dễ, còn muốn phả giải thì càng khó như lên trời.


    Sở Lưu Hương một mặt né tránh, một mặt suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy phía bên kia chiếu bạc có một ống giấy, bên trong có mấy cây gậy trúc “Trạng nguyên hồng”.


    Hắn lăng không lướt ra bốn trượng, đã cầm gậy trúc trong tay, đợi cho trường tiên đuổi kịp, hắn đột nhiên ném gậy trúc vào trong vòng cuốn.


    Chỉ nghe “phách” một tiếng, trường tiên hơi dừng lại, đánh gậy trúc gẫy làm đôi.


    Trường tiên sau khi cuốn gãy gậy trúc thì những vòng xoắn kia cũng tự biến mất, nhưng hắc y thiếu niên chỉ khẽ lắc cổ tay thì lại có vô số vòng xoắn xuất hiện.


    Vòng xoắn từng cái từng cái cuốn tới, gậy trúc trong tay Sở Lưu Hương cũng từng cái từng cái được phóng ra, mỗi cái đều ngay ngắn bay thẳng vào trong vòng xoắn.


    Chỉ nghe thấy tiếng “phách phách phách” vang lên liên tục như pháo nổ, từng vòng xoắn biến mất hết, gậy trúc cũng từng cái từng cái bị gẫy.


    Thanh âm kia đúng là rất dễ nghe, tình cảnh lại càng đẹp mắt hơn nữa. Tiên pháp của hắc y thiếu niên tuy có thể coi là độc bộ võ lâm, nhưng cách phá của Sở Lưu Hương thì lại càng tuyệt diệu.


    Phải biết là trường tiên sau khi cuốn thành từng vòng xoắn kia thì lực lượng đã dâng đầy chỉ còn chờ phát ra, nên khi có ngoại lực chạm vào, lực đạo tràn đầy kia dẫu có muốn không phát cũng không được.


    Cho nên sau khi mấy cây gậy trúc này ném vào thì thế roi tất nhiên không thể không khựng lại, sau khi bị gậy trúc cản lại thì lực cũng biến mất, vòng xoắn cũng biến mất theo.


    Đạo lý này nói thì đơn giản, nhưng lúc phải giao thủ với kẻ địch thì chính là đánh nhau kịch liệt, nếu muốn dùng cách đó thì e là chẳng phải chuyện dễ dàng gì.


    Sở Lưu Hương quả là kỳ tài võ học hiếm thấy, võ công chẳng những vừa học đã biết, vừa biết đã tinh thông, hơn nữa khi gặp kẻ địch thì nhanh trí ứng biến, hơn xa người khác.


    Có rất nhiều loại võ công, hắn biết rõ không thể phá được, nhưng nếu như thật sự phải động thủ thì hắn lại có thể nghĩ ra cách phá giải trong nháy mắt.


    Có người võ công còn cao hơn hắn, tới khi động thủ lại bị hắn đánh bại, tuy là thua rất khó hiểu, nhưng càng khó hiểu thì lại càng khâm phục, đây cũng là một nhược điểm tâm lý của con người.


    Chiêu thức “Phi Hoàn Sáo Nguyệt, Hành Vân Bố Vũ” ấy của hắc y thiếu niên tung hoành đại mạc bao lâu nay, chưa từng gặp đối thủ, không ngờ hôm nay lại gặp phải cách phá giải cổ quái như thế.


    Hắn không khỏi trở nên sốt ruột, thế roi nhanh hơn, vòng xoắn cũng nhiều hơn. Vòng xoắn càng nhiều, thì gậy trúc phóng ra cũng càng nhanh, mắt thấy đống gậy trúc “Trạng nguyên hồng” trong tay Sở Lưu Hương đã sắp hết.


    Hắc y thiếu niên mừng thầm: “Chờ ngươi dùng hết gậy trúc, để xem ngươi còn có thể làm được gì?”


    Tâm niệm vừa động, chỉ thấy sau khi Sở Lưu Hương phóng gậy trúc ra, trường tiên xoắn gãy gậy trúc, vòng xoắn biến mất, đầu rơi hơi chệch nên thế roi cũng chậm lại một chút.


    Sở Lưu Hương lại nhân lúc thế roi tạm dừng này, dùng “Phân quang tróc ảnh”, nhặt đống gậy trúc bị đánh gãy lên, từ một cây biến thành hai cây.


    Hắc y thiếu niên vừa vội vừa giận, vòng xoắn quay trái quay phải, khi trước khi sau, thay đổi bất chợt, có thể là hắn đánh cược, cược xem mình có thể đánh trúng Sở Lưu Hương hay không.


    Nhưng dù cho hướng đánh tới của nó có cổ quái hiểm hóc cỡ nào, Sở Lưu Hương chỉ cần khẽ động tay, gậy trúc luôn luôn bay vào trong vòng xoắn một cách chuẩn xác.


    Hắc y thiếu niên thì trời sinh tính bướng bỉnh, thủ pháp của người khác càng cao minh thì hắn càng phải đánh tới cùng, cho nên tiếp tục đổi sang kiểu tiên pháp khác.


    Càng về sau Sở Lưu Hương nhịn không được cười nói: “Ngươi đánh còn chưa đủ sao?”


    Hắc y thiếu niên cắn răng nói: “Vĩnh viễn cũng không đủ.”


    Sở Lưu Hương nói: “Ngươi muốn đánh tới khi nào?”


    Hắc y thiếu niên nói: “Đánh tới khi ngươi chết thì thôi.”


    Sở Lưu Hương nói: “Nếu ta vĩnh viễn không chết thì sao?”


    Hắc y thiếu niên nói: “Thì ta sẽ đánh mãi không dừng.”


    Sở Lưu Hương ngẩn người, bật cười nói: “Tình tính của các hạ quả cứng đầu không khác trâu là mấy.”


    Hắc y thiếu niên nói: “Nếu ngươi không đủ kiên nhẫn thì mau chết đi!”


    Sở Lưu Hương cười lớn nói: “Hay lắm, hay lắm, cách nói này quả thật là hay không thể tả, ngay cả ta….”


    Đang khi nói chuyện, vòng xoắn vẫn không ngừng cuốn tới, gậy trúc cũng phóng ra không ngừng.


    Nói tới đây, hơn mười cây gậy trúc còn lại trong tay Sở Lưu Hương đột nhiên bay ra toàn bộ, chỉ là không có cây nào phóng vào giữa những vòng xoắn.


    Cao thủ so chiêu, sao có thể có sai lầm thế này, hắc y thiếu niên mừng rỡ, trường tiên đã quấn trúng cổ Sở Lưu Hương, đầu roi cuốn lên, “phách” lưu lại một vệt máu trên má Sở Lưu Hương.


    Sở Lưu Hương dù thua nhưng không loạn, cả người đột nhiên xoay nhanh như rắn, thoắt cái đã thoát ra khỏi vòng xoắn, ngửa người, chạy về phía sau, lùi tới góc tường.


    Hắc y thiếu niên cười lạnh nói: “Ngươi còn muốn chạy?”


    Hắn một chiêu đắc thủ, há lại chịu buông tha, vòng roi lại cuốn tới.


    Đúng lúc này, chợt thấy một đạo kiếm quang từ cửa sổ bay vào nhanh như chớp.


    Trường tiên đã biến thành từng vòng xoắn, tự bản thân cũng không thấy đầu roi, nhưng một kiếm này lại trùng hợp, đánh đúng lên đầu roi, lực đạo của trường tiên biến mất, nó lập tức mềm nhũn rơi xuống.


    Trường tiên như rắn, một kiếm này lại trùng hợp đánh trúng chỗ bảy thốn của nó.


    Hắc y thiếu niên vừa sợ vừa giận, quát: “Kẻ nào?’


    Tiếng quát còn chưa dứt thì đã có một bóng người xuyên qua cửa sổ, lướt tới trước mặt hắn.


    Người này một thân hắc y, che kín cơ thể gầy ốm nhưng cứng rắn kia, tựa như một con báo đen vừa nhảy ra từ trong rừng cây, toàn thân đều tràn ngập vẻ nguy hiểm và kình lực.


    Nhưng gương mặt của hắn chỉ xám xịt, không chút biểu tình gì.


    Đôi mắt sắc bén lạnh lùng của hắn nhìn người khác, mặc kệ là ai, trong mắt hắn, đều như một con cá chết, chỉ có thể mặc cho hắn xử trí mà thôi. Tuy hắc y thiếu niên không biết người này chính là đệ nhất sát thủ Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng, nhưng bị hắn liếc nhìn cũng cảm thấy toàn thân khó chịu, mắt không dám nhìn hắn nữa mà chuyển qua trừng mắt nhìn Sở Lưu Hương, cười lạnh nói: “Hóa ra ngươi còn có người giúp đỡ.”


    Sở Lưu Hương sờ vết thương trên mặt, mỉm cười không nói.


    Hắc y thiếu niên nói: “Đánh thua thì nhờ giúp đỡ, lẽ nào võ lâm Trung Nguyên đều toàn những kẻ như vậy?”


    Nhất Điểm Hồng đột nhiên lạnh lùng nói: “Ngươi cho là hắn thua sao?”


    Hắc y thiếu niên ngửa đầu cười nói: “Kẻ bị đánh trúng trước không phải là ta!”


    Nhất Điểm Hồng lại liếc hắn một cái, ra vẻ khinh thường, đột nhiên đi tới, dùng trường kiếm trong tay hất mấy cây gậy trúc dưới đất lên. Hắc y thiếu niên cũng không biết hắn muốn giở trò gì, cười lạnh nói: “Ngươi muốn giúp hắn chứ gì?”


    Nhất Điểm Hồng hừ một tiếng nói: “Ngươi xem đi rồi hãy nói.”


    Trường kiếm của hắn run lên, gậy trúc bay lên, nhưng thế đi cũng không nhanh.


    Hắc y thiếu niên nhịn không được giơ tay đón lấy, chỉ thấy gậy trúc dù vẫn như cũ, nhưng bên trên mỗi cây lại lóe lên nhiều điểm sáng.


    Nhất Điểm Hồng lạnh lùng nói: “Nếu không phải nhờ kẻ đã trúng của ngươi một roi ấy, thì bây giờ ngươi còn giữ được mạng sao? ”


    Hắc y thiếu niên kinh ngạc nói: “Ngươi…. Ý ngươi là hắn vì cứu ta nên mới….”


    Nhất Điểm Hồng lớn tiếng ngắt lời: “Nếu không phải vì hắn muốn đánh rơi ám khí kia, thì ngay cả góc áo của hắn ngươi cũng đừng hòng chạm vào.”


    Thân thể của hắc y thiếu niên run lên, gậy trúc trên tay rơi hết xuống đất, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, ánh mắt từ từ nhìn về phía Sở Lưu Hương, run giọng nói: “Ngươi… Vừa rồi ngươi…. Sao lại không nói?”


    Sở Lưu Hương cười nói: “Nói không chừng ám khí kia cũng không nhằm vào ngươi.”


    Hắc y thiếu niên nói: “Ám khí bắn tới từ phía sau, mục tiêu tự nhiên là ta.”


    Sở Lưu Hương cười nói: “Chịu một roi của ngươi cũng chẳng có gì to tát, ta cần gì nói ra để cho ngươi phải khó xử.”


    Hắc y thiếu niên đứng ở đó, trong mắt dường như đã có ánh lệ, chỉ là hắn cố nén lắm nên mới không rơi xuống.


    Sở Lưu Hương cố ý không nhìn hắn, cười nói: “Hồng huynh, ngươi có nhìn rõ kẻ ám toán lúc nãy là ai không?”


    Nhất Điểm Hồng lạnh lùng nói: “Nếu ta nhìn thấy thì cũng sẽ để hắn đi.”


    Sở Lưu Hương thở dài: “Ta cảm thấy hành động của người nọ thật giống như quỷ mị vậy, rốt cuộc cũng không đoán ra được hắn là ai. Trong chốn võ lâm Trung Nguyên, cao thủ như hắn kỳ thật cũng không nhiều.”


    Hắc y thiếu niên đột nhiên lớn tiếng nói: “Ta biết kẻ đó là ai.”


    Sở Lưu Hương ngẩng lên nói: “Ngươi biết? Là ai?”


    Hắc y thiếu niên không đáp mà đưa tay vào túi áo lấy ra một phong thư, nói: “Đây là phong thư ngươi muốn xem, cầm lấy đi!”


    Sở Lưu Hương mừng rỡ nói: “Đa tạ.”


    Hắc y thiếu niên đặt phong thư lên bàn, cũng không thèm quay lại mà đi thẳng ra cửa, cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống đất.


    Phong thư mà Sở Lưu Hương ngày nghĩ đêm mong, trăn trở không thôi, rốt cuộc cũng ở trước mặt hắn, hắn mừng rỡ không thôi, vừa muốn cầm lấy.


    Đột nhiên kiếm quang lóe lên, cuốn lấy phong thư đi.


    Sắc mặt của Sở Lưu Hương không khỏi biến đổi, cười khổ nói: “Hồng huynh đang đùa sao?”


