[Huyền Huyễn] Chấp Chưởng Luân Hồi - TG: Hoang Dã Chi Hồng - C26 (drop)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi cuonghv, 18/4/12.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. CHẤP CHƯỞNG LUÂN HỒI
    Hoang Dã Chi Hồng
    === oOo ===

    Chương 25: Cẩu Bát Thức

    Dịch: Sirzao
    Biên: A Nờ

    Nguồn: banlonghoi.com


    “Hóa ra là tên bán thân bất toại họ Cách đáng chết nhà ngươi! Không phải các ngươi muốn tìm Cuồng Chiến Sĩ Dong Binh Đoàn chúng ta gây phiền phức sao? Trực tiếp động thủ đi, nói mấy lời đùa giỡn sau lưng đó làm gì??"

    Một thanh âm không kiêng nể, giận dữ chửi mắng tên vừa châm chọc.

    " A Nặc, đừng nghĩ ngươi là một đại đội trưởng của Cuồng Chiến Sĩ Dong binh đoàn mà ta sợ ngươi nhé! Chờ cho cường giả Phong Long Dong binh đoàn chúng ta đến, thì các ngươi xong đời, hắc hắc..."

    Tên bị chửi mắng giọng đầy phẫn hận đe dọa.

    "Ô, Ba Trạch Nhĩ, ngươi không cần khách sáo, cho dù là cường giả Nhân Kiệt Cảnh-Bát Trọng Thiên của Phong Long dong binh đoàn tới, thì chỉ cần có Lôi Ngạo quân đoàn trưởng ở đây, các ngươi thủy chung vẫn không có quyền ho lên một tiếng."

    Một trung niên nhân cao lớn, khí thế xung thiên nói vang lên, hắn chính là A Nặc.

    Mà đứng đối diện với A Nặc là một nhóm năm người vận hắc y đang đi vào Niết Bàn Thành- Phong Long Dong binh đoàn, dẫn đầu là tên Ba Đặc Nhĩ với gương mặt khô gầy như que củi.

    Đối diện với sự khinh thường của A Nặc, Ba Trạch Nhĩ suýt thổ huyết vì tức giận, bất quá tâm cơ của hắn thập phần thâm trầm, biết rõ trong địa phận Niết Bàn Thành, thực lực của Phong Long dong binh đoàn không thể so với Cuồng chiến sĩ dong binh đoàn nên hắn không nói một lời, ánh mắt âm lãnh nhìn A Nặc như độc xà, sự lãnh khốc làm cho người ta không rét mà run.

    Đối mặt với Ba Đặc Nhĩ không nói lời nào, A Nặc không chút lưu tình quát lên: " Phong Long Dong binh đoàn các người nếu không dám cùng Lôi Ngạo quân đoàn trưởng của chúng ta tỷ thí, vậy thì mau cút đi, đừng làm hỏng việc của Cuồng chiến sĩ Dong binh đoàn chúng ta."

    "Ngươi..." Ba Đặc Nhĩ nhịn không được, gân xanh nổi hết lên, hắn ác độc nhìn A Nặc muốn hạ độc thủ. Dù sao Phong Long dong binh đoàn của hắn cũng là một trong tam đại dong binh đoàn của Ô Đình Đế Quốc, là hàng thật giá thật. Một cái Cuồng chiến sĩ Dong binh đoàn nho nhỏ ở Cố Đô Thành này dám đối đãi với bọn hắn như vậy thực sự làm bọn hắn phẫn nộ.

    " A Nặc đội trưởng, ngài nói như vậy có điều không đúng a! Ba Đặc Nhĩ dù sao cũng là khách nhân của Phượng Hoàng Gia Tộc chúng ta, làm sao ngươi có thể đối xử với hắn như vậy được, bất quá, nể tình ngươi là một trong thập đại đội trưởng của Cuống Chiến Sĩ Dong Binh đoàn, nếu như ngươi hướng tới Ba Đặc Nhĩ quỳ xuống xin lỗi, Phượng hoàng gia tộc chúng ta sẽ không chấp sự lỗ mãng của ngươi."

    Một thanh âm hờ hững vang lên.

