[Huyền Huyễn] Chấp Chưởng Luân Hồi - TG: Hoang Dã Chi Hồng - C26 (drop)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi cuonghv, 18/4/12.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. CHẤP CHƯỞNG LUÂN HỒI
    Hoang Dã Chi Hồng
    === oOo ===
    [​IMG]

    Giới thiệu:

    Chấp chưởng chư thiên, Chư Thần, Yêu Ma, Chân Linh, Pháp Tướng gì cũng xuất hiện, oanh sát tất cả, viết lên một truyền thuyết...






    Đôi lời:

    - Vốn dĩ ta muốn convert bộ này, nhưng sau khi đọc lại thấy nó dịch khá dễ, text tốt nên quyết dịch luôn.

    - Tốc độ ra chương hiện tại sẽ là 1 chương/ngày cho đến khi có thêm người dịch.

    - Trong trường hợp truyện quá dở, ta sẽ dời đầu truyện này vào Chuyển Ngữ Thất và quay sang làm convert, ha ha...!

     
    Last edited by a moderator: 18/4/12
  2. CHẤP CHƯỞNG LUÂN HỒI
    Hoang Dã Chi Hồng
    === oOo ===

    Chương 1: Yêu Dạ

    Dịch: Cuonghv
    Nguồn: banlonghoi.com


    "Ầm… Ầm!"

    Trêm bầu trời ảm đạm, mây đen vần vũ, từng đạo Lôi Điện màu tím không ngừng chớp sáng xuyên qua đám mây, tựa như một tấm lưới khổng lồ bao phủ cả thiên địa, đánh dấu một cơn bão tố sắp thành hình.

    "Chết tiệt bọn ngu ngốc các ngươi, còn ngây ngốc ra đó làm gì, không nhanh đuổi hai tên chướng mắt này đi cho ta. Chúng lại dám mạo phạm Tam phu nhân của Phượng Hoàng gia tộc chúng ta, thật là không biết sống chết.”

    Trong căn phòng nhỏ, một trung niên nhân mập lùn đang không chút lưu tình, tức giận mắng bốn người đứng trước mặt.

    Bốn người này là những nô bộc cấp ba của Phượng Hoàng gia tộc, đối diện với nô bộc cấp một là Phạm Bội Tư, họ căn bản cũng chẳng có một chút địa vị gì, chỉ dùng dáng vẻ khúm núm cầu tình.

    “Nhanh lên một chút, các ngươi chỉ là bọn đầu heo ăn cơm trắng, đem bọn chúng đuổi ra khỏi Phượng Hoàng gia tộc cho ta.”

    Phạm Bội Tư vẻ mặt không còn kiên nhẫn chỉ vào hai thân ảnh đang co rúm trong góc phòng, đó là hai người một già một trẻ, lúc này đang sợ hãi nhìn Phạm Bội Tư vênh mặt hất hàm sai khiến.

    "Dạ"

    Bốn thanh niên nô bộc đáp lời, sau đó tựa như một bầy chó điên nhào tới một già một trẻ, kéo hai người như kéo hai bó củi mang ra ngoài cửa.

    "Bọn khốn kiếp các ngươi buông ông nội ta ra"

    Thân ảnh nhỏ gầy vừa lên tiếng là một đứa trẻ mặt mũi thanh tú, khi nó thấy lão nhân sống nương tựa với mình bị kéo lê đến nỗi gương mặt bị sưng đỏ, cả người vô lực liền không khỏi hô lớn.

    "Chết tiệt, tiểu súc sinh còn dám kêu gào, nếu không phải ngươi chọc giận Tam phu nhân thì Chân Hoàng Các chúng ta đây như thế nào lại bị dính líu, lại khấu trừ của chúng ta mất mười ngân tệ lương tháng"

    Gương mặt béo ú của Phạm Bội Tư thoáng run lên, ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc nhìn đứa trẻ.

    "Là do Tam phu nhân cố ý tìm ông nội ta gây phiền toái, biểu cho ông nội ta di chuyển cái bình hoa kia, cái bình hoa đó nặng như vậy sao ông nội của ta có thể đem đi được, cho nên nó vỡ là phải thôi"

    Đứa trẻ đang không ngừng chật vật tránh né, nhưng mặc cho nó giãy dụa thế nào đi nữa thì vẫn bị hai thanh niên nô bộc nắm chặt trong tay.

    "Tiểu súc sinh ngươi còn dám nói lung tung, lão tử ta liền đánh chết ngươi tại đây."

    Phạm Bội Tư đôi mắt lộ ra một tia ác độc quát lớn, mặc dù một già một trẻ này là người trong dòng họ Phượng Hoàng gia tộc, nhưng thân phận của bọn họ còn thấp hơn so với nô bộc thông thường.

    Bởi vì một già một trẻ này là những tội đồ của Phượng Hoàng gia tộc, cộng thêm đứa trẻ bản thân lại là một phế vật tu luyện.

    Vì vậy hai người mặc dù là người của dòng họ, nhưng địa vị ở bên trong Phượng Hoàng gia tộc còn thua xa với một nô bộc. Không chỉ có những người trong Phượng Hoàng gia tộc hết sức chán ghét hai người, ngay cả đám nô bộc cũng thỉnh thoảng trêu chọc một già một trẻ, lấy họ làm niềm vui.

    "Khụ khụ"

    Lão giả bị bắt ra khỏi phòng bởi vì vô lực phản kháng, cộng thêm cổ áo bị ghìm chặt nên gương mặt đỏ bừng, kịch liệt ho khan.

    "Lão phế vật ngươi làm hại bổn gia gia, để cho đại gia ta bị trừ mười ngân tệ tháng nầy!"

    Phạm Bội Tư càng nhìn một già một trẻ càng thấy khó chịu, liền dời bước đi ra gian phòng bên cạnh. Lúc đi ra còn tiện chân đạp một cước nặng nề trên bụng lão nhân.

    "Bụp…!"

    Lão nhân đã sớm không thở nổi, bị một cước của Phạm Bội Tư như vậy liền phun luôn một ngụm máu tươi trên miệng, bắn đầy lên người Phạm Bội Tư.

    "Ông nội…!"

    Đứa trẻ nhìn thấy búng máu của lão nhân, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt cực kỳ tức giận quát.

    "Chết tiệt…!"

    Phạm Bội Tư y phục dính đầy máu tươi, ngay cả trên mặt của hắn cũng bị phun trúng. Dưới lớp máu tươi, gương mặt như heo của Phạm Bội Tư lại càng thêm dữ tợn. Hắn tức giận không hề nữa cố kỵ cái gì nữa, mà cũng không cần cố kỵ, dù sao địa vị của một già một trẻ trong Phượng Hoàng gia tộc là quá thấp kém.

