FREE  Linh Dị Duyên Số Gặp Ma - Bounthanh Sirimoungkhoune

  1. mongtho

    mongtho Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/9/19
    Bài viết:
    148
    Được thích:
    13
    Chương 123: Tuổi nghịch ngợm
    Tháng 9 âm lịch của người Lào thì cũng là tháng 7, tháng cô hồn của Việt Nam mình, hạt mưa mới ngớt được vài ngày, đêm buông đang ngồi chơi ở trước nhà ánh trăng quá đẹp của ngày 15 rằm lớn, đường ngõ hẻm xuống nhà ngó thấy bóng 3 ông bạn đi tới, tiếng cười vang từ đầu ngõ tôi nghĩ chắc chắn có chuyện lạ vì xong chơi thể thao chiều cũng không thấy mấy ông vua nói gì cả mà sau khi về nhà ăn cơm chiều tắm rửa rồi lại trở về đây, tôi chuẩn bị nghe 3 ông vua vì cái nghịch ngợm cũng đứng hàng đầu luôn chứ đâu có vừa ai.
    Khi tới thì 3 ông vua ngồi, tôi thấy im lặng tôi mới mở lời nói:
    - 3 ông vua đêm nay câm rồi sao ta, đường xá đâu có xe cộ gì đâu mà có bụi bay vào mắt cả 3 ông vậy, chắc mấy con muỗi nó chui vào mắt rồi sao mà cứ ngó nhau nháy mắt lia lịa vậy, nói ra đi mà có gì bí mật vậy, nếu còn không nói thì mình đi vào nhà ngủ đó, mặc kệ bạn muốn ngồi ở trước nhà mình thì cứ ngồi cho đến sáng luôn.
    Tháng này là tháng mà linh hồn ma có thân nhân và không có thân nhân ra kiếm ăn đồ cúng. Còn hai ông thì tay cầm một bịt bánh trái.
    Rồi một ông mới bắt đầu nói ra:
    - Tháng này ma đi kiếm ăn bánh, chúng mình đi đưa bánh cho ma chắc là thấy rõ hơn mọi lần, tối nay đêm rằm nữa và mình đến đón bạn đi gọi ma với nhau cho vui, một ông già cuối làng hôm nay ông dạy mình câu thần chú mới để gọi ma lên chơi, nghe ông nói rất là hiệu quả.
    Hai cái tai tôi nó đứng lên sừng sững khi nghe một tiếng là Ma, nhưng cũng phải giữ lại sĩ diện một chút.
    Tôi trả lời:
    - Không mình không đi đâu, mình cũng là người sợ ma thứ nhất luôn, hôm nay như muốn cảm bệnh đang muốn vào ngủ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai còn nhiều việc làm nữa, các bạn không sợ ma thì cứ đi, chúc cho được thấy và gặp ma con gái tuyệt đẹp nghe.
    Mấy ông đang nháy mắt vào nhau nói:
    - Nếu bạn muốn bệnh vậy thì cứ nằm xuống đằng sau 3 đứa mình là được rồi không cần phải ngồi đến khuya cho mỏi lưng làm chi, có 3 đứa mình ma nào dám chọc mà lo.
    Một ông bạn ngắt lời nói:
    - Thôi đừng gọi nó nhiều lần, 3 đứa mình đi ngồi chơi với ma quá vui rồi, nó không phải bệnh cảm đâu đó là bệnh sợ ma nó ngập hai cái lỗ mũi nó rồi chứ cảm cái gì.
    Còn thêm một ông thì kéo tay tôi đứng dậy, rồi xong xuôi hoàn chỉnh 4 người đi.