    Nhìn thấy tên thanh niên mặc trang phục hoa lệ đi ra từ đám đông. Xung quanh nổi lên một trận tao động:

    " Cái gì?? Phượng Hoàng Gia Tộc ủng hộ Phong Long dong binh đoàn?? Xem ra lần này Cuồng Chiến sĩ Dong Binh Đoàn thực sự gặp phải hiểm cảnh rồi."

    Người trẻ tuổi này là một trong tam đại công tử Niết Bàn Thành, cũng là Tam công tử của đoàn trưởng Phong Long Dong Binh đoàn, ca ca của Phượng Vi Lạp, Hoàng Liệt Diễm. Phượng Hoàng gia tộc nam lấy họ Hoàng, nữ lấy họ Phượng, giờ phút này đây, lời của Hoàng Liệt Diễm chính là đại diện của Phượng Hoàng gia tộc.

    “ Hừ… Hoàng Liệt Diễm, tên khốn kiếp chỉ biết chơi gái nhà ngươi dám đem A Nặc đại gia của ngươi không coi ra gì ư??” A Nặc con mắt đỏ ngầu quay sang Hoàng Liệt Diễm, hiển nhiên lời nói vừa rồi của Hoàng Liệt Diễm làm cho hắn rất tức giận.

    “ Vậy ngươi nghe cho kĩ đây, nếu ngươi không đứng ra xin lỗi, ta sẽ cho ngươi hảo hảo hưởng thụ…” Hoàng Liệt Diễm nhìn A Nặc cuồng nộ, trong mắt hiện lên sự bối rối, bất quá hắn hình như nghĩ ra việc gì, ánh mắt một lần nữa khôi phục sự trấn định, sắc mặt tàn nhẫn nhìn A Nặc.

    “ Mẹ kiếp, dù hôm nay có bị đoàn trưởng trách phạt ta nhất định phải giáo huấn ngươi một phen” A Nặc tức giận, sau lưng như ảo thuật ra một khỏa chiến trùy, sau đó hiện ra trên tay hắn. A Nặc ném mạnh, chiến trùy tựu như quả đạn pháo bay về phía Hoàng Liệt Diễm.

    “ A!” nhìn chiến trùy phá không bay đến, Hoàng Liệt Diễm run rẩy kinh sợ khiến cho mọi người xung quanh không khỏi khinh bỉ.

    “Trưởng Lão cứu ta” Kinh sợ nhìn chiến trùy muốn phá nát đầu mình, Hoàn Liệt Diễm hô to.

    “Thương…”

    Một đạo điện hồ thiểm điện phá toái hư không, nặng nề oanh kích lên chiến trùy.

    “Ầm…”

    Chiến trùy luyện từ sắt nặng mấy trăm cân không ngờ bị đạo điện hồ đánh cho vỡ vụn. Trước mặt Hoàng Liệt Diễm không biết tự bao giờ xuất hiện một hắc y lão giả lãnh mạc chắn trước hắn.

    Lão giả lạnh lùng kia âm trầm nhìn A Nặc:

    “ Cuồng Chiến Sĩ Dong Binh Đoàn các ngươi thật quá vô phép tắc, dám công kích người của Phượng Hoàng Gia tộc, chẳng lẽ các ngươi muốn khai chiến hai bên?”

    “ Hoàng Tuyết Tâm trưởng lão của Phượng Hoàng Gia tộc, Nhân Kiệt Cảnh- Ngũ trọng thiên cường giả”.

    A Nặc sắc mạt vô cùng khó coi. Hắn biết, tuy vừa nãy hắn có chút lỗ mãng, nhưng hết thảy mọi việc ở đây đã đại biểu cho việc: A Nặc hắn đã bị cho vào tròng!

    Đắc tội với Phong Long Dong Binh đoàn, dù cho Phong Long Dong Binh Đoàn là một trong hai dong binh đoàn cường hãn nhất Ô Tư Đình đế quốc thì ở Niết Bàn thành này, Cuồng Chiến Sĩ Dong Binh Đoàn có thể không e ngại.

    Nhưng đắc tội với Phượng hoàng Gia tộc, có thể nói sẽ làm cho Cuồng Chiến Sĩ Dong Binh Đoàn trở nên bất ổn. Dù sao Phượng Hoàng Gia tộc ở Niết Bàn Thành cũng là thế lực nhất lưu. Nếu để họ liên kết với Phong Hỏa Dong Binh Đoàn thì… Cuồng Chiến Sĩ Dong Binh Đoàn coi như xong.