    Coi như là giết chết bọn họ, chỉ sợ cũng không có mấy người sẽ để ý. Hai người trong Phượng Hoàng gia tộc chẳng khác nào hai người đã chết. Hơn nữa Phạm Bội Tư sở dĩ có thể trở thành nô bộc cấp một trong Phượng Hoàng gia tộc là bởi vì hắn đã đạt đến tu vi Nhân Cảnh đệ nhị trọng

    Phạm Bội Tư tựa như một quả cầu thịt đi tới trước người lão nhân, sau đó lại đạp một cước nặng như búa bổ lên người lão.

    "Hự…."

    Với tình trạng thân thể suy nhược của lão nhân, sao có thể tiếp nhận được một kích như vậy, lập tức vỡ nát lồng ngực, xương cốt gãy lìa đâm xuyên qua trái tim lão nhân .

    "Tiểu Dạ…"

    Trong đôi mắt lão nhân tràn đầy vẻ lo lắng nhìn gương mặt co rúm của đứa trẻ. Trước khi chết lão vẫn còn lo lắng về cháu của mình.

    "Ầm… rầm.. rầm…!"

    Thân thể lão nhân phảng phất mất đi lực chống đỡ, ngã ngửa trên mặt đất.

    "Ông nội…!"

    Một tiếng rú dài như dã thú trước khi chết truyền ra từ trong miệng đứa bé. Một đứa trẻ như nó sao có thể thừa nhận việc người ông luôn đùm bọc mình chết đi. Nó điên cuồng giãy đạp, rồi nhân lúc hai thanh niên nô bộc đang sững sờ với tình cảnh trước mắt mà thoát ra ngoài.

    "Ông nội, ông mau tỉnh a! Nhìn Tiểu Dạ này, Nhìn Tiểu Dạ đi mà…!"

    Đứa trẻ nhào tới trước người lão nhân, nhìn vào gương mặt còn đọng lại nét lo lắn của lão, trong lòng điên cuồng đau đớn.

    "Chết tiệt, chết thì đã chết rồi! Gào thét cái gì mà gào thét!"

    Sau khi giết chết lão nhân, sự tức giận vì bị trừ lương tháng mười ngân tệ trong lòng Phạm Bội Tư liền giảm xuống .

    "Rống…!"

    Đứa trẻ đột nhiên quay đầu lại, nhìn vào vẻ mặt khinh thường của Phạm Bội Tư, trong đôi mắt tràn đầy thần sắc điên cuồng .

    "Làm gì vậy, tiểu súc sinh, ngươi còn muốn cắn ta ta sao?"

    Nhìn thẳng vào đôi mắt điên dại và oán độc của đứa trẻ, Phạm Bội Tư không biết tại sao trong lòng mình thoáng phát lạnh, với vu Nhân cảnh đệ nhị trọng thế nhưng lại có cảm giác như thế, điều này làm cho Phạm Bội Tư cảm thấy buồn cười không ít.

    Chẳng qua là trong lúc hắn không hề phòng, đứa bé đã nhào tới, sau đó hung hăng cắn mạnh trên cánh tay Phạm Bội Tư.

    "A!"

    Phạm Bội Tư rống lên một tiếng thê lương.

    "Tiểu súc sinh, nhả ra cho ta, nhả ra mau!"

    Phạm Bội Tư trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, đứa trẻ kia cắn xé điên cuồng như muốn làm cả cánh tay Phạm Bội Tư đứt rời. Phạm Bội Tư muốn để cho hắn nhả ra, căn bản là chuyện không thể nào.

    "Tiểu súc sinh chết tiệt, đi chết đi! Cùng lên đường với gia gia ngươi đi!"

    Thống khổ mãnh liệt khiến Phạm Bội Tư tung mạnh một chưởng vỗ vào trên đầu đứa trẻ .

    "Két…!"

    Bốn tên nô bộc đứng chung quanh run lẩy bẩy, bọn họ sắp phải nghe âm thanh vỡ vụn trên đầu đứa trẻ, giống như quả dưa tây bị bóp nát vậy.

    "Ông nội, Tiểu Dạ đi cùng người…!"

    Tiểu Dạ trong ánh mắt tràn đầy vẻ mờ mịt, một chưởng của Phạm Bội Tư kia không hề lưu tình, thiếu chút nữa làm đầu của nó bể nát.

    Từng dòng máu đỏ tươi như huyết xà chảy ra từ đỉnh đầu, che lấp gương mặt Tiểu Dạ khiến nó chẳng khác nào một ác quỷ dữ tợn. Ngay lúc linh hồn Tiểu Dạ sắp phải tan biến thì một cỗ lực lượng thần bí từ trong đầu Tiểu Dạ tràn ra, ổn định lại linh hồn của nó, sau đó một vùng kí ức khổng lồ như nước lũ tràn ngập khắp đại não Tiểu Dạ, dung hợp cùng với kí ức của nó.

    "Ầm…!"

    Trong đầu Tiểu Dạ phảng phất như vang lên vô số tiếng nổ, một ký hiệu yêu dị xuất hiện trên mi tâm nó, phát sáng rực rỡ. Thời gian như ngừng chảy, Tiểu Dạ đột nhiên mở trừng đôi mắt đầy máu của mình, gắt gao nhìn thẳng vào vẻ mặt đang phẫn nộ của Phạm Bội Tư

    "Vô cùng cám ơn một chưởng của ngươi!"

    Lời nói của Tiểu Dạ trong khiến Phạm Bội Tư ngây người:

    "Ngươi nói gì? "

    Đôi mắt đỏ như máu của Tiểu Dạ nhìn thẳng vào Phạm Bội Tư, khóe miệng nhoẻn một nụ cười tà mị:

    "Cảm ơn ngươi đã mở ra kí ức bị phong ấn của ta. Thì ra là ta lại là một xuyên việt giả a!"

    "Xuyên việt giả?"

    Phạm Bội Tư bị biến hóa trước mắt của Tiểu Dạ làm cho ngây dại, choáng váng không hiểu.

    "Loại người thông minh cỡ ngươi thì làm sao hiểu được cái gì gọi là xuyên việt giả, thế nhưng vì cảm tạ một chưởng của ngươi đã làm kí ức ngủ say trong ta tỉnh lại, ta sau này nhất định sẽ hảo hảo báo đáp ngươi" Tiểu Dạ nói.

    "Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết?"