    Cỡ hơn 10 giờ đêm, 4 người lững thững đến lan can chùa, cái tháp to lớn đứng sừng sững trước mặt với bóng cây um tùm rất là rợn hồn, chùa thì cao hơn mặt đường cỡ 4 thước, đèn đường xa xa rọi vào in 3 cái bóng ông vua in lên vách chùa. 3 ông vua đang chổng bu lên gom bánh trái thành một đống ở trước mặt rồi 3 ông ngồi chắp tay lễ mời ma đến ăn bánh trái, câu thần chú lẩm bẩm bắt đầu, còn tôi thì nằm dài đằng sau 3 ông, sát vào vách chùa coi 3 ông đang làm việc mời gọi ma, hơn một tiếng đồng hồ trôi đi, tiếng xe chạy trên đường cũng đã lặng xuống chỉ còn tiếng thở dài và than thở của 3 ông vua.
    Tôi nằm mắt lim dim nói:
    - Gọi ma thì phải im lặng chứ, và trôi vào khuya ma mới tới chứ, 3 cái miệng nói không ngừng như táo đổ xuống mâm vậy thì con ma nào mà nó đến.
    Lời nói vừa tới đây bỗng dưng có cơn gió cụt đến thổi mạnh một cái rồi ngừng tại chỗ, tôi nhắm mắt trước không cần biết là ma hay là gió gì cả, tiếp theo là tiếng một con chim lớn vỗ cánh trên nóc chùa thẳng nơi chúng tôi ngồi, tôi hé mắt một chút coi 3 ông bạn thì bây giờ như ngồi dính vào nhau chỉ tách ra 3 cái đầu thôi, tôi nhắm mắt tiếp, nghe tiếng nhè nhẹ 3 ông vua trò chuyện:
    - Coi kìa hai cây đề trăng soi rõ mà nó chỉ lung lay một cây thôi!
    Khi nghe đến đây tôi hé mắt ra, tôi nhịn cười không được, cười lên hi hi hi tại chỗ khi thấy 3 cái đầu ở chỗ tối, ngó xuyên ra sân chùa với ánh trăng rằm sáng sủa thì y hệt 3 quả chôm chôm vậy, tôi quay mặt vào vách thêm 3 quả chôm chôm ở trước mặt tôi nữa vì ánh đèn đường rọi vào, tôi cố nhịn cười nhắm mắt lại hình như phút giờ rùng rợn đã tới, thân thể như báo cho biết là, lạnh cả thân thể luôn, gai ốc hay gai quả mít gì không biết nổi lên từng trạm từng trạm.
    Rồi thêm vài tiếng nhè nhẹ của 3 ông vua: "Ở sân chùa với ở cái tháp lớn trước mặt kìa, nó đang đi lại phía chúng mình", rồi im tiếng nói của 3 ông vua, còn tôi thì chỉ hé mắt một chút coi 3 quả chôm chôm vẫn còn trên vách trước mặt tôi không là được rồi, trong lòng nghĩ là 3 ông vua vẫn còn ngồi ở đó. Tiếp theo là tiếng chân người, tiếng thật là nặng như bàn chân đó to bằng cái mẹt luôn, rồi nghe tiếng cười khúc khích, khúc khích, đầy là tiếng con nít vậy, rồi tiếp với tiếng người bới chọn bánh trái, trong lòng tôi nghĩ là mấy ông bạn ngồi coi ma được thì mình quay mặt lại coi chút cũng được mà.
    Khi tôi quay mặt lại hé mắt một chút thì:
    - Úi chà, hai con mắt tôi nó to bằng quả trứng ngỗng luôn, ông bà ông vải ơi cứu mạng con với, tóc tai như nó duỗi thẳng ra tứ hướng luôn, 3 ông vua biến mất từ bao giờ, mà sao trên vách vẫn còn 3 cái bóng như 3 quả chôm chôm dính trên đó, tôi mải mê ngó 3 cái bóng rồi cứ tưởng là bạn vẫn ở đằng sau lưng mình. Eo ơi, cả bầy ma nhỏ ma lớn đang tranh nhau ăn bánh xa tôi cỡ hơn 5 thước thôi, mờ mờ rõ rõ gì không biết, tôi bật đứng dậy chứ không phải bật ngồi. Gai ốc hay gai quả sầu riêng gì không biết luôn, chỉ biết là đang đứng thở hè hè hè ở trước nhà, quên cả tên họ mình luôn, và hai cái bàn chân nóng như lửa đốt vậy, vì đôi dép lào vẫn còn nằm ở chùa, gan bàn chân đầy là quả bong bóng nước, uống hết hai ly nước lạnh mới tỉnh táo chút rồi đi vào ngủ cho tới sáng.