    “ Mau trở về báo cho đoàn trưởng, nói chúng ta ở nơi này phát sinh biến cố.”

    A Nặc trầm giọng phân phó. Tình hình hiện tại thực sự khiến A Nặc phải cẩn trọng, nếu không, Cuồng Chiến Sĩ Dong Binh Đoàn sẽ lâm vào thế bị kẹp gọng kìm, cực kì nguy hiểm.

    “Á!!”

    Đột nhiên trong đám đông vụt ra mấy đạo hắc ảnh, dùng thủ đoạn lôi đình lấy mạng của tên chiến sĩ được giao nhiệm vụ trở về báo tin.

    “Bọn điên chết dẫm!”

    Sắc mặt A Nặc trở nên vô cùng khó coi.

    “Phượng Hoàng gia tộc, Hắc Hoàng Vệ…”

    Nhìn nhóm hắc giáp y, trong tay cầm trường kiếm màu đen vô thanh vô tức bao vây hắn, giọng A Nặc bất giác trở nên khản đặc. Dù sao, mỗi tên trong đó đều ở cảnh giới Nhân Kiệt Cảnh- Ngũ trọng thiên cường giả…

    “ Xem ra ngươi cũng có chút kiến thức a! Ngươi dám ra tay với ta, vậy bây giờ ta liền cắt lấy đầu lâu của ngươi vui đùa một chút, sau đó đến tìm Lôi Ngạo quân đoàn trưởng của các ngươi hỏi tội.”

    Thoát ra được nguy hiểm, Hoàng Liệt Diễm một lần nữa ngang ngược trở lại, bừa bãi càn rỡ. Khiến cho mọi ngưỡi xung quanh không khỏi phỉ nhổ trong lòng.

    “ Đây là chó nhà ai mà đến đây sủa loạn như vậy??”

    Một đạo hư ảnh phiêu hốt hiện ra trước mặt A Nặc đang phẫn hận không thôi, giọng nói không chút kiêng nể giễu cợt Hoàng Liệt Diễm. Không khí nơi này chợt đọng lại, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Yêu Dạ vừa xuất hiện như gặp quỷ: “Tên này không muốn sỗng nữa sao??”

    “ Tên khốn kiếp nào vừa sủa lên vậy??”

    Hoàng Liệt Diễm mặc dù bị việc Yêu Dạ thình lình xuất hiện làm kinh sợ, nhưng bên cạnh hắn là cường giả của gia tộc, hắn cũng chẳng cần sợ hãi.

    “ Ơ! Chẳng lẽ gia tộc của ngươi không dạy ngươi rằng chó ngoan không cắn bậy hả? Nếu ngươi còn sủa lung tung, ta đây sẵn sàng cho đánh nát miệng ngươi nha!”

    Nhìn vẻ mặt của Hoàng Liệt Diễm, Yêu Dạ nhàn nhạt nhìn hắn một cái. Nhưng Hoàng Liệt Diễm lại cảm thấy cổ họng nghẹt thở, như đối mặt với tử thần vậy.

    “A!”

    Hoàng Liệt Diễm không nhịn được, hai tay ôm đầu quỳ rạp xuống đất, phảng phất như nhìn thấy cảnh tượng nào đó vô cùng kinh khủng.

    “Ừ, lúc này mới đúng là bộ dạng cẩu tạp chủng, ngươi làm người không muốn, vậy thì làm chó đi!”

    Nhìn Hoàng Liệt Diễm chật vật, Yêu Dạ gật đầu hài lòng.

    “ Ngươi là ai mà dám đối nghịch cùng Phượng Hoàng Gia tộc chúng ta?”

    Hoàng Tuyệt Tâm vẻ mặt thâm trầm nhìn Yêu Dạ, mới vừa rồi cảm nhận được sát khí của Yêu Dạ, tuy còn chưa giao thủ nhưng Hoàng Tuyệt Tâm phảng phất có cảm giác như đang đối mặt với một con mãnh thú cuồng bạo vậy.