    Phạm Bội Tư nhận thấy sự bất thiện trong lời nói của Tiểu Dạ, thầm ớn lạnh nói.

    Tiểu Dạ nghe Phạm Bội Tư nói vậy, huyết sắc trong đôi mắt trở càng trở nên dữ tợn, tựa như một thị huyết cự thú nhìn thẳng vào Phạm Bội Tư:

    "Nhớ kỹ, từ hiện tại trở đi, tên của ta không phải là phải là Hoàng Vô Dạ, mà gọi là Yêu Dạ!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 18/4/12
  3. CHẤP CHƯỞNG LUÂN HỒI
    Hoang Dã Chi Hồng
    === oOo ===

    Chương 2: Luân Hồi Chi Thư

    Dịch: Cuonghv
    Nguồn: banlonghoi.com


    "Ta không cần biết ngươi là cái gì Yêu Dạ, tiểu súc sinh ngươi hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

    Phạm Bội Tư đôi mắt rét lạnh, sát cơ không hề che dấu bùng phát ra. Mới vừa rồi Yêu Dạ cắn hắn một cái đã triệt để chọc giận hắn.

    "Địa vị của ta mặc dù tại Phượng Hoàng gia tộc rất thấp, nhưng dù sao ta cũng là người trong dòng họ. Ngươi nếu muốn giết ta thì có nghĩ tới phản ứng của gia tộc không? Bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Đáp án dĩ nhiên là hủy diệt ngươi để duy trì uy nghiêm của Phượng Hoàng gia tộc. Ngươi cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết!"

    Yêu Dạ sắc mặt căng thẳng, nó cảm nhận được áp lực trầm trọng toát ra từ trên người Phạm Bội Tư.

    "Chết tiệt! Kiếp trước dầu gì mình cũng là cao thủ, không nghĩ tới một khi xuyên việt lại gặp phải tình huống như vậy. Không chỉ là nhập vào trên người của một phế vật tu luyện, hơn nữa còn gặp phải một tên ác bộc. Chẳng lẽ đây giống như loại tiểu thuyết về cái gọi là phế vật sao?"

    Yêu Dạ lúc này trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Kiếp trước hắn vốn là một hiệu úy đỉnh đỉnh đại danh, bởi dính dáng đến một quyển cổ thư mà xuyên qua dị giới này.

    “Hừ..!"

    Phạm Bội Tư sắc mặt âm trầm đứng ngó chừng Yêu Dạ. Mặc dù hắn chỉ hận không được lập tức giết chết Yêu Dạ, nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng vẫn lựa chọn tạm thời ẩn nhịn. Hơn nữa muốn giết chết tiểu súc sinh này còn có nhiều phương pháp khác mà!

    Nhìn ánh mắt Phạm Bội Tư đang chớp động những tia âm độc, Yêu Dạ sao có thể không biết ý niệm trong đầu của hắn. Chẳng qua là nó cũng không nói ra, để xem đến phút cuối ngươi còn cười được nổi không?

    "Biến, lập tức cút cho ta. Mang theo lão già kia nữa, cút xa khỏi tầm mắt ta."

    Phạm Bội Tư nói với giọng tràn đầy chán ghét, nếu không phải cố kỵ đến khả năng mà Yêu Dạ đã cảnh cáo thì sợ rằng hắn đã sớm hạ độc thủ rồi.

    Yêu Dạ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dùng đôi mắt bi thương nhìn vẻ lo lắng còn đọng lại trên mặt lão giả.

    Khi cha mẹ hắn phạm vào sai lầm ngập trời và bị xử tử, lão giả này đã chiếu cố cho hắn đến hiện tại. Có thể nói lão là thân nhân duy nhất của hắn. Mặc dù hắn là xuyên việt giả, nhưng một khi đã trọng sinh tại thế giới này thì lão nhân đó cũng chính là thân nhân của hắn.

    Với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không để cho thân nhân của mình cứ như vậy mà oan ức chết đi.

    "Cứ để cho ngươi đắc ý một thời gian ngắn đã!" Yêu Dạ nhìn Phạm Bội Tư, trong đôi mắt tràn ngập vẻ băng lãnh.

    "Làm sao, ngươi là một phế vật tu luyện còn muốn tìm ta báo thù sao? Ngươi đời này đừng có mơ tưởng chuyện đó"

    Nhìn thẳng vào trong đôi mắt lạnh như băng của Yêu Dạ, Phạm Bội Tư không hề che dấu sự khinh thường của mình.

    "Phế vật?"

    Yêu Dạ cười lạnh trong lòng. Rồi sẽ có một ngày, kẻ phế vật trong mắt thế nhân là ta đây sẽ đem ngươi biến thành một con chó nhà có tang. Có món bảo bối này trong tay, cho dù là cái thế giới này ta cũng dám ném đi huống chi là ngươi.

    Trong lòng Yêu Dạ thầm nôn nóng, nghĩ tới cổ thư thần bí đã mang hắn xuyên việt đến thời đại này. Yêu Dạ cũng biết quyển sách này tuyệt đối là nhất tông thiên địa chí bảo.

    Hơn nữa, quyển cổ thư này bây giờ đang ở trong đầu Yêu Dạ , chuyện tình thần kỳ lúc nãy phát sinh ở trên người Yêu Dạ càng khiến nó càng thêm tin tưởng quyển cổ thư này không đơn giản.

    Cuối cùng, Phạm Bội Tư cũng dùng ánh mắt ác độc nhìn theo bóng lưng gầy ốm của Yêu Dạ lê bước ra khỏi Phượng Hoàng gia tộc. Khi nó rời đi, có vô số người liếc mắt nhìn theo nhưng tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt. Bởi vậy có thể thấy được Yêu Dạ trong Phượng Hoàng gia tộc có địa vị thấp đến chừng nào.

    "Hô..!”

    Lấy thân hình của một hài đồng nhỏ yếu mà phải cõng theo một lão nhân trên lưng là một việc cực kỳ khó khăn. May nhờ Yêu Dạ có tính cách hết sức bền bỉ, vì vậy mới có thể cõng lão nhân này đi ra khỏi Phượng Hoàng gia tộc. Cuối cùng, dưới ánh mắt ghẻ lạnh của mọi người trong Phượng Hoàng gia tộc, bóng lưng của Yêu Dạ cũng dần dần biến mất.

    "Hiện tại ta nên làm cái gì bây giờ?"