    Nhất Điểm Hồng gỡ lá thư trên mũi kiếm xuống, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn lấy lại phong thư này thì trước tiên phải đánh thắng ta đã.”


    Sở Lưu Hương thở dài: “Ta đã nói là không muốn động thủ với ngươi rồi, ngươi cần gì phải ép ta.”


    Nhất Điểm Hồng nói: “Ngươi có thể động thủ với thiếu niên kia, tại sao lại không thể động thủ với ta?”


    Sở Lưu Hương ngẫm nghĩ nói: “Nếu muốn động thủ thì đợi ta xem thư xong hãy bàn có được không?”


    Nhất Điểm Hồng lạnh lùng nói: “Sau khi động thủ mà ta chết rồi thì ngươi có thể lấy phong thư này, nếu như ngươi chết thì ta sẽ chôn nó theo ngươi.”


    Sở Lưu Hương cười khổ nói: “Một tên cứng đầu vừa đi, nào ngờ lại có thêm một tên còn cứng đầu hơn cả trâu.”


    Đột nhiên phi thân tới, tay trái che mắt Nhất Điểm Hồng, tay phải muốn đoạt phong thư..


    Nhất Điểm Hồng xoay người, trở tay liền đâm ra ba kiếm.


    Sở Lưu Hương cúi đầu tránh kiếm quang, tay trái tung ra một quyền đánh vào dưới xương sườn của Nhất Điểm Hồng, tay phải lại giơ ra muốn đoạt thư.


    Hắn ép sát người tới, thân pháp cực hiểm, thủ pháp lại cực nhanh, quả là khó mà hình dung.


    Nhất Điểm Hồng gặp được cường địch, tinh thần phấn chấn, kiếm pháp cũng nhanh hơn, độc hơn.


    Chỉ thấy kiếm quang lóe lên, một thanh kiếm đã biến thành mười thanh, một trăm thanh, mỗi kiếm đều kề sát yết hầu Sở Lưu Hương chưa đầy một tấc, mỗi kiếm đều là sát chiêu.


    Sở Lưu Hương xuất thủ như gió, nhưng chỉ muốn đoạt phong thư.


    Nhất Điểm Hồng nhíu mày, lại muốn giấu phong thư vào ngực áo.


    Hắn dùng tay trái mở vạt áo phải ra muốn nhét phong thư vào, kiếm pháp tay phải không khỏi bị ảnh hưởng, kiếm thế nghiêm mật lộ ra sơ hở.


    Sở Lưu Hương đột nhiên lao thẳng người tới, tay trái phong tỏa đường kiếm của Nhất Điểm Hồng, tay phải thì nắm lấy cổ tay trái đang cầm thư của Nhất Điểm Hồng, chỉ một thoáng đã thay đổi bảy chiêu.


    Tay phải của Nhất Điểm Hồng bị phong kín, liên tục lùi về sau, Sở Lưu Hương bám dai như đỉa, quần ấy hắn, cổ tay trái của hắn tê rần do bị Sở Lưu Hương nắm lấy mạch môn.


    Sở Lưu Hương mừng rỡ, muốn đoạt lại thư, nào ngờ Nhất Điểm Hồng đột nhiên bắn tay, ném phong thư bay thẳng ra ngoài.


    Biến hóa này ngoài dự tính của Sở Lưu Hương, hắn xoay người nhảy lên, vươn tay chụp lấy, kiếm quang của Nhất Điểm Hồng lại xuất ra —— kiếm quang rốt cuộc cũng nhanh hơn người, phong thư lại bị ghim ở mũi kiếm.


    Hắn đang định thu hồi kiếm thế để gỡ thư xuống, nào ngờ Sở Lưu Hương lăng không xoay người một cái, hai tay đột nhiên vỗ mạnh, đã kẹp chặt cả mũi kiếm lẫn phong thư lại.


    Biến hóa này lại càng hay đến tột đỉnh.


    Kiếm thế của Nhất Điểm Hồng thay đổi bảy lần, thân pháp của Sở Lưu Hương cũng thay đổi bảy lần, cả người hắn đều lơ lửng treo trên kiếm, nhìn qua giống như được thanh kiếm nâng lên.


    Nhưng lúc này, hắn quả thật cũng không dám lấy thư ra, vì chỉ cần tay hắn hơi nới lỏng ra thì e là kiếm phong nhanh như chớp kia sẽ xuyên thủng ngực hắn.


    Toàn thân Nhất Điểm Hồng chớp động, nhưng vô luận là biến hóa cỡ nào, cũng đừng hòng thoát khỏi Sở Lưu Hương, hắn chỉ cảm thấy kiếm ngày càng nặng, trán đẫm mồ hôi.


    Càng về sau, không ngờ kiếm của hắn lại không thể động được nữa, chỉ có thể giơ lên giữa không trung, thân thể của Sở Lưu Hương tựa như nặng ngàn cân, đè xuống hắn.
     
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Huyết Hải Phiêu Hương
    Tác giả: Cổ Long
    Nguồn: Bachngocsach
    === oOo ===

    Chương 13: Tam canh xà




    Hai người một ở trên không, một ở dưới đất, giằng co với nhau, nếu không phải thanh kiếm này là thần binh lợi khí do tinh cương bách luyện tạo thành, e là đã sớm gãy rồi.


    Nhất Điểm Hồng giật mình quát to một tiếng, cả người toàn lực nhảy lên, cắm mạnh trường kiếm xuống đất, một chiêu này dùng thật sự vừa hay vừa độc. Mũi kiếm chúi xuống, Sở Lưu Hương tự nhiên cũng không thể tiếp tục bám lấy thân kiếm nữa.


    Chỉ nghe “rầm” một tiếng, Sở Lưu Hương văng ra khoảng hai trượng, rơi xuống đất, trong tay vẫn còn kẹp lấy mũi kiếm lẫn phong thư. Thanh bảo kiếm thiên chuy bách luyện, vô cùng sắc bén ngày thường Nhất Điểm Hồng quý như sinh mạng này, rốt cuộc lại bị bẻ gãy làm đôi.


    Nhất Điểm Hồng thê lương biến sắc, run giọng nói: “Hay, quả nhiên là hảo võ công, hảo thân pháp!”


    Sở Lưu Hương khẽ cười nói: “Hồng huynh chịu nhận rồi sao.’


    Hắn còn chưa dứt lời, nụ cười đột nhiên cứng đờ.


    “Keng”, nửa thanh kiếm rơi xuống đất, phong thư cũng biến thành từng mảnh vụn bay đầy trời, một cơn gió nhẹ thổi qua, đã không còn sót lại chút gì.


    Lúc hai người bọn họ đấu lực, nội lực cuồn cuộn không dứt do chưởng lực của Sở Lưu Hương đánh ra, đừng nói là một tờ giấy mỏng manh thế này, dù có là bảng đồng thép tấm thì cũng chịu không nổi.


    Nhất Điểm Hồng cũng giật mình, thất thanh nói: “Đây…. Đây…”


    Sở Lưu Hương thở dài, cười khổ nói: “Xem ra mệnh ta đã định là không thể xem được phong thư này rồi.”


    Nhất Điểm Hồng cả kinh hơn nửa ngày mới nói: “Đây…. Phong thư này rất quan trọng sao?”


    Kỳ thật hắn đã biết rõ nhưng vẫn hỏi lại, nếu phong thư này không quan trọng thì Sở Lưu Hương việc gì phải liều mạng giành lấy, việc gì lại có nhiều người bỏ mạng vì nó.


    Nhưng Sở Lưu Hương chỉ cười, nói: “Cũng không có gì, ta làm gãy bảo kiếm của ngươi, phải tạ lỗi với ngươi mới đúng.”


    Nhất Điểm Hồng im lặng nửa ngày, ngửa mặt lên trời thở dài: “Đời này, nếu ta còn tiếp tục tìm ngươi động thủ thì sẽ giống như kiếm này.”


    Nhất Điểm Hồng im lặng nửa ngày, ngửa mặt lên trời thở dài: “Đời này, nếu ta còn tiếp tục tìm ngươi động thủ thì sẽ giống như kiếm này.”


    “Soạt” một tiếng, chợt thấy một nhân ảnh bay tới, cư nhiên lại là hắc y thiếu niên kia, sau khi phong thư bị hủy, Sở Lưu Hương chỉ còn cách đi tìm hắn, không ngờ hắn lại quay lại, không khỏi vui vẻ nói: “Các hạ tới vừa đúng lúc, tại hạ có việc cần thỉnh giáo.”


    Nào ngờ hắc y thiếu niên giống như không nghe thấy hắn nói, trên mặt chỉ toàn vẻ sợ hãi, liếc mắt nhìn khắp nơi, đột nhiên chạy tới nấp sau bức màn.


    Cách trang hoàng của cái “Khoái Ý Đường” này đúng là hoa lệ, cũng rất đặc biệt, phía trước cửa sổ có treo bức màn màu tím thật dày, hẳn là vì đánh cược ban đêm không để ánh đèn hắt ra bên ngoài.


    Lúc này vẫn còn sớm, màn cũng chưa kéo lên mà cuộn lại một bên, hắc y thiếu niên này lại cao gầy, trốn vào trong thì đúng là nhìn không thấy được.


    Sở Lưu Hương và Nhất Điểm Hồng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.


    Thiếu niên này sao lại quay lại? Lại còn kinh hoảng như vậy? Hắn trời sinh cao ngạo, là ai, hay chuyện gì có thể khiến hắn trốn đi?


    Còn đang suy nghĩ thì nghe từ xa vang lên tiếng xè xè, thanh âm bén nhọn ngắn ngủi, từng tiếng tiếp từng tiếng, nháy mắt đã vây quang bốn phía căn phòng này.


    Tiếp đó, một cơn gió tanh thổi qua, lại có hơn hai mươi con độc xà ngũ sắc lớn nhỏ, từ ngoài cửa ngọ nguậy trườn vào trong.


    Sở Lưu Hương nhíu mày, tung người nhảy lên chiếu bạc, khoanh chân ngồi xuống.


    Nhất Điểm Hồng cũng nhíu mày, phi thân lướt lên xà nhà, rút nửa đoạn kiếm gãy ra ném xuống dưới, một con rắn độc lớn nhất lập tức bị hắn ghim trên mặt đất.


    Con rắn kia đúng là khỏe kinh người, cái lưỡi đỏ phun ra nhanh như chớp, thân rắn thì quẫy lên kêu “bạch bạch”, sàn đá cứng rắn cũng bị đánh tới nứt ra một khe dài.


    Nhưng lực tay của Nhất Điểm Hồng cũng rất lớn, nửa thanh kiếm bị hắn dùng lực ném, cắm hết xuống đất, chỉ còn lại chuôi kiếm buộc vải đen ở phía trên.


    Độc xà có vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được, mấy con rắn còn lại bò qua, cắn nó, trong nháy mắt đã hút cạn huyết nhục của nó.


    Nhất Điểm Hồng nhìn thấy vừa buồn nôn vừa ngạc nhiên, đứng trên xà nhà, cau mày nói: “Đám rắn này rất tà môn, không biết từ đâu tới?”


    Sở Lưu Hương thở dài, nói: “E là Hồng huynh đã chọc vào phiền toái rồi.”


    Còn chưa dứt lời thì đã có ba người chạy từ ngoài vào.


    Người cầm đầu dáng người to cao, quần áo trên người vá chùm vá đụp, không biết vá bao nhiêu mảnh, nhưng giặt sạch sẽ.


    Y phục hắn mặc tuy rất giống của ăn mày, nhưng ánh mắt bễ nghễ, vẻ mặt nanh ác, khí khái không ai bì nổi kia, quả thực không xem ai ra gì.


    Hai người phía sau toàn thân cũng rách rưới, diện mạo hung ác, sau lung mang theo bảy tám cái túi vải bố, hẳn là đệ tử có địa vị cao trong Cái Bang.


    Cái Bang bang quy nghiêm ngặt, tôn ti phân chia rất rõ rang, tên khất cái cao lớn này sau lưng không có cái túi nào, thường thì có lẽ là tiểu đồ đệ chưa nhập môn của Cái Bang.


    Nhưng nhìn vẻ mặt của hai tên đệ tử bảy tám túi kia đối với hắn thì có vẻ sợ hãi và cung kính, những người từng trải nhìn qua cũng cảm thấy đây quả là chuyện lạ không bình thường.


    Càng kỳ quái hơn chính là tên ăn mày này có diện mạo khá nanh ác, hơn nữa sống kiếp phong trần khổ sở như vậy, kiểu gì thì làn da cũng phải vừa đen vừa thô.


    Nhưng da dẻ toàn thân hắn thì lại vừa trắng vừa mịn, hệt như ngọc đẹp thượng đẳng, so với nữ tử không ra khỏi phòng thì còn mềm mịn sáng bóng hơn nhiều.