    “Ngươi nói đúng rồi đó, ta quay trở lại chính là để đối đầu với Phượng Hoàng Gia tộc các người đây. Mau lăn trở về báo cho tên cẩu tộc trưởng Hoàng Vô Kỵ, bảo hắn cùng các người rửa cổ chờ ta một lát, ta sẽ đến cắt lấy thủ cấp mang về làm bóng”.

    Yêu Dạ thản nhiên nói, chẳng xem cái Phượng Hoàng Gia tộc kia là gì trong mắt, khiến đương trường tất cả rung động không ngớt.

    “ Khốn kiếp, ngươi dám vũ nhục Phượng Hoàng Gia tộc chúng ta ư??”

    Hoàng Tuyệt Tâm hoàn toàn phẫn nộ, lao nhanh về tên lạ mặt dám rẻ rúng cả gia tộc hắn.

    “Ầm…”

    Chẳng qua Yêu Dạ đã nhanh hơn, tay phải cấp tốc ngưng tụ “Hỏa Long Chi Cân Lạc”. Một quyền có thể xé xác Cuồng Sư ma thú oanh kích tới làm cho không khí cũng phát ra âm thanh muộn hưởng như bị ai xé nát. Sau đó, chỉ thấy tên Nhân Kiệt Cảnh- Ngũ trọng thiên Hoàng Tuyệt Tâm miệng phun ra một búng máu tươi, về nhanh hơn cả lúc đến.

    “A….”

    Chỉ mới một quyền mà Hoàng Tuyệt Tâm nằm liệt trên mặt đất như chó chết. Nếu không thấy hắn khẽ hô hấp, chỉ sợ mọi người đều nghĩ hắn đã chết.

    “ Úi chà, cái gọi là Cẩu Bát Thức này xem ra không tệ a!”.

    Yêu Dạ hài lòng nói, không biết rằng cằm dưới của mọi người xung quanh đã rớt chạm đất.


    Bình loạn, ném đá Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
    Tham gia dịch
    Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 12/6/12
  2. CHẤP CHƯỞNG LUÂN HỒI
    Hoang Dã Chi Hồng
    === oOo ===

    Chương 26: Chiến Hồn Liệt Long Tước!

    Dịch: Sirzao
    Biên: A Nờ

    Nguồn: banlonghoi.com


    Nhìn thân ảnh cao gầy đứng giữa sân kia, mọi người không thoát khỏi một trận sững sờ:

    “Người này không phải điên rồi chứ? Dám đứng đây chờ người của Phượng Hoàng gia tộc??”

    “Kẻ đang giấu mặt kia, ngươi vẫn còn muốn đứng ở ngoài mà nhìn trộm à? Hay là phải để ta bức ngươi ra?”

    Yêu Dạ thậm chí không cần nhìn đám đông xung quanh, hắn nở một nụ cười ngoan độc, nói ra mấy lời. Mà điều này lại khiến cho A Nặc lộ ra vẻ âm trầm trên khuôn mặt.

    Nếu như lời Yêu Dạ nói là đúng, vậy thì Phượng Hoàng gia tộc cùng Phong Long Cố quân đoàn đã thiết lập bẫy rập đến tận răng. Trừ một tên Nhân Kiệt Cảnh đệ ngũ trọng kia thì bên ngoài vẫn còn cường giả khác đang ẩn nấp. Đây không phải là quyết tâm dồn A Nặc đến con đường chết sao??

    Nghĩ đến đây A Nặc không khỏi phát lạnh trong lòng. Nếu như không gặp mãnh long quá giang Yêu Dạ, thì kết cục cuối cùng của hắn chỉ có thể là mất mạng ở nơi này. Nhưng Yêu Dạ rốt cuộc là ai mà lại ra tay giúp đỡ hắn?? Chẳng lẽ đúng là hắn với Phượng Hoàng gia tộc có mối thâm thù huyết hận gì đó?

    “Tóm lại thì ngươi là người phương nào?”

    Một thanh âm khàn khàn vang vọng từ bốn phía làm cho người ta nhất thời không xác định rõ phương hướng của giọng nói đó…

    Lại thêm một tên cường giả Nhân Kiệt Cảnh đệ ngũ trọng… A Nặc không khỏi lạnh người khi cảm nhận được khí thế trong giọng nói đó … Hắn không thể ngờ, chỉ vì muốn giết hắn mà những người kia lại có thể phái ra hai tên cường giả Nhân Kiệt Cảnh đệ ngũ trọng …

    “Chuột nhắt dù sao vẫn là chuột nhắt, nói luôn là ngươi sợ không dám bước ra đi!”