    Sáng ra tôi khập khiễng ra chùa tìm đôi dép, thì thấy 3 ông vua đang ngồi cho ông sư thầy gọi hồn vía lại cho, tôi tới cho 3 ông 3 cái đạp làm ông sư thầy cười đau cả bụng với 4 ông vua gây chiến tranh với ma đêm hôm qua như chạy loạn trong đêm. "3 ông vua thì bơ phờ mất hồn mất vía còn một ông vua thì đi khập khiễng có đáng đời không?" ông sư thầy vừa cười vừa nói.
    Chuyện Tuổi Nghịch Ngợm
    Bounthanh Sirimoungkhoune
     
  2. mongtho

    mongtho Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/9/19
    Bài viết:
    148
    Được thích:
    13
    Chương 124: Chuyện quỷ con
    Sau buổi trưa ngày cuối tuần ngồi chơi ở lan can chùa chờ nắng xế chiều với chờ bạn đến chơi thể thao, hai ông già đang ngồi hóng mát, một ông từ quê đến thăm bạn, làng ông nhỏ không có chùa, khi ông đến chùa thì nhớ lại câu chuyện xưa ở làng ông.
    Ông kể rất lạ lùng và hay ghê luôn:
    - Người làng ông đã từng đến mời sư thầy cao tăng trong thành phố về làng ông tụng niệm, khi trưởng làng với mấy người già cả đến chùa dâng mâm cúng hoa trái theo phong tục, người ta kể chuyện đã xảy ra hơn một tháng nay và xin ý kiến ông chủ trì cao tăng trước, rồi mới coi ngày nào tốt và hẹn hò ngày đi:
    Câu chuyện là:
    - Gần hai tháng trời đến nay trong làng đã hiện bao nhiêu chuyện lạ lùng, thấy rợn hồn tiếng chó cả làng sủa khi đêm buông xuống.
    Khi ban đầu xảy ra với một nhà ở giữa làng, sáng ra thì 4 con gà chết, chủ nhà nghĩ là gà rù hay bệnh thôi, nên đem lên ăn rồi khi nhổ lông thì thấy lạ lùng vì nó trắng bạch mềm nhũn không còn chút máu và khi mổ ra thì bộ lòng nát bấy, đưa mùi hôi thối khủng khiếp luôn, không ai dám ăn, nhưng rồi tiếp theo cứ chết như vậy từng ngày cho hết chuồng gà luôn, khi hết chuồng gà tới con chó nhà đó đang sủa từng đêm sáng ra cũng chết, xác trắng bạch mềm nhũn như gà vậy.
    Rồi tiếp theo là sinh vật nuôi của nhà bên cạnh cũng chết theo nhau đi từng ngày từng ngày, gà, vịt, rồi đến chó. Quá nửa đêm thì chó như gọi nhau cả bầy đến sủa ở một nơi khác chứ không phải nhà sinh vật đang chết. Ông trưởng làng gọi họp và chia phiên nhau canh gác coi.
    Quả thật nửa đêm thấy chó sủa ầm ĩ ở gầm nhà, người gác đêm chạy tới, và chủ nhà xuống coi thì gà vịt đã chết rồi, chỉ còn mùi vị rất là tanh hôi để lại rất là rợn hồn, và khi gần sáng thì chó lại sủa ở trước một gian nhà khác, nhưng gian nhà này chẳng có sinh vật nào chết cả, là một chuyện rất lạ lùng vì gần sáng thì chó cứ đến gian nhà này sủa rồi mới im lặng, trong khi chủ nhà vẫn ngủ say.
