Trinh Thám  Võ Hiệp Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ - Chu Tiểu Xuyên

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 22: Ngũ quân chi chiến
    Chương 30: Tuyệt lộ

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Tiêu Thiên Đình đã đuổi theo hai ngày, nhưng lại không nhìn thấy đại đội nhân mã quân Tống đâu. Hắn quay đầu nhìn xem hai ngàn kỵ binh phía sau, nhất thời cảm giác bọn hắn quả thực không có hăng hái. Nếu như nhanh hơn chút nữa, nói không chừng liền có thể một mẻ hốt gọn đám quân Tống kia rồi.

    Thế nhưng Tiêu Thiên Đình cũng biết, đám thuộc hạ của mình thực sự đã đến cực hạn. Từ ngoài thành Chân Định phủ một đường bôn ba về gấp bố trí mai phục, lại một đường truy tung đến nơi đây. Mấy ngày rồi bọn họ không có nghỉ ngơi thật tốt.

    Một vị tướng lãnh giỏi không chỉ biết làm thế nào để chiến sĩ chiến đấu, càng phải biết làm thế nào để chiến sĩ nghỉ ngơi.

    Kể từ khi biết được tin tức Tô Chuyết có thể đã mất mạng, Tiêu Thiên Đình liền trở nên hưng phấn. Hắn biết đây là thời điểm để nhóm quân Tống này vĩnh viễn bị tiêu diệt. Hiện tại Gia Luật Hùng Tài cũng đã chết, chỉ cần tiêu diệt nhóm quân Tống này, thì hết thảy mọi sự vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của mình.

    Trên đường, Tiêu Thiên Đình bị phục kích mấy lần, quy mô không lớn, rõ ràng chính là thời điểm khẩn cấp rút lui, lưu lại bọc hậu, mục đích đúng là vì kéo chậm bước chân của truy binh. Kế sách như thế ai cũng biết dùng.

    Dựa theo số lượng đống lửa đến xem, nhóm quân Tống này có chừng hơn ba ngàn người. Nhưng mà kỳ quái là nhân số vậy mà đang không ngừng gia tăng. Đến cuối cùng, nhân số cuối cùng đã bất ngờ vượt qua con số năm ngàn người tiến vào Liêu cảnh trước đây!

    Tiêu Thiên Đình lập tức nhớ lại vào thời Chiến quốc điển cố Bàng Quyên truy đuổi Tôn Tẫn, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh. Tô Chuyết chết rồi, xem ra tướng lĩnh quân Tống vẫn còn làm ra một ít trò trống. Kế sách tăng bếp này chắc là có thể hù dọa được những người khác, thế nhưng bọn chúng đụng phải chính là Tiêu Thiên Đình ta!

    Nghĩ rõ ràng toàn bộ mọi chuyện, Tiêu Thiên Đình lập tức đem một vạn kỵ binh dưới tay chia ra hai ngàn người. Hắn muốn dẫn theo hai ngàn người này lên đường cả ngày lẫn đêm, đánh tan quân Tống chỉ trong một trận.

    Tiêu Thiên Đình đã tính trước, đối phó một đám tàn binh thua trận và còn đánh mất quân tâm, bằng hai ngàn người này là đủ!

    Hai ngày sau, trận tuyết lớn kia đã tích một tầng tuyết dày trên thảo nguyên. Ánh nắng chiếu rọi, phản xạ ánh sáng làm người ta có chút chói mắt. Tiêu Thiên Đình hình như đã có thể trông thấy trên mặt tuyết nơi xa có một hàng vết vó ngựa. Có lẽ là hắn già rồi, ánh mắt có chút không tốt lắm, liền hỏi một phó tướng bên cạnh:

    - Phía trước có đúng là vết vó ngựa không?

    Phó tướng kia nhìn chăm chú một hồi, lớn tiếng đáp:

    - Tướng quân không nhìn lầm, đó chính là dấu vó ngựa!

    Tiêu Thiên Đình vừa mừng vừa sợ, hô:

    - Chúng quân nghe lệnh, chạy về phía trước, một mẻ hốt gọn quân Tống!

    Hắn hô to, dẫn đầu giục ngựa xông về phía trước. Hai ngàn người sau lưng reo hò tru lên, giục ngựa phi nước đại. Chạy hơn hai dặm đường, đằng trước là một khe núi. Trên núi tuyết đọng vừa tan một chút, lộ ra nham thạch đen sì lớm chởm.

    Tiêu Thiên Đình chậm dần tốc độ, tiến vào trong khe núi. Trong khe núi địa thế chật hẹp, chỉ có thể chứa bốn người cùng cưỡi ngựa đi qua. Đội ngũ hai ngàn người kéo ra một khoảng cách rất dài.

    Tiêu Thiên Đình nhướng mày, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác chẳng lành. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người người nhốn nháo, đã không nhìn thấy miệng hang lúc vào. Lại nhìn về đằng trước, con đường rời khe núi cũng không xa phía trước, mơ hồ hiện ra ánh sáng.

    Có lẽ là mình nghi thần nghi quỷ! Tiêu Thiên Đình nghĩ vậy trong lòng, tiếp tục đi về phía trước.

    Thời điểm sắp đến cửa cốc, loáng thoáng nhìn thấy trên con đường phía trước có một người ngồi trên lưng ngựa. Tiêu Thiên Đình nheo mắt lại, hỏi:

    - Đó là người sao?

    - Không sai!

    Phó tướng ở sau lưng đáp, rồi nói.

    - Chỉ là...

    - Chỉ là cái gì?

    Tiêu Thiên Đình hỏi.

    Phó tướng đáp:

    - Chỉ là người kia hình như chỉ có một cánh tay!

    - Người cụt tay...

    Tiêu Thiên Đình lẩm bẩm mấy chữ này trong miệng, tiếp tục đi về phía trước. Cho đến khi có thể thấy rõ người ở phia trước, Tiêu Thiên Đình dừng lại.

    Bởi vì Tiêu Thiên Đình đã trông thấy người kia hình như là một người Hán. Hơn nữa cánh tay trái sót lại của người đó còn cầm một cây cờ, trên cột cờ viết một chữ "Tống" to lớn đỏ rực, phấp phới theo gió, giống như một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.

    Người cụt tay này bất ngờ chính là đội trưởng hổ đội của Toàn Phong doanh, Quách Uy!

    Trong lòng Tiêu Thiên Đình cả kinh, liền nghe Quách Uy rống to:

    - Lũ chó Khiết Đan, ông mày chờ ở đây lâu rồi đấy!

    Tiếng rống rung trời, vang vọng qua lại ở giữa khe núi. Trái tim Tiêu Thiên Đình đập loạn, vội vàng quay đầu hô:

    - Mau lui lại mau lui lại!

    Nhưng mà một hàng dài hai ngàn người muốn lui về phía sau cũng là không dễ. Hơn nữa người cuối hàng đã thấy, trên con đường rời khe núi đằng sau lưng lại xuất hiện một hàng quân Tống.

    Sắc mặt Tiêu Thiên Đình trắng bệch, lúc quay đầu lại, sau lưng Quách Uy cũng xuất hiện một đội nhân mã, cầm trường mâu trong tay, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

    Tiêu Thiên Đình sợ hãi bật thốt lên:

    - Mắc lừa rồi!