    Yêu Dạ thanh âm tràn đày khinh thường.

    “Hừ! Tên tiểu tử kia, ngươi không nên quá cuồng vọng như vậy, chỉ cần chờ lực lượng tiếp ứng của chúng ta đến đây thì đích thân ta sẽ cắt đầu ngươi xuống để đá chơi!!”

    Trong giọng nói của người thần bí kia ngập tràn sự kiêng kị. Hiển nhiên là do thực lực mà Yêu Dạ vừa thể hiện đã khiến cho hắn hoảng sợ nên không dám hiện thân. Một kích đánh trọng thương một tên cường giả Nhân Kiệt Cảnh đệ ngũ trọng, thực lực này thực quá kinh khủng đi.

    “Nếu như không phải ta muốn chờ tên có thực lực chân chính đến đây, ngươi nghĩ ngươi có thể sống đến bây giờ sao? Nực cười, ngươi cho là bản thân mình che giấu tốt như vậy à?”

    Yêu Dạ ngữ khí vô cùng tự tin đáp trả làm cho cục diện nơi đây thêm hỗn loạn: “Đến tột cùng là có ai chống lưng mà Yêu Dạ có thể tự tin như vậy khiêu khích sự công kích của cả hai đại thế lực?”

    Bầu không khí xung quanh liền trở nên trầm mặc, nhưng Yêu Dạ vẫn chỉ thủy chung nhắm mắt tựa như đang dưỡng thần, chuẩn bị cho tràng đại chiến tiếp theo. Cho dù Yêu Dạ không hề có bất cứ hành động nào, nhưng sự cao ngạo đó đã thu hút ánh mắt của mọi người đổ dồn vào hắn.

    “Ầm!! Ầm!!”

    Không khí trầm mặc này duy trì không được bao lâu, một âm thanh như thác lũ oanh động từ phía bên kia Niết Bàn Thành, thậm chí âm thanh này còn làm cho màng nhĩ của mọi người đang có mặt ở đây bị đau nhói. Ngoảnh lại đã thấy mấy trăm ngọn cờ hỏa sắc khôi giáp, cùng hàng ngàn lâu la do ba tên kị sĩ dẫn đầu đang thúc ngựa lao về phía Yêu dạ.

    “Hô! Là Phượng Hoàng Vũ Kị Sĩ của Phượng Hoàng gia tộc!!! Mỗi cá nhân đều đạt đến Nhân Kiệt Cảnh đệ thất trọng thiên, cộng thêm tọa kị của bọn họ chính là ma thú Binh Giai cấp ba Xích Diễm Câu. Phượng Hoàng Vũ Kị Sĩ chính là lực lượng tinh nhuệ nhất cuả Phượng Hoàng gia tộc, bọn chúng đáng sợ đến mức có thể càn quét cả Niết Bàn Thành.”

    Không ai ngờ sự việc nơi này lại có thể khiến cho Phượng Hoàng gia tộc phái ra lực lượng lớn như thế, bởi vậy có thể thấy rõ, hai phe thế lực coi trọng kế hoạch lần này tới mức nào. Chỉ có điều, đối với dòng lũ màu đỏ chói đang phi tới kia, Yêu Dạ lại tỏ ra khinh thường.

    “Cút!”

    Yêu Dạ trừng mắt, tựa như ma thần, trong mắt Yêu Dạ nổi lên một tầng xích hồng tựa như hỏa diễm cháy hừng hực trong con ngươi.

    “Triều Âm Hống”

    Một tiếng quát đầy phẫn nộ, kèm theo đó là một cỗ sóng khí phô thiên cái địa cuốn về phía đoàn Phượng Hoàng Vũ Kị Sĩ.

    “Ầm….”

    Đối mặt với công kích âm thanh có thể thấy được bằng mắt thường kia, ba đầu lĩnh Phượng Hoàng Vũ Kị Sĩ sắc mặt đồng loạt trầm xuống. Ngay lập tức, trong ba người có một trung niên nam tử vẻ mặt cương nghị nhanh chóng bay lên phía trước, rồi xuất ra một quyền ngăn cản.