    Sau khi ra khỏi Niết Bàn thành – một trong ba mươi hai tòa thành của Ô Tư Đình đế quốc, Yêu Dạ đưa mắt nhìn bốn phía, trong lòng mờ mịt không biết nên đi đâu. Thế nhưng Yêu Dạ vốn là đứa trẻ có tâm chí kiên định, trong nháy mắt liền bóp chết tia u mê trong lòng. Một khi đã tới cái thế giới này, ta cứ xông xáo một phen xem sao!

    "Bây giờ trước tiên an táng ông nội, dù sao ông ấy cũng là thân nhân chân chính của ta tại thế giới này!"

    Yêu Dạ hít sâu một hơi, một lần nữa cõng theo lão nhân trên lưng, nhằm phương xa mà đi tới.

    Căn cứ trí nhớ của mình, Yêu Dạ mơ hồ biết đây là một thế giới đã đem lực lượng cùng kỹ xảo cá nhân phát huy đến cực hạn. Ở thế giới này, người mạnh nhất thậm chí có thể phát ra uy lực sánh ngang với vũ khí mạnh nhất trong thế giới của mình. Họ chỉ cần giở tay nhấc chân liền phát ra lực lượng đủ để hủy thiên diệt địa.

    Đây là điều mà ở kiếp trước tuyệt đối không cách nào tưởng tượng nổi. Mặc dù tại kiếp trước, Yêu Dạ cũng được coi như là một cao thủ, nhưng nếu đem so sánh với con người ở nơi này mà nói, Yêu Dạ xem chừng mình cũng chỉ tương đương với Nhân cảnh cửu trọng thiên tu vi, mà ở trên Nhân cảnh thậm chí còn có Nhân kiệt cảnh giới, Nhân Hoàng cảnh giới nữa. Mỗi cảnh giới cũng phân ra làm chín cấp bậc. Bởi vậy có thể tưởng tượng cường giả tại thế giới này hơn xa những cường giả trong kiếp trước.

    Sở dĩ tạo thành tình huống như thế, hoàn toàn là bởi tại thế giới này vốn tràn ngập các loại năng lượng. Chính xác mà nói là quá mức dư thừa năng lượng, có thể gấp mười lần năng lượng trong thế giới kiếp trước.

    Tuy là vậy, để trở thành Tu Luyện Giả trong thế giới này cũng chỉ trăm người có một. Để đạt tới Nhân Kiệt cảnh giới lại càng khó khăn hơn, phải cả ngàn Nhân cảnh mới có một người đột phá nổi!

    Yêu Dạ mặc dù chỉ là một đứa bé con nhưng cũng hiểu được những kiến thức cơ bản trong thế giới này.

    Sau khi ra khỏi Niết Bàn thành vài dặm, đến một hoang nguyên, Yêu Dạ liền tìm một nơi thích hợp để đào bới. Hắn muốn đem lão nhân an táng cho kỹ càng!

    "Hô…!"

    Yêu Dạ sau khi đào xong một cái hố nhỏ liền thở hồng hộc. Dù sao với một hài từ chưa từng tu luyện thì sức lực của nó vốn quá ít. Đào xong cái hố cũng đã rút cạn kiệt sức lực của nó.

    Sau khi mai táng lão nhân, Yêu Dạ liền quả quyết đứng lên. Hắn còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm.

    "Ngao ô…!"

    Đang lúc Yêu Dạ chuẩn bị rời đi, một tiếng sói tru thê lương bỗng nhiên xuất hiện khiến hắn biến hẳn sắc mặt!

    "Chết tiệt… Không biết sao lại xui xẻo như vậy!"

    Yêu Dạ vừa mắng vừa xoay người nhìn sang chỗ khác. Phía sau hắn hơn mười thước, đôi mắt xám lạnh như băng của một con sói đang chăm chú nhìn chằm chằm vào hắn, phảng phất như muốn nói “Không sai, ngươi chính là xui xẻo như vậy.”

    "Đây là sói? Chết tiệt, chẳng lẽ là sói đột biến gien sao? Chẳng hề giống sói tí nào!"

    Nhìn thẳng vào con sói hoang dài ba thước, toàn thân phủ bởi bộ lông đen nhánh, trong lòng Yêu Dạ rung động không ngớt. Người khác xuyên việt không phải là có thần công bảo điển thì cũng sở hữu tư chất đến nghịch thiên, mặc dù hai thứ này không quá xa vời với hắn nhưng ít ra lão trời già cũng phải cho người ta một cơ hội chứ?

    Mặc dù hãm sâu trong hiểm cảnh nhưng Yêu Dạ cũng không có chút hoảng loạn nào. Hắn ở kiếp trước lúc tiến vào phế tích viễn cổ để thám hiểm đã phải trải qua quá nhiều nguy hiểm. Nếu không phải hắn luôn giữ vững tâm cảnh, làm sao có thể nghĩ ra phương pháp thoát thân!

    "Hiện tại, thứ duy nhất có thể vận dụng cũng chỉ có quyển cổ thư, chẳng qua là làm sao mà vận dụng năng lực của nó đây?"

    Yêu Dạ ấm ức phát tiết trong lòng. Có thiên địa chí bảo trong tay mà không dùng được thì cũng hỏng bét.

    "Ngao…!"

    Yêu Dạ còn đang lâm vào khổ tư thì con sói hoang nguyên đã phóng tới. Cú phóng mình của nó trực tiếp vượt qua hơn mười thước xa. Lúc cái miệng khổng lồ tanh lòm mùi máu của con sói sắp tiếp xúc thân mật với cái đầu của Yêu Dạ thì quyển cổ thư trong đầu hắn lại kích phát.

    “Túc Chủ gặp nguy hiểm, tự động mở ra Luân Hồi Chi Thư. Dựa theo lực lượng hiện tại của Túc Chủ, trong chín đại ngục thì Túc Chủ chỉ có thể triệu hoán ra Chân linh của đệ nhất ngục là Nhân Gian ngục. Trong đó, thích hợp nhất là Chân linh của kiếm đạo tông sư Độc Cô Cầu Bại. Túc Chủ có triệu hoán hay không?”

    Một thanh âm lãnh mạc vô tình, phảng phất như thần phật phương xa vang lên trong đầu Yêu Dạ!

    "Triệu hoán chớ…!"

    Hiện ngay tại lúc này, Yêu Dạ làm sao suy nghĩ được thứ khác, trước tiên đem nguy cơ trước mắt giải trừ rồi hãy nói.
     
    lconle thích bài này.
  4. CHẤP CHƯỞNG LUÂN HỒI
    Hoang Dã Chi Hồng
    === oOo ===

    Chương 3: Ta là lão sư của ngươi!

    Dịch: su pơ man
    Biên: Cuonghv
    Nguồn: banlonghoi.com



    “Ầm..!”