    Hắn bỗng rút ra cương đao bên hông, hét lớn một tiếng:

    - Chúng quân nghe lệnh, theo ta tiến lên!

    Tiêu Thiên Đình thúc hai chân vào bụng ngựa, dẫn đầu xông về phía Quách Uy. Sau lưng Quách Uy đột nhiên xuất hiện một đội cung tiễn thủ. Mũi tên mang theo cuồng nộ rít gào mà tới.

    Tiêu Thiên Đình vội vàng thúc ngựa lui lại, sau lưng binh lính Khiết Đan nâng lên tấm chắn bảo vệ hắn. Nhưng mà rất nhiều người không kịp giơ lên tấm chắn, đã ào ào kêu thảm ngã xuống đất không dậy nổi.

    Tiêu Thiên Đình đang gấp rút nghĩ đối sách, bỗng nhiên cảm giác được mặt đất xung quanh rung động không ngừng. Trái tim của hắn trầm xuống, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên sườn núi hai bên dốc đứng đột nhiên lăn xuống vô số tảng đá lớn. Trong khe núi người Khiết Đan hoảng sợ thất sắc, nhảy xuống lưng ngựa mà chạy trối chết.

    Đá lớn lăn xuống, không ít người bị cán thành thịt nát, rất nhiều là bị nện gãy tay gãy chân, phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng. Khe núi chật hẹp, nhân mã xô đẩy giẫm đạp lẫn nhau, không ít người bị đồng bạn sống sờ sờ giẫm chết.

    Tiêu Thiên Đình nhìn xem một màn thảm thiết này, trong mắt bắn ra lửa giận hừng hực. Hắn ngẩng đầu nhìn lên núi, loáng thoáng trông thấy một bóng người thon gầy nho nhã, đang quan sát toàn bộ mọi việc trong khe núi.

    Tiêu Thiên Đình lập tức minh bạch hết thảy, lửa giận tràn đầy biến thành một câu gầm thét:

    - Tô Chuyết ——

    Hắn trông thấy Tô Chuyết đứng trên một nơi bằng phẳng, bên cạnh chỉ có một lão già và một thiếu nữ. Tiêu Thiên Đình giơ đao lên, hét lớn:

    - Mọi người theo ta lên sườn núi!

    Đám người Khiết Đan nghe được tiếng hô của Tiêu Thiên Đình, trong lòng ổn định lại, dồn dập đi theo Tiêu Thiên Đình leo lên trên núi.

    Hai bên khe núi, quân Tống đã trật tự sắp trận, bắt đầu chặn giết quân Liêu. Đây là một cuộc tàn sát thiên về một bên, người Khiết Đan gần như hoàn toàn không còn sức đánh trả.

    Tô Chuyết lạnh lùng nhìn xem mọi sự, đối với y mà nói, cuộc chém giết thảm thiết này chỉ giống như là một trò chơi. Tô Chuyết không phải là một kẻ lãnh khốc, nhưng khi đối mặt chiến trường ngươi chết ta sống, con người cho dù ôn nhu cũng sẽ trở nên vô cùng kiên cường.

    Tiêu Thiên Đình đã vọt tới giữa sườn núi, cách Tô Chuyết không xa. Nhưng người đi theo sau lưng hắn thì càng lúc càng ít.

    Tiêu Thiên Đình quay đầu nhìn thoáng qua khe núi, thần sắc trên mặt trở nên vô cùng thê lương. Quân Liêu mặc dù còn đang chống cự, nhưng cuối cùng không trốn khỏi mệnh xấu bị chém giết.

    Tiêu Thiên Đình quay đầu nhìn sang Tô Chuyết, dồn hết lực lượng còn sót lại chạy về bên đó. Nhưng mà vừa chạy hai bước, sau lưng Tô Chuyết bỗng nhiên xuất hiện mười cung tiễn thủ. Hàn mang trên mũi tên làm cho sống lưng Tiêu Thiên Đình phát lạnh.

    Trong lòng Tiêu Thiên Đình có vạn phần không cam chịu. Hắn giận dữ hét:

    - Tô Chuyết, có gan thì đến quyết chiến sinh tử!

    Tô Chuyết lẳng lặng nhìn qua hắn, trong mắt lại lộ ra một vẻ thương hại. Y chỉ cảm thấy buồn cười, nếu như Tô Chuyết đổi chỗ với Tiêu Thiên Đình, Tiêu Thiên Đình sẽ tiếp nhận lời khiêu chiến này sao?

    Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, cuối cùng không nói một lời, vung tay lên. Sau lưng mười mấy mũi tên nhọn mang theo tiếng gào tử vong bắn về phía Tiêu Thiên Đình.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 22: Ngũ quân chi chiến
    Chương 31: Rút quân

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Chiến đấu cũng không kéo dài bao lâu. Người Khiết Đan rất có huyết tính, vậy mà không có người nào đầu hàng. Bởi vậy bị quân Tống không chút lưu tình giết sạch toàn bộ.

    Ngay ở lúc này, lưu tình đối với kẻ địch chính là vô tình đối với mình và đồng bạn.

    Tô Chuyết cũng không muốn xem tràng cảnh bọn họ dọn dẹp chiến trường, đi qua một nơi xa. Chu Thanh Liên đứng ở bên cạnh Tô Chuyết, khe khẽ thở dài:

    - Sắp kết thúc rồi chứ?

    Tô Chuyết biết lão nói cái gì, trầm mặc một lát, đáp:

    - Gia Luật Hùng Tài chết rồi, Tiêu Thiên Đình chết rồi, chắc chắn Liêu hoàng sẽ rất nhanh hạ lệnh rút quân.

    Chu Thanh Liên nói:

    - Ngươi nghĩ kỹ trở về Đại Tống sau đó nên làm gì chưa?

    Tô Chuyết thở dài thườn thượt, nói ra:

    - Chưa biết...

    Dừng một chút, lại nói:

    - Vẫn là còn sống trở về trước rồi hẵng tính!

    Nói xong Tô Chuyết quay người rời đi, vừa vặn đối mặt với Hạ Thanh Phong. Hạ Thanh Phong biểu lộ kỳ quái, hiển nhiên nghe thấy hai người đối thoại, cảm thấy khó hiểu.

    Tô Chuyết hỏi:

    - Có việc gì không?

    Hạ Thanh Phong nhận ra Tô Chuyết không cao hứng cho lắm, hỏi vội:

    - Tô tiên sinh, các huynh đệ đã dọn dẹp xong xuôi, cũng an táng người Khiết Đan ở chỗ này theo phân phó của tiên sinh. Bước kế tiếp chúng ta nên hành động như thế nào?

    Tô Chuyết ngóng nhìn thảo nguyên hoang vu phương xa, thản nhiên nói:

    - Tiếp tục cướp bóc, chế tạo rối loạn, thẳng đến khi Khiết Đan rút quân!

    Tin tức rất nhanh liền truyền đến triều đình Đại Liêu. Thất hoàng tử bị giết, Nam Viện đại vương Tiêu Thiên Đình chiến tử, ngay cả chưởng môn nhất đại bang phái Khiết Đan là Tiêu Thiên Quân cũng tự dưng bị giết.

    Từng tin tức kinh thiên động địa truyền đến, khiến cho trên dưới triều đình đồng loạt hoảng sợ. Ngay cả Liêu hoàng bệnh lâu cũng không biết lấy khí lực từ đâu ra, một cước đạp đổ long án xuống đất, cho thấy sự phẫn nộ trong lòng ông ta.