    Sinh vật nuôi trong làng thì vẫn chết theo nhau đi từng ngày một, và chuyện gác đêm thì cũng mờ mờ phai, không ai muốn bước ra khỏi nhà trong ban đêm nữa, không biết là cơn bệnh lạ hay chuyện về ma quái gì đây.
    Đêm 16 trăng rất đẹp, trong làng ngập với tiếng chó sủa, bao nhiêu cái hồi hộp hoang mang đang chờ coi sáng mai ra sẽ có chuyện gì xảy ra thêm nữa.
    Một anh đi chài cá về cũng quá nửa đêm, cá cũng được rất là nhiều đầy cái rổ, nghe tiếng chó sủa không ngớt cũng rợn hồn, anh lên khỏi bờ sông và đi về nhà, bất thình lình đứng sững nổi da gà da vịt lên tại chỗ, như tiếng chân từng bước thật là nặng với tiếng thở phì phì phì đang theo sát sau lưng mình, anh cố lấy cái bình tĩnh gượng quay mặt lại thì:
    - Eo ơi, một bóng cao đen thùi lùi cỡ 5 mét dưới ánh trăng đang đưa tay thẳng vào cái rổ cá. Anh như bị sét đánh tóc bật đứng thẳng lên trời khủng hoảng vất cả rổ cá với cái chài xuống đất, vừa chạy vừa la hét lên ầm ĩ cả làng.
    Nghe tiếng người khủng hoảng, người làng mở cửa ra giúp nhau theo tiếng chân chạy thì thấy anh đang ngồi đánh bò cạp ở cuối làng, cũng không xa nhà anh bao nhiêu, đưa anh về rồi đi kiếm cái chài với rổ cá, khi kiếm thấy thì tất cả rợn tóc gáy luôn, cá trong rổ mới chài về chưa tới nhà thì đã ươn mềm nhũn và đưa mùi hôi thối gớm ghê. Một lát sau thì anh chài cá mới tỉnh táo chút và kể được câu chuyện cho nghe, bây giờ như người trong làng đã hiểu là chuyện tâm linh ma quái đang xảy chứ không phải là bệnh gà rù lạ lùng nguy hiểm gì cả.
    Ông trưởng làng rất mừng và nói:
    - Thôi tất cả để ngày mai chúng mình bàn nhau đi vào thành phố kiếm mời sư thầy cao tăng về tụng kinh làng. Rồi chào gia đình anh chài cá ra về, khi ra khỏi cửa nhà lại đứng sững và quay mặt về cùng một hướng nơi đầu làng, cả bầy chó đang sủa vào ngôi nhà đang ngủ im.
    Ông trưởng làng nói tiếp:
    - Chuyện trong làng mình chắc chắn là bắt nguồn từ đây, nên ngày mai sớm đừng quên nói với ông chú chủ nhà mà chó đang sủa đó ngừng động thổ ruộng nương một ngày rồi ngừng cả làng luôn, để giúp ý kiến và chung nhau gỡ câu chuyện đang khủng hoảng trong làng mình. Nói xong tất cả như ấm lòng ra về.
    Ngày mới đã đến, cả làng họp nhau, nghe xong chuyện kể và xảy ra đêm qua của anh chài cá thì, ông trưởng làng hỏi ông chú mà chó cứ đến sủa trước nhà hàng đêm khi gần sáng.
    Ông chú trả lời:
    - Hơn tháng nay thì trong nhà đầy giấc ngủ im và êm đềm cho đến sáng luôn, quả thật là không nghe tiếng gì cả, chỉ có chút đỉnh mùi hôi giống như mùi gà vịt của hàng xóm đã chết vậy. Tôi cũng hỏi vợ con và nghĩ là gió thổi mang mùi đó đến nhà mình, cũng hơn tháng nay tôi lo lắng để ý từ sinh vật nuôi cho đến trong nhà, chẳng thấy gì lạ xảy ra cả.