    Một nguồn lực lượng khổng lồ và cực kỳ thần bí bộc phát ra từ người của Yêu Dạ, tạo thành một hư ảnh phía sau lưng hắn.

    Đó là một trung niên nam tử có gương mặt cổ xưa, mặc dù cực kỳ bình thường nhưng cặp mắt thâm thúy của y lại ẩn chứa khí thế to lớn, phảng phất như có thể bao dung hết thảy. Y chính là Độc Cô Cầu Bại, cả đời trung với kiếm, thành công bởi kiếm, suốt kiếp cầu xin thiên hạ một trận chiến bại, cảnh giới cao đến mức đáng sợ.

    “Hừ! Chỉ là một con sói bé nhỏ!”

    Độc Cô Cầu Bại nhìn thẳng vào con sói hoang, ngón trỏ và ngón giữa tay phải chụm lại, đồng thời Yêu Dạ cũng làm ra động tác y hệt như vô thức.

    “Nhìn cho kỹ vào, bất kể đối thủ cường đại như thế nào cũng đều có nhược điểm riêng!”

    Có cảm giác như Độc Cô Cầu Bại đang giảng giải cho Yêu Dạ.

    Khi con sói hoang sắp chạm đến người Yêu Dạ, Độc Cô Cầu Bại mới cử động. Hai ngón tay tạo thành kiếm chỉ, nhanh như tia chớp điểm vào cổ họng con sói.

    “Phụp!”

    Một âm thanh giống như tiếng quả cầu da bị rách vang lên, đôi mắt con sói hoang kia dần trở nên ảm đạm, toàn thân không còn chút sức sống, cổ họng nó đã bị thủng tạo thành một lỗ máu.

    “Hả, đây chính là Chân linh lực lượng sao?”

    Nhanh, chuẩn, dứt khoát! Yêu Dạ nhìn chằm chằm vào con sói cứ thế mà chết trước mặt mình rồi quay sang nhìn Chân linh mà mình gọi ra. Chính Chân linh này vừa khống chế lực lượng trong cơ thể mình chiến đấu.

    “Lâm nguy không loạn, ngươi cũng được đấy!”

    Độc Cô Cầu Bại nhìn vào đứa bé con trước mặt khen ngợi.

    “Vậy ngài là ai?”

    Yêu Dạ cảnh giác nhìn Độc Cô Cầu Bại. Mặc dù người này vừa giúp nó đánh chết con sói hoang kia, nhưng đối với những điều còn chưa biết, nó vẫn phải vô cùng cảnh giác.

    “Ta chính là một Chân linh bị phong ấn trong Luân Hồi Chi Thư, mà ngươi lại là chủ nhân của Luân Hồi Chi Thư, cho nên khi ngươi thỏa mãn được những yêu cầu nhất định, ngươi có thể triệu hồi ra chúng ta, hơn nữa còn có thể vận dụng năng lực của chúng ta.”

    Độc Cô Cầu Bại lạnh nhạt nói.

    “Rồi, ngài là Chân linh bị phong ấn trong Luân Hồi Chi Thư, mà ta lại có thể vận dụng được lực lượng của ngài.”

    Ánh mắt Yêu Dạ sáng lên, rồi sau đó hắn lại mang vẻ mặt cổ quái nhìn sang Độc Cô Cầu Bại.

    “Ta nghĩ chắc chắn phải có hạn chế mới đúng! Nếu để ta vận dụng vô hạn lực lượng trong Luân Hồi Chi Thư thì ta chẳng phải là vô đối sao?”

    Độc Cô Cầu Bại nhìn Yêu Dạ, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng:

    “Đúng vậy, ngươi khá lắm, không bị sự cám dỗ làm cho mụ mị. Trên thế gian này không có chuyện vô công thụ lộc. Mặc dù lực lượng của Luân Hồi Chi Thư thật sự vượt quá sự tưởng tượng của ngươi nhưng nếu ngươi muốn đạt được lực lượng trong đó thì ngươi phải cố gắng không ngừng đó.”

    “Cái này thì ta biết, muốn lấy được cái gì trước hết phải trả giá. Vậy ngài có thể cho ta biết làm sao mới có thể đạt được lực lượng trong Luân Hồi Chi Thư không?”

    Yêu Dạ nói, bây giờ hắn thật sự không biết phương pháp sử dụng Luân Hồi Chi Thư.

    “Luân Hồi Chi Thư có chín đại ngục, vị trí của ta ở Nhân Gian ngục. Nhân Gian ngục lại phân thành chín tầng, mỗi một tầng trong đó lại phong ấn chín Chân linh, có thể tùy ngươi lựa chọn. Dĩ nhiên những Chân linh có thể tiến vào Luân Hồi Chi Thư đều không một ai đơn giản cả, chỉ khi ngươi có thể đề thăng lực lượng của bản thân thì ngươi mới có thể triệu hoán và sử dụng lực lượng Chân linh trong Luân Hồi Chi Thư”

    Độc Cô Cầu Bại nói.

    “Vậy nghĩa là lực lượng của ta càng mạnh, ta mới có thể triệu hoán ra Chân linh có lực lượng mạnh hơn!”

    Nghe Yêu Dạ nói những lời đó, Độc Cô Cầu Bại khẽ cười, lắc đầu trả lời:

    “Ngươi nói không sai, nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điều là Luân Hồi Chi Thư chỉ trợ giúp lực lượng cho ngươi chứ không phải trực tiếp giao cho ngươi lực lượng của Chân linh.”

    Yêu Dạ gật đầu tỏ vẻ hiểu. Lúc này Độc Cô Cầu Bại mới tiếp tục:

    “Luân Hồi Chi Thư sẽ trợ giúp ngươi dễ dàng hấp thu năng lượng thiên địa hơn, nếu như người bình thường có thể hấp thu năng lượng là một, thiên tài là mười thì ngươi chính là hấp thu một trăm đó.”

    “Cái gì, một trăm sao?”

    Khi biết được sự quỷ dị của Luân Hồi Chi Thư, Yêu Dạ kinh ngạc nói.

    “Cái này có gì mà phải kinh ngạc, đây chỉ là một tác dụng nhỏ xíu của Luân Hồi Chi Thư mà thôi. Lực lượng chân chính của nó là để phong ấn Chân linh cùng Pháp Tướng, thế nhưng ta cũng không biết rõ năng lực của Pháp Tướng, điều này phải đợi khi ngươi có thể mở ra đệ nhị ngục trong chín đại ngục - Thiên Nhân ngục mới có thể triệu hoán ra Pháp Tướng.”