    Bọn hắn đã điều tra rõ, chi đội quân Tống tiến vào Khiết Đan chẳng qua chỉ có năm ngàn người. Thế nhưng quân canh giữ ở các nơi và một vạn kỵ binh mà Tiêu Thiên Đình lặng lẽ mang về, quả thực là không có cách nào tóm được bọn chúng. Mỗi lần nhận được kế hoạch vây quét từ các nơi truyền lên, nhưng không lâu sau liền sẽ thu được tin tức vây quét thất bại.

    Trên dưới toàn quốc đã tập kết mấy vạn binh mã, vây quét hơn một tháng, nhưng từ đầu đến cuối không thể tiêu diệt nhóm quân Tống này. Ngược lại quân Tống cướp bóc thôn trang thỉnh thoảng truyền đến tin tức làm cho lòng người bàng hoàng.

    Đến nước này rồi, tất cả mọi người đều đã ý thức được, nhất định phải triệu hồi mười bạn tinh binh ở tiền tuyến. Không chỉ bởi vì chi quân đội mà Tô Chuyết dẫn đầu, càng là bởi vì thời buổi ngày đông giá rét, lương thảo tiếp tế thực sự khó khăn. Nếu như lại để cho Tô Chuyết đánh cướp đội ngũ đưa lương, đến lúc đó đại quân ở tiền tuyến hết đạn cạn lương, thì hậu quả khó mà lường được.

    Liêu hoàng lại lần nữa hạ chỉ, Liêu quân ở Tống cảnh không có Tiêu Thiên Đình quản sự, phó tướng còn lại không dám cãi mệnh, đành phải suất quân lũ lượt rút lui. Tất cả châu huyện xâm chiếm lúc trước đều bỏ qua.

    Một con khoái mã phi như bay mà đến, truyền tin tức này vào trong tay Tô Chuyết. Trên khuôn mặt tái nhợt của Tô Chuyết rốt cục nở một nụ cười.

    Mặc dù trải qua hơn một tháng, nhưng trước sau không nhận được tĩnh dưỡng điều trị đầy đủ, Tô Chuyết khôi phục tổn thương cực chậm, cho tới bây giờ còn khó có thể vận dụng võ công.

    Con mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm gương mặt Tô Chuyết. Từ khi tiến vào Liêu cảnh đến bây giờ cũng đã hơn hai tháng. Ban đầu từ năm ngàn ngươi khôi giáp sáng loáng, bây giờ biến thành hơn hai ngàn người quần áo hỗn tạp rách rưới. Duy nhất không thay đổi là linh hồn cương nghị và ngọn lửa bùng cháy trong mắt bọn họ.

    Tô Chuyết đặt tờ giấy trong tay xuống, trầm giọng nói:

    - Các huynh đệ, chúng ta có thể về nhà rồi!

    Tiếng nói của Tô Chuyết không lớn, lại rõ ràng truyền vào trong lỗ tai của mỗi người. Yên lặng một hồi, trong đám người chợt bộc phát ra một tiếng hô rung chuyển đất trời.

    - A ——

    - Về nhà rồi ——

    Không biết ai hô một tiếng, mọi người bỗng nhiên túm tụm quanh Tô Chuyết, khiêng Tô Chuyết lên, nhấc lên giữa không trung. Nếu không phải bận tâm Tô Chuyết trọng thương chưa lành, thì sớm đã ném hắn lên rồi.

    Ngọc Nương xông về phía trước, liên tục đập mấy tên hán tử lỗ mãng này, miệng thì mắng:

    - Mau đặt hắn xuống! Các ngươi muốn hại chết hắn sao?

    Mấy tên hán tử bị Ngọc Nương đánh quay sang nhếch miệng cười với nàng một tiếng, nếu không phải Ngọc Nương là phụ nữ, lại đang ôm con, chỉ sợ cũng muốn khiêng nàng lên. Hai tháng nay, mỗi ngày Ngọc Nương trị thương băng bó cho bọn họ, y hệt như một đại phu dụng tâm, nào có thể nghĩ đến trước đây nàng là một yêu nữ chuyên môn hạ độc hại người.

    Mọi người náo loạn một trận, dần dần bình ổn lại. Bọn họ y nguyên mười phần cảnh giác, dù sao vẫn đang ở hiểm địa. Nhưng bầu không khí vui sướng còn chưa tiêu tán, tất cả mọi người ba năm một bọn, đã bắt đầu nhỏ giọng bàn luận nên về nhà gặp mặt vợ con thân nhân như thế nào.

    Ngọc Nương bước lên đưa mắt nhìn thoáng qua Tô Chuyết, hỏi:

    - Thế nào? Ngươi không sao chứ?

    Tô Chuyết nhìn xem vẻ mặt ân cần của nàng, không thể nín được cười, nói ra:

    - Xem ra ngươi đã thành đệ tử chân chính của Chu tiền bối! Về sau nên đổi giọng gọi Ngọc lang trung rồi!

    Ngọc Nương nặng nề hừ một tiếng, quay người chạy đi. Chu Thanh Liên ở một bên vuốt râu cười to:

    - Không ngờ tính tình Ngọc Nương cũng đã thay đổi!

    Tô Chuyết gật đầu, thở dài:

    - Đúng vậy, chiến tranh thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ...

    Chu Thanh Liên nói:

    - Kỳ thật nếu như vào lúc Khiết Đan rút quân, quân canh giữ Đại Tống có thể có thể áp dụng truy kích, phối hợp hành động của chúng ta, hẳn là có thể làm cho quân Liêu trọng thương!

    Tô Chuyết nhíu mày, cười nói:

    - Không ngờ Chu đại phu không đọc sách thuốc, thế mà cũng học đòi binh pháp rồi!

    Chu Thanh Liên cười nói:

    - Là ta mưa dầm thấm đất, kinh qua những ngày này sao có thể không học được một chút môn đạo?

    Tô Chuyết gật đầu, nói:

    - Đáng tiếc thủ tướng của Đại Tống đa số đều là hạng người bảo thủ không chịu thay đổi, không biết tiến thủ, không cầu có công chỉ cầu không có tội. Bọn hắn nhất định không dám rời thành truy kích, cho nên chúng ta cũng không cần ôm ảo tưởng này.

    Chu Thanh Liên thở dài, nói:

    - Nếu như vậy, đường về của chúng ta lại phải quanh co một chút.

    Lúc này, Hạ Thanh Phong cùng Quách Uy và Chung Vũ bước nhanh tới. Năm vị đội trưởng của Toàn Phong doanh đến nay chỉ còn lại hai người này.

    Hạ Thanh Phong mở miệng hỏi:

    - Tô tiên sinh, ta tìm hai người họ tới thương nghị kế sách rút về!

    Trải qua hai tháng ma luyện, Hạ Thanh Phong càng ngày càng thành thục, đã có thể một mình đảm đương một phía. Nhìn xem đồng bạn sớm chiều ở chung hai tháng, trong lòng Tô Chuyết dâng lên cảm giác ấm áp, ngồi xuống ngay tại chỗ, nói:

    - Tốt! Chúng ta lại hành động một lần cuối cùng!