    Chỉ có một câu chuyện:
    - Khi tháng trước đây vợ chồng tôi đi làm vườn, sau buổi trưa nghỉ chút lát đi xuống bờ suối lấy nước uống thì thấy ai đã mang một đứa bé mới học biết ngồi vứt bỏ nó ở đó. Vợ chồng tôi chờ coi cho tới chiều tối coi thân nhân có đến lấy về không, rồi tối mịt thì vợ chồng chúng tôi thấy nó dễ thương và tội nghiệp mới mang nó về nuôi. Sau mang về thì tôi cũng đưa tin lên làng trên và làng dưới cho thân nhân đến lấy con về, nhưng chỉ được câu trả lời là: không có gia đình nào mất đứa con cả. Làng mình thì ai cũng biết chuyện này và đến coi đứa bé với quà bánh nữa. Tôi rất buồn khi thấy làng mình có chuyện không may mắn, có gì mà vợ chồng tôi làm giúp làng được thì các ông cứ nói.
    Người làng rất là mừng khi nghe chuyện mời ông cao tăng đến tụng niệm, đã lâu rồi không có chuyện này, rồi ngày hôm sau thì trưởng làng với 3 ông già cả đi đến chùa trong thành phố.
    Nói đến chuyện ở chùa, khi ông chủ trì nghe xong chuyện kể thì ông ngồi nhắm mắt vài giây rồi ông lẩm bẩm:
    - Người trong làng mang nó về thì nó mới xảy ra chuyện.
    Mấy người ngồi nghe lời lẩm bẩm đó như rợn hồn ngó mặt nhau.
    Ông nói tiếp:
    - Thêm 3 ngày nữa là ngày chủ nhật, các con về chuẩn bị mâm cúng hoa trái cho xong trước và sáng lấy ghe đến đón: Ông, thêm hai sư và một chú tiểu là 4 người. Biết ngày hẹn hò rồi thì lễ chào ra về, lòng ai nấy đều vui vẻ.
    Mấy đêm trước ngày tụng kinh làng, tiếng thì thầm thì thào nhau là mấy đêm nay lại không nghe tiếng chó sủa gì cả, đêm im lìm như xưa.
    Còn nhà chú thím mà mang cậu bé về nuôi, mấy ngày này cậu bé cảm bệnh nặng làm cho chú thím cũng không được đi giúp làm mâm hoa bánh trái trong làng.
    Rồi ngày mong đợi tụng kinh làng đã tới, một trận giông tố bão mưa phủ làng từ sáng sớm vừa gió lại vừa mưa, chủ ghe với hai người già chìm trong cơn mưa gió xuôi ghe về thành chưa được nửa đường thì lạ lùng: Bầu trời xanh với ánh nắng bình mình thật là đẹp tươi. Không lâu mấy người cũng đã đến chùa theo lòng mong đợi, vừa ngồi chắp tay lễ thì ông chủ trì hỏi ngay luôn:
    - Có phải sáng nay trong làng có cơn mưa gió lớn lắm phải không?
    Mấy người đổi sắc màu trên mặt trả lời:
    - Dạ, đúng vậy có gió mạnh và mưa thật lớn.
    Ông nói tiếp:
    - Chúng mình đi lẹ bước ra bến ghe ngay bây giờ.
    Một lát sau ghe xa bến ngược sông về làng, khi đi được nửa đường thì ông chú tiểu chỉ tay và lớn tiếng:
    - Coi kìa! Từ thành phố tới đây thì sáng sủa trời xanh, sao từ phía đằng trước chúng mình lại tối đen như 7 giờ chiều, còn mưa tầm tã nữa kìa.
    Hai ông già trong làng nói:
    - Chúng con chưa từng thấy cảnh lạ lùng như vậy bao giờ cả.
    Tới đây thì ông cao tăng nói:
    - Hãy bình tĩnh lái ghe nghe.
    Rồi ông ra đầu ghe ngồi khoanh chân chắp tay nhắm mắt miệng lẩm bẩm tụng kinh, sư và chú tiểu, hai ông già cũng chắp tay lễ theo.
    Ngược về chuyện ở trong làng bây giờ:
    Người làng ai nấy đều chắp xin trời dừng cơn mưa gió để ghe an toàn tới làng.