    Độc Cô Cầu Bại nói.

    Nghe được lời của Độc Cô Cầu Bại, thật sự Yêu Dạ không biết nói gì hơn, quả thật là Thiên Địa chí bảo!

    “Bây giờ ngươi là chủ nhân của Luân Hồi Chi Thư, sự cường đại của ngươi cũng chính là sự cường đại của tất cả Chân linh, Pháp Tướng chúng ta, cho nên ta có nghĩa vụ giúp ngươi phát triển nhanh hơn, từ lúc này ta chính là lão sư đầu tiên của ngươi.”

    Độc Cô Cầu Bại nói.

    “Cái gì? Lão sư?” Yêu Dạ kinh ngạc thốt lên.

    “Đúng vậy, khi ngươi mở ra đệ nhất ngục của Luân Hồi Chi Thư, người mạnh nhất trong đó sẽ trở thành lão sư của ngươi, mà ta lại là người mạnh nhất ở Nhân Gian ngục, nên ta trở thành lão sư của ngươi là lẽ đương nhiên.”

    Mặc dù thanh âm của Độc Cô Cầu Bại vô cùng bình thản nhưng lại cũng tràn ngập cao ngạo. Hắn là bất bại Kiếm Thần, tất nhiên phải có sự kiêu ngạo của riêng mình chứ.

    Đối với việc Độc Cô Cầu Bại trở thành lão sư của mình, Yêu Dạ cũng không phản đối. Trở thành cường giả không phải chỉ muốn là được. Danh sư, hoàn cảnh, công pháp chỉ là trợ giúp tất yếu để một người phát triển thành cường giả. Có những điều kiện này, con đường đó sẽ rộng mở và rút ngắn đi rất nhiều.

    “Học không phân biệt trước sau, ngài chính là lão sư của ta!”

    Thái độ của Yêu Dạ làm Độc Cô Cầu Bại hết sức hài lòng. Đang lúc Độc Cô Cầu Bại muốn nói thì hai hàng lông mày của y đột nhiên khẽ động:

    “Xem ra lần này ngươi không thể bình tĩnh được nữa rồi. Cũng tốt, xem như đây là bài học đầu tiên ta dạy cho ngươi!”

    “Ngao ô…!”

    Độc Cô Cầu Bại vừa dứt lời, từng tiếng sói tru thê lương lần lượt vang lên, vang vọng cả hoang nguyên. Mặc dù trong lòng căng thẳng nhưng gương mặt Yêu Dạ vẫn vô cùng bình tĩnh, muốn trở thành cao thủ trước hết phải có tâm thái của cao thủ đã, chứ cứ trước sợ sói, sau sợ hổ thì làm sao có thể trở thành cường giả đỉnh cao oai phong một cõi?

    Một đôi mắt màu xanh thẫm hiện ra trước mặt Yêu Dạ, chính mùi máu tươi của con sói hoang bị giết kia đã hấp dẫn bầy sói hoang này. Lần này không phải một con mà là một bầy sói.

    “Hiện tại có lòng tin chiến thắng đám súc sinh này không?”

    Nhìn vẻ nghiêm nghị khi đối mặt với đám sói của Yêu Dạ, trên mặt hư ảnh của Độc Cô Cầu Bại hiện lên nét cười thú vị.

    “Chiến tới cùng!”

    Trong mắt Yêu Dạ tràn ngập vẻ kiên nghị nhìn về phía đám sói xung quanh. Nếu đám sói đã xem hắn là thức ăn thì tại sao hắn lại không xem chúng là vật thí luyện nhỉ.

    Có lẽ lúc trước hắn không có tư cách cùng thực lực để nói những lời này, nhưng sau khi mở ra được Luân Hồi Chi Thư, bắt đầu vận dụng được lực lượng của Chân linh, Yêu Dạ liền quyết định coi bầy sói như vật thí luyện, mở ra con đường tu luyện riêng cho bản thân.

    “Tốt lắm, cả đời Độc Cô Cầu Bại ta lúc còn sống chỉ có kiếm, trung với kiếm, thành công nhờ kiếm. Lúc ta đứng trên đỉnh thiên hạ, khiêu chiến khắp nơi nhưng không một người thắng ta, kiếm trong tay ta đã tịch mịch rồi, ta cũng tịch mịch rồi. Làm đệ tử của Độc Cô Cầu Bại ta, ngươi phải có lòng dũng cảm tiến lên phía trước, bất kể ngăn trở ngươi là sự khó khăn nào. Tiến lên và tiến lên, trăm lần, nghìn lần, vạn lần, trăm triệu lần, không được nói thất bại, không được từ bỏ!”

    Thanh âm của Độc Cô Cầu Bại như một thanh thần binh ra khỏi vỏ, bén nhọn vô cùng, tựa như cả thế gian này không gì có thể ngăn cản được.

    “Vì ngươi có dũng khí lớn như vậy, ta sẽ thưởng cho ngươi bằng cách truyền thụ bộ pháp Quỷ Bộ trong Luân Hồi Chi Thư!”

    Chân linh của Độc Cô Cầu Bại khẽ chuyển động, cứ như vậy mà chủ động phát ra công kích đối với bầy sói hoang.

    Bình phẩm, ném đá Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
    Tham gia dịch
    Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
     
    Last edited by a moderator: 20/4/12
  5. CHẤP CHƯỞNG LUÂN HỒI
    Hoang Dã Chi Hồng
    === oOo ===

    Chương 4: Phượng Hoàng Niết Bàn tâm kinh!

    Dịch: Cuonghv
    Nguồn: banlonghoi.com


    Như thế nào là Quỷ Bộ? Đó chính là phiêu hốt như quỷ mị, hư ảo như mây khói, chẳng khác nào một u linh trong Cửu U thế giới. Dưới lực lượng quán chú của Độc Cô Cầu Bại chân linh, thân thể gầy yếu của Yêu Dạ tựa như một luồng khói xanh lơ đãng, vô hình vô tích, vô ảnh vô tung.

    “Ngao ô...!”

    Bầy sói hoang nguyên thấy Yêu Dạ thế nhưng lại chủ động tiến vào vòng vây của mình, liền tức giận đồng loạt tru dài, phảng phất như đó là lời chấp nhận khiêu chiến, sau đó đồng loạt phóng đến.

    Nhưng dưới sự khống chế lực lượng của Độc Cô Cầu Bại chân linh, Yêu Dạ rất dễ dàng tránh thoát công kích của chúng trong gang tấc. Tình cảnh quỷ dị như thế nếu để cho người khác thấy được, sợ rằng sẽ có người vì quá kinh ngạc mà chết trân tại chỗ.