    Mấy người vây thành một vòng tròn, Tô Chuyết mở miệng nói trước:

    - Nếu như ta đoán không sai, lần này người Khiết Đan khẳng định sẽ không dễ dàng thả chúng ta về. Kế hoạch của bọn hắn nhất định sẽ là, quân canh giữ thượng binh từ bắc hướng nam và đại quân rút về từ nam hướng bắc, muốn tiến hành một trận lùng bắt tỉ mỉ nhất nhằm vào chúng ta!

    Ba người khác nghe vậy biến sắc, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh. Lúc này Quách Uy kêu lên:

    - Không thể nào!

    Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức ý thức được nói sai, vội vàng giải thích nói:

    - Các người đừng hiểu lầm, lão Quách ta cũng không có sợ chết!

    Tô Chuyết cười khoát khoát tay, nói:

    - Thương kinh Liêu quốc tập kết quân canh giữ chừng ba bốn vạn người, Đại quân bắc thượng cũng có mười vạn tinh binh. Trận thế này đích xác là đủ dọa người. Thế nhưng ta lại cảm thấy trong đó có không ít lỗ thủng!

    Con mắt ba người tỏa sáng, biết Tô Chuyết nhất định lại có diệu kế. Hạ Thanh Phong cười nói:

    - Tô tiên sinh, tiên sinh đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói đi!​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 22: Ngũ quân chi chiến
    Chương 32: Trở về

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Ba người Hạ Thanh Phong tràn đầy lòng chờ mong, yên lặng nghe Tô Chuyết trù tính.

    Tô Chuyết mở miệng nói:

    - Quân canh giữ cảnh nội Liêu quốc đã từng đánh nhiều trận với chúng ta, cũng bị thiệt thòi không ít dưới tay chúng ta. Ta dám nói, lần này bọn hắn đuổi bắt nhất định sẽ không dốc hết toàn lực. Nguyên nhân có mấy cái, thứ nhất, quân canh giữ tụ họp lại cũng không phải là bền chắc như thép, mà là thuộc về từng bộ lạc, bởi vậy chẳng có ai nguyên ý đụng phải chúng ta trước nhất. Tùy tiện tiếp xúc giao chiến với chúng ta, chẳng những sẽ làm nhà mình đại thương nguyên khí, còn có thể để bộ lạc khác cướp công lao!

    Y dừng một chút, lại nói:

    - Thứ hai, trong hai tháng nay, nhóm quân canh giữ này đã chịu nhiều đau khổ dưới tay chúng ta. Chúng ta muốn bọn hắn hướng đông, bọn hắn sẽ phải hướng đông, muốn bọn hắn hướng tây, bọn hắn liền phải hướng tây. Bởi vậy, trong lòng bọn hắn nhất định sẽ cảm thấy đám quân từ biên cảnh trở về, tháng ngày sinh hoạt ngược lại dễ chịu hơn so với bọn hắn.

    Quách Uy bỗng cười ha ha:

    - Thì ra đây là bệnh đỏ mắt, chẳng những người Hán chúng ta có, mà người Khiết Đan cũng có!

    Tô Chuyết mỉm cười, nói:

    - Đây cũng không phải là bệnh đỏ mắt, người nào cũng luôn cảm giác mình vất vả còn người khác thì an nhàn, tật xấu này mỗi người trong thiên hạ đều có hoặc nhiều hoặc ít.

    Y nói tiếp:

    - Quân canh giữ cảnh nội Liêu quốc sẽ cảm thấy nên để mười vạn tinh binh rút về chuyên môn đi đối phó chúng ta mới đúng. Bởi vậy quân canh giữ nhất định sẽ không toàn lực vây quét. Trái lại quân đội rút về cũng sẽ cho rằng như vậy. Bọn hắn nhất định sẽ cảm thấy mình ra ngoài chinh chiến thời gian dài, nhưng bởi vì những kẻ vô năng trong nước mà bị ép phải rút lui, ném đi các thứ đã cướp đến tay. Bởi vậy bọn hắn vây quét chúng ta sẽ không quá kịch liệt

    Hạ Thanh Phong cười nói:

    - Nếu nói như vậy, lần này chúng ta ngược lại kiếm được chỗ trống để chui rồi!

    Tô Chuyết cười nói:

    - Tuy nói như thế, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận thì hơn. Bằng không nếu như chúng ta đụng vào trong lòng người khác, đại lễ bực này bọn hắn làm sao có đạo lý không thu. Bởi vậy chúng ta vẫn phải thương lượng ra một sách lược vẹn toàn!

    Ba người nghiêm sắc mặt, trăm miệng một lời:

    - Cẩn tuân lệnh Tô tiên sinh!

    Tô Chuyết gật đầu, nói:

    - Chúng ta đánh đến bây giờ, cờ xí cũng mất, khôi giáp vũ khí đều hư hỏng không khác mấy. Đến nay rất nhiều huynh đệ đều cầm vũ khí của người Khiết Đan, đây vừa vặn là điều kiện có lợi cho chúng ta phá vòng vây. Chúng ta có thể chia làm hai nhóm, và từ trong hai nhóm có thể phân ra mấy tiểu đội. Ngụy trang thành người Khiết Đan, lợi dụng thời điểm quân Liêu rút lui gây nên hỗn loạn, trà trộn vào đi đến biên canh! Chẳng qua...

    Ba người nghe Tô Chuyết nói chẳng qua, biết còn có đoạn sau. Tô Chuyết lại nói:

    - Để bảo đảm không có sơ hở nào, chúng ta còn cần một nhánh kỵ binh có thể dẫn dắt sự chú ý của quân Liêu!

    Vừa dứt lời, Quách Uy liền lớn tiếng nói:

    - Loại sự tình này nhất định phải tính thêm lão Quách ta!

    Tô Chuyết cười nói:

    - Quách tướng quân mặc dù dũng mãnh, nhưng dù sao đang bị trọng thương, nên đi theo đại quân trở về...

    Tô Chuyết còn chưa nói hết, Quách Uy liền nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:

    - Tô tiên sinh, tiên sinh đừng thấy lão Quách chỉ còn một cánh tay, nhưng khi đánh trận tuyệt đối sẽ không cẩu thả!

    Quách Uy la hét ầm ĩ một phen hấp dẫn sự chú ý của các tướng sĩ khác. Hạ Thanh Phong vội vàng đứng dậy giữ chặt Quách Uy, để phòng hắn lại nói nhảm.

    Tô Chuyết thấy vô luận như thế nào cũng không thuyết phục được Quách Uy, đành phải miễn cưỡng đáp ứng. Hai người khác, Hạ Thanh Phong và Chung Vũ tất nhiên cũng không chịu đi trước, nhất định muốn lưu lại yểm bộ mọi người rút lui. Tô Chuyết đành phải để bọn họ trước tiên lựa chọn hơn mười chiến sĩ.

    Kết quả càng thêm ngoài ý định, ba người trở về vừa nói ra nguyên do, vậy mà không có ai nguyện ý trở về trước, đều xin được lưu lại, cùng chung hoạn nạn với mọi người. Ngay cả Ngọc Nương tính tình cổ quái, nhìn thấy một màn này, cũng không nhịn được cảm động rơi lệ.