    Sở Lưu Hương lại thở dài, khẽ nói: “Phiền toái quả nhiên tới rồi.” tên ăn mày cao lớn quét đôi mắt tam giác loé tinh quang khắp nơi, sau đó nhìn chằm chằm Sở Lưu Hương không chớp mắt, cả giận quát: “Ngươi dám giết chết linh xà của bổn bang, ngươi muốn chết phỏng?”


    Trong cơn nóng giận, hắn nói giọng địa phương, giọng Ngô Nùng mềm mại, cùng với dáng người to lớn kia và diện mạo nanh ác, quả thực không hợp nhau chút nào.


    Nhất Điểm Hồng đang định trả lời thì Sở Lưu Hương đã giành nói trước: “Bổn bang? Các hạ nói “bổn bang”, không biết là bang nào?”


    Tên cao lớn hung ác nói: “Nùng (ngươi), mắt ngươi bị mù rồi sao? Lẽ nào ngay cả người của Cái Bang cũng nhìn không ra.”


    Sở Lưu Hương thản nhiên nói: “Đệ tử Cái Bang, ta đương nhiên sẽ nhận ra, chỉ là các hạ hơn mười năm trước đã bị trục xuất khỏi Cái Bang, sao nay còn dám tự xưng là đệ tử Cái Bang.”


    Tên cao lớn kia lập tức biến sắc, ngửa đầu cuồng tiếu nói: “Không ngờ một tên tiểu tử như ngươi cũng biết được lai lịch của lão tử đây.”


    Sở Lưu Hương chậm rãi nói: “Ta không biết rõ lai lịch của ngươi thì còn ai biết, ngươi vốn họ Bạch, chỉ vì làm nhiều chuyện ác, lại thêm trời sinh da thịt mềm mịn, cho nên người trong giang hồ mới gọi ngươi là “Bạch Ngọc Ma Cái”, ngươi lại còn dương dương tự đắc, bỏ đi chữ “Cái”, tự gọi mình là Bạch Ngọc Ma.”


    Hắn cư nhiên biết rõ như lòng bàn tay, một hơi nói ra lai lịch của tên ác cái này.


    Bạch Ngọc Ma lạnh lùng nói: “Nói rất hay, còn gì nữa không?”


    Sở Lưu Hương nói: “Hơn mười năm trước, ngươi nổi thú tính, giết chết mười bảy vị hoàng hoa khuê nữ ở Tô Châu Hổ Khâu, Nhâm lão bang chủ giận dữ, đã quyết tâm dùng gia pháp xử trí ngươi, nào ngờ ngươi biết chuyện nên đã sớm bỏ trốn. Nhâm lão bang chủ không tìm thấy ngươi, chỉ có thể đuổi ngươi ra khỏi bang trước.”


    Bạch Ngọc Ma nhe răng cười nói: “Đúng, nói rất đúng, chỉ là hôm nay Nhâm lão đầu đã chết rồi, tân bang chủ không ngoan cố như lão, biết rõ nếu như muốn trọng chấn uy danh của bổn bang thì còn phải nhờ lão tử tới giúp một tay, lão tử mặc dù coi thường hành vi quay đầu ăn cỏ cũ này, nhưng thấy hắn có lòng nên mới miễn cưỡng trở lại.”


    Những việc làm xấu xa của hắn cũng đã bị người ta vạch trần, chẳng những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy dương dương tự đắc, nếu không phải là kẻ xấu xa từ trong cốt tuỷ thì sao da mặt lại có thể dày như vậy.


    Sở Lưu Hương thở dài, nói: “Nam Cung Linh xưa nay tuy là lòng dạ rộng rãi, nhưng quyết định chuyện này có vẻ hơi tuỳ tiện.”


    Bạch Ngọc Ma còn chưa trả lời, tên đệ tử đứng sau hắn đã lạnh lùng nói: “Quyết sách của bang chủ bổn bang, thiên hạ ai dám tuỳ tiện phê bình?”


    Sở Lưu Hương nói: “Kẻ khác không dám, nhưng ta dám.”


    Tên đệ tử bảy túi đó cười lạnh nói: “Ngươi thì là thứ gì?”


    Sở Lưu Hương thở dài: “Tại sao ở đâu cũng có người hỏi ta là thứ gì? Ta rõ ràng không phải là đồ vật mà là con người, không có điểm gì khác với các vị, nhìn qua có lẽ còn dễ nhìn hơn một chút, lẽ nào các vị ngay cả điểm này cũng không biết sao?”


    Bạch Ngọc Ma cười gằn: “Như vậy ta lại càng muốn thỉnh giáo xem ngươi là ai. Trước mặt ta mà dám nói như vậy, lẽ nào ngươi chán sống rồi sao?”


    Bốn chữ “Chán sống rồi sao” này gần như đã trở thành câu nói được lưu truyền nhiều nhất trong giang hồ…. Hai người cãi nhau, nếu như không nói mấy câu này thì có vẻ như không đủ uy phong vậy, chỉ có điều người nói ra đa phần đều là thùng rỗng kêu to, cho nên ai nghe vào cũng chỉ cảm thấy tên này chỉ toàn khoác lác.


    Nhưng những lời này nói ra từ miệng Bạch Ngọc Ma thì phân lượng lại khác hẳn, người khác mà nghe thấy Bạch Ngọc Ma nói những lời này với mình, chỉ e là đã sớm sợ đến run người rồi.


    Nào ngờ Sở Lưu Hương chỉ xem như hắn đang khoác loác, mỉm cười nói: “Ai nói ta chán sống, ta sống rất vui vẻ, rượu ngon trên đời ta có thể uống cả đời, huống hồ gì còn có bằng hữu thường đem rượu tới cho ta uống như Nam Cung Linh.”


    Tên đệ tử báy túi thoáng biến sắc nói: “Ngươi quen biết Nam Cung bang chủ của bọn ta?”


    Sở Lưu Hương cười nói: “Ta cũng rất muốn nói là không quen hắn, tiếc là đời này ta chưa từng nói dối.”


    Bạch Ngọc Ma lại đưa mắt nhìn hắn một lượt từ đầu tới chân, như muốn nhìn xem hắn có phải đang khoác lác hay không, một tên đệ tử tám túi khác đã lạnh giọng nói: “Đây có lẽ là kế hoãn binh của hắn để tên tiểu tử kia có thời gian chạy trốn.”


    Bạch Ngọc Ma nhe răng cười nói: “Tiểu tử kia trốn thế nào được, lão tử đây đã cho người mai phục, ngay cả ngươi cũng vậy, đừng hòng có kẻ nào còn sống đi ra khỏi đây.”


    Sở Lưu Hương mỉm cười nói: “Nếu như Nam Cung Linh nghe thấy ngươi nói như vậy với ta thì e là sẽ nổi giận đấy.”


    Bạch Ngọc Ma cười ha hả nói: “Nếu đã như vậy, để ta dứt khoát dạy hắn cách nổi giận!”


    Hắn vừa dứt lời, trong miệng đột nhiên phát ra tiếng huýt sáo, hơn hai mươi con độc xà đang co người chờ lệnh đều ngóc đầu dậy, bò về phía Sở Lưu Hương.


    Sở Lưu Hương cười lớn nói: “Tuy là ta không thích giết người, nhưng đối với việc giết rắn thì không ngại chút nào.”


    Trong tiếng cười, độc xà đã lăng không phóng tới, Nhất Điểm Hồng trên xà nhà vốn định xem hắn ra tay, lúc này cũng không khỏi lo cho hắn.


    Sở Lưu Hương tới lúc này mới ra tay, vừa ra tay đã nắm ngay tấc thứ bảy của một con rắn, ném mạnh xuống đất một cái, con rắn kia lập tức bất động.


    Chỉ thấy hai tay của hắn tựa như làm ảo thuật, trái nắm phải quăng, trái quăng phải nắm, chộp ngay tấc thứ bảy của con rắn, ném mạnh một cái đã giết chết nó.


    Trong nháy mắt, hơn hai mươi con độc xà đã bị hắn chộp lấy rồi ném xuống đất. Con nào cũng vỡ đầu gãy xương, không còn con nào sống sót.


    Ra tay chuẩn, thủ pháp cực nhanh, lực tay cực mạnh như vậy, thực quá doạ người, ngay cả người dùng khoái kiếm uy chấn giang hồ như Nhất Điểm Hồng cũng xem tới ngây người.


    Sở Lưu Hương nhìn đám rắn chết trên đất, lại thở dài, lẩm bẩm: “Gió thu vừa thổi, tiến bổ kịp thời, tiếc là Điềm Nhi nhà ta không ở đây, bằng không vừa hay để nàng hầm cách thuỷ cho ta một chén canh rắn vừa ngon vừa đậm đà.”


    Đầu Bạch Ngọc Ma nổi đầy gân xanh, trong mắt gần như bắn ra lửa.


    Đám độc xà này là hắn vất vả bắt được từ các chốn rừng thiêng nước độc, cùng sơn ác cốc, sau đó lại dùng các loại độc vật nuôi lớn, khổ công huấn luyện mà thành.


    Hắn vốn định ỷ vào đám độc xà này để hoành hành giang hồ, nào ngờ lại bị người khác vung tay một cái đã giết sạch không còn con nào, lại còn muốn lấy bọn chúng ra chưng cách thuỷ làm một chén canh rắn.


    Bạch Ngọc Ma đứng ngây ra nửa ngày, xương cốt toàn thân đột nhiên kêu lên răng rắc không ngừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Lưu Hương, từng bước đi tới.


    Sở Lưu Hương nói: “A! Kỳ lạ, có ai đang đổ xí ngầu trong bụng ngươi sao, nhưng nhìn mặt mũi ngươi đầy mùi nấm mốc như vậy, đổ ra nhiều lắm là “một hai ba” điểm thôi.”


    Mặc dù ngoài miệng hắn đang nói đùa, nhưng thật ra trong lòng hắn cũng biết một thân công phu của Bạch Ngọc Ma cũng không thể xem thường, lúc này tụ lực chờ xuất, vừa ra tay nhất định không phải chuyện đùa.


    Mắt hắn nhìn chăm chú vào tay của Bạch Ngọc Ma, chỉ thấy đôi tay trắng mềm như ngọc của Bạch Ngọc Ma lúc này lại mơ hồ lộ ra một cỗ khí xanh đen.


    Nhất Điểm Hồng cao giọng nói: “Trên tay có độc, nên cẩn thận.”


    Sở Lưu Hương mỉm cười nói: “Ngươi cứ yên tâm, độc không chết được ta đâu.”


    Bạch Ngọc Ma nhe răng cười nói: “Ai nói không độc chết được ngươi?”


    Hắn vừa mới lên tiếng thì đã là điềm báo sẽ xuất thủ, Sở Lưu Hương biết rõ trong một sát na này, hắn chắc chắn sẽ ra tay.


    Nhưng trong nháy mắt, đột nhiên nghe một người quát: “Dừng tay!”


    Ánh sáng loé lên, một người bước nhanh vào, chỉ thấy hắn mày kiếm mắt sao, thân cao dáng thẳng, trên người khoác một bộ áo bào màu xanh, cũng vác theo hai ba cái túi vải.


    Gương mặt anh tuấn của hắn mang theo vẻ tươi cười, nhưng không giận mà uy, giữa mi mục mang theo cỗ lực khiến người ta khiếp sợ, thần sắc ổn trọng, không giống với kiểu người quanh năm lang thang.


    Hai tên đệ tử Cái Bang nhìn thấy người này đi vào đều cúi thấp đầu, không dám lên tiếng, ngay cả Bạch Ngọc Ma cũng lui sang một bên, duỗi tay đứng im.


    Nhất Điểm Hồng chưa từng thấy người này, nhưng cũng biết, người này nhất định chính là Cái Bang tân nhậm bang chủ Nam Cung Linh, thiên hạ đệ nhất đại bang hiện nay.


    Sở Lưu Hương cười ha hả, nói: “Nam Cung huynh tới thật đúng lúc, nếu như vừa rồi tại hạ trở thành thức ăn của đám độc xà kia thì chẳng phải sau này Nam Cung huynh sẽ thiếu mất một bằng hữu cùng uống rượu sao.”


    Nam Cung Linh ôm quyền cười nói: “May mắn tiểu đệ đến sớm một bước, bằng không e là ba tên đệ tử có mắt không tròng của bổn bang đã trở thành “Canh ba người” của Sở huynh rồi.”


    Sở Lưu Hương cười lớn nói: “Ngươi là bang chủ, nói chuyện sao không theo quy củ chút nào vậy?”


    Nam Cung Linh cười nói: “Nói chuyện với người như Sở huynh, nếu như ngôn từ vô vị, sau này Sở huynh còn chịu qua lại với người bằng hữu như tiểu đệ sao? Nhưng dù sao đi nữa, vẫn mong hai vị bỏ quá cho tội vô lễ của đệ tử bổn bang.”


    Sắc mặt của hắn đột nhiên trầm xuống, xoay người nhìn ba tên đệ tử Cái Bang, lạnh lùng nói: “Các người tuổi cũng không còn nhỏ nữa, làm việc sao lại hồ đồ như vậy, không hỏi xem đối phương là ai đã xuất thủ bừa bãi, lẽ nào các người đã quên bang quy của bổn bang rồi sao?”