    Còn về chuyện gia đình chú thím với cậu bé đó thì:
    - Hai người cũng cầu cho tạnh mưa, cầu cho cậu bé bớt bệnh để được đi giúp làng, đang ngồi ngó hạt mưa ở lan can thì cả hai người giật mình lên tại chỗ khi thấy:
    - Cả gian nhà rung rung từng bước theo tiếng chân người như bàn chân thật là to và nặng, tiếp với tiếng gầm gừ gầm gừ như tiếng thú vật, từ trong phòng cậu bé đưa ra, tiếng lớn dần lớn dần với bóng cậu bé đi từng bước ra khỏi cửa phòng, mặt cậu bé biến thành màu xanh lá chuối. Hai người ngồi đứng hình như muốn đứng cả tim luôn, chỉ biết ngó mà không thoát ra được tiếng nào cả. Cậu bé vẻ mặt dữ dằng từ từ cao lên, rồi cao lên không ngừng cao tới mái tôn nhà, cả thân thể biến thành màu xanh lè luôn, mắt to gần bằng quả quýt lồi ra ngoài với tiếng khàn khàn:
    - Tụi mày không tốt, tụi mày đi gọi nó đến đuổi tao bắt tao, tao không ở đây, tao không ở đây nữa!
    Rồi từng bước chân to như cái nồi cơm, nặng rung cả ngôi nhà luôn, quay lưng xuống cầu thang và biến vào vườn cây sau nhà mất dạng, cũng rất may mắn là ban ngày hai người còn cái bình tĩnh một chút, bật đứng lên chạy xuống cầu thang nhà như bay, tới nơi đông đủ người đang chờ cúng bái, run lẩm cẩm không nói nên lời.
    Làm cho bao nhiêu người ở đó khủng hoảng lên tại chỗ, người lấy nước cho uống, người gọi tên, người rửa mặt cho một lát hai người mới tỉnh chút đủ để kể câu chuyện cho tất cả nghe, giữa ban ngày mà không ai không nổi da gà da vịt, mặt tái mét cùng nhau tại chỗ, khi biết là chú thím này đã ở với ma với quỷ hơn cả tháng trời.
    Mải nghe mải sợ ngoài trời nắng sáng chang chang từ bao giờ, người ngóng ở bờ sông đã chạy lên báo:
    - Ngó thấy ghe đến rồi chút nữa tới.
    Tất cả đứng lên lẹ bước xuống bờ sông, chỉ còn chú thím nghỉ ngơi ở đó.
    Ghe đã tà tà cập bến, đông đủ người chờ đón mấy ông sư thầy lên làng. Ông chủ ghe với hai ông già vừa đi vừa chắp tay lễ vừa kể cho người làng nghe là:
    - Khi chiếc ghe nửa đường về làng, giông tố bão mưa gió tối mịt mù, ông chủ trì ra ngồi đầu ghe chắp tay tụng niệm, ghe đi tới đâu hình như cơn mưa gió đó lui đi dần dần và nhỏ lại, khi ghe tới gần làng như mây mù đã biến mất.
    Khi tới nơi tụng niệm, ông sư thầy nói:
    - Gọi hồn vía cho chú thím trước, sau đến tụng kinh gian nhà đó, rồi mới tụng kinh làng mới xong được, là vì cái lòng lương thiện của hai vợ chồng đã lấy nó về nuôi, nó có thể trở về theo lòng lương thiện của người. Nó là quỷ con, nó ăn đồ tanh sinh vật sống cũng có thể nó ăn cả người nếu để nó quá đói và ở đây lâu ngày.
    Một ngày cả làng bận rộn, xế chiều tất cả mọi chuyện cũng đã xong vui mừng.
    Từ ngày đó, sinh vật cả người trong làng cũng đã trở về cái an bình thiên nhiên êm ấm như xưa.
    Chiều nay ngồi nghe chuyện kể không tha thiết chơi thể thao chiều luôn.



    Chuyện Quỷ Con
    Bounthanh Sirimoungkhoune
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)