    Nhưng như vậy cuối cùng cũng không xong. Sắc mặt Tô Chuyết nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, cưỡng ép ra lệnh hai người Hạ Thanh Phong và Chung Vũ suất đội trở về. Hai người không có cách nào, đành phải tuân mệnh. Lại từ trong quân lựa ra hai mươi người có thân thủ tốt nhất, phản ứng nhanh nhẹn nhất lưu lại. Đem những con ngựa cường tráng nhất nhanh nhất trong toàn quân đổi cho bọn họ.

    Tất cả mọi người đều mang đao kiếm và dụng cụ bảo hộ tốt nhất cùng thịt khô tích trữ trên thân, đưa cho những người này. Mọi người tạm biệt xong xuôi, Tô Chuyết vỗ vỗ bả vai Hạ Thanh Phong, nghiêm mặt nói:

    - Nhất định phải đưa bọn họ trở về an toàn!

    Hạ Thanh Phong trịnh trọng gật đầu, nói:

    - Tô tiên sinh nhất định cũng phải trở về bình an!

    Tô Chuyết cười nói:

    - Yên tâm, các người đi trước một bước, sau đó chúng ta đến ngay!

    Ngọc Nương và Chu Thanh Liên cũng đi lên trước, giao một bình dược hoàn cho Tô Chuyết. Chu Thanh Liên nói:

    - Tô Chuyết, hai người chúng ta đi theo ngươi ngược lại là vướng víu, vậy không cho ngươi thêm phiền toái nữa. Chúng ta gặp ở Chân Định phủ!

    Tô Chuyết gật đầu, Ngọc Nương dặn dò:

    - Mỗi ngày ngươi phục dụng hai viên trong bình thuốc này, đối với thương thế của ngươi có chỗ tốt!

    Tô Chuyết gật đầu, đưa mắt ngóng nhìn đại quân đi xa. Bọn họ dựa theo kế hoạch, phân tán rút lui, hết thảy ngay ngắn rõ ràng, không chút hoảng loạn.

    Tô Chuyết quay đầu trông thấy Quách Uy, lớn tiếng nói:

    - Quách tướng quân, đã chuẩn bị rong ruổi một trận rồi chứ?

    Quách Uy lớn tiếng đáp:

    - Lão Quách ta đã sớm không kịp chờ đợi rồi!

    Tô Chuyết hô to:

    - Tốt! Xuất phát!

    Hai mươi mấy người cưỡi khoái mã lướt nhanh như gió, chạy như bay về một phương hướng khác với đại quân.

    Đằng trước có lẽ người Khiết Đan đã bố trí xong thiên la địa võng, nhưng bọn họ có gì phải sợ? Có lẽ thiên quân vạn mã đang ở phía trước, nhưng dù đối phương có vạn người ta cũng thản nhiên bước tới!

    Trên thảo nguyên bao la vang lên tiếng hò thỏa thích của bọn họ.

    Hết thảy đều không khác chút nào so với tính toán của Tô Chuyết. Bọn họ thành công hấp dẫn sự chú ý của đại quân Khiết Đan, nhưng không có một đội quân nào thực sự dốc toàn lực đuổi theo bọn họ. Đổi lại đều chỉ là làm bộ một chút, quan sát lẫn nhau mà thôi.

    Tô Chuyết dẫn theo hai mươi người, quả thực như là mang theo mấy vạn đại quân Liêu quốc đi dạo trên thảo nguyên lúc đông lúc tây.

    Mà người Khiết Đan từ tiền tuyến rút lui về sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, căn bản không có lòng dạ tác chiến. Đây gọi là một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt. Khí thế quân Liêu đã yếu mất, chỉ muốn sớm ngày về nhà, sống qua ngày đông gía rét lạnh lẽo dị thường này.

    Tiếp tục dây dưa bảy tám ngày, Tô Chuyết luôn luôn chú ý tin tức các nơi, từ đầu đến cuối không nghe nói tin tức có quân Tống bị vây bắt. Tô Chuyết suy tính thời gian, đoán chừng đại quân đã bình an trở về Tống cảnh, cuối cùng cũng yên lòng..

    Hiện tại đến phiên bọn họ trở về. Tô Chuyết không chút suy nghĩ, trực tiếp hạ mệnh lệnh, trực tiếp tiến về phía biên cảnh Tống Liêu.

    Tất cả mọi người đều phấn khởi, chỉ còn một đoạn đường cuối cùng. Hi vọng đang ở trước mắt. Ven đường mặc dù thỉnh thoảng gặp phải tập kích nhỏ, nhưng khó mà ngăn bước chân bọn họ về nhà.

    Tuy nói là người kiệt sức, ngựa hết hơi, nhưng nhóm dũng sĩ này rốt cục vẫn bước lên thổ địa tổ quốc. Tất cả mọi người không kìm được sảng khoái lên tiếng hoan hô, tiếng hô xuyên thẳng mây xanh.

    Xa xa, tường thành cao ngất của Chân Định phủ ngay ở phía trước. Tô Chuyết nhất thời vừa hưng phấn vừa có chút bất an. Y muốn lặng lẽ rời đi để tránh phiền phức, nhưng cũng muốn vào thành một chuyến, nói một tiếng tạm biết với các huynh đệ đồng sinh cộng tử. Có lẽ trước khi rời đi cũng nên nói cho bọn họ biết chân tướng.

    Cũng chẳng biết mọi người biết được mình là khâm sai triều đỉnh giả, sẽ có cảm tưởng như thế nào. Khóe miệng Tô Chuyết lộ ra nụ cười. Đang suy nghĩ miên man, đã nhìn thấy cửa thành Chân Định phủ mở ra, từ trong cửa thành đột nhiên vọt ra hai đội võ sĩ mang giáp.

    Hai đội võ sĩ từ hai bên xúm lại, bao vây đám người Tô Chuyết vào một chỗ. Đám người Tô Chuyết đưa mắt nhìn nhau, không rõ ràng cho lắm. Nhóm lính Tống kia từng người cầm trường thương trong tay, bỗng nhiên chĩa ra mũi thương, nhắm thẳng vào đám người Tô Chuyết!​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 22: Ngũ quân chi chiến
    Chương 33: Đồng bào

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Trông thấy tình hình thế này, trái tim Tô Chuyết bỗng nhiên trầm xuống.

    Mọi người đang không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một người đàn ông trung niên dáng vẻ tướng quân, cưỡi con ngựa cao to đi lên phía trước, lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người.

    Người kia hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, nói ra:

    - Các ngươi là ai?

    Quách Uy vốn đã có chút tức giận, lớn tiếng nói:

    - Ngươi là ai?

    Người kia trừng mắt nhỏ, cả giận nói:

    - Lớn mật! Ta chính là thủ tướng Chân Định phủ, tướng quân Hà Hữu Đức! Ta thấy các ngươi mặc trang phục người Khiết Đan, nhất định là kẻ gian được Liêu quốc phái tới!

    Quách Uy cả giận nói:

    - Đánh rắm! Trợn to mắt chó của ngươi mà xem cho rõ, chúng ta đều là Trấn Tây quân Toàn Phong doanh, vừa từ Khiết Đan viễn chinh trở về!

    Hà Hữu Đức bỗng hắc hắc cười lạnh:

    -À --

    Hắn cố ý kéo dài âm điệu, nói ra:

    - Thì ra là thế! Người tới, bắt hết bọn chúng lại cho ta!

    Quách Uy trừng mắt, phẫn nộ quát:

    - Lớn mật! Khâm sai triều đình ở đây, ai dám lỗ mãng!