    Lời này tuy không phải nói riêng với Bạch Ngọc Ma, nhưng cũng chẳng khác nào đang nói hắn.


    Bạch Ngọc Ma cười ha hả nói: “Bang chủ không cần phải chỉ mèo mắng chó, hai người bọn họ không làm gì cả, người xuất thủ là ta đây.”


    Nam Cung Linh bỗng nhiên nhìn về phía hắn, trầm giọng nói: “Nếu đã như vậy, bản toạ xin hỏi Bạch sư thúc, tại sao không hỏi rõ đã xuất thủ bừa bãi đả thương người khác, lẽ nào Bạch sư thúc ngài lại muốn rời khỏi bổn bang sao?”


    Mặc dù hắn cũng gọi Bạch Ngọc Ma một tiếng “sư thúc”, nhưng tên ác cái giết người không chớp mắt này bị hắn trừng mắt nhìn một cái liền cười không nổi nữa, hơi bỉu môi nói: “Bọn ta vốn đuổi theo ác đồ tới đây, nhìn thấy hai …. Hai vị này ở đây, tự nhiên cho rằng là hai vị này giấu tên tiểu tử kia đi.”


    Nam Cung Linh nói: “Ngươi có hỏi qua hai vị này chưa?”


    Bạch Ngọc Ma nói: “Không… Không có.”


    Nam Cung Linh tức giận nói: “Đã không hỏi qua thì sao ngươi biết là hai người bọn họ che giấu? Kẻ kia hung hiểm ác độc, lòng người khó dung, hai người bọn họ sao có thể che chở cho hắn?”


    Bạch Ngọc Ma cúi mặt, không dám nói lời nào.


    Nam Cung Linh cười lạnh nói: “Huống hồ gì còn có ‘Giang hồ Nhất Điểm Hồng’ và ‘Đạo Soái’ Sở Lưu Hương ở đây, bất kể là kẻ nào trong thiên hạ tới đây cũng đều sẽ cung kính, khách khí, các người dựa vào cái gì mà dám vô lễ như vậy?”


    Nam Cung Linh này quả không hổ là người còn trẻ đã trở thành bang chủ của thiên hạ đệ nhất bang, chỉ với vài câu đơn giản, chẳng những trách cứ đệ tử bổn bang, còn chỉ ra thân phận của Sở Lưu Hương và Nhất Điểm Hồng, như vậy thì dù hắn có quở trách đệ tử bổn bang thì Cái Bang cũng chẳng mất chút mặt mũi nào.


    Quan trọng nhất là trong lời nói của hắn đã chỉ rõ hắc y thiếu niên kia tội ác tày trời, khiến cho Sở Lưu Hương và Nhất Điểm Hồng không thể bao che cho kẻ đó được.


    Nhất Điểm Hồng nghe hắn chỉ một câu đã nói toạc ra lai lịch của mình, bất giác càng thêm kinh ngạc: “Tên Nam Cung Linh này quả nhiên là một nhân vật lợi hại.”


    Sở Lưu Hương cũng cảm thấy kỳ lạ: “Thiếu niên kia từ đại mạc tới đây, tại sao mới vừa vào Trung Nguyên đã đắc tội ngay với môn hạ Cái Bang, hơn nữa nhìn tình hình thì còn đắc tội không nhẹ.”


    Đệ tử Cái Bang nghe thấy người đứng trước mặt chính là ‘Đạo Soái’ Sở Lưu Hương danh chấn thiên hạ thì không khỏi trừng to hai mắt, miệng há hốc không ngậm lại được.


    Bạch Ngọc Ma ngửa đầu cười nói: “Hoá ra là Sở Hương Soái, Bạch Ngọc Ma ta hôm nay thua dưới tay Đạo Soái cũng không có gì xấu hổ, nay bang chủ đã tới, ta cũng không cần phải xen vào nữa…. chúng ta ngày sau gặp lại!”


    Hắn hung hăng trừng mắt với Sở Lưu Hương, sau đó quay đầu bước nhanh ra ngoài.


    Nam Cung Linh khẽ thở dài: “Người này mặc dù mấy năm gần đây đã sửa đổi hành vi, nhưng khí độ thì khó mà lớn hơn được, xuất thủ khó tránh khỏi có chút lỗ mãng, mong Sở huynh đừng trách. ”


    Sở Lưu Hương cười nói: “Người khác không trách ta, ta đã mừng rồi, sao lại có thể trách người khác.”


    Nam Cung Linh cười nói: “Không ngờ Sở huynh và Hồng huynh lại cùng tới nơi này, dù tiểu đệ chưa từng sống ở đây, nhưng cũng thường xuyên lui tới, miễn cưỡng cũng coi như một nửa chủ nhân, hôm nào nhất định phải cùng hai vị uống vài chén mới được.”


    Hắn không hề nhắc tới hắc y thiếu niên kia, Sở Lưu Hương tự nhiên cũng không nói tới, cười lớn nói: “Các ngươi quanh năm xin cơm, lẽ nào cũng hỏi xin rượu của người khác sao, hay lắm, ta mặc kệ rượu của các ngươi là xin hay là cướp, có người đứng ra mời rượu, ta đương nhiên không thể bỏ qua… Hồng huynh cũng chớ bỏ lỡ, phải biết rượu không mất tiền mua uống vào sẽ có tư vị khác hẳn.’


    Nhất Điểm Hồng vẫn ngồi trên xà nhà, không chịu xuống, lạnh lùng nói: “Ta không uống rượu.”


    Sở Lưu Hương nói: “Thứ uống vào miệng sảng khoái như vậy, nếu như không uống, chẳng phải sẽ có lỗi với bản thân sao.”


    Nhất Điểm Hồng nói: “Rượu có thể khiến người mềm lòng run tay, giết người sẽ không nhanh được.”


    Sở Lưu Hương thở dài: “Nếu vì giết người mà không uống rượu thì quả thực cũng giống như vì sợ đại tiện mà không ăn cơm vậy, chẳng những quá hoang đường, lại còn cực kỳ vô nhân đạo, Hồng huynh ngươi….”


    Chợt thấy hai tên đệ tử Cái Bang từ bên trong đi ra, cúi người hành lễ với Nam Cung Linh, người phía bên phải nói: “Các phòng phía sau, chúng đệ tử đã theo Chư trưởng lão và Cát trưởng lão lục soát qua, người họ Lãnh kia cũng đã giao cho Tôn hộ pháp, tuyệt không thấy bóng dáng của ác đồ kia.”


    Nam Cung Linh chuyển mắt, ôm quyền hướng Sở Lưu Hương cười nói: “Đã như vậy thì xin Sở huynh giao kẻ đó ra đây!”


    Sở Lưu Hương mở to hai mắt, nói: “Ngươi đang nói tới ai?”


    Nam Cung Linh thở dài: “Không giấu gì Sở huynh, tiểu đệ cũng không biết rõ lai lịch của kẻ đó, chỉ biết hắn thân pháp nhẹ nhàng, võ công rất cao, hai ngày trước từng đả thương hơn mười đệ tử của bổn bang ở Triệu Quan Trấn, trộm mất một vài vật quan trọng, vừa rồi lại đả thương Tống hộ pháp của bổn bang, cho nên bổn bang tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn.”


    Sở Lưu Hương nói: “A… có kẻ gây ra chuyện như vậy sao?


    Nam Cung Linh trầm giọng nói: “Sở huynh thật sự không biết kẻ đó?”


    Sở Lưu Hương cười nói: “Dù ta có đánh chủ ý lên ai đi nữa, cũng sẽ không đánh chủ ý lên Cái Bang các ngươi đâu.”


    Nam Cung Linh mỉm cười, nói: “Vậy thì hay quá…”


    Vừa nói, trong tay áo của hắn đột nhiên bắn ra hai thanh đoản kiếm.


    Hai thanh đoản kiếm trong tay áo của Nam Cung Linh có thể xuất ra chiêu thức của tám loại binh khí như Điểm Huyệt Quắc, Phán Quan Bút, Phân Thuỷ Thứ, “Như Ý Bát Đả, Cấp Phong Thập Tam Thứ”, có thể coi là võ lâm nhất tuyệt, ngay cả võ công của cố bang chủ Cái Bang Nhâm Từ, dường như cũng còn kém hơn hắn một bậc.


    Lúc này hai thanh đoản kiếm của hắn lại rời tay phóng ra, đâm thẳng tới bức màn màu tím, Nhất Điểm Hồng ở trên cao, nên nhìn thấy rất rõ ràng.


    Dưới bức màn lộ ra một đôi giày màu đen.


    Chi nghe “phập phập” hai tiếng, đoản kiếm đã cắm vào đôi giày, hệt như đóng đinh chặt xuống đất, nụ cười trên mặt Nam Cung Linh vẫn không tắt, chậm rãi nói: “Tới lúc này rồi. Các hạ vẫn chưa chịu đi ra sao?”


    Bức màn không tiếng hồi đáp.


    Nam Cung Linh nhìn Sở Lưu Hương một cái, vẻ mặt của Sở Lưu Hương vẫn bình thường, như thể không biết gì cả, Nam Cung Linh rốt cuộc cười lạnh một tiếng, quát lên: “Tốt.”


    Hắn khẽ phất tay, hai tên đệ tử Cái Bang đã rút đao, một bước phóng lên trước, vung đao chém xuống bức màn.


    Nhất Điểm Hồng tuy tâm địa lãnh khốc, nhưng xem mà trống ngực dồn dập, hắc y thiếu niên kia dù là không chết thì hai chân cũng coi như xong.


    Đao phong lướt qua, nửa bức màn rơi xuống, nhưng không thấy máu tươi bắn ra.


    Cửa sổ vốn mở, gió đêm thổi vào, nửa phần trên của bức màn bị gió thổi lung lay, nhưng nào có ai ở đó, sau bức màn bất quá chỉ có mỗi đôi giày để đó mà thôi.


    Sở Lưu Hương cười lớn nói: “Bức màn đẹp là vậy, lại bị chém làm đôi, một đôi giày thượng đằng, cũng bị đâm thủng hai lỗ, Nam Cung Linh huynh không cảm thấy tiếc sao?”
     
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Huyết Hải Phiêu Hương
    Tác giả: Cổ Long
    Nguồn: Bachngocsach
    === oOo ===

    Chương 14: Tróc hồn như ý câu.




    Sắc mặt của Nam Cung Linh hơi đổi, lạnh lùng nói: “Màn rách có thể vá lại, giày thủng, có thể sửa lại, người dù chạy thoát thì đệ tử bổn bang vẫn có thể bắt lại được.”

    Tên đệ tử tám túi biến sắc nói: “Lẽ nào hắn thật sự chạy với đôi chân trần?”

    Nam Cung Linh trầm giọng nói: “Đệ tử đứng canh ngoài cửa sổ là ai?”

    Đệ tử tám túi nói: “Là huynh đệ miếu Thiên Quang ở Tế Nam.”

    Nam Cung Linh lạnh lùng nói: “Đưa bọn họ tới chỗ Công Tôn hộ pháp, gia pháp xử trí.”

    Đệ tử tám túi khom người nói: “Tuân mệnh.”

    Hắn vừa lướt qua cửa sổ, ngoài cửa sổ lập tức vang lên tiếng mắng chửi.

    Nam Cung Linh xoay người miễn cưỡng cười với Sở Lưu Hương một cái, ôm quyền nói: “Tiểu đệ còn có việc, hôm nay đành phải từ biệt ở đây.”

    Sở Lưu Hương cười hì hì nói: “Ngươi vừa mới dụ con sâu rượu của ta ra, giờ lại muốn đi như vậy à?”

    Nam Cung Linh cười lớn nói: “Nợ rượu của Sở Lưu Hương, thiên hạ mấy ai có thể quỵt được, trong vòng hai ngày, tiểu đệ nhất định sẽ tới mời, hy vọng Hồng huynh chớ từ chối.”


    Tay giơ lên, hai thanh đoản kiếm cư nhiên bay lên, hoá ra trên chuôi kiếm có buộc một sợi tơ được chế tạo từ thép luyện.

    Nam Cung Linh quay người đi ra, tiếng hô ngoài cửa lại vang lên liên tục, dần dần đi xa, chỉ một thoáng đã không còn lại gì.

    Sở Lưu Hương khẽ thở dài nói: “Tên Nam Cung Linh này quả nhiên là nhân tài, cái bang dưới sự chỉ huy của hắn, đúng thật là ngày càng lớn mạnh…. Chỉ e là đã lớn mạnh hơi quá một chút.”

    Nhất Điểm Hồng nhẹ nhàng đáp xuống, mục quang chớp động, nói: “Ngươi thấy thiếu niên kia đã thật sự bỏ đi rồi sao? ”

    Sở Lưu Hương cười nói: “Lẽ nào ở đây chỉ có mỗi một cửa sổ sao?”