    Lúc này Yêu Dạ làm gì còn có tâm trí để ý đến chuyện ấy, sinh tử chỉ trực chờ trong gang tấc, dưới áp lực của cái chết, Yêu Dạ toàn tâm toàn trí vùi đầu vào tu luyện Quỷ Bộ.

    “Xem cho kỹ! Quỷ Bộ tổng cộng có ba cảnh giới. Cảnh giới thứ nhất chính là Đạp chúng sinh, bộ pháp luôn phải ổn định cách địch nhân một tấc. Chỉ cần bộ pháp của ngươi đạt tới loại cảnh giới này, như vậy với cước bộ quỷ dị của mình, sẽ chẳng có ai có thể công kích trúng ngươi!”

    Trong thanh âm của Độc Cô Cầu Bại chỉ có duy nhất sự lạnh nhạt, dường như trước mắt hắn không phải là đám sói hoang nguyên khát máu mà chỉ là một đám chó con bằng đất nặn.

    Tinh thần của Yêu Dạ đã hoàn toàn chìm vào việc tu luyện Quỷ Bộ, cho dù hiện tại có bị cào rách da nát nịt cũng khó có thể làm hắn nhíu động chân mày. Cũng chính bởi vì việc toàn tâm toàn ý đó, lại thêm sự thần kỳ của Luân Hồi Chi Thư nên bộ pháp này đã dần dần được Yêu Dạ nhập tâm khống chế!

    Độc Cô Cầu Bại tựa hồ cũng biết việc tu luyện của Yêu Dạ tiến triển khá tốt, hắn đã dần dần lĩnh ngộ được huyền ảo của Quỷ Bộ cũng như khống chế tốt thân thể. Tuy nhiên điều đó cũng chỉ giúp Yêu Dạ thoát chết trong gang tấc. Mặc dù hắn đã lĩnh ngộ được Quỷ Bộ đệ nhất trọng nhưng cũng không có nghĩa là hắn đã nhuần nhuyễn ứng dụng được bộ pháp này.

    Vì vậy, dưới công kích của đám sói, Yêu Dạ đã có vài lần suýt lâm vào hiểm cảnh. Cũng may nhờ tâm cảnh đã trải qua trăm ngàn lần ma luyện trong kiếp trước, lại thêm bộ pháp Quỷ Bộ quỷ mị như ma muội nên Yêu Dạ từ chỗ gượng gạo ban đầu dần trở nên không chế thân pháp rất tốt.

    Mặc dù như thế, Yêu Dạ cũng dính phải vài vết thương trên người. Nếu chỉ là một hài đồng bình thường thì e rằng đã sớm ngất đi. Chẳng qua là với tâm cảnh của Yêu Dạ, bị thương như vậy cũng chỉ khiến hắn quán chú hơn, đôi mắt vẫn bình tĩnh như trước.

    “Ô… Ô..!”

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầy sói hoang nguyên thấy công kích lâu không có kết quả nên cũng giảm bớt sự điên cuồng lúc ban đầu. Dần dần, sau khi biết đối thủ khó dây dưa, bầy sói hoang đã chịu thua dưới sự nhẫn nại của Yêu Dạ. Con sói thủ lĩnh cất tiếng tru dài ra lệnh rút lui, chấp nhận thất bại.

    “Thành… Thành công?”

    Nhìn bầy sói hoang thối lui có trật tự, trên mặt Yêu Dạ lộ ra thần sắc mừng như điên loạn. Cảm giác sống sót trước bờ sinh tử chỉ có người trong cuộc mới có thể cảm nhận nổi!

    “Hô…”

    Sau khi buông lỏng tinh thần vốn đang căng thẳng của mình, Yêu Dạ mới như một tấm giẻ rách ngã ngồi ra trên mặt đất.

    “Rất tốt, sinh tử ma luyện có thể kích thích tiềm lực của con người, sự thật đã chứng minh như thế! Ngươi hiện tại đã bước đầu nắm giữ huyền ảo của Quỷ Bộ đệ nhất trọng cảnh giới”

    Độc Cô Cầu Bại nhìn Yêu Dạ đang xụi lơ trên mặt đất, cười nói.

    Yêu Dạ cũng chỉ có thể đảo đảo cặp mắt tỏ vẻ oán trách, vị lão sư này mặc dù thực lực kinh khủng nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo, không nói không rằng ném hắn vào giữa bầy sói, làm hại hắn thiếu chút nữa táng thân trong bụng chúng.

    Độc Cô Cầu Bại lạnh nhạt nói:

    “Ngươi cũng không cần oán giận ta, nếu ta không ném ngươi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh thì ngươi muốn đốn ngộ Quỷ Bộ cũng mất tối thiểu mười mấy ngày. Còn nếu muốn đem Quỷ Bộ thi triển một cách tự nhiên mà nói..., sợ rằng còn phải tốn thời gian dài hơn. Cho nên có thể nói lần ma luyện này ngươi thu hoạch vô cùng lớn!”

    Yêu Dạ gật đầu. Ngay vào lúc này hắn mới cảm giác được cả người bứt rứt khó chịu. Hắn giơ cánh tay của mình lên liền phát hiện trên người mình thế nhưng bám dày một lớp cáu bẩn, hơn nữa còn tản ra mùi hôi thối.

    “Chuyện gì thế này?”

    Trong đôi mắt Yêu Dạ tràn đầy thần sắc sững sờ. Độc Cô Cầu Bại bên cạnh hắn cười cười rồi nói:

    “Ngươi cứ đi tắm rửa cho sạch sẽ đã, rồi ta nói cho ngươi biết nguyên nhân là vì sao!”

    Nói xong câu đó, hư ảnh của Độc Cô Cầu Bại lập tức biến mất phía sau Yêu Dạ .

    Yêu Dạ sửng sốt nhưng cũng không hỏi gì thêm, vội vàng thu thập một chút rồi nhắm thẳng hướng đại hoang sơn mạch cách Niết Bàn thành không xa mà đi tới. Sơn mạch đó là một trong những hiểm địa của Niết Bàn thành, trải dài từ Nam đến Bắc gần trăm vạn dặm. Đó cũng là nơi sinh sôi của không biết bao nhiêu ma thú có thực lực đáng sợ. Cho dù là Tu luyện giả Nhân kiệt cảnh tiến vào trong đó cũng hết sức nguy hiểm.