    Quách Uy hét lên một câu làm cho mấy tên quân Tống kia giật mình kêu lên một tiếng. Một người đánh bạo, một lòng biểu hiện trước mặt Hà Hữu Đức, duỗi ra trường mâu đâm về phía Quách Uy.

    Sắc mặt Tô Chuyết âm trầm, bỗng đưa tay nắm chặt trường mâu. Người kia chỉ cảm thấy trương thương giống như dính lên một tảng đá lớn, không thể động đậy mảy may. Hắn sử dụng toàn bộ sức mạnh, cả thân thể gần như treo trên cán thương, như cũ không cách nào rút ra trường thương.

    Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể dùng sức vặn vẹo trường thương. Tô Chuyết còn không nói một lời, lạnh lùng nhìn xem Hà Hữu Đức. Máu tươi từ bàn tay cầm mũi thương tùy ý chảy xuống. Quách Uy giật nảy cả mình, la lớn:

    - Tô tiên sinh --

    Tô Chuyết ngăn hắn lên tiếng, quay sang Hà Hữu Đức nói:

    - Ta là Tô Chuyết, ngươi có lời gì, trực tiếp nói với ta là được!

    Hà Hữu Đức biến sắc, suýt nữa ngã xuống từ trên lưng ngựa. Hắn nhìn chằm chằm Tô Chuyết, run giọng nói:

    - Ngươi... Ngươi chính là Tô Chuyết?

    Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng. Hà Hữu Đức cười hắc hắc nói:

    - Tốt tốt tốt... Tô Chuyết, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, ta nhất định sẽ không làm khó những người kia!

    Quách Uy cả giận nói:

    - Phóng rắm vào mặt mẹ mày!

    Tô Chuyết ngăn cản Quách Uy. Y biết, đại đội nhân mã mà Hạ Thanh Phong và Chung Vũ mang về nhất định cũng gặp phải tao ngộ tương tự. Mặc dù Tô Chuyết nghĩ đến chuyến này sẽ không dễ dàng, nhưng vẫn không đoán được lòng người hiểm ác như vậy. Tô Chuyết đào tẩu một mình không khó, thế nhưng mấy ngàn người vào sinh ra tử cùng mình chỉ sợ sẽ khó tránh khỏi tội chết.

    Nghĩ tới đây, Tô Chuyết lạnh lùng nói:

    - Được! Hà Hữu Đức, ta đi với ngươi!

    Nói xong, cởi ra Thanh Hồng kiếm bên hông ném xuống mặt đất. Hà Hữu Đức vội vàng sai khiến thủ hạ nhặt lên, áp giải hai mươi người này đi vào trong thành.

    Chân Định phủ bị vây khốn mấy tháng, có thể thấy được tình cảnh trong thành hỗn độn, đổ nát thê lương khắp nơi. Hà Hữu Đức áp giải đám người này rêu rao khắp nơi, dẫn tới bách tính vây xem. Mấy ngày trước đây cũng từng xuất hiện tình hình giống vậy, những người bị bắt tuy rằng mặc quần áo người Khiết Đan nhưng đều là người Hán. Trong mắt dân chúng, thần thái của bọn họ còn kiên nghị hơn so với bọn tướng sĩ thủ thành.

    Rất nhanh liền có người biết, đám người này chính là đội kỵ binh tiến vào Liêu quốc tiến hành viễn chinh như trong lời đồn. Bách tính đầu tiên là nhỏ giọng thì thầm với nhau, không biết là ai hô lớn một tiếng "Hảo hán tử", tiếp theo tiếng hô nổi lên. Tất cả mọi người đều vỗ tay.

    Hà Hữu Đức ngồi trên ngựa, hết sức khó xử, vội vàng thét lên ra lệnh thủ hạ tăng nhanh bước chân. Một đoàn người đi vào một quân doanh trong thành. Nơi này vốn là doanh trại của quân canh giữ, giờ phút này được đặc biệt trừ ra để an trí đám người Toàn Phong doanh trở về.

    Bởi vì Hà Hữu Đức không biết triều đình sẽ xử trí đám người này như thế nào, cũng không dám xem bọn họ như tù phạm, nhưng không dám để bọn họ tự do hành động, đành phải nghĩ đến chủ ý như vậy.

    Tô Chuyết dẫn người tiến vào cửa doanh, tất cả mọi người được các tướng sĩ trở về trước nghênh đón. Chung quanh có quân canh giữ nhìn chằm chằm, mọi người không tiện trò chuyện, liền tiến vào doanh trướng.

    Hạ Thanh Phong vui vẻ nói:

    - Tô tiên sinh, chúng ta làm theo phân phó của tiên sinh, tất cả đều bình an trở về rồi!

    Tô Chuyết nói liên tục mấy chữ tốt, nhưng không nhìn thấy Chu Thanh Liên và Ngọc Nương trong đám người. Hạ Thanh Phong minh bạch tâm tư của Tô Chuyết, nhỏ giọng nói:

    - Lúc vào thành Chu đại phu và Ngọc cô nương đã lặng lẽ chạy ra ngoài!

    Tô Chuyết hơi chút yên tâm. Quách Uy bỗng mắng to:

    - Lão Hạ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Con mẹ nó, tại sao chúng ta trở thành phạm nhân rồi?

    Trên mặt Hạ Thanh Phong lộ vẻ xấu hổ, nhìn thoáng qua Tô Chuyết. Lấy đầu óc của hắn cũng đã đoán được. Tô Chuyết mỉm cười, nói:

    - Quách Uy, nhập gia tùy tục, trước tiên không nên vọng động!

    Quách Uy phẫn nộ khó bình, lớn tiếng nói:

    - Cái gì mà không nên vọng động? Ta hiểu rồi... Những người này thấy chúng ta lập chiến công nên đỏ mắt! Tô tiên sinh, ngươi dẫn chúng ta giết ra ngoài đi! Ta cũng không tin, một Chân Định phủ nho nhỏ này còn có thể nhốt được chúng ta!

    Sau lưng mấy hán tử tính cách nóng nảy liên thanh phụ họa:

    - Đúng vậy! Giết ra ngoài, giết ra ngoài!

    Trong lòng Tô Chuyết tức giận, cả giận nói:

    - Đủ rồi!

    Mọi người nhất thời yên lặng. Tô Chuyết chán nản nói:

    - Chúng ta đã trở về, không nên đánh nhau nữa...

    Nói xong câu đó, hắn quay người ra ngoài doanh trướng, để lại đám người Quách Uy đưa mắt nhìn nhau.

    Ở Chân Định phủ ba bốn ngày, sáng sớm một hôm, một người ăn mặc trang phục bộ khoái bỗng nhiên xuất hiện trước cửa doanh. Hà Hữu Đức cẩn thận bồi tiếp, thần sắc tràn đầy cung kính.

    Từ xa Tô Chuyết trông thấy người này, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh. Bộ khoái đi lên phía trước, cười nói:

    - Tô Chuyết, đã lâu không gặp!

    Người tới bất ngờ chính là tổng bộ Hoàng Thành Ti, Phương Bạch Thạch!

    Tô Chuyết cười nói:

    - Bây giờ ta lại không muốn gặp ngươi!

    Hà Hữu Đức cố ý thể hiện trước mặt Phương Bạch Thạch, phẫn nộ quát:

    - Lớn mật! Thấy thượng quan còn không quỳ xuống?