    Chỉ nghe một người lạnh lùng nói: “Chỉ tiếc Nam Cung Linh kia không có nhãn lực tốt như Sở Lưu Hương.”

    Vừa nói, hắc y thiếu niên đã bước ra từ sau một bức màn khác, trên đôi vớ chân trắng tinh đã dính đầy những bụi.

    Nhất Điểm Hồng lúc này mới hiểu ra là thiếu niên cố ý để lộ giày, hắn cởi giày ra, sau đó trốn ra bằng cửa sổ, theo bên hông đi vào cửa sổ khác, trốn sau bức màn, thiếu niên này tuổi còn trẻ, lại biết cách lợi dụng nhược điểm tâm lý của con người, đoán được Nam Cung Linh nhất định cho rằng hắn đã chạy mất, nên sẽ không tiếp tục lục soát nữa.

    Chỉ thấy hắc y thiếu niên đi tới trước mặt Sở Lưu Hương, trừng mắt nhìn hắn hơn nửa ngày, đột nhiên lớn tiếng nói:

    “Tên Nam Cung Linh kia là bằng hữu của ngươi, ta và ngươi lại không quen không biết, rốt cuộc vì sao ngươi không giúp hắn mà lại đi giúp ta?”

    Bệnh đa nghi của thiếu niên này rất nặng, người khác giúp hắn, hắn đã không cảm kích, ngược lại còn nghi ngờ họ có ý đồ khác.

    Sở Lưu Hương cười khổ nói: “Ta không giúp hắn mà giúp ngươi là vì hắn chỉ là kẻ nghèo túng xin ăn qua ngày, còn ngươi lại là kẻ có tiền, cho nên ta muốn bợ đỡ ngươi. ”

    Hắc y thiếu niên trừng mắt nhìn hắn hơn nửa ngày, khoé miệng rốt cuộc cũng nhịn không được mà lộ ra ý cười, nhưng hắn vẫn cố nén không cười, chỉ lạnh lùng nói: “Dù ngươi có giúp ta che giấu đi nữa, ta cũng tuyệt đối không ghi nhận ân tình của ngươi.”

    Sở Lưu Hương cũng nén cười nói: “Người khác giúp ngươi rồi, ngươi mới nói là không cần ai giúp, vậy thì đám người Cái Bang kia, ngươi định sẽ làm thế nào?”

    Thiếu niên kia cả giận nói: “Ngươi cho là ta sợ bọn chúng sao?”

    Sở Lưu Hương nói: “Ngươi đương nhiên là không sợ, ngươi trốn sau bức màn như vậy, chẳng qua là muốn chơi đùa với bọn họ mà thôi.”

    Thiếu niên kia giận tới mức mặt mũi đỏ bừng, tiến lên vài bước, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng cho là ngươi giúp ta thì có thể giễu cợt ta, ta….”

    Lời còn chưa dứt, đột nhiên nhảy dựng lên.

    Hoá ra hắn dẫm phải xác một con rắn chết, không ngờ lại sợ tới mức nhảy lên bàn, gần như là muốn nhào vào trong lòng Sở Lưu Hương.

    Sở Lưu Hương cười lớn nói: “Có người là đại anh hùng không sợ trời, không sợ đất, hoá ra chỉ sợ rắn.”

    Giờ hắn mới biết hoá ra vừa rồi thiếu niên này vội vã chạy trốn, chì vì có rắn đuổi theo sau, chứ cũng không phải vì sợ võ công của đám đệ tử Cái Bang kia, chuyện thiếu niên lạnh lùng này sợ rắn, thật đúng là khiến người ta không ngờ được.

    Mặt hắc y thiếu niên đỏ lên, thở dồn nói: “Không phải ta sợ, chẳng qua là ta thấy chán ghét nó… phàm là những thứ mềm mềm, trơn nhẵn ta đều ghét, chẳng lẽ ngươi cho như vậy là buồn cười sao?”

    Sở Lưu Hương vỗ mặt nói: “Không buồn cười, đương nhiên là không buồn cười, nếu nữ nhân sợ rắn được thì cớ gì nam nhân không thể sợ, nam nhân tại sao lại không thể sợ một vài thứ như nữ nhân cơ chứ.”

    Hắn nói tới đây, trong đôi mắt lạnh lùng của Nhất Điểm Hồng bất giác cũng nhiễm chút ý cười, khuôn mặt của thiếu niên kia thì lại càng đỏ hơn.

    Đúng lúc này, đột nhiên nghe một người lạnh lùng nói: “Hoá ra Sở Hương soái danh chấn thiên hạ cũng biết nói đùa lẫn nói dối.”

    Một người nghiêng người dựa lên cửa ra vào, đúng là Bạch Ngọc Ma, trong tay lại cầm thêm một cái túi vải trắng dơ bẩn, không biết là bên trong giấu thứ gì?

    Sắc mặt hắc y thiếu niên không khỏi biến đổi, trên mặt Sở Lưu Hương tuy rằng không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng cũng không khỏi giật mình, chỉ cười nhẹ nói: “Ta có nói là hắn không ở đây sao?.... Ta bất quá là không nói gì thôi mà.”

    Bạch Ngọc Ma cười lạnh nói: “Bang chủ của bọn ta sớm đã biết hắn ở trong này, chỉ là vì nể mặt Sở Hương soái ngươi, cho nên mới tạm rời đi, bây giờ hắn đã hiện thân, ngươi….”

    Hắc y thiếu niên đột nhiên lớn tiếng nói: “Các ngươi không cần phải nể mặt hắn, ta và hắn không có quan hệ gì cả.”

    Bạch Ngọc Ma nói: “Đã như vậy, ngươi muốn tự mình đi ra, hay là đợi bọn ta vào?”

    Hắc y thiếu niên không đợi hắn nói xong đã phi thân lướt ra ngoài cửa sổ, tiếp theo, liền nghe được một trận tiếng quát tháo, một đường hô hoán ra.

    Sở Lưu Hương thở dài: “Các ngươi có bang chủ như Nam Cung Linh, quả nhiên là phúc khí bằng trời, thiếu niên kia đắc tội với Nam Cung Linh, coi như hắn đủ xui xẻo.”

    Bạch Ngọc Ma lạnh lùng nói: “Đắc tội với Bạch Ngọc Ma ta, cũng không hẳn là may mắn.”

    Hắn đột nhiên lấy ra từ trong túi một thứ binh khí đen nhánh có hình thù kỳ lạ, quát to: “Chuyện nào ra chuyện đấy, mặc dù ngươi quen biết Nam Cung Linh, nhưng Bạch Ngọc Ma ta thì không biết ngươi, ngươi đắc tội với ta, hôm nay ta phải lấy mạng ngươi!”

    Sở Lưu Hương thở dài: “Tại sao lại có nhiều người muốn ta chết như vậy, ta chết thì các ngươi được gì chứ?”

    Bạch Ngọc Ma nhe răng cười nói: “Được nhiều lắm!” lời còn chưa dứt, binh khí trong tay đã đánh ra.

    Nhất Điểm Hồng dõi mắt nhìn, chỉ thấy binh khí này có vẻ giống móc câu nhưng lại không phải móc câu, giống trảo nhưng không phải trảo, chỗ tay cầm trông như hộ thủ của móc câu, hình lưỡi liềm, cán màu đen nhánh, lại tựa lang nha bổng, mang theo vô số răng cưa đâm ngược lại, trên cùng là quỷ trảo có thể co duỗi, móng vuốt đen ánh lên, hiển nhiên là mang theo kịch độc.

    tn tung hoành giang hồ, giao thủ cùng người khác không dưới trăm ngàn lần, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy loại binh khí kỳ lạ không rõ rốt cuộc là có tác dụng gì như vậy.

    Người học võ, nhìn thấy một loại binh khí mới lạ thì cũng giống hệt như đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi mới vậy, cảm thấy vừa thú vị, vừa hiếu kỳ.

    Nhất Điểm Hồng tự nhiên cũng không ngoại lệ, hắn cũng muốn xem thử loại binh khí này rốt cuộc sẽ có chiêu thức kỳ lạ gì, cũng muốn xem Sở Lưu Hương làm sao phá giải.

    Chỉ nghe Sở Lưu Hương cười nói: “Ngươi muốn lấy thứ dùng để bắt rắn này ra đối phó với người khác sao?”

    Bạch Ngọc Ma cười khặc khặc nói: “Tróc hồn như ý câu của ta, chẳng những bắt rắn, còn có thể bắt luôn cả hồn phách của ngươi, hôm nay liền cho ngươi mở rộng tầm mắt.”

    Vừa nói, hắn đã đánh ra bảy tám chiêu, chiêu thức quả nhiên quái dị tuyệt luân, khi thì điểm nhẹ, lúc lại quét ngang, khi lại khinh linh xảo biến, lúc thì dùng lấy lực làm chủ.

    Thứ ngoại môn binh khí độc đáo này là do hắn tự tạo ra cho mình, quả nhiên là không uổng công, loại chiêu thức khi mềm khi cứng này, đúng là khiến cho kẻ khác khó lòng ứng phó, nhưng nếu không phải hắn có thể khống chế lực đạo trên tay vừa phải thì tuyệt đối cũng không thể đánh ra chiêu thức như vây được.

    Sở Lưu Hương biến hoá thân thể, giống như một lòng muốn xem hết tất cả biến hoá trong chiêu thức của như ý trảo này, nhất thời cũng không muốn ra tay phá giải.

    Phải biết là lòng si mê võ thuật của hắn kì thật còn mãnh liệt hơn bất cứ ai, nhìn thấy loại binh khí mới lạ, thực ra còn cảm thấy hứng thú, và hiếu kỳ hơn gấp mười lần so với Nhất Điểm Hồng.

    Trong thiên hạ, bất luận là binh khí ngoại môn cổ quái tới cỡ nào, hắn gần như đều đã biết cách phá giải, hôm nay đột nhiên xuất hiện “như ý câu” này, hắn sao có thể buông tha, trước khi hoàn toàn hiểu rõ biến hoá chiêu thức của cái ‘như ý câu’ này, hắn quả thực không nỡ để Bạch Ngọc Ma dừng tay.

    Nhưng bởi vì vậy, hắn lại khó tránh khỏi liên tiếp gặp hiểm chiêu, khi thì hắn lại cố ý để lộ sơ hở, vì muốn dụ đối phương xuất tuyệt chiêu.

    Độc trảo loé ô quang nhiều lần dính sát y phục của hắn, ngay cả Nhất Điểm Hồng cũng không khỏi thầm đổ mồ hôi lạnh thay hắn.

    Bạch Ngọc Ma chiếm được thế thượng phong, tinh thần liền dâng cao, điều khiển như ý trảo trong tay đánh ra sát chiêu dày đặc, khiến cho Sở Lưu Hương một đường lui lại.

    Sở Lưu Hương đột nhiên cười lớn nói: “Hoá ra chiêu thức của như ý trảo này của ngươi cũng chỉ có vậy, đùng dể bắt rắn thì cũng đủ dùng, muốn bắt được người thì còn kém xa lắm!”

    Bạch Ngọc Ma quát: “Chiêu thức của như ý trảo của lão phu, ngươi cả đời cũng đừng hòng nhìn hết.”

    Lão ác cái nãy cũng nhìn thấu ý muốn của Sở Lưu Hương.

    Hắn biết rõ Sở Lưu Hương trước khi xem hết toàn bộ chiêu thức của hắn thì tuyệt đối sẽ không xuất thủ, lời này của hắn chính là đang dụ Sở Lưu Hương, Sở Lưu Hương không rat ay thì chiêu thức của hắn mới có thể thi triển toàn lực, huống hồ gì như ý trảo của hắn còn có một chiêu sát thủ lợi hại nhất, đến giờ vẫn chưa dùng tới chỉ vì muốn đẩy Sở Lưu Hương và đường cùng, vậy thì hắn mới có thể một kích giết chết Sở Lưu Hương.

    Sở Lưu Hương cũng biết rõ là vậy, lại cố ý kích hắn, cười lạnh nói: “Ngươi chỉ giỏi khoắc lác, ta không tin ngươi còn có tuyệt chiêu gì.”

    Hắn vừa nói, vừa lui về phía góc phòng.

    Hắn quả là to gan, chỉ vì muốn xem chiêu thức của đối phương mà không tiếc dùng mạng mình ra đánh cược.

    Nhưng cái giá này thực quá lớn, tn quả thật không tin nổi trên đời lại có người coi mạo hiểm như một trò chơi, hắn cũng không rõ thế này rốt cuộc là thông minh hay ngu xuẩn mới đúng?

    Tuy rằng câu cá là trò chơi của kẻ thông minh, nhưng nếu dùng bản thân làm mồi câu cá, thì giống như cá đang câu hắn hơn.

    Sở Lưu Hương chờ Bạch Ngọc Ma mắc câu, Bạch Ngọc Ma cũng đang chờ Sở Lưu Hương mắc câu, đợi cho Sở Lưu Hương tự đẩy mình vào tử địa, Bạch Ngọc Ma đột nhiên nhe răng cười nói: “Chiêu sát thủ của lão phu, ngươi xem xong chắc chắn sẽ chết.”