    “Ầm…”

    Quyền đầu cuồng bạo kia cùng âm ba hung hăng va chạm vào nhau. Đồng thời, khuôn mặt trung niên nam tử kia hiện lên sự âm trầm, bởi vì hắn chỉ mới phá tan được một phần của đòn công kích, vẫn còn lại hai phần đang hung hăng tấn công tới.

    “Oanh… Oanh..”

    Một quyền, hai quyền… rốt cuộc trung niên nam tử kia cũng bị đánh bay ra ngoài do không thể chống đỡ lại công kích trùng trùng điệp điệp của âm ba. Nhưng vì hắn đã ra sức ngăn trở, nên công kích âm ba kia khi đánh tới Phượng Hoàng Vũ Kị Sĩ đều bị hai tên đầu lĩnh ở phía sau hóa giải.

    Chỉ trải qua một đòn công kích vừa rồi, khí thế hừng hực càn quét lúc đầu của Phượng Hoàng Vũ Kị Sĩ đã chìm nghỉm, mà thậm chí mọi người ở xung quanh còn có cảm giác: “Hình như đối diện với Yêu Dạ, Phượng Hoàng Vũ Kị Sĩ đã rơi vào thế hạ phong.”

    Ba người xuất thủ mới ngăn chặn được công kích của Yêu Dạ, điều này làm ba đầu lĩnh Phượng Hoàng Vũ Kị Sĩ sắc mặt âm trầm không thôi.

    Trong số ba tên có tới hai là trưởng lão Phượng Hoàng Gia tộc, cùng với lúc trước Phượng Hoàng Tam Lão bị Yêu Dạ đánh trọng thương, thêm trung niên vừa rồi xuất thủ chính là Phượng Hoàng Vũ Kị Sĩ thống lĩnh, ba người có địa vị hết sức cao ở Niết Bàn Thành không ngờ đề bị Yêu Dạ trấn áp ngay từ đầu.

    “Ngươi là ai? Vì sao lại đối nghịch với Phượng Hoàng gia tộc?”

    Mộc Thiên Sơn - Thống lĩnh Phượng Hoàng Vũ Kị Sĩ vẻ mặt đầy băng lãnh hướng về phía Yêu Dạ, hỏi.

    “Ta tới đây là để đòi nợ Phượng Hoàng gia tộc. Cho nên, ngươi thử nghĩ xem, vì sao mà ta lại đối nghịch với các ngươi??”

    Yêu Dạ bình thản đáp.

    “Hừ, ngươi hình như tự đánh giá bản thân cao quá đấy! Ngươi nghĩ mình là ai mà có thể đối đầu với Phượng Hoàng gia tộc chúng ta? Ngươi cho rằng mình là ai hả? Nhân Hoàng Cảnh cường giả ư? Thật không biết trời cao đất dày!”

    Người vừa cất tiếng chỉ trích chính là Hoàng Tuyệt Ý, một trong Phượng Hoàng Tam Lão. Thấy Hoàng Tuyệt Tâm - bằng hữu thâm giao của mình bị đánh cho trọng thương, cộng thêm đòn ra oai phủ đầu của Yêu Dạ vừa rồi hoàn toàn không cấp cho bọn chúng tí mặt mũi nào khiến cho Hoàng Tuyệt Ý trong lòng không khỏi nghẹn lại.

    “Hừ, theo ngươi nghĩ thì ta là ai?”

    Yêu Dạ nghe thấy lời Hoàng Tuyệt Ý, trên mặt không khỏi lộ ra một tia trào phúng, lặng lẽ thi triển Quỷ Bộ làm cho chúng nhân hoa mắt một hồi, rồi đột ngột hiên ra ngay phía sau Hoàng Tuyệt Ý.

    “Thân pháp thật là quỷ dị, ta mặc dù rất chú ý đến hành động của hắn mà chỉ có thấy chút xíu bóng dáng, nếu như ta không hề chú ý thì … chẳng phải là sẽ chết không kịp ngáp sao?”