    Phương Bạch Thạch phất phất tay. Hà Hữu Đức vỗ mông ngựa sai chỗ, nhất thời xấu hổ vô cùng. Phương Bạch Thạch nói:

    - Tô Chuyết, mặc dù ngươi không muốn gặp ta, nhưng ta lại đặc biệt tới gặp ngươi! Thế nào, đi theo ta một chuyến chứ?

    Tô Chuyết khe khẽ thở dài. Phương Bạch Thạch nhìn xem chúng quân cách đó không xa, cười lạnh một tiếng, nói:

    - Tô Chuyết, ngươi chỉ có ngoan ngoãn đi theo ta, bọn hắn mới có thể sống sót rời khỏi nơi này!

    Hàm ý uy hiếp trong câu nói đó hết sức rõ ràng, Tô Chuyết làm sao nghe không hiểu? Y cười nhạt nói:

    - Triều đình đối xử công thần như thế sao?

    Phương Bạch Thạch cười lạnh nói:

    - Triều đình không quan tâm ai lập công lao lớn bao nhiêu. Chỉ cần có khả năng phản loạn, thì một kẻ cũng không thể giữ!

    Lúc này đám người Quách Uy nhìn thấy bầu không khí bên này kỳ quái, đều đã xúm tới. Rất nhanh tất cả tướng sĩ Toàn Phong doanh may mắn còn sống sót đều nhận được tin tức, đến vây quanh khoảng sân đại doanh. Hơn hai ngàn người chen lấn toàn bộ giáo trường đến con kiến cũng chui không lọt.

    Hà Hữu Đức giật nảy mình, quát:

    - Tới đây làm gì? Mau lui xuống! Mau lui xuống!

    Không có ai đáp lại Hà Hữu Đức, tất cả mọi người đều trợn trừng mắt nhìn hắn. Hà Hữu Đức sợ đến lảo đảo, vội vàng hô với quân canh giữ trước cửa doanh:

    - Có ai không! Có ai không!

    Quân canh giữ Chân Định phủ vội vàng cầm trường mâu vọt vào, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

    Tô Chuyết không để ý đến Hà Hữu Đức, nói với Phương Bạch Thạch:

    - Được! Ta đi với ngươi! Hi vọng ngươi có thể thực hiện lời hứa!

    Phương Bạch Thạch cười nói:

    - Đương nhiên!

    Lúc này Quách Uy bỗng lớn tiếng nói:

    - Tô tiên sinh, tiên sinh đừng đi! Tiên sinh không cần sợ bọn chúng, cùng lắm thì chúng ta liều mạng với chúng!​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 22: Ngũ quân chi chiến
    Chương 34: Hoàng quyền

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Tô Chuyết quay đầu, cười với hắn một cái, nói ra:

    - Quách tướng quân, ta minh bạch tâm ý của tướng quân, ngài không cần nói nhiều.

    Y đảo mắt nhìn quanh, hơn hai ngàn gương mặt chân thành và tha thiết.

    Tô Chuyết nói:

    - Các tướng sĩ Toàn Phong doanh, kỳ thật ta không phải là khâm sai triều đình, mà là khâm phạm triều đình! Ban đầu là ta ngụy tạo Hổ Phù, lừa gạt Vương Tướng quân, điều động Toàn Phong doanh các vị ra ngoài. Ta dẫn theo mọi người tiến vào Liêu quốc, làm cho mọi người thương vong thảm trọng. Tô Chuyết ta, xin bồi tội với mọi người ở đây!

    Nói xong Tô Chuyết chắp tay bái tới đất trước đám người.

    Tất cả mọi người đều trầm mặc xuống. Trải qua hơn hai tháng sớm chiều ở chung, sóng vai chiến đấu, bọn họ làm thế nào sẽ tin tưởng sự thật này?

    Tô Chuyết nhìn về phía Phương Bạch Thạch, Phương Bạch Thạch ngầm hiểu, từ trong tay Hà Hữu Đức phía sau nhận lấy Thanh Hồng kiếm mà Tô Chuyết đã từng dùng, giao cho Tô Chuyết. Tô Chuyết trả kiếm vào tay Hạ Thanh Phong, cười nói:

    - Hạ tướng quân, thật xin lỗi, lừa các vị lâu như vậy. Chuôi kiếm này là Vương tướng quân giao cho tại hạ, bây giờ mời Hạ tướng quân trả cho ngài ấy đi!

    Tô Chuyết nói xong những lời này, xoay người rời đi. Phương Bạch Thạch cười cười, đi theo.

    Hạ Thanh Phong kinh ngạc nhìn xem cây kiếm trong tay, bỗng nhiên la lớn:

    - Tô tiên sinh!

    Tô Chuyết dừng chân lại, ngẩn ngơ quay đầu. Hạ Thanh Phong bỗng đưa hai tay nâng kiếm, quỳ một chân trên đất. Hơn hai ngàn danh tướng sĩ Toàn Phong doanh dồn dập quỳ một gối xuống, hành động trong im ắng mà tiễn biệt Tô Chuyết.

    Tô Chuyết cười cười, quay đầu đi. Rời cửa doanh, Phương Bạch Thạch dắt tới hai thớt ngựa tốt, nói:

    - Lên ngựa đi!

    Tô Chuyết nói:

    - Không ngờ ngươi yên tâm ta như vậy!

    Phương Bạch Thạch cười nói:

    - Ta đương nhiên yên tâm. Chỉ cần ngươi không giở trò, đám người này mới có thể sống. À, đúng, ta còn quên cho ngươi biết. Vệ Tú sinh một đứa con trai cho ngươi, mẹ con bình an!

    Trái tim Tô Chuyết đập mạnh, nhìn xem gương mặt Phương Bạch Thạch, rốt cuộc minh bạch, đây là một cái bẫy mà mình hoàn toàn không cách nào thoát khỏi. Nhưng y tuyệt đối sẽ không tỏ ra yếu thế trước mặt người khác, nói ra:

    - Nói như vậy, ta càng không kịp chờ đợi theo ngươi trở về!

    Nói xong giục ngựa chạy nhanh ra khỏi thành.

    Hai người liên tục chạy như bay vào Biện Lương. Đã cách nhiều năm, lần nữa đi vào kinh thành, trong lòng Tô Chuyết ngũ vị tạp trần. Phương Bạch Thạch cũng không vội tiến cung, mà là mang theo Tô Chuyết ăn uống no nê, lại dẫn hắn rửa mặt một phen, thay đổi một bộ quần áo ra dáng.

    Tô Chuyết cũng không nhiều lời, ai mời cũng không từ chối. Thẳng đến lúc hoàng hôn, hai người mới bận rộn xong xuôi, chuẩn bị tiến cung phục mệnh.

    Hai người xuống ngựa trước cửa thành hoàng cung, đi bộ vào cửa cung. Hộ vệ hai bên trang nghiêm đứng thẳng, làm như không thấy hai người đi vào. Đối diện là một quảng trường khổng lồ, đủ cho vài ngàn người thúc ngựa chạy băng băng. Mặt phía bắc là bậc thang cao ngất, khoảng chừng hơn ngàn bậc. Trên bậc thang mới là cung điện nguy nga.