    Nháy mắt hắn lại đánh ra bảy chiêu, Sở Lưu Hương tránh né từng cái, chỉ thấy ‘như ý câu’ đột nhiên lao thẳng tới.

    Sở Lưu Hương rụt người, lui về sau một thước, đoán rằng với khoảng cách này thì như ý trảo kia không thể đánh tới mình được, cười to nói: “Nếu như ngươi không….”

    Lời vừa thốt, chỉ nghe ‘xoẹt’ một tiếng, quỷ trảo loé ô quang kia đột nhiên rời khỏi thân trảo, bay thẳng về phía ngực hắn.

    Bên trong phần tay cầm của cái ‘tróc hồn như ý câu’ này, hoá ra lại có huyền cơ, Bạch Ngọc Ma chỉ cần siết nhẹ chỗ tay cầm một cái, quỷ trảo sẽ được bắn thẳng ran gay.

    Trên quỷ trảo mang theo bốn tấc xích, như ý trảo dài ba thước sáu tấc, đột nhiên biến thành bảy thước sáu, vốn là nơi không với tới được, lúc này thì đã dư sức với tới.

    Sl lúc này đã không còn đường lui, hắn biết chỉ cần bị quỷ trảo này làm sước da một chút cũng đừng mong còn đường sống.

    Dùng võ công của Nhất Điểm Hồng, đứng bên cạnh nhìn, tự nhiên là hiểu rõ hơn so với người động thủ nhiều, hắn vừa thấy Bạch Ngọc Ma đánh ra chiêu này, không khỏi thở dài.

    Vị trí của Sở Lưu Hương bây giờ, đúng là lùi không thể lùi, tránh cũng không thể tránh.

    Nếu như trên trảo không có độc, có lẽ Sở Lưu Hương còn có thể dùng thủ pháp phân quang bắt được quỷ trảo, nhưng bên trên có bôi kịch độc, thực là ngay cả chạm vào cũng không được.

    Kẻ đi câu, mắt thấy đã sắp táng thân vào tay cá.

    Sở Lưu Hương đương nhiên cũng không khỏi lấy làm kinh hãi, nhưng dù vậy vẫn không loạn, trong nháy mắt đối diện với sinh tử tồn vong, hắn liền nghĩ ra cách đối phó.

    Chỉ thấy đầu vai của hắn vừa động, trong tay đã xuất hiện một vật, quỷ trảo vừa lúc chộp tới trước ngực của hắn, hắn cư nhiên lại nhét thứ này vào trong quỷ trảo.

    Chỉ nghe một tiếng “cạch”, quỷ trảo đã khép lại rồi thu về, thứ bị quỷ trảo chộp được, vẫy cũng không rơi ra, chính là một bức hoạ.

    Phải biết thủ pháp của Sở Lưu Hương vốn là thiên hạ vô song, nếu hắn muốn lấy đồ trong tay người khác cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, huống hồ gì đây lại là đồ trong ngực của hắn.

    Lúc này hắn có thể trong nháy mắt khi như ý câu kia lao tới, lấy bức hoạ ra rồi nhét vào quỷ trảo, lấy tốc độ bay tới của quỷ trảo, nếu như đổi lại là người khác thì khi lấy được bức hoạ ra, trước ngực đã có thêm một cái lỗ lớn rồi.

    Bức hoạ này tuy quan trọng, nhưng ngay lúc nguy hiểm tới tánh mạng, bất luận là thứ quý giá cỡ nào, cũng có thể bỏ qua được hết.

    Bạch Ngọc Ma thực không ngờ rằng hắn còn có chiêu này, một kích vô ích, mặt liền biến sắc, lập tức lùi lại bảy thước, sợ Sở Lưu Hương sẽ phản kích.

    Nào ngờ Sở Lưu Hương cũng không làm gì, chỉ mìm cười nói: “Dù ngươi muốn lấy mạng ta, nhưng ta lại không muốn lấy mạng của ngươi, hôm nay bản lãnh của ngươi cũng đã xuất ra hết rồi, không bằng đưa thứ trên trảo lại cho ta rồi nhanh rời đi!”

    Bạch Ngọc Ma không biết trong trảo là vật gì, nhưng đồ “Đạo soái” Sở Lưu Hương giữ trên người, nghĩ thoáng cũng biết không phải vật bình thường.

    Sở Lưu Hương nói như vậy, trong lòng hắn lại càng thêm nghi ngờ, cười lạnh nói: “Ngươi muốn ta trả quyển giấy này lại cho ngươi?”

    Sở Lưu Hương nói: “Quỷ trảo dùng để bắt hồn, lại chỉ bắt một cuộn giấy rách, ngươi không cảm thấy mất mặt à?”

    Bạch Ngọc Ma cười lớn nói: “Đã là giấy rách, sao ngươi lại muốn ta trả lại làm gì?”

    Sở Lưu Hương không khỏi sốt ruột, thầm nghĩ: “Tên này quả là cáo già.”

    Ngoài miệng thì hờ hững đáp: "Nếu ngươi thích thì tặng cho ngươi đem về lau nước mắt, nước mũi cũng được."

    Bạch Ngọc Ma cười lạnh nói: "Kẻ phải khóc lúc này là ngươi mới đúng!"

    Hắn vậy mà lùi lại vài bước, kéo bức hoa ra nhìn, chỉ liếc mắt nhìn qua, vẻ mặt liền lộ vẻ kì dị, cất tiếng cười vang.

    Sở Lưu Hương thấy bộ dạng kỳ lạ của hắn, không nhịn được bèn hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

    Bạch Ngọc Ma cười nói: "Ngươi giấu bức hoạ vợ Nhâm Từ trong người làm gì? Nhìn ngươi còn trẻ như vậy, chẳng lẽ lại thầm yêu vợ của Nhâm lão đầu tử sao?"

    Lời nói của Bạch Ngọc Ma, khiến cho Sở Lưu Hương vừa mừng vừa sợ, lời giải hắn tìm hoài không được, đột nhiên lại tìm được mà không tốn chút công sức nào.

    Hắn trong lúc kinh hỉ, bất giác thất thanh hỏi: "Hoá ra Thu Vân Tố gả cho tiền bang chủ cái bang, quả nhiên địa vị tôn quý, thanh danh hiển hách, hơn hẳn mấy người Tây Môn Thiên."

    Bạch Ngọc Ma nhìn bộ dạng của hắn thế kia, cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, nói: "Thu Vân Tố? Thu Vân Tố là ai?"

    Sở Lưu Hương ngạc nhiên hỏi: "Vừa rồi không phải ngươi nói nàng là vợ của Nhâm Từ Nhâm lão bang chủ sao?"

    Bạch Ngọc Ma cười lạnh nói: "Vợ của Nhâm Từ họ Diệp, gọi là Diệp Thục Trinh...."

    Sở Lưu Hương thất thanh nói:"Vậy bức hoạ này....."

    Bạch Ngọc Ma nói: "Người trong bức hoạ đúng là Diệp Thục Trinh, ngươi giữ bức hoạ của nàng, lẽ nào lại không biết tên nàng?"

    Sở Lưu Hương chợt nói: "Chẳng trách trên giang hồ không ai biết tung tích của Thu Vân Tố, ra là nàng ta thay tên đổi họ, gả cho bang chủ cái bang.... Ai! Với tiếng xấu là yêu nữ khi xưa, nếu muốn gả cho một nhân vật hiển hách trong chốn võ lâm, đương nhiên là phải thay tên đổi họ, điểm này ta sớm nên nghĩ ra mới phải."

    Bạch Ngọc Ma lạnh giọng nói: "Nếu ngươi mắng chửi Nhâm lão đầu tử kiểu gì cũng được, nhưng vợ của hắn là người đoan trang hiền thục, đối đãi với mọi người vô cùng rộng rãi, ngay cả Bạch Ngọc Ma ta cũng cảm thấy bội phục nàng, nếu ngươi còn nói bậy về nàng, ngàn vạn đệ tử cái bang sẽ không ai bỏ qua cho ngươi đâu."

    Sở Lưu Hương biết Thu Vân Tố sau khi lấy chồng nhất định đã triệt để thay đổi thành một người hoàn toàn khác, từ xưa hắn vẫn luôn tán thưởng những người như vậy, tự nhiên sẽ không nói ra chuyện cũ của nàng, đảo mắt một cái, hỏi: "Không biết vị Nhâm phu nhân này bây giờ đang ở đâu?"

    Bạch Ngọc Ma cười lạnh nói: "Nhìn bộ dạng ngươi chẳng tốt lành gì, lẽ nào lại muốn giở trò với quả phụ nhà người ta, thế nhưng người ta trung trinh nhất mực, ngươi đừng có cóc mà đòi ăn thịt thiên nga."

    Sở Lưu Hương đảo mắt, chậm rãi nói: "Nhâm Từ trục xuất ngươi khỏi cái bang, hại ngươi phải tới Tây Tạng, mấy mươi năm không có một ngày tốt lành, lẽ nào ngươi không hận hắn sao?"

    Bạch Ngọc Ma nói vẻ căm hận: "Người cũng đã chết rồi, hận hắn thì được gì?"

    Sở Lưu Hương nói: "Dù hắn đã chết rồi, nhưng vợ con hắn vẫn còn sống kia mà!"

    Bạch Ngọc Ma hung hăng trừng mắt nhìn hắn, dùng tay sờ sờ mấy cọng râu thưa thớt trên cằm, trong ánh mắt hung ác, dần lộ ra ý cười, chậm rãi nói: "Lời này của ngươi dù hơi ác, nhưng lại hợp ý ta."

    Sở Lưu Hương mỉm cười nói: "Đối với kiểu người nào thì nói lời kiểu ấy, đạo lý này ta cũng hiểu rõ."

    Bạch Ngọc Ma cười lớn nói: "Chẳng trách người khác đều nói Sở Lưu Hương chính là ác đồ đáng yêu nhất trên đời, ngay cả ta.... bây giờ cũng dần thích ngươi rồi."

    Sở Lưu Hương vội nói: "Như vậy, vợ con của hắn bây giờ đang ở đâu?"

    Bạch Ngọc Ma nói: "Tiếc là ta cũng không biết."

    Sở Lưu Hương ngẩn người, chắp tay nói: "Tái kiến."

    Hắn chắp tay, xoay người liền đi ra ngoài.

    Bạch Ngọc Ma lớn tiếng nói: "Dù ta không biết, nhưng có người biết."

    Sở Lưu Hương lập tức dừng bước, quay lại hỏi: "Người nào?"

    Bạch Ngọc Ma nói: "Lẽ nào ngươi không đoán ra?"

    Sở Lưu Hương thở dài, nói: "Nam Cung Linh lúc trước hẳn là sẽ nói cho ta biết, nhưng bây giờ thì chưa chắc."

    Bạch Ngọc Ma cười tà nói: "Khi không ngươi đi mở miệng đòi bảo vật của người ta, hắn đương nhiên sẽ không cho ngươi, nhưng nếu ngươi lấy thứ còn đắt giá hơn để đổi, chẳng lẽ hắn còn không chịu đưa cho ngươi sao?"

    Sở Lưu Hương ngẫm lại, nói: "Thứ đắt giá mà ngươi nói là gì?"

    Bạch Ngọc Ma nói: "Lai lịch của hắc y tiểu tử kia."

    Sở Lưu Hương đi theo Bạch Ngọc Ma, Nhất Điểm Hồng đi theo Sở Lưu Hương, giống như coi mái nhà của người ta thành dương quan đại đạo mà đi.

    lúc này trời đã quá khuya, khắp nơi không thấy ánh đèn nào.

    Bạch Ngọc Ma vừa đi vừa trầm giọng nói: "Sở Lưu Hương, ngươi nghe rõ đây, đây là tự ngươi đi theo chứ không phải ta đưa ngươi đi."

    Sở Lưu Hương mỉm cười nói: "Chuyện này ta hiểu mà."

    Bạch Ngọc Ma nói: "Ngươi hiểu thì tốt."

    Sở Lưu Hương nói: "Nhất Điểm Hồng, ngươi nghe đây, đây là tự ngươi đi theo ta, chứ không phải mang ngươi theo đâu đấy."

    Phía sau không ai đáp.

    Sở Lưu Hương quay đầu lại nhìn, Nhất Điểm Hồng chẳng biết đã mất dạng từ lúc nào, Sở Lưu Hương nhịn không được sờ mũi vài cái, cười khổ thì thào: "Lúc ngươi không cần hắn thì hắn cứ tới, lúc ngươi không muốn hắn đi thì hắn lại đi mất, ai có bằng hữu như hắn, đúng là đau đầu không thôi."

    Chợt nghe Bạch Ngọc Ma nói: "Căn phòng có ánh đèn ở phía trước chính là trọng địa hương đường của cái bang, hiện tại ta phải đi, nhưng ngươi chớ có theo cùng, tự bản thân ngươi tim được nơi này, không liên quan gì tới ta cả."