    Khuôn mặt của Mộc Thiên Sơn trở nên tái nhợt khi tận mắt nhìn thấy Yêu Dạ thi triển Quỷ Bộ.

    Mà về phía Hoàng Tuyệt Ý thì lại đang phát lạnh trong lòng khi thấy Yêu Dạ hiện ra phía sau mình như một bóng ma. Nhưng dù sao hắn vẫn là một cường giả Nhân Kiệt Cảnh đệ ngũ trọng, cho nên hắn liền nhanh chóng điểm nhẹ chân lên mặt đất, cả thân hình bay lên giống như đại bàng.

    “Quá chậm!”

    Tuy nhiên, Yêu Dạ vẫn như đỉa đói bám theo ngay phía sau Hoàng Tuyệt Ý. Mà mọi người trong sân thấy Yêu Dạ thi triển Quỷ Bộ, trong lòng mọi người không khỏi phát lạnh, phảng phất như nhìn thấy vong linh ma quái.

    Yêu Dạ thân ảnh phiêu hốt như làn khói, bám riết theo Hoàng Tuyệt Ý, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Yêu Dạ, mọi người giờ đây đều hiểu được Yêu Dạ giờ đây đang nắm quyền sinh sát Hoàng Tuyệt Ý.

    Dù sao Yêu Dạ có thể vô thanh vô tức hiện ra phía sau Hoàng Tuyệt Ý mà hắn không hề phát giác, hơn nữa, Hoàng Tuyệt Ý trốn chạy thủy chung không thoát khỏi Yêu Dạ đủ để thấy sự chênh lệch giữa hai người.

    “Lão phu không cam tâm!”

    Hoàng Tuyệt Ý phát hiện ra chênh lệch lực lượng giữa hắn và Yêu Dạ, nhưng sự cao ngạo của hắn trong quãng thời gian được Phượng Hoàng tộc nhân ngưỡng mộ làm hắn không thể nào chấp nhận sự chênh lệch này.

    “Không cam tâm thì ngươi có thể làm gì? Đợi ngươi có thực lực thì hãy nói nhé. Ban đầu Phượng Hoàng gia tộc các ngươi cường hoành đuổi ta đi, vậy bây giờ ta cũng sẽ cường hoành phá nát cái Phượng Hoàng gia tộc chó chết này!”

    Cùng với lời nói, một cỗ lực lượng mênh mông tựa như thái sơn áp đỉnh ùng ùng oanh tạc đánh xuống đầu Hoàng Tuyệt Ý

    “Không…g…g…!”

    Hoàng Tuyệt Ý thất thanh la lên, một cỗ hỏa diễm từ trên thân hắn bạo phát ra, tạo thành một kiện khôi giáp màu đỏ.

    “Liệt Long Tước chiến giáp nhập thân!”.

    Một đạo hư ảnh khổng lồ hiện lên từ phía sau Hoàng Tuyệt Ý, đó là một hư ảnh một con đầu rồng thân phượng ma thú, từng đạo hỏa diễm từ thân nó thoát ra hừng hực thiêu đốt không khí xung quanh.

    Cùng lúc đó, chiến giáp trên thân Hoàng Tuyệt Ý bạo phát một đạo quang mang đỏ rực bao bọc trong hỏa diễm, mạnh mẽ va chạm vào lực lượng mà Yêu Dạ vừa bộc phát.

    “Đây là?”

    Yêu Dạ tràn đầy vẻ kinh nghi. Hoàng Tuyệt Ý bộc phát ngọn lửa, mặc dù không phải chân chính là ngọn lửa phát ra từ Phượng Hoàng huyết mạch, uy lực cũng nhỏ hơn rất nhiều so với Phượng Hoàng huyết mạch hỏa diễm chân chính nhưng lực lượng của ngọn lửa này quả thực phi thường cường đại.

    “Là ngươi ép ta phải dùng tới Liệt Long Tước chiến hồn đấy nhé! Hôm nay, ngươi phải chết!”

    Hoàng Tuyệt Ý tràn đầy phẫn nộ. Lúc này, đôi mắt của hắn đã trở nên vô cùng cuồng bạo, toàn thân bạo phát ra khí tức giống như một con ma thú chứ không phải là con người nữa.




    Bình loạn, ném đá Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
    Tham gia dịch
    Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 14/6/12
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)