    Trừ ma thú có thực lực đáng sợ ở vòng ngoài, sâu vào bên trong sơn mạch còn có các địa vực hung hiểm cùng với các di tích thượng cổ, nên mặc dù tràn đầy hung hiểm nhưng cũng gắn liền với vô số tài bảo tồn tại. Vì vậy tài nguyên phong phú trong đại hoang sơn mạch kia luôn hấp dẫn vô số cường giả tiến vào trong đó thám hiểm.

    Địa phương Yêu Dạ chuẩn bị đến thuộc về bên ngoài đại hoang sơn mạch, nhưng cho dù là bên ngoài đại hoang sơn mạch thì cũng thường xuyên có ma thú lui tới. Mặc dù đó chỉ là đám ma thú có thực lực không mạnh nhưng đối người mới bắt đầu tu luyện như Yêu Dạ mà nói thì vẫn hết sức nguy hiểm, vì vậy hắn luôn cảnh giác cẩn thận.

    Dựa theo kinh nghiệm thám hiểm vô cùng phong phú trong kiếp trước, Yêu Dạ vẫn có thể tránh khỏi nguy hiểm, cuối cùng tìm được một địa phương bí ẩn tạm thời an cư. Đây cũng là việc làm bất đắc dĩ bởi đại hoang sơn mạch tuy hung hiểm nhưng vẫn an toàn hơn nhiều so với ở lại Phượng Hoàng gia tộc.

    Với kẻ ác tâm như Phạm Bội Tư, nếu một khi bị hắn bắt được, Yêu Dạ chắc chắn sẽ bị Phạm Bội Tư giết chết. Phạm Bội Tư mặc dù thực lực không mạnh nhưng lại biết cách lấy lòng kẻ bề trên. Chỉ cần hắn ton hót vài lời thì sợ rằng Yêu Dạ sẽ không còn cơ hội trỗi dậy. Vì vậy hiện tại Yêu Dạ nhất định phải ẩn nhẫn.

    Hơn nữa, với năng lực của Yêu Dạ trong kiếp trước, cộng thêm việc sở hữu thiên địa chí bảo cổ thư là Luân Hồi Chi Thư, Yêu Dạ chỉ cần thời gian rất ngắn là có thể cường thế quật khởi. Đến lúc đó Phượng Hoàng gia tộc chỉ có hai cường giả cảnh giới Nhân kiệt cảnh đệ ngũ trọng trấn giữ, thì làm sao có thể làm gì được hắn.

    Yêu Dạ sau khi tắm rửa sạch sẽ, tinh thần sảng khoái liền kinh dị phát hiện thân thể lúc trước còn hết sức yếu ớt của mình giờ đây lại tràn đầy lực lượng, phảng phất như trong cơ thể bé nhỏ của mình ẩn chứa sinh cơ vô hạn.

    “Lão sư, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

    Yêu Dạ đã lờ mờ suy đoán được nhưng vẫn chưa dám xác định, vì vậy hắn thầm mặc niệm trong lòng, triệu hồi ra Độc Cô Cầu Bại chân linh bên trong Luân Hồi Chi Thư.

    “Thật ra thì không có gì kỳ quái cả. Ngay từ lúc đầu ngươi triệu hồi Luân Hồi Chi Thư, lực lượng bên trong đó đã bắt đầu vì ngươi mà dịch kinh tẩy tủy.”Thanh âm Độc Cô Cầu Bại vang lên.

    “Cái gì, dịch kinh tẩy tủy?”

    Yêu Dạ trợn trừng mắt, phảng phất như nhìn thấy chuyện gì bất khả tư nghị vậy. Phải, ở kiếp trước hắn cũng đã trải qua dịch kinh tẩy tủy, nhưng chẳng qua khi đó dịch kinh tẩy tủy cần phải có Cơ nhân dược tề với cái giá trên trời. Thế nhưng tiền nào của nấy, hiệu quả mà Cơ Nhân dược tề đem lại cho Yêu Dạ là hết sức khổng lồ, khiến cho việc tu luyện của hắn thênh thang rộng mở.

    “Không cần kỳ quái, Luân Hồi Chi Thư chính là có lực lượng bất khả tư nghị như vậy, hơn nữa Luân Hồi Chi Thư còn có những chỗ tốt khác nữa, sau này ngươi sẽ biết được.”

    Nghe Độc Cô Cầu Bại nói vậy, Yêu Dạ cố gắng kìm nén sự hưng phấn như điên trong lòng xuống. Đồng thời thầm nghĩ cũng không có gì là kỳ quái cả, dù sao Luân Hồi Chi Thư cũng là thiên địa chí bảo a.

    “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ phải đi theo con đường tu luyện của mình. Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”Độc Cô Cầu Bại hỏi.

    Yêu Dạ kiên nghị trả lời:

    “Không sợ hãi, dũng cảm tiến tới!”

    “Rất tốt, như vậy mới có dáng dấp của chủ nhân Luân Hồi Chi Thư!”

    Độc Cô Cầu Bại vui mừng nói, sau đó lại chỉ vào viên Ngọc Thạch màu đen trên cổ Yêu Dạ:

    “Trên người của ngươi, đó là vật duy nhất mà ta nhìn không thấu, đừng thấy nó chỉ là Ngọc thạch bình thường mà xem nhẹ, ta nghĩ trong đó hẳn là ẩn chứa bí mật của gia tộc các ngươi cũng nên! Nó cũng là một bảo bối đó!”

    “Vậy ư?”

    Yêu Dạ nhíu chặt lông mày, đưa tay mân mê viên Ngọc Thạch. Trong ký ức của hắn, đây dường như là vật duy nhất mà cha mẹ hắn để lại.

    “Cái này có vẻ thật sự là bảo vật, ngươi thử nhỏ vào đó một giọt máu xem sao!”Độc Cô Cầu Bại nói.

    Yêu Dạ gật đầu, cắn đầu ngón tay út của mình, nặn lên đó một giọt máu. Ngay khi máu của Yêu Dạ tiếp xúc với viên Ngọc Thạch thì bỗng nhiên từ trên Ngọc Thạch chợt phát một vầng ánh sáng đỏ rực. Trong vầng sáng đó, Yêu Dạ chỉ cảm thấy vô số kinh văn thần bí cổ xưa mạnh mẽ tiến vào trong đầu hắn.

    “Đây là Phượng Hoàng Niết Bàn tâm kinh!”

    Trong mắt Yêu Dạ ngập tràn vẻ kinh ngạc bất định, còn Độc Cô Cầu Bại lại quả quyết:

    “Xem ra, huyết mạch truyền thừa của gia tộc ngươi quả nhiên có chút môn đạo a!”

    Bình phẩm, ném đá Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
    Tham gia dịch
    Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)