    Sở Lưu Hương mỉm cười nói: "Ta căn bản không gặp ngươi, làm sao biết ngươi đi đâu."

    Bạch Ngọc Ma nói: "Tốt lắm."

    Hắn cúi người phóng xuống dưới, trong bóng tối lập tức có người trầm giọng hô: "Lên trời xuống đất."

    Bạch Ngọc Ma nói: "Ăn mày đừng có tới."

    Sau đó chính là thấp giọng hỏi: "Tiểu tử kia đâu?"

    "Ở trong sảnh."

    "Bang chủ rốt cuộc chế trụ được hắn rồi?"

    "Hình như là tự hắn tới, còn chễm chệ ngồi đó, bang chủ cũng không biết bị gì, giống như đột nhiên trở nên rất khách khí với hắn."
     
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,707
    Được thích:
    53,483
    Huyết Hải Phiêu Hương
    Tác giả: Cổ Long
    Nguồn: Bachngocsach
    === oOo ===

    Chương 15: Thư của tình lữ




    Sở Lưu Hương nằm phía sau mái nhà đối diện, nhìn Bạch Ngọc Ma đẩy cửa đi vào, bên trong có ánh đèn, cửa sổ thì không đóng, mơ hồ nhìn thấy bóng người lay động, nhưng không thấy rõ tình hình cụ thể ra sao.


    Bốn phía đều có người mai phục, tuy không nhìn thấy, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy đao quang loé lên, cũng có thể nghe thấy tiếng xì xào rất khẽ.


    Sở Lưu Hương lướt người nhẹ tựa làn khói, đánh một vòng, đến phía sau phòng, đột nhiên ho khẽ một tiếng, trong bóng tối quả nhiên lại có người thấp giọng nói: "Thượng thiên nhập địa."


    Sở Lưu Hươngđáp: "Ăn mày đừng có tới."


    Người nọ bước ra từ trong bóng tối, nhìn thấy Sở Lưu Hương, liền giật mình hỏi: "Ngươi là ai?"


    Sở Lưu Hương nói: "Xin ăn."


    Nói xong, tay phải của hắn đã điểm huyệt đạo người này, tay trái lại đỡ lấy người hắn, nhẹ nhàng đặt lên mái nhà, nói khẽ: "Ta không phải là người, mà là hồ tiên, ngươi hiểu chưa?"


    Trong mắt người nọ toàn vẻ hoảng sợ, muốn gật đầu, nhưng đã không cử động được nữa.


    Sở Lưu Hương lướt xuống dưới mái hiên nhẹ như một làn khói, tìm được một ô cửa sổ có ánh đèn hắt ra, dõi mắt nhìn vào trong.


    Chỉ thấy đại sảnh bên trong đặt hai hàng ghế bằng gỗ tử đàn, mỗi bên có hai lão ăn mày tóc hoa râm ngồi, bao bố sau lưng chồng một đống, hẳn là có hơn chín cái.

    Đây cũng là trưởng lão và hộ pháp trong cái bang.

    Bạch Ngọc Ma cũng ngồi xuống, quay mặt nhìn về phía tân bang chủ Nam Cung Linh khôn khéo cường hãn, đầu óc tinh tường của cái bang.

    Hắc y thiếu niên kia vậy mà cũng ngồi ở đó, đối mặt với Nam Cung Linh.

    Có nhiều cao thủ võ lâm vây quanh hắn như vậy, hắn vậy mà không có vẻ sợ hãi gì, trừng mắt nhìn Nam Cung Linh, như thể lúc nào cũng có thể bật dậy đánh một trận.


    Chỉ nghe Nam Cung Linh trầm giọng nói: "Các hạ đả thương đệ tử trong bang ta, lại đả thương cả hộ pháp trưởng lão bổn bang, có lẽ đều xuất phát từ hiểu lầm, bản toạ cũng không muốn truy cứu, chỉ muốn hỏi các hạ vì sao lại tới đây?"


    Hắc y thiếu niên trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Lời này ngươi đã nói nhiều lần rồi, nếu ta muốn trả lời thì còn đợi tới bây giờ sao?"


    Nam Cung Linh cũng không giận, nói: "Ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì với bổn bang? Nếu ngươi chịu nói ra, bản toạ có thể đại biểu cho đệ tử trong bang mà đáp ứng ngươi."


    Hắc y thiếu niên nói: "Ta muốn đầu của ngươi, ngươi có chịu không?"


    Nam Cung Linh rốt cuộc lạnh giọng nói: "Các hạ chớ quên, lúc này, ta tuỳ thời có thể lấy mạng ngươi, nhưng chỉ đơn giản là hỏi ý đồ của ngươi khi tới đây, ngươi lại không chịu nói ra, có phải là quá không thức thời hay không."


    Hắc y thiếu niên cười lạnh nói: "Hiện tại ta còn có thể ngồi ở đây, cũng không phải vì ta thức thời, nếu ta nói cho ngươi biết, ngươi đạt được mục đích rồi, ta còn có thể yên bình ngồi ở đây sao?"


    Sở Lưu Hương nghe tới đây, không khỏi cười thầm nói: "Thiếu niên này nhìn qua vừa cứng đầu vừa kiêu ngạo, như thể không biết gì cả, nào ngờ hắn lại khôn khéo hơn người, Nam Cung Linh lần này gặp phải đối thủ rồi. "


    Chỉ thấy mặt Nam Cung Linh đổi sắc, lửa giận đã bốc lên, nhưng rốt cuộc cũng miễn cưỡng đè xuống, nhoẻn miệng cười,mềm giọng: "Nếu bản toạ muốn giết ngươi, còn cần hỏi lai lịch của ngươi sao? Điểm ấy lẽ nào ngươi không nhìn ra."


    Hắc y thiếu niên nói: "Ta đương nhiên biết, hơn nữa còn biết rất rõ, ngươi đã không biết ta là ai, không biết sau lưng ta còn bao nhiêu người, càng không biết rốt cuộc ta biết bao nhiêu bí mật của các ngươi. Trong lòng ngươi ngờ vực không thôi, há lại có thể giết ta dễ như vậy."




    Nam Cung Linh nói: "Nếu đã như vậy, ta lại càng không thể thả ngươi đi."


    Hắc y thiếu niên lớn tiếng nói: "Ngươi không thả lại càng tốt, ta sẽ ăn ở đây, ngủ ở đây, chỉ sợ đám ăn mày nghèo đói các ngươi nuôi không nổi ta thôi!"


    Bạch Ngọc Ma đột nhiên nhe răng cười nói: "Mềm mỏng hắn không chịu, thì ta cứ cứng rắn, còn sợ hắn không nói sao?"


    Hắc y thiếu niên cười lạnh nói: "Nếu như các ngươi dám đụng tới một ngón tay của ta, chỉ e lại có thêm vài kẻ chết trước mặt ta, nếu các ngươi không tin thì cứ ra tay thử xem!"


    Thiếu niên này đúng là mềm cứng đều được, vừa biết ăn vạ, biết uy hiếp, lại biết cả vờ vịt lẫn doạ người, Sở Lưu Hương đứng bên ngoài nghe, gần như muốn lớn tiếng khen hắn một phen.


    Đúng lúc này, đột nhiên nghe một tiếng "rầm", cửa sổ đối diện Sở Lưu Hương bị đánh vỡ một lỗ, một người lao vào nhanh như tên bắn.


    Người nọ kiếm quang loé lên nhanh như chớp, chính là Nhất Điểm Hồng.


    Sở Lưu Hương nhìn thấy Nhất Điểm Hồngđột nhiên xuất hiện, ngược lại cảm thấy vừa mừng vừa sợ, thầm cười nói: "Hoá ra ngươi vẫn luôn đi theo ta, lại tới đúng ngay lúc này."


    Chỉ thấy Nhất Điểm Hồng xông vào trong phòng, mũi chân chạm đất, đã liên tục đánh hơn tám kiếm về phía tứ đại trưởng lão và Bạch Ngọc Ma của cái bang.


    Những người này mặc dù đều là cao thủ hàng đầu trong võ lâm, nhưng đột nhiên gặp phải loại kiếm pháp vừa kỳ quái, lại thêm nhanh, độc này, cũng không khỏi luống cuống tay chân.


    Nam Cung Linh cả giận nói: "Nhất Điểm Hồng, ta nể ngươi là bậc anh hùng, ngươi lại dám vô lễ với các trưởng lão bổn bang như vậy."


    Nhất Điểm Hồng cười lạnh nói: "Ta xưa nay vốn lục thân bất nhận, lẽ nào ngươi còn không biết."


    Hắn vọt tới bên cạnh hắc y thiếu niên, trầm giọng nói: "Còn không đi mau?"


    Nào ngờ hắc y thiếu niên lại trừng mắt nói: "Sao ta phải đi theo ngươi?"


    Nhất Điểm Hồng giật mình, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không đi thì ta sẽ vạch trần lai lịch của ngươi."


    Lần này hắc y thiếu niên cũng không khỏi giật mình, cười lạnh nói: "Được, coi như ngươi thắng, đi thôi!"


    Nhưng lúc này bảy tám loại binh khí gồm nhưý trảo, phán quan bút, trượng thanh trúc, song thiết quải... đãđánh tới chỗ bọn họ.


    Trong đại sảnh này, ai cũng là cao thủ trong cao thủ, mỗi kiện binh khí đều là chiêu trầm lực mãnh, sắc bén kín kẽ, hắc y thiếu niên lấy từ trong ngực ra một món binh khí, đón gió vút thẳng, đúng là một chuôi miễn đao, xoẹt, xoẹt, xoẹt, liên tục bổ ra vài đao, đao pháp mạnh mẽ, đi đúng một đường dương cương.


    Hai người một đao một kiếm, kề vai tác chiến, còn có thể sợ ai, chỉ là nếu bọn họ muốn xông được ra ngoài e khó càng thêm khó, khó tựa lên trời.


    Nhất Điểm Hồng đâm ra hơn mười kiếm, đột nhiên lớn giọng nói: "Nếu ngươi còn không ra tay thì ta sẽ la lên đó."


    Những người khác cũng không biết rốt cuộc là hắn nói với ai, nhưng Sở Lưu Hươngđứng ngoài cửa lại không khỏi cười khổ nói thầm: "Tiểu tử này rốt cuộc cũng muốn kéo ta vào."


    Hắn ngẫm nghĩ, nhấc hơn mười tấm ngói trên nóc nhà, mở cửa sổ, ném vào trong rồi la lớn, "Hãy xem ngũ độc đồng bạt của ta đây!"


    Tuy đây chỉ là mười mảnh ngói thường, nhưng từ trong tay hắn ném ra, thì đã không còn bình thường nữa, có lăng không lao thẳng tới, có gào thét xoay vần.


    Mọi người giật mình không rõ đây là ám khí gì, chỉ nghe hai chữ "ngũ độc" thôi đã vội lùi lại, nào còn tâm tư đả thương ai.


    Nhất Điểm Hồng cùng hắc y thiếu niên kia đã nhân cơ hội xông ra ngoài.


    Nam Cung Linh nép người sát tường đi tới cửa sổ, ngoài cửa tối đen, hắn cũng không thấy rõ người phóng ám khí là ai, cầm ghế ném ra ngoài, thì người đã trốn mất, hô to: "Bằng hữu chậm đã."


    Sở Lưu Hương sao có thể dừng lại, sớm đã chạy không thấy tăm hơi rồi.


    Nhất Điểm Hồng cùng hắc y thiếu niên kia vọt ra ngoài cửa sổ, sóng vai chạy thẳng một mạch, khinh công của cả hai quả khó phân hơn thua, sau khi đã chạy một đoạn rất xa, hắc y thiếu niên đột nhiên dừng lại, trợn mắt nói: "Ai kêu ngươi cứu ta?"

    Cái tính này của hắn chính là chết cũng không chịu lĩnh tình, nếu là người khác, sau khi mạo hiểm cứu hắn ra, nghe được lời này của hắn, không bị chọc cho tức chết mới lạ.

    Nhưng Nhất Điểm Hồng không hề tức giận, cười lạnh nói: "Ai muốn tới cứu ngươi, ngươi sống hay chết cũng không can gì tới ta."


    Hắc y thiếu niên mở to hai mắt nhìn, ngạc nhiên nói: "Ngươi không muốn cứu ta sao lại tới làm gì?"


    Nhất Điểm Hồng nói: "Ta làm hư đồ của người ta, muốn mang ngươi bù lại."


    Hắc y thiếu niên giật mình, cả giận nói: "Ngươi nói cái gì, ta không hiểu."


    Chỉ nghe một người cười nói: "Ngươi không hiểu nhưng ta hiểu."


    Tiếng cười lười nhác, thân pháp tựa quỷ mị này, trong thiên hạ, ngoại trừ "đạo soái" Sở Lưu Hương của chúng ta ra, tìm đâu ra kẻ thứ hai.