    Tô Chuyết bỗng dưng ngừng bước, nơi này chính là địa phương năm đó Vệ Tiềm mưu phản binh bại. Một trận huyết chiến kia, mặc dù Tô Chuyết không có tận mắt chứng kiến, nhưng lại một tay thúc đẩy. Không ngờ hôm nay chính mình cũng đến nơi này rồi.

    Dưới bậc thang xa xa mơ hồ có hai người đứng đó. Tô Chuyết đi theo Phương Bạch Thạch bước nhanh đến phía trước, trái tim đột nhiên nhảy lên thình thịch. Bởi vì Tô Chuyết trông thấy, một người đứng ở nơi đó bất ngờ chính là Vệ Tú!

    Vệ Tú mặc một bộ quần áo mộc mạc, ôm một đứa bé trong ngực, trong hốc mắt hàm chứa lệ nóng, ngóng nhìn Tô Chuyết.

    Tô Chuyết kích động không thôi, bỗng nhiên xông tới. Phương Bạch Thạch nhất thời sơ xuất, sắc mặt biến đổi. Trong mắt Tô Chuyết chỉ còn lại bóng hình xinh đẹp của Vệ Tú, thình lình trước mắt lóe lên bóng người, có kẻ đã ngăn ở giữa hai người.

    Tô Chuyết nổi lên lửa giận, đánh ra một chưởng. Người kia tránh cũng không thể tránh, song chưởng tiếp chiêu."Phanh" một tiếng, người kia lùi về phía sau bốn năm bước, mạnh mẽ trạm cọc đứng vững, trên mặt cũng đã đỏ lên một mảng.

    Lúc này Tô Chuyết mới thấy rõ, thì ra kẻ cản trở mình chính là Vệ Thắng! Y giật nảy cả mình, thực sự không nghĩ ra tại sao Vệ Thắng lại xuất hiện ở đây.

    Hai người vừa mới giao thủ một chiêu, động tĩnh không nhỏ, bốn phía quảng trường bỗng nhiên xuất hiện mấy hàng võ sĩ mang giáp cấp tốc xúm lại. Những người này khoác lên một bộ kim giáp cùng dạng, cầm trường thương và đoản đao trong tay, còn có kẻ giương cung rút tiễn, khoảng chừng vài trăm người.

    Những cấm quân này nhanh chóng bao vây mấy người Tô Chuyết vào giữa. Chỉ nghe vài tiếng "loong coong", tất cả bọn họ hành động nhất trí, định trụ thân hình, xuất thương chỉ thằng vào Tô Chuyết.

    Nhưng Tô Chuyết phảng phất như không nhìn thấy bọn họ, mà đi thẳng về phía Vệ Tú. Đã chia tay một thời gian dài, bàn tay của hai người rốt cục nắm chặt nhau. Ngày xưa đủ chuyện không vui, thậm chí là tranh hơn thua, dường như cũng như mây bay tan biến theo gió.

    Hai người không nói gì, yên lặng chăm chú nhìn nhau. Vệ Thắng không cam lòng, đưa tay che ngực nói:

    - Phương Bộ đầu, ngài xem bọn chúng...

    Phương Bạch Thạch phất phất tay. Phương Bạch Thạch cũng không cảm thấy đáng lo, chỉ cần trong lòng Tô Chuyết còn có tình cảm, thì không sợ hắn không tuân phục.

    Hai người Tô Chuyết và Vệ Tú giống như quên mình đang ở nơi nào, ôm chặt lấy nhau. Vệ Tú bỗng nói:

    - Tô Chuyết, huynh xem, đây là con của chúng ta!

    Tô Chuyết cúi đầu nhìn, đứa bé trong ngực Vệ Tú đang cười chúm chím với hắn. Tô Chuyết tràn đầy lòng vui sướng, hưng phấn dị thường. Những ngày qua cho đến nay, vừa rảnh một chút liền chơi đùa với đứa con của Ngọc Nương, nghĩ không ra bây giờ cuối cùng thấy được con của mình.

    Tô Chuyết cười nói:

    - Nhìn tới nhìn lui, con mình vẫn là tuyệt nhất!

    Vệ Tú cười khúc khích.

    Ở một bên, Vệ Thắng thực sự nhìn không quen hai người chàng chàng thiếp thiếp, lạnh lùng nói:

    - Tô Chuyết, ngươi phải nắm chặt thời gian nhìn nhiều hai mắt đi. Nói không chừng khi các ngươi gặp lại đã là trên đường Hoàng Tuyền rồi!

    Vệ Tú chấn động toàn thân. Tô Chuyết cười khẽ, vỗ vỗ bả vai nàng, dịu dàng nói:

    - Đừng sợ!

    Tô Chuyết xoay người, nói ra:

    - Vệ Thắng, là ngươi bắt giữ muội muội của ngươi?

    Vệ Thắng cười ha ha, nói:

    - Ta vốn cho là nó thông minh tuyệt đỉnh, nhất định phải phí một phen khí lực. Ai ngờ ta vừa thả ra tin tức ngươi tử chiến ở Khiết Đan, nó đã vội vã tự chui đầu vào lưới!

    Rốt cuộc Tô Chuyết hiểu được tại sao Vệ Tú lại bị bắt. Y quay đầu thâm tình nhìn nàng, Vệ Tú nhẹ nhàng nói:

    - Nếu huynh chết, muội cũng không muốn sống nữa!

    Tô Chuyết cười cười, không nói thêm gì, quay đầu sang Vệ Thắng, cười lạnh:

    - Vệ Thắng, ta nghĩ tại sao vừa nhìn thấy ngươi ở Liêu quốc, sau đó không còn đụng tới ngươi nữa. Thì ra là ngươi chạy về để làm chuyện vô sỉ như vậy!

    Tô Chuyết vừa nói xong một chữ cuối cùng, bóng người đã biến mất. Vệ Thắng chỉ cảm thấy một cái bóng hiện lên trước mắt, Tô Chuyết đột nhiên nện một đấm vào mặt Vệ Thắng, nhất thời một cơn đau đớn truyền đến, trong mồm lách cách rung động, há mồm phun một cái, bốn năm cái răng phun ra cùng máu tươi.

    Vệ Thắng đau đớn kêu một tiếng, nhìn hằm hằm Tô Chuyết. Chỉ thấy Tô Chuyết bất ngờ đã về đứng bên cạnh Vệ Tú, phảng phất như chưa từng ra tay vậy.

    Vệ Thắng kêu to, té ngã xuống đất, răng rơi đầy đất.

    Phương Bạch Thạch cảm thấy phiền chán, hét lớn một tiếng:

    - Đủ rồi!

    Quả nhiên Vệ Thắng không dám phát ra một chút thanh âm, nước mắt chảy xuống.

    Đúng lúc này, trên bậc thang bỗng nhiên xuất hiện một chiếc lọng che vàng sáng. Dưới tấm lọng là một chiếc bộ liễn (*) to lớn.

    (*) Bộ liễn: xe kéo, kiệu cho vua.

    Một thanh âm bén nhọn vang lên trên bậc thang:

    - Phương Bạch Thạch tiến lên yết kiến!

    Tô Chuyết quay đầu nhìn xem Phương Bạch Thạch. Chỉ thấy hán tử bảy thước này bỗng nhiên thấp đi hai thước. Từ khi lọng che vàng sáng kia xuất hiện một khắc, Phương Bạch Thạch liền khom lưng xuống, dường như không thể thẳng lên nổi nữa vậy.​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)