    Nếu đã bị Sở Lưu Hương để ý, cả thiên hạ ai cũng đừng hòng chạy thoát, Nhất Điểm Hồng thấy hắn tới cũng không lấy làm kinh ngạc, lạnh lùng nói: "Coi như đây là ta đền lại phong thư cho ngươi."


    lời vừa dứt thì người cũng đã đi xa.


    hắc y thiếu niên dõi mắt nhìn theo hắn, lắc đầu nói: "Tên này có bệnh sao?"


    Sở Lưu Hương thở dài: "Bệnh của tên này chính là rất thích xen vào chuyện của người khác, hắn tự cho là giúp ta, nhưng lại không biết là đã phá hư chuyện lớn của ta."


    hắc y thiếu niên không nhịn được mà hỏi: "Hắn phá hư chuyện gì của ngươi?"


    Sở Lưu Hương nói: "Ta vốn muốn lấy phỉ thuý đổi trân châu, hắn lại phá hỏng giao dịch của ta."


    hắc y thiếu niên kinh ngạc nhìn hắn, giống như trên mặt hắn nở ra một đoá hoa vậy, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc lẫn tò mò, nói: "Ta chỉ cảm thấy hắn bị bệnh thôi, không ngờ ngươi bệnh còn nặng hơn hắn."


    Sở Lưu Hương cười lớn nói: "Đây gọi là đồng bệnh tương liên, vật hợp theo loài."


    Hắc y thiếu niên nói: "Ta cũng không có bệnh gì cả, không dám nhận."


    Hắn cũng xoay người định đi, Sở Lưu Hương nói: "Chuyện ngươi muốn hỏi ta, bây giờ không hỏi nữa sao?"


    Lời này giống như cái móc câu, nhoáng cái liền câu được bước chân của hắc y thiếu niên, hắn lập tức xoay người lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Hiện tại ngươi chịu nói?"


    Sở Lưu Hương nói không cần nghĩ: "Ta nhìn thấy phi lạc đà dưới đấu bồng của ngươi, cho nên biết rõ ngươi hẳn là con cháu của 'sa mạc chi vương', ta từng gặp hắn ở quan nội, cho nên biết rõ hắn đã tới đây."


    Ánh mắt của hắc y thiếu niên sáng lên, thất thanh hỏi: "Ngươi đã gặp cha ta?"


    Sở Lưu Hương thở dài, nói: "Nếu như ngươi chịu tin ta, vấn đề của ta và ngươi đều có thể giải quyết được ngay."


    Hắc y thiếu niên nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt này dưới bầu trời đêm dường như còn sáng hơn cả sao trời, hắc y thiếu niên đột nhiên cười, nói: "Được, ta tin ngươi."


    Sở Lưu Hương ngồi xuống nóc nhà, lúc có thể ngồi, hắn tuyệt đối sẽ không đứng, hắn giang rộng tay chân, vừa cười vừa nói: "Đã vậy, hiện tại ta chỉ xin ngươi nói cho ta biết trên bức thư kia rốt cuộc viết những gì?"


    Hắc y thiếu niên nói: "Thư? không phải ta đã đưa cho ngươi rồi sao?"


    Sở Lưu Hương cười khổ nói: "Số mệnh đãđịnh ta không thể xem được phong thưđó, chỉ cần có thể nghe một chút cũng đủ rồi."


    Hắc y thiếu niên chậm rãi nói: "Nếu ta cũng chưa từng xem qua thì sao đây?"


    Sở Lưu Hương lập tức khẩn trương, nói: "Nếu ngươi nói chưa xem thì chắc là ta xỉu ngay tại chỗ."


    Hắc y thiếu niên nói: "Vậy ngươi xỉu đi!"


    Sở Lưu Hương thất thanh hỏi: "Ngươi thật sự chưa từng xem qua?"


    Không ngờ hắc y thiếu niên lại cười, nói: "Nếu ta không xem thì chẳng lẽ cha ta đọc cho ta nghe."


    Sở Lưu Hương thở hắt ra một hơi, lẩm bẩm: "Có thể nhìn thấy ngươi cười thế này, coi như ta có bị doạ chết cũng đáng."


    Hắc y thiếu niên nói: "Ngươi nghe đây, trên bức thư này viết là..."


    Sở Lưu Hương nói: "Đợi chút, để ta rửa tai cho sạch cái đã."


    Hắc y thiếu niên cười, nói: "Trên thư viết: 'Cách biệt bao năm, vẫn luôn nhớ phong thái của người, chắc là càng hơn trước kia, thiếp thân nay đã tiều tuỵ hơn nhiều, lại rơi vào khốn cảnh, mong người nhớ tới tình xưa, ra tay tương trợ, nếu người không tới, thiếp chỉ còn chết mà thôi' bên dưới chỉ viết một chữ 'Tố'."


    Sở Lưu Hương thiên tân vạn khổ, cuối cùng cũng biết được, dù cho hắn đã sớm đoán được nội dung phong thư, nhưng có thể chính tai chứng thực thì vẫn chắc hơn.


    Chỉ tiếc trên thư không nói rõ là gặp khó khăn gì? Sở Lưu Hương bất giác có chút thất vọng, xuất thần suy nghĩ hồi lâu, lẩm bẩm: "Vô luận thế nào, chuyện của Thu Vân Tố, hẳn là có liên quan tới cb."


    Hắc y thiếu niên lên tiếng cắt ngang: "Gia phụ cũng cho là như vậy, nên ta mới nghĩ việc gia phụ mất tích nhất định có liên quan tới cái bang, bằng không việc gì ta phải đi kiếm chuyện với cái bang."


    Sở Lưu Hương lại ngẫm nghĩ rồi nói: "Phong thư này cha ngươi nhận được lúc nào? Là ai đưa tới?"


    Hắc y thiếu niên cười ngạo nghễ: "Gia phụ du hiệp đại mạc, quanh năm hành tung bất định, tất cả đều dùng bồ câu đưa tin, liên lạc cùng với thuộc hạ khắp nơi, dù ông được người gọi là 'Sa mạc chi vương', nhưng thế lực cũng không phủ khắp các tỉnh quan nội, phong thư này là do bồ câu ở Lâm Thành đưa tới vào tháng trước."


    Sở Lưu Hương nói: "Nói vậy là có người dùng bồ câu ở Lâm Thành đưa tới? Sao kẻ đó lại biết cáp trạm của 'sa mạc chi vương' đặt ở Lâm Thành?"


    Hắc y thiếu niên thở dài: "Chuyện này e là không ai có thể trả lời cho ngươi."


    Sở Lưu Hương nói: "Tại sao?"


    Hắc y thiếu niên nói ra từng chữ: "Bởi vì người quản lý chim câu ở Lâm Thành đã chết hết cả rồi."


    Sở Lưu Hương hít một hơi thật dài, im lặng nửa ngày mới nói tiếp: "Lệnh tôn xuất môn mới một tháng, sao ngươi lại cho rằng ông mất tích?"


    Hắc y thiếu niên nói: "Sau khi gia phụ nhập quan, mỗi ngày đều dùng bồ câu liên lạc với ta, nhưng hơn mười ngày trước, thư tín đột nhiên gián đoạn, nếu nhưông không gặp phải chuyện gì lớn, chắc chắn sẽ không quên viết thư cho ta."


    Sở Lưu Hương nói: "Cho nên ngươi liền lên đường tìm."


    Hắc y thiếu niên nói: "Ta đương nhiên là lập tức lên đường, trên đường đều ghé qua cáp trạm khắp nơi nghe ngóng, nhưng không có tin tức gì của ông, người trông coi bồ câu ở Lâm Thành đột nhiên chết hết, ta lại càng sốt ruột, cho nên mới tìm tới cái bang."


    Ánh mắt của Sở Lưu Hương loé lên, nói: "Lúc ở cái bang ngươi có nghe ngóng được gì không?"


    Hắc y thiếu niên thở dài: "Không nghe được gì cả, người trong cái bang không ai biết tung tích của cha ta, hơn nữa vài năm nay cũng không gặp phải khó khăn gì, càng không cần nhờ vả người ngoài giúp đỡ."


    Hắn trừng mắt nhìn Sở Lưu Hương, chậm rãi nói: "Nhưng càng như vậy, ta lại càng nghi ngờ, ta vẫn cảm thấy bên dưới vẻ ngoài bình yên vô sự của bọn hắn, nhất định cóẩn giấu bí mật gìđó. Cha ta rõ ràng là nhận được thư của bang chủ phu nhân bọn họ mà tới, nhất định đã tiếp xúc với cái bang mới đúng, bọn họ sao có thể không biết được?"


    Sở Lưu Hương trầm ngâm nói: "Nói không chừng khó khăn đó là chuyện riêng của Nhâm phu nhân, bà căn bản không muốn những người khác trong cái bang biết, bà gặp cha ngươi, cũng phải giấu người khác."


    Hắc y thiếu niên nói: "Chuyện này cũng có thể, nhưng có hai chuyện kỳ lạ, thứ nhất, trong cái bang lại không ai biết bang chủ phu nhân của họởđâu. Thứ hai, ngươi cũng đừng quên, lão bang chủ Nhâm Từ vừa qua đời của bọn họ, tuy nói là bệnh chết, nhưng trong giang hồ có ai tận mắt thấy?"


    Sở Lưu Hươngđột nhiên nhảy dựng lên, trầm giọng nói: "Ngươi nói một hồi, chỉ có mấy lời này là nói đúng trọng tâm, nhưng những lời này ngươi đừng nên nói với người khác, bằng không e là giang hồ sẽ lập tức đại loạn. Bảo toạ bang chủđại bang đệ nhất thiên hạ này, khắp thiên hạ vô luận có phải đệ tử cái bang hay không, cũng đều muốn ngồi lên."


    Hắc y thiếu niên nói: "Ta chỉ muốn tìm cha ta, giang hồ có loạn hay không thì liên quan gì tới ta?"


    Sở Lưu Hương nghĩ một hồi, lại nói: "Ngươi vội vàng tìm kiếm tung tích của lệnh tôn như vậy, sao bọn họ vẫn không biết lai lịch của ngươi?"




    Hắc y thiếu niên lạnh lùng nói: "Nguyên nhân rất đơn giản... đám đệ tử cái bang bị ta hỏi qua đã không thể tiết lộ bất kỳ tin tức gì của ta nữa."


    Sở Lưu Hương thở dài, cười khổ nói: "Chuyện giết người ngươi làm đúng là nhẹ nhàng thật."


    Hắc y thiếu niên nói: "Ta không giết họ thì họ cũng sẽ muốn giết ta, giết người mặc dù không phải chuyện khiến người ta vui vẻ gì, nhưng ít ra vẫn tốt hơn bị người ta giết."


    Sở Lưu Hương nói: "Sao ngươi biết Nam Cung Linh muốn giết ngươi? Chuyện này sao ngươi không trực tiếp hỏi hắn?"


    Hắc y thiếu niên nói: "Ta cảm thấy hắn không phải người tốt lành gì."


    Sở Lưu Hương cười nói: "Chỉ dựa vào cảm giác của ngươi, lý do này cũng miễn cưỡng quá."


    Hắc y thiếu niên nói: "Với ta thì lý do đóđãđủ rồi."


    Ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chặp vào Sở Lưu Hương, chậm rãi nói tiếp: "Ngươi nghĩ.... nếu như ngươi tới hỏi thì hắn sẽ nói cho ngươi biết?"


    Sở Lưu Hương nói: "Ngươi nghĩ.... hắn có lý do gì mà không nói với ta?"


    Hắc y thiếu niên nói: "Nếu hắn làm chuyện trái với lương tâm, đương nhiên sẽ không chịu nói cho ngươi biết."


    Sở Lưu Hương cười nói: "Đã vậy, nếu hắn không nói cho ta biết, chẳng phải là tự chứng minh bản thân mình đã làm gì trái với lương tâm? Ngươi nghĩ trên đời này có kẻ ngốc tới vậy sao?"


    Hắc y thiếu niên nghĩ một hồi, chậm rãi nói: "Nếu hắn nói cho ngươi biết, ngươi có chịu nói lại với ta không?"


    Sở Lưu Hương nói: "Ta có lý gì mà không nói với ngươi?"


    Hắc y thiếu niên liền cười, nói: "Đạo soái Sở Lưu Hương, hoá ra cũng không đáng giận như trong truyền thuyết."


    Gương mặt lạnh lùng của hắn lộ ra nụ cười, giống như sông băng tan chảy, gió xuân thổi qua trời đông rét lạnh, khiến cho lòng người ấm áp.


    Sở Lưu Hương thở dài nói: "Nếu ngươi chịu cười thường xuyên, sẽ phát hiện hoá ra trên đời này cũng có rất nhiều người không đáng giận như ngươi vẫn nghĩđâu."


    Hắc y thiếu niên lập tức trưng bộ mặt cũ, lạnh lùng nói: "Kẻ đáng giận trên đời này ít hay nhiều cũng không liên quan gì tới ta, ta chỉ hỏi ngươi, bây giờ ngươi tới hỏi Nam Cung Linh, khi nào thì có thể nói cho ta biết?"
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)